FULL  Võ Hiệp Thiên Hạ Hữu Địch - Ôn Thụy An - C135

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Thiên Hạ Hữu Địch
    Tác giả: Ôn Thụy An
    Nguồn: tangthuvien
    === oOo ===

    Giới Thiệu



    Truyện Thiên Hạ Hữu Địch của tác giả Ôn Thụy An là một trong những hệ liệt trong Luận Anh Hùng. Hắn cứ đi mười tám bước thì lại phải gào lên một tiếng, nhằm tiêu trừ chiến chí quá cường liệt.

    Chiến chí đã thiêu đốt hắn, cũng thiêu đốt kiếm của hắn, thậm chí còn nhuộm đỏ đường phố. Đây là đường Lam Sam.

    Đường Lam Sam là một con đường lớn trong kinh thành. Đặc sắc lớn nhất của đường cái chính là náo nhiệt. Náo nhiệt là gì? Náo nhiệt là gọi chung của người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, sức sống bừng bừng, ngựa xe như nước.

    Cho nên xin hãy chú ý, náo nhiệt chỉ là thứ bên ngoài. Năm mới đốt dây pháo, Nguyên Tiêu xem đèn hoa, Đoan Ngọ đua thuyền rồng, Trùng Dương leo núi cao, tất cả đều rất náo nhiệt. Nhưng náo nhiệt thì náo nhiệt, nội tâm của con người chưa chắc đã rất vui vẻ, thậm chí có thể vẫn rất cô tịch, vô cùng cô tịch.

    Bởi vì cô tịch đơn thuần là cảm giác của nội tâm.

    Con đường này cũng như vậy.
     
    anchoiko thích bài này.
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 1: Ngươi Có Nghe Thấy Tiếng Sấm Không



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: tangthuvien †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Náo nhiệt là gì?

    Náo nhiệt là gọi chung của người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, sức sống bừng bừng, ngựa xe như nước.

    Cho nên xin hãy chú ý, náo nhiệt chỉ là thứ bên ngoài. Năm mới đốt dây pháo, Nguyên Tiêu xem đèn hoa, Đoan Ngọ đua thuyền rồng, Trùng Dương leo núi cao, tất cả đều rất náo nhiệt. Nhưng náo nhiệt thì náo nhiệt, nội tâm của con người chưa chắc đã rất vui vẻ, thậm chí có thể vẫn rất cô tịch, vô cùng cô tịch.

    Bởi vì cô tịch đơn thuần là cảm giác của nội tâm.

    Con đường này cũng như vậy.

    Mặt đường Lam Sam này rất rộng, rất lớn, cũng rất sạch sẽ, bằng phẳng, ngăn nắp, nhưng người đi đường lại không nhiều, cửa tiệm cũng ít, thoạt nhìn cả con đường lớn đến mức khiến người ta có phần hoảng hốt.

    Người đi đường không nhiều, cửa tiệm lại ít, con đường như vậy làm sao lớn được?

    Đáp án là có thể.

    Bởi vì con đường này là “đường quan” để cho quan gia, quý nhân, hoàng thân quốc đi lại. Sau đó những quan lớn quý nhân ở con đường này cảm thấy quá vắng vẻ, không đủ thịnh vượng, bèn cho phép bày bán trên con đường này sau chập tối, từ đó con đường này mới xem như bắt đầu náo nhiệt.

    Cũng vì vậy, con đường này vào ban ngày lại rất vắng lạnh. Những người bày bán vào thời gian này, phần lớn đều “có một chút quan hệ” với những quyền quý ở đây. Có điều gian hàng “có quan hệ” với những người này, những thứ bày bán phần lớn sẽ không làm bách tính bình thường cảm thấy quá hứng thú.

    Do đó đường lớn chưa chắc đã náo nhiệt, có lúc một vài đường nhỏ, hẻm nhỏ, ngỏ nhỏ, lối nhỏ, bên trong lại đầy ắp người, nước chảy không lọt, những thứ chơi vui, ăn ngon, nghe hay, nhìn đẹp nhiều không kể xiết, đó mới là “đường lớn” chân chính thuộc về dân chúng.

    Đạo lý này cũng giống như miếu lớn chưa chắc đã linh, người cao chưa chắc đã mạnh, tiếng lớn chưa chắc đã ác.

    Thanh âm của hắn không coi là quá lớn, cũng không phải rất hung ác, nhưng lại rất có sát khí.

    Sát khí là gì?

    Sát khí thật ra là một loại mùi vị nguy hiểm.

    Hắn thật sự rất nguy hiểm. Trên thực tế, chiến đấu chỉ mới diễn ra thời gian nửa chén trà, đã có mười bảy người bỏ mạng dưới kiếm của hắn.

    Mười bảy tên tinh anh của Kim Phong Tế Vũ lâu.

    Mười bảy tên tinh anh của Phong Vũ lâu đã mất mạng dưới kiếm của hắn.

    Đích thực, khi giết người đầu tiên thì hắn hơi do dự, hơi băn khoăn, hơi chần chừ, không muốn ra tay.

    Bởi vì mục tiêu của hắn không phải là giết những người này, những người này còn không xứng để hắn ra tay.

    Người mà hắn muốn giết chỉ có một, chỉ người này mới đáng để hắn (và sư huynh đệ của hắn) ra tay.

    Nhưng nếu hắn muốn giết người này, lại khó tránh khỏi phải diệt trừ những “chướng ngại” bảo vệ người này.

    Vì vậy hắn đành phải đại khai sát giới.

    Sau khi giết chết “chướng ngại” đầu tiên, sát tính của hắn liền bị kích phát, sát khí cũng bị kích thích.

    Hắn đã giết đến đỏ mắt, giết đến đỏ kiếm, cũng giết đến đỏ cả đường dài.

    Hiện giờ con đường này đã tuyệt đối không phải “đường áo lam”, mà là “đỏ”.

    Máu nhuộm đường lam.

    Hắn giết đến nghiện, giết từng người lại từng người, giết chết những đệ tử trung thành lũ lượt xông lên bảo vệ người kia.

    Hắn không lưu tay, cũng không lưu tình, dưới kiếm của hắn quyết không lưu mạng.

    Bởi vì hắn là “Kiếm Thần”, Ôn Hỏa Cổn.

    Hiện giờ hắn đã giết đến bốc lửa, hơn nữa còn là ngọn lửa nóng cháy.

    Người mà hắn muốn giết là Thích Thiếu Thương, đương kim tổng lâu chủ thay mặt của Kim Phong Tế Vũ lâu.

    Lý do mà hắn muốn giết Thích Thiếu Thương là để báo thù cho sư huynh đệ.

    Bởi vì “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu, “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện đều chết vì bị Thích Thiếu Thương đánh lén, còn “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu thì lại bị Thích Thiếu Thương sắp đặt hãm hại.

    Đây là phán đoán của lão yêu La Thụy Giác trong Thất Tuyệt Thần Kiếm.

    Phán đoán của lão yêu nhất định chính xác.

    Ngô Phấn Đấu, Dư Yếm Quyện, Tôn Ức Cựu vừa chết, ý kiến của những người còn lại trong Thất Tuyệt Thần Kiếm lập tức bất đồng.

    Cách nhìn của “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm là:

    - Bọn họ chết cũng đáng đời, đây là ý trời trừng phạt bọn họ. Ai bảo khi còn sống bọn họ lại không đoàn kết, cứ thích đối nghịch với chúng ta.

    Nhưng “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn lại không đồng ý:

    - Cho dù nói thế nào, bọn ho vẫn là sư huynh đệ của chúng ta. Có người hại chết bọn họ, chúng ta cũng nên báo thù cho bọn họ. Ngay cả đại hiệp Tiêu Thu Thủy cũng từng nói, một ngày là huynh đệ, cả đời là huynh đệ. Chúng ta không báo thù cho bọn họ, người khác sẽ cười nhạo, trong lòng cũng không yên ổn.

    “Kiếm Quái” Hà Nan Quá lại khá ôn hòa:

    - Bọn Tôn lão yêu, Dư lão thử, Ngô lão tiên quả thật càn quấy quá mức, đối với chúng ta thì miệng phục lòng không phục, mặt hòa khí không hòa. Thế nhưng thù này lại không thể không báo, nếu không báo thì sẽ tổn hại đến uy tín. Không bằng chúng ta nghe thử quyết định của lão yêu.

    “Lão yêu” dĩ nhiên là “Kiếm” La Thụy Giác. Hắn là “lão yêu”, bởi vì trong số bảy người thì hắn xem như trẻ tuổi nhất, nhưng luận về kiếm pháp, tiếng tăm, danh vọng, địa vị thì hắn lại lớn nhất.

    Cho nên lời nói của hắn chính là quyết định cuối cùng.

    - Thù thì nhất định phải báo, có ba lý do.

    Lúc nói chuyện La Thụy Giác lại nhắm mắt. Căn cứ theo thuyết pháp, trong một ngày thì tinh lực của một người bình thường phần lớn dùng vào ánh mắt, thị lực. Do đó nếu không có nguyên nhân đặc biệt, hắn nhất định sẽ nhắm mắt lại, tiết kiệm tinh lực, cũng để dành mỗi điểm, mỗi giọt lực lượng tinh thần.

    Hắn không bao giờ lãng phí sức lực của mình.

    Các sư huynh của hắn còn hoài nghi hắn cũng dự trữ, tiết kiệm tinh khí của mình, trải qua thời gian dài quan sát cẩn thận, cũng không ai phát hiện “tiểu sư đệ” này từng đi tìm kỹ nữ hay phát tiết.

    - Thứ nhất, thù này không báo, trong kinh thành, giang hồ, võ lâm sẽ không có chỗ đặt chân cho chúng ta. Giết chết Thích Thiếu Thương, có thể khiến cho Phong Vũ lâu trở thành bầy rồng không đầu, chúng ta cũng có thể lập uy khắp thiên hạ.

    - Thứ hai, người hãm hại bọn họ là Thích Thiếu Thương và Kim Phong Tế Vũ lâu. Bọn chúng đã giết được Tôn Yêu, Dư Quỷ, Ngô Tiên, nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới chúng ta. Chúng ta nên tiên hạ thủ vi cường.

    - Thứ ba, chúng ta dùng danh nghĩa báo thù riêng tư, cừu sát giang hồ để trừ khử Thích Thiếu Thương, vậy thì hợp với tâm ý của Thái thái sư. Chuyện Thái sư trở lại nắm quyền chỉ tính bằng ngày, chúng ta trước tiên lập công, khi ngài trở lại sẽ có khen thưởng. Chúng ta có thể nói là dùng việc công để báo thù riêng, về công hay tư thì trận này đều nhất định phải đánh, thù này đều nhất định phải báo. Nếu không, hoàng thượng lại tin lầm đám gian đồ này mà không chú ý đến thực lực và lòng trung thành của chúng ta.

    - Còn có một lý do phụ.

    La Thụy Giác chậm rãi nói:

    - Ta muốn giết chết Thích Thiếu Thương.

    Ôn Hỏa Cổn không nhịn được hỏi:

    - Tại sao?

    La Thụy Giác nói:

    - Bởi vì ta thấy hắn chướng mắt.

    Đây chính là lý do.

    Như vậy đã đủ rồi.

    Ngươi muốn ủng hộ một người hoặc phản đối một người, thông thường chỉ là do đối phương “nhìn thuận mắt” hoặc “nhìn chướng mắt” mà thôi. Lý do này nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng lại rất chân thực. Đây gọi là “người có nhân duyên”, nhìn như hoang đường nhưng thực ra lại rất kỳ diệu.

    Có điều La Thụy Giác cũng bổ sung:

    - Hơn nữa đây không phải là một phía…

    Hắn ngừng một chút, sau đó mới nói tiếp:

    - Ta cảm thấy Thích Thiếu Thương cũng nhìn chúng ta không vừa mắt, hắn cũng muốn tiêu diệt đám người chúng ta… đặc biệt là ta.

    Thế là Ôn Hỏa Cổn, Hà Nan Quá, Lương Thương Tâm liền chuẩn bị giết người.

    Người bọn họ muốn giết đương nhiên là Thích Thiếu Thương.

    Ba người Ôn, Lương, Hà đều xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử, khi đang định hành động thì La Thụy Giác lại nói:

    - Người thì phải giết… nhưng không phải bây giờ.

    Vậy phải đợi đến khi nào?

    - Phải đợi.

    - Còn phải nhẫn nại.

    Ôn Hỏa Cổn rõ ràng không muốn chờ.

    Hà Nan Quá cũng mất đi tính nhẫn nại.

    Lương Thương Tâm làm việc luôn thích tốc chiến tốc thắng.

    - Muốn giết chết một người có năng lực thấp hơn mình xa, lúc nào ra tay cũng không sao.

    La Thụy Giác trình bày lý do ngăn cản:

    - Nhưng nếu đối thủ mạnh hơn chúng ta, hoặc ít nhất có thể giằng co với chúng ta, vậy thì phải chờ đợi, chờ cho hắn có sơ suất, lộ ra sơ hở, nhịn đến khi hắn khí yếu vận suy, mới ra tay tập kích, nhất chiến tất thắng, cũng nhất định có thể lấy mạng của hắn. Hiện giờ Thích Thiếu Thương đã giúp Gia Cát lão quỷ bức lui thái sư, lại được hoàng đế tín nhiệm, khí thế đang mạnh, uy danh vang lừng, cao thủ bảo vệ hắn cũng nhiều không kể xiết, đề phòng nghiêm ngặt. Chúng ta phải chờ đến khi hắn đắc ý hả hê, hoặc chờ vận may trôi qua. Chúng ta sẽ giáng cho hắn một đòn mạnh vào đầu, khiến hắn không thể trở mình, không thể đánh trả.

    - Vậy rốt cuộc phải đợi đến khi nào?

    Ôn Hỏa Cổn cuối cùng vẫn hỏa hỏa cổn cổn (ngọn lửa cuồn cuộn) hỏi ra câu trong bụng này.

    - Ngươi có nghe thấy tiếng sấm không?

    La Thụy Giác đột nhiên hỏi như vậy.

    Ôn Hỏa Cổn không hiểu nguyên do, cũng không biết đối phương muốn ám chỉ điều gì.

    - Có lẽ, lúc nghe được tiếng sấm vang lên nơi chân trời, chính là thời cơ đã đến.

    La Thụy Giác uể oải cười một tiếng, nói:

    - Lúc này tốt nhất nên nghỉ ngơi dưỡng sức, ngủ đi!

    Ngủ?

    Hừ!

    Chúng ta không giống như ngươi, lúc ngủ cũng có thể luyện kiếm.

    Ôn Hỏa Cổn không nhịn được trong lòng mắng một tiếng.

    Hắn cũng giống như nhưng người bình thường khác, chỉ có thể luyện kiếm lúc tỉnh táo. Tính khí của hắn nóng nảy, hở một tí là nổi giận, nhưng càng nóng nảy tức giận thì tiềm lực của hắn lại càng có thể phát huy, uy lực của kiếm pháp lại càng lớn.

    Mấy sư huynh đệ bọn họ, cho dù đường lối không hoàn toàn giống nhau, mỗi người đều có thành tựu riêng về kiếm pháp, nhưng về tính tình lại có rất nhiều điểm nhất trí.

    Chẳng hạn như lúc Hà Nan Quá tâm tình nan quá (khó chịu), hắn sẽ chuyên chú luyện võ, còn khi trong lòng bực bội, kiếm pháp của hắn sẽ càng phát huy đến tinh tế sâu sắc.

    Theo như trí nhớ của kẻ địch đã từng giao thủ với hắn, tuy may mắn sống sót nhưng vẫn còn sợ hãi, người động thủ với Hà Nan Quá cho dù không chết, nhưng mỗi khi nhớ đến trận chiến ấy đều vô cớ cảm thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu.

    Lương Thương Tâm cũng như vậy.

    Kiếm pháp của hắn khi thương tâm càng có thể phát huy, cũng càng có thể phát uy.

    Thứ hắn dùng là kiếm thương tâm.

    Con người của hắn cũng vậy, thường thương tâm người, cũng thường bị người thương tâm.

    Kiếm chiêu của hắn trước tiên thương tâm người, sau đó thương thân người. Chính hắn cũng là một người thương tâm, kiếm của hắn cũng từng chiêu đánh vào tâm người.

    Thế nhưng bọn họ đều không thể giống như La Thụy Giác, lúc ngủ cũng có thể luyện kiếm, thậm chí vào mộng cũng có thể dùng kiếm.

    Thứ hắn dùng là kiếm trong mộng.

    Bọn họ đành phải chờ đợi, chờ tiếng sấm.

    Bọn họ vẫn đang nhẫn nại, từ mùa xuân nhẫn đến mùa hè.

    Đầu mùa hè thấp thoáng có tiếng sấm.

    Bọn họ không chỉ nghe được tiếng sấm, còn nhìn thấy người của Lôi gia.

    Người của Lôi gia đã đến, bao gồm tám đại cao thủ Lôi Như, Lôi Hữu, Lôi Lôi, Lôi Đồng, Lôi Tất, Lôi Thuộc, Lôi Xảo, Lôi Hợp.

    Bọn họ mật đàm, thương nghị với La Thụy Giác, sau đó bắt đầu hành động.

    Hành động này gọi là “một kiếm phát tài”.
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 2: Một Kiếm Phát Tài



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: tangthuvien †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Đương nhiên là “một kiếm phát tài”, bởi vì chỉ cần giết được Thích Thiếu Thương, bốn vị Kiếm Thần nhất định sẽ phát tài.

    Bởi vì Thái Kinh nhất định sẽ thưởng lớn cho bọn họ, không chỉ có Thái Kinh, ngay cả những quyền quý giàu có như Đồng Quán, Thái Du, Lương Sư Thành, Vương Phủ, Chu Miễn cũng sẽ cầm tay chúc mừng, ban thưởng hậu hĩnh, kể cả phe phái đối địch với Phong Vũ lâu nhất định cũng sẽ cho đám người La, Ôn, Hà, Lương không ít “chỗ tốt”, hơn nữa còn có thể giành được nhiều “danh tiếng”.

    Vì danh vì lợi, nhất định phải giết.

    Vì công vì tư, nhất định phải làm.

    Tất cả đều do La Thụy Giác sắp đặt, nhưng có không ít người trợ giúp hành động, trong đó đương nhiên bao gồm tám đại cao thủ của Giang Nam Lôi gia Phích Lịch đường là “Như Hữu Lôi Đồng, Tất Thuộc Xảo Hợp” .

    Ba người Hà, Lương, Ôn cuối cùng đã chờ được.

    Nhẫn nại đủ rồi, hôm nay phải hành động.

    Địa điểm hành động là ở đường lớn Lam Sam.

    Hôm nay thời tiết nóng bức, mặt trời như lửa, gió nóng quét qua mặt đất làm bốc lên khí than, chó lè lưỡi không thể rụt vào trong miệng, người người đều mồ hôi thấm ướt áo mỏng. Giống như chỉ cần đem một rổ đậu nành đảo ở lòng đường, không lâu sau hạt đậu sẽ tự nhiên bị ánh mặt trời rang chín.

    Nhưng bầu trời phía xa lại có mây đen giăng đầy, thấp thoáng có tiếng sấm, giống như sâu trong bầu trời có một con rồng giận dữ đang ẩn nấp, chờ thời cơ bộc phát.

    Nơi này rất cần một trận mưa.

    Hôm nay quá nóng, nóng đến mức giống như đang nhẫn nại và chờ đợi.

    Chờ đợi một cơn bão táp.

    Đến từ tình báo chuẩn xác, hôm nay Thích Thiếu Thương sẽ đi qua đường lớn Lam Sam.

    Y bí mật hẹn gặp một người gặp tại Tam Hợp lâu.

    Tam Hợp lâu nằm ở đường lớn Hoàng Khố phía tây, muốn đến đó thì khó tránh khỏi phải đi qua đường lớn Lam Sam.

    Từ sau khi bị huynh đệ tâm phúc Cố Tích Triều ám toán, Thích Thiếu Thương trở lại gây dựng uy danh, hành tung cẩn thận hơn rất nhiều, trái ngược với phong cách của y năm đó là đi lại một mình, đối xử chân thành với bằng hữu, không hề đề phòng. Nhất là hiện nay y đã là tổng bang chủ thay mặt của đệ nhất bang hội kinh sư, ra vào chẳng những phòng vệ nghiêm ngặt, hơn nữa đệ tử và hảo thủ trong Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, hai đảng Phát Mộng đều tình nguyện giúp y hộ pháp, mở đường, phối hợp, chiếu cố.

    Y là lãnh tụ của bọn họ, bọn họ không thể để mất vị thủ lĩnh quần long này.

    Có nhiều lúc, Thích Thiếu Thương thậm chí không cần tự mình động thủ, động thân, chỉ phái thân tín như Dương Vô Tà, Trương Thán, Tôn Ngư đi đến là có thể giải quyết.

    Ngày xưa khi Thích Thiếu Thương nắm giữ Liên vân trại, trên giang hồ đã gọi y là “Cửu Hiện Thần Long”, ý nghĩa là “thần long thấy đầu không thấy đuôi”, xuất quỷ nhập thần, thoắt hiện khó lường. Hiện nay y trấn giữ kinh sư, là lâu chủ tôn quý, chỉ huy điều động, vận dụng tự nhiên, người khác muốn dò xét hành tung và nơi chốn của y, muốn đi phục kích ám sát y, đương nhiên càng không dễ dàng.

    Là không dễ, nhưng không phải là không thể làm được.

    Cũng không chỉ có nhóm người La Thụy Giác muốn giết Thích Thiếu Thương, còn có nhân vật lợi hại hơn, cấp bậc cao hơn.

    “Bọn họ” cung cấp nhân thủ, còn có “tư liệu” của Thích Thiếu Thương.

    Hôm nay Thích Thiếu Thương nhất định sẽ đến đây, bởi vì y ước hẹn với người khác, hơn nữa y nhất định sẽ tự mình tới.

    Người ước hẹn với y có thân phận đặc biệt, cho nên Thích Thiếu Thương chắc chắn sẽ không mang theo quá nhiều đệ tử cùng đi.

    Nếu như cao thủ bên cạnh y quá nhiều, đối phương nhất định sẽ không gặp y, cho dù có gặp cũng sẽ biến thành một trận so đấu thực lực, chứ không phải thương lượng đàm phán chuyện quan trọng.

    Cho nên Thích Thiếu Thương nhất định sẽ đến.

    Đối với đám người Ôn Kiếm Thần, Lương Kiếm Ma và Hà Kiếm Quái, Thích Thiếu Thương đã là người chết.

    Bất kể là ai giết được Thích Thiếu Thương, nhất định sẽ nổi danh thiên hạ.

    Kiếm Thần, Kiếm Ma và Kiếm Quái đều muốn danh chấn thiên hạ. Bọn họ đều cảm thấy mình đã phụ một thân bản lĩnh giỏi giang, còn chưa đủ nổi danh.

    Xét về danh tiếng, bọn họ thậm chí vỗ ngựa cũng không theo kịp La lão yêu.

    Bọn họ nhất định phải thành danh.

    Thành danh rồi, còn sợ không có lợi sao?

    Do đó, không chỉ vì báo thù, bọn họ cũng phải giết chết Thích Thiếu Thương.

    Ai có thể một kiếm giết chết Thích Thiếu Thương, không chỉ là một kiếm thành công, còn là một kiếm phát tài.

    Muốn phát tài không dễ như vậy.

    Ngươi cứ đi sòng bạc xem thử là biết, đây là nơi dễ phát tài nhất trên thế giới, nhưng được bao nhiêu người chiến thắng? Ngay cả một phần sáu cũng không. Cho dù có, cũng nhất định phải thua trở về, trừ khi là đánh nhỏ cho vui, vậy thì không tính cũng không đủ tư cách là đánh bạc thật sự.

    Giết người cũng như vậy.

    Kẻ giết người chết, có lúc giết không được người mình cũng phải chết.

    Ôn Hỏa Cổn đã cổn lên như hỏa (nóng lên như lửa).

    Hắn đã bị chiến chí thiêu đốt.

    Kiếm của hắn quả thật đang đói khát.

    Đấu chí của hắn giống như đốt cháy cả đầu đường.

    Trên thực tế, đầu đường cũng đang bốc cháy.

    Một chiếc kiệu đã bị đốt thành cầu lửa, bởi vì nhiệt độ quá cao, gió trợ thế lửa, ngọn lửa đã lan đến mấy sạp quầy bên đường, cháy lên lách tách, thế lửa rất hung dữ.

    Còn có hai chiếc kiệu khác dừng ở lòng đường, trong đó một chiếc đã bị đập đến tan tành rải rác, rách nát tả tơi

    Đều do những chiếc kiệu đáng chết này.

    Tổng cộng có ba chiếc kiệu, theo như tình báo mà hắn nhận được, người ngồi ở hai chiếc kiệu trong số đó chính là Dương Vô Tà và Thích Thiếu Thương.

    Thích Thiếu Thương đáng chết, nhưng Dương Vô Tà cũng đáng chết.

    Sở dĩ Tôn Ức Cựu, Dư Yếm Quyện và Ngô Phấn Đấu bị chết không minh bạch, ngoại trừ do Thích Thiếu Thương ra tay, nhất định còn là do Dương Vô Tà hiến kế.

    Ai bảo Dương Vô Tà là quân sư.

    Trong lòng Ôn Hỏa Cổn, hễ là quân sư thì đều đáng chết.

    Bởi vì loại “vật thể” như quân sư, không cần động thủ, không cần đao thương, chỉ dùng mưu kế hại người, giết người. Đối với Ôn Hỏa Cổn, đó quyết không phải là hành vi của anh hùng, cũng không phải là hảo hán.

    Những kẻ dùng quỷ kế hại người đều đáng chết.

    Ai cũng biết, từ sau khi Tô Mộng Chẩm qua đời, Vương Tiểu Thạch chạy trốn, nếu như không có Dương Vô Tà trợ giúp, vị trí của Thích Thiếu Thương tại Kim Phong Tế Vũ lâu quyết không thể ngồi được ổn như vậy, vững như vậy, lâu như vậy.

    Kỳ quái là Thích Thiếu Thương vẫn có thể chung sống hòa thuận với Dương Vô Tà, giúp đỡ lẫn nhau. Đây có lẽ là do Thích Thiếu Thương vẫn luôn dũng cảm, bạo dạn, thậm chí giỏi về vận dụng trí giả mưu lược? Giống như ngày đó tại Liên Vân trại, y cũng rất trọng dụng “Tái Gia Cát” Nguyễn Minh Chính.

    Vì vậy, muốn giết chết Thích Thiếu Thương, trước tiên phải qua được Dương Vô Tà.

    Tốt nhất là đồng loạt giết cả hai người.

    Theo như tin tức mà Ôn Hỏa Cổn, Lương Thương Tâm và Hà Nan Quá nhận được, hôm nay những nhân vật cao tầng của Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ xuất động, bao gồm Thích Thiếu Thương, Dương Vô Tà và Tôn Ngư, nhiều nhất chỉ có Trương Thán của Hắc tổ dẫn người theo hộ tống.

    Bọn họ có thể thừa dịp một lưới bắt hết những kẻ cầm đầu Phong Vũ lâu hiện nay.

    Giết chết toàn bộ.

    Bọn họ đã sớm mai phục ở đầu đường, lòng đường, bên đường.

    Bọn họ đang chờ đợi, đang nhẫn nại.

    Bọn họ cuối cùng đã chờ được.

    Ba chiếc kiệu, rèm kiệu phân biệt là màu vàng, xanh lá và trắng, còn có hơn hai mươi tên tinh anh của Phong Vũ lâu.

    Ba chiếc kiệu này, có lẽ là để cho Thích Thiếu Thương, Tôn Ngư và Dương Vô Tà ngồi?

    Mặc dù ba người bọn họ không ai biết rõ, rốt cuộc là người nào ngồi trong kiệu nào, nhưng tóm lại cứ giết chết một lần là được.

    Vì vậy bọn họ không cần chờ, không cần nhẫn nữa.

    Bọn họ vừa nghe được một tiếng trống giống như tiếng sấm kia, lập tức rút kiếm, động thủ, đánh lén, giết người.
     
    Hachxihoi and sonteo like this.
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 3: Nóng Rực



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: tangthuvien †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Tiếng sấm này rất kỳ lạ.

    Nó không phải đến từ bầu trời, vang từ không trung, mà giống như từ trong đất, trong tường, trong nhà, trên mái hiên truyền đến.

    Tiếng sấm như tiếng trống.

    Nó giống như âm thanh của phiến đá vang lên trên da thuộc, lại giống như tiếng dùi đánh vào trên chuông vàng, cũng giống như tiếng vang rầm rầm rất nguyên thủy khi đục đá và đập gỗ.

    Mạnh mẽ và khó nghe, cổ quái và kỳ dị.

    Âm thanh này vừa vang lên, tập kích lập tức bắt đầu.

    Đó vốn là ám hiệu đã hẹn trước.

    Có ba chiếc kiệu xuất hiện ở lòng đường, điều này khiến cho ba người Ôn, Hà, Lương cảm thấy rất bất ngờ.

    Bọn họ phân biệt nấp ở ba nơi khác nhau, ba địa phương không hề bị che khuất chút nào.

    Đối với một người đánh lén, có lúc trốn quá an toàn, quá che khuất, ngược lại sẽ khiến mình mất đi đấu chí, giảm đi sát ý, thậm chí lâu ngày sẽ không còn can đảm đối diện chiến đấu.

    Quá may mắn làm người ta lỏng lẻo, quá an nhàn khiến ta người chây lười.

    Cho nên phương thức phục kích mà Ôn Hỏa Cổn, Hà Nan Quá và Lương Thương Tâm lựa chọn chính là đối diện.

    Mặt đối mặt.

    Do đó, một người trong bọn họ cải trang thành lãng khách buôn bán son phấn, lắc lắc trống con thẳng họng rao hàng bên đường (Hà Nan Quá); một người ăn mặc thành đầu đà dạo chơi, đang ngồi ở đầu đường gọi một tô mì cay lớn, ăn đến mức nóng hầm hập trên đầu đổ mồ hôi, trên tóc bốc khói (Ôn Hỏa Cổn); một người lại quét lá rụng bên đường, quét một đường lại một đường, chuyên chú đến mức giống như đang đếm ngân phiếu (Lương Thương Tâm).

    Đương nhiên, quét lá rụng, bán son phấn và ăn mì cũng chỉ là các loại che đậy, sự nghiệp chân chính của bọn họ là làm người, mà nghề nghiệp bây giờ là giết người.

    Giết người, ám hiệu vừa vang lên liền ra tay.

    Đây là phân phó của La lão yêu, giết chết Thích Thiếu Thương và những kẻ “có tiếng nói” trong Kim phong tế vũ lâu.

    Cho nên bọn họ lập tức hành động tấn công, rút kiếm giết địch, giống như bọn họ có thù không đợi trời chung với người trong ba chiếc kiệu.

    Có điều, mặc dù bọn họ công kích đồng thời, đồng tâm, đồng ý, cũng đồng dạng dũng mãnh, tàn nhẫn, ác độc, nhưng sự xuất hiện của ba chiếc kiệu vẫn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

    Ba chiếc kiệu, nếu như nói một chiếc là để Thích Thiếu Thương ngồi, vậy người ngồi trong hai chiếc kiệu khác là ai? Nếu như trong một chiếc kiệu khác là Dương Vô Tà, vậy một chiếc còn lại thì sao?

    Rốt cuộc Thích Thiếu Thương ngồi trong chiếc kiệu nào? Vàng? Xanh lá? Hay là trắng? Dương Vô Tà thì sao? Người ngồi trong chiếc kiệu thứ ba là ai?

    Bọn họ đã không có thời gian suy nghĩ kỹ càng, bởi vì thời cơ trôi qua sẽ không trở lại.

    Bọn họ đành phải nắm lấy thời cơ, lập tức phát động công kích.

    Tuy bọn họ không kịp trao đổi ý kiến (thậm chí là ánh mắt), nhưng không hẹn mà gặp đều lựa chọn chiếc kiệu màu trắng phát động công kích toàn diện.

    Bọn họ không biết Thích Thiếu Thương ngồi trong chiếc kiệu nào, nhưng nếu hiệu lệnh công kích đã phát ra, cũng chỉ đành nhắm vào một chiếc trước rồi tính sau.

    Bọn họ đều chọn chiếc kiệu màu trắng, nguyên nhân rất đơn giản.

    Thứ nhất, nghe đồn Thích Thiếu Thương vốn thích màu trắng. Y quá thích sạch sẽ, thậm chí ngay cả khi giết người đánh nhau cũng không muốn làm bẩn áo bào trắng mặc trên người. Y thích màu trắng, y yêu màu trắng.

    Thứ hai, kiệu xanh lá quá nhẹ, nhẹ như không có gì, hơn nữa trang bị có vẻ quá đầy đủ, giống như là kiệu dành riêng cho người tàn phế ngồi. Còn loại người thủ lĩnh một bang, đứng đầu một phái như Thích Thiếu Thương, quyết không lười biếng, cũng không cho phép mình chây lười, hẳn là sẽ khinh thường ngồi trong loại kiệu này.

    Thứ ba, kiệu vàng quá nặng, nặng tựa ngàn cân, người khiêng kiệu rất tốn sức. Nếu nói bên trong có người ngồi, không bằng nói trong đó là vật (tảng đá, khúc gỗ gì đó), hoặc con vật lớn (con voi, tê giác gì đó) thì hợp lý hơn.

    Cho nên bọn họ đều nhận định một mục tiêu, nhắm chuẩn một chiếc kiệu, công kích.

    Ngươi có từng đến sòng bạc mua “lớn nhỏ” chưa?

    Nếu như ngươi từng có kinh nghiệm như vậy, kinh nghiệm sẽ nói với ngươi, bất kể ngươi đặt ra bao nhiêu tiền (một văn tiền, một vạn hoặc toàn bộ tính mạng của bản thân và gia đình), đó chỉ là một lựa chọn.

    Lớn là lớn, nhỏ là nhỏ.

    Nếu như ngươi mua lớn mở nhỏ, mua nhỏ mở lớn, vậy thì ngươi sẽ thua, ngược lại thì ngươi thắng.

    Nếu như ngươi do dự, không lớn không nhỏ, lúc lớn lúc nhỏ, kết quả mở lớn không có ngươi thắng, mở nhỏ dã có ngươi thua.

    Nhưng ngươi cần phải quyết định, phải đặt tiền, lúc này mới có thắng thua.

    Bất kể ngươi tính toán, thống kê bao nhiêu, linh cảm, may mắn thế nào, ngươi đều có thể sẽ thua. Người thua càng nhiều thì càng giận dỗi, càng muốn gỡ lại, kết quả là thua càng thảm, càng nặng, càng triệt để.

    Chỉ có bình tĩnh ứng chiến, từ từ chiến đấu, nhắm chuẩn mục tiêu, nắm bắt thời cơ, như vậy không hẳn là không có cơ hội gỡ vốn.

    Không gấp được, không nóng được, không thể tin vào bề ngoài.

    Mười lần đánh cuộc chín lần thua, lần thắng đó, tiền tài chưa chắc có thể hưởng thụ vĩnh viễn.

    Đánh bạc đến nghiện, chân lõm bùn sâu, không phải vì thua, mà là vì thắng.

    Thắng mới đáng sợ, thắng mới sẽ khiến cho ngươi hăng hái tiến lên, tự cắt đường lui.

    Trong cuộc đời có rất nhiều lựa chọn, thực ra chính là đánh cuộc lớn.

    Đánh cuộc đổ máu, đánh cuộc đầu người, đánh cuộc sinh mệnh.

    Có người còn đánh cuộc cả vạn dân bách tính.

    Lúc này, Hà Nan Quá, Lương Thương Tâm và Ôn Hỏa Cổn chính là như vậy, bọn họ đã rút kiếm ra, đã chọn kiệu trắng, đánh cuộc sống chết.

    Nếu như Thích Thiếu Thương thật sự ở bên trong kiệu trắng, bọn họ tập kích bất ngờ không kịp đề phòng, lần ám sát này hơn phân nửa có thể thành công, bình an rút lui, danh thành thiên hạ, khải hoàn trở về.

    Nếu không, cho dù bọn họ chọn sai kiệu, chỉ cần có thể giết chết loại nhân vật có ảnh hưởng lớn trong Phong Vũ lâu như Dương Vô Tà, chuyến này cũng không uổng, đủ để ngăn trở trùng trùng đám người Kim Phong Tế Vũ lâu.

    Nếu như đánh uổng công… ai, vậy kẻ địch sẽ có phòng bị. Nhưng không quan trọng, một kích chưa giết được, kích tiếp theo sẽ giết.

    Không giết không được, lần này Thích Thiếu Thương không thể không chết.

    Rất nóng.

    Nóng vô cùng.

    Nóng như bốc hơi mà hoàn toàn không có chỗ phát tiết.

    Bốc hơi mà không có bay lên, càng không phải là bốc lên.

    Loại nóng này vô cùng hầm hập, nhưng không có đường ra.

    Nơi xa trên bầu trời có mây dày tụ tập, không mưa, loáng thoáng có tiếng sấm. Giống như ở thiên đình bên kia cũng có những trận chém giết máu tanh, một chuỗi nổ tung bất hạnh.

    Có gió, giống như ngọn lửa của ma đói, đẩy từng khối mây đen như ngưng tụ, ngưng tập, ngưng kết nơi chân trời đến đây, với một loại tốc độ chậm chạp đến mức đủ để thay đổi trời đất.

    Mưa gió sắp đến, trận gió lốc này nhất định rất kịch liệt.

    Bọn họ ra tay vào một khắc trước khi bão táp mưa dông kéo đến.

    Hạ sát thủ, “một kiếm phát tài”.

    Bây giờ là ba thanh kiếm của bọn họ đồng loạt ra tay, một kiếm phát tài, ba kiếm giết người.

    Giết chết “long đầu” Thích Thiếu Thương.

    Từ khi Thiên Cơ long đầu Trương Tam Bá chết bởi “Triều Thiên Nhất Côn” Mễ Thương Khung trong chiến dịch cướp pháp trường, Dương Vô Tà liền tích cực lôi kéo lực lượng của Thiên Cơ gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu, lại thông qua tứ đương gia “Đại Khẩu Phi Bá” Lương Tiểu Bi của tổ chức của Thiên Cơ, lôi kéo con gái một của Trương Tam Bá là Trương Nhất Nữ giao hảo với Thích Thiếu Thương, khiến cho Thiên Cơ và Phong Vũ lâu kết minh với nhau.

    Liên minh của bọn họ rất danh chính ngôn thuận, cũng là chuyện đương nhiên.

    Bởi vì bọn họ có cùng chung kẻ địch, đả kích tập đoàn Hữu Kiều, giết chết Mễ Hữu Kiều để báo thù.

    Bọn họ cũng có cùng mục tiêu, diệt trừ kẻ ác, hành hiệp trượng nghĩa.

    Huống hồ Trương Nhất Nữ vốn có thiện cảm với Thích Thiếu Thương.

    Hơn nữa sau khi Thiên Cơ mất đi long đầu, kết thành liên minh với Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, hai đảng Phát Mộng, Liên Vân trại, Toái Vân uyên, Tiểu Lôi môn vân vân, cũng có lợi ích rất lớn trên thanh thế. Nếu như không kết minh, bang nhỏ phái nhỏ, một mình khó giữ, sớm muộn gì cũng sẽ bị triều đình tiêu diệt, hoặc là bị bang lớn hội lớn trong võ lâm cắn nuốt, hài cốt không còn.

    Do đó, Thích Thiếu Thương đã mặc nhiên trở thành bá chủ một phương, long đầu tám hướng trong võ lâm kinh sư. Y và thế lực của y, một mặt có thể đọ sức với thế lực sa đọa của triều đình thiên tử, lại có thể đối kháng với thế lực mục nát của hoạn quan quyền quý, còn có thể so kè với vũ lực của công hậu thái giám như tập đoàn Hữu Kiều, hơn nữa còn có thể trực tiếp chống chọi với lực lượng giang hồ hắc đạo như Lục Phân Bán đường.

    Y giống như không muốn lập tức tiêu diệt lực lượng đối địch với mình, cho nên kẻ địch của y cũng không liên thủ hợp sức, diệt trừ y trước. Có điều, tất cả những người đối địch đều nhìn chăm chú vào y, bởi vì y một mình chống giữ, không nghiêng không lệch, không giận không nóng, thận trọng nghiêm ngặt, chiêu chiêu đi đầu, trăm phương ngàn kế, tối đấu sáng tranh, lúc chủ trì chính nghĩa công đạo lại âm thầm nắm chắc cơ hội, củng cố thực lực của mình.

    Cho nên thế lực của y càng ngày càng lớn.

    Đã có rất nhiều người bắt đầu quen gọi y là “long đầu”.

    Y chẳng những đã thay thế vị trí năm đó của Tô Mộng Chẩm, đồng thời cũng đã dần dần thay thế danh vọng năm xưa của Trương Tam Bá trên giang hồ.

    Y đã không còn là “Cửu Hiện Thần Long” Thích Thiếu Thương ngày xưa, mà là “thủ lĩnh quần long”, long đầu Thích Thiếu Thương.

    Người mà bọn họ muốn giết chính là long đầu Thích Thiếu Thương, cho nên bọn họ tấn công chiếc kiệu màu trắng.

    Thích Thiếu Thương luôn thích mặc áo trắng, y vẫn luôn chung tình với màu trắng.

    Y thậm chí từng tự giễu nói:

    - Mặc dù ta đã có trăm ngàn lỗ hổng, thương tích khắp người, nhưng ta vẫn thích màu trắng. Màu trắng cũng là không màu, không có màu sắc mới có thể nhuộm bất kỳ sắc thái nào, hơn nữa nếu có bất cứ dấu vết nào cũng có thể nhìn ra ngay lập tức.

    Mặc dù y đã trải qua không ít gió sương, trong lòng cũng có tang thương vô tận, nhưng kỳ quái là năm tháng cũng không ăn mòn gương mặt của y, màu da của y vẫn trắng ngần như vậy, khiến người ta sinh ra cảm giác áo trắng không dính bụi, thậm chí là xuất trần.

    Y thích màu trắng, ngay cả ghế ngồi của y cũng lót vải nhung trắng.

    Ngựa mà y thích cũng là ngựa trắng, ánh kiếm của y luôn trắng mức đến khiến người ta lạnh giá.

    Y thậm chí còn đặc biệt hạ lệnh tăng thêm người bảo vệ mở rộng “Bạch lâu”.

    Thế nhưng, hiện nay y lại không ở bên trong “kiệu trắng”.

    Kiệu trắng lại trống rỗng.

    Bọn họ lại đánh vào khoảng không.
     
    Hachxihoi and sonteo like this.
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Chương 4: Kiếm Lạnh



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: tangthuvien †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Kiếm là lạnh.

    Máu là nóng.

    Nhưng máu của sát thủ máu lạnh vẫn là nóng, kiếm trên tay sát thủ cuồng bạo vẫn là lạnh.

    Kiếm lạnh, hi vọng là nóng bỏng.

    Bọn họ muốn giết Thích Thiếu Thương.

    Giết Thích Thiếu Thương có thể báo thù, có thể giết địch, có thể danh động thiên hạ.

    Kiếm là băng giá.

    Kiếm lạnh nhất định phải uống máu nóng mới có thể biến thành một thanh kiếm phỏng tay, đó là danh kiếm.

    Kiếm giết danh nhân sẽ thành danh kiếm, người đánh bại danh nhân cũng sẽ thành danh nhân. Lẽ ra muốn sử dụng thanh kiếm này và mời được người này chỉ cần hai lượng bạc, thế nhưng một khi hắn đã thành danh nhân mà trên tay có danh kiếm, muốn mời được hắn e rằng phải mất ba ngàn, ba vạn lượng.

    Cho nên người chưa thành danh đều muốn nổi danh, người đã thành danh càng muốn có đại danh.

    Nhưng người là người, luôn có một cực hạn. Nếu như năng lực tài cán tỉ lệ thuận với danh tiếng, có lẽ ba trăm lượng không thành vấn đề, hai ngàn lượng cũng có thể, thậm chí là ba vạn lượng bạc vẫn chấp nhận được, nhưng ba mươi vạn lượng thì sao? Nếu là ba mươi vạn lượng hoàng kim thì sao? Còn chấp nhận được không? Còn chịu đựng được không? Không chịu được thì sẽ gãy, một khi đã gãy, đã đứt, vậy thì ba đồng cũng không đáng giá.

    Nhưng con người luôn có những lúc không chịu nổi, bất kể tài năng, quyền lực, danh tiếng, địa vị lớn đến đâu đều như vậy.

    Giống như “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn, cũng coi là một nhân vật lợi hại. Khi hắn học thành xuống núi, liền đánh bại “Hỗn Độn Nhất Kiếm Tiên” Hư Hư Tử thành danh trước hắn ba mươi năm, một năm sau lại thành công giết chết tổng minh chủ của Thiên Kiếm liên minh là Vương Hồng Công, sau đó bị “Túy Trung Kiếm” Tư Đồ Thản và “Bệnh Trung Kiếm” Âu Dương Bạch khiêu chiến, nhưng hắn lại dùng một kiếm áp chế giết chết hai người, từ đó thành đại danh.

    Có điều khi đó hắn vẫn chỉ là một trong Thất Tuyệt Thần Kiếm, còn chưa phân ra vai vế các sư huynh đệ, cho đến khi hắn dùng một kiếm chiến thắng mấy đại cao thủ Khốc Ma, Tiếu Thần, Tiểu Khí Quỷ, hắn mới ổn định địa vị “Kiếm Thần”.

    Trong thứ bậc của Thất Tuyệt Thần Kiếm, hắn đứng hàng thứ hai sau lão yêu “Mộng Trung kiếm” La Thụy Giác.

    Cho nên hiện giờ hắn muốn giết Thích Thiếu Thương.

    Chỉ cần giết được Thích Thiếu Thương, địa vị của hắn sẽ có thể áp bức La lão yêu, thậm chí là thay thế địa vị.

    Điểm này rất quan trọng, người nhìn chỗ cao, nước chảy hướng thấp, kiếm giết danh nhân, quyền đánh cao thủ.

    Đây mới là chí của trượng phu, chuyện của nam nhi.

    Suy nghĩ của Hà Nan Quá và Lương Thương Tâm cũng giống vậy. Chỉ cần bọn họ giết chết Thích Thiếu Thương trước, cho dù bọn họ còn chưa thể thay thế địa vị của “Kiếm” La Thụy Giác, nhưng ít nhất cũng có thể trở thành “Kiếm Thần”, chứ không cần đứng ở vị trí thứ ba bốn.

    Do đó bọn họ ra tay, đã vượt lên trước sợ rớt lại, nhưng lại hợp tác khắng khít, bảo vệ lẫn nhau.

    Bởi vì bọn họ có cùng kẻ địch, đây cũng là mục tiêu chung của bọn họ.

    Bọn họ đang làm một chuyện giống nhau, “một kiếm phát tài”, giết chết Thích Thiếu Thương.

    Bọn họ cũng thất bại giống nhau, đồng loạt đánh vào khoảng không.

    Thích Thiếu Thương không ở trong kiệu.

    Chiếc kiệu bị ba ánh kiếm cường liệt đan vào xoắn nát, nhưng trong kiệu không có ai.

    Ba luồng kiếm lạnh đều đâm vào khoảng không, trong kiệu trắng này lại không có người.

    Bọn họ đồng thời công kích vào một mục tiêu, điểm lợi là lực lượng tập trung tuyệt đối, nhưng điểm hại là lỡ may thất bại, bọn họ sẽ không còn đường ra khác, cũng không còn đường lui. Một khi bọn họ đã ra tay, hành tung liền bị bại lộ.

    Đường lớn Lam Sam này vốn ít người đi lại, cửa tiệm sạp quầy không nhiều, tam kiếm một khi động thủ, hành tung thân phận tuyệt đối không che giấu được.

    Trong nháy mắt này, những người bảo vệ ba chiếc kiệu đều ra tay. Bọn họ kinh mà không hoảng, ngạc nhưng không loạn, cẩn thận nhưng không sợ hãi, bất ngờ nhưng không lùi bước, tất cả đều lập tức rút binh khí ra, vây đánh Lương Thương Tâm, Ôn Hỏa Cổn và Hà Nan Quá.

    Ôn Hỏa Cổn, Lương Thương Tâm và Hà Nan Quá ba kiếm đâm vào không khí, trong lòng trầm xuống. Trong sự thất vọng, bọn họ lập tức có quyết định.

    Nhưng quyết định của bọn họ lại không giống nhau.

    Không giống nhau nhưng nhất trí.

    Hà Nan Quá xông đến kiệu vàng.

    Kiệu vàng quá nặng, giống như bên trong không phải là người. Cũng vì như vậy, hắn mới đặc biệt muốn tấn công kiệu vàng, bởi vì đó chắc hẳn là nghi trận do Thích Thiếu Thương cố ý bày ra.

    Tại sao phải cố ý bày nghi trận?

    Nhất định là Thích Thiếu Thương đang ở trong đó.

    Lương Thương Tâm lại gấp rút tấn công kiệu xanh lá.

    Kiệu xanh lá quá nhẹ, giống như bên trong không phải là người. Bởi vì như thế, hắn mới nhớ ra khinh công của Thích Thiếu Thương luôn rất giỏi, một người khinh công giỏi ngồi trong kiệu đương nhiên là rất nhẹ.

    Cho nên hắn lại tấn công kiệu xanh lá.

    Huống hồ, kế hoạch bất ngờ tập kích kiệu trắng đã thất bại, bọn họ chỉ có thể đồng thời tấn công hai chiếc kiệu còn lại, không để thất bại một lần nữa.

    Ôn Hỏa Cổn lại không tấn công kiệu, mà là tấn công người.

    Hắn quay đầu, trở tay, xuất kiếm, tấn công đám cao thủ đang bao vây. Hắn chém giết đám người đang xông đến, đánh vào nơi kẻ địch mạnh nhất và nhiều nhất.

    Chỉ khi hắn ngăn cản được binh lực của Kim Phong Tế Vũ lâu, hai sư đệ của hắn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, giết chết cường địch.

    Đây không phải là lúc tranh công, mà là lúc giết địch.

    Khi giết địch, bọn họ luôn luôn đồng lòng.

    Cho nên hắn dùng một thanh kiếm lạnh, giết đến đỏ mắt, giết đến tử thi đầy đất, ngay cả con đường cũng giết đến đỏ rực nóng cháy.

    Cứ giết tiếp như vậy, chỉ sợ hắn sẽ giết đến bốc lửa cả kinh thành.

    Lúc này, người vây đánh còn nhiều hơn xa so với dự liệu của bọn hắn.

    Đội ngũ này vốn chỉ có khoảng bảy tám người đi trước dẫn đường, mười hai mười ba người bảo vệ chung quanh ba chiếc kiệu, phía sau là bảy tám người đoạn hậu. Nhưng tập kích vừa bắt đầu, lập tức tại góc đường, nhà cửa, thậm chí là đầu hẻm, cuối hẻm, trên mái, dưới mái đến sau đình, trước đình đều xuất hiện không ít người.

    Những người này động tác lưu loát, mặt mày lanh lợi, chiến chí kinh người, sát lực mạnh mẽ. Bọn họ giống như âm hồn vẫn luôn ẩn nấp bảo vệ ba chiếc kiệu này, lại giống như quanh năm ở trong bóng tối chờ đợi trận giết chóc đẫm máu này, vẫn luôn chờ Ôn Hỏa Cổn, Hà Nan Quá và Lương Thương Tâm đến tập kích.

    Bọn họ bọc đánh tới, không hề lên tiếng, tiến hành một trận vây giết.

    Ôn Hỏa Cổn vừa nhìn thấy những người này, trong lòng trầm xuống, nhưng mũi kiếm lại giơ lên.

    Hắn biết những người này khó đối phó, hắn có cảm giác như “lâm vào trùng vây”.

    (Cảm giác này có phần giống như ngày đó khi Tôn Ức Cựu trúng mai phục rơi vào trong lưới, ít nhất cũng hết sức tương tự. Chỉ có điều, hiện giờ đương nhiên hắn không biết Tôn Ức Cựu đã từng có tâm tình như vậy; Tôn Kiếm Yêu trước đây dĩ nhiên không biết Ôn Hỏa Cổn cũng trải qua tâm tình như thế. Kỳ lạ là Tôn Ức Cựu và Ôn Hỏa Cổn tuy là đồng môn, nhưng giữa hai bên lại tranh đấu gay gắt, bằng mặt không bằng lòng. Thú vị là Tôn Kiếm Yêu chết bởi kế sách của Thích Thiếu Thương, người đầu tiên báo thù cho hắn lại là Ôn Kiếm Thần. Cũng vì vậy, hôm nay Ôn Kiếm Thần mới gặp phải mai phục, trải qua tâm tình đồng dạng hoặc gần giống như Tôn Ức Cựu trước đây.)

    Nhưng hắn nhất định phải đối phó, nhất định phải đối diện.

    Hắn luôn luôn đối diện với vấn đề, bởi vì hắn biết, nếu có vấn đề mà không dám đi đối diện, vấn đề nhất định sẽ bành trướng, khuếch tán, mãnh liệt, cuối cùng sẽ trở thành vấn đề khó khăn không giải quyết được.

    Kẻ địch cũng như vậy.

    Không dám đối mặt với kẻ địch, tiêu diệt kẻ địch, kết quả nhất định sẽ bị kẻ địch càng ngày càng mạnh tiêu diệt.

    Ôn Hỏa Cổn luôn dũng mãnh gan dạ.

    Hắn xông về phía kẻ địch, giết về hướng có nhiều kẻ địch nhất.

    Dũng cảm đối địch, không mất mạng bởi kẻ địch.

    Can đảm tác chiến, không bỏ mạng trong chiến tranh.

    Cho nên kiếm lạnh trên tay hắn bắt đầu nóng, bị máu nóng kích thích.

    Phàm là nơi ánh kiếm của hắn lướt qua, ánh máu lập tức bắn lên.

    Máu chưa từng dứt, chưa từng dừng.

    Hắn dùng một kiếm đâm vào cổ họng một tên địch, rút ra, ánh máu rực rỡ chợt bắn lên. Trước khi rơi xuống, kiếm của hắn đã đâm thủng lồng ngực một cao thủ khác, hoa máu từ sau lưng phun ra, tráng lệ vô cùng, văng tung tóe vào mặt một kẻ địch, cùng với trên áo một kẻ địch khác. Cùng lúc đó, kiếm của hắn lại đâm vào giữa bụng một đối thủ, sau đó rút ra, lại chợt hiện lên một cầu vồng máu.

    Máu chảy như suối, cầu vồng máu chưa hề đứt.

    Sát khí của hắn càng nồng nặc, càng dữ dội hơn.

    Hắn không những giết chết những kẻ địch xông về phía mình, còn dùng sức một người một kiếm ngăn cản kẻ địch bọc đánh Lương Thương Tâm và Hà Nan Quá.

    Hắn giết đến hăng máu, cũng đánh đến bốc lửa.

    Kiếm lạnh dính đầy máu nóng.

    Gươm sắc nhuộm đỏ, kiếm xanh chuyển hồng.

    Hắn đã giết chết kẻ địch thứ mười sáu, kẻ địch ngã xuống, máu còn vẩy ra trong không gian sát phạt.

    Nhưng kẻ địch lại giống như càng lúc càng nhiều, hơn nữa võ công cũng giống như càng lúc càng cao.

    Ôn Hỏa Cổn giết đến giận dữ, lửa giận vừa bốc lên thì hắn lại hăng hái.

    Kiếm pháp của hắn vốn là càng giận càng có thể phát huy, càng bốc lửa càng thi triển tinh tế.

    Kiếm của hắn vốn đi theo con đường “giận dữ đủ để hủy diệt tất cả”.

    Sư phụ của hắn là “Bạt Kiếm Xuất Sao (rút kiếm khỏi vỏ)” Ôn Hướng Thượng trong Thất Tuyệt Kiếm Thần. Ôn Lạt Hà năm xưa võ công bình thường, nhưng đến trung niên tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp “dùng lưỡi kiếm sử kiếm”. Bộ kiếm pháp sát chiêu này chính là chiến đấu với bản thân, dùng lưỡi kiếm làm kiếm, giống như đặt mình trên ngọn núi cao và hiểm trở, không để đường lui, cũng không chừa dư địa, mỗi chiêu mỗi thức đều là cách đánh liều mạng, ngọc nát đá tan, không tiếc sinh tử. Nhờ đó thanh danh lan truyền, cùng với sáu tên đồng môn của hắn là Lương Phủ Tâm, Hà Kiếm Thính, Trần Côn Lễ, Dư Thần Nghĩa, Tôn Chỉ Mi và La Tống Thang tề danh thiên hạ, trở thành bảy trong mười đại kiếm thủ nổi danh nhất của võ lâm đời trước.

    Ôn Lạt Hà sử dụng kiếm pháp liều mạng, cho nên hắn lại khát vọng mong đợi đệ tử truyền nhân của mình có thể luyện thành một bộ kiếm pháp ưu nhã, nhẹ nhàng, thanh tịnh, phóng khoáng. Vì vậy hắn cố ý chọn truyền nghề tại Lư sơn, muốn truyền nhân môn đồ Ôn Hỏa Cổn của hắn có thể cảm ngộ được cái đẹp ở nơi này.

    Thế nhưng không giống như ý nguyện, Ôn Hỏa Cổn trời sinh tính khí nóng nảy, kiếm pháp thành tựu đã có bá tài, càng có bá khí, nộ khí càng lớn thì tài hoa kiếm pháp lại càng cao. Cộng thêm bị ảnh hưởng bởi của sư phụ hắn là “Bạt Kiếm Xuất Sao” Ôn Lạt Hà, kiếm pháp liều mạng, bạt mạng, không cần mạng, càng thêm nóng nảy. Cho nên kiếm pháp của Ôn Hỏa Cổn không hề dính dáng đến khí tức thanh tú của Lư sơn, ngược lại càng luyện càng nóng bỏng, cơn giận càng cao thì càng uy vũ mạnh mẽ.

    Tính cách tạo thành vận mệnh, tính khí ẩn chứa tài hoa.

    Khi Ôn Hỏa Cổn chân chính thi triển ra tinh hoa kiếm đạo của hắn, chính là lúc hắn giết đến giận dữ.

    Hiện giờ hắn đã giết đến gió trợ thế lửa, nổi trận lôi đình.

    Thậm chí gió kiếm của hắn đã che phủ tiếng sấm nơi chân trời.

    Hắn đã không nghe được tiếng sấm.

    Hắn chỉ rung lên sấm gió dưới đáy kiếm của mình.
     
    Hachxihoi and sonteo like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)