LS Q.Sự Trở Về Đời Thanh - Tứ Bối Lặc - Chương 50

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc
    Chương 43: Phiền toái (3)

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Dịch giả: trongkimtrn
    Biên: Vivian Nhinhi

    Dận Chân sau khi nhận lấy cái đồng hồ quả quýt thì cũng không dám đứng dậy, mà cúi xuống hành lễ một cái thật sâu: "Hoàng A Mã, thần nhi được ban thưởng vật này, rất lo sợ."

    Khang Hi hơi sững sốt một chút liền hiểu ý của Dận Chân, cười cười nói: "Đồ mà phụ vương ban cho mà còn không yên lòng nhận lấy sao? Thôi được rồi! Chờ đại a ca, tam a ca, ngũ a ca, lục a ca cùng vào học thì cũng ban thưởng cho mỗi đứa chúng nó một cái đồng hồ y như thế đi. Thái tử thì được thưởng thêm một cái đồng hồ để bàn Tây Dương để phân biệt với các hoàng tử khác. Thế nào, Dận Chân, bây giờ con có thể nhận thưởng rồi nhỉ?"

    Dận Chân nghe ra ý không vui trong lời nói của Khang Hi nên hắn vội vàng đáp: "Thần nhi không dám. Thần nhi xin khấu tạ hoàng ân của Hoàng A Mã!"

    Khang Hi nghiêm mặt nói: "Người có công minh chính nghĩa ở trong lòng, dù lập công nhỏ như thế nào cũng nên thưởng. Còn kẻ tự tư tự lợi, dù mắc lỗi nhỏ đến mấy thì cũng phải phạt. Dù cho đó là công thần hay là con trai của trẫm thì cũng phân xử y như vậy!"

    Mấy vị đại thần trong Thượng Thư phòng vừa nghe Khang Hi răn dạy, tất cả đều rối rít quỳ xuống đất nghe giáo huấn.

    Sau khi từ biệt Khang Hi, Dận Chân muốn lập tức về thẳng nơi ở của mình. nhưng hắn lại không ngờ Lưu trụ, là cận thái giám thân cận của Thái tử, đã giành trước một bước chờ hắn ở cửa hậu cung rồi. Khi gặp Dận Chân, Lưu Trụ trước tiên là thỉnh an, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Bẩm Tứ gia, Thái tử gia sai nô tài thỉnhTứ gia đi Dục Khánh cung một chuyến."

    Dận Chân thầm nghĩ: "Đến thật là nhanh." Nhưng ngoài miệng thì lại nói: "Ta hiểu rồi, vậy chúng ta cùng đi qua đi, làm phiền công công dẫn đường ở phía trước." Lúc Dận Chân đi tới Dục Khánh Cung thì gặp mặt thái tử đang ở đó, Dận Chân đang chuẩn bị chào theo lệ thường thì hắn lại bị thái tử ngăn lại, nói: "Tứ đệ à, ta không phải đã nói rồi sao? Hai ta là huynh đệ với nhau, cần gì phải hành xử xa lạ như vậy chứ! Hôm nay, sự tình ở Thượng Thư phòng ta cũng biết rồi, đệ làm vô cùng tốt."

    Dận Chân âm thầm cảnh giác. Sự tình mới chỉ vừa phát sinh, thế mà nhanh như vậy thái tử rõ ràng đã nhận được tin tức, có thể thấy được thực lực lực lượng phe cánh của thái tử và Sách Ngạch Đồ hùng hậu như thế nào ở trong hoàng cung này. May mà chính mình dùng biện pháp là bản thân chịu Khang Hi mắng ngay tại chỗ mới có thể vãn hồi lại chuyện được ban thưởng kia, nếu không thì đúng là có một mối họa ở ngay trước mắt rồi. Hắn lập tức kính cẩn nói: "Thần đệ tạ ơn thái tử. Thần đệ ngu dốt, chỉ cầu làm việc sao cho ổn thỏa, không khiến cho Hoàng a mã và thái tử mất mặt thì đã là vạn hạnh rồi."

    Thái tử mỉm cười, nói: "Tứ đệ không cần tự coi nhẹ mình như vậy, say này người nhị ca như ta còn cần dựa vào sự hiệp trợ từ Tứ đệ nữa mà."

    Dận Chân đương nhiên hiểu rõ dụng ý của thái tử. Một dụng ý là khuyên bảo chính mình có chừng mực quân thần, đừng mang ý đồ tranh thủ tình cảm trước mặt Khang Hi, một dụng ý khác là biểu hiện ra ý muốn lôi kéo. Dận Chân cũng bất đắc dĩ, chỉ đành phải bày ra dáng vẻ lá mặt lá trái(*) đáp: "Thần đệ hiểu rõ!"

    (*)

    Thật vất vả lắm mới ứng phó xong với thái tử, Dận Chân cảm thấy buồn nôn như vừa nuốt phải một con ruồi vậy.

    Đợi đến ngày thứ ba, Dận Chân mới nhớ mình có hẹn với Niên Canh Nghiêu. Sau khi được Đông Quý Phi đồng ý, hắn liền dẫn Tần Thuận, Ba Đặc Nhĩ và thêm vài tên tùy tùng, với bộ dạng ăn vận một bộ y phục màu xanh cùng đội lên mũ quả dưa, sau đó hắn ngồi lên cái kiệu có đỉnh đầu làm bằng trúc tơ, rồi cả bọn lập tức đi về phía phủ Dụ Thân Vương. Dụ Thân Vương vừa thấy mặt Dận Chân, thì liền gõ gõ đầu hắn nói: "Lão Tứ ah, cháu cũng coi như là người đọc sách, đã từng học qua Viên áng triều thác liệt truyện trong Sử Ký (1) rồi đi? Có biết cái gì gọi là thiên kim chi tử thì nên cẩn thận không? Nhìn xem, cháu đường đường một a ca hoàng gia, khi chứng kiến loại sự tình ẩu đả như thế này này thì nên đứng cách xa một chút. Dù cháu có muốn ra tay, thì cũng chỉ cần ngồi chỉ đạo khống chế cục diện là được, làm gì phải lấy thân phạm hiểm cơ chứ?"

    Dận Chân bị Dụ Thân Vương vỗ đầu giáo huấn một chập, hắn chỉ đành phải cười làm lành nói: "Bá phụ giáo huấn rất đúng, chất nhi đã biết sai rồi!"

    Dụ Thân Vương vẫn không buông tha, tiếp tục nói: "Lão Tứ à, cháu phải hiểu được cái dũng của thất phu(*) là gì, cái dũng của vương giả là gì. Dùng cái dũng của thất phu, chỉ có thể địch với một người còn dùng cái dũng của vương giả chính là bày mưu nghĩ kế mà quyết thắng ngoài ngàn dặm, đã hiểu chưa?"

    Dận Chân chỉ cười đùa tí tửng mà đáp: "Bá phụ, chất nhi từ lúc đến đây tới giờ thì ngài liền quở trách, chất nhi xin ngài tha cho chất nhi đi mà. Tốt xấu gì thì lần này chất nhi không chỉ toàn thân trở ra, mà còn được Hoàng a mã thưởng đó. Xin bá phụ bớt giận, sau này chất nhi sẽ không dám nữa!"

    Dụ Thân Vương lúc này mới xem như bỏ qua, chỉ là khuôn mặt vẫn còn vẻ nghiêm khắc, nói: "Cháu có phải hay không lại yêu cầu ta làm chuyện gì? Bằng không, tiểu tử cháu cũng không có thời gian đến thăm ta như vậy đâu."

    Dận Chân cười một tràng, nói: "Có chuyện thì nhớ người, vô sự thì quên(*), bá phụ coi chất nhi là hạng người như vậy à? Chất nhi tất nhiên phải thường xuyên qua phủ thỉnh an bá phụ mà, bất quá lần này chất nhi thật sự đúng là có việc cầu bá phụ hỗ trợ đây. Chất nhi biết rõ bá phụ cũng là người hiểu rõ Dận Chân nhất, lúc này đây kính xin bá phụ nhất định phải ra tay giúp đỡ!"

    Dụ Thân Vương "Hừ" một tiếng, nói: "Coi như cháu có lòng, nói đi, chuyện gì?"

    Dận Chân kể lại chuyện hắn ước hẹn với Niên Canh Nghiêu cho Dụ Thân Vương, cũng thỉnh cầu Dụ Thân Vương làm sơ lược an bài Niên Hà Linh ở Lại bộ, cũng vì giúp đỡ nhà Niên Canh Nghiêu vào một quân kỳ. Phúc Toàn thân vương có chút kinh ngạc, hỏi: "Những chuyện này cũng không khó làm, chỗ Minh Châu ta có thể chuyể lời, còn bên Tông Nhân Phủ thì từ lúc An Thân Vương thôi chức đến bây giờ, thì bổn vương cũng kiêm nhiệm tông chính. Nhưng ta vẫn không rõ, đến cùng cháu và bọn họ có liên quan gì với nhau, mà tại sao cháu lại cầu xin ta giúp bọn họ vậy? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì sự tình lần này?"

    Dận Chân biết rõ Dụ Thân Vương bên ngoài thì có vẻ hồ đồ lơ đãng, nhưng trong nội tâm lại sáng như gương. Cho nên hắn quyết không tùy tiện dùng lời nói dối để hồ lộng, vì vậy hắn liền thành thành thật thật mà trả lời: "Bởi sự kiện lần này, chất nhi cảm thấy Niên Canh Nghiêu là kẻ hữu dũng hữu mưu, sau này có thể đào tạo thành tài, lại nghe nói đến tình huống của phụ thân của y, nên cháu mới có lòng trợ gúp y."

    Phúc Toàn Thân Vương gật gật đầu, nói: "Chỉ là cháu nên cẩn thận một chút, Hoàng a mã của cháu rất để ý những chuyện như thế này. Đại a ca thường xuyên bởi vì không quản nổi môn nhân của nó mà bị hoàng thượng răn dạy đấy! Ta trước hết đưa bọn họ đến Hoàng kỳ Hán quân, tạm thời quy làm môn hạ của ta; sau này khi mà cháu đã được phong phủ, thì lại đến nhận người về vậy. Ta cũng thay cháu trông coi bọn họ, hảo hảo mà giúp cháu dạy dỗ một chút." Dận Chân đại hỉ, liên tục nói lời tạ ơn.

    Một lát sau, Niên Canh Nghiêu và phụ thân của y là Niên Hà Linh, huynh trưởng y là Niên Hi Nghiêu cầm bái thiếp cùng với túi thơm của Dận Chân đến nhà bái phỏng. Phụ tử ba người, khi vừa thấy Dụ Thân Vương và Dận Chân thì lập tức quỳ gối, nhất là Niên Hà Linh, lão luôn mồm xưng Dận Chân là ân nhân cứu mạng của Niên Canh Nghiêu nên liên tục dập đầu không ngừng.

    Dận Chân nhịn không được mà cười phá lên. Hắn nghĩ thầm, trước kia nghe Niên Canh Nghiêu kể, còn tưởng rằng Niên Hà Linh là vị quan thanh liêm trông giống như một con mọt sách, không nghĩ tới lão cũng am hiểu trò sâu trèo lên rồng (2), thấy có que liền bò lên. Hắn lập tức nói: "Không cần cám ơn ta, lệnh lang tuổi trẻ tài cao, đợi thêm một thời gian nữa, hẳn là nhân tài trụ cột quốc gia. Vì vậy, ta nói chuyện một nhà của ngươi cho Dụ Thân Vương. Nhờ ân điển của Dụ Thân Vương, một nhà của ngươi có thể chính thức gia nhập vào Hoàng kỳ quân Hán, nhập tịch làm môn hạ Dụ Thân Vương. Hơn nữa Dụ Thân Vương cũng đáp ứng đi Minh Châu vì ngươi mà bàn về chuyện này."

    Niên Hà Linh liên tục dập đầu, vui vẻ nói: "Cả nhà nô tài đa tạ ân điển của Dụ Thân Vương và Tứ gia. Một nhà nô tài mang ơn này, nguyện vì Dụ Thân Vương và Tứ gia sai đâu đánh đó."

    Dụ Thân Vương nói tiếp: "Đây là ân điể của Tứ gia đối với ngươi nhà các ngươi, ta bất quá chỉ là một Bồ Tát qua đường mà thôi! Sau này. các ngươi sẽ chuyển sang làm môn hạ của Tứ gia, cũng phải cẩn thận cách hành xử sao cho hợp lý, đừng gây ra rủi ro gì. Nếu các ngươi chọc phiền toái gì cho Tứ a ca hoặc là bổn vương, thì tất nhiên bổn vương sẽ không buông tha ngươi. Quy củ khi làm môn hạ chẵc các ngươi đã biết, cũng không cần bổn vương phải nhiều lời nữa. Xem cách làm quan của ngươi cũng không tệ, bổn vương cho ngươi một đạo thủ dụ, ngươi cầm đi tìm Minh Châu, để ông ta tha cho ngươi vụ vừa rồi."

    Niên Hà Linh tất nhiên là vui mừng quá đỗi. Trong triều có người phía sau lưng che chở (có chỗ dựa) so với không có, quả nhiên là bất đồng. Lão lại đi tìm Minh Châu, Minh Châu không chỉ tự mình thu xếp công việc bớt chút thời gian tiếp kiến, ông ta còn đánh tiếng ngay cho Lại bộ, cho Niên Hà Linh một quan vị nội thị các học sĩ, chính lục phẩm. Đây là thân phận thanh lưu, mặc dù quyền lực và trách nhiệm không lớn, nhưng xem như tiền đồ không tệ. Trải qua thêm mấy năm sau này, lại nâng cho chức vị học chính, cho dù chỉ xem ở lâu lên lão làng thì cũng chính là hàng Tam phẩm nhất định chạy không thoát khỏi tay nha, không cần phải nói còn có hậu trường là Dụ Thân Vương và Tứ a ca rồi.

    Bây giờ và sau này, Niên Hà Linh cùng với hai đứa con trai đã quyết tâm theo sát Dận Chân rồi. Chỉ cần Dận Chân xuất cung, Niên Canh Nghiêu sẽ trái phải theo sau. Trong lòng Dận Chân tất nhiên mừng thầm, kể từ đây, mình đã thêm một cánh tay. Nhưng cũng vào lúc đó, lại xảy ra một chuyện khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.

    (1) Viên Áng Triều Thác liệt truyện trích từ Sử ký cuốn 101 của Tư Mã Thiên, viết về truyện giữa Viên Áng và Triều Thác.
    Viên Áng dưới thời Hán Văn Đế rất được tín nhiệm, nói gì vua cũng nghe, nhưng đến thời Hán Cảnh Đế lại bị điều tra, biếm làm thứ dân. Mà Triều Thác không có tiếng tăm gì thời Văn Đế, bao nhiêu lần can gián không được tiếp thu, đến thời Cảnh Đế, nhờ sự cặn kẽ tỉ mỉ, đường làm quan rộng mở, quyền khuynh triều dã, không ai bì nổi. Triều Thác tước bỏ thuộc địa, mục đích để tăng cường trung ương tập quyền, củng cố sự thống trị của vương triều họ Lưu. Nhưng ở thời khắc nguy cấp nhất khi Ngô Sở phản loạn, Cảnh Đế lại tự mình hạ lệnh giết chết hắn, bởi vậy có thể thấy được kẻ thống trị tàn nhẫn vô tình thế nào.

    (2) Sâu trèo lên rồng: đại ý dựa hơi
     
    muthanhnam thích bài này.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc
    Chương 44: Phiền toái (4)

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Mấy ngày nay thời tiết trở nên lạnh giá, mặt nước gần như bị đóng thành băng, biết tin Cố Bát Đại cáo bệnh ở nhà, Dận Chân cảm thấy không an tâm, vì thế liền tới thỉnh an xem bệnh. Sau khi thăm hỏi xong Cố Bát Đại, Dận Chân chợt nhớ ra..., nghe nói hôm nay xử tử Y Đặc Mộc Căn tại Thái Thị Khẩu, trước kia chưa từng có cơ hội quan sát cảnh hành quyết phạm nhân, đột nhiên hôm nay lại nhớ đến thứ mới mẻ này, lúc này cơ hội cuối cùng cũng đã tới rồi. Vì vậy liền hẹn Niên Canh Nghiêu, thừa dịp cách Chính Ngọ còn có hơn một canh giờ, thuận tiện đi dạo loanh quanh Tứ Cửu thành.

    Bình thường ở lâu trong Ngự Hoa Viên, giờ lại thấy khung cảnh phố phường huyên náo, Dận Chân cảm thấy có chút khoan khoái, chỉ khổ cho mấy tên thị vệ đi theo, một mực cẩn thận từng chút mà nhìn bốn phía , chỉ sợ xảy ra tình huống xấu. Dụ Thân Vương kiễm lĩnh thị vệ nội đại thần, quản lý Túc Vệ quân canh giữ cung đình (1), bởi vì việc của Y Đặc Mộc Căn lần trước , đã từng "chào hỏi" Vệ thống lĩnh một trận, ngay cả Ngạch Luân Đại cũng bị khiển trách một hồi, nếu lại để xảy ra vấn đề thì bảo bọn họ coi chừng cái đầu của mình. Nhưng mà, mệnh lệnh Dận Chân cũng không dám làm trái, tuy vị Tứ gia này chỉ mới mười tuổi, nhưng đã được sắc phong Bối Tử, bình thường có chủ kiến rõ ràng, hơn nữa lại thân thiết với vua, làm sao dám dễ dàng đắc tội. Tứ gia thả lời, nhất định phải đi xem, bọn hắn cũng chỉ có thể vâng lời, cử mười hai người đi theo phụng bồi và cảnh giới xung quanh.

    Một đoàn người vừa mới ra đến góc đường , liền thấy một người co quắp ở cạnh tường ,mãi vẫn không nhúc nhích. Thấy vậy Dận Chân lại nhíu mày , Niên Canh Nghiêu nhân tiện nói:

    "Tứ gia , những ngày này trời đông giá rét, có lác đác vài người chết cóng đầu đường, số lượng cũng không ít ." Dận Chân trong nội tâm rất là không đành lòng, liền nói với Tần Thuận:

    "Ngươi đi qua nhìn một chút, người này còn có thể cứu không? Nếu còn có một chút hơi thở, chúng ta sẽ đưa hắn qua Thuận Thiên phủ, để cho bọn họ chiếu cố một chút."

    Tần Thuận có chút khó xử nói:

    "Tứ gia, việc này xảy ra ở khắp nơi, chúng ta cũng không quản được, hơn nữa nói, loại người ngã lăn đầu đường này, ai biết hắn có phải mắc bệnh hiểm nghèo hay không, ngọc thể Tứ gia ngài đáng giá ngàn vàng, chớ để nhiễm bệnh ."

    Dận Chân liếc nhìn Tần Thuận, mặt đã nghiêm túc lên, lạnh lùng nói:

    "Lời nói nhiều như vậy làm gì ? Muốn ta tự mình động thủ sao ?."

    Tần Thuận vẫn còn có chút do dự không dám tiến lên, Ba Đặc Nhĩ cũng đã bước tới, đỡ người kia dậy, thò tay dò xét lỗ mũi, vui mừng nói: "Hắn vẫn còn thở."

    Dận Chân nghe xong, cũng gấp rút chạy đến, Tần Thuận thấy vậy cũng tiếp cận lại gần, Dận Chân chán ghét nhìn hắn một cái, quát lên: " Cút sang một bên, đợi lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi ."

    Đi tới bên cạnh người kia, chỉ thấy người kia khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, trời lạnh như vậy chỉ mặc một cái áo choàng xanh ngắn, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, bờ môi tím tái, trên trán dính chút bùn đất, thế nhưng tướng mạo rất thanh tú.

    Dận Chân nói: "Các ngươi mau đi tửu quán bên cạnh mua một bình rượu ấm, cho hắn uống, trước tiên cứu tỉnh người này rồi tính sau." Một gã thị vệ bên cạnh tuân lệnh, không bao lâu sau đem tới một bầu rượu.

    Ba Đặc Nhĩ cậy miệng người nọ ra, chậm rãi đổ chút rượu vào trong miệng hắn, chỉ trong giây lát,chợt nghe thấy người nọ nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng , Ba Đặc Nhĩ lập tức dãn mày vui mừng,nói: "Tốt rồi, vậy là không có việc gì rồi." Tiếp đó lại đổ thêm một ít rượu nữa. Sau một lát, trên mặt người kia bắt đầu hồng hào trở lại, vì vậy, Dận Chân liền cúi người xuống, nói: "Ngươi đỡ hơn chưa? Ngươi ở nơi nào? Trong kinh thành còn có người quen biết không? Hay là ta cho người đưa ngươi đi Thuận Thiên phủ nghỉ tạm, được không?"

    Người nọ thanh âm còn rất yếu ớt , chậm rãi nói: "Ta là người Sơn Đông, vào kinh tham gia thi Hội, không biết rõ đường, lại bị đạo tặc chặn đường cướp của, hai ngày trước, thật sự trả không nổi tiền thuê khách điếm, bị đuổi ra ngoài, muốn tìm đồng hương lánh nạn một thời gian, nhưng lại bị cho ăn bế môn canh (2) thành ra ta bị nhiễm phong hàn, lúc này mới thật sự chịu không nổi, để cho mấy vị chê cười rồi .Đái Đạc ta đa tạ chư vị cứu giúp, ơn này thật sự khắc sâu trong lòng."

    "Ồ" Dận Chân gật gật đầu, "Còn là một vị Hiếu Liêm, không bằng như vậy đi, ngươi trước đi theo Niên Canh Nghiêu trở về, tĩnh dưỡng một thời gian, như thế nào?"

    Đái Đạc thấy tất cả mọi người lấy Dận Chân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đã biết Dận Chân mới là người cầm đầu vì vậy nói:

    "Đa tạ ý tốt của vị tiểu ca này, chỉ là Đái Đạc cùng chư vị vốn không quen biết, như thế này thì quá mức quấy rầy các vị rồi."

    Dận Chân bật cười nói: "Ngươi thật là, thời đại này vẫn còn cổ hủ như thế. Như vậy đi, trước theo chúng ta dùng bữa, một lát nữa bàn bạc kỹ hơn." Dứt lời, vẫy tay một cái, để cho mấy tên thị vệ đỡ Đái Đạc tiến vào bên trong một tửu lâu bề ngoài khá tinh tế, tên là là "Thịnh Hương Cư".

    Tiểu nhị thấy một đám người đi vào , lập tức thét to một tiếng: "Mấy vị khách cũ này, lâu rồi chưa đến đây chiếu cố cho bổn điếm làm ăn, ngày hôm nay mới nhập được bướu lạc ta từ Khẩu Bắc về, muốn nếm thử trước tiên chăng?"

    Dận Chân kinh ngạc quay ra nhìn thị vệ bên cạnh, thị vệ Bảo Trụ cúi đầu nói khẽ: "Thiếu gia,đây là những phương pháp thu hút khách của các tửu điếm, mặc kệ đã từng tới hay chưa tới bao giờ, đều gọi mọi người ta là lão khách, lộ ra vẻ thân mật, thừa cơ lôi kéo chuyện làm ăn."

    Dận Chân cười cười, phân phó nói: "Đừng gọi món dầu mỡ quá, không tiêu hóa được, gọi vài món thanh đạm đem lên, gọi mấy bát mỳ, trước hết để cho Đái tiên sinh lấp đầy bao tử ."

    Tiểu nhị đáp ứng, không lâu sau, liền mang lên mấy món ăn sáng, cộng thêm một bát mỳ chua nóng hổi, nhìn rất mê người. Dận Chân muốn Đái Đạc dùng món thỏa thích, Đái Đạc lên tiếng, nhưng là cố kỵ mặt mũi của người đọc sách, mặc dù đã là đói vài ngày, cũng không chịu ăn to nuốt lớn, chỉ buồn bực gắp từng miếng nhỏ bỏ vào miệng nhai từ từ lấy. Một mặt ăn,Dận Chân một mặt cẩn thận dò xét Đái Đạc, trong lòng của hắn không khỏi mừng thầm,đây gọi là “đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến lúc tìm được chẳng tốn công". Trong lịch sử Đái Đạc là một trong những mưu sĩ quan trọng nhất bên cạnh Dận Chân, không nghĩ tới lại gặp mặt nhau trong tình cảnh này. Xem ra, làm việc tốt vẫn là được hồi báo đây.

    Dận Chân đang câu được câu không cùng Đái Đạc nói chuyện phiếm, thì bên ngoài cửa truyền đến một hồi huyên náo, chỉ thấy một tên hán tử cao to thô kệch nghênh tiến vào Thịnh Hương Cư, hắn mặc đoạn y màu xám tro, bên ngoài khoác thanh y, trường y bên ngoài so với đoạn y bên trong không có dài hơn bao nhiêu, nhìn qua có chút quái dị, tay áo dài hơn nhiều so với bình thường, chân mang giày vải. Kỳ quái nhất chính là mái tóc của hắn, vừa dài vừa rậm, còn buộc hoa hai bên, còn bện thành hai cái đuôi sàm hình bọ cạp móc câu buộc vào nhau dài chừng một xích, vòng qua eo. Thấy người này đi vào, phục vụ cẩn thận từng li từng tý một đi lên, khép nép, nói:

    "Sử gia, ngài cát tường." Người nọ chỉ "Hừ" một tiếng, nhếch nhếch khóe môi, tìm được một cái bàn chính giữa tiệm ngồi xuống, một chân ngang nhiên dẫm ở trên ghế .

    Thấy bề ngoài của người này, Dận Chân tò mò mà nhiều lần nhìn sang hắn, Bảo Trụ lại gần nhỏ giọng bẩm: "Thiếu gia , đây nhất định là tên côn đồ, nhìn tóc đuôi sam của hắn sẽ biết ."

    Dận Chân không khỏi tức cười, sau đó nghe vị kia Sử gia kia thét lớn:

    "Chưởng quỹ của các ngươi đâu rồi? Đại gia ta tới, như thế nào một ly trà đều không có à? Các người còn có ... để ta vào mắt không ?."

    Chưởng quỹ vội vội vàng vàng chạy tới ,nở nụ cười nói:

    "Sử gia, ngài hôm nay nể mặt, bình thường chúng ta muốn nịnh bợ cũng nịnh bợ không hết, bọn hắn mới tới nên không hiểu chuyện, ta liền dặn dò xuống dưới ngay đây ."

    Dứt lời, phân phó bồi bàn nói:

    "Nhanh lên mang tới cho Sử gia loại trà Long Tĩnh tốt nhất! Lại dâng lên thêm mấy món ăn cẩn thận hầu hạ.

    "Cái này còn coi được,vẫn là chưởng quầy hiểu lý lẽ." Tên du côn Sử gia cười nói. Tiếp đó, đổi đề tài : "Ngày hôm nay Lý Phiên Viện sẽ xuất hồng soa(3), các ngươi có biết không?

    (1) Túc Vệ quân hay còn gọi là cấm vệ quân
    (2) bế môn canh: Ý nói bị từ chối, chủ nhà đóng cửa không tiếp khách
    (3) Ngụ ý là ra pháp trường xử trảm.
     
    muthanhnam thích bài này.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc
    Chương 45: Phiền toái (5)

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Dịch giả: todryan

    “Ngài không nói, chúng ta quả thật không biết, ngài biết đấy, chúng ta chỉ làm ăn buôn bán, không bàn luận quốc sự.”

    Chưởng quỹ trong lòng hiểu rõ, cái tên Sử gia này giữa ban ngày rõ ràng cố ý đến đây để gây chuyện, cho nên nào dám qua loa tiếp chuyện của y, đành phải cẩn thận từng chút một mà trả lời.

    “Ây da, vậy để ta nói cho các ngươi rõ một chút, đây chính là chuyện trọng đại của ta, sao các ngươi có thể không quan tâm được? Quân Mông Cổ đã bị tiêu diệt toàn bộ, ngay cả Cát Nhĩ Đan cũng bị giết, ngươi có biết không?” Sử gia liếc xéo qua chưởng quỹ nói.

    “Đúng ạ đúng ạ, Sử gia ngài nói đúng lắm.” Chưởng quỹ tựa như con gà mổ thóc không ngừng gật đầu .

    “Đừng cho rằng ta giả bộ tới đây để lừa đảo, biết tại sao gia gia của ngươi hôm nay tới không ?” Sử gia lại hỏi .

    “Ngài đương nhiên là tới đây để chiếu cố tiểu điếm buôn bán làm ăn, tiểu điếm cảm thấy rất vinh dự, rất hãnh diện.” Chưởng quỹ cũng là người khôn khéo, biết rõ ý đồ của tên Sử gia này hôm nay tới đây để tiếp cận mình để đòi hỏi thì chẳng còn mục đích nào nữa.

    “Khá lắm, ngươi thông minh đấy! Gia gia ngươi hôm nay tới đây chính là để chiếu cố ngươi làm ăn buôn bán. Một lát nữa thì bên kia có trò hay xuất hiện, mấy người huynh đệ của ta tới, tuy là đao phủ nhưng rất đáng tin tưởng, ta sẽ dẫn bọn hắn cùng một chỗ tới Thịnh Hương cư của nhà ngươi uống rượu. Thế nào, vẻ vang cho kẻ hèn này chứ?”

    Chưởng quỹ nghe xong lòng cũng xoắn hết cả lại, đây là nơi làm ăn buôn bán nha, nếu có đao phủ xuất hiện, không phải là dọa sợ toàn bộ khách nhân nơi đây chạy mất sao? Huống hồ, từ nay về sau cái tiểu điếm này sẽ dính vận đen, còn có ai dám đi vào ăn cơm nữa chứ? Chưởng quỹ vội vàng cầu xin: “Sử gia, xin ngài khoan dung cho, các ngài đều là quan lớn, nơi này vừa nhỏ lại còn khó coi, ăn ở đây chỉ làm ủy khuất cho ngài thôi.”

    Sử gia nghe xong mặt liền trầm xuống, nói: “Ngươi nói lời này là có ý gì, ngươi muốn gây chuyện với ta sao?”

    Chưởng quỹ sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vàng giải thích:

    “Tiểu nhân không có ý đấy, mấy vị gia gia ra sức tiêu diệt giặc Mông Cổ, Sử gia, ngài nói, tiểu điếm làm sao để đền đáp ?”

    Sử gia vui vẻ trở lại, nói: “Tốt, lời này còn nghe được. Như vậy đi, giao ra hai trăm lượng bạc trắng, để ta mời hai vị kia huynh đệ đến địa phương khác mở tiệc để tránh làm phiền tới tiểu điếm của nhà ngươi, mấy người chúng ta cũng sẽ nhớ kỹ tấm lòng của chưởng quỹ.”

    “Hai trăm lượng !” Chưởng quỹ mồ hôi lạnh lập tức đã rơi xuống. Giọng năn nỉ của hắn chẳng khác khóc là bao, nức nở năn nỉ nói: “Sử gia, Thịnh Hương cư chỉ là tiểu điếm thôi, hai trăm lượng bạc trắng, thật sự tiểu điếm thật là không bỏ ra nổi a.”

    “Phi” Tên Sử gia nhổ một bãi nước bọt lên mặt người chưởng quỹ sau đó gắt một cái, nói: “Ta đang nể mặt ngươi đấy, đừng tưởng cấp cho nhà ngươi một chút mặt mũi mà có thể lên mặt nhé, coi chừng ông đây đập nát biển quán nhà ngươi .”

    Chưởng quỹ không dám lau, chỉ là vẻ mặt cầu xin, còn muốn năn nỉ tiếp, chợt nghe bên trong phòng, một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Thật là vô lại, khi dễ người ta cũng phải có cái giới hạn đi. ”

    Sử gia nghe vậy, lánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy góc Tây Nam có một người đứng lên, nhìn tuổi tác không quá bốn mươi, mặc ngoại bào bằng bông màu xanh ngọc, sau lưng đeo một cái danh bài ba đồ lỗ(1), đầu đội mũ nhất thống khảm bích ngọc, đang lạnh lùng nhìn hắn. Sử gia quan sát từ trên xuống dưới, đoán không ra người kia là quan hay là dân, nhìn qua cũng có vài phần như là gian thương. Vì vậy liền lớn tiếng cười nói: “Ngươi là cái thá gì? Dám to miệng trước mặt gia gia ngươi sao? Ta vô lại đấy thì làm sao nào? Có giỏi thì ngươi tới đây mà nói nhảm.”

    Người nọ khóe miệng giật giật, giống như là muốn nhấn chặt cơn tức giận trong lòng, nói: “Nơi này là đất dưới chân thiên tử, há để cho ngươi giương oai tác quái sao? Quốc pháp uy nghiêm, ngươi dám không nghe ? Ngươi cũng đã biết quan lại nha môn như nước với lửa, chính là vì có những loại người vô lại như bọn ngươi làm ra đấy !”

    “Ha ha” Sử gia cười càng thêm láo xược. Dận Chân chỉ nghe thôi mà cũng bực tức trong lòng. Hắn vốn không muốn quản những thứ chuyện nhàn rỗi như thế này , huống chi hiện tại hắn chỉ một lòng suy nghĩ làm cách nào để Đới Đạc quy phục dưới trướng mình. Nhưng là cái tên Sử gia này thực sự quá làm càn, dĩ nhiên Dận Chân nhịn không nổi nữa. Hắn quay đầu nhìn sang Niên Canh Nghiêu, phát hiện mặt hắn cũng đang đỏ lên, bên cạnh Đới Đạc cũng đã ngừng đũa. Dận Chân ngẫm nghĩ , thấp giọng phân phó Bảo Trụ cùng Ba Đặc Nhĩ nói: “Trước tiên đừng manh động, nhìn tình thế phát triển một chút rồi nói sau.” Hai người “Dạ” một tiếng, liền không nói nữa. Dận Chân vỗ vỗ bả vai của Niên Canh Nghiêu, ý bảo hắn bình tĩnh lại.

    Sử gia cười một hồi, nói: “Sử gia ta sống đến bây giờ, thật vẫn chưa thấy qua tên nào dám lấy nha môn ra quản lý ta. Dưới chân thiên tử thì sao? Vương pháp thì như thế nào? Sử gia ta chính là vương pháp đấy!”

    “Nghe khẩu khí của ngươi, là người Mãn?” Người kia hỏi .

    “Đúng vậy! Sử gia ta là người dưới Tương Hoàng Kỳ đấy, như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng là người Mãn.” Sử gia hỏi lại .

    Người nọ lắc đầu, tên Sử gia càng thêm càn rỡ, cười nói: “Như thế nào? Sợ rồi sao? Còn cùng gia gia ngươi nói tới nha môn, vương pháp. Nói cho ngươi biết, đừng dùng nha môn ở trước mặt ta, ngươi là người Hán, đứng trước mặt ta chỉ là một con chó mà thôi, hôm nay rõ ràng ở trước mặt ta nói này nói kia, ngươi hãy ngoan ngoãn chui qua hang ta mà đi, sau đấy lại dập đầu ba cái, ta đây sẽ suy nghĩ tha cho ngươi một mạng, nếu không, ta sẽ đánh ngươi tới mặt mũi nở hoa !”

    Người nọ vỗ bàn “Ba ” một tiếng, cả giận nói: “Làm càn ! Ta cũng không tin hôm nay ngay cả vương pháp cũng không trị được ngươi .” Dứt lời , hướng Tử Cấm thành chắp tay nói: “Ta là tiến sĩ thứ mười bốn dưới trướng Khang Hi, được đương kim thiên tử đích thân sắc phong Tứ phẩm Phụng Thiên phủ thừa, hôm nay liền thay mặt hoàng thượng quản giáo cái tên vô lại người Mãn nhà ngươi một chút!”

    Sử gia mới đầu còn sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười như điên, nói: “Ta chẳng biết đó là cái thứ gì, quan Tứ phẩm, ngươi cũng không đi hỏi thăm một chút, coi như là quan ấn đường của Thuận Thiên phủ đứng trước mặt ta thì như thế nào? Trong kinh thành, quan Tứ phẩm đầy rẫy như cái hốt rác đấy! Ngay cả tên giữ cửa trong nhà của ta cũng không them cái chức Tứ phẩm ấy đấy !”

    Sau đó, lại càng miệt thị, khiến người của Phụng Thiên phủ kia càng tức giận tới sắc mặt trắng bệch .

    Dận Chân mắt thấy cái tên kia càng nói càng không ra gì, liền đưa mắt liếc ra lệnh cho Bảo Trụ tiến lên, Bảo Trụ sớm nhịn không nổi, Dận Chân vừa chắp tay, hắn liền cất bước liền đi lên phía trước, tên Sử gia kia cũng có chút cảnh giác, thấy tình hình không đúng, liền duỗi tay áo, xuất ra một thanh đoản đao, phất tay cầm lấy. Bảo Trụ đường đường là cao thủ trong số thị vệ quân, tay trái ghì đầu hắn một cái, tay phải duỗi ra, lập tức liền đem các đốt ngón tay phải của tên họ Sử vô lại kia gỡ ra, đồng thời khiến cho đùi phải của hắn vấp một cái, đánh ngã tên Sử gia kia .

    Lần này tên chưởng quỹ thực sự sợ hãi, vội vàng quỳ rạp xuống đất, thở dài với Bảo Trụ: “Huynh đệ mau dừng tay lại đi. Nếu không là huynh đệ sẽ không thể rời khỏi tiểu điếm này đâu.”

    Dận Chân thấy vậy có chút buồn cười, nói với chưởng quỹ: “Đừng lo, có phủ thừa đại nhân làm chủ cho ngươi, có cái gì phải sợ .”

    Chưởng quỹ vẻ mặt cầu xin, đi tới bên cạnh Dận Chân nhỏ giọng nói: “Vị tiểu ca này, là cậu không biết, vị Sử gia này lai lịch lớn tới mức nào đâu, là môn đồ của Khang Thân Vương. Nếu bị trách tội, tiểu nhân đảm đương không nổi a.”

    Dận Chân nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, tên Sử gia này lại là môn đồ của Khang Thân Vương. Đúng lúc này, tên Sử gia lớn tiếng kêu lên:

    “Các ngươi đám này tinh trùng lên não này, lại dám đánh ta, biết ta là ai không? Ta là người của Khang Thân Vương phủ đấy!”

    Dận Chân trong lòng càng thêm chán ghét, đối với Bảo Trụ nói: “Làm cho tiểu tử kia câm miệng, phì phì, thật là làm mất mặt Khang Thân Vương.”

    Bảo Trụ lên tiếng, tay trái thuận thế đánh ra một chưởng, tát thẳng lên mặt của tên họ Sử, tên kia hét thảm một tiếng giống như tiếng heo, miệng lập tức sưng lên một cục, há mồm nhổ ra một đống bọt máu, bên trong còn rơi rớt hai cái răng hàm.

    Bảo Trụ cười lạnh một tiếng, nói: “Bảo ngươi câm miệng đi tên ti tiện kia.”
    (1) Ba đồ lỗ: một danh hiệu vinh dự của người Mãn Châu vào thời nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ba Đồ Lỗ là danh hiệu dành cho những tướng lĩnh và những binh sĩ chiến đấu dũng cảm, can trường và thiện chiến trong chiến trường hay trong những trận đánh, các cuộc đọ sức.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc
    Chương 46: Phiền toái (6)

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Dịch giả: Tiểu Băng

    Dận Chân vốn tưởng tên lưu manh này là loại ăn mềm sợ ăn cứng, ai ngờ bị đánh đến như vậy mà vẫn mở miệng lúng búng mắng: “Mày đánh giỏi lắm, đồ khốn kiếp, thằng cha mày!” vì bị đánh gãy mấy cái răng, nên giọng nói cũng không còn được rõ ràng.

    Dận Chân giận quá, nói với Bảo Trụ: “Ngươi có nghe thấy nó chửi chủ tử của ngươi không? Ngươi có phải là người hầu của ta không? Có hiểu cái gì là chủ nhục tớ phải chết hay không?”

    Bảo Trụ vốn xuất thân từ trong nhà quý tộc, trước giờ chưa bao giờ nghe phải những lời lẽ bẩn thỉu của thứ lưu manh phố phường như vậy, nên mới sững ra, bị Dận Chân mắng cho một hơi thì tỉnh lại, lập tức ra tay. Mấy bạt tai đánh xuống, mặt tên kia phồng lên như cái bánh bao, mở mắt cũng không nổi nữa. Bảo Trụ xách hắn như xách gà tới trước mặt Dận Chân.

    Dận Chân cười lạnh: “Không phải ngươi bảo mình là người của Khang thân phủ à? Không ngại nói cho ngươi biết, ta là đương kim tứ hoàng tử, Ung Bối Tử Dận Chân, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là phép tắc.”

    Đới Đạc bên cạnh nghe thấy, rùng mình, không ngờ quý nhân cứu mình hôm nay lại là tứ hoàng tử, nhưng tình hình hiện giờ khẩn cấp, nếu xử lý theo cách này của Tứ a ca, e rằng sau này Tứ a ca sẽ gặp nhiều phiền phức. Bởi vì, Khang thân vương vai vế là đường huynh của Khang Hi, là bá phụ của Dận Chân, lại rất được Thái Hoàng Thái Hậu yêu mến, hơn nữa chiến công hiển hách, từ sau đại thắng năm Khang Hi thứ mười lăm, thì luôn nhận được vô vàn ân sủng. Tuy bảo Dận Chân có lý, nhưng đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, nếu thật sự gây xích mích với Khang thân vương, tất sẽ bị thiệt thòi. Lại nói, Tứ a ca này nhìn tuổi không lớn lắm, không giống được lãnh Hoàng mệnh xuất cung làm việc, thế nên việc này nên để cho Thuận Thiên Phủ xử lý, nếu Dận Chân tự dùng tư hình, không chừng sẽ bị chụp cho cái mũ “Xử sự không đúng phép” thì mệt.

    Đới Đạc nghĩ xong, lớn tiếng nói: “Bảo Trụ, nghe cho kĩ, ngươi bây giờ không phải là thực hiện vương pháp thay Tứ gia và Khang thân vương, mà là dùng gia pháp! Tứ gia với Khang thân vương là cây liền cành, Tứ gia làm như vậy là chỉ muốn thay Khang thân vương dạy dỗ người hầu kẻ dưới của mình mà thôi.”

    Dận Chân nghe vậy, hiểu ngay ngụ ý của Đới Đạc, không khỏi vui mừng vì sự chu đáo của Đới Đạc, nói: “Đái tiên sinh nói đúng lắm. Bảo Trụ, áp giải tên này tới cho Hình bộ xử lý.”

    Sử gia nghe thấy người xen vào việc người khác kia lại là Tứ a ca Dận Chân, thì biết lần này mình đã đá phải tấm sắt, trong lòng hoảng sợ. Vì không nói được, nên cố gắng dùng tay chân để múa may tỏ ý xin Dận Chân tha cho mình.

    Dận Chân lạnh lùng: “Đã trễ rồi. Để cho Khang thân vương biết ngươi ở ngoài làm bậy bạ ảnh hưởng tới mặt mũi người, coi người có lột da sống ngươi không.”

    Nghe thấy Dận Chân bộc lộ thân phận, mấy vị khách xung quanh và Thuận Thiên Phủ Thừa đều quỳ xuống đất, chưởng quầy trong lòng vui mừng, thế nghĩa là, mình không chỉ không phải mất toi hai trăm lượng bạc, mà sau này còn có thể khoe với khách rằng, ngay cả Tứ a ca đương triều cũng đã từng đến Thịnh Hương Cư này, đây chẳng phải là chiêu bài tốt nhất hay sao.

    Dận Chân gọi Thuận Thiên Phủ thừa tới, biết ông ta tên là Vương Duy Trân, vừa mới chấm dứt chức quản lý muối ở Tứ Xuyên mà được điều về kinh, thì hỏi: “Quản lý muối là công việc béo bở, sao Vương đại nhân lại vào kinh làm Nhị phủ? Làm quan ở kinh thành tốt lắm sao?”

    Vương Duy Trân cười khổ: “Tứ gia, kỳ thi cuối năm nay ta được chọn, nên mới được Lại bộ đặc biệt chuyển về kinh.”

    Dận Chân nói khẽ: “Chỉ sợ ngươi không phải là do Minh Trung Đường chọn.”

    Vương Duy Trân không trả lời, chỉ cười khổ. Dận Chân cũng không hỏi thêm, ra lệnh cho một thị vệ áp giải Sử Thư (chính là nhờ chưởng quầy mới biết tên của tên ác ôn kia là như thế) tới Hình bộ, Vương Duy Trân đi theo.

    Đới Đạc cúi sâu chào Dận Chân: “Đới Đạc trước kia không biết thân phận Tứ gia, có nhiều điều bất kính, xin Tứ gia thứ lỗi. Ân cứu mạng của Tứ gia, Đới Đạc không biết làm sao báo được, khi nào Tứ gia ra lệnh, Đới Đạc nhất định làm theo.” Đới Đạc vốn không phải loại người tự cho mình thanh cao, thấy Dận Chân là người sang quý thì bắt quàng làm họ, mà thực ra từ trước đó, Đới Đạc đã muốn kết giao với Dận Chân, nên mới mượn lời đáp tạ, để thăm dò ý tứ của Dận Chân. Dận Chân làm sao không biết, nên nói xuôi theo: “Đái tiên sinh nếu vẫn còn có tâm khoa cử, vậy không ngại chịu thiệt một chút ở lại chỗ Niên Canh Nghiêu, sang năm có khoa thi, lúc ấy lại vượt long môn, mọi chi phí để ta gánh giúp, hoặc nếu có ý khác, thì hãy lo điều dưỡng thân thể trước, ta cũng có thể thường xuyên đến lãnh giáo một hai, đợi sau này hồi phục, sẽ bàn bạc kỹ hơn, có được không?”

    Đới Đạc thầm nghĩ: “Không ngờ Tứ a ca tuổi còn nhỏ, mà suy nghĩ lại mạch lạc rõ ràng như thế, biết chiêu hiền đãi sĩ, sau này tất có thể trở thành lương chủ.” Bèn đáp: “Vậy cũng được, xin nhờ Tứ gia an bài giúp.”

    Dận Chân vui vẻ, không bảo Đới Đạc trở về chỗ Niên Canh Nghiêu nữa.

    Trở về cung, Dận Chân không biết phải xử lý làm sao cho phải, dù sao đó cũng là Khang thân vương, nếu xử lý không tốt, mình chắc chắn sẽ không hay, huống hồ còn phải để ý tới chỗ thái tử. Sau khi nghĩ một lúc, bèn tới Dục Khánh cung tìm thái tử, kể rõ mọi chuyện hôm nay cho thái tử nghe. Thái tử rất không vui, nói: “Lão Tứ, ngươi làm cái gì thế? Ngươi bây giờ cũng coi như là người của ta, sao làm việc không suy nghĩ cho ta một chút. Đắc tội Khang thân vương, là điều không tốt. khang thân vương rất được Hoàng A Mã trọng dụng, được Thái Hoàng Thái Hậu yêu thương, trong tay lại có binh quyền, bình thường ta muốn thân thiết còn không xong, ngươi làm thế này, căn bản không giữ chút mặt mũi nào cho ông ấy, ông ấy chẳng phải sẽ hận ngươi tới tận xương tủy hay sao? Lại còn làm liên lụy tới ta nữa!”

    Dận Chân thầm nghĩ: “Hèn gì sau này Khang Hi lại phế thái tử, không có dũng khí gánh vác, chỉ lo lôi kéo trọng thần nắm giữ binh quyền, tuy bảo có thể là do Sách Ngạch Đồ xúi giục, nhưng làm sao không làm Khang Hi nghi ngờ?” ngoài miệng lại nói: “Thần đệ cũng biết lần này đã ra tay lỗ mãng, mang tới phiền toái cho nhị ca. Thôi để thần đệ dâng bản tấu với Hoàng An Mã, tự lĩnh hình phạt, quyết không để liên quan tới nhị ca.”

    Thái tử ngẫm nghĩ: “Đó cũng là một cách, tới lúc đó ta sẽ xin Hoàng A Mã giúp ngươi mấy câu, dù sao cũng tình cha con, Hoàng A Mã sẽ không phạt nặng ngươi.”

    Dận Chân cười thầm: “Biết trước ngươi sẽ như vậy, coi như ta đã báo trước cho ngươi biết, hừ, Khang Hi phạt ta mới là lạ, còn thưởng cho ta nữa ấy chứ, coi đến lúc đó ngươi có ganh tị hay không.”

    Quả nhiên không ngoài dự đoán của Dận Chân, hắn dâng bản tấu lên không lâu, Hình bộ cũng thượng tấu bẩm báo cho Khang Hi. Vì việc này có liên quan tới Khang thân vương, lại có Tứ a ca tham dự, nên ngay lập tức, Hình Bộ Thượng Thư và hai vị thị lang tiến hành thảo luận, vừa để giữ gìn mặt mũi cho Khang Thân vương, vừa cố gắng không làm mếch lòng Tứ a ca, liền quyết bắt Sử Thư đeo gông một tháng, đánh cho 100 roi, cũng không tấu Sử Thư là người của Khang thân vương. Nhưng Khang Hi sớm đã biết hết, ngày hôm sau lúc lâm triều, nói với quần thần: “Bọn lưu manh dám nhục mạ quan viên, xử nhẹ như vậy, làm sao răn được mọi người? Chiếu theo luật năm Khang Hi thứ mười tám, phải trị trọng tội, Khang thân vương quản người không nghiêm, phạt bổng một năm, trẫm muốn các khanh hiểu rõ, trẫm chỉ luận việc đúng sai, bất kể người đó là ai.”

    Đối với Dận Chân, Khang Hi ra một đặc chỉ, vì Dận Chân xử lý việc thích đáng, bảo vệ pháp luật kỷ cương cho đất nước, nên được cho hưởng bổng lộc Bối Tử, Dận Chân vô cùng đắc ý. Thái tử dù không cam lòng, nhưng cũng phải ngậm bồ hòn im lặng, không lấy được lý do gì trách cứ Dận Chân.
     
    muthanhnam thích bài này.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Trở Về Đời Thanh
    Tác giả: Tứ Bối Lặc
    Chương 47: Mới biết mùi vị nỗi buồn (1)

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: Bạch Ngọc Sách†¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Dịch giả: Tiểu Băng

    Mùa đông bắt đầu buông xuống, vạn vật tiêu điều, tuyết đầu mùa là mùa Dận Chân yêu nhất, nhưng năm nay, hắn không vui nổi, vì Thái Hoàng Thái Hậu lại ngã bệnh.

    Một năm trước, Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã từng bị trúng gió một lần, làm Khang Hi vô cùng lo lắng, may mà thái y kịp cho dùng thuốc, mới hết bệnh, nhưng tinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu lại ngày càng uể oải, Khang Hi luôn canh cánh trong lòng. Vì Thái Hoàng Thái Hậu từng nói Dận Chân hợp ý với mình, nên cả năm nay Khang Hi luôn cho Dận Chân tới thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.

    Dận Chân ngoan ngoãn nghe lời, được Thái Hoàng Thái Hậu yêu thương, mà hắn cũng cảm thấy bà lão này thân thiện đáng mến, nên cũng rất thường xuyên tới thăm hỏi giải sầu cho bà, dần dần, hai bà cháu chẳng còn giữ quy củ, đùa giỡn chẳng chút tôn ti lớn nhỏ. Nhưng Dận Chân thấy như vậy lại làm cho Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ, không còn bị lề lối gò bó, tinh thần thoải mái, Thái Hoàng Thái Hậu cũng như thấy mình quay trở về quê nhà ở thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, về với tuổi thơ hồn nhiên, không chút câu nệ, thích cười thì cười, thích nói thì nói. Một già một trẻ, rất là hợp nhau. Hơn nữa, bao lâu nay lúc nào Dận Chân cũng phải đề phòng, chưa bao giờ được sống tự tại, nên bây giờ, vô hình, cung của Thái Hoàng Thái Hậu trở thành thiên đường của hắn.

    Thái Hoàng Thái Hậu nhiễm phong hàn, lúc đầu không buồn để ý, không ngờ sau dần nặng lên, không nói được nữa, lúc nào cũng lâm vào hôn mê. Thái y bó tay hết cách, đành phải thượng tấu Khang Hi, nói rằng e là tuổi thọ của Thái Hoàng Thái Hậu đã hết, đèn đã cạn dầu. Khang Hi đau lòng khôn xiết, hạ chiếu, ra lệnh cho Hình bộ đại xá thiên hạ, để tăng phúc cho Thái Hoàng Thái Hậu, sau đó triệu tập chúng tần phi, và tất cả những a ca từ 6 tuổi trở lên đều phải ở trong nội cung của Thái Hoàng Thái Hậu để hầu hạ, mỗi ngày đều ăn chay, chuyên tâm tụng kinh cầu trời đất phù hộ cho Thái Hoàng Thái Hậu bình yên qua khỏi.

    Dận Chân rất lo lắng, mỗi ngày từ sáng sớm, sau khi thỉnh an Khang Hi, thì đều tới cung Thái Hoàng Thái Hậu chờ đợi, đọc kinh Đại Bi Tâm Đà La Ni, nét lo âu hiện rõ trên mặt. Khang Hi nhìn thấy, thầm nghĩ: “Thằng bé này có hiếu tâm, thực đáng khen.” Nhìn cả đám a ca, ai cũng đọc kinh qua loa cho xong việc, thì càng thấy Dận Chân nổi bật.

    Nhưng Thái Hoàng Thái Hậu không khá lên được. Khang Hi bèn ra lệnh tất cả bối tử trong tôn thất, quan viên từ tam phẩm, đều phải theo mình lên thiên đàn cầu nguyện cho Thái Hoàng Thái Hậu, ngay cả những a ca còn trong tã lót cũng phải được ma ma ôm theo. Đây cũng là lần đầu tiên Dận Chân nhìn thấy thập tam hoàng tử Dận Tường, lúc ấy mới được hai tuổi.

    Ngày ấy, gió tuyết tràn ngập khắp nơi, cả thành Bắc Kinh gió rét lạnh căm, Khang Hi không nghe mọi người khuyên can, cứ thế đi bộ trong gió tuyết suốt hơn mười dặm, từ Tử Cấm thành đến thiên đàn. Ai nấy đều mặc đồ tang, tay cầm ba nén nhang, thần sắc nghiêm túc trang trọng. Khang Hi quỳ xuống, ai nấy vội quỳ theo, tràng diện vô cùng nặng nề, u buồn.

    Khang Hi mất một lúc mới kềm chế được bản thân, mở miệng, giọng khàn khàn: “Quản lý non sông, Thần Ái Tân Giác La Huyền Diệp tấu thượng trời cao, ức tự nhược linh, sớm mất cha mẹ, được tổ mẫu nuôi nấng hơn ba mươi năm, hết lòng dạy bảo. Nếu không có Thái Hoàng Thái Hậu, đã không thể gầy dựng đến ngày hôm nay. Hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu thân nhuốm bệnh nặng kéo dài, trong lòng thần lo lắng, dùng lòng thành thỉnh cáo, khẩn cầu trời xanh cảm thương lòng hiếu thảo của thần, phù hộ Thái Hoàng Thái Hậu được thân thể an khang, thần nguyện giảm thọ, để làm tròn chữ hiếu.” nói đến đây, Khang Hi nghẹn ngào, nói không được nữa.

    Chúng thần đằng sau đều dập đầu đến chảy máu, Dụ thân vương Phúc Toàn mặt đầy nước mắt, sợ buột ra tiếng khóc sẽ mang điềm xấu, nên cố nén, run run khuyên Khang Hi: “Xin hoàng thượng bảo trọng long thể, Thái Hoàng Thái Hậu nhất định sẽ được trời cao phù hộ.” Một hồi lâu sau, Khang Hi mới bình tĩnh trở lại, khởi giá hồi cung. Ông cảm thấy, an nguy của Thái Hoàng Thái Hậu giờ mong manh như khói, lúc nào cũng phải cẩn thận.

    Nhưng con người dù hết sức, thiên mệnh cũng khó trái. Mười mấy ngày sau, Thái Hoàng Thái Hậu hấp hối, Khang Hi, thái tử, đại a ca, tam a ca, và Dận Chân luôn túc trực bên cạnh. Khang Hi thân hình tiều tụy, râu tóc lởm chởm, rối bời, ánh mắt bất lực. Dận Chân lặng lẽ quỳ bên giường, tay lần tràng hạt, cực kỳ đau lòng. Hắn chưa bao giờ trải qua thời khắc sắp phải vĩnh biệt ‘người thân’ như thế, trong lòng thấy mất mát, muốn lấp lại cho đầy mà không biết làm thế nào. Hắn nhìn gương mặt của Thái Hoàng Thái Hậu, gương mặt ấy đã từng hòa ái hiền lành mỉm cười với hắn, bây giờ vàng vọt, sinh khí yếu ớt, hơi thở mong manh, mà lòng đau như dao cắt. mọi người đều không nói, nhưng ai cũng biết đây chính là thời khắc cuối cùng của bà.

    Mi mắt Thái Hoàng Thái Hậu hơi nhúc nhích, Khang Hi vội đi tới, nắm chặt tay bà, khẽ gọi, giọng run rẩy: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi ở đây, tôn nhi bên cạnh ngài đây.” Thái Hoàng Thái Hậu mở mắt, khẽ thở dài. Thái y vội quỳ lết tới, kiểm tra mạch đập, rồi lắc đầu. Khang Hi biết, đấy chính là hồi quang phản chiếu, nên ghé sát vào: “Hoàng tổ mẫu, người muốn nói gì, tôn nhi lắng nghe.”

    Thái Hoàng Thái Hậu cố nhếch miệng cười: “Ta biết, ta sắp gặp được Thái Tông hoàng đế, hoàng thượng bây giờ rất có tiền đồ, ta rất yên tâm, chỉ là có chút chuyện, mong hoàng đế để ý một chút.”

    Khang Hi không nén được, rơi lệ: “Việc gì hoàng tổ mẫu giao phó, con đều nghe theo.”

    Thái Hoàng Thái Hậu khẽ nói: “Thái Tông hoàng đế an táng đã lâu, ta không muốn kinh động đến người, nhưng trong lòng ta vẫn luôn nhớ tới người và hoàng a mã của ngươi. Nếu hoàng thượng có tâm, chọn cho ta một miếng đất chôn cạnh hiếu lăng, ta đã hài lòng.”

    Khang Hi khóc ròng, Thái Hoàng Thái Hậu thấy thế, khẽ cười: “ Hoàng thượng lớn rồi, đừng khóc, đừng khóc.” giọng nói càng lúc càng nhỏ, rồi không còn nghe thấy nữa. những lời của bà đưa Khang Hi trở về hai mươi sáu năm trước, lúc đó Thuận Trị đột ngột băng hà, Khang Hi mới tám tuổi kế vị, trước lúc mặc thử triều phục, Khang Hi cũng khóc lóc nỉ non, Thái Hoàng Thái Hậu nắm tay hắn, dịu dàng: “Tam a ca bây giờ là hoàng đế rồi, hoàng đế là người lớn, không khóc, không khóc, không thôi thần tử triều bái bên dưới nhìn thấy, sẽ cười hoàng đế đấy.” bây giờ cảnh ấy lại tái diễn, Thái Hoàng Thái Hậu lúc nào cũng dịu dàng nắm tay ông dỗ dành. Nhưng bây giờ, bàn tay ông đang nắm đang lạnh dần, lạnh như lòng của Khang Hi.

    Hôm đó, Thái Hoàng Thái Hậu mất, thụy hào “Hiếu Trang Nhân Tuyên Thành Hiến Cung Kính Ý Dực Thiên Khải Thánh Văn Hoàng Hậu.”
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)