Khoa Huyễn  Võng Du Siêu Thần Cơ Giới Sư - Tề Bội Giáp

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Thần Cơ Giới Sư
    Tác giả: Tề Bội Giáp
    Chương 76: Khác thường và ám sát

    Translator: Nguyetmai
    Nguồn: Web Novel

    [Nhiệm vụ Trinh sát 1 đã hoàn thành, bạn nhận được 3000 điểm kinh nghiệm.]

    Hàn Tiêu bừng tỉnh vì thông báo từ bảng tin, anh nhìn ngoài cửa sổ xe, lúc này vẫn đang mờ mờ tối, bầu trời bắt đầu hửng sáng, màu xanh mà màu xám hòa trộn với nhau thành một thứ màu nhờ nhợ.

    Tối hôm qua, Hàn Tiêu thức chế tạo máy móc cả đêm, mới chợp mắt được có hai giờ thôi. Anh lấy bình nước ra, xối nước lên mặt, làn nước mát rượi giúp anh tỉnh táo hơn, sau đó Hàn Tiêu đi ra khỏi thùng xe, bước vào cứ điểm.

    Lâm Diêu làm việc cả đêm, lúc này cậu cảm thấy mình đã như kẻ mất hồn rồi. Người tiếp theo là Kỳ Bách Gia, anh ta nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi, giờ cũng đã dậy.

    "Thu hoạch đêm qua thế nào?"

    Hàn Tiêu hỏi.

    Lâm Diêu uể oải đáp: "Tên đầu trọc đã khai ra những đồng bọn khác đang ẩn nấp trong thị trấn Crow, chúng ta bắt được một nhóm phạm nhân ngay trong đêm, đã tra hỏi được vị trí cụ thể của căn cứ Ám Nha cốc nhưng bọn họ chỉ là thành viên vòng ngoài thôi, không biết nhiều tin tức cơ mật. Thu hoạch cũng chỉ có vậy thôi."

    Hàn Tiêu gật đầu, điều này nằm trong dự đoán của anh, nếu không thì nhiệm vụ "Trinh sát 2" hẳn cũng đã hoàn thành được ngay rồi.

    "Giờ họ vẫn đang ẩn nấp trong thị trấn à?"

    "Ừ, họ đang ở thị trấn Crow chờ lệnh."

    "Nơi đó không còn giá trị gì nữa đâu, có thể rút người về được rồi."

    Hàn Tiêu nói.

    Kỳ Bách Gia đang ngồi một bên gặm lương khô quân dụng cho bữa sáng nghe thế thì trợn ngược mắt rồi buồn bực lên tiếng: "Có phải anh quên tôi mới là chỉ huy không đấy hả?"

    Hàn Tiêu kinh ngạc: "Chẳng phải cứ đến thời khắc mấu chốt thì anh sẽ là người gánh tội cho bọn tôi thôi à?"

    Kỳ Bách Gia nghẹn lương khô, anh ta liên tục ho khùng khục, đang định phản bác thì Diệp Phàm lại tới.

    "Mọi người ở Cục 13, chúng tôi đã lấy được tin tình báo cụ thể về căn cứ trong Ám Nha cốc rồi, nhiệm vụ hoàn thành."

    Kỳ Bách Gia sửng sốt, hiện giờ mới chưa tới một ngày mà đặc công Hải Hạ đã thành công, hiệu suất này quá kinh người rồi!

    "Các người thực sự lấy được tình báo về vị trí của căn cứ Ám Nha cốc?"

    Diệp Phàm gật đầu: "Nhóm Wenna bắt được nhân chứng, nhiệm vụ của chúng ta kết thúc rồi, rút người của các cậu về đi. Sau đó tập trung sàng lọc tin tức rồi gửi về cho quân đội."

    Hàn Tiêu nhíu mày, trên bảng thông báo hoàn toàn không có tin tức gì về việc "Trinh sát 2" đã hoàn thành, anh hỏi lại: "Ông chắc chắn tin tình báo là thật chứ? Có thể nói ra chi tiết của lần hành động này không?"

    "Tất nhiên là được."

    Diệp Phàm nói ngắn gọn về hành động của đội Wenna một lần.

    Hàn Tiêu trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Ông không cảm thấy chuyện này quá thuận lợi à?"

    "Đúng là như vậy, nhưng lại chẳng có tình huống nào khả nghi cả, chỉ có thể nói rằng tính cảnh giác của địch quá thấp. Đừng quên chúng tôi tập kích đột ngột, đối phương không hề có thời gian chuẩn bị."

    "Tôi thấy chuyện này rất đáng ngờ."

    "Đa nghi là việc tốt nhưng đa nghi khi không có chứng cứ chính là bẻ cong sự thật."

    Diệp Phàm nhíu mày, cương quyết nói: "Tóm lại chúng ta phải chuẩn bị để sáng sớm mai rút lui, đến lúc đó thì cùng nhau hành động."

    Nhìn Diệp Phàm rời đi, sắc mặt Hàn Tiêu cũng trầm xuống, anh có thể chắc chắn trăm phần trăm những tin tình báo mà Diệp Phàm lấy được đang ẩn giấu những vấn đề bất thường.

    Nhớ lại những gì mà Diệp Phàm miêu tả về đợt hành động kia, đúng là mấy người Wenna cùng lắm cũng chỉ có thể nói là vội vàng chứ không gây ra nhiều sai lầm, vậy thì chỉ có một khả năng, căn cứ Ám Nha cốc có điều gì đó mờ ám.

    Hàn Tiêu không có chứng cứ, dù cho anh nói ra hoài nghi của mình thì những người khác đều giống Diệp Phàm, sẽ không tin tưởng anh.

    Đoán chừng là không thể ở lại đây nữa rồi.

    "Xem ra mình phải tự đi một chuyến thôi."

    Buổi sáng, nhóm người của Địch Tố Tố và Wenna cùng trở về cứ điểm, đôi bên đều mang tù binh về làm nhân chứng. Roman là sĩ quan quản lý cứ điểm, một mình tên này đã có giá trị cao hơn tất cả đám thành viên vòng ngoài mà Địch Tố Tố mang về.

    Wenna nở nụ cười đắc thắng. Dưới góc nhìn của cô ta, hành động lần này là cạnh tranh sòng phẳng, mà chiến công lần này của Hải Hạ thì lại nghiền áp Cục 13 một cách hoàn hảo, thực là nở mày nở mặt.

    Người của Cục 13 bị dáng vẻ thắng cuộc của đặc công Hải Hạ chọc tức, Lý Nhã Lâm không cam lòng: "Nếu chúng ta đổi nhiệm vụ thì kẻ thua chính là các người."

    Wenna phì cười: "Kết quả đã định rồi, thua là thua, thắng là thắng."

    Hàn Tiêu bước tới, nói: "Tình báo của các người có thể là giả đấy."

    Mặc kệ đối phương có tin hay không nhưng nhắc thì vẫn phải nhắc.

    Wenna biến sắc, cô ta chất vấn Hàn Tiêu: "Anh có chứng cứ gì?"

    "Trực giác."

    Quả là một lý do vạn năng, vẻ mặt ai nấy ở đây đều chẳng khác nào vừa ăn phải một đống phân.

    Wenna cười khinh miệt: "Thế thì im mồm đi, phỏng đoán của anh thì có trọng lượng quái gì đâu?"

    Hàn Tiêu không tức giận mà chỉ hỏi ngược lại: "Vậy cô có chứng cứ không?"

    Wenna vỗ vỗ vào Roman đang run lập cập: "Đây chính là chứng cứ của tôi."

    Hàn Tiêu ngồi xổm xuống, anh tỉ mỉ quan sát Roman rồi gật gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài.

    Wenna còn tưởng anh đã chịu phục nên khoái chí lắm.

    ...

    "Xem ra trong căn cứ Ám Nha cốc có kẻ lợi hại đây."

    Nét mặt Hàn Tiêu rất nghiêm túc. Vẻ hoảng loạn cầu sinh của Roman hoàn toàn không giống giả vờ, điều đó chứng minh tên này không phải tử sĩ cố ý cung cấp tin tình báo giả. Vậy chỉ có một suy đoán hợp lý, đó là ngay từ ban đầu, căn cứ Ám Nha đã không để lộ những tin tức thật sự cho những sĩ quan cấp thấp này biết. Việc tuần tra ở vòng ngoài thế này không chỉ là trạm gác mà đây còn là mồi nhử nữa!

    Những tin tức mà Diệp Phàm có được có khả năng cao là đã bị thay đổi!

    Phải tra được chân tướng, như vậy anh chỉ có thể tự mình đột nhập vào căn cứ Ám Nha cốc.

    Một kế hoạch đã bắt đầu hình thành trong đầu Hàn Tiêu, nhưng dù sao cũng phải chờ tới tối mới thực hiện được.

    Bọn họ đang bận thẩm vấn tù binh, sàng lọc sắp xếp tin tức, phải tới sáng sớm mai mới có thể rút lui, mình còn thời gian một đêm nữa.

    ...

    Ban đêm, trăng sáng sao thưa.

    Hàn Tiêu nói với đồng đội: "Tôi lên xe ngồi một lát."

    Không ai đáp lại anh. Người bên phía Hải Hạ là khinh thường không thèm để ý, còn người của Cục 13 là lười trả lời, chỉ có mình Trương Vĩ bất đắc dĩ nói: "Cậu đi thì cứ đi thôi, không có ai cản đâu."

    Hàn Tiêu gật đầu. Anh ra khỏi cứ điểm, vào thùng xe, khoác súng của Lambert lên, mang theo đủ máy móc trang bị cần dùng rồi khóa thùng xe và quan sát xung quanh một lát. Không thấy một ai ở bên ngoài cứ điểm cả, vậy là anh quay đầu bước vào rừng, bóng lưng biến mất trong màn đêm.

    Anh không định thông báo với đồng đội bởi chắc chắn Kỳ Bách Gia sẽ không đồng ý, việc này chỉ làm phiền tới hành động của anh.

    Bôn ba tới gần nửa đêm, cuối cùng Hàn Tiêu cũng tới đích.

    Trang bị của anh có máy tầm nhiệt nhìn ban đêm và trang phục ngụy trang, sau khi chắc chắn xung quanh không có địch, anh âm thầm đào một hố đất vừa đủ cho một người chui vào.

    Sau khi đào hố xong, Hàn Tiêu mở hộp dụng cụ, lấy bốn con nhện máy lớn bằng khoảng nửa bàn tay ra, đặt xuống đất rồi nhấn nút khởi động. Nhện máy đứng trước mặt Hàn Tiêu, giống như một đội trinh sát nhỏ đang ngẩng đầu ưỡn ngực chờ chỉ đạo vậy.

    [Máy thăm dò sinh vật cỡ nhỏ (nhện): máy thăm dò mô phỏng côn trùng cỡ nhỏ]

    Đây là bản vẽ mà Hàn Tiêu mới dung hợp ra. Nó là một loại công cụ nhỏ và thực dụng, tác dụng chính là làm tai mắt do thám, thể tích của nó rất nhỏ và khó phát hiện, có thể điều khiển từ xa, được trang bị bộ cảm ứng nhiệt, khi không có điều khiển sẽ tự động né tránh nguồn nhiệt và các sinh vật sống, có thể nói đây chính là camera di động. Có máy thăm dò hình nhện, anh không cần phải tới gần trạm gác, điều này sẽ giúp giảm tỷ lệ bị phát hiện.

    Hàn Tiêu lấy bảng điều khiển ra, sau khi so sánh hình ảnh thu được từ bốn con nhện do thám, chẳng mấy chốc anh đã xác nhận được vị trí của những trạm gác ngầm, phần lớn chúng đều ẩn trên cây. Anh mau chóng phác họa trong đầu một bản đồ phân bố trạm gác ngầm và vạch ra tuyến đường ám sát thích hợp nhất.

    Trong khu rừng tối, Hàn Tiêu vác súng hạng nặng tiến lên, bắt đầu đưa mục tiêu vào tầm bắn.

    Súng bắn tỉa hạng nặng của Lambert đã được xử lý cách âm, khi động năng cực đại bộc phát thì tiếng động mà khẩu súng này gây ra lại chỉ như tiếng ngón tay chạm vào gỗ mà thôi. Trong khu rừng tối và tĩnh mịch này, một đặc công tinh nhuệ có thể sẽ chú ý tới động tĩnh nhỏ này trong phạm vi một trăm mét, nhưng súng của Lambert lại có tầm bắn lên tới tám trăm mét, đây cũng là nguyên nhân Hàn Tiêu hỏi mượn nó từ Lambert. So với việc tiếp cận cự ly gần để tiêu diệt trạm gác ngầm, thì bắn tỉa từ khoảng cách xa thế này vừa nhanh gọn lại an toàn hơn nhiều, quả là không uổng phí việc anh mở khóa nhánh "Ngắm bắn".

    Hàn Tiêu nín thở tập trung, anh đưa mục tiêu vào tầm ngắm, dường như khoảng cách vài trăm mét là thứ hoàn toàn không tồn tại trong mắt anh, Hàn Tiêu cảm thấy mọi việc thật thuận lợi.

    Căn chuẩn, nhắm vào đầu!

    Hướng gió, tám giờ!

    Tốc độ gió 1,3, sai lệch 43 milimét!

    Nâng lên nòng ngắm, căn chỉnh thước ngắm hoàn tất.

    Hàn Tiêu quyết đoán bóp cò. Phản chấn truyền tới từ báng súng khiến cơ thể anh khẽ run lên, hai tay anh phải dùng lực thật mạnh để điều khiển súng mà không xảy ra bất cứ sai lầm nào.

    Trong ống ngắm tầm nhiệt, mục tiêu cách đó vài trăm mét đã mất đầu trong chớp mắt, máu đỏ bắn ra chẳng khác nào quả hồng bị bóp nát.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Thần Cơ Giới Sư
    Tác giả: Tề Bội Giáp
    Chương 77: Sát thủ trong rừng tối

    Translator: Nguyetmai
    Nguồn: Web Novel

    Súng ngắm chuẩn vào đầu chẳng khác nào búa tạ nện vào dưa hấu, quả dưa chia năm xẻ bảy, nước văng tung tóe khắp nơi.

    Thông qua máy thăm dò hình nhện, Hàn Tiêu liên tục điều chỉnh vị trí của bản thân, ổn định ngắm bắn, các trạm gác lần lượt bị triệt hạ, tin tức đánh giết trên bảng tin cũng tuôn ra như thác.

    [Đánh lén bạo kích tăng thêm 200% trúng đích, vào vị trí chí mạng, lần công kích này là công kích chí mạng, bạn tạo ra 190 điểm tổn thương với kẻ địch.]

    [Bạn đã giết lính gác trinh sát của Manh Nha, nhận được 500 kinh nghiệm.]

    [Đánh lén bạo kích tăng thêm 200% trúng đích, vào vị trí chí mạng, lần công kích này là công kích chí mạng, bạn tạo ra 201 điểm tổn thương với kẻ địch.]

    [Bạn đã giết lính gác trinh sát của Manh Nha, nhận được 500 kinh nghiệm.]

    Những trạm gác ngầm này đều là binh lính bình thường khoảng Level 10, thực lực không khác mấy so với đám cảnh vệ ở phòng thí nghiệm mà Hàn Tiêu từng trốn thoát. Khi đó anh có thể đập đám cảnh vệ kia thì bây giờ chuyện này lại càng đơn giản.

    Từng trạm gác ngầm bị ám sát, Hàn Tiêu cũng nhận được mấy ngàn kinh nghiệm giết địch.

    [Nhiệm vụ "Sát thủ Ám Nha" đã hoàn thành, bạn nhận được 18000 điểm kinh nghiệm!]

    Nhiệm vụ hoàn thành một cách thuận lợi, giết nhiều trạm gác ngầm như vậy rồi, hẳn người cũng đến ngay thôi... À, đến rồi đây!

    Máy thăm dò hình nhện đã truyền tin về, có ba tiểu đội vũ trang phản ứng nhanh được trang bị đầy đủ vũ khí đang lái xe từ phía xa tới, sau khi xuống xe, bọn chúng hùng hổ tản ra bốn phía để điều tra.

    Lính ở trạm gác ngầm có tai nghe được kết nối với mạng lưới thông tin liên lạc, nếu âm thầm ám sát một tên thì phải mất một lúc mới bị phát hiện, nhưng nếu trạm gác xảy ra tình huống im lặng trên diện rộng, căn cứ Ám Nha sẽ lập tức chú ý và phái ra tiểu đội điều tra.

    Hàn Tiêu đã dự đoán được tình huống đó, chờ cho đội điều tra phát hiện ra từng trạm gác ngầm đều bị bắn nổ đầu thì hẳn chúng sẽ giống như chó phát tình, à không, chó phát cuồng, bắt đầu điều tra diện rộng khu vực xung quanh. Thông qua máy thăm dò hình nhện đã ẩn núp trên cây, Hàn Tiêu thấy tiểu đội vũ trang này được trang bị súng tiểu liên Jason, lựu đạn, hỏa tiễn RPG, anh lập tức từ bỏ ý định giết địch kiếm thêm kinh nghiệm. Nói đi cũng phải nói lại, từ ban đầu anh đã không định cứng đối cứng rồi.

    Cứ chuồn trước đã.

    Hàn Tiêu khiêng súng lên vai, phủi phủi bộ đồ ngụy trang dính đầy cỏ cây rồi hạ thấp người, di chuyển nhẹ nhàng như mèo về tới vị trí chiếc hố đã đào sẵn trước đó. Anh bỏ những trang bị dư thừa vào thùng dụng cụ, ném tất cả đồ đạc vào trong hố nhưng tạm thời chưa vội lấp hố lại ngay.

    Sau khi làm xong việc này, ba đội điều tra cũng đã phát hiện ra việc trạm gác ngầm bị bắn nổ đầu. Đám cảnh vệ vũ trang đầy đủ lập tức cầm đèn pin chuyên dụng và súng tiểu liên lên, cẩn thận tản ra điều tra.

    Bên cạnh hố có một cây đại thụ, Hàn Tiêu trốn sau cây và xác nhận vị trí của địch qua nhện thăm dò. Sau đó, anh lấy một đoạn tơ thép bền và mảnh cuốn lên bao tay rồi tập trung nấp sau cây, nín thở chờ đợi.

    Tiếng bước chân từ xa vọng lại, chỉ có một người đang tới gần chỗ mà Hàn Tiêu ẩn nấp. Vị trí này được Hàn Tiêu chọn lựa cẩn thận, nó nằm ở ngay bên cạnh phạm vi canh gác, cách càng xa thì kẻ địch sẽ càng phân tán, xác suất chỉ có một tên lính tới điều tra là rất cao.

    Ánh sáng từ đèn pin cầm tay chiếu lên cây, Hàn Tiêu từ từ thụp người xuống, anh kéo căng tơ thép mảnh trên hai tay, dồn sức xuống hai chân chẳng khác nào một con bọ ngựa đang sẵn sàng bật nhảy bất cứ lúc nào.

    Trong tích tắc khi tên cảnh vệ bước chân qua thân cây, Hàn Tiêu lập tức hành động. Anh vòng qua bên kia thân cây mà không hề gây ra tiếng động, nhanh chóng tiếp cận phía sau gã. Đối phương nghe ra tiếng bước chân của Hàn Tiêu, gã hoảng hốt quay lại định nổ súng, nào ngờ vừa há miệng định gọi cứu viện thì Hàn Tiêu còn nhanh hơn, anh đã dùng tơ thép trên hai tay cuốn lấy cổ tên cảnh vệ từ phía sau rồi siết chặt làm cho đối phương không kịp cất tiếng kêu.

    Ngay sau đó, anh đá văng súng tiểu liên trên tay gã rồi mau chóng lùi về sau hai bước, đồng thời kéo tên cảnh vệ ngã xuống đất. Hiện giờ, nửa người trên của kẻ địch đang tựa vào đầu gối anh.

    Cổ bị siết không thở được khiến khuôn mặt tên cảnh vệ chẳng mấy mà sung huyết đỏ bừng, gã muốn giằng tơ thép ra nhưng lúc này tơ thép đã chui sâu vào thịt. Gã đưa lưng về phía Hàn Tiêu, hai tay điên cuồng khua khoắng mà không thể bắt được anh, dần dần, hai mắt gã trợn trắng.

    Hàn Tiêu giữ nguyên lực tay cho tới khi bảng thông tin thông báo tin tức đã giết chết địch mới buông tay.

    Từ đầu tới cuối, anh hoàn toàn không để tên cảnh vệ có cơ hội phát ra âm thanh nào.

    Hàn Tiêu cấp tốc cởi quần áo của gã rồi mặc vào. Tên cảnh vệ này là người da trắng, chiều cao tương đương với Hàn Tiêu, anh mau chóng dùng dao sửa lại kiểu tóc, dựng thẳng cổ áo lên, kéo tay áo che kín phần da thịt có khả năng bị lộ ra ngoài để đề phòng bị kẻ khác phát hiện sự chênh lệch của màu da, sau đó anh ấn tay lên giữa trán, khởi động mặt nạ mô phỏng quang học. Ngay tức khắc, một đường quét hình tam giác phát ra từ trán Hàn Tiêu nhanh chóng quét qua gương mặt của tên cảnh vệ.

    Quét hình mô phỏng!

    Khuôn mặt Hàn Tiêu lập tức thay đổi, trong nháy mắt, khuôn mặt của anh đã giống tên cảnh vệ y như đúc.

    Đây là con át chủ bài trong lần xâm nhập này của Hàn Tiêu.

    Hàn Tiêu ném tên cảnh vệ lõa thể cùng các trang bị vào trong cái hố lúc trước rồi mau chóng lấp đất lên và đánh dấu vị trí. Tiếp đó, anh chỉnh trang quần áo của gã rồi nghênh ngang ra ngoài, trong tai nghe của anh cũng truyền tới các thông báo từ mạng lưới thông tin liên lạc của kẻ địch.

    "H103 báo cáo, phía Tây Bắc không có gì bất thường."

    "H141 báo cáo, Đông Nam không có gì bất thường."

    Tên xui xẻo bị mình thay thế có số hiệu là H223, Hàn Tiêu đổi giọng, bắt chước nói một lần.

    "H223, giọng làm sao thế?"

    Hình như là cấp trên của gã lên tiếng hỏi.

    "Đau họng ạ."

    Hàn Tiêu giả vờ giả vịt tìm thêm một hồi mới về điểm triệu tập, hơn hai mươi cảnh vệ vũ trang đầy đủ tụ tập bên cạnh xe nhưng Hàn Tiêu hoàn toàn không gây ra bất cứ sự nghi ngờ nào.

    Đội trưởng lên tiếng: "Tất cả đều không có phát hiện gì sao?"

    "Không ạ."

    Đám người đồng thanh đáp.

    Đội trưởng nhíu mày, hô: "Lên xe, về căn cứ."

    Hàn Tiêu nheo mắt, mọi việc tiến triển không khác kế hoạch của anh là mấy, anh đã trà trộn được vào tiểu đội này, vậy sẽ có thể đi theo họ vào thẳng căn cứ Ám Nha.

    ...

    Xe đi vào một hang núi không gây chú ý, đi được khoảng ba phút thì phía trước trở nên rộng mở và sáng sủa hơn hẳn.

    Trong động lại có động, rõ ràng đây là một bãi đỗ xe cỡ nhỏ.

    Xe dừng lại, tất cả bước xuống dưới. Hàn Tiêu đi theo đội ngũ vào trước một vách đá trông rất bình thường. Đội trưởng xoay một tảng đá, tảng đá kia rõ ràng là đồ ngụy trang, vốn dĩ nó là một hộp kim loại có giấu máy quét thẻ ở bên trong.

    Đội trưởng lấy thẻ ra quét, vách núi ầm vang mở ra. Lúc này, Hàn Tiêu mới nhận thấy vách đá này là một cánh cổng kim loại được phủ một lớp sơn màu núi đá rất chân thật, thật đến nỗi có thể lấy giả tráo thật, nếu không nhìn kĩ thì không tài nào phát hiện ra nổi.

    "Kỳ lạ, điều này không khác với những tin mà phía Hải Hạ thu thập được."

    Hàn Tiêu không hiểu chuyện này là thế nào nhưng mọi thứ trước mắt anh đều đã được viết trên báo cáo của Diệp Phàm, tất cả đều là tin chính xác, hơn nữa nó cũng giống những ảnh chụp màn hình từ các bài hướng dẫn chơi game trong trí nhớ của anh. Vậy tại sao bảng thông tin lại không công nhận nhiệm vụ "Trinh sát 2" đã hoàn thành?

    Rốt cuộc thì vấn đề nằm ở đâu? Chẳng lẽ trong căn cứ Ám Nha cốc còn có bí mật nào khác ư?

    Hàn Tiêu đi theo mọi người, trên đường gặp được hai cánh cửa cấm phải dùng thẻ để thông qua, sau đó họ mới có thể chính thức đi vào căn cứ Ám Nha.

    Đây là một trụ sở bí mật nằm trong lòng đất với kết cấu chủ yếu là sắt thép, nơi nơi rặt một màu xám lạnh băng, lại thêm không khí nghiêm túc, hành lang uốn lượn và số lượng phòng dày đặc, có thể thấy các thành viên của Manh Nha đi qua đi lại, vội vàng vận chuyển thiết bị vật tư.

    Hàn Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên trần có camera thì rụt cổ lại.

    Con đây cũng chỉ một người một súng đi vào lòng địch thôi, mong tổ tiên phù hộ.

    "Đột nhập thành công rồi, sau đó phải làm gì nhỉ? Đi loanh quanh hay tìm người hỏi thăm? Không nên, không nên, hỏi thăm có thể bại lộ, cũng không biết tin tức nào mới là mục tiêu, chẳng lẽ chỉ có thể chờ vận may à? Không đúng, nhiệm vụ 'Trinh sát 2' yêu cầu điều tra về tin tức cụ thể của căn cứ Ám Nha cốc, vậy chắc chắn nơi này phải có điều khác thường! Nếu lời khai của sĩ quan cấp thấp là mồi nhử, vậy có khả năng thành viên nơi này cũng không biết tin thật, vậy phải chú ý đến những kẻ có hành vi khác biệt."

    Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu anh rồi biến mất, Hàn Tiêu bắt đầu đi lại, lặng lẽ quan sát xung quanh.

    ...

    "Mười ba lính gác bị ám sát?"

    Lý Tiết nhíu mày, trong phỏng đoán của y, sau khi kẻ địch xâm nhập được hệ thống internet và lấy đi tin tình báo giả thì đã tin đó là sự thật, vì sao chúng còn giải quyết cả trạm gác ngầm? Chẳng lẽ chúng đang thử độ chính xác của tin tình báo sao?

    Xem ra đám người này cẩn thận hơn so với những gì y đoán nhiều.

    Lý Tiết lắc đầu, khinh thường lên tiếng: "Nhưng vẫn còn non lắm."

    Bố cục internet hai tầng là bẫy rập mà Lý Tiết chịu trách nhiệm xây dựng khi lên làm phó quản lý, cũng chính là để đề phòng một ngày gặp phải kẻ xâm nhập, cuối cùng nó cũng đã phát huy tác dụng.

    Các tin tình báo giả đơn thuần chỉ cần quan sát kĩ sẽ bị lộ, vậy nên hòng đề cao tính chân thực, Lý Tiết không tiếc lấy mạng người một nhà ra làm mồi nhử. Trong mồi nhử của tầng internet ngoài đã bao gồm một phần tình báo thật, trong đó có vị trí cụ thể của căn cứ, tất cả các trạm gác từ tầng thứ ba tới tầng thứ sáu và bản đồ phân bố phòng ngự, mọi thông tin này đều là thật giả lẫn lộn, kẻ địch sẽ ngoan ngoãn rơi vào bẫy. Hai tầng phòng ngự cuối cùng không chỉ có hỏa lực mạnh gấp mười mà còn có sự tồn tại của một quân át chủ bài khác.

    "Thủ lĩnh đã đồng ý sắp xếp tuyến đường rút lui an toàn, đội tiếp ứng sẽ tới sau năm ngày nữa, tới lúc đó chúng ta có thể rút lui. Trước đó, cứ tặng cho bọn Hải Hạ một món quà lớn đi đã."

    Thế lực chủ yếu của Manh Nha nằm ở đại lục Andia, những chi nhánh và căn cứ ở cả trăm ngàn các đại lục khác là xúc tu giúp chúng bí mật mở rộng tổ chức, tích lũy vốn liếng và đồng thời là những kẻ nằm vùng trên địa bàn của kẻ địch, tất cả đều chưa đến lúc phải bại lộ. Một khi chúng bị phát hiện, lựa chọn duy nhất là rút lui để đề phòng tổn thất, các căn cứ độc lập không có khả năng chịu được quân lực của sáu nước.

    Lý Tiết rất tin tưởng vào cái bẫy mà mình dựng lên, y dám lấy một phần tin tình báo chính xác làm mồi nhử, thậm chí không để ý tới việc làm lộ vị trí của căn cứ đều vì ỷ vào con át chủ bài của mình, nếu như cần thiết thì tất cả các thành viên vòng ngoài, thậm chí là cả căn cứ này đều có thể bị bỏ lại, tất nhiên việc này cũng sẽ khiến cho Hải Hạ phải chịu tổn thất rất lớn.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Thần Cơ Giới Sư
    Tác giả: Tề Bội Giáp
    Chương 78: Thỏ khôn có ba hang

    Translator: Nguyetmai
    Nguồn: Web Novel

    Khi đã trà trộn vào phe địch rồi, càng bồn chồn sẽ càng dễ dàng bị lộ, Hàn Tiêu đã có kinh nghiệm nên hiện giờ anh rất bình tĩnh và tự nhiên, bước chân đi như bay, không gây ra bất cứ sự chú ý nào.

    Đi loanh quanh trong căn cứ một hồi lâu, anh đã dần dần mường tượng được thiết kế của nơi này. Căn cứ này được giấu trong lòng núi, có quy mô không nhỏ, phải lớn hơn năm, sáu lần so với phòng thí nghiệm khi trước anh từng ở. Nó có hai cổng ra vào, một là cổng lớn khi nãy, hai là cửa ngách trực tiếp thông ra bên ngoài để tiện cho các nhân viên ra ngoài độc lập.

    Chẳng biết vì sao Hàn Tiêu cứ cảm thấy trong căn cứ này có nhiều chỗ bất thường nhưng anh lại không thể nói ra chỗ bất thường đó là ở đâu.

    Phần lớn người ở đây đều nghiêm mặt như đang sắp phải đối đầu với dông bão vậy, ai nấy vội vàng vận chuyển các loại vật tư trọng yếu.

    "Mày có biết tin gì chưa, cấp trên muốn chúng ta rút lui đấy, hình như người Hải Hạ đã phát hiện ra chúng ta thì phải."

    "Cấp trên nói đã mất liên lạc với thám tử ở thị trấn Crow rồi, xem ra chắc chắn phải khai chiến."

    Đi qua một ngã rẽ, Hàn Tiêu nghe thấy có tiếng bàn luận, mấy cảnh vệ có vũ trang đang túm tụm lại nói chuyện với nhau bằng giọng lo âu, khi thấy Hàn Tiêu, một người trong số họ kêu lên: "Này, Talamand, mấy cậu vừa ra ngoài điều tra về, có phát hiện gì không thế?"

    Talamand là tên thật của H223, gã là một kẻ da trắng nên Hàn Tiêu đã phải dùng quân phục che kín đi màu da của bản thân.

    Mấy tên cảnh vệ này có vẻ quen biết Talamand, mắt Hàn Tiêu sáng lên, vội nói: "Lính gác trạm ngoài đều bị súng bắn nổ đầu, không thấy kẻ địch đây, tôi đoán hành động lần này là của người Hải Hạ đấy."

    Đám cảnh vệ tỏ ra lo lắng, bọn họ là nhân viên vũ trang, nếu kẻ địch tập kích thì họ sẽ phải xông lên chặn đánh đầu tiên.

    "Hâm mộ bọn nhân viên văn phòng thật, có thể rút lui trước."

    Một cảnh vệ trong số đó bất bình than thở.

    Mắt Hàn Tiêu lại sáng rực lên, việc căn cứ Ám Nha cốc rút lui hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh, dù sao họ cũng phải đối mặt với quân chính quy của Hải Hạ, chỗ này chỉ là một căn cứ phụ, không có chuyện chúng sẽ để tất cả nhân viên lại đây cùng chịu chết. Nhưng việc rút lui cũng chẳng dễ dàng gì, nhiều người như thế này sẽ tạo thành động tĩnh khá lớn, khiến kẻ địch dễ dàng truy đuổi. Cũng là vì thế, chúng mới để lại một số nhân viên vũ trang chặn sau để dây dưa với địch, mang theo cán bộ và nhân viên văn phòng cùng các vật tư quan trọng đi trước, có một số thứ cơ mật còn quan trọng hơn cả mạng người. Những nhân viên vũ trang này phải ở lại chờ đám cán bộ thoát hiểm hết mới nhận được lệnh rút lui.

    Mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ trận doanh là "Hủy diệt căn cứ Ám Nha cốc", trong đó bao gồm cả nhiệm vụ làm tiêu hao sinh lực địch, nếu chỉ chiếm được một cái xác không, mức độ hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn sẽ cực kì thấp.

    Hàn Tiêu bỗng nhận ra một chuyện: "Căn cứ biết Hải Hạ xâm chiếm mà tại sao không rút từ trước nhỉ?" Tối qua, tính từ khi Diệp Phàm xâm nhập hệ thống tới giờ đã quá 24 tiếng rồi.

    Lúc này, một người đàn ông cao to đi tới, y quát lên: "Rảnh rỗi làm gì đấy hả? Không có việc làm à? Đi khuân đồ hết cho tôi!"

    Các cảnh vệ vội vàng xin lỗi, mắt Hàn Tiêu lại sáng lên, hẳn tên cấp trên này chính là đội trưởng đội cảnh vệ của căn cứ, là một người Shanu khôi ngô có tên Domon.

    Bí mật của căn cứ này hẳn những nhân vật trọng yếu như vậy sẽ biết.

    Domon quát lớn vài câu rồi bỏ đi, Hàn Tiêu bám theo, qua vài chỗ rẽ rồi anh bỗng sững người, không thấy Domon đâu, anh mời rời mắt khỏi y có hai giây mà thôi.

    Trên hành lang không thấy một bóng người mà chỉ có một gian phòng chứa đồ.

    Hàn Tiêu bước tới, thử vặn tay cầm trên cánh cửa, cửa ở đây không khóa.

    Đẩy cửa bước vào, bên trong không có ai hết mà chỉ có hàng đống đồ đạc chồng chất, căn phòng rộng khoảng tầm trăm mét, không bật đèn mà chỉ có ánh sáng từ ngoài hành lang chiếu vào qua khe cửa.

    Hàn Tiêu nhướn mày, anh đã nhận ra điều khác thường.

    Gian nhà kho này hoàn toàn không có bụi, trên mặt đất cũng không thấy dấu chân.

    Theo lý mà nói hẳn sẽ có rất ít người làm việc trong nhà kho, ngay cả khách sạn năm sao cũng không có chuyện ngày ngày quét dọn, vậy những tên đàn ông cẩu thả trong tổ chức Manh Nha này thì lại càng không thể làm điều đó.

    Hàn Tiêu dám chắc nơi này có cửa ngầm, nếu không thì Domon không thể đột nhiên biến mất thế, nhưng anh tìm mãi cũng không thấy cửa đâu.

    Sau cửa ngầm sẽ là thứ gì đây?

    Hàn Tiêu bỗng che miệng tằng hắng, tranh thủ lúc quay người, anh lấy một con nhện thăm dò duy nhất mang theo trên người ra, lặng lẽ đặt nó ở vị trí hẻo lánh của gian nhà kho rồi mới mau chóng rời đi. Anh tìm một góc chết không có camera rồi rút bảng điều khiển ra, khởi động máy thăm dò hình nhện, sau đó liên tục theo dõi căn phòng kia.

    Hai giờ liên tục trôi qua, điều này vượt khỏi dự tính của Hàn Tiêu, tinh thần luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ khiến anh dần thấm mệt.

    Chính lúc này, cuối cùng căn phòng kho cũng có thay đổi.

    Một vách tường bỗng nứt ra một cánh cửa ngầm làm bằng kim loại, có hai người đi ra mà không mang súng, có vẻ là nhân viên kỹ thuật.

    "Quả nhiên là cửa ngầm."

    Hai người kia vội vàng ra ngoài, Hàn Tiêu lặng lẽ bám theo sau, mắt anh đảo liên tục, chân tăng tốc rồi va vào một trong số hai người kia, cả ba người lúc này đều lảo đảo đứng không vững.

    "Xin lỗi. xin lỗi, ngại quá."

    Hàn Tiêu vội xin lỗi rồi đỡ lấy hai người họ.

    Bọn họ cũng không tiện nói gì.

    Hàn Tiêu lượn một vòng rồi tiếp tục theo đuôi hai người kia, trong tay anh lúc này đã có thêm một tấm thẻ màu trắng, chính là thẻ thông hành đặt trong túi áo của một trong hai kẻ khi nãy.

    Học được kỹ năng móc túi là có thể đi khắp thiên hạ.

    Tấm thẻ này giống y hệt như thẻ căn cước nhưng Hàn Tiêu cảm thấy con chip bên trong sẽ có khác biệt, nó mang theo quyền hạn có thể đi qua được cửa ngầm.

    Bám lấy hai người kia một đoạn, đi tới cửa ngách của căn cứ, hai người kia thấy cảnh vệ đứng gác thì lên tiếng chào rồi ra ngoài.

    Hàn Tiêu bỗng giật mình, anh đã nhận ra trụ sở này bất thường ở đâu rồi!

    Bầu không khí!

    Đa số người ở đây đều có vẻ lo lắng, họ lo lắng vì cuộc tấn công quy mô quân đội của Hải Hạ, thế nhưng có một phần nhỏ lại luôn giữ vững vị trí, hoàn toàn không lo lắng như thể đã có chỗ dựa, hoàn toàn khác với những người đang bồn chồn kia.

    Nếu không cẩn thận sẽ rất khó nhận ra đám thiểu số này.

    Hai người vừa ra khỏi cửa ngầm đều có vẻ mặt rất thản nhiên.

    Hàn Tiêu nheo mắt, anh đã có suy đoán nhưng vẫn cần phải nghiệm chứng, vậy nên anh bước tới trước cửa hông, đám lính gác lập tức chặn anh lại.

    "Người không có nhiệm vụ không thể tự tiện ra vào căn cứ."

    Hàn Tiêu lấy chiếc thẻ vừa trộm được ra, nói: "Tôi vừa mới va vào hai người kia, họ rơi mất cái thẻ này, tranh thủ lúc họ chưa đi xa thì tôi phải trả lại cho họ ngay."

    Cảnh vệ gật đầu cho đi.

    Hàn Tiêu ra khỏi cửa. Bên ngoài trụ sở là một khu thung lũng và rừng núi, bây giờ là rạng sáng, hai người kia đã ra ngoài được vài trăm mét, anh chỉ còn thấy được bóng lưng họ nên vội đuổi theo.

    Thấy phía sau có tiếng bước chân, hai người kia đều quay lại, vẻ mặt rất cảnh giác.

    "Thẻ của các người rơi này."

    Khi Hàn Tiêu tới gần, hai người kia mới nhận ra anh là người mà họ mới gặp trong căn cứ ban nãy, vậy nên họ thả lỏng cảnh giác, người bị rơi mất thẻ thì sờ lên túi, ngạc nhiên nói: "Rơi lúc nào thế nhỉ? Cảm ơn cậu."

    "Có gì mà cảm ơn, mọi người đều là đồng chí, cùng nhau xây dựng chủ nghĩa tinh thần và phát triển văn minh Manh Nha, chuyện nên làm cả mà."

    Hàn Tiêu cười bước tới.

    "Câu này của cậu thú vị thật."

    Một người cười trêu, gã đang định đưa tay nhận thẻ thì sắc mặt Hàn Tiêu lập tức nghiêm lại, anh đấm mạnh vào bụng đối phương, lực tấn công xuyên qua da thịt ảnh hưởng tới nội tạng khiến mắt gã trợn trắng rồi phun ra một ngụm mật. Người còn lại chưa kịp kêu lên thì đã bị Hàn Tiêu dùng một tay bóp cổ. Hàn Tiêu kẹp chặt họng gã rồi đập mạnh đầu gã xuống đất. Chỉ thoáng chốc, Hàn Tiêu đã đánh ngất hai người thường này.

    Anh rút dây lưng ra, trói hai người kia lại rồi kéo lê họ, sau khi đi thật xa để tránh khỏi các trạm gác, thấy khoảng cách hẳn đã đủ, anh lập tức sử dụng liên hoàn vả cho hai người kia tỉnh lại.

    Họ tỉnh dậy, hoảng sợ nói: "Mày... mày không phải người của căn cứ!"

    Hàn Tiêu rút dao gấp ra, dùng ngón tay vuốt ve lưỡi dao, lạnh lùng uy hiếp: "Tao biết bọn mày có được tin tức tình báo mà đám thành viên thông thường sẽ không biết, hãy trung thực kể lại cho tao đi."

    Họ nuốt nước miếng, lắp bắp đáp: "Thành viên cấp thấp như bọn tôi chẳng biết gì đâu."

    "Thành viên cấp thấp à?"

    Hàn Tiêu cười ha ha rồi đột ngột đâm một dao xuống giữa chân một trong hai người.

    "Á!"

    Người kia lập tức sợ vãi linh hồn, gào thét như heo bị chọc tiết xong gã mới nhận ra không hề có cảm giác đau. Cúi đầu liền nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng đã nằm cạnh đùi mình, găm sâu vào lòng đất, khoảng cách từ lưỡi dao tới "thằng em trai" của gã chỉ vào khoảng ba centimét, cảm giác lạnh lẽo vẫn còn đang rõ mồn một phía dưới háng.

    "Tao biết trong nhà kho có cái cửa ngầm, nói hết những gì chúng mày biết ra, nếu không tao sẽ cho mày thành thái giám đầu tiên của Manh Nha đấy."

    Hàn Tiêu gằn lên, giọng đầy sát khí.

    Dù hai người kia không biết thái giám là gì nhưng hành động của Hàn Tiêu đã đủ bộc lộ cho họ biết những gì anh sẽ làm, ngay lập tức, mặt họ biến sắc.

    "Mày... làm sao mày biết cửa ngầm được?"

    "Tao đang hỏi mà."

    Hàn Tiêu rút dao lên, lưỡi dao dán vào vùng tam giác của kẻ địch rồi chậm rãi di chuyển, dường như nó có thể đâm xuống bất cứ lúc nào. Điều này làm đối phương sợ tè cả ra quần.

    Mẹ nó, tè ra quần thật đấy hả, dao của taooo!!!

    Hai người kia ủ rũ, bí mật đã bị phát hiện, có giấu cũng chẳng được gì, họ đành phải nơm nớp nói ra tin tức tình báo.

    Mười phút sau.

    Hàn Tiêu cau mày.

    "Ra là như thế..."

    [Nhiệm vụ "Trinh sát 2" đã hoàn thành, bạn nhận được 8000 điểm kinh nghiệm]
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Thần Cơ Giới Sư
    Tác giả: Tề Bội Giáp
    Chương 79: Anh ta rất đáng ngờ

    Translator: Nguyetmai
    Nguồn: Web Novel

    Bình minh, tại cứ điểm bí mật.

    Đã tới thời gian rút lui, đặc công của đôi bên đều tự thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

    "Anh Tiêu, anh Tiêu, anh đâu rồi?"

    Lâm Diêu vỗ vỗ cửa thùng xe, vẻ mặt sầu lo. Cậu ta đã gõ ba phút rồi, đặc công của Cục 13 đều đang chờ đến độ sắp mất kiên nhẫn tới nơi.

    Lý Nhã Lâm nghi ngờ:

    "Hình như anh ấy không trong xe đâu, đi đâu rồi nhỉ?"

    Cả đám ngơ ngác nhìn nhau.

    Tối qua, Hàn Tiêu nói sẽ lên xe đợi nhưng bây giờ lại không thấy người đâu, vậy từ tối qua tới giờ anh đã đi đâu, làm những gì?

    Kỳ Bách Gia hỏi tiểu đội trưởng Trương Vĩ: "Mọi người định làm thế nào đây?"

    Trương Vĩ: "... Bọn tôi ở lại chờ cậu ta về."

    "Có cần phải như thế không?" Địch Tố Tố kinh ngạc nói.

    "Cậu ta mang theo chìa khóa xe rồi!"

    Trương Vĩ nghiến răng nghiến lợi, cảm giác như gân xanh trên trán hắn cũng sắp hóa thành cuồng long bay lên bầu trời.

    Mọi người run run, có một đội viên thế này cũng không biết là vận may hay là tai họa của hắn nữa.

    Kỳ Bách Gia rất bực, anh ta ghét tất cả những nhân tố bất ổn khi làm nhiệm vụ, vốn đang nghĩ Hàn Tiêu là một người biết nhìn xa trông rộng, hiện giờ xem ra là tại mình mắt mù rồi! Đội viên tự tiện hành động đều là đồ khốn!

    Nếu xảy ra sai sót thì tất cả đều là mình phải gánh tội thôi!

    Lừa đảo!

    ...

    Ở một đầu khác, đặc công Hải Hạ đã nhận ra hành vi của đám người Cục 13, họ bắt đầu xôn xao bàn tàn.

    "Bên bọn họ có người muốn ở lại."

    "Đã bảo sẽ cùng hành động cơ mà?"

    Diệp Phàm nhíu mày, ông ta tìm Kỳ Bách Gia để hỏi thăm, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì quay lại giải thích với đám người Hải Hạ một lần.

    "Là không tìm thấy ai đó thì phải."

    "Chính là tên nhân viên hậu cần đeo khẩu trang ấy, tên là Hàn Tiêu."

    "Ra là tên đó."

    Wenna căng thẳng: "Tin tức hôm qua chúng ta nhận được đã bị Hàn Tiêu lập tức phủ nhận mà không có chứng cứ, sau đó anh ta mất tích ngay trong đêm mà chẳng để lại bất cứ lời nhắn nào, rồi nguyên một đêm cũng không trở lại, thực sự có chút đáng ngờ, liệu anh ta có phải là... gián điệp không?"

    Đặc công Hải Hạ sững sờ nhìn nhau.

    "Ăn nói cẩn thận."

    Diệp Phàm nhíu mày, ông ta không tin vào suy đoán này, thế nhưng Hàn Tiêu thực sự đáng ngờ. Diệp Phàm nói nhỏ: "Chờ quay lại quân doanh thì báo cáo chi tiết cho sĩ quan chỉ huy."

    ...

    Đám đặc công rút lui, chỉ còn bốn người Trương Vĩ ở lại cứ điểm chờ.

    "Rốt cuộc anh Tiêu đang làm cái gì vậy?"

    Lâm Diêu không nhịn được nên lên tiếng hỏi.

    Lý Nhã Lâm liếc sang: "Làm sao biết được, tối qua chẳng thấy anh ấy nói gì."

    Trương Vĩ lắc đầu, cảm thấy mệt mỏi thực sự.

    Trong mắt tên kia quả nhiên không có người đội trưởng là hắn mà!

    ...

    Mấy tiếng sau, đặc công của cả hai nước đã trở lại biên giới.

    Wenna và Diệp Phàm tới báo cáo với Celtic trước tiên.

    "Một đặc công của Cục 13 suốt đêm không về?" Celtic đi qua đi lại, cau mày hỏi: "Chắc chắn chứ?"

    Wenna gật đầu: "Tối qua anh ta đi mà không nói lời nào, hơn nữa là đi ngay sau khi chúng tôi do thám được tin tình báo về căn cứ Ám Nha cốc."

    Diệp Phàm bổ sung: "Mặc dù đáng ngờ nhưng cũng không thể nói cậu ta là gián điệp được."

    Celtic gật đầu: "Tôi sẽ kiểm chứng chuyện này với Tinh Long, nói chuyện tin tình báo trước đã."

    Wenna đáp: "Tù binh chúng tôi mang về đã được kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối, có thể chứng minh tất cả những lời hắn khai đều là sự thật, những tài liệu này cũng là do Diệp Phàm xâm nhập vào mạng lưới internet của địch lấy được nên có thể cam đoan về độ chính xác!"

    Ánh mắt Celtic rất sắc bén, ông ta quả quyết: "Vậy lập tức ra trận thôi, chậm thì sinh biến mất!"

    Diệp Phàm do dự một lát rồi vẫn nói: "Nếu quân đội chính thức lên đường, vậy những đặc công của Cục 13 đang lưu lại cứ điểm bí mật sẽ gặp nguy hiểm."

    Celtic chẳng hề bận tâm: "Vì mục tiêu chiến lược thì hi sinh một hai người Tinh Long có làm sao đâu, chẳng phải người nước ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm."

    Cùng lúc đó.

    Hàn Tiêu đi một vòng rất xa, mang theo hai tên tù binh tránh khỏi tất cả các thiết bị theo dõi và trạm canh gác để trở về nơi anh chôn thùng dụng cụ. Con đường này gian khổ vô cùng, anh mệt tới nỗi muốn hộc máu, hơn nữa hai tên vướng víu này còn không có đồ ngụy trang, anh phải mất mấy tiếng đồng hồ mới vòng qua được tất cả các khu vực cảnh giới. Cũng may hai tên tù binh này là nhân viên kỹ thuật phụ trách điều chỉnh, kiểm tra máy theo dõi và địa lôi nên cung cấp được rất nhiều tin tình báo có lợi, chứ nếu không thì anh cũng khó mà lặng lẽ rời khỏi đây được. Bọn tù binh có một hai lần giở trò trên đường, chúng muốn dắt Hàn Tiêu vào bên trong khu vực cảnh giới nhưng bị anh phát hiện ra rồi trừng trị một lượt, mãi rồi chúng mới hết hi vọng, ngoan ngoãn phục tùng.

    Lúc này mặt trời đã treo cao, Hàn Tiêu tính toán thời gian, giận dữ nói: "Không ổn, vượt quá thời gian dự tính rồi, có lẽ những người khác đã rút lui."

    Anh đào thùng dụng cụ lên, lấy thiết bị thông tin để liên lạc với Trương Vĩ.

    "A lô a lô, Trường Giang ơi Trường Giang, tôi là Hoàng Hà, nhận được tin xin trả lời ngay."

    "Hoàng Hà cái con khỉ!"

    Trương Vĩ tức giận đáp, giọng nói hổn hển truyền ra từ tai nghe: "Cậu đi đâu đấy hả, cả đêm không thấy bóng dáng đâu hết, mọi người rút lui cả rồi, chúng tôi chỉ đành ở lại cứ điểm chờ cậu đây này!"

    "Đúng đúng, anh phải đền bù tổn thất cho tôi đấy, tôi muốn có trang bị mới!"

    Lý Nhã Lâm vội chen vào, chỉ nghe giọng thôi cũng đủ tưởng tượng ra hình ảnh cô đang bĩu môi bất mãn. Sao lại thấy có chút đáng yêu nhỉ?

    Hàn Tiêu lắc đầu, anh nói tới việc chính: "Tối qua tôi đột nhập vào căn cứ Ám Nha, thu thập được một tin tình báo cơ mật."

    Trương Vĩ nghiêm mặt: "Tôi liên hệ với tham mưu Kỳ giúp cậu ngay."

    ...

    Ở quân doanh tại biên giới, Kỳ Bách Gia nhận được tin tức, hỏi: "Trương Vĩ, sao thế, Hàn Tiêu về rồi à?"

    "Cậu ấy muốn trò chuyện với anh."

    Kỳ Bách Gia tức giận đáp: "Vậy để anh ta giải thích với tôi cho đàng hoàng xem nào."

    Hàn Tiêu vào kênh, nói: "Tôi lấy được tình báo cơ mật, căn cứ Ám Nha chia làm căn cứ trong và căn cứ ngoài. Căn cứ ngoài là khu vực làm việc của nhân viên bên ngoài, căn cứ trong là khu vực dành cho các thành viên nòng cốt, nó được ẩn sâu trong lòng núi, các nhân viên bên ngoài thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của căn cứ bên trong. Tin tức của căn cứ bên trong là tin mật với các thành viên bên ngoài, con đường nối giữa hai căn cứ này lúc nào cũng có khả năng bị phá hỏng."

    Anh đã thẩm vấn hai tên tù binh, biết được chuyện căn cứ Ám Nha chia làm bên trong và bên ngoài, sâu trong lòng núi còn có một cơ sở bí mật cất giấu các vật tư quan trọng, đó mới là khu vực trung tâm thực sự của căn cứ. Hơn nữa, cấp lãnh đạo hoàn toàn không tiết lộ sự tồn tại của căn cứ bên trong cho các nhân viên bên ngoài, đây cũng là một tin mật với đa số thành viên ở đó, ngay cả những game thủ ở kiếp trước cũng không biết tới sự tồn tại này.

    Trong căn cứ có vài con đường để rút lui, các thành viên nòng cốt có thể âm thầm rời đi qua những con đường đó. Thỏ khôn có ba hang, vị trí những con đường này là bí mật, chưa tới thời điểm rút lui thì không ai biết lãnh đạo của căn cứ sẽ chọn đường nào cả.

    Kỳ Bách Gia lập tức hiểu rõ giá trị của tin tức này, nếu người Hải Hạ không biết đến sự tồn tại của căn cứ bên trong thì khi quân đội của họ công phá căn cứ bên ngoài sẽ chỉ nhận được những kết quả sai lầm, nghĩ rằng mình đã thắng lợi rồi rút quân về. Trên thực tế, lực lượng nòng cốt của địch hoàn toàn không tổn hao gì, căn cứ bên trong cũng được bảo toàn, chúng có thể yên lặng trở về trong tương lai, đồng thời nơi đó sẽ trở thành cứ điểm bí mật còn an toàn hơn trước.

    Kỳ Bách Gia giật mình, anh ta không ngờ lần tự tiện hành động này của Hàn Tiêu lại thực sự có thu hoạch, hơn nữa còn là tin tức mấu chốt!

    Khụ khụ, mặc dù làm tốt nhưng vẫn phải nhấn mạnh việc tự tiện hành động là hành vi không đúng đắn.

    "Chờ một lát, tôi lập tức báo với sĩ quan chỉ huy!"

    Kỳ Bách Gia xin gặp Celtic nhưng bị phó quan cản lại, anh ta nóng lòng chờ năm phút mới được gọi vào. Sau khi vào văn phòng, anh ta thấy Wenna và Diệp Phàm cũng ở đây.

    Celtic thản nhiên nhìn anh ta, nói: "Cậu có chuyện gì vậy?"

    "Một đội viên của chúng tôi đã lấy được tình báo cơ mật, muốn báo cáo với ông."

    "Hàn Tiêu?"

    "Là anh ta."

    Kỳ Bách Gia gật đầu, anh ta không để ý tới ánh mắt của Celtic, Wenna và Diệp Phàm đã trở nên kỳ lạ.

    Celtic chớp mắt: "Nói đi."

    Vậy là Hàn Tiêu lặp lại những gì mình vừa nói một lượt qua bộ đàm rồi còn bổ sung thêm: "Nếu tùy tiện tấn công sẽ chỉ có được một cái xác không mà thôi, tôi mong mọi người tạm hoãn hành động, để người của chúng ta điều tra ra được thời gian và tuyến đường rút lui của địch, thăm dò rõ ràng cấu tạo của căn cứ bên trong đã, đến lúc đó có thể chặn đường lui của địch, tránh phải tấn công trực diện vào công sự phòng ngự của địch, có thể giảm bớt hao tổn."

    Celtic nghe xong nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, ông ta hỏi: "Tin tức của cậu là từ đâu mà có?"

    "Tôi cải trang đột nhập vào căn cứ Ám Nha, bắt hai nhân viên nội bộ..."

    Celtic đột nhiên quát lên: "Cậu nói láo!"

    Trong mắt Celtic, Hàn Tiêu không có khả năng đột nhập vào bên trong, dù có cải trang cũng không tin được. Chế tạo được một chiếc mặt nạ da người ít nhất cũng tốn mười mấy phút, anh lại không biết mình gặp phải kẻ địch thế nào nên không thể chế tạo mặt nạ sẵn được, đây là một nghịch lý, nó chẳng khác nào "Tiểu Minh leo lên cây, thấy cây cách mặt đất quá cao nên về nhà lấy thang rồi trèo xuống" cả.

    Hàn Tiêu kinh ngạc. Anh nhận ra những người này hoàn toàn không biết năng lực của mặt nạ mô phỏng.

    Mặt nạ mô phỏng là con át chủ bài của Hàn Tiêu, anh sẽ không nói về nó, thế nhưng nếu vậy sẽ không thể giải thích cụ thể được.

    "Đây là năng lực của tôi."

    Hàn Tiêu chỉ có thể lập lờ nước đôi.

    "Trừ phi cậu tự mình biểu diễn, nếu không thì hoàn toàn không có sức thuyết phục."

    Dù sắc mặt không đổi nhưng Celtic đã thầm cảnh giác.

    Người này quả nhiên rất đáng ngờ!
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Siêu Thần Cơ Giới Sư
    Tác giả: Tề Bội Giáp
    Chương 80: Hành động liều lĩnh

    Translator: Nguyetmai
    Nguồn: Web Novel

    Hàn Tiêu nhíu chặt mày.

    "Cậu có chứng cứ gì để chứng minh cho tin tình báo này không?"

    Kỳ Bách Gia vội vàng giải vây. Tất nhiên là anh ta tin tưởng Hàn Tiêu, thế nhưng phía Hải Hạ có lập trường khác biệt, nếu đôi bên quá chênh lệch sẽ gặp phải nguy cơ về tín nhiệm.

    Hàn Tiêu dừng lại một lát rồi mới đáp: "Tôi bắt được hai tên tù binh, các người có thể cho chúng dùng máy phát hiện nói dối là sẽ biết tôi không nói sai."

    Celtic nhắm mắt lại: "Vậy cậu mang bọn họ về đây đi."

    Kỳ Bách Gia thở phào, mặc dù anh ta cũng tò mò làm cách nào mà Hàn Tiêu có thể đột nhập vào lòng địch, thế nhưng anh ta chọn tin Hàn Tiêu bởi lẽ anh luôn có những thủ đoạn riêng.

    Cũng may là có tù binh đi theo làm chứng, như vậy sẽ chứng minh được Hàn Tiêu không nói sai.

    Nhưng ngay sau khi cúp máy, Celtic lại lập tức gọi cho phó quan, thản nhiên ra lệnh: "Truyền lệnh của tôi, quân đội lập tức xuất phát, mục tiêu là căn cứ trong Ám Nha cốc."

    Kỳ Bách Gia ngẩn người, việc này hoàn toàn khác với những gì họ vừa nói mà.

    Celtic không muốn giải thích nhiều. Chờ tới khi Hàn Tiêu mang cái gọi là tù binh tới đây thì cũng phải mất vài giờ, nhỡ mà Hàn Tiêu lại đến trễ thì thời gian sẽ càng bị kéo dài. Nếu để người trong căn cứ Ám Nha tranh thủ thời cơ này rút lại toàn bộ lực lượng thì quân đội sẽ không đuổi kịp. Celtic là sĩ quan chỉ huy, ông ta sẽ không tùy tiện thay đổi quyết định của mình chỉ vì vài câu tình báo không có căn cứ như thế.

    Celtic tin vào tin tức của Diệp Phàm hơn. Có nhân chứng, có chứng cứ rõ ràng, nguồn tin lại rất đáng tin cậy.

    Celtic cho rằng nếu những gì Hàn Tiêu nói là sự thật thì việc xuất binh sớm cũng không gây tổn thất, Hàn Tiêu cũng vẫn có thể mang theo tù binh tập hợp với họ. Điểm khác ở chỗ việc xuất binh sớm sẽ khiến cho phía căn cứ Ám Nha lập tức rơi vào trạng thái chiến tranh, tiểu đội của Hàn Tiêu sẽ gặp nguy hiểm mà thôi.

    Nhưng sự sống cái chết của một đám đặc công Tinh Long thì liên quan quái gì tới ông ta cơ chứ? Dù họ tử trận thì tầng lớp cấp cao của Hải Hạ cũng sẽ không truy cứu, những kháng nghị từ phía Cục 13 tất sẽ có người chặn lại.

    Dù sao Hàn Tiêu cũng đã nói về tình hình trong căn cứ, Celtic hoàn toàn không quan tâm chuyện anh có thể chứng minh được hay không, chỉ cần dẹp xong căn cứ Ám Nha là ông ta sẽ có thể lần theo manh mối này để kiểm chứng.

    Kỳ Bách Gia nổi giận: "Người của tôi vẫn còn ở gần căn cứ Ám Nha, nếu ông tự tiện xuất quân sẽ khiến họ rơi vào nguy hiểm!"

    Celtic thản nhiên đáp: "Thời cơ qua trong chớp mắt, không thể vì một hai đặc công mà làm chậm trễ được. Thân là đặc công thì phải cân nhắc vì đại cục, tôi tin bọn họ sẽ thông cảm thôi."

    "Tôi không đồng ý!"

    Kỳ Bách Gia giận dữ gào lên.

    "Chuyện này không do cậu quyết định!"

    Celtic nhấn chuông điện, một đội binh sĩ xông vào, chĩa súng về phía Kỳ Bách Gia. Celtic lạnh lùng nói: "Đưa 'người bạn' Tinh Long này lên xe, đợi lát nữa cùng nhau xuất phát. Hủy bỏ tất cả những thiết bị liên lạc của họ, tôi không muốn họ liên hệ với người khác, tiết lộ động tĩnh của chúng ta."

    Ông ta nhấn mạnh hai chữ "người bạn", ý tứ rất rõ ràng.

    Kỳ Bách Gia giận tới run người.

    "Ôi, sao lại thành ra thế này?"

    Diệp Phàm bất đắc dĩ nói. Hàn Tiêu đề nghị theo đường lối bảo thủ, Celtic lại cấp tiến, cả hai người đều không sai, chỉ tiếc Celtic mới là sĩ quan chỉ huy còn Hàn Tiêu chỉ là cấp dưới, hơn nữa còn chẳng phải người của Hải Hạ.

    Wenna thờ ơ không nói.

    ...

    Sau khi kết thúc đối thoại, sắc mặt Hàn Tiêu trầm xuống.

    Anh có cảm giác Celtic là một gã chỉ huy tương đối cấp tiến, sợ rằng ông ta sẽ sớm xuất binh.

    "Cái đồ chỉ biết lợi ích trước mắt."

    Hàn Tiêu nổi giận, thời gian còn lại của anh không nhiều, muốn hoàn thành nhiệm vụ thì đành tự dựa vào bản thân vậy.

    Hiện giờ chỉ biết đến sự tồn tại của căn cứ bên trong mà không biết rõ những tuyến đường rút lui và thời gian rút lui của địch, còn cần phải có thêm nhiều tin tức nữa, anh chỉ có cách đột nhập thêm một lần nữa.

    Lần này anh dùng thân phận của một tên tù binh để đột nhập vào căn cứ.

    Hàn Tiêu không định tự hành động, bởi lẽ với kế hoạch của anh thì anh không phải lựa chọn tốt nhất cho việc đột nhập lần này.

    Sự lựa chọn thích hợp nhất chính là Lâm Diêu, một hacker trà trộn vào nội bộ của kẻ địch chẳng khác nào một chương trình virus có thể làm gián đoạn mạng lưới thông tin của quân địch trong thời khắc quan trọng nhất, khiến cho chúng trở thành kẻ điếc người mù.

    Nếu như vậy thì cần phải chế tạo thêm hai mặt nạ da người mô phỏng hai tên tù binh này, trên Đại Hắc có khuôn đúc và công cụ hóa trang, chỉ cần một tới hai giờ là hoàn thành ngụy trang được.

    Nghĩ tới đây, Hàn Tiêu lấy lại tinh thần, sử dụng giá trị thể lực ít ỏi còn sót lại để dắt hai tên tù binh đi tiếp. Anh về tới cứ điểm bí mật vào xế chiều, được các thành viên của tiểu đội đang chờ ở đây ùa ra đón.

    "Không sao chứ?"

    Lâm Diêu vội vàng lao lên đỡ lấy Hàn Tiêu, lúc này giá trị thể lực của anh đã tiêu hao gần hết.

    Hàn Tiêu lắc đầu, nói: "Không có thời gian để lãng phí đâu, nghe tôi nói này, bây giờ tôi sẽ gấp rút chế tạo mặt nạ da người theo hai tên tù binh này, Lâm Diêu và Lambert dùng thẻ của chúng để đột nhập vào căn cứ, đợi lát nữa tôi sẽ cho mọi người biết tình hình cụ thể."

    Lâm Diêu bị dọa đến tái mặt, cậu ta nơm nớp bảo: "Anh... anh Tiêu, tôi không có kinh nghiệm làm gián điệp, liệu có thể cải trang thành người khác không..."

    "Có mỗi cậu là hacker, cậu không vào địa ngục thì ai vào?"

    Lâm Diêu hóa đá.

    "Một vị trí khác để cho tôi đi."

    Lý Nhã Lâm xung phong nhận việc.

    Hàn Tiêu lườm cô rồi lắc đầu từ chối mà không hề do dự.

    Lý Nhã Lâm nổi giận: "Anh có ý gì, coi thường tôi đấy à?"

    Hàn Tiêu chỉ vào ngực cô: "To quá, khó giải quyết."

    Lý Nhã Lâm hóa đá.

    Lâm Diêu vội vàng nắm lấy ống tay áo của Hàn Tiêu, tràn trề hi vọng hỏi: "Anh Tiêu, vậy anh đi cùng tôi phải không?"

    "Tôi không đi đâu, nhiệm vụ nguy... khục khục, đơn giản như vậy, chẳng có tí tính khiêu chiến nào cả!"

    Anh chắc chắn đã bị lộ cái gì rồi phải không? Lý Nhã Lâm và Lâm Diêu thầm gào thét trong lòng.

    Trương Vĩ lên tiếng: "Vậy để tôi đi cho."

    Hàn Tiêu lắc đầu: "Không được, anh không ở đây thì làm gì có ai dùng áo giáp chiến binh, à đúng, anh còn là đội trưởng nữa."

    "Cậu còn biết tôi là đội trưởng cơ đấy."

    Trương Vĩ cười khổ, từ sau khi Hàn Tiêu xuất hiện, người đội trưởng này ngày càng trở thành một tồn tại trên danh nghĩa thôi.

    Vậy thì người được chọn đã lộ mặt rồi, Hàn Tiêu chỉ tay vào Lambert: "Quyết định là anh đi, Lambert trâu bò!"

    Lambert: "..."

    "Xong đời, tôi chết chắc rồi."

    Lâm Diêu tuyệt vọng.

    Lambert lạnh mặt đập một phát lên đầu Lâm Diêu, bày tỏ sự bất mãn của mình với cậu ta. Ý cậu là gì hả? Đãi ngộ giữa tôi và Hàn Tiêu khác biệt thế cơ à?

    ...

    Đám người vừa hóa trang cho hai người trong xe vừa lái xe vòng quanh tiếp cận căn cứ Ám Nha để tiết kiệm thời gian đi đường. Sau đó, xe dừng lại ở bên ngoài phạm vi cảnh giới.

    Hơn một giờ sau, Lambert và Lâm Diêu đã hóa trang xong, trông họ gần như giống hệt hai tên tù binh. Họ đeo tai nghe của máy truyền tin lên, cầm lấy thẻ thông hành và tiến về phía cửa ngách của căn cứ Ám Nha.

    Lâm Diêu khe khẽ hỏi: "Anh Tiêu, anh có chắc chắn không đấy?"

    "Thành tâm là linh ứng thôi."

    Lâm Diêu không thể hộc máu nổi nữa rồi, cậu ta chỉ đành nhìn về phía Lambert với ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ, khẽ nói: "Chú này, chú không sợ à?"

    Lambert thản nhiên: "Vì nhiệm vụ thì dù chỉ có một khả năng nhỏ nhoi cũng nên thử."

    Hàn Tiêu vỗ tay: "Nói hay lắm, tính giác ngộ của anh cao thật."

    Lambert: "..."

    Hai người tới cửa ngách của căn cứ, Lâm Diêu lo lắng tới độ hai hàm răng cứ va lập cập vào nhau.

    "Chúng ta liệu có bị lộ không?"

    Lambert đè chặt vai Lâm Diêu, nhỏ giọng quát:

    "Càng bồn chồn càng dễ lộ đấy."

    Lâm Diêu lấy lại bình tĩnh, rút thẻ ra, quét thẻ.

    Cánh cổng mở ra, lính gác nhìn thẻ không có vấn đề gì thì lập tức nhường đường.

    Theo chỉ thị, hai người họ đi vào nhà kho, khi tìm thấy máy quét thẻ ngầm, họ dùng thẻ thông hành của hai tù binh để mở cửa ngầm ra, sau đó trước mắt họ xuất hiện một lối đi bằng kim loại.

    Con đường rất dài, đi chừng mười phút đồng hồ mới thực sự tới căn cứ bên trong.

    Cấu tạo của nơi này còn nghiêm mật hơn cả căn cứ bên ngoài, phòng thủ rất chặt chẽ, trên tường treo đầy màn hình máy tính, các nhân viên đi tới đi lui vận chuyển vật tư và tài liệu.

    Hai người liếc nhau.

    Lần này thực sự là dấn thân vào trận địa của địch rồi!

    Đột nhiên, tiếng còi báo động chói tai vang lên, ánh đèn chuyển hẳn sang màu đỏ.

    Lâm Diêu sợ tới độ mất hồn mất vía, cứ tưởng mình bị lộ. Lambert nhíu mày giữ chặt Lâm Diêu đang mặt cắt không còn giọt máu, khẽ nói: "Tỉnh táo lại, không phải do chúng ta đâu."

    Các thành viên trong căn cứ bắt đầu chụm đầu lại bàn tán: "Sao thế?"

    "Có kẻ địch tấn công hả?"

    Lý Tiết bước ra, bình tĩnh nói: "Trật tự, quân đội Hải Hạ xuất trận rồi, chúng đang hành quân về phía chúng ta, các cảnh vệ vũ trang của căn cứ bên ngoài đã vào vị trí ở công sự phòng ngự, có thể chặn lại một thời gian, chúng ta chuẩn bị rút lui thôi.

    Lâm Diêu biến sắc, vội thầm thì: "Mọi người mau rút lui đi!"
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)