Cổ Điển Quần Long Chi Thủ - Ôn Thụy An

  1. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 97 – Côn Nặng Như Núi




    Chương 97 – Côn nặng như núi

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Trận chiến vẫn tiếp tục.

    Côn nặng như núi, người lại nhẹ như én.

    Bóng côn nặng nề, Quan Thất bị vây trong côn ảnh trùng trùng, chỉ có thể dịch chuyển, né tránh, nhảy lên, vùng vẫy.

    Đánh đã lâu, Mễ Thương Khung khó tránh khỏi thở dốc.

    “Mùi vị lão nhân” trên người hắn phát ra càng lúc càng đậm, bản thân hắn giống như một con thú giận dữ, đang ngửi, nghe, liếm, hôn, mang theo mùi hôi, gào thét muốn cắn, gặm, kéo, xé con mồi của hắn. Nhưng bóng ma của hắn lại giống như ruồi bu thi thể, tĩnh mà vô thanh, dán, dính, kề, dựa vào người hắn, đang lặng lẽ hút lấy thần chí và tinh túy của hắn.

    Đừng tưởng rằng hắn già rồi, thở dốc rồi, không còn sức nữa. Trên thực tế, hắn càng thở dốc thì đấu chí càng cao, gió côn càng mạnh, côn pháp càng tuyệt diệu, mà sát khí do côn phát ra cũng càng không thể chống cự.

    Côn vốn chỉ dài ba thước tám, sau đó dài đến một trượng hai, hiện giờ đã dài đến một trượng tám.

    Côn dài trượng tám, từng côn hướng trời, từng chiêu chết người.

    Xem ra Quan Thất đã không còn sức chống đỡ, chỉ có thể né tránh.

    - Ngươi xem!
    Nhưng Dương Vô Tà lại ưu tư nói với Tôn Ngư:
    - Ngươi hãy chú ý biểu tình của Quan Thất.

    Tôn Ngư lập tức lưu ý đến.

    Quan Thất thân ở hiểm cảnh, đang trong khốn khó, y lại cắn răng, mái tóc tung bay, gương mặt phát sáng, trong mắt cũng phát ra ánh sáng, giống như một đứa trẻ nhìn thấy thứ gì thú vị (cho dù là một con con ếch, một con chuồn chuồn, thậm chí là một con ruồi), cần phải bắt nó vào tay. nguồn truyện . c o m

    Nếu như y thật sự thân ở tuyệt cảnh, sao lại có thần sắc như vậy?

    Nếu như y thật sự sống chết khó lường, sao lại có vẻ không quan tâm như thế?

    Tôn Ngư vốn định hỏi, nhưng hắn lập tức cảm thấy mình hỏi câu này là thừa.

    Bởi vì Quan Thất đã phản kích.

    Không, y không phải chỉ phản kích, mà là y vừa phản kích liền thoát khốn, trút giận, chuyển bại thành thắng, đổi thủ thành công.

    Hoặc có thể nói, y đã thoát khốn, thoát nguy, phản kích.

    Lần này y phản kích, lại không dùng tới võ công của bất cứ người nào, mà dùng võ công của mình.

    Y vừa động thủ, một tiếng “xoẹt” vang lên, một luồng kiếm khí từ trước mặt xé gió bắn ra.

    Y phát chiêu một cách tự nhiên, xuất chiêu một cách tự tại.

    Y chỉ có một tay, không có binh khí, nhưng Mễ Thương Khung hai tay cầm côn dài giống như một con rồng bay, hoàn toàn chỉ biết chống đỡ, mệt mỏi ứng phó.

    Y tùy ý tự nhiên, vừa giơ tay, vừa vung chưởng, lập tức phát ra một luồng kiếm khí ác liệt.

    Mễ Thương Khung né trái tránh phải, tay áo phất phơ, râu tóc tung bay, thỉnh thoảng còn loạng choạng, đã bắt đầu có dấu hiệu chật vật.

    Lần này, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà vốn thích kiếm và giỏi kiếm pháp đều nhìn nhau, thất thanh kêu lên.

    - Tiên Thiên Vô Thượng cương khí!

    - Vô Hình Phá Thể kiếm khí!

    Đây chính là “Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm Khí đại pháp” danh chấn thiên hạ, vượt bậc võ lâm của Quan Thất.

    Lúc trước đối phó với mười một đại cao thủ, Quan Thất chỉ tiện tay nhặt đến, dùng tuyệt kỹ của đối phương. Hiện giờ y đối phó với Mễ Thương Khung, cuối cùng đã dùng đến võ công có một không hai của mình.

    Côn nặng như núi, kiếm lại nhẹ như không.

    Kiếm trên tay Quan Thất không phải vật thật, không có mũi, cũng không có lưỡi, nhưng lại đều là mũi, đều là lưỡi.

    Kiếm của y là khí.

    Khí là hư không, cho nên không chỗ nào không tồn tại, không gì không làm được, không gì không phá được, không việc thiện nào không đến, không việc ác nào không làm.

    Kiếm khí của y vừa xuất ra, côn của Mễ Thương Khung càng “nặng” thêm.

    Côn của hắn vốn nhỏ và không dài, côn pháp của hắn múa đến lúc hăng say, một côn hướng lên trời, vừa cứng vừa trầm, biến dài biến lớn, nhưng hắn tiện tay múa lên vẫn xem nặng như nhẹ.

    Cho nên, vừa gặp phải kiếm khí của Quan Thất, “côn” của hắn lại biến, biến thành ngắn hơn, dần dần biến nhỏ.

    Thậm chí còn giống như càng biến càng nặng, cầm ở trên tay Mễ Thương Khung giống như càng lực bất tòng tâm.

    Quan Thất vừa hò hét vừa phát chiêu, giơ tay, vung ngón đều phát ra kiếm khí. Ánh mắt của y phát sáng, trên mặt cũng phát sáng, thậm chí ngay cả mỗi sợi tóc rối trên đầu đều lập lòe khí và ánh sáng.

    Y vừa gào thét vừa quát lên:
    - Bỏ côn!

    Mễ Thương Khung râu tóc vàng vọt, ánh mắt vàng vọt, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng bắt đầu vàng vọt.

    Lúc này, bởi vì liên tục giao chiến, người của Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường, thậm chí là hình bộ nha môn đều bị kinh động, ào ào lấy đuốc ra. Ánh lửa chiếu rọi tận trời, cũng chiếu vàng dung mạo của Mễ Thương Khung.

    Càng chiếu rõ vẻ mệt mỏi của hắn.

    Người tinh mắt thậm chí có thể phát hiện hắn đang tróc ra, râu tóc của hắn đang từng phần, từng tấc, thậm chí là từng sợi rơi xuống.

    Dưới ánh lửa và kiếm khí đan vào nhau, râu tóc tung bay, có thể tưởng tượng được hiểm cảnh của Mễ Thương Khung.

    Nhưng như đã nói qua, tướng soái không trời sinh, kiếm khí không ánh sáng, ánh sáng của binh khí lại từ đâu tới?

    Đến từ hai thứ, một là côn, hai là kiếm khí.

    “Kiếm khí” của Quan Thất lại phát ra một loại ánh sáng khó mà hình dung, đó giống như sắc trời, cực quang, hoặc là một loại lửa lòng khai sáng, lửa trời chiếu rọi.

    Mà côn của Mễ Thương Khung vốn đen kịt thô ráp, lúc múa lên cũng bộc phát ra một loại ánh sáng kỳ dị, thậm chí còn lộ ra sự sắc bén như Hỏa Luyện Chân Chủ.

    Cho nên Dương Vô Tà nhìn thấy, không nhịn được nói một câu:
    - Hắn còn chưa bại.

    Tôn Ngư nhìn thế nào cũng không hiểu.

    Côn đang biến ngắn, kiếm khí lại tung hoành khắp nơi.

    (Mễ Thương Khung sao có thể không bại?)

    Dương Vô Tà dường như nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn.

    - Hắn chiêu đã bại, thế đã mất, lực đã tận, nhưng thần còn chưa diệt. Ngươi xem, côn của hắn vẫn có ánh sáng, đủ thấy một điểm nhân trong lòng còn chưa tắt chưa diệt. Hắn vẫn có thể đánh tiếp.

    Đây là tổng kết của y.

    Tổng kết chính là bản lĩnh của y, mặc dù y thường nhường việc này lại cho chủ nhân của mình. “Chủ nhân” của y bao gồm Tô Già Mạc, Tô Mộng Chẩm và Thích Thiếu Thương, nhưng không phải Vương Tiểu Thạch.

    Vương Tiểu Thạch chỉ thích tham dự, không thích tổng kết, hắn luôn luôn “đẩy” chuyện này cho Dương Vô Tà.

    Tổng kết thành công luôn đến từ phán đoán và suy lý rõ ràng.

    Khả năng phán đoán của Dương Vô Tà luôn thanh thoát.

    Lần này y cũng không đoán sai, bởi vì y còn chưa nói xong, tình hình giao chiến lại biến đổi.

    Mễ Thương Khung quả nhiên đã “bỏ côn”.

    Nhưng hắn vẫn không bại, ngược lại còn phản công.

    Quan Thất hét lớn một tiếng:
    - Nhanh!

    Tất cả những người xem trận chiến đều cảm thấy trước mắt sáng lên, giống như trời đất đột nhiên “bừng sáng”.

    Mễ Thương Khung giống như bị trúng đòn, là đòn nặng, nhưng hắn lại làm một chuyện.

    Côn của hắn rời tay bay đi, xé gió tập kích.

    Trong tay hắn đã không có côn, nhưng côn vẫn còn.

    Côn vẫn đang ở trong tay hắn, tay của hắn chính là côn.
     
  2. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 98 – Thiên Mã Hành Hung




    Chương 98 – Thiên mã hành hung

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Người thích tài phú, nếu như nhìn thấy ngọc ngà châu báu, khó tránh sẽ nhìn không chớp mắt, quyến luyến không rời.

    Người thích mỹ nữ, nếu như nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp, cũng khó tránh sẽ mê mẩn tiêu hồn, tâm tình bay bổng.

    Người thích ẩm thực, nếu như phát hiện cao lương mỹ vị, cũng khó tranh sẽ miệng mồm nhộn nhạo, thèm chảy nước miếng.

    Nhưng những người có mặt ở đây đều là cao thủ. Luận về võ công, bọn họ đều có thành tựu cực kỳ xuất sắc.

    Vì vậy, thứ mà bọn họ coi trọng nhất, say mê nhất cũng chính là võ công.

    Ngươi yêu một người mới sẽ phát sinh cảm tình thật sự.

    Ngươi tập trung vào sự nghiệp mới sẽ có thành tựu xuất sắc.

    Bọn họ có được thành tựu tông sư trong võ học, là vì bọn họ đã từng cố gắng không ít, khổ công không ít.

    Nói cách khác, bọn họ đam mê võ học.

    Cho nên khi Quan Thất vừa xuất hiện, vừa ra tay, bất kể là địch hay bạn, không địch không bạn, đều vì võ công phi thường của người này mà kích thích đấu chí, chiến ý hừng hực.

    Tất cả bọn họ đều bắt buộc hoặc tự nguyện tham gia trận chiến, trước sau đã giao thủ với Quan Thất.

    Đã giao thủ, nhưng không ai giải quyết được cuồng ma chiến thần này, cũng không ai chiếm được lợi thế.

    Hiện giờ Quan Thất đang giao đấu với Mễ Thương Khung.

    So với Quan Thất giao thủ với bất cứ người nào trước đó, trận kịch chiến này càng đặc sắc, càng đáng sợ, càng đạt đến đỉnh cao võ học.

    Đúng vậy, những người có mặt ở đây, bất kể Thích Thiếu Thương hay là Tôn Thanh Hà, Dương Vô Tà hay là Tôn Ngư, Địch Phi Kinh hay là Ngô Kỳ Vinh, đều không kìm lòng được nhìn đến nhập thần, xuất thần, hơn nữa còn dần dần tiến đến gần.

    Trận đại chiến tuyệt thế này không thể bỏ qua, phải nhìn rõ một chút.

    Đối với những cao thủ có thành tựu hơn người về võ học và trí tuệ này, mỗi chiêu mỗi thức của Quan Thất và địch thủ của y đều có tác dụng gợi ý, giác ngộ, thậm chí là khích lệ cực lớn.

    Cho nên bọn họ không muốn bỏ lỡ một chiêu, một thức, một khoảnh khắc nào.

    Vì vậy, Quan Thất chiến đấu với Mễ Thương Khung, kiếm khí tung hoành, bóng côn như núi, từng bước giết người, từng chiêu kinh người, nhưng mấy cao thủ vô cùng gan dạ này lại càng nhìn càng xuất thần, càng tiến đến gần, càng lúc càng tạo thành một “mạng lưới bao vây” hình tròn. Thực ra, rốt cuộc là vì bọn họ xem trận chiến quá xuất thần mà bất chấp nguy hiểm tiến đến gần, hay là cố ý hình thành một vòng vây đối với Quan Thất, không để cho chiến thần gần như vô địch này hôm nay có thể chạy khỏi kinh sư, sống qua tối nay?

    Chỉ cần không ai đối phó được với Quan Thất, Quan Thất còn sống cũng giống như ấn chứng sự thất bại của bọn họ, ít nhất cũng là không thành công.

    Ai cũng có tư tâm.

    Thế nhưng, bất ngờ là người đầu tiên chủ động phát ra công kích với những cao thủ vây xem càng lúc càng đến gần này lại không phải Quan Thất, mà là Mễ công công.

    Trên tay Mễ Thương Khung đã trống không.

    Hắn tay không, côn của hắn đã bay ra ngoài.

    Đại địch của hắn là Quan Thất.

    Quan Thất đang thi triển “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của y, đây là tuyệt kỹ bí truyền của y. Trên đời tuyệt đối không người nào khi đang giao thủ với đại địch như Quan Thất, còn có thể xem thường khinh địch, cố ý dùng tay không chiến đấu.

    Huống hồ Quan Thất đã thi triển ra bản lĩnh đặc biệt của mình.

    Trong thiên hạ, có rất nhiều người được xưng là đại trung đại nghĩa, cứu nước cứu dân, nhưng người thật sự làm được, có thể chỉ là một số người ít khi lên tiếng. Đồng dạng, có rất nhiều người tự xưng là thủy tổ, chính tông, sáng tạo, độc nhất vô nhị gì đó, nhưng có thể đều là sao chép, mô phỏng từ một số người lặng lẽ cày cấy. Đồng lý, những người sử dụng “Tiên Thiên Vô Cực chân khí”, “Thái Cực Lưỡng Nghi kiếm trận”, “Hỗn Nguyên công, “Càn Khôn Na Di đại pháp”, “Triều Dương thần công” đều nói mình mới là chân chính, chính tông, nhưng những kẻ lớn tiếng dọa người này có mấy ai xem là chân tài thực học, danh xứng với thực?

    Tóm lại, bình thường sự vật (bất kể là người hay thương phẩm) một khi đã thành danh, rất nhiều người sẽ mượn cờ hiệu của hắn (nó), tiến hành lừa gạt giả dối.

    “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” cũng như thế. Trong võ lâm, người được xưng là có thể sử loại kiếm khí này không ít, nhưng người thật sự biết dùng loại kiếm khí này mà vẫn còn sống, e rằng hiện nay chỉ có một mình Quan Mộc Đán.

    Rất nhiều người đều cho rằng bọn họ đã hiểu chuyện, đã nhìn thấu, bỏ xuống được, ngộ đại đạo, thực ra rốt cuộc bọn họ có lý hay không? Có biết hay không?

    Rất nhiều người đều nói mình biết dùng kiếm, còn hiểu khí công, có thể vận dụng kiếm khí. Nhưng người nói dù nhiều, đừng nói là thật sự biết dùng kiếm khí, ngay cả thật sự biết dùng kiếm có lẽ ít càng thêm ít.

    Huống hồ thứ mà Quan Thất thi triển là cực hạn của kiếm khí, “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí”.

    Thoạt nhìn y chỉ là tiện tay phát ra, vô ý vận dụng, nhưng mỗi động tác giơ tay, nhấc chân lại là đỉnh cao của võ học. Giống như một đại sư thư pháp say sưa viết ẩu, một vị họa sĩ vung bút thành tranh, một bậc thầy vũ đạo xoay người một cái, ngẩng đầu một cái, đều lộ ra tu vi cả đời của bọn họ, nhìn như ung dung, thật ra là tinh hoa không tầm thường trải qua bao nhiêu vất vả. Mỗi chiêu, mỗi thức của Quan Thất đều phá đá vỡ núi, kinh thiên địa quỷ thần khiếp.

    Mễ Thương Khung cũng là cao thủ, hắn còn là cao thủ trong cao thủ, côn pháp của hắn cũng là đỉnh cao trong côn pháp.

    Là anh hùng tiếc anh hùng, cao thủ trọng cao thủ, Mễ Thương Khung đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại của Quan Thất.

    Nhưng hắn lại bỏ côn, muốn dùng tay không ứng phó với kiếm khí của Quan Thất?

    Hơn nữa, côn bị hắn vứt bỏ không phải ném về phía Quan Thất, nà là ném về phía một người trong quần hùng đang đứng vây xem.

    Một người mập nhất, Chu Nguyệt Minh.

    Đương nhiên là Chu Nguyệt Minh.

    Nếu không phải do Chu Nguyệt Minh, lúc này Mễ Thương Khung làm sao lại bị Quan Thất quấn lấy? Làm sao phải gian khổ chiến đấu với Quan Mộc Đán?

    Hắn đương nhiên tức giận Chu Nguyệt Minh.

    Loại người như Mễ Thương Khung, nếu như tức giận một người, đương nhiên sẽ để ở trong lòng. Có một ngày, đến thời cơ thích hợp, nhất định sẽ trừng trị kẻ đã làm hắn tức giận. Nhưng dù nói thế nào, đây hình như cũng không phải là một thời cơ tốt.

    Đại địch đang ở trước mặt.

    Quan Thất đâu phải hạng người dễ chọc, Huống hồ Quan Mộc Đán đã thi triển ra “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” chính tông của mình.

    Nhưng vào lúc này, Mễ Thương Khung lại vứt côn công kích Chu Nguyệt Minh, như vậy có đáng không?

    Hơn nữa Mễ Hữu Kiều luôn là một người bình tĩnh, cần phải mạo hiểm như vậy sao?

    Không sai, trong số những người ở đây, Chu Nguyệt Minh đúng là người mập nhất, xem ra cũng là người chậm chạp nhất.

    Thế nhưng loại khinh công đột nhiên mà đến, đột nhiên mà đi của hắn, có lẽ cũng là khó dự đoán nhất, khó đề phòng nhất trong số những người có mặt.

    Thậm chí cũng là một kẻ đáng ghét nhất trong võ lâm.

    Một côn kia thình lình bay đến, chẳng những giống như thiên mã hành không (ngựa trời lướt gió), còn giống như thiên mã hành hung, không thể chống lại.

    Côn xé gió bay đến, như một con rồng bay thẳng vào mặt.

    Côn lướt qua không trung phát ra tiếng rít.

    Tiếng rít vừa vang lên thì côn đã tới.

    Xem ra, Mễ Thương Khung thà rằng liều mạng dùng tay không chiến đấu với Quan Thất, cũng phải dùng một côn đóng đinh Chu Nguyệt Minh xuống đất mới cam lòng
     
  3. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 99 – Không Mã Hành Thiên




    Chương 99 – Không mã hành thiên

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Trúng.

    Trúng côn.

    Chu Nguyệt Minh trúng côn ngã xuống.

    Hắn chẳng những lập tức ngã xuống, hơn nữa còn hoàn toàn sụp đổ, tê liệt trên mặt đất.

    Chu Nguyệt Minh trúng một côn, lại như không mã hành thiên bay lên, còn thứ bị côn xuyên qua là một bộ áo bào của hắn.

    Lúc này hắn lại lần lượt mặc y phục của mình vào.

    Hắn một lần nữa dùng kế “ve sầu lột vỏ”, cùng với thân thể “không mã hành thiên”, tránh khỏi một côn này.

    Hắn đã tránh được một côn này.

    Hắn thật sự đã tránh được một côn này.

    Hắn rõ ràng đã tránh được một côn này.

    Thế nhưng sau hôm nay, liên tiếp mười lăm ngày (đủ nửa tháng), hắn đều bị tiêu chảy.

    Hắn vốn ít khi bị tiêu chảy, còn điều dưỡng rất tốt. Một người mập mạp giống như hắn, chẳng những tiêu hóa, bài tiết đều rất tốt, hơn nữa làn da còn nhẵn bóng mềm mại như xử nữ, thậm chí ngay cả trĩ sang, mụn ghẻ đều chưa từng sinh một viên, mọc một viên.

    Bởi vì hắn biết bảo dưỡng.

    Hắn hiếu sắc, tuân theo tôn chỉ người không phong lưu uổng đời này, cho nên hắn thường phong lưu khoái hoạt.

    Hậu bối của hắn hỏi hắn, còn e dè nên cố ý chỉ nói:
    - Chu hình tổng thường đi trêu hoa ghẹo cỏ, sao tinh thần còn tốt như vậy?

    Các cô nương trước mặt sau lưng luôn khen:
    - Chu gia đủ cứng đủ cáp, ngay cả những người trẻ tuổi cũng không nhẫn nại và dẻo dai bằng Chu gia ngài. Lại không biết vì sao lão tổng công việc bề bộn, lo lắng xử lý, nhưng vẫn có thể uy phong tám hướng, giống như thần tiên vậy?

    Chu Nguyệt Minh luôn cười đáp:
    - Chuyện này… không có gì khác, mọi sự không quá mức là được. Ta không thích hoa hoa cỏ cỏ, đây đều là lời khách khí. Ta thích chơi đùa với nữ nhân, cô nương càng trẻ thì càng thú vị, càng khiến ta thanh xuân đầy sức sống. Nhưng ta không quá đáng, ngươi tình ta nguyện thì mới lên ngựa, chuyện cưỡng ép ta không làm. Ta cũng không đến nhiều lần, có nhiều cũng không điên, một ngày một người, một ngày nhiều nhất là hai ba lần, có chừng có mực.

    Trước kia Nhậm Lao, Nhậm Oán nghe vậy đều khen là kỳ lạ, nói Chu Nguyệt Minh tinh lực hơn người mới có thể hùng dũng như vậy, bản thân không thể sánh bằng.

    Nhưng sau đó Nhậm Thị Song Hình chuyển sang trận doanh của Thái Kinh, cũng không cần bọn họ khoe khoang chuyện này của Chu Nguyệt Minh. Huống hồ tuy Chu Nguyệt Minh bổ nhiệm hai người “trúc diệp tam, mai hoa ngũ” này, nhưng cũng rất phản cảm và chán ghét chuyện bọn họ tùy ý tàn hại lương dân, mặc sức hành hạ người vô tội, nhiều lần nhắc nhở nhưng không có kết quả. Bởi vì Nhậm Lao, Nhậm Oán vốn là tâm phúc do Thái Kinh phái đến bên cạnh hắn giám thị, cho nên hắn cũng không cách nào trừng trị bọn họ.

    Hiện tại đã đổi thành Thích Khốc, Thích Khấp, cũng rất khâm phục, ngưỡng mộ Chu Nguyệt Minh, nhiều lần nói:
    - Chu gia đúng là càng ngày càng trẻ.

    - Da của Chu gia còn trắng còn mềm hơn đám cô nương.

    Hỏi hắn “bí quyết” bảo dưỡng, Chu Nguyệt Minh vẫn chỉ cười nói:
    - Mọi sự không quá mức, không quá đáng là được. Thoả thích chỉ có thể nhất thời, nhưng giữ gìn sức lực mới có thể vui vẻ đến già.

    Hắn luyện võ công chuyên cần, nhưng không quá mức.

    Hắn chơi đùa với nữ nhân vui vẻ, nhưng không quá nhiều.

    Hắn thích tiền, nhưng cũng biết dùng tiền mua hạnh phúc.

    Hắn càng thích quyền, điểm này hắn không bỏ được, nhưng không đến mức bất chấp cả tài sản, tính mạng để tranh quyền.

    Hắn hiểu đạo dưỡng sinh, ăn nhiều rau quả, một ngày đại tiện bốn năm lần, tiểu tiện gần mười lần. Người ta cười hắn “người mập nhiều phân tiểu”, thực ra trong lòng hắn lại cười thầm. Một người có khí quan tiêu hóa, hệ thống bài tiết thông suốt, mới có thể hấp thu nuôi dưỡng, cũng tượng trưng cho khỏe mạnh. Hắn mập như vậy còn có thể sống một cách mạnh mẽ đầy sinh lực, thực ra hoàn toàn dựa vào công năng một thu một thả, một ra một vào này.

    Nhưng hôm nay, sau khi hắn vừa trúng một chiêu “Vô Chỉ chưởng” của Quan Thất, lại gần như ăn phải “Triều Thiên Nhất Côn” của Mễ Thương Khung. Từ ngày này trở đi, hắn trở về liền bắt đầu tiêu chảy, một ngày đi đến mười mấy lần.

    Chuyện này đương nhiên là thảm.

    Qua ba hôm sau, hắn lại vận dụng “Hàng Chu Thí Công đại pháp”, vất vả lắm mới dừng được tiêu chảy, giữ gìn một hơi nguyên khí. Nhưng hắn lại bắt đầu một loại “tiêu chảy” khác, đó là đi ra máu.

    Ra máu không ngừng, một lần một thùng lớn, một ngày ít nhất tám lần.

    Máu tanh còn nồng nặc hơn mùi phân.

    Hắn nhìn xuống thùng phân, chỉ thấy bên trong lung tung linh tinh, từng đoạn từng đoạn, chỉ sợ là ngay cả ruột, tụy, gan, tạng đều đi ra ngoài.

    Máu đi ra còn nhiều hơn so với bầu rượu.

    Hắn nhìn cũng cảm thấy choáng váng, càng cảm thấy đau lòng.

    Hắn có hỏi Thụ Đại Phong, ngự y nhờ cái chết của huynh trưởng mà được đắc thế sủng ái này quan sát, xem xét một hồi lâu mới nói:
    - Bệnh của ngươi, ta không làm gì được.

    - Ngươi bị nội lực tuyệt thế, dư kình ảnh hưởng, có thể khôi phục hay không phải dựa vào tu vi nội lực nửa đời của ngươi.

    - Máu dồn và máu nghẽn đều phải đi ra, không thể tích trữ trong cơ thể, nếu không chắc chắn phải chết.

    - Ngươi nhanh đi ra máu, đi nhiều một chút, đi thống khoái một chút.

    Nhưng Chu Nguyệt Minh lại đi rất thống khổ.

    Trước kia hắn xem đại tiện là một loại hưởng thụ, hắn vừa đại tiện, vừa đọc sách, vừa ghi chép, vừa suy nghĩ lung tung, hiện tại đương nhiên không được.

    Hiện giờ hắn đi rất đau đớn.

    Có điều Thụ Đại Phong còn nói một câu:
    - Xem sắc mặt của ngươi, màu vàng sáng xông thẳng lên giữa trán, môi trán tím trắng, không giống như có chuyện, cửa ải này nhất định có thể vượt qua được…

    Nhưng hắn lập tức đổi giọng:
    - Nhưng đây là tướng thuật, không phải y thuật… ngươi chỉ tham khảo thôi.

    Tham con mẹ ngươi ấy!

    Trong lòng Chu Nguyệt Minh căm hận mắng chứt không thôi.

    Hắn chỉ hi vọng biết được tin tốt.

    May mắn là y học và tướng học có rất nhiều điểm nhất trí, cũng là tương đồng, Chu Nguyệt Minh thật sự dừng tiêu chảy, cũng cầm máu, khỏe mạnh hơn, giống như kỳ tích.

    Hắn đã khôi phục.

    Nhưng hắn vẫn không dám quên một chưởng kia của Quan Thất, còn có một côn này của Mễ Hữu Kiều.

    Hiển nhiên hắn đã dùng thân pháp chớp nhoáng như không mã hành thiên, tránh khỏi một chưởng kia, một côn này.

    Trong lúc giật mình, Chu Nguyệt Minh vẫn kịp thời né tránh một côn này.

    Hắn giật mình, nhưng người càng giật mình hơn không phải là hắn, mà là Quan Thất. nguồn tunghoanh.com

    Ban đầu khi đối diện với Mễ Thương Khung, Quan Thất đã tỏ ra khí thế bức người, chưa giao thủ đã giống như là một người thắng lợi.

    Ai cũng biết, y nhất định sẽ thắng.

    Ai cũng suy đoán, y nhất định sẽ thắng.

    Nhưng trên thực tế, vừa giao thủ, Mễ Thương Khung lại chiếm được thượng phong. Hắn khiến cho Quan Thất rơi xuống hạ phong, lại từng bước tiến sát Quan Thất.

    Cho đến khi Quan Thất đánh ra “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của y.

    Kiếm khí vừa xuất, côn pháp hỗn loạn, thanh thế suy giảm, bóng côn cũng sa sút.

    Mễ Thương Khung giống như bị áp chế, hắn lập tức vứt côn.

    Sau khi vứt côn lại là một loại côn pháp khác.

    Có đôi khi vứt bỏ lại là xuất kích càng lợi hại hơn.

    Hắn ném côn về phía Chu Nguyệt Minh.

    Đối với Quan Thất, có lẽ bất kỳ công kích gì, binh khí gì, chiêu thức gì, y cũng không sợ.

    Có điều y không ngờ Mễ Thương Khung không phải tập kích y, mà là Chu Nguyệt Minh. Mà y lại vừa công khai bảo đảm, chỉ cần Chu Nguyệt Minh nói ra người có khả năng biết được tung tích của Ôn Tiểu Bạch, y sẽ bảo vệ Chu Nguyệt Minh an toàn, quyết không để người khác làm hại Chu Nguyệt Minh.

    Thế nhưng hiện giờ Mễ Thương Khung lại phát động công kích với Chu Nguyệt Minh, còn ngay trước mặt y và quần hùng.

    Nếu như Mễ Thương Khung công kích y, vậy thì đúng như ý nguyện của y.

    Nhưng không phải.

    Hơn nữa còn là tập kích chí mạng.

    Lúc này ngay cả Quan Thất cũng trở tay không kịp.

    Mễ Thương Khung ném côn rời tay, lại không phải tấn công Quan Thất, mà là muốn lấy mạng Chu Nguyệt Minh.

    Biến hóa trong nháy mắt này, ngay cả Quan Thất cũng không dự đoán được.

    Y dũng mãnh thiện chiến.

    Y giỏi đấu, giỏi về đánh người, công người, thậm chí là giết người, nhưng lại không giỏi về cứu người, bảo vệ người.

    Võ công cứu người và giết người tuyệt đối là hai chuyện, hai việc khác nhau.

    Do đó côn tấn công Chu Nguyệt Minh, Quan Thất lại giật mình, cực kỳ giật mình.

    Mặc dù Chu Nguyệt Minh đã kịp thời hơn nữa nguy hiểm tránh khỏi, nhưng người bị phân tâm lại là Quan Thất.

    Y lo lắng Chu Nguyệt Minh sẽ trúng côn.

    Điều này lại đúng với y nguyện của Mễ Thương Khung.

    Hắn vốn là một người “hữu kiều”.

    Hắn sinh ra ở phương nam, tại khu vực Lĩnh Nam, “hữu kiều” có nghĩa là “nhiều mưu mô”.

    Hắn luôn có biện pháp.

    Mục đích của hắn là muốn làm Quan Thất phân tâm, phân thần.

    Mọi người đều cho rằng Quan Thất chỉ thuận miệng đáp ứng bảo vệ Chu Nguyệt Minh, không phải làm thật, không cho là đúng.

    Nhưng hắn lại biết Quan Thất đã nói là làm.

    Rất nhiều người đều lầm tưởng một người điên chỉ nói xằng nói bậy, lời nói không thể xem là thật. Nhưng cho dù Quan Thất thật sự phát điên, một lời nói điên rồ cũng là lời nói của y, đều là sự thật, hơn nữa còn nghiêm túc.

    Nhất là loại người điên giống như Quan Thất.

    Cho nên hắn nắm được điểm này, trước tiên phát động công kích chí mạng với Chu Nguyệt Minh.

    Một là vì muốn báo thù. Chu Nguyệt Minh là người đã đẩy củ “khoai lang phỏng tay” Quan Thất này cho hắn, không, phải là một quả địa lôi sắp nổ tung.

    Hai là vì khiến Quan Thất thất thần. Quan Thất một đời anh hùng, nếu như người mà y đồng ý bảo vệ mất mạng ngay bên cạnh, nhất định sẽ mất hết mặt mũi, uy phong giảm sút.

    Do đó Mễ Thương Khung đã nắm được điểm yếu này.

    Hắn đã nắm đúng, cũng đã làm đúng.

    Quan Thất thật sự thất thố, phân tâm.

    Trong nháy mắt này, Mễ Thương Khung đã tấn công, hắn đã phát ra côn pháp chết người của mình, “Triều Thiên Nhất Côn” thật sự.

    “Triều Thiên Nhất Côn” thật sự, thế công lại phát ra từ tay hắn.

    Ngón tay, ngón giữa của hắn.

    Ngón tay chính là côn, côn chính là ngón tay.

    Cho nên chỉ cần hắn còn, côn sẽ còn.

    Võ công và tu vi của hắn đã không cần bất kỳ hình thức, thật thể nào. Người của hắn chính là côn, người còn côn còn.

    Nhưng nếu côn không còn, người vẫn còn, côn sẽ không chỗ nào không tồn tại, cũng không gì không phá được, không chiêu nào không hóa giải được, không thứ gì có thể ngăn cản được.

    Lúc này Mễ Thương Khung mới xem như thật sự ra tay, thật sự thi triển ra côn pháp của hắn. Dùng “Triều Thiên Nhất Côn” danh chấn giang hồ, tuyệt học bí truyền của hắn đấu với “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” uy chấn võ lâm, vượt bậc thiên hạ của Quan Thất.
     
  4. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 100 – Trời Lớn Đất Lớn




    Chương 100 – Trời lớn đất lớn

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Trời lớn đất lớn.

    Côn của hắn lại rất ngắn, chỉ có một đoạn.

    Ngón giữa. tunghoanh.com

    Thế nhưng côn pháp ngón giữa của hắn vừa xuất ra, tình thế nhanh chóng biến đổi.

    Quan Thất vừa phân tâm muốn cứu viện Chu Nguyệt Minh, liền lộ ra sơ hở. Mễ Thương Khung lập tức, tức khắc, kịp thời tấn công vào “sơ hở” này.

    “Sơ hở” này là gì?

    Không có.

    Quan Thất vốn hoàn toàn không có sơ hở. Nếu như nói có, “sơ hở” của y là ở “một tay”, y chỉ có một cánh tay.

    Nói cách khác, nếu như y cũng có hai tay giống như người bình thường, hiện nay có lẽ một điểm “sơ hở” cũng không xuất hiện.

    Có điều nếu Quan Thất không bị Chu Nguyệt Minh làm phân tâm, cho dù y chỉ có một tay, cũng nhất định không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

    Sơ hở chỉ trong nháy mắt, công kích đã đến mười lần.

    Kiếm khí của Quan Thất suy giảm.

    Mễ Thương Khung lại từng bước tấn công.

    Côn pháp ngón tay của hắn rất ngắn, nhưng thế công càng dũng, càng mãnh, càng cường, càng liệt hơn so với trên tay cầm côn dài.

    Mỗi chiêu của hắn đánh ra, đã là côn pháp, cũng là chỉ pháp, càng là kiếm pháp.

    Hắn đánh ra một loại “thể khí”, đó là côn khí.

    Hắn lại luyện côn pháp đến mức phát ra “côn khí”.

    Hắn muốn dùng khí phá khí, dùng “côn khí” để khắc chế “kiếm khí” của Quan Thất.

    Côn của hắn vốn là hung, người đối địch với hắn chỉ cảm thấy “tứ đại giai hung”, không chiêu nào không hung, không nơi nào không hung, không chỗ nào không hung, không thức nào không hung.

    Thế nhưng hiện nay, côn pháp của hắn lại từ chỉ pháp phát ra, mỗi chiêu công ra giống như một chiêu thức khác nhau, “hung” lại trở về “không”, tứ đại giai không.

    Một loại lực lượng trống rỗng làm cho người ta từ bỏ chiến đấu, thậm chí từ bỏ sinh mệnh, đó là uy lực của tử vong.

    Lực lượng này phát ra từ trên người, trong tay, ngón tay của Mễ Hữu Kiều.

    Đây mới là côn pháp sáng tạo độc đáo của Mễ Thương Khung, cũng là côn pháp bí truyền mà hắn kế thừa từ Hoài Dương Trương Hầu, nhưng trò càng giỏi hơn thầy.

    Đây mới là Triều Thiên Nhất Côn thật sự.

    Một côn chỉ trời.

    Đến lúc này cận thân giao đấu rất hung hiểm, côn pháp của Mễ công công vẫn côn côn chỉ trời, ngón ngón hướng trời.

    Quan Thất giống như bị đánh đến mức kiếm khí tàn lụi, không thể đánh trả được.

    Đúng vậy, từ sau khi Mễ Thương Khung dùng ngón tay làm côn, ngay cả tay của Quan Thất cũng rất ít khi giơ lên.

    Không giơ tay, làm thế nào phát ra kiếm khí?

    Nếu như đây thật sự là một câu hỏi, đáp án chính là “có thể”.

    Cho dù người khác không thể, Quan Thất vẫn có thể.

    Y không giơ tay, phất tay, vung tay, đưa tay, cũng có thể phát ra kiếm khí có một không hai của mình, còn sắc bén, mạnh mẽ, ác liệt hơn còn so với lúc dùng tay.

    Bởi vì đây mới là “kiếm khí” thật sự có một không hai của y.

    Bởi vì y là Quan Thất, y là chiến thần Quan Thất, “kiếm khí” này cũng chỉ có y độc môn, độc nhất, độc bước thiên hạ.

    “Côn” của Mễ Thương Khung tấn công vào “chỗ hổng” của y, cũng chính là vết thương nơi cánh tay cụt của y.

    Quan Thất lập tức phản công.

    Phản kích đến từ cánh tay cụt, y lại dùng cánh tay này phát ra “kiếm khí”.

    Không có tay, kiếm khí từ đâu đến?

    Thực ra vấn đề này như đúng mà lại sai.

    Không có kiếm, làm sao có kiếm khí?

    Nhưng “kiếm khí” là “khí” chứ không phải “kiếm”. Người không có kiếm, lại có lực lượng giống như kiếm, vẫn có thể phát ra kiếm khí.

    Cho nên, không nhất định phải có kiếm mới có thể phát ra “kiếm khí”.

    Do đó muốn phát ra “kiếm khí” cũng không nhất định phải dùng “tay”. Giống như muốn có tri thức không nhất định phải đọc sách, có lúc đi vạn dặm đường, nghe nhiều làm nhiều, vẫn có thể thu được tri thức phong phú.

    Vì vậy Quan Thất đã phát ra “kiếm khí” của y, từ cánh tay cụt.

    Trong nháy mắt này, càn khôn xoay chuyển, cánh tay cụt của y phát ra kiếm khí, lại trở thành vũ khí lợi hại nhất của y.

    “Vết thương chí mạng” của Quan Thất vốn là ở cánh tay, “quân bài sát thủ” của y cũng vừa khéo nằm ở cánh tay bị đứt.

    Cánh tay cụt của y phát ra kiếm khí, lại càng sắc, càng bén, cũng càng mãnh, càng liệt hơn so với cánh tay hoàn hảo kia.

    Đây mới là kiếm khí, kiếm khí thật sự.

    Nhất thời, mặc dù trời lớn đất lớn, nhưng sát khí không nơi không đầy rẫy, không chỗ nào không tràn ngập.

    Trong trời đất đều là kiếm, đều là khí, đều là kiếm khí.

    Tôn Thanh Hà trừng mắt, không chớp mắt nhìn chăm chú vào trận chiến xưa nay chưa từng có này.

    Thích Thiếu Thương không nhịn được nói:
    - Ngươi cả đời đều yêu kiếm, đều luyện kiếm, đều chìm đắm trong kiếm đạo. Xin hỏi, hiện giờ Quan Thất ửự dụng có phải là kiếm hay không?

    Tôn Thanh Hà giống như mê mẩn trả lời:
    - Phải.

    Thích Thiếu Thương lại hỏi:
    - Đây là kiếm thuật gì?

    Tôn Thanh Hà ngơ ngẩn nói:
    - Là kiếm khí.

    Thích Thiếu Thương vẫn không hiểu:
    - Đó không phải là “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” sao?

    Hai mắt Tôn Thanh Hà sáng lên, thậm chí còn phát ra thanh quang, tinh quang, kim quang:
    - Không giống nhau.

    Hắn giải thích bổ sung:
    - Lúc trước là “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí”, hiện nay y sử dụng lại là “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”, không giống nhau.

    Thích Thiếu Thương lập tức phân biệt được:
    - Là ít đi hai chữ “Tiên Thiên”.

    - Không phải chữ.
    Tôn Thanh Hà giải thích, giống như gặp phải chân lý vĩ đại mà nửa đời hắn coi trọng nhất, hắn cần phải kiên trì đến cùng:
    - Mà là chất. Nhưng hiện giờ không phải. Quan Thất tiện tay vung lên đều là kiếm khí, ngay cả nơi thương tàn cũng trở thành công kích mạnh nhất có lực của y. Đây đã không chỉ là tiên thiên, đồng thời cũng là hậu thiên. Thậm chí cũng không chỉ là tiên thiên hậu thiên, mà là đại thông thiên, đại phạm thiên, cửu thiên thập địa không chỗ nào không có. Chỉ cần y tùy tâm động ý, kiếm khí sẽ phát ra…

    Hắn cảm thán nói tiếp:
    - Đây mới là kiếm khí, kiếm khí thật sự.

    Hiện giờ đang Quan Thất đang phát ra “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”.

    Kiếm khí này từ trong cơ thể phát ra, cũng là vô hình vô tích. Nhưng nó đã không phân chia tiên thiên hậu thiên, thậm chí không phân chia mạnh yếu địch ta, chỉ cần niệm tùy ý phát. Kiếm khí này còn cao hơn một bước so với kiếm khí lúc trước.

    Nhưng một bước này lại rất chết người, gần như lập tức lấy mạng của Mễ Thương Khung.

    Đối phó với “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí”, Mễ Thương Khung còn có thể liều, còn có thể biến.

    Hắn ít nhất cũng có thể biến “hữu côn” thành “vô côn”. Vô côn cấp bậc còn cao hơn hữu côn, côn pháp cũng càng mạnh hơn.

    Nhưng khi Quan Thất ngay cả cánh tay bị đứt cũng có thể phát ra “kiếm khí “, hắn lập tức ăn không tiêu.

    Trời lớn đất lớn, nhưng hắn gần như không chốn dung thân.

    Bởi vì không nơi nào không phải kiếm, không chỗ nào không phải khí, không chiêu nào không phải kiếm khí.

    Kiếm là kiếm, khí là khí.

    Kiếm khí là tuyệt chiêu, tuyệt chiêu muốn lấy mạng của hắn.

    Đến lúc này, hắn lẽ ra đã mất mạng, nếu như không phải đột nhiên xảy ra biến hóa này.

    Đột biến.
     
  5. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 101 – Mưa Lớn Gió Lớn




    Chương 101 – Mưa lớn gió lớn

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Đột biến.

    Thẳng thắn mà nói, Thích Thiếu Thương bình sinh ghét nhất chính là đột biến.

    Đột biến không phải chuyện tốt.

    Đột biến thường thường chính là kinh biến.

    Thích Thiếu Thương luôn cho rằng võ lâm phải biến, nên biến, không thể không biến.

    Không biến sẽ trở nên cứng nhắc, không phát triển, mất đi sinh cơ.

    Mất đi sinh cơ sẽ bị người ta đào thải.

    Nhưng biến không nên thình lình đột ngột, mà là tuần tự tiến dần, đãi cát tìm vàng, tốt thắng xấu thua, bỏ yếu giữ mạnh.

    Biến như vậy mới bình thường, mới có sáng tạo, mới có thể sừng sững không ngã, vĩnh viễn trường tồn trên trên giang hồ thay đổi từng ngày, mưa to gió lớn.

    Đây là suy nghĩ của y, cũng là lập trường của y.

    Cho nên, những tổ chức mà y quản lý, những đoàn thể mà y chủ trì, nhất định phải mưu cầu tiến bộ, không ngừng cố gắng.

    Nhưng đây là “biến” giống như bốn mùa luân chuyển, gió thổi hoa trời, chứ không phải “đột biến”.

    Y cực kỳ không thích biến hóa đột ngột.

    Liên Vân trại do một tay y gây dựng nên, cũng bởi vì thủ hạ mà y tín nhiệm phát sinh biến cố, trong một lần “đột biến”, khiến cho y phải lưu vong chân trời, nhà tan cửa nát.

    Võ công của y cũng như vậy.

    Y không ngừng tìm cái mới, cầu biến đổi, nhưng dù thay đổi thế nào thì bản chất vẫn không thay đổi. Y tìm tòi sáng tạo, sửa cũ thành mới, nhưng vẫn dựa trên căn cơ võ học truyền thống của mình, hợp tình hợp lý.

    Trên thực tế, y luôn cho rằng không có cũ thì nào có mới, không có già thì nào có trẻ, không có truyền thống thì nào có hiện tại.

    Do đó truyền thống cơ sở của y rất tốt, công phu cũng rất vững chắc. Về điểm này, rất nhiều người chỉ cho rằng Thích Thiếu Thương trẻ tuổi xuất chúng, mà không để ý cơ sở của y rất dày, nỗ lực rất lớn.

    Y thậm chí còn cố ý khiến người ta lầm tưởng công phu cơ bản của mình không đủ vững chắc. Người khác càng xem thường, đối với y lại càng có lợi.

    Nhưng vẫn có người biết.

    Trong đó người biết rõ nhất có lẽ là Thiết Thủ thần bổ Thiết Du Hạ.

    Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì Thiết Thủ đã từng giao thủ với y.

    Sau lần giao thủ đó, Thiết Thủ khắp nơi khen ngợi Thích Thiếu Thương có “bốn cao”, phong độ cao, cơ sở cao, hơn nữa chẳng những tâm chí cao, ngay cả xuất thủ sáng tạo cũng cao.

    Đây là những lời từ đáy lòng của y.

    Bởi vì trận chiến Liên Vân trại, Thích Thiếu Thương và Thiết Thủ đã giao đấu mười chiêu. Thiết Thủ nói rõ Thích Thiếu Thương phải dùng “Nhất Tự kiếm pháp”. Nói cách khác, mỗi lần Thích Thiếu Thương xuất thủ, đều phải dùng kiếm pháp trong tên gọi có một chữ “Nhất”, chẳng hạn như “Nhất Phách Lưỡng Tán”, “Nhất Triều Đắc Chí”, “Nhất Kiến Phát Tài”, “Nhất Thạch Nhị Điểu”… nếu không phù hợp với điểm này thì xem như thất bại.

    Dưới tình huống bị hạn chế như vậy, Thích Thiếu Thương đã giao đấu với Thiết Thủ. Đương nhiên khi đó Thiết Thủ cũng có hạn chế của mình (xin đọc “Tứ Đại Danh Bổ Hội Kinh Sư”).

    Theo tình hình lúc đó, nếu Thích Thiếu Thương không thông hiểu “Nhất Tự kiếm pháp” của các nhà các phái, đừng nói đến đối phó ngăn cản kẻ địch, ngay cả thi triển mười chiêu kiếm pháp có tên gọi chữ “Nhất” cũng khó khăn. Hơn nữa lúc đó rất nhiều quân mã của Liên Vân trại đã bao vây trùng trùng đám người Thiết Thủ, cho dù Thích Thiếu Thương bị thua cũng có thể không thừa nhận, chỉ cần sai thủ hạ quần đấu bao vây, giết sạch đám người Thiết Thủ là có thể bình chân như vại.

    Nhưng Thích Thiếu Thương không làm như vậy.

    Khi đó tuổi trẻ bốc đồng, cũng chỉ thua một chiêu nửa thức. Y thắng là thắng, bại là bại, một khi rơi xuống thế yếu, lập tức hiệu lệnh hợp quân rút lui, bại một cách khí phách, rút lui một cách gọn gàng lưu loát.

    Từ đó có thể suy ra, Thích Thiếu Thương chỉ dựa vào “Nhất Tự kiếm pháp” bị hạn chế, vẫn có thể giao đấu mười chiêu với Thiết Thủ (khi đó ước hẹn mười chiêu phân định thắng thua). Sau đó bởi vì biến chiêu mà dùng sai chiêu thức với Thiết Thủ, trên thực tế cũng không bị Thiết Thủ đánh bại. Dùng chiêu thức tiện tay thi triển mà còn có thể phát huy như vậy, có thể thấy võ công của y là chân tài thực học, dung nạp bao hàm, không thể xem thường.

    Cho nên Thiết Thủ không nhịn được gặp người khác đều nói Thích Thiếu Thương là một nhân tài.

    Thích Thiếu Thương dĩ nhiên là nhân tài, nhưng y cũng coi trọng biến hóa, dần biến chứ không phải là đột biến.

    Đột biến nhìn về truyền thống, đánh vỡ phá tan tất cả, kết quả có thể xây dựng hay không? Có thể đứng vững hay không? Rốt cuộc lại là một vấn đề. Cũng không thể chỉ phá hủy, không có xây dựng.

    Bởi vì y cũng là chúa tể một phương, thủ lĩnh quần long trên giang hồ, trong võ lâm, trong kinh sư, cho nên rất nhiều lúc, y chẳng những khăng khăng giữ vững quan niệm cá nhân, còn bày tỏ ý kiến của mình với mọi người, tiến hành thuyết phục, thậm chí biểu hiện trên bút mực, viết thành văn tự, tạo ảnh hưởng tốt đối với huynh đệ anh em trong lâu, trong tháp.

    Giáo hóa là một khâu rất quan trọng.

    Vế mặt này, ý kiến của y và Dương Vô Tà lại tình cờ trùng khớp. Muốn quản lý cục diện giống như Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, người làm lãnh đạo nhất định phải tiến hành công việc giáo hóa, nếu không thì khó tránh khỏi xuất hiện việc đáng tiếc như Tô Mộng Chẩm.

    Tô Mộng Chẩm thật sự là một lãnh tụ đáng quý, y chưa từng hoài nghi huynh đệ của mình, y tín nhiệm huynh đệ của mình. Y trí kế vô song, trù tính chuẩn xác, nhưng việc gì cũng phải tự mình làm lấy. Dù trên người mắc phải hai mươi bảy loại bệnh, y vẫn phấn đấu cầu tiến, cơ trí khôn ngoan, đúng là kiêu hùng nhân kiệt trăm năm khó gặp.

    Y biết cách dùng người, cho nên có thể sử dụng nhân tài như Vương Tiểu Thạch, Bạch Sầu Phi.

    Đáng tiếc y không đề phòng người khác, cũng xem nhẹ tác dụng của “giáo hóa”.

    Do đó y bị Bạch Sầu Phi tạo phản, đến nỗi thất bại thảm hại. Mặc dù cuối cùng vẫn có thể lập lại trật tự, nhưng vì không muốn Phong Vũ lâu biến thành con rối bị người khác thao túng, cho nên chỉ có con đường chết.

    Chấm dứt tất cả ân cừu trói buộc.

    Bất kể thế nào, Tô Mộng Chẩm chết đi là một chuyện khiến người ta đau xót.

    Bạch Sầu Phi lớn gan đoạt quyền, cũng xem nhẹ “giáo hóa”, do đó trong lúc nguy cấp, những người bên cạnh hắn đều phản bội, hơn nữa càng ác, càng tuyệt, càng độc hơn so với hắn phản bội Tô Mộng Chẩm.

    Sau này, Vương Tiểu Thạch có một dạo nắm giữ quyền hành của Kim Phong Tế Vũ lâu, hắn lại rất coi trọng “thân giáo” (giáo dục bằng hành động).

    Còn Thích Thiếu Thương lại coi trọng “ngôn giáo” (giáo dục bằng lời nói).

    Hai người đều chú ý tới “đức giáo”.

    Giống như hai đảng Phát Mộng, vây cánh nhiều, nhân thủ hỗn tạp, ăn sâu bén rễ trong dân gian phố phường, lẽ ra sức ảnh hưởng trong võ lâm phải vượt xa Kim Phong Tế Vũ lâu mới đúng.

    Nhưng sức hiệu triệu của họ trên giang hồ còn không bằng cả Tượng Tỵ tháp do Vương Tiểu Thạch mới xây dựng nên gần đây.

    Nguyên nhân là thủ lĩnh của hai đảng Phát Mộng, Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành không coi trọng lập ngôn, lập công, lập đức.

    Nói cách khác, bọn họ không coi trọng hiệu dụng và hiệu quả của “giáo hóa”, cho nên sức ảnh hưởng, sức hiệu triệu cũng không thể bộc lộ.

    Vương Tiểu Thạch giỏi về giao du đi lại, đối nhân xử thế, truyền đạt tinh thần và ý kiến của hắn, khiến cho những người sống chung với hắn đều bất giác bị hắn ảnh hưởng và cảm hóa.

    Thích Thiếu Thương lại giỏi về lời lẽ.

    Y cũng có đầy đầu văn chương, đầy bụng kinh luân.

    Y giỏi về lôi kéo, biểu đạt ý kiến của mình một cách động lòng người, cảm động người, đầy sức thuyết phục, khiến người khác khâm phục lý luận và quan điểm của y, từ đó đi theo y.

    Thế nhưng ngôn từ khó diễn đạt ý nghĩa.

    Ngôn từ có ưu việt cũng khó tránh khỏi bị hiểu lầm xuyên tạc, văn tự có ưu tú cũng khó giải thích một số việc ý ở ngoài lời.

    Do đó, Thích Thiếu Thương đưa ra “luận điểm cần biến” và “phương án ứng biến” cho giang hồ, võ lâm (tuần tự tiến dần, không cần cố sức cầu công, không cần trau chuốt), khi nói chuyện lại bị người ta cố ý xuyên tạc.

    Đột biến và cần (ứng) biến, đó là hai chuyện khác nhau, hai sự khác biệt rất lớn.

    Đột biến là một loại tan vỡ, cần biến lại là một loại trình tự.

    Đột biến là một nước cờ lật đổ, phá vỡ toàn bộ, ứng biến lại là một bước đi trường tồn, kẻ biết thích ứng với hoàn cảnh mới có thể sống sót.

    Vì vậy, Thích Thiếu Thương bị những người cố ý ngụy tạo lời đồn rêu rao “muốn làm tan rã hệ thống giang hồ ban đầu, muốn phá hủy truyền thống võ lâm vốn có”, kêu gọi mọi người hợp nhau công kích.

    Do đó Thích Thiếu Thương không hiểu, cảm thấy rất ủy khuất, đột ngột. Trước giờ nếu như y nói sai, làm sai, có người chỉ điểm, nhắc nhở cao hứng cảm kích còn không kịp. Nhưng xuyên tạc phỉ báng cách nói của y như vậy, thậm chí dùng những chuyện mà y vốn rất phản đối để chỉ trích, lại khiến y dở khóc dở cười, hết sức ủy khuất. Những người công kích y thậm chí còn sửa đổi những lời mà y phát biểu tại Hoàng Nham thi xã, châm biếm vạch trần quan lại đương thời giả dối lừa gạt, lén lút hại người, đó là “mời, mời mời, mời mời mời” (dù ngoài mặt nói lời khách sáo “ngươi cung ta kính, khiêm nhường với nhau”, thực ra trong lòng chỉ mong sao giết chết đối phương), đổi thành “mời, mời mời mời nói”, hai câu hoàn toàn không liên quan đến nhau. Lý lẽ của nó giống như, y từng có một người bạn, vợ của người này giỏi nấu một loại mì, nhất là vào ngày đông giá rét, ăn vào trong bụng chợt cảm thấy cả người khỏe khoắn, nhiều người gọi là “lực bạt sơn hề khí cái thế mì thịt bò”, ý là Tây Sở Bá Vương cũng thích loại mì này. Người người truyền ra, “lực bạt sơn hề khí cái thế mì thịt bò” cũng đã trở thành chiêu bài tại khu vực Đài Châu. Nhưng lại gặp phải một tên quân binh không phân rõ phải trái, nói rằng câu này không thông, bởi vì “lực bạt sơn hề khí cái thế, mì thịt bò” hoàn toàn không liên quan, không dính dáng gì đến nhau. Chủ tiệm năm lần bảy lượt giải thích đây là một câu hoản chỉnh, nhưng đối phương vẫn không để ý tới, đập bàn mắng lớn rắm chó không kêu, sau đó rời đi.

    Đối với loại người này, Thích Thiếu Thương nhún nhường lễ độ, năm lần bảy lượt giải thích, thanh minh, nhưng đối phương vẫn nhất quyết không nghe, lại càng lan truyền rộng rãi.

    Sau đó Thích Thiếu Thương không để ý tới nữa.

    (Ta không cần loại người này hiểu rõ.)

    (Ta làm việc cũng không cần loại người này đồng ý.)

    Ta chỉ cần cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn, tự mình hiểu mình là được.

    (Ngươi muốn tin cũng tốt, không tin cũng tốt, đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không sao. Ta là ta, ngươi không ngăn được ta, có gan thì giết ta đi.)

    Giả sử hỏi một câu “giết ta được không”, sẽ không bị đối phương đổi thành “giết ta, được không” đấy chứ? Thích Thiếu Thương từng nghĩ như thế, lại cười cho qua chuyện.

    Bà nội nó!

    Đối với những kẻ không nói lý, không đáng để bàn, thay vì tranh luận vô nghĩa, không bằng làm những chuyện có ý nghĩa nhiều một chút.

    Y nghĩ như vậy, trong lòng liền yên tĩnh, sự bực bội cũng không còn.

    Sau này nhờ Dương Vô Tà điều tra, quả nhiên đã tra được, đó là lời đồn do Lục Phân Bán đường tung ra.

    Bọn họ còn lan truyền, Thích Thiếu Thương đã biến chất, mục nát, không luyện công, không cố gắng, đã dần dần “sa đọa”, người người thương tiếc vân vân.

    Có lẽ là Địch Phi Kinh cố ý truyền bá lời đồn để đả kích y?

    Y càng cảm thấy con người Địch Phi Kinh này thú vị, hơn nữa còn rất đáng sợ, quả là sâu không lường được.

    Bởi vì người này không nhất định dùng vũ lực, thậm chí không nhất định dùng trí kế, vẫn có thể đả kích kẻ địch. Có lúc hắn lan truyền lời đồn, cũng có khả năng trói người, thương người.

    (Hóa ra là hắn cố ý xuyên tạc lời nói của ta, muốn ta tốn công biện bạch, làm ta nóng nảy bực tức.)

    Làm đối thủ của hắn, thật sự rất thú vị.

    Bởi vì có kẻ địch như Địch Phi Kinh, cho nên càng không thể lười biếng, cần phải cố gắng.

    Đây là kẻ địch tốt.

    Đây mới là kẻ địch tốt.

    Kẻ địch này khiến cho y thường gặp phải “kinh biến”.

    Mặc dù Thích Thiếu Thương luôn luôn không thích kinh biến, cũng không thích đột biến.

    Mà hiện giờ y lại phải đối diện với kinh biến và đột biến trong nháy mắt.

    Bởi vì Quan Thất lại làm một chuyện. Một chuyện mà vào lúc này, bất cứ người nào, bất kỳ cao thủ nào, võ công có cao đến đâu cũng không thể, không dám làm.

    Y đột ngột biến chiêu, không phải tấn công Mễ Thương Khung, mà là tấn công một người đang đứng ngoài quan sát, Tôn Thanh Hà.

    Tôn Thanh Hà đang nhìn đến lúc nhập thần nhất, chuyên chú nhất, kinh tâm động phách nhất, không ngờ Quan Thất lại đột nhiên tấn công hắn.

    Lần này, chẳng những hắn không kịp chuẩn bị, ngay cả Thích Thiếu Thương bên cạnh luôn giỏi về ứng biến cũng không dự liệu được. Quan Thất lại giống như Mễ Hữu Kiều lúc trước, đối diện với cường địch còn ném côn về phía Chu Nguyệt Minh. t.u.n.g.h.o.a.n.h.

    Nhưng Chu Nguyệt Minh và Tôn Thanh Hà không giống nhau.

    Ít nhất, trong suy nghĩ của Thích Thiếu Thương là hết sức, vô cùng, cực kỳ không giống nhau, bởi vì Tôn Thanh Hà đã là bằng hữu của y.

    Không đánh thì không quen biết, anh hùng trọng anh hùng.

    Quan Thất phát ra một kiếm (đó chỉ là khí, nhưng còn sắc và nhanh hơn kiếm) về phía Tôn Thanh Hà đang ở một bên quan sát, đồng thời hét lên:
    - Đánh với một người không đã ghiền, ngươi nhìn đến nhập thần nhất, vậy cũng đồng thời đến đây đi!

    Y chỉ phát ra một kiếm, nhưng đối với Tôn Thanh Hà, cho dù trời lớn đất lớn, kiếm còn người còn, nhưng một kiếm kia phát ra, chỉ cảm thấy trăng tối sao mờ, mưa to gió lớn, trước mắt đều là ánh kiếm, kiếm khí, nhất thời không thể tránh, không thể né, không thể cản, không thể lùi. Trời lớn đất lớn đều là đường chết, đều là đường cùng.

    Hay cho một Quan Thất.

    Hay cho một kiếm.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)