Dị Giới Toàn Chức Pháp Sư - Loạn

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Pháp Sư
    Tác giả: Loạn
    Chương 614: Con phố chết

    Dịch: Hoangforever
    Nguồn: truyenhoangdung

    Đây là một trục đường chính vô cùng rộng rãi. Dọc theo hai bên đường chính là cửa hàng, siêu thị, quán ăn, tòa nhà cao ốc. Cũng có mấy con hẻm nhỏ xuyên qua nhưng nó vô cùng ít. Ngay ở vị trí trung tâm, nơi giao thoa với con đường An Viên, vong linh đã chiếm cứ toàn bộ.

    Bởi vì là trục đường chính nên có rất nhiều người qua lại, cho nên đây cũng là nơi tụ tập rất nhiều người. Vì vậy, đám vong linh điên cuồng xông tới đây. Cho nên, trên căn bản trục đường chính là nơi có vong linh tập trung nhiều nhất. Thậm chí ở nơi này còn có một con Nhục Khâu Thi Thần nữa, thân thể nó to lớn đồ sộ giống như một tòa nhà. Phải nói nó không khác gì một ngọn đồi bằng thịt chắn ngang con đường này. Cho dù ma pháp sư tới đây, muốn vượt qua được nó cũng đừng có hòng.

    Mặc dù đoàn người Mạc Phàm không e ngại một đoàn hủ thi. Kể cả khi xuất hiện vong linh cấp Chiến tướng, thì mọi người vẫn có thể giải quyết nó nhanh chóng được. Thế nhưng gặp phải con Nhục Khâu Thi Thần này thì… xác con mẹ nó đinh. Chắc chắn 100% là chết chắc.

    Nhóm người Mạc Phàm cẩn thận từng li từng tí, đi trong con hẻm vắt ngang qua trục đường chính này. Quả nhiên liền nhìn thấy tràn ngập vong linh, khô lâu, hủ thi, đủ loại chủng loại ác quỷ đều có mặt trên con đường rộng rãi kia. Đáng sợ nhất là mọi người còn nhìn thấy một đoàn vong linh Thi Tướng, Cốt Tướng cũng ở đó nốt.

    Trên con đường rộng rãi kia vết máu, thi thể ngổn ngang, loang lổ khắp mọi nơi. Trông không khác gì cảnh tượng ngày tận thế.

    “Đây quả thực không khác nào một con phố chết.”

    Tên lùn ở trên ban công nhà tầng, rét lạnh nói.

    Từ trên cao nhìn xuống, hắn có thể thấy một đoàn quần chúng ở khu vực lân cận không biết chuyện gì về con đường này đang chạy trốn về phía này. Đoạn đường này cho dù có là ma pháp sư xông vào thì cũng đừng mong sống sót trở ra ngoài chứ nói chi là người bình thường.

    “Vong linh có số lượng nhiều lắm. Dựa vào mấy người chúng ta rất khó có thể vượt qua được đoạn đường này.”

    Mục Bạch nói.

    “Nếu như ta đoán không lầm, rất có thể xung quanh đây còn có các ma pháp sư khác nữa. Nếu như chúng ta có thể tìm gặp được họ, liên kết với họ. Thì cơ hội vượt qua con đường này sẽ cao hơn. Bằng không tất cả mọi người chắc chắn sẽ chết ở đây.”

    Tên lùn nói.

    Mạc Phàm cũng gật đầu đồng tình với ý kiến này. Con phố chết này vong linh quá mức dày đặc. Thật sự muốn vượt qua được nó, chắc chắn sẽ phải có một trận ác chiến.

    Vấn đề đau đầu nhất ở đây chính là con Nhục Khâu Thi Thần kia. Một khi kinh động tới nó, rất có thể toàn bộ mọi người ở đây phải chôn vùi tại nơi này.

    “Ta đi tìm người.”

    Tên lùn nói xong liền không thấy bóng dáng ở đâu nữa. Hắn hành động rất chi là dứt khoát.

    “Ta đi xem xét tình huống ở phía trước. Mục Bạch, Chu Mẫn, hai người các ngươi ở đây bảo vệ cho mọi người.”

    Mạc Phàm cũng không có chịu kém, liền phân phó công việc cho mọi người.

    Dù sao đội ngũ của hắn cũng chỉ là một đội ngũ bình thường. Muốn mạnh mẽ vượt qua con phố chết này có lẽ không được thực tế cho lắm. Chỉ có thể mở ra một con đường máu để cho mấy người thuộc con phố Bắc Thành này bình yên vượt qua.

    “Đồng ý! Nhớ cẩn thận nha.”

    Chu Mẫn nói.

    Tiếng nói đang còn quanh quẩn trong tầng lầu thì đã không còn thấy bóng dáng Mạc Phàm đâu cả.

    Dưới tình huống này, nhà tầng cao cao chính là phương tiện để Mạc Phàm sử dụng di chuyển. Lý do rất đơn giản, nó có thể tạo ra bóng, và hắn có thể dễ dàng hoạt động ở trong đó.

    Mạc Phàm lần lượt chui vào trong bóng nhà tầng và vị trí các góc chết. Vì vậy, hắn vượt qua bức tường là chuyện hiển nhiên rồi….

    Từ trên một sân thượng, Mạc Phàm nhẹ nhàng nhảy xuống. Sau đó hắn đạp vào cửa sổ bằng sắt của nhà tầng, thoáng cái đã ở trong một cái gác xép tối om của một nhà tầng thấp hơn khác.

    Lý do cái gác xép này tối om là do nó bị tòa nhà Office màu vàng cao cao ở bên cạnh che lấp. Thân ảnh màu đen của Mạc Phàm sau khi rơi xuống gác xép liền từ từ chui xuống giống như một vũng nước vậy. Chỉ mấy giây sau, hắn đã biến mất khỏi gác xép này.

    Không lâu sau, Mạc Phàm liền xuất hiện ở một cái gác xép khác. Hắn dừng lại một chút, nhìn chăm chú vào con phố chết cách nơi này một nhà tầng.

    Mạc Phàm cúi đầu nhìn thoáng qua mái dù che mưa ở phía xa xa trên một con đường nhỏ. Sau đó, hắn để cho thân thể rơi tự do xuống, vừa khéo rơi xuống mái dù che nắng của một quán cà phê…

    “Á Hự!”

    Mạc Phàm mượn nhờ lực đàn hồi cực tốt của chiếc dù che nắng để rơi xuống đất, ai ngờ vừa quay đầu nhìn xuống thì thấy một con ác quỷ đang đứng ở bên dưới.

    Con quỷ này trên đầu có sừng, khuôn mặt đỏ ngầu, cằm dài và nhọn. Miệng thì chi chít răng nanh nhọn hoắt, nham nhở không khác gì lông nhím.

    Nó vốn ở đây tuần tra, đột nhiên phía trên cái dù có chấn động, sau đó một người rơi xuống ngay chỗ nó. Nhất thời hai con mắt người của nó lồi ra, hét toáng lên và quay vòng vòng như gặp phải quỷ.

    “A …….. ~~~~!”

    “Lôi Ấn!”

    Con ác quỷ sau khi kêu lên một tiếng quái dị, liền lao về phía Mạc Phàm đánh.

    Thân thủ Mạc Phàm khá là nhanh nhẹn. Hắn nhảy qua một bên, nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công này. Sau đó, một tia Lôi điện liền được hắn phóng ra.

    “Đùng Đùng”

    Ngay lập tức, tia sét quấn lấy toàn thân con ác quỷ kia, sau đó là ngàn volt điện áp giật tới. Lôi điện giật cho nó khét lẹt, giật cho nó co quắp hết cả người, cảm giác giống như nó đang khiêu vũ bằng lôi điện vậy.

    Uy lực Lôi Ấn của Mạc Phàm cũng không có nhỏ. Rõ ràng con ác quỷ này là một con thuộc loài thấp kém. Cho nên, lôi điện vừa đánh lên người xong, nó đã lăn đùng ra chết. Tàn phách nho nhỏ bay tới Tiểu Nê Thu.

    “Chết rồi??”

    Mạc Phàm cũng cảm thấy bất ngờ. Nhưng hắn cũng không có quan tâm, suy nghĩ tới vấn đề này nhiều.

    Lúc này, hắn đang cách con phố chết một cái nhà tầng. Đằng sau nhà tầng này chính là quán cà phê mà hắn vừa rơi xuống. Cũng may hắn rơi xuống quán cà phê này, cho nên tạm thời hắn chui vào trong quán trốn trước đã. Sau đó mới từ từ thăm dò một góc khác của con phố chết này.

    Xuyên qua quán cà phê, hắn đi tới một cái đại sảnh.

    Ở đại sảnh này có mấy con Khô Lâu đang đi lại lang thang không có mục đích. Mạc Phàm cũng không dám kinh động tới bọn nó. Hắn hóa thành một cái bóng màu đen tiêu sái đi tới.

    Qua đoạn này chính là con phố chết. Tủ kính bán hàng của nhà tầng ngay sát con phố chết đã bị nện vỡ hơn phân nửa, thủy tinh rơi vãi khắp nơi trên mặt đất. Cách đó không xa, một thi thể nam nhân bị bọn vong linh cắn cho nham nhở không ra hình người. Nhìn trang phục hắn đang mặc có lẽ là nhân viên cửa hàng này.

    Bên trong tủ kính, một đống ma-nơ-canh rơi đổ tán loạn. Mạc Phàm nấp đằng sau mấy con ma-nơ-canh này. Độn Ảnh của hắn có thể hóa trang thành giống với cái bóng của con ma-nơ-canh này. Hơn nữa, hắn còn ẩn tàng khí tức, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không có bị đám vong linh cấp thấp kia phát hiện ra.

    Bên ngoài cái tủ kính này chính là con phố chết. Lúc này, con phố có vẻ rộng rãi, thoáng đãng hơn. Cho nên, Mạc Phàm nếu như muốn dùng Độn Ảnh để xuyên qua con phố này, có lẽ không có khả năng.

    Hắn quét mắt nhìn một lượt, nào là hủ thi, nào là khô lâu. Số lượng ác quỷ có lẽ không dưới 200 con. Mà vong linh cấp Chiến tướng có tầm 3-4 con gì đấy. Như vậy, cho dù có là một đội ma pháp sư Tinh Anh ở đây cũng chưa chắc đã có thể giết qua được.

    Cũng đành chịu thôi. Có Nhục Khâu Thi Thần ở đây, vong linh đương nhiên dày đặc như chó rồi. Hắn chỉ mong tên lùn ở đầu bên kia có thể tìm thấy thêm được mấy đội ngũ ma pháp sư đáng tin cậy nữa. Lúc đó, mọi người đồng tâm hiệp lực mới có thể chân chính vượt qua được con phố chết này.

    Mạc Phàm lại kiểm tra thêm một vòng nữa. Sau đó chọn một nhóm vong linh có số lượng hơi ít hơn một chút đi ngang qua con đường này. Vừa khéo nơi nó đi ngang qua chính là làn vôi thật dài dành cho người đi bộ qua đường kia.

    Đi qua làn vôi sang đường dành cho người đi bộ chính là con đường đi bộ nhỏ và hẹp. Chỉ cần mọi người qua được con đường dành cho người đi bộ này, bất kể sau đó có một lượng lớn vong linh trào lên thì cũng đã có các kiến trúc hai bên đường ngăn cản. Như vậy, việc thoát thân sẽ có lợi hơn.

    “Hử? Ma pháp sư có thể bay??”

    Mạc Phàm định rời đi, đột nhiên hắn nhìn thấy một nam tử mặc áo choàng màu tím đang đứng trong cửa hàng Tây ở con phố đối diện.

    Sau lưng nam tử này, Phong Chi Dực vẫn đang còn hiện hữu. Mặc dù nó không động, thế nhưng hắn vẫn có thể đoán ra được nhờ vào luồng khí xoay tròn tốc độ cao ở xung quanh.

    Có lẽ vị nam tử mặc áo choàng màu tím này cũng như hắn tới đây để thăm dò tình hình. Hai con mắt hắn quét ngang qua con phố chết này, đột nhiên dừng lại, khóa chặt lấy thân ảnh Mạc Phàm đang núp dưới bóng ma-nơ-canh đựng trong tủ kính ở phố đối diện kia.

    “Ám Ảnh ma pháp sư, bên phía các ngươi có bao nhiêu người??”

    Giọng nói nam tử từ con phố đối diện đột nhiên nhẹ nhàng truyền tới chỗ Mạc Phàm đang ẩn núp. Âm thanh này nghe rất là rõ ràng giống như kiểu có người đang nói ở bên cạnh hắn vậy.

    Mạc Phàm thấy vậy liền sửng sốt. Âm thanh này rất giống với kỹ năng Tâm Linh Chi Âm mà Tâm Hạ có sử dụng lúc trước.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Pháp Sư
    Tác giả: Loạn
    Chương 615: Con mối tìm con đường sống

    Dịch: Hoangforever
    Nguồn: truyenhoangdung

    Đối phương có thể truyền âm cho hắn nhưng hắn muốn trả lời lại thì làm như thế nào??

    Chẳng lẽ hai người lại cùng nhau lấy điện thoại di động ra, sau đó đồng thời rung wechat một cái, thêm bạn tốt đối phương?? Hoặc vị ma pháp sư Phong hệ Cao cấp màu tím này khi truyền âm dứt khoát đem số điện thoại của mình đọc cho hắn??

    Thực tế, biện pháp như vậy không thể nào thực hiện được. Yêu ma đối với tín hiệu điện tử vô cùng nhạy cảm. Kể cả người có phát cho người khác một cái icon thì ngay lập tức nó liền biến thành một thiết bị định vị GPS của đám yêu ma gần đó. Tới lúc đó, tất cả vong linh liền tràn sang chỗ người.

    “Chúng ta có 4 ma pháp sư, 2 ma pháp sư sơ cấp, 5 người bình thường. Một đồng đội của ta vừa mới đi triệu tập người ở khu vực quanh đây.”

    Mạc Phàm cũng không biết làm cách nào hồi âm lại. Vì vậy, hắn quyết định nói thẳng. Cũng không biết vị ma pháp sư Phong hệ Cao cấp kia có thể nghe thấy được hay không??

    Không ngờ Mạc Phàm đoán bừa như vậy lại trúng. Rất nhanh vị ma pháp sư kia liền truyền âm trở lại.

    “Cậu cố gắng hết sức triệu tập thật nhiều người lại đây. Ta và 2 vị đồng đội của ta sẽ xuất thủ đối phó con Nhục Khâu Thi Thần kia. Nhân cơ hội đó, ngươi dẫn mọi người chạy xuyên qua con đường chết chóc này… Đương nhiên, để cho chắc ăn hơn, số lượng ma pháp sư các ngươi có phải nhiều. Do 3 người chúng ta phải toàn tâm đối phó với Nhục Khâu Thi Thần. Vì vậy cũng không thể nào phân tâm trợ giúp các ngươi được. Cho nên đám vong linh cấp bậc Nô bộc và Chiến tướng đành phải trông cậy vào các ngươi rồi.”

    Ma pháp sư mặc quần áo màu tím nói.

    “Không thành vấn đề! Ta sẽ ngay lập tức đem tin tức này truyền đạt tới mọi người. Cố gắng đem mọi người tụ tập lại, cùng nhau vượt qua con đường này.”

    Mạc Phàm trả lời lại.

    “Cảm ơn! Nếu như có người còn do dự, ngươi cứ nói với bọn họ rằng, chúng ta là Cấm vệ Pháp sư. Ta là Tả Phong. Hi vọng bọn họ đừng bỏ qua cơ hội có thể chạy nạn này.”

    Ma pháp sư quần áo màu tím nói.

    “Cấm vệ Pháp sư…. A, Được!”

    …………..

    Mạc Phàm ngay lập tức trở về chỗ mọi người tập trung. Để Mạc Phàm kinh ngạc chính là, trước khi rời đi ở đây còn chưa tới 10 người, thế nhưng hiện tại thoáng cái đã chật ních người. Nhân số chỗ này có lẽ hơn 40-50 người a!

    Quả thật, hắn không thể nào không bội phục năng lực kéo bè kết phái của tên lùn kia. Chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi như vậy, ấy vậy mà hắn có thể kéo 4-5 nhóm người nhập bọn. Mà hơn nữa, hầu hết trong đó đều là ma pháp sư, người bình thường còn chưa tới 20!

    Rất hiển nhiên, tên lùn đã cố tình chọn ma pháp sư để tạo thành đội ngũ này. Dựa theo tính cách tên lùn hắn đương nhiên không nhất thiết phải làm người tốt.

    Người bình thường càng nhiều, càng dễ trở thành gánh nặng. Dù sao tên lùn chưa bao giờ nói mình là một vị ma pháp sư tốt. Cho nên hắn cũng không có nghĩa vụ cứu vớt người khác.

    “Có một vị ma pháp sư tự xưng là Cấm vệ Pháp sư, vừa mới ở con đường đối diện. Hắn bảo chúng ta cố hết sức tụ tập mọi người lại, càng đông càng tốt. Còn bọn họ thì đối phó với con Nhục Khâu Thi Thần kia. Nhân lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua con đường chết chóc này, tới con đường dành riêng cho người đi bộ ở phía đối diện kia.”

    Mạc Phàm nói rõ ràng lời của tên ma pháp sư Phong hệ Cao cấp cho 50 người đang đứng ở đây.

    “Cấm vệ Pháp sư. Chúng ta được cứu rồi!! Chúng ta được cứu rồi!!”

    Một gã trung niên ma pháp sư đội chiếc mũ lông đứng trong đám đông vui mừng kêu lên.

    “Tốt quá rồi! Thì ra Cấm vệ Pháp sư đã xuất động. Ta đã nói rồi, mọi người không nên từ bỏ một cách dễ dàng như vậy.”

    Một nữ pháp sư trang điểm đậm nói.

    “Có Cấm vệ Pháp sư mở đường, chúng ta có thể an toàn vượt qua được đoạn đường này…”

    “Không! Không! Không! Các người nghe không rõ lời ta nói sao?? Cấm vệ Pháp sư sẽ xuất thủ đối phó Nhục Khâu Thi Thần. Bọn họ cũng không có rảnh rỗi đối phó với đám vong linh trên con phố chết chóc. Cho nên, đám vong linh này chúng ta phải tự mình xử lý.”

    Mạc Phàm nghiêm túc nói lại cho mọi người hiểu.

    “Không thể nào! Bọn họ không phải tới cứu chúng ta sao??”

    Một thiếu nữ khóc thút thít nói.

    “Đừng hoảng hốt! Mọi người đừng có hoảng hốt. Số lượng ma pháp sư ở đây cũng có không ít mà. Mọi người chỉ cần nghe theo sự sắp đặt của mọi người, tìm kiếm cơ hội một hơi xông qua, chúng ta vẫn còn có hi vọng. Ta là ma pháp sư trung cấp Mộc hệ. Mọi người hãy tin tưởng vào năng lực chúng ta.”

    Nữ ma pháp sư trang điểm đậm nói.

    “Đúng vậy! Đừng có xem thường năng lực của chúng ta. Tên lùn thấp thấp kia không phải đã nói rồi sao. Bọn họ nơi này có tới tận 4 vị ma pháp sư Trung cấp có Linh Chủng đấy. Đều là cao thủ hết đó. Mặc dù, ta chỉ là một ma pháp sư Sơ cấp. Nhưng chủ tu của ta chính là Hỏa hệ đấy. Nếu như có con vong linh nào dám tới gần, ta sẽ cho nó nếm thử mùi vị Hỏa Tư – Bạo Liệt!”

    Tố chất mọi người trong đội ngũ này khá là cao. Thế nhưng, cũng phải biết đồng tâm hiệp lực mới có thể an toàn vượt qua được. Vì vậy, ai nấy đều rất là nghiêm túc lắng nghe sự sắp xếp của mọi người.

    Tên lùn, Chu Mẫn, Mạc Phàm, Mục Bạch, ở trong cái đội ngũ này đều là Trung cấp ma pháp sư. Thực lực đều là những người mạnh nhất. Các tiểu đội khác nhập vào, sau khi gia nhập đều nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của 4 người này.

    “Mục Bạch, ý ngươi thế nào?”

    Mạc Phàm hỏi một câu.

    “Ta cảm thấy có thêm nhiều người sẽ tốt hơn.”

    Mục Bạch thẳng thắn trả lời.

    “Đúng vậy! Nhiều người lực lượng sẽ lớn hơn.”

    Chu Mẫn gật đầu đồng tình.

    “Không! Không! Nhiều người không nhất định lực lượng sẽ lớn. Các người có biết tới lý luận con mối cầu sinh không?”

    Mục Bạch thể hiện ra mình là một học bá rất có cơ trí nói.

    “Lý luận con mối cầu sinh?? Ta ít đọc sách, không hiểu nó có ý nghĩa như thế nào?”

    Nam tử trung niên đội chiếc mũ lông hỏi.

    “Quần thể con mối di chuyển. Đột nhiên phía trước xuất hiện một cái tường lửa. Nếu như cứ như vậy xông qua… chắc chắn toàn bộ bọn nó sẽ bị chết cháy. Vì vậy, tập thể con mối ôm chặt lấy nhau, bao lại, tạo thành một khối cầu. Sau đó hướng về phía tường lửa lăn…Rất nhanh, những con mối tầng ngoài liền bị chết cháy. Hơn nữa còn bị cháy tiếp tới tầng bên trong. Nhưng cuối cùng phần lớn con mối vẫn thành công vượt qua bức tường lửa này.”

    Mục Bạch bình tĩnh giải thích cho mọi người nghe.

    Mọi người nghe xong, thoáng cái liền yên tĩnh lại. Vẻ mặt mọi người lúc này hiện ra sự khó coi tới cực điểm.

    “Hắn nói rất đúng. Tất cả mọi người đều an toàn vượt qua con phố chết chóc này điều không có khả năng xảy ra. Mọi người cần phải tiếp nhận sự thực này. Nhân số chúng ta quá ít, không thể nào giống như đám mối tạo thành một quả cầu đủ dày. Xông qua con phố chết chóc này chắc chắn toàn bộ đều sẽ chết hết. Nhưng nếu như số lượng người đủ nhiều, có người chịu hi sinh, phần lớn người trong chúng ta vẫn có thể vượt qua một cách an toàn được.”

    Một nam tử có chòm râu nói.

    Người này mặc một bộ đồ tây. Hiển nhiên hắn làm trong một tòa offices gần đó. Mặc dù là người bình thường, nhưng rõ ràng hắn giác ngộ hơn hẳn mấy người đang lo sợ bất an ở đây.

    Người bình thường ở trong thời khắc nguy hiểm như thế này chỉ có thể nhìn vào vận may, mặt khác cần phải có sự giác ngộ, nếu như không nắm bắt lấy cơ hội này để chạy trốn, rút lui, chắc chắn chết không toàn thây!

    “Cũng chỉ có thể như vậy! Ta biết có một đội ngũ đang ẩn núp trong tầng cao nhất tòa nhà kia, ta sẽ đem bọn họ kêu tới đây.”

    “Ga-ra tầng ngầm cũng có một nhóm người. Nhưng hình như không có ma pháp sư. Có cần ta tới bảo bọn họ tới đây hay không?? ”

    “Vị tiểu chủ tướng này nói đúng lắm! Đội ngũ này chắc chắn phải có người hi sinh. Mấu chốt là cần phải có nhiều người. Càng nhiều người, xác suất chết lại càng thấp. Mặc kệ bọn họ có phải là ma pháp sư hay không là ma pháp sư, chỉ cần là người sống, đem tất cả bọn họ gọi tới đây.”

    Một cô gái mặc chiếc quần đen diêm dúa nói.

    “Thế này đi! Các ngươi cứ đem những lời này truyền đạt cho bọn họ, muốn đi cùng thì nhanh chóng theo chúng ta, đây là chuyến xe cuối cùng rồi, cũng không có đảm bảo an toàn… nếu như có ý định khác, cứ ở đó mà chờ đợi.”

    Tên lùn dặn dò đám người đi gọi mọi người tới gia nhập.

    Mọi người tản đi. Vì bảo tồn tính mạng của mình, đương nhiên bọn họ sẽ cố hết sức đem nhiều người hơn nữa tập trung lại đây.

    Tốt nhất càng nhiều ma pháp sư càng tốt, như vậy mới có thể tạm thời ngăn cản đám vong linh đông đúc kia một chút. Nếu như không có ma pháp sư thì cũng chấp nhận hết. Đàn linh dương đông đúc vượt sông, cá sâu sẽ chọn đại lấy một con mà!
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Pháp Sư
    Tác giả: Loạn
    Chương 616: 700 người qua phố chết

    Dịch: Hoangforever
    Nguồn: truyenhoangdung

    Mạc Phàm lúc này đang đứng trên ban công của tòa nhà, hai con mắt hắn nhìn chăm chú xuống phía dưới. Hắn thấy một đoàn người đông đúc chen chúc đang đứng phía dưới tòa nhà.

    Mọi người ở phía dưới nhìn rất là nhốn nháo, ồn ào và lộn xộn giống như kiểu đang tụ tập lại chuẩn bị biểu tình vậy. Có lẽ chỉ còn thiếu cái biểu ngữ “Vong linh cút về nhà của ngươi đi…” nữa là đủ bộ.

    Hắn tính nhẩm sơ qua một chút, có lẽ bên dưới có ít nhất tầm 700 người!

    Thế nhưng số lượng ma pháp sư ở trong đám người này cũng không phải là nhiều. Lúc trước, ở đây có tổng cộng 30 tên pháp sư thì lúc này khi số lượng lên tới 700 người lại cũng chỉ có 90 tên ma pháp sư. Số lượng ma pháp sư còn chưa lên tới nổi con số 100. Hơn nữa, trong 90 tên ma pháp sư này, ma pháp sư Sơ cấp lại chiếm phần nhiều.

    Ma pháp sư Trung cấp ở trong nhóm người này cũng chỉ có 17 người, bao gồm cả Mạc Phàm, tên lùn, Chu Mẫn, Mục Bạch ở trong đó.

    13 người vừa mới gia nhập còn lại, bên trong cũng chỉ có 2 ma pháp sư là có Linh Chủng. Cho nên, nói thật đem đám ma pháp sư này đối kháng hơn ngàn con vong linh ở trên con phố chết kia quả thật không thực tế một chút nào.

    Cuộc sống luôn là như vậy!! Mạc Phàm cảm thấy hắn đã cố gắng hết sức rồi, chuyện gì cần làm hắn cũng đã làm rồi. Hắn chỉ mong 700 người vượt qua con phố chết tới được con đường dành cho người đi bộ kia, cả quá trình đó hi vọng chỉ chết có mấy người….

    Hơn ngàn vong linh phân bố ở khắp nơi trên con phố chết. Cho nên, khi vượt qua con phố chết kia, lúc mới đầu chắc chắn sẽ gặp vong linh tập kích, nhưng số lượng có lẽ sẽ ít. Hắn tính nhẩm một chút có thể đại khái tính ra được lúc đó đoàn người này ít nhất gặp phải 100 con “cá sấu” săn mồi.

    Như vậy tức là lúc đó sẽ có 100 người chết đi. Nghĩ tới chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, 100 người chết đi, hắn cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng cũng đành chịu thôi, mọi người cũng hết cách rồi, chỉ có thể đánh cược 1 lần.

    Sau khi suy nghĩ như vậy, Mạc Phàm chỉ có thể cảm thán, thương thay cho người nông dân thấp cổ bé họng ở trong thời buổi loạn lạc này. Đột nhiên, hắn chợt nghe thấy ở phía bên dưới có tiếng cãi vã.

    “Đừng để ta nhắc lại một lần nữa, trách ra! Để cho hắn mang đứa bé vào hàng bên trong.”

    Tên lùn lạnh lẽo nói với tên nam tử mặc áo da màu đen đang chèo kéo một nam tử bồng em bé.

    “Tại sao ta phải nhường hắn chứ?? Hắn cũng nam nhân trai tráng như ta, cớ sao chỉ vì một đứa bé ta lại phải nhường cho hắn??? Nếu biết như thế này, dọc đường tới đây ta lượm đại một đứa bế tới đây không phải cũng được vào trong rồi sao?? Dọc đường tới đây ta thấy có rất nhiều đứa trẻ bị bỏ lại, không ai chăm sóc đó!”

    Tên nam tử mặc áo da màu đen ồn ào nói.

    “Ngươi có tin ta đem ngươi ném ra ngoài đường ngay lúc này không?”

    Tên lùn lười nói nhảm với người này, hắn trực tiếp kéo người này ra ngoài.

    “Thôi! Thôi! Ta đầu hàng! Ta nhường hắn, ta nhường hắn được chưa?? Để cho hắn đứng vào trong đi…”

    Tên nam tử mặc áo da màu đen nào phải là đối thủ của tên lùn. Vì vậy hắn liền cuống cuồng đồng ý. Hắn chưa bao giờ thấy một vị ma pháp sư nào không có đạo đức như tên lùn này.

    “Mẹ kiếp! Cứ thích ăn đòn mới chịu cơ! Bực cả mình!!! Tất cả mọi người ở đây nghe cho kỹ đây, đứa trẻ nào cao 1m2 trở xuống, đều cho vào bên trong cùng hết đi. Còn lại nam nhân trai tráng ra bên ngoài hết cho ta, đừng có ở đó mà lộn xộn nữa. Ai không nghe ta quẳng hết ra ngoài. Các ngươi nên biết rằng, ma pháp sư chúng ta đã phải bán mạng cho các ngươi thế nhưng một xu nào cũng không có lấy đấy!”

    Tên lùn tức giận rống to.

    “Nhưng người này ôm đứa trẻ, cũng là người trưởng thành giống như chúng tôi….”

    Trong đám đông đột nhiên vang lên giọng nói.

    Nhiều người chính là khó khống chế và kiểm soát. Bất kỳ ai ở đây cũng vậy, đều coi trọng tính mạng của mình. Ai cũng không muốn đứng ra hàng ngoài cùng chịu chết. Bởi vì nơi đó là nơi dễ bị vong linh tấn công nhất.

    “Đứa nhỏ này đã làm phiền mọi người rồi.”

    Vì không muốn để mọi người bất mãn nữa, nam tử ôm đứa trẻ kia dứt khoát giao đứa trẻ lại cho một bác gái.

    Bác gái này mặc một bộ đồ khiêu vũ. Nhìn là biết hơn phân nửa bác gái này nhảy khiêu vũ ở vũ trường. Thế nhưng, bác gái này cũng là một người có lương tâm, nàng nhận thằng bé trai đang khóc rống lên nói:

    “Hiện tại cháu trai của ta, tung tích lúc này như thế nào ta cũng không rõ. Nhưng ta thề, đảm bảo với ngươi, ta sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.”

    Nam tử có hai mai tóc màu bạc nghe thấy vậy liền gật đầu cảm ơn. Hắn cũng không nói gì nữa, tự giác đứng ra vòng ngoài cùng.

    “Hừ! Vừa ý chưa?? Nếu như vừa ý rồi thì đừng có ở đó mà ồn ào nữa. Các ngươi có biết rằng ma pháp sư Phong hệ chúng ta đã phải vất vả như thế nào dụ đám vong linh xung quanh dẫn xa chỗ này không?? Tốt nhất im lặng, nghe theo sự chỉ đạo của ta, đừng có ở đó mà lằng nhằng.”

    Tên lùn khó chịu nói.

    Sau khi chửi rủa một tràng xong, tên lùn ngẩng đầu lên, giơ ngón tay ra hiệu với Mạc Phàm ở trên cao, ý bảo đội ngũ đã sẵn sàng chuẩn bị vượt qua con phố chết!

    700 người, trên thực tế có xếp vòng ngoài hay là xếp vòng trong cũng không phải là quan trọng. Khi đó, đoàn người đông đúc này cuối cùng rồi cũng vì sợ hãi mà bỏ chạy, chạy toán loạn hết cả lên. Tới lúc đó, người nào bị Vong Linh bắt được thì coi như xác định chết…

    “Mạc Phàm, chỗ cao giao lại cho ngươi.”

    Mục Bạch không tự chủ được trở thành lãnh đạo của đám người này. Hắn cố tình nói với Mạc Phàm đang còn ở vị trí trên cao.

    “Ok! Không thành vấn đề.”

    Mạc Phàm gật đầu đáp ứng.

    Theo suy nghĩ trong lòng hắn mà nói, quả thật Mạc Phàm không có khí chất lãnh đạo mọi người.

    Với hắn mà nói, hắn chỉ có thể dùng cách thức của mình phán đoán ra tình hình một cách nhanh chóng, giải quyết nhanh gọn tại thời điểm đó. Cho nên việc mang theo một tiểu đội ma pháp sư, đối với hắn mà nói cũng không thành vấn đề. Nhưng loại di chuyển có qui mô lớn như thế này, quả thật hắn không có am hiểu.

    Đám người phía dưới cãi nhau không dứt. Nhìn cái cảnh này hắn cảm thấy ngán ngẩm. Một khi hắn tức giận thật sự, có lẽ không cần đám vong linh kia xuất động, hắn ngay lập tức tung một chưởng đem đám người này phế ngay tại chỗ!

    “Không bằng để ta thủ ở chỗ cao đó cho. Chủ tu của ta là Phong hệ. Thứ tu là Thủy hệ. Bất kể là Phong Bàn hay là Bạo Lãng, ta đều có thể quét một mảng lớn vong linh. Ta thấy để ta ở vị trí trên cao đó là hợp lý nhất.”

    Một tên có khuôn mặt bình thường nói.

    Từ giọng nói của hắn, có thể đoán gia được hắn là đệ tử thế gia của một gia tộc nào đó.

    timviec taitro

    “Đỗ Nhạc Khang! Đừng làm loạn nữa. Mọi người đã quyết định rồi. Lúc này, vượt qua con phố chết quan trọng hơn.”

    Người nữ đi chung với hắn nói.

    “Hai người các ngươi đừng có nói nhiều nữa. Mọi người bắt đầu di chuyển rồi. Thân làm ma pháp sư, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ mọi người mới là phải đạo.”

    Đỗ Nhạc Khang nghe thấy vậy chỉ có thể làm theo, nhưng hắn vẫn cảm thấy ấm ức. Hắn nhìn lướt qua vị trí Mạc Phàm đang đứng, và thầm nghĩ trong đầu, cái nhiệm vụ quan trọng này đáng lẽ ra nên để mình làm thì yên tâm hơn nhiều.

    …………..

    Mạc Phàm cũng không để ý tới lời ra tiếng vào. Hắn ở chỗ cao chính là để đánh lén đám vong linh kia. Hơn nữa, hắn còn có một nhiệm vụ quan trọng đó là câu thông với vị ma pháp sư Cấm vệ có tên là Tả Phong kia.

    Đoàn người khổng lồ như thế này. Chắc chắn không thể nào che giấu được hơi thở của người sống. Vì vậy, việc kinh động tới con Nhục Khâu Thi Thần đang còn ở vị trí trung tâm của con phố chết kia là điều hiển nhiên. Một khi con Thi Thần tới đây, số lượng người chết sẽ không còn là 100 hay là 200 nữa. Mà khả năng lớn lúc đó sẽ là toàn quân bị diệt.

    Vì vậy, hắn phải đợi đám người Tả Phong kia động thủ trước. Hơn nữa, còn phải chờ bọn họ đem Thi Thần và một ít Vong Linh cấp Chiến Tướng dẫn xa con phố này một chút. Như vậy khả năng vượt qua con phố chết của mọi người độ rủi ro sẽ thấp hơn.

    “Ma pháp sư Ám ảnh, chúng ta chuẩn bị động thủ, người của các người sẵn sàng chuẩn bị. Nhớ kỹ, hành động phải nhanh. Chúng ta cũng không thể đảm bảo được việc sẽ dẫn dụ được con Thi Thần kia ra khỏi đây hay không, rất có thể nó sẽ bỏ qua chúng ta tập kích các ngươi đó!”

    Tên ma pháp sư Cấm vệ – Tả Phong truyền âm tới.

    Trong khi giọng nói đang còn quanh quẩn bên tai Mạc Phàm. Thì ngay sau đó, Mạc Phàm đã cảm thấy một trận gió cuồn cuộn nổi lên. Mấy cánh cửa đã được cài then đóng chốt, liền kêu lên “cành cạch” cộng hưởng!

    Mạc Phàm quét mắt sang thì thấy ma pháp sư Cấm vệ Tả Phong đã xuất hiện trước mắt hắn.

    Lúc này, sau lưng hắn đang có một đôi Phong Chi Dực vô cùng đẹp đẽ và hoa lệ. Đôi cánh này mở rộng ra, nó rộng phải tới gần 4 thước. Hai đôi cách vỗ “phành phạch” cuốn theo dòng khí cuồn cuộn gào thét ở phía sau….

    Lợi dụng Phong Chi Dực đã được gọi ra, Tả Phong từ trên tòa nhà Offices nhảy xuống, vỗ đôi cánh và lướt qua. Tốc độ của hắn cực nhanh. Ngay cả vũng nước trên phố cũng chỉ có thể phản xạ ra một cái bóng mơ hồ của hắn!

    Trên mặt đất, đoàn vong linh giống như cảm nhận được thứ gì đó ở trên đầu mình. Bọn chúng ì ạch ngẩng đầu lên. Thế nhưng khi đầu vừa ngẩng lên được, thì ma pháp sư Cấm vệ Tả Phong đã bay xa được hơn trăm thước rồi. Lúc này, cái đám ngốc nghếch này mới cuống cuồng mở bước chân đuổi theo.

    “Vị ma pháp sư Tả Phong này cố tình dẫn theo một nhóm lớn vong linh theo, để cho mọi người vượt qua con phố chết này có phần dễ thở hơn! Quả thật đúng là người tốt mà!”

    Mạc Phàm cảm thán một câu.

    Hắn đợi thêm một lúc nữa. Sau khi thấy vong linh đã thưa thớt hơn, lúc này Mạc Phàm mới ra hiệu cho Mục Bạch ở phía dưới.

    Mục Bạch sau khi nhìn thấy hiệu lệnh của Mạc Phàm, hắn liền giơ tay lên ra lệnh: “Xung phong!”

    Những người đứng ở hàng ngoài cùng còn chưa biết gì, tự nhiên một tiếng “Xung Phong” hô to lên. Ngay sau đó, đám người phía sau ùn ùn đẩy tới. Nếu như không nhanh chân chạy, rất có thể sẽ bị đám người phía sau giẫm chết….

    Vì vậy, dòng người đông đúc bắt đầu di chuyển. 700 người hóa thân thành một đội cảm tử. Thoáng cái chạy ra khỏi tòa nhà ẩn núp, xuất hiện trên con phố chết chóc đầy vong linh kia!
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Pháp Sư
    Tác giả: Loạn
    Chương 617: Rèn Thi Hóa Khô!!

    Dịch: Hoangforever
    Nguồn: truyenhoangdung

    “Vù vù vù vù ~~~~~~~~~~~”

    Gió nổi lên khiến cho màn mưa nghiêng đi, bay tán loạn khắp nơi.

    Tả Phong bay dọc theo con phố vẫn duy trì một độ cao nhất định. Hắn có thể nhìn thấy một con quái vật với một đống thịt màu nâu xuất hiện ở ngã tư đường.

    Còn Thi Thần này có một đôi chân sau cường tráng to lớn giống như con cóc vậy. Nhưng nó lại có thể co rút lại một cách dễ dàng, khiến cho thân thể của nó biến thành một khối cầu bằng thịt lăn tròn. Khối cầu bằng thịt to lớn này một khi lăn có thể dễ dàng đem mấy căn nhà tầng bên cạnh con phố san bằng. Vốn mấy tòa nhà ven con đường Lâm Lập này đã sụp đổ hơn phân nửa rồi!!

    Con Nhục Khâu Thi Thần nện từng bước chậm chạp tiến về phía trước. Miệng của nó chiếm một nửa cái thân hình to lớn này. Một khi nó mở ra không khác gì một cái sơn động to lớn với cái thực quản tối om sâu không thấy đáy.

    Sự thật thì hình thể Nhục Khâu Thi Thần đại khái giống như một cái nhà xác chết to lớn. Nhưng thực quản của nó lại vô cùng đặc thù, giống như kiểu cho dù có lắp ráp hơn ngàn con vong linh cũng không có bị bể bụng mà chết.

    Tả Phong đã bay tới vị trí cách con Nhục Khâu Thi Thần tầm 200 m. Hắn dừng lại ở chỗ đó im lặng quan sát. Hắn đứng đó cũng không phải sợ hãi lực lượng kinh khủng và hỉnh thể đáng sợ của con Nhục Khâu Thi Thần này, mà là đang quan sát mấy con U Linh quỷ tướng màu xám loang lổ những vết máu đang xuất hiện ở trước mặt hắn kia.

    U Linh Quỷ Tướng có chừng 10 mấy con, bọn nó giống như âm hồn bất tán vây quanh con Nhục Khâu Thi Thần này, cứ đi đi lại lại xung quanh nó. Theo như quan sát của Mạc Phàm mà nói thì bọn nó chính là một đám ruồi nhặng nhảy múa xung quanh bãi cứt trâu.

    Cái đám U Linh quỷ tướng này đang không ngừng sản xuất ra tử khí. Nồng đậm tử khí khiến cho sinh vật sống không thể hô hấp, đen xì một mảnh!

    Mới đầu Tả Phong bị màn sương đen này che khuất tầm mắt, không có cách nào thấy rõ con Nhục Khâu Thi Thần kia ở vị trí trung tâm làm cái gì, cho tới khi hắn tới được nơi này, hắn mới nhìn thấy rõ. Lúc này, hắn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh!

    Nhục Khâu Thi Thần bất động ở chỗ đó. Mà đám U Linh Quỷ Tướng kia biến thành đám công nhân bốc vác thay cho nó. Mấy cái thi thể người sống hoàn toàn biến dạng kia từng cái từng cái một bị con U Linh Quỷ Tướng khiêng tới phía trước Nhục Khâu Thi Thần. Nhục Khâu Thi Thần há miệng đem đống thi thể người chết hoặc người con chưa chết kia bỏ hết vào trong cái thực quản to đùng kia của nó.

    Chiếc lưỡi thật dài không khác gì băng tải dây chuyền sản xuất trong nhà máy vậy. Xác chết và người sống đều bị đem hết vào trong cái dạ dày này….

    Mà ở phía dưới cổ họng của con Nhục Khâu Thi Thần, còn có một cái miệng nhỏ nữa, nó đang không ngừng nhổ ra ngoài một thứ gì đó, mà cái thứ nhổ ra này rõ ràng là một con Khô Lâu!!

    Rõ ràng mấy con Khô Lâu vừa mới được được nhổ ra này vừa mới được luyện thành. Lúc mới đầu, bọn nó còn mơ hồ chưa biết cách động thân thể như thế nào, nhưng chỉ ít phút sau, đám Khô Lâu này đã gia nhập vào quân đoàn vong linh đông đúc kia. Bọn nó bắt đầu tham lam đi tìm sinh vật còn sống.

    “Rèn Thi Hóa Khô!”

    Tả Phong thấy vậy, cảm thấy rét run cả người.

    Không trách con Nhục Khâu Thi Thần này đứng im bất động ở đó, thì ra nó đang không ngừng “sản xuất” Khô Lâu!!

    Tất cả người sống sau khi bị đám vong linh giết chết liền bị U Linh Quỷ Tướng mang đi và bỏ vào trong miệng con Nhục Khâu Thi Thần này. Mà rõ ràng dạ dày của Nhục Khâu Thi Thần chính là một tử địa chí cực. Đừng nói người chết, cho dù người sống có bị ném vào trong đó thì không lâu sau liền biến thành Khô Lâu….

    Không trách con phố chết này số lượng vong linh càng lúc càng đông thêm. Toàn bộ thành phố toàn là vong linh, nhiều tới nỗi ma pháp sư bọn họ đối phó cũng thấy mệt. Có Nhục Khâu Thi Thần tồn tại đơn giản chính là công xưởng sản xuất vong linh, đem toàn bộ người trong thành phố biến hết thành vong linh!!

    “Chuyện này phải lập tức bẩm báo, nếu không cả tòa thành này sẽ biến thành tòa thành vong linh mất!”

    Tả Phong nghiêm nghị nói, hắn vội vàng nói với hai người đồng đội vừa mới chạy tới kia.

    “Bình thường truyền tin đã không cách nào sử dụng, nơi này tràn ngập tất cả đều là tử khí.” Một gã khác cấm vệ pháp sư nói.

    “Chuyện này quan hệ trọng đại, ngươi tự mình Hồi bên trong thành một chuyến, phải làm trên đầu lập tức đồn công an có cao cấp pháp sư tiêu diệt đồi thịt thi thần, vật này thật là đáng sợ!!” Tả mũi nhọn nói.

    Hai gã khác cấm vệ pháp sư cũng không có nghĩ đến đồi thịt thi thần ở làm loại chuyện này, chỗ ngồi này thành mấy trăm vạn người, lấy thịt này Khâu thi thần này tôi thi hóa khô tốc độ, không đợi kia vài chục km ngoài vong linh đại dương quay cuồng tới đây, trong thành thị sẽ hiện lên ra một nhóm lớn Khô Lâu quân đoàn a!!

    “Ta lập tức trở về đi, nhưng hai người các ngươi đối phó lời của nó......” Trên lưng có Dực ma cụ cấm vệ pháp sư nói.

    “Yên tâm, chúng ta có thể ứng phó.” Tả mũi nhọn nói.

    Đồi thịt thi thần tuyệt đối là khổng lồ tai hoạ ngầm, tồn tại càng lâu nguy hại càng khó lấy đoán chừng.

    Tên kia Dực ma cụ cấm vệ pháp sư gật đầu, lập tức quay người mà trì, dọc theo một cái đường nhỏ hướng bên trong thành tường phương hướng bay đi.

    ......

    Tên này cấm vệ pháp sư vừa rời đi, chỗ cao Mạc phàm cũng rất mau chú ý tới.

    “Xảy ra chuyện gì!!” Mạc phàm hướng Tả mũi nhọn gào to một tiếng, hi vọng cách khoảng cách xa như vậy hắn có thể đủ nghe thấy.

    timviec taitro

    “Đồi thịt thi thần ở vô hạn tôi thi hóa khô, nơi này chất đầy Khô Lâu chính là bởi vì … này người đem cái chết người, người sống nuốt vào trong bụng tiến hành rèn luyện chuyển thành vong linh!” Tả mũi nhọn dụng tâm linh Chi âm trả lời Mạc phàm.

    Mạc phàm tâm trung run lên.

    Từ hắn nơi này nhìn lại, chỉ có thể đủ nhìn thấy trọc khí lượn lờ, đồi thịt thi thần đến tột cùng đang làm cái gì vậy hắn căn bản thấy không rõ, mà đồi thịt thi thần chung quanh chi chít một mảnh Khô Lâu quân đoàn, thì ra là cũng là nó dùng thi thể chế tạo!!

    Này không khỏi làm cho người rất mao cốt tủng nhiên rồi!!

    Trong thành thị người gặp như vậy tai nạn, chết thảm ở vong linh tay đã là tin dữ rồi, ai biết bọn họ di thể cũng không thể đủ chết già bị trực tiếp chuyển hóa Thành Khô Lâu......

    Chuyển hóa Khô Lâu sẽ tiếp tục giết người, bị giết người vừa lại bị ném ra…(đến) tôi thi trong lò hóa thành Khô Lâu, như thế vòng đi vòng lại, sợ rằng không dùng được bao lâu cố đô thị dân đem hoàn toàn biến thành vong linh!!

    Đây là bực nào chuyện kinh khủng!!!

    “Để cho những người đó nhanh hơn nhai, nếu kia sáu bảy trăm người toàn bộ chết ở chỗ này, bọn họ đem hóa thành Khô Lâu quân đoàn, của ta một đồng bạn quay trở lại thỉnh cầu tăng viện, cho nên các ngươi nhất định phải càng thêm nhanh chóng!!” Tả mũi nhọn thanh âm mang theo run rẩy, có thể thấy được vị này cao cấp pháp sư nội tâm cũng là bị vẻ lo lắng cho bao phủ!

    Chỉ cần là người bình thường ở biết vong linh phần này phát rồ cùng vô hạn tử vong chuyển hóa, cũng sẽ phát ra từ linh hồn rùng mình!

    “Ta...... Ta biết rồi.” Mạc phàm cũng từ kia phân trong lúc khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.

    Ánh mắt một lần nữa trở lại kia chi chít qua phố sóng người ở bên trong, chẳng biết tại sao Mạc phàm trong đôi mắt nhìn qua cũng là một đoàn một đoàn um tùm Bạch Cốt......

    Không được, quyết không thể để cho bọn họ chết ở chỗ này, nếu không một chi đáng sợ Khô Lâu quân đoàn đem cho mọi người mang đến hủy diệt đả kích!!

    ......

    “Mau!! Mau!! Hủ thi đã xông lại rồi, đều nhanh chạy đến đối diện đường dành riêng cho người đi bộ, nơi đó có chúng ta pháp sư ở tiếp ứng!!” Mục Bạch đứng ở một chiếc xe buýt phía trên, sử xuất: đánh ra toàn thân khí lực hướng đám người hô to.

    “Thổ Hệ pháp sư, động tác mau hơn nữa một chút, ngăn đỡ ở trên đường xe toàn bộ đẩy ra, nữa đẩy xa một chút!” Chu Mẫn ở phía trước dẫn đường, cũng đối với bên cạnh các hô.

    Nầy thật dài vằn thượng tất cả đều là hỗn loạn xe cộ, kế hoạch của bọn họ liền để cho Thổ Hệ pháp sư ở phía trước mở đường, dùng sóng mặt đất kỹ năng đem xe cỗ xe toàn bộ đẩy tới hai bên, một mặt làm cho người ta bầy có thể không trở ngại tránh được đi, về mặt khác cũng làm cho những thứ kia chồng chất ở hai bên xe cộ tạo thành một con đường bình chướng, hơi ngăn cản một chút vong linh xông lại nện bước!
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Toàn Chức Pháp Sư
    Tác giả: Loạn
    Chương 618: Một người một đội

    Dịch: Hoangforever
    Nguồn: truyenhoangdung

    “Băng Tỏa, dùng Băng Tỏa đem những chiếc xe này trói thành chướng ngại!!” Ải nam ở bên mặt, cao giọng chỉ huy.

    Tên là làm Đỗ Nhạc Khang con em thế gia giống như Mục Bạch cũng Băng Hệ pháp sư, hai người phân biệt điều khiển Băng Tỏa giống như xích sắt vậy đem chút xốc xếch trưng bày xe hơi cấp trói lại, thậm chí đem bọn họ chồng lên nhau, tạo thành có xe hơi thiết bì đôi thế đứng lên thật cao chướng ngại. Pháp sư số lượng không tính là số ít, dọn dẹp ra như vậy một cái hai bên từ xe hơi đôi thế con đường cũng không tính quá khó khăn, trên căn bản chạy ở tối tiền đoan dòng người đường tắt lằn vôi sang đường thời điểm liền lũy thành!

    Rất nhanh đám người vào chậm chạp hồng thủy vậy từ nơi này chảy xuôi mà qua, chạy trốn ở trước mặt nhất cũng một ít tráng niên, bọn họ chạy tốc độ đủ mau, một mặt có thể mang theo người phía sau tăng nhanh tốc độ, đồng thời cũng sẽ không đối phía sau xông lên nhân tạo thành ngăn cản.

    Nữ nhân, đứa trẻ ở chính giữa, bị tráng niên môn tầng tầng bao quanh, mới đầu mọi người chạy còn có một chút kéo dài, đều biết vây quanh nữ nhân, những đứa trẻ, để cho bọn họ không đến nỗi bị bầy người hướng tán, có thể theo vong linh tiếng gầm gừ từ bốn phương tám hướng truyền tới, theo hai bên xe hơi chướng ngại thượng xuất hiện vong linh bóng người sau, sóng người liền hoàn toàn loạn thành một oa, không cần biết lão nhân, đứa trẻ, còn phụ nhân, nếu không cẩn thận té ngã trên đất, sẽ gặp có vô số song vó sắt đạp lên...

    “Ngã xuống người làm hết sức co rúc đứng lên, lấy tay bảo vệ được đầu cùng ngực bụng!!” Ải nam thấy đã có không ít người ngã xuống đất, nhất thời mão chân kính hô lớn.

    Đám người thường thường nhất có cảm giác an toàn, nhưng một khi bị quấy rối cùng đe dọa, liền sẽ trở thành một cổ so với vong linh càng lực lượng kinh khủng, các có thể dùng bọn họ ma pháp đối phó đánh tới vong linh, nhưng không cách nào dùng ma pháp cứu chút té ngã trên đất người.

    “Đừng để ý ngã xuống người, tới một đoàn, một đoàn!!” Nùng trang diễm xóa sạch nữ pháp sư hướng Ải nam hét lên một tiếng.

    Các phần lớn đứng ở xe hơi chướng ngại thượng, có thể đám người còn không có quá cả con đường một nửa thời điểm, thành đoàn thành đoàn vong linh liền bay nhào tới, chút ngăn cản ở trên đường xe hơi, xe bus, Jeep đối với nó cửa căn bản không tạo được bao lớn ngăn cản, bọn họ có thể trực tiếp đạp những thứ này xe hơi mái cuồng chạy tới, nhảy một cái gần hơn mười thước, thể chất thượng ưu việt với loài người thực tại quá nhiều!

    Càng đáng sợ hơn, hủ thi, khô lâu, ác quỷ số lượng tuyệt không phải số ít, đám người kinh hoảng, thét chói tai cùng với bọn họ tập thể chạy trốn đưa tới phải chấn động sẽ đem phương viên một cây số vong linh toàn bộ hấp dẫn tới!

    “Mười giờ, ba mươi chỉ, có ba mươi chỉ hủ thi!!” Nùng trang diễm xóa sạch nữ nhân quái khiếu, sắc mặt một mảnh trắng bệch.

    Ải nam cùng nữ nhân này cùng nhau đứng nghiêm cái phương hướng này, có thể bọn họ bây giờ đã bị một đám ác quỷ gần người, nếu bầy hủ thi hướng đụng tới, bọn họ căn bản không chống được.

    “Mạc Phàm, ngươi vẫn còn ở chờ qua năm mới sao!” Ải nam dắt giọng kêu to lên.

    Thanh âm vang vọng mấy giây, rốt cuộc ở chỗ cao có một đoàn nóng bỏng ngọn lửa nghiêng về rơi xuống đến trên đường lớn, lập tức đánh vào bầy số lượng rất nhiều thi bầy giữa!

    Ngọn lửa không chỉ có đánh ra một cái to lớn mây lửa, càng cho nổ hảo mấy chiếc xe hơi, nhất thời hỏa tinh vẩy ra, cơ xe mảnh vụn bắn ra, mười mấy chỉ hủ thi biến thành than cốc biến than cốc, đánh thành mảnh vụn thành mảnh vụn, đánh thiên xuyên bách khổng thiên xuyên bách khổng...

    “Còn lại ngươi tự mình giải quyết, bên kia số lượng nhiều hơn.” Mạc Phàm thanh âm từ chỗ cao đáp xuống.

    Ải nam phun một bãi nước miếng, ngọn lửa lửa quyền lập tức hướng xuống đất oanh quá khứ, nổ khởi một cái huyến lệ Địa Sát ngọn lửa, đem mới vừa rồi bầy hủ thi thành viên khác oanh đến không trung.

    “Tại sao ngươi thứ hai cấp Liệt Quyền – Địa Sát còn không bằng người ta thứ nhất cấp Liệt Quyền – Oanh Thiên?” Nùng trang diễm xóa sạch nữ nhân nói một câu.

    “Câm miệng!” Ải nam thấy bản thân chỉ tiêu diệt không tới mười chỉ hủ thi, lòng tự ái bị đả kích kêu một tiếng.

    ...

    Sóng người phía trước, Mục Bạch, Đỗ Nhạc Khang hai người đều am hiểu Băng Hệ ma pháp pháp sư, bọn họ Băng Tỏa bay lượn ở đám người bầu trời, đem chút ý đồ nhảy đến người trong đống mặt ác quỷ cấp hung hăng phách bay ra ngoài...

    Đỗ Nhạc Khang cũng tuổi trẻ khí thịnh, dưới tình huống này còn muốn muốn phàn so với, lại mạnh mẽ thao túng thứ năm cây Băng Tỏa...

    Có thể phân tâm thao túng càng nhiều Băng Tỏa, lại càng cao hơn độ tập trung tinh thần, hắn cũng không có phát hiện hắn coi chừng phương hướng trên có một cái cực nhanh vọt động Quỷ Ảnh đang dán xe bus mặt bên ẩn núp tới.

    “Đỗ Nhạc Khang, quỷ tướng!!!” Thật may là Đỗ Nhạc Khang bạn gái kịp thời phát hiện người này, lập tức nhắc nhở một tiếng.

    Đỗ Nhạc Khang quay người lại, đột nhiên phát hiện có con nhện chân vậy nhân thân quỷ quái đã leo đến xe bus thượng, con nhện lợi chân trực tiếp chạy như bay tới!

    Đỗ Nhạc Khang phản ứng coi như rất nhanh, lập tức điều khiển trở về một cây Băng Tỏa, cố gắng đem điều này quỷ tướng cấp buộc chặt ở.

    Ai ngờ quỷ này đem thân pháp bén nhạy cực kỳ, một cái dán xe bus thiết bì bên lộn, dễ dàng né tránh điều này băng sương xiềng xích, sáu chân lóe ra hàn mang sẽ phải đâm thủng Đỗ Nhạc Khang thân thể.

    Đỗ Nhạc Khang hoảng hốt giữa gọi ra một cái lá chắn ma cụ, từ biển sâu lam hạt châu dày đặc sắp hàng thành lá chắn, phòng ngự năng lực cũng không đặc biệt mạnh, mặc dù miễn cưỡng chặn cái này tri chu quỷ tướng một kích trí mạng, Đỗ Nhạc Khang trên người lại xuất hiện sáu máu lỗ thủng.

    Máu lỗ thủng đều ở đây Đỗ Nhạc Khang động mạch, máu lập tức phun ra ngoài!

    “Nhạc Khang!! Mau mau cứu hắn!” Đỗ Nhạc Khang bạn gái mặt mày thất sắc kêu.

    Vong linh số lượng không thể so với ít người, dù là cách hắn gần đây Mục Bạch bây giờ cũng bị hai mươi nhiều chỉ khô lâu cấp cuốn lấy, nơi nào còn đọc lên ma pháp đi cứu Đỗ Nhạc Khang.

    timviec taitro

    Chỉ tri chu quỷ tướng thấy một kích chỉ bị thương nặng, trương dữ tợn trên mặt lộ ra mấy phần thâm độc vẻ, nó điều chỉnh vị trí, cố ý chờ Đỗ Nhạc Khang trên người lơ lững xanh đậm châu lá chắn biến mất, nữa lấy tính mệnh của hắn.

    Lá chắn ma cụ kéo dài thời gian đều không trường, rốt cuộc tri chu quỷ tướng thân thể đi xuống trầm xuống, đã ở súc lực!

    “Xé kéo ~~~~~~~!!!!”

    Trong giây lát, tri chu quỷ tướng bầu trời kinh hiện ra một đạo màu tím đen thiểm điện, mấy chục thước trường độ cao gần như cùng bên cạnh nhà lầu đủ nguy!

    Sấm sét liền nện ở tri chu trên người quỷ tướng, cái này xảo trá quỷ tướng theo xe bus lõm xuống bằng đính chìm xuống, còn chưa chờ quỷ này đem dùng sáu chân chống đỡ thân tử thì, bầu trời lại một đạo cuồng lôi phách rơi, nữa oanh quỷ tướng thân thể!

    “Oanh!!!!”

    Xe bus mái thiết bì nổ lên, tri chu quỷ tướng trực tiếp bị oanh đến xe bus nội bộ, thân thể bị điện một mảnh nám đen.

    “Oanh!!!!!”

    Lôi điện lần nữa hoa lệ cùng hủy diệt cũng tồn xuất hiện, xuyên qua xe bus mái cá trống rỗng rơi vào tri chu trên người quỷ tướng.

    Lần này tri chu quỷ tướng đã cả người phát run, xương nát hết.

    Ở nơi này giảo hoạt vật cho là đây hết thảy kết thúc thời điểm, như cũ lại cuồng táo lôi điện vô tình đánh rớt!

    Xe bus địa bàn lại xuất hiện một cái lỗ thủng, quỷ tướng rơi vào xe bus để bộ trên mặt đất, mặt đất còn vỡ vụn một mảng lớn...

    Liên tục cuồng lôi bá đạo cực kỳ, con này tiểu quỷ đem từ xe bus mái bị oanh đến xe bus để bộ, cuối cùng mấy đạo phích lịch càng làm nó phần lưng cũng lạn xuyên, sáu chân như cũ ở ngã gục giãy giụa, trên thực tế sinh mệnh đã trôi qua.

    Xe bus trên nóc, Đỗ Nhạc Khang trên người còn đang chảy máu, nhưng hắn giờ phút này có chút không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn một mực cá quần áo màu đen thanh niên!

    “Lôi Hệ... Nguyên lai hắn Lôi Hệ pháp sư!” Đỗ Nhạc Khang bây giờ minh bạch tại sao mọi người nhất trí để cho hắn ở đứng ở chỗ cao.

    “Phía trên gia hỏa hủy diệt năng lực có thể đính được với một cái tiểu đoàn đội.” Mục Bạch thấy Đỗ Nhạc Khang một bộ khó có thể tin dáng vẻ, trăm vội vàng trong giải thích một câu.
     
    god.ccc thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)