FREE  Mạt Thế Tận thế trùng triều

  1. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 10: Một đêm trôi qua
    Cổ Nguyệt tận lực lộ ra một nụ cười hiền lành, bất quá đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào thân mình của thiếu nữ.

    Thiếu nữ không phiến lũ, cũng không che lấp, Cổ Nguyệt tự nhiên không khách khí đem cái thân thể mềm mại lả lướt hấp dẫn kia nhìn một cái không sót gì.

    Thiếu nữ cảnh giác nhìn chằm chằm Cổ Nguyệt, bày ra một bộ tư thái phòng ngự. Cổ Nguyệt cùng nàng nói chuyện, nhưng nàng lại giống như nghe không hiểu, vẫn như cũ phát ra âm thanh. ‘ ô ô ’ cảnh cáo

    “Không phải là đầu óc hỏng rồi chứ?”

    Cổ Nguyệt nhìn thiếu nữ, tức khắc cảm giác vô cùng đáng tiếc. Một thiếu nữ đáng yêu như vậy, vậy mà đầu óc lại xảy ra vấn đề, thật là chuyện vô cùng đáng tiếc!

    Bất quá mạt thế xảy ra xong thì nữ nhân đều là tài nguyên hi hữu, liền tính ngay cả ngươi có vẻ ngoài giống như phượng tỷ thì cũng sẽ có nam nhân đi truy cầu, dù sao thì nhắm mắt lại còn không phải là nên làm gì thì làm sao……

    Tuy rằng đầu của thiếu nữ có vấn đề, nhưng mà Cổ Nguyệt cũng không tính toán từ bỏ. Hắn dùng Đầu Phát nhanh chóng bện ra một kiện áo khoác, tiếp theo tách Đầu Phát liên hệ cùng áo khoác ra.

    Cầm lấy áo khoác, Cổ Nguyệt liền tới gần thiếu nữ, dụ dỗ nói:

    “Tới, mặc vào, nữ hài tử trần trụi cũng không tốt nha.”

    Không ngờ thiếu nữ lại ở trong nháy mắt khi Cổ Nguyệt tới gần đột nhiên dùng đầu đâm hướng Cổ Nguyệt, may mắn là Cổ Nguyệt phản ứng rất nhanh, lập tức dùng Đầu Phát bện ra một khối võng che ở phía trước, nếu không va chạm này liền đủ để cho hắn ngất.

    Vừa mới nhìnthiếu nữ đâm gốc cây còn không cảm giác được như thế nào, tự mình thể hội xong, Cổ Nguyệt mới cảm giác được lực lượng của thiếu nữ lớn như thế nào, quả thực liền không thể tưởng tượng.

    Bất quá liền tính sức lực của thiếu nữ lại lớn hơn cũng vô dụng, Cổ Nguyệt dùng Đầu Phát trực tiếp đem nàng quấn lấy, làm nàng chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, lúc này nàng liền không còn cách nào.

    Sờ sờ đầu của thiếu nữ, tiếp theo Cổ Nguyệt lại nhéo nhéo khuôn mặt của thiếu nữ, hắn cười nói:

    “Sau này không được đâm vào ta.”

    “Ô ô ô ô!!!”

    Thiếu nữ lập tức nhe răng nhếch miệng trừng mắt Cổ Nguyệt, phảng phất như muốn đem Cổ Nguyệt nuốt chửng vậy.
    Lúc này Cổ Nguyệt cũng không để ý tới thiếu nữ nữa, mà ngược lại nhìn về phía cự mộc, bất quá hắn mới vừa đi tới gần cự mộc, thiếu nữ liền kịch liệt giãy giụa, Cổ Nguyệt không thể không gia tăng số lượng Đầu Phát đem nàng ngăn chặn.

    “Ngươi không muốn ta tới gần viên thụ này?”

    Cổ Nguyệt nhìn thiếu nữ hỏi.

    Thiếu nữ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hiển nhiên vẫn đang dùng sức giãy giụa. Bất quá mỗi sợi Đầu Phát của Cổ Nguyệt đều sở hữu lực lượng gấp 30 lần lực lượng của Cổ Nguyệt, đem tất cả Đầu Phát bện lại cùng một chỗ, sức lực lớn tới mức kinh người, lấy sức lực của thiếu nữ đi đối đầu cùng vô số người thì sao có thể có thể thắng được chứ.

    Cổ Nguyệt từ biểu tình của thiếu nữ chứng thực phỏng đoán của bản thân, hắn lập tức nghiên cứu huyền bí của cự mộc. Gốc cây này thực rắn chắc, liền tính sức lực của thiếu nữ lớn thì cũng chỉ có thể đâm ra một chỗ lõm rất nhỏ. Cổ Nguyệt dùng Đầu Phát thí nghiệm một chút, hắn lấy 30 sợi Đầu Phát tổ hợp thành cưa mới có thể hơi chút cắt ra cự mộc.

    Thiếu nữ nhìn thấy cự mộc bị cắt ra, lập tức phát ra tiếng kêu nôn nóng, chờ Cổ Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng thì lại thấy ánh mắt của nàng lúc này tỏ trông mong nhìn lấy Cổ Nguyệt, phảng phất như là một chú chó con hy vọng chủ nhân thưởng xương. Xem ra nàng biết vũ lực của nàng không đối phó được Cổ Nguyệt, cho nên ngược lại sử dụng chiến thuật bán manh đây.

    “Ngươi muốn thụ đồ vật?”

    Cổ Nguyệt bừng tỉnh nói, đồng thời bị thiếu nữ bán manh công kích ‘ thương ’ không nhẹ.

    Thiếu nữ lập tức gật đầu, hiển nhiên nàng kỳ thật nghe hiểu được những gì mà Cổ Nguyệt nói, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà nàng lại không nói lời nào.

    “Ta đây giúp ngươi.”

    Cổ Nguyệt cười nói.

    Vì để bắt lấy trái tim của thiếu nữ, Cổ Nguyệt quyết định cưa lấy gốc cự mộc này, tuy rằng hắn cũng không biết bên trong cự mộc có cái gì.

    Tóc của hắn không thể chịu được nhiệt độ cực nóng, cho nên mỗi lần cưa mở được một chút thì đều phải dừng lại hạ nhiệt độ, một ngày cũng chỉ cưa được 1% gốc cự mộc.

    Thiếu nữ thấy Cổ Nguyệt có thể cưa được gốc cự mộc, hơn nữa lại còn đáp ứng giúp nàng, kết quả là địch ý hơi chút giảm bớt, ít nhất thì tại thời điểm mà Cổ Nguyệt buông nàng ra thì nàng cũng không có lại ngay lập tức dùng đầu đâm lấy hắn

    Ban đêm, Cổ Nguyệt cùng thiếu nữ ngồi ở bên đống lửa.

    Cổ Nguyệt tuy rằng hấp thu năng lực của hỏa xà, nhưng có lẽ là bởi vì độ phù hợp của gien không đủ cao, cho nên chỉ có thể dùng cái đuôi phun ra một điểm hoả tinh, nhưng bất quá dùng để đốt lửa cũng đủ.

    “Ngươi từ đâu tới?”

    Cổ Nguyệt đem một khối thịt nướng chín đưa cho thiếu nữ, sau đó hỏi.

    Thiếu nữ cúi đầu ăn thịt, thực nhanh viên thịt đã bị tiêu diệt, sau đó nàng dùng cặp mắt trông mong nhìn Cổ Nguyệt.

    “Ngươi bao lớn rồi?”

    Cổ Nguyệt đem một khối thịt đã nướng chin khác đưa cho thiếu nữ, sau đó lại hỏi.

    Thiếu nữ tiếp nhận viên thịt, sau đó lại nhanh chóng tiêu diệt, tiếp theo lại ngẩng đầu bán manh nhìn Cổ Nguyệt.
    “Ngươi có thể để cho ta ôm một cái không?”

    Cổ Nguyệt đem viên thịt đưa cho thiếu nữ, sau đó liền đầy cõi lòng chờ mong hỏi.

    Thiếu nữ tiếp nhận viên thịt, rồi lại cúi đầu ăn thịt. Cổ Nguyệt đem thiếu nữ trầm mặc coi như cho phép, thế là liền biến thành cảnh tượng thiếu nữ ngồi ở trong lòng ngực hắn ăn thịt.

    “Ngươi có người nhà không?”

    Cổ Nguyệt hỏi, tuy rằng hắn vẫn biết thiếu nữ khẳng định sẽ không trả lời.

    Thiếu nữ vừa lúc ăn xong thịt, mắt lại trông mong nhìn Cổ Nguyệt.

    “Thân một chút, liền cho ngươi thịt.”

    Cổ Nguyệt chỉ vào môi của mình nói, trái tim nhỏ của hắn lúc này bùm bùm nhảy, đây chính là nụ hôn đầu tiên của hắn nha!

    Thiếu nữ thực bằng phẳng hôn Cổ Nguyệt một chút, sau đó lại nhìn Cổ Nguyệt, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng đối thịt.

    Cổ Nguyệt ngây người, hắn không nghĩ tới thiếu nữ thật sự liền sẽ hôn hắn. Bất quá hồi tưởng cảm giác hôn môi mới vừa rồi lại một chút, tựa hồ ra toàn dầu mỡ ra thì thật sự không cảm giác được gì ……

    Cổ Nguyệt lại đem thịt đưa cho thiếu nữ trong lòng ngực, sau đó lại than thở nụ hôn đầu tiên của bản thân cứ cư nhiên như vậy mất rồi.

    Thiếu nữ rốt cuộc ăn no xong, sau đó ghé vào trên người của Cổ Nguyệt híp mắt tựa hồ buồn ngủ. Cổ Nguyệt đành phải đem nàng ôm lấy, sau đó lại đem đầu tóc bện thành một chiếc võng lớn thích hợp dành cho hai người ngủ, trong đó hàm nghĩa gì cũng không cần nói cũng biết.

    Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau trời còn chưa sáng thì Cổ Nguyệt đã bị thiếu nữ lay tỉnh.
     
  2. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 11: Hai năng lực giả
    “Làm sao vậy?”

    Cổ Nguyệt còn buồn ngủ nhìn thiếu nữ, bởi vì có Hắc Giáp gác đêm, cho nên hắn ngủ đặc biệt an tâm, đồng thời cũng ngủ đặc biệt sâu.

    Thiếu nữ thấy Cổ Nguyệt tỉnh, lập tức chỉ vào Sinh vật biến dị trên lãnh địa của ốc sên keo nước, sau đó lại chỉ vào bụng của nàng.

    Cổ Nguyệt liền minh bạch, nàng đã đói bụng.

    Sức ăn của Thiếu nữ vào buổi sáng sớm này lại lần nữa làm cho Cổ Nguyệt cảm thấy khiếp sợ……

    …………

    Kế tiếp mấy chục ngày, Cổ Nguyệt trừ bỏ thời gian Thôn Phệ một chút Sinh vật biến dị sở hữu năng lực ra thì chính là giúp thiếu nữ cưa gốc cự mộc.

    Trải qua thiên nan vạn nan, rốt cuộc gốc cự mộc ở dưới sự ngoan cường đấu tranh của Cổ Nguyệt cũng đã ngã xuống, một khắc mà gốc cự mộc ngã xuống kia, đại địa liền chấn động, trong rừng cây có vô số chim bay thoát đi, nếu không phải là Cổ Nguyệt kịp thời dùng Đầu Phát bọc lấy bản thân cùng thiếu nữ thì mỗi âm chấn cũng liền đủ để đem bọn họ đánh chết.

    Bình tĩnh ngồi lại xong, Cổ Nguyệt mới thu hồi lại Đầu Phát, thiếu nữ lập tức từ bên trong thân cây đào ra một viên lục ngọc lớn.

    “Đó là cái gì?”

    Cổ Nguyệt một bên thu về Đầu Phát một bên hỏi.

    Thiếu nữ không có trả lời vấn đề của Cổ Nguyệt, mà vẫn nắm lấy viên lục ngọc như bảo bối, còn vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm lục ngọc.

    Cổ Nguyệt cũng không trông cậy rằng thiếu nữ này sẽ trả lời, hắn chỉ là muốn cùng nàng trò chuyện mà thôi, hắn phỏng đoán rằng viên lục ngọc kia cùng với viên hồng ngọc phát hiện ra trong não của não trùng nhất định có quan hệ, nhưng bất quá hồng ngọc có thể khiến cho người ta nhận được siêu năng lực, thật không biết hiệu quả của viên lục ngọc này lại không biết là cái gì.

    Thấy thiếu nữ vẫn luôn nắm lấy lục ngọc, Cổ Nguyệt nghĩ nghĩ, nói:

    “Ta giúp ngươi làm thành mặt dây.”

    Thiếu nữ nghe được Cổ Nguyệt nói, hơi chút do dự xong liền lưu luyến không rời đem viên lục ngọc đưa cho Cổ Nguyệt.

    Cổ Nguyệt dùng Đầu Phát bao vây lục ngọc, tiếp theo đó hắn bắt đầu dùng biện pháp bện kết Trung Quốc mà làm thành một mặt dây, thực nhanh mặt dây liền làm tốt.

    “Ta giúp ngươi mang lên.”

    Cổ Nguyệt tách ra một bộ phận Đầu Phát kia, cầm lấy mặt dây cười nói.

    Vì thiếu nữ mang lên mặt dây, Cổ Nguyệt nhìn thiếu nữ không khỏi ý cười. Thiếu nữ lúc này mặc một chiếc váy màu đen do hắn bện, mang theo mặt dây, quang mang mạt lục do mặt dây kia phát ra làm cho nàng giống như là tinh linh trong đêm đen.

    “Cá.. ơn.”

    Thiếu nữ vui vẻ sờ sờ mặt dây, tiếp theo ngẩng đầu gian nan mà nói.

    Cổ Nguyệt sửng sốt?

    Cá.. ơn?

    “Ngươi là đang nói cảm ơn sao?”

    Cổ Nguyệt kích động nói.

    Thiếu nữ gật gật đầu, sau đó ôm lấy cánh tay của Cổ Nguyệt rồi dùng khuôn mặt cọ, vẻ thực thích Cổ Nguyệt.

    Cổ Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy vất vả mười ngày qua của mình vẫn tương đối có giá trị, ít nhất là hiện tại thiếu nữ đã hoàn toàn đem hắn coi thành đồng bạn, hơn nữa còn thực ỷ lại vào hắn.

    …………

    “Mẹ nó, Trần Xuyên, ngươi không phải nói rằng phụ cận không nguy hiểm sao?”

    Một thanh niên tốc màu lục từ bên trong lùm cây đi ra, hắn phẫn nộ hướng lùm cây rít gào.
    Tiếp theo một thanh niên khác giữa mày một chút chấm hồng cũng từ trong lùm cây đi ra, nói:

    “Ta là nói qua, nguyên nhân động đất là do đại thụ ở khu vực trung tâm đổ gây ra, chứ không phải là do sinh vật công kích.”

    “Kia lại như thế nào?”

    Thanh niên tóc lục nhìn Trần Xuyên cả giận nói, trận động đất vừa rồi thiếu chút nữa đã muốn mệnh của hắn.
    Trần Xuyên đẩy đẩy cặp mắt kính, chỉ vào phía trước nói:

    “Ngươi nhìn về phía trước, bọn họ hẳn chính là kẻ khởi xướng.”

    Thanh niên tóc lục nhìn qua, chỉ thấy một nam một nữ cảnh giác nhìn hắn. Thiếu nữ nhìn vô cùng đẹp, so với ba nữ nô mà hắn đang nuôi dưỡng còn xinh đẹp hơn nhiều, mà người nam kia …… Chỉ là tên tiểu bạch kiểm.

    “Sức chiến đấu của nam nhân kia là bao nhiêu?” Thanh niên tóc lục lập tức hỏi.

    Trần Xuyên nhìn nam nhân đối diện liếc mắt một cái, nói:

    “93!”

    “Ha ha, tiểu bạch kiểm đi tự tìm chết, nữ nhân của ngươi ta muốn!”

    Thanh niên tóc lục ngay sau đó đôi mắt tản ra một luồng quang mang tham lam, hắn một cái nhảy lên liền nhào hướng vào nam tử.

    Ở cái thế đạo này, kẻ yếu chỉ có thể hướng cường giả vẫy đuôi lấy lòng. Mỹ nữ chỉ có cường giả có thể chiếm hữu. Cổ Nguyệt đã sớm biết, thất phu vô tội hoài bích có tội, hắn chỉ cần ở bên cạnh thiếu nữ thì liền sẽ không tránh được cảnh bị những nam nhân khác mơ ước, chiến đấu là chuyện sớm hay muộn thôi.

    Chỉ là hắn không nghĩ tới lại sẽ chiến đấu tới nhanh như vậy, tới đột nhiên như vậy. Bởi vì gốc cự mộc ngã xuống, cho nên đại địa hiện tại vẫn còn đang hơi hơi phát ra chấn động, Cổ Nguyệt không có biện pháp dùng Đầu Phát theo dõi tình huống chung quanh, cho nên đã để cho hai người trước mắt ở dưới tình huống hắn không biết có thể tiếp cận.

    Thanh niên tóc lục một chưởng chụp tới, Cổ Nguyệt lập tức dùng Đầu Phát phòng ngự, nhưng tiếp theo hắn liền phát hiện ra đầu tóc đã bị thanh niên tóc lục ăn mòn mất, hắn liền vội dùng Đầu Phát cuốn lấy mặt sau một gốc cây, sau đó đem bản thân kéo lui.

    Bàn tay của thanh niên tóc lục bị một cổ chất lỏng màu xanh lục bao bọc, hắn nhìn Cổ Nguyệt châm chọc nói:

    “Tiểu bạch kiểm quả nhiên phế vật, ngoan ngoãn đi tìm chết đi, mỹ nữ kia không phải là loại phế sài như ngươi có thể có được!”

    Đầu Phát của Cổ Nguyệt nhanh chóng sinh trưởng, hắn nhíu mày nhìn bàn tay của thanh niên tóc lục nhỏ giọt chất lỏng ra trên mặt đất, mặt đất kia cư nhiên xuất hiện một lỗ nhỏ màu đen, hơn nữa còn không biết sâu bao nhiêu.

    Năng lực ăn mòn thật biến thái!

    “Phùng Cương, cẩn thân của đầu tóc của nam nhân kia, dùng áo giáp ăn mòn đi.”

    Trần Xuyên nói.

    Cổ Nguyệt đang muốn dùng một sợi tóc thật nhỏ đi đánh lén, không nghĩ tới vậy mà lại bị phát hiện.

    Phùng Cương nhãn lực cũng cực tốt, trải qua được Trần Xuyên nhắc nhở, hắn cũng phát hiện ra một sợi tóc thon dài dọc theo mặt đất phóng tới, hắn cười lạnh một tiếng, tiếp theo thân thể bị một cổ chất lỏng màu xanh lục bao vây, trang phục trên người lập tức đều bị ăn mòn sạch sẽ.

    “Phiền toái.”

    Cổ Nguyệt phát hiện ra cứ như vậy, hắn căn bản không có cách nào đi công kích được thanh niên gọi là Phùng Cương ở trước mắt này. Bất quá Cổ Nguyệt tựa hồ cũng không có lý do bắt buộc phải chiến, cái đuôi của hắn bỗng nhiên nhếch lên phun ra một luồng sương đen dày đặc, tiếp theo hắn lập tức dùng Đầu Phát quấn lấy thiếu nữ chạy trốn.

    Chờ đến lúc luồng sương đen tản ra, Phùng Cương nhìn bốn phía, ngay sau đó phẫn nộ rít gào nói: “Ngươi trốn không thoát, ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định sẽ…!!!!”

    “Phùng Cương, cẩn thận một chút, nam nhân kia tựa hồ là song trọng năng lực giả.”
     
  3. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 12: Kế hoạch truy đuổi
    Trần Xuyên lạnh nhạt nói, nếu như đã kết thù, vẫn là nên nhổ cỏ tận gốc, đặc biệt là song trọng năng lực giả, tiềm lực thật là đáng sợ, tuyệt đối không thể để cho đối phương trưởng thành được.

    Phùng Cương sửng sốt, ngay sau đó dữ tợncười nói:

    “Đã hiểu, ta nhất định sẽ làm thịt hắn, nữ nhân kia ta định là muốn rồi.”

    Cổ Nguyệt ở trên một hốc cây thô to dừng lại, sau đó liền lôi kéo thiếu nữ ẩn thân ở bên trong, ngồi xuống xong hắn một bên thở dốc một bên kéo ra ống tay áo, cánh tay hắn gồ ghề lồi lõm, máu vẫn còn lưu. Đây là ở trong nháy mắt vừa mới giao thủ, hắn lui về phía sau nhưng vẫn bị chất lỏng ăn mòn phun trúng.

    Năng lực của thanh niên tóc lục Phùng Cương kia vô cùng biến thái, thân thể hắn có thể nhanh chóng tiết ra một loại chất lỏng ăn mòn siêu cấp, chỉ cần chạm phải liền bị thương, hơn nữa hắn còn có thể dùng loại chất lỏng này bao trùm toàn thân, căn bản là không có sơ hở có thể tìm ra!

    “May mắn có được sương mù ngụy trang của miêu dạ ưng, bằng không thì liền phiền toái.”

    Cổ Nguyệt dùng Đầu Phát đơn giản băng bó miệng vết thương, sau đó nhìn nhìn vẻ mặt lo lắng của thiếu nữ đang ở bên cạnh.

    Thiếu nữ nghe hiểu được bọn họ đối thoại, nàng biết Cổ Nguyệt cùng Phùng Cương chém giết là bởi vì nàng, Cổ Nguyệt là vì bảo hộ nàng mà bị thương.

    “Yên tâm, ta không có việc gì.”

    Cổ Nguyệt sờ sờ đầu của thiếu nữ, an ủi nói

    Tuy rằng hắn là nói như vậy, nhưng mà miệng vết thương vẫn gây nên chút phiền phức, nếu như không kịp thời xử lý thì chỉ sợ sẽ nhiễm trùng. Hơn nữa hắn cũng không biết hai người kia có thể truy kích bọn họ hay không.

    Cùng lúc đó, Phùng Cương cùng Trần Xuyên nhanh chóng di chuyển, rừng cây tuy rằng rất lớn, nhưng mà tốc độ của bọn hắn cũng vô cùng nhanh, hơn nữa toàn thân Phùng Cương được chất lỏng ăn mòn bao phủ, do đó không gì cản được, căn bản chính là trực tiếp hành tẩu, cho nên tốc độ của hắn càng thêm nhanh. Bất quá bọn họ tìm ba giờ rồi cũng đều không có phát hiện ra được vị trí của Cổ Nguyệt.

    “Phùng Cương, dừng lại.”

    Trần Xuyên nói.

    Phùng Cương tuy rằng tính cách hỏa bạo, nhưng mà hắn cùng Trần Xuyên từ nhỏ liền đã nhận thức, hắn biết Trần Xuyên thông minh hơn nữa còn có ý tưởng, cho nên nghe được Trần Xuyên nói liềnlập tức dừng lại.

    “Năng lực của nam nhân kia vô cùng thích hợp để chạy trốn, tốc độ mà tóc của hắn sinh trưởng vừa nhanh hơn nữa lực lượng lại còn mạnh, ở trong rừng cây thì hắn hoàn toàn có thể hành động giống như Spider Man vậy, hơn nữa hắn còn có thể phun ra sương khói màu đen, liền tính chúng ta có tìm ra được hắn thì cũng rất có thể để cho hắn lại lần nữa chạy thoát.”

    Trần Xuyên nói.

    Phùng Cương vừa nghe, vội la lên:

    “Vậy nên làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để cho hắn mang theo mỹ nữ kia trốn thoát?”

    “Đương nhiên là không thể, hiện tại chúng ta cùng hắn đã kết thù, không giết hắn sớm hay muộn thì sẽ là một mối họa, cho nên chúng ta cần thiết lập một cái kế hoạch có thể bắt hắn phải chết không thể nghi ngờ.”

    Trần Xuyên đẩy đẩy mắt kính, nhàn nhạt nói.

    Phùng Cương thu liễm chất lỏng ăn mòn sau đó ngồi ở trên một thân cây, nói:

    “Vậy ngươi nhanh nói ra ý tưởng đi, bằng không hai người bọn hắn chạy ra khỏi rừng rậm, vậy chậm.”

    “Tốt, ta nghĩ ra một cái biện pháp, bất quá có chút nguy hiểm.”

    Điểm đỏ giữa mày Trần Xuyên sáng lên.

    Phùng Cương biết Trần Xuyên nói có chút nguy hiểm chính là vô cùng nguy hiểm, không khỏi nhỏ giọng nói:
    “Cái gì nguy hiểm?”

    “Chúng ta có thể phóng hỏa lửa phiến rừng cây này, đem hắn bức ra.”

    Trần Xuyên cười lạnh nói.

    Phùng Cương không khỏi mồ hôi lạnh nói:

    “Chẳng lẽ ngươi đã quên, phóng hỏa đốt rừng rất nguy hiểm?”

    Bọn họ hai người nguyên bản đi theo một chi đội chạy nạn, sau lại bị một phiến rừng cây chắn lộ, người dẫn đầu đội chạy nạn kia bảo người đem rừng cây đốt, sau đó lại đi qua, miễn cho ở trong rừng cây gặp phải Sinh vật biến dị nguy hiểm.

    Đốm lửa này một cháy liền đã phát sinh ra vấn đề. Ở trong Hỏa Diễm, một con mai hoa lộc biến dị vậy mà đã bắt đầu lần thứ hai biến dị, nó hấp thu đại lượng Hỏa Diễm xong cư nhiên biến thành bộ dáng giống như Hỏa Kỳ Lân. Cuối cùng ở dưới công kích của Hỏa Kỳ Lân, đội chạy nạn kia chỉ có hai người bọn hắn là còn sống sót.

    Tuy rằng lửa có thể giết chết đại đa số Sinh vật biến dị, nhưng mà cũng có tỷ lệ nhất định thúc đẩy Sinh vật biến dị hướng phương hướng càng cao cấp lần thứ hai biến dị!

    “Ta đương nhiên biết, cho nên chúng ta chỉ cần ở ngoài bìa rừng mai phục là được. Ta sẽ thiết kế một lộ tuyến, còn ngươi thì dùng dịch ăn mòn mở ra một cái lối để cho bọn hắn sinh tồn, chỉ cần bọn hắn rời khỏi rừng cây, ngươi liền dùng dịch ăn mòn đánh lén, cần phải một kích lấy mạng!”

    Trần Xuyên nói.

    Phùng Cương nghe xong cũng cảm thấy đây là biện pháp tốt, để cho đối phương chui đầu vô lưới vẫn so với hiện tại giống như ruồi nhặng không đầu nơi nơi tìm tốt hơn nhiều.

    “Nhưng nếu như có Sinh vật lần thứ hai biến dị xuất hiện thì phải làm sao bây giờ?”

    Phùng Cương vẫn có điểm lo lắng.

    Tuy rằng hắn hành sự có đôi khi sẽ thực điên cuồng, nhưng mà đầu Hỏa Kỳ Lân lần trước thật sự là quá khủng bố, thế cho nên ở đáy lòng hắn vẫn lưu lại một nỗi sợ hãi không thể xóa nhòa.

    Trần Xuyên cười nói:

    “Liền tính sinh ra Sinh vật biến dị lần thứ hai, vậy cũng không quan hệ với chúng ta, nên lo lắng chính là bọn hắn.”
    “Nhưng cứ như vậy, nữ nhân kia ……”

    Phùng Cương do dự nói, mục đích hắn công kích Cổ Nguyệt chính là để cướp đoạt mỹ nữ hiếm thấy kia, cho nên nếu như mỹ nữ kia bị thiêu chết, vậy không phải là làm không công.

    Trần Xuyên cười lạnh nói:

    “Phùng Cương, ngươi não tàn rồi hay sao?”

    “Trần Xuyên, ngươi muốn đánh nhau?”

    Phùng Cương lập tức cả giận nói.

    Trần Xuyên xoa xoa cái trán, nói:

    “Ngươi từ nhỏ liền đã không đầu óc, ngươi cũng không nghĩ, hiện tại là tình huống như thế nào, nam nhân kia rất khó triền ngươi hiểu không, nếu như không phải ngươi vừa mới gặp bỗng nhiên ra tay công kích hắn, chúng ta vẫn không đến mức cùng hắn kết thù. Hiện tại ngươi đang chiếm ưu thế, nhưng về sau thì sao?”

    “Liền tính là về sau, hắn cũng không có khả năng sẽ là đối thủ của ta, một tên tiểu bụi đời, chỉ cần hắn không trốn, ta một bàn tay liền giết hắn.”

    Phùng Cương khinh thường nói.

    Trần Xuyên cười lạnh nói:

    “Nếu như hắn phun ra sương khói có độc thì sao, vừa rồi sẽ trong nháy mắt liền có thể hạ gục được chúng ta.”
    “Nhưng sương mù này không phải là không có độc sao.”

    Phùng Cương nói, bất quá ngữ khí đã có chút không đủ tự tin.

    Tuy rằng năng lực của hắn thực biến thái, nhưng mà cũng không phải là tồn tại vô địch, nếu như địch nhân là cao thủ về dụng độc, hắn rất có thể ở trong bất tri bất giác đã bị xử lý.
     
  4. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 13: Biển lửa
    Trần Xuyên lạnh nhạt nói:

    “Hiện tại thì không có độc, ai biết hắn về sau liền sẽ có độc không, ngươi tại thời điểm bắt đầu không phải cũng chỉ có thể ăn mòn được kim loại, hiện tại dịch ăn mòn của ngươi đã có thể ăn mòn được đại đa số vật chất, đây rõ ràng là đã tiến hóa, chỉ cần cắn nuốt ngọc, liền sẽ có được khả năng vô hạn tiến hóa, cho nên cần thiết phải nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không thể để cho loại song trọng năng lực giả như hắn có cơ hội để trưởng thành!”

    “Tốt, nếu như phải thật sự cần thiết từ bỏ thiếu nữ kia, vậy thì từ bỏ, nhưng bất quá nếu như có thể lộng tới tay thì ngươi nhất định phải giúp ta.”

    Phùng Cương không cam lòng mà nói.

    Trần Xuyên gật gật đầu, cũng không nói lời nào.

    Đạt thành chung nhận thức xong, giữa mày Trần Xuyên bắn ra một đạo bạch quang, tiếp theo trước mắt hắn xuất hiện một cái màn hình bạch quang. Năng lực của hắn tạm thời không thích hợp chiến đấu, nhưng mà dùng để thu lấy tin tức cùng với tính toán thì lại vô cùng tốt, hắn xưng năng lực của bản thân là ‘ ẩn quang rà quét ’.

    Ẩn quang rà quét tổng cộng có ba loại hình thức, loại thứ nhất chính là rà quét sinh vật, loại thứ hai là rà quét vật chết, mà loại thứ ba chính là rà quét địa lợi.

    Rà quét sinh vật khi đối với bản thân trăm phần trăm rà quét, có thể đem hết thảy trạng huống của bản thân số liệu hóa, để cho hắn có thể rõ ràng biết được tố chất thân thể của mình. Bất quá đối với người khác lại chỉ có thể rà quét ra được tố chất thân thể, sau đó liệt ra một cái số liệu tổng hợp đại khái, hắn gọi cái số liệu này là sức chiến đấu.

    Rà quét vật chết chính là đem vật chất số liệu hóa, tỷ như điểm nóng chảy, độ cứng, tính dai vv…của vật. Thông qua tương đối, hắn có thể rõ ràng biết được loại vật chất này có thể dùng để làm cái gì, đồng thời cũng có thể biết được nhược điểm của loại vật chất này.

    Rà quét Địa lợi còn lại chính là rà quét địa hình của một chỗ, bằng vào năng lực này mà hắn có thể nhanh chóng tìm ra lộ tuyến thích hợp nhất để tiến lên, cũng có thể căn cứ địa hình mà định ra chiến lược.

    “Rà quét Địa hình.”

    Trần Xuyên đạm mạc nói.

    Hắn vừa dứt lời, một đạo vô hình quang nháy mắt khuếch tán hướng ra bốn phía, tiếp theo trên màn hình liền màu trắng xuất hiện địa hình của phiến rừng cây.

    “Cái này thì bọn hắn có chạy đằng trời.”

    Nhìn địa hình trước mắt, Trần Xuyên cười lạnh nói.

    Dịch ăn mòn của Phùng Cương sau dùng nước đem pha loãng thì lại có đặc tính cháy một cách thần kỳ, hơn nữa một giọt dịch ăn mòn có thể đem đi pha loãng với một xô nước, cho nên thực nhanh bọn hắn liền d0ã chuẩn bị tốt mấy chục thùng chất lỏng cháy được như xăng.

    Dựa theo Trần Xuyên chỉ thị, Phùng Cương liền đem những chất lỏng này đều xối ở chung quanh rừng cây, sau đó lại ở phụ cận rừng cây dùng dịch ăn mòn đả thông một cái con đường, liền tính ngay cả khi rừng cây cháy thì con đường này cũng có thể thông ra ngoài bìa rừng, chờ cho rừng cây bốc cháy lên lửa lớn xong thì đối phương cũng cần phải thông qua con đường này thì mới có thể lao ra được.

    “Tốt?”

    Trần Xuyên thấy Phùng Cương trở về lập tức hỏi.

    Phùng Cương gật gật đầu, nói:

    “Tốt.”

    “Không lậu điểm nhi?”

    Trần Xuyên biết Phùng Cương sơ ý, thuận miệng hỏi.

    Phùng Cương không kiên nhẫn nói:

    “Không!”

    “Thế thì tốt.”

    Trần Xuyên lấy ra một cái bật lửa sau đó điểm điểm mấy gốc cây bên cạnh, cây sau khi bị lên đám chất lỏng kia lập tức bốc cháy lên lửa lớn hừng hực, tiếp theo bên cạnh cũng bắt đầu bốc cháy.

    Nhìn rừng cây hỏa thế lớn dần, Trần Xuyên cùng với Phùng Cương lập tức rời xa khỏi phiến rừng cây, chạy tới địa điểm đã dự tính mai phục để chờ đợi.

    ……

    Cổ Nguyệt phát hiện ra bản thân lo lắng hoàn toàn là dư thừa, lực khôi phục của hắn hiện tại so với trong dĩ vãng mạnh mẽ hơn rất nhiều, vết thương trên cánh tay không có bị nhiễm trùng nên chỉ qua ba giờ liền đã đóng vảy, phỏng chừng lại qua mấy cái giờ nữa liền đã có thể đủ khỏi hẳn.

    “Đói bụng?”

    Thấy thiếu nữ có chút uể oải không phấn chấn, Cổ Nguyệt không khỏi hỏi.

    Thiếu nữ hơi hơi ngẩng đầu cọ cọ tay của Cổ Nguyệt, sau đó vuốt cái bụng nhỏ của nàng một bộ ưu sầu, xem ra nàng cũng vì chính sức ăn của mình mà phát sầu.

    “Ta đã cho Hắc Giáp đi bắt con mồi trở về, ngươi nhịn một chút.”

    Cổ Nguyệt sờ sờ đầu của thiếu nữ, khẽ cười nói.

    Thiếu nữ đối hắn có biểu hiện ra thân mật, khiến cho hắn rất thích.

    Mạt thế xong, tất cả mọi người đều vì sinh tồn mà nỗ lực, tâm linh tịch mịch chỉ có thể phát tiết ở trên người của những nữ nhân vì hai ba khối thịt mà bán đi thân thể của mình. Bất quá Cổ Nguyệt lại chưa từng đi tìm những nữ nhân đó, gần nhất hắn sợ bản thân sẽ đi trầm mê ở trong đó, thứ hai là vì lượng thịt mà hắn có thể phân phối đến còn chưa đủ để chính hắn ăn, tự nhiên không có dư thừa thịt đi phong lưu.

    Hơn nữa, con hát vô tình kỹ nữ vô nghĩa, hắn cũng không cho rằng những nữ nhân không khác gì kỹ nữ đó có thể bổ khuyết chỗ trống tâm linh của hắn.

    Nhưng thiếu nữ liền bất đồng, trong ánh mắt của nàng để lộ ra một sự thuần tịnh đối hắn không muốn xa rời, tuyệt đối không phải là có thể ngụy trang ra được.

    Có thể nói rằng thiếu nữ chính là đồng bạn duy nhất mà Cổ Nguyệt từ khi bắt đầu mạt thế tới nay thừa nhận.

    Một lát sau, Hắc Giáp đã dùng trùng tơ kéo một con gà rừng biến dị trở về, loại gà rừng biến dị này cho dù biến dị xong thì vẫn như cũ vô cùng nhỏ yếu, chỉ là thân thể trở nên lớn như đà điểu, hơn nữa còn tựa hồ có chút dấu hiệu phản cổ, nhìn qua cư nhiên lại có một chút tư thái phượng hoàng, có lẽ nếu để cho nó tiếp tục biến dị thì thật sẽ có khả năng gà mái biến phượng hoàng.

    Cổ Nguyệt thuần thục rút lông cùng lấy ra nội tạng, sau đó đi ra ngoài lấy nước đem gà rừng biến dị rửa sạch sẽ, tiếp theo hắn trực tiếp dùng cái đuôi phun lửa nướng chín gà rừng, chỉ cần nhiệt độ không vượt qua hai tram thì đầu tóc của cũng không sợ.

    Nướng tốt xong, thiếu nữ liền ăn toàn bộ ba phần tư con gà, thật không thể không làm cho người kinh ngạc cảm than cái năng lực tiêu hóa của bụng nhỏ kia thật là cường hãn.

    Đói ngốc lâu, ăn no xong thì Cổ Nguyệt cùng thiếu nữ liền ôm nhau mà ngủ, để cho Hắc Giáp ở phụ cận giám thị, phòng ngừa Phùng Cương cùng Trần Xuyên tìm tới cửa.

    Không biết ngủ bao lâu rồi, Cổ Nguyệt bỗng nhiên tiếp thu được thông tin báo động của Hắc Giáp, hắn lập tức tỉnh lại bế lên thiếu nữ rời khỏi hốc cây.

    Hắn đứng ở trên nhánh cây liếc mắt một cái nhìn lại, bốn phía thế mà đã lâm vào bên trong một mảnh biển lửa. Nguyên bản rừng cây màu đỏ ở trong lửa hừng hực thiêu đốt phát ra tiếng bùm bùm giòn vang, vô số Sinh vật biến dị nơi nơi chạy trốn, rồi tiếp theo ở trong khói đặc cuồn cuộn mà ngã xuống.

    “Đáng chết, hai tên điên kia, chẳng lẽ bọn hắn biết được rằng đầu tóc của ta sợ nhiệt độ cao?”

    Cổ Nguyệt lập tức nghĩ đám lửa này khẳng định cùng Phùng Cương Trần Xuyên thoát không được quan hệ.
     
  5. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 14: Bị mai phục
    Bất quá hiện tại không phải là thời điểm để tức giận, mấu chốt là phải nhanh chóng chạy trốn, bằng không chờ cho hỏa thế lớn hơn nữa liền chậm.

    Cổ Nguyệt ôm lấy thiếu nữ nhảy xuống cây rồi ngồi ở mặt trên Hắc Giáp, hắn lập tức chỉ vào một cái phương hướng hỏa thế nhỏ lại quát:

    “Chạy nhanh hướng ra ngoài rừng chạy, tốc độ nhanh nhất!”

    Chín cặp chân của Hắc Giáp toàn bộ lập tức triển khai hết mã lực, chở Cổ Nguyệt cùng thiếu nữ ở trong rừng cực nhanh xuyên qua, nhưng bất quá Cổ Nguyệt lại biết tình huống bây giờ cũng không lạc quan. Tuy rằng bọn họ đi trước phương hướng hỏa thế nhỏ lại, nhưng mà vẫn như cũ vô cùng nguy hiểm, bốn phía cây cối tùy thời có sập ngã, lại còn phải đi phòng bị những động vật khác trong lúc hoảng loạn giẫm đạp, cuối cùng có thể chạy ra khỏi rừng cây hay không thì hắn cũng không biết.

    “Mu ~~~”

    Bỗng nhiên Cổ Nguyệt nghe được một tiếng kêu tràn ngập bi ý, hắn nhìn qua thì vừa lúc phát hiện thấy ốc sên keo nước lúc trước.

    Con ốc sên keo nước thật đúng là đã giúp cho Cổ Nguyệt một đại ân, nếu không phải nó dùng keo nước siêu cấp dính trụ đại lượng Sinh vật biến dị thì hắn ở trong rừng cây này thật đúng là không trôi qua ngày tốt như vậy. Bất quá tốc độ di chuyển của ốc sên keo nước lại cực chậm, chỉ sợ là sẽ táng thân biển lửa.

    Cổ Nguyệt tâm niệm vừa động, Đầu Phát lập tức điên cuồng sinh trưởng sau đó đánh tới quấn lấy giáp xác của ốc sên keo nước.

    “Ốc sên huynh, ngươi có thể nghe hiểu được những gì ta nói không. Ta không ác ý, chỉ là muốn mang ngươi rời khỏi cái phiến rừng cây đáng chết này!”

    Thấy ốc sên keo nước giãy giụa, Cổ Nguyệt nhanh hô.

    Ốc sên keo nước cũng được xem như là Sinh vật biến dị cao cấp, chỉ số thông minh cũng không thấp, nghe được Cổ Nguyệt nói lập tức đình chỉ giãy giụa, đồng thời phát ra một tiếng kêu cảm kích.

    Càng tới gần bên cạnh thì hỏa thế càng lớn, Cổ Nguyệt đành phải dùng Đầu Phát quét mở bốn phía cây cối mở đường, ốc sên keo nước vô cùng thông minh, cư nhiên hướng bốn phía phun ra keo nước dập tắt lửa, đồng thời còn có thể phòng ngừa cây cối sập.

    Bỗng nhiên Hắc Giáp khi chạy qua một gốc cây còn chưa có cháy thì cây kia liền ầm ầm nổ mạnh, vô số hạt giống xông lên không trung rơi rụng hướng tứ phương. Cổ Nguyệt chỉ tới kịp bảo vệ thiếu nữ, cả người bị tạc ra hơn mười mét, đầu tóc quấn lấy ốc sên keo nước mất đi khống chế lập tức buông ra, để cho ốc sên keo nước ở trong vụ nổ này bất hạnh bị văng vào trong biển lửa.

    Thiếu nữ thần kinh thô to dị thường, rốt cuộc đã ở trong kịch liệt chấn động mà tỉnh lại, nàng nhìn thấy sau lưng Cổ Nguyệt đều là máu thì liền vội nâng dậy Cổ Nguyệt, nàng biểu tình cực kỳ khẩn trương nhìn Cổ Nguyệt.

    Rốt cuộc thiếu nữ nghĩ đến cái gì, nàng lấy ra mặt dây của mình ở trên lưng Cổ Nguyệt cọ xát, ngay sau đó lục ngọc trong mặt dây liền phát ra một luồng lục quang nhàn nhạt, xương sống lưng của Cổ Nguyệt liền nhanh chóng khôi phục, chỉ một lát cũng đã nhìn không ra bị thương, bất quá lục ngọc trong mặt dây lại đã nhỏ đi một vòng.

    “Khụ khụ……”

    Cổ Nguyệt ho khan hai tiếng, đem máu bầm ứ phun ra. Hắn hơi hơi mở mắt, nhìn thấy thiếu nữ biểu tình khẩn trương thì không khỏi hơi hơi mỉm cười, nói:

    “Ta… Không có việc gì, mau rời khỏi nơi này, nơi này hiện tại đã rất nguy hiểm.”

    Thiếu nữ gật gật đầu, bế lên Cổ Nguyệt chạy nhanh hướng ra ngoài rừng, rốt cuộc nàng cũng nhanh chóng nhìn thấy một cái mương máng, nàng chạy nhanh nhảy xuống đi sau đó dọc theo mương máng mà chạy.

    Cổ Nguyệt trong lòng vừa động, nguyên bản Hắc Giáp nằm trên mặt đất lập tức bò dậy nhanh chóng chạy hướng vị trí hắn ở bên này, Hắc Giáp da dày thịt thô, vừa mới nổ mạnh tuy rằng nó ở gần nhất, nhưng mà lại chịu thương tổn là nhỏ nhất.

    Rốt cuộc, thiếu nữ cũng đã ôm lấy Cổ Nguyệt rời khỏi rừng cây, Cổ Nguyệt nhìn nhìn rừng cây sau lưng, không khỏi trong lòng có một loại cảm giác được trọng sinh. Đồng thời hắn lại một lần cảnh giác bản thân rằng bên trong mạt thế không đơn thuần chỉ có động vật là nguy hiểm, rất nhiều thực vật so với động vật lại càng nguy hiểm!

    Gốc cây bạo tạc vừa rồi rõ ràng chính là một loại thực vật biến dị khi chịu uy hiếp liền sẽ lấy phương thức tự bạo đem một khu vực xung quanh quét đi.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)