Huyền Huyễn Kiếm Tôn - Thanh Phong Loan Thượng

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 321: Một kiếm hủy thế giới

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Đám người kinh hãi nhìn lôi trụ, thủ đoạn này, vượt xa năng lực người thường.

    Là thủ đoạn của thần!

    Kiếm tiên kia có thể chống cự sao?

    Mấy người dồn dập nhìn nữ tử váy trắng.

    Nữ tử váy trắng chắp tay sau lưng, tay phải kẹp một lọn tóc, tóc nàng chậm rãi trượt xuống. Đạo lôi trụ kia chỉ cách chừng chục trượng, nàng đã điểm một chỉ lên trời.

    Một sợi tóc phóng lên!

    Trong ánh mắt vô số người, đạo lôi trụ kia băng diệt thành từng khúc, chỉ không tới nửa hơi thở, đã hoàn toàn biến mất khỏi không trung, mà sợi tóc kia cũng không dừng lại, đâm thẳng lên trời.

    Oanh!

    Cự nhãn ầm ầm nổ tung, sau đó yên diệt.

    Chân trời khôi phục như thường.

    Không gian lặng ngắt như tờ!

    Sắc mặt lão giả tái nhợt, đờ đẫn nhìn hư không, tựa như mất hồn:

    - Sao… sao có thể… làm sao có thể…

    Một sợi tóc, điệt đại thần thông thuật của lão!

    Giờ phút này, lão hoàn toàn thấy trống rỗng!

    Mà sau lưng, mười một người kia cũng không thể tin nổi, đặc biệt là Tả viện sứ còn chưa ngã xuống kia, giờ phút này, hắn như bị ngũ lôi oanh đỉnh.

    Bởi, chuyện này, căn bản không phải thứ một Kiếm tiên có thể làm được!

    Không phải Kiếm tiên!

    Trên cả Kiếm tiên?

    Hai tay Tả viện sứ run lẩy bẩy!

    Bên dưới, nữ tử váy trắng cũng không tiếp tục ra tay, quay người đi tới bên cạnh Diệp Huyền, nhìn xuống:

    - Còn chưa hiểu rõ?

    Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn nữ tử váy trắng:

    - Cho thêm chút thời gian, được không?

    Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu:

    - Được!

    Thanh âm vừa hạ, nàng quay người, cùng lúc, lão giả bên kia đột nhiên nói:

    - Các hạ căn bản không phải Kiếm tiên, ngươi…

    Đúng lúc này, thanh âm lão liền ngừng lại, một sợi tóc lặng yên xuyên qua mi tâm, tương tự Tả viện sứ, lão giả cũng không thể động đậy!

    Không có bất luận sức phản kháng!

    Nữ tử váy trắng đưa ngọc thủ chỉ lão giả:

    - Ta có cho ngươi nói chuyện sao?

    Lão giả kinh hãi nhìn nữ tử váy trắng, giờ khắc này, lão đã giật mình tới cực điểm. Nữ tử váy trắng trước mắt, căn bản không phải là Kiếm tiên, thậm chí có thể là tồn tại vô thượng trong truyền thuyết.

    Nghĩ tới đây, sắc mặt lão liền trắng bệch như tờ.

    Xong!

    Đây chính là ý niệm duy nhất còn lại của lão!

    Nữ tử váy trắng không để ý tới lão giả, lại nhìn mười một người cách đó không xa, ngón cái cùng ngón trỏ hợp lại, sau đó kéo ra, giữa hai ngón tay, một sợi kiếm mang bắn ra như chớp.

    Nơi xa, mười một người đã chạy, từng cái đầu liên tiếp bay ra…

    Khoảng khắc, mười một người toàn bộ ngã xuống!

    Không sót một mống!

    Miểu sát!

    Nữ tử váy trắng quay người nhìn Diệp Huyền:

    - Nghĩ rõ chưa?

    Diệp Huyền gật đầu.

    Nữ tử váy trắng đi tới trước mặt Diệp Huyền:

    - Nói!

    Diệp Huyền nói:

    - Kiếm tu, chính là tu đạo, cũng là tu một loại lý niệm, một loại tín niệm, mà không phải huyền khí, bởi vậy dù không có đan điền, ta cũng là một Kiếm tu!

    Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền, không nói.

    Diệp Huyền có chút thận trọng:

    - Ta nói sai gì sao?

    Nữ tử váy trắng lãnh đạm nói:

    - Ngươi cũng không đần như ta nghĩ!

    Diệp Huyền: “…”

    Nữ tử váy trắm điểm nhẹ một chiêu, mảnh vỡ Linh Tú kiếm bên cạnh Diệp Huyền lập tức bay tới trong tay nàng, nhìn đống mảnh vỡ, ngọc thủ đột nhiên lướt nhẹ, chốc lát, Linh Tú kiếm liền khôi phục như thường. Nàng cầm Linh Tú kiếm, nhẹ vỗ vai Diệp Huyền:

    - Đây là lần cuối ta giúp ngươi, sau hôm nay, hết thảy đều do ngươi đối mặt. Ngươi, cũng nên học tự trưởng thành.

    Thanh âm vừa dứt, nàng bấm tay điểm nhẹ, Linh Tú kiếm trực tiếp chui vào cơ thể Diệp Huyền!

    Nữ tử váy trắng quay người, đi tới trước mặt Tả viện sứ, Tả viện sứ đang muốn nói, sợi tóc nơi mi tâm hắn đột nhiên xuyên qua.

    Xùy!

    Thân hình Tả viện sứ bắt đầu yên diệt!

    Tả viện sứ hoảng sợ nhìn nữ tử váy trắng, nhưng bất kể hắn làm thế nào, đều không thể làm nên chuyện, chỉ có thể từ từ cảm thụ, bản thân đang biến mất khỏi cõi đời.

    Không chỉ Tả viện sứ, lão giả bên cạnh cũng dần dần băng diệt.

    Lão giả cũng không giãy dụa, chỉ gắt gao nhìn nữ tử:

    - Các hạ, đến cùng mạnh tới mức nào, có thể cho ta được biết?

    Nữ tử váy trắng đi tới:

    - Trong mắt ngươi, mạnh nhất là thế nào?

    Lão giả nhìn lại:

    - Vô thượng chi cảnh, Thanh Thương giới chưa từng có người đạt tới!

    Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu:

    - Với ta mà nói, tựa như sâu kiến!

    Lão giả ngây dại.

    Mãi tới khi triệt để băng diệt, ánh mắt lão vẫn đầy đờ đẫn!

    Vô thượng chi cảnh, tựa như sâu kiến…

    Lúc này, một lão giả khác đột nhiên xuất hiện giữa không trung.

    Hộ Giới giả!

    Lão giả nhìn chằm chằm nữ tử váy trắng:

    - Vì sao các hạ tới Thanh châu, ngươi…

    Nữ tử váy trắng điểm tới một chỉ.

    Xùy!

    timviec taitro

    Một sợi tóc trực tiếp xuyên qua mi tâm lão giả, thân thể lão cứng ngắc trên không trung!

    Trên không, lão giả kinh hãi nhìn nữ tử váy trắng:

    - Ngươi, ngươi dám giết Hộ Giới giả, ngươi…

    Nữ tử váy trắng nhìn qua đối phương:

    - Tới, gọi người!

    Lão giả không chút do dự, trực tiếp bóp nát một viên Truyền Âm phù.

    Giết hhg!

    Đã bao năm không ai dám làm vậy?

    Đừng nói Thanh châu này, dù là Trung Thổ Thần Châu cũng không ai dám làm như vậy!

    Nữ tử váy trắng không để ý tới lão giả, quay đầu nhìn qua bốn phúa, một hồi sau lại lắc đầu:

    - Thế giới này, thực sự phiền toái!

    Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền:

    - Dạy ngươi một chiêu, Thiên Hàng kiếm pháp!

    Nói xong, nàng chỉ nhẹ một cái, Linh Tú kiếm trong cơ thể Diệp Huyền đột nhiên bay ra, bay tới giữa không trung.

    Kiếm bắt đầu chậm rãi hạ xuống, chốc lát, toàn bộ hư không đột nhiên mờ ảo, không chỉ như thế, mặt đất bắt đầu nổ tung, vô số đại sơn sụp đổ…

    Tận thế!

    Linh Tú kiếm chậm rãi từ trên không hạ xuống, đám người đều cảm nhận được khí tức tận thế. Nếu để thanh kiếm này hoàn toàn hạ xuống, sợ là Thanh châu này liền sẽ băng diệt, không chỉ là Thanh châu, sợ là cả Thanh Thương giới đều biến mất.

    Hủy diệt thế giới!

    Giờ khắc này, đám người kinh hãi muốn chết.

    Đặc biệt là lão giả Hộ Giới giả, đại não lão đã hoàn toàn trống rỗng, một kiếm diệt giới, phải đạt tới mức nào mới có thể làm như vậy?

    Còn là người sao?

    Bên dưới, Diệp Huyền cũng ngây người, bởi hắn không ngờ tới, nữ tử thần bí lại thực sự muốn diệt thế giới này.

    Chơi lớn quá a!

    Diệp Huyền vội đứng lên vọt tới:

    - Tiền bối, tỉnh táo! Bình tĩnh!

    Hắn đương nhiên không muốn diệt giới, nếu giờ hủy diệt thế giới này, vậy Khương quốc thì sao? Đám người Tiểu Cửu, Mạc Vân Khởi làm sao?

    Nữ tử váy trắng không chút biểu tình:

    - Bình tĩnh cái gì, thế giới sâu kiến này, lại nhiều lần tìm ta gây phiền phức, ảnh hưởng tới giấc ngủ của ta, thực sự đáng chế!

    Thanh âm vừa dứt, Linh Tú kiếm lại đột nhiên hạ xuống hơn một trượng, chốc lát, toàn bộ Thương Mộc học viện đều hóa thành bột mịn, không chỉ như thế, đại sơn bốn phía cũng tầng tầng sụp đổ.

    Cảm nhận được cảnh này, Diệp Huyền thầm kinh hãi, vội nói:

    - Tiền bối, không phải ngài muốn tìm người sao? Nếu người kia ở giới này, ngài lại một kiếm hủy thế giới, không phải người kia cũng chết theo sao?

    Nghe vậy, nữ tử váy trắng hơi nhíu mày, một hồi sau lại nhìn bốn phía, kỳ thực là nhìn khắp Thanh châu. Một hồi sau, lại nhìn Diệp Huyền, cứ vậy nhìn Diệp Huyền, không nói.

    Dù Diệp Huyền không thấy dung mạo nữ tử váy trắng, nhưng giờ phút này, hắn có thể cảm nhận được, nữ tử váy trắng đang nhìn hắn.

    Diệp Huyền bị nhìn tới mức tê dại, đối với nữ tử này, hắn thực sự không dám làm tới, hắn cũng không muốn bị đánh, nữ tử này mà đánh người, thực sự quá đau.

    Qua một hồi, nữ tử váy trắng chậm rãi khép hai mắt, mà trên không, Linh Tú kiếm cũng ngừng lại, không tiếp tục hạ xuống.

    Đám người bên dưới run lẩy bẩy, không cả dám thở mạnh!

    - -----------
     
    banhdacua25, bachcusy and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 322: Xong việc

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Cứ như vậy, kéo dài chừng một khắc đồng hồ, nữ tử váy trắng đột nhiên chỉ chỉ Diệp Huyền:

    - Cho ngươi chút mặt mũi!

    Thanh âm vừa dứt, ngọc thủ của nàng điểm nhẹ với Diệp Huyền một cái.

    Linh Tú kiếm trên không trung trực tiếp chui vào cơ thể Diệp Huyền.

    Diệp Huyền lập tức thở dài một hơi, co quắp ngồi dưới đất, lau mồ hôi trên trán, bản thân cũng có chút khó thể tin: “Lão tử vừa cứu cả thế giới…”

    Đúng lúc này, không gian đột nhiên rung động, dưới ánh mắt vô số người, chân trời đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một nam tử trung niên từ trong vết nứt bước ra, nam tử trung niên liếc mắt nhìn xuống, ánh mắt lập tức nhìn thấy lão giả bị nữ tử thần bí dùng một sợi tóc chế trụ.

    Vừa thấy lão giả, nam tử trung niên hơi nhíu mày, tiếp đó, lại nhìn nữ tử thần bí.

    Lão giả đột nhiên gầm thé:

    - Nhanh lên!

    Lão không biết nữ tử thần bí này đạt tới cảnh giới nào, nhưng lão biết, nữ tử thần bí này không phải tồn tại mà lão cùng nam tử trung niên kia có thể chống lại!

    Nam tử trung niên đang muốn nói, đúng lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên đưa tay lấy một sợi tóc hoa, một khắc sau, một sợi kiếm quang phóng lên tận trời.

    Trong kiếm qunag, chính là sợi tóc kia!

    Trên không, nam tử trung niên liền biến sắc, hai tay đè nhau, đột nhiên đè xuống. Nháy mắt, thiên địa rung động, không gian cũng vì thế mà vặn vẹo.

    Nhưng mà, sợi tóc hoa kia đã trực tiếp xuyên qua vòng xoáy, hoặc nói, sợi tóc hoa kia, cùng với không gian vặn vẹo vốn không cùng một không gian!

    Xùy!

    Trong ánh mắt hoảng sợ của nam tử trung niên, sợi tóc hoa trực tiếp xuyên thủng mi tâm hắn.

    Không gian lập tức khôi phục bình tĩnh.

    Nữ tử váy trắng đột nhiên xuất hiện, nam tử trung niên gắt gao nhìn lại:

    - Ta là Hộ Giới giả, tôn Thiên Đạo, kính Chư Thần, thủ Cửu Châu Thập Giới, hộ ngàn tỷ sinh linh. Ngươi giết hai người chúng ta, ắt bị thiên khiển, Cửu Châu Thập Giới không chỗ dung thân!

    - Thiên khiển?

    Nữ tử váy trắng mỉa mai, nhìn nam tử trung niên như nhìn giun dế:

    - Thế gian này có Thiên nào dám khiển ta? Nếu không phải giới này có người ta muốn tìm, Thiên Đạo gì đó, Chư Thần gì đó, Cửu Châu Thập Giới gì đó, ngàn tỷ sinh linh gì đó, ta đã sớm một kiếm diệt sạch!

    - Cuồng vọng!

    Nam tử trung niên gắt gao nhìn nữ tử váy trắng, gầm thét như dã thú:

    - Ngươi bất kính Thiên Đạo, khinh nhờn Chư Thần, sau này nhất định phải chịu…

    Thanh âm im bặt, đầu hắn đã bay ra ngoài.

    Nhìn cái đầu đẫm máu, nữ tử váy trắng không chút biểu tình:

    - Sâu kiến vô tri, Thiên Đạo Chư Thần trong miệng ngươi, cũng phải kính sợ với ta, bằng không, ta muốn bọn hắn chết, bọn hắn cũng phải chết!

    Nói xong, nàng hơi nghiêng đầu, nhìn lão giả sắp biến mất:

    - Tới, gọi người, tiếp tục gọi người! Rác rưởi như vừa rồi không cần gọi, lãng phí kiếm khí của ta! Gọi Thiên Đạo Chư Thần trong lời các ngươi tới, xem bọn hắn có dám tiếp một kiếm của ta hay không?

    Lão giả nhìn nữ tử thần bí, không nói, cũng không tiếp tục gọi người, bởi có gọi, cũng chỉ là gọi tới tìm chết!

    Cứ vậy, lão giả chậm rãi tiêu vong, một hồi sau, hoàn toàn biến mất.

    Nữ tử thần bí ngẩng đầu nhìn chân trời, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt băng lãnh, trong mắt đầy vẻ hờ hững.

    Cách không xa, Diệp Huyền có chút thận trọng, bởi hắn phát hiện, vị Kiếm tiên tỷ tỷ này không phải người tốt… động cái liền muốn hủy diệt một thế giới a!

    Tính tình này, thực sự quá nóng nảy!

    Lúc này, nữ tử thần bí chậm rãi khép hai mắt lại, qua hồi lâu, nàng nói khẽ:

    - Một vạn ba ngàn năm, hai mươi mốt người, đều không phải ngươi, bây giờ, ta cũng không biết có phải ngươi hay không, có điều, dù là tỷ lệ một phần vạn, ta cũng sẽ không từ bỏ!

    - Tiền bối?

    Diệp Huyền đi tới sau lưng nữ tử thần bí, đang muốn nói, nữ tử thần bí đột nhiên lên tiếng:

    - Kiếm ý của ngươi, là Thiện Ác kiếm ý, kiếm ý này, nhất niệm thiện, vạn thủy thiên sơn. Có thể được Thiên Địa Nhân linh tương trợ. Nhất niệm ác, thương hải tang điền, có thể diệt chúng sinh. Thiện niệm chi đạo, vô cùng phức tạp, khó mà thấu triệt. Người tốt có thể làm ác, ác nhân cũng có thể làm thiện, bất kể thiện ác, nào có thể giới định, hết thảy duy tâm!

    Diệp Huyền cẩn thận suy nghĩ lời nữ tử thần bí, hơi thi lễ:

    - Ta hiểu!

    Nữ tử thần bí chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Huyền, hai người cách nhau rất gần, thế nhưng Diệp Huyền vẫn không thể nhìn rõ được dung mạo đối phương.

    Nữ tử thần bí lại nói:

    - Sau ngày hôm nay, hết thảy đều cần ngươi tự đối mặt. Kiếm tu chi đạo, cần tự ngươi đi, không phải để người khác trải!

    Diệp Huyền thi lễ thật sâu:

    - Lời tiền bối, ta khắc trong tâm khảm!

    Nữ tử thần bí khẽ gật đầu:

    timviec taitro

    - Sau khi khôi phục, cần nhanh chóng tìm đạo đạo tắc thứ hai, chính đạo tắc trong tháp kia, có sáu đạo ở Thanh Thương giới này, ngươi cần thu lại cả sáu, đồng thời cần nhanh chóng đạt tới Vạn Pháp cảnh, không chỉ như thế, còn cần đạt tới Kiếm hoàng, chỉ có như vậy, tương lai khi giới này lâm đại họa, mới có năng lực tự vệ!

    - Giới này lâm đại họa?

    Diệp Huyền có chút không hiểu.

    Nữ tử thần bí khẽ gật đầu:

    - Lúc trước ta nhìn trời, ngoài thế giới này có một cỗ khí tức cực kỳ tà ác, khí tức này đang rình mò giới này, đồng thời không ngừng thôn phệ bản nguyên giới này, có điều, nó làm cực bí ẩn, bởi vậy ngươi không phát hiện. Theo ta phỏng đoán, không cần bao lâu, nó sẽ mượn bản nguyên giới này đột phá bản thân, lúc đó, đại họa tự nhiên lâm đầu!

    Diệp Huyền biến sắc:

    - Rất mạnh sao?

    Nữ tử thần bí ngẩng đầu liếc mắt, đạm thanh nói:

    - Đối với người của thế giới này, đúng là rất mạnh!

    Diệp Huyền vội hỏi:

    - Vậy với tiền bối ngài?

    - Sâu kiến!

    Nữ tử thần bí bình tĩnh.

    Diệp Huyền ngây người, sau đó nói:

    - Tiền bối, vậy ngài một kiếm diệt nó đi!

    Nữ tử thần bí nhìn qua Diệp Huyền:

    - Ta không diệt thế giới này, đã là vô cùng nhân từ. Cứu thế? Chỉ cần nó không chọc tới ta, sinh tử ngàn tỷ sinh linh giới này, lại có liên quan gì tới ta?

    Diệp Huyền: “…”

    Nữ tử thần bí đột nhiên hỏi:

    - Muốn cứu vớt thế giới?

    Diệp Huyền lắc đầu, cứu vớt thế giới? Hắn không vĩ đại như vậy, hắn chỉ muốn bảo vệ người bên cạnh, chưa từng nghĩ cứu thế!

    - -----------
     
    banhdacua25 and inthenight like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 323: Căn nguyên…

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Nữ tử thần bí đi tới trước mặt Diệp Huyền:

    - Năng lực thế nào, thì phải làm chuyện tương xứng, hiểu rõ bản thân là việc vô cùng quan trọng. Trong một năm, nếu ngươi không tìm được đạo đạo tắc thứ hai, ngươi sẽ trở thành người qua đường của Giới Ngục tháp!

    Nói xong, nàng trực tiếp biến mất.

    Trở lại tháp!

    Diệp Huyền lắc đầu thở dài, đi đâu tìm đạo tắc thứ hai? Không có một chút manh mối nào a!

    Còn vị đại thần trên lầu hai kia, không biết vị này đang chạy đi đâu! Đi thì cũng không sao, nhưng cũng nên mang đạo tắc trở lại chứ!

    Đạo tắc!

    Nghĩ tới đây, sắc mặt Diệp Huyền vội đại biến, sau một khắc, liền hét thảm, trực tiếp ngã xuống, đau đớn cuộn thành một đoàn!

    Phản phệ!

    Tới rồi!

    Lại tới!

    Lần này, không có đạo tắc trấn áp, một mình hắn phải nhận tất cả phản phệ, cảm giác này, thực sự đau muốn chết!

    Diệp Huyền hắn không sợ chết, nhưng sự thực có chút sợ phản phệ!

    Lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu bước tới, nhìn Diệp Huyền trên đất, Thác Bạt Tiểu Yêu hơi cau mày, lo âu:

    - Kiếm tu, ngươi không sao chứ?

    Diệp Huyền không trả lời, giờ phút này hắn đã không thể trả lời, ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ không rõ!

    Thác Bạt Tiểu Yêu lấy thiết chùy, có chút lưỡng lự:

    - Kiếm tu, hay là để ta đánh ngất ngươi nhé! Đánh ngất thì sẽ không đau! Thế nhưng, thế nhưng ta sợ nhỡ tay đánh chết ngươi!

    Diệp Huyền: “…”

    Thác Bạt Tiểu Yêu còn đang do dự, một nữ tử đột nhiên xuất hiện, người tới, chính là Liên Vạn Lý!

    Lcl nhìn Diệp Huyền co quắp trên đất, khóe miệng nhếch lên quỷ dị.

    Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn Liên Vạn Lý:

    - Có chuyện gì sao?

    Liên Vạn Lý chỉ Diệp Huyền trên đất:

    - Ta có thể cứu hắn!

    Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn, có chút mừng rỡ:

    - Thật?

    Liên Vạn Lý gật đầu, hết sức chăm chú:

    - Thật!

    Cứ như vậy, Thác Bạt Tiểu Yêu cùng Liên Vạn Lý mỗi người kéo một chân Diệp Huyền, đi tới nơi xa.

    Mà Diệp Huyền, bởi lúc trước bị Tả viện sứ đánh bay, quần áo đã sớm vỡ nát, đặc biệt là bên dưới, đã sớm không còn gì che chắn, vật đó cứ vậy mà lộ ra trước mặt bàn dân thiên hạ.

    Trên đường, Thác Bạt Tiểu Yêu chỉ chỉ hạ thân Diệp Huyền, có chút hiếu kỳ:

    - Cái này là gì vậy? Sao ta không có?

    Liên Vạn Lý nhìn qua, đầy xem thường:

    - Đó là căn nguyên tội ác, nam nhân không có vật này, sẽ không thể làm ác với nữ nhân chúng ta!

    Thác Bạt Tiểu Yêu nghĩ một hồi, sau đó nói:

    - Kiếm tu này không tệ, là bạn với ta, như vậy đi, chúng ta giúp hắn diệt trừ căn nguyên tội ác này?

    Liên Vạn Lý gật đầu:

    - Được!

    Thác Bạt Tiểu Yêu quay đầu nhìn Diệp Huyền trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê:

    - Kiếm tu, kiên nhẫn một chút!

    Thanh âm vừa hạ, nàng cầm thiết chùy đánh xuống một cái.

    Bành!

    Dường như có gì đó vỡ vụn…



    Diệp Huyền mơ hồ, cảm nhận cơ thể đột nhiên truyền tới một hồi đau đớn, tựa như có gì đó vỡ vụn, thế nhưng, hắn lại không quản được nhiều như vậy, ý thức hắn đã ngày càng mơ hồ!

    Cứ như vậy, Thác Bạt Tiểu Yêu cùng Liên Vạn Lý mỗi người nắm một chân kéo đi.

    Trên đường.

    Hiển nhiên Thác Bạt Tiểu Yêu không phải người thích yên tĩnh, quay đầu nhìn Diệp Huyền:

    - Liên tỷ, ta giúp hắn trừ bỏ căn nguyên tội ác, ngươi nói xem, hắn sẽ cảm ơn chúng ta sao?

    Liên Vạn Lý trừng mắt nhìn, thần thái xinh đẹp:

    - Có lẽ sẽ không!

    - Vì sao?

    Thác Bạt Tiểu Yêu đầy khó hiểu:

    - Đa giúp hắn mà!

    Liên Vạn Lý nghĩ một chút:

    - Tiểu Yêu, thứ kia là căn nguyên tội ác, nhưng cũng là căn nguyên vui sướng, ngươi trừ tận gốc tội ác của hắn, cũng là trừ “Tính” phúc tương lai của hắn. Cho nên, có thể hắn sẽ không cảm tạ ngươi!

    Thác Bạt Tiểu Yêu nhếch miệng:

    - Cái gì mà căn nguyên vui sướng, ta không có thứ kia, không phải cũng rất hạnh phúc sao?

    Liên Vạn Lý nghĩ một hồi, như có điều ngộ ra:

    - Kỳ thực, ngươi nói cũng có lý!

    Được tán đồng, Thác Bạt Tiểu Yêu liền vui vẻ:

    - Liên tỷ, hay là, chúng ta diệt trừ căn nguyên tội ác cho nam nhân toàn thiên hạ?

    Liên Vạn Lý nghĩ một hồi, chân thành nói:

    - Ý tưởng này khá tốt, nhưng độ khó thực hiện hơi lớn, cần bàn bạn kỹ hơn.

    timviec taitro

    Thác Bạt Tiểu Yêu gật gật, lại như nghĩ tới điều gì, đột nhiên có chút ngưng trọng:

    - Liên tỷ, ngươi thấy vị tỷ tỷ mặc váy trắng vừa rồi không?

    Liên Vạn Lý gật đầu, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

    Thác Bạt Tiểu Yêu đầy vẻ sùng bái cùng tôn kính:

    - Vị tỷ tỷ kia thật lợi hại… hẳn là cha ta đánh không lại, đại bá ta cũng đánh không lại! Ta, ta… có lẽ có thể thử một chút!

    Liên Vạn Lý nghe mà trợn mắt.

    Thác Bạt Tiểu Yêu lại nói:

    - Cha ta đã nói, đánh không lại cũng không sao, thế nhưng không thể mất mặt, cho nên, đánh không lại, ta cũng phải nói là đánh thắng được, dù sau ta cũng không đánh với nàng, ai biết ta đánh thắng hay là không đánh thắng!

    Liên Vạn Lý nghĩ một chút, nói khẽ:

    - Có vẻ như có chút có lý!

    Cứ như vậy, hai nữ kéo Diệp Huyền chậm rãi biến mất.

    Mà hiện tại, Thương Mộc học viện chỉ còn là một vùng phế tích.

    Thương Mộc học viện bị diệt, hơn mười vị cường giả đỉnh phong bị chém, ngay cả hai vị Hộ Giới giả cũng ngã xuống, thế nhưng, chuyện này cũng không kết thúc ở đây.

    Bởi, linh khí toàn Thanh châu đang dùng tốc độ cực nhanh tiêu tán, không chỉ Thanh châu, cả Thanh Thương giới đều chịu ảnh hưởng, mà Thanh châu là nghiêm trọng nhất, bản nguyên Thanh châu đã bị tổn thương!

    Thiên Hàng nhất kiếm của nữ tử kia, dù chưa triệt để hạ xuống, nhưng ngay cả như vậy, uy năng đó, không phải Thanh châu có thể tiếp nhận.

    Linh khí, là căn bản một thế giới, mỗi một thế giới, đều có bản nguyên của bản thân. Hộ Giới giả, chính là kẻ bảo vệ bản nguyên, không để cường giả bản thổ phá hoạt. Mà hiện tại, bản nguyên Thanh châu lại bị tổn thương, cũng có nghĩa, không cần bao lâu, Thanh châu sẽ trở thành một mảnh hoang vu.

    Khắp Thanh châu, có thể nói là tận thế hàng lâm, hoặc phải nói, với cả Thanh Thương giới, đều là một tai họa!

    Vùng phế tích Thương Mộc học viện, một nam tử trung niên bước ra từ không gian, nhìn qua bốn phía bên dưới, lông mày liền nhíu chặt, ánh mắt đầy lo lắng!

    Một lão giả khác đột nhiên xuất hiện bên cạnh, lão giả nhìn qua:

    - Không ngờ, Lục Tôn chủ lại đích thân tới Thanh châu.

    Lục Tôn chủ, Tôn chủ hộ giới Thanh Thương giới, tính cả Trung Thổ Thần Châu, thực lực cũng có thể đứng vào năm vị trí đầu, đương nhiên, điều này không phải thứ quan trọng nhất, quan trọng nhất là thân phận của hắn, Hộ Giới Tôn chủ, hết thảy Hộ Giới giả của Thanh Thương giới đều do hắn quạt hạt.

    Hộ Giới giả vốn đã siêu nhiên, mà Hộ Giới Tôn chủ, càng là tồn tại siêu nhiên trong siêu nhiên.

    Ở Trung Thổ Thần Châu, trừ một số thế lực cùng với một vài người đặc thù, không người nào dám không nể mặt Hộ Giới giả.

    Đơn giản mà nói, Hộ Giới giả tương đương với quan phương thế tục!

    Lục Tôn chủ nhìn lão giả:

    - Lê Khanh Viện trưởng, Thương Mộc học viện ngươi trả giá lớn mười mười hai thuật sĩ Vu giới, lại thu được kết quả như vậy, giờ có cảm tưởng gì không?

    Lão giả không chút biểu tình:

    - Nhận thua thôi!

    - Nhận thua?

    - ----------
     
    banhdacua25, bachcusy and inthenight like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 324: Trứng ta đâu

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Lục Tôn chủ lãnh đạm nói:

    - Kiếm tu kia một kiếm đánh thương bản nguyên Thanh Thương giới, đặc biệt là Thanh châu này, linh khí đanh nhanh chóng tiêu tán, không được bao lâu sẽ tán sạch. Việc này, nói cho cùng là vì Thương Mộc học viện ngươi mà tới, ngươi không có suy nghĩ gì khác sao?

    Lê Khanh cười khẽ:

    - Lục Tôn chủ muốn để Thương Mộc học viện ta gánh tránh nhiệm?

    Lục Tôn chủ không chút biểu tình:

    - Lê Viện trưởng, quy tắc Thanh Thương giới thế nào, không phải ngươi không biết, tại Thanh châu nho nhỏ này, Vạn Pháp cảnh có thể xuất thủ, nhưng không được phá hoại linh khí cùng bản nguyên của bản thổ, mà Thương Mộc học viện ngươi, lại mười mười hai vị thuật sĩ trên Ngự Pháp cảnh tới Thanh châu, hành động này đã vi phạm quy tắc một cách nghiêm trọng.

    Lê Khanh híp hai mắt:

    - Lục Tôn chủ, mười hai vị thuật sĩ này tới Thanh châu, hình như Hộ Giới giả các ngươi cũng không ngăn cản!

    Lục Tôn chủ cười lạnh:

    - Hộ Giới giả ta không ngăn cản, như vậy đại biểu cho Thương Mộc học viện các ngươi có thể tùy ý vi phạm?

    Ánh mắt Lê Khanh lạnh xuống:

    - Lục Tôn chủ, có vẻ ngươi đã quên, người chết là mười hai thuật sĩ cùng với Tả viện sứ của Thương Mộc học viện ta, còn người phá hư bản nguyên, là nữ Kiếm tu kia, nữ tử kia, mới là kẻ gây chuyện!

    Lục Tôn chủ nhìn qua Lê Khanh:

    - Nữ tử kia, không tốn công Lê Viện trưởng quan tâm, Hộ Giới minh ta sẽ tự xử lý. Mà Thương Mộc học viện ngươi phạm quy, cũng nên bị phạt. Lê Viện trưởng, hạn cho ngươi trong vòng ba ngày, nộp cho Hộ Giới minh hai trăm ức kim tệ, vạn viên Tử Nguyên tinh, nếu quá hạn, tự gánh hậu quả!

    Nói xong, không đợi Lê Khanh trả lời, hắn quay người trực tiếp biến mất.

    Lê khanh xiết chặt nắm đấm, sắc mặt cực khó coi, ánh mắt đầy sát ý lạnh lẽo cùng nộ hỏa!

    Hộ Giới minh này, rõ là muốn nhân lúc Thương Mộc học viện suy yếu mà cướp đoạn một phen!

    Hai trăm ức kim tệ, một vạn Tử Nguyên tinh!

    Số tiền này, đủ để khiến Thương Mộc học viện đại thương nguyên khí! Trong mấy chục năm, cũng khó hồi phục!

    Trung Thổ Thần Châu cạnh tranh rất tàn khốc, Thương Mộc học viện trọng thương, cũng có nghĩa là bọn hắn không thể tranh đoạt tài nguyên với người ta, không có tài nguyên, Thương Mộc học viện chỉ có hai con đường, một là diệt vong, hai là rời khỏi Trung Thổ Thần Châu!

    Hắn đương nhiên không cam lòng rời Trung Thổ Thần Châu, Thương Mộc học viện có thể đặt chân ở Trung Thổ Thần Châu, là kết quả của bao đời cố gắng, nếu giờ rời đi, hắn sẽ trở thành tội nhân của học viện, hơn nữa, thế lực đối địch của Thương Mộc học viện, cũng tuyệt không chèn ép Thương Mộc học viện!

    Không chỉ những thế lực đối địch kia, mà các thế lực khác cũng không bỏ qua cơ hội ném đá xuống giếng, thậm chí sẽ liên hợp lại để chia cắt Thương Mộc học viện!

    Tình cảnh hiện tại của Thương Mộc học viện, đã gần tới tuyệt cảnh!

    Đúng lúc này, một lão giả mặc hắc y xuất hiện.

    Người tới, chính là lão giả tùy tùng An Lan Tú trước kia, có điều, người này không phải người An gia.

    Nhìn thấy lão giả, sắc mặt Lê Khương lập tức lạnh xuống, chính là kẻ này giới thiệu mười hai thuật sĩ Vu giới cho Thương Mộc học viện, cũng chính là người này nói chắc như đinh đóng cột, mười hai thuật sĩ có thể chém một vị Kiếm tiên!

    Mà sự thực lại là, mười hai thuật sĩ cùng một vị Tả viện sứ của Thương Mộc học viện, toàn bộ bị chém giết!

    Mời mười hai thuật sĩ, Thương Mộc học viện đã phải bỏ ra một cái giá lớn, thêm Hộ Giới minh dọa dẫm, lần này trực tiếp dồn Thương Mộc học viện tới tuyệt cảnh.

    Lão giả mặc hắc y nhìn qua, lãnh đạm nói:

    - Xem ra, lại thất bại.

    Lê Khanh cười lạnh:

    - Không phải các hạ nói, mười hai thuật sĩ kia có thể chém một vị Kiếm tiên sao?

    Lão giả áo đen híp mắt lại, ánh mắt hơi trốn tránh:

    - Là lão phu đoán sai! Nữ nhân kia có thể chém mười hai vị thuật sĩ, ít nhất cũng phải đạt tới Đỉnh phong Đại Kiếm tiên!

    Đỉnh phong Đại Kiếm tiên!

    Lê Không nói, quay người rời đi.

    Đối với Thương Mộc học viện hiện tại mà nói, bất kể là Kiếm tiên hay Đại Kiếm tiên, đều không có bất cứ ý nghĩa gì, bởi, Thương Mộc học viện đều đánh không lại!

    Lúc này, lão giả mặc hắc y đột nhiên xuất hiện trước mặt Lê Khanh:

    - Lê viện trượng, tình cảnh hiện tại của Thương Mộc học viện thế nào, Lê Viện trưởng hẳn cũng biết, không biết Lê Viện trưởng có tính toán gì không?

    Lê Khanh âm lãnh:

    - Tính toán thế nào? Thương Mộc học viện ta còn có thể tính toán thế nào?

    Lão giả hắc y nói:

    - Lê Viện trưởng không nên tức giận, lão phu không có ác ý. Tình cảnh Thương Mộc học viện hiện tại cực đáng lo, theo lão phu biết, kẻ địch của Thương Mộc học viện cũng không ít. Giờ lại càng có nhiều thế lực rình mò! Nếu Lê Viện trưởng tạm không có dự tính nào khác, lão phu có thể chỉ cho Lê Viện trưởng một con đường!

    Lê Khanh nhìn lão giả mặc hắc y, không nói.

    Lão giả hắc y nghiêm mặt:

    - Lê Viện trưởng, thực không giấu giếm, lão phu là trưởng lão Tư Đồ gia thượng giới!

    Thượng giới!

    Lê Khanh nhíu mày:

    - Ngươi tới từ thượng giới!

    Lão giả mặc hắc y gật đầu.

    Lê Khanh trầm mặc.

    Cái gọi là thượng giới, kỳ thực cũng chỉ ở Thanh Thương giới. Thanh Thương giới rất lớn, là một Đa nguyên thế giới.

    Cái gọi là thượng giới, là một tồn tại đặc thù, nó là một thế giới độc lập được mở ra, nhưng lại thuộc về thanh thuong giới.

    Một thế giới độc lập, chỉ có các thế lực đạt tới mức độ siêu nhiên mới có thể làm được!

    Mà thượng giới này, không phải do một người hay một thế lực mở ra, mà là do rất nhiều thế lực liên hợp lại mở ra, trong thế giới độc lập, là một số thế lực đạt tới cấp độ siêu nhiên thế tục, Tư Đồ gia này, chính là một trong số đó.

    Lão giả mặc hắc y lại nói:

    - Lê Viện trưởng, không bằng để Thương Mộc học viện phụ thuộc vào Tư Đồ gia ta, có Tư Đồ gia ta bảo hộ, Thương Mộc học viện ngươi ở hạ giới có thể an tâm không lo!

    Hạ giới!

    Thượng giới hạ giới vốn đều là Thanh Thương giới, nhưng với người thượng giới mà nói, người bên ngoài thế giới độc lập thì đều là hạ giới… mặc dù có chút hương vị cao cao tại thượng, nhưng đúng là thế lực trong thượng giới lớn hơn bên ngoài nhiều.

    timviec taitro

    Lê Khanh yên lặng một hồi:

    - Việc này can hệ trọng đại, lão phu cần thương nghị với các trưởng lão trong viện!

    Lão giả hắc y:

    - Ta hiểu!

    Như nghĩ tới điều gì, Lê Khanh đột nhiên nhìn lão giả mặc hắc y:

    - Có vẻ như, Tư Đồ gia các ngươi cũng muốn Diệp Huyền này chết, vì sao lại vậy?

    Lão giả mặc hắc y cười lạnh:

    - Lê huynh có điều không biết, tại thượng giới, rất nhiều thế lực đều muốn kết thông gia với An gia, Tư Đồ gia ta cũng không ngoại lệ, hơn nữa, gia chủ An gia cũng có ý thông gia với Tư Đồ gia ta. Mà Diệp Huyền kia không biết tốt xấu, dám tiếp cận An tiểu thư, hừ, đừng nói sau lưng hắn có Đại Kiếm tiên, coi như có một vị đạt tới cảnh giới trên cả Kiếm tiên, Tư Đồ gia ta cũng quyết không tha cho hắn.

    Lê Khanh nhìn qua lão giả:

    - Các ngươi còn muốn nhắm vào hắn?

    Lão giả mặc hắc y gật đầu:

    - Đương nhiên, bên trên đã hạ lệnh, người này phải chết, An tiểu thư chỉ có thể làm dâu Tư Đồ gia ta.

    Lê Khanh khẽ gật đầu:

    - Chúc Tư Đồ gia may mắn!

    Nói xong, hắn quay người rời đi.

    Cuối chân trời, Lê Khanh đột nhiên dừng lại, thần sắc dữ tợn:

    - Thứ ngu xuẩn, phụ thuộc Tư Đồ gia ngươi, còn không bằng tới phụ thuộc An gia!

    Nói tới đây, hắn hơi ngẩn người, sau lại nói khẽ:

    - Diệp Huyền cùng An tiểu thứ kia… ừm, phụ thuộc An gia, nên phụ thuộc An gia!

    Nói xong, hắn trực tiếp biến mất.

    Thương Mộc học viện, Lê Khanh rời đi, lão giả mặc hắc y lạnh lùng nhìn xuống dưới:

    - Đại Kiếm tiên? Nữ nhân, sau khi ngươi thấy được nội tình Tư Đồ gia ta, ngươi sẽ biết bản thân nhỏ bé tới mức nào!



    Hoàng cung Đại Vân.

    Diệp Huyền đột nhiên tỉnh lại, sau một khắc, một tiếng sợ hãi tê tâm liệt phế vang lên sâu trong cung:

    - Trứng! Trứng ta đâu!

    - ---------------
     
    banhdacua25 and inthenight like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 325: Logic của thần

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Trên giường, Diệp Huyền nằm lẳng lặng, thần sắc hận sinh không thể luyến.

    Cách đó không xa, Thác Bạt Tiểu Yêu đang đỡ đầu hắn, hai ngón trỏ không ngừng khua loạn.

    Cứ như vậy, trầm mặc một hồi, Thác Bạt Tiểu Yêu chậm rãi đi tới bên giường, nhẹ đá đá giường, nhỏ giọng:

    - Không phải chỉ là hai quả trứng thôi sao, cần tức giận vậy sao! Ta, ta đền ngươi là được!

    Nói chưa dứt, Diệp Huyền thiếu chút tức tới hộc máu:

    - Không phải chỉ là hai quả trứng? Ông trời của ta a! Thứ này là trứng bình thường sao? Là trứng bình thường sao?

    Thác Bạt Tiểu Yêu nhếch miệng:

    - Hai quả trứng người mà thôi, ta bồi cho ngươi hai quả trứng hổ!

    Diệp Huyền: “…”

    Sau cùng, hắn không tranh luận với Thác Bạt Tiểu Yêu nữa, bởi hắn phát hiện, nha đầu này không hiểu điểm mấu chốt của chuyện này!

    Dưới cái nhìn của nàng, chỉ là đánh nát hai quả trứng, chỉ thế thôi!

    Đúng lúc này, Liên Vạn Lý đột nhiên tới, nàng mặc một bộ váy lụa mỏng, váy rất dài, kéo lê trên đất, đằng sau thêu một đầu Hắc Phượng, Phượng Hoàng nâng hai cánh, muốn lăng không bay đi.

    Tóc hoa thả ở sau đầu, cuối mái tóc, thắt một sợi lụa nhỏ, theo từng bước đi của nàng, nhúm tóc nhỏ kia phiêu đãng đầy ưu nhã.

    Liên Vạn Lý đi tới bên giường, cúi người nhìn Diệp Huyền, nói:

    - Không nên tức giận, nội cung của ta có ngự y tốt nhất, ta đã hỏi qua, cái này cũng không phải chuyện lớn gì, đợi chút nữa ta sẽ để ngự y tới chữa trị cho ngươi, chỉ là phí tổn này không thấp, ít nhất phải tới hai trăm vạn linh thạch!

    Hai trăm vạn linh thạch!

    Diệp Huyền cứng ngắc tại chỗ!

    Liên Vạn Lý trừng mắt nhìn lại:

    - Ngự y nói, hiện chữa còn kịp, nếu để trễ, sợ là…

    - Chữa!

    Diệp Huyền không chút do dự:

    - Lập tức chữa!

    Trời đất bao la, trứng trứng là lớn nhất!

    Liên Vạn Lý vươn ngọc thủ, cười tủm tỉm:

    - Đưa tiền trước!

    Diệp Huyền: “…”

    Sau cùng, Diệp Huyền hết sức không tình nguyện, giao hai trăm vạn linh thạch cho Liên Vạn Lý, hắn biết, nhất định bị lừa!

    Có điều cũng không thể làm sao, ai bắt trứng trứng của hắn trong tay người ta?

    Đều là do nha đầu Thác Bạt Tiểu Yêu này nổi điên!

    Vốn hắn còn định nhảy tới hành hung nha đầu này một trận, nhưng nghĩ tới thực lực của nha đầu này, với tình huống trước mắt của hắn, đành phải mạnh mẽ nhịn xuống.

    Thu hai trăm vạn linh thạch của Diệp Huyền, Liên Vạn Lý lại duỗi tay ngọc:

    - Còn cần một trăm vạn nữa!

    Diệp Huyền muốn nổi khùng:

    - Còn cần một trăm vạn? Nữ nhân, ngươi là thổ phỉ sao? Coi như là thổ phỉ, cũng nên có một chút đạo đức nghề nghiệp được không?

    Liên Vạn Lý nhẹ nhẹ vỗ vai Diệp Huyền:

    - Chớ xúc động, bổn vương chưa từng làm chuyện giậu đổ bìm leo, trăm vạn linh thạch này là phí tổn cho ngự y, ngự y của ta chính là y đạo đại gia tốt nhất Thanh châu, một lần xuất thủ, chí ít một trăm vạn linh thạch! Đương nhiên…

    Nói tới đây, nàng ngừng một chút, lại nói:

    - Nếu không muốn, chúng ta cũng tuyệt không ép buộc, ta sẽ trả lại ngươi một trăm năm mươi vạn linh thạch!

    Diệp Huyền kinh ngạc:

    - Sao lại là một trăm năm mươi vạn? Không phải là hai trăm vạn sao?

    Liên Vạn Lý nghiêm mặt nói:

    - Phí bồi thường vi phạm khế ước! Ngươi hiểu chưa?

    Diệp Huyền: “…”

    Liên Vạn Lý ngồi một bên, cầm một quả táo trên bàn cắn nhẹ, sau đó nói:

    - Không nên tức giận, ngự y nói, tức giận sẽ bất lợi cho ngươi, đặc biệt là hạ thể của ngươi, một chút sơ sẩy, khả năng sẽ tạo thành cả đời bất lực.

    - Bất lực?

    Cách đó không xa, Thác Bạt Tiểu Yêu có chút hiếu kỳ nói:

    - Liên tỷ, bất lực là gì?

    Liên Vạn Lý nghĩ một chút, nói:

    - Hẳn là không cứng được ý.

    Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn:

    - Chỗ đó của hắn cứng được sao?

    Liên Vạn Lý gật nhẹ:

    - Bình thường thì sẽ, nhưng hiện tại, đã bị ngươi đánh hỏng! Đoán chừng là không cứng được!

    - A…

    Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn hạ thân Diệp Huyền, trong mắt đầy tò mò, hóa ra chỗ này còn có thể cứng!

    Trên giường, Diệp Huyền xạm mặt lại, hai nữ nhân này, lại đứng ngay trước mặt hắn thảo luận xem hắn có cứng hay không…

    Thế giới này thay đổi rồi sao?

    Liên Vạn Lý đột nhiên cúi người, dí sát mặt nhìn Diệp Huyền, cười tủm tỉm:

    - Diệp Quốc sĩ, đến cùng là ngươi có muốn trị liệu hay không?! Nếu không muốn, bản vương sẽ lập tức rời đi!

    - Không trị!

    Người nói không phải Diệp Huyền, mà là Thác Bạt Tiểu Yêu, nàng nhìn qua hạ thân Diệp Huyền, hừ lạnh một tiếng:

    - Kiếm tu, thứ kia rất xấu, vẫn là không nên trị!

    Diệp Huyền: “…”

    Một khắc sau, Diệp Huyền đành lựa chọn thỏa hiệp!

    timviec taitro

    Quan hệ tới Tính phúc sau này, hắn không thể không thỏa hiệp!

    Lấy được trăm vạn linh thạch của Diệp Huyền, Liên Vạn Lý thầm cười tới nở hoa:

    - Người đâu, truyền ngự dụng thái y của bổn vương tới!

    Chỉ một chốc, một nữ tử xuất hiện trong đại điện.

    Nữ tử mang cung trang thanh nhạt, bên hông buộc một dải lụa đỏ tía, vòng eo tinh tế, uyển chuyển vừa vặn. Đẹp tới mức không có khuyết điểm, mái tóc buộc hai sợi lụa trắng, tùy ý buông xõa, theo gió bay lượn.

    Ánh mắt nàng, lại không chứa một tia tình cảm, chỉ có băng lãnh, khiến người ta muốn tránh xa.

    Nữ tử tới trước mặt Liên Vạn Lý, Liên Vạn Lý cười nói:

    - A Lãnh, bệnh nhân này giao cho ngươi.

    Nữ tử A Lãnh khẽ vuốt cằm, sau đó đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng kéo Diệp Huyền tới mép giường, sau đó ngồi xổm giữa hai chân hắn, Diệp Huyền nhận thấy là một nữ tử, vội nói:

    - Nữ, nữ?

    Liên Vạn Lý cười nói:

    - Ngự y của bổn vương, đương nhiên là nữ, sao, ngươi có vấn đề?

    Diệp Huyền đang muốn nói, A Lãnh đã lấy hai cây ngân châm, trực tiếp đâm hai đùi trái phải, nháy mắt, hai dùi hắn đều mất tri giác.

    Diệp Huyền kinh hãi:

    - Ngươi, ngươi muốn làm gì…

    Còn chưa nói xong, đã cảm nhận được hạ thân bị một đôi tay nắm lấy, ấm áp, có chút ngứa.

    A Lãnh ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, mặt không biểu tình:

    - Nắm chân của ngươi mà thôi, loạn động cái gì? Còn nữa, tinh nguyên của ngươi đã xuất, không phải đồng thân, ngượng ngùng cái gì?

    Diệp Huyền: “…”

    Một bên, Thác Bạt Tiểu Yêu đi tới bên cạnh A Lãnh, có chút hiếu kỳ:

    - Tinh nguyên đã xuất, không phải đồng thân… như vậy là sao?

    Diệp Huyền: “…”

    A Lãnh nhìn qua Thác Bạt Tiểu Yêu:

    - Ngươi không biết?

    Thác Bạt Tiểu Yêu vội gật đầu:

    - Không biết, cha ta nói, nếu có nam nhân dám cởi quần áo trước mặt ta, liền bảo ta đánh chết hắn!

    A Lãnh chỉ Diệp Huyền trên giường:

    - Vì sao ngươi không đánh chết hắn?

    Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn:

    - Hắn cởi quần, chứ có cởi áo đâu!

    - -----------
     
    banhdacua25 and inthenight like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)