Q.Trường Sĩ Đồ Phong Lưu - Đoạn Nhận Thiên Thai - FULL 644C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sĩ Đồ Phong Lưu
    Tác Giả: Đoạn Nhận Thiên Thai
    Chương 634

    Nhóm dịch: Mỳ Cung Đình
    Nguồn: vipvandan.vn



    Nghe Dương Phàm và thư ký khách khí chào nhau, Hác Nam vội vàng tháo kính xuống, đi ra khỏi chiếc bàn lớn.
    – Đến đây! Ngồi xuống nói chuyện đi!
    Hác Nam lộ ra tươi cười tiếp đón Dương Phàm vào cửa. Hai người lần lượt ngồi xuống sô pha, không hề có không khí nói chuyện công việc như bình thường.
    Dương Phàm cũng không bất ngờ với phương thức gặp mặt này. Dù sao phương thức này chính là tính toán một cục diện khá ôn hòa, trao đổi một cái nhìn với Hác Nam.
    Sau khi thư ký pha trà thì đi ra ngoài, Hác Nam đưa cho Dương Phàm một điếu thuốc, mọi người cùng châm lửa hút một hơi, sau đó mới hơi trầm trọng nói:
    – Đồng chí Dương Phàm, tôi đã xem báo cáo cậu gửi. thành phố Lưu Tuyền phát sinh chuyện thế này, đồng chí Chu Cao Minh Bí thư Thị ủy phải gánh trách nhiệm.
    Lời dạo đầu này nhìn như tầm thường, kì thực không bình thường. Lẽ ra phát sinh loại chuyện này, trách nhiệm chủ yếu là ở các ban ngành của chính quyền, nhưng Hác Nam không đề cập tới, ngược lại trước hết đề cao trách nhiệm của Chu Cao Minh. Dương Phàm nhận thấy ý vị của Hác Nam, thầm nghĩ kéo Tiền Chính Thanh bên kia một chút có lẽ rất đáng giá.
    – Trách nhiệm chủ yếu là ở các ban ngành của chính quyền, đồng chí Tiền Chính Thanh không đủ năng lực khống chế.
    Dương Phàm chỉ đích danh Tiền Chính Thanh, ý tứ cũng rất rõ ràng. Hác Nam biết lai lịch của Tiền Chính Thanh, đương nhiên rất dễ dàng nghĩ tới trên Bắc Kinh.
    Trao đổi một ánh mắt hiểu ý nhau, Hác Nam thản nhiên nói:
    – Nếu cần thiết, vậy điều chỉnh bộ máy ủy ban nhân dân thành phố Lưu Tuyền một chút. Xảy ra loại chuyện này, người phụ trách tương quan khẳng định là phải điều chỉnh phân công. Đồng chí Chu Cao Minh này có cái nhìn đại cục nhưng cũng có một mặt bảo thủ.
    Xin chú ý rằng Hác Nam nói “điều chỉnh” chứ không phải “xử phạt”. Đây là do Hác Nam biết một ít tình huống của thành phố Lưu Tuyền, Chu Cao Minh quá mức độc quyền, Hác Nam tặng cho Dương Phàm quyền điều chỉnh quyền lực ở thành phố Lưu Tuyền. Việc này đúng với ý của cậu, như vậy được chứ?
    – Hay là thế này, để thị ủy thành phố Lưu Tuyền đề nghị lên tỉnh ủy có được không?
    Dương Phàm nói xong cười cười, Hác Nam nghe xong trong lòng hơi hơi thoải mái, vẫn duy trì thần thái nghiêm túc nói:
    – Ừ, đề nghị này không tồi, tuy nhiên phương án nhân sự cụ thể thì đồng chí Dương Phàm cần phải nắm chặt việc xác định một chút.
    Đề nghị này mặt dưới là giữ gìn quyền uy cho Bí thư Thị ủy Chu Cao Minh, mặt trên thì không tổn hại quyền uy của Bí thư Tỉnh ủy Hác Nam, mặt khác, còn xảo diệu tránh được bên Ban tổ chức quấy rối.
    ————
    Đi ra khỏi phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy, tâm tình Dương Phàm hơi trầm trọng. Tuy rằng không có chứng cớ minh xác nhưng thường vụ phó thị trưởng Ngô Huề của thành phố Lưu Tuyền có thái độ không bình thường ở vấn đề của công ty Hưng Đạt, khả năng tồn tại ván đề là rất lớn. Dưới tình huống bình thường, tỉnh ủy nhằm vào sự kiện quần thể, khẳng định phải phái tổ điều tra đi xuống. Chỉ cần điều tra, khả năng sẽ tìm ra vấn đề.
    Nhưng nhìn tình hình trước mắt, Hác Nam không thể nghi ngờ là không hy vọng thấy kết quả này, cho nên đưa ra điều kiện. Dương Phàm nhận điều kiện, cũng là xuất phát từ cục diện trước mắt, duy trì một đại cục ổn định. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là giữ gìn uy quyền cho Hác Nam. Về phần sau này Hác Nam đến mấy tuổi về hưu, có cần tính sổ những người này hay không, đó lại là chuyện khác. Hiện tại có thể làm đến nước này đã rất không dễ dàng.
    Vừa mới trở lại văn phòng, Lý Thắng Lợi liền cười tiến vào nói:
    – Lãnh đạo, phó chủ tịch tỉnh Thiệu gọi điện thoại đến, nói có chút việc muốn thương lượng với ngài, hỏi ngài có rảnh rỗi hay không. Tôi trả lời, nói ngài ở chỗ Bí thư Hác nói chuyện.
    Việc này cũng dự đoán trước được. Nếu phó chủ tịch tỉnh Thiệu Giang nhận được tài liệu Dương Phàm gửi mà vẫn thờ ơ, vậy chính là biểu hiện của việc thiếu trí tuệ chính trị.
    – Buổi chiều đi, giờ cũng sắp hết giờ rồi.
    Đối với chuyện này, bề ngoài thì Dương Phàm không nói gì, kỳ thật rất quan tâm. Sự khó khăn của việc giáo dục trẻ em vùng núi thể nói là chuyện xưa như trái đất. Đã bao nhiêu năm nhưng những địa phương chân chính thay đổi thì rất ít. Việc này liên lụy đến rất nhiều mặt, với sức của một mình Dương Phàm, không thể thay đổi được bao nhiêu. Với vị trí hiện tại của Dương Phàm mà nói, sửa được chút nào hay chút đó.
    Quả thật, Dương Phàm cũng có thể đưa vấn đề nay ra hội nghị thường ủy, nhưng nếu vậy chẳng khác nào đối lập với ủy ban nhân dân. Điều này thật sự không phù hợp với lợi ích của Dương Phàm, Dương Phàm chưa bao giờ cho rằng mình là Thánh nhân, trong điều kiện tiên quyết là giữ gìn lợi ích bản thân, hết sức làm một số việc có ích cho quần chúng. Dường như cũng chỉ có thể làm được như thế mà thôi. Nếu cố gắng cưỡng ép làm điều gì, kết quả chỉ có thể là bốn phía đều có địch, đến khi đó ngược lại càng khó có thể làm được việc gì.
    Suy nghĩ vì chiến lược lâu dài, Dương Phàm rất cần làm tốt quan hệ với các bên. Cho nên vấn đề này thuộc về phó chủ tịch tỉnh Thiệu chủ quản giáo dục, Dương Phàm cũng áp dụng một phương thức rất có chừng mực, khi phát hiện vấn đề liền nói một chút. Kỳ thật Dương Phàm không trông cậy vào Thiệu Giang có thể làm gì to tát trong chuyện này. Nếu thật sự mỗi cán bộ đều như vậy, quốc gia chúng ta còn có vấn đề trẻ em vùng núi gặp khó khăn trong điều kiện học tập sao? Dương Phàm có thể làm chỉ là hỏi thăm một chút, thuận tay giúp đỡ Tiền Chính Thanh làm chút quan hệ với bên ủy ban, từ Tiền Chính Thanh làm chút việc có ích cho bọn trẻ vùng núi. Cụ thể đến huyện hay xã thì không thể nói chính xác được.
    Đương nhiên, nếu phó chủ tịch tỉnh Thiệu thật sự làm việc này, vậy thì Dương Phàm càng vui. Vấn đề lúc này là song phương làm tốt quan hệ đầu tiên.
    – Lãnh đạo, phó chủ tịch tỉnh Thiệu hỏi, nếu tiện thì trưa nay ông ấy mời ngài ăn cơm.
    Lý Thắng Lợi cười bịt điện thoại lại, xoay người hỏi Dương Phàm.
    – Thế à? Vậy thì cùng ngồi với nhau đi. Bạn đang đọc truyện tại – http://truyen247.vn
    Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút gật gật đầu, Thiệu Giang hơi cấp bách. Rõ ràng chính là, hắn không hề có gì phải lo lắng cả. Sự việc trường học vùng núi sao có thể tính lên đầu hắn chứ? Phần còn lại thì không khó phán đoán, mục đích cũng giống như Dương Phàm, chính là mượn cơ hội này, hai người có cớ để tiếp xúc nhau.
    Thiệu Giang năm nay vừa vặn năm mươi tuổi, trẻ trung khoẻ mạnh. Đây là một người đối nhân xử thế phi thường khiêm tốn. Sau khi nhận được tài liệu từ Lý Thắng Lợi chuyển tới, cảm giác đầu tiên của Thiệu Giang là chuyện bé xé ra to, tuy nhiên suy nghĩ một chút cảm thấy chuyện này có lẽ có nhân tố khác. Loại chuyện này hoàn toàn có thể giao cho bên truyền thông làm hoặc cho cấp dưới làm việc trực tiếp với các lãnh đạo huyện thị. Phó bí thư tỉnh ủy, không phải chính là quản mũ quan sao?
    Rất nhiều chuyện đều là không thể không cân nhắc. Thiệu Giang hơi động não một chút, lập tức cảm thấy đây là một cơ hội. Thiệu Giang mới năm mươi tuổi, ở vị trí phó chủ tịch tỉnh đã hai năm, không gian phát triển còn rất lớn. Việc khác không dám trông cậy nhưng chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong tỉnh ủy thường ủy là rất có hy vọng.
    Liên hệ đến điểm này, Thiệu Giang lập tức ý thức được tầm quan trọng nếu quan hệ tốt với Dương Phàm. Đây là một phó bí thư tỉnh ủy tuổi còn trẻ, có bối cảnh hùng mạnh ở Bắc Kinh.
    Thiệu Giang liền rất nhanh phản ứng rất nhanh. Trước khi hết giờ làm buổi sáng, nhận được điện thoại của Lý Thắng Lợi, trong lòng Thiệu Giang càng kiên định. Sự tình có lẽ không khác biệt mấy so với mình dự tính, Dương Phàm cũng là nhìn vấn đề ở một góc độ lâu dài. Đương nhiên, đổi một góc độ khác, nếu làm ra một ít sự tình thực tế trong vấn đề này, có thủ đoạn thích đáng, cũng là một chiến tích không tồi. Có điều kiện tiên quyết này, Thiệu Giang phải biết Dương Phàm muốn gì trong việc này.
    Thiệu Giang có nơi chiêu đãi khách cố định, sau khi nói rõ địa chỉ liền treo điện thoại, chuẩn bị đi.
    Dương Phàm bên này vừa mới chuẩn bị thu thập đồ đạc để hết giờ làm thì chuông điện thoại vang lên. Cầm lấy điện thoại ở trước mặt, Dương Phàm hỏi với giọng điệu trầm ổn:
    – Ai vậy?
    – Là Phó bí thư Dương à? Tôi là Cổ Tuệ Tuệ. Trưa nay ngài có tiện không? Tôi muốn mời ngài ăn cơm.
    Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Cổ Tuệ Tuệ, có thể nghe ra tâm tình của cô không tồi.
    – Là Trưởng ban Cổ à? Trưa nay không được, tôi có việc rồi.
    Dương Phàm cười trả lời.
    Cổ Tuệ Tuệ nghe xong nói:
    – Vậy tối thì sao? Buổi tối có tiện không?
    Lời này có ý tứ truy đuổi mãnh liệt.
    Dương Phàm hơi ngạc nhiên bởi vì biểu hiện của Cổ Tuệ Tuệ có vẻ hơi cấp bách.
    “Xảy ra chuyện gì chăng?” Trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ, bề ngoài gật đầu nói:
    – Vậy để tối đi.
    – Ha ha, được. Đến lúc đó tôi nói địa chỉ cho ngài.
    Theo lẽ thường, Cổ Tuệ Tuệ hẳn là cũng giống Thiệu Giang, loại chuyện này phải điện thoại trước cho Lý Thắng Lợi, nhưng hiện tại gọi trực tiếp cho Dương Phàm, thuyết minh Cổ Tuệ Tuệ hy vọng bí mật tiếp xúc với Dương Phàm một lần. Có chuyện gì đáng giá tới mức phải làm như vậy?
    – Không phải là động tác muốn vào thường ủy đó chứ?
    Dương Phàm lẩm bẩm, tay cầm điện thoại nhìn một vòng nhưng trong lòng suy nghĩ một trận. Càng nghĩ, Dương Phàm càng cảm thấy chuyện này có lẽ là vậy. Đầu tiên tâm tình của Cổ Tuệ Tuệ không tồi, tiếp theo cô có vẻ hơi cấp bách. Tâm tình không tồi thuyết minh có chuyện tốt, cũng chính là có dấu hiệu vào thường ủy, ít nhất là bên trên tìm được người nói chuyện. Cấp bách thuyết minh cô lo lắng mức độ mạnh yếu của người bên trên là không đủ, mới hy vọng liên hệ với Dương Phàm để mượn chút lực lượng.​
     
    Yanmin thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sĩ Đồ Phong Lưu
    Tác Giả: Đoạn Nhận Thiên Thai
    Chương 635

    Nhóm dịch: Mỳ Cung Đình
    Nguồn: vipvandan.vn



    Dương Phàm cảm thấy sự tình tám chín phần mười là như vậy. Hắn vừa đi ra cửa vừa nghĩ tới vấn đề Thiệu Giang. Nếu hai năm sau Thiệu Giang có thể vào thường ủy thì sao? Chuyện này có phải tính toán một chút hay không? Hơn nữa có thêm Cổ Tuệ Tuệ, một trận doanh không phải đang lặng lẽ hình thành sao?
    Nghĩ vậy, Dương Phàm dường như thấy sách lược vu hồi của mình đang sản sinh ra hiệu quả trong tương lai.
    Dựa theo ước định, chiếc xe số 3 của Tỉnh ủy và của Thiệu Giang điều khiển gặp nhau tại một giao lộ. Thiệu Giang đứng tựa vào thành xe ra hiệu với chiếc xe số 3, ý bảo xe đuổi kịp rồi trở lại trong xe. Hai xe một trước một sau ra khỏi thành phố, chạy thẳng tới chân núi phía tây.
    Dễ nhận thấy, gặp nhau lúc này Thiệu Giang không hy vọng bị quá nhiều người biết. Có một số điều cần phải kiêng kị.
    Xe leo lên một ngọn núi, tới trước cửa một căn nhà quản lý bên cạnh một đập chứa nước to lớn thì dừng lại. Ngoài cửa đã sớm có một người đàn ông đầu trọc khoảng hơn 40 tuổi đứng chờ sẵn rồi, thấy xe dừng lại, liền đi tới mở cửa xe với vẻ mặt tươi cười.
    – Xin chào tam ca!
    Hiển nhiên Thiệu Giang không có nói cho đối phương biết đối tượng mời khách ngày hôm nay, sau khi xuống xe Thiệu Giang cười cười nói:
    – Lão lục, vất vả rồi, hôm nay mời được quý khách tới.
    Dứt lời cũng không nói nhiều, cười đi tới trước xe Dương Phàm, hơi cúi người nhìn Lý Thắng Lợi bước xuống mở cửa xe, tới khi Dương Phàm bước ra thì Thiệu Giang tiến lên một bước, chủ động chìa tay:
    – Xin chào phó bí thư Dương!
    Hành động này lọt vào mắt tên đầu trọc kia lập tức khiến hắn kinh ngạc. Ở trong mắt phó chủ tịch tỉnh đã là một đại nhân vật cao không thể với tới, chưa từng nghĩ tới lại xuất hiện một người lại khiến cho Thiệu Giang tôn trọng như thế.
    – Vất vả rồi! Đồng chí Thiệu Giang!
    Dương Phàm cười bắt tay nói, Thiệu Giang xoay người giới thiệu với Dương Phàm:
    – Thiệu Cường, một người họ hàng cùng quê, hiện là chủ nhiệm phụ trách đập chứa nước này. Trong hồ này có một loại cá tươi rất đặc biệt, còn có mấy món ăn dân dã trên núi, là một nơi rất yên tĩnh.
    Rất rõ ràng, câu nói kế tiếp mới là trọng điểm.
    Dương Phàm không hề tỏ ra kiêu ngạo, lộ ra vẻ hiền hòa tiến lên bắt tay với người đàn ông đầu trọc nói:
    – Chủ nhiệm Thiệu, vất vả rồi.
    – Việc nên làm mà!
    Vẻ mặt Thiệu Cường vẫn rất bình tĩnh, không hề tỏ ra khẩn trương. Tới khi đi trước dẫn đường, bước đi có hơi bất tiện nhưng lưng vẫn cố gắng ưỡn thẳng.
    – Chủ nhiệm Thiệu hình như xuất thân là quân nhân đúng không?
    Đến khi ngồi xuống, Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu. Thiệu Giang ngây người ra một lúc cười nói:
    – Phó bí thư Dương thật sự là tinh tường, trước kia Thiệu Cường ở trong quân đội còn lập được công đó.
    Thiệu Cường nghe xong cười cười, quay đầu liếc nhìn Lâm Chí Quốc đang bước theo sau nói:
    – Phó bí thư Dương, lái xe này của ngài cũng đã từng qua xương máu. Hai vị lãnh đạo, tôi đi xuống chuẩn bị một chút. Bạn đang đọc truyện được copy tại
    Thiệu Cường nói xong cáo lui.
    Thiệu Giang chờ bóng dáng hắn biến mất, lúc này mới thở dài nói:
    – Nếu không phải chân của Thiệu Cường bị thương thì tiền đồ ở trong quân đội khó mà biết được. Công thân của quốc gia, khi trở về xin trợ giúp của địa phương thì con bà nó, cán bộ địa phương còn không cấp nổi được cái chỗ làm nào tốt. Mấy năm trước tôi về quê thăm thân, nhìn thấy hắn hơn 40 tuổi đầu, đến vợ cũng không có lấy một người, thế là chuyển hắn tới chỗ này trông coi cái đập chứa nước.
    Đang nói chuyện, Thiệu Cường và một thiếu phụ tầm 30 tuổi trông khá thùy mị bưng chậu lên đây.
    – Đây là vợ của tôi!
    Thiệu Cường cười giới thiệu. Động tác của hai người rất nhanh nhẹn, mau chóng bày các món ăn dân dã trong núi ra, một bát canh cá mới bắt ở trong hồ lên, lại cả rượu nếp do Thiệu Cường ủ trước sau đều bày ra bàn. Bầu không khí của cuộc nói chuyện giữa hai vị quan to rất hòa hợp. Tuy nhiên mọi người dường như đều rất chú ý, không hề nhắc tới đề tài mẫn cảm nào.
    Ăn uống no đủ, Thiệu Cường dẫn hai người tới ngồi xuống hai chiếc ghế dựa bên chiếc cửa sổ lớn hướng về phía đập chứa nước, sau khi đặt ấm trà mọc hoang trên núi lên lặng lẽ lui xuống dưới.
    Trà mọc hoang có một hương vị nồng đậm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc đầu có hơi đắng như sau đó vị ngọt cứ kéo dài mãi, từ từ, từ từ, ngấm vào mỗi một tế bào thần kinh.
    Gió mát từ mặt nước thổi tới, ở chỗ này cái nắng gắt cuối thu vẫn phát uy, trốn thoát được cái không gian ngột ngạt của điều hòa, Dương Phàm thở phào thoải mái nói:
    – Trà ngon!
    Thiệu Giang cười cười nói:
    – Khi nào tâm tình không tốt, tôi đều đến chỗ này ngồi.
    Dương Phàm gật gật đầu, nói đầy đồng cảm:
    – Chỗ này khá tốt, quả thật thích hợp để thư giãn thần kinh.
    Sau hai câu nói chuyện phiếm, thần sức Thiệu Giang có hơi nghiêm túc, khẽ nói:
    – Chỗ tài liệu mà phó bí thư Dương mang về kia, tôi định chuyển lên thành phố, giao bên dưới căn cứ vào tình hình cụ thể mà xử lý.
    – Có cần phải thông báo một chút cho bên truyền thông hay không?
    Giọng điệu Dương Phàm bình tĩnh, ngụ ý, có một vài cán bộ vẫn không thể dễ dàng tha cho bọn họ. Thành phố Lưu Tuyền không phải là một nơi giàu có, những cán bộ này lấy tiền của nhà nước sử dụng không đúng mục đích, nhìn không thấy thì thôi, nếu đã nhìn thấy mà không làm gì thì không phù hợp với tính cách của Dương Phàm.
    – Như vậy, nếu làm không tốt sẽ liên lụy tới các vấn đề khác.
    Thiệu Giang cười cười, nhìn phản ứng của Dương Phàm. Dương Phàm hơi cân nhắc một chút nói:
    – Em tôi làm ở báo tỉnh, chuyện này để tôi xử lý đi, phó chủ tịch Thiệu cứ dựa theo trình tự bình thường mà làm.
    Ngụ ý, chuyện này Thiệu Giang có thể không cần quan tâm đến.
    Thiệu Giang đảo mắt, cười nói:
    – Như vậy đi, gần đây Ủy ban giáo dục tỉnh ủy và Đoàn thanh niên Tỉnh muốn làm mấy hoạt động nhân đạo vì người già và trẻ em nghèo, báo tỉnh chắc chắn có nhiệm vụ tuyên truyền.
    Đây là một phương pháp rất khéo léo, Dương Phàm không thể không cảm khái Thiệu Giang là người thông minh. Tuy nhiêm ngẫm lại, 50 tuổi lăn lộn cấp phó, tuy rằng không nhập thường vụ thì cũng tuyệt đối không phải là một nhân vật tầm thường. Cho nên, có thể nghĩ đến biện pháp này thì cũng không quá ngạc nhiên. Nếu mà không có biện pháp nào thì đó mới là điều kinh ngạc ấy chứ.
    – Ôi, nghĩ tới thực là tức giận, tôi nhớ trước đây có xem qua một quyển sách có ghi lại, Trung Quốc trong thời kỳ Tứ Xuyên quân phiệt từng có quy định, nếu các tòa nhà của chính quyền huyện mà tốt hơn so với trường học thì chủ tịch huyện sẽ lập tức bị xử bắn. Quy định này làm cho ở Tứ Xuyên có rất nhiều trường học huyện hết sức kiên cố, mấy trụ sở huyện thì rách nát như chuồng bò. Hiện giờ là xã hội mới, điều ấy…
    Nói tới đây, Dương Phàm dừng lại, khẽ thở dài một cái.
    – Ha ha, ngay cả quân phiệt cũ mà cán bộ chúng ta cũng không bằng!
    Thiệu Giang nói ra một câu hưởng ứng câu chuyện của Dương Phàm, Thiệu Giang được phân công quản lý giáo dục của tỉnh, hắn nói lời này không thể nghi ngờ là muốn kéo gần quan hệ với Dương Phàm.
    Sau khi nghỉ ngơi đều tự tản đi, giữa hai người không có bất kỳ hứa hẹn ngoài miệng gì, nhưng lại hình thành một loại ký kết ngầm. Loại ký kết này vẫn tương đối phù hợp với thân phận của hai người hiện nay.
    ……
    Từ trong bệnh viện đi ra lên xe, vẻ mặt của Vu Lỵ Lỵ có hơi kích động, thế nhưng động tác thì rất cẩn thận, lúc lên xe thì đưa tay che bụng. Đây là một loại bản ứng theo bản năng của một người phụ nữ.
    Như bình thường mà nửa tháng rồi kỳ kinh nguyệt chưa tới, cho nên Vu Lỵ Lỵ đi tới bệnh viện, kết quả kiểm tra khiến Vu Lỵ Lỵ thở phào nhẹ nhõm, tay mình cuối cùng cũng nắm được lợi thế có thể quấn chặt Chu Tử Dương rồi.
    Kỳ thật Vu Lỵ Lỵ muốn tìm một người để lấy thì không hề khó khăn một chút nào, cái khó chính là tìm một người đàn ông có thân phận và địa vị thích hợp để lấy mà thôi. Rõ ràng, Chu Tử Dương là người phù hợp với tất cả điều kiện, thậm chí còn có phần vượt chỉ tiêu. Vu Lỵ Lỵ trong cơn hưng phấn thì nghĩ tới sự tồn tại của Cao Thiên. Hiển nhiên, kế hoạch lợi dụng Cao Thiên để đối phó Dương Phàm về cơ bản đã phá sản rồi, tương ứng đó là kế hoạch lấy tiền từ chỗ Cao Thiên rồi cao chạy xa bay cũng tan luôn, đây mới là mấu chốt mà Vu Lỵ Lỵ muốn nắm chặt lấy Chu Tử Dương. Từ trước tới nay Vu Lỵ Lỵ đều là một người phụ nữ hết sức hiện thực, hoặc là nói đại đa số phụ nữ đều tương đối hiện thực, nhất là loại phụ nữ đã hơn 30 tuổi như Vu Lỵ Lỵ thì lại càng thực dụng hơn.
    Sự lợi hại của Cao Thiên thì Vu Lỵ Lỵ đã biết qua, cho nên trên đường lái xe về nhà, Vu Lỵ Lỵ có phần không yên lòng, may mắn là về nhà bình an vô sự.
    Chuyện đầu tiên khi về đến nhà là Vu Lỵ Lỵ lấy điện thoại ra gọi tới số của Chu Tử Dương, giọng điệu dịu dàng hơn gấp mấy lần so với trước kia:
    – Tử Dương, tối nay có rảnh thì tới nói chuyện nhé, em có việc muốn nói với anh.
    Chu Tử Dương gần đây thuận buồm xuôi gió giờ đang họp, nghe thấy điện thoại vang lên liền xin lỗi ông chủ rồi ra ngoài nghe điện thoại. Nghe thấy giọng nói của Vu Lỵ Lỵ, Chu Tử Dương nghĩ đến người đàn bà dịu dàng thùy mị đối lập hẳn với lúc lẳng lơ ở trên giường.​
     
    Yanmin thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sĩ Đồ Phong Lưu
    Tác Giả: Đoạn Nhận Thiên Thai
    Chương 636

    Nhóm dịch: Mỳ Cung Đình
    Nguồn: vipvandan.vn



    Sao thế? Tối hôm trước em ăn chưa no à?
    Chu Tử Dương cười trên ghẹo. Vu Lỵ Lỵ nghe xong mặt tươi cười thấp giọng giả giận:
    – Đáng ghét, anh nhất định phải tới, có việc hệ trọng muốn bàn với anh.
    – Được, họp xong anh sẽ tới.
    Chu Tử Dương đáp ứng rất kiên quyết.
    Vu Lỵ Lỵ cúp điện thoại, đang tính xem tối nay làm món gì ngon ngon, trước tiên là chăm sóc Chu Tử Dương cho tốt, sau đó mới nói tới chuyện đứa bé trong bụng, thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
    Vu Lỵ Lỵ ra mở cửa, không ngờ không thấy ai mà chỉ thấy dưới đất có một bì thư to. Vừa cầm lên mở ra thì Vu Lỵ Lỵ lập tức biến sắc.
    Trong bì thư là một CD-ROM!
    Lúc này điện thoại ở phía sau vang lên, Vu Lỵ Lỵ cố dằn cơn tức giận, nghe máy:
    – Cao Thiên, rốt cục anh muốn thế nào?
    – Cái gì mà thế nào? Chuyện cô đáp ứng tôi không làm được, tôi cũng không làm khó dễ cô. Ở chỗ tôi có lưu lại cái gì đó của cô, trước tiên phục chế một phần cho cô tự mình thưởng thức một chút, nếu cô cảm thấy vừa lòng, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?
    Giọng nói Cao Thiên hết sức uể oải, xem chừng đã đoán được biểu tình của Vu Lỵ Lỵ rồi.
    – Tôi sẽ không gặp anh!
    Vu Lỵ Lỵ kiên quyết cự tuyệt.
    Cao Thiên đang nằm trên giường, một tay ôm lấy một người con gái xinh đẹp khỏa thân, không hề có chút nóng nảy, cười hì hì nhéo nhéo hạt anh đào cô gái bên cạnh, không thèm đếm xỉa tới vẻ mặt nhíu mày vì đau của cô gái đó, giọng điệu trở nên tàn nhẫn.
    – Thật không? Được lắm, lát nữa tôi sẽ đem phần biểu diễn phấn khích của cô cho gian phu của cô một phần, cho hắn biết trước kia cô lẳng lơ cỡ nào. Ha ha ha!
    Cao Thiên cười điên cuồng, rồi không nói gì thêm mà cúp điện thoại, nghiêng người đè lên trên người cô gái kia, dập hết sức thô bạo.
    Tiếng tút tút trong điện thoại khiến cho Vu Lỵ Lỵ lạnh lẽo cả người, tâm tình vui sướng lúc trước rơi xuống tận đáy cốc. Trở lại nằm trong phòng, Vu Lỵ Lỵ ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc, cầm lấy điện thoại do dự hết lần này tới lần khác mới bấm.
    – Cao Thiên, rốt cục anh muốn thế nào?
    Vu Lỵ Lỵ hỏi một cách lạnh lùng, Cao Thiên đang “lên đèo” ra hiệu bảo cô gái ngồi lên trên, rên rỉ hừ hừ thoải mái một tiếng mới trả lời:
    – Tôi không muốn thế nào cả, chuyện cô đáp ứng cho tôi dù sao cũng phải cho tôi một lời chứ?
    – Tên kia trơn như dầu mỡ, tôi có thể làm gì chứ?
    Vu Lỵ Lỵ có phần hít thở không thông, tuy nhiên giọng nói rất lớn.
    – Được, chúng ta không đề cập tới chuyện này nữa, tôi cũng không làm khó dễ cô. Hiện giờ tôi có một lượng hàng, cô vất vả một chuyến giúp tôi chuyển từ Nam về, lúc đó chuyện giữa chúng ta liền một bút xóa bỏ.
    Cao Thiên nói xong đột nhiên rên rỉ, Vu Lỵ Lỵ nghe được rõ ràng, biết thằng này đang làm gì, trong lòng nổi lên nỗi ghê tởm.
    Phụ nữ theo chính trị có ưu thế mà cũng có tệ đoan, ưu thế ở chỗ phụ nữ theo chính trị là số ít, nhà nước có chính sách ưu đãi, trong quá trình đề bạt sẽ được chú ý nhất định, tệ đoan còn lại là thường thường rất khó ngồi lên được vị trí người đứng đầu. Con đường chính trị của Cổ Tuệ Tuệ đại khái giống như thế, liên tục đi lên gắn liền với chữ “Phó”, lần này cuối cùng cũng leo lên được cái ghế đứng đầu.
    Một người đứng đầu đã từng loanh quanh suốt thời gian dài trên cái ghế phó, lại là một người phụ nữ, một khi ngồi lên cái ghế người đứng đầu thì có thể hiểu tâm tình sẽ phát sinh thay đổi. Cổ Tuệ Tuệ chính là như vậy, ở ban Tuyên giáo có thể nói là nói một không hai, hơn nữa càng không muốn thấy có lẫn một hạt cát nào vào trong địa bàn của mình. Vì điều này mà trước đây ngay cả phó bí thư tỉnh ủy họ Vương cũng bị nắm thóp. Chuyện nhập thường của mình gặp phải sự ngăn cản liền bị gác lại, Cổ Tuệ Tuệ liền tự kiểm điểm lại bản thân, làm việc khiêm tốn hơn so với trước kia.
    Rất nhiều khi đi trước một năm so với muộn một năm khác biệt rất lớn, trước sự sụp đổ của Vương Mỗ, Cổ Tuệ Tuệ hiểu được dù cố gắng hơn nữa cũng rất khó mà qua được cái cửa tỉnh ủy. Bây giờ cơ hội tới, Cổ Tuệ Tuệ nhất định phải bắt lấy, bằng không mà trượt thì đứng lại, rồi lại phải biến hóa gì đó thì đừng kêu oan uổng.
    Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy theo lẽ thường đều là thường vụ tỉnh ủy, đây là ưu thế của Cổ Tuệ Tuệ. Cho nên thời gian gần đây Cổ Tuệ Tuệ liên tiếp tới Bắc Kinh, rất chịu khó vận động. Bây giờ bên trên có chuyện rồi, chỉ cần tỉnh ủy nói chuyện này một chút thì tất cả sẽ là nước chảy thành sông rồi.
    Nội bộ tỉnh ủy thì chắc chắn là Hác Nam nói chuyện này thích hợp nhất, tuy nhiên trong lòng Cổ Tuệ Tuệ lại hiểu rõ, bởi vì nguyên nhân lịch sử, ấn tượng của Hác Nam đối với mình cũng không tốt. Một người lộng quyền thì sẽ không thích đồng loại, nguyên nhân là bởi vì thời điểm Vương Mỗ ngáng chân Cổ Tuệ Tuệ lúc trước, Hác Nam lại áp dụng thái độ ngầm thừa nhận.
    Bởi vậy có thể thấy được câu nói “Làm việc trước tiên phải làm người” rất thích hợp trong quan trường. Trên thế giới này không có bán thuốc hối hận, cho nên Cổ Tuệ Tuệ chỉ có thể đi một lối khác. Rất nhanh chóng, cô hướng ánh mắt tập trung vào tiềm lực trên người Dương Phàm. Cổ Tuệ Tuệ cho rằng, Dương Phàm và mình có bối cảnh giống nhau, chắc là sẽ có tiếng nói chung. Bạn đang đọc truyện được copy tại
    Một điều mấu chốt, trong lần về Bắc Kinh vừa rồi, trưởng bối trong nhà Cổ Tuệ Tuệ nhận định Dương Phàm mới đến, cần đồng minh. Dù sao hai năm sau Hác Nam phải đi xuống, chỉ cần Dương Phàm nhìn xa một chút, sẽ chuẩn bị trước.
    Đối với lời nói này của trưởng bối thì Cổ Tuệ Tuệ vẫn chỉ bảo sao nghe vậy, mặc dù cô không phải đặc biệt tin tưởng, nhưng vẫn không hề do dự mà làm theo. Đương nhiên, biểu đạt thẳng một cách quá phận thì chắc chắn không thể thực hiện. Do đó Cổ Tuệ Tuệ muốn trước tiên tạo mối quan hệ tốt với Dương Phàm, nói lý ra là nhiều lần lui tới để kéo gần quan hệ, trong công việc có nhiều báo cáo.
    Chỗ mà Cổ Tuệ Tuệ mời khách là một nhà hàng tây xa hoa nhất ở trong tỉnh. Trong điện thoại Cổ Tuệ Tuệ vẫn rất tôn trọng hỏi xem có thích hợp hay không, đối với điều này Dương Phàm không hề biểu đạt dị nghị gì. Kỳ thực Dương Phàm không thích ăn cơm tây, tuy nhiên do xuất phát từ nguyên nhân muốn chiều nữ đồng chí nên mới không nói gì. Từ trong nội tâm mà nói, Dương Phàm rất thích kiểu mời khách của Thiệu Giang.
    Khi màn đêm buông xuống, một mình Dương Phàm từ trên xe bước xuống, không mang theo thư ký mà tự mình bước tới cửa nhà hàng tây. Tương tự, Cổ Tuệ Tuệ cũng tươi cười đứng chờ ở cửa một mình, hai người sóng vai lên lầu ngồi xuống một vị trí gần cửa sổ. Việc làm ăn ở đây rất tốt, tới đây dùng cơm đa phần là người trẻ tuổi.
    Do đó, một Dương Phàm đẹp trai mà thoạt nhìn không quá 30 tuổi đi cùng với Cổ Tuệ Tuệ đã qua 40 xuất hiện trong phòng ăn, ít nhiều làm cho những người này sinh ra ý nghĩ khác, dẫn tới một ít chỉ trỏ và khe khẽ nói nhỏ. Thậm chí còn có một số cô gái liếc nhìn với ánh mắt thông cảm và thương tiếc!
    Cổ Tuệ Tuệ nhanh chóng ý thức được việc chọn ăn cơm ở đây không ổn, có phần hơi bất an liếc nhìn vẻ mặt Dương Phàm. Dương Phàm thì ngược lại vẫn hết sức thản nhiên, dựa theo lễ phép bình tĩnh kéo ghế ra cho Cổ Tuệ Tuệ.
    – Mời ngồi! Quý phu nhân!
    Dương Phàm cười rất tùy ý, Cổ Tuệ Tuệ cảm thấy mình đa tâm rồi.
    – Ngài thật quí phái!
    Cổ Tuệ Tuệ lập tức nịnh hót một câu, đồng thời còn đáp lại bằng một nụ cười.
    Rất rõ ràng, nếu Cổ Tuệ Tuệ trẻ đi hơn mười tuổi nữa, thì nụ cười kiều mỵ lúc này sẽ phù hợp với tình cảnh hơn.
    Dùng cơm tây có một đặc điểm lớn đó là vừa ăn vừa nói chuyện, trên thực thế Cổ Tuệ Tuệ nhanh chóng phát hiện ra, Dương Phàm và mình không có nhiều đề tài chung. Đến khi Cổ Tuệ Tuệ nhắc tới chuyện ở Bắc Kinh, biểu hiện của Dương Phàm rất bình thản, không hề tỏ ra quá hứng thú.
    Cổ Tuệ Tuệ kịp thời ngừng đề tài phạm vi Bắc Kinh, thử hỏi một chút:
    – Ngày thường phó bí thư Dương thích điều gì?
    – Công việc nhiều như vậy, cho dù có sở thích gì cũng chỉ đành bỏ qua. Thời gian nghỉ ngơi thì lên mạng xem sách một chút.
    Dương Phàm cũng không muốn cuộc nói chuyện trở nên nhạt nhẽo, thế nhưng Cổ Tuệ Tuệ nói tới chuyện người và việc ở Bắc Kinh thì thật sự là Dương Phàm biết không nhiều lắm.
    Cổ Tuệ Tuệ tự xưng là tài nữ, khi nhắc tới đọc sách thì có phần tự tin, cười hỏi:
    – Lúc thường phó bí thư Dương xem sách gì?
    Dương Phàm cảm thấy vấn đề này hình như rất quen thuộc, thiếu chút nữa bật thốt lên trả lời:
    – Chuyện xưa, tri âm.
    – Sách tôi xem chủ yếu tập trung về kinh sử, việc này chủ yếu là chịu ảnh hưởng từ thầy giáo.
    – Ha ha, bình thường tôi cũng thích đọc sách, phó bí thư Dương có thể giới thiệu hai quyển khi về tôi sẽ xem thử.
    Cổ Tuệ Tuệ vốn định khoe khoang một loạt những sách báo mà mình đã xem qua, tuy nhiên cuối cùng vẫn thận trọng bỏ qua.
    – Cái này thật không dễ đề cử, gần đây tôi đang xem “Băng giám”, “Tăng Văn Chính công gia thư” (hay còn gọi là thư nhà của Tăng Quốc Phiên), Trưởng ban Cổ nếu có hứng thú có thể tìm xem.
    Dương Phàm cười nói, vẻ mặt Cổ Tuệ Tuệ hơi cứng nhắc một chút, nhất thời không nghĩ ra hai quyển sách này là đại tác phẩm của ai. Vốn đang muốn thể hiện một chút để tìm đề tài chung, kết quả, hai quyển sách mình còn chưa xem qua, thậm chí ngay cả tác giả là ai cũng không biết. Điều này thật là hơi xấu hổ rồi.​
     
    Yanmin thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sĩ Đồ Phong Lưu
    Tác Giả: Đoạn Nhận Thiên Thai
    Chương 637

    Nhóm dịch: Mỳ Cung Đình
    Nguồn: vipvandan.vn



    May mà Cổ Tuệ Tuệ phản ứng cũng nhanh, vội vàng cười nói:
    – Khi về tôi nhất định sẽ tìm xem, phó bí thư Dương thật sự là học rộng!
    Chụp một cái rắm ngựa, Cổ Tuệ Tuệ kịp thời chuyển sang chuyện khác:
    – Phó bí thư Dương, nghe nói ngài mới nghiên cứu từ thành phố Lưu Tuyền trở về?
    Lúc này Dương Phàm không khiến cho Cổ Tuệ Tuệ thất vọng, gật gật đầu nói:
    – Đúng vậy, sau khi mở hội nghị công tác tiếp dân toàn tỉnh, tôi đi xuống cơ sở chứng thực tình hình một chút. Vừa mới tới nơi đầu tiên đã gặp vấn đề, làm cho người ta rất lo lắng. Một số cán bộ hiện giờ chẳng quan tâm gì tới ý kiến của quần chúng, tác phong quan liêu nghiêm trọng.
    Cổ Tuệ Tuệ thật ra là một người thông minh, thoáng chốc liền tìm ra được mấu chốt trong lời nói của Dương Phàm.
    – Phó bí thư Dương, tôi muốn trách ngài đó, thế này coi là không ủng hộ công tác bên tuyên giáo.
    Cổ Tuệ Tuệ mỉm cười khéo léo thử thăm dò. Dương Phàm cười thản nhiên, hỏi lại:
    – Trưởng ban Cô sao lại nói ra lời ấy?
    – Ngài làm lãnh đạo tỉnh ủy, một chuyện lớn như đi thị sát như vậy, sao có thể không gửi thông điệp lấy một tiếng sang bên ban tuyên giáo chứ? Tôi sẽ bố trí người theo sát đưa tin và học tập, rồi sẽ tổng kết công tác tiếp dân, rút kinh nghiệm để có thể phát triển công tác cơ quan ngôn luận của nhân dân.
    Cổ Tuệ Tuệ nói như vậy là bởi vì nhìn từ góc độ của bản thân, Dương Phàm muốn nắm lấy công tác tiếp dân, chắc chắn là muốn làm ra một kết quả tích cực, viết thêm một trang mới trong cuốn sổ thành tích. Đã vào phương diện của Cổ Tuệ Tuệ, muốn kết hợp tốt với Dương Phàm, loại thủ đoạn này rõ ràng càng thêm hữu hiệu.
    Dương Phàm cười cười, đặt dao nĩa xuống, uống một ngụm rượu vang trước mặt, không nhanh không chậm nói:
    – Trưởng ban Cổ thật sự là ba câu vẫn không rời nghề nghiệp, như vậy đi, lần sau tôi sẽ thông báo một tiếng.
    Nói xong Dương Phàm liền chuyển đề tài, nói tiếp:
    – Đúng rồi, gần đây Đoàn thanh niên tỉnh ủy và Ủy ban giáo dục tỉnh ủy có một hoạt động, ban tuyên giáo có thể theo sát một chút.
    Cổ Tuệ Tuệ không hiểu được vì sao Dương Phàm chuyển đề tài này đi, tuy nhiên vẫn rất tự nhiên theo kịp nói:
    – Chuyện này tôi biết, loại hoạt động như này cần phải tuyên truyền mạnh mẽ.
    – Ha ha, không thể chỉ tuyên truyền tốt một mặt đúng không?
    Sắc mặt Dương Phàm đột nhiên ngưng trọng, ánh mắt dừng lại trên mặt Cổ Tuệ Tuệ.
    Cổ Tuệ Tuệ rất muốn hỏi rõ Dương Phàm chân ý bên trong lời này, nhưng cô không dám. Bởi vì ngay cả điều này khi trở về mà mình làm không rõ thì sao còn đủ tư cách nói chuyện hợp tác với Dương Phàm chứ?
    – Đúng vậy! Khi về tôi nhất định sẽ tổ chức tốt một chút.
    Cổ Tuệ Tuệ chỉ có thể trả lời một câu như vậy, trong đầu thì lại liên tục suy nghĩ, rốt cục là Dương Phàm nghĩ đến cái gì. Bất kể là như thế nào, chuyện mà Dương Phàm nói nhất định phải coi trọng.
    Cổ Tuệ Tuệ thấy không có cách nào nói sâu hơn được nữa, trong lòng có phần hơi sốt ruột, đang nghĩ xem làm cách nào có thể biểu đạt ý đồ chân thực của mình một cách kín đáo. Đảo mắt một cái, Cổ Tuệ Tuệ cảm thấy có chuyện để nói, vội vàng cười nói:
    – Thời gian vừa rồi tôi tới Bắc Kinh công cán, thủ trưởng có biểu đạt sự quan tâm tới công tác tuyên truyền của tỉnh, đối với cá nhân tôi cũng cho một vài ý kiến, phê bình. Hôm nay nghe xong lời của phó bí thư Dương, sau này triển khai công tác cũng có phương hướng rồi.
    Cổ Tuệ Tuệ hy vọng Dương Phàm có thể theo cái đề tài này, nói ra điều bản thân muốn nói. Nhưng Dương Phàm không có như cô suy nghĩ, chỉ thản nhiên nói:
    – Nhắc tới Bắc Kinh, qua vài ngày nữa tôi phải đi họp. Bạn đang đọc truyện tại – http://truyen247.vn
    Cổ Tuệ Tuệ không ngờ lại là một câu như vậy, thật sự không hiểu trong hồ lô của Dương Phàm muốn cái gì, đành phải vội vàng đè trong lòng, trở về suy nghĩ cẩn thận rồi nói sau.
    Thực ra Dương Phàm cũng khá thất vọng, ném một câu ra ngoài, chứng tỏ ý tứ có thể hiểu Cổ Tuệ Tuệ một chút, đồng thời ám chỉ ở chỗ này nói chuyện không tiện, có thể nhân dịp cơ hội đến Bắc Kinh họp thì mọi người sẽ bàn lại. Không ngờ Cổ Tuệ Tuệ lại không hiểu, như vậy chuyện kế tiếp không thể nào tiếp tục rồi.
    Dương Phàm đứng lên nhìn đồng hồ nói:
    – Cũng không còn sớm nữa, tôi có chút việc phải về xử lý.
    Cổ Tuệ Tuệ vội vàng đứng lên, hai người trước sau rời khỏi nhà hàng tây.
    …….
    Vu Lỵ Lỵ từ trước đến giờ không phải loại người ngồi chờ chết, sự uy hiếp của Cao Thiên không thể nghi ngờ là bắn trúng yếu hại của cô. Suốt một buổi chiều, Vu Lỵ Lỵ chỉ nghĩ đến làm cách nào giải quyết mối uy hiếp của Cao Thiên, kết quả các cách nghĩ qua đều không lý tưởng. Nếu bị Chu Tử Dương biết quá khứ này của mình, thì kết quả có thể nghĩ ra.
    Thấy sắc trời đã dần tối, Vu Lỵ Lỵ nghĩ tới Chu Tử Dương sắp tới, giữ vững tinh thần ra ngoài mua đồ ăn, chuẩn bị bữa tối. Bên Cao Thiên đã đáp ứng cho cô ba ngày cân nhắc, Vu Lỵ Lỵ vẫn còn thời gian.
    Lúc Chu Tử Dương đi vào chỗ của Vu Lỵ Lỵ, nhìn thấy Vu Lỵ Lỵ đang tươi cười đứng dựa cửa đợi, trong ấn tượng thì loại tình cảnh này trước kia chưa từng trải qua, Chu Tử Dương cảm thấy rất dịu dàng!
    Xuất ra toàn bộ thủ đoạn, sau khi hầu hạ Chu Tử Dương thoải mái xong, hai người lên trên giường thịt dập thịt, Vu Lỵ Lỵ nằm sấp lên người Chu Tử Dương, híp mắt không nói lời nào, bộ dạng rất hưởng thụ.
    – Lỵ Lỵ, không phải em có chuyện muốn nói với anh sao?
    Lúc này Chu Tử Dương nhớ tới nguyên nhân tới đây. Vu Lỵ Lỵ đưa lưng về phía Chu Tử Dương, từ từ nói:
    – Tử Dương, từ ngày hôm này không thể làm chuyện này với anh rồi, nếu anh muốn thì đành phải tìm chỗ nào đó giải quyết đi.
    Chu Tử Dương nghe xong ngẩn cả người, có phần không rõ, còn tưởng rằng Vu Lỵ Lỵ đang nói đùa, vì thế vỗ đét một cái lên bộ mông đẫy đà của người phụ nữ nói:
    – Nói đùa cái gì thế? Muốn phạt không?
    Vu Lỵ Lỵ ỉ ôi một tiếng, quay đầu lại nhìn Chu Tử Dương trịnh trọng nói:
    – Em nói nghiêm túc đấy, từ giờ trở đi anh có thể tới đây nhưng không thể làm thế này với em được nữa.
    Chu Tử Dương thấy cô nàng nghiêm túc, không khỏi nhíu mày, khó chịu nói:
    – Tìm được chỗ vui mới nhanh như vậy sao?
    Vu Lỵ Lỵ nghe xong liền ngồi bật dậy, xoay người khẽ chửi:
    – Anh cho tôi là kỹ nữ chắc? Nếu anh coi tôi như vậy thì giờ anh cút ngay cho tôi.
    Chu Tử Dương cũng hiểu được mình lỡ lời, vội vàng cười tiến lên víu vai Vu Lỵ Lỵ, Vu Lỵ Lỵ nhéo nhéo vài cái, rồi không ngờ lại ngoan ngoãn nằm xuống vào trong lòng hắn, u oán nói:
    – Đàn ông đều không có lương tâm, mình làm ra tội lại còn hoài nghi người khác.
    Chu Tử Dương không phản ứng lại, thò tay ôm sát Vu Lỵ Lỵ vào người mình, hai người dính chặt vào nhau, cười khổ nói:
    – Anh đã làm gì em chứ? Em nói một chút đi. Được rồi, được rồi, vừa rồi là do anh nói bậy.
    Vu Lỵ Lỵ ngẩng đầu, nhìn Chu Tử Dương cười tủm tỉm nói:
    – Anh làm cái gì mà không biết sao?
    Khi nói chuyện, Vu Lỵ Lỵ tóm lấy tay Chu Tử Dương đặt lên trên bụng, lần này Chu Tử Dương phản ứng tức tốc, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ nói:
    – Thật sao? Em có rồi ư?
    Vu Lỵ Lỵ gật gật đầu khẳng định.
    ……
    Dương Phàm thật sự muốn bắt lấy công tác tiếp dân để đột phá, mau chóng xây dựng uy tín. Sau khi bố trí được từ Thiệu Giang tới Cổ Tuệ Tuệ, Dương Phàm bắt đầu động tác tiếp theo.
    Sáng sớm ngày kế, sau khi đi làm Dương Phàm liền cầm điện thoại gọi tới số của Hác Nam, dựa theo quy củ xin chỉ thị:
    – Bí thư Hác, tôi có chút việc muốn thông báo, ngài có tiện không?
    Hác Nam nghe xong trong lòng khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ động tác của thằng này nhanh thật. Nhưng bề ngoài vẫn rất khách khí nói:
    – Giờ tôi định đi ra ngoài, nếu anh có việc thì tôi hoãn lại cũng được, tôi chờ anh ở văn phòng, chỉ có nửa giờ thôi đó.
    Kỳ thật nửa tiếng sau Hác Nam mới phải đi ra ngoài, cố ý nói như vậy đơn giản là vì muốn tỏ vẻ mình coi trọng Dương Phàm. Dương Phàm vốn định nói:
    – Vậy thì chờ buổi chiều đi.
    Giờ Hác Nam lại giành nói trước nên cũng chỉ có thể nhận cái sĩ diện này.
    Đặt điện thoại xuống Dương Phàm liền lên lầu, lên tới nơi thì Na Mẫn đã chờ sẵn ở cửa phòng Hác Nam rồi.
    – Ngồi xuống nói chuyện đi!
    Hác Nam thoạt nhìn tâm tình khá tốt, có vẻ cũng rất nhiệt tình.
    Dương Phàm cũng không khách khí, cười ngồi xuống nói:
    – Bí thư Hác, lần này xuống vi hành ở Lưu Tuyền, tôi thấy trong công tác tin tức tồn tại rất nhiều vấn đề, tôi có một phần tài liệu, ngài nhìn xem!
    Nói xong Dương Phàm đưa ra một tờ giấy. Hác Nam nhận lấy đưa lại gần nhìn. Đây là vấn đề bộ phận tiếp dân ở thành phố Giang Hoài phát sinh gần đây, một người phụ nữ nào đó kêu oan bị bảo an đẩy ra ngoài cổng rồi bỏ mặc ở đó. Sự tình không biết vì sao lại bị đưa lên mạng, Dương Phàm liền in ra một bản.
    Sau khi xem xong Hác Nam rất tức giận vỗ bàn trà nói:
    – Thật không thể tưởng tượng nổi, Long Tự Đạt đang làm cái trò gì thế không biết? Cuối tuần trước không phải mới mời họp công tác tiếp dân toàn tỉnh hay sao? Tôi nhớ rõ hội nghị đó là do cậu chủ trì.
    Long Tự Đạt là bí thư thị ủy Giang Hoài, cũng là do Hác Nam đề bạt lên, phát sinh chuyện như vậy, Hác Nam đương nhiên phải tỏ thái độ.​
     
    Yanmin thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sĩ Đồ Phong Lưu
    Tác Giả: Đoạn Nhận Thiên Thai
    Chương 638

    Nhóm dịch: Mỳ Cung Đình
    Nguồn: vipvandan.vn



    Bí thư Hác, tôi nghĩ như này, tôi đã đi 3 thành phố rồi, sau này mỗi tháng tôi sẽ đi xuống hai lần, để xem các địa phương có thực sự coi trọng công tác tiếp dân hay không.
    Dương Phàm vẫn biểu đạt ý tứ của mình rất kín đáo, không hề tỏ ý soi bộ máy Giang Hoài không tha.
    – Tôi tán thành suy nghĩ của cậu, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Đúng rồi, vấn đề điều chỉnh bộ máy ở Lưu Tuyền, cậu có ý kiến cụ thể nào không?
    Hác Nam dùng thái độ này để bày tỏ mình ủng hộ Dương Phàm, Dương Phàm đương nhiên phải trả lời trực tiếp.
    – Bộ máy Lưu Tuyền vẫn rất có sức chiến đấu, điều chỉnh một số đồng chí cá biệt là được. Tôi nghĩ như vậy, điều đồng chí Ngô Huề lên tỉnh, ngoài ra điều một đồng chí tới phối hợp công tác với đồng chí Tiền Chính Thanh. Nguồn truyện:
    Khi Dương Phàm nói lời này, trong lòng Hác Nam có phần không thoải mái, trước kia vấn đề nhân sự đều là Hác Nam quyết định, cơ bản là không có phần cho người khác nói chuyện.
    – Cậu cảm thấy để đồng chí ấy tiếp nhận công tác của Ngô Huề có thích hợp không?
    Hác Nam vẫn cố áp chế khó chịu trong lòng, mặt không đổi sắc hỏi.
    Dương Phàm sớm đã có chuẩn bị, cười nói:
    – Tôi cảm thấy đồng chí Biện Vĩ Cường của huyện Vĩ Huyền khá tốt, anh ta là thường vụ thị ủy Uyển Lăng, bí thư huyện ủy, trước kia đã đảm nhiệm qua công tác phó thị trưởng của thành phố Uyển Lăng, chỉ có điều không có nhập thường thôi.
    – Vậy công tác của Biện Vĩ Cường kia sẽ do ai tới tiếp nhận?
    Hác Nam nói xong trong lòng thầm nghĩ: “Không phải ngay cả vị trí này mày cũng muốn chiếm đó chứ? Nếu thật sự là như vậy, tao cũng không thể đáp ứng”.
    – Việc đó cứ để thị ủy Uyển Lăng đề cử đi!
    Dương Phàm thản nhiên nói. Trong lòng Hác Nam thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi còn đang cân nhắc xem phản kích như thế nào thì thích hợp. Không ngờ Dương Phàm vẫn rất biết chừng mực, không hề va chạm với điểm mấu chốt của Hác Nam.
    – Ừ, cứ như vậy đi!
    Giọng nói của Hác Nam có vẻ hơi thoải mái, tuy nhiên trên mặt vẫn rất nghiêm túc, nói:
    – Công tác tiếp dân xảy ra vấn đề, bí thư thị ủy vẫn phải có trách nhiệm. Tôi không thể tha cho hai tên Long Tư Đạt và Chu Cao Minh này được.
    Cái kiểu nói chuyện gia trưởng này, Dương Phàm nghe mà trong lòng không thoải mái. Hác Nam không phải không có trình độ, nhưng mà hắn luôn tồn tại cái tác phong gia trưởng này, đối với cán bộ bên dưới có đôi khi không phải cứ cứng nhắc dựa theo trình tự bình thường để xử lý vấn đề. Điểm này, Dương Phàm dù trong lòng cũng không dám gật bừa.
    Dương Phàm không có ngồi lâu trong phòng làm việc của Hác Nam, nói xong công việc liền đi xuống.
    Còn chưa tới cửa văn phòng đã chợt nghe thấy Lý Thắng Lợi nhận điện thoại nói:
    – Ha ha, anh còn khách khí gì chứ? Cứ lên thẳng đây đi.
    Dương Phàm nghe thấy rõ ràng, cười tiến vào nói:
    – Ai tới thế?
    Lý Thắng Lợi thấy thế vội vàng để điện thoại xuống nói:
    – Lâm Đốn gọi tới, hỏi xem ngài có ở nhà hay không, là Trầm Ninh đưa hắn tới.
    Dương Phàm vừa nghe liền hiểu, lần trước ở tỉnh Thiên Nhai nhìn thấy Lâm Đốn, căn dặn hắn trước tiên thu xếp ổn thỏa việc trong nhà, cho hắn nửa tháng nghỉ ngơi và hồi phục, bây giờ còn chưa hết thời gian nghỉ phép đã vội vã tới đây nhận chức. Bên cạnh Dương Phàm hiện giờ quả thật cũng cần vài người tuyệt đối tin cậy hỗ trợ trong tỉnh ủy, thái độ của Lâm Đốn khiến cho Dương Phàm có chút vui mừng.
    – Cái tên này, đến đây cũng không thông báo cho tôi, lại kêu Trầm Ninh đi đón.
    Dương Phàm cười nói một câu rồi đi vào phòng trong.
    Lâm Đốn và Trầm Ninh nhanh chóng đi tới cùng nhau, hai người này cộng thêm Lý Thắng Lợi và Lâm Chí Quốc, có thể nói là tứ đại kim cương mà Dương Phàm tín nhiệm nhất. Thấy hai người tiến vào, Dương Phàm nghiêm mặt giả bộ tức giận nói:
    – Giỏi nhỉ, dám làm công tác bí mật với tôi nữa.
    Lâm Đốn và Trầm Ninh đương nhiên là biết Dương Phàm giả bộ. Trầm Ninh cười hì hì, liên tục thở dài nói:
    – Thế là oan uổng cho chúng tôi, Lâm Đốn gọi điện thoại tới nói với tôi, tôi nói lãnh đạo như ngài công việc nhiều, tôi đi đón là được. Xuất phát điểm của tôi là không muốn phiền toái tới lãnh đạo, là ý tốt đó nha.
    Dương Phàm gõ Lâm Đốn một chút nói:
    – Trông anh khá tốt nhỉ, còn nửa tháng nữa mới phải đi nhậm chức ở Sở công an tỉnh cơ mà? Sao không nghỉ ngơi đủ mà lại tới đây ngồi?
    Trầm Ninh cười ha hả nói:
    – Lãnh đạo nhiều việc, việc đầu tiên khi về là tôi phải thu xếp chuyện trong nhà, loại việc nhỏ như này không cần phải phiền phức tới lãnh đạo. Hơn nữa, tôi vừa trở về lại tới đây chụp cái rắm ngựa của lãnh đạo, vậy không phải để cho người khác bàn tán sao?
    Dương Phàm làm mặt nghiêm nói:
    – Sao lại nói như vậy? Thời gian của tôi há sợ người khác nói gì chứ? Các anh đều ở đây, tôi cũng nói thẳng luôn, sau này trên cương vị công tác của bản thân, chúng ta không được ức hiếp người, nhưng cũng không thể để cho người khác ức hiếp chúng ta.
    Lời này xem như là quyết định chắc chắn rồi, có thể khiêm tốn nhưng không thể yếu đuối.
    – Rõ!
    Mấy người trong phòng đồng thanh trả lời, lúc này Dương Phàm mới vừa lòng mỉm cười, vỗ vai Trầm Ninh cười hỏi:
    – Thế nào, thân thể ông cụ nhà mày có khỏe không? Mấy lần tao muốn đi thăm ông cụ, không ngờ ông cụ lại trở về quê ở tỉnh S mà không chịu trở về.
    Trong lòng Dương Phàm đối với Trầm Minh thủy chung luôn cảm kích, lúc đầu ở bên cạnh Trầm Minh đã nhận được rất nhiều lợi ích.
    – Ông cụ mua một căn hộ nhỏ ở quê, mỗi ngày đều đi giao lưu với đám ông già bà già ở tiểu khu, cuộc sống rất đầy đủ. Người mẹ kế của tao cũng đã khỏi bệnh, cũng đi theo về đó. Ông cụ vất vả cả đời, chúng ta là thế hệ sau mà không thể ơn bên cạnh chăm sóc, thật sự là hổ thẹn. Tao cũng khuyên ông theo tao về, ông cụ lại nói quê hương thân thiết, lá rụng về cội.
    Trầm Ninh nói xong có vẻ hơi xúc động, bộ dáng hết sức bùi ngùi.
    Dương Phàm cũng rất cảm động nói:
    – Đúng vậy, cũng lâu rồi tôi cũng không về thăm nhà, vài ngày nữa lên Bắc Kinh họp, tôi sẽ tìm cớ ở nhà vài ngày bồi tiếp mấy ông cụ cho tốt.
    Nói xong Dương Phàm nói sang chuyện khác, nói với Lâm Đốn:
    – Vụ án em vợ của anh như thế nào?
    Lâm Đốn nói có phần hổ thẹn:
    – Bởi vì có tình tiết tự thú, chủ động trả lại của phi pháp, tòa án đã xử nhẹ cho, phán một năm đến hai năm. Ngược lại Nguyễn Bình Hòa lần này gặp hạn, lục soát tiền mặt trong nhà hắn có hơn 5 triệu, bây giờ vụ án còn đang từng bước điều tra, nói là còn có rất nhiều vấn đề cần phải xác minh. Nguyễn Tú Tú bị hắn liên lụy đổ bệnh luôn, người đàn bà này trước sau rất đam mê quyền lực, lúc này tới Hội nghị hiệp thương chính trị thì là một đả kích rất lớn đối với cô ta.
    Dương Phàm nghe xong cười khẩy hai tiếng nói:
    – Khi trước tôi còn ở thành phố Hải Tân đã từng nhắc nhở Nguyễn Tú Tú. Người đàn bà này thuộc loại gieo gió bặt bão, còn muốn cắm tội danh lên trên đầu anh, khi dễ người của tôi có thể dễ bắt chẹt sao?
    Lâm Đốn nói:
    – Lúc này bí thư Tào có thể đứng vững trước áp lực một số người bên trên, nắm vững quyền chủ động, đầy đủ sự quyết đoán.
    Dương Phàm nghe xong không khỏi cười nói:
    – Lần này lão Tào cố gắng hiếm thấy.
    – Bí thư Tào tối đa chỉ còn một khóa rồi đi xuống, đến lúc này lão không còn gì phải e dè cả.
    Lâm Chí Quốc ở bên cạnh bồi thêm một câu về Tào Dĩnh Nguyên. Dương Phàm liếc nhìn hắn một cái, cười cười nói:
    – Không muốn lại được, đó là một vấn đề tâm tính. Trên thực tế sau này mọi người làm việc, chỉ cần không tồn tại tư tâm, tuyệt đối không thò tay vào thì không có gì đáng sợ.
    – Bản thân tôi thì lại cho rằng, quyết sách sai lầm mới là mối nguy hại lớn nhất.
    Trầm Ninh nói tiếp một câu như vậy, nhưng nói xong thì mọi người đều ngẩn cả người, giống như là một câu nói có trình độ như vậy không nên từ miệng Trầm Ninh nói ra mới phải.
    Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về Trầm Ninh, còn tưởng rằng mình nói sai, Trầm Ninh cười cười xấu hổ. Dương Phàm thở dài một tiếng, vỗ vai Trầm Ninh nói:
    – Nói rất có lý!
    Lúc này điện thoại vang lên, Lý Thắng Lợi sau khi tiếp máy cười hỏi:
    – Lãnh đạo, Tiền Chính Thanh bên thành phố Lưu Tuyền gọi điện thoại tới, hỏi hôm này ngài có rảnh không để lên báo cáo công tác?
    – Thế à? Hắn lên tỉnh rồi ư?
    Dương Phàm cũng hơi bất ngờ, không ngờ động tác của Tiền Chính Thanh lại nhanh như vậy. Sau một lúc ừ ừ, Lý Thắng Lợi tiếp tục che điện thoại quay đầu lại nói:
    – Tiền Chính Thanh còn đang ở thành phố.
    – Vậy bảo hắn sáng mai tới đây đi.
    ……
    Một đợt không khí lạnh từ phía Bắc quét qua, mang đến không khí mát mẻ nhưng đồng thời cũng mang đến những cơn mưa nhỏ dai dẳng cứ quấn bện vào với nhau. Cũng rối rắm như vậy còn có Chu Cao Minh bí thư thị ủy Lưu Tuyền. Chiếc xe số 1 của thị ủy chạy cẩn thận trên đường cao tốc, mưa phùn cứ lộp độp hắt vào cửa kính xe, hỗn độn như tâm tình của Chu Cao Minh.
    – Bí thư, đêm qua thị trưởng Tiền đã lên tỉnh rồi.
    Thư ký ngồi ở ghế trước quay đầu lại cẩn thận nhắc nhở một câu, Chu Cao Minh làm như không nghe thấy, bộ dáng hơi hơi cúi đầu trông như ngủ gật. Thấy trạng thái này của Chu Cao Minh, thư ký cũng không dám quấy rầy, hết bổn phận rồi quay đầu nhìn ra phía trước.​
     
    Yanmin thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)