Đô Thị  Khoa Huyễn Hệ Thống Chém Gió - Thiên Cơ Đường Hồng Đậu

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
    Chương 351: “đại sư buổi tối anh còn cần ấm giường không?!”
    Tiên sư! Cái cô nàng này quả thật là không thể nói lý!

    Mày cho rằng anh đây muốn sàm sỡ nên mới sờ đùi mày hả?! Anh là vì giúp mày! Giúp mày nhé mày hiểu không?!

    Tưởng đùi nào cũng đụng chạm được vào hai tay của anh đây chắc?

    - Không tin thì thôi.

    Trương Tiểu Kiếm liếc Từ Hòa Nhi một phát, cười nói:

    - Vốn dĩ nhìn ngũ hành linh khí của cô còn rất đơn giản, ai biết cô lại không tin. Thôi kệ dù sao cũng cùng một đoàn làm phim, nhắc nhở cô một câu vậy, mạng cô ngũ hành vượng hỏa thiếu mộc thiếu thổ, nhật chủ thiên can là hỏa, nhất định phải có thổ trợ giúp, nhưng rất là kỵ kim. Lời đã nói hết, cáo từ!

    Hắn nói rồi ôm quyền như đại hiệp cổ đại vậy, quay lưng chuẩn bị đi, không ngờ còn chưa cất bước đã nghe thấy Từ Hòa Nhi bỗng kêu to:

    - Chờ chút!

    Trương Tiểu Kiếm quay lại:

    - Sao?

    - Sao anh lại nhìn thấy được ngũ hành của tôi?!

    Vẻ mặt Từ Hòa Nhi rất kinh sợ:

    - Hình như anh không biết ngày sinh tháng đẻ của tôi mà?!

    Chẳng trách cô nàng lại giật mình tới mức này. Nếu là mày mà gặp phải một người chỉ cần liếc nhìn là có thể nói ra ngũ hành của mày thì mày cảm thấy thế nào?

    - Bởi vì tôi có thể nhìn thấy dòng chảy linh khí.

    Trương Tiểu Kiếm chậm rãi nói:

    - Khí kim trên người cô quá nhiều, tất cả đều tích tụ trên đùi cô, dẫn đến khí lửa với khí nước bên trên đi đến đó thì không thể tuần hoàn không đi xuống được, đương nhiên là không thể thức tỉnh được.

    - Tôi…

    Từ Hòa Nhi cắn môi:

    - Được! Thế thì tôi thử xem vậy! Tôi chống mắt chờ xem rốt cục anh có thể giúp tôi thức tỉnh được thật hay không!

    - Anh rất giữ thành tín đấy biết không?

    Trương Tiểu Kiếm ngồi xổm xuống:

    - Đã nói là năm trăm ngàn đấy, không mặc cả.

    Với tài sản của Từ Hòa Nhi thì chẳng lẽ còn để ý năm trăm ngàn đó sao?

    Chỉ cần có thể thức tỉnh là được! Bèn nói ngay:

    - Được được được, bắt đầu đi!

    Vì thế trước mắt bàn dân thiên hạ, Trương Tiểu Kiếm ngồi xuống bên cạnh Từ Hòa Nhi, sau đó duỗi hai tay móng heo kia đặt lên đùi Từ Hòa Nhi…

    Tuy rằng Từ Hòa Nhi xấu hổ đến mức khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhưng bọn quần chúng vây xem không rõ chân tướng thì suýt nữa trừng lồi con mắt ra ngoài!

    - Đây đây đây đây là chuyện gì vậy hả trời?!

    - Từ Hòa Nhi bình thường y như hoa hồng có gai mà lại bảo đàn ông sờ đùi cô ta à?!

    - Chời má thằng kia là ai vậy? Chẳng lẽ là bạn trai của cô ấy?!

    - Bạn trai đầu mày ấy, sao có thể được chứ! Mày không thấy lúc trước hai người kia suýt nữa oánh nhau à?!

    Một đám quần chúng đực mặt há mồm vây xem, kết quả vây xem một lúc, bỗng nhìn thấy chung quanh gió bão gào thét, sau đó cả người Từ Hòa Nhi bắt đầu bay lên từ trên ghế nằm!

    Thật sự bay lên nhé!

    - Đậu phộng Từ Hòa Nhi thức tỉnh hả?!

    - Trời ơi! Chẳng lẽ cô ấy thức tỉnh dị năng hệ gió?!

    - Không riêng gì thế đâu. Cấp bậc thức tỉnh này rõ ràng là khác hẳn với mấy thứ chảnh chọe khác!

    Sau khi một cơn gió mạnh thổi qua, Từ Hòa Nhi đứng ở đó, ngơ ngác nhìn hai tay của mình, lẩm bẩm:

    - Cảm giác… Cảm giác này… Chính là thức tỉnh đó sao? Dị năng của mình là… Gió bão?

    Trương Tiểu Kiếm thoải mái tựa vào ghế, cười nói:

    - Rồi, tôi massage được chứ? Năm trăm ngàn nhé, chắc giá!

    - Không thành vấn đề!

    Đến nay Từ Hòa Nhi rốt cục cũng thức tỉnh, khí thế toàn thân lập tức thay đổi ngay!

    Cô cười mím chi, sau đó nhìn về phía đạo diễn Đường Minh Sinh, cười nói:

    - Đạo diễn Đường, ổn rồi, chúng ta tiếp tục đi. Tôi cảm thấy lần này chỉ mình tôi đã đủ để khống chế toàn trường rồi!

    Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

    Nhìn mà xem! Khí thế này! Trâu bò!

    - Được được được, tới tới tới chúng ta tiếp tục!

    Đường Minh Sinh thấy Từ Hòa Nhi rốt cục cũng thức tỉnh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, bèn bắt đầu gọi:

    - Mọi người đều vào vị trí, lần này tranh thủ qua trong một lần luôn ha!

    Quả nhiên, tinh khí thần của Từ Hòa Nhi lúc này đã hoàn toàn khác hẳn, phát huy diễn xuất chân chính của cô. Dưới bão tuyết, Từ Hòa Nhi hoàn toàn diễn xuất ra cảm giác đáng thương đến mức khiến người ta đau lòng!

    - Tốt! Qua!

    Đường Minh Sinh vỗ tay thật mạnh:

    - Quả thực hoàn hảo!

    Phân cảnh này rốt cục cũng qua, lúc này mọi người mới nghĩ tới việc chúc mừng Từ Hòa Nhi. Từ Hòa Nhi lại nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, đôi mắt như nước hồ thu nhìn Trương Tiểu Kiếm, nói dịu dàng:

    - Cảm ơn.

    Trương Tiểu Kiếm cười hì hì:

    - Đừng khách khí.

    Sau đó lại bổ sung thêm một câu:

    - Nhớ trả tiền nhé.

    Từ Hòa Nhi mỉm cười gật đầu:

    - Yên tâm đi, chắc chắn rồi.

    Lúc này mọi người mới nhớ ra cái thằng mặt mũi cực kỳ huyền bí này hình như có thể giúp người khác thức tỉnh!

    Năng lực này quá trâu bò rồi!

    Nhất thời một đám người chưa thức tỉnh lập tức bao vây lấy Trương Tiểu Kiếm:

    - Đại sư! Đại sư cầu thức tỉnh với! Đại sư buổi tối anh còn cần ấm giường không?! Đại sư chỉ cần thức tỉnh được thì anh muốn sờ chỗ nào cũng OK hết!

    Trương Tiểu Kiếm bị một đám người chôn sống:

    - Cứu… Cứu tôi với!

    Một đám người ồn ào một lúc lâu, lúc này đạo diễn Trịnh kéo Trương Tiểu Kiếm qua nói:

    - Tiểu Kiếm, lần này cậu diễn một hộ vệ quần chúng. Cậu đi thay quần áo với Lôi ca trước đi, xong rồi qua đây luôn, tôi nói diễn cho cậu một chút.

    Ể? Còn có chuyện tốt này à?! Được đấy được đấy!

    - OK!

    Thế là hai người đi vào phòng thay đồ. Vừa vào cửa phòng hóa trang đã thấy một bộ quần áo hộ vệ đang bay trong không trung, sau đó lại đi vào trong, Trương Tiểu Kiếm lập tức thấy một cô em gái đang ngồi một chỗ, năm sáu chiếc bút bay lượn trong không trung, đang trang điểm cho một diễn viên.

    Tốc độ của cây bút kia cực kỳ nhanh chóng lưu loát, năm sáu cây bút làm việc cùng một lúc. Chỉ mới năm phút mà thôi, hộ vệ đã được trang điểm xong. Em gái thợ trang điểm lên tiếng:

    - Rồi, tiếp theo!

    Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

    Bây giờ trang điểm cũng nhanh chóng thế à? Chẳng trách nhà nhà đều cần người thức tỉnh. Quả nhiên là hiệu suất làm việc hoàn toàn không thuộc về một đẳng cấp!

    Quá trình trang điểm rất đơn giản. Đầu tiên là vẽ lông mày, sau đó lại vẽ mắt, lại bôi tí son môi, đánh chút má hồng…

    Sau đó Trương Tiểu Kiếm nhìn vào gương, phát hiện rõ ràng là ngũ quan của mình bây giờ với mình lúc trước không có gì khác biệt, nhưng thoạt nhìn lại…

    Đậu phộng! Con cờ hó chảnh chọe trong gương này là ai?!

    Như Hoa! Là em hả Như Hoa?!

    - Anh gì đó ơi.

    Em gái thợ trang điểm ngơ ngác nhìn Trương Tiểu Kiếm, lẩm bẩm:

    - Mặt mũi thoát tục mới lạ như anh… Đúng là không nhiều đâu…

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Có nhất thiết phải khiếp sợ như thế không…

    - Cảm ơn đã khen ngợi.

    Trương Tiểu Kiếm vuốt tóc nhẹ nhàng:

    - Người ấy, chính là phải sống được khác biệt như thế!

    Em gái thợ trang điểm: “…”

    - Thôi để em vẽ thêm cho anh một chút đi.

    Em gái thợ trang điểm ngồi xuống trước mặt Trương Tiểu Kiếm, vừa khống chế bút vẽ sửa kiểu lông mày cho hắn vừa tán dóc với hắn:

    - Anh trai tên gì thế? Mặt mũi rất… Cá tính đấy. Có thể đóng vai nhân vật phản diện được đấy!

    - Em cũng cảm thấy thế à? Anh cũng thế! Mỗi ngày đều bị mình đánh thức.

    Trương Tiểu Kiếm cười ha ha nói:

    - Anh tên là Trương Tiểu Kiếm. Còn em?

    - Em là Lý Mi.

    Dù sao thì thợ trang điểm cũng là thợ trang điểm, thứ gì chưa từng thấy? Cô còn từng hóa trang cương thi máu đầy mặt ấy chứ, sức miễn dịch max, cười nói:

    - Kiếm ca thú vị thật đấy. Add cái wechat đi. Em cảm thấy người có đặc sắc như anh thì đúng là nên chăm sóc kỹ càng một chút.

    Mặt xấu còn có ưu thế này à? Được đấy…
     
    rocklina thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
    Chương 352: Tài năng đáng được bồi dưỡng
    OK.

    Trương Tiểu Kiếm lấy di động ra luôn:

    - Nói muốn chăm sóc là chăm sóc thế nào?

    - Còn cần phải hỏi nữa sao?

    Hai người add wechat, Lý Mi kinh ngạc nói:

    - Thần Chém Gió? Được đấy anh trai. Đời đầu là thần tượng của anh à?

    - Dĩ nhiên rồi.

    Trương Tiểu Kiếm gật đầu rất hàm súc nói:

    - Đời đầu quả là anh hùng cái thế, là ánh đèn chiếu sáng con đường phía trường. Lúc anh ngủ thì đều sẽ cầu nguyện cho hắn, mong hắn sống lâu trăm tuổi mỹ nữ vờn quanh…

    - Ha ha ha, em cũng thế. Cố gắng lên anh trai.

    Lý Mi cười rồi nói:

    - Bình thường mà nói thì mặt xấu mà muốn làm nghề này ấy, thường thì có hai điều kiện là tất yếu. Thứ nhất là diễn xuất cao, thứ hai là EQ cao. Dù sao thì người không thể chỉ nhìn bề ngoài được. Lỡ như sau này anh diễn đại nhân vật phản diện nào đó mà hot thì sao, đúng không?

    Nửa đầu Trương Tiểu Kiếm vẫn rất thích nghe, ây dà quả là nói trúng đáy lòng anh.

    Nhưng câu sau… Thì ra anh chỉ có thể diễn nhân vật phản diện thôi hả?

    Thôi kệ anh coi như cô đang khen anh vậy!

    - He he, đúng rồi đấy.

    Trương Tiểu Kiếm gật đầu lia lịa:

    - Thật ra thì đóng vai nhân vật phản diện không dễ tí nào. Có câu nói rất hay, người tốt rập theo một khuôn, người xấu ai cũng có đặc sắc mà lỵ.

    - Ha ha, Kiếm ca anh hài thật đấy.

    Lý Mi vỗ vai Trương Tiểu Kiếm:

    - Rồi, đi thôi, bảo đạo diễn xem thử. Em cố ý chăm chút cho anh đó, chắc tí nữa đạo diễn nhìn thấy anh thì sẽ cho anh một vai diễn phản diện ngay và luôn, nhất định sẽ có lời thoại!

    - Cảm ơn.

    Lần này Trương Tiểu Kiếm nhìn gương, cực kỳ hài lòng với hình tượng lúc này của mình --- Chỉ với tạo hình này, còn cần phải diễn nhân vật phản diện nữ sao? Đứng đại trên đường là đủ để khiến trẻ con không dám khóc nữa rồi!

    Lát nữa làm hộ vệ, vừa thấy đã biết là Hán gian xâm nhập vào nội bộ nhé!

    Tìm đạo diễn đi!

    Trương Tiểu Kiếm ra khỏi phòng hóa trang, sau đó bắt đầu theo dòng người đi về phía đạo diễn.

    Vừa đi vừa quan sát xung quanh, không bao lâu sau đã nhìn thấy có một diễn viên được cả bầy trợ lý vây quanh tầng tầng lớp lớp. Trương Tiểu Kiếm không khỏi tò mò --- Đây lại là tiểu sinh lưu lượng mới nổi à?

    - Lôi ca.

    Trương Tiểu Kiếm nhỏ giọng hỏi:

    - Đó là…

    - Hắn hả?

    Hồng Lôi nói:

    - Là nam chính của bộ phim này, Cố Vũ Hoa. Tên này xem như là tiểu sinh lưu lượng mới debut, mặt mũi xinh đẹp, bối cảnh trong nhà cũng rất cứng. Bộ phim này tìm hắn làm vai nam chính, một mặt là vì nể tình bối cảnh trong nhà hắn, mặt khác thì muốn nâng đỡ hắn một chút. Thật ra thì vốn không đến mức đấy, nhưng tên này lại thức tỉnh dị năng là cụ tượng hóa, có thể biến những thứ trong mắt ra thành hiện thực, thời gian là mười phút, cho nên lần này khác hẳn --- Có rất nhiều cảnh tượng không cần phải dựng sân!

    Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

    Chời má, năng lực này quả thực là được sinh ra để dành cho quay phim ấy. Chẳng trách lại có thể diễn nam chính!

    Trang điểm xong rồi, quay phim đi!

    Đến studio, bên kia đang lựa diễn viên. Lần này Trương Tiểu Kiếm đóng vai một người thị vệ, lập tức nghe thấy bên kia gọi:

    - Thị vệ! Thị vệ đâu! Nhanh vào sân đi!

    Sau đó trợ lý kia nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm, ngoắc tay gọi hắn:

    - Ê, tên kia, thị vệ, đúng đúng đúng, chính là anh đấy, nhanh tới đây nhanh tới đây!

    - Đến đây!

    Trương Tiểu Kiếm đáp lại một tiếng, lúc này dẫn theo Hồng Lôi chạy qua.

    Sau đó chờ đến gần…

    - Anh… Anh đây…

    Trợ lý kia trợ mắt há mồm nhìn Trương Tiểu Kiếm, một lúc lâu sau mới hộc ra một câu:

    - Anh mặc nhầm đồ hả?

    Hồng Lôi ở bên cạnh cười tắt thở, Trương Tiểu Kiếm ngượng nghịu gãi đầu:

    - Đạo diễn Đường đúng là bảo tôi diễn thị vệ mà…

    Mạnh Văn: “…”

    - Anh chờ chút, tôi đi hỏi đạo diễn đã.

    Cô nói rồi chạy bước nhỏ đi, sau đó đạo diễn Đường nhanh chóng tới đây, vừa thấy Trương Tiểu Kiếm, ánh mắt lại sáng lên:

    - Ê, không phải nói chứ, cậu trang điểm xong hình tượng được đấy!

    Người chung quanh lập tức đực mặt ra!

    Hình tượng này mà còn được á? Nếu hắn được thì bất cứ ai trong bọn này đều có thể làm nhân vật chính được rồi nhé!

    - Đạo diễn Đường, ngài đây là…

    Mạnh Văn há to miệng, cả buổi cũng không tỉnh táo lại:

    - Hắn thật sự là… Được hả?

    - Nhanh tới nhanh tới, tôi xem thử.

    Đạo diễn Đường kéo Trương Tiểu Kiếm qua, trực tiếp nói với thợ quay phim:

    - Tới, cho hắn một màn ảnh để tôi xem thử phong cách thế nào.

    Thợ quay phim bắt đầu quay lại, đạo diễn Đường vừa sờ cằm vừa than thở:

    - Ừm, đúng là thú vị đấy. Khuôn mặt có thể bị màn ảnh quay thành khác lạ như vậy, đúng là tôi chưa từng gặp qua mấy lần đâu. Người trước đó có khuôn mặt như thế này bây giờ được xưng là Hoàng Thập Ức. Cậu trai này hình như cũng có một chút tài năng đáng được bồi dưỡng đấy…

    Người chung quanh lại tiếp tục khiếp sợ đần mặt ra…

    - Trời! Không phải chứ?! Đây là sắp lên trời luôn rồi kìa!

    - Đánh giá hơi bị cao đấy!

    - Mặt xấu cũng có ưu thế à? Hay là mình… Đi rạch mặt xem thử?

    Đám người ở đó bàn tán, Trương Tiểu Kiếm lại có chút bồn chồn!

    Đạo diễn Đường nói vậy là có ý gì?

    - Tiểu Kiếm cậu lại đây, nhanh tới đây!

    Đạo diễn Đường Minh Sinh vẫy tay gọi Trương Tiểu Kiếm, chờ Trương Tiểu Kiếm chạy qua thì ôm chặt lấy vai hắn như phát hiện được báu vật ấy:

    - Tiểu Kiếm à, bây giờ thời này ấy, người đẹp chỗ nào cũng có, nhưng mặt mũi thần kỳ được như cậu thì lại không nhiều đâu. Đúng lúc hôm nay tôi quay phân cảnh này, vốn sẽ xuất hiện một nhân vật phản diện nhỏ, lộ mặt có tên có lời thoại luôn ấy, nhưng tiếc là hôm nay tên kia bận việc không tới được. Đúng lúc tôi cho cậu cơ hội này để thử xem, thế nào?

    Vừa nghe thấy thế, ánh mắt Trương Tiểu Kiếm lập tức sáng ngời!

    Vai phụ! Vai phụ lớn!

    Kiểu lộ mặt có tên có lời thoại!

    Được đấy!

    Người chung quanh nghe thế quả thực hâm mộ ghen tỵ hận lắm! Không ngờ xấu tới mức độ nhất định lại có hiệu quả ngược đời như thế!

    - Được! Không thành vấn đề!

    Ánh mắt Trương Tiểu Kiếm tỏa sáng, sáng y như bóng đèn trong đêm luôn ấy:

    - Đạo diễn Đường ngài cứ nói đi. Nhân vật này cần làm gì? Có lời thoại nào?

    - Được, lại đây tôi nói cho cậu nghe chút.

    Đường Minh Sinh dẫn Trương Tiểu Kiếm đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống, sau đó bắt đầu nói cho Trương Tiểu Kiếm nghe:

    - Đầu tiên, nhân vật này là một tên thích khách, muốn ám sát một vị hoàng tử, cũng chính là Lý Trì, hiểu chưa? Thích khách này ấy, là một tử sĩ, lần ám sát này bất luận có thành công hay không thì đều phải chết. Tổng cộng có 21 giây màn ảnh trong phim truyền hình này. Cảnh tượng hiện tại là hắn sắp xuất phát, chờ trước mặt hắn là tám tên thị vệ võ trang đầy đủ. Bắt đầu từ chỗ này, cậu cần cố gắng khắc họa cảm giác dũng cảm tiến tới khẳng khái chịu chết của một người tử sĩ cho thật tốt. Hiểu chứ?

    Thích khách!

    Thích khách lộ mặt!

    Thích khách sắp đi ám sát nhân vật chính!

    21 giây màn ảnh!

    - Hiểu rồi!

    Trương Tiểu Kiếm lập tức gật đầu một phát:

    - Đạo diễn Đường, thế bây giờ tôi đi thay quần áo nhé?

    Đường Minh Sinh cũng gật đầu:

    - Đi thay quần áo thích khách, sau đó cậu chuẩn bị kỹ càng chút. Năm phút sau, chúng ta sẽ bắt đầu vòng casting thứ nhất! Nhân vật này tôi vốn định khắc họa một thích khách khá là đẹp trai để kiếm nước mắt của khán giả nữ. Nhưng tôi bỗng phát hiện nếu đổi thành kiểu xấu lạ lùng như cậu thì có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn cũng nên!

    - Đó là đương nhiên!
     
    rocklina thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
    Chương 353: Ố dè! thăng cấp!
    Thế là Trương Tiểu Kiếm đi tìm Lý Mi để hóa trang thay quần áo, lại nhanh chóng quay lại đi tìm đạo diễn Đường nói:

    - Đạo diễn Đường, vừa rồi tôi suy nghĩ chút về đoạn diễn này, ngài có thể sắp xếp cho tôi một đứa ăn mày được không? Kiểu tựa sát vào tường lạnh run ấy?

    - Ăn mày?

    Đạo diễn Đường nhìn chung quanh. Lại nói trong trường quay này thì ăn mày vẫn rất dễ tìm:

    - Ê ai kia, cháu lại đây chút.

    Đạo diễn Đường gọi một đứa bé ăn mặc kiểu bình dân nói:

    - Cháu đi thay một bộ đồ ăn mày, sau đó nghe Trương Tiểu Kiếm chỉ huy.

    Cậu nhóc kia cũng mới mười ba mười bốn tuổi, mặc bộ quần áo may vá, thoạt nhìn còn rất giống ăn mày, lúc này vui vẻ chạy tới nói:

    - Kiếm ca.

    - Ừ, đi theo anh.

    Trương Tiểu Kiếm chỉ vào gốc tường thành đằng trước nói:

    - Em cứ ngồi ở chỗ kia là được, hiểu chưa?

    Lại dặn hắn mấy câu, cậu nhóc gật đầu:

    - Hiểu rồi.

    Dặn dò thằng nhỏ xong, Trương Tiểu Kiếm bắt đầu nói cho đạo diễn Đường nghe về ý tưởng của hắn. Nói xong, đạo diễn Đường quyết đoán vỗ tay:

    - Ý tưởng rất hay! Tới tới tới mọi người tập hợp chút, tôi nói cho mọi người nghe chút nhé…

    Quá trình nói diễn rất nhanh, không lâu sau đạo diễn Đường đã nói xong, sau đó vỗ vỗ tay nói:

    - Lần này màn ảnh khá là dài, tiếp theo mọi người đều chuẩn bị tinh thần đi, chúng ta bắt đầu nhé!

    Mọi người cùng nhau đáp:

    - Vâng!

    - Action!

    Màn ảnh bắt đầu ---

    Dưới chân tường thành.

    Tuyết lớn tung bay.

    Trong thời tiết này, ngay cả người lang thang cũng đã chui vào trong chăn ngủ từ lâu.

    Có một người vẫn còn chưa ngủ.

    Hắn không chỉ không ngủ, mà còn bước đi chậm rãi trên đường.

    Trong tay hắn cầm một cái hồ lô.

    Rượu trong hồ lô đã uống hết.

    Trên đường không có người.

    Thực tế cho dù có người thì cũng sẽ không nhận ra hắn.

    Bởi vì trên đời này, đã không còn ai biết hắn nữa rồi.

    Khắp đất trời, cũng chỉ có bông tuyết bay lượn trong không trung làm bạn với hắn.

    Đêm yên tĩnh, gió rào rạc.

    Thật ra thì hắn cũng không thích ban đêm như vậy.

    Chỉ có kẻ ngốc mới thích đi lung tung trong đêm.

    Đương nhiên hắn không phải là kẻ ngốc.

    Hắn là một thích khách.

    Thích khách áo đen.

    Thật ra thì hắn cũng muốn làm một kẻ ngốc, một kẻ ngốc có thể yên lặng uống rượu.

    Tiếc rằng hắn không thể.

    Dù sao thì hắn vẫn là thích khách.

    Nếu là thích khách, thì phải giết người.

    Đêm khuya không trăng, giết người phóng hỏa.

    Hôm nay chính là thích hợp để giết người.

    Nhưng hắn đi tới đi lui, lại dừng bước.

    Bởi vì hắn nhìn thấy một thằng nhóc ăn mày nằm co ro dưới tường thành.

    Hắn lấy một túi bạc nhỏ từ trong tay áo, ném qua.

    - Đại ca, đây là huynh… Cho ta sao?

    - Cho ngươi. Thứ này không có tác dụng với ta nữa.

    - Tại sao vậy?

    - Người chết không cần tiêu tiền.

    - Nhưng đại ca còn chưa chết mà. Huynh định đi đâu vậy? Ta muốn đi theo huynh có được không?

    Hắn cúi người xuống, thở dài khe khẽ.

    - Ta sắp đi đến một nơi rất xa rất xa, không bao giờ trở lại được nữa.

    - Chưa bao giờ có ai đối xử với ta tốt như vậy. Đại ca là người duy nhất nguyện ý cho ta tiền… Huynh đừng đi đến nơi đó nữa có được không?

    - Không được.

    - Tại sao?

    - Đã hứa với người khác thì nhất định phải làm được.

    - Cho dù không thể quay trở lại?

    - Đúng.

    Đứa bé ăn mày im lặng.

    Hắn vỗ vai đứa bé ăn mày:

    - Nghèo nhất chẳng qua là ăn mày, không chết thì luôn sẽ có ngày ngóc đầu. Sống sót. Ta đi đây.

    - Vâng, ta hứa với huynh.

    Gió thổi hiu hiu nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không còn trở về quê.

    Hắn là thích khách, cho nên hắn vốn không định sống quay về.

    Cửa thành.

    Một người chặn trước mặt hắn.

    Một nam nhân.

    Người mà hắn phải giết.

    Bên cạnh nam nhân kia đương nhiên là còn có nữ nhân.

    Không chỉ có nữ nhân, còn có bốn tên hộ vệ.

    Trên tường thành lại xuất hiện bốn tên khác.

    Hắn bỗng nở nụ cười.

    Bởi vì hắn vốn biết được rằng muốn giết người này không dễ dàng gì.

    Nhưng hắn không sợ, cho nên hắn chỉ dừng bước chân.

    Bỗng trên mặt lộ ra một nụ cười biếng nhác mà lại tiêu sái.

    Hắn rất xấu.

    Nhưng lúc này lại có vẻ rất tiêu sái.

    Đó là một loại giải thoát.

    - Người tới là ai? Hãy xưng tên ra!

    - Một người chết mà thôi, không có tên.

    - Nhưng ngươi còn sống.

    - Khi một người đã bị thế nhân quên lãng thì hắn đã chết rồi.

    Nam nhân bỗng nở nụ cười.

    Nụ cười của hắn luôn có một lực lượng thần kỳ, có thể hòa tan lạnh lẽo trong mắt đối phương.

    - Giữ toàn thây, an táng đi.

    “Cut---!!!”

    - Hoàn hảo!

    Đạo diễn Đường nhìn một đám diễn viên trong màn hình, cười đến mức không ngậm mồm được:

    - Ha ha ha ha ha! Màn ảnh vừa rồi quả thực là đẹp vãi chưởng! Đây chính là thứ mà ta muốn! Không khí gay gắt được xây dựng trong lúc vô tình này! Tốt tốt tốt! Ha ha ha ha ha! Tuyệt, quả thực là tuyệt đỉnh!

    - Quá tuyệt vời! Cảnh quay vừa rồi quả thực là hoàn hảo!

    - Không ngờ lại quay được phong cách Cổ Long!

    - Đúng đấy, nhất là nụ cười kia của hắn, ê tao bỗng phát hiện hắn cười rất có sức cuốn hút, rất tà tính đấy!

    - Chuẩn rồi, lợi hại lợi hại!

    Nghe tiếng tán thưởng chung quanh, Trương Tiểu Kiếm sướng tới mức không ngậm mồm được.

    Hơn nữa quan trọng là lần này có lời thoại có đặc tả! Biết cái gì gọi là đặc ta rko?

    Đặc tả ý là cả màn hình TV đều là mặt tao đấy!

    Hệ thống:

    - Khán giả thật đáng thương.

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Đi chết cho tao nhờ đi đồ cùi bắp nhà mày!

    Thế là mọi người đều tự đi nghỉ ngơi. Lúc này Từ Hòa Nhi đi tới, bỗng mỉm cười một chút:

    - Không ngờ đấy, diễn xuất còn được ghê, rất có ý tưởng. Số wechat của anh là bao nhiêu? Add chút đi, sau đó gửi số thẻ ngân hàng của anh cho tôi.

    - Ây dà, cám ơn đã khen ngợi.

    Trương Tiểu Kiếm cười ha ha lấy di động ra:

    - Tới tôi quét code của cô một chút.

    Hai người quét wechat xong, sau đó Trương Tiểu Kiếm gửi số tài khoản ngân hàng qua. Một tiếng “Ting” vang lên, Từ Hòa Nhi trực tiếp chuyển khoản năm trăm ngàn cho Trương Tiểu Kiếm.

    Ố dè! Thăng cấp!

    Quả nhiên, Trương Tiểu Kiếm vừa nghĩ đến đây, giọng nói của hệ thống đã truyền tới.

    “Điểm exp hiện có: 531.000/300.000, điểm exp đã đạt đến tiêu chuẩn thăng cấp. Bắt đầu thăng cấp…”

    Giọng hệ thống lại truyền tới ngay sau đó ---

    “Kết thúc thăng cấp, khôi phục trung tâm thương mại kỹ năng, khôi phục chức năng điểm số khiếp sợ.”

    “Trung tâm thương mại kỹ năng của hệ thống thăng cấp thành phiên bản khôi phục linh khí.”

    “Ký chủ bắt đầu thức tỉnh. Dị năng thức tỉnh là niệm lực. Bắt đầu thức tỉnh, xin hãy chờ trong giây lát…”

    Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

    Đậu xanh, dị năng thức tỉnh lại là niệm lực, phối hợp với nói gì được nấy thì quả là vô địch rồi!

    Thức tỉnh nhanh chóng bắt đầu.

    Trương Tiểu Kiếm lập tức cảm nhận được một luồng linh khí bỗng xuất hiện trong cơ thể mình.

    Luồng linh khí kia len lỏi qua ngũ tạng lục phủ, không ngừng cường hóa nội tạng, đồng thời tinh thần lực của hắn hình như cũng đang mở rộng ra ngoài đại não.

    Trong phạm vi bán kính mười mét lấy hắn làm trung tâm, một bông hoa một cọng cỏ một đồ vật quả thực là đều có thể cảm nhận được!

    Đây chính là cảm giác thức tỉnh sao?

    Chỉ có thể tổng kết bằng hai chữ!

    Trâu bò!

    Giọng nói của hệ thống lại truyền tới lần nữa ---

    “Ký chủ đã thức tỉnh xong. Cấp bậc niệm lực hiện tại: Cấp G, phạm vi niệm lực: Mười mét. Công lực lớn nhất của niệm lực: Một tấn.”

    Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

    Đỉnh của đỉnh!
     
    rocklina thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
    Chương 354: Anh xấu nổi rồi!
    Trương Tiểu Kiếm đang vui vẻ, bên kia hệ thống còn nói:

    “Cấp bậc tiếp theo của dị năng là cấp F, exp thăng cấp: 231.000/3.000.000.”

    Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

    Cấp tiếp theo đã cần ba triệu luôn rồi à?

    Ừm… Xem ra vẫn phải đi theo lối cao cấp, không thì người thường một lần xoa bóp mới lấy hai ba chục ngàn, thế thì tới ngày tháng năm nào mới đủ?

    Thôi cứ kệ nó, xem thử xem trung tâm thương mại hệ thống đều có những kỹ năng gì. Nghe nói là phiên bản linh khí phục hồi?

    Mở trung tâm thương mại hệ thống ra, lần này thì đơn giản hơn, bên trong mở ra một cây kỹ năng thuộc chi nhánh niệm lực.

    Mở ra nhìn xem --- Sau đó vừa liếc nhìn Trương Tiểu Kiếm đã sợ ngây người!

    “Dòng đầu tiên trong cây kỹ năng niệm lực: Phi hành niệm lực cấp hoàn mỹ, cần 100.000 điểm số khiếp sợ. Thuyết minh kỹ năng: Bay lượn đi thiếu niên! Bổn kỹ năng là cấp hoàn mỹ, muốn bay kiểu gì thì bay kiểu đó, hơn nữa tuyệt đối sẽ không rớt xuống!”

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Thuyết minh hay lắm!

    Nhìn thử xem điểm số khiếp sợ hiện tại của mình…

    Quả nhiên dọn sạch. Xem ra hệ thống đã quét sạch tất cả dự trữ lúc trước mới có thể xử lý được tảng thiên thạch kia. Emmmmm…

    Kiếm điểm số thôi!

    Chỉ cần có kỹ năng này thì anh mày thậm chí có thể tiết kiệm được tiền học bằng lái xe luôn!

    Biết bay thì ai còn thèm lái xe nữa! Cùi bắp không?!

    Tắt hệ thống đi, lúc này đạo diễn Đường Minh Sinh đã bắt đầu nói chuyện ở bên kia:

    - Rồi, mọi người im lặng chút, chúng ta tiếp tục quay cảnh sau.

    Đường Minh Sinh nói lớn:

    - Mọi người phải cố gắng chút. Tám giờ tối ngày mai tập này sẽ được truyền phát cùng lúc trên đài truyền hình và trên internet, đều chuẩn bị tinh thần hết đi!

    Mọi người đồng thanh kêu lên:

    - Vâng!

    Tiếp theo chính là quay chụp, cốt truyện đằng sau lược bỏ không đề cấp tới.

    Tám giờ tối hôm sau, Trương Tiểu Kiếm lại đi đến đoàn phim với Hồng Lôi. Lúc này thành viên trong đoàn phim đều đang tụ tập trước TV, chờ xem tình hình ratings của tập phim hôm qua.

    Đến nay giới phim truyền hình đúng là đã khác hẳn so với trước kia. Trước kia cơ bản là phải quay xong cả bộ phim rồi mới trình chiếu.

    Bây giờ thì khác rồi, bởi vì hiệu suất được đề cao trên diện rộng nên hình thức càng đến gần kiểu phim Hàn trước kia --- Quay tới đâu chiếu tới đó, sau đó quan sát ratings. Nếu ratings tăng thì tiếp tục, ratings thấp thì lập tức thay đổi cốt truyện.

    Cho nên mỗi ngày khi trình chiếu một tập phim thì đều cần thành viên của cả đoàn cùng nhau xem, sau đó lập tức đặt ra kế hoạch tiếp theo.

    Phim truyền hình nhanh chóng bắt đầu.

    Tổng thể mà nói, ratings của tập này bình thường không có gì đặc biệt, có xem cũng không tác dụng. Nhưng khi màn ảnh của Trương Tiểu Kiếm bắt đầu xuất hiện thì ratings bắt đầu tăng cao liên tục!

    - Lão Đường, lão Đường!

    Đạo diễn Trịnh nhìn thống kê ratings bên kia, kêu to:

    - Ratings của bộ phim này vừa mới tăng lên chừng 0.8%! Quả thực là mạnh quá!

    Cái gì?!

    Chỉ một đoạn như thế mà tăng tận 0.8% á?

    Thật hay đùa vậy?

    “Điểm số khiếp sợ +126! +215!...”

    Cả đám đều há to miệng, quả thực khiến người ta khó mà tin nổi ấy!

    Một đoạn cốt truyện tổng cộng chưa được ba mươi giây mà tăng ratings lên cao vậy sao?

    Thống kê sai lầm hả? Nhất định là thống kê sai lầm rồi!

    Đó chỉ là một vai diễn quần chúng mà thôi, thậm chí còn không có cả tên, thế mà có thể tăng ratings lên cao vậy sao?!

    Phải biết rằng, thời nay phim truyền hình có ratings hơn 3 đã là nghịch thiên rồi. Lần này tăng lên tận 0.8…

    Tất cả mọi người trân trối, trừng lớn hai con mắt!

    Trương Tiểu Kiếm cũng rất bất ngờ, kinh ngạc vì thành tích này!

    Chẳng lẽ khuôn mặt mình là mặt ngôi sao trời sinh hay sao?

    - Nhanh! Nhanh xem thử netizen đều đánh giá như thế nào!

    Đạo diễn Đường vội kêu lên:

    - Nhanh xem thử mọi người đều nói thế nào!

    Mọi người lần lượt lấy di động ra, lập tức lại ngây ngẩn cả người!

    Chỉ thấy phim truyền hình trên internet, comment bắt đầu nhảy ra trong màn ảnh Trương Tiểu Kiếm xuất hiện:

    “Cảnh cáo! Đằng trước năng lượng cao! Đây không phải là diễn tập!”

    “Báo động trước phía trước có năng lượng cao!”

    “Phía trước có một nhân vật xấu ma chê quỷ hờn hay lui tới, comment bảo vệ!”

    “Hi hi hi hi hi, anh em này quả là xấu có hương vị, tao nhìn một lát nhìn mấy lần lại phát hiện còn chưa nhìn đủ đâu!”

    “Diễn xuất quả là vô địch!”

    Trong comment gần như đều là khen ngợi Trương Tiểu Kiếm, mọi người đều xem trợn tròn con mắt!

    Đây… Bây giờ đặt trên màn hình nhìn lại phát hiện tuy rằng mặt mũi của thằng Trương Tiểu Kiếm này có thể nói là huyền bí, nhưng đúng là rất có hương vị!

    Phải biết rằng dù sao người xấu còn chia làm mấy loại, một loại là xấu khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, nhìn một lần rồi thì không thể nhìn lần thứ hai được nữa.

    Một loại khác là xấu kỳ lạ, tuy rằng đúng là xấu thật nhưng không khiến người ta phiền lòng.

    Rất rõ ràng Trương Tiểu Kiếm thuộc loại thứ hai. Mặt mũi nhất định không thể coi là đẹp trai, nhưng nhìn lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét, thậm chí có người tinh mắt còn sẽ rất thích hình mẫu này. Ví dụ như vị chính cung nương nương Tiêu Thần Tâm kia…

    Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, bên đạo diễn Trịnh lại hét to một tiếng!

    Ratings của chúng ta tăng lên 1.2 điểm!

    “Điểm số khiếp sợ +128! +126! +98! +88!...”

    Trời đất ơi!

    Tăng lên một chấm hai?!

    Chỉ riêng phần tăng lên này đã cao hơn ratings của rất nhiều tiết mục nằm trong khoảng giờ hoàng kim từ năm giờ tới chín giờ rồi sao?

    Ratings tăng lên cũng đáng sợ quá đi!

    Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Trương Tiểu Kiếm trở nên căng thẳng hơn. Một người mới xuất hiện, chỉ diễn đại một vai quần chúng thôi mà lại khiến ratings tăng lên 1.2! Giờ này đủ để bước vào top 3 ratings cả kênh rồi!

    Tiên sư! Đây là thần tài ấy chứ!

    Cùng lúc đó, di động của Đường Minh Sinh cũng vang lên tới tấp.

    - Í chà, đạo diễn Vương, chuyện gì vậy… Cái gì?! Ông nói muốn mời hắn đi diễn vai nam phụ á? Được được được, tôi hỏi giúp ông xem thử!

    Bên này vừa cúp bên kia lại vang:

    - Ái chà chà, đạo diễn Lý, ông cũng muốn hỏi về diễn viên kia à? Ừm, tên hắn là Trương Tiểu Kiếm…

    - Đạo diễn Lưu, lâu quá không gặp… Gì? Ông cũng muốn mời hắn à? Khó đấy bây giờ đã có mấy người gọi điện thoại cho tôi rồi…

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Bây giờ anh mày ăn khách thế cơ à?

    Cười híp mắt mở di động ra, Trương Tiểu Kiếm cũng bắt đầu xem bình luận trên mạng…

    “Xong! Tối nay lại ngủ không yên rồi! Anh xấu trai này diễn tuyệt vời quá!”

    “Tôi cũng thế, đoạn này có ý cảnh ghê luôn!”

    “Mặt sau hắn còn xuất hiện nữa không vậy? Xây dựng thêm một người em trai song sinh của hắn được không?”

    “Mạnh mẽ yêu cầu diễn một nhân vật có sức nặng! Thế này thì không phải là khiến người ta ngủ không yên hay sao…”

    Khán giả phản hồi đều rất chính diện. Người viết bài có già có trẻ có nam có nữ, thang tuổi cực kỳ rộng lớn. Rất rõ ràng, một đoạn Trương Tiểu Kiếm phát huy ngẫu hứng này gần như đạt được khen ngợi của mọi người!

    Lúc này vô số người bắt đầu động não để tìm cách cho hắn sống lại trong phim kia kìa!
     
    rocklina thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
    Chương 355: “anh xấu chính là giáo viên chủ nhiệm kiếm ca của lớp chúng ta!”
    Dù sao thì phim chính cũng chỉ có bốn mươi phút, cho nên khi hơn bốn mươi phút phim chiếu xong, trên mạng đã bắt đầu thảo luận về vai diễn quần chúng thần kỳ này.

    Trên internet, nick V weibo, người chế tác tiết mục nổi tiếng có được hơn triệu fans Đinh Bất Nhị viết weibo nói: “Lúc trước luôn có người nói với tôi rằng một vai quần chúng thần kỳ rất có khả năng sẽ biến rác thành vàng. Trước kia tôi còn không tin, mãi cho đến hôm nay tôi nhìn thấy anh xấu biểu diễn, tôi mới tin là thật. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một vai quần chúng chỉ có được màn ảnh mấy chục giây lại có thể tăng cấp bậc của cả bộ phim lên cao như vậy!”

    Weibo này vừa được phát ra, bên dưới có không ít fans tò mò:

    “Phim gì vậy? Hay đến thế cơ à?”

    “Đinh lão sư đã nói thì nhất định là không sai đâu. Xin tên phim đi!”

    “Chính là bộ phim ‘Quang Vinh Đại Đường’ đang nổi đó. Bên trong anh xấu sắm vai tên sát thủ kia quả là tuyệt!”

    “Thật hay đùa vậy? Tôi đi xem thử xem nào! Nếu không hay thì Lợn Rừng Peggy ta đây sẽ giết chết các vị đang chém gió ở đây!”



    Hôm sau, ratings tập mới nhất của Quang Vinh Đại Đường tuyên bố trên internet!

    Ratings tập hôm qua cao tới 3.26%!

    Đây tuyệt đối là chương trình truyền hình có ratings cực cao những năm gần đây --- Dù sao thì đây cũng là thế giới linh khí khôi phục, mọi người đều đang bận khai thác dị năng cùng với những việc dị năng có thể làm được, đã có rất ít người xem TV.

    Nhưng trong tình hình này, vẫn có thể đạt tới rating ba chấm hai sáu, quả thực đỉnh của đỉnh!

    Trong giới điện ảnh đã bắt đầu lưu truyền truyền thuyết về anh xấu:

    “Ê, nghe nói gì chưa? Mới xuất hiện một nhân vật trâu bò lắm đấy. Mặt cực kỳ xấu, diễn xuất quả thực hoàn hảo đấy!”

    “Nghe rồi, mày nói anh xấu chứ gì? Đoạn phim kia tao xem rồi. Chỉ có hai chữ, trâu bò!”

    “Đúng đấy. Mặt như thế mà lại biết diễn đến vậy, đỉnh luôn!”



    Giới điện ảnh đã bắt đầu bàn luận truyền thuyết về anh xấu, trường học bên kia lại càng điên cuồng hơn!

    Sáng sớm, các học sinh vừa làm thể dục buổi sáng xong bước vào lớp, chuẩn bị bước cuối cùng cho cuộc thi đại học. Đường Văn Dương chạy như điên một đường, phát ra tiếng bước chân “lộp bộp” trong hành lang tòa nhà dạy học, vừa chạy vừa hét lớn:

    - Chời má các anh em, tin tức cực kỳ lớn nhé! Mọi người nhanh xem nè! Anh xấu chính là giáo viên chủ nhiệm Kiếm ca lớp chúng ta đó!

    Tiếng kêu cao tới mức có thể miêu tả bằng hai chữ “thảm thiết”.

    - Cái gì?

    Vừa nghe vậy, mọi người quả thực tưởng rằng mình nghe nhầm!

    Hôm qua tập phim kia vừa xuất hiện, thật ra thì đám học sinh này cũng xem không nhiều. Dù sao thì còn hai tháng nữa họ phải thi đại học rồi, đúng lúc đang ôn thi khẩn cấp, cho nên bình thường thậm chí còn rất ít khi lên mạng.

    Nhưng lúc này chuyện về anh xấu được lan truyền xôn xao trong giới trẻ tuổi, rất nhiều người chỉ nghe tiếng chứ không biết mặt, không ngờ bây giờ Đường Văn Dương lại nói anh xấu là giáo viên chủ nhiệm Trương Tiểu Kiếm lớp bọn họ, không khỏi sợ ngây người!

    Trương Tiểu Kiếm không phải là đại sư Thái Cực ông trùm xã hội đem đại sư phong thủy sao?!

    Tiên sư ông này còn biết đóng phim nữa à?!

    - Không có khả năng lắm đâu.

    Áo Ba Lư đặt bút xuống nói:

    - Thầy của chúng ta không phải đi làm việc lớn rồi sao? Đây là Tâm Tâm đích thân nói đấy, cô ấy nói mà mày dám nghi ngờ à?

    - Tao nào dám.

    Đường Văn Dương nói:

    - Nhưng đúng thật là Kiếm ca mà! Tụi mày mau nhìn bức ảnh cực hot trên mạng hiện giờ đi mà xem!

    Mọi người đều mở di động ra, quả nhiên vừa thấy cả đám đều đần mặt!

    Đầu đề trang giải trí weibo, dùng thể chữ đậm hiếm thấy viết tiêu đề cực lớn “Anh Xấu Bất Ngờ Xuất Hiện Trong Giới Điện Ảnh”!

    Đề phụ là “Vai diễn quần chúng kinh diễm, anh xấu dẫn dắt cơn sóng ratings”. Ảnh chụp minh họa chỉ có một tấm, chính là khuôn mặt tràn đầy khí tức cô quạnh xơ xác đầy màn hình kia của Trương Tiểu Kiếm.

    “Điểm số khiếp sợ +218! +218! +218! +218!...”

    Hình ảnh tuyệt đối rõ nét, nếu không quen thuộc thì có khi còn không phát hiện đó là ai, nhưng đối với học sinh cả lớp từng bị Trương Tiểu Kiếm thuyết giáo đỉnh cao như Đường Văn Dương mà nói, quả thực không thể quen thuộc hơn nữa ấy chứ!

    - Anh xấu đúng là giáo viên chủ nhiệm lớp mình!

    Trong lúc nhất thời, học sinh cả lớp đều gào lên. Triệu Tứ ngửa mặt lên trời rú lên một tiếng:

    - Giết tao đi! Trương lão sư chính là anh xấu đó!

    Cả phòng học hoàn toàn nổ tung. Phương Dịch Băng thọc Tiêu Thần Tâm đang cười đầy mặt si mê:

    - Tâm Tâm, vào lúc này cậu không nên nói mấy câu à?

    Tâm Tâm cười đến mức suýt nữa chảy cả dãi:

    - Ha ha… Ha ha… Người ta biết ngay mà, ánh mắt của người ta tuyệt đối không sai được…

    Phương Dịch Băng: “…”

    Con mê trai này!

    Tất cả học sinh đều bắt đầu đọc tin đầu đề, nhất thời nháo nhào cả lên, loạn xạ hết cả.

    Cũng không thể trách bọn họ được. Bài báo dùng những đoạn văn thật dài cùng với ngôn ngữ rõ ràng, tiến hành miêu tả bằng góc độ của một nhân viên làm việc trong đoàn làm phim không muốn lộ tên, đưa ra đủ loại nghi vấn không thể giải đáp được. Tại sao giới điện ảnh lại đột ngột xuất hiện một anh xấu diễn xuất đỉnh cao như vậy? Thân phận chân thật của hắn là gì? Hắn đến đây để cứu vớt giới điện ảnh đã dần dần chìm xuống hay sao?

    Ý khen ngợi về tài hoa diễn xuất của anh xấu trong những dòng chữ quả thực kẻ ngốc cũng đọc hiểu được!

    - Mình biết ngay mà…

    Hai tay Tiêu Thần Tâm bưng lấy má, ánh mắt sắp biến thành hình trái tim:

    - Mình biết ngay ý trung nhân của mình là một anh hùng cái thế, một ngày nào đó anh ấy sẽ cưỡi tường vân bảy màu đến cưới mình. Hi hi… Hi hi hi hi…

    Thấy bộ dáng của Tiêu Thần Tâm, Quan Bằng Phi ôm ngực trái, biểu cảm đau đớn:

    - Thuốc, thuốc… Cứu tao với… Tao phát bệnh tim…



    Vào lúc giữa trưa, Trương Tiểu Kiếm thảnh thơi leo lên xe của Hồng Lôi. Vừa ngồi xong, Hồng Lôi đã giơ ngón cái lên cao:

    - Kiếm ca không hổ là Kiếm ca, quả nhiên kim lân há có thể là vật trong ao? Vừa gặp bão táp đã hóa rồng! Chỉ tùy tiễn diễn một vai phụ thôi mà hiệu quả lại bá đạo như vậy, trâu bò!

    - Ha ha ha ha, đó là tất yếu!

    Trương Tiểu Kiếm cười ha ha nói:

    - Nói chứ hôm qua đúng là may mắn thật đấy, không chỉ diễn xuất rất có cảm giác, anh còn thức tỉnh nữa cơ. Niệm lực, trâu bò chưa?

    - Chời má!

    Vừa nghe thấy dị năng này, Hồng Lôi suýt nữa trừng lồi con mắt ra ngoài:

    - Kiếm ca năng lực của anh quả thực là năng lực trong mơ của em đó! Niệm lực luôn! Có dị năng này hẳn là có thể thử được rất nhiều tư thế!

    - Còn cần phải nói nữa sao!

    Trương Tiểu Kiếm sờ cằm:

    - Ừm… Hay là tìm Tâm Tâm thể nghiệm thử xem? Nói chứ lâu quá không gặp cô bé, gần đây bận bịu quá…

    Không ngờ đang nghĩ tới đây thì di động đã vang lên. Trương Tiểu Kiếm cầm lấy nhìn thì vui vẻ:

    - Muah ha ha ha ha ha! Wechat của Tâm Tâm nhà mình! Lôi ca anh xin lỗi nhé, tối nay lại đi đoàn phim!

    Hồng Lôi: “…”

    Nhìn bóng lưng Trương Tiểu Kiếm, Hồng Lôi thở dài bất đắc dĩ:

    - Haizzz, người với người thật lòng không thể so sánh được…

    Sau đó bỗng giật mình:

    - Không đúng, dị năng thức tỉnh của Kiếm ca không phải là chém gió sao?! Sao lại thức tỉnh niệm lực nữa?! Đậu xanh! Chẳng lẽ hắn có được song năng lực?!

    “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +436 đến từ Hồng Lôi!”
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)