FREE  Mạt Thế Tận thế trùng triều

  1. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    "Ngày 31 tháng 12 năm 2012, một viên thiên thạch khổng lồ đã rơi xuống Thái Bình Dương, đồng thời cũng mang theo một loại virus bí ẩn có bí hiệu là H. Loại virus bí ẩn này chỉ dùng thời gian ba tuần liền đem biển cả biến thành huyết hải, sau đó nó lại theo hơi nước bốc lên cao mà ngưng kết thành những đám hồng vân, rải rác khắp các nơi trên thế giới"

    Truyện ra đã nhiều năm, đọc cũng tạm, điểm ta chấm ngang với bộ mạt thế trọng tân của lão Cổ Hi, cũng có vài suy nghĩ mới mẻ. Sẽ theo tới khi nào bận việc, coi như dịch mồi cho anh em đọc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/7/21
    Chpn thích bài này.
  2. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 1: Tận thế hàng lâm

    Ngày 31 tháng 12 năm 2012, một viên thiên thạch khổng lồ đã rơi xuống Thái Bình Dương, đồng thời cũng mang theo một loại virus bí ẩn có bí hiệu là H. Loại virus bí ẩn này chỉ dùng thời gian ba tuần liền đem biển cả biến thành huyết hải, sau đó nó lại theo hơi nước bốc lên cao mà ngưng kết thành những đám hồng vân, rải rác khắp các nơi trên thế giới

    ......

    Cổ Nguyệt nhìn bầu trời màu đỏ máu, trong long lúc này là một mảnh tro tàn.

    Hắn vốn là một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học chờ sắp xếp việc làm, tại trong biến cố thiên thạch rơi xuống diệt thế may mắn sống sót. Sau đó, trong lúc phần lớn người lây nhiễm virus H biến dị thành Zombie thì hắn cũng đã cực kỳ may mắn qua khỏi.

    Nhưng hắn vẫn là kẻ yếu, tại trước mặt vô số Zombie cùng sinh vật biến dị, hắn yếu đến mức không chịu nổi một kích, cho nên hắn vẫn muốn đi nương nhờ những tân nhân loại sở hữu được dị năng tại sau biến cố virus H phát tán.

    Tại thành thị nơi Cổ Nguyệt đang sống hết thảy sinh ra bốn tên tân nhân loại, bọn hắn đã tụ tập hết thảy người bình thường may mắn sống sót qua diệt thế, chỉ cần phục tùng bọn hắn quản lý thì liền có thể nhận được che chở. Cổ Nguyệt cũng là một thành viên trong đó, nhưng bởi vì hắn là thanh niên, cho nên nhất thiết phải công tác thì mới có thể thu được thức ăn.

    Mà công việc của hắn chính là làm mồi nhử, hắn phụ trách dẫn dụ sinh vật biến dị, sau đó đem sinh vật biến dị đưa đến địa điểm đã chỉ định để tiến hành vây giết. Mặc dù hắn đối với phần ‘Công việc’ này cảm thấy cực kỳ sợ hãi, thậm chí mỗi đêm đều sẽ mơ thấy ác mộng, mơ thấy việc mình bị đám sinh vật biến dị đuổi kịp, tiếp đó bị chúng ăn sạch. Nhưng ngày kế tiếp hắn vẫn cứ mặc vào hộ giáp đơn giản đi làm cái công việc mồi nhử này, bởi vì nếu hắn không làm việc thì liền chắc chắn sẽ chết vì đói, công việc này mặc dù nguy hiểm nhưng lại có một chút hi vọng để mà sống sót.

    Cứ như vậy trôi hơn một năm, nhưng kẻ đứng thường ở bờ sông nào có thể không ướt giày, lần này hắn đã lọt hố rồi.

    Hắn thật không nghĩ tới việc bản thân lần này vậy mà lại gặp phải quỷ nhãn độc chu, hơn nữa còn bị con quỷ nhãn độc chu này xem như con mồi. Sau khi hắn chạy trốn trở về địa điểm đã chỉ định cầu cứu thì đám thành viên tiểu đội phụ trách công việc vây giết kia vừa nhìn thấy quỷ nhãn độc chu xong thì liền lập tức giải tán, mỗi kẻ tự chạy một ngã. Cổ Nguyệt lúc ấy trong tình trạng đã kiệt sức liền lập tức bị quỷ nhãn độc chu bắt được, tiếp đó bị tơ nhện bọc thành một đòn bánh chưng lớn, duy nhất lộ ra ngoài chính là phần đầu, để hắn vừa vặn có thể trông thấy cái bầu trời màu đỏ máu này.

    “Đời này xem như sống vô dụng rồi......”

    Cổ Nguyệt hồi ức xong một đời nhân sinh của bản thân, liền không khỏi phát ra một tiếng than thở.

    Hiện tại hắn cũng chỉ có thể cảm thán một chút, bởi vì tơ nhện của quỷ nhãn độc chu so tơ nhện của Spider-Man còn cứng rắn hơn gấp trăm lần, cho nên Cổ Nguyệt căn bản không có khả năng giãy thoát.

    Đương nhiên, Cổ Nguyệt tự hiểu hẳn chắc chắn sẽ phải chết, hơn nữa cảnh tượng tử vong cũng đã sớm diễn ra vô số lần trong mộng, cho nên bản thân cũng không có quá mức sợ hãi, hắn chỉ để ý nhất vẫn là chuyện trước đây vì cái gì mà cứ không có đem bạn gái đẩy ngã, thậm chí đến lúc chia tay liền ngay cả nói vài câu từ biệt cũng không dám...... Thật là quá hối hận nha!

    Quỷ nhãn độc chu kéo lấy Cổ Nguyệt lúc này vẫn còn đang mê man trong hối tiếc tiến vào một cái hang động lớn, sau đó nó liền đem tơ nhện kết nối với Cổ Nguyệt chặt đứt. Lúc này liền có mấy con kiến khổng lồ từ trong động quật đi ra, chúng nâng lên Cổ Nguyệt hướng về một chỗ sâu bên trong động quật mà bò đi.

    Cổ Nguyệt lúc này cũng chú ý tới tình huống dị thường này, rõ ràng con quỷ nhãn độc chu này cũng không phải là muốn ăn hắn, mà chính là muốn đem hắn xem như là cống phẩm dân lên cho sinh vật biến dị càng mạnh hơn.

    Tròng mắt của hắn nhanh chóng loạn chuyển, phát hiện bốn phía động quật khắp nơi đều là côn trùng biến dị, từ mục nát chua trùng đến mộng diệt điệp, từ bọ cạp hai đuôi đến con rết chin cánh, cái
    động quật này đơn giản chính là hang ổ của đám côn trùng biến dị!

    “Lộc cộc!”

    Nhìn đám côn trùng biến dị đông như quân Nguyên, Cổ Nguyệt đột nhiên nuốt nước miếng một cái, coi như hắn đã nghĩ tới rất nhiều cách chết dành cho bản thân thì cũng không nghĩ ra được tình cảnh như bây giờ. Đến tột cùng là đại boss nào lại có thể thống trị được nhiều côn trùng biến dị vô cùng cường đại đến như vậy?

    Cuối cùng Cổ Nguyệt cũng được đặt xuống, hắn phát hiện mình cũng không phải là nhân loại duy nhất ở nơi đây, tại trước mặt hắn còn nằm không ít người.

    “Ca môn, hoan nghênh đi tới Địa Ngục.”

    Lúc này một người bên cạnh Cổ Nguyệt cười nói.

    Cổ Nguyệt ngẩn người, nhỏ giọng nói:

    “Huynh đệ, đây là chỗ nào vậy?”

    “Hắc hắc, chờ một lát ngươi liền sẽ biết.”

    Người thần bí cười nói.

    Sau đó hai người đều ăn ý không nói lời nào, trong nhất thời động quật liền trở nên vô cùng an tĩnh.

    Qua chừng nửa giờ, nam nhân bên cạnh Cổ Nguyệt bỗng nhiên nhỏ giọng nói:

    “Tới rồi!”

    Không đợi người kia trả lời, Cổ Nguyệt liền nghe được mồ hồi âm thanh tất tất tác tác, hắn cố gắng lăn một chút thân thể, cuối cùng cũng nhìn thấy đầu nguồn phát ra những âm thanh kia, đó là một con côn trùng béo núc ních có cái đầu cực lớn, ngoại hình vô cùng tượng tự với não trùng bên trong《 Starship troopers 》

    “Ca môn, ngươi...... Ngươi không phải muốn nói cho ta chính là một chút nữa thì con trùng tử khổng lồ kia sẽ hút não của chúng ta chứ?”

    Cổ Nguyệt run giọng nói.

    Bất quá Cổ Nguyệt không cần nam nhân kia trả lời nữa, bởi vì con não trùng đã đè lại một người, sau đó nó nhanh chóng duỗi ra một cây ống hút nhỏ dài cắm vào mi tâm đối phương rồi bắt đầu hút óc.

    Người kia trong thời gian ngắn thế mà vẫn không chết được, hắn phát ra tiếng hét đau đớn rên rĩ, theo thời gian thì cái tiếng hét này càng ngày càng tăng lên, thanh âm của hắn càng ngày cũng càng trở nên lanh lảnh, khiến cho Cổ Nguyệt đột nhiên thấy rùng mình.
    “Kiểu chết này thật là quá thảm .”

    Nam nhân bên cạnh Cổ Nguyệt bình luận.

    Cổ Nguyệt run rẩy thân thể, gặp nam tử bình tĩnh như vậy, không khỏi hỏi:

    “Chẳng lẽ ngươi không sợ, rất nhanh liền sẽ đến phiên ngươi.”

    “Ha ha, con não trùng kia cứ như con người vậy, một ngày ba bữa cộng thêm ăn khuya, chúng ta ở đây hết thảy có năm người, hiện tại nó đã ăn hết hai người, đến tối lại sẽ ăn tiếp hai người nữa, ta tối đa cũng chính là bữa khuya, cho nên bây giờ đi lo lắng có phần vẫn quá sớm.”

    Nam nhân kia cười nói.

    Cổ Nguyệt gượng cười hai tiếng, hắn đã nghiêm trọng hoài nghi rằng người này kỳ thực đã bị làm cho sợ choáng váng rồi.

    “Ta tên là Sở Hiên, còn ngươi?”
     
  3. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 2: Sở Hiên là ai

    Nam nhân kia nhìn về phía Cổ Nguyệt.

    Cổ Nguyệt lập tức báo ra tên của mình, đồng thời cảm thán, gia hỏa này tuyệt đối là đã phát điên rồi.

    Tốt xấu gì thì Cổ Nguyệt cũng đã trạch qua hai ba tháng, cho nên những bộ tiểu thuyết mạng kinh điển vẫn tương đối đọc lướt qua. Mà cái tên ‘ Sở Hiên’ này dường như là thuộc về một vị trí giả bên trong bộ tiểu thuyết《 Vô hạn khủng bố >> nổi đình nổi đám những năm 2007.

    “Cổ Nguyệt có phải không, ngươi có biết hay không nguồn gốc phát ra năng lực của những siêu năng lực giả kia?”
    Sở Hiên hỏi.

    Cổ Nguyệt cũng cảm thấy nhàm chán, gật đầu nói:

    “Đương nhiên là biết, không phải liền chính là do virus H sinh ra biến dị.”

    “Trí tuệ phàm nhân!”

    Sở Hiên cười lạnh nói:

    “Nếu như là virus H sinh ra biến dị thì vì cái gì mà phần lớn người chúng ta cũng không có biến dị, hơn nữa ngươi không chú ý tới sao, tất cả tân nhân loại đều không cho phép người bình thường chúng ta đụng vào con mồi, con mồi phải do bọn hắn thống nhất điều phối, mà mỗi một lần chúng ta thu được thức ăn trong đó thì đều thiếu đi một thứ.”

    Chẳng lẽ đó mới thực chính là thứ mà những tân nhân loại kia muốn che giấu đi?

    “Đó chính là phần đầu, bọn hắn thậm chí có thể đem cả phần thịt tốt nhất trên thân của sinh vật biến dị phân phối cho cho chúng ta, nhưng lại chưa bao giờ đem phần đầu phân phối cho người bình thường, cho nên ta nghĩ bí mật kia hẳn là nằm ngay tại trong đầu của sinh vật biến dị.”

    Sở Hiên nói.

    Cổ Nguyệt nghe xong liền trợn trắng mắt, lời này của Sở Hiên hoàn toàn chính là đang nói nhảm. Sớm đã có người từng nghĩ đến việc có lẽ trong đầu của sinh vật biến dị có giấu ma hạch hoặc kết tinh, nhưng mà sau khi trải qua mấy chục lần thí nghiệm thì căn bản tìm không thấy kết tinh nào trong đó cả.

    “Sở Hiên đúng không, ngươi hẳn là đã đọc tiểu thuyết khoa huyễn nhiều lắm.”

    Cổ Nguyệt tức giận nói.

    Sở Hiên cười lạnh nói:

    “Thực sự là trí tuệ phàm nhân, ta biết ngươi muốn nói cái gì, bất quá ngươi tựa hồ đã bỏ sót một điểm, đó chính là tỷ lệ tuôn ra kết tinh. Ta đoán đại khái rằng tỷ lệ mà sinh vật biến dị phổ thông có thể sinh ra kết chỉ có tầm 0.01%, mà những sinh vật biến dị tương đối cường đại thì cũng không phải đám người bình thường chúng ta có thể săn giết được, cho nên các ngươi vô luận có thử nghiệm như thế nào thì tỷ lệ thành công phát hiện ra kết tinh vẫn như cũ không đủ 0.001%!”

    “Vậy mấy tên tân nhân loại kia như thế nào lại nhận được siêu năng lực?”

    Cổ Nguyệt phản bác.

    Sở Hiên cười nói:

    “Cho nên bọn hắn không thể được là tân nhân loại, mà nên gọi là kẻ may mắn, bọn hắn hẳn chỉ là những nhân loại may mắn từ bên trong não của sinh vật biến dị phổ thông lấy ra được kết tinh, cho nên bọn hắn bất quá là dẫn trước chúng ta một bước mà thôi.”

    “Coi như ngươi nói là sự thật thì sao, chúng ta đều đã sắp chết đến nơi rồi, hơn nữa còn chỉ là bữa khuya của cái con não trùng kia......”
    Cổ Nguyệt cười khổ nói.

    Sở Hiên bỗng nhiên nhỏ giọng nói:

    “Ta đương nhiên có biện pháp tự cứu bản thân, đồng thời còn có thể cứu ra cả ngươi nữa!”

    Sở Hiên cười nói:

    “Ta đã giải khai được phần lớn tơ nhện, đợi đến buổi tối khi não trùng xuất hiện, ta sẽ xuất kỳ bất ý giết chết nó, chỉ cần não trùng vừa chết thì đám côn trùng biến dị kia tự nhiên sẽ tản mất.”

    Lúc này não trùng đã rời đi, Cổ Nguyệt hơi hơi ưỡn ẹo thân thể liền miễn cưỡng có thể nhìn thấy được Sở Hiên cùng hai người nằm ở bên cạnh, ngoại trừ Sở Hiên ra thì ánh mắt của bọn hắn đã sớm trở nên ngốc trệ, miệng không ngừng chảy nước dãi, hiển nhiên đã bị dọa đến choáng váng.

    “Tốt, cuối cùng cũng đã đem đám tơ nhện này cắt ra.”

    Qua không lâu, Sở Hiên chật vật đưa tay từ bên trong tơ nhện duỗi ra, trong tay vậy mà nắm lấy một con dao giải phẫu.

    Cổ Nguyệt nghe xong liền nhanh chóng nhỏ giọng nói:

    “Giúp ta cũng cắt đám tơ nhện này với, chúng quấn lấy thật khó chịu.”

    “Ngươi là người phương nào, vì sao lão phu lại ở loại địa phương này?”

    Lúc này Sở Hiên bỗng nhiên quát lớn.

    Cổ Nguyệt nghe xong liền trợn to mắt mồm há lớn hướng vềphía Sở Hiên, hắn thật không biết tên gia hỏa này đang làm cái trò gì đây.

    “Tiểu tặc, còn không nhanh chóng trả lời, bằng không thì đừng trách đại đao của Quan gia gia sẽ không tha cho ngươi!”

    Sở Hiên cầm lấy con dao giải phẫu trong tay, nhìn chằm chằm Cổ Nguyệt.

    Quan gia gia?

    “Ngươi là Quan Vũ?”

    Cổ Nguyệt không xác định hỏi.

    Sở Hiên sững sờ, lập tức quát lên:

    “Tiểu tặc lớn mật, dám hô to tục danh của gia gia nhà ngươi!”

    “......”

    Cổ Nguyệt đã không biết nên nói cái gì cho phải, gia hỏa này rất rõ ràng thật sự có tiền sử mắc bệnh tâm thần, cũng không phải là người bình thường.

    Vừa rồi còn là Sở Hiên, bây giờ đã biến thành Quan Vũ, không biết quay đầu có thể hay không đi ra tên thánh đấu sĩ nào đó?

    Sở Hiên náo loạn một hồi, bỗng nhiên toàn thân liền chấn động, sau đó hắn nhìn dáo dác chung quanh một chút, nghi ngờ nói:

    “Đây là đâu?”

    “Ngươi là ai?”

    Cổ Nguyệt thấy hắn không còn lộn xộn nữa, lập tức hỏi.

    Sở Hiên sờ sờ đầu, ngại ngùng nói:

    “Ta tên là Trương Hanh.”

    “Trương Hanh đúng không, ngươi có phải hay không có bệnh trong người, tỷ như mấy cái bên bệnh tinh thần phân liệt gì đó?”

    Cổ Nguyệt hỏi.

    Trương Hanh nhanh chóng lắc đầu nói:

    “Ta không có mắc chứng tinh thần phân liệt, bác sĩ nói ta chính là có nhân cách dị thường, nói đúng ra là ta rất dễ dàng bị nhân cách của người khác lây nhiễm, sau đó bản thân sẽ biến thành nhân cách của người đó.”

    “Thật thế à, ta thật sự chưa từng nghe qua việc này, nhưng bất quá ngươi bây giờ đã bị lây nhiễm bao nhiêu cái nhân cách rồi vậy?”

    Cổ Nguyệt hỏi.

    Trương Hanh nghĩ nghĩ rồi nói:

    “Đại khái chừng 50 cái, bác sĩ nói, nhân cách càng ưu tú thì tỷ lệ mà ta bị lây nhiễm lại càng lớn. Tỷ như những nhân vật anh hùng trong lịch sử kia thì tỉ lệ ta bị lây nhiễm liền đặc biệt cao.”

    “Thì ra là thế, vậy ngươi có biết Sở Hiên hay không?”

    Cổ Nguyệt hỏi.

    Trương Hanh sững sờ, lập tức trên mặt ngại ngùng tiêu thất, hắn lạnh mặt nói:

    “Tìm ta làm gì?”

    “Sở Hiên? Mau giúp ta cắt tơ nhện, chờ một chút nữa nếu như ngươi không ứng phó nổi thì ta cũng có thể qua hỗ trợ.”
    Cổ Nguyệt sững sờ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.

    Tốc độ chuyển đổi nhân cách của Trương Hanh thật là quá nhanh, cho nên Cổ Nguyệt vẫn cảm thấy nên nhanh chóng mở ra tơ nhện vẫn tốt hơn, miễn cho đến thời khắc mấu chốt, Trương Hanh bỗng nhiên biến thành tên văn nhân trói gà không chặt nào đó, vậy thì thật thảm rồi.
     
  4. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 3: Nhân tố bất định
    Hơn nữa Cổ Nguyệt trong mơ hồ cảm thấy, Trương Hanh rất có thể còn nắm giữ cả nhân cách của cả vị đại gian hùng một thời họ Tào kia nữa .

    Cổ Nguyệt cũng không biết, Trương Hanh bản Tào Tháo đến tột cùng sẽ là Tào Tháo trong《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 hay là trong 《 Tam Quốc Chí . Nhưng bất quá dù là Tào Tháo nào thì vẫn nổi tiếng nhất một câu, phỏng chừng toàn bộ Trung Quốc không có bao nhiêu người lại không biết, đó chính là “Thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ không để người trong thiên hạ phụ ta!”

    Cho nên Cổ Nguyệt không thể không phòng bị Trương Hanh được, ai biết được hắn có thể đột nhiên biến thành bản Tào Tháo âm hiểm hay không chứ. Cổ Nguyệt thật không muốn bị kẻ khác ở sau lưng thọc dao nhỏ mà chết, hơn nữa lại còn là cái loại chết không minh nữa chứ.

    Trương Hanh bản Sở Hiên kỳ thật trí lực cũng không có yêu nghiệt như trong tưởng tượng của Cổ Nguyệt vậy, ít nhất hắn cũng không có phát hiện ra tâm tư giờ phút này của Cổ Nguyệt.

    Trương Hanh rốt cuộc cũng đã đem một sợi tơ nhện cuối cùng trên người Cổ Nguyệt cắt đứt, Cổ Nguyệt vừa đứng lên một cái liền lập tức lảo đảo. Hắn bị quỷ nhãn độc chu kéo đi hơn nửa ngày, thân thể đã sớm tê mỏi. Rơi vào đường cùng hắn đành phải ngồi xuống đất xoa nhẹ tay chân hồi lâu thì mới rốt cuc đem được huyết khí xoa thông suốt, Cổ Nguyệt lúc này mới đứng lên xem xét tình huống bốn phía.

    Vị trí nơi bọn người Cổ Nguyệt đang ở hiển nhiên chính là nhà ăn của não trùng. Bởi vì nơi này vô cùng sạch sẽ, thông gió cũng vô cùng, tuy rằng tình cảnh hang động lại khiến hắn cảm thấy rất bực mình.

    Bốn phương cái hang động thông suốt, có đến mười mấy đầu thông đạo, Cổ Nguyệt chỉ nhớ rõ thông đạo mà mình đã bị lôi tới, những thông đạo còn lại hắn cũng không biết rốt cục có thể thông đến địa phương nào.

    “Sở Hiên, ngươi nắm chắc được mấy thành chúng ta có thể giết được não trùng, đám côn trùng còn lại sẽ chạy tứ tán mà không bạo nộ xông tới xé chúng ta thành mảnh nhỏ sao?”

    Cổ Nguyệt lại một lần nữa ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn Trương Hanh đang rình ở thông đạo.

    Trương Hanh quay đầu lại, đạm nói:

    “Ta nắm chắc trăm phần trăm.”

    “Có thể đem suy đoán của ngươi nói cho ta không?”

    Cổ Nguyệt nhìn Trương Hanh nói.

    Cổ Nguyệt cũng không biết mức độ đáng tin của Trương Hanh bản Sở Hiên là bao nhiêu. Nhưng bất quá sau khi Trương Hanh biến thành Sở Hiên thì chỉ số thông minh xác thật đã gia tăng lên không ít, hoặc là nói năng lực suy đoán logic đã gia tăng không ít, hơn nữa góc độ cũng từ góc nhìn thứ nhất biến thành góc nhìn của thượng đế.

    “Thứ nhất, tập tính sinh hoạt của con não trùng này cùng với con não trùng bên trong 《 starship troopers>> có độ tương tự cực cao. Thứ hai, não trùng hiển nhiên cùng đám côn trùng biến dị kia hiển nhiên không phải sinh vật thuộc cùng một chủng tộc, nó càng như là đem côn trùng biến dị khác coi như quân cờ. Thứ ba, não trùng cũng không tiếp xúc với Sinh Vật Biến Dị khác, nhưng nó lại có thể chỉ huy đám Sinh Vật Biến Dị này, cho nên khả năng lớn nhất đó chính là nó h là tinh thần khống chế giả. Nếu là tinh thần khống chế giả, ngươi có thể tưởng tượng xem đám côn trùng biến dị bị nó khống chế sẽ đối nó có bao nhiêu trung thành?”

    Trương Hanh vươn ba ngón tay, nhàn nhạt nói.

    Cổ Nguyệt nhịn không hét lớn:

    “Đây đều là do ngươi suy đoán, ai biết có đúng hay không chứ?”

    “Ngươi nghi ngờ ta?”

    Biểu tình của Trương Hanh dần dần trở nên dữ tợn, hai mắt hung tợn trừng lấy Cổ Nguyệt.

    Cổ Nguyệt cảm giác được khí chất của Trương Hanh biến hóa, lập tức nhìn Trương Hanh, trong lòng suy đoán hắn lần này lại biến thành ai.

    “Ngươi có phải hay không đang nghi ngờ ta, ngươi có phải hay không muốn chết, ngươi tin hay không ta một đao liền làm thịt ngươi!”

    Trương Hanh múa may con dao phẫu thuật trong tay, hung tợn nhìn Cổ Nguyệt.

    Cổ Nguyệt đứng lên, cảnh giác nhìn Trương Hanh hỏi:

    “Người anh em, ngươi tên là gì?”

    “Ai là anh em của ngươi, tiểu tử, ngươi muốn chết sao?”

    Trương Hanh lạnh lùng nói.

    Cổ Nguyệt nhìn thần sắc dữ tợn củaTrương Hanh, trong lòng không khỏi có chút bực bội. Nói thật, Trương Hanh ở chỗ này tuyệt đối là một cái nhân tố không xác định. Nhưng bất quá nếu như không có Trương Hanh thì hắn lại hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên từ phương diện nào đó mà nói thì Trương Hanh chính là ân nhân cứu mạng của Cổ Nguyệt.

    Cổ Nguyệt còn chưa đến mức phát rồ mà lập tức giết chết ân nhân vừa giải cứu mình, cho nên hắn lúc này mới không biết nên xử lý Trương Hanh như thế nào, cũng chính bởi vì vậy mà cảm thấy bực bội.

    “Vì cái gì không nói lời nào, ngươi có phải hay không đang khinh thường ta?”

    Trương Hanh tức giận nhìn Cổ Nguyệt trầm mặc.

    Cổ Nguyệt nhìn Trương Hanh bỗng nhiên linh cơ vừa động, hét lên:

    “Sở Hiên!”

    Bất quá lần này hiển nhiên không có hiệu quả, Trương Hanh vẫn như cũ vô cớ gây rối múa may con dao phẫu thuật, bất quá nhìn thế nào thì cũng đều có chút vẻ ngoài mạnh trong yếu, cảm giác giống như là tên côn đồ ven đường.

    “Trương Hanh từng nói qua, càng là tính cách của nhân vật anh hùng thì hắn càng dễ dàng bị cảm nhiễm, hiện tại gia hỏa này hiển nhiên là một tên côn đồ, chẳng lẽ là…… Lưu Bang?”

    Cổ Nguyệt trong lòng ám đạo. Bất quá tốt xấu gì thì Lưu Bang cũng là một thế hệ đế vương, liền tính cách có như thế nào bất kham thì cũng không đến mức giống như Trương Hanh biểu hiện lúc này.

    Cổ Nguyệt không biết rằng Trương Hanh trừ bỏ tính cách nhân vật anh hùng ra thì hắn cũng dễ bị cảm nhiễm với tính cách của những người quen thuộc. Ca ca của Trương Hanh chính là một tên côn đồ, Trương Hanh cùng ca ca hắn sớm chiều ở chung, tự nhiên cũng đã bị cảm nhiễm tính cách của ca ca hắn.

    May mắn rằng ca ca của Trương Hanh lại là một tên nhát gan, tuy rằng vẫn thường xuyên giả bộ hung ác nhưng thật muốn hắn đi giết người phóng hỏa thì hắn thật đúng là còn chưa có lá gan đó. Cho nên Trương Hanh hiện tại tuy rằng hung ác, nhưng thực tế độ uy hiếp lại không cao.

    Qua nửa giờ, Trương Hanh rốt cuộc cũng đã khôi phục về trạng thái bình thường. Đương nhiên, loại bình thường này chỉ là khi so sánh với tình huống phía trước.

    “Ngươi khỏe, ta có thể ngồi xuống không?”

    Trương Hanh rất lễ phép tiến lên đối với Cổ Nguyệt hỏi.

    Cổ Nguyệt gật gật đầu, cười nói:

    “Ân, mời ngồi.”
     
  5. gantz1991

    gantz1991 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    23/4/18
    Bài viết:
    305
    Được thích:
    320
    Chương 4: Nhân cách mới
    “Xin lỗi, nói thật, ta rất khó tin rằng bản thân vậy mà chỉ là một cái nhân cách bị cảm nhiễm ra thôi, nhưng bất quá ta hi vọng ngươi hẳn là biết tên của ta, ta gọi là Yagami Raito.”

    Trương Hanh nhìn về phía Cổ Nguyệt ở bên cạnh.

    “Yagami raito……”

    Tâm tình của Cổ Nguyệt giờ phút này thật sự sắp không xong rồi.

    Yagami Raito tựa hồ là một nhân vật trong manga anime, tuy rằng hắn không được tính là kẻ đại gian đại ác nhưng tuyệt đối cũng không phải người tốt gì!

    “Yên tâm, ta hiện tại trong tay không có Death Note, mà từ thể trạng thượng cân nhắc thì thể hình của ngươi so với ta càng cường tráng hơn nhiều, cho nên ta sẽ không đối với ngươi xuống tay.
    Quan trọng nhất chính là chúng ta hiện tại vẫn còn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, cho nên giá trị để cho ngươi tiếp tục sinh tồn so với giết ngươi càng cao nhiều.”

    Trương Hanh thưởng thức con dao phẫu thuật trong tay, khẽ cười nói.

    Cổ Nguyệt chỉ có thể cười khổ, nhân cách Yagami Raito đối với trí lực của Trương Hanh tựa hồ có độ thêm vào cũng rất cao. Trí lực của hắn cùng với Trương Hanh hiện tại nếu đem so thì quả thực chính là giữa khỉ cùng với người.

    Bởi vì đoán không ra được tâm tư của Trương Hanh hiện tại, cho nên Cổ Nguyệt cũng không nói lời nào, hắn nhắm mắt lại hồi tưởng lại bộ phim starship troopers. Chờ tới buổi tối, hắn liền sẽ phải đối mặt với một con não trùng, hắn dù sao cũng không muốn bị hút khô não. Còn về phần Trương Hanh, Cổ Nguyệt quyết đoán liền đem tác dụng của hắn xem nhẹ. Hắn cảm thấy nhân tố không xác định giống như Trương Hanh vậy, vẫn là không nên ôm hy vọng hảo.

    Hai người dựa vào vách tường tĩnh tọa, chớp mắt liền đã trôi qua ba bốn giờ.

    “Nên chuẩn bị được rồi, não trùng hẳn sắp tới ăn bữa tối.”

    Trương Hanh bỗng nhiên đứng lên, sau đó nhanh chóng nằm trở về vị trí của mình, sau đó hắn nhanh chóng đem tơ nhện quấn lấy cơ thể, tựa như vẫn đang bị trói chặt.

    Cổ Nguyệt cũng nhanh nhẹn đem tơ nhện quấn lấy cơ thể, chờ đợi não trùng đến.

    Một lát sau, thanh âm tất tất tác tác kia lại lần nữa vang lên, não trùng theo đó cũng lê cái thân hình béo núc của nó chậm rãi từ bên trong thông đạo ra. Não trùng vừa đi tới, liền nhanh vươn ra cái xúc tua có rất nhiều giác hút của nó đè lại một người, trong miệng bỗng nhiên phun ra một cây châm cắm thon dài vào đầu của người nọ, ngay sau đó lại là một tiếng kêu thảm thiết khủng bố vang lên ……

    Não trùng lần này vẫn chỉ ăn não của hai người, sau đó nó lại thong thả ung dung rời đi. Nếu như Trương Hanh không có nói sai thì kế tiếp hắn cùng với Trương Hanh sẽ trở thành bữa khuya của não trùng.

    “Hiện tại bắt đầu được rồi, chúng ta phải tận lực bảo tồn thể lực, chờ một chút ngươi chờ cho ta động thủ thì liền tận lực làm những việc mà ngươi có thể làm.”

    Trương Hanh nói.

    Cổ Nguyệt gật gật đầu, cũng không có lấy tơ nhện trên người ra, cứ như vậy mà nhắm mắt dưỡng thần. Có lẽ là bởi vì mỏi mệt sau một ngày, cho nên Cổ Nguyệt vừa thả lỏng liền đã mơ mơ màng màng ngủ rồi.

    …………

    “A a a ~~~~~~”

    Trong mơ hồ, cổ nguyệt bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, hắn lập tức mở mắt ra, ngay sau đó liền phun ra một chữ:

    “Tiêu! “

    Não trùng lúc này đang ấn lấy cơ thể của Trương Hanh, cái ống cắm thon dài của nó đã cắm vào đầu Trương Hanh hút não. Nguyên lai không đơn thuần chỉ có Cổ Nguyệt ngủ, mà ngay cả đến Trương Hanh cũng ngủ rồi, ngủ một giấc liền ngủ đến thời gian ăn khuya của trùng não ……

    Cổ Nguyệt nhìn thấy Trương Hanh lãnh cơm hộp, lập tức đầu tiên nghĩ đến chính là phải trốn.

    Nhưng ngay sau đó hắn liền tỉnh lại, chạy đi đâu?

    Nơi này chính là đại bản doanh của não trùng, tuy rằng có mấy chục cái thông đạo, nhưng tất cả đều có côn trùng biến dị gác, đi ra ngoài nói xác định vững chắc là sẽ bi kịch. Cùng với việc đi đối mặt đám côn trùng biến dị hung tàn đó thì Cổ Nguyệt cảm thấy như thế nào thì con não trùng ở trước mắt vẫn tựa hồ tương đối dễ khi dễ hơn.

    “Liều mạng!”

    Cổ Nguyệt hơi hơi cắn răng, lập tức lăn đến bên người Trương Hanh, hắn duỗi tay lôi kéo tay áo của Trương Hanh, quả nhiên con dao phẫu thuật liền rớt ra.

    Tại giữa trưa, Cổ Nguyệt liền lưu ý đến Trương Hanh bản Yagami Raito đã đem con dao phẫu thuật đặt ở bên trong ống tay áo, tựa hồ là để thuận tiện cho việc đánh lén, nhưng bất quá hiện tại lại thuận tiện cho hắn.

    Não trùng lúc này cũng đã chú ý tới động tác của Cổ Nguyệt, nó lập tức vươn xúc tua phách về phía đầu của Cổ Nguyệt. Đừng nhìn con não trùng này tựa hồ có vẻ yếu đuối, nhưng trên thực tế thì lực công kích của nó cũng không kém, nếu như bị cái xúc tua này chụp phải thì đầu của Cổ Nguyệt khẳng định sẽ như quả dưa hấu văn đầy đất.

    Nhưng Cổ Nguyệt nói như thế nào cũng đã làm mồi một năm, bản lĩnh chạy trốn cùng né tránh đã sớm được hắn luyện đến trình độ lô hỏa thuần thanh, cho nên nhìn thấy xúc tua vừa chụp tới thì lập tức lăn đến một bên né tránh xúc tua công kích.

    “Con sâu chết tiệt, xem phi đao của lão tử!”

    Cổ Nguyệt đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt lộ ra hung mang.

    Con dao phẫu thuật ở trong tay hắn đột nhiên bắn ra, giống như sao chổi nhắm về phía đầu của não trùng
    Đại não của não trùng tổng cộng phân ra thành hai bộ phận, phân biệt chính là đầu não cùng với phần hậu não chứa đựng tri thức. Đầu não của não trùng vô cùng nhỏ, nhưng nó lại là đại não chân chính của nó, mà phần phía sau đầu não tuy nhìn rất to nhưng kỳ thật chỉ là phần dùng để cất giữ tri thức, nó sau khi hấp thu não của các loại sinh vật xong thì liền sẽ đem thông tin tri thức ở bên trong đều chứa đựng ở phía sau.

    Mà con dao phẫu thuật của Cổ Nguyệt bắn trúng lại chính là đầu não của não trùng, một đao này có tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa lại rất tinh chuẩn, não trùng căn bản không kịp né tránh liền đã bị bắn trúng.

    Bất quá liền tính não trùng có né tránh thì Cổ Nguyệt vẫn sẽ bắn trúng nó. Cổ Nguyệt làm mồi một năm, không đơn thuần chỉ có được bản lĩnh chạy trốn cùng né tránh là lợi hại, khiêu khích cũng là một nội dung tất yếu hạng nhất. Từng có nhiều biến dị thú chỉ đuổi theo hắn được một nửa liền đã từ bỏ, Lúc này, Cổ Nguyệt liền sẽ phải nhặt lên cục đá trên mặt đất ném về phía biến dị thú, cố gắng chọc giận biến dị thú tiếp tục đuổi theo. Dần dần Cổ Nguyệt liền có được bản lĩnh bách phát bách trúng, hắn ném cục đá, vô luận là biến dị thú có né tránh như thế nào thì cũng đều không thoát được, biến dị thú nổi điên lên liền tự nhiên sẽ đuổi theo hắn không bỏ, thẳng cho đến khi Cổ Nguyệt đem nó dẫn đến địa điểm được chỉ định.

    Phỏng chừng vô luận là Trương Hanh hay là não trùng thì cũng đều sẽ không nghĩ đến việc bản thân sẽ dễ dàng bị xử như vậy lý. Trương Hanh chết thật uất ức, não trùng cũng chết oan khuất, một người một trùng giờ phút này dắt nhau đến hoàng tuyền lãnh cơm hộp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27/7/21

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)