Cổ Điển Quần Long Chi Thủ - Ôn Thụy An

  1. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 102 – Ngươi Lớn Hay Là Ta Lớn?




    Chương 102 – Ngươi lớn hay là ta lớn?

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Tôn Thanh Hà quát lớn một tiếng:
    - Tới rất hay!

    Lời còn chưa dứt, kiếm chiêu chưa xuất, thậm chí ngay cả sách lược phương pháp ứng phó hóa giải một kiếm kia của Quan Thất vẫn chưa nghĩ ra, hắn đã không quan tâm mọi thứ, bất chấp tất cả, nghênh đón kiếm khí, phản công Quan Thất.

    Khí thế của hắn như cầu vồng, còn mạnh hơn cả kiếm khí.

    Mọi người đều ngơ ngẩn, cũng ngây người.

    Chưa ai từng thấy loại tình cảnh này, cách đánh như vậy.

    Võ công của Mễ Thương Khung cao đến xuất thần nhập hóa. Quan Thất lại là một chiến thần, chiến cuồng, chiến ma.

    Nhưng Tôn Thanh Hà lại hoàn toàn không cần mạng, hắn dùng kiếm đấu kiếm, dùng khí đấu khí, dùng gan đấu gan, dùng mạng đổi mạng.

    Kiếm pháp của hắn chỉ có một chữ “đấu”.

    Thẳng thắn mà nói, muốn đối phó với kiếm khí của Quan Thất, Tôn Thanh Hà hoàn toàn chẳng có cách nào.

    Hắn không đối phó được kiếm và khí của Quan Thất.

    Dù sao cũng không tránh được, không ngăn cản được, vậy tại sao hắn không liều mạng?

    Liều mạng một phen.

    Kiếm của hắn từng rơi vào trong tay Quan Thất, hiện giờ lại trở về trên tay hắn.

    Kiếm của hắn tên “Sai”.

    Dù sao đời người cũng khó tránh khỏi làm rất nhiều chuyện sai, đi rất nhiều đường sai, hôm nay cho dù lại sai thêm một lần thì có ngại gì.

    Sai thì đã sao?

    Cứ sai thêm một lần đi.

    Do đó hắn đánh ra một chiêu “Nộ Kiếm Cuồng Hoa”.

    Hắn không lùi mà tiến tới, không thủ mà lại tấn công.

    Kiếm của hắn nhọn, sắc, bén, phản công kiếm khí của Quan Thất.

    Quan Thất hét lớn một tiếng:
    - Tốt!

    Kiếm khí đến đây lại biến đổi, trở thành hai luồng. Một luồng phát ra từ tay của y, ứng phó với côn của Mễ Thương Khung. Một luồng bắn ra từ cánh tay cụt, đối phó với thế công của Tôn Thanh Hà.

    Một mình y phát ra hai luồng kiếm khí, còn rất tự tại, còn rất tự nhiên.

    Sau đó y giống như còn chưa thỏa mãn, lại quát một tiếng:
    - Ngươi cũng tới đi!

    Một luồng kiếm khí lại bắn ra.

    Lần này y lại tấn công người nào?

    Chẳng lẽ một mình y đối phó với hai đại cao thủ Mễ Hữu Kiều, Tôn Thanh Hà vẫn còn chưa đủ, vẫn chưa hài lòng?

    Vấn đề là y đã liên tục phát ra hai luồng kiếm khí, kể cả cánh tay cụt cũng bắn ra kiếm khí, sao vẫn còn dư lực phát ra kiếm khí?

    Cho dù y vẫn còn dư kình, nhưng hai tay trái phải, một hoàn hảo, một bị đứt của y phải ứng phó với hai đại địch, luồng kiếm khí thứ ba lại từ đâu đến?

    Đây là chuyện không thể.

    Có thể.

    Có lẽ đối với người khác, đây là chuyện không thể. Nhưng đới với Quan Thất, đây tuyệt đối là chuyện có thể, hơn nữa cũng không khó thực hiện.

    Bởi vì y không giống như người thường, y là một người tài giỏi.

    Cho dù y không phải là vô địch, nhưng ít ra y đã gần như vô địch.

    Vô địch Quan Thất, Quan Thất vô địch.

    Luồng “kiếm khí” thứ ba của Quan Thất lại là dùng miệng phát ra.

    Y vừa mở miệng đã đánh ra một luồng kiếm khí.

    “Kiếm khí” phát ra từ miệng y lại càng ác liệt hơn so với cánh tay cụt, mà “kiếm khí” phát ra từ cánh tay cụt lại càng lợi hại hơn so với tay phải. Nói cách khác, “kiếm khí” mà y phát ra hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi “trung gian” có hoàn chỉnh hay không. “Kiếm khí” của y đã hoàn toàn gắn liền tâm ý, vận dụng thành thạo, thu phát tự nhiên.

    Luồng “kiếm khí” này của y bắn về phía Kinh Đào Thư Sinh.

    Kinh Đào Thư Sinh chỉ đứng một bên xem trận chiến, vừa rồi giao thủ với Quan Thất nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, hắn giống như còn chưa tỉnh hồn, vẫn còn sợ hãi, nhưng hắn lại không muốn, không đành bỏ qua trận chiến đặc sắc tối nay, cho nên không rời đi.

    Thế nhưng hắn không ngờ được Quan Thất lại đột nhiên ra tay với mình, hơn nữa còn nói ra tay là ra tay, vừa mở miệng liền phát khí, xuất thủ.

    Hắn đành phải ứng chiến, kiên trì ứng chiến, gia nhập chiến trận.

    Chợt nghe Quan Thất cười như hét lớn, một mặt nói chuyện, đồng thời mỗi chữ đều phát ra “kiếm khí” tấn công Ngô Kỳ Vinh:
    - Ngươi cũng có khí công, hãy so tài một lần, xem thử khí của ngươi lớn hay là khí của ta lớn? Kiếm của hắn nhanh hay là kiếm của ta nhanh? Rốt cuộc côn và kiếm khí của ta cái nào lợi hại hơn?

    Dù đang trong trận chiến nhưng y vẫn nói một cách ung dung.

    Ngô Kinh Đào muốn trả lời, nhưng hắn đã trả lời không được.

    Hắn bị kiếm khí đánh đến mức nói không nên lời.

    Mễ Thương Khung không trả lời, hắn chỉ khổ chiến.

    Hắn râu tóc vàng vọt, nhưng khi đang gian khổ chiến đấu, còn thỉnh thoảng nhìn sang chung quanh, liếc về hướng mái cong, đầu ngọn gió, mái hiên, ngói nhà, bọ ngựa cúi đầu, thậm chí là từng hàng lục lạc.

    Hắn đang nhìn cái gì?

    Hắn đang tìm cái gì?

    Hắn đang nói cái gì?

    Chỉ có Tôn Thanh Hà có thể nói chuyện.

    Hắn đã đánh hăng say, đánh đến nghiện, đánh ra đấu chí và chiến ý bình sinh chưa từng có.

    Hắn còn hét lớn một tiếng:
    - Vô hình kiếm khí!

    Câu này không có gì đặc biệt, cũng không có bất kỳ điểm nào đặc thù. Không phải từ khi đối phó với Mễ công công, Quan Thất vẫn luôn sử dụng tuyệt học này sao?

    Thế nhưng Thích Thiếu Thương vừa nghe liền biến sắc.

    Cho dù không phải thật sự biến đổi sắc mặt, nhưng thần sắc quả thật khác trước.

    Ít nhất cũng khẩn trương hơn, giống như gặp phải đại địch.
     
  2. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 103 – Quyền Lớn Hay Là Danh Lớn?




    Chương 103 – Quyền lớn hay là danh lớn?

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Loại người giống như Quan Thất, trong tay đã từng nắm giữ quyền hành, khi đó Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường đều không lớn bằng Mê Thiên minh do y quản lý.

    Hiện nay y đã phát điên, quyền đã mất đi, nhưng y vẫn được nổi danh.

    Có điều, nếu như có người hỏi y muốn quyền hay là muốn danh? Quyền lớn hay là danh lớn? Câu trả lời của y có lẽ là ba chữ, “Ôn Tiểu Bạch”.

    Y hiện giờ đã không cần quyền, cũng không cần danh.

    Y chỉ cần người mình yêu, có thể ở cùng với mình.

    Nếu như không có, y đành gởi gắm vào võ công, luyện nó đến mức tốt nhất, cao nhất, mạnh nhất, mới nhất, cũng xuất sắc nhất.

    Trừ việc này ra thì không còn gì khác.

    Những thứ khác như quyền danh, y đều không quan tâm, đều không có ý theo đuổi. Nhưng khi một người làm một chuyện trong số đó đến mức ưu tú hơn bất cứ người nào trên đời, thậm chí là thiên hạ vô địch, những danh và quyền này đương nhiên sẽ theo đến. Đặc biệt là khi y không coi trọng những thứ này, sẽ càng giống như ruồi bu quanh người, đuổi cũng không đi.

    Nhưng hiện giờ đối với Quan Thất, những thứ này đều không quan trọng.

    Quan trọng là y đã mất đi Ôn Tiểu Bạch.

    Hiện giờ thứ còn lại chỉ có chiến chí, y muốn chiến đấu, muốn giành thắng lợi, muốn đánh thật tốt trận này.

    Cho nên y đã phát ra kiếm khí của mình, dùng phương pháp mới, phương thức mới.

    Vì vậy khi Tôn Thanh Hà hô lên “vô hình kiếm khí”, Thích Thiếu Thương là người đầu tiên biến sắc, bởi vì y hiểu được.

    Bốn chữ “vô hình kiếm khí” này không có gì đặc biệt, nhưng ít đi hai chữ “phá thể”.

    Đáng sợ là ở ít đi hai chữ này.

    Giống như “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” lúc trước, ít đi hai chữ “tiên thiên”, kiếm khí của Quan Thất lại trở thành không bị bất kỳ hạn chế nào của “tiên thiên”, càng phát huy tự nhiên, đến nỗi ngay cả cánh tay cụt của y cũng có thể phát ra “kiếm khí”.

    Hiện giờ “kiếm khí” mà y phát ra thiếu đi một từ “phá thể”.

    Nói cách khác, “kiếm khí” của y là không chỗ nào không thể phát, không chỗ nào không thể phóng, đã không dùng “phá thể”, cũng không cần “phá thể” mới có thể làm được.

    Ít đi hai chữ, giới hạn càng ít. Nói cách khác, “kiếm khí” của y lại càng đường xa trời đất rộng, có thể lên đến bầu trời xuống đến suối vàng.

    “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” đã đủ đáng sợ, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” càng lợi hại hơn, nhưng so sánh với “Vô Hình kiếm khí” này thì quả thật không tính vào đâu.

    Hiện nay Quan Thất ngay cả miệng cũng có thể phát ra “kiếm khí”, muốn phóng là phóng, nói thu là thu, mỗi lần nói một chữ là có thể đánh ra một luồng kiếm khí.

    Đây mới là kiếm khí thật sự, kiếm khí vô địch.

    Kiếm khí của y đã không nhận lục thân, cũng giống như đạo trời công bình.

    Kiếm lạnh khí nóng.

    Kiếm của y chém thần giết phật, khi sư diệt tổ.

    Y dùng giọng nói ngự kiếm.

    Kiếm chính là chính là kiếm.

    Đến mức này, Quan Thất đã không chỉ là “chiến thần”, mà còn là “vô địch”, không có địch thủ.

    Cũng bởi vì không có địch thủ, cho nên y muốn tìm địch thủ. Bởi vì khi mất đi địch thủ, chính mình lại trở thành địch thủ.

    Cho nên Quan Thất một lần nữa tập kích, lần này ánh kiếm của y quét về phía Địch Phi Kinh.

    Lý do mà y muốn công kích Địch Phi Kinh lại là:
    - Ta không thích ngươi cúi đầu, ngươi ngẩng đầu lên cho ta! Ngươi không ngẩng đầu lên, ta sẽ đánh cho ngươi ngẩng đầu!

    Địch Phi Kinh cũng biết rõ Quan Thất đã đánh đến thỏa thích, đánh đến hăng say.

    Y không phải là không đề phòng, nhưng y làm sao cũng không nghĩ ra được, Quan Thất đã dùng hai tay (bao gồm một cánh tay bị đứt) và miệng phát kiếm, còn có thể sử dụng “thứ” gì để đối phó với mình?

    Có.

    Còn không chỉ một luồng, mà là hai luồng.

    “Nhãn kiếm”.

    Quan Thất dùng mắt phát kiếm.

    Mắt vốn có lực lượng, thần thái của mắt gọi là “nhãn thần”, lực lượng của mắt lại gọi là “nhãn lực”, dao động do mắt phát ra lại gọi là “nhãn ba” (sóng mắt).

    Ánh mắt của Quan Thất như điện, cũng như kiếm.

    Cặp mắt của y phát ra hai luồng “Nhãn Kiếm”, ánh mắt như điện như kiếm công kích Địch Phi Kinh, tựa như va chạm với “Nhãn Đao” khi Địch Phi Kinh ngẩng đầu lên, phát ra tia lửa.

    Quan Thất cố ý phát ra “Nhãn Kiếm” với Địch Phi Kinh, bởi vì y đương nhiên nhớ được, Địch Phi Kinh từng khiến y chịu “thiệt thòi lớn”, chính là dùng “Nhãn Đao”.

    Lưỡi đao lạnh, mắt đao càng lạnh.

    Thứ nóng là tâm của Quan Thất.

    Quan Thất là một người từ trước đến giờ không nhận thua, bởi vì từ trước đến giờ y chưa từng thất bại.

    Hiện na chẳng những dùng sức một người, muốn so côn với Mễ Thương Khung, so kiếm với Tôn Thanh Hà, so khí với Ngô Kinh Đào, còn muốn so “nhãn lực” với Địch Phi Kinh.

    Lập tức, Địch Phi Kinh luôn luôn vững vàng bình tĩnh, gặp biến không kinh, cũng bị kéo vào trận chiến.

    Hiện giờ Quan Thất đã trở thành dùng một địch bốn. Một người chiến đấu với bốn đại cao thủ gồm Mễ Thương Khung, Tôn Thanh Hà, Ngô Kỳ Vinh, còn có Địch Phi Kinh vừa mới gia nhập.

    Không, không chỉ có bốn, là dùng một địch năm.

    Người thứ năm là Hắc Quang Thượng Nhân.

    Hắn đang muốn tránh đi, nhưng vừa mới bước ra, lại nghe Quan Thất quát một câu:
    - Người kia muốn chạy? Cùng tới vui đùa một chút đi!

    Chiêm Biệt Dã trong lòng cả kinh, chẳng lẽ hắn đang nói ta? Có điều Quan Thất đang một mình chống lại bốn đại cao thủ, không cớ gì còn có thể chú ý tới một kẻ đang lặng lẽ trốn đi như hắn.

    Thế nhưng đó là thật, Quan Thất thật sự nhìn chăm chú vào hắn, câu nói kia thật sự nhắm vào Chiêm Hắc Quang

    Bởi vì kiếm theo tiếng phát, khí cùng thanh tới.

    Một tiếng rít vang lên, một luồng kiếm khí đánh vào sau lưng Hắc Quang quốc sư.

    Chiêm quốc sư dùng thần công “Thiên Hạ Nhất Bàn Hắc” miễn cưỡng đánh tan một kiếm này, nhưng luồng kiếm khí thứ hai lại tới. Chiêm Hắc Quang giao đấu bảy tám chiêu, phát hiện bước chân của mình chẳng những không thể đi một bước, còn đang quay trở lại.

    Đánh đến mười sáu, mười tám chiêu, tình thế càng nghiêm trọng hơn, hóa ra hắn đã lùi về.

    Hoàn toàn đụng phải chiến cuộc, giống như gia nhập trận chiến, cùng với Ngô Kinh Đào, Mễ Thương Khung, Địch Phi Kinh, Tôn Thanh Hà gian khổ chiến đấu với chiến thần Quan Thất.

    “Phát hiện” này chẳng những khiến cho hắn kinh hồn bạt vía, còn gần như khiến chiến chí của hắn tan vỡ. Quan Thất còn lợi hại, đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

    Không chỉ một mình hắn có loại suy nghĩ này, những người khác cũng cảm thấy chấn động.

    Dương Vô Tà là một người trong số đó.

    Y ít nhất có ba sự kinh ngạc.

    Một, Chiêm Hắc Quang lại có thể giao đấu với Quan Thất hai mưoi hai, hai mươi ba chiêu, võ công tuyệt đối còn cao hơn suy đoán.

    Hai, chiến lực của Quan Thất đã hoàn toàn phi nhân, siêu nhân, thậm chí là phi thần, siêu thần. Hiện giờ y “chiến đấu từ xa” với Chiêm Biệt Dã, đã dùng tới ấn đường của mình. Chỉ cần vận kình, “kiếm khí” sẽ từ huyệt ấn đường nhanh chóng phát ra ngoài, đánh về phía Hắc Quang Thượng Nhân.

    Đây đã không chỉ là “vô hình kiếm khí”, nó thậm chí là hữu hình.

    Hữu hình vô hình, hữu ảnh vô tích, đã hoàn toàn không gò bó, hạn chế được kiếm khí của Quan Thất.

    Kiếm ở trong lòng, khí ở tại ý.

    Nó đã không có tên gọi khác, cũng không cần bất kỳ cái tên nào.

    Nó chính là “kiếm khí”.

    Bất kỳ cái tên nào cũng không thể giam cầm nó chu du trời đất, hướng về vạn vật, tự do tự tại, vô đối vô địch.

    Thậm chí ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo trên người, bất kỳ nơi nào cũng có thể phát ra “kiếm khí”.

    Dương Vô Tà còn có sự kinh ngạc thứ ba, bởi vì Quan Thất đã phát ra một “kiếm” về phía y.

    Quan Thất đương nhiên sẽ không “bỏ qua” Dương Vô Tà, y hoàn toàn không có lý do để “đối xử” đặc biệt với Dương Vô Tà.

    Chỉ có điều, y cũng không phải phát ra một “kiếm”, mà là “hai kiếm”.

    Lần này y dùng lông mày phát kiếm.

    Hai hàng lông mày của y đồng thời rung động, rung động dữ dội, cũng rất kịch liệt.

    Mày trái của y phát kiếm tấn công Dương Vô Tà, mày phải lại tấn công Vô Tình.

    Nói cách khác, lần này Quan Thất lại chủ động khiêu chiến, cùng lúc dùng kiếm khí liên tục chiến đấu với bảy đại cao thủ Tôn Thanh Hà, Địch Phi Kinh, Vô Tình, Ngô Kinh Đào, Mễ Thương Khung, Dương Vô Tà, Chiêm Hắc Quang, nhưng y vẫn còn chưa thỏa mãn, thế như không đủ, dương dương tự đắc.

    Đạo trời không thân, mình ta xưng hùng, hay cho một chiến thần Quan Thất.
     
  3. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 104 – Đạo Trời Không Công Bằng




    Chương 104 – Đạo trời không công bằng

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Chu Nguyệt Minh gặp phải nguy hiểm.

    Hắn gặp nguy hiểm không phải bởi vì đấu với Quan Thất, mà là vì mối họa ngầm Mễ Thương Khung.

    Công kích của Mễ Thương Khung đối với Quan Thất là cuồng bạo, mãnh liệt, hung ác, tàn nhẫn nhất.

    Lúc so chiêu, có câu là “một tấc ngắn, một tấc hiểm”. Hiện giờ hắn dùng ngón tay làm côn, nguy hiểm vô cùng, cho nên nơi nơi tấn công, chiêu chiêu liều mạng. Nhưng trong lòng hắn vẫn giư nguyên bình tĩnh, nhạy bén, thậm chí là đấu trí không đấu sức.

    Hắn nóng lòng muốn đánh bại Quan Thất, nhưng càng muốn giết chết Chu Nguyệt Minh.

    Là Chu Nguyệt Minh cố ý dồn hắn vào đường cùng, khiến cho hắn mất đi đường lui, đành phải đối diện với Quan Thất.

    Đánh bại Quan Thất chỉ là một loại yêu cầu, còn giết chết Chu Nguyệt Minh lại là một sự cần thiết.

    Bởi vì Chu Nguyệt Minh là “kẻ thù chính trị” của hắn. Nếu như hắn còn nắm quyền tại thế, Chu Nguyệt Minh nhất định sẽ làm gió làm mưa, lôi hắn xuống đài. Còn nếu hắn muốn thoái ẩn giang hồ, loại người này cũng nhất định sẽ không để cho hắn bình an sống qua tuổi già.

    Cho nên hắn muốn giết kẻ này, không chỉ hạ thủ vì mình, cũng phải ra tay vì Phương Ứng Khán.

    Phương tiểu hầu gia thiên chất hơn người, khôn ngoan sắc sảo, nhạy bén vô song, nhưng đối đấu với nhân vật gian xảo như Chu Nguyệt Minh vẫn sẽ gặp khó khăn.

    Hắn từng mấy lần mua chuộc người này, Chu Nguyệt Minh cũng để Phương Ứng Khán “mua chuộc”.

    Nếu như Chu Nguyệt Minh dứt khoát từ chối, vậy thì lại tốt, ít nhất cũng địch ta rõ ràng.

    Chu Nguyệt Minh vui vẻ tiếp nhận, nhưng rất nhiều chuyện lại biểu hiện bất nhất, nói một đàng làm một nẻo, còn về lợi ích thì hắn lại gom hết không chừa.

    Phương Ứng Khán có ý tiêu diệt người này, nhưng lại không tiện hạ thủ.

    Thứ nhất, tên mập này xem ra hoàn toàn không có lực sát thương, nhưng e rằng lực sát thương rất lớn, ngay cả Thiên Hạ Đệ Thất cũng chưa chắc có thể giải quyết được hắn.

    Thứ hai, quan hàm của người này khá cao, cũng không tiện trắng trợn giết chết. Còn nếu tiến hành ám sát, tên này vừa khéo lại là một kẻ giỏi về tranh đấu ngầm nhất.

    Thứ ba, Phương Ứng Khán cũng đã thật sự tìm người xuống tay, nhưng đều thất thủ.

    Người “thất thủ” không phải lập tức tự sát ngay đương trường, cũng bị người của Chu Nguyệt Minh giết chết ngay tại chỗ, nếu không cũng tuyệt đối không “phản bội” nói ra người đứng sau màn người là tập đoàn Hữu Kiều, thậm chí chính bọn hắn cũng không biết người xúi giục bọn hắn làm chuyện này là Phương Ứng Khán hoặc Mễ Hữu Kiều.

    Cho dù không vì chuyện hôm nay, Mễ Thương Khung cũng có ý trừ khử Chu Nguyệt Minh “cái đinh trong mắt” này.

    Có điều bởi vì thân phận tế nhị của hắn và Chu Nguyệt Minh trong quan trường, quan đình, cho nên cả hai đều tránh đối chọi ngoài sáng.

    Hiện nay thời cơ đã tới.

    Mễ Thương Khung cảm thấy hôm nay mình rất kỳ quái. Hắn vốn mặc bệnh suyễn, nhưng hôm nay chiến đấu lại không hề thở dốc.

    Trên người hắn thường tràn ngập một mùi hôi khác thường, hiện giờ giao đấu lại có một mùi vị khiến người ta tinh thần phấn chấn.

    Trên mặt hắn thường bị bao phủ bởi thần sắc chán nản uể oải, hiện nay râu tóc càng vàng vọt, nhưng mặt mày lại rạng rỡ, giống như đang đánh ra tam muội chân hỏa trong sinh mệnh.

    Hắn cảm thấy mình rất phấn khởi, rất phấn chấn, nhưng cũng cảm thấy hôm nay mình rất kỳ lạ.

    Hắn muốn nắm giữ hiện tại, đánh bại kình địch, giết chết kình địch.

    Hiện giờ cơ hội đã đến.

    Ngươi có từng nghe tiếng cơ hội gõ cửa không?

    Nhất định là nhẹ hơn nhiều so với tiếng sinh mệnh gõ cửa.

    Nếu như ngươi không cẩn thận lắng nghe, không kịp thời mở cửa, lúc mở cửa không hề chuẩn bị nghênh đón, rất dễ dàng bỏ qua cơ hội.

    Thời cơ đi mất sẽ vĩnh viễn không trở lại, ngươi đã không phải là ngươi khi đó, cơ hội tốt tùy thời sẽ biến thành nguy cơ.

    Cơ hội vốn đến từ nhân duyên gặp gỡ.

    Do đó có một số người cả đời chờ đợi cơ hội, cả đời oán hận cơ hội. Thực ra rất có thể cơ hội là thứ hẹp hòi, nó đến rồi lại đi, không phất tay áo, không mang áng mây, không kinh động người, không hỏi nguyên nhân đã bỏ đi, không còn thấy nữa, bóng dáng tan biến.

    Không nên chờ cơ hội.

    Nếu như trẻ tuổi, có đủ thực lực, nên đi sáng tạo cơ hội, nắm lấy cơ hội đưa vào trong nhà, trong chiếu, trên giường, thậm chí là trong túi, không cần phiền phức nó lại đến gõ cửa nhà ngươi.

    Quan Thất cũng đang bận tạo ra cơ hội.

    Y đang tạo ra cơ hội đánh người khác và người khác đánh y.

    Có lẽ đối với y, đây chính là hưởng thụ tốt nhất, thời cơ rèn luyện tốt nhất.

    Trong tám tên địch thủ này, hai người gây cho y áp lực lớn nhất, đứng mũi chịu sào, có thể coi là Mễ Thương Khung và Chu Nguyệt Minh.

    Nếu như nói võ công của y có thể chia đều làm năm phần, y đã dùng một phần trong đó để đối phó với Chu Nguyệt Minh, một phần khác dùng để đối phó với Mễ Hữu Kiều, ba phần còn lại đủ để ứng phó với năm tên địch thủ khác.

    Nhưng hiện giờ y còn ứng phó được, vẫn còn dư sức.

    Cho đến khi biến hóa đột ngột này xảy ra.

    Khi Tôn Thanh Hà một kiếm đâm đến gần Quan Thất, Quan Thất đột nhiên làm một chuyện.

    Y không né, không tránh, ngược lại còn uốn người trượt tới.

    Kiếm của Tôn Thanh Hà chỉ thiếu chút nữa đã đâm trúng Quan Thất. Sai một ly, chỉ một chút như vậy, đến nỗi ngay cả bản thân Tôn Thanh Hà cũng có cảm giác “đâm trúng rồi”.

    Nhưng rốt cuộc vẫn không đâm trúng.

    Quan Thất lại mượn dịp này vọt người áp sát, hai ngón tay nhẹ nhàng búng vào trên thân kiếm.

    “Xẹt!”

    Một vệt kiếm màu xanh bắn thẳng ra ngoài, bắn về phía Mễ Thương Khung.

    Mễ Hữu Kiều không ngờ Quan Thất lại đột nhiên mượn kiếm hữu hình để đánh ra kiếm khí vô hình, trong lúc cấp bách, ngón giữa tay phải vội vàng búng ra, dùng “côn quyết” đón đỡ kiếm khí.

    Một tiếng “bùng” vang lên, kiếm khí và côn kình va chạm vào nhau. Kiếm trong tay Tôn Thanh Hà rung lên, thân hình hắn cũng bắn ra hơn năm thước, nhưng vẫn còn ở trong “cơn bão chiến tranh”, không nhờ vậy mà thoát thân.

    Ngược lại, sau khi Mễ Hữu Kiều đón đỡ luồng kiếm khí kia, khớp ngón tay phát ra một tiếng “cách”, đột nhiên kẹp tay phải vào bụng, khom người xuống, tỏ ra rất đau đớn.

    Hóa ra xương ngón tay của hắn đã bị cường hành đánh gãy.

    Trong nháy mắt này, Quan Thất có thể áp sát truy kích, dùng kiếm khí của y giết chết Mễ công công. Nhưng cũng trong nháy mắt này, Chu Nguyệt Minh lập tức phát động công kích, không phải với Mễ Hữu Kiều mà là Quan Thất.

    Hắn làm như vậy, đương nhiên là có lý do.

    Môi hở răng lạnh.

    Đối diện với kẻ địch mạnh mẽ như Quan Thất, lỡ may mất đi một “chiến hữu” rất có năng lực, chẳng phải “chiến cuộc” tiếp theo sẽ càng thêm nguy ngập?

    Lúc này biến hóa xảy ra nhanh như chớp, Chu Nguyệt Minh đã không có thời gian suy nghĩ.

    Hắn xuất thủ một chiêu.

    Vừa vung tay liền chụp một cái, “chụp” về phía Quan Thất.

    Không hề ngại ngần, hắn xuất chiêu “chụp” lấy Quan Thất, dùng áo bào của hắn.

    Áo quần trên người đều là vũ khí của hắn, có thể dùng để công kích, cũng có thể dùng để bỏ chạy, đương nhiên ngày thường vẫn dùng để trang trí, chống lạnh, mặc lên người. Hắn ở trên giang hồ luôn luôn rất “chụp” được, ở trong quan trường cũng rất “ăn” được, ít nhiều đều có liên quan đến “Thoát Bào Nhượng Vị đại pháp, Bá Vương Tá Giáp thần công, Kim Thiền Thoát Xác tuyệt học” này.

    Hiện giờ hắn vung một chiếc áo bào chụp về phía Quan Thất, chụp thẳng xuống đầu.

    Nếu lần này Quan Thất bị hắn chụp được, vậy thì có dũng mãnh thiện chiến cũng giống như bị phế.

    Chỉ nghe những tiếng “bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp” liên tục vang lên, áo bào trên tay Chu Nguyệt Minh giống như hoa vụn bươm bướm bay tứ tán.

    Y phục trên tay hắn đã bị vỡ nát.

    Thứ phá vỡ áo bào của hắn đương nhiên là kiếm khí, kiếm khí của Quan Thất. Nhưng tiếng “bụp bụp“ liên tục vang lên lại không phải do kiếm khí phát ra, mà là âm thanh từ miệng Quan Thất.

    Lúc y phát ra tiếng “bụp” thứ nhất cũng giống như xuất kiếm, lúc phát ra tiếng thứ năm cũng giống như đã xuất ra năm kiếm.

    Y lại dùng tiếng phát kiếm, kiếm thanh của y đã phá hủy áo bào của Chu Nguyệt Minh chụp xuống đầu.

    Đến lúc này, Chu Nguyệt Minh đương nhiên đã không “chụp” được Quan Thất. Hắn một kích thất bại, đành phải rút lui.

    Ngay lúc này hắn lại gặp nguy hiểm.

    Mễ Thương Khung vốn đang khom người, đột nhiên trở nên thẳng tắp.

    Hắn dùng một ngón tay đâm về phía Chu Nguyệt Minh.

    Ngón tay của con người dài bao nhiêu?

    Ngón tay có dài, nhiều nhất cũng chỉ có một đoạn, không tới nửa thước.

    Thế nhưng ngón tay của Mễ Thương Khung xuất thủ, lại giống như dài ra, giống như một khúc côn giết người màu da.

    Bất kể ngón tay phải của hắn có gãy hay không, lần này hắn lại dùng ngón giữa tay trái.

    Hắn dùng ngón tay làm côn, một côn tấn công vào chỗ hiểm của Chu Nguyệt Minh.

    Trong nháy mắt này, Chu Nguyệt Minh bị tập kích, chợt giật mình sinh ra một sự giác ngộ.

    Đạo trời không công bình?

    Hắn giải nguy cho Mễ Hữu Kiều, nhưng Mễ công công lại muốn dồn hắn vào chỗ chết.

    Hắn quản lý hình phòng, nhìn thấy rất nhiều phạm nhân vô tội hoặc có tội gào khóc vùng vẫy, không nơi cầu cứu, hắn cũng thầm mắng một câu “đạo trời không công bình”.

    Nhưng hắn cũng bất lực.

    Hắn cũng không muốn làm anh hùng, làm đại hiệp, làm Địa Tạng Vương Bồ Tát, địa ngục không dung, tù ngục không trống, hắn sẽ không ra.

    Hắn thậm chí sẽ không vì vậy mà không làm nữa.

    Nhưng hiện giờ, hắn không ngờ mấy chữ “đạo trời không công bình” này lại nhanh như vậy, đột nhiên như vậy, không công bằng như vậy xảy ra với hắn.

    Vào lúc này cảnh này, tình này nơi này, Mễ Thương Khung lại tập kích hắn.

    Lần này xem như hắn xong rồi.

    Hắn thật sự không tránh khỏi một kích này.

    Hắn cũng biết câu “chó săn cuối cùng cũng phải chết trên núi, tướng quân khó tránh khỏi chết trong chiến trận”, nhưng hắn không ngờ được lúc mình hành thiện cứu người lại gặp phải gặp ương.
     
  4. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 105 – Trời Đất Công Bằng




    Chương 105 – Trời đất công bằng

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Sau lưng con người có ít nhất hai mươi sáu huyệt vị quan trọng, chỉ cần đánh trúng bất kỳ nơi nào cũng đủ dẫn đến mất mạng.

    Thực ra không phải, cũng không chỉ như vậy.

    Chỉ cần người tập kích dùng một thanh vũ khí sắc bén, bất kể tấn công vào nơi nào trên người cũng có thể tạo thành chí mạng.

    Chỉ đau và chảy máu cũng có thể lấy mạng người.

    Thực ra không phải, cũng không nhất định.

    Bởi vì có lúc không cần dùng vũ khí sắc bén, chỉ cần bị lây nhiễm, hoặc là bệnh tật, đều có thể khiến người ta mất mạng.

    Nhất là cao thủ giống như Mễ Thương Khung, người nào trúng phải một chỉ của hắn, cho dù đánh vào nơi nào cũng sẽ mất đi tính mạng.

    Cho nên chỉ cần Chu Nguyệt Minh không tránh được một kích này, nhất định phải chết.

    Có rất nhiều người, vào lúc gặp phải hoạn nạn, luôn có người nguyện ý ra tay cứu giúp. Nguyên nhân không có gì khác, phần lớn là vì những người này ngày thường làm nhiều việc thiện, kết duyên rộng rãi.

    Nhưng điều này cũng không phải là tất nhiên, có câu “người tốt không sống lâu, kẻ ác họa ngàn năm”, rất nhiều người tốt thiện tâm lại không có kết quả tốt, còn kẻ ác làm chuyện xấu lại được chết già, khiến mọi người nhìn thấy trong lòng nguội lạnh. Nếu như không có chuyện nhân quả báo ứng, vậy thì chỉ cần mưu đồ trước mắt, không cần để ý đến hậu quả.

    Phật gia luôn khuyên người rằng có báo ứng, những gì kiếp này phải chịu là nhân của kiếp trước, quả của kiếp sau. Cách nói này trước tiên phải chứng thực có chuyện luân hồi, nếu như không thể, ai biết đây có phải là lừa gạt hay không? Trên thực tế chỉ là một vở kịch lừa người hành thiện. Rốt cuộc đạo trời công bằng, ý trời bất công, thường giúp người thiện, cũng thường ban cho người lành.

    Còn như cách nói một người làm nghiệp ác, thiện công, họa báo, họa quả sẽ báo ở đời sau hoặc người khác, vậy thì càng không có đạo lý. Bản thân hắn không chịu, lại bắt người khác chịu thay, cho dù là con cái ruột thịt, những việc làm của hắn cũng chưa chắc có thể khiến người khác phải gánh chịu lây. Nếu làm cho người khác bị quả báo thay, công đạo ở đâu? Người nào gây nghiệt người đó bị quả báo, như vậy nhân quả nghiệp báo mới nhất thống.

    Thiên công địa đạo (trời đất công bằng), rốt cuộc phía trên có thiên công hay không? Dưới đất có địa đạo hay không? Nếu như có thì xin sớm biểu hiện, nhất định sẽ khiến người ta an lòng, có nơi nương tựa; nếu không có thì cũng nên sớm báo trước, mọi người lại ngươi nghi ta gạt, tử đấu với nhau, không tin phật, không quản trời, cũng không để ý tới thiên hạ có đạo hay không, chỉ hành hiệp đạo, tận sức lực của mình để làm chuyện nên làm.

    Giống như đám kiêu hùng kinh sư tối nay, bọn họ đang liên thủ chiến đấu với cường địch, đồng thời cũng đấu đá lẫn nhau.

    Rốt cuộc đấu tranh này vẫn chưa chấm dứt.

    Là anh hùng thì tuyệt không cúi đầu, là kiêu hùng thì quyết không khuất phục.

    Chu Nguyệt Minh vốn là một người biết co biết duỗi, nhưng chết dưới ám toán của Mễ Thương Khung như vậy, hắn đương nhiên không cam lòng, cũng không khuất phục.

    Nhưng hắn không mất mạng, bởi vì có người ra tay cứu hắn.

    Hơn nửa đời của hắn cũng kết không ít nhân duyên, tặng không ít nhân tình, nhưng cũng gây ra không ít nghiệt, làm không ít chuyện thiệt người lợi mình. Có điều hiện giờ, người ra tay cứu giúp cũng không phải là những người thiếu tình nghĩa của hắn.

    Mà là Quan Thất.

    Quan Thất chợt thấy Mễ Hữu Kiều ra tay ám toán Chu Nguyệt Minh, y đang dùng một quyền địch mười sáu tay, nhưng vẫn kịp thời cứu giúp.

    Y đã từng nói sẽ bảo vệ Chu Nguyệt Minh, y nói được là làm được.

    Cho dù nhiều cao thủ đỉnh cấp tại kinh sư vây đánh một mình y như vậy, nhưng cục diện vẫn bị y khống chế.

    Thậm chí mọi người còn bất giác bị y lôi kéo, nhảy lên nóc nhà cổ xưa, kịch chiến không ngừng.

    Nhưng dù sao y cũng chỉ có một tay, tay của y cũng không đủ dài.

    Một chỉ kiếm khí của y phải đối phó với tám đại cao thủ.

    Nhưng tóc của y lại tuyệt đối đủ dài, cũng đủ nhiều.

    Y hét lớn một tiếng, một sợi tóc bay ra, giống như một thanh kiếm màu đen đâm thẳng vào đầu ngón tay của Mễ Thương Khung.

    Nó giống như một thanh kiếm, kiếm đen.

    Kiếm nhỏ như tơ nhện.

    Đó vốn là một sợi tóc đen trên đầu y, nhưng vẫn khiến cho Mễ Hữu Kiều từng một côn chỉ trời, một bổng đánh quần hùng không dám đón đỡ.

    Hắn lập tức thu tay, triệt chiêu.

    Lúc hắn triệt chiêu cũng đồng thời đổi chiêu.

    Hắn có năm ngón tay, cả năm ngón đều tấn công Chu Nguyệt Minh.

    Năm ngón tay như côn.

    Hắn dùng côn pháp một ngón đã có thể giết chết Trương Tam Bá, huống hồ hiên giờ năm ngón tay đều xuất ra.

    Hắn biến chiêu rất nhanh, nhưng Quan Thất chuyển chiêu càng nhanh hơn.

    Mễ Thương Khung liên tục thu năm ngón tay, như vậy đã coi là nhiều. Nhưng Quan Thất hất đầu một cái, đã phát ra một trăm mấy chục kiếm.

    Y dùng mái tóc trên đầu phát kiếm, kiếm kiếm đoạt mệnh.

    Sắc mặt Mễ Thương Khung lập tức phát xanh.

    Hắn không ngờ rằng giết Chu Nguyệt Minh không được, lại gặp phải kiếm ảnh đầy trời, kiếm khí đầy đất.

    Chuyện này đúng là chết người.

    - Ta nói rồi, không cho phép các ngươi ở trước mặt ta làm hại tên mập này.
    Chợt nghe Quan Thất cười ha hả nói:
    - Ngươi dám giết hắn, ta sẽ giết ngươi.

    Tóc như kiếm, kiếm khí ép xuống đầu.

    Mễ Thương Khung vừa xuất chiêu vừa tránh kiếm, còn phải ngăn cản một trăm mấy chục luồng khí dày đặc. Hắn nóng lòng bảo vệ mình, cũng bị ép phải cứu mình, do đó hắn đã làm một chuyện.

    Hắn còn có một tay, năm ngón tay.

    Hắn phát một chiêu về phía Thích Thiếu Thương ở bên cạnh, một chiêu có năm côn.

    Thích Thiếu Thương cũng không ngờ lúc này Mễ Thương Khung lại tập kích mình, cho dù lần tập kích này không giống như khi hắn muốn đẩy Chu Nguyệt Minh vào chỗ chết, hắn chỉ muốn ép Thích Thiếu Thương ra tay.

    Hắn muốn ép Thích Thiếu Thương ra mặt.

    Thích Thiếu Thương bị tập kích, miễn cưỡng tiếp được năm côn kia, trông thấy bóng tóc như núi, y đã phải đối diện với “tóc kiếm” ngàn tơ vạn sợi kia.

    Trong nháy mắt này y lại lộ ra công phu thật sự.

    Thích Thiếu Thương thấy chiêu xuất kiếm, thấy tóc cắt tóc, thấy kiếm đối kiếm, thấy khí phá khí, một hơi liên tục đã ngăn cản hơn bốn trăm kiếm.

    Bóng kiếm của Quan Thất đột nhiên tan biến.

    Lúc này Thích Thiếu Thương mới thu kiếm lại.

    Một tiếng “xoát” vang lên, ánh sáng xanh chợt lóe, Quan Thất đột nhiên phát ra một kiếm với Thích Thiếu Thương.

    Đây mới là thật sự xuất kiếm.

    Một kiếm này phát ra cực nhanh, cực tốc, đã đạt đến cực hạn của kiếm pháp và tốc độ.

    Thích Thiếu Thương nhìn một kiếm này đâm tới, trong đó không ẩn chứa biến hóa, thậm chí chiêu thức cũng bình thường không có gì lạ, nhưng một kiếm này mới là tinh hoa và cực hạn của tất cả kiếm pháp.

    Ngàn kiếm trăm kiếm, vạn chiêu triệu thức, đều không bằng một kiếm này ẩn chứa phong lưu, bao hàm tinh hoa.

    Thích Thiếu Thương đã không kịp vung kiếm.

    Cho dù y dùng kiếm chống đỡ, cũng hoàn toàn không tiếp được một kiếm này.

    Y không phá được một kiếm này, không ngăn cản được một kiếm này.

    Kiếm không ngăn được, y sẽ không ngăn cản.

    Y quyết định phải nhìn thấu, nhìn thấu mới dám bỏ xuống, bỏ xuống mới có thể tự tại.

    Y hét lớn một tiếng, không lùi mà lại tiến tới, bước về phía trước một bước.

    Bước một bước dài.

    Một bước dài này nhìn như tiến tới, thực ra lại tránh qua hơn một trượng.

    Y đành phải tránh né một kiếm kia.

    Một kiếm kia của Quan Thất đâm vào không khí.

    Y phục trước ngực Thích Thiếu Thương lại vang lên một tiếng “xoẹt”, rách một lỗ, hơn nữa còn có mấy sợi tóc mai rơi xuống.

    Nhưng y vẫn không chết, không ngã, thậm chí cũng không chảy máu, không bị thương.

    Cuối cùng y đã tránh khỏi một kiếm này, nhưng y cũng giống như đã “chết” một lần.

    Một kiếm được xưng là “không phá được” này vẫn bị y phá tan, tránh thoát.

    Rốt cuộc Thích Thiếu Thương có tránh khỏi một kiếm tập hợp niệm lực trời đất, tinh hoa trọn đời của Quan Thất hay không?

    Đáp án này e rằng chỉ có hai người biết, một là người phát kiếm, một là người chịu một kiếm này.

    Bọn họ đương nhiên chính là Quan Thất và Thích Thiếu Thương.
     
  5. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 106 – Biết Người Biết Ta




    Chương 106 – Biết người biết ta

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Biết người biết ta, trong lòng hiểu rõ.

    Bằng hữu tốt là tương tri, có thể đối xử chân thành.

    Nhưng có lúc kẻ địch tốt càng là tri kỷ tri âm, càng hiểu ngầm, càng hợp ý.

    Kẻ địch tốt giống như mũi đao và lưỡi dao, lòng bàn tay và mu bàn tay, mặt trăng và mặt trời, giống như một thể hai mặt, một cảnh hai góc độ, mộng và thật.

    Có lúc mộng chính là thật, thật chính là mộng.

    Tại khoảnh khắc này, Thích Thiếu Thương cũng không trúng kiếm, nhưng y hiểu được, Quan Thất đã nhường mình một kiếm.

    Trong nháy mắt này, Quan Thất còn dùng “nghĩ ngữ truyền âm” nói mấy câu:
    - Ngươi chỉ còn một tay vẫn có được tu vi như vậy, thật sự không dễ dàng. Ta cũng chỉ có một tay, ta sẽ không giết ngươi.

    Thích Thiếu Thương sợ hãi.

    Phản ứng đầu tiên của y không phải cảm kích, mà là kinh hãi.

    Đến lúc này, cảnh này, mức độ này, Quan Thất một mình chiến đấu với quần hùng, chẳng những có thể dễ dàng thắng lợi, còn có thể thu phát tự nhiên, tha mà không giết, còn giữ gìn mặt mũi cho đối phương, không để cho mọi người phát hiện, hơn nữa còn có thể dùng “nghĩ ngữ truyền âm” ung dung lên tiếng (một loại phương thức nói chuyện rất tốn khí lực, chỉ có đối phương mới nghe được, người khác sẽ không nghe thấy), sức chiến đấu của Quan Thất thực sự vượt xa tưởng tượng của y, không có hi vọng đuổi kịp.

    Quá đáng sợ.

    Đó đã không phải là người, mà là thần, hoặc là ma.

    Tại khoảnh khắc nà rất hi vọng trên đời này không chỉ có một Quan Thất, tốt nhất còn có Quan Bát gì đó, có thể áp chế Quan Thất này, mới không để cho Quan Thất trở thành độc nhất vô nhị , độc bước thiên hạ, độc bá giang hồ, mình ta độc tôn.

    Lúc này thần sắc của Quan Thất cô độc đến mức gần như cô tuyệt.

    Thần chí của y rất cô tuyệt, như có suy nghĩ, đau khổ suy tư.

    Y đang ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời vô tận.

    Nơi vô tận có gì? Trong đêm tối lại không ngừng vang lên tiếng kêu ù ù?

    Trời xanh im lặng.

    Quan Thất vừa kịch chiến vừa ngẩng mặt nhìn trời xanh, chẳng lẽ y có đầy bụng tâm sự, đầy lòng tâm tư, còn im lặng hỏi ông trời?

    Hỏi trời trời không tiếng, hỏi đất đất không âm.

    Ngay lúc này, chợt nghe có người ở trên dốc cao nhất nhỏ giọng ngâm nga:
    - Đồng hành với người, nắm lấy tay người, cùng người đến già… Thất ca, ước định của chúng ta, chẳng lẽ huynh đã quên rồi sao?

    Mấy câu này nói giống như quặn thắt ruột gan, dịu dàng cảm động, giống như tình đến sâu đậm, ai oán cực kỳ.

    Quan Thất chợt nghe, sắc mặt lập tức biến đổi, kêu lên:
    - Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Nàng đang ở đâu? Uớc định của chúng ta, lâu như trời đất, làm sao có thể quên được. Đời này kiếp này, sáu đời ba kiếp, nàng rốt cuộc muốn ta đợi đến khi nào? Nàng rốt cuộc muốn trốn tránh đến khi nào?

    Giọng nói thê thảm, dung mạo thê lương.

    Người thê sầu, hơn nữa còn cô tịch.

    Y vừa thất thần, tám đại cao thủ lập tức xông lên, muốn một kích giết chết y.

    Y tóc tai bù xù, sừng sững bất động.

    Y không phản kích, cũng không chống đỡ.

    Y chỉ đưa một tay ra, chỉ kiếm hướng lên trời

    Một tiếng “ầm” vang lên, trời cao rạn nứt, một ánh chớp lóe lên rồi tắt, lại có mấy tiếng sấm nổ vang.

    Khi ánh chớp chiếu sáng, chỉ thấy ở chỗ thấp trên bầu, một vật như chim lớn dừng giữa không trung, phát ra tiếng kêu quái dị ù ù ong ong.

    Hóa ra âm thanh khác thường là đến từ vật này.

    Đây là vật gì?

    Nhưng cẩn thận lắng nghe lại cảm thấy không phải.

    Âm thanh khác thường giống như vang lên từ trong lòng, trong lòng mỗi người, cao thấp rộng hẹp không giống nhau. Đương nhiên không hề nghi ngờ, trong lòng Quan Thất, nó vang lên thành một câu hỏi, lại che lấp tất cả âm thanh khác.

    Quan Thất một kiếm chỉ trời.

    Kiếm của y vừa giơ lên, liền ngưng tụ một lực lượng vô cùng đáng sợ, không ai có thể xông vào, áp sát, tấn công được trong phạm vi khí tức của y.

    - Lên trời xuống đất…
    Quan Thất lạnh lùng nói:
    - Ta vô địch.

    Sau đó y bi thương gào lên:
    - Tiểu Bạch, nàng đang ở đâu? Ta rất yêu nàng, nàng đã hiểu lầm ta rồi!

    Chợt nghe sau con dốc cao nhất cũng là xưa nhất trong hoàng thành, một giọng nữ hơi do dự hỏi:
    - Huynh yêu… ta? Nếu như huynh thật sự yêu ta… tại sao ngày đó lại muốn Lôi Tổn gả con gái của hắn cho huynh?

    Quan Thất vừa nghe, giống như bị trúng đòn, đột nhiên thở dài, bi thương chua xót nói:
    - Ta cho rằng cô gái ở Lục Phân Bán đường kia chính là nàng, ta vẫn cho rằng nàng đang nương nhờ Lôi Tổn… Trời ạ, tướng mạo của nàng và Lôi Thuần lại giống nhau như vậy…

    Cô gái ở chỗ tối dưới dốc kia nghe vậy, dường như không vui, cười lạnh nói:
    - Hoang đường. Tuổi tác của cô ấy và ta cách nhau xa như thế, làm sao huynh có thể nhìn lầm ta là cô ấy…

    Quan Thất ngẩn ngơ, chỉ lặng lẽ nói:
    - Ta… sai rồi. Thế nhưng dáng vẻ của các người thật sự rất giống nhau, ta lại… Những ngày vừa qua, ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ít khi tỉnh táo, một thân võ công này hành hạ ta đủ rồi.

    Y là nhất cấp chiến thần, nhất đại tông sư, nhưng trước mặt người mình yêu, y có sai liền thản nhiên thừa nhận, cho dù ở trước mặt quần hùng, y cũng thẳng thắn vô tư, không hề che giấu.

    Chỉ nghe y đau xót kêu lên:
    - Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Những hành hạ khác đều không lớn bằng ta tư niệm nàng, đều không khổ bằng ta nhớ nhung nàng, đều không sâu đậm bằng ta yêu thương nàng… sự hành hạ mà nàng gây ra cho ta mới là đáng sợ nhất. Nàng trở lại đi, đừng trốn tránh ta nữa!

    Y thành ý nói ra tiếng lòng như vậy, người khác nghe được cũng cảm thấy bi thương.

    Y một kiếm giơ lên trời, kiếm thế, khí thế đã kích phát khí tức cực lớn, dồn ép đám người đang phát động công kích với y, không ai có thể đến gần trong phạm vi khí tức của y. Cộng thêm cuộc nói chuyện này, khiến cho đám người Thích Thiếu Thương, Vô Tình, Dương Vô Tà, Tôn Thanh Hà vốn bị kích thích đấu chí “nhất quyết thắng bại”, đều nảy sinh ý niệm “dừng tay”.

    Chỉ nghe giọng nữ kia im lặng một lúc, sau đó nói một cách xa xăm:
    - Không phải ta đang ở đây chờ huynh sao? Huynh muốn gặp ta thì tới đây đi!

    Mặc dù lúc này Quan Thất đã có vẻ hồn bay phách lạc, nhưng kiếm ý và khí thế của y vẫn còn.

    Chỉ cần sát khí và đấu chí vẫn còn, không ai có thể giết được Quan Thất.

    Nhưng hiện giờ, Quan Thất vừa nghe cô gái kia gọi, tất cả sát tính, đấu chí đều đã hóa thành mềm dẻo giống như có thể quấn quanh ngón tay.

    Y rất vui mừng đáp một tiếng:
    - Được!

    Kiếm thế vung lên, cổ tay kéo một cái, quát lớn:
    - Tránh ra!

    Lập tức quần hùng đang bao vây y giống như rẽ sóng, bị y vung kiếm chỉ một cái, phân ra thành một đường rãnh.

    Quan Thất nói đi là đi, muốn rời là rời.

    Y phi thân lên, lướt về phía góc tối nơi con dốc kia.

    Góc tối nơi con dốc có gì?

    Sau bức màn mỹ lệ có bóng dáng xinh đẹp của người con gái.

    Bên trong ánh đèn ấm áp là gia đình ấm áp.

    Trên vó ngựa lộc cộc là khách qua đường.

    Tiếng đàn réo rắt đến từ đầu ngón tay như cành hẹ mùa xuân.

    Tại nơi cao lạnh trong hoàng thành nửa đêm, tại con dốc trên đỉnh lầu rồng này.

    Nhưng dưới dốc là gì?

    Nếu có người, đó là ai?

    Nếu có chuyện, sẽ xảy ra chuyện gì?

    Nếu có tình, trời nếu có tình trời cũng già.

    Mây thu không mưa thường tối tăm.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)