FULL  Huyền Huyễn Linh Vực - Nghịch Thương Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Linh Vực
    Tác giả: Nghịch Thương Thiên
    Chương 1: Thiếu niên ở trấn nhỏ.

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách


    Trong linh vực mênh mông vô bờ có hải dương vô ngần vô tận cùng rất nhiều đại lục, có đủ loại sinh linh chủng tộc sống trong đó. Bọn họ đang không ngừng đột phá bản thân, vĩnh viễn truy tìm huyền diệu cuối cùng trong trời đất.

    Ở trong đó, đẳng cấp cùng các thế lực võ giả như bao trùm mọi hang cùng ngõ hẻm!

    Ở trong đó, thế lực cấp Thanh Thạch chỉ biết dựa vào thế lực khác mà tồn tại, bị trà đạp lên danh dự đủ kiểu.

    Ở trong đó thế lực đứng đầu là cấp Hoàng Kim, chẳng những có được võ giả mạnh nhất trong trời đất, linh khí thần kỳ nhất, mỏ quặng giàu có và nhiều nhất, cấm địa bí cảnh huyền diệu nhất mà còn thống lĩnh cả các thế lực cấp Bạch Ngân, Xích Đồng, Hắc Thiết, Thanh Thạch.

    Chỉ cần có một lệnh ban xuống là đã có thể làm trời đất biến đổi, máu chảy thành sông làm hàng tỉ sinh linh hóa thành hư vô.

    Mà nhân vật chính Tần Liệt lại bị phong ấn mất ký ức mười năm, bị ông nội gửi nuôi ở một gia tộc thế lực cấp Thanh Thạch không thể bình thường hơn. . .


    Trấn Lăng Gia

    Sáng sớm khi trời vừa mới tờ mờ sáng, thiếu niên Tần Liệt đờ đẫn rời giường, sau khi rửa mặt chải đầu qua loa, hắn lập tức đi về phía Lăng Gia.

    Tần Liệt mặc áo tang vải thô, dáng người gầy yếu, bộ dáng cũng coi như là có chút thanh tú, nhưng ánh mắt thì mờ mờ ảo ảo không có chút thần thái nào tạo cho người ngoài có cảm giác hắn không hề có linh hồn.

    Ở ven đường có không ít võ giả thanh niên ở trấn Lăng Gia đã rời giường từ sớm. Rất nhiều người thấy Tần Liệt thì đều mỉm cười với ý tốt.

    "Tần Liệt dậy sớm thế!"

    Lăng Phong thấy Tần Liệt đi vào thì nhếch miệng cười, đưa tay vẫy một cái.

    Đáng tiếc, Tần Liệt như không nghe thấy tiếng người ngoài, vẻ mặt vẫn đờ đẫn, bước chân vẫn không dừng lại, lách người qua Lăng Phong rồi lại đi tiếp về phía trước.

    "Phong đại ca, huynh thừa hơi nói với kẻ ngu làm gì? Đã biết hắn sẽ không bao giờ đáp lời, vậy mà hôm nào huynh cũng chào hỏi lúc sáng với hắn làm gì?" Lăng Dĩnh mặc trang phục sáng vàng, dáng người đẫy đà, mười tám đôi mươi, lớn lên có chút xinh đẹp, bộ ngực cao cao nhô lên làm người khác không khỏi hoài niệm. Nàng khinh miệt nhìn về phía Tần Liệt, hờ hững buông ra hai câu.

    Mấy tên nam nữ Lăng gia ở bên cạnh nghe được lời của Lăng Dĩnh thì vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, lòng sinh chán ghét.

    Lăng Dĩnh hừ một tiếng, coi như không nhìn thấy mọi người xung quanh, ưỡn bộ ngực lên, cười với vẻ khinh thường.

    Phần lớn người trong đám nam nữ kia đều chỉ có cảnh giới luyện thể cấp bốn năm nên căn bản không được một người luyện thể cấp sáu như Lăng Dĩnh để vào mắt.

    Trong mắt nàng chỉ có Lăng Phong đạt luyện thể cấp bảy mà thôi.

    Lăng Phong hơi nhíu mày: "Tiểu Dĩnh, ngươi tới trấn Lăng Gia chưa được bao lâu, không chịu ân huệ của ông nội Tần Liệt cho nên cái nhìn có chút hơi khác. Ta không trách ngươi. Nhưng những binh sĩ Lăng gia chúng ta, lúc ông nội Tần Sơn còn khỏe mạnh, đã được giúp không ít rồi. Cho dù hai năm trước ông nội Tần Sơn mất thì ơn giúp đỡ của ông ấy vẫn khắc sâu trong tâm khảm chúng ta. Hi vọng ngươi có thể nể mặt chúng ta mà tôn trọng Tần Liệt."

    Lăng Dĩnh hơi ngây ra: "Ông nội của hắn rất lợi hại sao?"

    "Ông nội Tần Sơn là luyện khí sư!" Lăng Phong quát nhẹ.

    Lăng Dinh cảm thấy hơi kính nể. "Có Phàm cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Thần cấp. Mỗi cấp lại phân ra làm bảy loại. Ông ta là luyện khí sư loại nào? Ông ấy luyện linh khí cho Lăng gia sao?"

    "Không đâu." Lăng Phong lắc đầu. "Ông nội Tần Sơn chỉ biết chữa linh khí Phàm cấp loại năm trở xuống thôi."

    "Ây da, dọa người ta à. Ta còn tưởng lợi hại thế nào, hóa ra cũng chẳng có gì lắm." Lăng Dĩnh vỗ vỗ bộ ngực đẫy đà, cười với vẻ hơi khoa trương.

    "Đối với chúng ta thì đó đã là cực kỳ lợi hại rồi." Lăng Phong mang vẻ mặt không đổi, nói: "Năm năm trước, ông nội Tần Sơn dẫn Tần Liệt về trấn Lăng Gia chúng ta, tìm gia chủ chúng ta để trao đổi. Dùng khả năng chữa linh khí Phàm cấp để đổi lại quyền khai thác mỏ quặng phong phú ở Dược Sơn và rồi cùng Tần Liệt ở lại trấn Lăng Gia."

    "Trong ba năm tiếp theo, sau khi ông nội Tần Sơn dẫn Tần Liệt vào trấn Lăng Gia cùng mỏ quặng Dược Sơn, bất kể linh khí Phàm cấp dưới loại năm, dù hỏng thế nào đều được ông nội Tần Sơn phụ trách chữa. Chỉ cần không quá Phàm cấp loại năm thì dù linh khí có nát tới mức nào cũng đều được khôi phục về nguyên dạng, uy lực không hề suy giảm."

    "Bùng!"

    Một hàng lửa cháy lên từ cổ tay Lăng Phong. Cái vòng đang đeo trên tay hắn bỗng nhiên đỏ rực lên.

    Bỗng chốc, vòng tròn đỏ đậm kia biến thành một cây chùy bùng cháy dài nửa cánh tay. Cả vật thể màu đỏ sậm, vô số ánh lửa như những hình xăm quấn lấy cái chùy, tỏa ra từng luồng nhiệt nóng cháy.

    "Hỏa Vân Chùy của ta là linh khí Phàm cấp loại hai, là mạng sống của ta. Ba năm trước, trong dãy núi cực lạnh, ta bị linh thú Băng Phách Mãng nhả khí lạnh vào tận trong cơ thể. Hỏa Vân Chùy đã giúp ta chống lại khí lạnh giúp ta may mắn sống sót. Nhưng Hỏa Vân Chùy lại tổn hại nghiêm trọng. Nếu không phải ông ngội Tần Sơn giúp ta chữa trị thì e là Hỏa Vân Chùy đã không còn nữa rồi."

    "Những người hỏng linh khí như ta ở Lăng gia có rất nhiều. May là có ông nội Tần Sơn nên tất cả những linh khí này đều được chữa trị. Bằng không tổn thất sẽ cực kỳ lớn." Lăng Phong nhìn về phía Tần Liệt ở xa xa, cảm thán nói.

    "Nhung ông ấy đã chết bệnh cách đây hai năm rồi." Lăng Dĩnh kinh ngạc nói.

    "Người Lăng gia có ơn ắt phải báo! Thật ra Tần Liệt cũng cực kỳ đáng thương. Lúc mười tuổi theo ông nội hắn đi tới trấn Lăng Gia, hắn cũng vẫn bộ dáng thế này. Lúc ông nội Tần Sơn còn sống thì còn có nhiều người quan tâm tới hắn. Nhưng sau khi ông nội mất đi, hai năm qua...Ài." Lăng Phong ngừng lại, không khỏi thổn thức thở dài.

    "Nhị tiểu thư chẳng phải còn đáng thương hơn sao? Nghe nói...gia chủ từng đồng ý với Tần Sơn, tới tháng sau khi Nhị tiểu thư tròn mười lăm tuổi là sẽ cho nàng đính hôn với Tần Liệt còn gì? Ngươi sống ở trấn Lăng Gia nên chắc cũng phải biết việc đó chứ?" Lăng Dĩnh hạ giọng, đi tới bên cạnh Lăng Phong, nói nhỏ: "Làm sao gia chủ có thể đồng ý cho Tần Liệt đính hôn với Nhị tiểu thư đây? Làm thế có khác nào đưa Nhị tiểu thư vào trong hố lửa?"

    "Ta cũng không rõ lắm." Lăng Phong cũng không biết nhiều về việc này.

    Dưới con mắt của hắn, cho dù gia chủ từng ước định với Tần Sơn nhưng Tần Sơn đã chết nên ước định kia có lẽ cũng không còn mấy giá trị.

    ...

    Lăng gia.

    Ba cái bàn gỗ vuông ghép thành một cái bàn ăn dài. Trên bàn bày đầy bánh bao, cháo ăn sáng. Gia chủ Lăng gia, Lăng Thừa Nghiệp ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị. Hai bên là em dâu Đỗ Kiều Lan cùng tam đệ Lăng Thừa Chí. Bên cạnh Đỗ Thừa Lan là hai đứa con Đỗ Hằng và Đỗ Phi. Bên cạnh Lăng Thừa Chí là hai thiếu nữ, cũng là con gái hắn, có tên là Lăng Ngữ Thơ và Lăng Huyên Huyên.

    Ba huynh đệ Lăng gia, đại ca là Lăng Thừa Nghiệp, thứ hai là Lăng Thừa Huy, thứ ba là Lăng Thừa Chí. Mười năm trước, Lăng Thừa Huy trong lúc đột phá cảnh giới Khai Nguyên đã bị tẩu hỏa nhập hoa, bạo thể mà chết. Vợ là Đỗ Kiều Lan dẫn hai đứa con là Đỗ Hằng, Đỗ Phi ở lại Lăng gia, mượn dùng tài nguyên của Lăng gia để tiếp tục tu luyện.

    Trong trời đất linh vực này có hải dương mênh mông vô tận. Trên hải dương có rất nhiều đại lục. Trên đại lục có đủ loại chủng tộc sinh hoạt. Ở đâu bọn họ cũng đều dùng linh khí để rèn luyện bản thân, vĩnh viễn truy tìm huyền diệu cuối cùng trong trời đất.

    Ở trong này, kẻ mạnh như ngọn núi cao, nguy nga sừng sững. Có linh khí đáng sợ tới mức hủy thiên diệt địa. Có thế lực võ giả đủ loại đẳng cấp bao trùm như mạng nhện tới từng hang cùng ngõ hẻm!

    Ở trong này, chẳng những võ giả và linh khí chia cấp bậc ra mà tới gia tộc, tông phái, thương hội tạo nên những mối quan hệ chằng chéo phức tạp cũng có phân chia cấp độ giai cấp chặt chẽ hẳn hoi.

    Võ đạo tu luyện trong linh vực chia làm mười cảnh giới: Luyện Thể, Khai Nguyên, Vạn Tượng, Thông U, Như Ý, Thoát Phá, Niết Bàn, Bất Diệt, Hư Không, Vực Thủy. Từng cảnh giới lại chia làm từng cấp. Cấp lại chia làm tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.

    Linh khí thần kỳ cùng luyện khí sư cũng được chia ra làm các cấp bậc: Phàm cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Thần cấp. Mỗi một cấp lại chia ra làm bảy loại.

    Kỳ lạ chính là tới gia tộc, tông phái cùng các thế lực cũng chia ra: cấp Thanh Thạch, cấp Hắc Thiết, cấp Xích Đồng, cấp Bạch Ngân, cấp Hoàng Kim. Thông thường tất cả đều bị cấp Hoàng Kim chi phối.

    Trong đó thế lực cấp Thanh Thạch là thấp nhất, là thế lực cơ bản nhất của Linh Vực. Số lượng nhiều như cát trong sa mạc, không thể nào thống kê hết được. Tất cả thế lực đó đều phải dựa lưng vào các thế lực lớn hơn để tiếp tục tồn tại tu luyện, bị người khác trà đạp lên tôn nghiêm đủ kiểu.

    Còn thế lực cấp Hoàng Kim chính là tồn tại cấp cao nhất. Bọn họ chẳng những ngồi trên đầu võ giả trong trời đất này, có linh khí thần kỳ nhất, nhiều mỏ quặng nhât, có bí cảnh cấm địa huyền diệu nhất mà còn thống lĩnh toàn bộ thế lực cấp Bạch Ngân, Xích Đồng, Hắc Thiết, Thanh Thạch.

    Một hiệu lệnh chuyển xuống là có thể làm trời đất biến đổi, làm sông núi bị máu nhuộm đỏ, làm hàng tỉ sinh linh hóa thành hư vô!

    Mà Lăng gia còn chưa đạt tới cấp Thanh Thạch. Lăng gia cùng mấy gia tộc thân quen quanh vùng đều dựa vào Tinh Vân Các thành Băng Nham - thế lực cấp Thanh Thạch. Hàng năm họ phải nộp đủ cung phụng cho Tinh Vân Các thì mới được Tinh Vân Các che chở, nhờ đó trấn Lăng gia mới có thể sống yên ổn được.

    "Bộp bộp!"

    Tiếng bước chân từ xa truyền tới. Không lâu sau, Tần Liệt đã xuất hiện đúng giờ, lấy đồ ăn rồi đờ đẫn ngồi xuống bàn ăn đối diện với Tần Thừa Nghiệp, bưng bát lên bắt đầu ăn.

    Năm năm qua, mỗi sáng sớm, Tần Liệt đều đúng giờ tới ăn cơm. Cho dù trong mắt người ở trấn Lăng Gia, Tần Liệt chỉ là tên ngu. Nhưng thói quen dùng cơm đúng giờ của hắn chưa bao giờ đổi. Ba năm sau khi tới đây, hắn vẫn thế, mà sau hai năm ông nội Tần Sơn qua đời, hắn cũng vẫn vậy.

    Mỗi sáng sớm, sau khi ăn cơm xong, Tần Liệt lại tiến thẳng vào Dược Sơn sau trấn Lăng gia. Hắn đi thẳng vào mỏ quặng trong núi tới lúc tối mịt mới mò về trấn Lăng gia, dùng cơm chiều cùng mọi người rồi sau đó lại lẻ loi một thân một mình về chỗ ở nghỉ ngơi.

    Ngày qua ngày, từng năm trôi qua, hắn cứ sống như thế. Cuộc sống chưa hề có chút biến đổi nào.

    Năm năm qua, không ai biết hắn và ông nội hắn đã bỏ ra bao nhiêu thời gian vào mỏ quặng, làm gì trong đó. Tới cả gia chủ Lăng Thừa Nghiệp cũng mù tịt.

    "Hà!" Bỗng nhiên Đỗ Phi không chịu nổi cười xòa một tiếng, nghiêng đầu qua liếc nhìn Tần Liệt, nói giọng mỉa mai trào phúng: "Chồng tương lai của em gái ta ắn khá là được. Tháng sau, Huyên Huyên đính hôn với hắn thì cũng chẳng khác nào nuôi một con chó ngoan trong nhà."

    Đỗ Phi nói xong thì cười một tiếng đầy quái dị về phía Lăng Huyên Huyên.

    Lăng Huyên Huyên mặc áo giáp màu đỏ lửa, dáng người lả lướt vẫn lộ ra đôi chút, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt lanh lợi thông minh. Năm nàng mười tuổi, tên của nàng đã truyền khắp gần xa.

    "Bùng!"

    Lăng Huyên Huyên đập cánh tay trắng như ngọc xuống bàn, bát cơm trước mặt nàng bắn lên, nửa bán cháo loãng bay thẳng về phía một nhà ba người Đỗ Kiều Lan. Tuy Đỗ Kiều Lan, Đỗ Phi, Đỗ Hằng phản ứng cực nhanh nhưng vẫn bị bát cháo làm cho chật vật.

    "Ta có chết cũng sẽ không đính hôn với hắn!"

    Không đợi Đỗ Kiều Lan kịp tức giận, Lăng Huyên Huyên đã đứng phắt dậy, không thèm để ý sắc mặt cha nàng là Lăng Thừa Nghiệp khó coi thế nào. Nàng cứ thể bừng bừng đi thẳng ra ngoài phòng.

    Tới trước cửa gỗ, đôi tay nhỏ bé của nàng lóe lên ánh lửa làm cả cánh cửa gỗ lớn đột nhiên nổ tung, ít nhất mười mảnh gỗ vụn bắn xuống đất. Thân hình lả lướt của Lăng Huyên Huyên biến mất.

    Lăng Thừa Nghiệp vừa mới chuẩn bị tức giận mắng mỏ thì bỗng nhiên ngẩn cả người ra. Hắn nhìn về mảnh gỗ rơi trên đất, ánh mắt như đang ngẫm nghĩ gì đó.

    "Đại ca! Khi nào Huyên Huyên bước vào luyện thể cấp bảy thế? Linh lực tràn ra ngoài! Đây rõ ràng là dấu hiệu của luyện thể cấp bảy đó!" Lăng Thừa Chí hưng phấn vỗ lên bàn, vẻ mặt vui mừng. "Mười lăm tuổi bước vào luyện thể cấp bảy! Thiên phú của Huyên Huyên còn kinh người hơn cả Ngữ Thi! Với đà này, nhất định trước hai mươi tuổi, nó sẽ có thể bước vào cảnh giới Khai Nguyên. Khai Nguyên...Sau này nhất định nó sẽ được Tinh Vân Các coi trọng."

    Lăng Thừa Nghiệp không nhịn được kích động, ho nhẹ một tiếng, hỏi Lăng Ngữ Thi. "Huyên Huyên đột phá từ bao giờ vậy?"

    Lăng Ngữ Thi mặc váy dài màu xanh biếc, búi tóc dài vắt qua vai, vẻ mặt sắc xảo như đóa U Lan, da thịt trắng như ngọc, cho dù đang ngồi nhưng vẫn có dáng vẻ mê người, làm cho Đỗ Hằng bên cạnh phải nóng cả con mắt, ánh mắt chưa bao giờ dời khỏi nàng.

    "Tiểu muội mới đột phá cách đây bảy hôm. Nó vốn cực kỳ vui mừng muốn báo tin vui này cho cha. Không ngờ..." Lăng Ngữ Thi ngập ngừng rồi thở dài: "Không ngờ hai ngày trước biết cha đã sớm đồng ý ông nội Tần Sơn, ngày nàng sinh nhật cũng là lúc đính hôn với Tần Liệt. Cho nên..."

    Lăng Ngữ Thi không nói gì thêm. Lăng Thừa Nghiệp đã đoán ra nguyên do của việc này, vẻ mặt trở nên bất đắc dĩ.

    "Phù!"

    Nhưng đúng lúc này, Tần Liệt từ lúc đi vào vẫn mải miết ăn như không nhìn thấy ai bỗng nhiên đứng lên như thể từ đầu tới cuối không nghe thấy mọi người xung đột, nói gì. Hắn vẫn như mọi ngày, ăn no là về.

    Hắn lập tức đi về phía Dược Sơn phía sau trấn Lăng Gia.

    "Đại ca, ta có mấy câu muốn nói cho mình huynh." Bỗng nhiên Lăng Thừa Chí đứng dậy, nháy mắt ra dấu với đại ca của hắn sau khi Tần Liệt rời đi.

    Lăng Thừa Nghiệp như có điều gì đó suy tư nên đi theo.

    Trên đường núi gập ghềnh, hai huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí đứng cách nhau một đoạn, cùng nhau đi tới Dược Sơn. Ánh mắt của hai người đều để ý tới Tần Liệt, thầm nói khẽ với nhau.

    "Năm năm qua, từ lúc Tần Sơn đưa Tần Liệt tới đây, nửa ngày hắn đều ở trong mỏ quặng. Đại ca, huynh không thấy hiếu kỳ xem bọn họ làm gì trong mỏ quặng? Phát hiện ra cái gì sao?"

    "Đương nhiên là có tò mò. Nhưng ta đã có ước định với Tần Sơn, nên sẽ không thể vô cớ vào trong mỏ quặng được. Hơn nữa, Lăng gia chúng ta đã sớm khai khản mỏ quặng Dược Sơn nhiều năm, gần như là không hề phát hiện ra có linh thạch giá trị nào. Bằng không thì ta sao có thể đồng ý nhường mỏ quặng cho ông nội hắn?"

    "Rốt cuộc việc hôn sự giữa Huyên Huyên và Tần Liệt là chuyện gì? Đại ca, ta biết huynh sẽ không bao giờ lấy hạnh phúc cả đời của Huyên Huyên để hy sinh. Vậy thì vì cái gì đây?"

    "Trước khi Tần Sơn qua đời có muốn ta đồng ý việc này. Ta thấy mấy năm nay hắn đã giúp chúng ta rất nhiều nên cũng phải cắn răng đồng ý. Có điều, không phải như ngươi nghĩ đâu. Hẳn là hắn chỉ hi vọng sau khi qua đời, Tần Liệt vẫn có thể được ở lại Lăng gia chúng ta mà thôi."

    "Thế như thế nào đây?"

    "Cũng chỉ là đính hôn mà thôi. Tần Liệt và Huyên Huyên đều mười lăm tuổi. Hắn chỉ nhờ Lăng gia chúng ta giúp đỡ Tần Liệt tới mười bảy tuổi. Khi Tần Liệt mười tám tuổi, bất kỳ bên nào dều có thể tự ý cởi bỏ hôn ước. Hôn ước này là do hắn hi vọng trong mấy năm Tần Liệt ở Lăng gia, có thân phận con rể thì người ở Lăng gia sẽ không dám làm càn với Tần Liệt chứ không có việc gì khác cả."

    "Yên tâm đi. Hiện giờ Huyên Huyên đã đột phá tới luyện thể cấp bảy, sau này nhất định sẽ tiến vào Tinh Vân Các. Dĩ nhiên ta sẽ không thể để Tần Liệt ảnh hưởng tới tiền đồ của nó. Tới lúc đó, ta sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước."

    "Hóa ra là như vậy." Lăng Thừa Chí gật gật đầu, hơi trầm ngâm một chút rồi nói: "Đại ca, ta có câu này không biết có nên nói hay không. Ài..."

    "Có gì cứ nói đi!" Gia chủ Lăng gia nhíu mày quát.

    "Dựa theo lời của huynh thì việc đính hôn cũng chỉ là hình thức mà thôi chứ không nhất định phải để Tần Liệt đính hôn với Huyên Huyên. Hay là cho hắn đính hôn với Ngữ Thi cũng được mà? Ngữ Thi lớn hơn Tần Liệt có hai tuổi nên chắc cũng không có vấn đề gì." Lăng Thừa Chí hỏi dò.

    Sắc mặt gia chủ Lăng gia bỗng nhiên trầm xuống.

    "Đại ca, đại tẩu đã đi sớ. Ta biết huynh yêu thương Ngữ Thi như Huyên Huyên. Ta cũng vậy." Lăng Thừa Chí cẩn thận dung từ, nói với vẻ thành khẩn: "Nhưng cho dù là đính hôn thì cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của con gái. Năm nay Huyên Huyên mới có mười lăm tuổi mà đã đạt tới luyện thể cấp bảy! Thường ngày, chúng ta đều có thể nhìn ra thiên phú tu luyện cùng khả năng lĩnh ngộ linh quyết lực của nó còn hơn xa Ngữ Thi. Tương lai của Huyên Huyên...chắc chắn không thể đếm nổi. Nó chính là hi vọng thật sự của Lăng gia chúng ta sau này!"

    Nói tới đây, Lăng Thừa Chí chuyển sang vẻ mặt kính cẩn. "Sau này, Huyên Huyên sẽ tiến vào cấp bậc võ giả cực cao ở vùng trời này. Tới cấp độ mà chúng ta không thể nào với tới. Với hoàn cảnh đó, Huyên Huyên sẽ tiến hành đám hỏi với thế lực mà ta không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nếu nó có quá khứ từng đính hôn với ai đó thì đó như một vết nhơ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của nó..."

    "Tam đệ, ngươi càng ngày càng thực dụng." Gia chủ Lăng gia lắc đầu, thở dài một hơi. "Việc này cứ để ta lo. Ài. Đứa nhỏ Ngữ Thi này chịu được khổ, tính khí điềm đạm nho nhã. Ta biết, ta mà làm thế nó sẽ đồng ý. Nhưng ta thật sự không nỡ làm thế với nó..."

    "Vì tương lai của gia tộc, cũng vì tương lai của Huyên Huyên. Xin đại ca lo cho." Lăng Thừa Chí nhắc nhở.

    Gia chủ Lăng gia trầm ngâm lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Tạm thời không nói tới việc này nữa. Mấy năm nay, Dược Sơn đều do ngươi phụ trách, ta cũng chưa bao giờ hỏi gì tới. Rốt cuộc tại sao hôm nay ngươi lại gọi ta tới vậy?"

    "Tới đó rồi sẽ biết. Ta lờ mờ cảm thấy việc này có quan hệ với Tần Liệt."
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Linh Vực
    Tác giả: Nghịch Thương Thiên
    Chương 2: Dược Sơn

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dược Sơn Lăng gia là một ngọn núi kéo dài của dãy núi Cực Hàn, thuộc rìa ngoài khu vực có những dãy núi lạnh nhất.

    Nếu so sánh với những ngọn núi băng cao vút tới tận mây xanh thì Dược Sơn thật không bằng, linh khí cũng không đậm đặc như vậy.

    Trấn Lăng gia ngay chân núi Dược Sơn, ven dãy núi Cực Hàn.

    Tuy linh khí ở Dược Sơn không đậm nhưng vẫn còn cách dãy núi Cực Hàn đủ xa thành ra trên núi cũng không lạnh lắm, vẫn có thể gieo trồng được linh thảo thích hợp.

    Linh thảo trên Dược Sơn chính là nguồn thu lớn nhất của Lăng gia. Hàng năm Lăng gia dựa vào nguồn thu đó mới đủ để nộp cung phụng cho Tinh Vân Các. Mấy năm nay mọi thủ tục gieo trồng linh thảo trên Dược Sơn đều do Lăng Thừa Chí phụ trách. Có vài lần Đỗ Kiều Lan muốn nhúng tay vào Dược Sơn nhưng đều bị huynh đệ Lăng gia tìm cách phá hỏng,

    Trên Dược Sơn, từng luống cây như miếng đậu hủ. Linh thảo gieo trồng trong đó đều là dưới Phàm cấp loại ba. Tuy giá trị không cao nhưng được cái có số lượng nhiều.

    Trong đó có hoa Ngọc Thủ, cỏ Hàn Súc Tích, hoa Xà Quan đều là loại linh thảo Phàm cấp loại ba, là thứ chủ yếu được trồng. Ba loại linh thảo này là dược liệu cơ bản để luyện chế linh đan. Hàng năm Tinh Vân Các đều có nhu cầu rất lớn.

    Lúc này, hai huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp và Lăng Thừa Chí đang đứng trước một luống hoa Ngọc Thủ.

    Sau khi hoa Ngọc Thủ nở rộ, bông hoa như cánh tay của cô gái xòe ra, năm cánh hoa như năm ngón tay nho nhỏ cho nên có tên là hoa Ngọc Thủ. Chu kỳ gieo trồng hoa Ngọc Thủ cũng khá ngắn, chỉ tầm nửa năm là có thể thu hoạch, rất ít bị thời tiết ảnh hưởng. Nó chính là một trong những loại linh thảo dễ gieo trồng nhất.

    Nhưng hiện giờ, luống hoa Ngọc Thủ này vẫn chưa nở hoa, trong khi một số luống khác thì hoa đã khô héo hết cả. Việc này làm sắc mặt Lăng Thừa Nghiệp cực kỳ khó coi.

    "Hoa Ngọc Thủ vẫn vậy phải không?" Lăng Thừa Nghiệp nuôi chút hi vọng hỏi lại.

    Lăng Thừa Chí cười khổ: "Hoa Ngọc Thủ còn có thể gọi là tốt. Cỏ Hàn Súc Tích cùng Hoa Xà Quan thì gần như không thể nào nhìn nổi, số chết héo còn nhiều hơn rất nhiều. Năm nay, e là rất khó mới đủ được lượng linh thảo nộp cho Tinh Vân Các."

    Vẻ mặt của Lăng Thừa Nghiệp biến đổi, hắng giọng: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Vì sao không sớm nói cho ta biết?"

    "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra." Vẻ mặt Lăng Thừa Chí chua sót, trong lòng cũng nổi lên đầy nghi hoặc. "Bắt đầu từ sau khi Tần Sơn mất cách đây hai năm, dược thảo trong vườn mùa sau thu hoạch ít hơn mùa trước, mất mùa luân phiên, sản lượng giảm dần. Nhưng từng đó vẫn có thể chấp nhận được vì vẫn đủ nộp cho Tinh Vân Các. Việc này cũng phải trách ta, bởi vì bận đột phá cảnh giới, nên không hề coi trọng việc này."

    "Tới lúc ta ý thức được có gì không ổn thì ta vẫn còn cho rằng có thể khống chế được. Ta đã bỏ ra không ít tâm tư để nghĩ cách nuôi trồng linh dược cùng chăm sóc chúng, hy vọng có thể xoay chuyển cục diện. Nhưng ngoài dự liệu của ta chính là ba tháng trước dược thảo trong vườn bắt đầu xuất hiện hiện tượng chết héo. Ta vẫn chưa kịp làm gì thì lượng lớn dược thảo trong vườn đã chết gần hết rồi."

    Lăng Thừa Chí uể oải cúi gằm đầu xuống, vẻ mặt như để mặc cho ai muốn đánh muốn đám ra sao thì tùy, không hề trốn tránh trách nhiệm,

    Lăng Thừa Nghiệp lắc lắc đầu, sau một lúc trầm mặc lâu, bỗng nhiên nói: "Thế việc dược thảo khô héo có liên quan gì tới Tần Liệt? Hàng năm hắn vẫn luôn ở trong mỏ quặng nói Dược Sơn, chưa hề tới vườn, vậy hắn làm sao có thể làm gì dược thảo được? Lão tam, ngươi dựa vào cái gì mà nghi ngờ Tần Liệt?"

    Dưới con mắt của hắn, Tần Liệt chỉ là tên ngu, không hề có linh hồn, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì tới vườn trồng linh thảo được.

    "Từ năm năm trước khi hắn cùng với ông nội vào mỏ quặng Dược Sơn, ta đã âm thầm quan sát. Trong năm năm, Dược Sơn biến đổi rất ít. Nhưng có một hiện tượng cực kỳ kỳ dị..." Lăng Thừa Chí nhíu mày, vừa cân nhắc vừa nói.

    "Hiện tượng gì làm cho ngươi cảm thấy kỳ dị vậy?" Lăng Thừa Nghiệp ngạc nhiên.

    "Chính là khi mưa, sét đánh xuống cực kỳ dày đặc. Mỗi đường sấm sét đều giáng thẳng vào đỉnh núi Dược Sơn. Có đôi khi sấm sét đánh xuống làm ta phát hãi. Nhưng, trước khi ông cháu nhà họ chưa tới thì thời tiết không hề tồi tệ như vậy. Núi Dược Sơn cũng không bị sét đánh nhiều như thế, thậm chí còn không có sấm sét nào đánh vào núi nữa cơ." Lăng Thừa Chí khẳng định.

    "Chẳng lẽ những sấm sét kia có quan hệ với ông cháu nhà họ sao?" Lăng Thừa Nghiệp lắc lắc đầu, cảm thấy suy đoán của em trai còn thiếu quá nhiều căn cứ.

    "Đại ca, xin nghe ta nói nốt đã." Vẻ mặt của Lăng Thừa Chí dần nghiêm túc lại. "Sau khi Tần Sơn qua đời, hiện tượng này càng trở nên rõ ràng! Trong hai năm gần đây, mỗi khi trời mưa to gió lớn là sấm sét trên Dược Sơn càng nhiều lên, số lần đánh xuống Dược Sơn cũng càng nhiều thêm! Có đôi khi, ta còn có cảm nhận như đám sấm sét mạnh mẽ kia như theo núi đá chạy vào sâu trong lòng núi."

    Nghe vậy, rốt cuộc Lăng Thừa Nghiệp cũng phải đứng phắt dậy, nghiêm nghị nói: "Nói tiếp!"

    "Trong mấy năm nay, ta đều ở Dược Sơn. Mỗi lần sét đánh, ta đều âm thầm để ý tới mỏ quặng. Có mấy lần ta thấy Tần Liệt đi ra với làn da cùng mái tóc cháy đen. Ta dám cám đoan trăm phần trăm rằng đây chính là việc xảy ra do bị sấm sét đánh vào!" Lăng Thừa Chí hô lên. "Liên hệ với việc dị thường xảy ra trên Dược Sơn mấy năm nay, ta có lý do để nghi ngờ việc này có quan hệ với Tần Liệt. Đại ca, dược thảo không thể vô duyên vô cớ héo khô được. Ta tin rằng trong núi Dược Sơn đã có biến đổi gì đó thành ra mới làm cho dược thảo không sống nổi!"

    Lăng Thừa Nghiệp nhíu mày, sau một lúc trầm mặc mới nói: "Ta đã đồng ý với Tần Sơn sẽ không vô cớ tiến vào mỏ quặng trong núi."

    "Đại ca, nếu quả thật việc này có quan hệ với Tần Liệt mà huynh không biết rõ, e là những cây dược thảo kia sẽ rất khó cứu nổi. Dược Sơn có quan hệ với sự phát triển của Lăng gia ta. Nếu cứ để thế này, Lăng gia sẽ không thể nào gom đủ số để nộp, phía Tinh Vân Các sẽ..." Lăng Thừa Chí lo lắng nói.

    Lăng Thừa Nghiệp lại trầm mặc nửa ngày, hít sâu một hơi, vẻ mặt trở thành tái nhợt như dã quỷ, phủi lên bộ áo, nói khẽ: "Ta lặng lẽ đi điều tra. Nghiêm cấm không được tiết lộ việc này cho người ngoài."

    "Đại ca yên tâm, ta biết chừng mực."

    ...

    Lăng Thừa Nghiệp như một bóng ma trắng xóa, cẩn thận đi tới một góc vắng vẻ ở hang núi, từng bước đạp lên trên đá, tay bám vào dây leo. Người hắn như lá cây đáp xuống, không hề để lại tiếng động nào, nhanh chóng tiến vào trong hang.

    Như đã có quyết định, Lăng Thừa Nghiệp không mảy may do dự. Hắn trực tiếp đi thẳng vào trong hang, nhanh chóng đi tới chỗ sâu trong.

    Phía sau Dượ Sơn có rất nhiều hang động lớn nhỏ. Tất cả đều do người Lăng gia khai thác ở những chỗ khác nhau đào ra. Những hang này còn nối liền với nhau nên chỉ cần đi vào trong một hang là có thể dễ dàng tìm ra cách đi thẳng vào lòng núi.

    Nhưng chưa vào hang được bao lâu thì Lăng Thừa Nghiệp đã phải giật bắn người, đứng trân trối ở một chỗ.

    Trong trí nhớ của hắn, trong lòng núi Dược Sơn có ít nhất hai mươi lối đi. Mặc dù nhiều năm không tới nhưng vẫn nhớ rất rõ ràng về mỏ quặng.

    Bởi khi trẻ hắn cũng là một người khai thác mỏ quặng nên rất quen đường đi lỗi lại trong này.

    Nhưng hiện giờ hắn cảm thấy như đang đi nhầm vào một nơi khác. Bởi vì đường đi trong này đột nhiên tăng lên không chỉ gấp mười.

    Nhìn về phía những lối đi chằng chịt đan chéo nhau ở trước mặt, Lăng Thừa Nghiệp cực kỳ kinh hãi, không hề có chút cảm giác quen thuộc nào.

    "Trời ơi. Bọn họ làm cái gì đây?" Lăng Thừa Nghiệp hít sâu một hơi.

    Hắn còn nhớ rõ. Năm xưa hơn mười người Lăng gia đi với nhau, mất ba năm mà mới chỉ đào thông được hơn mười hang đá với nhau.

    Vậy mà hai ông cháu nhà họ trong năm năm lại có thể mở ra mấy trăm hang đá. Việc này quả thật làm Lăng Thừa Nghiệp không tin vào mắt mình nữa.

    Mấy trăm đường hang đá đan xen xâu chuối với nhau, phức tạp như mê cung, nhiều như gân mạch con người.

    Lăng Thừa Nghiệp gắng trấn tĩnh lại, tìm kiếm trong mấy trăm đường hang đá, cố gắng tiến vào chỗ sâu nhất trong lòng núi để tìm Tần Liệt.

    Sau nửa canh giờ, ý thức của gia chủ Lăng gia dần trở nên mơ hồ, ngây ngốc đi thẳng ra khỏi cửa hang.

    Sau khi hắn tỉnh táo lại thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Hắn không tin nên lại vào mỏ quặng lại lần nữa, lại tìm kiếm...

    Liên tục bảy lần nhưng kết quả chỉ có một là quay về cửa hang. Lăng Thừa Nghiệp dần thấy xuống sức, sắc mặt hơi tái đi. Thấy trời dần tối, hắn lại chật vật đi men theo đường núi mà trở về phía trên núi Dược Sơn.

    "Đại ca, sao sắc mặt huynh kém thế, sao lại thế vậy? Đã phát hiện gì trong đó sao?" Lăng Thừa Chí mang bộ mặt giả dối xuống, khẩn trương hỏi thăm.

    Gia chủ Lăng gia khoát tay, ý bảo hắn không nên hỏi nhiều, không nói lời nào ngồi xuống, lấy ra ít thịt đông cùng chút linh đan hồi phục, vận công điều tức.

    Lăng Thừa Chí muốn hỏi lại thôi, ngơ ngác nhìn hắn với đầy nghi hoặc.

    Sắc trời dần tối đi. Sau khi khôi phục lại một chút, gia chủ Lăng gia mới hơi hồi lại chút khí thế, mở mắt ra, trước câu hỏi của Lăng Thừa Chí, hắn quát: "Trước tiên đừng có hỏi! Hẳn là bây giờ Tần Liệt đã rời hang động về trấn Lăng gia. Ta muốn ra tay với hắn lúc trên đường, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn!"

    Nói xong, không đợi Lăng Thừa Chí nhiều lời, gia chủ Lăng gia mang vẻ mặt màu trắng như dã quỷ, ánh mắt cẩn thận, rời khỏi Dược Sơn, kín đáo tới đường núi từ Dược Sơn tới trấn Lăng gia
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Linh Vực
    Tác giả: Nghịch Thương Thiên
    Chương 3: Thăm dò

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Ài, tiểu muội cũng thật là. Ta đã dăn sau khi ăn cơm xong mới bàn tới chuyên đính hôn với Tần Liệt. Ngươi lại không nghe, Nhị thẩm cùng cả nhà còn đang ngồi cùng bàn, làm thế nào cha có thể nói ra được?"

    Trên con đường nối trấn Lăng gia với Dược Sơn, Lăng Ngữ Thi mặc váy dài xanh biếc nhíu mày lại, trên vẻ mặt thanh lệ thoát tục toát lên ý trách cứ, ôn nhu giáo huấn cô gái đứng cạnh.

    Lăng Huyên Huyên mặc giáp đỏ lửa như thùng thuốc súng gặp lửa, phát tiết làm mấy tảng đá vụn xung quanh bay vù vù, đôi đùi ngọc đong đưa làm gió xoáy phần phật, hừ hừ nói: "Nếu không phải tên khốn Đỗ Phi chọc giận ta thì ta làm sao đột nhiên phát tác ra như thế? Nhị thẩm ư? Tiện nữ kia không phải thẩm thẩm của chúng ta!"

    "Nói nhỏ một chút, đừng có nói lung tung mấy lời này!" Lăng Ngữ Thi vội vàng trách mắng.

    "Nói lung tung ư? Các người tưởng ta không biết sao?" Lăng Huyên Huyên híp mắt, vẻ mặt tức giận, nói với giọng lạnh lùng: "Tiện nữ kia được gả cho Nhị thúc, vào Lăng gia chúng ta được bảy tháng đã sinh Đỗ Hằng ra. Qua hai năm, sau khi về Tinh Vân Các một chuyến, không bao lâu lại sinh ra tên khốn Đỗ Phi. Hai tên kia họ Đỗ, rõ ràng là con của biểu ca Đỗ Hải Thiên của ả ta!"

    "Ngươi đã nghe nói rồi sao?" Lăng Ngữ Thi căng thẳng.

    "Đám võ giả trong tộc lén bàn luận, ta có nghe được. Tỷ cùng phụ thân, tam thúc luôn gạt ta là do sợ ta không nhịn được tức giận, rước lấy phiền phức phải không?" Đôi mắt Lăng Huyên Huyên đỏ bừng lên, nước mắt không nhịn nổi chảy ra ngoài. Nàng lau phắt đi rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhị thúc không phải bị tẩu hỏa nhập ma mà bạo thể chết. Thúc chính là bị cả nhà con tiện nữ kia làm cho tức chết! Trước đây, Nhị thúc là người hiểu ta nhất. Sớm muộn gì ta cũng sẽ báo thù cho Nhị thúc."

    "Ài, hóa ra đám võ giả đã sớm biết việc này rồi. Xem ra sớm muộn gì Lăng gia cũng sẽ có đại biến." Lăng Ngữ Thi cũng u uất, thầm thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Lăng Huyên Huyên, nói lời thấm thía: "Đỗ Hải Thiên có địa vị ở Tinh Vân Các không thấp. Bản thân hắn cũng có cảnh giới rất cao, nghe nói sắp đột phá đến Khai Nguyên hậu kỳ. Tam thời, Lăng gia chúng ta không thể động vào hắn..."

    "Ta biết tỷ và phụ thân vẫn đang cố nhẫn nại. Ta cũng sẽ nhịn. Đợi tới lúc ta đột phá tới cảnh giới Khai Nguyên, tiến vào Tinh Vân Các, ta sẽ tính toán với bọn họ sau!" Lăng Huyên Huyên gằn giọng nói.

    "Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi. Tỷ muội chúng ta chỉ cần cố gắng, sau này có chỗ ở Tinh Vân Các thì thù của Nhị thúc nhất định có thể nợ máu trả bằng máu!" Lăng Ngữ Thi gật gật đầu, tiếp tục bước về phía Dược Sơn, trong lòng hơi chua sót.

    Tuy nàng và Lăng Huyên Huyên đều đang ở cảnh giới luyện thể cấp bảy. Nhưng năm nay nàng đã mười bảy tuổi. Nếu muốn Tinh Vân Các xem trọng thì nhất định phải trước hai mươi đã bước vào được cảnh giới Khai Nguyên.

    Ba năm, từ luyện thể cấp bảy tới cảnh giới Khai Nguyên. Đúng là nói dễ hơn làm.

    Trong mắt Lăng Ngữ Thi tràn đầy chua sót, thầm thở dài trong lòng, miễn cưỡng vui vẻ nói: "Phụ thân và Tam thúc đều đang ở Dược Sơn. Hôm nay nói chuyện không tiện. Tỷ tỷ sẽ đi theo ngươi tìm phụ thân hỏi rõ ràng một chút, xem rốt cuộc hôn sự với Tần Liệt là thế nào."

    "Dù sao ta sẽ không bao giờ đính hôn với tên ngu kia!" Nhắc tới Tần Liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Huyên Huyên lại lạnh đi. "Không biết phụ thân nghĩ thế nào chứ tên kia nói không biết nói, linh hồn còn không có. Ngay cả một khắc ở với tên kia ta còn cảm thấy buồn chán nên thật sự không thể chịu được hắn."

    "Biết, biết chú. Tỷ tỷ cũng không muốn ngươi ở với hắn. Yên tâm đi, tỷ tỷ chắc chắn sẽ đứng về phía này." Lăng Ngữ Thi cười nhẹ, dịu dàng trấn an.

    Hai tỷ muội như hai con cáo xinh đẹp miền sơn cước, vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau vừa đi về phía Dược Sơn.

    Sau chốc lát, ngay khi các nàng sắp tới núi thì đột nhiên cả hai tỷ muội cùng dừng bước, cùng nhìn về phía Tần Liệt đang đi ra từ hang động trong Dược Sơn.

    Khi sắc trời dần tối là Tần Liệt như mọi ngày lại rời hang.

    Đứng ở cách nhau một đoạn, hắn đi thẳng về phía hai tỷ muội, vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt phức tạp không bao giờ nhìn vào một hướng, từ đầu đã không hề để ý tới việc hai tỷ muội tới.

    "Năm năm qua, ngày nào cũng như ngày nào, mỗi ngày hắn đều chạy tới mỏ quặng Dược Sơn. Tên ngu này là chuột chũi à?"

    Bình thường Lăng Huyên Huyên thấy hắn đều coi như là không có, cho hắn là không khí, cũng chưa hề nói từ phản cảm nào. Nhưng hôm nay, vừa thấy Tần Liệt thì cảm giác tức giận trong lòng lại nổi lên, ngữ khí tự nhiên cũng không thể nào thân mật được.

    "Làm sao mà phải tức giận vì hắn vậy? Hắn cũng đâu có biết gì. Ài, thật ra hắn cũng rất đáng thương, hiện giờ ông nội đã qua đời, hắn cứ thế sống như một kẻ đần độn. Lăng gia chúng ta cũng chỉ phải cho hắn ăn một ngày hai bữa cơm mà thôi chứ không cần phải để ý gì tới hắn..."

    Lăng Ngữ Thi nhìn về phía Tần Liệt ở xa xa, lắc đầu nhẹ, nói với vẻ cảm thông.

    "Ta, ta cũng không có gì với hắn. Nhưng, nhìn thấy hắn thì lại nhịn không được..." Lăng Huyên Huyên nghẹn lời. Cô gái mười lăm tuổi ấy cũng không phải kẻ có lòng dạ ác dộc, có điều thật sự không thể chấp nhận nổi sự thật.

    Nhưng vào lúc này, đột nhiên một bóng người trắng lao ra từ trong rừng.

    Gia chủ Lăng gia đeo mặt nạ quỷ trắng, tuy đã phát hiện ra hai con gái tới nhưng vì phát hiện trong mỏ quặng quá kinh người nên vẫn quyết tìm hiểu sâu cạn của Tần Liệt.

    "A!"

    Trong lúc Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên còn đang kinh ngạc thì Lăng Thừa Nghiệp như hóa thân thành ác quỷ đánh thẳng về phía Tần Liệt đang đờ đẫn đi trên đường.

    Mắt thấy bóng người áo trắng lao tới, Tần Liệt vẫn mang vẻ mặt u ám. Tới tận lúc Lăng Thừa Nghiệp dơ bàn tay to ra đánh về phía ngực hắn thì hắn vẫn cứ duy trì hướng đi một cách máy móc.

    Thân thể vẫn không dừng lại, vẻ mặt không hề biến đổi, lại càng không hề có chút động tác nào đáp trả.

    "Uỳnh!"

    Một chưởng của Lăng Thừa Nghiệp đánh thẳng vào ngực Tần Liệt làm người Tần Liệt đột nhiên lùi lại mấy bước mới đứng vững lại được. Hắn nhìn qua Lăng Thừa Nghiệp đang đứng chắn giữa đường, ánh mắt hoang mang khó hiểu như thể đang tò mò xem người kìa vì sao lại ra tay với hắn.

    Nhưng chỉ phút chốc, hắn đã lại trở về vẻ mặt cũ, sau đó lại tiếp tục cất bước như thể đã quên hết vừa rồi Lăng Thừa Nghiệp vừa tấn công mình.

    "Người nào dám cả gan giương oai ở địa bàn của Lăng gia chúng ta?"

    "Tên chuột nhắt đeo mặt nạ kia, ngươi không trốn nổi đâu!"

    Bỗng nhiên hai tỷ muội nhảy lên, mặt cười lạnh, cùng nhau vọt tới phía Lăng Thừa Nghiệp. Hai luồng linh lực không kém nhau bao nhiêu rung chuyển làm gió núi đột nhiên gào thét.

    Trong đường núi, Lăng Thừa Nghiệp đưa lưng về phía hai cô con gái không hiểu gì, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tần Liệt...

    Tần Liệt mười lăm tuổi, thân hình thoạt nhìn có vẻ nhỏ gầy như thể suy dinh dưỡng. Nhưng, sau khi đánh một chưởng vừa rồi, Tần Liệt lại chỉ lùi lại có vài bước, chứ không hề dùng lực chút nào.

    Tuy một đòn kia không hề sử dụng chút linh lực nào, nhưng Lăng Thừa Nghiệp rất rõ ràng. Lực của một đòn kia đã đủ để đánh cho rất nhiều võ giả luyện thể cấp ba ngã xuống không dậy nổi.

    Dưới con mắt của hắn, trong cơ thể Tần Liệt rõ ràng không có chút linh lực dao động bảo vệ ngực nào. Việc này nói lên rằng trong cơ thể Tần Liệt không có chút linh lực nào. Vậy thì không thể tính là võ giả thực sự được.

    Nhưng Tần Liệt lại có thể hoàn toàn thừa nhận được một đòn mà không ngã.

    Việc này nói lên rằng Tần Liệt có thân thể gầy yếu, bề ngoài phong phanh chỉ là biểu hiện còn bản chất thì cường tráng không thể tưởng tượng nổi.

    Nhưng chỉ đơn giản là thân thể mạnh mẽ thôi sao?

    Gia chủ Lăng gia nghi hoặc, sau một chút do dự, bỗng nhiên hắn lại ra tay!

    "Rắc rắc rắc!"

    Từ bàn tay của Lăng Thừa Nghiệp, xương truyền tới tiếng vang giòn, bàn tay đột nhiên lớn ra gấp đôi.

    Một tầng sương mù loãng màu xanh biếc tràn ra từ bàn tay đang rủ xuống của hắn. Sau đó cả người lao đi, làn sương mù màu xanh biếc cũng cuốn theo như một đám lửa xanh đang thiêu cháy.

    Lục Viêm Kình - Linh quyết Phàm cấp loại năm. Đây chính là bí công mà Lăng Thừa Nghiệp âm thầm tu luyện, bình thường rất ít sử dụng. Ngay cả hai đứa con gái thân sinh cũng chưa bao giờ thấy qua.

    Lăng Thừa Nghiệp có cảnh giới Khai Nguyên trung kỳ, vận dùng một phần linh lực, lòng bàn tay như bị ngọn lửa màu xanh biếc thiêu đốt đánh thẳng về phía ngực Tần Liệt như trước.

    "Vô sỉ tiểu nhân!"

    "Ngươi dám!"

    Hai tỷ muội Lăng gia cùng hét lên. Đáng tiếc rằng họ vẫn còn cách Lăng Thừa Nghiệp một khoảng nên chỉ có thể gọi là tạo ra sức ép mà thôi.

    Lăng Thừa Nghiệp không hề mất bình tĩnh, đôi bàn tay to gấp đôi bao bọc bởi sương xanh đã tới gần ngực Tần Liệt trong gang tấc. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía Tần Liệt hòng nhìn ra chút biến đổi bất thường nào đó.

    "Oành!"

    Một luồng linh lực mãnh liệt hòa với sương xanh biếc dũng mãnh tiến vào lồng ngực Tần Liệt. Ngay trong khoảng khắc này, đôi mắt vốn như vĩnh viễn không đổi của Tần Liệt bỗng xuất hiện một đường như ánh chớp lạnh lẽo xẹt qua.

    Gần như là ngay tức khắc, trong đầu Lăng Thừa Nghiệp truyền tới một tiếng sấm sét uỳnh uỳnh, làm đầu óc hắn rối loạn,

    Cũng vào thời khắc này, tỷ muội Lăng gia cũng đã chạy tới, hùng hổ ra tay.

    Lăng Thừa Nghiệp chưa kịp suy xét kỹ xem trong đầu tại sao đột nhiên có tiếng sét đánh và việc trong mắt Tần Liệt hiện ra ánh chớp lạnh lẽo. Đến cùng có phải hắn thật sự nhìn thấy hay không? Mắt thấy hai đứa con gái đã muốn ra đòn sát thủ với mình, hắn chỉ có thể lặng lẽ ôm hận rút lui.

    Hắn luồn lách vài cái như một luồng khói trắng là đã biến mất khỏi vùng rừng núi.

    "Đừng đuổi theo!" Đôi mắt Lăng Ngữ Thi sáng rực lên, khẽ ngăn động tác của Lăng Huyên Huyên, vẻ mặt cười nghiêm khắc: "Người này rút lui nhanh như điện, chắc chắn không phải cảnh giới luyện thể. Chúng ta không thể nào giải quyết hắn được."

    Nàng cúi người xuống, nhìn về phía Tần Liệt ngã trong đống đất đá, sau khi xé áo ra thì ở ngực hiện ra một vết chưởng màu xanh lục. Nàng nhíu mày lại nói: "Người kia đáng sợ thật. Thật là kỳ lạ. Tại sao y lại ra tay với một kẻ ngu đây? Chẳng lẽ là kẻ thù trước kia của ông nội Tần Sơn?"

    Khi nói chuyện, nàng dùng bàn tay trắng như ngọc của mình để tìm hiểu. Ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp vài cái vào chỗ bị thương của Tần Liệt, sau đó gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên vẻ nghi vẫn cao độ: "Người nọ không hề đánh hết sức. Linh lực tiến vào ngực Tần Liệt rất ít. Hiện giờ đã gần như tiêu tan hết. Thật kỳ quái. Nếu y muốn giết Tần Liệt thì không thể làm thế được..."

    Lúc trước Lăng Thừa Nghiệp đưa lưng về phía hai tỷ muội, ra tay với Tần Liệt thành ra hắn vẫn chắn giữa hai tỷ muội và Tần Liệt, cho nên hai nàng không nhìn thấy biến đổi dị thường của Tần Liệt, cũng không hề phát hiện ra ánh mắt của Tần Liệt, mà cũng không nghe được tiếng sét đánh trong đầu.

    "Ngữ Thi, Huyên Huyên, các ngươi cõng Tần Liệt trở về, có chuyện gì thì chờ ta và cha ngươi về nói sau." Trên Dược Sơn, bỗng nhiên xuất hiện Lăng Thừa Chí hô lên.

    "Tam thúc, chúng ta..." Lăng Huyên Huyên hô lên.

    "Ta biết, một tên mặc áo trắng tấn công Tần Liệt, chúng ta đã nhìn thấy. Cha ngươi đã đuổi theo. Trước tiên hai ngươi dẫn Tần Liệt trở về để không xảy ra việc gì ngoài ý muốn." Lăng Thừa Chí lấp liếm.

    Lăng Ngữ Thi nghe nói thế thì cũng không nghĩ nhiều, mắt thấy Tần Liệt đã ngất nên nàng cũng không còn cách nào, đành phải khom lưng cũng Tần Liệt về. "Ai, sao ngươi nặng vậy trời."

    Tỷ tỷ có dáng người uyển chuyển nhưng vừa mới cõng Tần Liệt lên thì cặp đùi bỗng run lên, con mắt sáng hiện lên vẻ kinh dị.

    "Tỷ tỷ nói hươu nói vượn gì vậy? Tên ngốc này gầy như thế, làm sao có thể làm tỷ thấy nặng được?" Lăng Huyên Huyên bĩu môi, cho rằng tỷ tỷ đang nói đùa.

    Lăng Ngữ Thi không giải thích nữa. Nàng quay đầu nhìn về phía thiếu niên đang ghé đầu vào vai thơm của nàng. Sau khi nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền kia, nàng lại thấy có gì đó thần kỳ tuấn mỹ từ khuôn mặt làm cho nàng ngây người một lúc.

    Kỳ quái chính là thiếu niên này khi nhắm mắt lại thật dễ nhìn.

    "Phụ thân từng nói, chỉ khi nào rèn luyện thân thể cực kỳ rắn chắc, biến da thịt, gân mạch, mạch máu, khung xương, tạng phủ tới mức đinh điểm thì mới xảy ra tình huống thân thể gầy yếu nhưng nặng hơn người bình thường rất nhiều lần." Lăng Huyên Huyên thấy nàng không đáp lời, nghĩ là nàng tự suy diễn nói: "Hắn á? Thôi đi! Tới cả dao động của linh lực trong cơ thể còn không có. Cho dù có hơi nặng nhưng cũng không phải là không tới mức quá. Cùng lắm là trên người có mang theo đồ vật gì đó thôi."

    Lăng Ngữ Thi đang ngây người, vốn không nghĩ tới, nghe nàng nói thế thì cũng phản ứng nhìn sang phía thiếu niên trên vai. Trong con mắt sáng của nàng dần hiện lên vẻ kinh ngạc.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Linh Vực
    Tác giả: Nghịch Thương Thiên
    Chương 4: Vô pháp vô niệm

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trên Dược Sơn.

    Gia chủ Lăng gia bỏ mặt nạ ra, mang vẻ mặt trầm ngâm nói ra phát hiện ở hang động cùng hai lần ra tay với Tần Liệt.

    "Đại ca không nhìn lầm đấy chứ? Đột nhiên tăng lên hơn mười lần số đường hang đá? Làm sao có thể?" Lăng Thừa Chí không dám tin, lắc đầu: "Chỉ với hai ông cháu nhà họ sao? Cho dù có khai khẩn ngày đêm đi chăng nữa thì cũng không thể nào mở ra nhiều hang đá thế được!"

    "Nếu Tần Sơn là một tên võ giả mạnh mẽ, cảnh giới thật sự tầm cỡ Phá Toái Kính thì ngươi xem có khả năng không?" Gia chủ Lăng gia nghiêm nghị nói.

    "A!" Đột nhiên Lăng Thừa Chí phát hoảng, đôi môi khô khốc, hai mắt trợn trừng, nói giọng khàn khàn: "Đại ca, hắn, sao hắn có thể đạt tới cấp độ cảnh giới cao thế được? Nếu thật sự là nhân vật đạt tới cấp bậc ấy thì còn đến trấn Lăng gia chúng ta làm gì?"

    "Ngoại trừ khả năng đó ra thì ta không thể nghĩ ra khả năng nào khác." Lăng Thừa Nghiệp cũng nói giọng run run. "Chỉ có trở thành kẻ mạnh mẽ đạt tới cảnh giới xa xa ấy thì mới đủ khả năng trong thời gian ngắn mở ra nhiều đường hang đá vậy. Thật ra ta đã sớm nghi ngờ Tần Sơn rồi...Trong tộc, rất nhiều tiền bối nghĩ việc chữa trị linh khí dễ dàng hơn luyện chế linh khí rất nhiều. Nhưng ngươi phải biết rằng, nếu có thẻ chữa thành công linh khí do người khác rèn luyện ra thì chắc chắn người luyện khí phải có tài nghệ cao siêu hơn."

    "Ý huynh là?" Lăng Thừa Chí thầm hãi.

    "Tần Sơn không hề đơn giản. Có thể cái chết của hắn cũng là một bí mật..."

    Gia chủ Lăng gia dần ngẫm ra. "Bây giờ nghĩ lại cái chết bệnh của Tần Sơn có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nguyên nhân phát bệnh của hắn rất mù mờ, mà lại không cho chúng ta tìm người chữa trị. Hơn nữa tốc độ chết cũng rất nhanh, trước khi chết còn dặn chúng ta phải thủy táng. Chúng ta đưa xác hắn tới sông xong thì cũng không thể nào điều tra gì thêm nữa..."

    "Huynh nghi ngờ hắn giả chết sao?" Lăng Thừa Chí kêu lên.

    "Có khả năng này." Gia chủ Lăng gia gật đầu. "Ông nội không đơn giản, cháu trai cũng kỳ lạ. Cái khác bây giờ chưa thể xác định nhưng chắc chắn là Tần Liệt có thân thể cực kỳ rắn chắc! Ta cảm thấy khí lực của hai huynh đệ Đỗ Hằng, Đỗ Phi còn lâu mới mạnh bằng hắn!"

    "Không thể nào? Đỗ Phi có cảnh giới luyện thể cấp năm, Đỗ Hằng luyện thể cấp tám. Sao lại không bằng hắn?" Lăng Thừa Chí kinh ngạc.

    "Xem ra chúng ta phải chú ý tới Tần Liệt nhiều hơn. Suy đoán của ngươi rất có thể đúng. Cây cỏ trên Dược Sơn khô héo cực kỳ có khả năng liên hệ với Tần Liệt." Gia chủ Lăng gia mang vẻ mặt phức tạp nói.

    ...

    "Tỷ nói xem người áo trắng kia có lai lịch thế nào đây? Sao hắn có thể ra tay với tên ngu này được? Người này thật là vô sỉ."

    "Ai biết được? Hi vọng phụ thân và tam thúc có thể bắt được hắn. Trấn Lăng gia chúng ta hẻo lánh như vậy nên có rất ít võ giả cao siêu tới. Việc này đúng là cực kỳ kỳ quái." Lăng Ngữ Thi nhíu mày nhỏ lại, hai tay đặt lên chân Tần Liệt, ánh mắt kinh ngạc.

    Lăng Ngữ Thi có dáng người cao gầy uyển chuyển, nếu so với Tần Liệt thì lớn hơn hai tuổi thành ra vóc dáng cũng cao hơn Tần Liệt một ít, lại là luyện thể cấp bảy nên theo đạo lý thì cõng một người gầy yếu như Tần Liệt sẽ cực kỳ đơn giản. Nhưng chỉ có mình nàng là biết, thật ra nàng phải cố hết sức mới cõng được...

    Điều này làm nghi hoặc trong lòng nàng càng ngày càng tăng nhưng không dám nói nhiều. Nàng nói với ý châm biếm: "Tên nha đầu nhà ngươi cũng không làm cho ta thất vọng. Ngay khi tên mặc áo trắng tấn công Tần Liệt thì ngươi lập tức ra tay cùng với ta. Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn, hi vọng tên áo trắng kia giết chết Tần Liệt cơ đấy. Như vậy thì việc làm ngươi phiền não sẽ được giải quyết."

    "Thật ra ta chỉ không đồng tình với quyết định của phụ thân chứ không hề có vấn đề gì với tên ngốc này. Tên ngốc này cũng rất đáng thương. Ta không phải kẻ độc ác vô sỉ đâu." Lăng Huyên Huyên dịu dàng nói.

    Hai tỷ muội dùng giọng nói thanh thoát nói chuyện với nhau, càng ngày càng về tới gần trấn Lăng Gia. Lăng Huyên Huyên từ đầu tới cuối không để ý gì tới Tần Liệt. Lăng Ngữ Thi ban đầu còn nhìn nhưng sau cũng không quay đầu lại, chỉ để ý nói chuyện với tiểu muội trên con đường núi gập ghềnh.

    Hai nàng cũng không hề để ý rằng Tần Liệt đã mở mắt ra từ lúc nào. Đôi mắt kia như ánh sao băng, trong suốt rõ ràng, không hề còn chút u ám nào nữa.

    Cách đây hai năm, Tần Liệt tỉnh lại một lần trong lúc tu luyện.

    Một lần sau chính là lúc trước khi Tần Sơn đi, chủ động làm hắn tỉnh lại. Mà lúc vừa rồi, hắn bị Lăng Thừa Chí tấn công nên cũng bị kích thích tỉnh táo lại.

    Nghe thấy tiếng nói cười nhỏ nhẹ của hai tỷ muội, ngửi được mùi hương như hoa Lan từ Lăng Ngữ Thi, hai đôi mắt của Tần Liệt dần nhắm lại, cảm thụ một ít tình trạng của cơ thể, rồi đôi mắt của hắn khép chặt lại.

    Hai mi mắt dần khép lại, từng hình ảnh xẹt qua trong đầu hắn, ký ức trong gần hai năm như dòng thủy triều tràn qua...

    Hắn và ông nội Tần Sơn luôn sống bên nhau. Hắn chỉ nhớ được ký ức sau mười tuổi. Ký ức trước mười tuổi bị phong ấn ở Trần Hồn Châu giữa huyệt ấn đường. Theo lời của Tần Sơn thì ngay cả ông cũng không thể mở ra ký ức này, chỉ có Tần Liệt tự mình cố gắng thì mới có thể mở ra.

    Tần Sơn nói cho hắn biết được rằng khi tìm ra hắn thì ký ức đã bị phong ấn rồi.

    Tần Sơn không hề nói cho hắn biết gì về những việc có liên quan tới thân phận, lai lịch, cha mẹ của hắn. Chỉ nói rằng những thứ đó đều bị phong ấn trong đầu hắn. Sau này hắn sẽ từ từ mà mở ra.

    Năm năm trước, Tần Sơn dẫn hắn vào trấn Lăng gia, truyền thụ cho hắn 'Thiên Lôi Cức', lấy một chỗ đặc biệt ở Dược Sơn trấn Lăng gia để hỗ trợ hắn tu luyện.

    Ngoại trừ việc phong ấn mười năm ký ức thì Trấn Hồn Châu ở huyện ấn đường kia cực kỳ có ích. Hạt châu đó giúp hắn luôn có trạng thái tu luyện cực tốt: Vô pháp vô niệm!

    Cái gọi là vô pháp vô niệm chính là chỉ cảnh giới đặc biệt khi người tu luyện tiến vào. Trong truyền thuyết, võ giả có thể tiến vào cảnh giới vô pháp vô niệm thì tinh thần thoát ly khỏi cơ thể, tiến tới một không gian đặc biệt, quan sát được cả cơ thể của mình.

    Mà khi đó, tinh thần đã thoát khỏi khả năng kiểm soát của cơ thể nên có thể suy diễn ra toàn bộ những tinh hoa võ học mà mình đã tu luyện, dùng tinh thần hay còn gọi là ý thức của võ gia để quan sát việc mình tu luyện.

    Trong nơi thần bí đó, tu luyện ít mà thành quả sẽ rất nhiều. Đây chính là trạng thái tu luyện mà bất kỳ võ giả nào đều tha thiết mơ ước.

    Cảnh giới tu luyện vô pháp vô niệm còn có một điều thần kỳ nữa chính là có thể tăng cường khả năng chịu đựng của võ giả.

    'Thiên Lôi Cức' là một loại linh quyết cực kỳ bá đạo khủng bố, dẫn động sấm sét từ chín tầng trời giáng xuống rèn luyện thân thể. Người thường tu luyện 'Thiên Lôi Cức' sẽ gần như đau khổ không chịu nổi, hoặc là linh hồn vỡ nát, hoặc là biến thành kẻ ngu. Cho dù là người có nghị lực cực lớn thì cũng vẫn rất khó để tiếp tục tu luyện.

    Chỉ cần là người thì gần như là không thể chịu được thời gian dài đau khổ khi bị sấm sét đánh xuống, nhất là võ giả mới tu luyện càng khó có thể chịu nổi.

    'Thiên Lôi Cức' lại chỉ có thể tu luyện từ cảnh giới luyện thể. Vì thế 'Thiên Lôi Cức' vẫn thường được coi là trạng thái lý tưởng...

    Bởi vì võ giả mới vào nghề đều có thân thể gầy yếu, không thể nào chịu nổi tra tấn từ sấm sét cho nên tới nay chưa từng có ai tu luyện 'Thiên Lôi Cức' thành công cả.

    Tu luyện 'Thiên Lôi Cức' phối hợp với vô pháp vô niệm làm cho loại công quyết bá đạo này có thể thành công được,

    Mà Tần Liệt do có tác dụng kỳ lạ từ Trấn Hồn Châu nên đã tu luyện 'Thiên Lôi Cức' suốt năm năm.

    Trong năm năm này, hắn luôn ở trong trạng thái vô pháp vô niệm. Linh hồn ý thức rời khỏi thân thể làm thân thể chỉ có hành động theo tiềm thức, khó khăn gian khổ tu luyện 'Thiên Lôi Cức'.

    Muốn tu luyện 'Thiên Lôi Cức' thì phải dùng linh lực dẫn sấm sét. Từng lần rèn luyện thân thể, gân mạch, khung xương làm cho linh lực tích góp được của hắn trong mấy năm đều theo tia sét tràn hết vào trong gân mạch xương ốt.

    Cho dù không tu luyện nhưng do thân thể bị sét đánh dẫn tới đau đớn nên vẫn cần phải có linh lực cải thiện, hồi phục.

    Cho nên mỗi khi hắn luyện ra được ít linh lực là không bao lâu đã mất hết.

    Lúc trước, khi hắn rời mỏ quặng thì linh lực đã tiêu hao sạch thành ra Lăng Thừa Nghiệp và hai cô con gái không hề phát hiện ra linh lực trên người hắn.

    Bởi vì không thể trữ linh lực thời gian dài nên hắn không biết rốt cuộc mình đang ở luyện thể cấp mấy đây. Trong khi đó, bởi vì linh hồn thoát ly, ánh mắt u ám nên ai cũng coi hắn là kẻ ngu, bị mọi người coi thường, thậm chí là cả chán ghét.

    Trong năm năm qua, tổng cộng hắn chỉ có tỉnh lại hai lần.

    Lần đầu là hai năm trước, Tần Sơn đánh thức hắn, nói rằng phải rời đi một chuyến, có lẽ sẽ rất lâu sau mới trở về, hoặc cũng có thể một đi không trở lại...

    Lần này là lần hắn tỉnh lại thứ hai.

    "Sẽ nhanh thôi. Chỉ cần qua ba tháng để sét đánh xuống nữa là có thể thật sự xuống núi. Tới lúc đó không cần phải chui rúc trong mỏ quặng núi Dược Sơn để tu luyện nữa. Tốc độ tu luyện của ta còn nhanh hơn cả dự tính của ông nội. Đáng tiếc là ông nội đã đi hai nẳm ồi. Hai năm qua, không biết ông nội ra sao rồi..."

    Đôi mắt nhắm lại, người dựa lên lưng mềm mại đẫy đà của Lăng Ngữ Thi, Tần Liệt thầm nghĩ,

    "Hai vị muội muội. Sao các ngươi lại quay lại từ Dược Sơn vậy. Ô, Ngữ Thi, sao Tần Liệt lại trên lưng ngươi?"

    Đầu trấn Lăng gia có huynh đệ Đỗ Hằng cùng vài tên võ giả được Đỗ Hải Thiên bố trí ở Lăng gia đang nhàn nhã đứng. Đỗ Hằng vừa nhìn thấy dáng người uyển chuyển của Lăng Ngữ Thi nhưng trên lưng có tên ngốc Tần Liệt thì trên gương mặt gọi là anh tuấn của y hiện lên vẻ hung ác.

    Y đã sớm biết phụ thân thật sự của mình là Đỗ Hải Thiên chứ không phải Lăng Thừa Huy nên cũng hiểu ra mình không hề có quan hệ huyết thống với tỷ muội Lăng gia. Mà từ nhỏ, Lăng Ngữ Thi đã có dung mạo bất phàm, càng lớn càng đẹp mê người, càng làm người khác tương tư, nên cũng làm cho y phải thầm nhỏ dãi, sinh lòng ngấp nghé.

    Vừa nhìn thấy Lăng Ngữ Thi cõng Tần Liệt tới thì y như ăn phải con ruồi, hận không thể xé tên ngu kia thành từng mảnh.

    "Chúng ta tới chỗ Dược Sơn tìm dược thảo, trên đường thấy có người tấn công Tần Liệt. Hắn bị thương nên chúng ta cõng hắn trở về..." Lăng Ngữ Thi chưa bao giờ gọi Đỗ Hằng một tiếng đại ca. Nàng chỉ giải thích đơn giản rồi lách qua đám người Đỗ Hằng, không thèm quan tâm tới một câu.

    "Thật thú vị. Người nào lại đi tấn công tên ngu đây?" Đỗ Hằng trầm ngâm, hô lên: "Nhìn ngươi cõng có vẻ khá mệt, để ta cõng thay tên ngốc này về cho."

    Nói xong, hắn không đợi Lăng Ngữ Thi trả lời, người đã lao tới cạnh Lăng Ngữ Thi, dùng tay kéo Tần Liệt qua.

    Tần Liệt đang nhắm mắt thấy thế hừ lạnh một tiếng. Đúng lúc Đỗ Hằng ra tay thì hắn hơi ghì sức xuống, chủ động chuyển người sang phía y.

    "Ái ôi!"

    Sau khi Đỗ Hằng vác Tần Liệt lên lưng, xoay người một cái thì phải hét thảm một tiếng.

    Y không thể nào ngờ được Tần Liệt lại nặng tới vậy. Y thấy như có một ngọn núi đang đè trên lưng. Do không kịp đề phòng nên Đỗ Hằng bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Cả bộ áo gấm dính đầy bụi bẩn, bộ dạng cực kỳ chật vật.

    Đỗ Phi cùng với võ giả được Đỗ Hải Thiên bố trí tới đều biết bản lĩnh của Đỗ Hằng. Cả đám cười ha hả, đang chuẩn bị chế giếu thì bỗng im bặt,

    "Không cần ngươi giúp." Lăng Ngữ Thi nhanh tay nhan mắt, ngay lúc Đỗ Hằng đang ngu ngơ thì đã cõng lại Tần Liệt, nhìn Lăng Huyên Huyên một cái rồi hai tỷ muội cùng vượt qua đám người.

    "Đại ca, vừa rồi huynh làm sao thế?" Sau nửa ngày, Đỗ Phi ngạc nhiên hỏi.

    Rốt cuộc Đỗ Hằng cũng phản ứng lại, nhìn về phía Lăng Ngữ Thi cùng Tần Liệt trên lưng đang đi càng ngày càng xa. Bỗng nhiên hắn quát lên: "Tên ngu kia quá là nặng. Nhất định trên người hắn có vật gì đó rất nặng. Năm năm, tên ngu ấy vẫn ở trong mỏ quặng Dược Sơn. Không ai biết hắn có phát hiện ra gì không. Nhất định là có gì đó chứ nếu không tỷ muội Lăng gia đã không ân cần như vậy. E là trên người tên ngu kia có bảo vật."

    Vùa nói xong, Đỗ Phi cùng đám võ giả bên cạnh đều kinh ngạc.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Linh Vực
    Tác giả: Nghịch Thương Thiên
    Chương 5: Trấn Hồn Châu

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Phù!"

    Lăng Ngữ Thi thờ dốc một hơi, nặng nề đặt Tần Liệt lên giường. Đôi mắt như nước mùa thu bị màn bụi của sự nghi ngờ che kín.

    Nơi này là gian nhà đá mà Tần Liệt sống, có ba gian phòng, trong đó một gian để trống vốn là của Tần Sơn, một gian khác là nơi rửa mặt chải đầu.

    Ở trấn Lăng Gia, loại nhà này rất bình thường, đa số võ giả đều ở loại nhà này.

    Trong gian nhà đá của Tần Liệt chỉ có hai cái bàn bằng đá cùng một cái giường gỗ. Ngoại trừ từng đó ra còn có vài đồ dùng lặt vặt trong nhà.

    "Tỷ, vừa rồi Đỗ Hằng làm sao vậy? Nghe nói tên khốn đó hay tới thành Băng Nham chơi. Có phải hắn bị tửu sắc tàn phá thân thể tới mức không vác nổi tên ngốc này không vậy?" Lăng Huyên Huyên nghi hoặc.

    Sau khi đặt Tần Liệt xuống, Lăng Ngữ Thi cẩn thận kiểm tra một chút, thấy dấu chưởng màu xanh trên ngực đã mờ dần đi thì nàng đặt ngón tay lên mũi xem hơi thở ra sao, thấy hơi thở vẫn đều như thường thì Lăng Ngữ Thi mới yên lòng nói: "Chắc hắn không có vấn đề gì, vết thương ở ngực qua hai ngày là sẽ khỏi. Chúng ta về trước đi."

    Lăng Huyên Huyên không muốn ở lại chỗ này một giây, nghe vậy thì lập tức đứng dậy. Lăng Ngữ Thi đuổi theo sau. Sau khi rời khỏi gian nhà đá, nàng quay đầu nhìn về phía Tần Liệt đang nhắm chặt mắt.

    ...

    Sau một lúc, Tần Liệt mới đi từ trên giường xuống, đóng chặt cửa lại rồi quay trở lại giường.

    Trong gian phòng u tối, đôi mắt của Tần Liệt sáng chói lên, cẩn thận nhìn xung quanh như từng đường sét bắn ra từ con người, trông có vẻ cực kỳ kỳ lạ.

    "Xẹt xẹt"

    Âm thanh của sấm sét dần dần theo khí lực truyền tới. Giờ phút này, người hắn tỏa ra một luồng khí thế làm người khác phải hoảng sợ.

    Ngay khi khí thế tích tụ tới đỉnh điểm, ở giữa ấn đường của hắn nứt ra để lộ một tia ánh sáng tối tăm. Một viên trân châu u ám lớn cỡ hạt đầu đi ra từ ấn đường.

    Viên trân châu đen như mực tỏa ra vẻ mịt mờ. Nếu nhìn thoáng qua thì hắn như có thêm một con mắt nữa.

    Tần Liệt tập trung ý chí tinh thần lại rồi hét thầm một tiếng. Với vẻ mặt dữ tợn, tình thần của hắn đập thẳng vào phong ấn trong hạt châu.

    "Oang!"

    Tinh thần ý thức dũng mãnh đánh vào phong ấn, như đụng phải vô số bức tường ngăn trở. Đầu hắn đột nhiên đau đớn vô cùng, lực tinh thần đột nhiên giảm đi.

    Khí thế vất vả tích tụ được bỗng không còn lại chút nào. Hắn mệt mỏi ngồi ở góc tưởng thở dài. "Vẫn không được."

    Hai năm trước, sau khi bị Tần Sơn đánh thức, hắn cũng đã thử vài lần đánh vào phong ấn ký ức trong Trấn Hồn Châu nhưng kết quả đều là thất bại.

    Sau hai năm, hắn cảm thấy thực lực đã tăng lên nhiều, vốn tưởng rằng có hi vọng phá tan phong ấn, nhưng đáng tiếc là lại một lần thất bại nữa.

    Trong năm năm tu luyện 'Thiên Lôi Cức', hắn đã sớm rèn luyện ý chí cứng cỏi mạnh mẽ, không quá mức yếu đuối nhưng rồi vẫn phải tỉnh táo lại mà suy nghĩ chuyện về ngày hôm nay.

    "Rốt cuộc ai muốn ra tay với ta đây? Chẳng lẽ là kẻ thù của ông nội?"

    Bởi vì ký ức mười năm bị phong ấn, hơn nữa Tần Sơn chưa bao giờ nói ra lai lịch thành ra hắn không thể nào tìm ra câu trả lời.

    "Bất kể là ai thì hiện tại ta không thể giữ trạng thái vô pháp vô niệm được nữa rồi. Nếu không người kia lại ra tay thì có thể sẽ giết ta trong một chiêu mất."

    ...

    "Tần Liệt không sao chứ?" Trong thính phòng Lăng gia, gia chủ Lăng gia hỏi hai cô con gái. Lăng Thừa Chí đứng bên.

    "Tên mặc áo trắng kia không đánh đòn sát thủ, linh lực chạy vào ngực Tần Liệt cũng không nhiều nên chắc hai ngày nữa là đã có thể khôi phục." Lăng Ngữ Thi trả lời, sau đó hỏi: "Phụ thân có giao đấu với tên mặc áo trắng kia không? Có thể nhìn ra lai lịch của y không?"

    Lăng Thừa Nghiệp lắc lắc đầu: "Không đuổi kịp được. Hẳn là cảnh giới của đối phương không kém ta. Nhưng ta vẫn cảm thấy kỳ lạ là tại sao y lại ra tay với Tần Liệt?"

    "Phụ thân, hôm nay lúc cõng Tần Liệt trở về, ta phát hiện...hắn cực kỳ nặng." Lăng Ngữ Thi nói ra nghi vẫn trong lòng.

    "Rất nặng sao? So với người thường thì thế nào?" Lăng Thừa Nghiệp giật mình, để ý tới vấn đề này.

    "Nặng gấp năm lần người thường!" Lăng Ngữ Thi kêu lên.

    "Chắc chắn trên người hắn có vật gì đó rất nặng." Lăng Huyên Huyên bĩu môi.

    "Dù trên người hắn có cái gì rất nặng thì nam nữ cách biệt không thể kiểm tra được. Đương nhiên, cũng có khả năng...Nhưng loại khả năng này thật khó tưởng tượng. Chính ta cũng không dám tin." Đôi mắt của Lăng Ngữ Thi sáng lên, đầu lắc lắc.

    Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí liếc nhìn nhau, cùng nhìn ra vẻ kinh dị trong mắt người kia. Hai người đều nghĩ tới khả năng mà Lăng Ngữ Thi nói ra nên nhất thời không nói gì.

    "Phụ thân, ta có chết cũng không gả cho tên ngốc kia đâu. Người muốn làm thế thì sớm muộn gì ta cũng sẽ rời nhà, vĩnh viễn không bao giờ quay về Lăng gia!" Đúng lúc này, lửa giận bị Lăng Huyên Huyên đè nén bấy lâu cũng bốc lên, hai tay nàng nắm chặt lại, đôi mắt như cọp cái dõi thẳng vào Lăng Thừa Nghiệp.

    Lăng Thừa Nghiệp khoát tay nói: "Dĩ nhiên là ta sẽ không gả con cho Tần Liệt. Nhưng Tần Sơn có ơn với Lăng gia chúng ta. Ta đã đồng ý với hắn là sẽ bảo vệ Tần Liệt tới mười bảy tuổi. Con cũng chỉ đính hôn với Tần Liệt, coi như là chút hình thức mà thôi. Sau hai năm nữa, ta sẽ xóa hôn ước đó. Con sẽ không còn liên quan gì tới hắn."

    "Hóa ra là vậy. Ta còn nghĩ mãi sao phụ thân lại có thể hy sinh hạnh phúc chung thân của tiểu muội như thế được." Lăng Ngữ Thi mỉm cười thở dài một hơi. "Tên nha đầu này đã yên tâm chưa?"

    "Đính hôn cũng vẫn khó nghe!" Lăng Huyên Huyên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, nói hậm hực: "Một lần đính hôn là cả đời bị người ta biết, rồi lại còn hai năm như thế nữa. Ta thật sự không chịu nổi. Ta sẽ không thể nào tập trung tinh thần mà tu luyện nổi. Nếu hai năm mà cảnh giới của ta không tăng lên thì mọi người đừng có mà trách ta không có tiền đồ đấy."

    Lăng Huyên Huyên nói xong thì tức giận, vội vã chạy bỏ đi.

    Nghe thấy những lời này, huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí đều biến đổi vẻ mặt như vừa bị đánh đúng chỗ đau.

    Hai huynh đệ họ gửi gắm rất nhiều hi vọng vào Lăng Huyên Huyên, đều mong chờ nhờ vả được vào thiên phú tu luyện của Lăng Huyên Huyên hòng xoay chuyển cục diện ở Lăng gia, hoàn thành lý tưởng mà bọn họ hằng ao ước.

    Tất cả chuyện này đều dựng trên nền móng việc Lăng Huyên Huyên không ngừng đột phá. Nếu hai mươi tuổi mà Lăng Huyên Huyên vẫn chưa bước vào cảnh giới Khai Nguyên thì mọi cố gắng của bọn họ coi như uổng phí.

    Hai huynh đệ cùng thở ngắn than dài, vẻ mặt ủ ê chua sót.

    Lăng Ngữ Thi giấu tất cả dưới đôi mắt, thầm tránh né nhưng tâm hồn thiếu nữ lại vẫn đau đớn đứng ra.

    Rất lâu sau đó, bỗng nhiên nàng nhỏ nhẹ nói: "Để ta thay tiểu muội đính hôn với Tần Liệt đi. Thiên phú của ta không bằng tiểu muội nên không thể nào trước hai mươi bước vào cảnh giới Khai Nguyên được. Tiểu muội chính là hi vọng của cả gia tộc. Ta làm tỷ tỷ, vì gia tộc, vì tiểu muội, phải nên đảm đương việc này."

    Hai huynh đệ không ngờ Lăng Ngữ Thi lại chủ động nhận lấy, nhưng việc ngoài ý muốn này vẫn làm hai huynh đệ chua xót, đau khổ trong lòng vẫn vậy.

    Lăng Ngữ Thi cười gượng một cái. Nụ cười kia làm hai huynh đệ thêm đau khổ và xấu hổ. "Phụ thân, Tam thúc, mọi người không cần phải cảm thấy khó xử. Dù sao ta cũng lớn hơn tiểu muội một chút, có thể tầm mắt cũng nhìn xa hơn. Ta có thể làm được. Ta biết mọi người đã hy sinh rất nhiều cho gia tộc, nhẫn nại cùng vất vả ra sao. Ta không còn là con nít nữa nên cũng nên gánh vác chút trách nhiệm."

    "Ài, làm khổ con rồi." Khóe mắt của gia chủ Lăng gia ướt dần đi, ông cúi đầu thở dài. "Tất cả tại phụ thân vô dụng."

    "Không hề liên quan gì tới phụ thân cả. Ta biết phụ thân cũng rất đau khổ. Hết thảy xin mời phụ thân bố trí." Lăng Ngữ Thi nhẹ nhàng nói trấn an.

    Hai huynh đệ thổn thức cảm thán rồi cùng chọn ra ngày để Lăng Ngữ Thi đính hôn với Tần Liệt.

    ...

    Trong một gian phòng khác cùng ở trấn Lăng Gia.

    Bên trong gian phòng tráng lệ trải thảm lông, Đỗ Kiều Lan đang cầm trong tay chén rượu, ngả ngớn trên chiếc ghế tinh xảo.

    Ả không những là kẻ ngoan độc mà còn có bộ dáng thướt tha động lòng người, bằng không Đỗ Hải Thiên của Tinh Vân Các đã không bị mê hoặc gắng sức tìm cách giữ gìn cho ả như vậy.

    "Tên ngu kia cực kỳ nặng thì chứng tỏ trên người nhất định có vật gì đó nặng. Những năm gần đây, hai ông cháu nhà nó đều ở trong mỏ quặng, không biết đã tìm được bí mật gì. Lão già Lăng Thừa Nghiệp lại nghiêm cấm không cho chúng ta tới mỏ quặng Dược Sơn, không chừng lại có hoạt động ngầm gì với ông cháu nhà kia ấy chứ. Hôm nay già trẻ nhà họ Lặng đều mò tới Dược Sơn, Lăng Ngữ Thi còn cõng cả Tần Liệt về. Nhất định là có chuyện gì đó."

    Đỗ Hằng mang vẻ mặt thâm trầm, nói ra nghi vấn trong lòng cho mẫu thân. "Mẫu thân, không chừng đã khai thác được linh thạch kỳ lạ nào đó ở mỏ quặng Dược Sơn cũng nên."

    Đỗ Kiều Lan hơi nhúc nhích, sau một lát suy nghĩ mới nói: "Con nói có lý. Đúng là chúng ta đã không để ý tới mỏ quặng đó, bây giờ phải chú ý để mắt tới. Việc trước hết là để ý tới tên ngu kia, sau đó tìm cơ hội tới hang động trong mỏ quặng xem Lăng gia làm trò gì ở đó."

    "Con đã rõ."

    "Ha ha, sớm muộn gì trấn Lăng Gia cũng đổi tên thành trấn Đỗ Gia. Nếu mỏ quặng Dược Sơn thật sự có linh thạch thì cũng sẽ là của Đỗ gia chúng ta, không thể để bọn chúng lấy trộm đi được." Đỗ Kiều Lan mím chặt môi, đương nhiên là rất vui vẻ cười nói.

    "Ha ha, hai cô con gái của lão già kia sớm muộn gì cũng sẽ thành đồ chơi của hai huynh đệ ta thôi." Đỗ Hằng nhếch miệng cười.

    ...

    Ngày hôm sau.

    Tần Liệt lại rời giường đúng giờ. Hắn không dùng Trấn Hồn Châu tiến vào cảnh giới tu luyện vô pháp vô niệm nữa. Trước khi ra cửa, hắn soi mặt mình bằng cái gương đồng, dần điều chỉnh lại ánh mắt.

    Sau một lát, thấy ánh mắt đã đờ đẫn ngu ngơ giống với vẻ thường ngày thì hắn mới đi ra khỏi gian nhà đá.

    Đến đúng giờ, hắn lại bước vào Lăng gia. Già trẻ nhà họ Lăng thấy hắn vẫn tới đúng giờ thì đều lộ ra vẻ kinh hoàng, bắt đầu đánh giá từng ly từng tí.

    Tần Liệt không hề có chút dao động nào. Hắn không nói lời nào, cứ thế bắt đầu ăn cơm như bao ngày khác.

    Hắn chỉ muốn yên ổn tu luyện vững chắc phần trụ cột của 'Thiên Lôi Cức'. Tới lúc không phải dựa vào mỏ quặng Dược Sơn để dẫn sét rèn luyện cơ thể nữa thì hắn sẽ có thể rời Lăng gia ra ngoài tìm Tần Sơn.

    Hắn nhanh chóng ăn sạch cơm canh rồi lại ngơ ngơ đi về phía Dược Sơn.

    Cả già trẻ nhà họ Lăng đều trầm mặc. Ba người nhà Đỗ Kiều Lan cũng đặc biệt để ý tới Tần Liệt, chỉ tới khi hắn ra hẳn thì ba mẹ con nhà họ mới thôi không nhìn theo lưng Tần Liệt nữa.

    "Đại ca, phía Tinh Vân Các truyền lời, bảo chúng ta phải chuyển dược thảo qua đó." Đỗ Kiều Lan chùi khóe miệng ăn cơm một cách tao nhã rồi hờ hững nói.

    Gia chủ Lăng gia thầm căng thẳng, nhíu mày nói: "Có thể hoãn một chút được không? Gần đây mưa bão làm mất mùa nên cũng ảnh hưởng tới khả năng thu hoạch dược thảo..."

    "Ha ha, ta sẽ nói với bên kia như thế. Hi vọng bọn họ có thể chờ thêm chút." Đỗ Kiều Lan kinh ngạc. Những năm gần đây, Lăng gia chưa bao giờ hoãn việc cung cấp dược thảo cho Tinh Vân Các bao giờ. Lăng Thừa Nghiệp hoãn lại làm ả thêm ngạc nhiên. Sau một chút trầm ngâm, ả dùng ánh mắt lạnh như băng nói: "Lăng gia dựa dẫm vào Tinh Vân Các. Nếu chậm vài ngày thì có thể giải quyết được. Nhưng nếu việc cung ứng gặp rủi ro thì e là chuyện sẽ không dễ giải quyết đâu. Chắc việc này đại ca cũng rõ chứ?"

    "Ta biết phải làm thế nào! Không cần ngươi phải dạy!" Lăng Thừa Nghiệp đang không vui, tức giận hừ một tiếng.

    "Vậy thì tốt rồi. Ta chỉ là một người phụ nữ nên cũng không biết nhiều chuyện trong tộc. Chỉ là muốn nhắc nhở đại ca một tiếng, chứ đừng để Lăng gia rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm! Đại ca cũng hiểu đó. Nếu mất đi sự che chở của Tinh Vân Các thì trấn Lăng Gia sẽ không còn yên bình như thế này đâu." Đỗ Kiều Lan nói giọng lạnh lùng, lời nói chắc nịch.

    "Được rồi." Lăng Thừa Nghiệp quát lên rồi mang vẻ mặt khỏ coi đứng dậy rời đi.

    Cả đám già trẻ họ Lăng cùng nối đuôi nhau rời đi.

    "Xem ra phía Dược Sơn đúng là có chuyện rồi. Hằng nhi, con đi với Đỗ Kỳ Sơn qua đó xem thế nào. Có cơ hội thì tiến vào mỏ quặng xem xét xem sao." Đôi mắt của Đỗ Kiều Lan âm u như một con rắn độc vừa mới thức dậy sau kỳ ngủ đông, lúc nào cũng có thể cắn người khác.

    ...

    Tần Liệt đang đi trên đường tới mỏ quặng.

    Thời tiết chuyển mùa từ xuân sang hạ nên thời tiết không lúc nào yên ổn, chốc chốc lại mưa rền gió dữ, trời đang quang bỗng gió thổi vù vù.

    "Rầm rầm rầm."

    Trong tiếng rền vang, từng tia chớp dần hiện ra như con rồng uốn éo phía chân trời.

    Trong tiếng sấm sét vang dội, cả người Tần Liệt chấn động. Hắn vui mừng như điên, đồng tử đang đờ đẫn bỗng sáng lên như sao, trong mắt như hiện ra rắn điện rồng sét làm cho người khác phải sợ hãi.

    "Mùa này quả đúng là thích hợp nhất để tu luyện Thiên Lôi Cức. Hôm nay thật may mắn."

    Sau khi nói thầm một câu, Tần Liệt nhanh chóng chạy tới Dược Sơn, rõ ràng bước đi đã nhanh hơn nhiều.

    Nếu lúc này có người ở gần thì có thể nhìn thấy trên vùng trời chỗ đỉnh đầu hắn đã tụ tập không ít sấm sét, thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng sét đánh phát ra từ trong cơ thể hắn.

    Sấm sét trên trời như có gì đó liên hệ với hắn rất chặt chẽ, có thể vì hắn mà đánh xuống!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)