FULL  Huyền Huyễn  Đô Thị Lão Bà Ka Là Thánh Nữ - Vũ Hạ Đích Hảo Đại

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Bạch Ngọc Kinh

    Bạch Ngọc Kinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/7/20
    Bài viết:
    25,532
    Được thích:
    15,758
    Chương 8: Giám Khảo Kinh Hoàng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Giang Tả đứng trên đài, nhìn qua giám khảo, tu vi 1.5, với tuổi của vị giám khảo này, 1.5 là rất kém.

    Người như vậy cũng dám khinh bỉ hắn?

    Giám khảo nói:

    - Đánh tôi hai quyền, để tôi cảm nhận lực đấm của cậu, không quá kém là được.

    Giang Tả mở miệng nói:

    - Nếu đánh anh bị thường thì sao?

    Giám khảo sững sờ, Hạ Dược ở bên cũng sửng sốt, khiêu khích giám khảo sao?

    Còn muốn qua cửa hay không?

    Giám khảo cười lạnh:

    - Chỉ với cậu? Cuồng vọng tự đại, đã như vậy, nếu không làm tôi bị thương, cậu đừng mong qua khảo hạch hôm nay!

    Giang Tả không chút phản ứng:

    - Bắt đầu được chưa?

    Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Tả, càng khiến giám khảo tức giận:

    - Cuồng vọng!

    Lúc này Giang Tả động, nhanh chóng áp sát giám khảo.

    Giám khảo thấy thế liền vui, dám áp sát như thế? Tìm chết!

    Giáo khảo duỗi tay bắt tới, chỉ cần bắt được Giang Tả, vậy hôm nay hắn không cho Giang Tả bò ra khỏi đây thì không được, dám khinh thị hắn như thế.

    Ngay khi giám khảo đưa tay bắt tới, cơ thể Giang Tả đột nhiên thoát một cái, né được một tay kia.

    Sau đó Giang Tả không chút do dự, tụ linh khí về tay, một quyền đấm về phía cổ giám khảo.

    Trực chỉ yếu hại!

    Hai mắt giám khảo co lại, toàn thân bộc phát uy thế 1.5, trực tiếp ngăn cản một quyền của Giang Tả.

    Hắn lui sau hai bước, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, nhưng mà không chờ hắn lấy lại tinh thần, Giang Tả đã lần nữa xuất hiện bên cnahj.

    Lần này Giang Tả trực tiếp đánh tới huyệt Thái Dương, giám khảo vừa bùng nổ tu vi ngăn cản Giang Tả, bây giờ Giang Tả lại đã đánh tới, căn bản không có cơ hội phản kích.

    Vị giám khảo kia càng lúc càng sợ! Không thể phản kháng, hoàn toàn không thể phản kháng!

    Điều này sao có thể, đối phương rõ là mới chỉ 1.1 a, sao có thể áp chế hắn như vậy?

    Người như vậy sao có thể tới khảo hạch 1.1, nhất định là đối phương ẩn giấu tu vi.

    Giám khảo càng đánh càng sợ, tựa như một chút không chú ý thôi, cũng có thể bị đánh chết.

    Hơn nữa, khí thế mà Giang Tả tỏa ra khiến hắn cảm thấy kinh hãi.

    Trong ánh mắt bình tĩnh kia, tựa như có Huyết hải ngập trời.

    Ngay giây tiếp theo, hắn đã không thể thấy được nắm đấm của Giang Tả nửa, cái bụng như bị cái gì đó đụng phải.

    Chờ hắn phản ứng lại, toàn thân đã bị đánh bay, suy nghĩ duy nhất còn lại, xong, chết chắc rồi.

    Đánh bay giám khảo, Giang Tả không đánh nữa.

    Vô phương, đây là cực hạn của hắn rồi.

    Linh khí trong cơ thể đã hao sạch, đánh nữa thì đó là gọi đòn!

    Cho nên, như vậy đủ rồi.

    Giang Tả nhìn vẻ mặt kinh hoàng của giám khảo, bình tĩnh nói:

    - Tôi thi qua rồi chứ?

    - Qua, qua!

    Sau đó, Giang Tả xoay người rời đi.

    Hạ Dược ở bên nhìn tới ngẩn người, hắn hoài nghi có phải bản thân đang mơ hay không.

    1.1Bón hành cho 1.5?

    Gặp quỷ sao?

    Mộng du, nhất định là mộng du.

    Lúc lấy lại tinh thần, trong phòng ngoài giám khảo đang ôm bụng nằm trên đất, đã không còn thấy ai nữa.

    Giang Tả lần nữa trở lại bộ phận thị trường, đánh 1.5 không phải vấn đề lớn, chỉ cần vừa vào liền không cho đối phương cơ hội phản kích, vậy là được rồi.

    Mà cuối cùng, hắn vẫn không phải đối thủ của 1.5, vừa rồi đã là cực hạn của hắn.

    Giang Tả tin tưởng, cả thế giới này, trừ hắn ra, không người nào có thể đạt tới trình độ này.

    Vừa rồi nhìn thì chỉ là công kích đơn giản, nhưng đó là sự dung hợp của việc vận dụng từ thân pháp, quyền kích, cơ thể tới linh khí và cả kinh nghiệm đối chiến vô số năm của hắn.

    Những thứ này, người thường không thể đạt tới.

    Chớ nói chi là nắm giữ toàn bộ.

    Lúc trở về, Giang Tả nhìn bảng ủy thác lần nữa, rốt cục thấy được ủy thác.

    Có điều, rất không đúng dịp, trên bảng chỉ có một ủy thác.

    Không hề nghĩ ngợi, Giang Tả liền chọn nhận.

    Sau đó, có người trong phòng đột nhiên kinh ngạc nói:

    - Ủy thác của lão đầu Trần gia đã được nhận? Ai mà dọa người vậy?

    Lập tức có người nói:

    - Vị đạo hữu kia đúng là gan dạ nha!

    Giang Tả cau mày, vừa nhận ủy thác đã khiến mọi người chú ý, là sao?

    Chỉ là một ủy thác thôi mà, còn cần dũng khí?

    Giang Tả không có ý định hỏi những người này, trực tiếp chụp màn hình gửi lên nhóm chat, mấy người trên này đáng tin hơn người ở bộ phận thị trường này nhiều.

    Dù sao, cũng không có cạnh tranh trực tiếp.

    Phá Hiểu:

    - Ủy thác này có vấn đề sao?

    Biên Hải Đao Khách lập tức nói:

    - Phải nói thế nào đây, vị lão đầu của Trần gia này, nghe nói là đắc tội một Ma Tu, chỉ cần Ma Tu kia còn, bệnh này không chữa khỏi. Quan trọng là, Ma Tu kia còn có lai lịch rất lớn.

    Xích Huyết Đồng Tử gửi một sticker chạy tới:

    - Tôi biết người này, Ma Tu Mặc Ngôn, người này luyện Mộng Yểm pháp, có thể nhập mộng người khác, nếu không phá được ác mộng, đời này không thể tỉnh lại được.

    Phá Hiểu:

    - Tu vi của đối phương?

    Xích Huyết Đồng Tử:

    - Không biết, có điều nếu Phá Hiểu đạo hữu muốn tìm Mặc Ngôn, tôi đi với cậu, tôi rất muốn bắt Ma Tu Mặc Ngôn, chúng ta liên thủ đi.

    Lục Nguyệt Tuyết gửi một icon kinh ngạc:

    - Xích Huyết Đồng Tử cậu nổi điên gì vậy? Không có việc gì đi tìm Ma Tu Mặc Ngôn làm gì? Cậu biết sư phụ đối phương là ai không? Rảnh quá nên bị ngốc rồi sao?

    Xích Huyết Đồng Tử gửi một cái like:

    - Yên tâm, tôi có chừng mực!

    Giang Tả do dự một chút, hắn có chút không thích kết đội, hắn thích hành động một mình hơn.

    Nhưng dù sao những người này cũng cung cấp tin tức cho hắn, muốn đi cùng cũng là điều dễ hiểu.

    Sau đó hắn liền gửi:

    - Gặp ở biệt thực Trần gia.

    Giang Tả lập tức rời khỏi tòa nhà Thiên Hòa.

    Biệt thự Trần gia ở ngoại ô, là một biệt thự lớn độc lập, gần như vây lấy đất của cả một ngọn núi.

    Nói cách khác, nhà họ Trần này thực sự có tiền.

    Chờ một hồi lâu, Giang Tả thấy một thiếu niên vừa đi vừa ăn kem bước tới, vừa nhìn thấy Giang Tả, người này liền lấy một cây kem khác đưa qua:

    - Phá Hiểu đạo hữu muốn ăn một cái không?

    Giang Tả:

    - Xích Huyết Đồng Tử?

    Thiếu niên gật đầu:

    - Đạo hiệu này không tệ chứu? Nghe nói lúc sư phụ tôi nhặt được tôi, lúc đó trên người tôi đầy là máu đỏ, sau đó liền gọi tôi là Xích Huyết Đồng Tử, rất tùy tiện!

    Giang Tả kinh ngạc, người này rất trẻ, nhưng tu vi lại đạt tới Nhị giai, hơn nữa còn rất đẹp trai.

    Sau đó Giang Tả nói:

    - Chúng ta vào thôi.

    Xích Huyết Đồng Tử cầm kem trên tay, sao đó lẩm bẩm: “Khó trách bị đánh giá một sao, một chút lễ phép cũng không có!

    Lúc này, một quản gia trung niên bước tới.

    Hắn nhìn qua hai người Giang Tả:

    - Hai vị là người nhận ủy thác? Hai vị làm được sao?

    Xích Huyết Đồng Tử cười nói:

    - Xem ra các vị lần đầu tiếp xúc với Thiên Hòa, tóm lại dẫn đường đi.

    Hai người quá trẻ tuổi, người quản gia này thực sự không dám tin, nhưng vẫn dẫn đường cho đối phương.

    Giang Tả hiếu kỳ:

    - Thiên Hòa không nổi danh sao?

    Xích Huyết Đồng Tử gặm kem:

    - Dù sao cũng không phải người cùng thế giới, bọn họ chỉ là người bình thường, nhiều lắm là có tiền thôi, nếu không căn bản không gửi ủy thác tới Thiên Hòa của chúng ta được.

    ------
     
    Dạ Tâm thích bài này.
  2. Bạch Ngọc Kinh

    Bạch Ngọc Kinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/7/20
    Bài viết:
    25,532
    Được thích:
    15,758
    Chương 9: Hắn Chết Hay Không Quan Hệ Gì Ta?
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Người thuộc Nhị bộ ở Thiên Hòa cơ bản đều là người có tu vi, nói cho đúng thì cũng coi là giới tu luyện.

    Người bình thường không biết thì cũng rất bình thường.

    Mà bọn họ phải kiếm tiền, cho nên ủy thác đương nhiên sẽ mở đối với người bình thường, nếu không người tu luyện thực khó mà kiếm tiền được.

    Có điều càng đi vào trong, Giang Tả càng kinh ngạc:

    - Nhà này có cao nhân bố trí!

    Xích Huyết Đồng Tử cũng kinh ngạc nói:

    - Đạo hữu hiểu phong thủy sao? Tôi cũng từng nghe nói qua, hồi còn trẻ Trần lão gia gặp được Tiên nhân, cách cục trong nhà này là do người kia chỉ dẫn, sau đó tìm người bố trí.

    - Không!

    Giang Tả lắc đầu:

    - Bố trí trong nhà này không phải do người thường, không có thực lực Lục giai trở lên, căn bản không làm được. Nhìn tới bố trí nhà này, hẳn chính là người lưu lại bản vẽ làm luôn. Có điều tôi có chút khó hiểu, với phong thủy trong nhà này, Ma tu khó thể khiến chủ nhà hôn mê trong thời gian dài được.

    Xích Huyết Đồng Tử kinh ngạc nhìn Giang Tả, thuận miệng có thể đánh giá phong thủy nơi này, hơn nữa còn biết là cao thủ Lục giai trở lên bố trí.

    Thật hay giả đây?

    - Có phải là phong thủy bị phá rồi không?

    Giang Tả chỉ lên:

    - Nhìn trên đầu.

    Xích Huyết Đồng Tử ngẩng đầu nhìn lên, sau đó liền kinh ngạc tới ngây người.

    Trên trời có tường thụy, cả tòa biệt thự đều được bảo hộ, ở chỗ này, sống tới trăm tuổi không đau không bệnh cũng bình thường.

    Xích Huyết Đồng Tử khiếp sợ tới không nói ra lời:

    - Phong thủy nơi này thật đáng sợ, lúc ở ngoài tôi không thể cảm giác được gì cả!

    Xích Huyết Đồng Tử có chút tin lời Giang Tả nói lúc trước, loại phong thủy này, thấp hơn Ngũ giai không tiếp xúc được.

    Quản gia cũng nhìn lên trời, lòng càng thêm khinh miệt, hai kẻ này rõ là giả thần giả quỷ.

    Nói làm nhảm tự cho là đúng, còn nói mấy lời mà hắn không hiểu, nghĩ rằng kẻ khác là người ngu sao? Hắn đã hoàn toàn không tin hai người Giang Tả.

    Rất nhanh, ba người đã đi qua sân, tới biệt thự chính.

    Trong đại sảng, còn có một vài người, có đạo sĩ, có hòa thượng còn có cả thiếu nữ mặc áo choàng kiểu ma pháp.

    Đều tới chữa bệnh sao?

    Giang Tả hứng thú nhìn qua đám người.

    Đám người cũng nhìn thấy Giang Tả cùng Xích Huyết Đồng Tử, trừ ma pháp thiếu nữ kia nhìn kỹ mấy lần, hòa thượng với đạo sĩ đều quăng qua một ánh mắt khinh thường.

    Đại khái hẳn là nghĩ, hai tên gia hỏa này cũng tới giả danh lừa bịp.

    Trong mắt Giang Tả, ba người này đúng là có chút bản lĩnh, mỗi người đều có sóng linh khí nhàn nhạt, coi như có chút năng lực. Nhất là ma pháp thiếu nữ kia, khí tức Nguyên tố trên người không tệ lắm, đạt tới Nhất giai.

    Là người có thực lực nhất trong ba người.

    Có điều chỉ là có thực lực nhất thôi, thuật nghiệp có chuyên công, phương diện trừ tà diệt quỷ, ma pháp thiếu nữ không nhất định so được với hòa thượng cùng đạo sĩ.

    Lúc này, một thanh niên trẻ tuổi tiều tụy bước ra.

    Hắn chắp tay hành lễ với đám Giang Tả:

    - Các vị Đại sư, mấy vị đều là Trần gia tôi bỏ số tiền lớn mời tới, mong chư vị đều tận lòng giúp đỡ.

    Trần Diệu, trưởng tôn Trần gia, mấy người ở đây đều là hắn liên lạc tới.

    Đạo sĩ kia nói:

    - Bần đạo nhất định không phụ ủy thác.

    Hòa thượng:

    - A Di Đà Phật.

    Ma pháp thiếu nữ nhìn chung quanh:

    - Nguyên tố chúa tể hết thảy!

    Đám người: “…”

    Giang Tả không nói gì, hắn tự tin, nhưng không mù quáng, hắn cần nhìn bệnh nhân trước.

    Trần Diệu gật đầu, sau đó dẫn đám người tới phòng bệnh của Trần lão gia tử.

    Vừa vào trong, Giang Tả liền nghe có người la lên:

    - Trần Diệu, thứ con cháu bất hiếu, ông cụ coi trọng mày, thế mà mày chỉ mời tới mấy tên giang hồ lừa bịp, mày là người cổ đại sao? Còn không mau đưa ông cụ tới bệnh viện? Tao đã liên hệ với chuyên gia quốc tế rồi, mày đúng là thứ ngu xuẩn mà!

    Giang Tả nhìn qua người này, là một người trung niên, hẳn là chú bác gì đó của Trần Diệu đi.

    Trần Diệu giải thích:

    - Chú hai, cho cháu chút thời gian, không thể để ông rời khỏi nơi này được. Nếu không thì chú có thể gọi chuyên gia tới đây, toàn bộ chi phí cháu sẽ lo.

    Trần nhị thúc giận dữ:

    - Mày cho rằng chuyên gia người ta là ai? Còn có thể mời về nhà?

    Xích Huyết Đồng Tử thấp giọng:

    - Trần Diệu này có thể biết gì đó.

    Giang Tả gật đầu:

    - Ít nhất là biết trang viên biệt thự này có phong thủy bảo hộ.

    - Đạo hữu có nắm chắc không?

    - Cần xem người bệnh đã!

    Lúc này, Giang Tả cùng Xích Huyết Đồng Tử đột nhiên nghe được tiếng nữ hô:

    - Nhường đường một chút được không, tôi muốn đi vào!

    Giang Tả cũng không quay đầu, nhường qua một bước.

    Xích Huyết Đồng Tử quay đầu, ánh mắt nói xin lỗi.

    Sau đó hắn thực có chút bội phục Giang Tả, không thèm nhìn lại một cái, mặc dù cũng nhường đường, nhưng phản ứng như vậy đúng là khác thường?!

    Cô gái kia cũng cảm thấy Giang Tả không lễ phép, khẽ liếc hắn một cái, sau đó kinh ngạc:

    - Sao lại là anh?

    Lúc này, Giang Tả mới nhìn tới đối phương, hóa ra là cô gái ở tiệm thuốc hôm qua, thế giới này đúng là nhỏ.

    Có điều, Giang Tả cũng không để ý tới đối phương.

    Xích Huyết Đồng Tử: “…”

    Hắn rốt cục hiểu, đánh giá một sao kia thực không oan đối với vị Phá Hiểu đạo hữu này.

    Không thèm nhìn người, đơn giản là do không muốn nhìn, không phải giả bộ!

    Bội phục, bội phục!

    Cô gái kia còn muốn nổi giận, Trần Diệu đã đi tới:

    - Trúc Doanh, sao vậy?

    Trần Trúc Doanh thấy anh cả mình đi tới, lập tức tức giận nói:

    - Chính là cái tên này, hôm qua anh ta không bán thuốc cho em, ra giá gấp mười cũng không bán, hơn nữa còn dám thuyết giáo em một hồi.

    Lúc này, đám người cùng nhìn về phía Giang Tả, ánh mắt khá thâm ý.

    Xem ra là kẻ đầu cơ trục lợi, tiếp đó có phải sẽ nói, là vì để cứu lão gia tử, cho nên mới không bán không?

    Vừa biểu thị bản thân có lòng, vừa nói rõ bản thân có bản lãnh.

    Cơ hồ đám người đều nghĩ vậy, ngay cả Trần Diệu cũng đang nghĩ Giang Tả sẽ chối bỏ trách nhiệm.

    Mặc dù không biết Giang Tả đến cùng là ai, có tới bao nhiêu bản lãnh.

    Nhưng có thể tới đây, chứng tỏ phải có chỗ hơn người.

    Bất luận đối phương là ai, phàm là không có âm mưu lớn, Trần Diệu cũng không muốn chọc vào.

    Càng khỏi nói là việc không bán thuốc, việc này đối phương không hề sai.

    Nếu vì việc này mà sinh mâu thuẫn, lại vì việc này mà gây khó cho Trần gia hắn, vậy Trần gia có thể không chịu nổi.

    Ngay khi Trần Diệu muốn nói cho chuyện này qua một bên, Giang Tả đã nói:

    - Ông cô chết hay không, quan hệ gì với tôi? Tại sao tôi phải bán thuốc với giá gấp mười?

    Giang Tả nói thất bình thản, tựa như nói một việc không hề quan trọng.

    Nói cách khác, trong mắt hắn, Trần lão gia tử chết hay không, chẳng có gì đáng quan tâm.

    Lúc này, vị quản gia kia phẫn nộ, những người Trần gia khác cũng giận dữ nhìn về phía Giang Tả.

    Đạo sĩ cùng hòa thượng đều lộ ánh mắt khinh miệt, bọn hắn quá đề cao người trẻ tuổi này rồi.

    Ngay cả ma pháp thiếu nữ cũng khinh bỉ, bởi người này quá máu lạnh.

    ------
     
    Dạ Tâm thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)