LS Q.Sự Trở Về Đời Thanh - Tứ Bối Lặc - Chương 50

  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc
    Chương 48: Mới biết mùi vị nỗi buồn (2)

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Không biết có phải là “Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập’ hay không, Thái Hoàng Thái Hậu mất chưa bao lâu, Khang Hi lại nhận được tin lục a ca Dận Tộ bị bệnh đậu mùa, bệnh rất nặng, sốt cao không giảm. Khang Hi cũng từng bị bệnh này, biết bệnh này hiểm ác, Thế Tổ hoàng đế cũng chính là vì bệnh này mới mất sớm lúc còn tráng niên, nên Khang Hi không thể không chuẩn bị sẵn một trăm hai mươi phần trăm tinh thần. Huống hồ, hiện giờ Đức phi đang mang thai, gần đến ngày lâm bồn, không thể để bị phân tâm lo lắng. Bệnh đậu mùa lây lan mạnh, để phòng những a ca khác bị lây, Khang Hi phải hạ lệnh đưa Dận Tộ tới một tòa nhà ở ngoài ngoại ô kinh thành cách ly, các a ca khác không được đến gần, còn mình thì ngày nào cũng qua chăm sóc.
    Không ngờ mấy ngày sau, tin dữ vẫn xảy ra. Dận Tộ mất. Dận Chân dù không có giao tình gì với Dận Tộ, nhưng vẫn thổn thức không thôi, xem ra, dù có là a ca con vua, thì đối mặt với tử vong, cũng vẫn yếu ớt như người thường. Khang Hi bị đả kích nặng, cả thể xác lẫn tinh thần đều tiều tụy, nhìn già hẳn đi. Ô Nhã thị báo tin hạ sinh một hoàng a ca, Khang Hi chỉ lạnh lùng nói một câu “Đã biết”, rồi thôi. Dận Chân thầm nghĩ: “Đứa bé này sau này e rằng không ổn.” Với tính tình Khang Hi hiện giờ, e là đổ hết tội lỗi làm tổ mẫu và Dận Tộ mất mạng lên đầu a ca mới sinh, nên mới lãnh đạm như vậy, làm a ca, được yêu thương hay không, đều phải dựa vào cảm xúc của hoàng đế.
    Dận Chân không biết phải làm gì, chỉ đành lặng lẽ thầm cầu chúc cho người ‘em trai’ thứ mười bốn này mà thôi.
    Bản thân Dận Chân cũng đang có chuyện phiền lòng, là chuyện với Bát a ca. Bát a ca đã được cho đi học, tuy nói thường xuyên gặp mặt Dận Chân, nhưng lúc nào nhìn thấy hắn cũng lập tức tìm đường tránh đi, nếu không thì không nóng không lạnh như là người lạ. Dận Chân buồn bực, Đông quý phi với mình đã hết lòng với mẹ con hắn, thỉnh thoảng lại hỗ trợ cuộc sống, Đông quý phi lại còn nói tốt trước mặt Khang Hi, nói Bát a ca tuổi cũng lớn rồi, không thể để ngạch nương của hắn vẫn là thân phận cung nhân, khi hắn đi học sẽ rất khó xử, cũng không thể đi theo Huệ phi mãi được, vì con người luôn mẫu tử liền tâm. Cuối cùng, Khang Hi cũng bị thuyết phục, cho Vệ thị cái danh phận Lương tần. Lúc Dận Chân tới báo tin, Vệ thị vô cùng hân hoan, cảm ơn không dứt miệng, nhưng Bát a ca sau khi gọi một tiếng ‘Tứ ca” rồi thì chỉ lạnh nhạt ngồi một bên, không nói một lời. Vệ thị hình như sợ con mình, cũng không dám nói gì nữa, áy náy xin lỗi Dận Chân: “Xin lỗi tứ a ca, bát a ca còn nhỏ, không hiểu chuyện, chưa biết cấp bậc lễ nghĩa, ngài rộng lượng bỏ qua cho nó.”
    Dận Chân thoải mái đáp: “Mẫu phi không cần nói vậy, đều là huynh đệ trong nhà, hoàng ngạch nương cũng đã nói, xem người là muội muội, đây cũng là chuyện nên làm.” Bát a ca nghe thấy, không ngờ trên mặt lại lộ vẻ giận dữ. Dận Chân tuy không hiểu vì sao Dận Tự lại có khúc mắc với mình, nhưng cũng không tiện hỏi, sau khi nói chuyện phiếm mấy câu, thì cáo từ.
    Lúc đến học tại Nam thư phòng, vì thân phận của mẫu thân bát a ca không cao, nên bát a ca không bằng được những a ca khác. Mỗi lần những a ca khác phạm sai sót, sư phụ đều bỏ qua, nhưng bát a ca phạm lỗi, thì đều bị phạt, khi khẻ tay, lúc phạt quỳ, đều như ăn cơm. Hôm nay, sư phụ dạy tiếng Mông Cổ A Đạt kiểm tra bài, rõ ràng là ngũ a ca chưa chuẩn bị bài, trả lời không được, nhưng mẫu phi của ngũ a ca là Nghi phi, danh vị cao, nên Am Đạt lấy cớ ngũ a ca cơ thể không khỏe, bắt bát a ca bị phạt quỳ thay. Dận Chân lên tiếng cãi thay, Dận Tự lại không thèm, chỉ cười khẩy, quay người ra khỏi thư phòng, quỳ dưới ánh mặt trời.
    Ánh nắng chói chang, phả hơi xuống đất, rất độc, trong nội cung lại không có trồng cây để che mát, chỉ quỳ một lúc, áo Dận Tự đã ướt đẫm mồ hôi.
    Dận Chân không đành lòng, đợi đến lúc nghỉ giải lao, đi tới bên cạnh, ngồi xuống hỏi: “Bát đệ, Tứ ca đi nói với Am Đạt ngừng phạt nhé?”, bát a ca quay phắt đi, lạnh lùng: “Dận Tự không dám làm phiền tứ ca.”
    Dận Chân nhíu mày: “Bát đệ, tứ ca đã làm gì khiến đệ bất mãn, hay là ngươi có gì hiểu lầm tứ ca có phải không?”
    Dận Tự lắc đầu, giọng mất kiên nhẫn: “Coi như Dận Tự không biết phân biệt tốt xấu là được.”
    Dận Chân khó hiểu: “Ý đệ là sao, mọi người đều là huynh đệ, có cái gì mà không nói thẳng ra được?”
    Dận Tự như bị kích động, lớn tiếng: “Huynh đệ? Đúng vậy, ta cũng là con của hoàng a mã, nhưng mà, cùng cha chứ không cùng mệnh, tứ ca ngươi có hoàng ngạch nương, có Đông gia chống sau lưng cho, được phong tước Bối Tử. Ngươi nhìn ta đi, bình thường, nội vụ phủ đâu có thèm để ý tới ngạch nương ta, mùa đông người được giao cho cái chậu than mà … ngay cả hoạn quan cũng không thèm dùng, lễ mừng năm mới lãnh bổng lộc còn không bằng hạ nhân, còn phải nhờ vào tứ ca ngươi với Đông quý phi tiếp tế cho để sống. Tứ ca ngươi có biết, bình thường ta bị bọn thái giám nói như thế nào không? Bảo ta là con hoang không biết từ đâu chui ra, chứ chắc chắn chẳng phải con của hoàng a mã, nghèo xác nghèo xơ, đi theo ta làm chi uổng phí. Tứ ca, Dận Tự biết ngươi tốt với mẹ con ta, nhưng ngươi càng tốt với ta, ta càng thấy không ngóc đầu lên được!”
    Dận Chân giật mình, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Hắn chỉ nghĩ ‘việc là do người làm’, lôi kéo lấy lòng Dận Tự, mới để mắt tới giúp đỡ mẹ con họ, hắn không muốn sau này Dận Tự giống như trong sử sách, trở thành kẻ thù chính trị của hắn. Không ngờ lại thành khéo quá hóa vụng, thằng nhóc chỉ mới có tám tuổi này không ngờ lại biết suy nghĩ như thế, thực làm Dận Chân mở rộng tầm mắt.
    Như thế giống như câu ngạn ngữ ‘Một bát gạo lại thành một người bạn, một gánh gạo dưỡng thành một kẻ thù’. Xem ra mình phải thay đổi sách lược đối xử với bát a ca.
    Chuyện của Đông quý phi cũng là một nỗi buồn của Dận Chân. Trong hậu cung của Khang Hi, tuy nói người được sủng ái nhất chưa chắc là Đông thị, nhưng người được kính trọng nhất thì chắc chắn là bà. Hắn không hiểu, rõ ràng Khang Hi muốn Đông quý phi thống lĩnh lục cung, nhưng mãi vẫn không sắc phong bà làm hoàng hậu. Tuy hắn không phải do Đông thị sinh ra, nhưng mười hai năm nay hắn thấy rất rõ, Đông phi là đối xử thật lòng với hắn, nên hắn cảm thấy hơi buồn cho bà.
     
    Namtran thích bài này.
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc
    Chương 49: Mới biết mùi vị nỗi buồn (3)

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Đới Đạc từ ngày gặp Dận Chân, qua nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm. Hắn là người thông minh, biết vượt long môn thì đương nhiên thành danh, nhưng trên đời thế sự khó liệu, ví dụ chuyện trường thi ở Giang Nam thôi, đám sĩ tử náo loạn tới mức khiêng tượng Khổng thánh nhân ra đường diễu hành để biểu thị sự bất mãn với sự dối trá bất công ở trường thi. Mình chỉ là một kẻ hàn nho, không có ai chống lưng, muốn vượt long môn phải đối mặt với rất nhiều nhân tố không xác định. Dận Chân thông minh hiếu học, kiến thức sâu sắc, là người nổi bật trong đám a ca, chưa chắc đã không đáp ứng được những kỳ vọng của mình, nên quyết định bỏ qua việc thi cử của bản thân, một lòng đi theo Dận Chân. Dận Chân qua sự giúp đỡ của Nặc Mẫn, cho Đới Đạc một cái hàm chủ sự Bộ Hộ lục phẩm, lại nhờ Dụ thân vương cho Đới Đạc gia nhập Bạch kỳ. Đới Đạc vô cùng biết ơn Dận Chân, nếu là qua thi cử, dù có nằm trong ba người đứng đầu kỳ thi, cùng lắm cũng chỉ được một chân biên soạn Hàn Lâm viện lục phẩm, còn mà không đạt tiến sĩ, thì cao nhất chỉ được một cái hàm thất phẩm mà thôi.
    Dận Chân từng cùng Đới Đạc bàn chuyện Đông phi, ngữ khí rất không cam lòng, Đới Đạc nhìn Dận Chân, cười khẽ: “Tứ gia, hoàng thượng mãi không phong hậu chính là vì ngài.”
    “Vì ta? Xin chỉ giáo cho?”
    “Tứ gia chắc cũng đã đọc quyển ‘Tả truyện – Hoàn công mười năm’, trong đó có một câu ‘kẻ mang ngọc là có tội’, tứ gia biết nó nghĩa là gì không?”
    Dận Chân ngẫm nghĩ: “Đái tiên sinh ý nói ta chính là viên ngọc là hoàng ngạch nương đang mang?”
    “Tứ gia thông minh lắm. Tuy nô tài ví von như vậy không chính xác cho lắm, nhưng đạo lý cũng tương tự. hiện giờ Tứ gia ngài đang là người trong lòng hoàng thượng, là người duy nhất trong các a ca được hưởng bổng lộc Bối Tử, nếu không có gì thay đổi, hai năm nữa, lúc Tứ gia được phân đất phong hầu, chắc chắn sẽ được được tước vị Bối Lặc. Cộng với hai năm trước Tứ gia xử lý chuyện Y Đặc Mộc Căn với Sử Thư đã chứng tỏ mình là người có mưu có dũng, vì giữ gìn pháp luật kỷ cương không ngại đắc tội thân vương, được cả triều đình ủng hộ, tăng được sức nặng của ngài trong lòng hoàng thượng, thế nên hoàng thượng mới lo cho Tứ gia ngài.”
    Dận Chân nói: “Nói tiếp đi.” Trong lòng không khỏi vì mấy lời của Đới Đạc mà kinh hãi, dù hắn cũng đã loáng thoáng cảm nhận được điều đó.
    Đới Đạc nói tiếp: “Thái tử là người được thánh thượng trước đây ngầm chỉ định sẽ kế vị người, nhưng cho tới bây giờ, vẫn cứ như con rùa nằm ở trong mai, trong khi Tứ gia lại thể hiện được bản lĩnh, làm sao hoàng thượng không lo cho được? Nếu Tứ gia đã tỏa sáng, làm sao tránh được hoàng thượng đem ra so sánh với thái tử - con người nhu nhược, không có khả năng khống chế cục diện? nếu phong quý phi nương nương thành hậu, Tứ gia ngài là con nuôi của Đông quý phi, tuy không phải con trai trưởng, nhưng vẫn là mẫu bằng tử quý mẹ sướng nhờ con, lực uy hiếp của Tứ gia lên thái tử sẽ càng lớn. Sau lưng Đông phi là Đông gia, bản thân Đông gia chính là huân thích. Phụ thân của Quý phi nương nương Đông Quốc Duy làm việc trong Thượng Thư Phòng. Đương nhiên, trước đây hoàng thượng cho trộn chung lẫn lộn, để cho hai đảng Sách Ngạch Đồ với Minh Châu đánh nhau, mấy người Hùng Tứ Lý, Trương Anh đều tuổi đã cao, Cao Sĩ Kỳ lại là Hán thần, tuy được bảy lần thăng vượt cấp nhưng không đủ sức nặng, người này lại đi lại với Minh Châu, hoàng thượng không hề yên tâm về ông ta, nên mới có hành động này. Nhưng bây giờ thế sự đã khác, nô tài ở trong Bộ Hộ, cũng đã vài lần nhìn thấy dấu hiệu, nếu nô tài đoán không lầm, hoàng thượng đã sắp ra tay với hai phái Minh Châu, Sách Ngạch Đồ. Nếu là như vậy, chẳng phải chỉ còn có một phái của Đông Quốc Duy chiếm lĩnh triều đình hay sao, nếu lại thêm hoàng hậu với Tứ gia ngài nữa, hoàng thượng không thấy sợ mới là lạ.”
    Dận Chân cau mày: “Từ đâu nhìn thấy hoàng thượng sẽ ra tay với Sách Ngạch Đồ, Minh Châu?”
    Đới Đạc bình thản rút trong người một xấp giấy tờ đưa cho Dận Chân. Ghi rằng, đầu năm ngoái, Ngự Sử Trần Tử Chi dâng sớ hạch tội tuần phủ Hồ Quảng là Trương Khiên tham ô nhận đút lót, đầu mâu chỉ thẳng vào hậu trường Minh Châu, Khang Hi phê rằng: “Quan viên ai cũng có lòng tham. Trương Khiên tham ô, không ai dám nói. Trần Tử Chi dám dâng sớ tố tội, rất đáng khen.”
    Dận Chân không khỏi bật cười: “Cái tên quan tham Trương Khiên này, ngay cả ta cũng còn nghe thấy, hoàng a mã xử lý hắn là chuyện đương nhiên, nhưng trong lời phê của người, đâu có chữ nào đề cập tới Minh Châu? Đới tiên sinh dựa vào đâu kết luận Hoàng a mã sẽ ra tay với Minh Châu?”
    Đới Đạc đáp: “Tứ gia đừng vội, mấy cái này đều chỉ là bên ngoài, Tứ gia có biết Vu Thành Long không?”
    Dận Chân đáp: “Đương nhiên biết, tuần phủ Trực Lệ lừng danh thiên hạ, ai mà không biết. Sư phụ ta Cố Bát Đại từng nói người này cương trực, là văn thần nhưng dám lấy cái chết để làm gương, ngay cả hoàng a mã cũng kính trọng khí khái của ông ta.”
    “Tứ gia có biết Vu Thành Long được hoàng thượng ban cho đặc quyền dâng mật tấu hay không?”
    “Dù ta không biết rõ, nhưng có thể đoán được. Vùng Trực Lệ rất khó quản lý, có quyền dâng mật tấu cũng đâu có gì là ghê gớm.”
    “Ta lại hỏi thêm câu nữa, Tứ gia có nhớ Vương Duy Trân không?”
    “Ý ngươi là Thuận Thiên Phủ thừa, Vương Thành Long, Vương Duy Trân có quan hệ gì với Minh Châu?”
    “Tứ gia đừng vội, để ta từ từ giải thích. Vương Duy Trân chính là con thứ của một người bạn thân cùng tuổi của Vu Thành Long.”
    “Ờ.” Dận Chân lờ mờ nhìn ra gì đó, nhưng vẫn chưa hiểu rõ lắm.
    “Vương Duy Trân từng ăn phải quả đắng. Hơn nửa năm trước, sau khi Vu Thành Long được điều về làm tuần phủ Trực Lệ, hai người từng gặp nhau. Từ Vương Duy Trân, Vu Thành Long biết tới Minh Châu, và chuyện mua quan bán tước, nên mới mật tấu với hoàng thượng, nói thẳng rằng ‘Chức quan đã bị Minh Châu mua bán’”
    Dận Chân cả kinh, không ngờ Vu Thành Long lại dám nổ súng thẳng vào thủ phụ đương triều, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, hỏi ngay: “Đã gọi là mật tấu, làm sao Đái tiên sinh biết được?”
    Đới Đạc nở nụ cười quỷ quyệt: “Tứ gia nóng tính thật, nô tài là nghe được tin từ Cao tướng đó.”
    Dận Chân càng thêm khó hiểu: “Cao Sĩ Kỳ?”
    “Đúng vậy. hôm trước nô tài đi gặp Nặc đại nhân (Nặc Mẫn đã được thăng làm Thượng Thư Bộ Hộ), vừa lúc gặp được Cao tướng ở chỗ Nặc đại nhân, Cao tướng trong lúc lơ đãng đã nói ra việc này. Cao tướng còn nói, hoàng thượng cũng đã hỏi ý kiến ngài, vì ngài chính là người được Minh Châu tiến cử, Cao tướng lúc ấy đã trả lời là đám người Minh Châu là người tham lam.Hoàng thượng lại hỏi, thế sao trong triều không có ai vạch tội? Cao tướng trả lời ‘Con người ai chẳng sợ chết.’”
    “Cái gì?” Dận Chân bật thốt: “Vua không kín miệng mất ngôi – Tôi không kín miệng thời rơi mất đầu. Cao Sĩ Kỳ làm tướng nhiều năm, sao lại tiết lộ thông tin cơ mật như thế, không sợ mất đầu sao?”
    “Không chỉ có vậy, Cao tướng còn nói, hoàng thượng còn dụ ngài ấy, bảo rằng ‘Chẳng lẽ thế lực của Minh Châu còn mạnh hơn Tứ đại phụ thần (là những người như Ngao Bái) hay sao? Trẫm có thể chỉ nói một lời diệt sạch tất cả, có gì phải sợ?”
    “Đó là tội khi quân, Cao Sĩ Kỳ điên rồi.” Dận Chân lẩm bẩm. Một đạo linh quang chợt lóe lên trong đầu hắn: “Hẳn là đã có người chỉ điểm cho ông ấy!”
    Đới Đạc mỉm cười: “Đúng là như vậy. Tại sao Cao tướng lại lộ ra chuyện ấy, lúc đầu nô tài cũng không hiểu được, sau này mới hiểu, tứ gia quả là sâu sắc. Suy nghĩ của nô tài chắc cũng giống Tứ gia, chắc là chính hoàng thượng muốn Cao tướng thả ra tiếng gió.”
     
    Namtran thích bài này.
  3. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc
    Chương 50: Mới biết mùi vị nỗi buồn (4)

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Dận Chân lắc đầu: “Nếu đó là ý của Hoàng a mã, e rằng bây giờ Minh Châu đã lật bài rồi.”

    “Cho nên nô tài mới đoán, ngày ra tay sẽ không còn xa. Hơn nữa nô tài còn rút ra được kết luận, phần sổ sách tấu chương này, hẳn là do Quách Tú thượng trình lên trên Thiên Thính.”

    “Thú vị. Quách Tú này, cứng đầu chẳng kém gì Cường Hạng của Đông Hán. Để cho ông ta dâng tấu, quả rất phù hợp. E rằng đây chính là chủ ý Hoàng a mã, Cao Sĩ Kỳ và Từ Càn Học thương lượng với nhau. Có lẽ những bản thảo tấu chương liên quan cũng đã được chính Hoàng a mã xem qua, chỉnh sửa, quyết định.”

    “Tứ gia nói chính xác. Có điều, nô tài rất chướng mắt Từ Càn Học, ông ta tính toán quá mức, thực làm hỏng hình tượng người đọc sách, trước kia chẳng phải cũng nhờ Minh Châu mà bò lên hay sao? Nếu không phải nhờ Minh Châu, bây giờ ông ta ở được cái xó nào? Vậy mà bây giờ lại tham gia cố giẫm Minh Châu xuống, đồ giả nhân giả nghĩa.”

    Dận Chân cười: “Đới tiên sinh không cần để ý, ngươi cho rằng thánh minh như Hoàng a mã, lại nhìn không thấy mấy kẻ đó sao? Nước quá trong sẽ không có cá, người tốt quá thì không có gì. Nếu không phải Hoàng a mã cố tình cất nhắc ông ta, dù có Minh Châu hỗ trợ, ông ta cũng làm sao chỉ trong mấy năm mà lên tới Đô Ngự Sử, được gia nhập Thượng Thư Phòng? Đúng là phẩm hạnh ông ta không được tốt, nhưng cái Hoàng a mã để mắt lại là cái danh vọng của ông ta trong giới văn sĩ. Cất nhắc ông ta là để khi trộn lẫn một nắm cát, áp chế Minh Châu, với tính tình của Từ Càn Học, đã sớm không còn chịu ở dưới trướng của Minh Châu nữa, đương nhiên sẽ tham gia bỏ đá xuống giếng.”

    Đới Đạc cười khổ: “Lại làm Tứ gia chê cười, xem ra Đới Đạc vẫn còn nặng quan điểm thư sinh quá.”

    Dận Chân hỏi: “Vậy còn Sách Ngạch Đồ? Sao Đới tiên sinh lại cho rằng Hoàng a mã cũng sẽ đối phó ông ta?”

    “Sách Ngạch Đồ? Tứ gia lại kiểm tra Đới Đạc rồi. Tác Tướng từ sau khi bị trục xuất, dù sau này được gọi lại, cũng bị cắt bỏ chức thị vệ nội đại thần và quân hàm, cho thấy hoàng thượng không còn tin ông ta nữa. Cộng thêm hồi đầu năm hoàng thượng nghiêm trách quần thần, viết ‘Quan lại các ngươi, đầu óc đã sớm không còn lo cho việc công, chỉ thích hưởng thụ, túm năm tụm ba, kéo bè kết cánh, lôi kéo, hãm hại đồng liêu, đục khoét của công, bao che đồng đảng, tham ô hối lộ, đủ mọi tật xấu, trẫm từ lâu đều biết.”

    Dận Chân vỗ tay khen: “Đới tiên sinh nhớ kỹ thật, chỉ đọc lướt qua mà nhớ không sai chữ nào.”

    Đới Đạcvội chắp tay: “Tứ gia đừng ghẹo Đới Đạc. thông tin hoàng thượng lộ ra đã rất rõ ràng, ‘tham ô’ chỉ thẳng Minh Châu, còn ‘đục khoét của công” chắc chắn Tác Tướng phải là người lãnh đủ.”

    “Hèn gì, hoàng a mã sai Sách Ngạch Đồ cùng với Ni Bố Sở đi làm hiệp định về biên giới với nước Nga, thì ra là muốn ông ta rời xa triều đình.”

    “Đúng vậy, nhưng có một điểm tứ gia nói chưa đúng. Hoàng thượng là muốn Tác Tướng cách xa thái tử, hoàng thượng chính là muốn bảo vệ thái tử nên mới làm như vậy. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao tới giờ vẫn không sắc phong Đông quý phi làm hoàng hậu.”

    Dận Chân cười: “Đới tiên sinh, rốt cuộc cũng quay về chính đề rồi, nãy giờ nói một vòng, ta bị ngươi quay đến choáng đầu luôn.”

    “Tứ gia, người thử nghĩ, thái tử từ nhỏ đã mất mẹ, hoàng thượng lại đang độ tuổi xuân, Đông quý phi được sủng, cả triều đều sớm xem Đông quý phi là hoàng hậu. Đới Đạc cả gan, xin hỏi tứ gia, hồi giữa năm, lúc sinh nhật Đông nương nương, tình hình biếu lễ như thế nào?”

    “Gần như văn võ cả triều đều đến biếu, ngay cả các tướng lĩnh quân bên ngoài cũng có.”

    Đới Đạc lại hỏi: “Vậy xin hỏi tứ gia, ngài bình thường cảm thấy triều thần, các thái giám đối với ngài như thế nào?”

    Dận Chân cười: “Ta được hưởng lây hào quang của hoàng ngạch nương, ai cũng rất khách khí.”

    “Có thế chứ. Nếu Đông quý phi được phong hậu, Tứ gia ngài lại càng chạm tay là bỏng. trong mắt người khác, thái tử hiện giờ chỉ dựa vào được tình cảm của hoàng thượng và thế lực của Sách Ngạch Đồ. Theo Đới Đạc thấy, các đại thần đều biết rõ, một khi Sách Ngạch Đồ rơi đài, trong lòng hoàng thượng cũng sẽ bị lung lay, chỉ có Tứ gia ngài mới là nóng bỏng nhất. Đới Đạc lại hỏi một câu: hiện nay thái tử đối xử với ngài như thế nào?”

    “Rất ôn hòa, ngoài miệng nói ta cũng xem như là người của huynh ấy, nhưng ta biết, nếu ta gặp phải chuyện không may, sẽ không thể dựa vào huynh ấy được.”

    “Đúng vậy. hiện giờ hoàng thượng ra sức bảo vệ cho địa vị của thái tử, nhưng dưới sự áp bách của tứ gia, chẳng lẽ thái tử không nghĩ ra cách đối phó nào sao?”

    “Ta áp bách thái tử bao giờ? Cũng chưa bao giờ có tâm tư đó.”

    Đới Đạc mỉm cười: “tứ gia, ngài không giết bá nhân, bá nhân cũng sẽ vì ngài mà chết. tứ gia à, mấy năm nay, ngài không ngừng tích lũy công lao, cái nào cũng vượt qua thái tử, công cao trấn chúa, dù ngay cả hoàng thượng, cũng không thể không ra tay đè tứ gia xuống, nếu không, với thành tích mấy năm nay của tứ gia, cộng với thân phận của Đông quý phi, phong chức Quận vương cũng còn không đủ.”

    Dận Chân phì cười: “Đại Thanh có quy chế, mười bốn tuổi mới được phong tước, ta với tam a ca đã là ngoại lệ rồi, đâu còn dám có hy vọng xa vời.”

    Đới Đạc nghiêm mặt: “Tứ gia, tháng trước hoàng thượng có nói, người trong tôn thất nếu có thiên phú dị bẩm hoặc công huân lớn lao, dù tuổi là bao nhiêu, cũng sẽ được phong tước vị. tứ gia, hoàng thượng chính là đang mở đường cho ngài đó.”

    “Tóm lại lòng ta luôn phẳng lặng, chỉ cầu không làm điều gì mất mặt hoàng a mã là được, tước vị đối với ta chỉ là một hạt bụi mà thôi.”

    Đới Đạc cười: “Lời này của tứ gia, nô tài nghĩ rằng đúng lắm. Xu thế hiện nay, phức tạp khó phân, loại tâm tính này, mới chính là đạo xử sự tốt nhất. Tứ gia người cũng đừng ngại để cho hoàng thượng biết được. chắc chắn hoàng thượng sẽ càng xem trọng tứ gia, đối với khả năng phong hậu sau này cho Đông quý phi, cũng có thêm trợ lực.”

    Dận Chân mỉm cười: “Nói vậy, chẳng khác gì danh vị của hoàng ngạch nương đang nằm trong tay ta.”

    Hai người nhìn nhau cười.

    Không lâu sau cuộc nói chuyện với Đới Đạc, Quách Tú trên triều thượng tấu, vạch tội Minh Châu, Dư Quốc trụ ‘Thực đảng mưu cầu tư lợi, dối trên gạt dưới”, liệt kê tám hành vi phạm tội, có cả mượn cớ thánh chỉ để thu mua nhân tâm, kéo bè kết đảng, mua quan bán chức, nhận hối lộ, ngăn chặn không cho tố cáo. Khang Hi giận dữ, ra lệnh tịch thu tài sản Minh Châu, cắt bỏ hàm đại học sĩ của cánh tay Minh Châu là Lặc Đức Hồng, cách chức bộ nghị của Dư Quốc Trụ.

    Trong thời gian này, Dận Chân nhốt mình trong phủ, cùng với Văn Giác đại sư làm thơ trình cho Khang Hi thưởng thức, ví dụ như
    “Mưa tuôn mờ mịt tiết xuân
    Đá tung thấm cả đêm ngần liên miên
    Không phân cảnh sắc Giang Thiên
    Chỉ nghe thấy tiếng khánh thiền ngân vang”.
    Ý tứ nhà Phật rất hàm xúc, bài thơ này ý nói tâm hắn chỉ muốn hướng đến sự yên tĩnh. Khang Hi lần nào đọc xong cũng phê trả lời, nhưng chỉ có một chữ ‘Tốt’. Dận Chân không khỏi cảm thán, sinh ra trong nhà đế vương, cha con anh em ai cũng luôn nghi kị lẫn nhau, thực khiến người ta đau lòng.

    Nhưng cũng có một tin tốt. Niên Canh Nghiêu trong lúc vô tình tìm được cho Dận Chân một hiền tài, đây là người Dận Chân chưa bao giờ nghĩ đến.
     
    Namtran thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)