Huyền Huyễn Ta Là Chí Tôn - Phong Lăng Thiên Hạ

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ta Là Chí Tôn
    Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
    Chương 1191: Sinh cơ nơi đường cùng

    Nhóm dịch: Vạn Vực Thánh Địa
    Nguồn: Truyện YY

    Đây là chuyện mà hắn vẫn luôn không hiểu.

    - Này này ở Ngũ trọng thiên, ngươi đạt được cơ duyên, tu vi liên tiếp đột phá, hiện tại hẳn là mới đột phá tới Thánh vương tứ phẩm đi!

    Hoắc Vân Phong cẩn thận đánh giá Vân Dương:

    - Bản thân người cảm thấy, giữa Thánh vương tam phẩm và Thánh vương tứ phẩm, chênh lệch bao nhiêu?

    - Dù hiện tại ta mới đạt tới Thánh vương tứ phẩm sơ giai, thậm chí căn cơ còn chưa vững, nhưng đã cảm thấy, so với khi còn là Thánh vương tam phẩm, phải mạnh hơn… chí ít bốn lần.

    Vân Dương trầm tư nửa ngày, cân nhắc nói.

    Hoắc Vân Phong cười ha ha một tiếng:

    - Đúng vậy, Thánh vương nhị phẩm hơn Thánh vương nhất phẩm chừng hai lần. Tam phẩm so nhị phẩm lại chừng ba lần. Tứ phẩm so tam phẩm, chênh lệch từ bốn tới mười lần. Ngươi cảm giác khoảng bốn lần, là bởi ngươi mới đột phá tới sơ giai. Chờ ngươi đạt tới đỉnh phong, cấp độ thực lực sẽ càng rõ ràng hơn nữa.

    - Kỳ thực theo lý mà nói, ngươi vừa đột phá, mặc dù sẽ cảm thấy thực lực cường hoành chưa từng có, nhưng cụ thể tới mức nào… phải tính tới thiên chất của bản thân ngươi nữa, hẳn là so với người khác mạnh hơn nhiều a.

    - Tổng thể mà nói, tứ phẩm đối tam phẩm, nếu như không tính chiêu pháp đặc biệt, cơ bản trong ba chiêu là có thể bắt xuống.

    - Còn Thánh tôn thì sao?

    - Ngươi sai, giữa Thánh tôn với Thánh vương, còn có một giai vị nữa, gọi là Thánh hoàng.

    - Chênh lệch giữa Thánh vương và Thánh Hoàng Cực lớn, ít nhất tới mấy chục lần.

    - Còn tới Thánh tôn, đối với Thánh hoàng, lại chênh lệch tới cả trăm lầm… cơ bản, một đầu ngón tay có thể ấn chết. Trong mắt Thánh tôn, Thánh hoàng chẳng khác giun dế là mấy.

    - Mà trên Thánh tôn, chênh lệch mỗi giai còn càng thêm lớn hơn. Mà đột phá mỗi giai, cũng sẽ càng thêm khó.

    - Về phần đạt tới Thánh quân, cơ bản… đã là bất tử chi thân, chỉ cần không đột phá tới Bán Thánh. Cho dù là Thánh quân tứ phẩm xuất thủ với Thánh quân nhất phẩm, dù là giơ tay có thể nghiền ép, nhưng vì đặc tính thần hồn bất diệt của Thánh quân, thế nào cũng có thể chạy được một tia Chân linh, ngày sau tự có ngày đông sơn tái khởi.

    Hoắc Vân Phong cười bi thương

    - Trước mắt ta là Thánh tôn nhị phẩm trung giai, mà Kim Điêu vương kia lại là Thánh vương nhị phẩm đỉnh phong. Chúng ta tuy thuộc cùng giai, thế nhưng khi giao thủ, lại chênh lệch cùng trời cuối đất. Ngươi hiểu chứ?

    Vân Dương nặng nề nói:

    - Ta hiểu.

    - Cái gọi là chém giết vượt giai, chỉ có thể phát sinh ở đê phẩm. Hoặc bởi công thể khác biệt, hoặc là chiêu pháp siêu diệu, có thể thay đổi cục diện, thậm chí là nghịch chuyển chênh lệch, nhưng mà chân chính tới cao giai… muốn vượt giai, cơ bản là chuyện tuyệt không thể nào. Vô luận là thiên tài, công thể đặc thù, tuyệt diệu chi chiêu, cũng không mà nghịch được quy luật này. Bởi vì… những người có thể đạt tới Thánh tôn, có ai mà không phải thiên chi kiêu tử, ai mà không có tuyệt học độc môn, muốn dùng các mặt đó để san bằng chênh lệch, cơ bản chỉ là vọng tưởng!

    - Trong Cửu Tôn phủ các ngươi, thiên tài đông đảo, quả thực khiến người yêu thích ngưỡng mộ. Chuyện vượt giai chém giết nhìn nhiều thành quen mắt. Nhưng chuyện tương tự, tuyệt không xuất hiện từ Thánh hoàng trở lên, ngươi nhất định phải chú ý… tới thời điểm thích hợp, phải trừ bỏ cái tự tin này cho bọn chúng.

    Hoắc Vân Phong trịnh trọng nói:

    - Trước kia có rất nhiều nhân tài đạt tới Thánh vương liền chết yểu, chín phần, đều bởi điểm này!

    Vân Dương hít một hơi thật sâu, nói:

    - Điểm này, ta sẽ nghiêm túc nhớ kỹ, không có nửa điểm lười biếng!

    Kỳ thực hắn nghe tới đó, cũng đã đổ một thân mồ hôi lạnh.

    Không chỉ có các đệ tử, mà ngay cả hắn. Bao năm nay cũng như vậy, cơ hồ mỗi cấp đều vượt cấp khiêu chiến, chuyện “Vượt giai giết định” trong mắt hắn, đã không phải là thói quen, mà là đã thành thâm căn cố đế, đã thành tự nhiên.

    Nhưng cũng như lời Hoắc Vân Phong. Tâm lý này nhất định phải thay đổi, nếu hắn cứ mãi ôm tâm tính này, sớm muộn có một ngày sẽ phải thiệt thòi lớn!

    Tới cấp độ Thánh hoàng, Thánh tôn, thậm chí là cao hơn, một cái chớp mắt cũng đủ để vẫn diệt, thiệt thòi, cũng có nghĩa là vĩnh biệt cõi trần!

    Hoắc Vân Phong run run tay, đem nhẫn trên tay mình nhét vào tay Vân Dương. Chăm chú nắm lấy tay hắn:

    - Vân Dương, đem cái này… đưa về Thánh Tâm điện, cho người nhà của ta.

    - Ta hiểu.

    - Trong nhà ta… thê tử đã vẫn lạc trong tay Yêu thú từ hai ngàn năm trước, năm thiếp thấp, hai chết già, hai cũng chết trên giang hồ… mười ba con trai ta, mười một người chết trong tay Yêu tộc… một luyện công tẩu hỏa nhập ma mà chết, chỉ còn một là còn sống, nhưng nhìn còn già hơn người cha như ta…

    - Tôn tử, tôn nữ, chắt trai… đều không ít… cũng coi là một đại gia tộc. Ta vừa chết, bọn hắn mất định hải thần châm… nhất định sẽ suy sụp… ngươi nói bọn hắn nhanh chuyển ra khỏi Thánh Tâm điện, tìm một chỗ cạnh Thánh Tâm điện cư ngụ là được… như vậy sẽ có người thường xuyên nhớ lại tình xưa nghĩa cũ, tự có một phần nhân tình. Nhưng còn nếu ở lại nơi cung phụng của ta, người khác sẽ cho rằng căn bản không nợ gì hết… như thế ngược lại sẽ không tốt, thậm chí còn sẽ chủ động tác động làm suy yếu gia tộc…

    - Người đi trà nguội, vốn là tuyên cổ chí lý, tuyệt không có may mắn.

    Hoắc Vân Phong khẽ mỉm cười, thần thái thong dong:

    - Làm người, vĩnh viễn không nên oán giận chuyện người đi trà nguội… bởi ngươi đi trước, trà mới có thể mát. Còn phải xem nhiều tiền bối còn mạnh hơn ngươi… bọn hắn đi, trà cũng mát, đã không thể uống, thậm chí còn có độc. Còn một số người quyền cao chức trọng, sau khi người đi, không chỉ có trà nguội, mà thậm chí còn bị dội thêm nước đá…

    - Muốn trà không nguội, trừ phi ngươi không đi.

    Hoắc Vân Phong cười hì hì:

    - Ta nhất định không làm được, nhưng thừa dịp trà còn ấm, để bọn hắn mau tìm được đường lui, mới là mấu chốt kéo dài gia tộc!

    Vân Dương trầm tư, ngưng trọng nói:

    - Khổ tâm của ngươi, ta sẽ đưa tới.

    - Ừm.

    Trên mặt Hoắc Vân Phong đã ánh hiện kim quang, hiển nhiên Kim Tướng chi khí đã ngày càng nghiêm trọng.

    - Từ giờ trở đi… ngươi tùy thời có thể vứt bỏ ra, hoặc là thả ta xuống. Thánh Tâm điện cách nơi này quá xa, ngươi mang theo ta, căn bản không thể tránh nổi Kim Điêu vương, mà ta cũng không còn bao dư lực áp chế Kim Tướng chi khí trong thể nội, ta không xác định được, Kim Tướng chi khí có thể lan tới ngươi hay không.

    - Tiền bối yên tâm, chuyện Kim Tướng chi khí lan tràn, vãn bối đã có đề phòng, chỉ có điều, không biết chuyện của Kim Điêu vương là ý gì?

    Vân Dương hỏi.

    - Rất khó nói.

    Hoắc Vân Phong nghiêm túc:

    - Hắn nhất định có mục đích! Hơn nữa còn là tính toán to lớn, nhất định phải cẩn thận, đường tới Thánh Tâm điện lần này, cẩn thận thế nào cũng không đủ!

    - Khu vực này, cách khu vực của Yêu tộc cũng không xa, không quá một vạn năm ngàn dặm. Lấy tốc độ của Kim Điêu vương, nếu không có Thánh quân xuất thủ ngăn cản… một canh giờ liền có thể bay một vòng.

    - Thậm chí coi như có cao thủ ngăn cản, nhưng với tình thế hiện tại của Kim Điêu vương, tuyệt không thể không có tiếp ứng.

    - Hắn phách lối đến như vậy, tất phải có đại chuẩn bị, mới có thể không chút úy kỵ như thế.

    - Thánh Tâm điện ba năm cử hành một lần tranh đoạt Thiên Vận kỳ, điều kiện hà khắc tới cực điểm, chân ý trong đó, chính là dùng sóng lớn để đãi cát, tuyển ra chiến lực tinh nhuệ nhất, chuẩn bị đối kháng Yêu tộc trong tương lai!

    - Ánh mắt phải nhìn xa một chút, các ngươi chính là phòng tuyến cuối cùng hộ vệ Huyền Hoàng giới!
     
    inthenight thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ta Là Chí Tôn
    Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
    Chương 1192: Sinh cơ nơi đường cùng (2)

    Nhóm dịch: Vạn Vực Thánh Địa
    Nguồn: Truyện YY

    Trong không gian thần thức.

    Vân Dương lo lắng truy hỏi Lục Lục:

    - Lục Lục, thương thế như vậy có thể cứu không?

    Xưa nay hắn vốn coi trọng người trọng tình trọng nghĩa, trước kia với thập điện Diêm Quân ở Thiên Huyền đại lục cũng thế, mà mấy người Thiên Tàn Thập Tú ở Huyền Hoàng giới địa lục cũng vậy. Giờ thấy Hoắc Vân Phong cũng là người không tiếc mình vì huynh đệ, không khỏi động tâm cứu giúp.

    Lục Lục: “… Ấy da da…”

    - Không thể?

    “Ấy da da…”

    Lục Lục biểu thị khó xử, so với ngày thường không gì không làm nổi, hết thảy trong lòng tay lại khác rất nhiều.

    - Có cách? Nhưng rất khó?

    Ánh mắt Vân Dương sáng lên.

    Không sợ khó khăn, chỉ sợ không có cách, chỉ cần có cách là được!

    “Ấy da da…”

    Thanh âm Lục Lục càng thêm khó xử, càng lá vô lực vung vẩy, chán chường lắc đầu.

    - Ngươi nói… coi như hết lòng thi cứu, vẫn không thể trị tận gốc?

    “Ấy da da…”

    - Ngươi có biện pháp giúp hắn sống sót? Nhưng lại không thể cam đoan hắn sống được bao lâu?

    - Có thể duy trì hiện trạng? Sau này không thể động thủ, thậm chí không thể vận chuyển tu vi? Chỉ cần khẽ động Huyền khí, Kim Tướng chi khí lập tức phản phệ, toái thân mà chết?!

    Ánh mắt Vân Dương đột nhiên phát lạnh.

    Có thể cứu trị đương nhiên là chuyện tốt, nhưng với một người tu hành, việc vận chuyển Huyền khí cơ hồ đã thành bản năng, muốn để đại tu giả như Hoắc Vân Phong từ bỏ tu vi, thực sự so với lấy mạng hắn còn khó hơn!

    “Ấy da da…”

    - Không thể sử dụng một chút Huyền khí nào hết? Một tơ hào cũng không được?!

    Vân Dương liên tục xác định, nhưng không khỏi chần chờ, không biết nên truyền lại tin tức này cho Hoắc Vân Phong hay không!



    - Thân thể này đã bị Kim Tướng chi khí ăn mòn càng lúc càng lợi hại… thần công của Kim Điêu vương quả là đáng sợ…

    Hoắc Vân Phong cảm nhận thân thể ngày càng nặng, lại nhìn dấu hiệu kim quang xán lạn trong tay càng rõ ràng, thở dài một tiếng:

    - Không nghĩ tới Hoắc Vân Phong ta… đến chết, thi thể còn đáng tiền như vậy… mẹ nó, rõ ràng là kim thân a. Chặt một cánh tay xuống, chỉ sợ đủ cho gia đình thế tục ăn cả đời không hết…

    Tâm tình Vân Dương càng nặng nề, trầm giọng nói:

    - Hoắc tiền bối, ta có một biện pháp, có thể giúp ngươi sống, nhưng mà…

    Ánh mắt Hoắc Vân Phong đột nhiên sáng lên, nhìn Vân Dương:

    - Biện pháp gì?

    Vân Dương nói:

    - Ta có một loại kỳ độc tới từ hạ giới, loại kỳ độc này có thuộc tính đặc dị, có thể khắc Kim Tướng chi khí. Sau khi sử dụng, có thể áp chế không để Kim Tướng chi khí chuyển biến xấu… nhưng, kỳ độc này cũng không hề triệt tiêu được Kim Tướng chi khí, mà chỉ tạo thành một trạng thái ngăn cản cân bằng, bảo toàn tính mệnh, nhưng cả đời này, Hoắc tiền bối không thể vận dụng Huyền khí.

    Hoắc Vân Phong nghe vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên:

    - Có thể bảo toàn tính mạng là được, liệu có phải, tản hết tu vi đi, liền có thể loại trừ cả kỳ độc cùng Kim Tướng chi khí ra khỏi cơ thể!

    Vân Dương lắc đầu nói:

    - Ai, kỳ độc kia ngăn được Kim Tướng chi khí, nhưng cũng không phải tương liên với Huyền khí của tiền bối, mà là cắm rễ vào nhục thân… nói cách khác, tu vi của tiền bối vẫn còn, chỉ là không thể vận dụng. Cho dù là một tơ một hào, cũng lập tức dẫn tới phản phệ tử vong…

    Thần sắc Hoắc Vân Phong nhất thời phức tạp.

    Hắn không lo Vân Dương lừa gạt mình, tất phải có kỳ dược cứu được hắn, nhưng càng như vậy, lại càng thêm khó chịu.

    Một vị Thánh tôn, Huyền khí phong phú, nhất thời nửa khắc còn được, nhưng sao có thể luôn luôn khống chế không dùng tới một chút Huyền khí nào hết?

    So với không thể vận Huyền khí, Hoắc Vân Phong lại không sợ tán công, lấy cảnh giới tài nguyên của hắn, cho dù tạm tán công, chỉ cần một thời gian giảm xóc, tự có thể trở lại đỉnh phong!

    - Hoàn toàn không thể vận dụng Huyền khí, dùng liền phải chết, chẳng phải so với phế nhân còn không bằng…

    Hoắc Vân Phong thì thào nói:

    - Nhưng tóm lại, có thể sống, là có thể còn hy vọng, chưa hẳn…

    Nói thì nói thế, nhưng thần tình trên mặt hắn vẫn xoắn suýt không gì sánh được, dữ tợn vô hạn, khó mà quyết định.

    - Tạm thời sống sót rồi nói sau.

    Tiếp qua nửa ngày, Hoắc Vân Phong cười hắc hắc, cười đến mức khiến người sợ hãi:

    - Chết tử tế còn không bằng sống tạm thời, trời đất bao la, vô số thần kỳ, ta vốn đã nhất định phải vẫn lạc, lại vô duyên vô cớ được kỳ dược tương trợ, dù là kéo dài hơi tàn, cũng vẫn là kiếm lời… a a a a…

    - Được.

    Thương nghị đã xong, Vân Dương lập tức câu thông với Lục Lục trong không gian thần thức, biến lời nói thành hành động.

    Lục Lục lộ rõ vẻ xoắn xuýt không nỡ, rất không tình nguyện vung vẩy dây leo, uốn qua uốn lại.

    “Lục Lục, chờ sau ta lại bù cho ngươi a.”

    Vân Dương trầm giọng nói:

    “Một người như vậy, ta không nỡ thấy chết mà không cứu.”

    “A… nha nha…”

    Lục Lục rũ cụp phiến lá, đem một sợi dây leo đặt vào trong tay Vân Dương, mặt ủ mày chau gãi gãi lòng bàn tay Vân Dương mấy cái.

    “Bóp một khối dây leo là được?”

    “…”

    Lục Lục hờn dỗi vặn vẹo dây leo.

    Bản Lục Lục là ai cơ chứ, chính là linh căn khai thiên tích địa, có được một bộ phận của bản Lục Lục, đó là bất thế đại cơ duyên, có dị trạng nào mà không thể ứng phó?!

    Lúc này, Vân Dương thực sự không có tâm tình trấn an Lục Lục, trực tiếp bấm một cái lên mầm non trên dây leo của Lục Lục, cảm nhận Lục Lục co quắp kịch liệt, Vân Dương không khỏi đau lòng hốt hoảng, từ khi Lục Lục xuất hiện đến nay, đây là lần đầu tiên nó bị tổn thương a?!

    Lập tức thấy Lục Lục cuộn mình lên, mấy cọng linh dược bốn phía lập tức rút rễ khỏi mặt đất, kinh hoàng co cẳng chạy.

    Lục Lục ấy da da non nớt, các linh dược lập tức dừng bước, nhanh chóng phát run.

    Lập tức một âm thanh vang lên, vô số linh khí, gào thét lao qua hướng Lục Lục.

    Vân Dương trợn mắt hốc mồm nhìn biến cố, chỉ thấy cái mần non vừa bị bấm xuống của Lục Lục lập tức mọc ra, thế nhưng linh dược bốn phía, lại đồng loạt uể oải xuống…

    Ai nấy như tiểu tức phụ bị khi dễ, ủy khuất tới đáng thương.

    “…”

    Vân Dương trợn mắt hốc mồm, hóa ra, một cái mầm non của Lục Lục, cũng cần hao tổn nhiều tài nguyên khổng lồ như vậy?!

    Ừm, chờ một chút… bên kia còn có một tiểu gia hỏa thuận lúc cháy nhà mà hôi của, thuận tay kiếm chỗ tốt.

    Tiểu Kỷ Kỷ lâu nay vẫn luôn đậu dưới phiến lá của Lục Lục, nay nhân lúc linh khí rót tới, nó cũng được hưởng sái một phần, cánh trụi lủi đột nhiên mọc một mảnh lông, nghiêng đầu một cái, biu biu một tiếng, trên mông lập tức mọc ra một cây lông vũ năm màu rực rỡ!

    Trên đầu cũng biu biu một tiếng, một cái mầm thịt mọc lên, đè lên trên trán, cùng tôn với một cái mầm thịt có từ trước.

    Hiện tại, trên đầu có hai cái mầm thịt, trên mông có hai cây lông. Một cây đen nhánh không ánh sáng, một cây rực rỡ năm màu.

    Biến hóa này, xem như hoàn toàn biến dạng, nhưng cũng lại quá mức nhỏ bé, thực sự vi diệu.

    Tròng mắt Vân Dương cơ hồ rớt xuống.

    Còn có chuyện như vậy?

    Chỉ thấy tiểu gia hỏa dương dương đắc ý ngẩng đầu, chổng mông lên, hai cây lông vũ một trái một phải, yểu điệu đi tới đi lui. Thế mà có mấy phần… hương vị thục nữ…

    Thực sự, không đành lòng nhìn thẳng!
     
    inthenight thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ta Là Chí Tôn
    Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
    Chương 1193: Sinh cơ nơi đường cùng (3)

    Nhóm dịch: Vạn Vực Thánh Địa
    Nguồn: Truyện YY

    Thủ đoạn ứng đối đã tới tay, Vân Dương lập tức không do dự, nâng tay một chưởng, đập mạnh lên ót Hoắc Vân Phong.

    Thứ thần dị thế này, vẫn là trực tiếp đánh ngất rồi cho dùng mới tốt. Bằng không, khó trảnh khỏi phải phí một phen miệng lưỡi.

    “Phốc!”

    Hoắc Vân Phong mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Vân Dương, mặt buồn bực:

    - Ngươi đánh ra làm gì?

    Nhìn tay mình, Vân Dương im lặng.

    Một chưởng của hắn, dù chưa dùng hết toàn lực, nhưng coi như là một đầu Đại Địa Chi Hùng cấp Thánh vương, cũng có thể đánh ngất xỉu a, gia hỏa này rõ ràng đã thụ thương sắp chết, tại sao lại có thể bình an vô sự!

    Chẳng lẽ, tu vi của ta nông cạn, yếu đuối đến thế sao?!

    - Khục, không có gì.

    Vân Dương cười khan một tiếng, tiếp tục thuận nước trôi đi.

    Hoắc Vân Phong sờ đầu, phiền muộn.

    Đầu của Thánh tôn… ngươi có thể tùy tiện đánh sao?

    Lão phu thực sự… im lặng tới cực điểm.

    Hoắc Vân Phong đang suy nghĩ…

    Phốc!

    Lại một chưởng.

    Lần này Vân Dương lại tăng thêm mấy phần khí lực, cơ hồ đến mức dùng tới toàn lực ứng phó, cho nên hiệu quả xa xa hơn trước.

    Hoắc Vân Phong nhất thời bị một chưởng đánh dúi đầu vào trong nước, lập tức xoát một tiếng, ngẩng đầu từ trong nước nâng lên, cuồng nộ nói:

    - Ngươi… muốn làm gì?!

    Vân Dương khẽ nhăn nhó, nửa ngày mới lẩm bẩm:

    - Ngươi… sao ngươi không ngất?

    - Vì sao ta phải ngất?

    - Ta dùng lực mạnh như thế… sao ngươi còn không ngất?

    - Tiểu tử ngươi mới chỉ tới Thánh vương, lại còn muốn đáng ngất ta? Ngươi bị ngu à?

    Hoắc Vân Phong thực sự kinh ngạc.

    - Không phải ngươi đang trọng thương… hấp hối sắp chết sao…

    Vân Dương im lặng.

    - Coi như ta sắp chết, nhưng chỉ cần còn một hơi… bằng ngươi cũng đừng mơ đánh ra ngất xỉu!

    Hoắc Vân Phong phiền muộn:

    - Chút tu vi của ngươi…

    “…”

    Vân Dương thở dài:

    - Tình huống hiện tại, ngươi không ngất, không thể nào dùng thuốc.

    Hoắc Vân Phong: “???”

    - Ngươi không ngất…

    Vân Dương như moi ruột móc gan:

    - Khi kỳ độc này phát sinh hiệu năng, đồng thời sẽ trùng kích thần thức, ta lo lắng sẽ biến ngươi thành ngớ ngẩn, hơn nữa…

    - Ngươi coi ta là kẻ ngu ngốc hả, cái gì mà hơn nữa hơn thôi…

    Hoắc Vân Phong phiền muộn tới tột đỉnh:

    - Ngươi không muốn để ta thấy, không muốn để ta biết thì ta nhắm mắt lại là được… hoặc để ta chủ động ngất đi là được… còn sáng tác ra cái lý do sứt sẹo này…

    - Vậy ngươi tự ngất đi, nhanh một chút…

    Vân Dương ngượng ngùng.

    “…”

    Hoắc Vân Phong im lặng nhìn Vân Dương, sau đó thở dài, nhắm mắt lại, hơi nổi lên một chút, lập tức nghiêng đầu… thành công hôn mê bất tỉnh.

    “…”

    Vân Dương cảm thấy ức vạn đầu thần thú chạy qua đầu.

    A đến a…

    Thật con mẹ nó giả…

    Trong mạch nước ngầm.

    Hoắc Vân Phong khôi phục thanh minh, trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều, dù sao gông cùm chí tử cũng đã mất, nhưng sắc mặt vẫn còn hôi bại, thở ngắn thở dài không thôi.

    - Trước khi ngươi cho ta dùng kỳ dược, ta ăn bữa nay lo bữa mai, luôn cảm giác chết tử tế không bằng sống tạm bơ… nhưng hiện tại, đã dùng kỳ dược, giữ được mệnh, lại cảm thấy sống không bằng chết. Người, quả nhiên luôn không biết đủ…

    Vân Dương an ủi:

    - Không phải ngài thường nói, miễn là còn sống là còn có hy vọng, tương lai chưa hẳn sẽ không có biện pháp giải quyết tốt hơn a, giống như chuyện Thánh quân có thể giúp ngài bài trừ Kim Tướng chi khí vậy, tình huống hiện tại, hẳn sẽ không kém a.

    Hoắc Vân Phong cười cười, đang muốn nói chuyện, lại nghe được một thanh âm nhàn nhạt:

    - Lời này vốn không sai, chỉ tiếc không thích hợp với hai ngươi. Hoắc chấp sự, cả đời ngươi, vốn nhất định không có tương lai!

    Hai người lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn theo tiếng, chỉ thấy bên kia bờ, một bóng người lòe lòe kim quang đứng chắp tay, ánh mắt khóa chặt hai người bọn hắn.

    Kim Điêu vương!

    Thế mà Kim Điêu vương lại tìm được tới đây.



    Vân Dương đột nhiên trầm xuống.

    Chủ quan!

    Thực sự chủ quan!

    Lúc đầu chạy theo mạch nước ngầm thì đúng, càng khiến địch nhân khó liệu, thế nhưng bọn hắn xuống sông ngầm, tự nhiên có để lại vết tích, Kim Điêu vương sao có thể không phát hiện?

    Lấy thực lực tu vi của Kim Điêu vương, nếu phát hiện có mạch nước ngầm, tự nhiên có thể lần theo mà tới.

    Đáng lý ra, khi hắn rớt xuống mạch nước ngầm, nên lựa chọn đi ngược lại dòng nước, sau đó liền phải thoát khỏi mạch nước ngầm, đó mới là sách lược vẹn toàn!

    Nào có thể bị đuổi kịp như bây giờ.

    Chẳng lẽ, chỉ có thể chính diện đối bính thôi sao?!

    Hoắc Vân Phong yên lặng một chút, đột nhiên mỉm cười:

    - Trước đó, đường của ta xác thực đã đoạn, nhưng hiện tại phải cảm tạ lão thiên cho ta cơ hội báo đáp lại các hạ, để xem, một kích cuối cùng này của ta, có thể cho các hạ đủ kinh hỷ. Vân Dương, chuyện sau đó, phải nhờ ngươi rồi.

    Nói xong, hắn liền bước ra một bước, hít một hơi thật sâu, đối mặt Kim Điêu vương, nhàn nhạt nói:

    - Kim Điêu vương, hôm nay ngươi đã tới đây, vậy theo ta cùng lên đường đi.

    Rất hiển nhiên, hắn muốn phát động Huyền khí lần cuối, thậm chí là tự bạo, để tranh cho Vân Dương một cơ hội chạy trốn.

    Lấy tu vi của Hoắc Vân Phong, nếu hắn tự bạo, cơ hội chạy của Vân Dương sẽ cực lớn.

    Vân Dương khẽ đổi tâm niệm, trầm giọng quát:

    - Tiền bối khoan đã, chúng ta chưa hẳn không có cơ hội.

    Quay đầu nói với Kim Điêu vương:

    - Kim Điêu vương, ngươi có thể tìm tới đây, thực sự là ngoài dự liệu của ta, đủ thấy các hạ cao minh cơ trí, chỉ có điều… hậu đại của ngươi, thực sự bị mất?

    Kim Điêu vương nghe thanh âm của Vân Dương, lập tức nhận ra, nhe răng cười một tiếng:

    - Hóa ra là kẻ giả mạo Hoắc Vân Phong đáp ứng thay ta tìm hậu đại chính là ngươi, quả là trời không phụ ta, để ta một lần trừ được cả hai ngươi!

    Hoắc Vân Phong quay đầu nhìn Vân Dương, mặt đầy ngơ ngác.

    Chuyện này là sao…

    Sao ta không hiểu gì vậy, cái gì giả mạo, ai giả mạo ta…

    Vân Dương thản nhiên nói:

    - Ta là ai, ai là Hoắc Vân Phong, kỳ thực không quan trọng, chí ít với các hạ mà nói, không quan trọng, không phải sao?

    Kim Điêu vương chậm rãi gật đầu:

    - Không sai không sai, đúng là không quan trọng. Điều quan trọng hiện tại, chẳng cần biết ngươi là ai, có phải Hoắc Vân Phong hay không, đều nhất định phải chết.

    - Chẳng lẽ ngươi không muốn hậu đại của mình nữa?

    Vân Dương trầm giọng nói:

    - Lại hoặc là, cái gọi là tìm hậu đại, từ đầu tới đuôi chỉ là một lý do ngụy trang?
     
    inthenight thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ta Là Chí Tôn
    Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
    Chương 1194: Tử Ngọc tiêu

    Nhóm dịch: Vạn Vực Thánh Địa
    Nguồn: Truyện YY

    Kim Điêu vương cười sâm nhiên:

    - Những thứ này, không phải là thứ mà người nhất định phải chết như các ngươi nên quan tâm. Chuyện các ngươi cần suy tính, chính là đường tới Minh phủ… phải đi thế nào!

    Vân Dương cười ha ha một tiếng:

    - Ngươi muốn giết ta? Ngươi dám giết ta? Ngươi có thể giết ta?!

    Kim Điêu vương nghe Vân Dương hỏi liền ba câu, lập tức đưa ánh mắt trêu tức nhìn Vân Dương:

    - Ta không nên giết ngươi sao? Ta không dám giết ngươi sao? Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi thời gian thi triển trận pháp? Không ngại nói cho ngươi biết, coi như ngươi thi triển trận pháp, bản vương một mực duy trì công kích, xem ngươi chống được bao lâu!

    Vân Dương cười nhạt một tiếng, bàn tay mở ra, một câu tiêu ngọc tử sắc xuất hiện.

    Tiêu ngọc toàn thân trơn bóng, ưu nhã trôi chảy không nói nên lời.

    Phần đuôi còn có một mặt ngọc, trên mặt ngọc có khắc đình đài lầu các, dao động trên không trung, lộ ra khí tức to lớn hùng vĩ.

    Vân Dương lộ Tử Ngọc tiêu, lại đột nhiên thở dài, thế cục trước mắt, thực sự đã tồi tệ đến mức nhất định.

    Bản thân hắn chỉ có thể sử dụng thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng này mới có thể ứng phó thế cục trước mắt… tế ra Cửu Tôn phủ, sau đó hắn cùng Hoắc Vân Phong trốn vào trong, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn. Trừ đó ra, không còn cách nào khác để ứng phó với tình thế nguy hiểm trước mắt này.

    Phương pháp này, vốn hắn tuyệt không muốn vận dụng.

    Bởi, đây chính là con át chủ bài sau cùng lớn nhất của hắn.

    Nếu không phải có Hoắc Vân Phong, Vân Dương thà chọn dùng chư tướng thần thông, đánh cược một lần, chỉ cần tranh được mọt hơi thở, coi như thân pháp của Kim Điêu vương có cao minh, cũng không thể bắt được hắn, nhưng giờ có thêm Hoắc Vân Phong, cách này nhất định không được!

    Ngay khi tâm niệm hắn khẽ động, muốn Cửu Tôn phủ hiện hóa, lại kinh ngạc phát hiện Tử Ngọc tiêu đột nhiên phát ra hào quang tử sắc thâm trầm.

    Tử sắc hào quang vừa xuất hiện, mặt đất hắc ám liền sáng lên, toàn bộ mạch nước ngầm được u quang chiếu sáng, tựa như tráng lên một màn hào quang như mộng ảo.

    Tiếp đó, Tử Ngọc tiêu như có sinh mạng, chủ động bay khỏi tay Vân Dương, yên lặng dừng lại trên không trung.

    Tử sắc hào quang ung dung chiếu lên trên mặt Kim Điêu vương.

    Kim Điêu vương híp mắt lại, tử quang nhàn nhạt này, khiến ánh mắt hắn khó chịu tới cực điểm, nước mắt rầm rầm chảy ra.

    Hoắc Vân Phong kĩnh hãi không hiểu, nhìn cây Tử Ngọc tiêu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

    Mà Vân Dương cũng cảm thấy mờ mịt, nhưng lập tức, ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ kinh hỷ! Nhìn tử sắc hào quang, hắn lại cũng có cảm xúc muốn rơi lệ.

    Trong tử sắc hào quang, một thanh âm ung dung nói:

    - Hóa ra… là một đầu Kim Điêu.

    Thanh âm này vừa xuất hiện, toàn bộ nước ngầm ứng thanh mà ngừng lại!

    Không chỉ là mạch nước ngầm trở nên yên tĩnh, tất cả linh khí trong không trung cũng đồng thời đứng im.

    Không, tựa như cả thiên địa, vào giờ khắc này cùng yên lặng bất động, nhất thế vắng lặng.

    Cùng một thời gian, trên khuôn mặt Kim Điêu vương hiện vẻ hãi nhiên muốn chết, bởi hắn nhạy cảm phát giác, toàn thân hắn muốn động cũng không động được, ngay cả nhích tay, chớp mắt cũng không thể khống chế. Dưới sự hoảng hốt, toàn lực vận chuyển thần công, điều động lực lượng thân thể, muốn khôi phục quyền khống chế thân thể, còn muốn khôi phục nguyên thân bay đi…

    Chỉ tiếc, hết thảy đều không thể, một chút nội tức cũng không thể điều động, càng không nói tới chuyện khác.

    Chỉ có đứng tại chỗ không nhúc nhích, vừa nghĩ tới đây, Kim Điêu vương liền bị dọa đến mất cả năng lực suy nghĩ.

    Rõ ràng không cảm nhận được bất cứ khí tức nào xuất hiện, thế mà hắn lại đột nhiên không thể động?

    Hơn nữa, hai mắt còn không ngừng rơi lệ, muốn ngăn cũng không được.

    Thanh âm ưu nhã âm du chậm nói:

    - Tiểu Kim Điêu… rất hung a.

    Thanh âm ưu nhã ung dung, còn kèm theo ý cười nhẹ.

    Nhưng Kim Điêu vương hiện tại, ngay cả gan cũng sắp bị dọa nát. Nếu có thể động đậy, giờ phút này, đoán chừng hắn đã run như heo mẹ sắp bị chọc tiết.

    Chỉ thấy một đạo quang ảnh thoáng hiện, trong quang ảnh, một bàn tay chậm rãi vươn ra.

    Bàn tay này, năm ngón thon dài, trắng nõn tiêm tú, tựa như của một nữ tử an nhàn sung sướng. Ống tay áo xanh nhạt, nhu hòa như tùy thời đều có thể hòa tan trên không trung.

    Chỉ thấy bàn tay kia nhẹ nhàng vung lên, thân thể vốn cững ngắc của Kim Điêu vương lập tức bị đánh bay ra ngoài, phốc phốc phốc…

    Thân thể xuyên qua mấy ngàn trượng núi đá, trực tiếp xuyên phá của một tòa đại sơn, bay đến không biết bao xa.

    Vân Dương Hoắc Vân Phong nhìn thấy cảnh này, tự nhiên đều vui mừng quá đỗi!

    Thanh âm kia lại thản nhiên vang lên:

    - Trở về.

    Sau một khắc, thân thể như đã biến thành khô lâu của Kim Điêu vương lần nữa xuất hiện tại nguyên chỗ, vẫn là tư thái chắp tay ngạo nghễ lúc trước, thế nhưng thần sắc trong mắt lại tràn đầy vẻ cầu khẩn, hãi nhiên muốn chết.

    Sau đó, thân thể Kim Điêu vương lại khôi phục năng lực hoạt động bình thường, cảm giác đau nhức lập tức đổ ập tới. Thế nhưng, ngay cả rên một tiếng cũng không dám, càng không dám động một chút.

    Lấy thủ đoạn bất động thanh sắc liền giam cầm thân thể hắn, thậm chí giam cầm cả tam giới, vọng động chính là muốn chết, vừa rồi vung tay triệu hồi hắn xuyên qua không gian, chính là thủ đoạn chỉ có trong Thần thoại, thậm chí là trong tiểu thuyết cũng không khoa trương như thế!

    Thanh âm ung dung thản nhiên vang lên:

    - Quỳ xuống, quỳ ở đây, trước quỳ ba ngày ba đêm đi.

    Kim Điêu vương không dám do dự, trực tiếp quỳ xuống.

    Hắn không dám không quỳ, thậm chí ngay cả tâm tư trì hoãn một chút cũng không dám có!

    Yêu thú là sinh vật cực kỳ thực tế, đối với sinh mệnh cường đại hơn mình, chúng sẽ kính sợ từ bản năng, nhất là Kim Điêu vương còn rõ, bản thân đang phải đối mặt với tồn tại cỡ nào.

    Người trước mắt, thậm chí còn không cần lộ khí tức, thậm chí chân thân còn không biết cách đây mấy ngàn dặm, trước mắt chỉ có thần niệm khẽ động, lại có thể tọa thành uy năng bực này.

    Trong ấn tượng của Kim Điêu vương, dù là tồn tại chí cao vô thượng trong Yêu tộc như Yêu Hoàng, cũng tuyệt không có thực lực này!

    Đối mặt với tồn tại này, Kim Điêu vương không có nửa điểm tâm tư không theo.

    Đối phương không cần xuất thủ, chỉ động niệm một cái, liền có thể để hắn chết hàng ngàn, hàng vạn lần.

    Cánh tay kia chậm rãi thu vào trong quang ảnh, quang ảnh lập tức biến mất, phảng phất tựa như không còn.

    Mãi đến khi quang ảnh triệt để biến mất, tiếng nước chảy bốn phía mới rầm rầm trở lại, khí tức không gian đứng yên, cũng khôi phục lưu động.

    Mấy người Vân Dương vừa hãi nhiêu, chú mục xuống nước sông ngầm, vừa rồi thế nào, hiện tại thế nào.

    Cũng không phải là từ đông kết thành không đông kết, mà là… không có bất kỳ biến hóa nào!

    Điều này chứng tỏ, không gian bị đông kết không phải do cực hạn hàn khí tạo thành, mà là trực tiếp đông kết không gian, lại hoặc là đông kết thời gian?!
     
    inthenight thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ta Là Chí Tôn
    Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
    Chương 1195: Tử Ngọc tiêu (2)

    Nhóm dịch: Vạn Vực Thánh Địa
    Nguồn: Truyện YY

    Tử Ngọc tiêu trên không trung chậm rãi rơi xuống, rơi vào tay Vân Dương.

    Kim Điêu vương vẫn quỳ bên bờ sông, không dám có nửa điểm động tác, tròng trắng mắt trống rỗng nhìn Vân Dương cùng Hoắc Vân Phong đang tiếp tục xuôi dòng, thân thể hắn đã khôi phục năng lực hành động, thế nhưng vẫn không dám cử động, mắt nhìn hai người rời đi.

    Mồ hôi đầm đìa, dư ba sợ hãi vẫn còn đầy trong tâm khảm.

    Thanh âm kia, nói hắn phải quỳ ba ngày ba đêm!

    Đối với cái hạn này, một giây Kim Điêu vương cũng không dám chiết khấu.

    Qua chuyện này, Kim Điêu vương rất có thể sẽ thành bệnh, chỉ cần nhìn thấy bàn tay tú lệ của thiếu nữ, phân nửa đều cảm thấy sợ hãi, hồn bất phụ thể, đấu chí vô tồn!

    Tình thần như vậy không chỉ có một mình Kim Điêu vương, suy nghĩ của Vân Dương lúc này cũng trống rỗng, mãi đến khi nhìn xuôi dòng, vẫn không nghĩ được gì hơn, cả người cứ ngơ ngác đờ đẫn, im lặng thật lâu.

    Hoắc Vân Phong cũng không khá hơn chút nào, thậm chí so với Vân Dương còn càng không chịu nổi, khuôn mặt trực tiếp biến thành trắng bệch, khiếp sợ không nói thành lời, nhỏ giọng nói:

    - Vân chưởng môn, đây là… sư phụ ngươi?

    Hắn vừa nói, vừa sùng kính tới cực điểm.

    Coi như là Hoắc Vân Phong, căn bản không thể tưởng tượng nổi, người mới xuất hiện, tu vi tới mức độ nào.

    Hoắc Vân Phong biết Vân Dương có một vị sư phụ bí ẩn, thế nhưng hắn không nghĩ ra, thậm chí không thể tưởng tượng nổi, rốt cục là ai, đạt tới cấp độ nào, lại có thực lực khủng bố như vậy, xa không nói, điện chủ Thánh Tâm điện, có thực lực này sao?!

    Dù là điện chủ Thánh Tâm điện cũng có thực lực cao thâm mạt trắc, cao đến vượt nhận biết của Hoắc Vân Phong, nhưng vẫn chỉ thuộc lĩnh vực trong truyền thuyết, còn dấu vết mà theo, thế nhưng cánh tay tú lệ vừa rồi, phong tình chớp mắt đó, mới là siêu thế tuyệt trần, không cách nào tưởng tượng nổi, cũng chỉ có thể dùng bốn chữ thần chi tạo hóa mới có thể hình dung!

    Tinh thần Vân Dương vẫn không chú ý tới Hoắc Vân Phong, nửa ngày sau mới nói:

    - Cái gì?

    Hoắc Vân Phong hỏi một lần nữa:

    - Đây là…

    Vân Dương lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

    - Ừm, đó là sư phụ ta, có điều đây cũng là lần thứ nhất ta thấy, nhìn thấy sư phụ ta xuất thủ… ai, ta cùng lão nhân gia ông ta, thực sự kém quá xa…

    Hoắc Vân Phong đầy kính ý:

    - Há chỉ là kém xa, căn bản là không thể so sánh? Người kia là tồn tại như Thần Tiên… không, phải nói đó chính là Thần Tiên! Vân chưởng môn, ngươi có sư phụ như thế, thực sự là tạo hóa!

    Mãi cho đến khi hai người cùng rời sông ngầm, đi tới dãy núi mênh mông, Vân Dương đã sớm khôi phục trạng thái bình thường, mà Hoắc Vân Phong còn chưa hết rung động. Thậm chí ánh mắt nhìn Vân Dương, cũng tràn đầy ngưỡng mộ!

    Theo kinh nghiệm của hắn, người phát ra âm thanh này… cũng chính là sư phụ của Vân Dương, tu vi cực cao, cao đến mức bình sinh hắn không thấy qua!

    Tính cả điện chủ thánh tâm diện, cường giả Đông Cực Thiên Cung… so với sư phụ Vân Dương… vẫn xa xa không kịp!

    Thậm chí, hoàn toàn không thể so sánh!

    Giai vị cao nhất mà hắn biết, vẻn vẹn chỉ dừng lại ở Thánh Nhân, đây chính là cảnh giới chí cao vô thượng trên đời.

    Mà lấy nhận biết của hắn, sư phụ của Vân Dương… có vẻ như, chít ít cũng đạt tới cấp độ kia, thậm chí còn cao hơn!

    Một đường đi tới, Vân Dương cũng trầm mặc.

    Lòng của hắn, một mực nghĩ một chuyện.

    “Người phát ra thanh âm kia… là phụ thân ta a?”

    Hẳn là… đúng vậy a?

    Một đường thẳng tới Thánh Tâm điện, giữa đường không xuất hiện bất kỳ biến cố nào. Mãi cho đến năm ngày sau, tới trước sơn môn Thánh Tâm điện, mới đến thì nhận một tinh tức kình bạo: Một ngày trước, Kim Điêu vương hiện chân thân, cực tốc bỏ chạy, tựa như chó nhà có tang. Lộ trình vạn dặm vốn cần một ngày mới bay xong, nhưng lần này, Kim Điêu vương chỉ dùng không đến nửa ngày.

    Thậm chí, còn không thềm để ý bát đại Yêu tướng dưới trướng!

    Hành động này, trực tiếp khiến bát đại Yêu tướng của hắn bị cao thủ Thánh Tâm điện vây đánh, vẫn lạc tới năm đầu!

    Tư thái chạy trối chết của Kim Điêu vương, bạo phát toàn bộ sinh mệnh tiềm năng, không tiếc hao tổn một nửa sinh mệnh, khiến ai nấy đều buồn bực không thôi.

    Cái này… hình như cũng không có ai đuổi hắn a?

    Chạy cái quái gì chứ?



    Thánh Tâm điện.

    Vân Dương nhìn mảnh núi non trùng điệp trước mắt, lòng thản nhiên sinh một cảm giác rung động.

    Đơn thuần nhìn từ ngoài, chỉ thấy đình đài lầu các, diện tích nhiều lắm cũng chỉ tới mấy chục mẫu, thế nhưng sau khi vào trong, độ rộng nơi này chí ít phải tới mấy ngàn dặm, dãy núi vạn khe, kéo dài vô tận, từng mảnh mây mù du đãng, tựa như nhân gian tiên cảnh.

    Mà mật độ linh khí ở đây, khiến Vân Dương cảm thấy hít thở không thông, thỉnh thoảng có từng đoàn linh khí dày đặc lướt qua, tạo thành một cơn mưa nhỏ.

    Hít thở, đều là linh khí khiến tu vi bạo tăng, đập vào mắt, đều là thiên tài địa bảo, tai nghe, đuề là tiếng thông reo gió hú, thiên địa thanh âm.

    - Thánh âm điện đúng là nơi tốt.

    Nghe nói Hoắc Vân Phong trở về, Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng đầy ngạc nhiên ra đón, hưng phấn như muốn ngất, nước mắt dàn dụa ôm lấy Hoắc Vân Phong, vừa khóc vừa cười, tâm cảnh Thánh tôn, giờ phút này không còn sót lại chút gì!

    Mấy người Phác Đức Song cũng vội vàng chạy ra.

    Nhìn thấy Hoắc Vân Phong, trên mặt Phác Đức Song đầy kinh hỷ, nhưng miệng lại chửi ầm:

    - Ta còn mẹ nó sớm biết tên họa tinh này không chết, lão già chết tiệt này… thực sự là di họa ngàn năm! Ngươi mẹ nó sao không dứt khoát chết đi? Thực sự con mẹ nó, như vậy lão tử không cần trả nợ a!

    Hai vị chấp sự khác cũng tức giận lắc đầu:

    - Thất vọng! Thất vọng!

    Hoắc Vân Phong cười ha ha:

    - Muốn ta chết, các ngươi chết cái tâm đấy đi, nói cho các ngươi biết, muốn trốn nợ? Cửa cũng không có! Ta biết các ngươi muốn quịt nợ, nên vô luận thế nào cũng không thể chết!

    - Ha ha ha ha…

    Đám người cười ha ha, không chút coi là ngang ngược.

    Lập tức, đám người cùng tiến lên, cảm tạ Vân Dương hộ tống Hoắc Vân Phong trở về.

    Trọn vẹn năm sáu bị chấp sự nhiệt tình tới chỗ Vân Dương dừng chân, sau đó liền hô to gọi nhỏ kêu bày yến tiệc, các loại linh quả linh tửu được mang tới.

    Mà Hoắc Vân Phong, trực tiếp tới chủ đại điện.

    - Lần này thế nào?

    Phác Đức Song nhìn Vân Dương, cười tủm tỉm:

    - Đường đi rất hung hiểm a? Nghe nói Kim Điêu vương kia tự mình truy sát các ngươi, đám huynh đệ ta đều hết sức gấp gáp, điện chủ còn phái tới hai trăm người đi tiếp ứng các ngươi, kết quả chỉ giết được vài đầu Kim Điêu, các ngươi trở về thế nào vậy, không có đối mặt với Kim Điêu vương chứ…

    Vân Dương thầm oán, cái gì gọi là truy sát “Chúng ta”?

    Rõ ràng là truy sát Hoắc Vân Phong, các ngươi mới có thể vội vã như thế. Nếu chỉ truy sát ta, đoán chừng đám gia hỏa các ngươi tới xem náo nhiệt còn không kịp…

    Mẹ nó, nếu chỉ truy sát lão tử, lão tử đã sớm thi triển chư tướng thần thông trốn xa vô tung, về phần bại lộ át chủ bài cuối cùng, còn phải ám chỉ lão đầu Hoắc Vân Phong kia giữ bí mật, lão tử khó lắm mới được làm người tốt một lần, lại thực sự phế không biết bao tâm lực!
     
    inthenight thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)