FULL  Tiên Hiệp  Cổ Điển Hoàng Đình - Thân Vẫn Chỉ Tiêm - FULL 385C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàng Đình
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 3: Mê Thiên Định Thần Tắc.
    Chương 86: Đại Kết Cục (ba)

    Dịch giả: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    oOo

    Thế giới này nếu đã có mưa tất nhiên không thể thiếu gió.

    Mưa vô biên vô hạn, gió khắp đất khắp trời.

    Mưa không phải Long Vương làm mây gọi mưa, là mưa từ nước Nhược biến thành. Gió không phải gió tự nhiên thành, mà là gió Tốn từ ngoài chín tầng trời kéo xuống.

    Mưa gió trải khắp đất liền, có người đưa tay ra khỏi phòng hứng lấy mưa, rồi lại rụt vào trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng. Người này đi tới cạnh chậu lửa giữa gian phòng, ánh lửa rọi sáng làm vốc nước mưa lắc lư trong tay óng ánh lên. Bên cạnh có một thiếu phụ đi tới. Mặc dù nàng này mặc trang phục của phụ nữ đã có chồng, nhưng trên mặt không có bất luận vết tích năm tháng gì, vẫn cứ như thiếu nữ. Nàng bế một đứa nhỏ. Đứa nhỏ có đôi mắt đen láy, khi nhìn thấy người kia thì miệng hô "nha nha". Đây là từ địa phương ở nơi này, ý tức là cha.

    - Mộ Tiên, chàng có gì muốn làm thì đi làm đi.

    Thiếu phụ có gương mặt trẻ đẹp nhìn Lý Mộ Tiên, nói:

    - Một năm qua, chàng thường xuyên nhập thần nhìn lên trời. Thiếp biết, chàng lại đang tưởng niệm thế giới kia rồi.

    Lý Mộ Tiên quay đầu nhìn cô gái đã khiến mình buông bỏ thế giới kia. Y là người tu hành, hành tẩu thiên hạ, tâm như nước lặng, tu thân tu tâm, sau khi gặp cô gái này mà tâm nổi sóng, không cách nào kìm nén yêu thương nàng, vì nàng mà cam nguyện làm một người bình thường.

    Thiếu phụ nói:

    - Chàng vốn nên tung hoành trong trời đất, vốn nên tiêu dao thiên hạ, đạp mây đuổi trăng, phi thiên độn địa, lại vì một nữ tử phàm tục như thiếp mà ở trong phàm trần cả đến trăm năm.

    Lý Mộ Tiên nhìn nàng. Trăm năm qua, y vì nàng mà từng đi tuyệt địa tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão. Chính y vốn là người tu hành, lại làm sao không biết thế gian vốn không có thuốc trường sinh bất lão chứ. Chỉ là y nghe nói ở nơi kia có một gốc đào. Gốc đào này tập trung những tinh hoa của trời đất, lại mọc trên linh mạch, không biết bao nhiêu năm mới nở hoa một lần, lại không biết bao nhiêu năm nữa mới kết quả. Y vận khí tốt, đến nơi đó thì trông thấy một cô gái, lại rất thuận lợi xin được một quả đào. Nghe chủ cây đào kia nói, quả của cây đào này không thể khiến người khác trường sinh, nhưng có thể khiến phàm nhân bảo trì thanh xuân trăm năm. Tác dụng với người tu hành cũng không lớn, nhất là người có tu vi cao thâm thì một quả linh đào như vậy chẳng qua là một chút linh khí thuần túy mà thôi.

    Mà hiện tại, trên mặt thiếu phụ tuy rằng vẫn như khi còn trẻ nhưng Lý Mộ Tiên lại biết linh lực trong quả đào kia đã biến mất trong thân nàng rồi. Hơn nữa, tại khi linh lực chưa tan hết, nàng mang thai, cũng sinh ra một bé trai.

    - Vì thiếp, chàng ràng buộc trong hồng trần này trăm năm, mang thiếp đi ngao du thắng cảnh, mang thiếp chạm được cả sao trời. Cả đời này thiếp rất vui vẻ. Chàng đi đi, thiếp không muốn già đi trong mắt chàng. Thiếp hy vọng trong lòng chàng, thiếp vĩnh viễn mang diện mạo đẹp đẽ nhất.

    Thiếu phụ dịu dàng nói, đôi mắt trong suốt như thu thủy. Khi nói chuyện, mơ hồ có thể thấy được hai cái má lúm đồng tiền mờ mờ trên mặt nàng.

    Thời gian trăm năm khiến tâm Lý Mộ Tiên gần như đã tĩnh lặng. Nhưng mà, mấy ngày qua trời đất chợt biến, để cái tâm từng tung bay cửu thiên của y lại động.

    - Chàng đã kể cho thiếp rất nhiều chuyện xưa, có truyền thuyết nghìn vạn năm, có việc xảy ra ngay cạnh. Chàng nói có rất nhiều người cực kỳ lợi hại, nhưng khi đi ngang qua những linh sơn tiên cảnh thì chàng lại dẫn thiếp vào động phủ của họ như chốn không người. Thiếp biết, chàng so với họ còn lợi hại hơn.

    Lý Mộ Tiên nhắm mắt lại, tựa hồ đang theo lời của nàng nhớ lại thời gian trăm năm này.

    - Thiếp từng hỏi chàng, tay chàng là vì sao bị mất. Chàng nói là bị người chém đứt. Thiếp nghe được từ giọng chàng lúc đó sự không cam lòng. Sau này thiếp chưa bao giờ hỏi tiếp, hiện tại từ trên người chàng thấy được cảm giác muốn bay vút lên trời cao. Chàng vốn nên là côn bằng tiêu dao trên trời dưới đất, lại cam nguyện vì thiếp trầm luân trong vũng hồng trần này. Nhưng bất kể là thế nào, bất kể là bao lâu, đều không thể che giấu cái cao xa ước vọng trong nội tâm chàng.

    Thiếu phụ đứng ở trước mặt Lý Mộ Tiên. Đứa nhỏ trong lòng nàng cũng đưa tay vuốt mặt y, hô "nha nha".

    - Hiện tại, chàng có thể để thiếp biết kẻ thù của chàng không? Thiếp nghĩ, thiếp nên biết.

    Thiếu phụ dịu dàng nói, âm thanh giống như là một bó tóc đen lướt qua trước ngực.

    Lý Mộ Tiên hít một hơi thật sâu. Cho tới nay, kỳ thực y chẳng nói bao nhiêu ở trước mặt nàng. Từ khi cánh tay bị chém đứt, y đã nhốt mình vào trong thế giới chỉ mình y có thể bước vào.

    Y đưa bàn tay tới trước mặt nàng, trong lòng bàn tay vẫn còn vốc nước mưa hứng được từ ngoài. Nước mưa trong tay y xoáy tròn, lại tại nháy mắt nàng cúi đầu thì vốc nước kia óng ánh tỏa hào quang. Hào quang tan đi, trong lòng bàn tay y xuất hiện một ngôi miếu thần. Trước cửa miếu có một người đang đứng. Quanh miếu thần là hư vô, mênh mông tĩnh lặng. Người trong miếu đang mấp máy môi như nói cái gì đó.

    Lý Mộ Tiên khẽ lắc tay, trên không lòng bàn tay xuất hiện một lá bùa. Gian phòng ấm áp này liền vang lên âm thanh lạnh như băng mà cô độc. Âm thanh này vừa vang lên, thiếu phụ đã biết nhất định là xuất phát từ người đứng trong cửa miếu kia. Nàng biết, người này cũng giống trượng phu của mình, đều nhốt bản thân vào trong thế giới của chính mình, đều là cô độc.

    Nàng không hiểu âm thanh từ hư vô kia nói gì, nhưng nàng cảm thụ được tâm tình trong âm thanh kia.

    - Hắn tên là Trần Cảnh...

    Lý Mộ Tiên bắt đầu kể lại thù hận giữa mình và Trần Cảnh cho thiếu phụ. Trong lúc nói chuyện, lòng bàn tay y lại xuất hiện một cô gái. Nàng kia một thân áo trắng như tuyết, ở trong mưa gió mịt mờ lại có sấm sét chớp giật ngược chiều mà lên.

    Đó là Diệp Thanh Tuyết.

    - Đây là lúc càn khôn trọng định, là thời cơ để hàng nghìn hàng vạn người tu hành nhảy ra khỏi luân hồi.

    Lý Mộ Tiên nói.

    Thiếu phụ kia lại tiếp lời:

    - Đây cũng năm tháng sinh ra truyền thuyết, sao có thể không có truyền thuyết của trượng phu chứ. Chàng đi đi, sinh mệnh của thiếp đã hơn những người khác rất nhiều năm, những cảm xúc mãnh liệt cũng sắp sửa hao hết. Thiếp hiện tại chỉ muốn nhìn xem trượng phu của thiếp lợi hại đến thế nào. Chàng nói Trần Cảnh, Diệp Thanh Tuyết đều là thiên chi kiêu tử, thiếp tin tưởng, trượng phu của thiếp tuyệt đối sẽ không kém họ.

    Lý Mộ Tiên nhìn ánh mắt của thiếu phụ. Mặt y tuy vẫn bình tĩnh nhưng hai mắt y đã nóng rực, máu tươi cùng pháp lực trong cơ thể giống như đang sôi trào.

    - Để cho hài tử được xem thời khắc đáng tự hào nhất của phụ thân nó đi.

    Thiếu phụ nói.

    Lý Mộ Tiên hít sâu một hơi, nhắm mắt, một lần nữa mở mắt, lại nói một tiếng "được". Tiếng vừa ra, thân thể y đã tỏa ra hào quang xanh ba thước. Cánh tay bị đứt của y giờ khắc này tái sinh. Toàn thân y tựa như nhộng lột xác hóa bướm, thoát xác, bay vút lên.

    Tại sau trăm năm yên lặng, y đột phá.

    Chỉ thấy y nói một tiếng "Chờ ta trở lại đón nàng", sau đó hai tay y xé hư không, ánh vàng và ánh xanh từ hai tay đan xen. Hư không kia như giấy, bị xé rách. Hào quang màu vàng trên thân y rực lên, cả người bỗng biến mất rồi xuất hiện lại phía trên không căn nhà, bay thẳng lên trời. Mà ở trong phòng kia, Lý Mộ Tiên để lại một mặt gương hư vô. Đó là pháp thuật, chiếu cảnh Lý Mộ Tiên ở trong mưa gió bay thẳng lên cửu thiên, rực rỡ đến lóa mắt.

    -- oOo --
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàng Đình
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 3: Mê Thiên Định Thần Tắc.
    Chương 87: Đại Kết Cục (Bốn)

    Dịch giả: Mink
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    oOo

    - Sư huynh, trận mưa này đã được ba ngày rồi. Lúc nào mới dừng lại nhỉ?

    Trong núi Phương Thốn, có một thiếu nữ đứng cạnh một gốc cây không có bất kỳ chiếc lá nào. Thân cây này rất lớn, có vô số nhánh cây, nhưng lại không có chiếc lá nào cả. Còn ở xung quanh, mọi cây cối đều rất xanh tốt.

    Thiếu nữ đứng một mình. Cái cây không có lá kia lắc lư và có tiếng nói phát ra từ đó:

    - Nếu trận mưa này dừng lại tức là có người đã chết.

    - Ai chết cũng mặc kệ! Nếu mưa vẫn tiếp tục, cả người muội sẽ trở nên mốc meo mất. Thật chán ghét!

    Thiếu nữ nói.

    - Sư muội, phải tĩnh tâm. Chỉ có tĩnh tâm mới có thể tiến bộ không ngừng.

    Lại có tiếng nói bình thản phát ra từ cái cây. Thiếu nữ gắt giọng:

    - Sư huynh, huynh càng lúc càng giống khúc gỗ rồi. Thật không thú vị gì cả.

    - Sư muội, không phải muội vẫn luôn yêu thích nhìn thấy ta biến thành cây hay sao?

    Cái cây nói.

    - Thế nhưng, sau khi huynh biến thành cây mấy năm nay, dù muội cù léc thế nào huynh cũng không cười. Dù muội trêu đùa thế nào huynh cũng không bị phá mà biến hóa gì cả. Thật sự là rất chán. Muội không để ý tới huynh nữa. Muội đi tìm sư phụ đây.

    Thiếu nữ giậm chân rồi đột nhiên lao thẳng vào thân cây, nhưng không chỉ không có cảnh đầu sưng máu chảy, ngược lại thiếu nữ còn biến mất ngay khi vừa chạm tới thân chân. Xa xa, trên một thảm cỏ xanh mướt, bóng một thiếu nữ chợt lóe lên rồi lập tức biến mất.

    Một lúc sau, cái cây không có lá nhưng lại khiến người ta cảm thấy sinh cơ bừng bừng kia chợt lắc lư, hóa thành một đạo sĩ mặc áo bào màu vàng. Đạo sĩ nhìn lên trời rồi, lại cúi xuống nhìn chính mình, cuối cùng lẩm bẩm:

    - Hóa ra ta đã tu thành tâm bồ đề. Đã qua một trăm năm rồi! Nhanh thật!

    Đạo sĩ nhảy lên, hóa thành một con chim nhỏ. Com chim vỗ cánh, lại hóa thành con hạc màu trắng. Hạc trắng kêu lên một tiếng rất to, biến thành một con rắn oằn mình trong mưa gió. Thân rắn uốn éo mấy cái, đột nhiên mọc ra hai cánh mỏng. Hai cánh đập nhẹ rồi thấy lông trên cánh dài ra, thân rắn cũng biến lớn và hóa thành hổ. Hổ gầm lên một tiếng khiến cho núi non xung quanh chấn động, lại hóa thành chuột. Chuột rơi xuống đất rồi hóa thành nhím. Nhím chui vào lòng đất rồi hóa thành giun. Giun trong đất biến thành một hạt giống. Hạt nảy mầm, phá đất lớn lên, trở thành một thân cỏ nhỏ. Cỏ nhỏ nở hoa. Hoa đầu tiên có màu vàng nhạt, rồi chuyển sang màu xanh biếc và cuối cùng là xanh tím. Cỏ nhỏ lại biến hóa, biến thành một cây hòe lớn, cánh lá rậm rạp, trên đó có chim chóc làm tổ. Một lúc sau, lá cây rụng hết như khi thời tiết vào thu. Cái cây trở nên trơ trụi và biến hóa thành cây bồ đề. Rễ cây đột nhiên bốc cháy, chỉ trong một hơi ngọn lửa đã nuốt lấy toàn bộ cái cây. Khói đen bốc lên nghi ngút. Thân cây hóa thành tro tàn, bị nước mưa cuốn đi.

    Ở trong một đại điện tựa như đã tự thành một vùng trời đất trong núi Phương Thốn, một đạo nhân già tóc bạc trắng ngồi xếp bằng. Ở bên cạnh ông ta chính là thiếu nữ đứng ở dưới gốc cây gọi cây bồ đề là sư huynh.

    Một cơn gió thổi vào bên trong, Bồ Đề theo gió đi vào.

    Đạo sĩ già mở mắt, nói:

    - Trăm năm tu được tâm bồ đề.

    - Sư phụ.

    Bồ Đề cung kính cúi chào.

    - Suốt trăm năm ta chỉ truyền cho con bồ đề biến hóa, con có oán giận hay không?

    Đạo sĩ già hỏi.

    - Đệ tử đã từng oán giận. Các vị sư huynh đều học tập các loại pháp môn tu hành, mà đệ tử lại chỉ luyện tập hóa thành cây, còn luyện cả trăm năm. Nhưng bây giờ đệ tử đã hiểu rõ.

    Bồ Đề nói.

    Đạo sĩ già gật gật đầu, nói:

    - Tu hành không phải là càng nhiều càng tốt. Nhìn qua chỉ là cố định bất biến, nhưng cũng có thể là từ một biết mười. Khi đạt được tâm bồ đề thì đó chính là vạn pháp thông hiểu. Con đã xứng đáng với cái tên của mình rồi. Từ hôm nay trở đi, con chính là chưởng giáo núi Phương Thốn này.

    Bồ Đề vẫn im lặng, thiếu nữ bên cạnh đã vội vã hỏi:

    - Sư phụ, vậy còn người thì sao? Sư phụ muốn đi đâu?

    Đạo sĩ già nói:

    - Chắc các con vẫn luôn thắc mắc, bất kể là môn phái nào, đều có được truyền thừa, đều có tổ sư, mà núi Phương Thốn chúng ta lại không có. Các con từng hỏi, hiện tại ta có thể nói cho các con biết. Ta sinh ra trong thời kì hồng hoang. Bộ tộc của ta bị yêu tộc phá hủy. Sau đó ta bị bắt đến núi Thương Mãng, bị ép tu hành. Nơi đó, chỉ nhân tài có thể đạt tới trình độ tu vi yêu cầu sau một quãng thời gian nhất định mới có thể sống sót, bởi vì người còn sống sót sẽ được đưa tới cung Phượng Hoàng Bất Tử. Nơi đó được xây dựng trên hỏa mạch nên nóng bức quanh năm, phàm nhân không thể sống sót. Chúng ta bị coi là lễ vật đưa tặng cho các vị thái tử trong cung Bất Tử và Phượng Hoàng tôn giả để làm người hầu.

    Trong một nhóm chuẩn bị được hiến vào cung Bất Tử, bốn nhân loại còn sống. Ta là một trong số đó. Ba người còn lại có Triệu Công Minh, sau này đã trở thành một trong bốn đại đệ tử của Thông Thiên giáo chủ. Một người khác sau là Từ Hàng đạo nhân, một trong mười hai đệ tử của Nguyên Thủy thiên tôn. Người còn lại thì tiến vào cung Phượng Hoàng Bất Tử cùng lúc với ta.

    - Đó là ai ạ?

    Thiếu nữ tên là Minh Kính hỏi. Nàng đã bị hấp dẫn bởi câu truyện do sư phụ đang kể. Nàng nghĩ: "Người này nhất định là một kẻ vang danh thế gian."

    - Đó là Nam Lạc, vốn sắp trở thành tế ti của một bộ lạc. Ta cứ nghĩ hắn chạy trở về rồi, không ngờ cuối cùng còn xuất hiện ở cung Bất Tử, thành Thị kiếm đồng tử của thái tử Khổng Tuyên.

    - Nam Lạc? Là chủ nhân của một kiếm hóa thiên hà Nam Lạc?

    Minh Kinh kinh ngạc hô. Trong núi Phương Thốn có sách ghi ký sự trời đất, ở trong đó ghi lại rất nhiều việc đã diễn ra dù lớn hay nhỏ, thậm chí là những việc bí ẩn. Nàng không nghĩ tới sư phụ mình và Nam Lạc còn có nhân duyên sâu như vậy.

    Đạo sĩ già nói:

    - Suốt ngàn vạn năm qua, thế gian này chỉ có một Nam Lạc. Khi còn ở cung Phượng Hoàng Bất Tử, hắn có ân với ta. Khi ta nhân lúc hỗn loạn vì cung Bất Tử bị diệt mà trốn thoát, có được cơ duyên, tu vi có thành tựu, lại phát hiện hắn đã là đệ nhất tinh quân của Thiên cung yêu tộc. Không lâu sau đó, hắn đã nổi tiếng khắp thiên hạ, đồng thời cũng kết xuống rất nhiều thù hận. Mà ta lại đứng ở phía đối lập với hắn.

    Đạo sĩ già ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua mưa gió trên trời, như thấy được Diệp Thanh Tuyết đang cầm kiếm đâm về phía Trần Cảnh đứng ở trước cửa miếu thần.

    Ông ta nói tiếp:

    - Cũng may hắn vượt qua vài lần đại kiếp nạn kia. Tuy rằng ta vẫn luôn không thực sự ra tay với hắn, nhưng cũng không có giúp hắn khi hắn cần nhất. Ta vẫn luôn áy náy. Cho nên, khi hắn còn chưa luân hồi quay lại, ta đã rời khỏi Linh Sơn. Lúc đó thế giới cực lạc Linh Sơn là do ta và Tiếp Dẫn cùng nhau sáng tạo. Bởi vậy ở dưới một kiếm hóa thiên hà kia, thế giới cực lạc Linh sơn không cách nào tránh né, cũng không cách nào ngăn cản hắn.

    Minh Kính bừng tỉnh, những nghi vấn trong lòng từ trước tới nay đều được sư phụ giải thích rất nhiều. Trước đây, nàng vẫn luôn suy nghĩ, dù cho Nam Lạc có vô cùng lợi hại cũng không thể trong một đêm giết chết nhiều người mang đại thần thông như vậy. Trong đó có cả Đạo tổ, Phật tổ và các Yêu thánh ở khắp nơi. Nàng thầm nghĩ: "Sư phụ rời khỏi Linh Sơn chắc không hề dễ dàng như những gì người nói."

    Nàng lập tức hỏi:

    - Thân phận của sư phụ khi còn ở Linh Sơn là gì vậy ạ?

    Đạo sĩ già cũng không có ý định che giấu, nói:

    - Lúc đó, mọi người ở Linh Sơn đều gọi ta là nhị giáo chủ. Ta đại chiến một trận với Tiếp Dẫn. Y nói ta nhập ma, mất đi tín ngưỡng của bản thân nên muốn điểm hóa ta. Tuy rằng y so với ta trội hơn một bậc, nhưng ta quyết tâm muốn đi, y làm sao có thể ngăn lại. Sau trận chiến đó, ta bị thương rất nặng, đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Chẳng qua y cũng không tốt hơn bao nhiêu.

    Đến lúc này Minh Kính đã hiểu tại sao sư phụ chưa bao giờ rời khỏi núi Phương Thốn, cũng biết tại sao sư phụ lại dặn dò đệ tử khi xuống núi không được nói xuất thân từ nơi này. Lý do là sư phụ và Linh Sơn có cừu oán. Nhưng cũng may, hình như Linh Sơn cũng không biết sư phụ ở tại núi Phương Thốn.

    Đột nhiên, Bồ Đề hỏi:

    - Bây giờ sư phụ rời đi có phải vì đã tìm thấy cách trị liệu thương thế của bản thân không ạ?

    Đạo sĩ già gật gật đầu, nói:

    - Sau một nghìn năm, lực lượng luân hồi lại xuất hiện. Đây là cơ hội duy nhất của ta.

    - Sư phụ, người cho rằng bọn họ còn sống không?

    Minh Kính hỏi.

    - Cái chết và sự sống làm sao có thể biết được rõ ràng. Đến cảnh giới của bọn họ, đã không thể đơn giản phân chia sống và chết nữa.

    Đạo sĩ già trả lời.

    - Vậy phải phân chia như thế nào ạ?

    Bồ Đề hỏi.

    - Đến cảnh giới đó, con tự nhiên sẽ hiểu.

    Bồ Đề lại hỏi:

    - Sư phụ, lần này luân hồi quay lại, trật tự xác định, trời đất này sẽ không có ai có thể siêu thoát nữa hay sao?

    - Lúc này chỉ là luân hồi trước kia quay lại và tiếp tục. Trước có Chu Thiên Tinh Đấu trận, mới có ba trăm sáu mươi sáu bia thần, lúc đó mới có cái gọi là thần đạo trật tự Thiên đình. Trước có vu tộc lấy thân tế trời đất, đúc lại đại luân hồi, mới có Nam Lạc phân lục đạo. Bởi vì những điều này, mới có trời đất bây giờ. Về sau trời đất lại thế nào, ai có thể biết rõ chứ? Chúng ta đều là người tu hành, đều là người đang tìm kiếm đạo của mình trong thế gian này. Con phải nhớ kĩ, đạo không phân đúng sai, chỉ hỏi người có kiên trì và thông tuệ hay không.

    - Vâng. Đệ tử ghi nhớ. Sau này nếu đệ tử thu đồ đệ, nhất định phải khai linh khai tuệ trước, rồi mới dạy pháp môn tu hành.

    Bồ Đề nói.

    Đạo sĩ già gật đầu, ngước nhìn bầu trời, nói:

    - Trong lục đạo, Tu La giết chóc, Địa Ngục tội ác, Ác Quỷ trầm luân, Súc Sinh vô tri, Nhân Gian khó dò, chỉ Thiên Đạo là chưa ai rõ. Sau này, con cần nhớ kĩ phải tĩnh tâm tu hành, đừng có dễ dàng trêu trọc Linh Sơn. Tiếp Dẫn tu một loại thần thông là "Chuyển Thế Luân Hồi chú", bây giờ tuy rằng không xuất hiện, nhưng tuyệt đối sẽ không trầm luân biến mất trong thế gian này. Đợi ngày y trở về, con nhất định phải cẩn thận.

    Trong tiếng nhắc nhở, đạo sĩ già đã hóa thành một luồng ánh sáng bay thẳng lên không trung, tại trong mưa gió trông thật ảm đạm, không hề rực rỡ lóa mắt.

    Trong núi Phương Thốn vang lên hai giọng nói:

    - Bồ Đề vốn không phải cây.

    - Minh Kính cũng không phải bệ.

    Một nam một nữ làm cho núi Phương Thốn hoang vắng tĩnh mịch thêm vài phần sức sống.

    Ngay khi hai người hô lên, thì trên chín tầng trời , trong cửa miếu thần, Trần Cảnh đứng đó, trong mắt chỉ thấy một điểm ánh sáng, như bị che đi toàn bộ thế gian.

    Đó là mũi kiếm của Đế Vương kiếm. Đó là một luồng sét chói lọi màu bạc, đó là hai tròng mắt của Diệp Thanh Tuyết.

    - Sư tỷ, trên đường truy tìm đại đạo, lẽ nào sư tỷ không còn lại một nửa phần ký ức nào hay sao? Lẽ nào sư tỷ có thể bỏ đi tất cả, một lòng cầu đạo hay sao?

    -- oOo --
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Hoàng Đình
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 3: Mê Thiên Định Thần Tắc.
    Chương 88: Đại Kết Cục (Xong)

    Dịch giả: †Ares†
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách




    oOo
    Ở bên trong âm thế, truyền thuyết có một hòn Tam Sinh thạch. Bên cạnh hòn đá có một bà lão bưng một bát nước canh không màu, gặp người liền đưa bát đến cho đối phương uống. Nhưng khi người đó định tiếp lấy cái bát thì bà lão kia đã biến đâu mất rồi. Nhiều người cho rằng đó là ảo giác của mình, cho rằng đó là điều thần bí của âm thế. Về đến dương thế kể lại, cũng không thể nói được nguyên do, chỉ cho là một sự kiện thần bí.

    Hiện tại, bên cạnh Tam Sinh thạch này có một người, nhưng không có bà lão bưng một bát canh bốc khói.

    Tu La giới chủ tên là Diên Huyết. Trên thế gian không quá năm người biết tên thật của nàng ta, ít nhất Diên Huyết cho là như thế. Nàng ta nhìn lão kiếm khách không nhúc nhích cạnh đá Tam Sinh, khẽ nhíu mày. Cạnh đá Tam Sinh lập tức xuất hiện một cái sông máu, cuồn cuộn chảy xiết.

    - Ngươi là ai?
    Diên Huyết hỏi. Diên Huyết nhìn thấy người kia chậm rãi đến gần, rồi dừng lại cách đó không xa.

    - Ngươi không biết ta, ta lại biết ngươi.
    Người nọ nói.

    - Ngươi biết ta? Tại sao ta chưa từng gặp ngươi?
    Diên Huyết nói.

    Diên Huyết không biết ông ta, nhưng nếu Trần Cảnh ở đây thì nhất định sẽ nhận ra người kia. Có điều Trần Cảnh cũng chỉ biết đó là lão kiếm khách mà thôi, về phần thân phận thật sự thì hắn cũng không biết.

    - À, ta nhớ ra rồi, khi đó ngươi gọi là Bắc Linh.

    Diên Huyết nheo mắt lại:
    - Khi đó ngươi đang làm gì?

    - Ta bị trấn áp tại địa ngục cõi âm này.

    - Ngươi rốt cuộc là ai?
    Diên Huyết hỏi.

    - Trời đất vừa thành có ba tộc xưng hùng hồng hoang là phượng hoàng, thương long và kỳ lân. Nhưng mà, chỉ trong một đêm, ba tộc xuống dốc. Thương long nhận Nhân đạo, hóa thành long khí đế vương, muốn mượn tín ngưỡng từ sự kính sợ của nhân loại đối với đế vương mà trọng sinh. Phượng hoàng tự mình có khả năng trọng sinh, sau khi trọng sinh thì đi tới cạnh Hạo Thiên, vào Thiên đình, muốn trọng chưởng thiên đạo. Mà ta...

    - Ngươi là Kỳ Lân lão tổ?
    Diên Huyết nói ra.

    Lão kiếm khách không khỏi hồi tưởng lại thời điểm bị Đế Tuấn, Đông Hoàng bức cho rời xa Kỳ Lân nhai, giả chết chạy trốn. Lại không khỏi nhớ tới thời khắc trong luân hồi cưỡi Kỳ Lân thú, gặp Thông Thiên, Nguyên Thủy, Nam Lạc. Những người kia đều là người tới sau, nhưng lại đều sau vượt trước. Điều này làm ông ta cực kỳ không cam lòng, rồi lại có một chút bất đắc dĩ. Một thời phong vân, một thời thiên địa ấy. Thời đại ông ta cùng phượng hoàng, thương long tung hoành đã qua, mà khi đó đúng là thời đại của Đế Tuấn, Thái Nhất, vu tộc mười hai Tổ Vu. Tiếp sau nữa là Nam Lạc, là đạo môn tam tổ. Mà bây giờ, ông ngẩng đầu nhìn lên trời. Trời đất bây giờ thuộc về người trong cơn mưa gió này, là thời đại của họ. Hóa ra, thế giới này cho tới bây giờ đều không thuộc về ai. Nó là vĩnh hằng bất biến, lại không ngừng biến hóa.

    - Tại sao ngươi lại muốn nói cho ta những lời này?
    Tu La giới chủ Diên Huyết hỏi.

    Ông ta trầm mặc rất lâu. Song kiếm trong tay áo Diên Huyết rung lên, như lúc nào cũng sẵn sàng bay ra chặt đứt đầu Kỳ Lân lão tổ, uống cạn huyết mạch kỳ lân của ông ta. Tới lúc Diên Huyết sắp không kiên nhẫn nổi nữa, Kỳ Lân lão tổ mở miệng nói:
    - Bởi vì, ta phải chết, ta rốt cuộc phải rời khỏi thế giới này. Từ lúc ta giả chết trốn đi ấy, ta cũng đã chết rồi. Phượng hoàng ở trên trời gắng nỗ lực cuối cùng, thương long tại nhân gian lấy một phương thức khác kéo dài sinh mệnh, mà ta, sẽ chết sao?

    Ông ta vừa dứt lời, thân thể đã ngã xuống.

    Diên Huyết kinh hãi. Nàng cũng không có phát hiện ông ta nói nhiều như vậy nhưng thật ra sinh cơ đã hết. Nàng chợt lóe lên một cái, đã đến cạnh Kỳ Lân lão tổ. Khẽ chạm lên thân thể ông ta, không ngờ đã lạnh như băng. Ngực ông ta có một vết thương, nhìn qua chỉ là vết kiếm thông thường đâm vào tim, nhưng Diên Huyết lại biết là không thể nào. Vừa nhìn vết thương, cảm thụ được khí tức từ đó lưu lại, nàng đã rõ đây là do Thanh Nhan kiếm đâm tới, cũng chính là Thanh Nhan kiếm của Nam Lạc.

    "Chính là hắn sao? Là hắn sao? Hắn tới nơi này đón Mạnh Tử Y sao? Hắn đã có biện pháp chia cách Mạnh Tử Y và Tam Sinh thạch sao? Là hắn lấy viên huyết tinh ở bên bờ Huyết Hà sao? Bắc Linh sống lại rồi sao?" Nàng nghi vấn trong lòng. Không ai có thể trả lời nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy mưa gió mịt mờ. Gió như muốn thổi sâu vào trong linh hồn, mưa như tơ, triền triền miên miên tận xương thịt.

    Diên Huyết xoay người, vừa sải bước, trên mặt đất đen kịt nơi âm thế lại thành một vùng đỏ đậm. Một con sông máu trống rỗng xuất hiện, cuồn cuộn chảy xiết. Diên Huyết sớm đã biến mất không thấy gì nữa.

    Tại lúc nàng biến mất, trong bóng tối có một vùng sáng vàng lan đến. Ở giữa ánh sáng mơ hồ có thể thấy được một thế giới. Đó là Linh Sơn cực lạc, đúng là đã bị đả thông. Một hòa thượng bước ra từng bước, tiến vào âm thế, lại một bước tan biến trong bóng tối. Thế nhưng trên bầu trời âm thế vẫn có thể thấy được Linh Sơn. Ánh vàng nhàn nhạt, như sóng nước.

    Hư Linh đứng dưới Nghiệt Kính đài. Trong bóng tối, chút ánh vàng từ xa đến gần. Nhìn giống như chậm rãi, kỳ thực rất nhanh, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Hư Linh.

    Từ mặt gương của Nghiệt Kính đài chiếu ra một hòa thượng. Trên thực tế, đứng trước mặt Hư Linh xác thực là một hòa thượng.

    - Linh Sơn thế tôn tới đây là có ý gì?
    Hư Linh nói.

    - Linh Sơn có cực lạc, nguyện cùng đạo hữu đồng hưởng.
    Linh Sơn thế tôn nói.

    Hư Linh cười cười nói:
    - Âm thế có địa ngục, đạo hữu tự lấy nó.

    Dường như nàng rất rõ ràng với ý đồ của Linh Sơn thế tôn khi đến đây.

    - Thiện.
    Linh Sơn thế tôn nói, dứt lời, trên thân chợt lóe ánh vàng, lại chìm vào trong bóng tối.

    Linh Sơn thế tôn đi rồi, Hư Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mưa gió trên dương thế như là đã thổi lọt vào trong âm thế. Nàng đột nhiên nói với Đại Yêu Tiểu Yêu bên cạnh:
    - Nơi này không phải của ta, cũng sẽ không phải của ông ta. Bất luận người nào muốn lấy nó làm của riêng đều phải bị thế giới này cắn nuốt, cho dù pháp lực người đó cao bao nhiêu.

    Trên chín tầng trời, trong lòng Trần Cảnh có hàng ngàn hàng vạn ngôn ngữ, lại đều phá diệt tiêu tán khi một kiếm kia của Diệp Thanh Tuyết đâm tới.

    Kiếm của Diệp Thanh Tuyết khác với mọi người. Kiếm của nàng là sấm sét. Đó không phải là kiếm, mà là một vệt chớp do tinh khí thần toàn thân nàng biến thành, tương dung cùng Đế Vương kiếm.

    Lấp lánh đất trời, khiến mưa gió vô biên vô hạn phải thất sắc.

    Đâm vào trong miếu thần trên chín tầng trời.

    Ở một khắc này toàn thân Trần Cảnh sáng rực lên. Hắn vươn tay ra, không rõ nhanh đến đâu, nhưng khó khăn lắm dựa vào lòng bàn tay chống lại một kiếm kia.

    Một kiếm đâm vào lòng bàn tay Trần Cảnh. Đúng một sát na đó, miếu thần bắt đầu sụp đổ, hóa thành một cái động đen. Mưa gió ngừng lại trong chớp mắt. Nhưng mà, một kiếm kia cũng không đâm vào lòng bàn tay Trần Cảnh.

    Lòng bàn tay của hắn có một con mắt mộng ảo lấp loáng, cách kiếm kia chỉ một chút.

    Trần Cảnh nhìn đôi mắt lạnh lùng đằng sau mặt nạ vàng của Diệp Thanh Tuyết. Chỉ trong nháy mắt, lại như đã qua nghìn vạn năm.

    Vừa đối mắt, Trần Cảnh đã biết có một số việc là không cách nào cải biến, tựa như quyết định của sư tỷ. Mấy năm trước ở trong Linh Tiêu bảo điện, một màn trước lúc sư tỷ đeo lên mặt nạ không ngờ thành tuyệt biệt.

    - Thân thể này của ta là sư tỷ ban tặng, vậy trả lại cho sư tỷ đi.

    Trần Cảnh vừa nói xong, kiếm đã đâm đến lòng bàn tay hắn. Theo đó, thân thể hắn xuất hiện rạn nứt, rồi dần dần rã ra, tựa như tượng đất tan vỡ sau khi nhận một đòn nghiêm trọng, theo gió mưa mà rơi xuống mặt đất.

    Cảm giác thân thể vỡ tan từng khúc không cách nào nói hết. Cho dù lấy tâm tình của Trần Cảnh thì cũng cảm thấy thống khổ vạn phần. Nhưng mà trong nháy mắt khi thân thể hắn vỡ tan, hắn lại có một loại nhẹ nhõm cùng vui sướng khi được quay về trời đất. Tinh thần của hắn tán nhập thế gian, liên thông hàng tỉ sinh linh trên đời.

    Tín ngưỡng vô biên, nguyện lực vô biên giúp hắn không hề có chút thống khổ nào khi mất đi thân thể. Trời đất hư vô tại giờ khắc này như thành thân thể hắn. Tâm ý của hàng tỉ sinh linh đều ở trong lòng hắn. Cảm giác nguyện lực và tín ngưỡng vô biên này khiến hắn tiêu tán trong say mê, lại từ biên giới trầm mê bừng tỉnh. Nhưng mà, cảm giác tương thông với đất trời trong nháy mắt ấy lại khiến hắn lột xác rồi.

    Cũng giờ khắc này, hắn hiểu chưa ai có thể độc hưởng được tín ngưỡng như vậy, chỉ sợ cũng không có ai có cơ duyên nhất niệm cảm ứng hàng tỉ sinh linh như vậy.

    Trong vòng xoáy u ám, một ngọn đèn xanh chìm nổi sáng tắt, một tấm bia thần tựa như tảng đá sừng sững, một thanh Quảng Hàn kiếm lẳng lặng tản ra ánh trăng, một vỏ sò như ẩn như hiện, bên cạnh là một con tôm đỏ thẫm như muốn lao ra, lại không cách nào thoát khỏi lực cản từ vòng xoáy kia.

    Lại có ba tờ giấy màu vàng phấp phới, đó là Hoàng Đình kinh. Tiếp tục có nửa quyển sách ở cạnh ảm đạm không hề nổi bật, đó là nửa cuốn sổ Sinh Tử.

    Một con bươm bướm ở trong đó bay lượn.

    Đế Vương kiếm trong tay Diệp Thanh Tuyết điểm lên trời một cái, vô số sao trời hiện lên, ánh sao chói lọi.

    Toàn bộ Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ khuyết thiếu không chỉ có bia thần Ti Vũ của Trần Cảnh và bia Thái Âm. Kỳ thực bia thần Thái Dương cũng không biết đi đâu. Đó là Đế Tuấn tự mình tế luyện.

    Mà ngay khi Diệp Thanh Tuyết định dùng lực đồng nguyên của Chu Thiên Tinh Đấu thu bia thần Ti Vũ, thì từ trong vòng xoáy lại trào ra cuồng phong. Trong cuồng phong lại có mưa xối xả theo ra. Gió như tia kiếm, mưa như ánh kiếm.

    Trong mưa gió, vòng xoáy kia xuất hiện một bàn tay, rồi tất cả đều hướng về bàn tay đó. Cuối cùng, vòng xoáy không ngừng thu nhỏ lại, co rút vào lòng bàn tay, hóa thành một con mắt.

    Bàn tay kia cũng không dừng, chuyển hướng chộp tới Diệp Thanh Tuyết. Bàn tay thật lớn, thật lạnh, màu xanh đen như đông cứng, như bàn tay thiên đạo. Mà con mắt trong lòng bàn tay càng làm cho người ta chỉ vừa nhìn liền giống như ba hồn bảy vía đều bị hút vào.

    Đế Vương kiếm trong tay Diệp Thanh Tuyết chỉ trời sao, tựa như năm đó tại trong thành Tần Quảng dẫn sét xuống. Chỉ là lần này nàng dẫn không phải sấm sét, mà là lực lượng ánh sao. Thế nhưng tức thì có một bàn tay che phủ trời sao, ngăn cách liên hệ giữa Diệp Thanh Tuyết vào các ngôi sao.

    Bàn tay hạ xuống, chỉ một phát đã bắt được Diệp Thanh Tuyết. Bàn tay biến ảo trong hư không, hóa thành một người thân mặc áo bào đen, khuôn mặt chính là Trần Cảnh. Hắn ngắm nghía mặt đất bao la. Ở trong mắt hắn, linh khí trong mặt đất như vòng xoáy mà vận chuyển. Trong tối tăm, quy tắc đang mau chóng hình thành. Mà bầu trời cũng vậy, thoát ly là tại lúc này.

    Trong lòng hắn hoang mang không rõ, chỉ cảm thấy trời đất này xa lạ như vậy, giả dối như vậy.

    Nghĩ tới nơi đây, hắn tự nhiên hóa thành một con bươm bướm tối màu, bay lượn giữa đất trời.

    "Thương thiên vô tình địa dựng linh, luân hồi huyễn diệt nhân gian tình.

    Bất tri thân vãng hà xử quy, bất tri mộng tòng hà niên tỉnh.

    Mê mê mông mông thiên địa khách, âm thế chi trung nhất u hồn.

    Bách niên ky duyên thân như điệp, thoát kiếp tiêu diêu bản phi thần."

    Tạm dịch:

    "Trời xanh vô tình tạo sinh linh, luân hồi tiêu tan nhân gian tình.

    Không biết thân về nơi nào nhỉ, không biết mộng tỉnh từ năm nao.

    Mờ mịt làm khách trong trời đất, u hồn bên trong cõi âm gian.

    Trăm năm cơ duyên thân hóa bướm, thoát kiếp tiêu dao chẳng phải thần."

    Đất trời vang vọng một đoạn văn. Một con bươm bướm tối màu bay ra ngoài cửu thiên.

    Trên mặt đất, từng tia sáng chiếu thẳng đến, như muốn cùng con bướm bay ra ngoài bầu trời, lại như muốn truy đuổi con bươm bướm kia.

    ~~~~ (Toàn văn xong) ~~~~

    Đôi lời của tác giả:

    Cố sự về Trần Cảnh đã kết thúc. Trời đất này cuối cùng diễn hóa thành bộ dáng gì, đối với Trần Cảnh đã không còn quan trọng. Hắn cũng không quan tâm. Hồng đại hiệp và vỏ sò luôn ở bên cạnh hắn. Lý Anh Ninh được ba trang "Hoàng Đình", lại viết một bộ "Hoàng Đình" khác. Hư Linh dùng phương thức của mình mà bảo tồn trên thế gian. Còn những người thờ phụng Trần Cảnh thì vẫn thờ phụng Trần Cảnh, mãi đến ngày nào đó tín ngưỡng điêu linh.

    Đối với người ở nhân gian, tín ngưỡng là một chỗ dựa, chứ không nhất định phải đạt được.

    Viết đến đây là kết thúc, có lẽ có người sẽ cảm thấy cái kết này chưa thỏa đáng. Nói thật, số lượng từ ở đoạn cuối sách thiếu rất nhiều, rất xin lỗi. Nhưng tôi không cảm thấy kết thúc như vậy là "nát". Tôi luôn thích viết lưu lại ba phần mở. Giống như có ai đó từng nói, ý lưu ba phần, tình càng đậm. Những nhân vật không viết đến kết cục, sẽ để cho mọi người tự tưởng tượng đi. Chúng ta là bởi vì tưởng tượng mà gặp nhau, cần gì lại phải bởi vì tưởng tượng mà tâm sinh buồn bực? Như vậy được không bù nổi mất rồi. Nếu quyển sách này có thể khiến mọi người khi xem mỗi một chương lại có vài phút quên mình và trầm mê, thì đó chính là vinh quang lớn nhất của tôi.

    Kết thúc vào thời điểm này, tôi biết sẽ có rất nhiều bằng hữu không ủng hộ, trang web cũng không ủng hộ, nhưng vẫn phải kết thúc thôi. Không phải là tôi viết bừa, không phải tôi không quan tâm tới ý kiến cùng cách nhìn của mọi người. Mà là tôi cảm thấy ở quyển sách này muốn viết gì đều đã viết ra rồi, viết tiếp lại thành viết cụt, không chỉ khiến quyển sách "chết đi", còn bóp chết luôn cả không gian tưởng tượng của mọi người, vậy sẽ không còn ý tứ.

    Mặc kệ mọi người có đồng ý hay không lời tôi nói ở trên, những quyển sách tiếp theo tôi viết đều sẽ như vậy, lúc ý tận nhất định sẽ kết thúc, cũng để lại ba phần mở. Tôi chính là một tác giả như vậy, hy vọng mọi người có thể nhớ kỹ tôi — Thân Vẫn Chỉ Tiêm.

    -----oo0oo-----

    Đôi lời của nhóm dịch:
    Như vậy là Hoàng Đình đã kết thúc sau trọn bộ 385 chương chia làm ba quyển. Cảm ơn các dịch giả Bạch Ngọc Sách: †Ares†, Hoangtruc, MinK, Tiểu Băng, Lamlamyu17, Tiểu Dĩnh, KìNgộ, Shark, Đường Huyền Trang, KtXd và VIIGstar... đã chung tay cùng hoàn thành bộ truyện này. Cảm ơn các độc giả đã luôn ủng hộ về mặt tinh thần để bộ truyện được dịch đến tận chương cuối cùng.

    Đôi lời của Mink sau khi Hoàng Đình hoàn thành:
    Mình vẫn là một người mới tham gia dịch truyện mạng và đây cũng là truyện đầu tiên của mình. Bắt đầu dịch từ Chương 26 của quyển hai và may mắn vẫn có thể đi đến khi Hoàng Đình hoàn thành. Không lan man nữa, mình cám ơn lão Rét vì quá lười nên đã tìm kiếm người đọc tham gia dịch và mình đã mắc câu. Cám ơn bạn hoangtruc xinh đẹp đã tận tình sửa lỗi, động viên, nhắc nhở trong suốt quãng đường mình đi cùng với Hoàng Đình. Cám ơn các bạn đã đọc truyện và tham gia thảo luận, đặc biệt là anhtuanngoc người độc giả cần mẫn luôn soát lỗi sau mỗi chương dịch để truyện được hoàn thiện. Chào mọi người và chúc may mắn.


     
    banhdacua25 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)