Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mạc - FULL 441C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Giới thiệu truyện

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    [​IMG]


    Theo đánh giá của qidian:
    Số điểm: 9/10
    Số lượng người View: 7.553.829

    Giới thiệu của tác giả:

    Thời không va chạm đã khiến một vị kiêu tướng danh hiệp xuyên việt tới kiếp này. Một sự cố tai nạn có chủ mưu, đã khiến một linh hồn từ tám trăm năm trước nhập vào một sinh viên bình thường...

    Từ một vị tướng quân có chí lớn hùng vĩ trở thành một người sinh viên trầm ổn nội liễm, biết cách săn sóc. Sự nổi bật của hiện tại không thể che hết sự mê võng của hắn với thời không va chạm. Kiếp trước kỵ binh thiết mã, kiếp này kiến hiệp nhu tình. "Trong mộng quên mất ta là khách, biệt thì dung dịch kiến thì nan". Kiếp trước ước hẹn, kiếp này lại đính, hai đời tình duyên, sao có thể kính hoa thủy nguyệt.


    Giới thiệu của Dịch giả:

    Đây là một bộ đô thị khá nhẹ nhàng, tình tiết lúc gay cấn, lúc lắng đọng. Nvc có tình có nghĩa, yy vừa phải, từ đầu truyện tới cuối truyện là một dấu hỏi chấm khiến người đọc không thể không theo đuổi tới cùng


    Kính mời các bạn đọc cùng boss minh luân đẹp trai :776:
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 001: Hai thời điểm (1 - 2)

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Tám trăm năm trước.

    Mây đen giăng đầy thành, thiết giáp sáng loáng lạnh người.

    Hai đội nhân mã đứng sóng đôi, giống như thành đồng vách sắt, không chút động tĩnh.

    Chỉ có hai lá cờ lớn đón gió bay phấp phới, cho Chu Tiên trấn giống như chết này thêm vài phần sức sống.

    Lá cờ phía bên trái nền đen viền vàng, phía trên chỉ là bức tranh sắt viết một chữ ‘Nhạc’, rồng bay phượng múa, như muốn phá cờ bay ra, binh lính dưới cờ như nhạn bay hàng đàn, tay cầm thương, cuối cùng là mười mấy cung thủ như hổ rình mồi, bắn ở tuyến trên, người nào người nấy áo giáp trùng trùng, uy phong lẫm liệt. Quân Nhạc Gia trước nay lấy một chống trăm, năm đó Nhạc nguyên soái đánh núi Ngưu Đầu, lấy 800 quân của Nhạc Gia đánh mấy vạn quân Kim, từ ngày đó, không có người nào dám coi thường quân Nhạc Gia.

    Người ngồi trên con ngựa phía trước dẫn đầu, cũng không mang áo giáp, mắt nhìn xung quanh nhưng lại có sự uy mãnh tiêu sái không nói ra được. Thanh kiếm bên hông không có bao kiếm, chuôi kiếm chỉ dùng vải để quấn lại, thân kiếm lại rộng khoảng năm ngón tay, kiếm dày ba tấc, kiếm dài năm thước có dư.

    Người dùng kiếm lăn lộn trong giang hồ nhiều vô số, nhưng có thể dùng kiếm nặng như vậy lại chỉ có một người, đệ nhất cao thủ dưới trướng của Nhạc nguyên soái Tiêu Biệt Ly, kỳ tài ngút trời, tự nghĩ ra nội công Biệt Thập Bát Ly, sử dụng một thanh kiếm sắt nặng 53 cân, không lưỡi không mũi, không ai có thể địch nổi.

    Hai hàng lông mày rậm cũng giống như lưỡi kiếm sắc bén nối liền với tóc mai, mũi cao, mắt sáng như sao băng, chỉ là trong mắt lại có một tia trang nghiêm.

    Cách đó không xa một lá cờ khác cũng đang tung bay trong gió, trên mặt không có chữ, chỉ thêu một con mãnh hổ có hai cái cánh, giương nanh múa vuốt, trông rất sống động, dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra chiến trường ác chiến, đấu tranh anh dũng. Binh lính dưới cờ xếp thành hàng ngay ngắn, áo giáp thiết kỵ, trên mặt đều có một cái mặt nạ bằng sắt, toàn thân toát ra sát khí vô biên, khí thế không hề yếu hơn quân của Nhạc gia chút nào!

    Quân Kim dũng mãnh hung ác, đội quân này không nghi ngờ gì chính là nhân tài kiệt xuất, mãnh tướng tinh anh của quân Kim, tuy rằng quân của Nhạc Gia khiến quân Kim chỉ nghe thôi đã sợ mất mật, nhưng nếu như nói quân Kim cũng có nhân mã không sợ quân của Nhạc gia, vậy không nghi ngờ gì chính là quân ‘Phi hổ thiết giáp’ ở trước mặt đây.

    Nghênh chiến với Tiêu Biệt Ly lại có hai người, một người mặc áo da thú trên người, thời tiết mặc dù khá lạnh, nhưng lại lộ ra một nửa lồng ngực, da thịt phía trên cứng rắn như làm bằng sắt, toàn thân ăn mặc giống như người hoang dã, tóc lộn xộn buộc lại, kết thành bím tóc dài, vòng đeo ở cổ, cách hắn ăn mặc tuy thô lỗ, khuôn mặt lại không thô kệch, thoạt nhìn lại có chút khí chất, chỉ là đôi mắt toát lên sự lạnh lẽo, khiến người khác nhìn vào cảm thấy rùng mình, cảm thấy ánh mắt người kia hoàn toàn không tương xứng với diện mạo, toàn thân lại có chút không được tự nhiên không nói ra được.

    Trên yên ngựa người kia cũng treo một một thanh đao, cũng khoảng năm thước, trên mặt loé lên sự sắc bén, âm khí lành lạnh.

    Nếu như chỉ nhìn cử chỉ của người này, người khác hoặc là có thể không kìm nổi mà cười lên, nhưng nếu như nhìn thấy thanh đao này, thì không thể cười nổi nữa. Thanh đao đó cũng không có điểm gì đặc biệt, có lẽ so với những thanh đao khác thì dày hơn một chút, dài hơn một chút, nặng hơn một chút mà thôi, chỉ là hai chữ ‘Ma viêm’ ánh vàng trên mặt đao khiến người khác sợ không thôi.

    Giang hồ đều biết rằng hiện nay hai thần khí xưng bá thiên hạ, một thanh là ‘Vấn Thiên kiếm’, lúc này đang ở trong tay Tiêu Biệt Ly, một thanh khác chính là ‘Liệt Viêm đao’ cũng đang ở trong tay của đệ nhất cao thủ nước Kim Hoàn Nhan Liệt.

    Mà người ăn mặc giống như người hoang dã này không phải ai khác, chính là đệ nhất cao thủ của nước Kim, ma đao Hoàn Nhan Liệt.

    Người bên cạnh hắn tuy rằng vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng mặt mày mỹ lệ, là một người phụ nữ.

    Người phụ nữ này mặt mày như hoạ, cho dù là phụ nữ miền Nam cũng ít nhìn thấy có người xinh đẹp như vậy, chỉ là ánh mắt nhìn Tiêu Biệt Ly có chút nghiêm nghị và tôn trọng. Cô ta tên là Hoàn Nhan Phi Hoa, cũng là em gái của Hoàn Nhan Liệt, lúc này biết được kẻ địch của mình, chính là ‘Vấn Thiên kiếm’, Tiêu Biệt Ly, người mà cô nghe danh đã lâu, nhưng chưa gặp mặt.

    Mãnh tướng dưới trướng Nhạc Phi vô số, Nhạc Vân, Trương Hiến, Vương Quý, Dương Tái Hưng, người nào người nấy đều có dũng khí phi phàm, chỉ là Tiêu Biệt Ly này lại là mãnh tướng trong mãnh tướng, tiên phong trong tiên phong.

    Nghe đồn Tiêu Biệt Ly từ khi xuất đạo tới nay, trải qua trăm trận chiến, gặp qua vô số cao thủ võ lâm, chưa từng thất bại, cô và đại ca mặc dù cũng là tướng đánh đâu thắng đó ở nước Kim, nhưng hiện tại không biết thế nào, tâm có chút bất an.

    Mọi người đều nói rung chuyển núi thì dễ, rung chuyển quân của Nhạc gia khó. Tuy nhiên Tiêu Biệt Ly ở trước mắt này núi cao nước sâu, xem ra muốn đánh bại hắn tuyệt đối không hề dễ hơn lay chuyển núi.

    Chỉ là trận chiến hôm nay, không thể tránh.

    Giống như Tống Kim, thuỷ hoả bất dung, đã không có khả năng hoà hảo.

    - Hoàn Nhan Liệt.
    Tiêu Biệt Ly trầm giọng nói:
    - Không ngờ từ biệt ba năm trước, hôm nay chúng ta đã đao kiếm tương phùng.

    Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt như đao, lạnh lùng nhìn Tiêu Biệt Ly nói:
    - Ba năm trước ngươi không giết ta, bây giờ có hối hận không?

    Cười nhạt một tiếng, vẻ mặt Tiêu Biệt Ly có nét cô đơn không nói ra được:
    - Ba năm trước mặc dù ta không giết ngươi, ba năm sau giết ngươi cũng không phải là không thể.

    Hoàn Nhan Liệt cười lạnh nói:
    - Tiêu Biệt Ly, người quả nhiên là kỳ tài ngút trời, võ học có lối đi riêng, tự mình sáng tạo ra nội công Biệt thập bát ly, ta đối với ngươi bội phục có thừa. Tuy nhiên mọi chuyện đã qua ba năm rồi, người có biết Thập tam cực công của ta tới tầng thứ mấy rồi không?

    Đôi mắt sáng như lưỡi kiếm, Tiêu Biệt Ly trầm giọng nói:
    - Đúng vậy, kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, đã phải nhìn nhau với cặp mắt khác xưa. Ba năm trước ngươi ở tầng thứ bảy không gió không dậy nổi, vĩnh viễn không phải là kẻ địch của ta. Ta lại không ngờ rằng ngươi trong thời gian ba năm, lại liên tiếp phá bốn tầng, bây giờ đã đến tầng thứ mười một của Thập tam vô cực, vô sinh hữu!

    Cả người Hoàn Nhan Liệt chấn động, trong giây lát khôi phục thái độ bình thường, chậm rãi nói:
    - Mọi người đều nói nhãn quang Tiêu Biệt Ly vượt trên cả kiếm pháp, hôm nay được thấy, quả nhiên không sai, chẳng qua ngươi tuy rằng nhìn ra nội công thâm hậu của ta, nhưng không biết trong lòng có mấy phần chắc chắn giết được ta?

    Chậm rãi lắc đầu, Tiêu Biệt Ly nói:
    - Không.
    Dừng lại một chút:
    - Nhưng ngươi có mấy phần chắc chắn thắng được ta?

    Hoàn Nhan Liệt sửng sốt, hồi lâu mới nói:
    - Một phần cũng không có.

    Rồi từ từ rút thanh kiếm sắt bên hông ra, ngắm nhìn lưỡi kiếm sắt đen sẫm, Tiêu Biệt Ly trầm giọng nói:
    - Đáng tiếc ta và ngươi hôm nay đã đến thời điểm phải kết thúc rồi, Hoàn Nhan Liệt, ngươi có từng nghĩ qua, chỉ cần Nhạc nguyên soái còn sống trên đời một ngày, dã tâm của nước Kim các ngươi không thể đạt được. Nếu đã như vậy, tại sao không sớm ngày quay đầu lại? Huống chi…..
    Muốn nói gì đó, rốt cuộc nhịn lại không nói ra.

    Hoàn Nhan Liệt nhìn lá cờ viết chữ “Nhạc’ của đối phương, trong ánh mắt toát ra ý tôn kính, lại chậm rãi tháo “Ma viêm đao’ trên yên ngựa xuống:
    - Ngươi nói không sai, chỉ là ta còn có thể quay đầu sao? Hay là ngươi có thể thu tay lại?

    Dừng lại một chút, Hoàn Nhan Liệt lạnh lùng nói:
    - Dương Tái Hưng đã chết rồi, Ngũ Hổ của Nhạc gia đã chết một, người tiếp theo chính là ngươi, Tiêu Biệt Ly Vấn Thiên kiếm.

    Thần sắc có chút ảm đảm, nhiều hơn cả là sự bất đắc dĩ, đôi mắt phun ra lửa giận khôn cùng, Tiêu Biệt Ly nắm chặt kiếm trên tay, trầm giọng nói:
    - Hươu chết về tay ai, còn chưa thể biết được, không sai, ta và ngươi đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu đã như vậy, mời!

    Mũi kiếm chỉ xéo xuống mặt đất, cả người giống như thay đổi bộ dạng, đã không còn cô đơn, không còn ảm đạm, thêm nhiều chính khí hơn, nghiêm nghị khôn cùng.

    Hai tròng mắt Hoàn Nhan Liệt sáng ngời, giống như phun ra lửa, cũng nâng đao lên trời, sát khí đã không thấy nữa, chỉ là dáng người trên ngựa trước đây đã biến thành mơ hồ bất định, khó có thể đoán định.

    Đại chiến, hết sức căng thẳng!

    Công nguyên ngày 23 tháng 8 năm 2002.

    Bệnh viện An Bình là một bệnh viện cấp thành phố, toạ lạc ở góc Đông Bắc của thành phố Giang Nguyên. Mặc dù là một bệnh viện cấp thành phố, người khác đều nói nếu như bàn về trình độ và điều kiện chữa trị, tuyệt đối không kém bệnh viện cấp tỉnh.

    Bệnh viện gần Đông Hồ một nơi phong cảnh thanh tú xinh đẹp của thành phố Giang Nguyên, khí hậu hợp lòng người, phong cảnh tuyệt đẹp, chẳng những chữa bệnh, cho dù là an dưỡng cũng được coi là một nơi khá tốt.

    Giữa trưa, thời điểm khiến người ta mệt mỏi buồn ngủ, một tràng tiếng còi hú không hợp thời vang lên, từ xa vọng lại, xông vào cửa chính của bệnh viện An Bình.

    Xe cứu thương còn chưa dừng hẳn, trong bệnh viện đã xông ra vài bóng áo trắng, nhanh nhẹn đỡ lấy cáng cứu thương trên xe, nhanh chóng chạy về phía phòng cấp cứu.

    Người trên cáng cứu thương đó đeo mặt nạ oxi, hai mắt nhắm nghiền, hai đầu lông mày nhíu lại có chút đau đớn, dường như vẫn có tri giác, chỗ lồng ngực, dấu tích màu đỏ trên cáng từng mảng một, hiển nhiên là người bị thương đã chảy máu không ít, bị thương rất nặng.

    Đèn cấp cứu trên cửa phòng cấp cứu chớp mắt chuyển sang màu đỏ, trong thời gian chưa đến 5 phút tất cả nhân viên cấp cứu đã chuẩn bị tại vị trí.
    Bác sĩ chủ trị hai mắt sáng ngời, chỉ là trên mặt mang khẩu trang, không thấy rõ khuôn mặt phía sau lớp khẩu trang, nhưng từ tóc của người này có thể thấy, tuổi tác của người này cũng không tính là quá già.

    Lật nhanh bệnh án, người bệnh Lâm Dật Phi, sinh viên năm hai đại học Chiết Thanh, 20 tuổi, tai nạn xe dẫn đến não phải bị thương nghiêm trọng có tình trạng tụ máu não, vùng bụng có tổn thương, nghi ngờ có khả năng tổn thương mạch máu, gãy xương sườn.

    Đại học Chiết Thanh? Đây chính là trường đại học số một số hai toàn quốc, mặc dù hiện nay áp lực nghề nghiệp lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được, nhưng những người có thể tiến vào ngôi trường này, sau khi ra trường có thể nói là không lo cơm áo. Bác sĩ chủ trị âm thầm thở dài một hơi, người này vẫn còn tuổi thanh xuân và tiền đồ ở phía trước, nhưng tai nạn lần này khiến tiền đồ tương lai cũng khó nói.

    – Thông báo cho người nhà chưa?
    Bác sĩ chủ trị không quên hỏi một câu, bệnh viện khi gặp phải tình hình này đương nhiên cứu chữa là việc chính, nhưng công việc sau này nhất định phải có người nhà tới mới có thể triển khai, cũng chính là nói nhất định phải có người ký tên trả tiền mới được, bằng không một người tới cứu một người, lại không có ai trả tiền phí chữa bệnh, không ai chịu trách nhiệm, bệnh viện có tốt nữa cũng kiên trì không nổi vài hôm.

    – Trên người bị thương không có phương thức liên hệ của người nhà.
    Một người bộ dáng là một y tá thấp giọng trả lời.

    – Vậy liên hệ với trường học.
    Bác sĩ chủ trị có chút gấp gáp.

    – Hiện nay đang nghỉ hè, bây giờ là buổi trưa, nhất thời cũng không liên hệ được với trường học.
    Ý tá lại nói.

    Bác dĩ chủ trị ngẩn ra, nhìn qua người bị thương, cắn răng nói:
    – Vậy trước tiên cấp cứu đã, cô bảo Tiểu Tiếu tiếp tục cố gắng liên hệ với người thân của người bị thương.

    Y tá đáp một tiếng, nhanh chân bước ra ngoài.

    Bác sĩ chủ trị không chần chừ nữa, bắt đầu công tác cấp cứu.

    – Bác sĩ gây mê chuẩn bị, giảm sức sép khoang bụng chuẩn bị, khẩn cấp truyền máu chuẩn bị.

    Bác sĩ chủ trị trên bàn giải phẫu mồ hơi rơi như mưa, ánh mắt càng nghiêm túc, thỉnh thoảng có trợ lý lau mồ hôi trên trán bác sĩ chủ trị, trong vòng một phút ngắn ngủi lại lau đến bảy lần.

    Trợ lý không nhìn tình trạng của người bệnh, chỉ từ biểu hiện và mức độ bận rộn của bác sĩ chủ trị là biết tình trạng của người bị thương không hề lạc quan.

    – Huyết áp liên tục giảm, nhịp tim tiếp tục tăng, tiểu cầu tiếp tục giảm.
    Âm thanh cấp báo liên tục vang lên.

    – Điều tiết dung lượng máu, sửa chất điện nước, cân bằng hỗn loạn, bổ sung tiểu cầu.
    Bác sĩ chủ trị cũng coi như là người trấn tĩnh, đứng trước tình trạng bệnh tình liên tục phát ra chỉ lệnh.

    Thương thế của bệnh nhân này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với chuẩn đoán ban đầu, bác sĩ chủ trị sau khi xoa phần bụng tra xét, mới phát hiện hai bên tá tràng trong bụng bệnh nhân đã bị vỡ, vỡ tuỵ, gan phải bị bầm tím, tì tạng bị thương tổn, sau màng bụng có vết sưng tấy mấy chục cm, nhiều cơ quan quan trọng bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, lâm sàng đúng là hiếm thấy.

    Bác sĩ chủ trị đang đồng thời tiến hành cắt bỏ tá tràng, sửa gan, tinh thần tập trung cao độ, không dám có chút qua loa.

    – Không xong rồi.
    Một trợ lý đột nhiên hô nhỏ một tiếng:
    – Huyết áp của người bệnh là 0, tim ngừng đập! Nhưng não điện đồ bình thường?
    Có một số không tin vào mắt mình, trợ lý kia dụi dụi mắt, lại nhìn máy móc, đúng là như vậy, sao có thể chứ?

    Bác sĩ chủ trị khẽ chấn động, trong giây lát khôi phục thái độ bình thường, trấn tĩnh thao tác dụng cụ trên tay, không chút trì hoãn, một lát sau hoàn thành công tác khâu còn lại, đi nhanh tới nhìn điện tim đồ, trầm giọng nói:
    – Kích điện chuẩn bị!

    Thiết bị đã sớm chuẩn bị, lại nhìn điện tim đồ một lần nữa:
    – Sốc tim, hồi sức tim.

    Sau ba lần kích tim, điện tim đồ biểu hiện tâm thất của người bệnh có rung động, cơ tim không phối hợp co rút, bác sĩ chủ trị vui mừng một chút:
    – Tiêm thuốc trợ tim.

    – Bác sĩ Tần, huyết áp của người bệnh tăng cao, có tín hiệu tim đập, nhưng rất mỏng manh.
    Trợ lý giật mình dừng lại, dụi dụi mắt:
    – Nhưng sóng điện não không có tín hiệu!
    Xác nhận không phải thiết bị có vấn đề, trợ lý cuối cùng cẩn thận nói:
    – Bệnh nhân đã chết não!

    Bác sĩ Tần rùng mình, thở dài một hơi, có chút mệt mỏi nhìn người bệnh trên giường bệnh:
    – Đeo máy hô hấp lên cho cậu ta, tiếp tục tiêm thuốc để duy trì tim đập, trong vòng 12 giờ kiểm tra lại hai lần, ngày mai mang kết quả cho tôi.
    Những gì có thể làm hắn cũng đã làm cả rồi, hiện tại chỉ còn có thể trông vào vận may của người bệnh, hắn chỉ là bác sĩ, không phải thần tiên.

    Cảm thấy toàn thân mệt mỏi muốn chết, ca cấp cứu này vất vả giống như đáng đánh trận vậy, tâm trạng có chút uể oải ra khỏi phòng phẫu thuật, thay quần áo, tháo găng tay xuống, tâm tình bác sĩ Tần rất tệ, hắn biết chết não nghĩa là như thế nào, cũng biết rằng đối với người nhà nghĩa là gì, chỉ là hắn còn có cách gì chứ?

    Một ý tá bước nhanh lên phía trước, mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa, có sức sống trẻ trung, khuôn mặt có chút gầy, đôi mắt trắng đen rõ ràng, khoé miệng nhấp thành một đường cong, vẻ mặt có chút nghiêm túc, tuổi cũng không lớn, có thể nói là rất trẻ.

    – Bác sĩ Tần, đã liên lạc được với cha của bệnh nhân, cha Lâm Bình, mẹ là Hà Tú Lan, Hà Tú Lan đã tới bệnh viện, Lâm Bình còn đang trên đường, bọn họ đều là cư dân của thành phố này, mẹ của bệnh nhân muốn gặp anh.

    – Tiểu Tiếu.
    Bác sĩ Tần có chút vô lực nói:
    – Viết thông báo tình trạng nguy kịch.

    Y tá Tiếu cả người run lên, biết rằng sau khi viết thông báo tình trạng nguy kịch, người bị thương cơ bản không có hy vọng gì nữa rồi, mặc dù không phải là lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng mỗi lần đều cảm thấy khó có thể chịu đựng được, nhất là làm sao đối mặt với người phụ nữ mà mình vừa mới an ủi kia?

    Một lúc lâu sau mới nói:
    – Bác sĩ Tần, thật sự không được sao?
    Thực ra cô đã biết bác sĩ Tần nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không ra quyết định này, nhưng cô vẫn có chút không tin tưởng, một sinh viên hào hoa phong nhã đã đi tới tới cuối đời người.

    Công việc này cô rất không thích, bởi vì tuy rằng có thể nhìn thấy bệnh nhân chuyển biến tốt, nhưng đại đa số là sinh ly tử biệt, vừa rồi lại nhìn thấy người mẹ lo lắng cho người bệnh, mình cũng mới an ủi bà sẽ không có chuyện gì, nhưng chớp mắt lại để mình giao cho bà ấy giấy thông báo tử vong, bất luận đối với người nào, đều khó có thể chịu đựng được chuyện này.

    Nhưng cuộc sống lại không chuyển động theo ý chí của bạn, rất nhiều chuyện cho dù không muốn làm cũng phải làm.

    Y tá Tiểu Tiếu cầm tờ thông báo bệnh tình nguy kịch, lưỡng lự đứng ở cửa, cắn chặt răng, rốt cuộc đi tới trước mặt Hà Tú Lan đang lo lắng chờ đợi:
    – Dì Hà.

    Hà Tú Lan là người phụ nữ dáng người cao, có chút mập mạp, hồn bay phách lạc ngẩn người ngồi trong phòng bệnh, vừa nhận được tin tức con trai bị tai nạn xe, bà lập tức buông tất cả cấp tốc chạy tới bệnh viện An Bình, tới bây giờ, đã đợi hơn hai tiếng đồng hồ, loại chờ đợi dày vò này, không phải là người rơi vào hoàn cảnh này thì tuyệt đối không thể biết được, nếu không phải y tá Tiếu không ngừng an ủi bà, nói không chừng bà đã bất chấp xông vào phòng phẫu thuật rồi.

    Giống như nhìn thấy cứu tính, dì Hà nắm lấy cánh tay của y tá Tiếu:
    – Y tá Tiếu, con trai tôi sao rồi?

    Nhìn ánh mắt lo âu đợi chờ kia, y tá Tiếu đau xót trong lòng, dường như nhìn thấy mẹ của mình, chậm chạp nói không ra lời.

    – Đây là cái gì?
    Trong lòng Hà Tú Lan đã cảm thấy không ổn, đột nhiên nhìn thấy tờ giấy trên tay cô, một tay giật lấy, chỉ nhìn thoáng qua, suýt chút nữa ngã xuống mặt đất.

    – Dì Hà!
    Y tá Tiếu cuống quýt đỡ bà ngồi xuống:
    – Chúng cháu…..Chúng chúa đã cố gắng hết sức rồi.

    – Sẽ không đâu, sẽ không đâu, cô lừa tôi.
    Dì Hà lẩm bẩm, tay nắm chặt giấy thông báo tình trạng bệnh tình nguy kịch, dường như đang nắm lấy cành cây cứu mạng cuối cùng.

    – Tú Lan, Dật Phi sao rồi?
    Một người đàn ông xông vào, hô to, thở hổn hển.

    – Bác là cha của Lâm Dật Phi Lâm Bình?
    Y tá Tiếu hỏi.

    Người đàn ông kia liên tục gật đầu, đột nhiên nhìn thấy tờ giấy trên tay Hà Tú Lan, sắc mặt thay đổi, giật lấy tờ giấy, nhìn qua một lượt, mặc dù không yếu đuối ngã xuống đất, nhưng bàn tay đã run rẩy kịch liệt.

    Phòng bệnh tĩnh mịch, lâu sau Lâm Bình mới thấp giọng hỏi:
    – Còn có bao nhiêu hy vọng?

    Y tá Tiếu cắn chặt răng:
    – Người bị thương đã không có tín hiệu não, nói cách khác gần như đã chết não.

    Cả người Lâm Bình chấn động, dì Hà xé ruột xé gan kêu:
    – Sẽ không đâu, Tiểu Phi.
    Hô lớn một tiếng, rồi muốn xông ra ngoài.

    Vội vàng kéo vợ mình lại, Lâm Bình khá trấn tĩnh:
    – Một chút hy vọng cũng không có sao?

    Do dự một chút, ngữ khí y tá Tiếu cũng trầm trọng:
    – Bác sĩ Tần nói quan sát một ngày, tạm thời sử dụng máy hô hấp và thuốc để duy trì tim đập, nếu ngày mai vẫn không có sóng điện não, cũng chính là không …..không cần tiếp tục điều trị nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/8/16
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 001: Hai thời điểm (3)

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Y tá Tiếu tuy rằng nói rất uyển chuyển, nhưng ý vừa nghe là hiểu, nhìn từ quan điểm hiện nay người bệnh chết não đã xem như tử vong thực tế, chỉ là đa số thời điểm, bệnh nhân chỉ cần tim còn đập, bác sĩ nào cũng không dám dễ dàng viết giấy thông báo tử vong, bằng không nếu như gặp phải người nhà mất lý trí, ồn ào cãi lộn là chuyện nhỏ, kiện lên toà án mới là chuyện phiền phức, chuyện bọn họ hiện nay có thể làm chính là duy trì cho tim của người bệnh còn đập, quyền quyết định cuối cùng giao cho người nhà bệnh nhân.

    - Tôi muốn thăm Tiểu Phi, con tôi, cô để tôi thăm con trai tôi một chút đi!
    Hà Tú Lan liều mạng giãy dụa, trong lòng biết con trai đã không có bất kỳ tri giác gì.

    Lâm Bình vất vả lắm mới khiến vợ yên tĩnh trở lại, chỉ là cũng nước mắt lưng tròng, hai người kết hôn hơn hai mươi năm, chỉ có một người con trai này, nếu như nói không đau thương, đó là giả dối, miễn cưỡng trấn định cảm xúc:
    - Y tá, có thể để vợ tôi vào thăm con trai tôi một lát được không?

    Y tá Tiếu do dự một chút:
    - Có thể, nhưng chỉ có thể đứng ngoài phòng quan sát nhìn thôi, nếu hai bác đồng ý, bây giờ cháu sẽ dẫn hai người qua đó.

    Lâm Bình chậm rãi lắc đầu:
    - Cô dẫn vợ tôi đi đi, tôi muốn gặp bác sĩ chủ trị trước.

    Y tá Tiếu gật gật đầu, chào một y tá khác tiến vào:
    - Tiểu Vương, dẫn người nhà bệnh nhân này tới gặp bác sĩ Tần.

    Đợi khi y tá Tiếu và Hà Tú Anh biến mất trong tầm mắt, Lâm Bình thở dài, trong chốc lát đã già đi rất nhiều, nhìn y tá trước mặt, khoé miệng hiện lên ý cười thê lương:
    - Đã làm phiền cô rồi.

    Bác sĩ Tần cau mày, cẩn thận quan sát bản chụp CT não của bệnh nhân mới đưa tới, vẻ mặt nghiêm túc dị thường.

    Bác sĩ Tần hơn ba mươi tuổi, tháo bỏ khẩu trang xuống, mày rậm mặt chữ điền, tóc mai có chút tóc bạc, chỉ là cặp kính rất có thần, chốc chốc nhìn bản CT trên tay, rốt cục thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, ánh mặt đã rơi trên người Lâm Bình.

    Lòng Lâm Bình trầm xuống, giống như tử tù đợi phán quyết của quan toà, ánh mắt đã có sự tuyệt vọng.

    - Đây là bản chụp CT não của bệnh nhân Lâm Dật Phi.
    Bác sĩ Tần treo lên, giơ tay chỉ vào một mảng tối nói:
    - Nơi này là não chính, cũng chính là não chủ, nó là do cầu não, tuỷ và não cùng tạo thành.

    Lâm Bình mờ mịt không hiểu, ông là một kiến trúc sư xây dựng, đối với kết cấu của não thật sự là mù tịt, chỉ nhìn chằm chằm vào bản CT, giống như nhìn vào cọng rơm cứu mạng.

    - Sinh lý đặc thù thứ nhất của sinh mạng con người chính là công năng hô hấp, mà nắm giữ khu vực thần kinh của công năng hô hấp chính là não, nhìn bản chụp CT này, não của người bệnh đã xuất huyết.
    Bác sĩ Tần dùng ngữ khí trầm trọng nói, trong nội tâm lại có một tia nghi hoặc, dựa vào kinh nghiệm chuẩn đoán bệnh nhiều năm của hắn, lồng ngực bệnh nhân chảy máu nhiều, não bộ cũng sẽ chịu chấn động kịch liệt, không giống như do một vụ tai nạn xe đơn giản gây ra, ngược lại giống như bị đâm liên tục hai lần trở lên.

    Trong lòng không khỏi rùng mình, mờ hồ biết được chân tướng lúc đó, hiện tại có một số lái xe đã đánh mất đi lương tri con người, sau khi đụng phải người đi đường không biết cứu giúp, có người lại quay đầu xe đâm thêm mấy lần, để người bị đâm chết hẳn mới thôi, bởi vì nói về chuyện bồi thường, đâm chết một người là xong hết mọi chuyện, nhưng nếu như bệnh nhân bị thương nặng thì hậu hoạn vô cùng.

    Chỉ là khi bọn họ cầm lái, đã đem chút lương tâm ít ỏi nhét vào một bên, tuy nhiên những chuyện này chỉ là suy đoán của bác sĩ Tần, tình hình cụ thể vẫn là cần cảnh sát giao thông mới có thể điều tra rõ ràng.

    Lâm Bình trong lòng càng ngày càng trầm trọng, hơn nữa còn có chút run rẩy.

    - Cho tới nay, tim đập hô hấp dừng, cũng có nghĩa người ngừng hô hấp sẽ là tiêu chuẩn truyền thống chuẩn đoán tử vong.
    Bác sĩ Tần nhìn Lâm Bình:
    - Nhưng, đã có chuyên gia phát hiện, có một số ít người bệnh đặc biệt, dây thần kinh bị tổn thương, nhưng nhờ dùng máy hô hấp và thuốc tim để duy trì, hô hấp và nhịp tim đều có thể duy trì trong một khoảng thời dài, nhưng đa số nghiên cứu lâm sàng phát hiện, đối với những người bệnh này mọi sự cứu chữa cuối cùng đều thất bại, tất cả người bệnh này đều khó thoát khỏi cái chết, cũng chính là nói, quan điểm tử vong ban đầu liên quan tới hô hấp và nhịp tim ngừng lại là không toàn diện, đa số người tử vong không phải là chuyện trong nháy mắt, mà là một quá trình liên tục, nó có thể bắt đầu từ một trong hai việc là dừng hô hấp hoặc tim ngừng đập.

    - Bác sĩ Tần, anh muốn nói gì thì cứ nói trực tiếp nói ra.
    Thanh âm của Lâm Bình có chút run rẩy:
    - Chúng tôi sẽ tuân theo quyết định của bác sĩ.

    Bác sĩ Tần âm thầm thở dài:
    - Tôi muốn nói, hiện nay não của Lâm Dật Phi bị tổn thương, xuất huyết máu tụ, đè lên dây thần kinh, hiện giờ đã không thể tự hô hấp được, trong tình trạng hôn mê sâu, hơn nữa sóng điện não của cậu ta thẳng một đường, cho dù phóng đại cũng không có bất kỳ tín hiệu gì, cũng chính là nói.
    Dừng một chút:
    - Người bị thương đã chết não, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ tử vong.

    Lâm Bình chấn động toàn thân, thì thào:
    - Chết não?
    Rốt cuộc không kìm nén được nước mắt, bi thương khó có thể tưởng tượng được, bởi vì cuộc đời dường như đã mất đi ý nghĩa như vậy.

    - Nhưng chúng tôi còn cần quan sát 12 giờ.
    Bác sĩ Tần chậm rãi nó:
    - Sau 12 giờ nữa làm thí nghiệm phản xạ não, thí nghiệm phản xạ ho khan cùng với thí nghiệm dừng hô hấp, nếu như đều không có phản ứng, lúc đó mới có thể tuyên bố não chết thực sự, đến lúc đó cho dù có thể dùng máy hô hấp và thuốc để duy trì tim và hô hấp, nhưng cũng sẽ kiến nghị hai người từ bỏ cứu chữa, bởi vì lúc đó đã không còn ý nghĩa cứu chữa nữa.

    Hai mắt Lâm Bình đờ đẫn, một lúc lâu sau mới đứng lên, chỉ là cả người không vô lực, lâu sau mới hỏi:
    - Cơ hội tỉnh lại của con trai tôi là bao nhiêu?

    Bác sĩ Tần do dự một hồi mới nói:
    - Trừ phi có kỳ tích xảy ra.
    Đây đã là ngữ khí uyển chuyển nhất hắn có thể sử dụng, nhưng hắn là một bác sĩ, có trách nhiệm nói cho người bệnh chân tướng sự thật.

    Nước mắt của Lâm Bình rốt cuộc trào ra, có chút lảo đảo đi ra ngoài, tâm tình bác sĩ Tần có chút nặng nề, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bầu trời mù mịt, mưa đổ ào ào, thở dài một tiếng, vô lực ngồi xuống.

    Mặc dù biết canh giữ ở ngoài phòng bệnh cũng không có tác dụng, phòng chăm sóc đặc biệt cũng không thể để người nhà vào, dì Hà vẫn nhất định không chịu rời đi, bà chỉ có một đứa con trai này, người làm cha làm mẹ nào biết con mình gặp nguy nan, lại có thể không ở bên cạnh con mình sao?

    Y tá Tiếu rất tận tâm, khuyên can mãi mới khiến dì Hà ở trong một gian phòng bệnh nghỉ ngơi một chút, Lâm Bình tuy rằng đau buồn vô cùng, nhưng cũng vẫn còn tỉnh táo, cùng người vợ đang vô vọng ở cửa phòng bệnh, nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có một tia chớp, xé toạc màn đêm, chỉ là những ánh sáng này chỉ là tạm thời, trong giây lát lại bị chôn vùi trong bóng tối.

    Tiếng sấm trầm mặc từ xa truyền tới, dần dần vang lên, liên tiếp, khiến người ta chấn động lòng người.

    Nhìn lên màn hình TV trước mặt, hai mắt dì Hà mênh mông mịt mù, dường như không nhìn thấy gì cả.

    Lâm Bình lại nghe thấy dẫn chương trình trên TV đang dự báo thời tiết khẩn cấp:
    - Theo dự tính của đài khí tượng, chịu ảnh hưởng xen kẽ dòng khí nóng lạnh duyên hải, tối nay thành phố Giang Nguyên sẽ có mưa lớn hiếm thấy, đài khí tượng nhắc nhở người dân trong thành phố khi ra ngoài đề phòng mưa và sấm, chuẩn bị an toàn.

    Người dẫn chương trình còn chưa dứt lời, lại thêm mấy tia chớp đánh xuống, tiếng sấm gầm lên như tiếng trống, lòng Lâm Bình như chết lặng, không chút gợn sóng, chỉ là nghĩ tới, ngày mai? Kỳ tích?

    Rốt cuộc cảm giác được có chút bối rối, Lâm Bình nhìn vợ, người vợ vẫn như lúc trước, nhẹ nhàng ôm lấy vợ, thấp giọng nói:
    - Tú Lan, ngủ một lát đi, ngày mai chúng ta còn phải đi thăm con trai.

    Chỉ có tiếng khóc nức nở trả lời ông, hai người ôm lấy nhau, lệ rơi đầy mặt.

    Đêm càng khuya, mưa không có ý dừng lại, mưa to như trút nước.

    Khi hai người buồn ngủ, nhưng lại không chú ý tới dòng ánh sáng màu lam chói mắt phía chân trời, nhanh chóng vọt tới hướng này, không chỉ hai người bọn họ, tất cả cư dân của thành phố Giang Nguyên cũng không có người nào nhìn thấy, lúc này tại thành phố Giang Nguyên tiếng sấm rền vang, chớp nháy từng trận, cách duy nhất là ở nhà, an tĩnh xem TV, chẳng có người nào chú ý tới hiện tượng dị thường của trời đất.

    Ánh sáng màu xanh lam vốn dĩ xa không thể chạm, trong một khắc tiếp theo đã tới bên ngoài bệnh viện, ngay sau đó tiếng sét vang lên, ban đêm sáng như ban ngày, chỉ là ánh sáng màu lam kia không có chút trở ngại nào xuyên qua ngói, tiến vào một gian phòng.

    Căn phòng kia chỉ có một giường bệnh, bệnh nhân trên giường bệnh cắm đầy ống dây trên người, trên miệng mũi có máy hô hấp, hai mắt nhắm nghiền, giống như người chết.

    Dòng ánh sáng xanh không chút chậm trễ nhập vào trong người bệnh này, biến mất không thấy gì nữa, sóng não đồ đang bằng phẳng bỗng nhiên khởi động kịch liệt, chỉ trong thời gian ngắn, hình dạng biên độ chấn động sóng cao thấp gần như vượt qua phạm vi màn hình, một tiếng ‘sóng’ nhẹ nhàng vang lên, bệnh nhân trên giường bệnh dường như giật mình rất nhẹ, dụng cụ thí nghiệm sóng điện não đột nhiến tối đen lại, đã không còn động tĩnh nữa.

    Dụng cụ thí nghiệm nhịp tim vốn cũng gần thẳng tắp, mắt thường rất khó phân biệt, trong thời khắc ngắn ngủi, đột nhiên chấn động, mặc dù rất nhẹ, nhưng cũng bắt đầu chuyển động.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 002: Thân ở nơi nào (1)

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Tiếng ồn ào ngoài phòng bệnh đột nhiên đánh thức Lâm Bình, khi Lâm Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Mưa đã dừng hẳn, không khí trải qua một đêm mưa gió đã rửa sạch, mọi thứ hết sức trong lành. Lâm Bình cũng không còn lòng dạ nào thưởng thức nữa, nhìn người vợ bên cạnh, thấy mặt bà đã tiều tuỵ đi rất nhiều, không khỏi đau lòng xót xa.

    Cửa phòng có tiếng động nhỏ, hai người nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy y tá Tiếu lẳng lặng đứng ở cửa, ánh mắt nhìn hai người có chút phức tạp.

    - Bác sĩ Tần tới rồi sao?
    Lâm Bình hỏi, bọn họ có thể ở trong bệnh viện một đêm, nhưng bác sĩ phải về nhà nghỉ ngơi.

    - Bác sĩ Tần đang theo dõi bệnh tình của Lâm Dật Phi?
    Khẩu khí của y tá Tiếu có chút kinh ngạc.

    Lâm Bình ngẩn ra:
    - Theo dõi?
    Bác sĩ Tần đã tới rồi sao? Nhìn sắc trời bên ngoài, đoán chừng còn cách thời gian bác sĩ làm việc rất lâu, con trai không phải đã chết não rồi, còn theo dõi cái gì. Ông hiện tại chỉ có thể đợi một phán quyết, Hà Tú Lan nhảy xuống giường:
    - Bác sĩ Tần nói thế nào?

    Y tá Tiếu do dự nói:
    - Bác sĩ Tần nói bệnh tình của Lâm Dật Phi có chuyển biến, đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
    Hiển nhiên kết quả này bọn họ cũng khó có thể đoán trước được, bác sĩ Tần tên là Tần An Lý, trong bệnh viện An Bình tuổi tác tuy không lớn, cũng mới hơn ba mươi tuổi, nhưng cũng là bác sĩ chủ trị có danh tiếng trong tỉnh thậm chí trong cả nước, chữa trị cho bệnh nhân tận tâm tận lực, danh tiếng rất tốt, cô vẫn luôn rất tin tưởng vào phán đoán của bác sĩ Tần, biết Lâm Dật Phi đã không còn hy vọng gì, không ngờ kỳ tích thật sự đã xảy ra, nhưng cô lại vô cùng chờ mong kỳ tích này.

    - Cái gì?
    Hai người Lâm Bình gần như khó có thể tin vào tai của mình, đau buồn và hạnh phúc chuyển hoá thật sự khiến bọn họ khó có thể chịu đựng được. Hà Tú Lan tiến lên trước vài bước, nắm lấy cánh tay y tá Tiếu:
    - Y tá Tiếu, cô lặp lại một lần nữa đi?

    Lâm Bình cũng cuống quít đi tới:
    - Con trai tôi được cứu rồi?
    Ngữ khí của bác sĩ Tần ngày hôm qua dường như đã phán quyết tử hình, khó trách Lâm Bình không dám tin, chẳng lẽ mới đầu bệnh viện chuẩn đoán sai? Chỉ là ý nghĩ này chợt loé lên, trong giây lát lại biến mất trong tin tức con trai đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm.

    - Cụ thể cháu cũng không rõ.
    Y tá Tiếu có chút khẩn trương, cũng không dám nói quá vẹn toàn, dù sao cô cũng không hy vọng khiến đôi vợ chồng này lại thất vọng thêm lần nữa:
    - Chỉ là sáng sớm ngày hôm nay, y tá phụ trách chăm sóc phát hiện sóng điện não và điện tim đồ của Lâm Dật Phi lại có hiện tượng có sóng, lúc này mới thông báo cho bác sĩ Tần. Bác sĩ Tần nghe y tá báo cáo xong, lập tức tới bệnh viện, hiện đã ở phòng chăm sóc đặc biệt chuẩn đoán một giờ rồi. Nghe tin tức bên đó, mặc dù không được tính là lạc quan, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với ngày hôm qua.

    - Vậy tôi có thể đi thăm một chút không?
    Hà Tú Lan nhẹ giọng hỏi, dường như sợ nói quá to, sẽ đánh thức giấc mộng vui vẻ này.

    Y tá Tiếu nhẹ nhàng gật đầu nói:
    - Cháu chỉ có thể mang hai người tới bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng có thể đi vào hay không thì phải nghe theo bác sĩ Tần.

    Dùng sức gật đầu, Hà Tú Lan và Lâm Bình cùng với y tá Tiếu đi tới bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, quan sát qua cửa, nhìn thấy ở bên trong bác sĩ Tần đang chăm chú quan sát cái gì đó. Hai người không dám lên tiếng, sợ kinh động đến bác sĩ, chỉ đành đợi một lát, bác sĩ Tần khẽ lắc đầu, đã đi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

    - Bác sĩ Tần, con trai tôi nó…?
    Lâm Bình cẩn thận hỏi.

    Bác sĩ Tần tháo găng tay xuống, dụi dụi mắt, có chút mệt mỏi, đêm qua ông ta cũng không được ngủ ngon giấc, mỗi một lần phẫu thuật thất bại đều khiến ông ta mất ăn mất ngủ, mặc dù không thể nói là trách nhiệm của ông ta, nhưng mỗi lần đều khiến ông ta có cảm giác suy sụp. Sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại của y tá vội vàng chạy tới bệnh viện, bận rộn tới bây giờ mới thở ra một hơi.

    - Có thể nói Lâm Dật Phi đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, trước mắt đang ở trạng thái hôn mê sâu, nhưng tính mạng đã không còn gì đáng ngại.
    Giọng điệu bác sĩ Tần có một tia nghi hoặc:
    - Chuyện này thật sự khiến người ta khó có thể tin được.
    Dừng lại một chút, dường như cảm thấy không nên nói như vậy, nhưng trách nhiệm của bác sĩ ông ta vẫn nên nói:
    - Tuy nhiên hai người cần chuẩn bị tâm lý, còn phải đợi kiểm tra tổng thể xong mới có kết quả cụ thể.

    - Vậy con trai tôi khi nào có thể tỉnh lại?
    Hà Tú Lan vội vã hỏi.

    Bác sĩ Tần nhìn Lâm Dật Phi trong phòng bệnh, ngữ khí thở dài:
    - Chuyện này tôi cũng không dám bảo đảm, tuy nhiên nhìn từ dấu hiện sóng não đồ, chắc sẽ nhanh thôi.

    Ngày hôm qua dụng cụ thí nghiệm điện não đồ không biết nguyên nhân gì, hoá ra là hỏng rồi, trong lòng bác sĩ Tần có chút kỳ quái, chẳng lẽ là kết quả ảnh hưởng của trận mưa bão ngày hôm qua?

    Cảm giác được sự vui mừng ngập tràn trong lồng ngực, Hà Tú Lan cầm tay của chồng:
    - Bình, bọn họ nói Dật Phi không sao rồi.

    Lâm Bình an ủi vỗ vỗ lưng vợ:
    - Không sao rồi, không sao rồi, tất cả sẽ tốt lên thôi.
    Chỉ là trong lòng có một tia lo lắng, bởi vì ông biết rõ bệnh tình và thương thế của con trai mình, chỉ sợ cho dù có tỉnh lại, cũng phải điều trị trong thời gian dài.

    Thời gian này là bao lâu, bác sĩ không nói, nhưng ông biết, tuyệt đối không dễ dàng lạc quan.

    *********

    - Hoàn Nhan Liệt, tới chịu chết đi!
    Một tiếng kêu dài, chói tai trong phòng bệnh yên tĩnh này.

    Đây là một phòng điều trị khẩn cấp, người bệnh bên trong đều là bệnh nhân có bệnh tình nguy kịch, cho dù không phải là sắp tắt thở, cũng là hấp hối, đừng nói là thét chói tai, cho dù là thở ra cũng rất khó khăn rồi, nếu đã như vậy có thể là bệnh nhân nào phát ra tiếng thét chói tai như vậy?

    Nhưng người phát ra tiếng quát thảm thiết này chính là môt bệnh nhân, người thanh niên trên giường bệnh kia cả người gần như trói ở trên giường, trên người cắm không dưới năm ống dây, trên đầu đều là vải trắng quấn quanh, giống như một cái bánh bột gạo, không cách nào nhìn rõ dung mạo của cậu ta. Chỉ là có thể nhìn ra được người thanh niên này ít nhất có thể cao từ 1m8 trở lên, bởi vì từ đầu đến chân cậu ta dài từ đầu giường tới cuối giường, tuy rằng không thể nhúc nhích, nhưng âm thanh chói tai kia chính là của cậu ta, đôi mắt tràn đầy sự kinh hãi và mê hoặc.

    ‘Bịch’ một tiếng vang lớn, cửa chính phòng bệnh bị một người mở ra, một người phụ nữ xông tới, chính là Hà Tú Lan đang đứng đợi ngoài phòng bệnh không biết ngày đêm.

    Nhìn con trai trên giường bệnh hai mắt trợn lên, đột nhiên mừng rỡ kêu lên:
    - Bình! Anh mau tới nhìn xem, Tiểu Phi tỉnh rồi!

    Ở ngoài cửa, một người đàn ông chạy tới, khuôn mặt có vài phần tiều tuỵ, đúng là cha của Lâm Dật Phi Lâm Bình, nhìn thấy người thanh niên trên giường đó mở mắt, cũng vui mừng nói:
    - Bác sĩ, bác sĩ, mau tới, mau tới đây, con trai tôi tỉnh rồi.

    - Xin các vị hãy nhỏ tiếng một chút.
    Ngoài cửa truyền đến một thanh âm trách cứ, một bác sĩ tiến vào, ánh mắt tràn đầy trách cứ:
    - Đây là phòng bệnh cấp cứu, hai người gọi như vậy, có nghĩ tới phòng bệnh khác còn có người bệnh nguy kịch hơn hay không?
    Trong lòng thầm nghĩ, không đúng, bác sĩ Tần nói, thương thế của con trai ông ta nặng như vậy, cho dù không chết, khả năng lớn cũng sẽ trở thành người thực vật, bênh viện giữ cậu ta ở đây chỉ là giai đoạn theo dõi, sao có thể tỉnh lại nhanh chứ vậy chứ?

    - Đúng, đúng, đúng, bác sĩ Vương, anh nói rất đúng.
    Lâm Bình thất thanh nói:
    - Anh xem, chúng tôi vui quá mà quên mất.
    Bác sĩ chủ trị là bác sĩ Tần, người chịu trách nhiệm quan sát Lâm Dật Phi chính là bác sĩ Vương ở trước mặt đây.

    - Ông quên, người khác chịu được sao?
    Bác sĩ Vương đó lại thì thầm một tiếng, vẫn là đi nhanh thêm vài bước, tới trước mặt người thanh niên trên giường bệnh đó, vừa muốn cúi người xuống, đột nhiên sửng sốt, ông ta đã nhìn qua rất nhiều bệnh nhân, nhưng bệnh nhân như vậy hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Ông ta trước giờ chưa từng nhìn thấy một bệnh nhân bị bệnh nặng lại có ánh mắt sắc bén như vậy!

    Loại ánh mắt này sắc bén như lưỡi đao lưỡi kiếm, chỉ là hoang mang và kinh hãi còn nhiều hơn:
    - Anh là ai?
    Người thanh niên trên giường bệnh đột nhiên trầm giọng nói, giọng điệu thậm chí có một loại uy thế.

    Bác sĩ Vương không biết thế nào, lòng run lên, thân hình cứng lại tại chỗ:
    - Chết…..Con ngoan, đây là bác sĩ Vương phụ trách trị bệnh cho con đấy.

    Khẩu khí người phụ nữ kia có chút trách móc, càng nhiều hơn là sự vui mừng, cũng không chú ý giọng điệu của người thanh niên này có chút khác thường, vốn trách cứ muốn nói đứa con chết tiệt này, nhưng lại nuốt vào trong, dù sao chữ chết này thật sự rất không tốt đẹp. Bác sĩ Vương mặc dù không phải là bác sĩ chủ trị, nhưng trong mắt bọn họ, bác sĩ nào trong bệnh viện cũng không thể đắc tội, nếu không chỉ cần cắm thiếu một ống dịch quản cho con trai mình, chịu tội là chuyện nhỏ, làm trễ nải bệnh tình mới là chuyện quan trọng.

    Lòng có chút thương cảm, người phụ nữ nhìn con trai mình quanh thân và đầu đều quấn băng vải, bác sĩ Tần nói tai nạn lần này, nội tạng và phần đầu của đứa trẻ này bị thương nặng nhất, cuối cùng cũng nói, mặc dù kết quả theo dõi sóng não đồ lạc quan, nhưng không loại trừ khả năng không thể tỉnh lại, nói cách khác khả năng lớn con trai mình có thể trở thành người thực vật.

    Lúc ấy bà bỗng chốc mơ màng, nhưng so với việc bệnh viện viết giấy thông báo bệnh tình nguy kịch còn tốt hơn nhiều, tâm tình bà thấp thỏm ôm hy vọng mỗi ngày trông bên giường bệnh, mới về nghỉ ngơi mấy giờ đồng hồ, lại vội vàng cùng chồng tới, cho dù con trai hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, không có gì chuẩn bị, chỉ chuẩn bị tiền là được.
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 002: Thân ở nơi nào (2)

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Bà là một chuyên viên dự toán ngân sách công trình, cùng một đơn vị với chồng Lâm Bình, hiện nay cũng xem như là một ngành không tệ, thu nhập ổn định, trên vấn đề tiền lương cũng tính là cao, phí chữa trị tuy rằng không ít, dù sao cũng còn có thể gánh vác được.

    Vốn không có hy vọng con trai lập tức tỉnh lại, thật không ngờ con trai mình đã tỉnh lại trong một ngày, trong lòng có chút oán giận bác sĩ Tần thổi phồng quá mức, phần nhiều là bệnh viện muốn có thêm chút tiền, một ý niệm trong đầu chợt loé lên, chỉ là đã không suy nghĩ được nhiều như vậy.

    Nếu như giữa tính mạng của con trai và toàn bộ gia sản chỉ có thể chọn một, bà sẽ không chút do dự chọn cái thứ nhất, tiền không còn nữa có thể kiếm lại được, con trai không còn nữa thì có muốn cũng không thể trở về.

    Lần này con trai rất tỉnh táo, nói chuyện cũng bình thường, nguy cơ trở thành người thực vật tự nhiên không còn nữa, một điều cần lo lắng nữa dĩ nhiên là thương thế ở nội tạng của con trai. Bác sĩ Tần nói vết thương của nó rất nặng, cho dù trị khỏi sợ rằng cũng sẽ để lại di chứng, chỉ sợ hoạt động thông thường cũng phải cố hết sức, đặc biệt là không có lực.

    Hà Tú Lan vô cùng lo lắng, may mắn có thời suy nghĩ lâu dài, con người đều như vậy, tất cả mọi chuyện cần quan tâm chuyện trước mắt, nhưng nguy cơ trước mắt đã qua, Hà Tú Lan là một người mẹ tự nhiên sẽ nghĩ tới tương lai của con trai.

    Chuyện này làm thế nào mới tốt đây, Dật Phi còn trẻ, hiện giờ thời gian nghỉ hè đã hơn nửa rồi, cuộc sống năm ba đại học của con trai đã sắp bắt đầu, chỉ là thương thế của nó như vậy, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể hồi phục ngay được, xem ra qua hai ngày nữa mình phải làm thủ tục xin nghỉ học cho nó, nó lại thích vận động, bình thường hay chơi bóng rổ, đá bóng….
    Nếu như biết bản thân sau này vận động cũng có chút khó khăn, sợ rằng nó khó lòng chấp nhận được, nhưng chuyện này sau này mới nói, dù sao con trai mới tỉnh lại, giữ được cái mạng nhỏ này dù sao cũng rất may mắn rồi, chuyện khác mình và chồng cùng nhau giải quyết là được rồi, chỉ là tên lái xe đáng chết kia sau khi đâm xe lại nghênh ngang rời đi, tìm không thấy tung tích, thật đáng giận!

    - Bà là ai?
    Một câu hỏi của người thanh niên trên giường bệnh khiến Hà Tú Lan đang trầm tư bỗng giật mình nhảy dựng lên, nhìn xung quanh, xác nhận là đang nói chuyện với mình, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc và sầu lo, nhìn bác sĩ Vương, ánh mắt cuối cùng rơi vào con trai mình, quơ quơ tay trước mặt người thanh niên:
    - Dật Phi, đây là mấy?
    Ý nghĩ trong đầu chính là, đầu của con trai mình không có vấn đề, nhưng mắt lại bị đụng hỏng rồi, nếu không tại sao lại không nhận ra người mẹ ruột nuôi dưỡng nó hơn hai mươi năm chứ?

    Trong ánh mắt có chút nghi hoặc, người thanh niên trên giường đó chậm rãi nói:
    - Dật Phi?
    Ánh mắt đã không còn sự kinh hãi, chỉ là sự nghi hoặc mà thôi, nhanh chóng quét mắt qua một lượt những người xung quanh, đều là gương mặt kỳ lạ, trang phục kỳ dị, cách ăn mặc kỳ quái, hoàn cảnh lạ lẫm chưa bao giờ thấy.

    Ta đang ở đâu? Bọn họ là ai? Xem ra hình như không có địch ý với mình, vết thương của mình rất nặng, sao chân khí một chút cũng không lên được? Chỉ là trong lòng có chút kinh hãi khó hiểu, nhưng hắn dù sao cũng trải qua sóng to gió lớn, khúc chiết vô cùng, hơn nữa lại là đệ nhất cao thủ dưới trướng của Nhạc nguyên soái, có thể nói tinh thần làm bằng sắt, lần này đã khôi phục lại bình tĩnh.

    Đầu óc mơ hồ có chút đau đớn, giống như một con quái vật trước nay chưa từng gặp qua, có 4 bánh hướng về phía mình, đưa mình bay lên, không đúng, đó không phải là mình, đó là một người thiếu niên yếu ớt, cách ăn mặc và những người trước mặt có chút tương tự như quái nhân, nhưng tại sao lại xuất hiện trong đầu mình? Mình còn cảm thấy người thiếu niên kia chính là mình?

    Tuy rằng những người trước mặt diện mạo cũng không khác mình là bao, chỉ là vì sao ăn mặc quái dị vô cùng?

    Nhưng ảo giác kia trong giây lát bị khuôn mặt lạnh lùng cuồng ngạo đó áp chết biến mất.

    Hoàn Nhan Liệt! Hắn lại rống to một tiếng, gần như doạ đám người bác sĩ Vương ngã xuống mặt đất.

    Hắn thật không ngờ tu vi Thập tam vô cực công của Hoàn Nhan Liệt đã không thua mình nữa rồi, hơn nữa lại thêm một người quỷ dị như Hoàn Nhan Phi Hoa, hắn không ngờ dần dần đã bị yếu thế.

    Rơi vào đường cùng, bản thân xuất ra Biệt Thập bát lý chính là ‘Biệt hồn ly phách’ mà chính mình cũng không thể khống chế được, lúc ấy chỉ nhớ đao kiếm của hai người chạm vào nhau, có thể nói long trời lở đất, bản thân bị trọng thương, nhưng nhìn hai người phun máu tươi, Tiêu Biệt Ly biết, Hoàn Nhan Liệt và Hoàn Nhan Phi Hoa cũng không tốt hơn bao nhiêu.

    Hắn là Tiêu Biệt Ly, Vấn Thiên kiếm Tiêu Biệt Ly, đệ nhất cao thủ dưới trướng của Nhạc nguyên soái, không có người nào có thể thắng trên tay hắn, ma đao Hoàn Nhan Liệt cũng không!

    Chỉ là Biệt Ly công pháp của mình càng bị cản trợ, uy lực ngược lại sẽ càng lớn, sau khi thi triển ‘Biệt hồn ly phách’, kết quả thế nào đã không trong tầm kiểm soát của hắn nữa, chỉ là muốn dựa thế đánh chết hai người bọn họ, trừ đại hoạ cho Nhạc nguyên soái, không ngờ trước ngực đột nhiên nóng lên, chớp mắt một tia sáng chói mắt bao phủ lấy mình, lại thêm một khắc nữa, mình lại mất đi tri giác.

    Ngân Bình? Viên ngọc kia? Một khuôn mặt hồn nghiên ngây thơ hiện lên trong đầu hắn, khoé miệng mỉm cười mang theo một tia nghịch ngơm, giơ tay đeo viên ngọc cổ quái đó vào người mình:
    - Biệt Ly, ta muốn ngươi nhớ rõ ta, mỗi ngày khi nhìn thấy viên ngọc này sẽ nghĩ tới ta.

    Đôi mắt như nước mùa thu thoáng hiện lên trong sáng ôn nhu, nếu như nhìn thấy Nhạc Ngân Bình như vậy, không ai sẽ ngờ tới cô cũng là tướng Dạ Xoa Thần Thương tiếng tăm lừng lẫy trên chiến trường Tống-Kim.

    Mỗi lần khi xuất chinh, Nhạc Ngân Bình đều mang theo mặt nạ Dạ Xoa, che đi khuôn mặt thanh tú của cô, một tay cây Long Thương thi triển xuất thần nhập hoá, người khác đều nói võ công của Dạ Xoa Thần Thương đã ở trên Nhạc Phi, Nhạc Phi cũng dùng thương, Lịch Tuyền Long Thương, một cây thần thương nổi danh cùng ‘Vấn Thiên kiếm; và ‘Liệt Viêm đao’.

    Không ai biết hung thần ác sát Dạ Xoa Thần Thương lại là một người phụ nữ yếu đuối, hơn nữa chính là con gái của Nhạc nguyên soái, càng không có ai biết Lịch Tuyền Long thương vốn là hai thanh, một thanh Nhạc nguyên soái sử dụng, một thanh đưa cho con gái bảo bối của mình.

    Lịch Tuyền Long thương vốn được gọi là Lịch Tuyền Long Phượng thương.

    Nhưng Tiêu Biệt Ly biết, bởi vì hắn đã coi Nhạc Phi là nhân vật trưởng bối của mình, không có Nhạc Phi, cũng không có ‘Vấn Thiên kiếm’, Tiêu Biệt Ly ngày hôm nay, hắn cũng coi Nhạc Ngân Bình như cháu gái yêu quý của mình, không có Nhạc Ngân Bình, cũng sẽ không có Tiệu Biệt Ly sau này.

    Người mất hồn buồn bã, duy chỉ có biệt ly thôi!

    Nhưng hắn biết rằng, biệt ly là để tương phùng!

    Hắn và Nhạc nguyên soái giống nhau, chỉ muốn thống đảo Hoàng Long, còn thiên hạ bách tính một khi thái bình, chỉ có như vậy, thiên hạ mới không có cái gì là Dạ Xoa Thần thương, cũng không có Vấn Thiên kiếm Tiêu Biệt Ly gì cả.

    Chỉ có một cặp uyên ương cảm mến hứa hẹn trọn đời không rời xa!

    Chỉ là tiền phương thăm dò hồi báo, Chu Tiến trấn nguy cấp!

    Dương tướng quân thân vùi sông Tiểu Thương.

    Tiêu Biệt Ly khởi hành trong đêm, đi trợ giúp, hắn chỉ hy vọng Dương huynh đệ có thể chờ mình tới!

    Lòng Tiêu Biệt Ly đau xót, Nhạc Vân, Trương Hiến, Vương Quý, Dương Tái Hưng, còn có Tiêu Biệt Ly, được chiến trường Tống Kim xưng là ‘Ngũ Hổ Nhạc gia’, ai cũng biết muốn diệt trừ Nhạc Phi, trước tiên phải giết được Ngũ Hổ, chỉ là trong Ngũ Hổ, ai cũng đều có thế mạnh dũng mãnh của mình, có ai có đủ bản lĩnh giết được Ngũ Hổ!

    Nhưng, Dương huynh đệ lại chết rồi, chết ở sông Tiểu Thương, loạn tiễn xuyên thân mà chết, hắn tới chỉ có thể nhìn thấy thi thể của Dương huynh đệ, nhưng Dương huynh đệ dũng mãnh phi thường, quân Kim ở Chu Tiên trấn cũng bị Dương huynh đệ giết chết đến bảy tám phần.

    Khi hắn chạy tới nơi mới giết chết những tên giặc Kim còn lại, không ngờ lại đụng phải cứu binh của quân Kim Hoàn Nhan Liệt.

    Chủ tướng Tống Kim đều bất phàm, cũng đều biết Chu Tiên trấn là nơi trọng yếu, tuyệt đối không thể để mất, bởi vì quân Kim vọng tưởng muốn dựa vào Chu Tiên trấn, xuôi về Nam, mà Nhạc nguyên soái cũng muốn chiếm lĩnh Chu Tiên trấn, dựa thế khoá hà bắc phạt!

    Hắn là đợt nhân mã đầu tiên, biết đại binh phía sau sẽ nhanh chóng tới đây, cho dù không ai đến, nhưng hắn biết Ngân Bình nhất định sẽ đến, Dạ Xoa Thần thương tuyệt đối sẽ không thể một mình Vấn Thiên kiếm mạo hiểm, bởi vì trong lòng Ngân Bình, Tiêu Biệt Ly đã như viên ngọc đó, đều là một phần sinh mạng cô.

    Ngọc, đúng rồi, viên ngọc kia, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Tiêu Biệt Ly giơ tay sờ soạng trước ngực, khẽ động những thứ ở đầu giường, lúc này mới ý thức được bản thân mình như đang bị trói lại.

    Nhanh chóng quét mắt qua những dây buộc trên người, khoé miệng hiện ra một tia cười lạnh, những người này cũng quá coi thường mình rồi, lại lấy ít vải rách mà muốn trói mình lại, tuy nhiên chốc lát lại có chút nghi hoặc, tình hình không giống, dường như bọn họ đang chữa thương cho mình, chẳng lẽ mình bị thương, được binh lính thủ hạ đưa về, nhưng huynh đệ của mình đâu? Sao không nhìn thấy người nào, nếu như rơi vào tay Hoàn Nhan Liệt, hắn tuyệt đối sẽ không coi thường mình như vậy, đa phần sẽ dùng lồng sắt nhốt mình lại, Hoàn Nhan Liệt đương nhiên biết Tiêu Biệt Ly là thân thể làm bằng sắt không chết.

    Nhưng hai loại tình huống này đều không giống, nếu không phải huynh đệ của mình hoặc là quân Kim bắt làm tù binh, vậy mình ở đâu?

    Chỉ là người phụ nữ này là ai, tại sao quan tâm mình như vậy?

    Hắn gặp vô số người, người khác có ý tốt hay ác ý đều có thể nhìn ra được, đương nhiên, nhìn ra đôi mắt lo âu của người phụ nữ có ý quan tâm!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)