FULL  Huyền Huyễn  Dị Giới Lâm Vũ Thiên Hạ - Mộng Nhập Thần Cơ

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
    Chương 359 Trung Quân Vương, Thoát Được Thành Thần!

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    - Ha ha, chúng ta...chúng ta thắng rồi!

    Tất cả mọi người đều hô lớn, bọn họ không ngờ mình lại có thể đánh bại thế lực địch mạnh như vậy.

    Cũng một phần là do trời đất phù hộ, còn lại là do chính sự câm phẩn cũng anh dũng xông pha ra chiến trường, quyết tâm không để bọn chúng tiến vào vương triều.

    Vì ai cũng đều biết khi bọn chúng xâm lược được thì khó mà sống an ổn, thà mình chết nhưng giữ lại được giọt máu của mình trong kia, để con cháu mình sống tốt.

    - Tốt tốt tốt!

    Lý Minh Tông mỉm cười không ngừng vỗ vai Tôn Nguyên Soái, như hai người huynh đệ đang nói chuyện với nhau.

    - Về trong cung đã rồi nói sau!

    Thiên Cơ Tử mỉm cười rồi đi trước.

    Khi tin tức chiến thắng truyền vào tai từng người, không ai có thể tin được chính mình lại đánh thắng cả một Thần Quốc như vậy.

    Người nối tiếp người không ngừng reo hò, treo đèn khắp nơi để ăn mừng sự chiến thắng.

    . . .

    Trong một căn nhà trúc nhỏ, có ba người đang ngồi đối diện nhau.

    - Trần Vũ, Tiểu Vũ! Duyên phận các con rất lớn, sứ mệnh của các con sắp tới rồi!

    Tháp Lão thở dài, tuy thở dài nhưng lại nghe được ngữ khí vui mừng bên trong.

    - Sứ mệnh của bọn con?

    Trần Vũ lên tiếng hỏi lại.

    - Đúng vậy! Con mang Hỗn Độn Dung Lô đại biểu cho dương trên Tiên, Tiểu Vũ mang Địa Ngục Dung Lô đại biểu cho âm trên Thần, nó ý là âm dương trong thiên địa! Con nhớ lúc trước con từng mơ thấy một ông lão nói rằng đó chính là con chứ!

    Tiểu Vũ cùng Trần Vũ nhìn nhau rồi gật đầu.

    - Đó chính là con, đến từ tương lai! Ngoài điều đã nói thì nó còn nhắn nhủ cho con, sắp tới con phải bị tận giệt một lần nữa!

    - Con phải chết sao?

    Trần Vũ nhìn sang sư phụ mình, lời nói có chút buồn vì hễ sư phụ mình nói thì chưa bao giờ là sai.

    Tháp Lão không trả lời mà chỉ gật đầu, thở dài rồi nói tiếp:

    - Tiếp đến là chiến trường của các con, con yên tâm, ta và thê tử con luôn đi phía sau con!

    Tháp Lão vô vai hai người rồi đứng dậy rời đi bay thẳng lên bầu trời xanh thẳm, để lại cả hai người bọn hắn trong im lặng.

    . . .

    Trung Nguyên Đế Quốc!

    - Các ngươi dẫn binh đi chinh phạt như thế nào rồi?

    - Bẩm bệ hạ, quân địch không mạnh lắm nhưng mà có một thế lực nào đó đang giúp đỡ, có nhiều loại phù lục kỳ lạ, hơn nữa cách ám sát rất nguy hiểm, bọn họ giết người vô tung, đến tướng quân Thoát Hoang cũng đã bị thương, thua trận thảm bại!

    Mạ Thái Sư, môi đen, cổ đeo dây chuyền sọ đầu, lạnh lùng lên tiếng.

    - Vậy thái sư có cao kiến gì không?

    Thánh Hoàng Tàu Tất Khang không khỏi ngạc nhiên vì Việt Triều có người chống lưng phía sau, bởi vậy mới dám giết người của thánh địa bọn họ.

    - Theo thần dùng Hồn Ma Châu quan sát chiến trường thì thấy đối phương có một vị Nguyên Soái thiên phú rất tốt, hay là chúng ta thu phục hắn dưới trướng chúng ta rồi đánh tiếp hẳn không muộn. Chiến trận tiếp theo chúng ta cho một vị Bán Thánh là được, không lẽ bọn hắn có thể đánh nổi hay sao?

    - Ý hay!

    Tàu Tất Khang cười lớn rồi cho người đi làm, thu người có thiên phú tốt dưới trướng thì từ từ đào tạo lại thì chắc chắn sẽ trở thành cánh tay trái đắc lực của mình.

    . . .

    Mười ngày sau thì có sứ giả của Trung Nguyên Đế Quốc tới, bọn họ sau khi đàm phán thì muốn gặp riêng ý muốn thu phục Tôn Nguyên Soái dưới trướng nhưng mà không được làm cho Tàu Tất Khang tức giận.

    Lập tức cho người đi tới giết Tôn Nguyên Soái nhưng mà Tôn Nguyên Soái lại ở trong Thiên Đạo Học Viện nên không cách nào đi vào được.

    Nên bọn họ ra một kế sách đó là bắt mẫu thân của Tôn Nguyên Soái, vì mẫu thân của Tôn Nguyên Soái không ở trong Thiên Đạo Học Viện vì Tôn Nguyên Soái cho rằng để mẫu thân ở rằng chiến trường rất nguy hiểm.

    Nếu nơi đây thất thủ thì người nhà cũng đem mẫu thân của ngài chạy đi nơi an toàn được.

    Bọn chúng bắt được mẫu thân của Tôn Nguyên Soái thì cho người dùng mẫu thân để ép Tôn Nguyên Soái đi ra.

    Chuyện này làm ai cũng không ngờ được, đối phương lại dùng kế sách bẩn như vậy để bắt người.

    - Thần không thể không đi, một bên là chữ “hiếu” một bên là chữ “nghĩa” thần chỉ có thể bỏ chữ “nghĩa” để chọn chữ hiếu, kính xin bệ hạ thứ tội!

    Tôn Nguyên Soái nhìn Lý Minh Tông quỳ xuống dập đầu rồi đứng dậy rời đi, Lý Minh Tông chết trân tại chỗ, một vị nguyên soái tốt như vậy lại bị kẻ địch hãm hại, làm sao mà vị bệ hạ này không giận cho được.

    Muốn giúp nhưng mà giúp thế nào, khi thực lực của đối phương còn chưa phô diễn ra hết, nếu như đi sai một nước cờ thì tất cả người trong triều sẽ thảm hại vô cùng.

    Tháp Lão thì không giúp, vì lão xuống đây là để chỉ điểm, còn lại thì thuận theo tự nhiên chứ không có đụng chạm vào.

    Địa điểm lần này chính là Nam Lĩnh Thành, trên bầu trời đó chính là Thoát Hoang, xung quanh có tới sáu vị Vương Cấp đang đứng nhìn xuống phía dưới. Hắn ta cười lạnh nhìn Tôn Nguyên Soái, lạnh lùng nói:

    - Ha ha, lúc trước bệ hạ muốn trọng dụng người mà ngươi lại không muốn, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi! Quỳ xuống dập đầu trước ta ba cái!

    Mẫu thân của Tôn Nguyên Soái bị hai tên quân lính bắt giữ, người thê thảm vô cùng.

    Tôn Nguyên Soái quỳ hai chân xuống đất, nhìn vào mẫu thân mình dập đầu nói:

    - Hài nhi bất hiếu để người phải chịu khổ rồi!

    - Con đi đi, đừng lo cho ta! Đi đi, chạy đi...

    Mẫu thân nhìn Tôn Nguyên Soái rơi lệ, nàng không phải khóc vì mình bị hành hạ mà vì đứa con mình lại không có bỏ mình, cho dù có chết thì nàng cũng mãn nguyện.

    - Ha ha, hôm nay ta sẽ chặt đầu tôn Nguyên Soái của các ngươi, về sau ai dám chống đối giết không tha!

    - Nếu ngươi dám chạy trốn thì ta lập tức giết mẫu thân ngươi! Người đâu hành hình!

    Thoát Hoang lạnh lùng lên tiếng.

    Hai tên thủ hạ Khí Tông cầm đại đao đi lại, chậm rãi đưa cao thanh đao lên cao, phía sau lưng bắt đầu có người chạy đến.

    Đó chính là dân chúng trong triều khi nghe được tin thì không ngại nguy hiểm chạy tới cứu nguy, người triều đình cũng tới, quân lính kéo tới đông nghịch nhưng mà cũng không bằng đối phương.

    - Trảm!

    Thoát Hoang hét lớn một tiếng, Tôn Nguyên Soái nhắm hai mắt lại không một chút chống đối.

    Đại đao rơi xuống.

    Phịch!

    - KHÔNG!

    Mẫu thân Tôn Nguyên Soái hét lớn, nước mắt chảy dài trên má. Một người làm mẹ chứng kiến con mình nuôi lớn từng ngày bị người ta chém đầu trước mắt mình thì không đau lòng cho được.

    Một nhát chém xuống, trên cổ Tôn Nguyên Soái xuất hiện một đường máu, đầu đã bị chặt đứt nhưng mà đầu không rơi xuống đất.

    Tôn Nguyên Soái bỗng nhiên mở hai mắt, hai tay chậm rãi đưa lên nâng đầu mình đưa ra trước, mắt liếc qua bên trái thì tên Khí Tông kia liền chết, mắt liếc qua bên phải thì tên kia cũng ọc máu mà chết.

    Sau đó Tôn Nguyên Soái chảy lệ rồi hai mắt từ từ nhắm lại, tướng người quỳ nâng đầu trước ngực cho thấy khí thế hùng dũng thế nào, tướng người đứng trước thiên địa lặng lẽ.

    - Nguyên Soái!

    - Nguyên soái!

    Đám người chạy phía sau thấy vậy liền quỳ xuống tất cả, không ngừng hét lớn, ngay cả Lý Minh Tông cũng quỳ một chân xuống đất, dập đầu nói:

    - Nay Nguyên Soái đã vì nước tử trung, người làm vua như ta sao lại có thể để cho đất nước rơi vào tay địch chứ, ngươi yên tâm, trẫm sẽ đòi lại hết thẩy cho ngươi!

    Mưa bỗng nhiên rơi xuống, từ người của Tôn Nguyên Soái phát ra ánh hào quang, biến thành một linh hồn vàng kim đứng trên không nhìn xuống mọi người.

    Tháp Lão bỗng nhiên xuất hiện trước mặt linh hồn Tôn Nguyên Soái nói:

    - Trung quân vương, thoát được thành Thần!

    Đúng vậy, Tôn Nguyên Soái chính là Thần hạ phàm phò vua, nhưng hiện tại sứ mệnh đã hết nên phải rời đi. Đó cũng chính là lý do lần trước Thiên Cơ Tử nhìn Tôn Nguyên Soái gật đầu kính phục.
     
    buinhi99 and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
    Chương 360 Ma Tộc Tấn Công!

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    - Tất cả đứng dậy chiến đấu, quyết không để bọn chúng được như ý nguyện!

    Lý Minh Tông cầm Ly Hà Kiếm đứng dậy tiến quân tới phía trước, người của học viện cũng đã đi ra hết thẩy, tất cả bọn họ đã thu hết vào mắt, người người kính nể không thôi.

    Bảy tên Vương Cấp thì làm sao chứ!

    Tất cả cầm kiếm lên chiến đấu, vì cái chết của Tôn Nguyên Soái làm cho sĩ khí của mọi người dân cao, không một ai sợ hãi mà chiến đấu đến chết.

    Trần Vũ và Tiểu Vũ cũng tham gia vào trong đó, Trần Vũ và Tiểu Vũ chia ra mỗi người hai tên Vương Cấp.

    Vu Lão và Huyền Lão không còn đứng im nữa mà cũng đã ra chiến trận, nhanh chóng máu chảy thành sông, người của Việt Triều ngã xuống không ít nhưng lại kéo theo rất nhiều người của Thần Quốc.

    - Đánh đánh...

    - Giết ... giết....

    Từng cái hô lớn vang lên, tiếng binh khí va chạm vang lên ngày một kịch liệt, Liễu Dương Thiên bất ngờ xuất hiện, tay cầm Phong Thần Kiếm nhìn xuống dưới, trầm tư nói:

    - Kiếm cầm tay ngẩn mặt cười thiên hạ, trước kẻ thù ai cang đảm hơn ta!

    Tiếng nói vừa dứt thì một luồng cuồng phong thổi qua nghiền nát không ít người vào bên trong.

    Trần Vũ và Tiểu Vũ dễ dàng giết được mấy tên Vương Cấp, duy nhất chỉ còn một mình Thoát Hoang là còn sống.

    Lý Minh Tông nắm đầu Thoát Hoang lôi lại gần Tôn Nguyên Soái, dõng dạc nói:

    - Nguyên Soái, ngươi nhìn co kỹ, nay trẫm sẽ trả thù cho ngươi!

    Lý Minh Tông không chút lo ngại trực tiếp chặt đầu Thoát Hoang để tế linh hồn của nguyên soái.

    Tàn quân của Thần Quốc kia liền nhanh chóng bị tiêu diệt tất cả, không một tên nào có thể trốn thoát.

    . . .

    Trung Nguyên Đế Quốc!

    - Tình hình sao rồi!

    - Bẩm bệ hạ, quân địch chết ba, quân ta chết hết!

    Mạ Thái Sư cười thảm lên tiếng.

    . . .

    Hai ngày sau, Trần Vũ và Tiểu Vũ đi ra giữa Nam Lĩnh Thành ngồi trước một cái bàn đá.

    Cơ Nguyệt từ trên trời đi xuống, trên tay cầm theo một khay trà, đi tới đặt lên bàn rồi nhìn bọn hắn rồi rời đi.

    Cả hai mỉm cười nhìn nhau rồi rót trà ra thưởng thức.

    - Ma tộc sẽ tấn công tới nơi này, hôm nay chính là ngày định mệnh của con!

    Câu nói của Tháp Lão không ngừng vang lên trong đầu cả hai, cả hai không sợ chết, bọn hắn đã không biết đi đầu thai bao nhiêu lần rồi nên kinh nghiệm cũng nhiều.

    Không lâu sau!

    Trên tinh không mênh mông của Võ Mạch Đại Lục vốn dĩ đang vô cùng tĩnh mịch, đột nhiên chấn động kịch liệt lên một trận. Vô số đám ma vân hắc ám giống như sóng lóng thủy triều, phô thiên cái địa thổi quét khắp nơi, lan tràn đến mỗi gốc ngách của đại lục.

    Ám ma vân hắc ám này chỉ trong khoảnh khắc liền bao phủ lấy đại lục, đem toàn bộ vương triều bao vây bên trong, giống hệt như một cái miệng quái vật màu đen khổng lồ, đem từng nơi hoàn toàn thôn phệ.

    Trần Vũ và Tiểu Vũ đang ngồi uống trà thì chợt cười nhạt:

    - Cuối cùng cũng đến rồi!

    Bầu trời vừa rồi vốn dĩ còn sáng lạn vô cùng, lúc này cũng đột nhiên trở nên tối tăm mù mịt, toàn bộ đại lục giống như là tiến nhập vào hoàng hôn.

    Rất nhanh sau đó, tia sáng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, tất cả đại lục tiến nhập vào màn đêm vô tận, không, thậm chí so với màn đêm còn tối tăm hơn nhiều.

    Bởi vì trời đêm còn có ánh sao, ánh trăng, nhưng mà hiện tại toàn bộ đại lục không hề có lấy một tia ánh sáng, tựa hồ như hoàn toàn lâm vào vực sâu hắc ám vô tận.

    Nhân loại sống trong đại lục hoảng sợ phát hiện hai mắt của bọn họ không ngờ ngay cả khoảng cách nửa thước bên ngoài cũng không thể nào nhìn thấy được, giơ tay lên không nhìn rõ được năm ngón.

    Trần Vũ nhìn thấy thế, hừ lạnh một tiếng, khẽ thôi động linh lực, hai mắt đột nhiên phát sáng hào quang, quét ngang khắp nơi, màn đêm dần tan biến thâu vào mắt hắn chính là vố số đại quân ma tộc.

    Những đại quân Ma Tộc này giống hệt như một đàn châu chấu, dày dày đặc đặc, không thấy điểm cuối. Bề mặt đại lục hiện tại đã hoàn toàn bị đàn châu chấu này bao phủ đầy nghẹt.

    Ngoại trừ đại quân Ma Tộc, cũng vẫn là đại quân Ma Tộc.

    Hơn ức triệu đại quân Ma Tộc này giống hệt như một dòng sông cát, từng đội lại từng đội đại quân Ma Tộc, tùy tiện lấy ra một đội, chỉ sợ cũng có hơn vài triệu.

    Ầm ầm!

    Chỉ thấy nhiều thành trong nháy mắt liền bị hơn ức triệu đại quân Ma Tộc hoàn toàn công phá. Vô số đại quân Ma Tộc giống hệt như từng cơn sóng lớn không ngừng nhảy thẳng vào trong các vương triều.

    Vô số đại kiếm quang, đạo quang, tiếng rống giận, quyền kình nhất thời từ trên mặt đất ập trời mà lên.

    Hiển nhiên là một vài cường giả trong đại lục cũng đã ra tay, huyết nhục của vô số binh lính Ma Tộc không ngừng tung bay.

    Nhưng mà cũng chỉ vô dụng, binh lính Ma Tộc thật sự nhiều vô cùng, phía trước chết đi, phía sau đã rất nhanh bổ khuyết trở lại, cuồn cuộn tiến lên.

    Đám cường giả Thánh Cấp căn bản là không thể nào ngăn cản nổi bước tiến của đám binh lính Ma Tộc này.

    Thanh âm kêu la thảm thiết không ngừng vang vọng khắp nơi.

    Khí tức tử vong tràn ngập khắp nơi không gian của đại lục.

    Những cường giả Tôn Cấp, Thánh Cấp không ngừng từ trên cao rơi xuống. Những binh lính Ma Tộc này tuy rằng phần lớn đều là Quỷ Dạ Xoa, nếu như lúc bình thường, căn bản không phải là đối thủ của cường giả Tôn Cấp và Thánh Cấp.

    Bọn họ chỉ cần tùy tiện quét tay liền có thể giết chết mấy vạn rồi. Nhưng mà hiện tại, đám cường giả Thánh Cấp lại trở thành đối tượng liệp sát của đám binh lính Ma Tộc kia.

    Khi mà đám cường giả Thánh Cấp, Tôn Cấp bị thương nặng từ trên trời rơi xuống đất, rất nhanh thi thể của bọn họ đã liền bị binh lính Ma Tộc kia phân chia ra làm vô số mảnh, bị đám binh lính Ma Tộc bình thường cướp đoạt mà thôn phệ, trở thành thức ăn trong miệng đám binh lính Ma Tộc kia.

    Tháp Lão không có đi ra nhưng mà cũng có ra tay giúp, vì những người đã chết đều là do quả báo mà họn phải nhận, đa số những người đó điều không phải tốt lành gì.

    Tuy nhiên có một điểm lạ, một ít người dân bình thường sức lực không có, chỉ trốn trong đống củi hai rơm lại không bị đám Ma Tộc phát hiện, mặc dù thần thức dễ dàng quét qua.

    Vì số họ chưa tận, tất cả các vị thần ngồi trên Thần Giới không ngừng dùng thần lực gia hộ cho những người tốt.

    Trần Vũ và Tiểu Vũ thì chiến đấu không ngừng, Ma Tộc tới bao nhiêu thì bị hắn chét hết, dùng lại Ma Hạch làm suối nguồn năng lượng cho mình chiến đấu.

    Càng chiến đấu cả hai không ngừng mạnh lên, Tiểu Vũ đã biến thân thành Địa Ma không ngừng vun Quỷ Kiếm chém giết Ma Tộc.

    Quỷ Kiếm vô cùng vui mừng mà hấp thu máu của đám ma tộc.

    Đại quân Ma Tộc mạnh mẽ tiến thẳng vào trong Hoàng Thành một Vương triều. Chỉ nửa tiếng đồng hồ sau đó, tất cả người dân của Hoàng Thành, thậm chí kể cả Lão tổ, Hoàng đế, Hoàng tử, Công chúa của Vương triều, toàn bộ đều trở thành thức ăn của đám binh lính Ma Tộc.

    Gần mấy tiếng đồng hồ sau đó, Nhân Tộc hoàn toàn tử vong, thậm chí đám Yêu Thú này nọ, cũng không có may mắn thoát khỏi.

    Từng nơi bị Ma tộc đại quân Ma Tộc chiếm lĩnh.

    Khí tức huyết tinh không ngừng phiêu dật bay ra, không ngờ lại nhiều đến mức ngưng tụ lại thành từng đoàn, từng đoàn khí lưu huyết tinh, ở trên tinh không phiêu tán khắp nơi.

    Trong một mảnh tinh không cách xa Vô Tận Đại Lục khoảng chừng mấy trăm ức dặm, đang có một tòa Ma cung khổng lồ phiêu phù ở nơi đó.

    Toàn bộ tòa Ma cung khổng lồ này, chẳng biết cao bao nhiêu trượng, phạm vi khổng lồ đến mấy vạn dặm. Xung quanh Ma cung tràn ngập ma vân cuồn cuộn, từng đạo ma khí mạnh mẽ từ bên trong Ma cung không ngừng phát tán ra.

    Bên trên ngai vàng chủ điện của Ma cung đang có một gã trung niên, toàn thân bao phủ bởi ma khí ngồi trên đó.

    Gã trung niên nhân này, rõ ràng chính là gã Thiên Ma mà lúc trước Tháp Lão đã từng nói.

    - Bẩm báo Thiên Ma đại nhân, đại quân Ma Tộc chúng ta hiện tại tổng cộng đã công phá được một trăm ba mươi cái vị diện!

    Bên dưới đại điện, một gã cường giả Ma Thần của Ma Tộc đang cung kính bẩm báo.
     
    buinhi99 and inthenight like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
    Chương 361 Trần Vũ, Chết!

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Vẻ mặt Thiên Ma không một chút biểu tình, nói:

    - Khá tốt!

    - Báo!

    Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm bẩm báo khẩn cấp.

    - Vào đi!

    Thanh âm của Thiên Ma trầm thấp vang lên.

    Tiếp theo sau đó, một gã cường giả Ma Tộc mặc chiến giáp, cả người tràn ngập vết máu đột nhiên đi vào. Gã cường giả Ma Tộc này chính là một gã Đại Thống lĩnh của ma quân đánh trong Vô Tận đại lục.

    Gã Đại Thống lĩnh này đối với Thiên Ma cúi đầu thi lễ một cái, sau đó đứng lên, đột nhiên nói:

    - Thiên Ma đại nhân, đại quân chúng ta công kích Vô Tận đại lục, tổn thất thảm trọng, thỉnh cầu trợ giúp!

    - Cái gì?

    Hai mắt đen ngòm của Thiên Ma chợt lóe lên một tia hàn quang, khí lưu trong toàn bộ đại điện cũng vì đó mà chấn động.

    Tổn thất thảm trọng? Thỉnh cầu trợ giúp? Đây không phải là đang nói đùa chứa, đại quân Ma Tộc tuy không mạnh lắm nhưng mà số lượng lại rất nhiều, cho dù Đế Cấp cũng phải ngã mũ chào thua.

    Vậy mà lần này lại tổn thất nặng nề.

    - Là chuyện gì xảy ra?

    Sắc mặt Thiên Ma nhất thời âm trầm, quát lớn một tiếng.

    Gã Đại Thống lĩnh Ma Tộc kia nhanh chóng bẩm báo, nói:

    - Trong Vô Tận đại lục có một nơi, có phòng ngự vô cùng mạnh, chúng ta công kích hơn tám canh giờ mà vẫn không công phá được! Hơn nữa dưới kia có hai người rất lạ, bọn chúng không sợ ma khí mà còn cắn nuốt ngược lại Ma Tộc chúng ta! Đại quân chúng ta tránh lui không kịp, bị, bị…

    - Thế nào?

    Ánh mắt Thiên Ma âm lãnh.

    - Đại quân Ma Tộc chúng ta bị hai tên đó thôn phệ đến chín thành!

    Gã Đại Thống lĩnh Ma Tộc kia run giọng nói.

    - Cái gì? Bị thôn phệ đến chín thành?

    Thế nhưng lại tổn thất đến chín thành!

    Tuy rằng nói đây chính là một cái phân đội của ma quân mà thôi, nhưng mà cũng có quân số đến mấy ngàn ức. Tổn thất đến chín thành, đó chẳng phải là…

    - Tổn thất chín thành?

    Thiên Ma từ bên trên ngai vàng bỗng nhiên đứng lên, sát ý từ trong hai mắt bốc lên, hướng về phía gã Đại Thống lĩnh Ma Tộc đột nhiên đánh ra một chưởng:

    - Ngươi thế nhưng lại còn có mặt mũi quay trở về gặp ta? Giết!

    Gã Đại Thống lĩnh Ma Tộc kia hoảng sợ, vừa định mở miệng cầu xin tha thứ, thân thể đột nhiên bạo nổ một tiếng, biến thành một mảnh huyết nhục, ma huyết nhất thời nhuộm đẫm một mảnh đại điện.

    Hai mắt của Thiên Ma lóe ra hàn mang, lạnh lùng nói:

    - Nghe lệnh của ta, cho một tên Đế Cấp đi xuống phía dưới, giết hai tên kia cho ta!

    - Vâng, Thiên Ma đại nhân!

    Đám người kia liền nhanh chóng nhận lệnh, tất cả cũng đều thu liễm tâm thần, cung kính ứng tiếng.

    . . .

    Trong lúc này, bên trong Nam Lĩnh Thành, Trần Vũ nhìn thấy đại quân Ma Tộc đang giống như thủy triều rút lui, nhất thời hai mắt lãnh liệt.

    Cả người chiến đấu tới giờ máu đã nhuộm đen cả Phi Kiếm.

    - Ha ha, không ngờ có tên tiểu tử lại không sợ ma khí của ta!

    Bất ngờ trên hư không xuất hiện một tiếng nói âm lãnh, hai mắt đỏ ngầu, cả người đen nhánh từ khe nức đi ra, khí thế tản ra làm cho Trần Vũ và Tiểu Vũ chống đỡ không nổi.

    Bọn hắn đánh cao nhất cũng chỉ là Hoàng Cấp đỉnh phong, vậy mà tên này đã tới Đế Cấp, thì đánh làm sao nổi.

    Tất cả người của Học Viện đều đang đứng quan sát chiến trận bên ngoài, thấy đội quân của ma tộc rút lui thì vô cùng vui mừng, nhưng lại có sự xuất hiện của tên ma đầu mặc hắc giáp làm ai cũng phải sợ hãi.

    - Giỏi lắm!

    Vừa nói dứt tiếng thì tên ma tộc kia đã xuất hiện trước mặt cả hai, Trần Vũ và Tiểu Vũ chầm chậm nhìn xuống ngực mình, khóe miệng trào ra một ngụm máu, ánh mắt nhìn chằm chằm ngực mình.

    Tên ma tộc kia rút tay ra mang theo hai quả tim còn đang đập thình thịch, máu tươi từ ngực chảy ọc ra bên ngoài cơ thể. Trần Vũ và Tiểu Vũ chống kiếm xuống rung rẩy, ánh mắt nhìn vào học viện lần cuối rồi lâm vào màn đêm vô tận.

    - Chờ đợi ngàn vạn năm chỉ đợi có bấy nhiêu hay sao?

    Nước mắt Cơ Nguyệt đã rơi khi thấy Trần Vũ ngã xuống, nàng rất giỏi thiên cơ nhưng hiện tại lại không thể đoán ra được thiên cơ người mà mình yêu thương.

    . . .

    Thần hồn của cả hai xuất ra, liền bị hai người, một trắng một đen Hắc Bạch Vô Thường dẫn xuống một nơi tên Quỷ Môn Quan, trên đường đi hắn gặp không ít ác bá là cường giả Thánh Cấp lúc trước.

    Cùng không ít Ma Tộc đi xuống dưới này, hết thẩy đều bị những quỷ đầu trâu mặt ngựa dẫn đi, vô phương chống trả.

    Đứng trước cửa Quỷ Môn Quan, hắn thấy có mười sáu con quỷ thân hình vô cùng cao lớn, bọn chúng tra xét hắn một chút rồi cho cả hai rời đi.

    Đi một lúc thì hắn thấy phía trước có một con đường rất dài, hai bên tràn đầy màu đỏ, mọc nhiều hoa Bỉ Ngạn, bên phải có một tấm bia khắc ba chữ “Đường Hoàng Tuyền”.

    - Ta đã chết rồi sao?

    Trần Vũ cười nhạt chính mình quá ngây thơ, đây không phải là Thành Hoàng Âm Ty vậy là cái gì.

    Đi một lúc thì hắn thấy phía trước là một cây cầu rất lớn, trên đó có tấm bia khắc “Tảo Đăng Bỉ Ngạn”, tảng đá này ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Nhân của đời trước, quả của kiếp này, duyên khởi duyên diệt, đều chất chồng mà khắc trên tảng đá ba đời.

    Trăm nghìn năm nay, nó đã chứng kiến sầu khổ và mừng vui, bi ai và hạnh phúc, nụ cười và nước mắt, cho đến hết thảy những món nợ và những tình cảm phải trả của tầng tầng lớp lớp chúng sinh. Đứng trước tảng đá ba đời này là thấu tỏ hết.

    Trần Vũ đi tới phía trước chạm tay vào tấm bia đá, thì một âm thanh ong ong vang lên.

    Mặt đá bất ngờ biến hóa như mặt nước, dần dần xuất hiện lên từng hình ảnh quá khứ của hắn lên trên đó.

    Hắn thấy mình cõng Cơ Nguyệt lúc còn làm một tên ăn mày, hai người chạy khắp nơi để trốn tránh chiến trận, hằng đêm cả hai phải nhặt đồ ăn từ ngôi mộ để ăn, rồi từng kiếp của hắn dần dần hiện lên.

    - Số mệnh của con người không phải do thần linh nào định đoạt, số mệnh của các ngươi đều do các ngươi nắm giữ! Tốt cũng do ngươi, xấu cũng do ngươi mà ra!

    Một tiếng nói hiền lành vang lên, nhìn lại thì chính là ông lão mà hắn đã mơ thấy lúc trước.

    - Thiên Ma đã đến rồi, sứ mệnh của ngươi là giết Thiên Ma, tận diệt một góc ma tộc! Nợ của ngươi vẫn còn rất dài, chỉ hi vọng ngươi có thể trả hết được nhân duyên với nàng!

    - Vậy sao!

    Trần Vũ lẩm bẩm ngồi thừ ra một chỗ khi thấy từng hình ảnh mình và vợ mình hiện ra trước mắt, cả hai đã trải qua không biết bao nhiêu đau khổ mới tới với nhau được.

    Bỗng nhiên có một cảnh Cơ Nguyệt đỡ cho hắn một nhát dao, rồi hắn cõng nàng rời đi nơi đó, máu của nàng thắm cả thân thể hắn làm cho hắn rơi lệ.

    - Đi cùng ta!

    Người kia dẫn cả hai người bọn hắn tới một nơi, chính là Vọng Hương Đài, Ở nơi này, có thể lên đài nhìn về ngôi nhà nơi dương thế, vậy nên nơi đây đã trở thành cửa sổ nhìn về Dương gian của quỷ hồn, là nơi liên lạc tình cảm giữa người sống và người chết.

    Vọng Hương đài là nơi mà vong hồn nhìn về dương thế tạm biệt người thân một lần cuối cùng.Kiến tạo của Vọng Hương đài nơi âm gian rất kỳ lạ, trên rộng dưới hẹp, mặt như cánh cung, lưng như dây cung ngang nhau, ngoài một con đường đá rất nhỏ ra, còn lại đều là núi đao rừng kiếm, hiểm trở vô cùng. Đứng ở trên đó, năm châu bốn biển đều có thể nhìn thấy.

    - Nhìn đi!

    Trần Vũ không chút khách khí đứng lên Vọng Hương Đài nhìn về người nhà của mình, hắn thấy phụ mẫu của mình đang nhìn mình mà khóc, gia gia thì chỉ im lặng đứng nhắm mắt.

    Hắn nhìn qua một chút nữa thì thấy sư phụ của mình, nhưng cùng lúc đó sư phụ và Cơ Nguyệt đồng loạt nhìn lên trên trời, như rằng hai người biết hắn đang nhìn mình.
     
    buinhi99 and inthenight like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
    Chương 362 Địa Ma Trở Lại!

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Hắn nhìn qua một chút nữa thì thấy sư phụ của mình, nhưng cùng lúc đó sư phụ và Cơ Nguyệt đồng loạt nhìn lên trên trời, như rằng hai người biết hắn đang nhìn mình.

    Hắn thấy nàng đang nhìn về phía mình mà khóc, đây là lần đầu hắn thấy nàng khóc, người con gái kiên cường khi xưa đã tan biến rồi.

    - Người nữ nhân ta từng yêu nay đã xa rồi, những chiều tay nắm tay, ngóng đợi hoàng hôn buông xuống, ta kề vai nói những lời, đôi ta sẽ chỉ cần nhau thôi, người nữ nhân ta yêu hay nhắc ta bao điều, nàng nói bên ta qua bao nơi, nàng đều cảm thấy rất nhẹ nhàng, vậy giờ ta lại rời đi...

    Trần Vũ nhìn về phía nàng lẩm bẩm một mình, bao nhiêu ký ức ùa về trong đầu làm hắn đau lòng không thôi.

    - Đi theo ta!

    Người kia nhìn hắn lắc đầu rồi dẫn hắn đi tiếp, lần này chính là tới Thập Điện Minh Vương xem phán xét.

    Có một lão nhân, sau khi chết xuống âm phủ gặp Diêm Vương, ông trách Diêm vương đã không viết thư báo cho ông biết trước cái chết của mình, giờ đột nhiên bắt ông chết, khiến ông không kịp chuẩn bị.

    Nghe lời trách của ông, Diêm Vương đáp:

    - Khi mắt nhà ngươi hơi mờ hơn trước, là ta đã gửi bức thư đầu tiên cho ngươi!

    - Khi tai nhà ngươi lãng, là ta đã gửi bức thư thứ hai cho ngươi!

    - Khi chiếc răng đầu tiên của nhà ngươi rụng, là ta đã gửi bức thư thứ ba cho ngươi!

    - Thân thể ngươi ngày càng suy nhược, ngươi không biết ta đã viết bao nhiêu bức thư báo cho ngươi à?

    - Có thể thấy ngươi không dụng tâm chú ý đến bản thân mình, chấp mê bất ngộ. Giờ sao lại nói ta không viết bức thư nào cho ngươi?

    Từng lời nói của Diêm Vương như tiếng chuông đánh thức ông lão kia, lão kia cũng không còn trả lời được câu nào nữa.

    Đứng gần đó có một thiếu niên cũng vừa chết, nhìn thấy Diêm Vương và nói lời trách móc như lão nhân:

    - Mắt ta còn sáng, tai ta còn thính, răng ta còn sắc. Tóm lại, thân thể rất là cường tráng nhưng Diêm Vương lại gọi ta xuống đây, cớ sao không viết trước một bức thư báo cho ta biết?

    Diêm Vương nghe vậy thì thở dài, lắc đầu đáp:

    - Ta đã từng viết thư cho ngươi, chỉ là người không để ý. Đó là khi hàng xóm phía Đông của ngươi, có người ba mươi, bốn mươi tuổi đã chết. Hàng xóm phía Tây của ngươi, có người mười, hai mươi tuổi đã chết. Với lại, còn có đứa trẻ một tuổi hoặc con nít mới sinh đã chết, đây đều là ta viết thư cho ngươi đó!

    Thiển ý của Diêm Vương là gì, đó là phàm khi quanh mình phát sinh sự bất hạnh, đó đều là Thần đang nhắc nhở, cần lấy đó làm bài học, nếu làm điều phi pháp, điều ác nhiều lần thì tự chuốc vạ vào thân, để từ đó khiến ta quy chính bản thân, theo thiện bỏ ác.

    Nếu xung quanh mình có nhiều người tốt việc tốt, thì đó là Thần đang khuyến khích: phải học hỏi người ta, lấy hiền làm thầy, lấy thiện làm vui, việc ở tại người.

    Mỗi dấu hiệu ở bản thân ta, cần được hiểu đó chính là cảnh báo của Trời. Hãy tĩnh tĩnh lại để suy nghĩ và cảm nhận rằng điều bạn cần nhất trong cuộc đời này là gì.

    Lại có một người khác đi tới, người này chính là một lão nhân:

    - Ha ha ha, lát nữa lão tổ sẽ tới cứu ta, nơi đây không giam giữ được ta đâu!

    Nghe vậy, Diêm Vương lắc đầu nói:

    - Các ngươi quả thật là chấp mê bất ngộ, đến chết mà vẫn không nhận ra! Cũng tại ngươi ngu muội đi nghe theo lời của đám Địa Tiên kia! Luật Trời há có thể muốn vào cứu là cứu? Cho dù là Thiên Tôn đích thân đi xuống đây cũng không ai cứu được các ngươi đâu, gieo nhân nào thì gặp quả đó, ngươi chạy trời không thoát nắng!

    Trần Vũ đứng một bên, thu hết thẩy những hình ảnh nhớ như in vào trong đầu, kế bên, lão nhân dẫn hắn tới đây nhìn Diêm Vương gật đầu thi lễ rồi nhìn sang hắn nói:

    - Hết thẩy những chuyện người thấy hôm nay thì hãy dụng tâm mà cảm nhận, số mệnh của ngươi trên dương gian vẫn chưa tận đâu, đây chính là ta muốn cho các ngươi xem nên lựa chọn con đường nào để đi rồi!

    - Ác ma tự có ác ma trị! Giờ thì trở về đi!

    Người kia phất tay một cái, một cơn gió cực mãnh thổi tới, lôi bọn hắn từ địa phủ đi tới dương gian thêm một lần nữa.

    . . .

    - Ha ha, đúng là không chịu được một kích!

    Ma tộc kia cười lớn khi thấy hai trái tim đã ngừng đập thì vứt sang một bên.

    Cơ Nguyệt thấy thế liền định đi ra nhưng liền bị Tháp Lão ngăng cản lại, lão nhìn nàng lắc đầu.

    - Haiz...ngươi đúng là quá yếu đuối!

    Từ hư không bỗng nhiên xé toan, xuất hiện một người y đúc như Trần Vũ, người này mặc bạch bào, ánh mắt nhìn xuống cả hai đang nằm phía dưới lắc đầu.

    - Đúng vậy!

    Rồi lại một vết nức hiện ra, một người giống như Tiểu Vũ xuất hiện, người mặc hắc bào, hai tay bối sau lưng nhìn xuống dưới lắc đầu nhàn nhạt lên tiếng.

    Khí tức của hai người này không mạnh lắm, cũng chỉ mới đạt tới Kim Đan Kỳ.

    Bỗng nhiên trên thiên không xuất hiện một lỗ hỗng bao tận cả bầu trời, xé tan cả hắc ám, từ trong vết nức đó đi ra từng người từng người, nhưng phân chia thành hai hàng.

    Một tên mặc bạch nào, bên kia mặc hắc bào, tổng cộng có ba ngàn bạch bào Trần Vũ và ba ngàn hắc bào Tiểu Vũ. Tất cả mạnh nhất cũng chỉ là mới tới Xuất Khiếu đại viên mãn, chuẩn bị phi thăng Linh Giới.

    Cảnh tướng sáu ngàn người đứng giăng đầu thiên khung làm cho mọi người đứng hình, hết thẩy những người này đều là viện trưởng của bọn họ.

    - Hừ!

    Ma tộc Đế Cấp nhìn thấy thì hừ lạnh, một trảo đánh lên một tên Tiểu Vũ, thì tên Tiểu Vũ kia liền biến mất.

    Ma tộc kia không ngừng đánh ra nhiều trảo lên như không nhưng đánh tới đâu thì người liền biến mất tới đó, nhưng thật ra bọn họ biến mất là đang hợp thể lại với nhau.

    Hai cổ thi thể của Trần Vũ và Tiểu Vũ bỗng nhiên bay lơ lững lên không trung, ánh kim phát ra nhè nhẹ rồi hợp lại thành một thể, ba ngàn bạch bào Trần Vũ và ba ngàn hắc bào Tiểu Vũ nhìn nhau rồi bay vào trong thân thể Trần Vũ và Tiểu Vũ mới kết hợp.

    Phanh phanh!

    Tiếng động phát ra liên tục, chỉ trong chớp mắt ba ngàn đạo phân thân của Trần Vũ và Tiểu Vũ đã hợp thể lại.

    Tất cả đã hợp lại thành một người duy nhất.

    Bây giờ không còn phân ra Tiểu Vũ hay Trần Vũ nữa, mà chỉ còn lại một người, đó chính là Địa Ma!

    Tu vi không ngừng tăng lên, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Độ Kiếp, Đại Thừa, Bán Tiên, Thái Ất Kim Tiên, Thái Ất Tán Tiên, Thái Ất Huyền Tiên, Nhập Thánh.

    Sức mạnh không ngừng tăng lên tới mức quá cao làm cho Ma Tộc Đế Cấp không còn cười được nữa, những đất đá xung quanh bị nâng lên liền bị tia sét lập tức đánh nát thành hư vô.

    Địa Ma biến hóa cao ngàn trượng, tóc đỏ có ngọn lửa bập bùng cháy trên đó, móng vuốt sắc bén vô cùng, từng dòng kinh mạch hiện lên khắp cơ thể như hai luồng dung nham.

    Địa Ma nổi trội giữa trời đất tối đen như một vị thần mang lại ánh sáng cho nhân loại, ma khí ư? Vào đây làm thức ăn cho ta đi!

    - Dùng công pháp để tăng tu vi à, ha ha ha...

    Tên ma tộc Đế Cấp cười lạnh không để cho Địa Ma có cơ hội hồi phục lại sức mạnh, một trảo lần nữa đánh vào ngực Địa Ma, muốn một lần nữa móc tim hắn ra ngoài.
     
    inthenight thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
    Chương 363: Địa Ma vs Thiên Ma!

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Địa Ma đột nhiên mở hai mắt ra, miệng há ra nhã ra một luồng khí màu trắng như sương mù.

    - HA HA HA... BÓNG TỐI HỖN LOẠN MUỐN NGÁNG CHÂN TA, KÉO THEO ĐIỀU MÀ TA LUÔN MANG TỚI MỘT SỰ TÀN PHÁ... HA HA HA... CHI CHỦ THIÊN VƯƠNG CHÍNH LÀ TA!

    Địa Ma ngẩn đầu nhìn thẳng vào hai mắt ma tộc Đế Cấp kia như đang nhìn một con kiến hôi, muốn móc tim hắn lần nữa ư? Xem ra tên nhóc kia còn quá ngây thơ rồi!

    - A.....

    Tiếng hét thảm của Ma Tộc Đế Cấp lan rộng khắp nơi, cánh tay của hắn đang nằm trong người của Địa Ma hiện tại đang bị Thiên Đạo Chi Hỏa và Tịch Liệt U Minh Hỏa thiêu đốt thành hư vô.

    - Ta liều mạng với ngươi....

    Ma Tộc kia vừa mới lên tiếng liền bị Địa Ma cắm đầu bớp nát rồi há miệng nuốt vào bên trong, đưa cho Thiên Hỏa U Minh Lô luyện hóa.

    Đây chính là do Hỗn Độn Dung Lô và Địa Ngục Dung Lô hợp lại, sức luyện hóa mãnh liệt vô cùng.

    - Thiên Ma cứu ta....

    Trước khi rơi vào trong dung lô, tên ma tộc kia hét lớn một tiếng vang vọng khắp nơi.

    Người trong học viện đều trố mắt, kinh hỉ không thôi!

    Thiên không bỗng nhiên xuất hiện hàng ngàn ngàn vạn Ma Tộc, bọn chúng cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh người nên dồn hết chiến lực qua bên này.

    Xung quanh xuất hiện hơn ba ngàn tên Ma Tộc Thần Cấp, cùng ngàn ngàn vạn chiến sa của Ma Tộc.

    - Chém giết hắn cho ta!

    Thủ Lĩnh Ma tộc lên tiếng, dẫn theo tất cả ma tộc như châu chấu lần nữa đánh xuống người Địa Ma.

    Địa Ma hé miệng cười lạnh, một tay ngoắc lại Quỷ Kiếm, Quỷ Kiếm vang lên liền bay vào tay Địa Ma.

    Một lực lượng ma khí cùng sát khí từ Quỷ Kiếm phát ra làm rung động mặt đất xung quanh, không gian trở nên khó thở, uy áp ép bức hàng vạn ma tộc phải ọc máu chết trân tại chỗ.

    - Minh Đạo Tàn Nguyệt Phá!

    Địa Ma bùng phát sức mạnh, một kiếm giơ lên cao chém xuống một đường, tiếng nói âm lãnh lan ra mọi góc ngách.

    Một kiếm chém xuống, trong hư không xuất hiện một cái lỗ đen lớn hơn ngàn dặm, không khí bị áp xuất lại, bầu trời tối lại càng tối thêm.

    Bao hàm thiên không vào bên trong, bất ngờ từ Lỗ Đen xuất hiện một lực hút siêu khủng khiếp, hút đám binh lính Ma Tộc vào bên trong, nó nối trực tiếp với cánh cửa địa ngục.

    Đây chính là thông đạo tiễn bọn chúng tới địa ngục Ma Ha!

    - Aaa

    - AAA

    . . .

    Địa Ma nghe răng cười, ánh mắt có ngọn lửa đang cháy nhìn chằm chằm lên hư không, một tay chỉ vào đám cường giả Thần Cấp của ma tộc ngoắc ngoắc vài cái.

    Đám cường giả Ma Tộc không tự chủ mà lắc đầu ngâu ngẩy rồi lùi về sau vài bước, bây giờ có ngu mới đâm đầu vào tên Đại Ma Đầu này, bằng không chỉ có con đường....chết!

    Thực lực hiện tại của hắn mạnh đến mức có thể chém giết cường giả Thần Cấp như thái rau, nên đám ma tộc hắn chỉ xem là rác rưởi, chỉ dùng để làm thuốc bổ cho dung lô.

    - HA HA HA...

    Địa Ma cười lớn, đưa ngón tay ra trước lắc lắc rồi bất ngờ biến mất hoàn toàn trong hư không, đột nhiên xuất hiện sau lưng một tên Thần Cấp.

    Hàm răng to lớn như hố đen mở ra hút tên đó vào bên trong Thiên Hỏa U Minh Lô.

    - AA...ta không muốn chết!

    Mặc dù là Ma Tộc nhưng bọn chúng vẫn biết sợ hãi khi gặp địch thủ quá mức mạnh, hơn nữa với tên Địa Ma này thì quá sức kinh khủng, rất lâu về trước trên Thần Giới ai cũng phải sợ kia mà.

    Địa Ma cười khặc khặc rồi không ngừng rược đuổi đám ma tộc hấp thu vào dung lô, một đuổi một chạy như điên!

    Đúng ngay lúc này, bên trên thiên không truyền ra một tiếng chấn động mãnh liệt, trong khoảnh khắc gió giục mây vần, cả không trung hình thành một lốc xoáy màu đen cực lớn, mà ở trung tâm lốc xoáy đột nhiên xuất hiện một cái khe thật lớn.

    Trong lúc mọi người bị động tĩnh thình lình xảy ra làm hoảng sợ, kinh hồn chưa định, một bàn tay khổng lồ bỗng nhiên từ trong khe hở vươn ra, sau đó rất nhanh hướng tới Địa Ma chợp xuống.

    - Thiên Ma tới!

    Đám Ma Tộc không khỏi cười lớn, nhưng mà vẫn bị Địa Ma đuổi giết như thường.

    - HA HA, MUỐN TA BỊ NGĂN CẢN NGƯƠI CÒN PHẢI BỎ SỨC NHIỀU, CÁI CHẾT TỰA NHƯ CON GIÓ LÙA BÊN CẠNH TA ĐÂU CÓ THIẾU, CHƯA KỊP NGÁP THÌ BẢO KIẾM NÀY ĐÃ XÁCH ĐẦU NGƯƠI THEO.

    - CHẠY...CHẠY...CHẠY...CÁC NGƯƠI CHẠY ĐẰNG TRỜI, CUỘC ĐỜI NÀY SAU KHI GẶP TA CHỈ CÒN MÀU TĂM TỐI, SAO KHÔNG BUÔN KIẾM MÀ NHẬN LẤY CÁI CHẾT....HA HA HA

    Địa Ma thấy đám ma tộc chạy như chó nhà có tang thì cười lớn, rồi nhìn thấy bàn tay của Thiên Ma đưa xuống muốn bóp lấy hắn thì không khỏi cười lớn.

    - XUỐNG ĐÂY CHO TA!

    Địa Ma cười khặc khặc, trực tiếp chợp lấy cánh tay của Thiên Ma, khi hai cánh tay chạm nhau, không gian pháp tắc bắt đầu nức gãy.

    Địa ma trực tiếp kéo Thiên Ma ra khỏi thiên khung.

    Ầm!

    Địa Ma dùng lực đánh xuống làm cho Thiên Ma rơi xuống đất tạo thành một cái hố cực lớn.

    - Ha ha, ngươi cũng không tồi!

    Thiên Ma nhìn Địa Ma cười lớn, đứng dậy, cánh tay khẽ vun liền xuất hiện một trường mâu màu đen.

    - Đi chết đi!

    Trường mâu đánh về phía Địa Ma thì nghe tiếng đứt gãy vang lên, Quỷ Kiếm chịu không được sức mạnh của trường mâu liền vỡ thành nhiều mảnh.

    - Ha ha ha!

    Thiên Ma cười lớn khi thấy vũ khí của Địa Ma đã bị mình dễ dành một kích phá hủy.

    Địa Ma cầm cán kiếm nhìn một cái rồi vứa ra một bên, nhe răng cười lạnh nhìn sang Thiên Ma.

    Cánh tay Địa Ma xòe ra, Khai Thiên Tháp từ trong đầu xuất hiện, nó không ngừng xoay tròn trên tay hắn.

    - HA HA HA, LỚN NỮA CHO TA...

    Địa Ma cười lớn lệnh cho Khai Thiên Tháp biến to hơn cả thân hình của Thiên Ma gấp hai lần, rồi cầm đỉnh tháp đập xuống đầu Thiên Ma như giã gạo, không một chút thương tiếc hay nương tay nào.

    Thiên Ma liền dùng trường mâu chống đỡ lại, hai chân dần dần khụy xuống, sức nặng của Khai Thiên Tháp không phải là chuyện đùa, nó chỉ mới biến lớn có một phần nhỏ mà đã không chịu nổi rồi.

    Mấy tên Ma Tộc khác thấy thế thì liền đánh lén phía sau lưng Địa Ma, nhưng khi vừa chạm vào thì từ lỗ chân lông xuất hiện một cái hố lớn hút bọn chúng vào cơ thể Địa Ma.

    - TRÒ CHƠI CHỈ MỜI VỪA BẮT ĐẦU THÔI!

    Địa Ma nghiêng đầu kê gần tai Thiên Ma nói nhỏ, tiếng cười khặc khặc không ngừng lan ra khắp nơi, làm cho đám ma tộc đứng nhìn xung quanh phải rùng mình.

    Bọn chúng rất muốn bay vào tiếp Thiên Ma, nhưng mà nhìn lại thì không có khả năng, chỉ cần lại gần liền bị hút vào bên trong cơ thể Địa Ma rồi, đánh đấm gì nữa, công pháp cũng không có tác dụng với tên này.

    Bành Bành Bành!

    Sức mạnh của Địa Ma cộng với Khai Thiên Tháp hoàn toàn đàn áp Thiên Ma bên dưới, một chống đỡ một đập như giã gạo làm cho Thiên Ma khóc không ra nước mắt.

    Địa Ma liên tục cầm Khai Thiên Tháp đập mạnh lên đầu Thiên Ma làm cho hắn choáng váng không thôi.

    Một tay nắm đầu Thiên Ma giơ lên trên cao, bỗng nhiên cánh tay của Địa Ma như một con dao sắc bén đâm thẳng vào bụng Thiên Ma hút Ma Hạch ra bên ngoài.

    - AAAAa...

    Thiên Ma không ngờ có ngày hôm nay, thê thảm vô cùng, hắn đã sống bao nhiêu ức năm đi chính chiến không biết bao nhiêu vị diện nhưng không ngờ hôm nay lại thê thảm như thế.

    - Ta sẽ quay trở lại!

    Thiên ma dùng con bài cuối, xuất thần ra khỏi thi thể chạy trốn, nhưng cũng không quên để lại một câu đe dọa rồi ẩn vào trong hư không.

    - HA HA HA, LÚC TA LÀ ĐỊA MA THÌ NGƯƠI CÒN KHÔNG BIẾT ĐÃ SINH RA CHƯA, CÒN DÁM DÙNG CHIÊU NÀY TRƯỚC MẶT BỔN TÔN?

    Địa Ma cười lớn, hút lại cán Quỷ Kiếm, từng mảnh vỡ của Quỷ Kiếm cũng bay thep, hợp lại thành một thanh Quỷ Kiếm như ban đầu, ma khí hóa thành hình kiếm bao phủ khắp bầu trời, hai mắt sáng như tinh hà nhìn lên thiên không, một nhát chém ra.

    - Bão Kiếm!

    Cơn lốc màu đen xuất hiện, nó to hơn trăm dặm xung quanh, cơn lốc bay tới đâu hấp thu đám ma tộc vào bên trong, Bão Kiếm có cương phong cực kỳ mạnh lập tức xé tan thân thể bọn chúng thành mảnh thịt nhỏ, bất ngờ cơn lốc va chạm vào hư không.

    Răng rắc!

    Hư không như kính vỡ rơi xuống mặt đất, xuất hiện thần hồn Thiên Ma đang ẩn nấp chạy trong đó.

    Cơn lốc hút Thiên Ma vào bên trong, đột nhiên Địa Ma biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trên đầu Thiên Ma.

    - Sorye ge ton!

    Một tiếng nói khó hiểu từ miệng Địa Ma vang lên, Quỷ Kiếm lúc đầu chỉ có hơn mười thước đột nhiên biến lớn thành ngàn thước, thân kiếm có Thiên Đạo Chi Hỏa và Tịch Liệt U Minh Hỏa thiêu đốt sáng rực cả thiên khung.

    Bành!

    Quỷ Kiếm khổng lồ đánh xuống liền tạo thành một vụ nổ khổng lồ, làm rung rinh cả trời đất, ánh sáng phát ra như từ mặt trời chiếu rọi khắp nơi trong thiên hà, đánh tan hắc ám trên toàn đại lục.

    Liền trực tiếp tiêu diệt thần hồn của Thiên Ma, để cho hắn vĩnh viễn biến mất trong trời đất này.

    . . .
     
    inthenight thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)