Sắc Tuyệt Thế Hảo Yêu - Xích Tuyết - Q6C12

  1. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 5
    Chương 23: Ma nữ bàn lại việc trao đổi

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Lý Vân phiền muộn đủ điều. Nhìn tư thế của hắn, biết ngay là sắp xảy ra một hồi đại chiến rồi.

    - Đại thúc, về nhà đi, tỉnh thành mặc dù tốt, đáng tiếc lại không thuộc về ngươi...!
    Lý Vân hảo tâm khuyên bảo.

    - Ngươi câm miệng...!
    Trên trán hắn gân xanh nổi lên, thân thể đều giận đến run rẩy:
    - Các ngươi vũ nhục ta đủ chưa? Ta lớn lên xấu xí, càng trở nên già đi, là ta sai sao? Nếu như ta có thể thức tỉnh sớm một chút, ta nhất định rất tuấn tú.

    - Đẹp trai không phải trọng điểm. Trọng điểm là Hải Quỳnh tiên tử căn bản không yêu ngươi.
    Vương Trân Trân lúc này cũng đi tới bên người Lý Vân, yếu ớt nói:
    - Ngươi căn bản không hiểu được cái gì là yêu. Yêu, không phải giữ lấy. Mà là nỗ lực. Nếu như ngươi chân thành yêu Hải Quỳnh tiên tử, ngươi nên chúc phúc cho nàng, cầu khẩn nàng tìm được tấm chân tình. Mà không phải giống như bây giờ, gắt gao quấy rầy.

    - Đúng vậy, Hải Quỳnh tiên tử căn bản không thương ngươi...!
    Lý Vân cũng phụ họa nói rằng.

    - Đều là ngươi...!
    Hắn trừng mắt oán hận nhìn chằm chằm Lý Vân, giống như là muốn phun ra lửa:
    - Nếu như không phải ngươi xuất hiện, Hải Quỳnh tiên tử căn bản sẽ không thay lòng đổi dạ yêu ta, xém chút nữa ta đã cảm động được nàng.

    - Thôi đi ..., chỉ là hầu như mà thôi?
    Nhìn người kia nổi trận lôi đình kìa, Lý Vân căm giận bất bình nói:
    - Đại thúc, ngươi cũng biết, ta mất trí nhớ, ân ân oán oán trước đây ta đều không nhớ rõ. Ta đề nghị ngươi, hay là đi tìm Hải Quỳnh tiên tử đi? Là nàng mặt dày mày dạn muốn ta làm vị hôn thê, nói thật, ta cũng là người bị hại.

    - Câm miệng, ngươi không được nói bậy...!
    Hắn tức giận trừng mắt dường như muốn lớn hơn:
    - Lý Vân, ngươi tên hỗn đản này, không cho phép ngươi nói Hải Quỳnh tiên tử như vậy. Ngươi cư nhiên lại dám nói xấu Hải Quỳnh tiên tử như thế, ta thật sự sẽ liều mạng với ngươi.

    Lý Vân cười nói:
    - Ngươi đi ngay lập tức đi, ta đảm bảo sẽ không nói bậy về Hải Quỳnh tiên tử nữa.

    - Có thật không?
    Mắt hắn trở nên dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn thẳng hướng Lý Vân nghiêng mắt nhìn đến, ở giữa ẩn chứa ý tứ nhưng lại có chút kỳ quái:
    - Ngươi không được cùng con hồ ly tinh này làm chuyện bậy.

    - Dựa vào cái gì?
    Lý Vân cùng Vương Trân Trân cùng nhau kêu lên.

    - Nếu Hải Quỳnh tiên tử thật lòng muốn cùng với ngươi, ta cũng không muốn cưỡng ép. Thế nhưng ngươi phải cam đoan đem toàn bộ tình yêu đều dành cho Hải Quỳnh tiên tử. Bằng không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
    Hắn lớn tiếng nói nhưng trong thanh âm mang theo một tia thê lương.

    Bà mẹ nó, Lý Vân nhất thời phẫn nộ, sự tình của lão tử còn chưa tới phiên ngoại nhân như ngươi phải lải nhải. Chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, khóe miệng Lý Vân hiện ra một tia tươi cười mà có chút xem thường:
    - Đại thúc, ngươi tính toán gì vậy, chuyện của ta ngươi dựa vào cái gì để ý tới?

    - Đúng vậy, ngươi dựa vào cái gì làm cho nhân gia chỉ có thể yêu một nữ nhân...!
    Đúng lúc này, trong bóng tối truyền đến thanh âm của một nữ nhân , nghe có chút quen thuộc, nhưng Lý Vân nhất thời nhớ không ra nàng là ai, càng không rõ ràng nàng là địch hay là bạn.

    Vương Trân Trân nhíu mày, nói:
    - Ai? Đi ra...!

    Kiếm tiên cũng quát nhẹ vài tiếng:
    - Người nào? Không nên xen vào việc của người khác. . .

    Nữ nhân kia cười nhẹ "Xuy" một tiếng, thân hình nhoáng lên, đã hiện thân.

    Lý Vân nhìn kỹ, đúng là nữ nhân của Hồng gia -Yến Tử.

    - Cô tới đây làm cái gì?
    Vương Trân Trân liếc nhìn nữ nhân kia vài lần, nhàn nhạt hỏi thăm.

    - Ta đến gặp tình lang a...!
    Yến Tử trong thanh âm tràn ngập quyến rũ cùng phong tình vạn chủng. Con ngươi nàng nhìn chằm chằm vào Lý Vân, tình ý mập mờ không che dấu chút nào.

    Kiếm tiên không nhịn được phất phất tay, nói:
    - Cút…!

    - Ha ha...!
    Yến Tử ha ha cười ra tiếng, một bộ dạng nhàn nhã đi chơi phong thái tự đắc:
    - Ngươi nghĩ mình là ai, ngươi dựa vào cái gì để cho ta cút.

    - Muốn chết!
    Kiếm tiên trong lòng vốn đã tức giận, hôm nay lại bị Yến Tử trêu trọc thành ra làm sao còn có thể nhịn được. Thanh âm rít gào trong cổ họng, hắn tế lên trong tay hắc sắc lợi kiếm nhất thời hướng phía Yến Tử đâm đi. Tuy rằng còn không rõ ràng lắm thân phận Yến Tử, bất quá hắn hầu như có thể khẳng định, nữ nhân này một thân khí tức tà ác . Xem ra, là hắn dự định thay trời hành đạo.

    - Ai muốn chết? Vẫn còn không biết đâu?
    Yến Tử cười lạnh một tiếng, cũng không e ngại hắn, cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một cái quyền trượng liền cùng hắn đánh nhau.

    Nhìn một màn trước mắt này, Lý Vân cười. Vương Trân Trân cũng cười.

    - Chó cắn chó...!
    Lý Vân đưa ra một cái lời bình.

    Nhìn tình huống hiện tại cũng biết lực lượng giữa hai người không kém nhau là bao, một thời ba khắc nữa sợ rằng cũng không phân được thắng bại.

    Thừa dịp bọn hắn đánh nhau tóe lửa, Vương Trân Trân thấp giọng hỏi:
    - Không bằng chúng ta đi thôi?

    Lý Vân nghĩ ngợi một chút rồi nói:
    - Không vội, xem cuộc vui, xem cuộc vui...!

    - Trong lời nói chẳng lẽ còn có ý khác. . .
    Âm thanh Vương Trân Trân dừng một chút, lập tức lại vang lên:
    - Ma nữ kia đến đây tìm cậu, sẽ không thực sự để ý cậu chứ?

    - Chị ghen?
    Lý Vân nhãn tình sáng lên, .

    - Hừ...!
    Vương Trân Trân trắng mắt nhìn Lý Vân, không thèm nhắc lại.

    - Phanh...!
    Một tiếng. Yến Tử cùng Kiếm Tiên đánh giáp lá cà. Dây dưa một phen rồi hai người không hẹn mà cùng thối lui. Thanh âm quyến rũ của Yến Tử lại vang lên:
    - Vị này hẳn là đại thúc tiên tộc, ta và ngươi lần đầu gặp mặt, hà tất phải đấu đến mức người chết ta sống. Ta xem không bằng ta và ngươi dừng tay đi?

    - Hừ...!
    Kiếm Tiên hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới Yến Tử. Mà là đưa mắt nhìn sang Lý Vân, cả giận nói:
    - Ta nhất định sẽ nói cho Hải Quỳnh tiên tử, ngươi thông đồng với hồ ly tinh không nói, lại còn cùng ma nữ phương tây ở cùng nhau.

    - Hải Quỳnh tiên tử?
    Yến Tử khẽ cười một tiếng, thanh âm mị hoặc lại một lần nữa vang lên:
    - Lý Vân, xem ra cậu thật đúng là phong lưu a.

    Dừng một chút, nàng đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Kiếm Tiên ôn nhu nói:
    - Xem ra ngươi là tình địch của cậu ấy? Chỉ là bộ dạng ngươi hoá trang thật sự rất khó đạt được thành công.
    Yến Tử phong tình vạn chủng đủ để khiến cho bất kỳ một nam nhân bình thường nào nhiệt huyết sôi trào, mà ngay cả Kiếm Tiên trong khoảnh khắc đó đều có chút thất thần.

    Ngắn ngủi ngây ngốc một chút, Kiếm Tiên cả giận nói:
    - Im miệng, ma nữ, ngươi nhớ kỹ cho ta, nơi này là phương đông, mà không phải phương tây của các ngươi. Muốn ở chỗ này sinh tồn, ngươi tốt nhất nên cụp đuôi lại.

    - Lý Vân, nước có thể chuyển nhưng núi không thể dời, để ta chờ coi. . . Chờ sau khi Hải Quỳnh tiên tử trở về, ngươi sẽ bị nàng phạt như thế nào. . .
    Thanh âm Kiếm Tiên càng ngày càng xa, hẳn là biết mình ở lại cũng không tốt, chi bằng rời khỏi.

    - Trân tỷ, chị tốt, tôi là Yến Tử...!
    Yến Tử cười hì hì nhìn hồ ly tinh nói rằng:
    - Tôi tới là để trao đổi với chị, Hồng gia cần chị.

    - Trao đổi?
    Thanh âm Vương Trân Trân có vẻ phẫn nộ mang theo vô cùng kinh ngạc:
    - Có ý gì?

    Yến Tử cười giải thích:
    - Chị là bạn gái Lý Vân, mà tôi lại là bạn gái Hồng Diệp. Hồng gia hi vọng chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi. Hiện giờ đang rất thịnh hành loại chuyện này đấy?

    - Vô sỉ!
    Sau khi nghe rõ ý đồ đối phương, Vương Trân Trân nhất thời phẫn nộ:
    - Ma nữ cô rất không biết xấu hổ, lời nói chán ghét như vậy, cô cũng có thể nói ra được.

    Yến Tử nghe vậy, trong con ngươi hiện lên một đạo hàn ý. Bất quá một lát sau, nàng cũng đã khôi phục thần sắc như bình thường. Nàng nghiêm túc nói:
    - Vì chị là đối thủ cạnh tranh với tôi.
     
  2. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 5
    Chương 24: Nghĩ thông suốt

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    - Nếu như Lý Vân bỏ rơi chị, thì Hồng gia sẽ là lựa chọn tốt nhất cho chị.
    Yến Tử nói với giọng điệu cực kỳ triết lý:
    - Tôi tin là dưới gầm trời này sẽ không còn người đàn ông nào thích hợp với chị hơn Hồng gia đâu.

    Vương Trân Trân không nói năng gì, đánh mắt sang nhìn Lý Vân. Lý Vân vội vàng nói:
    - Trân tỷ, đừng nghe con ma nữ kia nói bậy, ta làm sao có thể vì cô ta mà bỏ rơi chị được chứ, so với chị đến đầu ngón chân cô ta cũng chẳng sánh bằng.


    - Tiểu Lý, ta sẽ không từ bỏ cậu đâu. Không cần biết cậu đối xử với ta như thế nào.
    Ngữ khí trong từng câu nói của Vương Trân Trân làm cho Lý Vân cũng phải rùng mình.
    - Có chết ta cũng không từ bỏ.


    Mặt Lý Vân không hề biến sắc:
    - Ta cũng vậy…!.
    Cứ thế, hai người bọn họ bộc lộ tâm ý với nhau ngay trước mặt ma nữ.


    - - Ha ha ha….!
    - Yến Tử lại gần vài bước, cười mà như không cười, nhìn chằm chằm vào Lý Vân, nói:
    - - Các người rất tự tin đấy!

    - - Đương nhiên!
    - Vương Trân Trân đứng bên cạnh hét lên, không tự tin chỉ đối với tiên nữ thôi, nhưng với ma nữ thì cô ấy lại không gặp bất kỳ trở ngại tâm lý nào dù chỉ là 1 chút.


    Yến Tử liếc mắt nhìn Vương Trân Trân 1 cái, 1 nụ cười cổ quái hiện lên khuôn mặt cô:
    - Tôi là hoàn bích chi thân……
    Nói xong, cô ta liền bỏ đi

    Vương Trân Trân nhìn Lý Vân, nói với một hàm ý khác:
    - Cô ta cố ý nói với cậu đó…

    - Không phải là đang cố chắp vá đấy chứ?
    Lý Vân mỉm cười ác ý:
    - Thôi nào, Trân tỷ, đừng suy nghĩ nhiều, ta đối với con ma nữ đó chẳng có chút hứng thú gì cả, chúng ta về nhà thôi…


    - Uhm…
    Vương Trân Trân gật gật đầu





    Giáng Sinh qua Tết lại đến, so với những ngày lễ của phương Tây, Lý Vân thích Tết nguyên đán hơn. Lúc trưa, hắn đẩy xe vào phòng trọ, Vương Trân Trân vẫn còn đang bận rộn ở phòng khám, chưa cả nấu cơm trưa. Hỏa yêu Vương Đại Sơn cũng chạy tới chạy lui bốc thuốc giúp khách hàng. Nghỉ giải lao chưa được bao lâu thì Tần Suất lại đến phòng khám thu tiền. Vì là việc hệ trọng, nên hắn cố ý đeo 1 cặp kính gọng vàng.

    Cả bệnh viện, chỉ có con mèo kia là nhàn nhã, nó cuộn mình trong sân, ở những chỗ có ánh nắng mặt trời chiếu đến, mãn nguyện hưởng thụ những tia nắng ấm áp của mùa đông. Con ngươi khép hờ, không biết là ngủ hay là đang nhắm mắt dưỡng thần nữa.


    Lý Vân cất xe cẩn thận, sau đó đi qua chỗ con mèo nằm, 1 tay nhấc bổng nó lên rồi đi luôn vào phòng khách của Vương Trân Trân

    - Meo meo, lão đại, ngươi lại bắt nạt ta…. ngao!
    Con mèo nhảy lên bàn uống nước, tròng mắt đảo qua đảo lại, tựa hồ có chút sợ hãi.


    - Đừng sợ, ta hỏi ngươi, mẹ ngươi chắc là có tin tức gì rồi chứ?
    Lý Vân hứng thú hỏi.

    - Chẳng có gì cả!
    Tiểu mao đầu nhân cơ hội nói thêm:
    - Không có mẹ, con giống như nhánh cỏ yếu ớt… ài, tiểu mao đầu thật đáng thương. Lão đại, ngươi là người thân của ta, ngươi phải đối xử tốt với ta đấy.


    - Được, tiểu tử ngươi chớ có đùa giỡn với ta…!
    Lý Vân tức giận nói:
    - Nhìn ngươi kìa, đáng nhẽ phải gọi ngươi là tiểu khôn ngoan mới đúng. Cái thói tính toán của ngươi, ta còn rõ hơn ngươi đó. Nhớ đấy, đừng có mang rắc rối đến cho ta.


    - Vâng, tiểu mao đầu sẽ ghi nhớ lời lão đại giáo huấn.
    Con mèo dè dặt nói:
    - Lão đại, nếu không còn chuyện gì nữa, ta muốn đi giúp bà chủ.

    - Đi đi…
    Lý Vân phất phất tay.

    Ngay lúc đó, Tần Suất bưng một bát mì thịt bò nóng hôi hổi tới, hắn vừa cười vừa nói:
    - Lão đại, Trân tỷ thấy anh về nhà liền bảo ta sang quán đối diện mua 1 bát mì thịt bò để anh ăn lót dạ trước. Đợi chị ấy làm xong việc thì sẽ về nhà nấu cơm cho anh ăn.

    Mì thịt bò từ rất lâu đã là một món ăn vặt khá thực tế, mang hương vị địa phương đặc sắc ở các tỉnh thành. Nghe đâu mì thịt bò bắt đầu từ thời nhà Thanh, do ông Mã Bảo Tử, một người dân tộc Hồi sáng tạo ra. Đặc điểm của món mì này là một đỏ, hai xanh, ba trắng, bốn vàng, và năm là thanh lọc, tức là trong bát canh có màu đỏ từ tương ớt, màu xanh của rau thơm và hoa tỏi non, vài miếng củ cải trắng có hơi hồng ở phía trong thể hiện màu trắng thuần khiết, sợi mì màu vàng sáng, còn canh thịt bò thì mặc dù được chế biến với hơn chục loại gia vị khác nhau nhưng vẫn trong như nước.

    Dù là tay nghề của các đầu bếp trong thành không tốt lắm, nhưng bát mì trước mặt thì cũng được coi là giống khuôn mẫu, cũng một đỏ, hai xanh, ba trắng. Ngửi thấy mùi thơm mê người đó, nước miếng của Lý Vân cũng sắp rỏ ra ngoài.


    - Mấy người ăn chưa?
    Lý Vân rút lấy 1 chiếc đũa từ tay Tần Suất hỏi.


    - Chưa ạ!
    Tần đẹp trai vẻ mặt u oán:
    - Chúng tôi làm theo sự sai bảo thì đâu thể so sánh với anh được…


    - Thôi được rồi, mau đi làm việc tiếp đi. Không thì Trân tỷ sẽ chết vì mệt mất…
    Lý Vân cười cười.


    Tần Suất không nói thêm câu nào nữa, xoay người rời đi. Chờ Tần Suất đi khỏi, Lý Vân liền ghé sát vào bàn, bắt đầu húp 1 mạch, chẳng mấy chốc đã vét sạch bát mì. Chắc là do đói quá, đến cả nước canh hắn cũng húp sạch bách.

    Ăn xong, Lý Vân rút giấy ra lau mồm, sau đó lấy điện thoại cố định ra, gọi cho đại sư Trí Hoằng ở chùa Bạch Mã.


    - Hòa thượng, gần đây sao không thấy ngài tới…bận rộn chuyện gì chăng?
    Sau khi kết nối được điện thoại, Lý Vân nói cứ như là một người chuyên bận rộn việc nhà vậy.

    Đại sư Trí Hoằng, trầm ngâm một lúc, mãi sau mới nói:
    - Thì vẫn là chuyện Viễn Cổ huyết mạch thức tỉnh đấy, tiểu tử, ngươi cũng phải cẩn thận đấy. Người có huyết mạch phương tây Thần Ma thức tỉnh càng lúc càng nhiều rồi đấy.


    Lý Vân cười nói:
    - Ta cũng đang định nói với ngài về chuyện này đây.


    Đại sư Trí Hoằng không biết ý của hắn ta là gì liền hỏi:
    - Sao cơ? Bên chỗ cậu có phát hiện gì mới à?


    Lý Vân đáp lời:
    - Hồng gia có vấn đề, ta đoán ông ta chính là người có huyết mạch thức tỉnh trong giới Thần Ma phương tây. Tuy nhiên, tạm thời vẫn chưa có chứng cứ xác thực, đối với thân phận của ông ta cũng chưa có xác định chính thức.


    Đại sư Trí Hoằng thở dài ở đầu dây bên kia, nói:
    - Haizzz, chuyện này chúng ta cũng biết, ngươi tiếp xúc với lão ta nhớ phải cẩn thận một chút, hắn là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm đó.

    Lý Vân nói:
    - Đại sư yên tâm, ta sẽ có chừng mực.
    Nghĩ nghĩ 1 chút hắn nói thêm:
    - Mà trong người hắn hình như mắc bệnh gì đó, cần Thần Nông xích chữa trị.


    Đại sư Trí Hoằng cười phá lên, nói:
    - Cái này ta cũng biết rồi, lão ta bị yếu sinh lý, mấy năm nay, hắn thay đàn bà như thay áo, chỉ tiếc là chỉ có thể “một mình”mà thôi.


    Lý Vân cười phì, hóa ra là như thế.

    - Có phải hắn đang có chủ ý gì lên hồ ly tinh không?
    Đại sư Trí Hoằng hỏi:
    - Ngươi định làm thế nào? Đối đầu trực diện với hắn sao?

    Lý Vân cầm ống nghe điện thoại, nghiêng đầu nghĩ 1 lát, sau đó nghiêm túc trả lời:
    - Bây giờ thì vẫn chưa nghĩ thông, tiến 1 bước lại nhìn 1 bước. Nếu như hành động của lão ta vượt quá mức chịu đựng của ta, thì ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu. Ta sợ phiền phức thôi, chứ ta chẳng sợ việc gì. Người nào chủ động gây sự, ta cũng sẽ không để yên.


    - Trân tỷ là nữ nhân nằm trong dự tính của ta.
    Một lát sau, Lý Vân nói thêm.

    - Ha ha, cuối cùng ngươi đã nghĩ thông suốt rồi đấy, định lúc nào tiến tiếp đây?
    Lão hòa thượng cười có vẻ rất xấu xa.

    Trong tiếng cười, hai người phiếm thêm vài câu nữa, cuối cùng đại sư Trí Hoằng nói:
    - Hải Quỳnh tiên tử đi rồi, nàng đi làm một việc rất quan trọng, ngươi biết không?

    Lý Vân trầm ngâm mấy phút rồi nói:
    - Không biết, hôm nàng đi là Trân tỷ đi tiễn, nàng đối với ta cũng không cởi mở cho lắm.


    Đại sư Trí Hoằng vừa thở dài vừa nói:
    - Tiểu tử à, có chuyện ta nghĩ, hay là cứ nên nói với ngươi, tình địch của ngươi không dừng lại ở một kiếm tiên đâu.
     
  3. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 6
    Chương 1: Tràn ngập tên cậu

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Lý Vân cười đáp:
    - Việc này, tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Với điều kiện của Hải Quỳnh tiên tử thì người theo đuổi cô ấy chắc chắn không ít.


    Đại sư Trí Hoằng liền cười phá lên, trầm ngâm 1 lúc rồi đáp:
    - Ngươi quả là hào hiệp, nhưng ta vẫn phải nhắc ngươi, lần trước trong lúc ngươi quyết chiến với Trương Đại Quốc thì đã có sự xuất hiện của một tình địch rồi đó. Bản lĩnh của hắn ta mạnh hơn Trương Đại Quốc rất nhiều.

    Đổ mồ hôi, Lý Vân tức giận nói:
    - Sao ông không nói sớm với ta?


    Đại sư Trí Hoằng cười mỉm một cái rồi đáp:
    - Ta cứ tưởng Hải Quỳnh tiên nữ sẽ nói cho ngươi biết.


    Lý Vân tiếp:
    - Biết thân phận của đối phương không? Có lợi hại lắm không?


    Đại sư Trí Hoằng tỏ ra khá nghiêm trọng nói trong điện thoại:
    - Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, vấn đề bây giờ là chúng ta không biết rõ thân phận của hắn ta, cho nên ngươi càng phải cẩn thận hơn.

    Lý Vân tay cầm ống nghe đáp:
    - Đúng là tức chết được, thịt dê không ăn lại cứ thích đi chuốc vạ vào thân. Đại sư, ông nói thật với tôi đi, tôi còn bao nhiêu tình địch nữa?

    - Chắc là còn nhiều đấy.
    Không khí ở đầu dây bên kia rơi vào trầm lặng, mãi sau mới lên tiếng:
    - Hải Quỳnh tiên nữ trong giới Tiên cũng được coi là mỹ nữ vạn người mê. Nếu muốn có được nàng thì đương nhiên phải vất vả rồi. Ngươi tự giải quyết cho ổn thỏa đi…





    Buổi tối, vốn là định đi ăn tối cùng với hồ ly tinh. Kết quả là Nhâm Cường lại đích thân đến phòng trọ trước, sống chết cũng phải lôi kéo bằng được Lý Vân đi ăn cơm với hắn, nói là để cảm ơn gì đó. Lý Vân tính cả nể, không nỡ từ chối lời mời của Nhâm Cường nên đành nhận lời.



    Khi bước vào đại sảnh ở tầng 3 của nhà hàng Hoàng Hậu nguy nga tráng lệ, Nhâm Hiểu Nguyệt đã chờ sẵn ở đó liền đứng dậy, chào hỏi Lý Vân. Lý Vân gật gật đầu, cũng chào hỏi lại Nhâm Hiểu Nguyệt, sau đó theo lời mời nhiệt tình của Nhâm Cường đến ngồi ghế bên cạnh hắn ta. Trong bàn ăn, ngoài ba người bọn họ ra chẳng còn người nào nữa. Điều này làm cho Lý Vân cảm thấy rất vui vẻ, thứ mà hắn ghét nhất chính là sự náo nhiệt, ồn ã.



    - Tiểu Lý, cậu xem cậu thích ăn món gì thì cứ gọi nhé!
    Nhâm Cường cầm tờ thực đơn đưa qua cho Lý Vân . Lý Vân đã ăn quen ở các quán cơm nhỏ trong thành phố, còn những quán cơm xếp hạng sao như nhà hàng Hoàng Hậu này thì đây là lần đầu hắn được đón tiếp. Nhìn bảng thực đơn la liệt các món ăn, đầu hắn cũng có chút choáng váng.


    - Ưu tiên phụ nữ…!
    Lý Vân cười cười, đưa thực đơn cho Nhâm Hiểu Nguyệt nói:
    - Bạn chọn đi.

    Nhâm Hiểu Nguyệt cũng không chú ý đến sự bối rối của hắn, cầm lấy thực đơn, đáp một câu cảm ơn, nhìn một lượt từ đầu đến cuối rồi chọn ra vài món. Xong việc, cô đưa lại cho Nhâm Cường. Nhâm Cường tiện tay lại đưa qua cho Lý Vân, cười nói:
    - Hôm nay mục đích chủ yếu là để cảm ơn ân tình mà cậu đã dành cho gia đình họ Nhâm chúng tôi, cậu là nhân vật chính, dù thế nào cũng phải chọn ra vài món mà cậu thích chứ!

    Lý Vân thấy thoái thác không được thì cũng đành chọn lung tung vài món.

    Nhân viên phục vụ sau khi ghi xong tất cả các món, khom người hỏi Nhâm Cường:
    - Nhâm tổng, xin hỏi ông muốn ăn món chính là món gì?

    - Có mì sốt tương không?
    Lý Vân đột nhiên hỏi.

    Lý Vân cũng từng cùng lão hòa thượng đi ăn tiệc, 1 bàn đầy thịt cá, ăn vẫn không chắc bụng bằng một bát mì sốt tương. Chịu thôi, trước đây khổ quen rồi, bây giờ nhất thời không thể thay đổi được. Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy những món ăn ở bên ngoài quá nhạt và quá ngấy.

    Người bán hàng sững sờ một chút.

    Nhâm Hiểu Nguyệt cũng phải trừng to mắt.

    Nhâm Cường phản ứng rất nhanh, cười nói:
    - Có phẩm vị (sành ăn) … không hổ là cao nhân. Nhân viên, theo yêu cầu của cậu Lý đây, cho tôi 1 bát mì sốt tương nhé.


    Nhà hàng Hoàng Hậu là hiệu ăn cấp năm sao, kinh doanh toàn là các món ăn cao cấp, kể cả các món mì thì cũng là các lại như mì vây cá, một bát mì sốt tương chỉ có bốn tệ. Chỗ bọn họ gần như là không có.

    Nhâm Cường là khách quen, cũng là khách quý. Nhân viên phục vụ cũng rất khéo léo. Sau khi nghe yêu cầu của Nhâm Cường thì không hề phản đối mà ngược lại gật đầu đồng ý.


    Khách hàng là thượng đế.

    Thượng đế muốn ăn mì sốt tương, bọn họ đương nhiên phải nghĩ cách. Tốt hơn hết là phái người sang quán cơm nhỏ ở bên đường đối diện mua về.





    Nhà hàng Hoàng Hậu thời gian gần đây làm ăn rất phát đạt. Đặc biệt là mấy năm gần đây, khách hàng đến đây ăn cơm chẳng lúc nào ngớt. Thông thường mà nói, do tình trạng này nên việc phục vụ cũng chậm hơn một chút. Nhưng Nhâm Cường là khách quý ở đây nên việc phục vụ vẫn rất nhanh và chu đáo. Chỉ một lát sau, thức ăn đã được mang lên đầy đủ. Nhâm Cường nhấc một chén rượu lên mời Lý Vân, đồng thời nói vài lời cảm tạ.


    Bên này, Nhâm Hiểu Nguyệt cũng kính Lý Vân vài chén. Tuy nhiên, giữa nàng và Lý Vân vẫn còn chút gượng gạo. Từ sau cái lần mà Nhâm Hiểu Nguyệt chủ động đến xin được qua lại tìm hiểu nhưng bị từ chối, thì giữa nàng và Lý Vân dường như có một vật cản nào đó, không thể nói ra được, cũng không hiểu tại sao. Sau khi gặp mặt, ngoài cảm giác ngượng ngùng thì chẳng còn cảm giác nào khác.

    Xong việc, Lý Vân bắt đầu gắp thức ăn ăn một cách ngon lành. Sau khi ăn hết một nửa, nhân viên phục vụ liền bưng mì sốt tương nóng hôi hổi lên. Lý Vân đón lấy bát mì, hít nhẹ 1 hơi, cầm đũa lên khuấy vài cái rồi bắt đầu ăn thịt kho tàu trước.

    Mặc dù Lý Vân ăn rất nhanh nhưng không hề phát ra tiếng động.

    Dù là vậy, Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn cứ trừng mắt to ra nhìn Lý Vân, bởi trông bộ dạng khi ăn của Lý Vân cứ như là một con quỷ chết đói được đầu thai vậy.
    Bát mì sốt tương đã trôi tuột vào bụng, Lý Vân ngẩng đầu lên thì chợt bắt gặp ánh mắt của Nhâm Hiểu Nguyệt cũng đang nhìn mình. Lấy giấy ăn lau qua miệng, Lý Vân cười nói:
    - Ăn mà, mọi người đều là người nhà cả, hà tất phải khách khí, phải câu nệ như vậy.

    - Ha ha…!
    Nhâm Cường cười lớn.
    - Nói đúng lắm… Hiểu Nguyệt, còn thần người ra đấy làm gì, mau ăn đi, món mì này ngon lắm đấy.
    Nói đoạn, Nhâm Cường cũng húp thêm một miếng to mì.


    Sau khi cơm rượu no nê, Nhâm Hiểu Nguyệt nghe điện thoại, sau khi cúp máy, nàng nói với Nhâm Cường và Lý Vân một tiếng rồi rời đi.

    Nhâm Cường thấy vậy cười nói:
    - Con bé này, đã nói là hôm nay muốn mở tiệc chiêu đãi cậu, bảo nó là gác hết mọi chuyện khác sang một bên, kết quả là đến lúc cuối vẫn có việc phải ra ngoài. Tiểu Lý, cậu đừng trách nhé, lúc về tôi sẽ bảo nó đến chịu phạt với cậu.

    Lý Vân cười nói:
    - Thanh niên mà, ai mà không có việc chứ, có thể thông cảm được. Bác Nhâm, bác cũng đừng làm khó cô ấy.


    - Thôi thì thông cảm vậy.
    Nhâm Cường mỉm cười nói.


    - Mà hôm nay hẹn tôi đến đây, không phải chỉ vì bữa cơm thôi đấy chứ?
    Lý Vân cũng mỉm cười đáp.


    Nhâm Cường ngẫm nghĩ, nhíu mày nói:
    - Hôm nay hẹn cậu đến đây, chủ yếu là để cảm ơn cậu vì những ân tình cậu dành cho gia đình tôi.
    Ậm ờ 1 chút rồi nói tiếp:
    - Cậu là người thông minh, ngoài việc cảm ơn ra, tôi còn có vài chuyện muốn nói.


    - Hiểu Nguyệt dạo này cứ rầu rĩ không vui.
    Nhâm Cường nhìn Lý Vân nghiêm túc nói:
    - Mấy ngày trước, tôi vô tình nhìn thấy trong quyển nhật ký của nó, có mấy trang viết kín tên của một người đàn ông.

    - Tôi nghĩ Hiểu Nguyệt không vui, chắc là có liên quan đến người đàn ông này.
    Nhâm Cường liếc mắt nhìn Lý Vân với một thâm ý khác

    - Không phải tôi đấy chứ?
    Lý Vân cười gượng một cái.

    Nhâm Cường cười:
    - Không sai. Cậu đoán đúng rồi đấy, Hiểu Nguyệt viết đầy tên cậu trong nhật ký của nó. Tiểu Lý, tôi hy vọng cậu có thể giúp được tôi.
     
  4. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 6
    Chương 2: Triết lý tình yêu của Tiểu mao đầu

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Lý Vân lắc đầu trêu đùa:
    - Giúp như thế nào ạ?

    - Cậu là người thông minh, chắc cậu cũng biết mình phải làm thế nào chứ?
    Nhâm Cường nói

    Lý Vân lấy tay xoa xoa mũi, thở dài trong lòng, mình phải làm như thế nào đây? Nếu như mình giúp thật thì cũng chỉ là gây tai vạ cho khuê nữ nhà người ta thôi.

    Lý Vân lắc đầu nói:
    - Rất xin lỗi, bác Nhâm, chuyện này tôi không giúp được bác rồi.


    - Cậu không thích Hiểu Nguyệt?
    Nhâm Cường nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lý Vân nói:
    - Hiểu Nguyệt là con gái tôi, tôi rất hiểu nó. Tuy là cũng có đôi lúc hơi ương ngạnh, nhưng tôi thấy nó là người nổi bật nhất trong số các bạn đồng trang lứa với nó, tướng mạo, nhân cách, học vấn, gia thế…có điểm nào kém cỏi đâu.


    - Bác Nhâm…
    Lý Vân khẽ cười một cái rồi đáp:
    - Thôi bác đừng nói nữa, nói thêm là có mùi vị của tiếp thị chào hàng ở đây đấy…

    - Ừh…
    Nhâm Cường thấy không thể thuyết phục được Lý Vân, cũng không cố. Dù sao thì dưa ép thường không ngọt. Thật ra là ông ta muốn nhắm Lý Vân làm con rể mình, con gái ông ta và Lý Vân đều là sinh viên năm 4. Tuổi cũng không còn trẻ, cũng đã đến lúc tìm hiểu đối tượng để kết hôn rồi. Đối với cô con gái, Nhâm Cường luôn chiều chuộng như bảo bối, thế nên đối với một nửa của con gái mình, ông cũng hết sức quan tâm. Ông hi vọng con rể của mình đủ sức kế thừa gia nghiệp. Vả lại Lý Vân thì vừa đủ để trở thành người kế tục. Nhất là sau chuyện ở khu giải trí Tiền Quỹ, ông càng cảm thấy hứng thú với con người này hơn.

    Lý Vân đột nhiên hỏi:
    - Bác không phải là đang định nhắm tôi làm con rể đấy chứ?

    - Àh… cũng có ý như thế…
    Nhâm Cường nhấc chén rượu lên và nhấp một ngụm. Hứng thú nói:
    - Nói thật, trước giờ tôi vẫn luôn có ấn tượng tốt với cậu. Mặc dù là câu hơi mập một chút, nhưng không sao, Hiểu Nguyệt nhà chúng tôi cũng không xem trọng vấn đề ngoại hình.


    Lý Vân ngạc nhiên trả lời:
    - Có chút miễn cưỡng ạ.

    - Vấn đề là cậu nghĩ như thế nào thôi.
    Nhâm Cường mỉm cười nói:
    - Nếu cậu gia nhập vào gia đình họ Nhâm này, ít nhất cậu sẽ bớt được hai mươi năm phấn đấu.

    - Tôi thì chỉ muốn có muốn cuộc sống thanh thản, bình yên.
    Lý Vân cười nhạt:
    - Hơn nữa, trước giờ tôi cũng chưa từng có ý nghĩ là sẽ thăng quan tiến chức bằng cách này.


    Nhâm Cường nghiêm mặt nói:
    - Cậu hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi sẽ không vô duyên vô cớ mà cho cậu cái gì đâu. Chẳng qua là tôi muốn tạo nền tảng cho cậu thôi.

    - Nền tảng gì?
    Lý Vân tò mò hỏi.


    - Nền tảng cực kỳ vững chắc…!
    Nhâm Cường nói xong, ánh mắt liền dừng lại trên người Lý Vân, khẽ cười rồi nói tiếp:
    - Làm trợ thủ cho tôi đi…!


    Lý Vân buột miệng cười, vội vàng xua tay:
    - Lão hòa thượng đã sắp xếp được công việc cho tôi rồi, lúc về, có lẽ tôi sẽ làm trợ lý cho trưởng thôn.

    Nhâm Cường nghe vậy, cũng cười nói:
    - Ừh, vậy cũng tốt. Xem ra đại sư định hướng cho cậu đi theo con đường làm quan. Đã vậy, tôi đây cũng không can dự vào nữa.

    - Nào, uống thôi!
    Việc không thành, trong lòng Nhâm Cường cũng có chút bứt rứt, bèn hô lớn rồi uống hết cả chén rượu đầy.
    Lý Vân tự dưng hùa theo, một tiếng sau, mặt Nhâm Cường đã đỏ lựng, còn Lý Vân thì lấm la lấm lét, vẫn chưa có vấn đề gì. Với thể chất yêu quái của hắn thì đừng nói là một chai, kể cả là mười chai thì cũng không hề hấn gì.

    Hơn 11 giờ đêm, Lý Vân mới đưa được Nhâm Cường lên xe, đồng thời dặn dò tài xế kiêm vệ sĩ Ngự Phong phải đảm bảo đưa hắn về nhà cẩn thận.
    Xong xuôi, Lý Vân chầm chậm rảo bước dọc đường cái để về nhà. Gió đêm thổi hơi lạnh, hắn như đang suy tư một điều gì đó, một lúc sau thì lẩm bẩm:
    - Nhâm Hiểu Nguyệt đúng thật là phiền phức.







    Vương Trân Trân cô đơn một mình ngồi trên ghê sô-fa ở phòng khách. Âm nhạc giống như một dòng sông vô hình, lặng lẽ và chậm rãi trôi trong căn phòng. Không hiểu tại sao Vương Trân Trân luôn có thói quen nhìn ra cửa.

    - Meo meo…!
    Đột nhiên, mèo yêu chui từ ngoài cửa vào. Thoắt một cái, nó đã nằm trên ghế sô-fa. Mèo yêu Tiểu Mao Đầu nói với Vương Trân Trân:
    - Chủ nhân, hắn vẫn chưa về.

    Vương Trân Trân chẳng thèm tiếp lời nó, cầm lon bia ở trên bàn lên và hỏi:
    - Uống không?

    Tiểu Mao Đầu sau mấy giây ngước đôi mắt xanh lè của nó nhìn chằm chằm Vương Trân Trân thì cũng gật đầu. Vương Trân Trân cười cười, lấy bia đưa cho nó. Tiểu Mao Đầu dùng 2 móng vuốt ôm lấy chai bia, dùng răng để cậy nắp, sau đó dốc lon bia lên tu ừng ực.

    Vương Trân Trân hỏi:
    - Ngươi có thấy cô đơn không?


    - Cũng bình thường…
    Con mèo bỏ lon bia xuống và nói.
    - Tiểu Mao Đầu trước đấy toàn sống ở nơi tối tăm, lạnh lẽo. Bây giờ, có chủ nhân là cô, tôi sống tốt hơn nhiều rồi.


    - Ừh…xem ra ngươi vẫn còn hạnh phúc hơn ta.
    Vương Trân Trân nói

    Mèo yêu nói một câu hết sức triết lý:
    - Là do tiêu chuẩn về hạnh phúc của cô quá cao đấy thôi.

    - Là sao?
    Vương Trân Trân hỏi

    Mèo yêu chớp mắt một cái rồi đáp:
    - Lần trước trong một tiết mục về tình cảm, tôi có nghe thấy người dẫn chương trình nói là có đôi lúc bạn tự hạ tiêu chuẩn về hạnh phúc của mình xuống, thì bạn đã trở nên hạnh phúc rồi.


    - Yêu cầu của ta quá cao sao?
    Vương Trân Trân hỏi


    - Tôi cũng không biết.
    Mèo yêu tiếp tục rót rượu vào mồm

    Vương Trân Trân khẽ thở dài, nhìn ra màn đêm ở phía ngoài nói:
    - Đêm nay, vốn dĩ anh ấy phải thuộc về ta.


    Mèo yêu híp tịt mắt nói:
    - Sao cô lại để cậu ấy đi? Thật ra, cô hoàn toàn có thể viện cớ là ân nhân cứu mạng mà giữ cậu ấy lại.

    - Không được.
    Vương Trân Trân nói.
    - Lần trước ta giúp anh ấy là do chữa trị vết thương, đó là việc nên làm, là ta cam tâm tình nguyện. Ta không hi vọng vì chuyện này mà ràng buộc anh ấy.

    - Thế thì cô nên ngủ với cậu ấy…
    Tiểu Mao Đầu nói với vẻ rất sành sỏi, già dặn.
    - Nữ nhân lôi kéo, nam nhân thủ đoạn, một là nắm lấy dạ dạy hắn, cho hắn ăn ngon. Hoặc là nắm lấy phía dưới của hắn, làm cho hắn cảm thấy sung sướng. chủ nhân à, không phải là tôi bảo cô phải chủ động một chút sao, đối với phụ nữ mà nói, đó cũng chỉ là một cái màng thôi, có gì mà phải giữ gìn.

    - Ngươi thì hiểu cái quái gì?
    Vương Trân Trân kinh động hét lên.

    - Tôi sao lại không hiểu?
    Mèo yêu cười nhạt một tiếng rồi chậm rãi nói:
    - Tôi đã sớm tung hoành ngang dọc trong tình trường, thế nên đối với cái thứ gọi là ái tình này, tôi đã sớm nhìn thấu bản chất rồi. Tình yêu chính là nấm mồ của hôn nhân, tình yêu chính là cả đêm làm mấy chuyện abc…


    Vương Trân Trân tu một hơi hết sạch lon bia, lập tức phản bác:
    - Ngươi không hiểu, bởi vì ngươi vẫn chưa hóa thành hình người. Ngươi nói chuyện cũng không thể thể hiện được cách nghĩ và tình cảm của con người được.


    Mèo yêu nhìn chằm chằm Vương Trân Trân và tức giận nói:
    - Thôi bỏ đi… nếu thế thì cô tự đi mà tìm hiểu…


    Dừng một lúc, Vương Trân Trân châm một điếu thuốc, mùi ma túy phảng phất trong phòng. Mèo yêu hít một hơi thật sâu rồi nói:
    - Có thể cho tôi một điếu không?


    - Ngươi muốn hút?
    Vương Trân Trân khẽ cười, rút một điếu thuốc Moore, ném qua. Mèo yêu giơ tay phải đón lấy, ngậm trong miệng rồi búng tay một cái điếu thuốc đã bén lửa. Chầm chậm phả ra làn khói trắng xóa, mèo yêu nói:
    - Cô chủ, lời thật thì khó nghe, nhưng tôi nhắc lại lần nữa, hiến thân đi!
     
  5. thinhk

    thinhk Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/10/14
    Bài viết:
    147
    Được thích:
    199
    Tuyệt Thế Hảo Yêu
    Tác giả: Xích Tuyết

    Quyển 6
    Chương 3: Ngươi đi giết hắn

    Nhóm dịch: Bạch Hổ
    Nguồn: Mê Truyện

    Ở trong cửa thôn, Lý Vân gặp phải linh yêu Tần Suất cùng với hỏa yêu Vương Đại Sơn đang đi dạo lung tung. Thấy Lý Vân trở về, vẻ mặt cả hai trở nên mập mờ.

    Vương Đại Sơn chợt nói:
    - Bà chủ có vẻ không vui.

    Tần Suất nói tiếp:
    - Đúng vậy, Trân tỷ suốt buổi tối vẫn rầu rĩ không vui. Một tiếng trước, khi chúng tôi đi ra ngoài thì thấy cô ấy đang uống rượu một mình.

    Lý Vân hỏi:
    - Sao chú không đi vào khuyên nhủ nàng ta?

    Tần Suất nói:
    - Ta không làm được, khuyên nhủ nàng cũng chỉ có anh mới làm được thôi.

    - Các chú cũng đừng đi chơi quá muộn, về sớm một chút.
    Lý Vân nhíu mày, nói:
    - Ta đi xem nàng ta cái đã.
    Nói xong liền mở cửa đi vào.

    Sau một lúc, Tần Suất hướng về phía bóng lưng Lý Vân kêu lên:
    - Lão đại cố lên, gắng lên nha…
    Ngay lập tức linh yêu cùng hỏa yêu cùng phát ra tiếng cười suồng sã.





    Trở lại sân phòng trọ, Lý Vân thấy phòng khách nhà Vương Trân Trân còn sáng đèn. Hắn đẩy cửa tiến vào, thấy Vương Trân Trân cùng mèo yêu Tiểu Mao Đầu đang ngồi uống rượu. Hơn nữa phòng khách còn tràn đầy khói mù bay lượn.

    Thấy bộ dáng của hai người, Lý Vân ngạc nhiên hỏi:
    - Tiểu mao đầu, giờ là lúc nào mà ngươi còn quấy rầy nàng như vậy?

    Vương Trân Trân liền cãi lại:
    - Hắn không có quấy rầy, ngày lễ xong, ta thấy rất cô đơn, nó là ở đây giúp ta tiêu khiển.

    Lý Vân sờ sờ mũi, giọng nói của Vương Trân Trân rõ ràng mang theo một tia u oán. Hắn đang suy nghĩ, mình phải làm gì thì mới giúp được nàng hết khúc mắc phiền muộn đây.

    Trong khi Lý Vân đang suy nghĩ, Vương Trân Trân đi qua bên cạnh hắn, nói ra một câu lạnh nhạt:
    - Ta muốn đi ngủ…
    Nói xong nàng đi vào phòng ngủ, còn cố sức đóng cửa một cái thật mạnh.

    Lý Vân sững sờ một chút, sau đó quyết định đi tới gõ cửa.

    Ngay lúc này, Tiểu mao đầu chợt có ý ngăn hắn lại, không cho qua.

    Một cước đem tiểu mao đầu đá bay, Lý Vân tức giận nói:
    - Tiểu tử kia, lá gan của ngươi ngày càng lớn nhỉ, chuyện của ta mà cũng dám xen vào. Ngươi có tin ta đem ngươi đến chùa Bạch Mã không.

    Mèo yêu chỉ nói lại một tiếng:
    - Có sát khí…!

    - Sát khí?
    Lý Vân nghe vậy, hơi bình tĩnh lại một chút, nhắm mắt lại cẩn thận cảm ứng. Mèo yêu hóa ra lại nói đúng, quả thật có sát khí.

    - Xem ra ta sắp được xem kịch hay rồi, cảm ơn ngươi tiểu mao đầu.
    Lý Vân cười nói:
    - Ngươi đi giết chết hắn cho ta.

    - Ta không làm được.
    Mèo yêu không chút do dự từ chối:
    - Bốn con lang yêu có sức chiến đấu mạnh mẽ của ta đã bị ngươi giết chết, bây giờ ta lấy cái gì cùng người ta đối chiến đây?

    Lý Vân liền nheo mắt lại nhìn vào tiểu mao đầu.

    Tiểu mao đầu linh cảm thấy có nguy hiểm gần tới, liền ngay lập tức nhảy đến trên ghế salon.

    Lúc này Lý Vân đã có thể cảm ứng được sát khí rõ ràng hơn.

    - Chú ý Trân tỷ cho ta…!
    Lý Vân nói:
    - Ta trước hết đi thu thập cái tên dám đến đây gây sự đã, rồi sẽ quay lại xử lý ngươi sau.

    Đẩy cửa ra, Lý Vân đứng lại trong sân. Lúc này trong viện, đèn hành lang lầu hai đều đã tắt, tối đen một mảnh. Mấy tia sáng trăng dọi xuống giữa không trung giúp cho trong bóng tối có thêm một ngọn đèn yếu ớt.

    - Khặc khặc…!
    Vài tiếng cười quái dị vang lên, giống như là đến từ bốn phương tám hướng. Nhưng sau đó tất cả lại quay trở về yên lặng.

    Khóe miệng Lý Vân nổi lên một nụ cười khó có thể diễn tả được, như là sợ hãi, lại giống như đang trào phúng lại. Một trận gió lạnh thổi qua, Lý Vân vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

    Một lát sau, hắn bước đi theo lối ra khỏi viện, chạy chậm dọc theo đường đi trong thành, đến cổng thôn thì hơi dừng một chút, rồi hắn chọn hướng đông mà chạy đi.

    Một khắc sau, hắn đi tới gần một cái nhà xưởng mới bỏ hoang. Lúc này có tiếng bước chân vang lên, mỗi một bước đi đều truyền đến sát khí mãnh liệt.

    Lý Vân vẫm lẳng lặng đứng yên như cũ.

    Theo tiếng bước chân truyền đến, một bóng người xuất hiện ngay trước mặt Lý Vân. Một khắc này, Lý Vân cảm thấy hô hấp trở nên khó khan, một cỗ sát khí làm rung động lòng người đập vào mặt hắn.

    Đó là một nam nhân đeo mặt nạ, nhìn vóc dáng của hắn, Lý Vân cảm thấy có chút quen thuộc. Nhưng nhất thời không nghĩ ra là đã gặp qua ở đâu.

    Con mắt dưới mặt nạ bùng cháy sáng lên như lửa, trông rất quỷ dị. Hắn đi từng bước một về phía Lý Vân, sát khí tỏa ra ngày càng mạnh.

    - Các hạ là ai ?
    Lý Vân quát khẽ một tiếng :
    - Ngươi có phải muốn giết ta ?

    Nam nhân mang mặt nạ không nói gì, hắn đột nhiên gia tăng tốc độ, mỗi bước đi cũng dài tới 5-6m. Sau đó trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây đoản kiếm, trực tiếp đâm về phía tim Lý Vân.

    Lý Vân lộn ngược người lên, hai chân liên tiếp đá ra. Thân thể nam nhân giống như quả bóng cao su bị ném trên mặt đất, xương cốt phát ra tiếng gãy rõ ràng.

    Nếu như là người thường, bị Lý Vân đá như vậy, cũng đã trở thành người tàn phế. Thế nhưng nam nhân kia vẫn đứng lên giống như không có việc gì.

    Lý Vân liếc mắt quan sát tất cả, nhìn thấy đoản kiếm trong tay nam nhân, đột nhiên thốt ra:
    - Ngươi là Tất Phong…
    Lý Vân rốt cục minh bạch tại sao mình có cảm giác quen thuộc, trừ kiếm tiên Trương Đại Quốc ra, Tất Phong chính là đối thủ mạnh nhất của hắn từ lúc chào đời cho đến nay, ký ức về trận đánh lần trước vẫn còn rất rõ ràng trong đầu hắn.

    Chỉ là lần đại chiến trước đó, Tất Phong cưỡng chế kích phát yêu lực trong cơ thể ra, lẽ ra không chết cũng bị tàn phế, thế nhưng hắn hôm nay không có bị sao cả, hơn nữa sức chiến đấu so với lần trước còn mạnh hơn. Nếu Lý Vân trong khoảng thời gian này không có tiến bộ thì e là hôm nay không phải là đối thủ của Tất Phong.

    Mang theo nghi vấn trong lòng, Lý Vân liền xuất ra Bồ Đề Nhận, đối phó với yêu quái như Tất Phong không thể lơ là được.

    - Tất Phong, ta và ngươi coi như là có quen biết qua, cần gì phải làm việc giấu đầu lòi đuôi.
    Lý Vân nâng đao chỉ vào Tất Phong, lưỡi đao lộ ra một luồng sát khí, ngưng mà không tan, mục tiêu rõ ràng là nhằm vào chỗ đứng của Tất Phong.

    Thế đao sác bén khiến người ta hít thở đều không thông, rất chuẩn xác mà đánh vào trước mặt Tất Phong. Tất Phong mặc dù phản ứng có chút chậm chạp, nhưng vẫn phát hiện được nguy hiểm gần tới. Hắn gặp nguy nhưng không có loạn, mũi kiếm phát ra một đạo phòng ngự, cố gắng ngăn cản một kích sắc bén kia của Lý Vân.

    Đột nhiên hắn cảm giác được có một cỗ bất an mạnh mẽ, ngay lúc này, phòng ngự của hắn bị sát khí cường đại của Lý Vân phá vỡ, cái kia giống như sóng dữ công kích, không bị vì thế mà giảm uy thế.

    Nguy cơ trước mắt, Tất Phong cố gắng toàn lực phòng ngự, không xuất ra kiếm nào, dưới chân thối lui lại bên trên một bước, bàn chân giẫm nát nền xi măng cứng đờ trên đất, tạo ra vết chân thật sâu.

    Nhưng mà hắn đã đánh giá thấp bản lĩnh của Lý Vân, một đao kia, cũng không phải là toàn lực của hắn mà chỉ là có ý thăm dò mà thôi.

    Lòng Lý Vân lúc này giống như chỉ thủy, bản lĩnh của Tất Phong hắn đã được biết, hít sâu một hơi, Lý Vân định tốc chiến tốc thắng, bằng sức mạnh đối phó với Tất Phong.

    Thân pháp của hắn giống như quỷ mị, trong nháy mắt nhằm phía Tất Phong hướng tới, cùng lúc đó Bồ Đề Nhận trong tay cũng phát ra kim sắc quang mang, cuốn bay mọi thứ nhằm hướng Tất Phong mà đi.

    Tất Phong vội vàng lui về sau, hai tay nắm chặt đoản kiếm, sẵn sàng nghênh tiếp công kích của Lý Vân. Nhưng lúc này, thân ảnh Lý Vân đã biến mất giữa không trung trước ánh mắt của Tất Phong.

    Tất Phong trong lòng nổi lên một trận tuyệt vọng, hắn biết sự lợi hại của địch nhân vượt xa trình độ mà hắn tưởng tượng. Từ trận đánh lần trước, hắn đã có tiến bộ hơn, nhưng đối thủ hình như lại càng tiến bộ hơn xa hắn. Ý niệm trong đầu hắn đột nhiên dừng lại, một cỗ sát khí từ phía sau truyền đến.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)