FULL  Huyền Huyễn  Dị Giới Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp - Vinh Tiểu Vinh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Bạch Ngọc Kinh

    Bạch Ngọc Kinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/7/20
    Bài viết:
    25,532
    Được thích:
    15,758
    Chương 6: Kiểm tra ma pháp
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    "Isabella?" Trần Lạc nghi hoặc hỏi: "Ai là Isabella?"

    "Giả vờ, cậu còn giả vờ..." Toby nói bằng giọng khinh bỉ : "Vừa rồi chị Isabella đều tìm đến đây!"

    "Cậu nói cô gái mặc váy đen vừa rồi đứng ở cửa lớp hả?" Trần Lạc lập tức giật mình, kinh ngạc nói: "Hóa ra nàng chính là Isabella..."

    Trong học viện Thánh Donas thế nhưng Isabella là danh nhân, nữ thần trong suy nghĩ của đông đảo học sinh, có thể nói không ai không biết không người không hay.

    Nhưng làm sao thằng nhóc Blair trưởng thành sớm này, trong mắt và trong lòng chỉ chứa mỗi cô Britney, đối với học tỷ Isabella đại danh đỉnh đỉnh nửa chút hứng thú đều không có.

    Ngược lại điểm ấy tương tự với gu của Trầm Lạc, cô Britney gợi cảm không ngon hơn sao, vì sao lại đi ưa thích một cô nàng lỗ mãng phẳng lì cơ chứ?

    Toby nhìn hắn, hỏi với vẻ không thể nào tin được: "Ngay cả chị Isabella cũng không nhận ra, trong mắt của cậu ngoại trừ cô Britney không có người khác sao?"

    Trần Lạc lườm về phía cửa ra vào một chút, hỏi: "Chị ấy tìm tớ làm gì?"

    "Vừa rồi cậu không ở đây, Lynda cũng không nói cho tớ biết." Toby tò mò nhìn hắn, hỏi tiếp: "Làm sao cậu nhận biết chị Isabella thế?"

    Không có chuyện một tiểu tử nghèo tình cờ gặp gỡ công chúa mỹ lệ, cô công chúa lập tức phải lòng hắn như trong tưởng tượng của Toby, Trần Lạc đáp lại với vẻ không mặn không nhạt: “Tớ và chị ấy có tí xung đột, hẳn là chị ấy đến đây để trả thù.”

    "Trả, trả thù..." Toby si ngốc nghe Trần Lạc nói xong, sau đó tức thì ngoái đầu lại, ngồi nghiêm chỉnh, đoạn hắn nói tiếp: "Blair, về sau chớ nói cho người khác biết tớ là bạn của cậu nhé."

    Trần Lạc thắc mắc: "Vì sao?"

    Vẻ mặt Toby như kiểu cầu xin, hắn hỏi: "Cậu biết cậu trêu chọc tới người nào sao?"

    Trần Lạc đáp lại tỉnh rụi: "Isabella."

    "..." Toby hòa hoãn hô hấp, lại hỏi: "Cậu biết ở trong học viện có bao nhiêu người theo đuổi chị Isabella không?"

    "Thì tính sao?"

    "Nếu như bọn họ biết cậu đắc tội chị Isabella, nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu."

    Trần Lạc nhìn Toby, nói ra: "Toby, chúng ta là bạn bè sao?"

    Toby đáp một cách chắc nịt: "Trước kia là, bây giờ không phải."

    Mập mạp này thật không có nghĩa khí. Giờ thì Trần Lạc thế đơn lực bạc. Mặc dù ma pháp của mập mạp này chẳng ra sao cả, nhưng dựa theo hình thể của hắn, sức chiến đấu nhất định không yếu, vốn nghĩ thêm một người nhiều một phần lực lượng, nhưng Trần Lạc cảm thấy, lấy hắn đối với Isabella mê luyến, chỉ sợ lúc này đạp hắn mấy cước có thể muốn so nhờ hắn giúp đỡ lợi hơn rất nhiều.

    Không thể trêu vào còn không biết trốn thoát ư, Trần Lạc nói như không có vấn đề gì hết: "Nơi này là học viện Thánh Donas, bọn họ cũng không thể muốn làm gì thì làm."

    Toby dòm hắn giống như nhìn thằng ngốc, hỏi: "Cậu biết học viện Thánh Donas nằm ở nơi nào không?"

    "Đường Baker."

    "Đường Baker ở đâu?"

    "Thành Yapool."

    "Cha của Isabella chính là thành chủ của Yapool."

    "..."

    Trần Lạc im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn về phía Toby, hỏi: "Tính cách chị Isabella thế nào?"

    Toby liếc mắt nhìn hắn: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"

    Trần Lạc thở dài, hỏi: "Cậu nói hiện tại tớ đi xin lỗi nàng, nàng có thể tha thứ cho tớ hay không?"

    ...

    Vô duyên vô cớ trêu chọc phải một nữ nhân điên, còn là quan nhị đại, trong lòng Trần Lạc cũng rất uất ức, chỉ có thể trốn xa chừng nào tốt chừng đó trước đã.

    May thay học viện Thánh Donas học năm ngày thì nghỉ ngơi hai ngày, ngày mai sẽ là ngày nghỉ, chiều nay có hai tiết, một tiết là lịch sử, tiết cuối cùng là thực hành ma pháp.

    Ma pháp là môn học bắt buộc ở trường quý tộc, toàn bộ chương trình học chủ yếu chia làm hai học phần, một phần là lý luận ma pháp, một phần khác là thực hành ma pháp.

    Học phần lý luận ma pháp giảng dạy học sinh về lịch sử ma pháp, các câu thần chú, kết ấn và phương pháp câu thông các hệ ma pháp nguyên tố. Học phần thực hành ma pháp dạy chính là cách vận dụng ma pháp, giáo viên sẽ trực tiếp kiểm tra trình độ thông thạo ma pháp của học sinh.

    Vì để tránh cho phòng học bị phá hư, tiết thực hành ma pháp sẽ được học bên ngoài, Trần Lạc và Toby chậm rãi đi ra khỏi phòng học, thình lình sau lưng truyền đến một giọng nói.

    "Blair, phế vật như mày ngay cả Hỏa Cầu Thuật cũng không thể thả ra này, làm sao còn có mặt đợi trong học viện hả?"

    Tiếng nói mang theo trào phúng và lừa gạt, sau khi vừa dứt lời, đám người bên cạnh cười ha hả hùa theo.

    Trần Lạc còn chưa phản ứng gì thì Toby đã giận tái mặt, hắn khiên thân hình mập mạp ngăn trước người Trần Lạc, hung ác nhìn chằm chằm một tên thiếu niên, cả giận nói: "Baader, mày muốn đánh nhau phải không?"

    Baader nheo mắt lại nhìn Toby, trầm giọng nói: "Toby, nơi này không có chuyện của mày!"

    Toby không kiêu ngạo không tự ti nói ra: "Blair là bạn của tao, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của tao, muốn đánh nhau phải không, có ngon nhào vô đây!"

    "Tao nhớ kỹ mày rồi đấy, lần sau lại tính sổ sách với bọn mày!" Hiện tại đang là giờ vô lớp, Baader tự nhiên không dám đánh nhau với Toby, hắn trừng mắt liếc một cái, cuối cùng dọa một câu rồi vội vàng đi ra ngoài.

    Điều này khiến Trần Lạc có tí cảm động nho nhỏ, mặc dù mập mạp này trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn rất giảng nghĩa khí.

    Mặc dù hắn đối với uy hiếp của đám người Baader cũng không để vào mắt, thời đại học Trần Lạc là hội trưởng của câu lạc bộ võ thuật, mặc dù còn lâu mới có thể lấy một chọi mười. Nhưng lấy hình thể của đám người Baader, dưới tình huống bọn chúng không liều mạng, ba bốn người này có thể chiếm Trần Lạc được bao nhiêu tiện nghi chứ.

    Đương nhiên, nếu như hình thể giống như Toby, Trần Lạc đối phó hai người như thế cũng đã quá sức, khả năng bị thua cũng sẽ lớn hơn.

    Ưu thế về cân nặng , bất kỳ chiêu thức lòe loẹt gì cũng không cách nào đền bù.

    Trần Lạc nắm bờ vai của hắn, hỏi: "Bạn thân, nếu như chị Isabella tìm tớ gây phiền phức, cậu cũng đứng ở bên tớ sao?"

    "Đương nhiên." Toby vỗ vỗ bộ ngực, đáp lại: "Đến lúc đó tớ sẽ cố gắng đánh cậu nhẹ một chút..."

    Trong chớp mắt, một tia cảm động trong lòng Trần Lạc đối với mập mạp chết bầm này biến mất vô tung vô ảnh.

    ...

    Bên ngoài lớp học, trên một cánh đồng cỏ rộng bao la.

    "Hỏa Cầu Thuật là vận dụng cơ sở của Hỏa nguyên tố, có thể triệu hồi ra Hỏa nguyên tố, nói rõ các trò đã coi như là Ma Pháp học đồ, nhưng muốn trở thành Ma Pháp học đồ đúng nghĩa, đường phải đi còn rất dài..." Thầy Anthony sờ lên cái đầu đã không có vài cọng tóc, giảng giải cho học sinh năm thứ hai cách vận dụng Hỏa Cầu Thuật.

    Trong đám người, thiếu niên tên Baader thỉnh thoảng nhìn về phía Trần Lạc một chút, cắn răng nói: "Lúc nào, Thằng Blair này sao quen biết được chị Isabella chứ, làm sao chị Isabella lại quen biết loại người này..."

    Với tinh thần lực nhạy bén, Trần Lạc tự nhiên phát hiện ánh mắt của Baader, nhưng mà hắn cũng chưa nhớ tới khi nào Blair từng có xung đột với gã, có điều hắn vốn là học sinh yếu kém trong lớp nên cũng chẳng được coi trọng, ngày thường cũng không ít người ưa thích tìm gốc rạ của hắn, Trần Lạc cũng chẳng thèm phản ứng Baader, mà đặt toàn bộ lực chú ý lên người thầy Anthony.

    Sau khi thầy Anthony giảng lý thuyết chừng mười lăm phút đồng hồ, thầy chỉ tay vào bia ngắm cách đó không xa, ổng nói: "Hiện tại, thầy muốn kiểm tra các trò khả năng nắm giữ Hỏa Cầu Thuật, các trò cần đứng ở phía sau vạch kẻ này rồi dùng Hỏa Cầu Thuật bắn trúng bia ngắm kia, tựa như kiểu này..."

    Trần Lạc chỉ thấy môi của ổng giật giật mấy cái, sau đó thực hiện một loạt kết ấn làm cho người ta hoa hết cả mắt, một hỏa cầu to tướng liền đập vào bia ngắm ở phía xa xa, chia năm xẻ bảy.

    Bia ngắm đó làm bằng sắt, dưới sự công kích của hỏa cầu, nó chỉ lung lay mấy cái, trên hồng tâm xuất hiện vết tích đen thui như mực.

    Một màn này rơi vào trong mắt Trần Lạc làm lòng hắn căng thẳng, hắn vốn tưởng rằng Ma Pháp sư phóng thích ma pháp đều cần thời gian đọc thần chú dài dằng dặc, lại không nghĩ rằng thần chú và kết ấn thế mà có thể bị rút ngắn đến trình độ này, mặc dù khoảng cách so với lập tức phóng thích ma pháp còn kém rất xa, nhưng cứ như vậy, trừ phi cận chiến trong vòng năm mét, chứ ngoài năm mét, muốn dựa vào phương pháp ngắt lời Ma Pháp sư niệm chú và kết ấn để dừng làm phép lại gần như không thể nào.

    Mà theo Trần Lạc biết, thầy Anthony đang dạy bọn chúng chỉ mới là trung cấp Ma Pháp sư mà thôi, khó có thể tưởng tượng nổi, Ma Pháp sư cao cấp hơn đối với ma pháp nguyên tố càng thêm quen thuộc thì thời gian niệm chú cũng tất nhiên ngắn hơn, càng không dễ dàng bị đánh gãy, khó trách cô Britney nói ý nghĩ của hắn ngây thơ...

    Sau khi thầy Anthony làm mẫu xong thì đến phiên học sinh năm thứ hai thực hiện.

    Ổng đứng một bên, mặt không thay đổi nhìn từng người từng người tiến lên.

    "Toby, không triệu hồi ra hỏa cầu, không hợp cách."

    "Baader, không sai, có thể triệu hồi hỏa cầu đánh trúng bia ngắm, nhưng hỏa cầu của trò còn chưa đủ cô đọng, 80 điểm."

    "Lynda, kết ấn ma pháp của trò còn chưa đủ thuần thục, bằng không hỏa cầu của trò sẽ không nhanh tiêu tán như thế, 60 điểm..."

    "Ellen, so với lần trước lại có tiến bộ, 90 điểm."

    ...

    Khi các học sinh bắt đầu thi triển ma pháp, Trần Lạc mới phát hiện, những học sinh này đối với khống chế ma pháp có chênh lệch cực lớn.

    Có người niệm chú nửa ngày chỉ có thể triệu hồi ra một hỏa cầu to bằng móng tay, thoáng qua sẽ dập tắt; có người muốn sai vài chục lần mới có thể triệu hồi ra một hỏa cầu; có người hỏa cầu trên không trung bay một đoạn ngắn thì trực tiếp biến mất, số người kiểm tra đã hơn phân nửa, có thể thành công triệu hồi ra hỏa cầu đánh trúng bia ngắm chỉ có lác đác mấy người mà thôi.

    Thẳng đến lúc này, Trần Lạc mới ý thức tới Isabella không hổ là cấp cao học tỷ, mặc dù tốc độ niệm chú của nàng hơi chậm chạp, nhưng xác xuất thành công và tính ổn định của hỏa cầu cũng không phải những người này có thể so sánh được.

    Nói là chậm cũng chỉ là tính tương đối, tốc độ nàng triệu hồi hỏa cầu vẫn như cũ so với tất cả những học sinh năm thứ hai Trần Lạc thấy phải nhanh rất nhiều.

    Đương nhiên, ở phương diện tốc độ của Hỏa Cầu, bất kể là Isabella hay thầy Anthony cũng không thể so sánh với Trần Lạc được.

    Tốc độ niệm chú và kết ấn của Ma Pháp sư nhanh cỡ nào cũng cần thời gian, vĩnh viễn không thể nào lập tức phóng thích ma pháp.

    Từ điểm đó mà suy ra, trên phương diện thi triển ma pháp, Trần Lạc có thể là nam nhân nhanh nhất ở toàn bộ học viện thậm chí là toàn bộ đại lục Thần Ân.

    Hắn nhìn từng đoàn từng đoàn hỏa cầu bay về phía bia ngắm cách đó không xa, trong lòng lại nổi lên một nghi hoặc khác, hắn bèn quay sang hỏi Toby: "Vì sao không thể trực tiếp ở gần bia ngắm triệu hồi ra hỏa cầu tấn công, cách này không phải có thể tiết kiệm thêm nhiều thời gian hơn sao?"

    Toby ngạc nhiên nhìn hắn: "Cậu đang hỏi tớ hả?"

    Trần Lạc ý thức được mình vừa hỏi một câu nhảm nhí quá chừng, là hai đại ma pháp củi mục của năm thứ hai ban 5, Toby và hắn cũng kẻ tám lạng người nửa cân, vừa rồi hắn chỉ có thể triệu hồi ra mấy đốm lửa tí ti, đương nhiên, cái này cũng so với Blair hồi trước mạnh hơn rất nhiều.

    Không ngờ hắn vừa dứt lời, ở đằng trước thầy Anthony bỗng ngoái đầu lại, mặt lộ vẻ tán thưởng nhìn hắn, ổng nói: "Không sai, câu hỏi này rất hay, muốn trở thành một Ma Pháp sư mạnh mẽ, chỉ học bằng cách nhớ thần chú và kết ấn của ma pháp là chưa đủ, còn muốn biết suy nghĩ và tìm tòi. ."

    Toby thấy thầy xoay đầu lại, lập tức đứng thẳng người, run rẩy nói: "Dạ, thưa thầy Anthony!"

    Thầy Anthony nhìn Trần Lạc không kiêu ngạo không tự ti đứng tại chỗ, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó tiếp tục giải thích: "Trực tiếp ở phía xa triệu hồi hỏa cầu cũng không phải là không thể được, có điều làm như vậy cần tinh thần lực càng mạnh mẽ hơn, không phải là những Ma Pháp học đồ như các trò có thể làm được, so ra mà nói, khoảng cách gần thi triển ma pháp, thắng ở nhanh chóng và ổn định, về phần thi triển ma pháp ở những nơi vượt ra khỏi phạm vi tinh thần lực bao trùm ... đây sẽ liên quan đến lực lượng không gian, đây là lực lượng chỉ có Thánh Ma Đạo Sư mới có thể chạm vào. Trong truyền thuyết, Thánh Ma Đạo Sư mạnh mẽ thậm chí có thể xé rách không gian, đi vào một thế giới khác..."

    Cho dù là thầy Anthony, lúc nói đến "Thánh Ma Đạo Sư", trên mặt cũng nổi lên một tia kính sợ.

    Sau khi trả lời xong vấn đề này, thầy Anthony xoay người sang chỗ khác, tiếp tục xem học sinh kiểm tra, cũng không phát hiện dị trạng của Trần Lạc ở sau lưng.

    "Thánh Ma Đạo Sư, xé rách không gian, một thế giới khác..." Lúc này Trần Lạc ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người như bị sét đánh, một tiếng nổ vang ở trong đầu hắn.

    Lời nói của thầy Anthony tựa như ánh rạng đông đâm rách hắc ám khiến nội tâm gần như tuyệt vọng của hắn lại mang đến một tia hi vọng.
     
  2. Bạch Ngọc Kinh

    Bạch Ngọc Kinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/7/20
    Bài viết:
    25,532
    Được thích:
    15,758
    Chương 7: Một tiếng gáy làm kinh người
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Ma Pháp sư cũng có phân chia mạnh yếu. Hiệp hội Ma Pháp dựa vào sức mạnh khống chế ma pháp của Ma Pháp sư chia Ma Pháp sư làm bảy cấp bậc bao gồm Ma Pháp sư sơ cấp, Ma Pháp sư trung cấp, Ma Pháp sư cao cấp, Đại Ma Pháp Sư, Ma Đạo sư, Đại Ma Đạo Sư, Thánh Ma Đạo Sư.

    Tất cả học viên của Học viện Thánh Donas nhiều nhất chỉ có thể coi là Ma Pháp học đồ, nghiêm chỉnh mà nói, Ma Pháp học đồ cũng không thể xem như Ma Pháp sư, mà một nhóm người trong bọn họ, cuối cùng cả đời cũng không thể bước qua bậc cửa Ma Pháp sư sơ cấp, về phần Thánh Ma Đạo Sư, càng là tồn tại chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, cách bọn họ còn quá xa...

    Toby cũng không vì lời nói của thầy Anthony có cảm xúc gì đặc biệt, lúc hắn quay đầu lại phát hiện biểu lộ hơi khác thường của Trần Lạc.

    Hắn nhìn Trần Lạc, ân cần hỏi han: "Blair, cậu có chỗ nào không thoải mái sao?"

    Trần Lạc lấy lại tinh thần, dằn sự rung động kia xuống đáy lòng, trên mặt biểu lộ bình tĩnh như thường, hắn cười đáp: "Tớ không sao hết."

    Toby cho rằng hắn còn đang vì chuyện kiểm tra ma pháp mà lo lắng, vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: "Blair, đừng lo lắng, nếu cậu cảm thấy rất mất mặt, cùng lắm thì giống như trước đây thôi, không tham gia khảo thí là được..."

    Trần Lạc mỉm cười nói ra: "Không sao, lần này tớ muốn thử lại lần nữa."

    Toby thở dài, chỉ đưa tay đặt trên vai của hắn nhưng cũng không nói gì nữa.

    Khi một tên học sinh thành công phóng xuất ra Hỏa Cầu Thuật đập trúng bia ngắm, thầy Anthony nhìn danh sách trong tay một chút, phía trên chỉ còn sót lại một cái tên cuối cùng.

    Blair.

    Tên của ma pháp củi mục, là giáo viên, thấy Anthony tự nhiên biết.

    Trên đại lục Thần Ân, ma pháp là thiên phú Chúng Thần ban cho loài người. Mặc dù thiên phú ma pháp có cao thấp có, nhưng cho dù là bình dân, ít nhiều cũng có một chút, người không có một tí ti thiên phú ma pháp nào cả, ngay cả ma pháp nguyên tố cũng không thể câu thông, trăm không có một.

    Trong những người này, người thông qua Hậu Thiên cố gắng để tăng lên thiên phú ma pháp, đồng thời trên ma pháp có thành tựu không phải không có, nhưng cũng gần như bằng không.

    Mọi người đối bọn họ có một tên gọi khác, người bị thần bỏ rơi.

    Blair chính là người bị thần bỏ rơi, mặc dù Anthony thừa nhận sự thật này, nhưng ở trước mắt bao người, lại xé mở miệng vết thương của hắn lần nữa, là giáo viên, thầy Anthony làm không được.

    Ổng khép lại danh sách, nói ra: "Hôm nay kiểm tra đến nơi này thôi..."

    "Thầy Anthony, Blair còn chưa kiểm tra đâu!" Còn chưa dứt lời xong, chợt có một giọng nói từ trong đám học sinh vang lên.

    Theo giọng nói của hắn rơi xuống, trong nhóm học sinh lập tức bộc phát ra một trận cười vang.

    "Blair, lần này là đau bụng hay sao?"

    "Cớ này lần trước đã dùng rồi, sẽ không phải mông đau há, hôm qua cô Britney có dùng tấm ván gỗ đánh mông của mày hay không?"

    "Cái này đối với Blair tới nói, ngược lại là một cái cớ rất tốt..."

    ...

    Blair là người bị thần bỏ rơi, ngay cả Hỏa Cầu Thuật đơn giản nhất đều phóng thích không ra, mỗi lần kiểm tra luôn luôn kiếm cớ tránh né, để hắn tham gia kiểm tra chỉ có thêm xấu mặt mà thôi.

    Toby nhìn về phía giọng nói truyền tới, sắc mặt hung ác nắm chặt nắm đấm, quơ quơ lên với Baader.

    Anthony nhíu mày nhìn cậu học sinh tên Baader, biết lúc này lại coi nhẹ Blair sẽ để cho hắn càng thêm xấu hổ, ổng bất mãn dòm Baader một chút, ánh mắt hướng về phía Trần Lạc, hỏi: "Blair, trò có muốn tham gia khảo thí không?"

    Mặc dù thầy Anthony đối với Blair không có chú ý đặc biệt, nhưng vừa rồi hắn nêu lên vấn đề lại chứng minh hắn không hề giống phần lớn những học sinh khác, chỉ biết cứng nhắc học tập ma pháp, hắn có suy nghĩ nghiêm túc về ma pháp huyền bí, học trò như vậy vốn là đáng giá được vun trồng nhiều hơn, chỉ tiếc hắn không đủ thiên phú ma pháp.

    Để thầy Anthony bất ngờ chính là, lần này Blair cũng không như dĩ vãng kiếm cớ tránh né khảo thí mà mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu.

    "Em muốn thử một chút ạ."

    Baader sửng sốt một chút, nhịn không được cười ha hả: "Ha ha, Blair, mày cho rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện sao?"

    Baader ồn ào một trận, đám học sinh cũng cười nhốn nháo lần nữa.

    "Tất cả im lặng!" Thầy Anthony giận tái mặt, lạnh lùng hét lên một câu, bọn học sinh lập tức im thin thít, lúc này ánh mắt của ổng mới nhìn về phía Trần Lạc, nói: "Blair, trò có thể bắt đầu."

    Trần Lạc nhẹ nhàng gật đầu, đón lấy ánh mắt đùa cợt và khinh bỉ của đám bạn học trong lớp, hắn đi thẳng tới sau vạch phấn trắng.

    Trên tay hắn biến đổi động tác liên tục, đồng thời nỉ non: "Hỏa nguyên tố rời rạc trên thế gian, xin nghe ta triệu hồi, giáng lâm nơi đây... Hỏa Cầu Thuật!"

    Ầm!

    Hưu!

    Hắn nói rất chậm, nhưng theo tiếng cuối cùng rơi xuống, một hỏa cầu lớn chừng quả đấm xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, ngay sau đó liền lấy tốc độ nhanh chóng, trên không trung xẹt qua một đường thẳng tắp, đâm xầm vào phía trước bia ngắm

    Mặc dù Trần Lạc có thể không cần đọc thần chú và kết ấn lập tức phóng ra ma pháp, nhưng điều này không khỏi quá mức kinh thế hãi tục, rất dễ dàng bị người chộp tới làm thí nghiệm nên hắn vẫn giả vờ một chút thì hơn.

    Dù vậy, trong tất cả học sinh, tốc độ thi triển ma pháp của hắn cũng là người nhanh nhất.

    Không chỉ có như vậy, hỏa cầu của hắn cũng to hơn gấp hai lần so với những người khác

    Keng!

    Hỏa cầu đụng vào trên bia ngắm kim loại, phát ra tiếng vang lanh lảnh như thể đụng vào trong lòng tất cả mọi người.

    Bọn học sinh lại một lần bộc phát ra rối loạn, chỉ là lần này không phải tiếng cười mà là nghi hoặc, sợ hãi thán phục và khó có thể tin tưởng.

    Vẻ đùa cợt cứng nhắc lại trên mặt Baader, vẻ mặt khó có thể tin nổi, gã bật thốt lên: "Điều này, điều này sao có thể chứ, ma pháp phế vật này..."

    Toby ngơ ngác nhìn Trần Lạc, miệng há lớn tựa như có thể nhét vào một viên trứng gà tròn vo.

    Thầy Anthony cũng lộ ra vẻ kinh ngạc trên mặt, nhịn không được than thở: "Kỳ tích, thật sự là kỳ tích..."

    Ổng đi đến bên người Trần Lạc rồi hỏi: "Blair, trò làm như thế nào?"

    Trần Lạc nhìn thầy, đáp lại: “Em cũng không biết, em cứ dựa theo trên sách viết, mỗi ngày luyện tập liên tục, bỗng nhiên có thể phóng ra hỏa cầu..."

    Người bị thần bỏ rơi thu hoạch được thần ban ân một lần nữa. Mặc dù cũng không phổ biến nhưng cũng không phải chưa từng xảy ra. Chỉ là con đường bọn hắn muốn đi gian nan hơn rất nhiều so với người bình thường, càng là muốn bỏ ra vô số lần cố gắng so với thường nhân.

    "Rất tốt, lần này kiểm tra ma pháp, trò đạt điểm tối đa." Thầy Anthony vỗ vỗ bờ vai của hắn khích lệ: "Về sau có vấn đề gì về ma pháp, trò có thể tới hỏi ta."

    Trần Lạc bái một cái: "Tạ ơn thầy Anthony."

    Thầy Anthony nhẹ nhàng gục gặt đầu, lúc này mới nhìn về phía đám học sinh đang xầm xì: "Hôm nay đến nơi này thôi, tan học..."

    Sau khi tan học, nhìn Trần Lạc và Toby rời đi, trong đám học trò, tiếng nghị luận xôn xao lập tức lớn lên.

    "Làm sao có thể chứ, Blair không phải người bị thần bỏ rơi sao?"

    "Những người kia không phải là không thể câu thông ma pháp nguyên tố sao, làm thế nào mà hắn phóng ra Hỏa Cầu Thuật được?"

    "Đúng vậy nha, hắn thế mà so Baader còn muốn lớn hơn!"

    ...

    Dưới ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của mọi người, Baader hung hăng phi một ngụm, nói: "Điều này thì thể hiện được gì chứ, chỉ là Hỏa Cầu Thuật nho nhỏ mà thôi, hắn là người bị thần bỏ rơi, vĩnh viễn không có khả năng trở thành Ma Pháp sư sơ cấp..."

    Cùng lúc đó, ở cửa lớp học, Toby dùng ánh mắt cực độ phức tạp nhìn Trần Lạc, nói: "Blair, cậu vứt bỏ tớ..."

    Trần Lạc vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: "Bất kể như thế nào, cậu cũng là bạn thân của tớ."

    "Không." Toby lắc đầu nguầy nguậy: "Toby vĩnh viễn là bạn thân của Blair, ngoại trừ trước mặt chị Isabella."

    "Mập mạp chết bầm, cút..."

    ...

    Sau đó đó hai ngày chính là ngày nghỉ khó có được, hai ngày này chuyện gì Trần Lạc cũng không làm, công tác của hắn ở thư viện, ăn cơm và đi ngủ cũng tại thư viện.

    Trừ ăn cơm, đi ngủ và đóng cửa thư viện, sau đó là một ít công việc ở ngoài, hắn dùng tất cả thời gian còn lại trên việc bù đắp lại tri thức ma pháp.

    Sau khi xác nhận Thánh Ma Đạo Sư có thể tiếp xúc đến không gian áo nghĩa, kỳ vọng của hắn không gì có thể sánh được bằng việc trở thành một Thánh Ma Đạo Sư mạnh mẽ, điều này gần như trở thành tín niệm duy nhất chèo chống hắn để sống tiếp trên thế giới này.

    Cho dù hắn biết, khả năng này cực nhỏ, nhỏ đến mức có thể xem nhẹ, hắn cũng không muốn từ bỏ hy vọng duy nhất này.

    Đồng thời, hắn cũng chủ động tìm tòi không ít chuyện hắn cảm thấy hứng thú, tỉ như quy luật vật lý ở thế giới này đến cùng phải hắn quen thuộc hay không, hắn quan sát mặt trời lên xuống, mặt trăng tròn khuyết, thậm chí còn dùng hai tảng đá lớn nhỏ không đều nghiệm chứng định luật vật rơi tự do ở chỗ này thích hợp hay không...

    Những điều hắn quan sát được hết thảy đều cho thấy, trừ ma pháp ra, nơi này và Địa Cầu hắn quen thuộc cũng không có khác nhau cho mấy.

    Có lẽ, nơi này căn bản là một vũ trụ nào đó song song với Địa Cầu, mặc dù mọi người cũng gọi nó là như vậy.

    Trong thời gian Trần Lạc đắm chìm ở thư viện, hắn tự nhiên không biết chuyện về Blair, một tên ma pháp phế vật, đã thức tỉnh thiên phú ma pháp, trong bài kiểm tra ma pháp là học sinh duy nhất đạt điểm tối đa. Mặc dù chuyện này còn chưa truyền khắp học viện Thánh Donas, nhưng ở toàn bộ năm thứ hai đã bị rất nhiều người biết được.

    Tốc độ hắn thi triển ma pháp rất nhanh, hỏa cầu hắn triệu hồi ra cực kỳ ngưng tụ. Thầy Anthony còn khẳng định ma pháp của hắn, đánh giá rất cao đối với Hỏa Cầu Thuật mà hắn thi triển.

    Trong lúc phần đông học sinh ngay cả một cái Hỏa Cầu Thuật đều khống chế không tốt, về môn ma pháp, Blair hiển nhiên đã trở thành người đàn ông mạnh mẽ nhất, nhanh nhất ở năm thứ hai ban 5.

    Mặc dù thành tích những môn học khác của hắn vẫn như cũ rối tinh rối mù.

    Thứ hai là ngày đi học, Trần Lạc bất ngờ phát hiện, ánh mắt của phần lớn học sinh trong lớp nhìn hắn đã không giống với lúc trước, lại còn có mấy tiểu nữ sinh chủ động cười với hắn ------ xem nhẹ thuộc tính học cặn bã của hắn. Ngược lại dáng dấp của thằng nhóc Blair này thuộc về dạng chó hình người[1], dù sao dáng dấp của hắn gần như giống y đúc với Trần Lạc năm đó

    [1] chó hình người: điển trai, ưa nhìn...

    Trần Lạc đối với những tiểu nữ sinh này không có bất kỳ hứng thú gì, trong mắt của hắn chỉ có ma pháp.

    Mấy ngày nay cô Britney không lên lớp, thay thế nàng chính là một vị giáo viên dạy toán khác, Trần Lạc còn đang bù đắp tri thức ma pháp của mình. cũng không nghe chút môn học nào khác, một người đắm chìm trong thế giới ma pháp.

    Việc duy nhất để hắn phiền lòng là cô gái tên lsabella, trong suốt ba ngày nay, nàng ròng rã tìm hắn mười lần, cũng may là lòng cảnh giác của Trần Lạc cực cao, mỗi lần hắn cũng chờ đến sau khi tiếng chuông lên lớp vang lên mới trở về phòng học, chuông tan học vừa reo thì lập tức chuồn đi, không chừa mảy may bất kỳ cơ hội nào để nữ nhân kia trả thù.

    Tiết lịch sử trôi qua chóng vánh, trước khi giáo viên vẫn chưa ra khỏi phòng học, Trần Lạc theo thói quen chuồn ra cửa, thế mà lại bị người ngăn lại ngay cửa lớp.

    Thiếu nữ mặc váy lụa mỏng màu đen, hai tay khoanh trước ngực, nàng trêu tức nhìn hắn: "Chạy đi, làm sao cậu không chạy..."
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)