FULL  Võ Hiệp Thiên Hạ Hữu Địch - Ôn Thụy An - C135

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thiên Hạ Hữu Địch
    Tác giả: Ôn Thị An
    Chương 128: Thề cùng tồn tại

    Dịch giả: fishscreen
    Nguồn: Tangthuvien.vn

    Lôi Bố biết đây là một kích cuối cùng của hắn, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.

    Mặc dù hắn đã bị thương nặng, cũng rất sợ hãi, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần, chiến một trận.

    Mặc dù hắn thần thái rối loạn, thương tích khắp người, nhưng dù sao cũng là chiến tướng cuồng sát một đời, ngay cả lúc này hắn ra tay vẫn có bố trí, có kế hoạch.

    Hắn ra tay với Thiên Hạ Đệ Thất.

    Hắn vừa ra tay liền chụp lấy ống sáo bên hông Thiên Hạ Đệ Thất.

    Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm đang ở bên trong.

    Chỉ cần có được ống sáo này, sẽ có thể chống địch một hồi, không chừng còn có thể mở một đường máu.

    Cho dù không được, ít nhất cũng có thể giết thêm vài kẻ địch chôn cùng, nếu may mắn còn có thể khống chế Phương Ứng Khán, uy hiếp Nhậm Lao, Nhậm Oán giúp hắn ngăn cản người của Danh Lợi Quyển.

    Trong lòng hắn nghĩ như vậy, đây là bàn tính như ý của hắn.

    Lúc này chỉ còn lại Thiên Hạ Đệ Thất là chiến hữu của hắn. Tình hình của Thiên Hạ Đệ Thất không tốt hơn hắn, e rằng kết cục còn thảm hơn. Giữa hai người bọn họ chỉ có thế cùng tồn tại, thề cùng tồn tại, mới có hi vọng liên thủ giết ra một con đường sống.

    Theo đạo lý, vào thời khắc sống chết này, Thiên Hạ Đệ Thất nhất định phải cùng một trận tuyến, cùng sống cùng chết với hắn. Nhưng hắn không ngờ được, lúc này thân hình của Thiên Hạ Đệ Thất lại vặn một cái, xoay một cái.

    Một vặn một xoay này khiến cho hắn chụp vào khoảng không, sáo rời khỏi tay.

    Phương Ứng Khán đã phát hiện ra.

    Hắn nhìn chăm chú vào bên hông Thiên Hạ Đệ Thất, cười nói:
    - Sao ngươi không để hắn thử một lần?

    Câu trả lời của Thiên Hạ Đệ Thất khiến Lôi Bố gần như tức bể phổi:
    - Ta khác với hắn. Ta nguyện ý trung thành với hầu gia, sao có thể để hắn đoạt được thứ này, làm tổn thương đến ngài?

    Phương Ứng Khán cười, giống như rất hài lòng với câu trả lời này.

    Lôi Bố lại giận đến mức tất cả vết thương đều đau nhức, gần như chảy máu.

    Tên hèn nhát này, vào lúc này còn muốn lấy lòng kẻ địch! Nếu lão tử sống được lần này, nhất định phải đem hắn…

    Chợt nghe Thiên Hạ Đệ Thất sợ hãi nói:
    - Công tử hầu gia, vừa rồi ngài đã đáp ứng, quyết không để cho những người này giết ta, không biết bây giờ còn… còn làm được không?

    Phương Thập Chu cười, cười rất sảng khoái:
    - Làm được, đương nhiên là làm được. Ta đã nói thì nhất định sẽ giữ lời.

    - Giữ lời?
    Thiên Hạ Đệ Thất vẫn không yên lòng, hắn có thể sống tiếp hay không, đều tùy thuộc vào việc Phương Ứng Khán có giữ chữ tín hay không:
    - Nhất định giữ lời?

    - Đó là nói.
    Phương Ứng Khán không kiên nhẫn, cũng không để đối phương hoài nghi mình:
    - Ta đã nói không để bọn họ giết ngươi thì sẽ làm như vậy, ngươi yên tâm đi!

    Sau đó lại quay sang Lôi Bố, dùng thái độ khuyên bảo nói thêm:
    - Ngươi cũng vậy.

    Câu này lại khiến Lôi Bố ngẩn ra:
    - Ta? Ta cũng vậy?

    - Đúng, ta đã đáp ứng với các ngươi.
    Phương Ứng Khán nói rõ ràng:
    - Không để bọn họ giết các ngươi, ngươi cũng không ngoại lệ. Ai muốn giết các ngươi, cũng giống như đối địch với ta…

    Nói đến đây, hắn lại cười cười:
    - Cho dù ở đây có rất nhiều người thù sâu như biển, không đội trời chung với hai người các ngươi, nhưng… còn không đến mức tuyên chiến, kết thù với ta, đúng không? Làm tử địch của tập đoàn Hữu Kiều cũng không phải chuyện vui vẻ gì.

    Nghe đến đây, Lôi Bố và Thiên Hạ Đệ Thất luôn lãnh khốc tàn nhẫn, một người gần như đổ lệ, một người đã lệ nóng doanh tròng, bởi vì cảm động.

    Phương Ứng Khán lại giữ chữ tín.

    Vào giờ này phút này, hắn lại cam tâm bất chấp dư luận, ra tay cứu giúp bọn họ.

    Nhất thời hai người cũng không biết nên nói gì để cảm kích.

    Nhưng thực ra không cần phải nói, bởi vì đã không nói được.

    Ánh sáng trắng bỗng chớp lên, nhanh và ưu mỹ, chợt lóe rồi tắt.

    Mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, ngay cả Lôi Bố cũng không biết.

    Nhưng có một người chắc chắn biết, chính là người cung kính đứng bên cạnh Phương Ứng Khán, Nhậm Oán.

    Hắn biết, không phải vì nhãn lực của hắn đủ nhanh đủ sắc, mà vì hắn hiểu rõ chủ nhân tiểu hầu gia mà mình hầu hạ nhiều năm.

    Ngoài ra trong tay hắn còn cầm một con dao sắc, đây vốn là vũ khí của “Ma Nhận” Địch Mễ, hiện giờ đã rơi vào tay hắn.

    Vừa rồi tại khoảnh khắc “ánh sáng trắng chợt lóe lên”, Phương Thập Chu đã tay, cướp lấy dao sắc trên tay hắn, phát ra một chiêu, sau đó trả lại vào tay hắn.

    Người mắt không đủ sắc, quả thật cho rằng không xảy ra chuyện gì.

    Cho dù là người đủ nhãn lực, cũng chỉ cho rằng “ánh sáng trắng chợt lóe lên rồi biến mất” mà thôi.

    Ánh sáng trắng đã lóe lên, nhưng hình như chẳng có gì thay đổi, đúng không?

    Hình như là vậy, nhưng thực tế lại không phải.

    Đương nhiên không phải, khi ánh sáng trắng lóe lên rồi vụt tắt, ít nhất đã thay đổi một chuyện, đó là sống chết của một người.

    Là ai?

    Lôi Bố đột nhiên có một loại cảm giác, đó là cảm giác bất ổn.

    Hắn chợt nghe được một âm thanh, đó là tiếng vang trơn trượt.

    Đó là tiếng gì? Giống như một đống thứ gì ẩm ướt đang muốn chảy ra ngoài, không biết xuất phát từ đâu, nhưng dường như rất gần, gần ngay trên người.

    Lôi Bố vẫn không rõ, cho đến khi hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác khác, đó là cảm giác nôn mửa, hơn nữa còn rất mãnh liệt.

    Sau đó hắn phát hiện rất nhiều người (quả là người người) đều đang nhìn hắn, thần sắc kinh hãi, cực kỳ sợ hãi.

    Tại sao?

    Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Chuyện này khiến hắn không kìm được cúi đầu nhìn thân thể mình, lúc này hắn lại nhìn thấy một đường kẻ.

    Nơi ngực có một đường kẻ trắng, nơi đường kẻ đi qua, áo quần đều tách ra theo một đường thẳng.

    Lúc hắn nhìn kỹ lại, một tiếng “xoẹt” bỗng vang lên, đường kẻ trắng phun ra một chùm sương đỏ.

    Đó là máu.

    Tầm mắt của hắn đã bị nhuộm đỏ.

    Sau đó trong khóe mắt đầy máu của hắn hiện lên một cảnh tượng, nội tạng của hắn đang chảy ra ngoài, ngay cả tim, lá lách, gan, dạ dày, phổi, thận, gân, thịt, dầu, mỡ đều chảy xuống đất, có thể nhìn thấy rõ ràng mảnh nào nhợt nhạt, mảnh nào bóng loáng, nơi nào còn đang chảy máu tươi…

    Lúc này hắn mới ý thức được một chuyện, một sự thật.

    Hắn đã trúng kiếm.

    Hắn đã bị mổ bụng.

    Người mổ bụng hắn lại là kẻ đã thề thốt sắt son, nói rằng quyết không để người ta giết hắn, “Thần Thương Huyết Kiếm Tiểu Hầu Gia” Phương Ứng Khán.

    Lôi Bố cực kỳ hoảng sợ, hắn dùng tay ôm lấy người, bảo vệ nội tạng đã chảy ra ngoài, kinh hoàng thốt lên:
    - Ngươi… không phải ngươi đã nói…

    Phương Ứng Khán cười, hắn biết đối phương muốn hỏi gì.

    - Ta đã nói, sẽ không để người khác giết ngươi.
    Phương Ứng Khán không ngại phiền hà giải thích cho hắn:
    - Ta sẽ tự mình giết ngươi.
     
    Lôi and lethanhtrung2000 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Hạ Hữu Địch
    Tác giả: Ôn Thị An
    Chương 129: Đau, của ta…

    Dịch giả: fishscreen
    Nguồn: Tangthuvien.vn



    Lạnh.

    Trắng.

    Đó là sắc mặt của Lôi Bố.

    Hoàn toàn phát lạnh, đột nhiên biến trắng.

    Màu da của Lôi Bố vốn đen nhẻm, hiện giờ lại biến thành trắng và lạnh, một màu trắng khiến người ta phát lạnh.

    Đó là vì hắn đột nhiên mất đi nhiều máu.

    Hắn hoàn toàn mất khống chế, cả người rơi vào ngơ ngác, hai tay ôm lấy nội tạng, nhưng phần lớn lại không giữ được, rào rào rơi xuống đất.

    Hắn nhìn bàn tay ôm lấy một phần nội tạng của mình, muốn nhét những thứ kia vào lại trong bụng, nhưng hiển nhiên không đủ khả năng.

    Hắn không cam lòng nhìn nội tạng và cơ quan trên đất, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Phương Ứng Khán, không có căm phẫn, thậm chí cũng không có bi ai, mà là sợ hãi lớn hơn tất cả, thậm chí còn nhíu mày nhăn mặt mang theo ý cười, cho nên rất kỳ dị.

    - Một đao này hơi nặng rồi, không có cách nào.
    Phương Ứng Khán dùng mũi chân đá vào một cái móc, một cây gậy, còn có mấy chiếc đũa rải rác trên đất, giải thích với vẻ áy náy:
    - Nếu dùng Huyết Hà kiếm của ta, kết quả sẽ tốt hơn một chút. Nhất định sẽ vừa vặn, không đến mức khiến rơi vãi đầy đất như vậy.

    Nói xong, hắn vỗ vỗ thanh kiếm nhỏ màu đỏ bên hông mình.

    Chỉ một câu như vậy, giống như đã giao phó rõ ràng, giải thích ngọn nguồn của một kiếm kia.

    Lôi Bố ngũ tạng chảy đầy đất, nhưng nhất thời vẫn chưa chết, hắn cảm nhận được rõ ràng sự trống rỗng ở nơi đó.

    Nhất thời mọi người đều bị trấn áp, cũng bị chấn nhiếp.

    Mọi người vốn tràn đầy căm phẫn, muốn băm vằm Lôi Bố ra thành ngàn mảnh, nhưng nhìn thấy tình trạng như vậy cũng sững sờ.

    Bọn họ đều nín thở liếc nhìn Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán vẫn bình thản ung dung.

    Hắn lại đang nhìn một người khác, không phải Thiên Hạ Đệ Thất, mà là tiểu tử trắng mập tuấn tú vẫn luôn móc mũi, móc tai, xỉa răng, lau ghèn, động tới động lui, không một khắc nào an tĩnh.

    Hắn dùng khóe mắt nhìn đối phương, giống như đang giả ngốc, lại giống như đang quan sát, càng giống như đang chú ý nhất cử nhất động, bất kỳ phản ứng nào của đối phương.

    Lúc này Lôi Bố đã hoàn toàn chết lặng.

    Không nhiều người có thể nhìn thấy nội tạng của mình lắc lư, nhúc nhích trên đất, mà hắn lại còn chưa chết.

    Ít nhất tạm thời còn chưa chết, nhưng cả người hắn đã gục xuống.

    Vừa rồi lúc đại khai sát giới, hắn mặt mày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, giống như hai người khác biệt, không, là người quỷ khác biệt.

    Người thật sự sợ hãi là Thiên Hạ Đệ Thất.

    Hắn muốn chạy, nhưng lại không chạy nổi.

    Hắn bị thương ở tay, nhưng chân lại mềm ra.

    Hắn nhìn Phương Ứng Khán, giống như đang nhìn một con quỷ chứ không phải người. Sau đó hắn đảo con mắt duy nhất, nhưng lại không xoay đầu, nhìn về hướng ba người sau chiếc bàn có ánh đèn, môi không ngừng rung động, thần sắc rất đau khổ. Bởi vì con mắt duy nhất nghiêng qua, cho nên Phương Ứng Khán cũng không nhìn thấy biểu tình của hắn.

    Phần lớn nội tạng của Lôi Bố đã rơi ra, hắn cũng đang nhìn Phương Thập Chu, giống như một con quỷ đang nhìn một vị thần ma.

    Vị trí của Lôi Bố rất gần với thanh niên hiếu động kia, gần đến mức đưa tay có thể chạm đến.

    Trên đất là một mảng máu.

    Thanh niên kia nhíu mày, sửa lại đai lưng.

    Đai lưng màu xanh ngọc, rất dày, rất nặng, giống như bên trong cất giấu không ít tiền bạc châu báu.

    Hắn giống như một vị công tử bột, con nhà giàu, nhưng lại lôi thôi lếch thếch, la cà phóng đãng, không chịu ngồi yên trong nhà, bộ dáng vô lại như côn đồ lưu manh, kiêu ngạo ngồi ở trước đèn.

    Hắn dường như cũng chú ý tới Phương Ứng Khán đang nhìn mình.

    Phía sau hắn là ba người mặt ủ mày chau, một người cao lớn uy mãnh, một người thanh tú nho nhã, còn một người ánh mắt ngơ ngác, thần khí suy sụp, ngồi ngay ngắn ở đó. Cho dù hiện trường xảy ra chuyện khiến người ta kinh hồn bạt vía, chấn động tâm can, nhưng bọn họ vẫn ngồi yên như cũ, giống như không tranh với đời, vùi mình sau ánh nến.

    Lôi Bố ôm ngực, nghẹn ngào kêu lên:
    - Đau, của ta…

    Hắn không kêu tiếp, bởi vì không kêu được.

    Thiên Hạ Đệ Thất không nghe tiếp, cũng không chờ được.

    Ngay lúc này, hắn bỗng nhiên làm một chuyện, đó là nhảy vọt lên, xông ra cửa.

    Ngoài tiệm mưa gió tiêu điều, gió thổi từng cơn từng hồi, mưa rơi thê lương.

    Giang hồ đường xa, bấp bênh gian khổ, nhưng trong cuộc đời, là hảo hán thì phải xông qua đoạn đường nhân sinh này.

    Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất có thể xông ra được sao?

    Hắn xông rất nhanh, dùng tất cả sức lực để xông ra.

    Hắn cũng phản ứng cực nhanh, chớp nhoáng.

    Hắn vốn là một kẻ lưu lãng thâm trầm, hắn đã dùng toàn lực nắm lấy cơ hội cuối cùng này.

    Mặc dù hắn bị thương nặng, mặc dù hắn đã tuyệt vọng, nhưng lần này hắn liều mạng xông qua cửa, đã dùng hết bản lĩnh toàn thân, bất kể thân pháp, công lực, tinh thần hay khí thế đều không kém hơn so với bình thường.

    Bởi vì không ai hiểu rõ hơn hắn, cảm thụ sâu sắc hơn hắn, sống chết đều nằm ở một kích này, thành bại đều quyết định trong một khoảnh khắc.

    Hắn không muốn chết.

    Hắn càng không muốn chết trong tay Phương Ứng Khán, cũng không muốn chết một cách khó coi như Lôi Bố.

    Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, còn có rất nhiều bí mật chưa nói ra.

    Nhưng Phương Ứng Khán sẽ để mặc cho hắn trốn sao?

    Đáp án đương nhiên là không.

    Cho nên Phương Ứng Khán lập tức vươn người, lướt lên, ra tay chặn đánh.
     
    lethanhtrung2000 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Hạ Hữu Địch
    Tác giả: Ôn Thị An
    Chương 130: Đau chết ta rồi.

    Dịch giả: fishscreen
    Nguồn: Tangthuvien.vn



    Phương Ứng Khán phi thân chặn đánh hắn.

    Thiên Hạ Đệ Thất rơi xuống.

    Trong đó chợt thấy ánh sáng đỏ lóe lên.

    Lúc rơi xuống, trên tay hắn có thêm một thứ.

    Đó là móc, một chiếc móc rất sắc bén, trên móc hiện lên vết máu.

    Phương Ứng Khán cũng rơi xuống.

    Lúc rơi xuống, trên tay hắn cũng nhiều thêm một thứ.

    Đó là sáo, ống sáo vốn cột ở bên hông Thiên Hạ Đệ Thất, hiện giờ lại rơi vào tay Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán cẩn thận cầm nó, xem như trân bảo.

    Lúc này, chiếc đũa, chiếc gậy, kể cả dao sắc vốn ở trên tay Nhậm Oán đều rơi xuống leng keng. Mọi người mới phát giác, những thứ này không biết từ lúc nào đã bắn lên giữa không trung, bây giờ mới chịu rơi xuống.

    Cứ như vậy, hai người “bay” lên, lại “rơi” xuống. Thiên Hạ Đệ Thất rơi đến cửa tiệm, chỉ thiếu chút nữa là có thể sải bước ra ngoài.

    Ngoài phòng mưa gió tiêu điều.

    Đêm rất tối.

    Đêm lạnh.

    Rét.

    Thần sắc Thiên Hạ Đệ Thất cứng đờ, một con mắt quỷ nhìn ra bên ngoài, giống như nhìn về một giấc mộng lưu lạc, vừa giống như linh hồn của hắn đã sớm trôi đến phương xa.

    Sau đó hắn cố gắng xoay người, mắt biếc sâu thẳm nhìn chăm chú vào thanh niên hiếu động kia. Ánh mắt lại giống như xuyên qua thân thể tiểu tử nhấp nhổm kia, nhìn vào hán tử sau ánh đèn có ánh mắt thâm tình nhưng thần thái lại hoàn toàn trống rỗng.

    Ánh mắt của hán tử kia dường như cũng có biến hóa, giống như một ngọn núi lửa yên lặng, hiện giờ đã sống lại.

    Mặc dù đã sống, nhưng còn chưa nổ, giống bị thứ gì mạnh và có lực làm tắc nghẽn, không thể phun ra.

    Không phun ra, nhưng lại hoạt động bên dưới, kịch liệt và sôi nổi.

    Có điều sớm muộn gì nó cũng sẽ nổ ra, oanh oanh liệt liệt, không thể chế ngự.

    Chỉ là còn chưa tới lức.

    Theo như người khác thấy, Thiên Hạ Đệ Thất muốn xông ra ngoài, Phương Ứng Khán phi thân ngăn chặn, chỉ như vậy mà thôi. Nhưng thực ra biến hóa lại rất nhiều, hơn nữa còn rất phức tạp, đồng thời cũng rất nguy hiểm.

    Trong nháy mắt này, hai người đã giao thủ với nhau.

    Một, Thiên Hạ Đệ Thất đã mất niềm tin vào Phương Ứng Khán, biết rằng đối phương muốn giết mình. Hắn âm thầm làm xong một chuyện rất quan trọng, sau đó phi thân lên, toàn lực chạy trốn.

    Hai, Phương Ứng Khán quả nhiên lướt người chặn đánh.

    Ba, Thiên Hạ Đệ Thất phát ra “Thế kiếm”, hơn nữa nhanh chóng rút ống sáo bên hông ra. Nhưng hai cánh tay của hắn đều bị thương, tuy thủ thế đã lâu, nhưng thanh thế vẫn không bằng lúc bình thường. Có điều lần này hắn ôm lòng liều mạng, lại có khí thế giống như dựa sông chiến đấu. Tay của hắn tuy bị thương nặng, nhưng hai chân vẫn bình thường, không ảnh hưởng đến thân pháp linh hoạt của hắn.

    Bốn, Phương Ứng Khán không hề né tránh, lúc hắn vọt lên đã đoạt lấy chủy thủ trong tay Nhậm Oán bên cạnh, định đột phá kiếm thế của Thiên Hạ Đệ Thất.

    Năm, không được, dao bị đánh rơi.

    Sáu, Phương Ứng Khán biến chiêu, nhặt lấy chiếc gậy trên đất, muốn công kích lần nữa.

    Bảy, vẫn không công được, gậy bị cắt đứt.

    Tám, Phương Ứng Khán vẫn không từ bỏ, chiếc đũa trên đất lại trở thành vũ khí của hắn.

    Chín, thế đi của Thiên Hạ Đệ Thất bị chặn đứng, nhưng những chiếc đũa cũng hoàn toàn bị hắn đánh rơi.

    Mười, Phương Ứng Khán cuối cùng mới dùng đến móc.

    Mười một, móc cũng không động, còn bị Thiên Hạ Đệ Thất đoạt đi. Nhưng vì cánh tay của hắn bị thương quá nặng, ngón tay và cổ tay vận dụng không linh hoạt, chỉ rút được ống sáo ra, không kịp tiến hành bước tiếp theo.

    Mười hai, đây chẳng qua là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Lúc Phương Ứng Khán công kích, đã vận dụng tuyệt chiêu của “Sơn Tự kinh”, nội lực của “Nhẫn Nhục thần công”, cùng với yếu quyết của “Thương Tâm tiểu tiễn”. Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất giống như cũng biết một chút về ba loại bí kỹ này, lại nhìn thấu nhược điểm, cho nên mấy lần đều có thể biến nguy thành an, lần lượt phá giải.

    Mười ba, bởi vì như vậy, Phương Ứng Khán lại càng muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất. Đây là sơ hở của hắn, quyết không thể tha cho đối phương.

    Mười bốn, Phương Ứng Khán cuối cùng đã dùng đến móc, lại nhét vào trong tay Thiên Hạ Đệ Thất. Thiên Hạ Đệ Thất trong lúc hốt hoảng, đang muốn phản kích, chợt thấy ánh máu lóe lên.

    Mười lăm, là ánh máu, nhưng không phải máu trên người hắn, Phương Ứng Khán dĩ nhiên cũng không bị thương.

    Ánh máu là do Phương Thập Chu xuất kiếm, kiếm bên hông hắn có màu đỏ, Huyết Hà thần kiếm.

    Mười sáu, xuất kiếm chỉ một chiêu.

    Mười bảy, Thiên Hạ Đệ Thất trúng kiếm.

    Mười tám, Thiên Hạ Đệ Thất biết mình đã trúng kiếm, nhưng lại không biết bị thương ở đâu, thương nặng bao nhiêu, ngay cả hình dạng Huyết Hà thần kiếm hắn cũng không thấy rõ.

    Mười chín, hắn rơi xuống, cũng không đi ra ngoài được.

    Hai mươi, Phương Ứng Khán cũng rơi xuống, kiếm đã trở lại trong vỏ, vỏ giắt ở bên hông, hơn nữa còn thuận tay đoạt được ống sáo của Thiên Hạ Đệ Thất.

    Hai mươi mốt, chiến đấu dừng lại.

    Hai mươi hai, Thiên Hạ Đệ Thất đảo mắt, nhìn về hán tử thần sắc tịch mịch kia, sau đó từ từ xoay người. Lúc này, ngực và bụng của hắn chợt rạn nứt, bắn ra một chùm huyết tương, gào lên một tiếng:
    - Đau chết ta rồi!

    Phương Ứng Khán cười.

    - Vừa mới mở một túi da lớn.
    Hắn dường như rất hài lòng, trước tiên cất ống sáo vào trong tay áo:
    - Còn không đến mức cái gì cũng rơi ra, vừa khéo có thể cho ngươi chơi đùa.

    Lúc hắn nói câu này, lại nhìn thủ hạ của mình gật đầu một cái.

    Nhậm Oán lập tức hành động.

    Hành động này khiến cho người trong Danh Lợi Quyển đều líu lưỡi, lạnh người, thậm chí da đầu tê dại, gai ốc đồng loạt nổi lên.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thiên Hạ Hữu Địch
    Tác giả: Ôn Thị An
    Chương 131: Các đồng đạo, vất vả rồi

    Dịch giả: fishscreen
    Nguồn: Tangthuvien.vn



    - Đến lúc vỗ tay rồi.
    Phương Ứng Khán vỗ tay nói:
    - Các ngươi đã thấy rồi, vừa rồi Văn Tuyết Ngạn Văn đại hiệp của chúng ta anh dũng lợi hại biết bao... đáng để mọi người vỗ tay cho hắn chứ?

    - Nhưng bây giờ đến phiên vị huynh đệ này của ta biểu diễn biểu hiện.
    Hắn ra sức giới thiệu:
    - Nếu như hắn có sơ xuất, vậy thì đáng đời; còn nếu như thành công, chúng ta cũng không nên keo kiệt tiếng vỗ tay chứ...

    Hắn nói như vậy, rất hời hợt, giống đang xem kịch, nói kịch, diễn kịch.

    Nhưng đây lại là đại sự sống chết, liên quan đến mạng người.

    Nhậm Oán vừa cúi người liền vọt ra.

    Hắn rõ ràng cúi người lao đến, đột nhiên giống như mọc ra một đôi cánh, rung cánh bay lên, tư thế giống như đang hái quả, đoạt đi chiếc móc trên tay Thiên Hạ Đệ Thất. Sau đó là một tiếng “xoẹt”, đầu móc đã móc lấy một thứ.

    Đó là ruột trong khoang bụng Thiên Hạ Đệ Thất.

    Thiên Hạ Đệ Thất vốn không dễ chọc.

    Nhậm Oán võ công cao cường, phản ứng nhạy bén, thủ đoạn tàn nhẫn, không hề kém so với Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng chưa chắc đã có thể thắng được đối phương.

    Nếu thật sự giao chiến, luận về thực lực có lẽ còn kém hơn một chút, luận về âm hiểm lại rất khó nói.

    Nhưng hiện giờ Thiên Hạ Đệ Thất đã là nỏ mạnh hết đà.

    Sau khi hắn trúng một kiếm của Phương Ứng Khán, công lực hoàn toàn tan rã. Hắn cảm thấy mình giống như bị thiêu đốt, sắp nứt ra, sắp nóng chảy, tan thành một đống bùn, một bãi nước.

    Ống sáo vốn ở trên tay hắn, hiện giờ đã không còn nữa, đổi thành một chiếc móc.

    Nhậm Oán vừa ra tay liền đoạt lấy móc của hắn, sau đó móc vào trong khoang bụng hắn, móc vào ruột hắn. Thiên Hạ Đệ Thất kêu lên một tiếng, con mắt duy nhất đảo qua, nhìn trừng trừng giống như cá chết. Hắn không phải nhìn Nhậm Oán, cũng không nhìn Phương Thập Chu, mà là nhìn hán tử mặt vàng như nến, ánh mắt đa tình, không có thần khí nhưng nhất thời vẫn chưa đứt hơi, ngồi phía sau thanh niên hiếu động kia. Nhậm Oán cầm móc chạy đi, thuận tay kéo theo, Thiên Hạ Đệ Thất liền bị móc nhọn của hắn móc ruột dắt đi, ruột rơi ra trên đường, nếu không chạy theo thì ruột sẽ lập tức bị kéo đứt...

    Cứ như vậy, Thiên Hạ Đệ Thất loạng choạng, va đập, chạy theo chiếc móc của Nhậm Oán mấy vòng trong tiệm, ruột càng bị kéo dài.

    Ruột bị kéo dài hơn bốn thước, rách ra, chảy đầy phân và nước tiểu chưa bài tiết, cùng với rau xanh, thịt vụn và máu.

    Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất còn chưa chết, còn phải chạy theo Nhậm Oán.

    Nhậm Oán cố ý chạy mấy bước lại dừng một chút, nghỉ một chút, chạy đông rồi chạy tây. Thiên Hạ Đệ Thất chỉ có cách chạy theo, đối phương dừng hắn cũng dừng, đối phương ngồi xuống hắn cũng ngồi xuống, giống như con lừa đi theo xe của nó, cái bóng dính vào chủ nhân của nó

    Chạy đến mức ngay cả những hán tử giang hồ vốn có thù sâu hận lớn với Thiên Hạ Đệ Thất cũng không nhìn nổi nữa.

    - Giết hắn đi!

    - Để hắn chết đi!

    - Như vậy thật sự quá...

    Rất nhiều người không nỡ nhìn, không giữ được bình tĩnh. Không ngờ một người nhã nhặn thanh tú như vậy, một khi ra tay lại độc ác đến mức cực kỳ bi thảm.

    - Các đồng đạo, vì hai tên bại hoại này, các ngươi đều bị sợ hãi, cũng vất vả rồi...
    Phương Ứng Khán lại cười nói:
    - Chúng ta bất tài, bằng bốn chữ nghĩa khí giang hồ này, mới ra mặt giúp mọi người một chút, để mọi người bớt giận. Nếu hài lòng thì xin vỗ tay. Trò vui đang đến lúc đặc sắc, ngươi xem, lại đến lúc vỗ tay rồi.

    Hắn nói chuyện mặt không đổi sắc.

    Lúc nói chuyện, mặc dù hắn vẫn tươi cười, nhưng trong mắt lại bắn ra ánh sáng, quan sát một người.

    Đó là hán tử vẫn luôn động tới động lui, chưa từng yên ổn.

    Lúc này hán tử kia không động.

    Không, cũng không phải là hoàn toàn không động.

    Dù sao hắn cũng đang móc mũi, móc rất dụng tâm, còn rất chuyên chú.

    Giống như đó không chỉ là một loại hưởng thụ, mà còn là một sự nghiệp. Hắn đang chuyên tâm làm một chuyện rất đứng đắn.

    Ngư cô nương vốn căm hận Lôi Bố, Trần Nhật Nguyệt và Diệp Cáo đương nhiên cũng căm ghét Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng lúc này bọn họ đều không hẹn mà cùng bất nhẫn.

    Dù sao, một người ngũ tạng đều rơi xuống đất, vớt không lên, nhét không vào; một người thì bị người ta móc bụng mà chạy, giống như một con cá đáng thương cắn câu, vừa chạy vừa đạp lên những đoạn ruột giống như những con sâu mập màu trắng bị nhuộm đỏ của mình. Hai người vốn là cao thủ tuyệt đỉnh nổi tiếng trong võ lâm, làm sao có thể chịu nổi.

    Đến lúc này, bọn họ dĩ nhiên chắc chắn phải chết, nhưng lại chết không xong, mà kẻ gây tổn thương lại cứ không để bọn họ chết, như vậy mới khó chịu.

    Còn ai có tâm tình vỗ tay khen hay?

    Nhưng thật sự lại có tiếng vỗ tay thưa thớt.

    Nguyên nhân là có một số người đại nạn không chết, biết người tới là Phương Ứng Khán, Nhậm Lao và Nhậm Oán, biết đối phương quyền cao thế lớn, hơn nữa giết người như rác, lại có sức ảnh hưởng lớn trong cung đình và hình bộ, cho nên không dám đắc tội, đành phải hùa theo nịnh hót.

    Con người luôn là nghiêng theo tình thế.

    Trong tiếng vỗ tay thưa thớt, có hai người vừa rồi còn xem giết người là trò chơi, hiện giờ lại bị người ta tàn sát muốn chết không xong, đang phải chịu hành hạ.

    Bóng đêm sâu, mưa tiêu điều.

    Cầu sống không được, đó tất nhiên là chuyện đáng bi ai, nhưng muốn chết không xong, quả thật cũng là một chuyện tàn nhẫn.

    Chỉ riêng bệnh tật cũng đủ phá hủy tôn nghiêm của con người đến mức gần như không còn, huống hồ là thứ do con người làm ra.

    Chẳng hạn như hình phạt.
     
    Lôi thích bài này.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thiên Hạ Hữu Địch
    Tác giả: Ôn Thị An
    Chương 132: Hình phạt xấu xí của Trung Quốc

    Dịch giả: fishscreen
    Nguồn: Tangthuvien.vn



    Trong quá khứ, hình phạt của Trung quốc có muôn hình vạn trạng, không thiếu cái lạ, cũng bất chấp thủ đoạn, tổn thương bạo ngược. Có gọt mũi, có xẻo tai, có móc mắt, có cắt lưỡi, có đồng thời cắt đứt cả mũi, tai, mắt, lưỡi, còn cắt cơ quan sinh dục, chặt tay chân, nhưng người vẫn không chết (không cho chết), để hắn tỉnh táo cảm giác được rõ ràng tất cả sự đau đớn này. Đó là một loại sỉ nhục và tổn thương rất lớn, chẳng những đối với thân thể mà còn đối với nhân cách, hơn nữa đều tra tấn cho đến khi nhận tội.

    Có người còn lợi dụng loại thủ đoạn, hình pháp này để thanh trừ đối lập, thậm chí lạm dụng hình phạt làm thú vui.

    Chết thì chết, nhưng xa liệt (tức ngũ mã phân thây), yêu trảm (người bị chém làm hai nửa nhưng nhất thời vẫn không chết), nhân thuấn (chặt đứt tay chân, dùng thuốc độc làm cho câm, móc mắt, xuyên tai, nuôi trong hố phân. Lữ hậu của Hán triều đố kị thành hận, đã hạ thủ với Thích Cơ vốn được Lưu Bang sủng ái như vậy)... kỳ lạ hiếm thấy, vô cùng ác độc, đủ loại công phu kỹ xảo, đều vì muốn tàn hại thân thể và ý chí. Giống như hôm nay nhìn thấy móc ruột, mổ bụng, cũng chỉ là hai trong vô số “hình phạt”, đúng là hình phạt xấu xí của Trung quốc.

    Bất kỳ nơi nào, quốc gia nào cũng có hình phạt, dùng để trừng trị kẻ ác, tất nhiên là không thể thiếu. Rất nhiều quốc gia có hình phạt tàn khốc, khó mà tránh khỏi, nhưng đều rất ít, cực ít, thậm chí không thể so được với hình phạt được dùng tại Trung quốc vương thổ mênh mông này. Đúng là vắt óc suy tính, siêu việt lạ thường, rực rỡ muôn màu, không gì không có, khiến người thụ hình muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi muốn hắn cung khai cái gì hắn cũng chỉ có thể “thẳng thắn thừa nhận”. Đúng là bất chấp thủ đoạn, không xem người ta là người.

    Kẻ không bằng cầm thú, luôn hành hạ người mà hắn không thích đến mức không bằng cầm thú mới cam lòng.

    Người nào phát minh, lạm dụng hình phạt Trung quốc?

    Đương nhiên là người Trung quốc.

    Người nào vào lúc này đang dùng tư hình?

    Người của hình bộ.

    Người nào dám ở nơi này ngang nhiên dùng hình?

    Dĩ nhiên là Nhậm Oán.

    Có điều, nếu không phải chủ nhân của hắn đồng ý, bằng lòng hoặc khích lệ, ngầm ra lệnh, Nhậm Oán còn không dám dùng hình một cách trắng trợn, không kiêng nể như vậy.

    Giết chóc lớn như thế, máu tanh người chết đầy đất, đến nỗi khách sạn này trở nên rất tà môn.

    Lôi Bố khàn giọng nói:
    - Đau, các ngươi... để ta chết đi.

    Lúc này hắn đã mất đi khả năng tự sát, chỉ hối hận sao không chết sớm hơn một chút.

    - Yên tâm, ngươi đã nói nhất định sẽ khiến cho ta chết rất khó coi.
    Phương Ứng Khán nhẹ nhàng nói:
    - Ta cũng nhất định sẽ khiến cho ngươi chết rất khó chịu.

    Lôi Bố đột nhiên nhìn Phương Ứng Khán, ánh mắt phát ra một loại thù hận đủ khiến người ta run rẩy, giống như đang nói: “Ngươi độc ác như vậy, sau khi ta chết, mười đời cũng sẽ đầu thai báo thù này!”

    Nhưng Phương Ứng Khán lại chẳng hề để ý, hắn vốn không tin có báo ứng, có luân hồi.

    Hắn ung dung tránh khỏi tầm mắt của Lôi Bố, căn bản không nhìn đối phương.

    Có mấy người giang hồ không nhịn được muốn ra tay, chấm dứt tính mạng của hai kẻ thù đáng thương chỉ muốn chết này, nhưng đều bị ngăn cản.

    Người ngăn cản bọn họ là Nhậm Lao.

    Nhậm Lao vừa ra tay liền ép bọn họ trở về.

    Có người muốn khuyên nhủ, hắn lại lạnh lùng nói:
    - Chuyện không liên quan đến ngươi, là hình bộ chúng ta đang làm việc. Hai tên này là tội phạm giết người, ai giúp hắn chính là tòng phạm.

    Tòng phạm?

    Tội danh này không ai gánh nổi.

    Ngư cô nương vốn định dùng thuốc mê, để những người này chết không đau đớn như vậy, nhưng lại bị hai chữ này hù dọa.

    Dù sao vẫn có người không nỡ nhìn cảnh tượng thảm khốc này, vẫn đứng ra. Nhậm Lao lại âm trầm nói:
    - Ngươi động thủ lần nữa, kết cục sẽ giống như hắn, ngươi thử xem!

    Thử xem?

    Ai nguyện ý.

    Nhất thời không ai dám lỗ mãng, cũng không dám động.

    Chỉ sợ vừa náo động, đại họa sẽ giáng lên người.

    Nhưng lại có một người đột nhiên cử động.

    Hắn chẳng qua là hơi, rất khẽ có một chút “cử động khác thường”, Phương Ứng Khán đã lập tức cảnh giác, cười quát lên:
    - Ài, ngươi cũng đừng động...

    Đối phương vừa động, thân hình hắn cũng động, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.

    Động tác của đối phương đã nhanh, nhưng vừa xê dịch, hắn đã lập tức vọt đến chắn ở trước mặt, nhanh đến mức giống như căn bản không có tốc độ.

    Nhưng hắn lại sai rồi.

    Hắn đã phạm phải sai lầm trên phán đoán.

    Hắn luôn rất ít khi phạm sai lầm, nhưng hiện giờ lại phạm phải. Đối phương không phải tiến lên phía trước, mà là trượt ngang qua, chân móc lên.

    Một vật nhỏ hình dài bay lên, lướt qua trước người hắn. Bàn tay người nọ vỗ một cái, sau một tiếng “vèo”, vật kia xé gió bắn ra.

    Sau đó tất cả đã không còn kịp.

    Khi Phương Ứng Khán phát hiện không kịp ngăn cản, lập tức ngừng tất cả hành động, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười thong thả nói:
    - Ta tính sai một bước rồi.

    Hắn đã tính sai một bước.

    Chỉ một bước.

    Cho nên Lôi Bố đã chết.

    Cuối cùng cũng có thể chết.

    Đối với Lôi Bố, đây có lẽ là kết cục mà hắn cực kỳ khát vọng, mong đợi đã lâu.

    Hắn đã chết, chết bởi một chiếc đũa.

    Không sai, “Sát Lục Vương” Lôi Bố đã mất mạng bởi một chiếc đũa.

    Lúc chết, trong mắt và trên mặt hắn giống như nở nửa nụ cười, có vẻ rất kỳ dị.

    Chiếc đũa cắm vào trong đầu hắn, đâm vào trong trán hắn.

    Đầu của hắn nứt ra, mặt cũng nứt ra.

    Chiếc đũa chỉ cắm giữa trán, nhưng lại gây nên sự phá hủy lớn như vậy.

    Mà xương trán vốn là bộ vị cứng rắn nhất trên thân thể.

    Lực phá hủy của một chiếc đũa lại lớn như thế.

    Đây là thủ pháp gì?

    Người nào phát ra chiếc đũa?

    Thanh niên hiếu động kia rốt cuộc là ai?
     
    Lôi thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)