Cổ Điển Tàn chi lệnh - Trần Thanh Vân

  1. Thích Là Bụp

    Thích Là Bụp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    24/2/14
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    6
    Tàn chi lệnh - Trần Thanh Vân

    [​IMG]


    Tác giả: Trần Thanh Vân
    Dịch giả: Lã Phi Khanh
    Nhà xuất bản Văn học - 2002
    Khổ 13 x 19 cm
    10 Quyển.

    Nguồn Text
    Hồi 1 đến 17: Đâu đó trên Internet

    Từ hồi 18: Thích là Bụp đả tự.
     
    Last edited by a moderator: 10/3/14
  2. Thích Là Bụp

    Thích Là Bụp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    24/2/14
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    6
    Tàn Chi Lệnh
    Tác giả: Trần Thanh Vân
    Đả tự: Internet - Thích Là Bụp biên tập
    === oOo ===

    Hồi 1: Lão cụt tay





    Một đêm mưa tuyết đầy trời!

    Mặt đất như biến thành những mảnh pha lê nối tiếp nhau chớp ngời trên khoảng dài độc đạo dẫn hút vào núi Võ Lăng. Gió bấc ào ào! Tuyết rơi lộp bộp, tạo thành một âm thanh hãi hùng kỳ bí giữa chốn rừng già rẫy đầy loài ma độc. Núi Võ Lăng như khoác một chiếc áo tang, bao bọc một lớp trắng toát, sừng sững giữa trời khuya.

    Giữa lúc đó, chợt có một bóng đen bịt mặt nhảy như bay trên lớp tuyết bốc giá băng nghi ngút? Trên lưng bóng đó có mang một cái bọc vải khá nặng, cứ quay nhanh vào núi. Tới một nơi có nhiều gộp đá nhô ra chơm chởm, vượt lên cao chừng năm trượng, bóng đen bỗng dừng lại, rảo cặp mắt sáng ngời qua hai lỗ thủng vuông vải bịt mặt quan sát chung quanh mấy lượt, rồi nhấc mình lên khỏi chót đá, đồng thời hạ xuống một cái động đen thẳm. Tuy nhiên, với những người có công lực vẫn nhận ra lối đi trong động một cách dễ dàng. Bóng đen lột vuông vải trùm kín tận mang tai để lộ ra gương mặt của một chàng thiếu niên đẹp tuyệt vời.

    Thiếu niên xốc cái túi vải cầm nơi tay, đi thẳng vào động đá, vừa cất tiếng gọi :

    - Sư phụ!

    Tuyệt nhiên không nghe tiếng đáp lại, thiếu niên lẩm bẩm :

    - Ồ, sao có sự lạ lùng này?

    Thốt xong, thiếu niên chạy thẳng vào trong...

    Một cảnh hãi hùng hiện ra trước mắt thiếu niên, khiến chàng vô cùng sửng sốt, đứng thừ người như một pho tượng. Thì ra ba cái xác chết chân tay đều bị chặt cụt phăng đang nằm trên vũng máu đọng gần khô, bốc mùi tanh hôi khó chịu khôn tả. Thiếu niên chết lặng cả người một chập lâu, mới quăng bọc vải chạy lại bế xốc cái xác của một ông lão tóc bạc phơ, khóc thảm thiết :

    - Trời, sư phụ! Ai đã hạ độc thủ sư phụ và nhị vị sư thúc như thế này?

    Chàng vừa khóc vừa vạch áo ông lão tóc bạc, trông thấy khắp thân mình có tất cả mười mấy vết thương còn rỉ máu, và cụt hết một chân phải. Đột nhiên, thiếu niên nhận ra thân hình ông lão rung động lên. Chàng ngạc nhiên, tự nhủ :

    - Ồ, không lẽ sư phụ ta còn sống?

    Thiếu niên đưa tay sờ vào mạch môn, nghe còn thoi thóp tựa cơn gió nhẹ qua mành, chàng mừng thầm trong lòng, nhưng chưa biết phải làm sao vì nội công chàng còn quá thấp kém, không thể dùng khí chân ngươn truyền sang các huyệt đạo của ông lão tóc bạc được. Thiếu niên cảm thấy vô cùng thất vọng, chàng chạy lại chỗ hai xác chết gần bên đó. Phơi bày trước mắt chàng một hình ảnh ghê rợn. Thi thể của cái hai xác đầu bạc hoa râm, đều bị chặt cụt tay và hai đùi nữa. Thiếu niên coi lại là hai cái xác đã lạnh ngắt tự bao giờ, khắp thân mình đầy rẫy thương tích trông thực là khủng khiếp làm sao. Thực ra, hai ông lão tóc hoa râm này vốn đã tàn phế từ lâu, nhưng nay lại bị thảm sát như thế thì cũng đủ biết kẻ thù độc ác, tàn bạo đến thế nào rồi. Thiếu niên ứa lệ. Chàng không ngờ vừa xuống núi mua thực phẩm chẳng bao lâu trở lên, thì nơi đây đã diễn ra một thảm biến kinh khiếp dường này.

    Tất cả dĩ vãng bỗng hiện về trong trí óc của chàng. Đời chàng thực là kỳ bí như những sự kỳ bí của rừng già. Chàng không biết cha mẹ là ai. Lúc nhỏ sống trà trộn trong đám trẻ ăn mày, từng đói khổ đau thương. Cách năm năm về trước. Thiếu niên bị bọn nô bộc của một tay ác bá gần núi Võ Lăng đánh cho một trận thương tích khắp thân mình, nằm thoi thóp trên vũng máu. Tình cờ, một ông lão cụt tay, râu bạc phơ đi ngang qua trông thấy liền cứu chàng sống dậy, rồi đưa về núi Võ Lăng, chính là ông lão đang nằm bất tỉnh mà chàng vừa gọi bằng sư phụ. Ông lão cụt tay hỏi ra thiếu niên không có tên nên mới lấy theo họ Dương của lão ta mà đặt cho chàng với danh hiệu là Chí Tôn.

    Từ đó, ông lão cụt tay thu nhận thiếu niên, tức là Chí Tôn làm môn đồ, truyền dạy võ công cho chàng. Hai lão già tóc hoa râm cũng ở trong hang núi mà sư phụ chàng thường gọi bằng Các đệ, hẳn xưa kia cũng là những tay quán tuyệt trong giới võ lâm, cho nên thường chỉ dạy chàng những thế chưởng cực kỳ hiểm ác. Sẵn nhờ một khối óc thông minh và một căn cốt tột bậc, nên chẳng bao lâu Chí Tôn đã trở thành cao thủ võ lâm lúc tuổi hãy còn quá trẻ. Mặc dù vậy, Chí Tôn vẫn vấp phải một trở ngại lớn lao, là nội lực chàng còn non nớt, nên chưa có thể đạt được những cái tuyệt đích trong các ngón võ cao diệu của sư môn và hai sư thúc của chàng truyền dạy được. Từ đấy cho tới bây giờ, Chí Tôn chỉ ấp ủ tình thương của chàng trong lòng sư phụ, có đôi khi buồn vì thân thế mịt mờ, chàng liền tìm nguồn an ủi nơi ba ông lão. Nhưng giờ đây, cuộc thảm biến hãi hùng đã diệt mất hẳn những nguồn thân yêu của chàng, đời chàng rồi đây sẽ trống trải, thê thảm.

    Trong cơn tuyệt vọng, chợt Chí Tôn nghe hình như có tiếng rên rỉ, chàng quay lại, thì thấy lão cụt tay đã sống dậy. Chí Tôn mừng khôn tả, chàng chạy trở lại, sắc mặt tươi hẳn lên :

    - Sư phụ!

    Lão cụt tay cất giọng khàn khàn :

    - Chí Tôn...

    Chí Tôn cúi xuống :

    - Thưa sư phụ, hiện trong người thấy ra thế nào?

    Lão cụt tay đáp như gió thoảng :

    - Ta sắp chết... Chí Tôn... con hãy nghe...

    Chí Tôn rớm nước mắt :

    - Đừng nói thế không nên sư phụ ạ!

    Nhưng lão cụt tay như ngất lên :

    - Chí Tôn, con hãy nghe ta, đừng nói gì thêm nữa, thời giờ sắp hết rồi, ta chẳng còn sống được lâu.

    Chí Tôn thảm thiết :

    - Tiểu đồ đang nghe đây, xin sư phụ dạy bảo.

    Lão cụt tay tỏ vẻ hài lòng, lặng đi một chút rồi thều thào nói :

    - Từ bấy lâu nay, thầy vẫn biết căn cốt môn đồ rất tốt, trăm năm chưa thấy trên mặt giang hồ, thầy hằng mong con trở thành một kỳ nhân độc nhất vô nhị trong hàng ngũ võ lâm ở sau này, nhưng trời già quá cay nghiệt, trong khi thầy còn mãi với muôn ngàn sứ mệnh chồng chất lên lưng, chưa thể vẹn toàn, thì đành ôm hận dưới lòng đất lạnh từ đây...

    - Thưa sư phụ...

    - Môn đồ hãy nghe cho rõ, đối với thân thế của con từ bấy nay ta cũng đã hết sức kiếm tìm, nhưng không sao dò ra nguồn gốc, vậy khi ta chết rồi, con hãy nên tự phăng dĩ vãng đời con trên bước giang hồ, chắc chắn trước sau gì cũng ra ánh sáng.

    Mấy lời nói vừa rồi của lão cụt tay, khiến Chí Tôn càng thêm chua xót cho thân phận mình, chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, chàng lặng lẽ cúi mặt không nói gì cả.

    Lão cụt tay ngừng lại, thở phì phà một giây lát rồi tiếp :

    - Có một điều bí ẩn trong cuộc đời con mà thầy nhận xét ra là mảnh Ngọc Khuyết hiện đang trên cổ con.

    Chí Tôn cúi xuống nhìn mảnh Ngọc Khuyết, và nhìn sư phụ. Trong khi đó, lão cụt tay lại nói :

    - Ngọc Khuyết này có hai mảnh gọi là Long Phụng song khuyết, con mới chỉ có phân nửa tên là Ngọc Khuyết, còn phân nửa kia là Phụng Khuyết, bây giờ con hãy đi tìm nó, vì nó có một mối quan hệ lớ lao trong đời con sau này.

    Chí Tôn như người sống trong giấc chiêm bao, chàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vì bấy lâu nay chàng mang nó nơi cổ nhưng nào có hiểu biết ra sự việc bí mật đâu. Lão cụt tay ngầm vận lực trong phút cuối cùng, giọng lão càng thêm thiểu não :

    - Chí Tôn, từ bấy lâu nay con sống bên cạnh ta nhưng con có hiểu ta là ai không?

    Với vẻ mặt ngơ ngác, Chí Tôn chua xót đáp :

    - Thưa sư phụ, xin cho con được biết?

    - Ta chính là Cổ Đạo Nhiệt Trường Dương Chấn Hoàn, Bang chủ Cam Lộ, còn nhị vị sư thúc của con: một tên Thiết Phán Quan Châu Lập Đạo, và người kia Vân Lý Thanh Loan Kỳ Văn Quân, đều là những dị nhân trên mặt giang hồ...

    Tới đây, Dương Chấn Hoàn tức lão cụt tay xúc động im lặng đi. Trong khi Chí Tôn cũng ngơ ngẩn tâm hồn, vì bao nhiêu lâu nay, chàng sống bên sư phụ chỉ biết thầy mình họ Dương, chứ đâu rõ mình đã gặp một quái nhân như thế. Chập sau, trấn tĩnh lại tinh thần, Chí Tôn lên tiếng :

    - Thưa sư phụ, hiện giờ thầy đã tỉnh táo rất nhiều, sao lại thốt ra những lời chẳng lành như thế?

    Dương Chấn Hoàn không đáp câu nói của Chí Tôn mà chỉ bảo chàng :

    - Chí Tôn, con hãy bước lại lỗ hổng vách đá mang những vật lại cho ta.

    Chí Tôn liền đứng dậy đi lại vách đá lấy một chiếc hộp da đen đến cho Dương Chấn Hoàn.

    Dương Chấn Hoàn thì phào :

    - Con hãy mở hộ thầy.

    Chí Tôn lẹ tay mở chiếc hộp da, thấy trong có một mảnh gỗ đen bằng bàn tay, chàng hết sức kinh dị, chẳng hiểu tại sao một món vật vô giá trị như thế mà sư môn chàng lại cẩn thận giấu kỹ bấy nhiêu lâu nay. Dương Chấn Hoàn chớp ngời hai mắt, tợ ngọn đèn sáng rực lần cuối cùng trước khi tắt phụt, lão nói :

    - Môn đồ ạ! Đây chỉ là một mảnh gỗ đen xem không một chút giá trị, nhưng cũng vì nó mà có tới hai trăm môn đồ Cam Lộ bang đã chịu thảm tử.

    Chí Tôn sửng sốt nhìn Dương Chấn Hoàn không hề chớp mắt. Trong khi sư phụ chàng tiếp :

    - Cách hơn hai mươi năm về trước tại Vọng Vân Phong, một hôm thình lình bị địa chấn sụp đổ, nhưng ta gặp điều may mắn nhặt được hai mảnh “Ô Mộc bảo lục”, trên hai mảnh này có ghi năm thế chưởng vô cùng kỳ bí... Một mảnh chép bằng khẩu quyết, còn mảnh kia thì chú những lời giải thích chưởng môn, nếu học năm thế đó sẽ nghiễm nhiên trở thành Nhất Nhân Thiên Hạ...

    Chí Tôn rúng động trong lòng, chàng ngây người như đang trải qua một giấc mơ kỳ ảo. Dương Chấn Hoàn vẫn với giọng nói tự gió nhẹ :

    - Nguyên Ô Mộc bảo lục trước xưa là của Tạ Thần Chữ Giang, một đại kỳ nhân đứng đầu trong hàng ngũ võ lâm cách khoảng một trăm năm về trước, lão ta đã thu nhặt tất cả những ngón tuyệt diệu của các môn phái, rồi biến thành năm chưởng pháp vô địch này, suốt giang hồ không ai chống nổi. Sao đấy, lão ta ghi năm chưởng pháp ấy vào hai mảnh Ô Mộc bảo lục ta nhặt lấy chưa kịp tập luyện, thì không hiểu sao cái tin đó lại lọt vào tai bọn giang hồ. Thế rồi một đêm không trăng, có năm mươi cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch thình lình đột nhập vào bản Bang, thảm sát hơn hai trăm cao thủ, sư phụ và toàn gia tám người đều ngộ nạn.

    Ngừng lại một giây thở mệt, Dương Chấn Hoàn nói trong tiếng nấc :

    - Ta bị chặt đứt một cánh tay khắp thân người bị chém mười mấy nhát, còn nhị vị Sư thúc Kỳ Văn Quân và Châu Lập Đạo, kẻ gãy cụt hai chân, người ngắn cả hai tay, chết giấc tại chỗ. May mắn làm sao ta và nhị vị Sư thúc được Hoa Đà Ngô Tề Nhân hái thuốc đi ngang cứu sống...

    Chí Tôn lẩm bẩm :

    - Hoa Đà Ngô Tề Nhân! Thế còn Ô Mộc bảo lục, thưa sư phụ?

    - Ô Mộc bảo lục tất cả hai mảnh như con đã biết, mảnh ghi lời giảng giải thì hiện giờ con đang cần trên tay đấy, còn mảnh kia ghi khẩu quyết, chẳng hiểu hiện nay thất lạc nơi nào thầy cũng không được rõ, sau này con hãy tìm lấy vì nếu mất đi một mảnh, cho dù bậc dị nhân cũng không làm sao hiểu năm chưởng pháp kỳ diệu đó.

    Nói tới đây, trong ánh mắt Dương Chấn Hoàn như có màn mây che phủ, Quái khách nhắm lại dần...

    Chí Tôn khiếp quá gọi to :

    - Sư phụ...

    Nhưng Dương Chấn Hoàn đã trợn mắt lờ đờ lên, hình như Quái khách hết sức vận chân khí cuối cùng, để gượng trối trăng một điều gì chưa kịp nói. Quái khách khẽ mấp máy đôi môi...

    Chí Tôn hiểu ý liền kề sát tai vào mồm Quái khách. Chàng chỉ nghe được mập mờ :

    - Những kẻ thù sư môn... đều có ghi trong... Huyết Hải Thâm Cừu... hiện nằm... Trong hốc... đá...

    Sau một tiếng nấc, Dương Chấn Hoàn nhắm nghiền hai mắt lại, trên gương mặt còn phảng phất hận cừu. Chí Tôn chết lặng cả tâm hồn, chàng không còn khóc được nữa, ngồi nhìn ba cái xác chết mà cứ mãi thẫn thờ. Gió tuyết thổi vào hang mang theo từng cơn lạnh tái tê, Chí Tôn nghe buốt tận hồn. Không biết bao lâu thời gian, Chí Tôn mới từ từ đứng dậy, chàng không khóc, mà chỉ day về phía hang. Bỗng từ trong tia mắt Chí Tôn toé lửa hận thù, chàng đứng lặng một hồi lâu, rồi quay nhanh trở vào, tìm lại hốc đá. Đến nơi, Chí Tôn thò tay vào hốc đá lôi ra một cái túi vải dài chừng một thước. Chàng đưa mắt nhìn vào. Một thứ ánh sáng lạnh lẽo ngời chớp bỗng đập chát chúa vào mắt Chí Tôn, làm chàng giật mình ngẩng lên, vô cùng kinh dị. Thì ra, trong túi vải có một món khí giới quái dị, một bên giống lưỡi dao sắc bén, còn bên kia thì hình răng cưa ngời lên tia chớp. Sững sốt trong giây phút, Chí Tôn lôi cây vũ khí ấy ra, thấy trên thân có ghi bốn chữ rợn người “Tàn Chi Quái Đao”.

    Chí Tôn rúng động cả tâm thần, chàng lẩm bẩm :

    - Tàn Chi Quái Đao!

    Chí Tôn ngơ ngẩn một hồi, lại mò trong túi lấy ra một mảnh giấy xếp và một quyển sách nhỏ. Chàng giở mảnh giấy, thì thấy có mấy dòng chữ: “Tàn Chi Quái Nhân, phụ thù tuyết hận. Nhất thức tam tuyệt, quỷ khiếp thần kinh”. Sau hai câu đó, lại có những dòng chữ chi chít giảng giải cách sử dụng cây “Tàn Chi Quái Đao”, thực kỳ bí. Chí Tôn nhẩm đi nhẩm lại một lát, là đã hiểu thấu ba thế võ thần khốc ấy rồi. Cho dù một cao thủ công lực siêu tột đến bậc nào, cũng chẳng làm sao thoát khỏi cái chết hãi hùng do từ lực vô hình của cây quái đao gây ra.

    Chí Tôn giắt cây Quái đao vào mình, rồi lật quyển sách nhỏ ra coi, thì thấy ngay trên trang đầu có đề bảy chữ: “Huyết Hải Thâm Cừu Cam Lộ bang”. Sực nhớ lúc nãy gần trút hơi thở cuối cùng, Dương Chấn Hoàn có thuật rõ cho chàng nghe cuộc thảm sát hai trăm mạng người cách hơn hai mươi năm về trước, Chí Tôn hiểu ngay quyển sách này rất có liên hệ, nên lẹ làng lật trang tới...

    Nhận ngay hàng đầu có ghi chữ tắt: Âm, Dương, Xú, Quái, Bà, Chí Tôn liền hiểu đó là những kẻ thù cừu độc địa nhất của sư môn, chàng lật tiếp những trang tới thấy có tất cả hơn hai mươi người nữa, trong số có sáu người bị xóa. Chí Tôn gấp quyển sách nhỏ lại bỏ vào túi, chàng quét mắt nhìn qua xác chết của Dương Chấn Hoàn và hai Sư thúc, ngọn lửa căm thù bỗng cháy mãnh liệt trong lòng chàng. Chàng rất oán cừu qua hàm răng cắn chặt :

    - Lũ Ác Ma, ta thề giết sạch bọn ngươi trả mối sư cừu!

    Qùi thụp xuống bên cạnh sư môn, nhỏ hai dòng nước mắt trên mặt thầy, một lúc thật lâu, Chí Tôn mới đứng dậy, ngậm ngùi thốt :

    - Sư phụ, vĩnh biệt...

    Rồi chàng đi nhanh ra cửa hang nhấc mình khỏi mấy gộp đá cheo leo chạy bay xuống núi giữa trận tuyết rơi ào ào...
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/3/14
  3. Thích Là Bụp

    Thích Là Bụp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    24/2/14
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    6
    Tàn Chi Lệnh
    Tác giả: Trần Thanh Vân
    Đả tự: Internet - Thích Là Bụp biên tập
    === oOo ===


    Hồi 2: Một mối kỳ duyên


    Ra khỏi núi Võ Lăng, Chí Tôn cứ nhắm con đường cái đi thẳng, chàng không hiểu mình phải đi đâu, chỉ thấy trong đầu óc hiện lên những cảnh tượng hãi hùng, máu chảy, đầu rơi. Chí Tôn nghe trong lòng chàng luôn luôn như có lửa đốt, nhưng bộ mặt chàng bên ngoài trông lạnh lẽo tựa băng sương, dọc đường chàng lầm lì đi chẳng hề nhìn đến một ai cả. Chiều hôm đó, Chí Tôn tới một cổ đạo kia, đương lo nghĩ miên man đến chuyện báo thù, thì bỗng từ xa tiếng gió ngựa rộn rã đưa tới. Chí Tôn chỉ tránh dạt qua bên, chứ không cần nhìn xem đó là ai, thì con tuấn mã đã phi mau đến trước mặt chàng. Nó dừng đứng lại và hí lên một tiếng lớn.

    Chí Tôn nổi giận, chàng ngẩng mặt lên toan quắt mắt ngay người kỵ sĩ, nhưng sực nhận ra đó là một thiếu nữ còn quá trẻ, chàng tự nhủ :

    - Ồ, nàng hãy còn quá nhỏ, ta cũng chẳng nên hơn thua làm gì.

    Vì vậy, Chí Tôn lại lầm lì rảo bước...

    Nhưng quái làm sao, thiếu nữ áo đỏ lại phóng ngựa chận ngang trước mặt chàng. Hết sức kinh dị, Chí Tôn ngẩng mặt nhìn, lần này chàng nhìn kỹ hơn lúc nãy. Chàng thấy thiếu nữ áo đỏ đẹp mê hồn, nàng nhìn lại chàng bằng đôi mắt sáng tuyệt vời. Chí Tôn hơi rúng động vì đôi mắt đó, chàng đứng ngẩn người một lúc thật lâu. Nhưng chợt nhớ tới sứ mệnh của mình còn quằn nặng hai vai, Chí Tôn định bước đi.

    Thiếu nữ áo đỏ bỗng gọi giật :

    - Tiểu tử, hãy đứng lại.

    Chí Tôn quét mắt vào mặt nàng :

    - Tiểu sinh có chuyện gì mà cô nương phải gọi?

    Thiếu nữ áo đỏ lúng túng rồi nói :

    - Ồ, sao ngươi lại cản đường ngựa ta?

    Chí Tôn ngơ ngác :

    - Tiểu sinh đón đường cô nương?

    Thiếu nữ áo đỏ gật đầu :

    - Lại còn phải hỏi!

    Chẳng hiểu sao, Chí Tôn bật cười khan, chàng rảo bước. Thiếu nữ áo đỏ chận chàng lại :

    - Khoan đã, ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta.

    Chí Tôn lạnh lùng đáp :

    - Tiểu sinh chẳng có gì đáng nói cả.

    Thiếu nữ áo đỏ giận hồng đôi má trông xinh đẹp làm sao :

    - Nhưng ngươi đi đâu bây giờ?

    Chí Tôn cộc lốc :

    - Đi đâu mặc xác ta.

    Thiếu nữ cười nhạt :

    - Ngươi đi đâu ta cũng hiểu rồi.

    Chí Tôn trố mắt, nhưng vẫn với cái giọng lạnh nhạt muôn đời :

    - Ta không cần.

    Thiếu nữ áo đỏ nói :

    - Ngươi đến Kinh Sơn Nghiệt Long Đàm để dự vào cuộc đoạt viên nội đơn Ngưu Long Giao chứ gì?

    Chí Tôn vô cùng kinh ngạc, vì đây là lần đầu tiên trong mấy ngày đường chàng nghe thiếu nữ áo đỏ nói đến chuyện ly kỳ đó. Chàng thầm nhủ :

    - Hay là ta tới Kinh Sơn Nghiệt Long Đàm dự cuộc đoạt báu nội đơn xem sao.

    Trong lúc thiếu nữ áo đỏ hỏi to :

    - Đường nào đến Nghiệt Long Đàm ngươi biết chăng?

    Chí Tôn lắc đầu :

    - Tiểu sinh không được rõ.

    Ngỡ Chí Tôn khinh bỉ mình, thiếu nữ áo đỏ bốc phừng lửa giận hét :

    - Ngươi thực không biết, phải không?

    - Thực tình như thế cô nương ạ!

    Trót trót...

    Bất ngờ, thiếu nữ áo đỏ quật luôn hai roi ngựa... Thế roi của nàng lẹ hơn chớp giật trên mây... Nhưng Chí Tôn nhờ một thân pháp ảo diệu sau năm năm trời sống bên cạnh sư môn, được Kỳ Văn Quân tuyệt truyền cho chàng một lối khinh công có một không hai trong chốn võ lâm, nên chỉ có một cái lắc mình là chàng đã ra xa ngoài hai trượng, làm cho ngọn roi đi thẳng vào gió trông nghe lạnh người.

    Thiếu nữ áo đỏ quật hụt Chí Tôn, máu nóng bốc lên tận đỉnh đầu, nàng quát to :

    - Ngươi muốn chết đấy, hãy coi thử đỡ vài ba chiêu nữa xem này.

    Dứt câu, nàng phóng tới huy động mã tiên quần quật trong không khí quyết đánh trúng Chí Tôn một roi mới vừa lòng nàng. Thế nhưng Chí Tôn đã như một cái bóng ảo diệu, hiện biến chẳng khác gì loài ma quái chung quanh cây roi của thiếu nữ áo đỏ không hề bị chạm một vết thương nào. Tránh né một chập lâu, vẫn thấy thiếu nữ áo đỏ hùng hổ chưa chịu dừng tay.

    Chí Tôn tức giận hét :

    - Tiểu sinh nhường tay đã nhiều rồi, cô nương hãy tự hiểu sức mình, để tránh khỏi sự ân hận ở sau này.

    Như lửa đổ dầu thêm, thiếu nữ áo đỏ nghiến răng kèn kẹt :

    - Tiểu tử đừng tự phụ, hãy cố mà đỡ những đường chiêu của ta.

    Lời vừa dứt, thiếu nữ đã đưa ra liên tiếp mười hai chiêu lẹ hơn làn sét lưng trời.

    Không còn nhẫn nhịn được nữa, Chí Tôn quát lớn :

    - Hãy coi đây!

    Tức thì, chàng đẩy ra một chưởng cực kỳ mạnh bạo...

    “Bộp”

    ... cả thiếu nữa áo đỏ lẫn con tuấn mã bị chưởng phong xô lại nửa trượng, ngơ ngẩn tinh thần. Sau một phút, thiếu nữ lộ hẳn sát khí trên gương mặt, nàng dồn mười phần thành lực trong người, nhắm Chí Tôn vung một ngọn gió lốc.

    Thoáng thấy thiếu nữ áo đỏ hạ độc thủ, Chí Tôn bực tức chàng dựng đứng bàn tay đẩy lên một chưởng cực bạo, hất luồng chưởng khí lên không trung. Đồng thời hữu chưởng Chí Tôn phất động...

    “Bộp”...

    Thiếu nữ tinh mắt, lẹ làng quét ngang tả chưởng chống đỡ ngón chưởng của Chí Tôn, rồi nhanh như tia sáng chỉ cây roi ngựa ngay huyệt tay chàng. Thế nhưng Chí Tôn càng lại nhanh hơn, chàng dùng tả chưởng khóa chặt chưởng thế còn tay kia chộp đầu roi của thiếu nữ áo đỏ giật mạnh. Bị cái giật bất ngờ đó, suýt nữa thiếu nữ áo đỏ đã lộn nhào xuống ngựa, nàng phải vận toàn nội lực cố ngượng ngồi vững trên ngựa không cho ngã. Nhờ đứng phía dưới thế mạnh hơn, Chí Tôn vận công lực ra sức giật roi ngựa của thiếu nữ.

    Lúc bấy giờ một trai một gái mỗi người một đầu roi hết sức tranh giành lấy nhau, nhưng sau cùng Chí Tôn có vẻ thắng thế, thiếu nữ áo đỏ sắp bị chàng lôi tuột xuống ngựa. Như uất ức, thiếu nữ áo đỏ bỗng trào nước mắt ra, chảy xuống đôi má mịn màng thơ ngây. Chí Tôn đang thắng thế, chàng chực lôi thiếu nữ áo đỏ té nhào, chợt trông thấy nàng rớm lệ, chàng không nỡ liền vùng buông roi ngựa ra. Thiếu nữ áo đỏ nhờ đó, lấy lại sự thăng bằng, nàng trừng đôi mắt đẹp tuyệt vời nhìn chàng, rồi thình lình, xốc ngựa tới giơ hữu chường tát vào mặt chàng...

    - Bộp...

    Một tiếng khô khan vang lên...

    Chí Tôn bị trúng chưởng của thiếu nữ ào đỏ, chàng ngơ ngẩn chưa nghỉ ra sao cả thì nàng đã tiếp thêm chưởng khác nhắm mặt chàng. Một vần đỏ hiện ra rõ rệt trên làn da trắng nuột như cô con gái của Chí Tôn, chàng nhìn nàng sửng sốt. Thiếu nữ áo đỏ cũng dừng tay lạ, nàng tỏ vẻ hết sức hối hận về hành động vừa rồi.

    Đột nhiên, từ xa có hai bóng người tới như bay, chừng đến gần nhận ra đó là hai thiếu niên vận toàn màu tím. Sực thấy thiếu nữ áo đỏ chúng liền tiến lại, trổ lên :

    - Hồng y nữ thế muội đây rồi!

    Một tên bỗng quắt mắt nhìn Chí Tôn, rồi day qua thiếu nữ áo đỏ :

    - Gã này làm gì thế hở Hồ thế muội?

    Nhưng thiếu nữ áo đỏ như bực dọc quay nơi khác :

    - Chuyện riêng của ta, không cần tới nhị vị biểu huynh chen vào làm gì.

    Nói xong, nàng nhìn phớt Chí Tôn, rồi lạnh lùng quay ngựa đi luôn chẳng thèm chào hỏi hai gã thiếu niên áo tím một lời nào cả. Chí Tôn trông thấy chuyện kỳ lạ chàng vùng trổ lên cười sằng sặc làm hai gã thiếu niên áo tím giận xung tóc trán, nhưng vì còn phải đuổi theo thiếu nữ áo đỏ, nên chúng trợn mắt nhìn chàng như dọa nạt, rồi chúng phóng như bay...

    Chí Tôn nhìn theo, ngạo nghễ :

    - Hai gã thiếu niên khờ dại đến thế là cùng.

    Chàng dừng lại nghĩ ngợi :

    - Lúc nãy nghe thiếu nữ áo đỏ bảo rằng tại Nghiệt Long Đàm hiện đang có một cuộc tranh đoạt nội đơn Ngưu Long Giao, sao ta không đến đấy thử xem sao.

    Nghĩ xong, Chí Tôn liền đi vùn vụt về hướng thiếu nữ áo đỏ và hai gã thiếu niên áo tím vừa rồi. Đi cho tới bóng hoàng hôn vừa buông đổ, là Chí Tôn đã tới Viễn An, còn cách Nghiệt Long Đàm không bao nhiêu dặm đường nữa. Lúc bấy giờ, Chí Tôn cảm thấy bụng đói như cào, chàng ghé ngay cái tửu quán Túy Tiên Cư, tìm một chỗ ngồi cho kín đáo, rồi gọi thức ăn ra.

    Chí tôn vừa ăn vừa nghe những người ngồi ăn gần cạch chàng bàn tán rất xôn xao về nội đơn Ngưu Long Giao. Câu chuyện thật lạ lùng kỳ bí: Tại núi Kinh Sơn có một cái đầm rộng hơn một dặm, gần đây bỗng xuất hiện một con Nghiệt Long, nó trổ từ trong lòng núi ra, từng tạo nên những trận cuồng phong, khiến người dân quanh vùng đều sợ hãi. Cho đến một đêm trăng sáng soi vằng vặc kia, con Nghiệt Long hiện nguyên hình đầu rồng thân trâu, nó nằm dưới đầm phát ra những tiếng kêu kỳ lạ, cặp mắt sáng rực cứ ngẩng nhìn trăng, còn mồm thì phun một hạt huyết châu chói lọi. Chỉ vài hôm sau, tin này đồn ra khắp mặt giang hồ, có một dị nhân bảo đó là quái vật Ngưu Long Giao, trong huyệt Đan Điền của nó có viên nội đơn vô cùng quí báu. Nếu ai nuốt được viên nội đơn này, lại có thêm Thiên Bằng Thái Noãn thì hai vật báu ấy hòa trộn với nhau, sẽ tạo nên một trăm năm mươi thành công lực, một công lực có một không hai trong hàng ngũ võ lâm.

    Chí Tôn vô cùng kinh dị khi nghe lọt vào tai câu chuyện kỳ bí nội đơn Ngưu Long Giao, tuy vậy chàng cứ ngồi im lặng lẽ ăn uống chứ chẳng hỏi han chi cả. Thình lình, từ ngoài có một ông lão tóc hoa râm, dáng gầy gộc mặc áo vải dài tới gót, đủng đỉnh đi vào. Một thực khách cạnh bên Chí Tôn nói khẽ :

    - Tiêu Diện Tửu Hồ Lưu Thương đấy!

    Chí Tôn giật mình trố mắt nhìn ông lão gầy gộc ấy không chớp mắt, chàng nhớ rõ trong huyết nan Huyết Hải Thâm Cừu có ghi tên Tiêu Diện Tửu Hồ Lưu Thương ở hàng mười, chàng không ngờ hôm nay lại gặp lão ở nơi này. Máu căm thù bốc sôi ngùn ngụt trong huyết quản, Chí Tôn rít khẽ qua hai hàm răng cắn chặt :

    - Ta sẽ giết lão, gạt bớt tên trong Huyết Hải Thâm Cừu.

    Chí Tôn ngồi lầm lì với gương mặt lạnh lẽo muôn đời, như chẳng để ý đến ai cả, nhưng kỳ thực chốc chốc chàng quét mắt sang chiếc bàn Hồ Lưu Thương ngồi, xem chừng cử động của lão. Chàng trông thấy lão ta nói chuyện thì thầm với hai gã thiếu niên thật lâu, rồi rão bước ra ngoài. Tức thì, Chí Tôn gọi tửu bảo trả tiền, rồi nhanh chân theo lão Hồ Lưu Thương. Đi được vài mươi trượng, chàng bắt kịp lão ta tới Duyệt Lai lữ điếm thẳng vào căn phòng. Chí Tôn hiểu ngay lão Hồ Lưu Thương ở đây, chàng liền thuê ngay phòng cạnh bên theo dõi hành động của lão ta.

    Vầng trăng khuya lạnh lùng soi lữ điếm Duyệt Lai, lúc bấy giờ tất cả trong ngoài đều lặng ngắt như tờ, vắng tuyệt bóng người qua lại. Xa xa tiếng trống điểm tàn canh nghe thực não nề, ghê rợn. Bỗng một bóng người đột hiện ra trước cửa phòng Hồ Lưu Thương. Người có nhãn lực sẽ nhận ra đó là một lão già cụt tay râu tóc bạc phơ quét cặp mắt sáng rực như hai ánh đèn ma nhìn chung quanh một lượt, đưa tay gõ cửa phòng Hồ Lưu Thương...

    - Cộp, cộp, cộp...

    Từ trong phòng có tiếng Hồ Lưu Thương nghiêm khắc vọng ra :

    - Ai gọi đấy?

    Lão cụt tay đáp giọng trầm ấm như từ cõi xa xôi vọng về :

    - Ta là một cố nhân tới thăm.

    Cánh cửa phòng liền bật mở, ánh sáng đèn tràn ngập ra ngoài, Hồ Lưu Thương thó mặt nhìn khách lạ. Bất giác, lão phải giựt mình nhảy lui vào. Lão cụt tay cũng theo sát lão ta, trên tay cầm một thứ khí giới cực kỳ quái dị, một bên sắt lạnh lùng, bên kia hình răng cưa, toát ánh sáng ngập ngời.

    Hồ Lưu Thương trố cặp mắt đầy sự khủng khiếp :

    - Tàn Chi lệnh!

    Đồng thời, lão ta cũng nhận rõ lão cụt tay chính là Dương Chấn Hoàn, nên càng sửng sốt thêm hơn.

    Lão ta lầm bầm :

    - Không lẽ Dương Chấn Hoàn sống lại? Hay lão đã thành ma quái trở về đòi nợ máu ngày xưa?

    Lão cụt tay hét :

    - Hồ Lưu Thương, hôm nay ngươi đã hết số rồi!

    Hét dứt, lẹ như ánh chớp, lão cụt tay day động cây Quái đao...

    Một tiếng rú khủng khiếp. Hồ Lưu Thương bị sả làm hai mảnh giãy đành đạch trên mặt đất. Lão cụt tay trố cặp mắt tinh quái nhìn xác chết, rồi rống lên một trận cười nghe sởn tóc gáy, sau đó lão quay nhanh ra ngoài mất dạng.

    Bấy giờ, tất cả khách trọ các phòng trong Duyệt Lai lữ điếm đã tỉnh giấc chạy sang, đèn đuốc sáng choang. Các cao thủ giang hồ có mặt nơi đây, nhận được vết đao “Tàn Chi lệnh” tất thảy đều hoảng hốt, họ không ngờ Chủ nhân Tàn chi lệnh đêm nay lại xuất hiện ở nơi đây. Đây là lần thứ bảy, Tàn chi lệnh xuất hiện trong chốn giang hồ, những kẻ bị quái đao hành hình toàn là các cao thủ đã nhúng tay vào cuộc thảm sát Cam Lộ bang cách đây hai mươi năm về trước.

    Chí Tôn từ bên trong phòng cũng chạy sang trông cảnh vừa náo nhiệt vừa hãi hùng sau khi Tàn chi lệnh xảy ra. Chàng bỗng bất chợt thấy thiếu nữ áo đỏ đang đứng nhìn chàng, tủm tỉm một nụ cười. Chàng liền bỏ về phòng...
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/3/14
  4. Thích Là Bụp

    Thích Là Bụp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    24/2/14
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    6
    Tàn Chi Lệnh
    Tác giả: Trần Thanh Vân
    Đả tự: Internet - Thích Là Bụp biên tập
    === oOo ===

    Hồi 3: Nội đơn Ngưu Long Giao


    Qua hôm sau, tại Nghiệt Long Đàm, đã có tới ngoài ba trăm nhân vật võ lâm có mặt tại nơi đây, phần nhiều không phải đến để dự cuộc tranh chiếm vật báu Ngưu Long Giao, mà chỉ vì sự hiếu kỳ thôi. Còn một số cao thủ nội công thâm hậu thì dĩ nhiên là muốn viên nội đơn sẽ lọt vào tay mình.

    Trong thời gian chờ đợi trăng lên, con quái vật Ngưu Long Giao từ trong hang chui ra hô hấp ánh trăng, các nhân vật võ lâm đem chuyện Chủ nhân “Tàn chi lệnh” vừa xảy ra trong đêm qua tại Lữ Điếm Duyệt Lai mà bàn tán thật sôi nổi. Tất cả đều lấy làm kinh dị, chẳng hiểu tại sao Cam Lộ bang chủ Dương Chấn Hoàn đã chết trong cuộc thảm sát cách đây hai mươi năm về trước do hai đạo Hắc Bạch gây ra, mà nay lại còn xuất hiện trên mặt giang hồ, quả thực là khó hiểu. Có người cho rằng Cam Lộ bang chủ Dương Chấn Hoàn chưa chết, bấy lâu nay ẩn dật, giờ đây xuất hiện trên chốn võ lâm trả mối tử thù hai mươi năm xưa, cũng có kẻ bảo Chủ nhân “Tàn chi lệnh” này do một cao thủ nào khác giả danh, nhưng chẳng một ai chắc chắn điều nào cả.

    Chí Tôn vẫn với bộ mặt lạnh lẽo muôn đời chen vào giữa đông, ngồi nhìn quần hùng đi đoạt nội đơn. Chợt Chí Tôn bắt gặp thiếu nữ áo đỏ cùng đi với hai gã thiếu niên lúc nãy, trông thấy chàng nàng thoát trên đôi môi đỏ mộng một nụ cười, và giơ bàn tay trắng nõn nà phe phẩy. Chí Tôn đáp lại bằng một nụ cười thầm. Hai gã thiếu niên lạ lùng, chúng quay nhìn, thì thấy Chí Tôn đã ngồi sẵn tự bao giờ, chúng liền ra hiệu cho nhau bước lại chỗ chàng.

    Còn cách Chí Tôn chừng hai trượng, hai gã thiếu niên vùng đứng dậy. Gã thiếu niên mặt dài choắt chỉ mặt Chí Tôn hét :

    - Tiểu tử, ngươi hãy ra đây thử vài chiêu với ta xem nào!

    Gã thiếu niên kia cũng hùng hổ :

    - Chúng ta phải dạy cho hắn một bài học để hắn không còn mù quáng nữa.

    Chí Tôn từ từ đứng dậy, cười khì :

    - Các ngươi muốn đấu với ta sao?

    Hai gã thiếu niên cùng quát :

    - Bọn ta sẽ quật chết ngươi.

    Dứt câu, hai gã thiếu niên đẩy luôn bốn chưởng lực lốc gió mạnh bạo vô cùng. Thiếu nữ áo đỏ vừa trờ tới có vẻ lo ngại cho số phận của Chí Tôn. Thế nhưng, Chí Tôn đã giơ tả chưởng chống lấy hai luồng gió của định thủ, đồng thời chàng quét một ngọn “Nã Vân Túc Nguyệt”, bắt ngay huyệt đạo hai tay gã thiếu niên mặt mày dài choắt.

    Bỗng có tiếng quát phía sau lưng :

    - Tiểu tử, ngừng lại!

    Chí Tôn giật mình thu hồi chưởng lực, quay lại nhìn, thì thấy đó là một lão áo tía đang đứng nhìn chàng sòng sọc.

    Lão ta hỏi to :

    - Tiểu tử, ngươi thế nào với Cam Lộ bang chủ Dương Chấn Hoàn mà có ngón võ “Nã Vân Túc Nguyệt”?

    Chí Tôn sợ toát hồn, chàng hết sức hối hận, vì đã vô tình làm lộ tung tích. Chàng dịu giọng đáp :

    - Thưa lão ông, điều đó tiểu đồ không thể trả lời được.

    Lão áo tía trợn mắt :

    - Ngươi muốn chết đấy à?

    Lời chưa kịp dứt, lão ta đã bổ một chưởng cực ác định hạ Chí Tôn ngay tức khắc. Nhưng Chí Tôn vì quá gấp rút, chàng dùng ngay ngón “Thái Phụng Ngự Phong”, bốc mình lên cao theo luồng sóng chưởng, đẹp tuyệt ảo. Quần chúng đứng xem, trông thấy Chí Tôn thi triển một thân pháp ảo dị tất thảy đều vỗ tay khen ngợi khôn cùng.

    Trong lúc lão áo tía hốt hoảng kêu lên :

    - Ồ, thân pháp kỳ tuyệt của Cam Lộ bang!

    Thêm một ông lão và một thiếu phụ đứng ngoài tự nãy, sực thấy thân pháp “Thái Phụng Ngự Phong” của Chí Tôn cũng bắt giác giật mình, sau đẩy cùng lượt xô vào quật luôn bốn chưởng. Lão áo tía cũng đưa liên tiếp hai chưởng lốc gió ào ào...

    Chí Tôn không tránh kịp, bị mấy luồng ác chưởng quật trúng, chàng hét lên một tiếng, toàn thân bị bắn đi hai trượng, ói ra một vòi máu tươi, rồi lăn xuống đất bất động.

    Lão áo tía cười khà :

    - Ta bảo có sai đâu, số mạng ngươi ngắn ngủi mới xui ra như thế.

    Lão ta định bũa một chưởng vào đầu Chí Tôn, thì thiếu nữ áo đỏ đã nhảy tới hét :

    - Dừng tay lại, lão không được giết người này.

    Lão áo tía nghe hét vội ngừng tay. Nhưng một thiếu phụ vận toàn trắng cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt đâm tuyệt đã lôi thiếu nữ áo đỏ ra ngoài gắt :

    - Hồng Y Nữ Xảo Nhi, con cãi ta à.

    Ngay lúc ấy, một thiếu phụ tuổi độ ngoài ba mươi nhưng tuyệt đẹp từ xa phóng tới quát lão áo tía:

    - Ngươi đường hoàng Chủ nhân Nhị Bang Nhất Hội, mà định hạ độc thủ thằng bé này à?

    Lão áo tía vừa trông thấy thiếu phụ, đã biến sắc :

    - Ồ, Thiên Sơn Long Nữ!

    Lão áo tía giật lùi nửa trượng, sửng sốt nhìn thiếu phụ trung niên mà lão vừa gọi là Thiên Sơn Long Nữ. Lúc ấy, thiếu phụ áo trắng có cặp mắt dâm tuyệt cũng nhận ra Thiên Sơn Long Nữ, liền ngạo nghễ :

    - Úi chà, lại cũng là Hiệp nữ!

    Thiên Sơn Long Nữ chẳng cần nghe thấy những lời vu vơ của thiếu phụ có cặp mắt dâm tuyệt, nàng cúi xuống thò tay vào áo lấy ra một viên thuốc màu hồng bỏ vào miệng Chí Tôn.

    - Sao thằng bé giống hệt hắn thế này?

    Chẳng mấy chốc Chí Tôn tỉnh lại, tuy nhiên chàng vì chân khí tiêu hao nên chưa cử động được. Thiên Sơn Long Nữ trông thấy Chí Tôn đã tỉnh, nàng mừng rỡ hỏi :

    - Tiểu tử, ngươi tên họ là gì?

    Chí Tôn tuy không động đậy, nhưng chàng cố đáp thì thào :

    - Dương Chí Tôn!

    Thiên Sơn Long Nữ có vẻ kinh dị, như nói một mình :

    - Ồ, sao lại là họ Dương?

    Nàng chưa kịp nghĩ thêm, thì thình lình có một tiếng rống to như trời rầm, làm rung chuyển cả mặt đất.

    Quần hùng thảy xôn xao :

    - Ngưu Long Giao! Ngưu Long Giao...

    Khi đó, vầng trăng cũng vừa lên cao gần đỉnh đầu soi sáng tràn ngập Nghiệt Long Đàm, dù một người không có công lực cũng dễ dàng nhìn thấy mọi sự vật chung quanh. Tiếng rống càng ngày càng thêm khủng khiếp, mặt đất tất thảy đềurung chuyển như hồi địa chấn. Đồng thời một mùi hôi tanh khó chịu xông ra nồng nặc, rồi đột nhiên từ dưới đầm nhảy lên một con quái vật kỳ cổ, đầu rồng thân trâu xạ cặp mắt sáng chói như hai ngọn đèn thần, mồm há ra một hạt châu đỏ lóng lánh.

    Quần hùng đồng thời kêu :

    - Nội đơn Ngưu Long Giao!

    Lẹ như ánh chớp, trong quần hùng có năm cái bóng nhẹ nhàng nhảy tới chỗ con Ngưu Long Giao vạch theo năm luồng loáng bạc chiếu thẳng vào mình con quái vật. Quần hùng cùng hò hét trợ thần oai. Nhưng con Ngưu Long Giao là thứ linh vật tu ngót mấy ngàn năm, tinh khôn vô tả, nó rống to lên rồi vươn những trảo nhọn chộp vào năm bóng vừa phóng tới...

    Liên tiếp những tiếng rú hãi hùng, năm xác người rơi xuống đất, thi thể bị xé từng mảnh. Ba tiếng hét phẫn nộ, liền theo đó thiếu phụ có đôi mắt dâm tuyệt, và hai ông lão quật chưởng nhằm Chí Tôn ói máu mồm lúc này vọt tới tấn công quái vật. Quái vật Ngưu Long Giao rống lên như trời gầm, nó dùng trảo nhọn quần quật trong không khí quyết xé xác cho được ba người. Thế nhưng, ba người nhờ có thân pháp ảo diệu tránh né được tất cả những chiếc trảo kinh người của quái vật.

    Đột nhiên trong lúc ấy, có một bóng người hình thù cổ quái phi lên, với thân pháp cực ảo, vụt ném ngay con Ngưu Long Giao một vật hình tròn, vừa quát :

    - Tần hội chủ, Lý Bang chủ, hãy tháo lui ngay!

    Ba người biết vật vừa ném cực kỳ lợi hại, nên nhấc mình ra xa ba trượng, quay lại nhìn. Thì ra bóng mới đến chính là Sư Diện Quái Ma, một ác ma có cái công lực cực kỳ thâm hậu, y vừa ném trái “Oanh Thiên Đạn” vào con Ngưu Long Giao. Bất chợt, con quái vật há hốc mồm ngậm lấy trái đạn, tiếp theo nghe “bùng” một tiếng, thân xác nó bị nổ tung ra từng mảnh vụn. Lẹ hơn chớp giật, Sư Diện Quái Ma phóng mình tới chộp lấy viên nội đơn chớp ngời từ trên không rơi xuống. Quái ma trở về đất, y cầm viên nội đơn cất tiêng cười khà khà nghe thật quái gở, cặp nanh thò dài ra ngoài càng tăng thêm vẻ hung ác lạ thường.

    Quái ma vừa định bỏ viên nội vào chiếc mồm đỏ như máu, thì đột nhiên có mấy tiếng quát rúng động mặt đất. Tức thì ba lão lùn phóng tới trước mặt Sư Diện Quái Ma. Ác Ma nhận ra mặt ba lão lùn, y cười khà khà :

    - Công Lai tam ái, đã lâu rồi ta vắng nếm mùi trái tim người, may các ngươi mang tới quá ta đấy chăng?

    Công Lai tam ái nổi giận hét to :

    - Ba anh em ta thề moi hai mắt ngươi.

    Sư Diện Quái Ma bỏ viên nội đơn vào túi, lẹ như ánh chớp, y thò ngũ trảo chộp ngay đầu Đại Ái, đồng thời tả chưởng đẩy mạnh ra phía Nhị Ái. Đại Ái và Nhị Ái tức thì vận toàn lực quật luôn mấy chưởng xô rạp luồng sóng chưởng của Ái Ma vận lên không chẳng khác một cơn gió quất. Trong lúc Tam ái không quản thiệt hơn chạy ào, luồn về phía sau Sư Diện Quái Ma, thình lình chộp vào lưng làm đứt sợi thắt lưng của y. Quái ma nổi giận quay lại quật một chưởng cực ác. Một tiếng rú thảm khốc vang lên. Tam ái bị chưởng phong Ác ma đánh nhằm ói ra một vòi máu, toàn thân bắn đi hai trượng. Đồng thời, viên nội đơn ngập tràn ánh sáng từ trong lưng của Ác ma cũng vừa văng ra ngoài lăn lốc trên mặt đất.

    Quần hùng đứng ngoài tự nãy giờ thấy nội đơn lăn tròn liền cùng lượt quát vang, rồi phóng tới chộp lấy. Quái ma sẵn cơn tức giận, y vận đut mười thành công lực xô luôn hai chưởng sấm sét... Mấy tiếng hét kinh hồn, mấy thây người bị chưởng lực thảm khốc đánh nhằm giãy chết, một số giật lùi trở lại, hoảng hốt đứng nhìn. Bỗng từ cánh tả Tần Mỵ Nương phóng ra chộp ngay viên nội đơn Ngưu Long Giao, rồi trở về chỗ cũ lẹ như sao bay.

    Quần hùng xôn xao bàn tán. Sư Diện Quái Ma vùng rống lên một tiếng, y nhảy bổ tới trước mặt Tần Mỵ Nương quát :

    - Hãy trả nội đơn lại cho ta.

    Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương cười sằng sặc :

    - Giao trả nội đơn gì?

    Quái ma lồng lên :

    - Tần hội trưởng không muốn sống đây sao?

    Chợt phía sau lưng Tần Mỵ Nương hai lão áo tía vừa hiện tới trợn mắt nhìn Sư Diện Quái Ma.

    Quái ma nhe cặp nanh trắng nhởn :

    - Tưởng ai, hóa ra Tử Y Khách Lý Vân Hạo, Hoạt Bành Tổ Trương Mân, hai ngươi muốn chết nữa sao?

    Rồi không để cho đối phương kịp ra tay, Quái ma phóng liền tám chưởng, ngũ trảo vào người Tần Mỵ Nương ào ào như vũ bão. Không kịp đề phòng, Tần Mỵ Nương bị một trảo trúng cánh tay phải, cô ả rú lên rồi tuột rơi nội đơn ra ngoài, bay trong không gian... Quái ma mừng quá định lao theo chộp lấy viên nội đơn liền bị Lý Vân Hạo và Trương Mân đưa bốn chưởng buộc y phải dừng lại. Lúc ấy, Chí Tôn cũng vừa cử động được nhờ viên thuốc màu hồng của Thiên Sơn Long Nữ, chàng vừa chực đứng lên, thì thình lình viên nội đơn Ngưu Long Giao từ trên không rớt xuống ngay mặt chàng.

    Chí Tôn hốt hoảng chẳng biết làm sao, vùng há hốc mồm. Bất ngờ viên nội đơn chui ngay vào thẳng tuốt xuống huyệt Đan Điền. Quần hùng đứng chung quanh trông thấy đồng quát to lên chấn động cả Nghiệt Long Đàm, nhảy đến chỗ Chí Tôn. Bấy giờ Chí Tôn mới giật mình hốt hoảng, chàng muốn chạy cũng không được rồi, phần thì vết thương trong mình hãy còn nặng, phần quần hùng vây chặt bốn hướng không cho chàng thoát.

    Sư Diện Quái Ma nhảy bổ tới quát :

    - Biết điều tránh ra tất cả, ta mang thằng bé này về động.

    Y thò mười trảo nhọn định chộp Chí Tôn, thì Tần Mỵ Nương đã quật một chưởng chận lại :

    - Khoan đã, thằng bé này phải để ta mang là phải hơn.

    Quần hùng cười rần lên :

    - Đúng đấy, Tần hội trưởng mang thằng bé xinh trai này về là phải đấy.

    Sư Diện Quái Ma cất tiếng cười khà khà :

    - Hẳn trái tim của ngươi còn đương nóng chứ?

    Tần Mỵ Nương hơi biến sắc, cô ả giật lùi một bước. Quần hùng đều khiếp sợ lui ra ngoài mấy trượng, vì không còn ai lạ gì tính tình hung bạo của Sư Diện Quái Ma, y từng moi lấy trái tim của kẻ thù nhai sống. Liền trong tình thế căng thẳng đó, có bảy ông già, năm thiếu niên và Hồng Y Nữ Xảo Nhi nhảy tới đứng thành hàng ngang dối diện với Ác Ma. Dĩ nhiên trong số người đó đã có Lý Vân Hạo và Trương Mân, hai Bang chủ Vạn Thọ và Lý Vân. Sư Diện Quái Ma rúng tận đáy lòng, y ngẩn người ra. Tần Mỵ Nương biết kẻ địch đã chùng hẳn, liền liếc xéo gương mặt xinh trai của Chí Tôn, rồi bảo Quái ma :

    - Nội đơn Ngưu Long Giao tuy là cực bảo trong đời, nhưng nếu nuốt vật ấy mà không có Thiên Bằng Thái Noãn hòa trộn, thì ngàn đời nó vẫn nằm yên trong huyệt Đan Điền không hòa tan được, ngươi mới dụng tâm bắt thằng bé này mang đi để moi bụng hắn thu nội đơn chăng?

    Quái ma biến hẳn sắc mặt, y rống lên một tiếng, đưa một chưởng gồm đủ mười thành công lực. Tần Mỵ Nương hét lớn. Tức thì tuôn luôn cả tả hữu chưởng cùng loạt với mười cao thủ Nhị Bang Nhất Hội phản công liền.

    Bộp, bộp... ào... ào...

    Sư Diện Quái Ma bị xô lùi nửa trượng, còn những nhân vật Nhị Bang Nhất Hội tất thảy rúng động cả thân người. Chí Tôn vì đứng giữa chịu sức chưởng phong hai bên dồn ép bắn chàng đi hai trượng, hộc máu mồm, lại ngất đi. Liền đó, hai gã thiếu niên áo tía vèo tới rút kiếm chém Chí Tôn...

    Nhưng một tiếng hét lanh lảnh nổi lên, Hồng Y Nữ Xảo Nhi lẹ như chớp đỡ lấy hai thanh kiếm :

    - Dừng tay lại, đồ hèn!

    Hai gã thiếu niên áo tía xám mặt, lui ra tức thì. Sư Diện Quái Ma nghe tiếng hét sau lưng, y nhảy ngược trở lại, toan vung chưởng đánh Hồng Y Nữ Xảo Nhi. Ba chiếc bóng như sao bay của Tần Mỵ Nương, Lý Vân Hạo và Trương Mân đáp xuống cạnh bên Hồng Y Nữ Xảo Nhị Cùng một lượt ba anh em Công Lai tam ái, bọn quần ma Nam Hoang song hung, Cô Lãnh Thốc Ưng, Bắc Minh Tứ Quỷ từng sấm sét trên mặt giang hồ đồng thời tới xây thành bức rào sắt chung quanh Chí Tôn. Tên nào tên nấy mắt lộ hung quang thèm món nội đơn đang nằm trong huyệt Đan Điền của chàng trai trẻ đẹp.

    Trận huyết chiến khởi đầu. Bỗng thêm một tiếng hét, tiếp đó một luồng chưởng sấm sét chớp thẳng về phía Công Lai tam ái. Đó là chường lực kinh người của Thiên Sơn Long Nữ. Công Lai tam ái hốt hoảng nhào về phía sau hai trượng tránh thoát. Đại Ái Phương Sóc Vy Vô Lương tức giận quát to :

    - Thiên Sơn Long Nữ, ngươi định tranh ngôi thứ với anh em ta à?

    Nhị Ái Khổn Địa Hồ Lô Thung lướt tới :

    - Hãy giết chết loài ma Nữ này.

    Tam Ái Viên Hồng Phương cũng quát tợ sấm :

    - Chớ có khoe tài, ngươi sẽ chết về tay anh em ta.

    Thiên Sơn Long Nữ quắc mắt :

    - Ba anh em ngươi định mổ bụng thằng bé đó thu nội đơn à?

    Đại Ái Vy Vô Lượng cười khì khì :

    - Phải đấy!

    - Vậy thì các ngươi thử ra tay.

    Ba anh em Tam Ái cùng quát lên, một lúc tuôn ra sáu luồng chưởng phong cực ác quyết quật chết Thiên Sơn Long Nữ. Thiên Sơn Long Nữ cười nhạt, nàng lui lại một bước, giơ cánh tay xoay tròn một chưởng.

    Bộp... bộp...

    Lập tức, sáu luồng gió bạo của Tam ái bị đánh tan trong vô hình. Phía trận bên Sư Diện Quái Ma và Tứ Quỷ Hắc Minh đã tới hồi khốc liệt, chưởng âm chấn động ào ào...

    Mười mấy tên Hắc đạo từ nãy giờ đứng bên ngoài, bây giờ trông thấy trận chiến đã lâm vào hỗn loạn, bọn chúng vùng nhảy xô vào toan chộp bắt Chí Tôn moi bụng lấy nội đơn. Nam Hoang song hung và Cô Lãnh Thốc Ưng sợ mất nội đơn, vội đưa luôn mười mấy chưởng, khiến quần hùng thét lên những tiếng thảm khốc. Lớp hộc máu mồm ra chết, lớp bị sóng chưởng tống đi hàng mấy trượng, ngất lịm luôn. Để rồi cả ba cùng quây quần với nhau, chưởng âm bộp bộp...

    Sư Diện Quái Ma sợ mất nội đơn Ngưu Long Giao, y đẩy liền mấy chưởng cực kỳ mạnh bạo, đánh thốc Đại Quỷ lên cao hai trượng, rơi xuống mặt đất im luôn. Thoáng thấy Tam Quỷ nhảy tới, Quái ma không để lỡ cơ hội, quét ngang một chưởng thần tốc, tên này rú lên khủng khiếp, chết tại chỗ. Bất ngờ, Nhị Quỷ và Tứ Quỷ như hai con thú điên, chúng rống to rồi cùng lượt bổ vào theo cả tả hữu chưởng...

    Quái ma bỗng cười khà khà...

    Y phất ngũ trảo nhọn chộp nhằm Nhị Quỷ, đồng thời xoay người qua bên tránh hai luồng sóng chưởng của Tứ Quỷ, tiện tay xé tét Nhị Quỷ làm đôi giãy đành đạch trên mặt đất.

    Quần hùng thấy thế hốt hoảng lùi ra, đứng trố mắt nhìn, máu me Nhị Quỷ rải đầy mọi nơi. Tứ Quỷ rống lên thê thảm vì ba cái chết khủng khiếp của tam quỷ, hắn vụt xòe hữu chưởng ra, tức khắc to dần gấp bội, rồi nhanh tợ chớp, hắn lao sang Quái ma đánh một Độc Chưởng Quỷ Tiển. Lối chưởng này cực kỳ hiểm ác, vì nó tập trung cách huyết đạo khi đánh ra máu tươi nơi đó sẽ phún vào kẻ địch, đứng cách một trượng dù có một thân hình bằng sắt cũng không thể tránh khỏi cái chết thê thảm. Kẻ dùng quỷ chưởng này, sau đó dù thắng hay bại cũng ngã quay ra chết, đấy là một lối chưởng trí mệnh. Sư Diện Ma Quái kinh hãi, Y nhấc mình lên tránh, nhưng không còn kịp nữa, một giọt quỷ chưởng đã trúng cách tay trái cụt phăng đi, còn bên vai cũng thủng một lỗ to, máu vọt thành vòi.

    Quái ma đau đớn nhe cặp nanh càng thêm quái ác lạ lùng, trong khi Tứ Quỷ cũng lảo đảo vì kiệt sức. Qua một giây trấn tĩnh, Quái ma cười khà...

    Y tiến tới thò chưởng còn lại, chộp vào ngực Tứ Quỷ móc lấy trái tim vướng đầy máu me, bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến...

    Quần ma hết sức kinh hoảng, chẳng còn ai dám xông tới đoạt nội đơn Ngưu Long Giao nữa. Xong rồi, Quái ma đi thẳng lại chỗ Chí Tôn nằm bất tỉnh toan chộp ngay huyệt Đan Điền moi lấy nội đơn, thì Công Lai tam ái đã vào tới hét :

    - Ác Ma, hãy dừng tay lại.

    Sư Diện Quái Ma tức giận phóng chưởng liên tiếp định hạ Công Lai tam ái tức khắc. Bọn Tần Mỵ Nương, Nam Hoang song hung có cơ hội nhảy tới chỗ Chí Tôn, người nào người nấy mắt đều lộ hẳn hào quang. Tuy nhiên. chỉ có Ma Nữ dâm tuyệt Tần Mỵ Nương là còn có một dụng ý khác nếu bắt được chàng trai xinh đẹp đó. Sư Diện Quái Ma chột thấy tình hình biến chuyển, y rời trận đầu lao mình đến chỗ Chí Tôn, hét tợ sấm :

    - Không một ai được chạm tới thằng bé này cả.

    Nhị Ái tự phụ thò mười trảo nhọn chộp Chí Tôn. Một làn nhuyễn kiếm từ trong tay Tần Mỵ Nương chớp loáng. Nhị Ái không kịp kêu lên một tiếng, chiếc đầu hắn bị nhuyễn kiếm chém cụt lăn lóc trên mặt đất.

    Đại Ái và Tam Ái quát :

    - Loài ma Nữ hãy thường mạng Nhị Ái...

    Dứt tiếng cả hai vận cả mười thành công lực xô bốn chưởng ngay Tần Mỵ Nương.

    - Bộp... bùng...

    Nhuyễn kiếm trên tay Tần Mỵ Nương thu hồi không kịp bị đánh tan. Năm ông lão thừa cơ hội hỗn loạn bổ tới chộp bắt Chí Tôn. Nhưng Thiên Sơn Long Nữ đã nhận ra kịp, nàng múa kiếm tuyệt kêu soèn soẹt chận năm lão ấy lại. Tất cả quần hùng đều dừng tay chưa một ai dám xông lên chộp bắt Chí Tôn nữa, vì sợ kiếm tuyệt của Thiên Sơn. Lúc bấy giờ, Chí Tôn cũng vừa tỉnh dậy dù không cử động được, nhưng chàng vẫn nhận biết một cách rõ ràng. Chàng tự nhủ :

    - Chẳng hiểu Thiên Sơn Long Nữ là người như thế nào mà sao lại bênh vực ta mãi thế?

    Sau một phút bầu không khí trôi qua trong nặng nề, Tần Mỵ Nương sấn tới một bước :

    - Đồ nữ hiệp, hẳn xưa đến nay nữ hiệp không có điều gì hiềm khích cùng Nhị Bang Nhất Hội?

    Thiên Sơn Long Nữ cười nhạt :

    - Lời nói vừa rồi của Tần hội chủ có dụng ý gì?

    Tần Mỵ Nương tủm tỉm :

    - Thằng bé này có nhiều điểm nghi ngờ có liên quan tới chuyện Nhị Bang Nhất Hội chúng tôi, vậy chúng tôi xin nhận lãnh nó về hỏi xem.

    Thiên Sơn Long Nữ trợn mắt :

    - Thủ đoạn thấp hèn như thế không thể lừa nổi một ai đâu, thằng bé này nhất định phải ở lại đây, không ai được sờ vào người nó cả.

    Tần Mỵ Nương nổi giận quát :

    - Đồ Tuệ Phương, ta đã nhường bước nhiều rồi, bây giờ ta không thể nào lùi được nữa, vậy ta khuyên ngươi hãy lượng sức mình, để đến lúc ăn năn là điều quá muộn.

    Thiên Sơn Long Nữ dững đôi lông mày :

    - Nhưng ta chỉ cần các ngươi buông tha thằng bé vô tội này.

    - Giá chúng ta giữ nó lại thì sao?

    - Thì buộc lòng ta phải dạy cho các ngươi một bài học, tuyệt nhiên đích đáng lắm...
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/3/14
  5. Thích Là Bụp

    Thích Là Bụp Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    24/2/14
    Bài viết:
    44
    Được thích:
    6
    Tàn Chi Lệnh
    Tác giả: Trần Thanh Vân
    Đả tự: Internet - Thích Là Bụp biên tập
    === oOo ===

    Hồi 4: Lũ ma cấu xé nhau


    Không khí ở trận đầu lại căng thẳng, Tần Mỵ Nương sực nghĩ ra một kế rồi lạnh lùng nói tiếp :

    - Nể mặt Thiên Sơn Long Nữ buông tha thằng nhỏ này không phải là không được, nhưng...

    - Nhưng, thế nào?

    - Nhưng người khác có bằng lòng hay không, điều đó tôi không được rõ.

    Nói xong cô ả liếc mắt nhìn Sư Diện Quái Ma. Thiên Sơn Long Nữ lại hỏi tiếp :

    - Nếu vậy Hội chủ hãy buông tha người trước, còn người khác bằng lòng hay không, ta sẽ có cách đối phó.

    Tần Mỵ Nương không do dự gì cả, phẩy tay gọi liền hai người tránh hẳn, hai người đó liền buông tay lui về phía sau. Hai Bang chủ đang định lên tiếng hỏi, thì Tần Mỵ Nương đưa mắt ra hiệu bảo đừng lên tiếng. Hồng Y Nữ đứng cạch đó thấy vậy, đôi mày đang cau có, bỗng trợn ngược lên. Chí Tôn loạng choạng đi tới trước Thiên Sơn Long Nữ, trong lòng rất cảm động và nói :

    - Đồ cô cô, xin phép tiểu bối cho tôi được gọi như vậy. Ơn đức này tôi không dám nói là báo đền, nhưng nếu Chí Tôn tôi còn sống sót ngày nào, thì thế nào, cũng ghi lòng tạc dạ không bao giờ dám quên.

    Nói xong, mặt chàng lại lạnh lùng ngay, hai mắt của chàng tía ra hai luồng ánh sáng đầy căm hờn. Thiên Sơn Long Nữ thấy chàng thiếu niên ấy gọi mình là cô cô trong lòng cảm khoái vô cùng, nàng ngắm nhìn mặt Chí Tôn hình như muốn tìm kiếm cái gì vậy. Sau cùng nàng lẩm bẩm khẽ nói :

    - Sao giống y hệt thế?

    Nàng bỗng biến sắc mặt, đang vui vẻ bỗng biến thành rầu rĩ hai mắt đẫm lệ, rồi cúi xuống. Chí Tôn nghe nàng nói, “sao giống y hệt thế”, chàng không hiểu nàng nói y đó là ai, trong lòng thắc mắc vô cùng. Sư Diện Quái Ma cười khì khì một hồi, rồi phi thân tới nhìn Thiên Sơn Long Nữ với đôi mắt đầy hung ác và tức giận, rồi trầm giọng hỏi :

    - Có phải nữ hiệp muốn cùng lão phu đọ sức chăng?

    - Phải đấy, lão ma đầu phải trả thằng nhỏ này cho ta.

    Sư Diện Quái Ma nhe cặp nanh trắng nhỡn, cất tiếng cười hì hì :

    - Thằng tiểu quỷ đấy à! Nó đã trêu vào hai Bang một Hội thì làm sao trả cho được, nữ hiệp đừng mong chuyện đó vô ích.

    Thiên Sơn Long Nữ nổi giận quắc mắt :

    - Lão Quái ma, mi nhất định không trả Chí Tôn cho ta à?

    Sư Diện Quái Ma nghiến răng trèo trẹo, máu giận xung lên đỉnh đầu, y tung song chưởng nhằm đánh tới Thiên Sơn Long Nữ, hai biến thành tám, khí mạnh vô tả. Tám chưởng lại tuôn ra tám luồng gió bão, có thể bạt núi, đổ non. Thiên Sơn Long Nữ chợt thấy thế chưởng chết người của Sư Diện Quái Ma, nàng vội nhảy lùi vài bước tránh khỏi tám luồng tử khí kinh hồn, lập tức nàng tuốt kiếm ra múa vèo vèo chín đường tuyệt kiếm, ào ào phản công lại Sư Diện Quái Ma, kêu rít trong không gian nhu tiếng hú của những oan hồn uổng tử. Sư Diên Quái ma giật mình, tung mình lùi đến mấy trượng để tráng 9 đường tuyệt kiếm ảo diệu của Thiên Sơn Long Nữ, tức thì y vung song chưởng lên, vận hết mười thành lực, đánh trả lãi đối phương vô cùng khốc liệt.

    Lúc đó, chỉ còn thấy hai chưởng của lão Quái ma vù vù trong từng gió lốc như bão táp mưa sa, ầm ầm sấm động. Tuy kiếm thuật Thiên Sơn Long Nữ cực kỳ ảo diệu, nhưng về nội lực, nếu đem so với Sư Diện Quái Ma, thì nàng còn sút yếu một phần, thành ra tuyệt kiếm của nàng khó bề tung hoành ngang dọc được, luôn luôn bị cặp chưởng vô cùng ác liệt của lão Quái ma đánh lùi văng trở lại. Thiên Sơn Long Nữ sợ thầm, nàng không dám lấy tuyệt kiếm đấu chọi ngang ngửa với cặp chưởng khủng khiếp của Sư Diện Quái Ma, mà phải nhảy lùi lại bảy bước để tránh. Thắng thế, Sư Diện Quái Ma càng tỏ ra hung tợn khác thường, y phóng luôn hằng loạt mấy chưởng truy kích Thiên Sơn Long Nữ, quyết hạ nàng trong nháy mắt.

    Thiên Sơn Long Nữ không đón đỡ, nàng bỏ chạy đủ tám vòng rồi trụ bộ lại tuông ra một lượt mấy ngọn kiếm phong hết sức khốc liệt. Chưởng khí va nhằm kiếm phong, phát ra những tiếng nổ long trời lở đất, rồi xoắn lấy nhau chẳng khác trận cuồng phong bão tố giữa trời. Nhân cơ hội đó, Thiên Sơn Long Nữ trở nên thân pháp nhẹ nhàng, nàng múa tuyệt kiếm chém bêb đông, sả bên tây, che chở cho mình và cho cả Chí Tôn đang ngồi thừ ra như một cái xác không hồn bên vách đá. Bị tấn công tới tấp, Sư Diện Quái Ma giận xung tóc trán, y xĩa hai chưởng cực ác nhằm ngực Thiên Sơn Long Nữ, buộc nàng phải nhảy tạt sang bên né tránh. Tức thì nhanh hơn chớp giật, Sư Diện Quái Ma lao thẳng chiếc đầu với toàn công lực tới chỗ Chí Tôn. Y nhanh tay chộp ngực chàng để moi tim nuốt sống.

    Biết không còn một thân pháp lanh lẹ nào có thể cứu Chí Tôn cho kịp cái chộp ngực khủng khiếp để moi tim nuốt tươi của Thiên Diện Quái ma, Thiên Sơn Long Nữ mau như chớp phóng ngay ngọn tuyệt kiếm xỉa đúng giữa khe cách cặp chưởng của Sư Diện Quái Ma và ngực Chí Tôn trong đường tơ kẻ tóc. Ngón vận lực phóng tuyệt kiếm ấy vì quá cấp bách, Thiên Sơn Long Nữ xuất hết mười phần thành lực mạnh không thể tưởng. Sư Diện Quái Ma sắp chộp ngực Chí Tôn moi tim nuốt sống, bất đồ thoáng thấy tuyệt kiếm của Thiên Sơn Long Nữ vèo tới quá ác liệt, y tự nghĩ: “Nếu chộp ngực Chí Tôn thì ngọn tuyệt kiếm cũng đồng thời xuyên ngang nách, còn không cũng nhất định cụt một cánh tay”, nên lão Quái ma đàng buộc buông miếng mồi ngon, vung chưởng trải tuôn ra một luồng gió mạnh đánh bạt tuyệt kiếm bay vèo lên trời, rồi nhảy lùi một bước trợn cặp mắt quái ác trừng trừng nhìn Long Nữ.

    Lẹ như luồng chớp, Thiên Sơn Long Nữ nhảy đến cứu Chí Tôn đồng thời gặp lúc tuyệt kiếm bắn vèo lên không trung, nàng phất tay toan thu hồi thì chợp nhận ra sau lưng Chí Tôn có 3 người vừa nảy bổ tới. Sợ có chuyện chẳng lành xảy đến, Thiên Sơn Long Nữ liền hồi bộ, nàng phóng ra một loạt chưởng phong bảo vệ Chí Tôn vì hoài nghi ba người đó sắp tấn công chàng. Quả nhiên, ba người đó chính là bọn Tần Mỵ Nương, Trương Mân, và Lý Vân Hạo, chúng thấy Sư Diện Quái Ma sắp chộp được Chí Tôn thì tỏ vẻ mừng, nhưng khi thấy Thiên Sơn Long Nữ ném tuyệt kiếm cứu nguy cho chàng trông như bạch diện thư sinh đó, chúng giận dữ phóng tới, quyết trợ lực với Quái ma bắt cho kỳ được con mồi, để mổ bụng thâu hồi nội đơn lại. Tuy vậy, đối với Tần Mỵ Nương, và ma nữ dâm dục này không hiểu có phải ả nhất định trợ chiến để thâu nội đơn, hay còn một độc thủ nào khác.

    Phần Thiên Sơn Long Nữ, nàng rất lo xa, dù biết thân pháp và công lực mình đã địch nổi Sư Diện Quái Ma, nhưng nếu cùng một lúc một Hội hai Bang nhảy vào trợ chiến với lão Quái ma thì nguy hiểm cho nàng vô cùng. Lại nữa, nàng dư hiểu hiện giờ ẩn sau lưng bọn này, còn có cả lũ ma đầu khinh tởm khôn lường, nếu chúng ào ra một lượt, nàng sẽ khó lòng tránh khỏi sa cợ Nàng thừa biết tất cả bọn chùng đều đang thèm rỏ dãi nội đơn trong bụng Chí Tôn, mà chàng đã tình cờ nuốt được.

    Lúc ấy, cả Sư Diện Quái Ma, Tần Mỵ Nương và bọn một Hội hai Bang đều đã trụ bộ lại, chúng hầm hầm nhìn Thiên Sơn Long Nữ, khí bốc lên đầy mặt, khiến cho chúng trông hung ác càng lại hung ác thêm. Chí Tôn trông thấy lũ ma đầu quá dữ dằn, chàng lo sợ cho tánh mạng Thiên Sơn Long Nữ, liền bảo thầm nàng :

    - Chạy trước đi cô cô ạ! Cô cô ở lại với tiểu đồ cũng chẳng ích gì, mà còn có hại đến tính mệnh nữa, vì bọn chúng đã đông, lại hung tợn, khát máu cô cô hãy rời khỏi nơi này sớm là hơn...

    Thiên Sơn Long Nữ day mặt lại, nhìn Chí Tôn bằng sóng mắt dịu dàng, biểu lộ tình thương, nàng cất giọng hiền lành :

    - Này chú bé, từ ngày ta dấn bước trên chốn giang hồ đến nay, chưa hề biết khuất phục trước một uy lực nào, cô cô sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đây, nếu bọn ma đầu chưa chịu buông tha chú bé.

    Mấy lời chí thiết của Thiên Sơn Long Nữ. khiến Chí Tôn vô cùng cảm khích, tự nhiên chàng thẹn thò cúi gầm mặt xuống, vì chàng nghĩ nếu nàng không mến chàng, thì chẳng đời nào nàng lại thốt ra những câu ân tình như thế.

    Sư Diện Quái Ma thấy miếng mồi ngon đã kề tậm miệng, thế mà bỗng dưng bị Thiên Sơn Long Nữ cản ngăn, y nổi giận trợn dọc hai mắt, chia cặp nanh bén nhọn, giọng nói ồ ề kinh dị :

    - Này Đồ Tuệ Phương, người chớ ỷ lại vào kẻ tiền bối của ngươi, buộc lão phu không hành động nếu ngươi dám gan dạ một mình đối chọi với lão phu thì dù ngươi mình đồng da sắt, lão phu cũng không hề nhát sợ chút nào.

    Hai Bang một Hội đứng ngoài nghe Sư Diện Quái Ma nhắc tới sư phụ của Thiên Sơn Long Nữ là Đồ Thiên Di Tân Chung Ly Mộ Hoành, thảy đều giật mình kinh sợ, ngó nhau mà lè lưỡi. Thực ra, lũ ma đầu hai Bang một Hội sở dĩ nể nang Thiên Sơn Long Nữ, không phải chúng ngán sợ cái tài nghệ cao diệu của nàng, mà vì kiên oai lão anh hùng quán thế Chung Ly Mộ Hoành, đã ngót ngoài trăm tuổi tiếng tăm vang như sấm động cách đó năm sáu mươi năm về trước. Thân pháp và công lực của lão anh hùng không sao đo lường được, khắp giới giang hồ võ lâm nghe đến tên là đã rùn mình sởn gáy rồi. Cho nên, tuy ngoài miệng Sư Diện Quái Ma nói cứng cỏi như vậy, chớ thực ra trong lòng ma đầu vẫn ngai ngái sợ thầm lão anh hùng Chung Ly Mộ Hoành, bởi vì nếu đem so thân pháp và công lực của y so với Thiên Sơn Long Nữ, thì hai người cũng suýt soát ngang nhau, chưa chắc bên nào thủ thắng được bên nào.

    Nghe Sư Diện Quái Ma nói dứt, Thiên Sơn Long Nữ biểu môi tỏ ý khinh khi đáp :

    - Này Sư Diện Quái Ma, ta Đồ Tuệ Phương kể từ ngày đặt chân trên chốn giang hồ tới nay chưa hề mượn danh sư phụ ta để bắt nạt người, ta khuyên ngươi chớ nên hồ đồ với bậc tiền bối ấy.

    Trong thâm tâm Sư Diện Quái Ma chỉ muốn chiếm cho kỳ được một viên nội đơn trong bụng Chí Tôn, để y trở nên một nhân vật cừ khôi nhất trong giới võ lâm, mà bấy giờ trở ngại chính của y là Thiên Sơn Long Nữ, nàng là cây đinh đóng trước mặt y, nhất định y phải hạ nàng rồi mới có thể mổ bụng Chí Tôn mà cướp đoạt nội đơn.

    Do thế, Quái ma cười khì khì mấy tiếng rồi nói :

    - Được rồi, nếu ngươi đã có gan một mình trải mật, thì hãy xem chưởng lục của lão phu.

    Nói dứt tiếng, Sư Diện Ma Quái sấn lên nửa bước, phóng ra năm chưởng liền một lúc, thế mạnh vô lường. Thiên Sơn Long Nữ đứng cách chỗ Chí Tôn ngồi không đầy năm thước, nếu nàng tránh đi nơi khác là tức khắc chàng sẽ bị chưởng phong của lão Quái ma đánh nhằm không thể nào sống sót được. Vì vậy nàng đứng nguyên một chỗ, mím chặt môi lại, gom công lực vào tả hữu chưởng đỡ liên tiếp năm ngọn chưởng ác liệt của Quái ma, nghe... độp... độp... luôn mấy tiếng khô khan.

    Thiên Sơn Long Nữ bị chưởng phong đẩy lui hai bước, nàng sợ đối phương tiến đánh tiếp, nên nhanh như điện chớp, rút thanh trường kiếm múa lên chín đường soèn soẹt như xé lụa tấn công tới tấp Sư Diện Quái Ma, khiến cho y đỡ không kịp, phải lùi hơn trượng đứng thở hồng hộc.

    Nắm phần thủ thắng, Thiên Sơn Long Nữ sấn tới hai bước, định múa thanh trường kiếm chém lão Quái ma, đồng thời chiếm lại phần đất cũ, thì y nhanh như chớp giật phóng song chưởng tới toan cộp lấy kiếm của Long Nữ. Nhưng đã dè dặt từ trước, nên khi thấy Sư Diện Quái Ma tới, tức thì Thiên Sơn Long Nữ đã vụt kiếm chém ngaỵ Do đó trận đánh càng phút càng tăng phần ác liệt. Đánh nhau hơn năm trăm hiệp, cả Thiên Sơn Long Nữ và Sư Diện Quái Ma sức lực thảy đều kiệt quệ, chưởng lực. kiếm phong đều chậm lại thỉnh thoảng họ lừa thế hiểm, thộc sâu một luồng kiếm quái ác, hoặc vèo sang một chưởng chết người.

    Đứng ngoài trông vào tuy không thấy gì dữ dội, nhưng những tay cừ khôi võ thuật đều nhận ngay Thiên Sơn Long Nữ và Sư Diện Quái Ma đã đến trí mạng với nhau quyết một mất một còn. Mặc dù đang trong hiểm nghèo như thế, nhưng Thiên Sơn Long Nữ luôn luôn chiếm phần đất trước mặt Chí Tôn, chừng gần một thước, để che chở cho chàng khỏi bị nát thây vì những ngọn chưởng phong bồm bộp đánh sang. Thấy đánh mãi không đẩy lùi được Sư Diện Quái Ma, Thiên Sơn Long Nữ sốt ruột vô cùng, thình lình nàng vẫy thanh trường kiếm chém bạt lão Quái ma một thế “Tinh La Kỳ Bá” hết sức khủng khiếp...

    Thế kiếm kỳ bí này từ ngày Long Nữ xuống núi tới nay chỉ dùng lần này là lần thứ hai, vì khi dùng tới nó tất cả địch thủ sẽ bị hạ ngay, nếu không chết thảm, thì cũng bị cụt tay hay tàn tật. Cho nên, lưỡi trường kiếm vừa bay ra, là đã trông thấy muôn ngàn ánh hào quang gồm đủ năm sắc lạnh buốt kinh người chụp xuất đầu Sư Diện Quái Mạ Chợt thấy Thiên Sơn Long Nữ sử dụng ác kiếm, Sư Diện Quái Ma toát mồ hôi hột, y biết không còn có thể nào rút lui kịp nữa, nên đành trí mạng, vận tả hữu chưởng gom đủ mười hai thành lực, hết sức đẩy mạnh ác kiếm ra. Đồng thời, lão Quái ma nhe cặp nanh bén nhọn cắn “bụp” một tiếng, tức thì đầu môi phún máu tươi. Y vận hết nội lực, nhắm vào giữa mặt Thiên Sơn Long Nữ phun phèo tới...

    Đó là ngón “Huyết Châu Xạ Ảnh”, một môn võ độc hiểm vô song của Sư Diện Quái Ma mà it khi nào y dùng tới, trường hợp khẩn bách như lúc bây giờ, y mới dùng tới nó, vì dùng nói phải phí thêm mười năm võ công luyện tập, nội lức mới có thể trở lại như xưa. Sở dĩ phảo đánh ngón khốc liệt một còn, một mất này là vì lão Quái ma bị Thiên Sơn Long Nữ dồn vào một thế bí, y phải liều chết để tìm một con đường sống sót...

    Lũ ma đầu hai Bang một Hội nãy giờ đứng ngoài xem trận đầu kinh khủng giữa Sư Diện Quái Ma và Thiên Sơn Long Nữ chợt thấy hai người dùng độc thủ hại nhau, thảy đều hoảng hồn, khiếp mật, nơm nớm chờ xem hồi mãn cuộc.

    Giữa lúc Sư Diện Quái Ma không sao tránh kịp, liền bị thanh trường kiếm của Thiên Sơn Long Nữ chém cụt phăng một cánh tay máu tuôn như xối, y rú lên khủng khiếp, loạnh choạng muốn ngã quỵ xuống. Thiên Sư Long Nữ cũng bị một giọt máu “Huyết Châu Xạ Ảnh” của Quái ma phun trúng ngay mép trán bên phải, đồng thời ba giọt máu thi nhau bắn giữa mặt nàng nhanh không thể tưởng. Nếu Thiên Sơn Long Nữ để ba giọt máu sau cùng bắn trúng la tức khắc mặt nàng vỡ ra, sẽ in như quỷ dữ. Nhưng Thiên Sơn Long Nữ đã nhận ra kịp ba giọt “Huyết Châu Xạ Ảnh” đó, nàng loang ngay ngọn kiếm “Tinh La Kỳ Bá”, nhờ sức gió đánh hất mấy giọt máu ra xa, lạ lùng thay, nó phát ra một tiếng lẻng kẻng rợn người.

    Tránh khỏi ngọn võ cực ác của Sư Diện Quái Ma, Thiên Sơn Long Nữ nhẹ nhõm, tuy vậy nàng cũng loạng choạng té, vì vết thương nơi trán phía phải của nàng bị giọt máu “Huyết Châu Xạ Ảnh” đầu tiên của lão Quái ma trúng nhằm nàng té ngồi xuống đất, buông tiếng thở hồng hộc. Sư Diện Quái Ma sau tiếng rú đau đớn, y đã lấy lại được thăng bằng, giơ ngón tay trái điểm vào huyệt đạo chỗ tay vừa bị thanh trường kiếm chặt đứt. Lập tức giòng máu tươi đang tuôn chảy liền ngừng ngaỵ Chẳng để lỡ cơ hội, lão Quái ma nhảy bổ tới chộp bắt Chí Tôn, hùng hổ không khác nào con sư tử mình người vồ lấy con dê con.

    Thiên Sơn Long Nữ thoáng thấy Chí Tôn sắp nguy cơ, nàng đành lấy mắt mà ngó chớ không thể nào xoay sở kịp. Bỗng nhiên người con gái nhảy vụt tới cản lại :

    - Khoan đã lão quái, hãy dừng tay lại.

    Đương sắp sửa chộp con mồi ngon béo, sực thấy có người nhảy tới cản trở, Sư Diện Quái Ma giận dữ, y dừng lại ngước mắt coi kẻ nào gan dạ như thế. Tức thì, một ngọn gió độc mạnh từ tay cô gái vút sang đẩy bật Sư Diện Quái Ma bắn lùi trở về vị trí cũ. Lão Quái ma tức muốn vỡ mật, nhưng cũng sợ thầm ngọn “chưởng phong” quái ác của người con gái, y trố mắt nhìn ra, thì chẳng ai khác hơn là Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương, Hội trưởng Bách Linh hội, nàng đứng thản nhiên cười mãi với lão Quái ma, cặp mắt tình tứ lẳng lơ chỏ vào mặt y, như trêu tức, châm chọt. Nhưng luồng gió thốc, Tử Y Khách Lý Vân Hạo, Bang chủ bang Tử Vân và Hoạt Bành Tổ Trương Mân, Bang chủ bang Vạn Thọ cũng đồng lao tới một lúc, đứng hai bên tả hữu Tần Mỵ Nương, hai gã nghênh mặt vào vênh, trông dễ ghét vô cùng.

    Dững chỏm tóc trán, Sư Diện Quái Ma quát :

    - Tần Mỵ Nương, mi phản lão phu à?

    Tần Mỵ Nương thôi cười, cô ả nghiêm sắc mặt hỏi vặn lại :

    - Lão Quái ma, ta Tần Mỵ Nương, đường đường một Hội chủ của hội Bách Linh, ta với mi chưa hề quen biết, chỉ mới vừa gặp nơi đây mà thôi, hà cớ mi bảo ta những lời hồ đồ như thế?

    Lý Vân Hạo và Trương Mân cũng đồng quát một lượt :

    - Lão Quái ma chớ nên miệt thị Tần hội chủ, mà ăn năn không kịp đấy.

    Thấy ba vị Hội chủ bênh nhau ra mặt như thế, Sư Diện Quái Ma căm tức vô cùng, nhưng biết mình kém thế, nếu sinh sự ắt nắm phần thảm bại hoàn toàn, cho nên lão Quái ma đấu dịu, trầm giọng nói :

    - Lão phu thể theo điều ước mật lúc nãy, phải ra sức đuổi cả quần hùng ra khỏi nơi này, thì nội đơn trong bụng thằng bé con kia sẽ thuộc về tay lão phu. Bây giờ quần hùng đã bị đánh lui, tại sao mi cản trở lão phu? Thế mà mi bảo không bội ước?

    Tần Mỵ Nương trề cặp môi đỏ chót, cất giọng khinh khi :

    - Ta không bội ước ai cả.

    Sư Diện Quái Ma nghiến răng kèn kẹt :

    - Mi bảo không bội ước, thế sao vừa rồi mi phóng ác chưởng đánh lén lão phu?

    Tần Mỵ Nương vùng cười khan, chốc lát cô ả lạnh nhạt bảo :

    - Lúc nãy khác, ngay bây giờ tình thế đã thay đổi khác, ta không thể để mi mổ bụng thằng nhỏ đó lấy nội đơn dược, ta muốn nó sống.

    Sư Diện Quái Ma gầm lên như cọp rống :

    - Hồ Ly Tinh! mi lớn gan mật thật, mi dám lừa đảo ta à?

    Tần Mỵ Nương đương hầm hầm sắc mặt, bỗng cười sằng sặc đáp :

    - Lão Quái ma! chắc ngươi đã quên mất rồi, lúc nãy ngươi có hứa với ta trong chốc lát ngươi sẽ hạ hết quần hùng, vậy mà tới bây giờ địch thủ vẫn còn kia...

    Cô ả ngừng lại đưa tay chỉ Thiên Sơn Long Nữ, rồi nói tiếp :

    - Nàng Đồ Tuệ Phương đó ngươi đui à? Thế thì thằng nhỏ đó bây giờ được coi như là của Hội, tất cả chúng ta đều có quyền sử dụng nó, hà tất ngươi phải phàn nàn vô ích.

    Mấy lời nói ngang ngược lẫn xấc láo của Tần Mỵ Nương khiến cho Sư Diện Quái Ma tức muốn bung cả lồng ngực, y ngầm nghĩ thua trí đàn bà mà hơi giận bốc ngùn ngụt lên đầu. Tuy vậy, lão Quái ma cũng chỉ đành ngậm bồ hòn hậm hực thôi, chớ không biết phải ăn nói làm sao với Tần Mỵ Nương nữa cả. Lúc bấy giờ, ánh mặt trời đã ẩn sau ngọn đồi thoai thoải, gió từ xa từng cơn đem về một sự lạnh lẽo tái tê, xa trong dưới rặng cây sương chiều mờ quyện. Trên đập Nghiệt Long Đàm, xác chết nằm la liệt ngổn ngang, người cụt đầu, kẻ vỡ bụng, gan ruột đổ ra lòng thòng thật là khủng khiếp. Trong khi đó, Chí Tôn đã hồi tỉnh lại, chàng đưa mắt trông thấy Thiên Sơn Long Nữ bị giọt “máu cẩu” của lão Quái ma đánh nhằm, máu nhỏ ròng ròng xuống vai áo, nàng nhăn nhó có vẻ đau đớn.

    Chí Tôn vô cùng cảm khích, chàng hiểu Thiên Sơn Long Nữ cũng vì chàng mà ra thân thể ấy, nên chàng rán sức bỏ lê mấy bước, lại gần nàng, nước mắt rỏ xuống hai hàng, giọng rung rung hỏi :

    - Đồ cô cô ạ! cô cô nghe trong mình hiện giờ có việc gì không, tiểu đồ lo ngại quá.

    Thiên Sơn Long Nữ nhìn Chí Tôn bằng cặp mắt buồn rầu đáp :

    - Không sao cả chú bé à, Đồ cô cô chỉ tiếc mình không đủ tài sức cứu chú bé ra khỏi chốn hang hùm nanh sói này thôi... Chứ sự thật vết thương của Đồ cô cô tuy xem có phần nặng nhưng không sao cả.

    Chí Tôn xót xa :

    - Cũng vì tiểu đồ mà Đồ cô cô phải xông vào chốn hiểm nguy suýt nữa bỏ mạng nơi chốn này rồi, tiểu đồ thật đáng trách.

    Thiên Sơn Long Nữ hết sức cảm động vì câu nói chân thành của Chí Tôn nàng nhìn chàng một lát rồi nói :

    - Chẳng có gì đáng trách cả, người võ hiệp hễ thấy việc nghĩa là làm, ở đây bọn Quái ma quá lộng nếu ngày nào còn bọn chúng, là ngày đó còn thảm họa cho những con người cầm kiếm trên bước giang hồ như trường hợp của chú bé đây...

    Nhưng Thiên Sơn Long Nữ im bặt không nói nữa, nàng nghĩ nói ra chỉ càng gieo hoang mang ghê sợ cho Chí Tôn thôi. Tự nhiên, nàng cảm thấy xót thương cho số phận của chàng, nàng bị thương, giờ đây không còn ai tiếp cứu, tính mệnh của chàng nào khác chiếc lá treo đầu cành, có bao giờ lũ ma đầu tha hồ mổ bụng chàng để thâu lấy nội đơn mà chàng đã nuốt chửng đi lúc nãy? Thiên Sơn Long Nữ nghe chừng như ai cầm gươm xuyên thủng vào quả tim của nàng đau nhói, nàng nhìn trộm chàng mà nước mắt như chực trào ra...

    Nhìn bọn ma đầu đang vây chặt xung quanh, những bộ mặt quái ác, luôn luôn hướng về phía mình, Chí Tôn thừa hiểu cái số mệnh quá mỏng manh của chàng như thế nào rồi, chàng tưởng tượng tới phút Sư Diện Quái Ma dùng mười móng tay nhọn như gươm của y móc toạt chàng ra, ruột gan đổ lòng thòng tuông trào những giọt máu tươi, để y moi lấy nội đơn trong bụng chàng, mà bắt phải rùng mình, sởn gáy với cái trò man rợn khủng khiếp của lũ ma đầu hiểm độc.

    Chết! Chết!...

    Cái ý nghĩ ấy cứ mãi lỡn vỡn trong đầu óc Chí Tôn, làm mồ hôi chàng xuất ra dầm mình, thân thể chàng lạnh toát, rung rẩy. Không phải Chí Tôn sợ chết, cái định luật của con người trước sau gì rồi cũng phải đến. Chàng hiểu trong đời rồi ai cũng phải có một lần chết, chàng không thể tránh khỏi được, nhưng ở đây, cái chết đến với chàng quá ư thảm khốc, hơn nữa, chàng phải chết trong tay của một kẻ tử thù. Tên ma đầu đã sát hại sư phụ chàng một cách dã man, chàng còn mang nhiều sứ mạng lớn lao mà chàng chưa giải quyết. Chàng chết đi sẽ hỏng tất cả, những gì đã ký thác cho một mình chàng. Thế nhưng bây giờ, chàng đã như cá nằm trên thớt, để tựa miệng hùm, bọn ma đầu hai Bang một Hội và Sư Diện Quái Ma đang nhìn thèm rỏ nước dãi nội đơn trong bụng chàng, có đời nào chúng để cho chàng thoát ra khỏi nơi này, mà hông được sống sót, để trả mối đại cừu chàng đã nặng mang!

    Chàng hận vì hiện giờ chàng không còn cử động được, để có thể liều một trận sống chết với Sư Diện Quái Ma, tên ma đầu khủng khiếp nhất của kẻ thù môn phái, ngày nào y còn sống là mối họa to tát cho những dư đồ sư phụ chàng. Uất hận bốc lên tận đỉnh đầu, Chí Tôn nghiến răng trèo trẹo, máu ứa ra đầu môi, chàng nhìn chòng chọc Sư Diện Quái Ma như muốn ăn tươi nuốt sống tên ma đầu khát máu nhất trần gian ấy. Nhưng chỉ trong giây lát, sực nghĩ đến số phận mình, chàng bỗng ngậm ngùi nấc lên :

    - “Sư phụ ôi! Con đã phụ lời trối trăn của sư phụ trước khi thầy nhắm mắt lìa cõi trần, vì con chỉ là một tên học trò hèn yếu, vô năng không giết được kẻ tử thù, để làm tròn lời di chúc của sư phụ. Giờ đây con có chết cũng cam đành, con xuống dưới tuyền đái xin chờ sự trừng phạt gắt gao của sư phụ...”

    Chí Tôn ứa lệ, chàng bùi ngùi một lát, rồi day qua Thiên Sơn Long Nữ nói :

    - Đồ cô cô! đối với công ơn của Đồ cô cô tiểu đồ không biết lấy chi đền đáp cho xứng đáng, tiểu đồ chỉ hận mình đã hèn yếu không tự cứu sống được mình, để ngày nào đó gặp lại cô cô, hầu trả lại một phần nào công đức.

    Thiên Sơn Long Nữ sáng bừng ánh mắt đẹp, nàng bùi ngùi nói :

    - Này tiểu tử! có lẽ cơ trời đã sắp đặt từ trước, nên mới khiến xui chúng ta gặp nhau một cách tình cờ giữa rừng núi hoang vu này, và cũng có lẽ con tạo đã an bài nên chùng ta đang cùng ở trong hoàn cảnh quá đau thương bi đát, mà xung quanh lũ ma đầu nham hiểm đang chực hờ cướp mất cuộc đời. Tuy nhiên trời xanh có mắt, kẻ hiền hay mắc nạn xưa nay vẫn là thường... Tiểu tử nay tuổi hãy còn lắm xuân xanh, chẳng lẽ tạo vật nỡ dứt đi cho đành hay sao, biết đâu trong nháy mắt sắp đến đây, chẳng có dị nhân tới cứu tiểu tử khỏi vòng nguy hiểm? Đồ cô cô khuyên tiểu tử hãy nên mạnh dạn trước nguy hiểm dù kề bên cổ... Riêng Đồ cô cô đối với tiểu tử đó là bổn phận chớ chẳng phải công ơn chi cả. Tiểu tử đừng lo chuyện đó.

    Lời nói của Thiên Sơn Long Nữ dường như một liều thuốc nhiệm mầu chạy rần vào cơ thể của Chí Tôn, khiến tinh thần chàng tự nhiên phấn khởi khác thường, chàng tuy còn bị vết thương khá nặng, nhưng tưởng chừng như khỏe hẳn. Chàng ôn tồn nói :

    - Lời Đồ cô cô vừa nói, tiểu đồ nghe như lời giáo huấn quý báo nhất trong đời, nếu còn được sống sót ở thế gian này, tiểu đồ nguyện tạc dạ ghi xương đến chết cũng không bao giờ quên được.

    Chợt nhìn vết thương còn rỉ máu trên trán Thiên Sơn Long Nữ, chàng hỏi :

    - Thưa cô cô, chẳng hay vết thương nơi trán của cô cô hiện giờ ra thế nào, có nghe nhức nhối lắm không?

    Thiên Sơn Long Nữ cao giọng đáp :

    - Hình như thương tích của Đồ cô cô không mấy gì nặng lắm, chỉ bị ám độc của tên Quái ma ra máu một chút thôi... Hừ...

    Nàng quắc mắt nhìn bọn ma đầu đang đứng xung quanh, rồi bảo Chí Tôn :

    - Chúng nó muốn mổ bụng tiểu tử để cướp lấy nội đơn à? Hừ... Trừ phi nào Đồ cô cô không còn sống trên cõi đời này nữa, chúng mới mong thực hiện nỗi cái thủ đoạn hen mạt khát máu ấy, nếu còn Đồ cô cô còn thở... Thì...

    Dứt tiếng Thiên Sơn Long Nữ chực lồm cồm đứng dậy, nhưng vì sức lực của nàng đã kiệt, tứ chi rã rời, nên khi vừa đứng lên là nàng đã té quị xuống như cũ, tự nhiên mấy giọt lệ trong khóe mắt nàng trào ra. Chí Tôn thấy thê, chàng bỗng trở nên vô cùng tuyệt vọng, đưa mắt nhìn cái vẻ đẹp mỹ miều của Thiên Sơn Long Nữ dù năm nay tuổi nàng đã quá ba mươi, chàng cảm thấy xúc động bồi hồi trước người thiếu phụ xinh đẹp ấy, hai hàng nước mắt của chàng chảy xuống ròng ròng, chàng khẽ bảo :

    - Thôi Đồ cô cô ạ! chào vĩnh biệt nhau nhé! cô cô ở lại cõi trần, rán mà giữ gìn tấm thân kẽo phải chết thảm vì lũ ma đầu độc hiểm này.

    Thiên Sơn Long Nữ nghe mấy lời trăn trối của Chí Tôn, nàng không dám nhìn chàng mà day mặt đi nơi khác nức nở, đau thương. Giữa lúc đó, Sư Diện Quái Ma nóng nảy việc mổ bụng Chí Tôn lấy nội đơn, y không nhịn nhục Tần Mỵ Nương được nữa, liền phát ra tiếng cười khì khì vô cùng kinh dị như tiếng ma tru quỷ khóc, rồi y lẹ làng thọc tay vô bộc mang bên sườn, lấy ra một vật đen sì, to bằng quả đấm, bốc mùi hương sặc sở...

    Y chìa vật đen sì thơm lạ ấy ra cười lạt :

    - Các ngươi hãy coi đây!

    Tần Mỵ Nương nhìn thấy vật đen sì trên tay Sư Diện Quái Ma liền tái mặt rú lên :

    - Trời! Xạ Hương Oanh Thiên Đạn!

    Cả Tử Y Khách, Lý Vân Hạo, và Hoạt Bành Tổ Trương Mân nhận ra vật đó thảy đều kên lên khủng khiếp như Tần Mỵ Nương, vì họ biết “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” là một quái vật độc nhất vô nhị trong đời, nó có sức tàn phá vô cùng khốc liệt, nếu y mang ra sử dụng thì tất cả quần hùng có mặt hôm nay thảy đều ra tro mạt. Người đứng ngoài một dặm cũng có thể bị mất mạng như không, mà lúc nãy nhờ nó lão Quái ma đã quật chết con Ngưu Long Giao. Khi ấy một bọn ma đầu lẫn quần hùng đứng trên bờ đập ngó thấy viên “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” thảy đều vỡ mật bay hồn, rủ nhau chạy ào xa xa, chứ không dám đến gần Sư Diện Quái Ma như trước nữa. Đến như bọn Hội chủ dâm ác, hung bạo như Tần Mỵ Nương, Lý Văn Hạo, và Trương Mân còn phải tháo mồ hôi hột, nhảy lùi hơn năm trượng đứng đưa mắt nhìn Sư Diện Quái Ma sắp chợp bắt Chí Tôn moi bụng thâu nội đơn.

    Thực ra cùng cực lắm, Tần Mỵ Nương mới đành co tay, dừng bước, để cho lão Quái ma hoành hành một cõi như vậy, chứ trong thâm tâm của cô ả, đang ngầm tìm độc thủ, để lật ngược thế cờ, bắt Chí Tôn con mồi béo bở. Tử Y Khách, Lý Vân Hạo, Hoạt Bành Tổ Trương Mân tuy hết sức khiếp sợ món ác khí của Sư Diện Quái Ma, nhưng họ vẫn hậm hực nhìn lão Quái ma, tìm một sơ hở đường tơ kẻ tóc, sẽ vèo đến hạ địch thủ chiếm giật lại nội đơn, vì cả hai thừa biết nếu nội đơn lọt vào tay của lão Quái ma, là công lực y từ đấy trở thành vô địch không còn ai chế ngự được y nữa. Đoán hiểu được dự tính của bọn Tần Mỵ Nương. Sư Diện Quái Ma rống cười kinh dị, y chìa viên “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” ra dọa nạt ba người :

    - Ở đâu đứng yên đấy, cử động một tí đừng trách lão phu sao tàn ác nhé.

    Ba vị thủ lãnh hai Bang một Hội kinh hãi, không ai dám cử động chút nào cả, họ sợ Sư Diện Quái Ma lầm lẩn, có thể cho nổ viên “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” là tất cả chẳng còn ai sống sót. Nhận thấy lịnh truyền của mình hiệu nghiệm, không gặp một sức kháng cự nào, Sư Diện Quái Ma cất tiếng cười khì khì rồi quát :

    - Tất cả những người ở đây phải vâng lịnh lão phu dang xa khỏi nơi này mười trượng.

    Không dám cãi lịnh Sư Diện Quái Ma, Tần Mỵ Nương, Lý Vân Hạo và Trương Mân thảy đều tháo lùi ra ngoài hơn mười trượng, cả ba lấy mắt ngó lườm lườm viên “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” trên tay lão Quái ma, mà trong lòng vô cùng bực tức, nhưng chẳng ai dám hở môi nói một lời nào mnữa cả. Quát đuổi xong ba tên chủ Hội của hai Bang một Hội, lúc bấy giờ Sư Diện Quái Ma mới đến trước mặt Thiên Sơn Long Nữ trầm giọng bảo :

    - Đồ Tuệ Phương, cái thù chặt đứt cánh tay ta, để chút nữa đây thế nào rồi ta cũng phải trả, bây giờ có khôn hồn muốn được sống sót thêm tí thời gian, thì hãy ngồi yên một chỗ cho ta mổ bụng lấy nội đơn thằng nhỏ đó, bằng nghịch lại, ta moi mốt trái tim ngươi nuốt sống luôn một thể.

    Nói dứt, Sư Diện Quái Ma quắt mắt nhìn quanh một lượt coi ai nấy đã làm theo lệnh y chưa rồi đút viên “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” trở vào bộc, đoạn vươn năm móng nhọn sắt như gươm xồng xộc chạy tới chỗ Chí Tôn ngồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10/3/14

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)