Huyền Huyễn Lâm Uyên Hành - Trạch Trư

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 31: Máu nhuộm cầu cân

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Thôn dân các thôn xóm gần trấn Hoang Tập đều biết Tô Vân, bởi vì Tô Vân thực sự quá đặc biệt, trong trăm dặm quanh đây e rằng chỉ có một mình hắn là con người chân chính, không thể không khiến bọn họ chú ý.

    Khu không người là nơi yêu ma quỷ quái hoành hành, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, trong đó có không ít yêu vật nổi ý định với Tô Vân. Nhưng uy danh của trấn Thiên Môn khiến bọn yêu vật phải kiêng dè.

    Trấn Thiên Môn là một trong các cấm kỵ của khu không người, là thủ phạm đã tạo ra vụ thế giới khác giáng xuống vào sáu năm trước.

    Những tên kia sau khi biến thành quỷ thần thì vẫn là trùm sò ở khu không người này.

    Sự hình thành của khu không người không phải đều là vì trấn Thiên Môn, kỳ thật lịch sử của khu không người còn lâu đời hơn cả trấn Thiên Môn, thời kỳ đầu mới hình thành của nó thậm chí còn phải truy ngược lại sự xuất hiện của Thiên Thị viên.

    Chỉ là ban đầu khu không người vốn không rộng lớn như hiện giờ, trấn Thiên Môn đưa tới sự kiện thế giới khác giáng xuống vào sáu năm trước mới khiến khu không người được mở rộng.

    trấn Thiên Môn và sự kiện thế giới khác vào sáu năm trước chính là một trong những chuyện lạ của Thiên Thị viên, người ở trong trấn Thiên Môn đều là các cao thủ khắp các nơi trong đất nước tập trung lại chỉ để nghiên cứu chuyện quái lạ ở Thiên Thị viên.

    Thiên Thị viên mới là thứ thần bí nhất.

    Sau khi trải qua sự kiện thế giới khác giáng xuống, đám yêu vật cực kỳ kiêng kỵ cư dân trấn Thiên Môn, nhưng trong khu không người cũng có những lão yêu quái không coi trấn Thiên Môn ra gì. Cũng may là chỗ ở của đám lão yêu quái đó đều là khu vực trung tâm của khu không người, rất ít khi tới những nơi như trấn Thiên Môn hay trấn Hoang Tập.

    Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly đi theo sau Tô Vân di chuyển khắp chợ phiên.

    Việc mua bán ở khu không người này đều sử dụng đồng tiền Thanh Hồng.

    Tiền Thanh Hồng lấy từ trên người cua Thanh Hồng ở trong Bắc Hải. Trên lưng con cua này có một vệt hoa văn màu cầu vồng, sau khi ăn cua xong, đập vỡ vỏ của nó là có thể gỡ được một đồng tiền Thanh Hồng.

    Nghe đâu loại tiền Thanh Hồng này là kim loại trong biển, có thể luyện chế bảo vật.

    Trong trấn Hoang Tập có "người" chuyên môn thu gom tiền Thanh Hồng, nghe đồn là mang vào trong thành bán cho người trong thành để đổi tiền Ngũ Thù.

    Mấy năm nay có không ít yêu vật vào thành mưu sinh, cũng mang tiền Ngũ Thù về đây, trên chợ phiên dần có yêu quái dùng tiền Ngũ Thù để mua bán.

    "Tiểu Vân, có thể cho ta hai đồng Thanh Hồng không?" Hoa Hồ ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta định mua ít đồ."

    Tô Vân lấy hai con cua lớn đã được buộc cẩn thận ra khỏi sọt. Hai con cua kia nặng trịch, trên vỏ cua còn có một vệt cầu vồng.

    Vì mắt hắn không nhìn thấy gì, lại không có nghề kiếm ra tiền nên đành phải chờ thủy triều lên ra biển thả lồng, dùng hải sản tới chợ phiên đổi ít đồ dùng cần thiết cho cuộc sống.

    "Người" quanh đây rất ít khi đi biển bắt hải sản, bởi vì trong nước có quái vật còn đáng sợ hơn bọn chúng, thường xuyên lên bờ tìm thức ăn.

    Tô Vân biết rõ khi nào triều cường, có thể tính toán rất chính xác khi nào thủy triều lên hay xuống, lại biết thả lồng, bởi vậy mới có thể bán đồ hải sản sống qua ngày.

    Nhưng cua Thanh Hồng là rất khó bắt, càng của nó vô cùng sắc bén, lực lại vô cùng lớn, có thể dễ dàng kẹp gãy ngón tay, rất nguy hiểm. Tô Vân chỉ có thể dùng lồng làm bẫy, chờ khi triều cường mới có thể bắt được mấy con.

    Hoa Hồ xách hai con cua Thanh Hồng đi tới trước một quầy hàng trong chợ phiên, rồi đặt hai con cua xuống quầy. Hai con cua Thanh Hồng này vẫn còn sống, miệng thổi bọt nước.

    Kẻ bày quầy là một lão cẩu có râu và tóc bạc phơ, mặc quần áo ngồi ngắm mắt ngưng thần ở đó.

    "Cẩu đại gia, ta muốn học thuật biến thân." Hoa Hồ nói.

    Lão cẩu kia mặc áo da chồn trên người, he hé mắt ra liếc Hoa Hồ một cái rồi lại nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Ra là nhóc con thôn Hồ Khâu. Thuật biến thân là bí mật bất truyền của Yêu tộc ta, nhưng ai bảo ta và Dã Hồ là anh em ruột cùng cha khác mẹ chứ? Đương nhiên ta sẽ bán thuật biến thân cho ngươi. Tuy rằng ta và Dã Hồ là anh em ruột cùng cha khác mẹ, nhưng thuật biến thân là bí mật bất truyền của Yêu tộc ta, cho nên tiền thì vẫn cứ phải trả."

    Lão cầm hai con cua Thanh Hồng lên rồi đứng dậy, vẫy vẫy cái đuôi: "Đi theo ta."

    Hoa Hồ gọi ba tiểu hồ ly, lão cẩu nhíu mày, dừng bước lại: "Lão nhị Hoa gia, ngươi vào thành thì thôi, bởi ngươi mười bốn tuổi rồi, nhưng bọn nó cũng vào thành? Chúng nó còn nhỏ quá!"

    Hoa Hồ nói: "Cẩu đại gia, thôn Hồ Khâu chỉ còn lại bốn người bọn ta, ta đi rồi sẽ không ai chăm sóc mấy đứa nhỏ."

    Lão cẩu kia thở dài, lắc đầu nói: "Sống cẩu thả ở vùng thôn quê thì không tốt sao? Vì sao cứ phải vào thành chịu chết?"

    Hoa Hồ im lặng một lát rồi đáp: "Bọn ta muốn báo thù cho tiên sinh!"

    Lão cẩu kia trầm mặc, cất bước rời đi, nói: "Bà già, trông quán giúp ta một chút! Học thuật biến thân cần hai ba ngày, nếu các ngươi có việc thì mau chóng bàn giao đi."

    Hoa Hồ vội vàng đi tìm Tô Vân rồi nói: "Ta và đám Tiểu Phàm phải ở lại trấn Hoang Tập này hai ba ngày, Tiểu Vân một mình trở về nhớ phải chú ý nhé."

    Tô Vân cười nói: "Ta đi con đường này không biết bao nhiêu lần rồi, đừng lo cho ta."

    Hoa Hồ rời đi.

    Tô Vân lại đi dạo quanh chợ phiên chốc lát, không có đám người Hoa Hồ ở đây quả thực không tiện cho lắm, hắn không nhìn thấy chủ quầy bán cái gì.

    Tô Vân mất hết hứng thú, bèn một mình quay về theo đường cũ. Lúc này chợ phiên vẫn còn sớm, khi hắn đi tới cầu cân thì trên cầu không có ai, vậy là thiếu niên cõng sọt đi lên trên cầu, lẳng lặng chờ đợi.

    Chỉ dựa vào cân nặng của hắn là không thể qua cầu, cần phải chờ nhiều người tới hơn mới được.

    Hắn chờ một lát, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: "Chờ chút! Chờ chút! Ta cũng muốn qua cầu!"

    Tô Vân nghe thấy tiếng bước chân chạy tới gần, một người chạy tới bên cầu, đứng cách hắn không xa. Tô Vân mỉm cười, gật đầu đồng ý. Người nọ đến gần hắn, nói với giọng khá kinh ngạc: "Ngươi chính là anh chàng ở trấn Thiên Môn sao?"

    Tô Vân tò mò hỏi: "Huynh đài biết ta? Ta nghe thấy giọng của ngươi khá xa lạ."

    Người nọ hẳn là tuổi không lớn lắm, trong giọng nói có vẻ hùng hậu sau vỡ giọng, cười nói: "Bây giờ ngươi là người nổi tiếng rồi, có ai mà không biết chứ? Nghe nói ngươi giết mấy người trong thành, lại thoát được thần thông của nho sĩ tới từ trong thành lúc ở Khe Rắn, vô cùng lợi hại."

    Tô Vân khẽ nhíu mày.

    "Ta từng nhìn thấy ngươi từ xa, chỉ là không tiếp xúc với ngươi. Ngươi chưa từng gặp ta cũng là chuyện bình thường. Ta vừa mới mua một vác củi từ trên chợ về."

    Người vác củi nói: "Ta tên là Lý Nhạn Trận, Lý gia trang."

    Lúc này, bên kia cầu có người kêu lên: "Các ngươi đừng tám nhảm nữa, mau qua cầu đi, bên này bọn họ vẫn đang chờ qua cầu đấy!"

    Tô Vân giật giật lỗ tai: "Giọng của huynh đài chờ qua cầu bên kia cũng có chút xa lạ. Huynh đài, bọn ta không đủ người, không thể qua cầu!"

    Người bên kia nổi quạu: "Các ngươi đều mang theo đồ, một người nặng bằng hai người, mau qua đây đi, đừng để ta trễ buổi họp chợ!"

    Lý Nhạn Trận cười nói: "Người kia nói rất có lý. Thử xem thế nào, có thể đi qua thì đi, không được thì chờ thêm vài người nữa."

    Tô Vân đi đằng trước, Lý Nhạn Trận giục giã: "Đi nhanh chút."

    Tô Vân mỉm cười nói: "Ta là người mù, không đi nhanh được. Chi bằng ngươi đi trước?"

    Lý Nhạn Trận lắc đầu: "Ta vác củi, cầu lại nhỏ hẹp như thế này, sao vượt qua ngươi đi trước được? Đi nhanh đi nhanh lên."

    Tô Vân đi thẳng tới phía trước, thoáng chốc đã đi tới giữa cầu. Hắn lại đi tới phía trước vài bước, lúc này mặt cầu hơi đung đưa, sắp đặt xuống bờ bên kia.

    Tô Vân nhướn mày: "Lý huynh, trên cầu còn có những người khác sao?"

    Phía trước hắn có hai quái nhân mình người sừng dê, một người hạ thấp người xuống, tay cầm trường đao, một kẻ đứng phía sau, cầm kiếm vận sức chờ lao ra.

    Hai quái nhân nín thở ngưng thần, trán toát ra từng giọt mồ hôi, nhưng không tạo ra tiếng động gì, thậm chí cả tiếng hít thở của bọn họ cũng nhỏ bé đến mức không thể nhận ra.

    Đao kiếm trong tay bọn họ chĩa vào Tô Vân, mũi kiếm và đao không hề di động. Tô Vân chỉ còn vài bước nữa là sẽ tự đâm vào mũi kiếm.

    "Chỗ nào có người chứ?" Người vác củi phía sau Tô Vân nói với vẻ không vui: "Tên người mù nhà ngươi, lằng nhằng mất thời gian. Mau đi đi!"

    Đầu cầu bên kia cũng có người kêu lên: "Mau qua đây đi, ta còn phải qua cầu đi chợ đấy!"

    Tô Vân không nhìn thấy rằng người ở đầu cầu đối diện cũng là quái nhân mình người sừng dê, và người vác củi sau lưng hắn cũng là như thế.

    Tô Vân mỉm cười, nói lời xin lỗi với bọn họ, rồi nhấc chân tiếp tục chầm chậm bước đi.

    Người vác củi chớp mắt, tay phải chậm rãi rút một thanh trường đao ra khỏi bó củi. Sức của hắn ta thật lớn, tay trái chậm rãi nâng bó củi lên, thân thể hơi khom xuống, lặng lẽ đặt bó củi xuống mặt cầu mà không phát ra chút âm thanh nào.

    Cây cầu cân này rất hẹp, rộng chừng một sải bước, tạm đủ để bó củi.

    Người vác củi nhìn chằm chằm phần lưng Tô Vân, hô hấp có chút dồn dập. Hắn ta chậm rãi đứng thẳng người lên. Nhưng đúng lúc này, hắn ta chợt thấy có giao long đang lượn lờ dưới da của Tô Vân.

    Bây giờ đang là mùa thu, Tô Vân mặc thêm vài món y phục lên người, nên chỉ có thể nhìn thấy da của hắn ở chỗ cổ và mắt cá chân.

    Người vác củi sẽ không nhìn nhầm móng vuốt và đầu của giao long, nhìn một biết hết, chỉ riêng vảy vuốt thôi mà hắn ta có thể "nhìn ra" lúc này khí huyết của Tô Vân đang vận chuyển với khí thế vô cùng dữ dội!

    Khí huyết của hắn dữ dội tới mức hiện hình, hóa thành giao long, chảy ra từ trái tim hắn. Giao long uốn lượn di chuyển trên bề mặt làn da, trải rộng khắp cơ thể, tạo nên thứ sức mạnh cực kỳ hùng mạnh!

    Trong khoảng thời gian ngắn, phổi của Tô Vân có thể hô hấp lượng không khí gấp mấy lần bình thường!

    Trái tim của hắn nén ép sức mạnh cũng gấp bình thường mấy lần, làm cho tốc độ máu được bơm đi nhanh hơn hẳn!

    Sáu trăm khối cơ bắp trên khắp người hắn đã được chuẩn bị sẵn sàng, mỗi một cơ bắp co lại rồi giãn ra, dều đã cung cấp sức bật cao gấp mấy lần!

    Nếu hắn bộc phát sức mạnh của mình, ắt sẽ đáng sợ hệt như hỏa dược nổ tung!

    "Cẩn thận!"

    Người vác củi gầm lên, nhưng chữ "cẩn" vừa ra khỏi miệng hắn ta, Tô Vân đã sải bước ra, cơ thể hắn chỉ còn thiếu chút nữa là sẽ bị đao kiếm ở phía trước đâm vào.

    Dưới sự cảm ứng không khí, hai quái nhân sừng dê phía trước không tự chủ được bùng phát, đâm trường đao và trường kiếm tới phía trước.

    Cùng lúc bọn họ đâm đao kiếm ra, Tô Vân đã lùi về phía sau, né tránh được đao kiếm như hắn đã tiên đoán được sẵn từ trước. Khi lùi ra sau, hắn đã thi triển nửa chiêu Giao Long Bãi Vĩ, một chân quét ra phía sau!

    Bùm!

    Bó củi kia nổ tung, ngăn cản tầm nhìn của người vác củi.

    "Thận!"

    Khi người vác củi đứng dậy, chữ "thận" mới được rống ra. Tô Vân thò tay trái tới phía trước, khí huyết xùy xùy trào ra bên ngoài cơ thể, bốn phía quanh lòng bàn tay hình thành nên hình thái mồm của giao long.

    Chỉ nghe thấy một tiếng keng vang lên, trường đao trong tay quái nhân sừng dê bị tay trái của Tô Vân bắt lấy, lưỡi đao sắc bén thế mà lại chẳng thể làm tay hắn bị thương.

    Gầm!

    Tiếng rồng ngâm đột nhiên truyền đến, cánh tay trái của Tô Vân vặn tròn, thanh trường đao kia rung lên những tiếng leng keng, bị vặn thành bánh quai chèo. Tên quái nhân sừng dê kia hoảng sợ ra mặt, nhìn thấy cánh tay cầm đao của mình cũng bị vặn cong thành bánh quai chèo.

    Các khớp xương của hắn ta truyền đến tiếng tách tách, da thịt bị xé rách, các cơ bắp như cơ gập, cơ duỗi, cơ ngắn và cơ ngón tay đều bị vặn xoắn lại, xương cánh tay cũng quay tròn theo, đưa thứ sức mạnh xâm nhập này tới cánh tay.

    Răng rắc!

    Xương bả vai của hắn ta trật khớp, cánh tay cầm đao bị vặn cong thành bánh quai chèo lăn lộn trong chảo mỡ. Hắn ta thậm chí còn chứng kiến cơ bắp trên cánh tay mình nảy lên dữ dội, cùng mới mạch máu bung ra.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 32: Cố gắng làm thiếu niên bình thường

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Người vác củi thốt được chữ "thận" ra, Tô Vân đã thu chân đá ra sau về, đồng thời tay phải giơ ra đón lấy thanh kiếm của quái nhân sừng dê khác.

    Năm ngón tay của hắn cử động giữa không trung hệt như biến thành từng con giao long.

    Từng đầu ngón tay trên tay phải hắn dịch chuyển vật lộn trong không gian nhỏ bé trông cực kỳ linh hoạt, liên tục đánh lên thân của thanh kiếm trên tay tên quái nhân sừng dê khác, phát ra những tiếng vang leng keng.

    Long Chiến Vu Dã!

    Nếu thi triển hoàn chỉnh chiêu này thì cần cả cơ thể phối hợp nhịp nhàng, hệt như ngạc long đánh nhau với một con ngạc long khác trên cánh đồng rộng lớn. Đây là chiêu thức có thủ đoạn công kích nhiều nhất trong sáu chiêu thức Ngạc Long Ngâm.

    Tô Vân tinh luyện từ trong Ngạc Long Ngâm ra ba mươi sáu tán thủ, rồi lại biến Ngạc Long Ngâm thành Giao Long Ngâm có uy lực mạnh hơn hẳn, thứ mà mỗi đầu ngón tay của hắn đang thi triển lúc này thế mà đều là tán thủ của Long Chiến Vu Dã!

    Tán thủ thì không cần phải thi triển hoàn chỉnh chiêu thức, cũng không cần điều động cơ bắp trên toàn thân, bởi vậy nên tốc độ thi triển cũng nhanh hơn.

    Năm phát tán thủ liên tục đánh cho trường kiếm rơi khỏi tay quái nhân sừng dê kia.

    Thanh bảo kiếm kia cắm phập lên vách núi, lưỡi kiếm đâm sâu vào quá nửa, chuôi kiếm còn đang rung vang lên tiếng ong ong không ngớt.

    Quái nhân sừng dê kia đánh rớt bảo kiếm, hổ khẩu nổ tung, bèn cúi đầu lấy sừng đâm tới.

    Tô Vân dùng hai tay tóm lấy sừng của hắn ta, gần như không chút nghĩ ngợi mà lập tức nhảy vọt lên không trung, thi triển chiêu Giao Long Phiên Cổn!.

    Giao Long Phiên Cổn còn hung ác hơn cả Ngạc Long Phiên Cổn, tốc độ quay còn mãnh liệt hơn hẳn. Tên quái nhân sừng dê kia hai chân đứng trên mặt cầu, thân thể thì lại xoay tròn theo mà không thể khống chế được. Đến vòng thứ ba, bảy đốt sống trên cổ của hắn ta đã bị xoay tới rời ra, chờ khi Tô Vân tiếp đất, cổ của hắn ta đã bị vặn gãy rồi!

    Tán thủ biến hóa khó lường, mà chiêu thức hoàn chỉnh là uy lực lại càng mạnh hơn!

    Hai chân Tô Vân dừng vững vàng trên cầu đá chật hẹp. Phía sau hắn, người vác củi vung trường đao đánh bay bó củi bị Tô Vân đá văng, hắn ta nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, lòng chợt lạnh lẽo.

    Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, hai huynh đệ của hắn ta, một người chết một người bị thương, một người bị vặn gãy cánh tay, trường đao rơi dưới đất, một người khác thì bị vặn gãy cổ, xác đang trượt xuống khỏi cầu.

    Rốt cuộc xác của quái nhân sừng dê kia vô lực rơi xuống vực thẳm.

    Khóe mắt người vác củi như muốn nứt ra, hắn ta gầm lên một tiếng, dốc toàn lực thôi động khí huyết, bên ngoài trường đao thế mà hiện lên ánh sáng màu đỏ sậm. Đó là khí huyết của hắn ta trào ra khỏi cơ thể, thêm một tầng lưỡi dao khí huyết bao bọc bên ngoài binh khí.

    Thêm vào trên đao thì được gọi là đao quang, thêm vào trên lưỡi kiếm thì được gọi là kiếm quang!

    Người có thể làm được bước này thì đều đã tu thành loại thành tựu thứ ba, đã làm được đến bước khiến khí huyết hiển hóa!

    Hắn ta vừa tăng khí huyết lên mức tận cùng, Tô Vân đã cất bước đánh tới. Chỉ vài bước ngắn ngủi mà đã tạo cho hắn ta ảo giác là giao long lượn quanh cầu đá, xoay tròn người vồ tới hắn ta!

    Trên chân của Tô Vân cũng có khí huyết trào ra, hóa thành vuốt rồng. Theo bước chân của hắn, vuốt rồng đạp lên mặt cầu, đâm vào trong lớp đá, làm cho hắn có thể di chuyển thoải mái không bị cản trở!

    Sở dĩ người vác củi có ảo giác Tô Vân hóa thành giao long xoay quanh cầu đá, là vì Tô Vân thực sự không chạy một đường thẳng tắp tới phía hắn ta, mà khi thì hắn chạy bên trái cầu đá, cơ thể song hành với mặt đất, khi thì chạy sang bên phải cây cầu, khi thì đầu dưới chân trên đứng bên dưới cầu.

    Loại thân pháp kỳ dị khó lường này khiến hắn ta không biết Tô Vân sẽ tấn công từ hướng nào, bất đắc dĩ hắn ta đành phải cầm đao liên tục lùi ra sau.

    Nhưng đúng lúc này, Tô Vân từ dưới cầu lùi ra sau, xuất hiện phía sau người quái nhân sừng dê cụt tay kia.

    "Cẩn thận!"

    Người vác củi vừa thốt lên, quái nhân sừng dê cụt tay đã bị hai tán thủ giao long của Tô Vân cắt đứt một cánh tay khác, quăng xuống cầu đá.

    Dưới cầu đá vang lên một tiếng kêu dài đầy đau đớn, một lát sau mới truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

    Tô Vân cúi người nhặt thanh trường đao trên cầu lên, khẽ búng một cái, đao kêu vang rõ.

    Thanh đao này là đao trong tay quái nhân sừng dê cụt tay, bị hắn ta đánh rơi xuống mặt cầu. Trường đao lại bị Tô Vân sử dụng Giao Long Phiên Cổn vặn thành hình bánh quai chèo.

    Nhưng khi Tô Vân cong ngón tay búng một cái, kình lực rót vào thân đao, thân đao bị vặn thành bánh quai chèo lập tức giãn ra, khôi phục như lúc ban đầu.

    Người vác củi rống lên giận dữ, múa đao vọt tới, lạnh lùng nói: "Gặp kẻ thù nơi đường hẹp, kẻ mạnh thắng! Trên cây cầu hẹp này, nơi rộng tấc vuông, giữa ngươi và ta, chỉ có một người sống sót rời khỏi đây!"

    Khí thế của hắn ta vô cùng mãnh liệt, khí huyết hình thành hình thái hỏa điểu nhào tới ở phía sau người.

    Loại khí thế sinh tử bác sát này có thể nói là rất thảm thiết!

    Tô Vân cầm đao, lẳng lặng đứng trên đầu cầu, trong đầu không khỏi hiện ra dị tượng thanh tiên kiếm bay tới.

    Hắn rung thanh trường đao trong tay, lấy đao làm kiếm mà đâm ra.

    Một kiếm này đánh thẳng qua ánh đao của người vác củi, không hề gặp phải trở ngại gì, xùy một tiếng đâm vào cổ họng hắn ta.

    Đao pháp của người vác củi rất tinh thâm, nhưng hoàn toàn không thể chạm vào một kiếm này của hắn, bị kiếm đó đâm thủng cổ họng, trong mắt không khỏi toát lên vẻ mờ mịt.

    Bịch.

    Thi thể của hắn ta ngã xuống, đồng thời cầu đá khẽ rung lên, đầu cầu đập sầm xuống vách núi bên kia.

    Thời gian khi cầu đá hạ xuống bờ bên kia, đến khi đầu cầu chạm vào vách núi, chỉ dài chừng mấy nhịp thở. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trận đánh giáp lá cà trên cầu đã phân rõ sống chết.

    Từ lúc Tô Vân cất bước dụ ba người kia chủ động tấn công làm lộ thân phận, đến khi ba người kia lần lượt chết đi, kỳ thật chỉ xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi đầu cầu hạ xuống mà thôi.

    "Vẫn không có người nào tiếp được một kiếm này..."

    Sắc mặt Tô Vân đầy buồn bã, hắn thầm than một tiếng, xoay người rút trường đao rồi ra sức đâm xuống.

    Trường đao cắm sâu vào bên chân tên quái nhân sừng dê cuối cùng ở bờ bên kia, đuôi của thanh đao rung lên tiếng ong ong.

    Quái nhân sừng dê kia không dám động đậy chút nào.

    Tô Vân cất bước xuống khỏi cầu đá rồi đi đến trước mặt người kia, cách hắn ta một thanh trường đao ở giữa.

    Thiếu niên giơ tay phải lên trước mũi ngửi, mày khẽ cau lại, hắn ngửi được mùi máu tươi, hiển nhiên ban nãy có giọt máu bắn lên tay hắn.

    Đó là một giọt máu trong suốt, ánh lên màu hồng ngọc, rơi trên mu bàn tay hắn.

    Tô Vân giơ tay túm lấy cổ áo của tên quái nhân sừng dê, kéo sang bên này.

    Quái nhân sừng dê hoảng sợ, không dám cử động.

    Tô Vân lại xoa mạnh tay lên quần áo của quái nhân sừng dê để xóa đi vết máu, rồi mới thả hắn ta xuống.

    "Ta là người mù, ta không muốn sau khi về người trên trấn nhìn thấy có máu trên người ta, bọn họ sẽ lo lắng."

    Tô Vân không nhanh không chậm nói: "Ta vẫn còn là một đứa trẻ, ta vẫn rất cố gắng làm một thiếu niên bình thường, ít nhất là thiếu niên bình thường trong mắt người khác. Các ngươi tới từ trong thành?"

    Trán của quái nhân sừng dê kia toát đầy mồ hôi lạnh, hắn ta vội vã gật đầu lia lịa.

    Hắn ta bỗng chợt nhớ ra là Tô Vân không nhìn thấy, bèn vội nói: "Đúng vậy! Bọn ta tới từ thành Sóc Phương. Kỳ thật bọn ta cũng tới từ Thiên Thị viên, mấy năm trước vào thành mưu sinh, lúc nào cũng có đi quan học, học được chút bản lĩnh..."

    "Thảo nào." Tô Vân chợt hiểu ra: "Công pháp và cách vận dụng chiêu thức của các ngươi đều rất thô thiển, hiển nhiên là vì các ngươi bỏ học quá sớm, không được danh sư chỉ dạy, không biết vận dụng công và pháp. Kẻ thuê các ngươi tới giết ta là người của Đồng gia?"

    Quái nhân sừng dê kia cười làm lành đáp: "Đúng là Đồng gia."

    "Cho các ngươi bao nhiêu tiền?" Tô Vân hỏi.

    "Một trăm đồng Ngũ thù, là tiền đặt cọc. Sau khi thành công sẽ cho thêm hai trăm nữa."

    "Lấy ra đây."

    Quái nhân sừng dê kia móc ra một túi tiền nhỏ. Tô Vân nhận lấy rồi đếm.

    "Thừa rồi."

    Hắn lấy ra mười đồng Ngũ thù trả lại cho quái nhân sừng dê: "Đồng gia dùng số tiền này thuê các người giết ta, tiền thuộc về ta, đây là công bằng, không tính là ta cướp các ngươi. Nhiều hơn thì ta không cần. Hai trăm Ngũ thù còn lại, ta sẽ tự mình đến cửa bái phỏng Đồng gia, tự mình đòi."

    Hắn cất túi tiền đi, quay người đi về phía trấn Thiên Môn.

    Quái nhân sừng dê kia ngẩn ra, nắm chặt số đồng Ngũ thù trong lòng bàn tay, đột nhiên kêu to: "Ngươi nhìn thấy bọn ta như thế nào?"

    Tô Vân không hề dừng bước lại, giọng nói truyền đến: "Phía đông cầu cân không có Lý gia trang, cũng không có họ Lý. Ta tới cầu cân này quá nhiều lần, biết cầu này cần bao nhiêu người mới đè đầu cầu xuống. Ta đi đến chính giữa cầu là biết trên cầu không chỉ có hai người.'

    Giọng hắn xa dần: "Điều quan trọng hơn là, ta nhìn đồ không bằng mắt. Các ngươi dù che giấu rất tốt, nhưng khí huyết vẫn còn lưu động, hơn nữa lại học cùng một loại công pháp, bởi vậy ta có thể phát hiện các ngươi, nhìn thấu các ngươi. Các ngươi để lộ quá nhiều sơ hở."

    "Quá nhiều sơ hở?"

    Quái nhân sừng dê lẩm bẩm: "Xưa nay bọn ta chưa thất thủ bao giờ, nhưng hiện giờ lại mất đi ba cao thủ chỉ trong thời gian ngắn... Tên nhóc người mù này thật sự bị mù sao? Hắn còn là một đứa trẻ? Quái vật! Hắn là quái vật!"
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 33: Ắt phải nghiên cứu nó

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tô Vân quay trở lại trấn Thiên Môn. Trước khi bước vào Thiên Môn, hắn cẩn thận ngửi mùi trên người, bảo đảm không có mùi máu tươi thì mới đi vào trong trấn.

    "Thằng nhóc con làm chuyện xấu rồi!"

    Hắn vừa mới bước vào trong trấn, đầu đã bị đánh trúng, một hòn đá nhỏ từ bên chân hắn lăn ra xa.

    Tô Vân ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười tỏa nắng mà chỉ thiếu niên mới có: "Khúc bá, bá nói xấu ta rồi."

    Khúc bá vẫn giống hệt lúc thường, leo lên Thiên Môn đục đẽo điêu khắc cho Thiên Môn.

    Lão buông dùi đục xuống, cười nói: "Thằng nhóc con trông giống hệt tiểu hồ ly ăn trộm gà, lén la lén lút, còn nói là không làm chuyện xấu?"

    Lão ngồi trên giàn, thản nhiên nói: "Trên người ngươi còn có mùi máu tươi, không lừa được ta đâu. Lên đây, chúng ta nói chuyện."

    Tô Vân chần chừ một chút.

    Trong tất cả các dân ở trấn Thiên Môn này, hắn thân thiết với Khúc bá nhất. Nhưng từ sau khi hắn vô tình mở tính linh của Thiên Môn tiến vào thế giới kia, nhìn thấy thi thể của Khúc bá ở nơi đó, hắn bắt đầu dần xa cách Khúc bá.

    Trước kia hắn thường xuyên leo lên giàn giáo nghe ông lão kể mấy câu chuyện kỳ quái, ví dụ như chợ quỷ đêm khuya, hay ví dụ như rồng rơi khỏi bầu trời, những chuyện ấy đều khiến hắn sợ tới mức tối về ngủ không yên.

    Tô Vân leo lên giàn giáo, đi tới cạnh Khúc bá.

    "Thiên Thị viên này là một nơi rất tuyệt."

    Khúc bá nằm ngửa mặt lên trời, gối hai tay dưới đầu, nói: "Thiên Thị là thành thị trên bầu trời, viên là thành quách, theo truyền thuyết thì Thiên Thị viên của chúng ta là thành phố trên trời rớt xuống trần gian. Bởi vậy nơi đây luôn xảy ra những chuyện rất kỳ quái. Nhóc con, mắt ngươi sắp khỏi rồi chăng?"

    Tô Vân cũng nằm xuống, tầm mắt hắn vẫn là một mảng tối tăm, không nhìn thấy bầu trời bao la bên trên trấn Thiên Môn: "Sắp khỏi rồi. Nếu ta dốc sức cổ động khí huyết là có thể đẩy lui được thứ đã chặn con ngươi trong mắt ta lại, nhưng chỉ giữ được một thời gian ngắn. Nhưng nếu ta tu luyện Hồng Lô Thiện Biến đến tầng thứ sáu, như vậy bóng dáng tiên kiếm kia sẽ không cách nào che lấp con ngươi của ta được nữa."

    "Cái người tên là Cầu Thủy Kính kia, là một kẻ rất có tài." Khúc bá cười: "Mai sau mắt ngươi khỏi hẳn, nếu nhìn thấy gì kỳ quái, nhất định đừng có kinh ngạc. Bởi vì nơi đây là Thiên Thị viên, là nơi quái lạ nhất trên đời này."

    Tô Vân lặng lẽ gật đầu, sắc mặt đầy bình tĩnh.

    Hắn nhìn thấy thi thể của Khúc bá trên cầu đá ở thế giới kia, sở sĩ Khúc bá nói như thế là sợ mắt hắn khỏi rồi thì hắn sẽ không thể chấp nhận được chân tướng mà mình nhìn thấy.

    Khúc bá lại nói tiếp: "Theo truyền thuyết thì Thiên Thị viên là thành thị nơi thần tiên sinh sống, không biết nó rơi từ đâu vào thế gian, cũng không rõ vì sao lại rơi vào thế gian. Có rất nhiều người muốn tìm được bí ẩn trường sinh ở đây, tìm được con đường thành tiên, nhưng tất cả đều mất công vô ích."

    Lão ngồi dậy, bùi ngùi nói: "Từ xưa đến nay biết bao nhiêu vương hầu quý tộc, thế hệ này rồi thế hệ khác, tất cả đều hóa thành bụi đất. Bọn họ xây mộ của mình ở đây mới mong muốn được trường sinh, cuối cùng cũng chỉ là một nắm đất khô mà thôi."

    Lão nhặt dùi đục lên tiếp tục điêu khắc Thiên Môn: "Nhóc con, sáu năm trước Sầm lão đưa ngươi tới dây, nói việc mắt ngươi mù là có liên quan tới bọn ta, trấn Thiên Môn nợ ngươi, cần phải nuôi ngươi lớn, không được để ngươi chết ở ngoài kia. Sầm lão là tiền bối, bọn ta cũng đồng ý với điều này. Cách đây không lâu Sầm lão đã đi rồi, mắt ngươi cũng sắp được khôi phục thị lực, chờ khi mắt ngươi khỏi rồi, bọn ta không nợ nần gì ngươi nữa. Khi đó chính là lúc ngươi nên rời đi."

    Tô Vân hơi ngẩn ra: "Khúc bá..."

    Khúc bá thản nhiên nói: "Trên người ngươi có khí sát phạt, ngươi đã trưởng thành rồi. Mấy ngày nay ta thấy ngươi giải quyết nguy hiểm, quyết đoán và dứt khoát, tâm thái của ngươi cũng trưởng thành rồi. Chờ khi nào mắt ngươi lấy lại được thị lực, ngươi sẽ là người lớn, không cần bọn ta chăm sóc nữa, không còn là thằng nhóc con nữa. Xuống đi."

    Tô Vân hơi ngẩn ra: "Khúc bá vẫn luôn âm thầm trông nom ta? Bá ấy biết mấy ngày nay ta gặp nguy hiểm..."

    Lòng hắn tràn đầy cảm động, lặng lẽ bò xuống khỏi giàn giáo: "Kỳ thực ta luôn nhận ơn huệ từ Khúc bá. Ở trấn Thiên Môn Khúc bá chăm sóc ta, ở trong thế giới kia ta cũng có thể gặp được tiên đồ bên di thể của bá, đạt được kỳ ngộ to lớn, thực lực mới có thể tăng vọt. Khúc bá là người hay quỷ thì có liên quan gì chứ?"

    Hai ngày sau, nguyên khí trong cơ thể như lò lửa trắng tuyền, hắn đã tu luyện Hồng Lô Thiện Biến tới tầng thứ năm.

    Chức năng cơ thể hắn lại càng mạnh hơn, trái tim hệt như một lò lửa luôn cháy mọi lúc, cung cấp lượng máu hùng hậu cho cơ thể, phổi lại như chiếc máy quạt gió cực lớn, có thể thổi bùng lò lửa bất cứ lúc nào, làm cho khí huyết tràn đầy hơn mấy lần.

    Cơ thể hắn cũng dần cường tráng hơn, cũng có thể cất chứa càng nhiều khí huyết trong cơ thể hơn.

    Tay chân hắn có thể khiến khí huyết hiển hóa ra móng vuốt giao long, không cần dùng Thần Tiên Tác cũng có thể chạy như bay trên vách núi dựng đứng.

    Mỗi khi hắn thôi động khí huyết vận chuyển tới đôi mắt, hắn thậm chí còn cảm nhận được dấu ấn tiên kiếm lỏng ra, dường như có thể bị khí huyết của hắn đẩy ra bất cứ lúc nào.

    Chỉ cần đẩy lùi được dấu ấn tiên kiếm trong mắt, hắn có thể nhìn thấy chân tướng của trấn Thiên Môn.

    Tô Vân vẫn luôn do dự, chưa có làm như vậy.

    Hắn vẫn rất muốn chữa khỏi đôi mắt của mình, vẫn rất muốn rời khỏi trấn Thiên Môn vào thành đi học, nhưng khi thật sự đến ngày đó rồi, hắn vẫn do dự.

    Không phải là hắn không muốn trưởng thành, mà là hắn không muốn rời khỏi mảnh đất quê hương này, rời khỏi những con người đáng yêu ở nơi đây.

    Thậm chí hắn còn có chút sợ hãi và mâu thuẫn với việc nhìn thấy chân tướng về trấn Thiên Môn.

    Nhưng theo việc tu luyện của hắn, tu vi của Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ năm cứ thế dâng cao, khí huyết của hắn càng lúc càng hùng hậu.

    Chờ khi khí huyết lò lửa của hắn tăng lên tầng thứ sau, lò lửa hóa thành màu lam, bất kể là hắn có muốn hay không, khí huyết hùng mạnh đều tràn vào trong mắt hắn, làm cho dấu ấn tiên kiếm không thể che lấp con ngươi của hắn nữa.

    Dấu ấn tiên kiếm và dấu ấn trấn Thiên Môn không phải vì thế mà biến mất, chúng vẫn ở lại trong con ngươi của hắn, nhưng đã không còn ảnh hưởng được tới thị lực của hắn nữa.

    Cầu Thủy Kính là một người phi thường, ông phán đoán bệnh mắt của Tô Vân cực kỳ chính xác, không thẹn với đánh giá của cư dân trấn Thiên Môn dành cho ông.

    Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly trở về từ trấn Hoang Tập. Cuộc sống của Tô Vân trở lại như ngày trước, ngày nào cũng dậy sớm, quay mặt về mặt trời mọc trên mặt biển rộng lớn tu luyện, sau đó cùng đám hồ ly săn bắn kiếm ăn, lại tới vườn rau của Ngưu gia trang trộm rau. Nếu buổi tối mà có ánh trăng thì sẽ đi thu thập tinh hoa mặt trăng.

    Thi thoảng bọn họ còn chạy tới Khe Rắn bắt cá. Hiện giờ Khe Rắn đã không có Cả Thôn Ăn Cơm nên nó trở nên an toàn hơn rất nhiều, thôn dân của Hoàng thôn và thôn Lâm Ấp đều dám tới đây hoạt động.

    Cá ở Khe Rắn rất quý hiếm, bởi vì gần Táng Long lăng, nghe đồn là có huyết mạch của rồng, ít mà lại ngon, mùi vị thực sự rất tuyệt vời, chỉ cần bỏ vào nồi hấp chín rồi thêm hành lá, rưới chút dầu sôi là đã thành món ngon khiến người ta chảy nước miếng rồi.

    Điều kỳ lạ nhất là, ăn cá ở Khe Rắn sẽ khiến người ta cảm thấy khí huyết sục sôi, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn trước rất nhiều.

    "Thảo nào Cả Thôn Ăn Cơm vẫn luôn chiếm cứ chỗ này, hóa ra là do lũ cá." Hoa Hồ hâm mộ không thôi.

    Mấy ngày nay tốc độ tu luyện của bọn họ cũng nhanh hơn hẳn, Hoa Hồ đã tu luyện Hồng Lô Thiện Biến tới tầng thứ năm, ba tiểu hồ ly cũng đã tu luyện tới tầng thứ tư. Hiển nhiên cá ở Khe Rắn đã giúp ích cho bọn họ không ít.

    Tô Vân cũng từ từ đến gần Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ sáu, thi thoảng hắn sẽ cảm giác được khi khí huyết tràn vào trong đôi mắt thì mơ hồ thấy được một thanh tiên kiếm xoay tròn trên không trung.

    Khí huyết của hắn tăng lên kéo theo thanh tiên kiếm này càng rõ ràng hơn, ngoài ra dấu ấn của trấn Thiên Môn cũng ở trong mắt hắn.

    Còn cả tám tháp cổng triều thiên kia cũng dần trở nên rõ nét.

    Trong mắt hắn, ngoài trấn Thiên Môn ra thì còn có Bắc Hải, một cột nước vô cùng to lớn, cao không biết bao nhiêu dặm, xoáy tròn lên nối với thế giới trên trời kia.

    Rất nhiều con thuyền lướt trên Bắc Hải sóng to gió lớn, có thuyền thì chạy trên cột nước, di chuyển giữa những con sóng dữ, thẳng tới thế giới kia.

    Đây cũng là cảnh tượng cuối cùng mà Tô Vân nhìn thấy sáu năm trước

    Trong khe núi của Táng Long lăng, Tô Vân nhắm mắt lại. Cảnh tượng này khắc trong con ngươi của hắn, mặc dù có nhắm mắt thì cũng không thể xóa đi được.

    "Tiểu Vân ca, mau lại đây nào!" Hồ Bất Bình vẫy gọi ở phía trước.

    Tô Vân mở mắt ra, bước đi. Mỗi khi màn đêm kéo tới, Táng Long lăng sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm, long linh xuất hiện, bay lượn xung quanh hài cốt của mình. Khí huyết hùng mạnh đè ép xuống sẽ đóng kín các giác quan của bọn họ, có chết thì cũng không biết mình chết như thế nào.

    Nhưng vào ban ngày long linh sẽ biến mất, nơi đây trở nên rất an toàn.

    Cứ ban ngày là Tô Vân và bốn hồ yêu sẽ tới đây "nghiên cứu xương rồng" trông rất ra dáng.

    Truy nguyên chính là sự tinh diệu của tu hành.

    Năm đó "học huynh dẫn đội" đã dẫn đám sĩ tử Thiên Đạo viện tới đây nghiên cứu xác rồng, lĩnh ngộ ra mười sáu cuốn pháp môn. Bọn họ có thể tìm hiểu ra công pháp thần thông tuyệt diệt, Tô Vân và đám người Hoa Hồ tin là mình cũng có thể làm được.

    Chỉ là lúc này xác rồng đã không còn lớp da thịt, chỉ còn lại bộ xương, cho nên bọn họ chỉ có thể đến "nghiên cứu xương rồng".

    Bọn họ đều tu luyện Ngạc Long Ngâm, lại được quan sát quá trình Cả Thôn Ăn Cơm tiến hóa làm giao long, Tô Vân lại còn chuyển Ngạc Long Ngâm thành Giao Long Ngâm, Hoa Hồ đang trong quá trình lột xác, cho nên nghiên cứu xương rồng rất quan trọng với bọn họ.

    Trong bức tiên đồ ở thế giới kia, Tô Vân đã có được hình thái và thần vận của giao long, khi quan sát Cả Thôn Ăn Cơm lột xác thành giao long thì hắn đạt được khí huyết của giao long, nhưng hắn lại chưa nhìn thấy các cơ quan như xương cốt, cơ bắp, vân da, kinh lạc, gân mạch và lục phủ ngũ tạng bao giờ.

    Hiện giờ bộ xương rồng bày ra trước mặt, đương nhiên không thể bỏ qua.

    Tục ngữ nói vẽ da dễ hơn là họa cốt, kỳ thật khó là ở chỗ người bình thường không thể tiếp xúc được với xương cốt. Ví dụ như quan tưởng các loại thú dữ như mãnh hổ hay ngạc long, thậm chí là yêu vật, người bình thường chỉ có thể nhìn từ xa, nếu để thú dữ phát hiện, quá nửa là sẽ khó chạy thoát được.

    Nhưng truy nguyên lại cần quan sát ở cự ly gần, quan sát tinh khí thần, rồi cử chỉ hành vi, thậm chí còn phải mổ xẻ thú dữ, trong lúc chúng còn sống mà quan sát hoạt động các cơ quan nội tạng trong cơ thể, hiểu rõ nguyên lý, nhận rõ sự ảo diệu, lại còn phải quan sát động thái của xương cốt khi chúng hoạt động. Đối với người bình thườn mà nói, đây là chuyện bọn họ hoàn toàn không thể làm được.

    Với sĩ tử thì lại vô cùng nguy hiểm, chỉ có danh sư chỉ dạy, hoặc các gia tộc đại phiệt có tài lực to lớn thì mới có thể học được tinh túy.

    Nhưng loại thần vật mà chỉ tồn tại trong truyền thuyết thần thoại như chân long, mặc dù là danh sư hay thế gia đại phiệt thì cũng thường chỉ có thể sử dụng tượng hoặc tranh vẽ để dạy sĩ tử, chứ hoàn toàn không thể tìm được dù chỉ một con chân long.

    Trước mặt Tô Vân hiện giờ chính là bộ xương của chân long!

    "Đào nó ra đi!"

    Hoa Hồ đứng trước Táng Long lăng, hăm hở lệnh cho đám tiểu hồ ly: "Đào ra để nghiên cứu!"
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 34: Thấy lại ánh sáng

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đào ra bộ xương rồng ở Táng Long lăng này là một công trình đồ sộ. Con chân long này từ đầu tới đuôi phải dài tới trăm thước, vả lại bên trên còn mọc đầy cây cối bụi cỏ, bọn họ cần đào đất đá, dọn dẹp cây cỏ từng chút một.

    Tô Vân và bốn con hồ yêu cứ mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Bọn họ mất hơn một tháng mới dọn dẹp sạch sẽ Táng Long lăng, làm cho xương rồng hoàn toàn hiển lộ ra ngoài.

    Trong thời gian đó, Tô Vân còn tranh thủ thủy triều ở Bắc Hải dâng cao chạy ra bờ biển vài lần, bắt lấy ít cua Thanh Hồng mang đi đổi tiền.

    Cuối tháng chín, gió biển có chút se se lạnh, đến tháng mười thì nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống, gió thu mang theo sự xơ xác tiêu điều. Nhưng trấn Thiên Môn lại không hề lạnh buốt chút nào. Nơi này gần với Táng Long lăng, mà xung quanh Táng Long lăng có rất nhiều suối nước nóng. Đầm Ngạc Long chính là một suối nước nóng rất lớn, khiến cho nơi đây bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân.

    Đầm Ngạc Long cũng là một khu bảo địa, nuôi sống rất nhiều ngạc long.

    Suối nước trong Táng Long lăng cũng ấm áp, tới lúc giao mùa thu đông, nó còn toát ra hơi nóng hừng hực.

    Tô Vân và bốn hồ yêu đứng ở trên cao của Táng Long lăng, đưa mắt nhìn toàn cảnh của bộ xương rồng trong khe núi.

    Tô Vân thôi động Hồng Lô Thiện Biến, phát động khí huyết, cẩn thận khống chế đưa khí huyết vào trong mắt. Bên trong con ngươi của hắn, dấu ấn tiên kiếm và trấn Thiên Môn xoay tròn, lui ra xung quanh.

    Dần dần, tầm mắt hắn từ một mảng tối om mà dần có ánh sáng chiếu tới, từ mơ hồ dần trở nên rõ nét.

    Tô Vân tham lam nhìn ngắm Táng Long lăng, nhìn bộ xương rồng nằm bò trong khe núi, nhìn từng cành cây cọng cỏ, nhìn hai tòa nhà ở đầu và đuôi rồng. Hắn lại quay người quan sát những bia đá nằm rải rác trên các sườn núi, cuối cùng hắn dừng mắt nhìn đám tiểu hồ ly bên người.

    Tuy hắn không kiên trì được lâu là phải nhắm mắt lại để khôi phục nguyên khí, nhưng cảm giác khi lại nhìn thấy ánh sáng quả thực rất tuyệt vời.

    Tô Vân vái lạy với bộ xương rồng, rồi đứng dậy, chỉ vào bộ xương rồng trong khe núi, hăm hở cười vang nói: "Nghiên cứu nó!"

    Bốn con hồ yêu cũng vái lạy bộ xương rồng, cười ha ha, hét lên: "Nghiên cứu nó!"

    Bọn họ đầu tiên là bắt đầu với toàn cảnh của bộ xương, quan sát thần vận của bộ xương rồng từ các góc độ khác nhau, lấy khí huyết để mô phỏng kết cấu của chân long.

    Tô Vân thậm chí còn lấy Thần Tiên Tác ra leo lên không trung, theo góc độ từ trên nhìn xuống để quan sát hướng đi và vị trí vuốt rồng.

    Sáu ngày sau, bọn họ tới gần, quan sát cẩn thận cấu tạo khung xương của rồng, từ xương cùng, xương đùi, xương ngón chân, màng xương mũi, xương đầu vân vân, thậm chí Tô Vân còn quan sát cả mặt cắt tủy xương của chân long để nghiên cứu kết cấu bên trong của nó.

    Mặt cắt tủy xương này hẳn là do nhân ma tạo ra. Nhân ma sử dụng lực phá hoại vô cùng khủng bố đánh cho chân long bị thương hơn mười chỗ, làm cho chân long bị thương nặng, không chữa trị được mà chết.

    Mấy ngày nay Tô Vân và bốn con hồ yêu còn ăn uống luôn ở trong Táng Long lăng, hết sức tập trung nghiên cứu. Chỉ khi mặt trời lặn xuống, long linh xuất hiện thì bọn họ mới rời khỏi Táng Long lăng. Cầu các đạo hữu donate ủng hộ dịch giả tăng tốc độ ra chương.

    "Xương cốt của rồng nhiều hơn của con người chúng ta rất nhiều. Cơ thể người chỉ có hai trăm khúc xương, mà bộ xương rồng thì đã có tới một nghìn lẻ sáu khúc!

    Tô Vân nhìn phần phía dưới của rồng, sắc mặt đỏ bừng lên: "Ngay cả chỗ đó cũng mọc xương, hơn nữa còn có gai ngược ở dạng vảy."

    Hai ngày gần đây, bọn họ đã không thể tìm hiểu được nhiều tri thức hơn từ bộ xương rồng nữa.

    Đây cũng là vì bọn họ tích lũy chưa đủ.

    Tích lũy không đủ, dù có của cải tài nguyên giá trị tiền tỷ đặt ở trước mặt cũng không nhìn ra, mặc dù bước vào núi vàng núi bạc cũng sẽ về tay trắng.

    Xương rồng thật sự có chứa quá nhiều điều huyền diệu, mà lại còn sâu xa khôn cùng. Tô Vân và đám người Hoa Hồ theo học ở trường làng của Dã Hồ tiên sinh đã nhiều năm, nhưng vẫn thua kém sĩ tử Thiên Đạo viện, bọn họ chỉ có thể đạt được mấy thứ hạn hẹp từ hình thái cấu tạo xương rồng, chứ không thể đạt được thứ huyền diệu hơn.

    Dù vậy Ngạc Long Ngâm và Giao Long Ngâm của bọn họ cũng đã thay đổi hoàn toàn!

    Hoa Hồ là người đầu tiên đã chuyển biến được Ngạc Long Ngâm sang Giao Long Ngâm. Giao long của hắn trông rất sống động, giống thật như đúc, về hình thái thần vận thì không kém giao long của Tô Vân là bao. Mặc dù hắn ta còn thiếu sót, không bằng Tô Vân, nhưng số sĩ tử có thể làm được như Hoa Hồ lại không nhiều.

    Ba tiểu hồ ly kia cũng tiến bộ không ít, theo sát Hoa Hồ.

    Ban đầu Giao Long Ngâm của bọn họ đều chỉ là bề ngoài chứ không có xương cốt, nay đã có xương, uy lực của Giao Long Ngâm đã đột ngột tăng vọt!

    "Chân long có nhiều xương như vậy, xương cốt nối liền với cơ bắp, cũng tức là gân mạch và cơ bắp trong cơ thể chân long nhiều gấp năm lần hơn con người!

    Tô Vân không khỏi giật giật da đầu, cơ thể người và rồng khác biệt cũng không chỉ đơn giản là năm lần như vậy.

    Mật độ xương của rồng gấp năm lần con người, số lượng xương rồng và gân mạch cũng gấp năm lần con người, cơ bắp gấp năm lần, khí tức gấp năm lần, tốc độ máu chảy cũng cấp năm lần, những con số này không phải là hợp lại, mà là nối tiếp nhau.

    Vả lại Tô Vân còn chưa tính toán chênh lệch về các loại nội tạng như tim gan phổi thận. Nếu tính thêm cả những thứ này, sự chênh lệch giữa người và rồng còn lớn hơn nữa.

    "Điều có thể rút ngắn sự chênh lệch giữa con người và rồng, chỉ có bộ não linh hoạt mà thôi."

    Tầm mắt của thiếu niên dần rơi vào bóng tối, hắn khẽ nhắm mắt lại: "Đây là nguyên nhân khiến con người đứng đầu vạn vật. Khi mọi mặt về cơ thể không bằng rồng, vậy thì thông qua nghiên cứu làm cho mình nắm giữ điều kỳ diệu về sự mạnh mẽ của rồng, làm cho rồng biến thành các chiêu thức của mình, biến thành thần thông của mình, tăng cường cơ thể của mình."

    Quần áo của hắn khẽ rung, tiếp theo lồng ngực phồng lên xẹp xuống với biên độ càng lúc càng lớn.

    Gầm!

    Gầm!

    Từ trong lồng ngực hắn truyền tới từng tiếng rồng ngâm, chỉ thấy lưng hắn càng lúc rộng, đột nhiên kình lực mạnh mẽ làm nổ tung áo của hắn.

    Đám hồ yêu hoảng sợ, chỉ thấy từng thớ cơ bắp trên lưng Tô Vân hiện lên những hàng hoa văn dựng thẳng, hệt như những cây xương sườn cắm chéo lên cột sống!

    Lưng hắn cũng rộng gấp đôi bình thường, đường nét cơ bắp sau lưng cũng nhiều hơn bình thường, lại thêm những gân lớn nổi lên, những mạch máu gồ lên, làm cho phần lưng Tô Vân bày biện ra một loại vẻ đẹp đầy bạo lực!

    Bộp...

    Hình xăm rồng chợt xuất hiện, giao long giương nanh múa vuốt chạy trên lưng hắn, chậm rãi duỗi mình nằm bò trên lưng hắn.

    Nhưng so với hình xăm rồng lúc trước, lần này đuôi rồng vòng ra ngoài, đầu rồng ở chính giữa, còn cả lưng vượn eo ong của Tô Vân thì trông hệt như một bức rồng uốn lượn trên đỉnh núi vậy.

    "Tiểu Vân là vận dụng xương sườn của chân long lên người mình rồi!"

    Hoa Hồ lập tức nhìn ra huyền cơ, Tô Vân không mọc ra xương sườn của chân long, mà chỉ lấy khí huyết bắt chước xương sườn chân long, tăng gấp đôi số lượn xương sườn của mình.

    Không chỉ như vậy, hắn còn dùng khí huyết bắt chước thêm nhiều cơ bắp, gân mạch!

    Hắn chưa giải phẫu chân long, chỉ là dựa vào bộ xương rồng để suy đoán những cơ bắp và gân mạch kia, nhưng dù vậy thì điều này cũng khiến sức mạnh của hắn tăng vọt lên.

    Tô Vân tản khí huyết đi, cơ thể trở lại bình thường, cơ mặt của thiếu niên giật giật, Hoa Hồ vội nói: "Tiểu Vân, khí huyết của đệ mất à?"

    "Không phải, là lại ít đi một bộ y phục rồi." Mặt Tô Vân đầy vẻ nuối tiếc, mặt trước của áo của hắn vẫn hoàn hảo, nhưng phần lưng thì đã rách rưới tua rua, rất mát mẻ.

    "Ta tự để dành hai bộ đồ mới để vào thành, nếu giờ mặc luôn, lúc vào thành sẽ không còn mới nữa." Thiếu niên buộc chỗ vải rách sau lưng lại một chỗ, nói: "Sẽ bị người trong thành cười cho."

    Gió lạnh buốt xương tủy thổi thốc qua khe núi, vang lên tiếng ù ù hệt như tiếng kèn vào đông. Khi đám người Tô Vân ra khỏi Táng Long lăng, tuyết bắt đầu rơi.

    Tuyết còn chưa rơi xuống Táng Long lăng thì đã bị hơi nóng hừng hực làm tan chảy thành mưa vẩy xuống, rơi lên người bọn họ, mang theo cảm giác lành lạnh.

    Càng ra ngoài thì trời càng lạnh. Đám người Tô Vân và Hoa Hồ vội vàng trở lại trấn Thiên Môn. Tô Vân cố nhịn lắm, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được, phải đổi bộ đồ mới luôn.

    Trấn Thiên Môn chịu ảnh hưởng từ Táng Long lăng, tuyết vẫn chưa rơi, chỉ là có mưa phùn. Nhưng bên ngoài trấn thì tuyết trắng nhanh chóng phủ kín mặt đất, ngay cả trên cây cối đều phủ trắng tuyết, hệt như quấn trong đồ màu trắng vậy.

    Sáng hôm sau, Tô Vân tỉnh dậy, hắn mặc đồ rồi đẩy cửa đi ra. Một cơn gió lạnh thổi thốc lên mặt, xua tan sự khô nóng trên người.

    Đám hồ yêu Hoa Hồ đều không ở nhà. Tô Vân mở cổng gỗ ra, đưa mắt nhìn quanh, mặt đất của trấn Thiên Môn ướt sũng nước, trên bầu trời đầy những mây đen âm u. Mà phía xa xa, tuyết trắng mênh mông che khuất cả núi rừng, che cả cây và cả đường đi.

    Bên ngoài trấn truyền tới tiếng chim hót, Tô Vân nhìn thấy có mấy con chim to bằng nửa người đang đứng dưới gốc cây đằng xa, mà dưới tán cây cách đó không xa, có mấy con hồ ly đang đi săn trong ụ tuyết.

    Con dẫn đầu chính là Hoa Hồ, nghiêng đầu ngồi chồm hổm trên tuyết, thi thoảng lại quan sát bốn phía. Đột nhiên hắn như thấy được con mồi dưới đất đang đào tuyết để di chuyển, liền nhảy vọt lên, đầu dưới chân trên mà bổ nhào xuống.

    Đầu của hắn chui sâu vào trong lớp tuyết dày, chỉ để lộ cái đuôi to đùng bên ngoài.

    Đuôi kia còn không thành thật vẫy hai cái.

    Hoa Hồ chui ra khỏi đống tuyết, mũi bị đụng tới chảy máu, hẳn là đâm vào tảng đá nào đó dưới lớp tuyết, nhưng trong miệng hắn lại đang gặm một con chuột đất tranh thủ tuyết ra ngoài kiếm ăn.

    Đây là thứ mà đám hồ ly ở Thiên Thị viên thích ăn nhất.

    Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình và Thanh Khâu Nguyệt cũng học theo, có đôi khi may mắn bắt được chuột, có đôi khi lại khiến mình đụng trúng đá máu mũi chảy ròng ròng.

    Tô Vân nhìn cảnh đó, lòng đầy bình yên.

    Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên giật mình: "Mắt của ta..."

    Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, đôi mắt của hắn đã lấy lại được thị lực.

    Trong cơ thể hắn, lửa trong lò hừng hực bốc cháy, chia làm sáu tầng, lửa của tầng ngoài cùng là màu lam thuần.

    Hắn đã tu luyện Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên đến tầng thứ sáu từ lúc nào không biết.

    Hắn cần phải đi rồi, cần phải rời khỏi trấn Thiên Môn rồi.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 35: Anh hùng trong thiên hạ

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tô Vân lẳng lặng đứng trước cổng gỗ. Bên ngoài trấn, Hoa Hồ vì bắt chuột mà đụng đầu u mấy cục, đám hồ ly lúc ẩn lúc hiện trong tuyết, nhảy tới nhảy lui. Trên cây có tiếng rì rầm của đám thôn dân thôn Lâm Ấp, chúng đang châu đầu ghé tai bàn xem có nên bắt một con hồ ly về ăn không.

    Tô Vân chậm rãi dời mắt nhìn sang, hắn nhìn thấy trấn Thiên Môn, thấy trấn nhỏ nơi mình đã sinh sống gần mười bốn năm này dần mờ đi như ảo ảnh trong màn sương mù, rung rung theo gió mùa đông.

    Hắn nhìn thấy cư dân của trấn Thiên Môn, bóng dáng của bon họ trong sương mù mạnh mẽ đến khó tin, nhưng lại không có thực thể.

    Tùng, tùng.

    Trong trấn nhỏ vang lên tiếng trống Khương, là nhạc cụ độc hữu của Sóc Phương.

    "... Thế thời lúc hưng thịnh lúc diệt vong, lại giống mặt trăng lúc tròn lúc khuyết! Tùng tùng!"

    Tô Vân đưa mắt nhìn theo giọng nói, tầm mắt hắn lướt qua Trương bánh bao đang bán bánh bao, qua Từ đại thúc đang chè chén say sưa, qua Nhạc gia gia và Nhạc nãi nãi ngồi dưới mái hiên mà tay trong tay, chân chạm chân, qua cặp vợ chồng Nhạn Phi Lĩnh vừa mới kết hôn, qua Phương Nhi tỷ...

    Những người mà hắn quen thuộc này trở nên hư ảo mịt mờ, khi mắt hắn nhìn lướt qua bọn họ thì chỉ thấy những dáng vẻ thân quen đó méo mó, bành trướng, trở nên dữ tợn trong sương mù u ám.

    Những khuôn mặt mà hắn quen thuộc lại hệt như quỷ thần trong các miếu thờ, trở nên đầy xa lạ.

    Bọn họ chính là những quỷ thần, sừng sững đứng trong sương mù của trấn Thiên Môn.

    Làn điệu độc hữu của người Sóc Phương dần truyền ra từ trong sương mù dày đặc, mang theo sự mênh mông của đất đai và hùng vĩ của núi rừng, ngâm nga theo tiếng trống Khương: "Nhà sơn nhân chất đầy sách vở, tùng tùng! Khi cây tùng leo đầy cửa sổ, dương xỉ mọc đầy đất. Tùng tùng!"

    Nước mắt nóng hổi trào ra từ trong mắt Tô Vân, đám quỷ thần trong sương mù quay đầu lại, những cặp mắt kia khiến hắn cảm thấy quen thuộc.

    Bọn họ đã chết từ lâu rồi.

    Tất cả dân chúng ở trấn Thiên Môn đã chết trong cơn tai biến của sáu năm trước.

    Bọn họ đã tạo ra giả tượng trấn Thiên Môn ở nơi đây, thật ra chính là để chăm sóc hắn mà!

    "Hầu môn sâu há cần yết kiến? Tùng tùng! Mây trắng tự trôi vui vẻ! Cho tới bây giờ, thế sự khó lường!"

    Tô Vân đưa mắt nhìn theo, thấy Khúc bá ngồi trên Thiên Môn, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt mờ đục, lão đặt chiếc trống Khương trên đầu gối, đang lấy tay vỗ trống.

    Giọng hát của lão mang theo sự đôn hậu và mênh mông vùn Sóc Phương, lập tức trở nên vô cùng mạnh mẽ!

    "Trong trời đất không thấy bóng anh hùng, không thấy dáng hào kiệt! Tùng tùng!"

    Tô Vân nghe hai tiếng trống cuối cùng mà khí huyết sục sôi, khí huyết của hắn gần như bùng nổ mà không thể kiểm soát, phát ra một tiếng rồng ngâm trầm bổng. Khí huyết cuồn cuộn như nước trào ra khỏi cơ thể, hóa thành một con giao long màu đỏ sậm như máu quấn hai vòng quanh người Tô Vân.

    Đầu rồng thò ra từ bên vai phải của Tô Vân, râu rồng tung bay.

    Gầm!

    Giao long gầm lên, chống lại tiếng trống áp chế.

    "Nhóc con, ngươi trưởng thành rồi!"

    Khúc bá trên Thiên Môn cười ha ha, lão đứng dậy, đeo trống Khương lên.

    Cơ thể của lão trở nên vô cùng to lớn, đó là một vị quỷ thần nhiều tay, là tính linh của cường giả sau khi chết!

    Trong sương mù của trấn Thiên Môn, ánh mắt của các quỷ thần đều dừng trên khuôn mặt Tô Vân, ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng.

    "Bọn ta chết rồi, có đủ loại nguyện vọng và di nguyện chưa hoàn thành, nên mới lên chợ trời gửi gắm. Nhưng bọn ta có chung một nguyện vọng, đó là muốn ngươi bình an lớn lên."

    Thân mình Khúc bá y hệt một vị chiến thần, càng cao lớn cường tráng mà lại hư ảo mông lung, tạo cho người ta cảm giác lão có thể tan đi bất cứ lúc nào.

    Nhà cửa trong trấn Thiên Môn cũng bị kéo ra rất dài, rất dài, hệt như ảo ảnh trong giấc mơ.

    "Nguyện vọng này là Sầm lão đưa cho bọn ta. Sầm lão đi rồi, hiện giờ ngươi cũng đã lớn, ngươi cũng nên đi đi."

    Quỷ thần trong sương mù nhao nhao nói: "Ngươi đi rồi, bọn ta sẽ vơi bớt một gánh nặng đang đè nặng lên vai, bớt đi một di nguyện đè nặng trái tim. Nhóc con, mau đi đi!"

    Vù!

    Gió bắc thổi qua, trấn Thiên Môn trở nên to lớn mà hư ảo. Tô Vân giơ tay lên như muốn bắt lấy bọn họ, bắt lấy trấn Thiên Môn, bắt lấy ký ức thuở ấu thơ.

    Nhưng trấn Thiên Môn đã biến mất.

    Thay vào đó là những ngôi mộ hoang với lớp cỏ vàng úa mọc lởm chởm, trên bia mộ vương vãi bùn đất. Gạch ngói vỡ bốn phía cho thấy nơi đây đã từng là một hương trấn rất phồn hoa và náo nhiệt.

    Nơi đây không được ai thờ cúng, không ai dọn dẹp, bên trong những ngôi mộ đó, chỉ có một ngôi nhà cỏ, đó chính là nhà của Tô Vân.

    "Khúc bá, La đại nương... Các người đi đâu vậy? Các người còn ở quanh đây mà, đúng không..."

    Tô Vân lê những bước chân trĩu nặng đi giữa các ngôi mộ trong trấn Thiên Môn.

    Nguyên Sóc Lý tướng quân húy Hiếu Nghĩa chi mộ.

    Hắn đứng trước một bia mộ, dòng chữ trên bia làm cho hắn hồi tưởng, cái tên Lý Hiếu Nghĩa này rất xa lạ, nhưng hắn lại biết thanh niên anh tuấn Mộc Tử mà Phương Nhi tỷ thầm mến.

    Nguyên Sóc Thiên Đạo viện Từ đạo nhân chi mộ.

    Hắn cũng không biết Từ đạo nhân, hắn chỉ biết Từ bợm rượu.

    Nguyên Sóc Lôi Âm các chủ chi mộ.

    Hắn không biết Lôi Âm các chủ, nhưng hắn biết trong trấn thường có một vị Lại hòa thượng chẳng biết tới từ đâu thường đến hóa duyên.

    Nguyên Sóc Trương hỏa chúc húy Phấn Thao chi mộ.

    Trương Phấn Thao là Trương bánh bao sao?

    Nguyên Sóc Việt thủy chúc húy Tư Thành chi mộ.

    Việt đọc giống với Nhạc, như vậy Việt Tư Thành là Nhạc nãi nãi hay Nhạc gia gia?

    ...

    Hắn bất giác đi tới hàng mộ thứ nhất trong di chỉ trấn Thiên Môn, trên bia mộ có khắc dòng chữ Nguyên Sóc Khúc thái thường húy Tiến chi mộ. Vị Khúc thái thường Khúc Tiến này là Khúc bá sao?

    Trên nền tuyết, Tô Vân bái lạy với bia mộ của Khúc bá, sau đó lại đi tới trước mộ của La đại nương, bái lạy một phen.

    Ngày mùa đông này, hắn bái biệt từng người của trấn Thiên Môn, vái lạy cảm tạ ơn nuôi nấng chăm sóc của bọn họ trong sáu bảy năm nay.

    Hắn trở lại nhà tranh thu dọn một phen, chủ yếu là mấy bộ đồ mới và mấy đồng Ngũ Thù hắn tích cóp được mấy ngày nay, còn cả mấy bộ tuyệt học cựu thánh mà Dã Hồ tiên sinh giao cho hắn.

    Hắn thu thập ổn hỏa, đi ra khỏi cố hương tồn tại trong ảo tưởng của hắn. Hắn mù sáu năm, ảo tưởng sáu năm, trấn Thiên Môn cũng tồn tại trong ảo tưởng của hắn được sáu năm.

    Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly ngồi bên ngoài khu mộ, lẳng lặng chờ hắn, dường như đã biết từ trước rằng ngày này sẽ tới.

    Tô Vân ngoái đầu nhìn lại, Thiên Môn vẫn sừng sững đứng đó, rách nát vô cùng, chẳng có ai tu sửa. Cổng chào này là chiếc cổng mà Khúc bá tu sửa sáu năm nhưng vẫn chưa xong.

    Tô Vân thu mắt lại, lấy bốn bao đồ quăng qua: "Hoa nhị ca, chỗ này là quần áo và giày của các ngươi, ta không biết có vừa người không. Mặc vào đi, chúng ta tới trạm dịch của Thiên Thị viên, chuẩn bị vào thành."

    Đám hồ yêu nhận lấy gói đồ, cả đám xoay người chui vào trong lớp tuyết. Tuyết phồng lên bốn cái ụ nhỏ, tiếng soạt soạt truyền tới.

    Một lát sau, một thằng bé nho nhỏ tròn lẳn cười hì hì chui ra khỏi tuyết, đầu đội cái mũ có hai lỗ tai chó, trên người mặc kép màu đỏ lót nhung, chân mặc quần bông vải nhung kẻ màu đỏ sậm, chân đi giày đầu hổ.

    Hắn nhảy ra từ trong tuyết, vì đầu quá thấp nên lại rơi vào trong tuyết, chỉ có chiếc mũ tai chó là lộ ra ngoài.

    Tô Vân giơ tay nhấc hắn lên, quan sát từ trên xuống dưới mấy lượt rồi hỏi với vẻ ngờ vực: "Tiểu Phàm? Hay là Bất Bình?"

    "Ta là nhị ca của ngươi!"

    Đứa bé kia giận dữ nói, dứt lời thì lập tức cởi mũ xuống: "Ngươi xem, xem đi! Tóc ta nhiều màu mà!"

    Tô Vân vâng vâng dạ dạ, áy náy nói: "Nhị ca, huynh còn chưa cao tới hông ta, ta còn tưởng là Bất Bình..."

    "Ta dậy thì muộn, thân thể chắc chắn, ai cần ngươi lo!" Thằng nhóc tức giận nói.

    Tô Vân sờ đầu hắn ta, Hoa Hồ nhe răng uy hiếp, để lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu.

    Ly Tiểu Phàm và Hồ Bất Bình cũng chui ra, còn thấp hơn Hoa Hồ một chút.

    Hai tiểu hồ yêu hệt như đối xứng nhau vậy, quần áo cũng giống hệt nhau, đều là áo kép vải hoa kẻ ô, bên trong có may thêm lớp da lông giá rẻ để giữ ấm, chân mặc một chiếc quần bông hoa nhí có vẻ hơi dài, đầu đội mũ tai chó giống hệt Hoa Hồ.

    Hai hồ yêu đứng một trái một phải, nhìn chằm chằm Tô Vân với ánh mắt hoài nghi.

    Tô Vân mặt đầy bình tĩnh, bị bọn họ nhìn chằm chằm một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: "Đồ trên người các ngươi đều được mua cùng một lúc, hình như hơi giống nhau, nhưng vừa chắc chắn lại vừa rẻ. Mặc ở trên người các ngươi quả thực trông rất đẹp..."

    Hoa Hồ thò đầu ra khỏi lớp tuyết, nhe răng khểnh: "Quần áo của ta cũng là mua ở cùng một hàng chứ gì?"

    "Ừ, người bán nói mua nhiều thì sẽ giảm giá." Tô Vân bi phẫn nói: "Nhị ca có biết không, ta là người mù, đâu nhìn thấy xấu hay đẹp..."

    Trong tuyết có thứ gì đó ủn ủn, một tiểu cô nương đội mũ tai thỏ da lộn màu trắng chui ra. Hai chiếc tai thỏ trên mũ còn có thể động, thi thoảng lại giật giật một cái.

    Ly Tiểu Phàm và Hồ Bất Bình ghen tị tới mức mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm đôi tai thỏ thi thoảng lại động một cái, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Tô Vân.

    "Con gái nhất định phải ăn mặc đáng yêu một chút." Tô Vân nói mà mặt không đổi sắc: "Đây là người bán nói với ta."

    Bên dưới tai thỏ là hai bím tóc màu xanh đen được tết dài tới trước nực.

    Thanh Khâu Nguyệt cố sức chui ra khỏi tuyết, mặc một chiếc áo choàng nhỏ trông giống áo khoác ngoài màu trắng tinh, thắt dây lưng màu đỏ bên hông. Áo choàng lông xù rất là ấm áp, kéo dài tới tận mắt cá chân của cô bé.

    Chân cô bé đi một đôi giày hồ ly làm từ da thật với lớp nhung lót trong và phần đế bằng gỗ, trên giày có thêu họa tiết đầu hồ ly.

    Hoa Hồ rút người ra khỏi tuyết, nhìn chằm chằm đôi giày đầu hổ trên chân mình, lại nhìn giày hồ ly của Thanh Khâu Nguyệt, mắt cũng đỏ bừng: "Tiểu muội, giày của muội..."

    "Thoải mái lắm!" Thanh Khâu Nguyệt rất vui vẻ, lắc hai bím tóc, quần áo màu trắng khiến tóc cô bé trông rất nổi bật: "Lại đẹp nữa! Vả lại huynh xem, tai trên mũ này rỗng bên trong, ta có thể giấu tai của mình vào trong tai thỏ. Lúc ta cử động tai thì tai thỏ cũng động theo..."

    Hoa Hồ quay sang nhìn chằm chằm Tô Vân với đôi mắt đỏ ngầu.

    "Chủ quán ở trấn Hoang Tập chọn cho."

    Tô Vân lúng ta lúng túng nói: "Đồ trên người ta cũng khá xấu mà, vả lại chúng ta không có nhiều tiền... Được rồi, được rồi, chúng ta nên lên đường thôi."

    Bốn đứa bé đáng yêu theo hắn bước cao bước thấp lên đường trong con đường đầy tuyết, đang đi thì chợt thấy thiếu một, lần nào Tô Vân cũng phải dừng lại, thò tay xách đứa bé ra khỏi hố tuyết.

    "Nhị ca, đừng có chạy lung tung." Tô Vân dặn dò.

    Hoa Hồ vô cùng ấm ức: "Ta nào có..."

    P/s: Cầu lì xì đầu năm :v
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)