HOT  Dị Năng  Đô Thị  Linh Dị Khủng bố sống lại - 2400 - Phật tiền hiến hoa

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 6: Gõ Cửa Kinh Hoàng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Trong nháy mắt, nơi này như thể đã trải qua khoảng thời gian mấy chục năm, bị năm tháng tàn phá.

    Nhưng ánh đèn trong phòng học vẫn chống chọi lại với bóng tối, ánh đèn sáng trắng giống như thiêu thân trong gió, tỏa ra những tia sáng yếu ớt cuối cùng, cứ như thể có thể bị dập tắt bất cứ khi nào.

    Nỗi kinh hoàng thể hiện ngay trên gương mặt của mỗi học sinh, có người thét chói tai, có người kêu cứu, có người run rẩy...

    Người duy nhất điềm tĩnh là Chu Chính trên bục giảng.

    Chu Chính không hề nhúc nhích, ánh mắt đảo quanh đánh giá tình hình, để ý bất kỳ động tĩnh nào xung quanh.

    Con quỷ này quá nguy hiểm, còn có cả quỷ vực, đây không phải là thứ ông ta có thể đối phó.

    Điều ông muốn làm bây giờ là tìm mọi cách để tìm ra một con đường sống, để đám học sinh có thể sống sót rời khỏi đây, dù chỉ là một phần nhỏ trong số chúng cũng được.

    - Chu Chính, nhìn kìa.

    Lúc này, đột nhiên Phương Kính la lên, sắc mặt cực kỳ xấu, chỉ vào mấy bạn học đang nằm ở trên bàn.

    Trước đấy vẫn không để ý, lúc này nhìn thấy Phương Kính mới phản ứng lại, có mấy bạn học bất động ở trên bàn, bọn họ trợn trừng mắt, há hốc mồm, sắc mặt xám ngoét, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối của tử thi, giống như đã chết mấy ngày vậy.

    "Cốc, cốc cốc. "

    Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.

    Lúc này, mấy cậu học sinh vừa nãy vẫn còn đứng lẫn trong đám người còn sống đột nhiên cả người run rẩy, sau đó đờ người ngã vật xuống đất.

    - Lý Minh, cậu sao vậy?

    Có người muốn đỡ cậu ta dậy nhưng lúc vừa mới chạm vào thân thể, đối phương đột nhiên la lên một tiếng, hoảng sợ lùi lại phái sau.

    Lạnh như băng, cứng ngắc, chẳng khác nào xác chết.

    Lý Minh giống hệt như mấy học sinh trước đó trợn tròn mắt, há hốc mồm, mặt xám ngoét, không còn thần sắc, thân thể bắt đầu tỏa ra mùi thối.

    Chết, chết rồi.

    Hơn nữa, đâu chỉ một người chết, ít nhất cũng khoảng 6-7 học sinh đều nằm bất động ở trên bàn, gương mặt xám ngoét.

    - Sao lại như vậy, sao có thể như vậy, ai đó cứu họ đi mà.

    Có bạn gái quá sợ hãi ngồi sụp xuống vừa nói vừa khóc hu hu.

    Mới nãy còn rất bình thường cơ mà, sao bỗng nhiên lại như vậy được, sao đột nhiên lại chết rồi? Ai đó lắp bắp mấy tiếng, âm thanh run rẩy.

    Phương Kính đứng bên cạnh, sắc mặt tái mét:

    - Nói lảm nhảm gì vậy, ngoài cửa có một con quỷ, chúng ta đều có thể sẽ chết, quỷ có thể tạo ra quỷ vực rất đáng sợ, các cậu sẽ biết ngay thôi.

    Những người khác nhìn cậu, sợ hãi không thôi, ai nấy giống như con mồi đã rơi vào bẫy, tràn đầy sợ hãi, run lẩy bẩy.

    - Chu Chính, thầy vẫn chưa nghĩ ra cách sao? Còn không nghĩ ra nữa thì chúng ta đều sẽ phải chết ở đây đấy.

    Phương Kính bực tức nói.

    Trong lòng hắn cũng vô cùng run sợ, bởi ở trong quỷ vực ai cũng có thể chết, kể cả hắn.

    - Lảm nhảm, em không đợi được thì tự trốn đi, đừng có trông chờ vào thầy.

    Chu Chính cũng nóng này, ông không dám hành động thiếu suy nghĩ.

    - Chạy lung tung trong quỷ vực còn nhanh chết hơn, thầy tưởng em không biết gì chắc?

    Phương Kính nói.

    - Nếu đã biết thì đứng yên chờ đợi tại đây cho thầy, em sợ chết, mọi người đều như vậy, đừng tưởng biết một số thứ thì cảm thấy bản thân đặc biệt, trước mặt quỷ người người đều bình đẳng.

    Chu Chính nói.

    - Con mẹ nó!

    Phương Kính không nhịn được chửi một câu.

    Lúc này chân tay Dương Nhàn lạnh toát, cậu bắt mình bình tĩnh trở lại, bởi đây không phải lúc đùa giỡn, thực sự đã có người chết rồi, hơn nữa người chết không chỉ có một.... nếu cứ tiếp tục thế này có thể sẽ chết rất nhiều người nữa.

    Nhưng lúc cậu vô tình nhìn thấy chiếc bảng đen rơi từ trên tường xuống, đột nhiên ngẩn người một lát.

    Ánh mắt dừng lại trên ba câu mà Chu Chính đã viết trước đó, đặc biệt là câu cuối cùng: Nhìn thấy quy luật của quỷ.

    Chu Chính không dám hành động thiếu suy nghĩ là bởi vì ông ấy cũng đang quan sát ông lão ngoài cửa, tìm quy luật của lão, chỉ có tìm ra quy luật, ông mới dám hành động, mau động não, mau suy nghĩ đi, rốt cuộc ông già này có quy luật gì có thể tìm thấy đây...

    Não hắn bắt đầu chuyển động điên cuồng.

    Nhớ lại tất cả những ghi chép về câu chuyện trong diễn đàn hôm nọ, rồi lại liên tưởng đến tình huống đang xảy ra trước mặt.

    Nhất định phải có điểm chung, nhất định có điểm tương đồng.

    Vị bác sĩ tên Lôi điện Pháp vương đó đang ở nhà, khi ấy cửa nhà ông ta đóng, ông lão này đứng ở ngoài gõ cửa.... sau đó đi vào, tiếp đến lại đến trước cửa phòng, lại gõ cửa, sau đó lại tiến vào.

    Lúc ấy, con quỷ xuất hiện ở hành lang, cũng đang gõ cửa như vậy... nhưng không tiến vào.

    Tại sao ông lão lại đi vào nhà vị bác sĩ nhưng lại không tiến vào nơi này?

    Tình huống giống nhau, sự việc giống nhau nhưng điều gì dẫn tới sự khác biệt này.

    Là thời gian không đủ sao?

    Lẽ nào là thời gian gõ cửa không đủ.

    Có lẽ đây chính là mấu chốt.

    Liều đi.

    Bỗng nhiên, Dương Nhàn lấy hết can đảm hét lên:

    - Chu Chính, là tiếng gõ cửa.

    - Tiếng gõ cửa.

    Chu Chính ngẩn người, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chăm vào cậu học sinh vừa lên tiếng:

    - Nói gì cơ?

    Dương Nhàn ghìm lại nỗi sợ hãi nói:

    - Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng em cảm thấy nó dựa vào cách gõ cửa để giết người, có lẽ lúc ông lão kia đang đếm, có lẽ là cái khác, nhưng chắc chắn có liên quan đến việc gõ cửa, nếu có thể ngăn thứ kia gõ cửa có lẽ sẽ có tác dụng...

    Gõ cửa để giết người.

    Nếu đúng là như vậy con quỷ đó cũng không khỏi quá đáng sợ.

    - Tiềm lực của thằng nhóc này mới vậy đã bộc lộ ra rồi...

    Ánh mắt nghi ngờ của Phương Kính nhìn vào Dương Gian, tay nắm chặt lại thành hình quả đấm:

    - Nhất định không thể để nó sống sót rời khỏi ngôi trường này.

    - Tin em một lần.

    Chu Chính thu lại ánh nhìn, ông đâu còn lựa chọn nào khác.

    Nếu tiếp tục không hành động, tất cả mọi người ở đây đều sẽ chết.

    Lập tức Chu Chính hành động, ông ta xông ra ngoài giống như một con dã thú điên cuồng, tấm thân quái dị trên gầy dưới béo của ổng có sức công phá mà người thường không thể có được.

    "Rầm!"

    Một âm thanh cực lớn vang lên, cửa phòng học bị ông ta tông nát, đồng thời cũng đâm vào ông lão mặc áo dài đen, mặt xám ngoét, toàn thân lốm đốm ngoài cửa.

    Ông lão ngã nhào, nằm sóng soài trên đất, không một ai dám đỡ.

    Thân thể của ông bày ra tư thế quái dị, giống như tư thế của những người chết cứng chân tay vậy, không có được sự mềm mại dẻo dai của người sống.

    Quỷ giết cũng không chết.

    Câu này do Chu Chính tự mình viết đương nhiên không thể quên.

    Dù ông lão này có thịt nát xương tan, đốt thành tro thì vẫn không thể chết, còn có thế tiếp tục xuất hiện dưới một dạng khác mà không ai ngờ được.

    Đối phó với quỷ chỉ có thể là quỷ.

    Chu Chính cắn răng, quay đầu hét lớn

    - Các cậu chờ thời cơ, có cơ hội thì hãy chạy đi, tôi sẽ chặn nó lại.

    Ông nới rộng áo khoác ngoài, cái bụng phồng lên động đậy mấy cái rất kỳ dị.

    Một bàn tay, chính xác là vết lằn của một bàn tay nhô ra khỏi lớp da, cánh tay lộ ra màu xám xanh, móng tay nhọn hoắt, như thể muốn xé lớp da bụng kia để chui ra.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 7: Lạc Đường (1)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Nhưng lớp da bụng bọc lấy cánh tay kia lại cực kỳ đàn hồi, không hề bị xé rách, thế nhưng điều làm cho mọi người kinh hãi nhất chính là, cánh tay này thò ra ước chừng khoảng 2 mét.

    Đây mà là tay người sao?

    Cánh tay quái đản màu xám xanh này tóm chặt lấy ông già.

    "Tí tách,"

    Âm thanh lúc chiếc đèn lóe sáng vang lên.

    Trong nháy mắt, bóng tối bao trùm bên trong phòng học biến mất, ánh sáng lại xuất hiện, mặc dù mặt tường vẫn loang lổ như trước, mặt đất vẫn lổn nhổn những hố ụ nhưng có vẻ như nguy hiểm đã qua rồi.

    - Có tác dụng rồi.

    Chu Chính thở phào nhẹ nhõm.

    Nhưng ngay lúc ấy mắt ổng đột nhiên mở to, khuôn mặt gầy gò như thể chỉ có da bọc xương đầy vẻ hoảng sợ.

    Ông lão ngã vật dưới đất từ từ đứng dậy, ánh mắt xám tro hơi chuyển động một chút, hình như đang hướng về phía Chu Chính.

    - Không thể nào, bị ta khống chế rồi mà vẫn động đậy được sao?

    Mặt Chu Chính thất sắc, quay đầu hét lớn:

    - Chạy, mau chạy đi, nhân lúc quỷ vực vẫn chưa xuất hiện, chạy khỏi đây mau, để tôi ở đây chặn hắn lại.

    Con quỷ này, chắc chắn không phải hạng nguy hiểm tầm thường.

    Trong lòng ông đổ mồ hôi lạnh.

    ….

    Tiếng hét của Chu Chính bừng tỉnh đám người trong phòng học.

    Mặc dù bọn họ đều bị sự việc trước mắt dọa đến đờ đẫn cả người nhưng ham sống vốn là bản năng mà mỗi người đều có.

    -Muốn sống thì mau đi theo tôi.

    Phương Kính dẫn đầu hét lên, sau đó một mình phăng phăng xông ra, chạy thẳng tới cửa sau lớp học.

    Cả bọn đang ở tầng 5, muốn ra khỏi trường phải đi xuống tầng dưới, nếu đây là tầng 2, hoặc tầng 1, chắc chắn Phương Kính sẽ nhảy ra lối cửa sổ mà không cần do dự.

    Nhưng bây giờ mà nhảy từ tầng 5 xuống thì chẳng khác nào tự sát.

    Hành động trốn chạy của Phương Kính đánh động đến mọi người, những người khác kịp lấy lại phản ứng, nhưng chỉ theo bản năng mà cùng Phương Kính xông ra khỏi phòng học.

    Dương Gian cũng không chần chờ, lập tức nhấc chân chạy theo.

    Hắn đoán, Chu Chính không thể khống chế được ông lão đó lâu.

    "Rầm!"

    Do bị nhiều người giẫm đạp nên mặt đất bị ăn mòn từ trước đó lập tức sụp xuống, có mấy học sinh rơi xuống dưới.

    -Trương Vĩ, Miêu Tiểu Thiện.

    Dương Gian hoảng hốt, vội vàng tránh khỏi chỗ hố sập.

    -Hừ, tôi không sao, con mẹ nó, vừa rồi tên súc sinh kia đẩy tôi một cái, tôi muốn tố cáo hắn muốn mưu sát.

    Trương Vĩ sờ sờ mông, đau đến nỗi thở hổn hển.

    May mà chỉ rơi xuống tầng phía dưới khoảng tầm 3 mét nên không ngã chết.

    Nhưng khi Trương Vĩ quay đầu lại nhìn những người khác cũng rơi xuống cùng mình thì giật mình nhíu mắt.

    Một người đang nằm trên mặt đất, mắt trợn trừng, ở chỗ cổ máu tươi tuôn xối xả, miệng phát ra những tiếng hự hự, giống như vẫn chưa tắt thở, Dương Gian nhìn thấy một thanh sắt nhuốm máu xuyên qua cổ của cô ấy.

    Là Tô Luy!

    Đây là cô bạn có thành tích học tập trên lớp rất tốt, lại khá xinh đẹp nên bình thường có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, không ngờ rằng lại xảy ra cơ sự này.

    Bị thương nặng thế này, có gọi xe cứu thương cũng không kịp, huống hồ còn còn đang trong tình huống nguy cấp trước mặt.

    -Các cậu mau mau dời khỏi đây, đừng chần chừ mất thời gian nữa.

    Dương Gian hét lên, không còn thời gian lo cho người khác nữa rồi, phải lập tức ra khỏi đây thôi.

    -Dương Gian, không phải cậu nói phải chạy khỏi quỷ vực hay sao... Mẹ nó, chạy rồi đó, sau này cậu đừng có mượn tiền tôi nữa, lừa gạt.

    Trương Vỹ gắt gỏng.

    Lúc này một đám học sinh như phát điên xông ra khỏi phòng học, men theo lối cầu thang để xuống tầng dưới.

    -Có thể bình yên vô sự rời khỏi đây không?

    Lúc này trong lòng Dương Gian thấp thỏm không yên, hình bóng ông già mặc áo đen dài, mình đầy những vết đốm tử thi lởn vởn trong đầu.

    Ngộ nhỡ ông lão ấy thực sự là quỷ vậy Chu Chính đối phó nổi không?

    Thầy ấy cũng nói rồi, quỷ có giết cũng không chết.

    Chỉ có quỷ mới đối phó được với quỷ.

    Đợi đã... Lẽ nào Chu Chính cũng là quỷ.

    Đột nhiên, Dương Gian thấy da đầu tê rần, toàn thân lạnh toát.

    Lẽ nào lúc nãy cậu vừa nghe quỷ giảng bài hay sao?

    Rốt cuộc thế giới đến đang xảy ra chuyện gì vậy.

    Nhưng lúc từ phòng học chạy ra ngoài hành lang, Chu Chính vẫn dốc hết sức ghìm ông già kia lại, không để đối phương dùng quỷ vực nữa.

    Những học sinh này vẫn còn ở trong quỷ vực, một khi quỷ vực xuất hiện trở lại, dù có rời khỏi phòng học cũng chẳng thể sống sót ra khỏi trường.

    Nhưng mức độ khủng khiếp của ông già áo đen đó đã vượt xa khỏi tưởng tượng của ông, liệu có thể ngăn cản hắn bao lâu trong lòng Chu Chính cũng không rõ.



    Lúc này đám người men theo lối cầu thang chạy như điên xuống dưới lầu, hệt như bầy thỏ rừng bị dọa chạy tán loạn.

    Một tầng, hai tầng, ba tầng.. hy vọng rời khỏi nơi này đang ở ngay trước mắt.

    Nhưng lúc Phương Kính chạy đến khúc quanh ở cầu thang, đột nhiên một âm thanh xẹt xẹt nho nhỏ vang lên, đèn bên trong cầu thanh tắt phụt, toàn bộ cầu thang chìm trong bóng tối.

    Bóng tối đen như hũ nút, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón, nhìn qua cửa sổ cũng không thể nhìn thấy được một chút ánh sáng le lói nào.

    -Aaa!

    Đèn tắt, có một bạn nữ sợ quá hét toáng lên.

    -Đáng chết, Chu Chính đến cực hạn rồi sao? Chẳng lẽ quỷ vực lại xuất hiện rồi, rốt cuộc ông già ấy là quỷ cấp độ nào mà đáng sợ đến vậy.

    Trên mặt Phương Kính toát mồ hôi lạnh, cậu không dám nán lại quá lâu trong bóng tối, lập tức ngoảnh lại hét lên:

    -Tất cả chạy đi, đừng dừng lại.

    Thực ra cậu không muốn cứu những người này nhưng không thể để họ chết trong quỷ vực được.

    Nếu không quỷ vực càng trở thêm khủng khiếp hơn.

    Cả đám lần mò trong bóng tối tiếp tục men theo cầu thang để bước xuống tiếp, vì là chỗ quen thuộc nên cũng không quá khó khăn.

    Nhưng tiếp tục đi xuống dưới lầu, được một lát, Phương Kính bỗng dừng lại, cậu phát hiện ra có gì đó không đúng.

    Không chỉ có cậu, Dương Gian ở ngay sau cũng phát hiện ra điểm bất thường, toàn thân cậu căng thẳng, cậu để ý thấy, hình như nãy giờ đã chạy qua không chỉ có 5 tầng cầu thang... thế nhưng trước mặt vẫn còn cầu thang nữa.

    -Tất cả dừng lại, đừng chạy nữa.

    Phương Kính dừng lại, những người ở phía sau cũng theo phản xạ dừng lại.

    Trong tình cảnh này, tất cả mọi người đều mụ mẫm, bây giờ người trấn tĩnh như cậu đã trở thành người đáng tin cậy trong cả đám.

    -Phương Kính, sao vậy, sao lại không chạy tiếp?

    -Cậu không đi thì tôi vẫn đi, tôi không muốn ở lại đây chờ chết.

    Một cậu nam sinh hoảng hốt tiếp tục chạy lên phía trước, mau chóng biến mất trong bóng tối.

    -Phương Kính, con mẹ cậu, đừng có chần chờ nữa, xảy ra chết người như chơi đấy.

    Ai đó dừng lại, nói trong nức nở.

    -Còn chạy cái chết gì, từ lầu năm chạy xuống đến đây lẽ nào mấy người không đếm xem đã đi xuống bao nhiêu tầng sao?

    Phương Kính gắt gỏng.

    -Mọi người đều đang chạy chối chết hơi sức đâu mà đếm cái đó.

    Trong tình cảnh rối rắm không biết đường nào mà lần thế này, quả thực không thể để ý nhiều, không phải ai cũng có được cái đầu lạnh.

    Lúc này, Dương Gian im lặng một lát rồi lên tiếng:
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)