FULL  Võ Hiệp Thiên Hạ Hữu Địch - Ôn Thụy An - C135

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,795
    Thiên Hạ Hữu Địch
    Tác giả: Ôn Thị An
    Chương 133: Dưới đèn khô lâu ai một kiếm


    Dịch giả: fishscreen
    Nguồn: Tangthuvien.vn


    Xem ra, Phương Ứng Khán không ngăn cản được, nhưng cũng không tức giận.

    Hắn lại bình tĩnh hoà nhã nói:
    - Là ngươi!

    Thanh niên hiếu động kia dùng tay móc tai, hời hợt đáp:
    - Là ta.

    Phương Ứng Khán cười nói:
    - Là ngươi?

    Thanh niên hiếu động kia đổi sang dùng tay móc mũi:
    - Không phải ta.

    Phương Ứng Khán thăm dò:
    - Ngươi là...

    Thanh niên hiếu động kia dừng động tác lại, híp mắt nói:
    - Ngươi không nhận ra ta à? Ta còn tưởng rằng Phương tiểu hầu gia trong kinh thành trí năng trời phú, có khả năng nhận biết người khác, xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi.

    Nhậm Lao biến sắc, khẽ hừ một tiếng.

    Phương Ứng Khán vẫn ôn hoà, đúng mực, chỉ ngâm nga:
    - Dưới đèn khô lâu ai một kiếm... có thể sử dụng được kiếm ý tuyệt diệu như vậy, vừa ra tay đã khiến ta kém hơn một bước... ngoại trừ Lôi đại hiệp, nào có người khác.

    Thanh niên hiếu động kia nghe được lời tâng bốc này, dường như không đồng ý, còn có vẻ không cao hứng:
    - Người họ Lôi rất nhiều, riêng trong tiệm này đã không chỉ có một người họ Lôi. Ngươi muốn nói họ Lôi nào?

    Ý trong lời nói, giống như chỉ xưng hô hắn là “Lôi đại hiệp”, đó là sỉ nhục hắn.

    Bọn Phương Ứng Khán cũng không xác định:
    - Lôi Diễm?

    Thanh niên hiếu động kia không nói gì, thậm chí không có phản ứng, chỉ dùng đầu ngón tay xỉa răng.

    Phương Ứng Khán cười nhìn đối phương:
    - Có điều nếu ngươi là Lôi Diễm, vừa rồi Lôi Bố không lý nào lại không nhận ra ngươi.

    Thanh niên kia lại nhắc nhở hắn:
    - Đừng quên, vừa rồi ta dùng đũa, không phải kiếm, nhiều nhất chỉ xem là ám khí.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Ta thấy là dùng đũa thi triển ra kiếm pháp, chứ không phải ám khí.

    Hắn bổ sung một câu:
    - Nếu như ngươi sử dụng ám khí, vậy ngươi nhất định là Vô Tình hoặc cao thủ hạng nhất của Thục Trung Đường môn.

    Hắn cười một tiếng, lại nói:
    - Nếu ngươi là cao thủ Đường môn, vốn là tử địch của Lôi gia, cần gì phải lộ thủ đoạn này để Lôi Bố được chết yên lành?

    Thanh niên kia cũng phụ họa cười một tiếng.

    Lúc hắn cười, miệng mở rất lớn, nụ cười tương đối khả ái.

    - Đương nhiên, ta cũng không phải Vô Tình.
    Hắn cũng bổ sung:
    - Đôi chân của ta còn rất hoàn chỉnh, muốn bất động cũng không được

    - Ta nghĩ, nếu như ngươi không phải Lôi Diễm...
    Phương Ứng Khán còn đang suy nghĩ:
    - Vậy chính là Lôi Vô Vọng rồi.

    Thanh niên kia không chút động lòng, chỉ nói:
    - Nói không chừng ta chẳng phải ai cả, mà là Vương Tiểu Thạch.

    - Đáng tiếc ngươi không phải.
    Phương Ứng Khán rất phong độ nói:
    - Ta đã gặp Vương Tiểu Thạch. Ta vốn ở đây chờ hắn.

    Hai hàng lông mày của thanh niên kia xê dịch, hiện lên thần sắc khiêu chiến (hoặc là không sợ khiêu chiến):
    - Vương Tiểu Thạch? Hắn sẽ tới sao?

    - Có lẽ hắn sẽ tới, cũng tới không được tự do tự tại
    Phương Ứng Khán vừa nói chuyện, vừa quan sát nhất cử nhất động của thanh niên này. Trên thực tế, hắn đã quan sát như vậy một lúc lâu, thậm chí bắt đầu từ khi Lôi Bố còn chưa động thủ giết người:
    - Nơi này không chỉ có ta đang chờ. Thực ra Lôi Bố, Tư Không Tàn Phế tới đây, không phải vì Thiên Hạ Đệ Thất, mà là muốn xem thử Vương Tiểu Thạch có xuất hiện không.

    - Ta cũng vậy.
    Thanh niên kia đột nhiên nói:
    - Ta cũng nghe được tin đồn.

    - Ta biết.
    Phương Ứng Khán giống như rất tán thưởng đối phương đã thừa nhận:
    - Lôi Thuần muốn biết tình hình gần đây của Vương Tiểu Thạch hơn bất cứ ai, có lẽ Mễ công công cũng không ngoại lệ.

    - Ta cũng muốn biết tình hình của Vương Tiểu Thạch, nghe nói hắn đã rơi vào tay đệ tử Thục Trung Đường môn.
    Hắn cười một tiếng, giống như biểu đạt sự chế giễu và khinh thường:
    - Sao những nhân vật danh động thiên hạ trong võ lâm, hình như đều khó tránh khỏi rơi vào lưới của Thục Trung Đường môn, ít nhất là một đoạn thời gian. Tiêu Thu Thủy như vậy, Phương Ca Ngâm như vậy, Vương Tiểu Thạch cũng không ngoại lệ.

    Hắn dường như cũng hơi kinh ngạc và nghi hoặc:
    - Sao ngươi biết ta có liên hệ với Lôi Thuần?

    Phương Ứng Khán cười lên:
    - Ta vốn tên là Ứng Khán, thứ nên nhìn thì ta nhất định sẽ nhìn thấy.

    - Xem ra.
    Thanh niên kia có vẻ không cam lòng và không phục:
    - Thứ ngươi nhìn thấy hình như không ít, nhìn thấy quá nhiều e rằng sẽ gặp phiền phức đấy.

    - Đương nhiên, ta cũng đã nhìn thấy.
    Phương Ứng Khán không quên tiểu tiết:
    - Tứ Kỳ Chủ thủ hạ của Long Bát thật sự đến tìm Ngư cô nương gây phiền toái, còn Văn Tùy Hán là muốn tới giết ca ca của hắn.

    - Luôn có chỗ ngươi không nhìn thấy, đúng không? Dù sao nơi này ánh sáng cũng không đủ.
    Thanh niên kia vẫn thích bới móc:
    - Nói không chừng, ta chính là người của Thục Trung Đường môn...

    Phương Ứng Khán cảm thấy những lời này có vẻ sỉ nhục trí tuệ của hắn, không kiên nhẫn cắt ngang:
    - Đệ tử của Thục Trung Đường môn, cho dù muốn giúp người của Giang Nam Phích Lịch đường, cũng không cần vì giúp kẻ địch mà đắc tội với ta. Đệ tử Đường gia càng không cần vì chấm dứt đau đớn cho người của Lôi gia bảo, mà đối địch với tập đoàn Hữu Kiều. Lại nói, nếu là họ Đường ra tay giết chết họ Lôi, trên giang hồ truyền đi, e rằng tiền căn hậu quả chưa chắc nói rõ được, một khi xôn xao thì hậu quả không dễ giải quyết.

    Thanh niên kia vẫn thích tranh cãi:
    - Nếu như ta là Lôi Diễm, hoặc là Lôi Vô Vọng, sao Lôi Bố lại không nhận ra ta?

    Phương Ứng Khán ngưng mắt nhìn hắn, có vẻ không cao hứng:
    - Ngươi nhất định muốn ta xem ngươi là người của Đường gia sao? Ngươi có biết, nếu như ngươi là Thục Trung Đường Năng hoặc là Xuyên Tây Đường Linh, ta sẽ thế nào không?

    Thanh niên kia lại giống như không đếm xỉa đến thủ đoạn vừa rồi của Phương Ứng Khán, hỏi lại:
    - Như thế nào?

    Phương Ứng Khán cười lạnh nói:
    - Vậy ngươi nhất định không thể sống ra khỏi Danh Lợi Quyển.

    Thanh niên kia lại gãi tai gãi hàm, luôn luôn nhúc nhích:
    - Đã vào Danh Lợi Quyển, chết có ngại gì?

    Phương Ứng Khán lại nhìn chăm chú hắn một lúc, mới thở dài nói:
    - Có điều ngươi không phải.

    Thanh niên kia vẫn không biết tiến lui, hỏi lại:
    - Nếu như ta là Lôi Vô Vọng, hoặc là Lôi Diễm, vừa rồi sao ta không ra tay cứu Lôi Bố?

    Lúc này Phương Ứng Khán có vẻ dở khóc dở cười, nói:
    - Xem ra ngươi muốn kích động ta xuất thủ với ngươi. Thực ra vừa rồi ta cũng hơi hoài nghi ngươi là... có điều Tiểu Oán lại nói cho ta biết, tổ chức Lôi gia các ngươi không chặt chẽ như Đường môn, Hà gia, Thái Bình môn, Tứ Phân Bán đàn, Phi Phủ đội vân vân. Lôi Bố và Lôi Vô Vọng, Lôi Diễm hiển nhiên bất hòa, ghen ghét nhau, nhưng hệ thống khác biệt, ít khi gặp mặt. Ngươi rõ ràng là đệ tử Lôi gia, tuy kết thù với hắn, nhưng dù sao cũng không đành lòng nhìn hắn chịu khổ, đúng không? Có điều, ngươi rốt cuộc là Lôi Diễm hay là Lôi Vô Vọng?

    Thanh niên kia cảm thấy hứng thú nói:
    - Ngươi nói sao?

    Phương Ứng Khán trầm ngâm nói:
    - Nếu như nói ngươi là Lôi Vô Vọng, lại giống như hơi trẻ một chút. Nhưng ngươi xuất thủ có lực phá hủy cực mạnh, một chiếc đũa cũng đủ khiến xương trán của Lôi Bố nứt ra. Nếu như nói ngươi là Lôi Diễm, vậy thì ba người phía sau ngươi, không phải là ba tên thân tín “Kim Yêu Đái”, bao gồm “Tiểu Hốt Lôi” Lôi Nhất, “Hạn Thiên Lôi” Lôi Ấp, cùng với “Vô Thanh Lôi” Lôi Ý sao? Bọn họ luôn là tâm phúc của Lôi Vô Vọng, sẽ không thoáng chốc lại đi theo Lôi Diễm chứ?

    Sắc mặt của thanh niên kia bắt đầu có vẻ miễn cưỡng:
    - Hình như ngươi còn hiểu rõ Phích Lịch đường hơn người của Lôi gia chúng ta.

    Phương Ứng Khán đột nhiên nói:
    - Ta càng hiểu rõ ý tứ của ngươi tới đây.

    Thanh niên kia sững sốt:
    - Ý tứ?

    - Ý đồ.
    Phương Ứng Khán nói:
    - Nói là ý đồ, cũng không phải không được.

    Thanh niên kia lại gãi đầu, gãi đến mức da vụn rơi đầy vai:
    - Ngươi nói thử xem, ta có ý đồ gì?

    - Ngoại trừ đến xem thử Vương Tiểu Thạch có xuất hiện như lời đồn hay không, ngươi còn muốn hỏi Thiên Hạ Đệ Thất mấy câu.
    Phương Ứng Khán gian xảo nói:
    - Chính ngươi không muốn hỏi, Lôi Thuần cũng sẽ nhờ ngươi hỏi giúp cô ta.

    Lúc này thanh niên kia mới biến sắc, ngạc nhiên hỏi:
    - Ngươi không cho ta hỏi hắn?

    - Không phải không cho.
    Phương Ứng Khán ung dung nói:
    - Ngươi muốn hỏi thì phải hỏi nhanh, hắn đã sắp không chịu nổi rồi.

    Thiên Hạ Đệ Thất vẫn đang bị Nhậm Oán móc chạy, ai cũng thấy được hắn chỉ còn thoi thóp một hơi.

    Muốn hỏi thì phải nhanh.

    Thanh niên kia nghiêm nghị hỏi:
    - Ngươi sẽ để ta hỏi hắn?

    - Đúng.
    Câu trả lời của Phương Ứng Khán lại làm hắn bất ngờ:
    - Có điều, trước tiên ngươi phải trả lời ta mười vấn đề, không được dối trá, thế nào?

    Lần này thanh niên kia trầm mặc thật lâu, xem ra hắn đang nghiêm túc suy nghĩ.

    Hắn hiếm khi không động tới động lui, nhưng ngón tay thỉnh thoảng vẫn cào cào, búng búng.

    - Chỉ chín.
    Một lúc sau, hắn mới cẩn thận mặc cả:
    - Ngươi cứ hỏi thử xem!

    - Thì chín.
    Phương Ứng Khán cười, hơn nữa còn tán thưởng nói:
    - Ngươi cũng đáp thử xem!

    Sau đó hắn hắng giọng một tiếng, nhìn sang Nhậm Oán, giống như dự định để Nhậm Oán chủ trì.

    Còn hắn lại liếc nhìn về phía Thiên Hạ Đệ Thất.

    Thiên Hạ Đệ Thất nhất thời vẫn chưa chết, nhưng máu thịt đầm đìa. Đám người giang hồ ở đây, tuy phần lớn đã trải qua gió tanh mưa máu, võ lâm chiến đấu, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không đành lòng.

    Sau khi nhìn Thiên Hạ Đệ Thất, Phương tiểu hầu gia dường như cảm thấy rất hài lòng.

    Lúc này hắn đang nhìn chăm chú, lưu ý ba người trầm mặc ít nói, mặt mày ủ rũ, ngồi phia sau thanh niên không ngừng nhúc nhích kia.

    Còn về chuyện đặt câu hỏi, hắn dường như đã giao cho Nhậm Oán, giao rất yên tâm.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Hạ Hữu Địch
    Tác giả: Ôn Thị An
    Chương 134: Người như ngông cuồng lỡ trung niên.

    Dịch giả: fishscreen
    Nguồn: Tangthuvien.vn



    Nhậm Oán lập tức đưa móc cho Nhậm Lao. Nhậm Lao lại tiếp tục cầm móc chạy. Sau đó Nhậm Oán hỏi:
    - Ngươi khỏe không?

    Đây là câu nói mở đầu của hắn.

    Thanh niên kia nói:
    - Ta khỏe.

    Đây là câu đáp lời của hắn.

    Câu hỏi đầu tiên của Nhậm Oán là:
    - Ngươi là Lôi Diễm hay là Lôi Vô Vọng?

    Thanh niên kia đáp:
    - Ta không phải Lôi Diễm.

    Nhậm Oán nói:
    - Vậy ngươi chính là “người không ngông cuồng tại thiếu niên” Lôi Vô Vọng rồi? Ngươi mười bảy tuổi đã danh động thiên hạ, năm nay chắc là hai mươi ba tuổi đúng không?

    Thanh niên kia hỏi ngược lại:
    - Ngươi muốn ta trả lời vấn đề thứ nhất hay thứ hai, hay là trả lời cả hai?

    Nhậm Oán nói:
    - Vấn đề thứ hai.

    Lôi Vô Vọng lãnh đạm nói:
    - Vậy ngươi sai rồi. Lúc còn nhỏ tâm trí của ta trì trệ, không khác gì so với kẻ ngốc. Cho đến năm mười ba tuổi, đầu bị va đập mạnh nên mới khôi phục trí lực người thường, sau đó tiến bộ vượt bậc. Đến năm hai mươi mốt tuổi bắt đầu xông pha giang hồ, tướng mạo, sở thích, động tác vẫn giống như lúc trẻ con, nhưng tuổi tác đã tiến vào “người như ngông cuồng lỡ trung niên” rồi. Hai mươi ba tuổi? Ngươi nói chính ngươi sao?

    Nhậm Oán không trả lời hắn, hỏi ngược lại:
    - Ta biết ngươi từng ra tay sát thương cao thủ hạng nhất của Thục Trung Đường môn là Đường tam thiếu gia, kết thành thù sâu, không muốn liên lụy đến Lôi môn, cho nên mới gia nhập Lục Phân Bán đường, có chuyện này không?

    Lôi Vô Vọng nói:
    - Đó không phải ta, là Lôi Ấp và Lôi Du, Lôi Vũ ra tay.

    Ánh mắt Nhậm Oán chớp động:
    - Vậy ngươi tới kinh sư làm gì?

    Câu trả lời của Lôi Vô Vọng chỉ có bốn chữ:
    - Lục Phân Bán đường.

    Nhậm Oán nhìn sang Phương Ứng Khán, dùng ánh mắt giống như xin phép. Phương Thập Chu gật đầu, biết nên do mình đặt câu hỏi:
    - Sao ngươi không gia nhập tập đoàn Hữu Kiều? Chúng ta nhất định sẽ trọng dụng ngươi.

    Lôi Vô Vọng hỏi lại:
    - Vấn đề này của ngươi, có phải cũng là một trong số câu hỏi không?

    Phương Ứng Khán đáp gọn gàng:
    - Đúng vậy.

    Lúc này Lôi Vô Vọng mới trả lời:
    - Lôi Thuần mời ta trước, các ngươi đã chậm một bước rồi.

    Phương Ứng Khán giống như đang nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của hắn, sau đó mới hỏi:
    - Nếu như Lôi đương gia không trọng dụng ngươi nữa thì sao?

    Lôi Vô Vọng nói:
    - Thiên hạ luôn có chỗ thi triển hoài bão, đời người luôn có lúc thi triển tài năng.

    Phương Ứng Khán dường như rất hài lòng, lại hỏi:
    - Ngươi tới đây, ngoại trừ muốn xem thử Vương Tiểu Thạch có thật sự đến Danh Lợi Quyển như lời đồn, còn có nguyên nhân nào khác không?

    Lôi Vô Vọng trả lời với thái độ rất hợp tác:
    - Thiên Hạ Đệ Thất.

    Phương Ứng Khán truy hỏi:
    - Ngươi tìm hắn làm gì?

    Lôi Vô Vọng đáp:
    - Lôi Thuần muốn ta hỏi hắn ba vấn đề.

    Phương Ứng Khán lại hỏi:
    - Vấn đề gì?

    Lôi Vô Vọng cười, hắn lại đang cào vết bẩn sau tai.

    - Không có vấn đề.

    Lần này Phương Ứng Khán lại không hiểu.

    - Không có vấn đề nữa.
    Lôi Vô Vọng đang nhìn móng tay đầy vết bẩn của hắn:
    - Các ngươi đã hỏi chín câu, ta cũng đã trả lời chín lần.

    - Chín?
    Phương Ứng Khán hoài nghi:
    - Ta đã tính, chỉ mới hỏi tám câu.

    - Là chín.
    Lôi Vô Vọng kiên trì:
    - Ta không tính sai.

    - Phải là tám câu.
    Nhậm Oán chen vào:
    - Trong đó câu hỏi thứ hai, ta chỉ cần ngươi trả lời một câu, ngươi cũng chỉ trả lời một câu.

    - Đã là chín câu, ta không nhớ lầm.
    Lôi Vô Vọng hỏi lại hắn:
    - Câu hỏi thứ nhất của ngươi là gì?

    Nhậm Oán lập tức đáp:
    - Ngươi là Lôi Vô Vọng hay là Lôi Diễm.

    - Sai rồi, câu hỏi thứ nhất của ngươi là “ngươi khỏe không”, ta trả lời là “ta khỏe”.
    Lôi Vô Vọng đính chính:
    - Câu hỏi thứ hai của ngươi là “ngươi là Lôi Diễm hay là Lôi Vô Vọng”, chứ không phải như ngươi vừa nói “ngươi là Lôi Vô Vọng hay là Lôi Diễm”, trật tự sai rồi.

    Nhậm Oán rất ngạc nhiên.

    Hắn kinh ngạc vì đối phương thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại giỏi ngụy biện, xảo trá khiến người ta không phát giác ra.

    Phương Ứng Khán cũng hơi kinh ngạc.

    Hắn kinh ngạc vì trí nhớ của người này lại tốt như vậy, gần như không bỏ sót một chi tiết nào.

    Hắn lập tức thẳng thắn thừa nhận:
    - Ngươi đúng. Chúng ta nhớ sai rồi, cũng mắc lừa rồi.

    - Đúng.

    Thiên Hạ Đệ Thất nhìn Phương Ứng Khán, cật lực nói:
    - Ống sáo... ở trong tay hắn...

    Lôi Vô Vọng lập tức minh bạch.

    Hắn lại hỏi:
    - Ngày trước, Lôi cô nương ở trong tối hẻm bị người ta... làm nhục... rốt cuộc có liên quan đến ngươi không?

    Gương mặt Thiên Hạ Đệ Thất đã hoàn toàn vặn vẹo vì đau đớn, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, cười rất kỳ dị khó coi:
    - Ngươi vốn... không cần... hỏi câu này... Không phải ta... nếu là ta... nhất định trước tiên sẽ cưỡng gian... Ôn Nhu...

    Lôi Vô Vọng đột nhiên đi qua, bước nhanh qua.

    Nhậm Lao lập tức khẩn trương.

    Hắn nhìn về phía Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán không có biểu thị.

    Nhậm Lao cũng chỉ đành đứng yên.

    Lôi Vô Vọng vươn tay ra, “xoạt” một tiếng xé y phục sau lưng Thiên Hạ Đệ Thất xuống, nhìn một chút, nói:
    - Ngươi không nói dối.

    - Ta là một kẻ sắp chết.
    Thiên Hạ Đệ Thất cười thảm nói:
    - Kẻ chờ chết... không cần phải nói dối... Kẻ muốn gạt người khác... là kẻ... còn sống...

    Lời của hắn giống như có thâm ý khác.

    Phương Ứng Khán đang nghe.

    Hắn dụng tâm lắng nghe.

    Chân mày của hắn nhíu thật sâu, thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng lại trầm ngâm.

    - Được.
    Lôi Vô Vọng nói:
    - Những gì nên nói ngươi đã nói, vậy ngươi chết đi!

    Vừa dứt lời, hắn không ra tay, chỉ đột nhiên bước đi.

    Ít nhất không ai nhìn thấy hắn xuất thủ, chỉ thấy chiếc móc vốn ở trong bụng Thiên Hạ Đệ Thất đột nhiên không còn nữa, lại từ sau gáy bắn ra, cùng với máu.

    Hắn đã chết.

    Thiên Hạ Đệ Thất cuối cùng đã chết.

    - Cha...
    Hắn kêu lên một tiếng:
    - Đệ đệ...

    Cũng không ai biết hắn muốn nói gì.

    Thiên Hạ Đệ Thất gần như lập tức mất mạng.

    Hắn cả đời nhiều dục vọng, bạc tình, bạc nghĩa, tàn nhẫn, lãnh khốc, hiếu chiến, nhưng trước khi chết, ước muốn mãnh liệt duy nhất của hắn lại là được chết một cách thống khoái.

    Sau khi nhìn Thiên Hạ Đệ Thất ngã xuống, Lôi Vô Vọng mới quay sang Phương Ứng Khán nói một câu.

    Câu này chỉ có một chữ:
    - Tạ!

    Phương Ứng Khán cười cười nói:
    - Đừng quên, ngươi thiếu ta một ân tình.

    - Quyết không quên.
    Lôi Vô Vọng nói như đinh đóng cột:
    - Lôi Vô Vọng đời này kiếp này thiếu ngươi một nhân tình.

    Phương Ứng Khán đột nhiên nói:
    - Có thể hỏi ngươi thêm một câu không?

    Lôi Vô Vọng vẫy vẫy tay.

    Thư sinh và đại hán kia đều đứng lên, có vẻ tốn sức và ngây ngốc, sau đó đỡ lấy hán tử uể oải sắc mặt vàng như nến kia.

    - Ngươi hỏi đi!

    Phương Ứng Khán hỏi:
    - Tại sao ngươi không cho chúng ta hỏi mười câu, mà chỉ cho chín?

    Lôi Vô Vọng cười.

    Hắn cười lên giống như trẻ con, miệng lớn lớn, mắt híp híp, hàm răng vuông vuông vắn vắn mập mập mạp mạp.

    - Bởi vì ta không thích mười.
    Hắn nói:
    - Đối với những thứ thập toàn thập mỹ gì đó, ta đều ghét.

    Dứt lời hắn liền rời đi.

    Hắn hiên ngang cất bước, rời khỏi khách sạn.

    Ba người phía sau hắn cũng đi theo.

    Phương Ứng Khán không nói gì, trong mắt lại lộ vẻ trầm tư.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thiên Hạ Hữu Địch
    Tác giả: Ôn Thị An
    Chương 135: Phụng cáo

    Dịch giả: fishscreen
    Nguồn: Tangthuvien.vn



    Lúc này mọi người đang xử lý thương vong. Phương Ứng Khán lại hỏi Nhậm Oán:
    - Ngươi khẳng định hắn là Lôi Vô Vọng?

    Nhậm Oán nói:
    - Chắc chắn.

    Phương Ứng Khán hỏi:
    - Lý do?

    Nhậm Oán nói:
    - Nhìn hắn ra tay, ngoại trừ Lôi Diễm hoặc Lôi Vô Vọng, hiện giờ rồng nằm hổ phục ở kinh sư, đại khái cũng chỉ có Đường Năng, Đường Linh hoặc là Ôn Nhâm Bình, Ôn Tử Bình có công lực như vậy. Nhưng nếu là huynh đệ họ Đường, không cần vì giúp Lôi Bố bớt chịu khổ một chút mà để lộ thân phận của hắn. Còn huynh đệ họ Ôn trước giờ tuyệt đối không nương nhờ Lục Phân Bán đường.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Cho nên, nếu như hắn không phải Lôi Diễm, vậy chính là Lôi Vô Vọng.

    Nhậm Oán nói:
    - Tôi đã thử qua. Trong quá khứ, Lôi Vô Vọng có một đoạn năm tháng giống như ngu ngốc, chuyện này ngay cả đồng môn chí thân của hắn cũng không biết. Bề ngoài của hắn xem ra không đến hai mươi. Nếu như hắn không phải Lôi Vô Vọng, không biết nội tình bên trong, cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, thừa nhận chuyện hắn đã giết Đường tam thiếu gia, giống như trên giang hồ đồn đãi. Chuyện này khiến cho hắn danh động thiên hạ, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, loại hiểm họa giống như dao ở trong tim này không dễ giải quyết.

    Phương Ứng Khán đồng ý:
    - Huống hồ, nếu không phải Lôi Thuần thông báo, cũng không nhiều người biết Vương Tiểu Thạch bị uy hiếp khống chế. Hơn nữa vấn đề mà hắn muốn hỏi, đích xác chỉ có Lôi Thuần là muốn biết nhất.

    Nhậm Oán bổ sung:
    - Hắn còn đi xem sau lưng Thiên Hạ Đệ Thất có vết thương hay không. Có lẽ là lúc Lôi Thuần chịu nhục, đã cào lưng của đối phương bị thương.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Thực ra, người cường bạo Lôi Thuần tuyên bố là Bạch Sầu Phi, nhưng người người đều không tin, không hi vọng là hắn, luôn muốn đổ vụ án này lên đầu Thiên Hạ Đệ Thất. Giống như một người bề ngoài ưu mỹ xinh đẹp, quyết sẽ không làm những chuyện xấu hổ. Bọn họ lại không biết, những chuyện xấu hổ phần lớn đều do loại người bề ngoài đẹp đẽ này làm ra.

    Nhậm Lao Nhậm Oán nghe vậy đều gật đầu kêu phải.

    - Ta không muốn chọc người này, không chỉ vì hắn là một kẻ mạnh, mà người bên cạnh hắn cũng sâu không thể lường, rất khó đối phó...
    Phương Ứng Khán giống như luôn có điểm hoài nghi:
    - Nhưng ta luôn cảm thấy...

    Đột nhiên có hai người từ trong mưa gió đi vào.

    Một người khiến cho người ta cảm thấy rất chán nản, một người khác lại có vẻ lạnh lùng.

    Hai người đều bị thương.

    Hai người này vừa vào cửa, lập tức nói rõ thân phận:
    - Ta tên Vu Quả.

    - Ta là Vu Túc.

    - Chúng ta là người do Tôn tổng quản phái tới.

    - Chúng ta muốn tìm Phương tiểu hầu gia.

    Phương Ứng Khán mỉm cười nói:
    - Chính ta đây. Tìm ta có chuyện gì?

    Vu Túc nói:
    - Chúng ta có chuyện phụng cáo.

    Phương Ứng Khán cũng rất khách khí với bọn họ:
    - Là Tôn tổng quản sao? Cứ nói đừng ngại!

    Vu Quả nói:
    - Vừa rồi Tôn tổng quản vẫn ở bên ngoài.

    - Ồ?
    Phương Ứng Khán hơi kinh ngạc:
    - Bên ngoài mưa gió tiêu điều, sao không đi vào cho ấm người?

    Vu Túc nói:
    - Hiện giờ ngài đã đi rồi. Có điều ngài muốn chúng ta nói với tiểu hầu gia, người vừa rời đi có lẽ không phải Lôi Vô Vọng, mà là Thục Trung Đường Năng.

    Phương Ứng Khán sắc mặt khẽ biến, Nhậm Oán lại là thần sắc đại biến.

    Nếu như tính sai, chuyện này hắn đúng là phải chịu trách nhiệm.

    Vu Quả nói:
    - Tôn tổng quản muốn chúng ta nhắc nhở hầu gia, Lôi Vô Vọng có ngoại hiệu là “Kim Yêu Đái”, là binh khí thành danh của hắn. Vừa rồi người ở trước mặt hầu gia có đai lưng vàng không? Người khác có lẽ không biết Đường tam thiếu gia chết bởi ai tay, nhưng nhân vật xuất sắc như Thục Trung Đường Năng nhất định trong lòng biết rõ, cũng điều tra rõ.

    Vu Túc nói tiếp:
    - Lúc còn nhỏ Lôi Vô Vọng từng bị đưa đến Thục Trung Đường môn làm con tin, hai nhà trao đổi sở trưởng. Cho nên chuyện hắn si si ngốc ngốc, Đường Năng nhất định biết rõ. Huống hồ Đường Năng tuổi còn rất trẻ, ra tay độc ác, biết rất nhiều chuyện, phương pháp gạt người càng là lão luyện, tầng tầng lớp lớp.

    Phương Ứng Khán hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
    - Giả sử giống như Tôn tổng quản nói, người vừa rồi chính là Đường Năng, vậy người đi cùng hắn...

    Vu Quả nói:
    - Tôn tổng quản nói, nếu như ngài đoán không sai, vậy ba người phía sau đều bị Đường Năng khống chế...

    Vu Túc thêm vào một câu:
    - Mà một người trong đó chắc chắn là Vương Tiểu Thạch.

    Phương Ứng Khán chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng.

    Vu Quả lại nói:
    - Sở dĩ Đường Năng giết chết Lôi Bố và Thiên Hạ Đệ Thất, có thể là do Vương Tiểu Thạch cầu xin. Vương Tiểu Thạch luôn có lòng dạ đàn bà.

    Vu Túc nói tiếp:
    - Chuyện Lôi Thuần chịu nhục, Vương Tiểu Thạch luôn muốn biết, hắn vẫn cho rằng không phải do Bạch Sầu Phi gây ra. Lại nói, nếu quả thật Lôi Thuần muốn biết, sẽ không nhờ người khác hỏi ra trước mặt mọi người. Hỏi như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác cho rằng là người do Lục Phân Bán đường phái đi, nhưng thực ra lại chứng minh không phải bản ý của Lôi Thuần.

    - Chẳng trách hai tên này trước khi chết đều cười quái gở, ta đã cảm thấy kỳ lạ, hóa ra bọn chúng đều biết hoặc đoán được không phải Lôi Diễm hoặc Lôi Vô Vọng, cũng không sử dụng thủ pháp chính tông của Lôi gia.

    Phương Ứng Khán chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, liếc sang Nhậm Oán một cái, nói:
    - Như vậy, Tôn tổng quản có chỉ thị khác không?

    - Tôn tổng quản bảo chúng ta nói.
    Vu Quả trả lời:
    - Nếu Phương hầu gia đã bỏ qua họ Đường và Vương Tiểu Thạch, ngài sẽ không khách khí, đích thân đi theo truy xét chuyện này.

    - Hay cho Tôn tổng quản!
    Phương Ứng Khán hừ một tiếng nói:
    - Tướng gia có được y, giống như hổ thêm cánh.

    - Tôn tổng quản còn nói.
    Vu Túc lanh lợi nói:
    - Ngày mai lúc Phương hầu gia đi đón Phương đại hiệp về kinh, đừng quên thay ngài thăm hỏi một tiếng, lại chúc hầu gia được như ý nguyện, một lần thành công. Tôn tổng quản luôn ngưỡng mộ hầu gia hùng tâm chí lớn, tình cảm sâu đậm.

    Lần này Phương Ứng Khán hoàn toàn trầm mặc. Ánh nến trong tiệm đã nhiều thêm mấy cây, lắc lư bất định. Sắc mặt của hắn cũng lúc sáng lúc tối, một lúc sau mới khẽ hắng giọng một tiếng, chậm rãi cao giọng nói.

    - Thay ta trả lời với “Sưu Hồn Tổng Quản” Tôn Thu Bì Tôn tiền bối!
    Hắn nói từng chữ từng câu:
    - Giang hồ đường xa, võ lâm quỷ quyệt, lời của y tại hạ xin lắng tai nghe, hiểu được rõ ràng. Ta chỉ là cánh chim chưa lớn, vừa vào thâm cung, dù là thiên kiêu một đời vẫn phải khom lưng, nước mềm lửa nóng. Vẫn xin tổng quản ban ân trượng nghĩa, tình này không quên. An nguy cùng chịu, phú quý cùng hưởng.

    Huynh đệ họ Vu đều chắp tay đáp ứng.

    Phương Ứng Khán rất phong độ phất tay nói:
    - Đi đi!

    Sau khi hai người vái chào rời đi, sắc mặt Phương Ứng Khán đột nhiên trầm xuống. Nhậm Oán Nhậm Lao lập tức chạy đến bên cạnh hắn. Chỉ nghe hắn từ trong kẽ răng thốt lên một câu:
    - Tình cảm sâu đậm? Con mẹ hắn chứ!


    ĐẠI CÔNG CÁO THÀNH!
     
    Last edited by a moderator: 24/10/15
    Lôi thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)