Đô Thị Hãn Tặc - Nam Nhàn - Chương 31

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Wind Prince, 27/1/15.

  1. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 20: Thấy cái không nên thấy.


    Dịch: A Bư
    Biên : A Quỷ
    Nguồn: banlong.us










    Chiến đấu bất ngờ xảy ra.

    Lúc Hoàng Y Y đi tới, ba kẻ móc túi cũng nhận ra sự khác thường, họ dùng ánh mắt hung dữ đảo qua người đẹp đang bước tới, hi vọng có thể dọa nàng lùi lại. Nhưng cô gái nhìn bề ngoài nhu nhược, khuôn mặt tú lệ lại toát ra vẻ kiên định khiến họ ý thức được tình huống khó khăn.

    Hoàng Y Y bỗng nhiên quát lớn:

    -Mấy tên móc túi kia! Đứng lại!

    Ba kẻ móc túi lập tức phản ứng theo kinh nghiệm lâu năm, đôi mắt họ trừng lên dọa sợ đám phụ nữ trung niên xung quanh, sau đó tiến lên bao vây Hoàng Y Y.


    Nhìn biểu hiện của họ là biết đây là 3 gã côn đồ, ăn cắp không sợ người ta phát hiện, dùng thái độ hung hăng dọa người qua đường hoặc dùng tay chân đánh người vừa phát hiện họ ăn cắp. Đây gọi là cướp cũng không quá.

    Thành phần này gây nguy hại rất lớn cho xã hội.

    Hoàng Y Y xông lên, vừa tiếp cận 3 người đã đá ngã một tên móc túi, dù nàng đi giày cao gót nhưng ưu điểm gót giày nhọn của nữ giới khiến một cước của nàng vừa xuất ra, tên móc túi lập tức ngã sấp xuống đất kêu gào thảm thiết, không còn sức chiến đấu,


    Hai tên móc túi còn lại khá hung hãn, một trong hai còn có vũ khí như một ống tuýp nhỏ vung lên đâm Hoàng Y Y, tên còn lại nhào lên đấm thẳng tới.

    Võ công của Hoàng Y Y ở Ngọa Long quật khởi xếp hạng chót, nàng chỉ là nhân viên phụ trách kỹ thuật, tuy nhiên chỉ thế cũng dư sức đối phó với ba tên móc túi xoàng xĩnh này.


    Sau khi đá ngã tên đầu tiên, nàng bước sang bên cạnh ngửa người ra sau, lại một đá nhanh như tia chớp vào hạ bộ của tên thứ hai.


    -Bộp!!!

    Âm thanh trầm thấp vang lên khiến mọi người xung quanh nhịn không được “Hít” một hơi.

    Cổ Thần Dật híp mắt lại rồi lắc lắc đầu, cô nàng Y Y so với trước kia thật hung tàn nha! Có lẽ vì mình kiếp trước —— Cổ Tiểu Quân chia tay làm nàng bị kích thích, hắn thở dài một hơi.


    Kiếp trước, mấy lần hắn cùng Hoàng Y Y hành động nhưng chưa bao giờ để nàng ra tay mà luôn để nàng ở phía sau. Bởi vậy hắn không biết thân thủ của nàng ra sao, lúc này, tuy không tính là hạng nhất cũng không kém lắm.

    Điều thú vị chính là kiếp trước hắn luôn để nàng ở phía sau, còn bây giờ đổi một thân phận khác thì hai lần chiến đấu nàng đều chắn ở trước.


    Chiến đấu vẫn tiếp tục nhưng sẽ kết thúc nhanh thôi.

    Cổ Thần Dật biết ba tên tép riu này có cùng xông lên cũng cũng còn lâu mới là đối thủ của nàng, bởi vậy tâm tình của hắn có chút nhàn nhã.

    Quả nhiên, chiến đấu kết thúc nhanh như vắt khăn ướt, tên móc túi cầm ống tuýp nhỏ thảm nhất, bị Hoàng Y Y giẫm gãy một chân một tay.


    Mọi người chung quanh ai nấy trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng 18+ này, thật hung tàn nhen!!!

    Một cô gái xinh đẹp yếu đuối lúc đánh nhau bạo lực quá, hai hình ảnh tương phản này làm sao mà không làm họ khiếp sợ cho được?

    Mọi người vô thức lùi dần về phía sau.


    Cổ Thần Dật thấy người phụ nữ bị móc túi có hơi sợ hãi lui lại, có vẻ muốn chạy đi thì cười hì hì đến gần nói:

    - Dì ơi, chị gái này giúp dì bắt cướp, dì không thể bỏ đi như thế

    Người phụ nữ này biến sắc, lắp bắp nói:

    - Ai….Ai nói tôi muốn đi?

    - Đúng vậy, dì không đi được…nếu đi thì không lấy lại tiền được đâu.

    Người phụ nữ này bị móc túi không nhiều không ít, hơn ba ngàn, nếu lấy lại được thì đương nhiên là chuyện tốt, vì thế cô gật đầu đồng ý.

    Cổ Thần Dật lại cười hì hì nói:

    - Đừng lo lắng, chị gái này là cảnh sát.

    Người chung quanh nghe nói cô gái xinh đẹp này là cảnh sát, nhất thời vỗ tay rầm rộ.

    - Không trách!

    - Lợi hại! Hiện tại cảnh sát thật chuyên nghiệp nha.

    Từ cảm nhận bạo lực ban đầu, ý nghĩ của mọi người bây giờ đột nhiên chuyển sang hình tượng của cảnh sát duy trì chính nghĩa như thế là đúng.

    Chỉ chốc lát, cảnh sát đến…

    Hoàng Y Y lấy ra giấy chứng nhận cho đối phương xem, lại nói chuyện cùng cảnh sát hồi lâu, người cảnh sát lấy điện thoại di động gọi mấy cuộc. Không tới mười phút đã xác nhận thân phận của Hoàng Y Y, người này nhìn nàng với sự tôn kính, cúi đầu khom lưng rồi tiếp nhận chuyện này.

    Hoàng Y Y quay đầu lại vỗ tay cái độp nói với Cổ Thần Dật:

    - Đi thôi!

    Thiếu niên tháp tùng cô gái rời đi, trong giọng nói mang theo mùi vị sùng bái nhưng vẻ mặt của hắn thì không hề có:

    - Cô Hoàng à, em phát hiện em thích cô, chí ít ở bên cạnh cô có cảm giác an toàn, hơn nữa còn sống lâu hơn…
    - Cốc!
    Hoàng Y Y gõ vào trán hắn, hung hăng mắng:

    - Pháp nhãn của chị vừa mở là biết yêu nghiệt chú giở trò gì, môn toán học thi cuối kỳ mà không tiến vào top 25 người thì cứ chờ bị phạt đi, chị sẽ làm chú chết rất khó coi.

    - Ẹc! Cuộc đời tươi đẹp của em!!!

    Hoàng Y Y quay người lần thứ hai muốn gõ vào trán hắn, nhưng lần này bị Cổ Thần Dật nhanh nhẹn tránh ra, hắn hét lớn:

    - Người đẹp! Nàng có phải chắc thắng cược không mà cứ gõ ta?

    Bốn mắt nhìn nhau.

    Trong tích tắc Hoàng Y Y có chút thất thần... Không biết chuyện gì xảy ra, khi nhìn vào mắt Cổ Thần Dật nàng hình như nắm bắt được một chuyện quen thuộc.

    Biết rõ ràng điều này không thể nào, nhưng nàng vẫn hình thành ảo giác.

    Đó là mối tình đầu của nàng - Kim Thủ Cổ Tiểu Quân, tính cách của hắn khá là trầm ổn hoặc nói về mặt tình cảm khô khan vô vị, hắn không dùng lời nói ngọt ngào, chỉ dùng ánh mắt hoặc hành động để biểu thị nội tâm của hắn. Cũng vì là duyên cớ này, nàng cùng hắn tuy rằng ý hợp tâm đầu nhưng không có phát triển đến mức độ yêu cuồng nhiệt, cử chỉ thân mật nhất chỉ dừng lại ở hành động ôm nàng chạy trốn giống như Cổ Thần Dật ngày hôm qua.

    Ánh mắt của hai người họ thật sự rất giống nhau.

    Nhưng nghĩ tới thằng nhóc miệng còn hôi sữa này ôm mình chạy trốn, tình tiết tương tự với Cổ Tiểu Quân ôm nàng đào tẩu ở Thái Lan, hình ảnh bị hắn đánh vào mông, cùng nói một câu trêu đùa nàng. Hoàng Y Y dâng lên một loại thất bại cùng cảm giác vô lực, nàng mắng:

    - Không trách thầy Chu không thích em, lúc nào cũng nhí nhố, không giữ mồm, miệng đầy ô ngôn uế ngữ…

    - Sao? Hình tượng của em thấp như thế à?

    Ánh mắt kia thật giống Cổ Tiểu Quân, Hoàng Y Y bỗng dưng tức giận quát:

    - Em nhìn lại hình tượng của mình là cái gì? Không đọc sách, học thì dốt mà dám đối chọi với thầy giáo, thật là kỳ quái sao lần tai nạn giao thông kia không đâm chết em đi.

    Ặc!

    Cổ Thần Dật sờ sờ mũi, nhìn khuôn mặt Hoàng Y Y uất ức tới đỏ bừng, vừa có phẫn nộ cũng có tình cảm đan xen vào nhau, trong ánh mắt của nàng còn toát ra cái nhìn đối với thân phận kiếp trước của hắn…

    - Cô Y Y, cô làm sao vậy? Vừa rồi em có làm cô giận sao? Em xin lỗi cô, thời gian cũng không còn sớm, em mời cô ăn cơm nhé.

    Hoàng Y Y rất nhanh thu lại tình cảm bộc phát của mình, nàng nói:

    - Mời cơm? Vậy thì đi ăn cơm Tây!

    Thẻ ngân hàng của Cổ Thần Dật rất nhiều tiền đương nhiên không sợ vì thế hắn cười nói:

    - Nhưng cô không được tức giận đó, bất kể nói thế nào thì hôm nay cô là anh hùng nữ hiệp, hình tượng chói lọi hào quang trong lòng em. Hơn nữa, xem thái độ của thầy Chu thì hôm sau sẽ hết hy vọng, không còn người nào quấy rầy cô nữa, tháng ngày trải qua ung dung rất nhiều đó.

    - Đi thôi. Ít một người lớn thì lại có một tiểu nhân (người bé), quấy rầy như nhau cả.

    Bên cạnh bệnh viện có một quán cơm Tây, lúc hai người vào quán thì đã là tám giờ tối.

    Đối diện quán cơm là một công viên, lúc này công viên mở cửa miễn phím đặc biệt là một số công viên quy mô nhỏ còn không có cửa, có thể tùy ý ra vào.

    Hai cô trò ngồi trạm tàu điện ngầm cách quán cơm Tây khoảng chừng 200 mét, xuyên qua công viên này có rất nhiều đường đi.

    Phía đông của công viên là một con sông, một thành phố lớn có sông kỳ thực không nhiều.


    Công viên hồi xây dựng bùn đất chất cao chắn sông thành bờ đê, bên trên trồng nhiều cây non, vì đã qua nhiều năm nên những cái cây này đều xanh tốt và cao lớn.

    Đương nhiên, con đường đi lại cũng có ghế băng, chòi….Lúc này, màn đêm bao phủ xuống, mơ mơ hồ hồ ánh đèn chiếu rọi, khung cảnh thật yên tĩnh.

    Hai người cùng đi chưa tới nửa đường, Hoàng Y Y đột nhiên dừng lại nói:

    - Em đi trước đi, cô có chút việc, rất nhanh sẽ đuổi theo sau.

    Nói xong, nàng đi về phía bờ đê, sau đó thân ảnh biến mất ở sau mấy cây đại thụ.

    Cổ Thần Dật hơi khó hiểu, nếu nàng nói cho mình đi trước, có lẽ nàng muốn gọi điện thoại không muốn mình nghe, với lại thân thủ của nàng dù gặp lưu manh trong công viên chắc cũng không lại.


    Hắn đi mấy bước, sau đó dừng lại chờ nàng.


    Tuy rằng sắc trời đã tối, nhưng trong công viên vẫn có người túm năm tụm ba, họ nói chuyện cười đùa….


    Đợi khoảng ba phút, không thấy Hoàng Y Y lại đây. Cổ Thần Dật hơi nghi hoặc trong lòng, mặc dù thân thủ Hoàng Y Y không tệ nhưng với một cô gái trẻ chỉ hơn hắn mười tuổi thì đi đêm vẫn làm hắn hơi chút bận tâm.


    Cổ Thần Dật quay lại tìm nàng từ chỗ mấy cây đại thụ vừa rồi.


    Đó là một rừng cây nhỏ, bên kia là con sông, hắn lần theo nơi Hoàng Y Y biến mất. Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng nước chảy. Chỉ hơi quái lạ là thanh âm này rất nhỏ, cao thủ hàng đầu như Cổ Thần Dật mới nghe được rõ, nhưng ý vị của nó thì hắn không rõ lắm.


    Càng đi về phía trước một bước, hắn càng kinh ngạc đến ngây người ...

    Sau cây đại thụ, một bóng người quen thuộc trong bóng đêm mơ hồ, bóng người đứng lên lộ ra cái mông trắng do nước sông phản quang chiếu. Nàng đang kéo quần lên thì nghe thấy âm thanh, nàng sợ hết hồn, quay lại thì đối mặt với Cổ Thần Dật.

    Lập tức, nữ tử "A ô" một tiếng, một lần nữa ngồi xổm xuống, nam hài thì lại sợ đến nhanh chóng lùi về phía sau...


    Chỉ một lúc sau, một tiếng gầm giận dữ vang lên, bóng dáng của một người con gái từ dưới đê chạy lên xông về phía nam hài, điệu bộ này nếu mà bắt được nam hài có lẽ sẽ có án mạng.

    Nam hài vừa chạy vừa hô to:

    - Xin lỗi, em không nhìn thấy cái gì, không nhìn thấy cái gì cả.

    Mấy người khác đang trò chuyện trên đường không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, trong bóng đêm nhìn thấy một cô gái truy sát nam hài thì lên tiếng hỏi:

    -Chuyện gì thế?

    Không hỏi cũng còn tốt, câu hỏi vừa dứt, người con gái càng thêm tức giận, nàng quát lớn:

    - Cổ Thần Dật, ngươi đừng chạy, ta muốn giết ngươi.

    - Tưởng ta bị ngốc à, không chạy chết thì sao?

    Hai bóng người chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của đám người trong công viên. Chỉ còn lưu lại một cơn gió mát lạnh khiến họ cảm thấy hơi đau.

    Ồ! Sao hai người này chạy nhanh thế?





    Thảo Luận Tại Đây nhé! Mọi người vào cho ý kiến về bộ truyện nha.
     
  2. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 21: Truy Sát


    Dịch: A Quỷ
    Biên : A Quỷ
    Nguồn: banlong.us








    Hai thân ảnh một trước một sau từ công viên lao ra, một người đang đuổi giết, một đang chạy trối chết. Trong nội tâm thiếu niên minh bạch, nếu bị Hoàng Y Y tóm được, liền ăn đau khổ lớn, hắn cũng k dám chạy ra trạm xe, một mực chạy về phía trước.

    Hoang Y Y đuổi giết không thôi, đây không phải là việc nhỏ... Nàng mặc dù lớn Cổ Thần Dật rất nhiều tuổi, nhưng bộ vị này của nữ tử rất mẫn cảm, nếu ở thời xưa, bị thấy bộ vị này một là giết chết, hai là gả cho đối phương, lựa chọn không nhiều lắm. Người hiện đại không đến mức như thế, bất quá đã nói hắn đi trước rồi mình đuổi theo, nhưng thiếu niên vẫn như vũ quay lại, bụng dạ khó lường...

    Cứ thế mà chạy, lúc Cổ Thần Dật tránh được đèn xanh đèn đỏ đầu tiên liền có biến, vì ở ngã tư có cảnh sát đang tuần tra, phát hiện một nữ tử hơn hai mươi tuổi xinh đẹp liều mạng đuổi thiếu niên chạy trước, liền đoán thiếu niên là trộm, trộm nữ tử tiền hoặc đồ trọng yếu. vì thế, phóng mô tô đuổi theo.

    Lúc này Cổ Thần Dật phải dừng bước lại.

    Bị chơi khăm rồi!

    Sự tình càng ngày càng không xong!

    Lúc cảnh sát nhảy xuống xe định bắt hắn, Hoàng Y Y chạy tới :

    - Ách, cảnh sát đồng chí, cám ơn các ngươi, không có chuyện gì, đây là ta... Đệ đệ, ta tự mình tới dạy dỗ hắn.

    Thì ra là thế, tuần cảnh lắc đầu, lên xe mà đi.

    Đợi tuần cảnh lói mô tô rời đi, Hoàng Y Y nghiến răng nghiến lợi, thanh âm vang dội:

    - Ngươi sao không chạy? chạy nữa a....Không phải chạy rất nhanh sao?

    - Ách, Cô giáo Y Y, sao lại đuổi ta à?

    Thiếu niên "Mờ mịt vô tri" mà gãi gãi đầu, nói:

    - Ta mới rồi không thấy cái gì.

    - vậy ngươi chạy làm cái gì?

    Thiếu niên buông tay giải thích:

    - Thật sự không thấy gì, trời tối như vậy...đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.

    - ta đang hỏi vì sao ngươi chạy?

    - Ách, bởi vì cô hiểu lầm, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt nha.

    - Hảo hán? Cho ngươi làm hảo hán, ta cho ngươi làm hảo hán!

    Hoàng Y Y giận dữ, hay tay hướng về phía Cổ Thần Dật đánh đến.

    Cổ Thần Dật không dám trốn, nàng là cô giáo, còn dạy hắn toán học, tránh được lần đầu tiên, tránh không được mấy lần đấy, dứt khoát cho nàng xả giận.

    - Nói, ngươi thấy cái gì? lúc trước bảo ngươi không đến ngươi không nghe thấy sao?

    Thiếu niên ngăn cản bộ vị quan trọng, mặc cho nàng tấn công, thanh minh nói :

    - Đợi hơi lâu, em sợ cô gặp nguy hiểm, cho nên mới đi vào tìm, ai ngờ cô đang ở đấy đi tiểu...

    - Ta muốn giết ngươi!

    - Tha mạng a...! Mỹ nữ, cô nghĩ xem, trời tối như vậy, thật sự không thấy rõ, em chỉ cảm giác được cô đang làm cái gì thôi.

    Dưới đèn đường, sắc mặt nữ tử đỏ bừng, lại đánh một trận, mọi người chung quanh dừng bước mà đứng xem.

    - Nhìn cái gì vậy? Cút xa một chút.

    Hoàng Y Y giận dữ quát lớn.

    - Được rồi, được rồi, tỷ, chúng ta về nhà a.

    Cổ Thần Dật cầu xin tha thứ, dù sao lúc trước nàng nói hai người là tỷ đệ, thời điểm này nên dùng cái quan hệ này để bỏ đi lòng hiếu kì của người qua đường. Nên biết rõ, người Hoa chính là trời sinh thích xem náo nhiệt.

    Hoàng Y Y bắt lấy tay hắn, kéo hắn bước đi, trên đường không ngừng véo, vặn, cào , cấu đủ các thể loại.

    Cổ Thần Dật đuối lý, không dám phản kháng, chẳng qua là một mặt cầu xin tha thứ:

    - Được rồi nha, tỷ, ngươi véo như vậy trên người đệ sẽ bị bầm tím, Mẹ thấy sẽ không giải thích được, cũng không thể nói là bị cô giáo toán học đánh được, tỷ cũng không phải tiểu cẩu.

    - Còn muốn chiếm ta tiện nghi?

    Hoàng Y Y lại hung hăng véo hắn một cái.

    Kỳ thật, Cổ Thần Dật đối với chuyện này cũng không có cảm giác mình phạm tội, kiếp trước, nàng là người yêu của hắn, tuy chưa đi đến bước kia, nhưng mọi người bên trong Ngọa Long Quật Khởi đều biết rõ bọn hắn sẽ kết hôn. Bất đồng chính là, nàng không biết hắn chính là Cổ Tiểu Quân mà thôi. Đương nhiên, chuyện này rất khó nói, dù có nói cho nàng biết, nàng cũng sẽ không tin.

    Trên thế giới sao có việc này? Đầu của nàng không nở hoa mới lạ.

    - Y Y tỷ, tỷ rất hung a...

    Thấy Hoàng Y Y bình tĩnh lại, Cổ Thần Dật mở miệng nói ra.

    - Cái gì Y Y tỷ? gọi cô giáo.

    - Nhưng mới rồi là cô nói là tỷ đệ a...

    - Còn không phải vì ngươi bị cảnh sát tóm? nói thế để giảm bớt phiền toái.

    - Mặc kệ, dù sao sau này chỉ có hai người em liền gọi là tỷ, có người khác em mới gọi là cô giáo.

    - Tiểu thí hài chỉ biết chiếm tiện nghi.

    - Không nhỏ nhé, nếu không sao ôm đc tỷ?

    Sắc mặt HOàng Y Y đỏ lên, đối với thiếu niên này oán hận không thôi, trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra đối sách.

    Ngẫm lại cũng đủ cay đây, không chỉ bị hắn ôm, còn bị hắn nhìn qua, việc này...

    Như vậy, ngày tiếp theo lúc hai người gặp mặt, có chút không được tự nhiên, đặc biệt là Hoàng Y Y, thời điểm lên lớp môn toán học, mắt không dám nhìn thẳng, nhưng liếc qua lại thấy ánh mắt thiếu niên một mực nhìn nàng, chăm chú nghe giảng.

    Cảm giác kỳ dị mãi cho đến tháng 11 mới hơi giảm, hai người lúc này mới khôi phục quan hệ bình thường.

    Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, hai tháng trôi qua.

    Trong khoảng thời gian này, Cổ Thần Dật biến hóa tương đối rõ ràng.

    Uất ức, nhu nhược danh từ này cách hắn xa dần, nhưng ngược lại, quan hệ của hắn và Vũ Tịch Nhan dần dần bất hòa. Trong mắt bạn học, Vũ Tịch Nhan là thần hộ mệnh của Cổ Thần Dật, hiện tại lại không có đất dụng võ.

    Theo đạo lý, giai đoạn học cấp hai, quan hệ của nam nữ học sinh cực mẫn cảm, hai người bọn họ cách xa nhau, có thể giảm bớt lời đồn, như vậy vẫn là có lợi với Vũ Tịch Nhan.

    Nhưng Tiểu Vũ có chút không thích.

    Nàng cảm giác được ra Cổ Thần Dật đang cố ý xa lánh, tan học về, số lần đi nhờ xe nhà nàng càng ngày càng ít với ly do là thời gian khác nhau, hai người khác lớp, rồi lại khác lớp ngoại khóa...

    Mà lúc này đây, thầy giáo Chu Khai Minh vẫn đang tĩnh dưỡng thân thể, hắn xin một năm nghỉ bệnh, đương nhiên đây là tai nạn lao động.

    Nhưng Thầy giáo Chu tuy không ở, ngày tốt lành của HOàng Y Y cũng không có. Bên người nàng lại thêm mấy con ruồi, đuổi mãi không đi. Trong đó có huấn luyện viên lớp võ Lý Hải, chính là chỉ dạy cái lớp võ thuật của Cổ Thần Dật.

    Thời điểm đi học đại học, Huấn luyện viên Lý là thành viên lớp võ, công phu quyền cước không sai. Từ khi biết được cô giáo xinh đẹp Hoàng Y Y thân thủ không tệ, liền nghĩ nữ tử như thế sẽ thích hắn, nên liền xun xoe lại gần.

    Mỗi lần gặp mặt luôn ngoác miệng khoe chiến tích của mình...Hắn không thấy Hoàng Y Y xuất thủ, lại nghĩ một nữ tử nhu nhược, công phu cao đến đâu cũng không bằng hắn.

    Hôm nay tan học, Cổ Thần Dật và Vũ Tịch Nhan đi cùng một chỗ.

    Tiểu Vũ có chút không vui hỏi:

    - Tại sao hôm qua không đi về cùng ta?

    - Hôm qua là lên lớp võ thuật, Huấn luyện viên Lý nói động tác của ta không đúng, phạt ta chống đẩy 300 lần, sau đó phải đứng trung bình tấn nửa giờ...

    - À? Đây không phải là xử phạt thể xác sao? ta thấy hắn định nhằm vào ngươi, nếu không ngươi đừng học võ nữa?

    Mục đích hắn tham gia lớp võ thuật căn bản là kiếm cớ để mọi người thấy hắn không ngừng mạnh mẽ, Cổ Thần Dật nói :

    - Cổ nhân nói, rèn luyện nhiều đối với thân thể mới có lợi, ngươi có thấy ta lợi hại hơn không?

    Vũ Tịch Nhan liếc mắt nhìn nam sinh họ "Cổ" này :

    - Nhưng ta không thích như vậy...

    - Ta huấn luyện một thời gian ngắn rồi quyết định a, áp lực học kỳ này rất nặng, Cô giáo Y Y yêu cầu cuối kỳ môn toán phải đứng top 25, độ khó quá lớn.

    Vũ Tịch Nhan rầu rĩ không vui nói:

    - Mọi người đều nói Cô giáo Y Y rất quan tâm đến ngươi.

    - Nào có? thời gian trước ta toàn bị phê bình.

    - trước kia thầy giáo Chu cũng thế còn gì? ít nhất nàng không phạt đứng.

    Hai người vừa đi vừa nói, thái độ có chút hòa hợp, nhưng Vũ Tịch Nhan cảm giác, không thân mật khăng khít như trước kia, khác nhau ở chỗ nào thì lại không rõ ràng.

    Đến đường giữa Trung Học Văn Lai và Trung Học Ngũ Bảo, Cổ Thần Dật đột nhiên thấp giọng nói :

    - Thảm rồi, ta thành nơi trút giận rồi.

    - Làm sao vậy?

    - Ngươi nhìn bên phải.

    Vũ Tịch Nhan quay đầu nhìn lại, Hoàng Y Y ôm sách bước đi phía trước, huấn luyện viên Lý theo sát phía sau, cùng nàng nói chuyện, nhưng Hoàng Y Y không thèm để ý.

    Quả nhiên, Hoàng Y Y thấy Cổ Thần Dật, giống như thấy cứu tinh, hô to một tiếng :

    - Cổ Thần Dật, đứng lại!

    Cổ Thần Dật thở dài với Vũ Tịch Nhan, bất đắc dĩ đứng tại chỗ, quay đầu lại nói :

    - Cô giáo Y Y, có chuyện gì sao?

    Vì thoát khỏi huấn luyện viên Lý , không có việc gì cũng phải tìm cho ra.

    - Cổ Thần Dật, lần này trắc nghiệm toán học làm sao rồi? đứng thứ 39 cả lớp, sao bảo top 25 hả?

    - Cô giáo Hoàng, ta đã tiến bộ được không? top 25 là việc cuối kỳ.

    - Ngươi đừng tưởng 25 và 39 chỉ kém có 14 người, trên thực tế trước 30 và sau 30 có chênh lệch cực lớn, đại bộ phận học sinh đều tại 80 phân đến 90 phân. thành tích này chính là từ tên 30 đến giữa 10 tên, ngươi thì sao? lần này chỉ có 70 phân.

    - Cho nên mới nói, cô giáo Y Y, cô yêu cầu rất cao.

    Huấn luyện viên Lý tiến tới một bước, đứng ở bên người Hoàng Y Y, nghiêm túc nói :

    - Cổ Thần Dật, cô giáo Hoàng là quan tâm em, bảo vệ em, có trách nhiệm với em, em lại có thái độ thế hả.

    Vũ Tịch Nhan trợn mắt nhìn thẳng.

    Cổ Thần Dật cười nói:

    - Huấn luyện viên Lý phê bình đúng, em sẽ tiếp tục cố gắng.

    Huấn luyện viên Lý duỗi ra ngón tay trên không trung chỉ chỏ, nước bọt văng khắp nơi nói :

    - Phải cố gắng gấp đôi, cũng như học võ, trụ cột không tốt phải trả giá thật nhiều sự cố gắng. Ngày hôm qua vì sao phải chống đẩy 300 lần? đứng trung bình tấn nửa giờ? đó cũng vì trụ cột kém, tố chất thân thể yếu, muốn luyện đến như ta đây thì phải khổ luyện vài năm. Toán học cũng có đạo lý như thế.

    Vũ Tịch Nhan nhịn không được nói ra:

    - Huấn luyện viên Lý , thầy như thế nào đem mình nói được rất hay, công phu thầy vượt được cô giáo Hoàng sao?

    Huấn luyện viên Lý biến sắc, liếc nhìn Hoàng Y Y, hắn trả lời như thế nào?

    Không đợi hắn kịp phản ứng, Hoàng Y Y lập tức nói:

    - Tiểu Vũ, huấn luyện viên Lý chỉ đạo lớp võ thuật nhiều năm đạt được quán quân toàn thành phố, võ thật vẫn phải có. Đối phó với côn đồ trên đường, một chọi hai đương nhiên là không vấn đề. nhưng mà Cổ Thần Dật cũng rất lợi hại.

    Hoàng Y Y kỳ thật cũng không biết Cổ Thần Dật thực lực chân chánh, nếu động thủ, nàng không nghĩ Cổ Thần Dật có thể thắng Lý Hải, nhưng nàng vô cùng phản cảm với Lý Hải, so hắn với Cổ Thần Dật là cố ý gọt mặt mũi hắn.

    Huấn luyện viên Lý có chút không vui.




    Thảo Luận Tại Đây nhé! Mọi người vào cho ý kiến về bộ truyện nha. Mai ta đi về quê tảo mộ, tạm nghỉ đến tết nhá. Lão nào dịch truyện rồi cứ gửi sang cho ta. về ta boom một thể
     
  3. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 22: Tham quan


    Dịch: A Quỷ
    Biên : A Quỷ
    Nguồn: banlong.us








    Kiếp trước, Cổ Tiểu Quân xem sách giải trí đã từng gặp một câu như vậy, hết thảy nữ hài tử xinh đẹp đều thông minh, giống như lớn lên khó coi sẽ so với vụng về.

    Đây không phải chuyện phiếm sao?


    Chỉ số thông minh liên quan gì đến tướng mạo?


    Bất quá, hắn coi như là người của hai thế giới rồi, nhìn đám nữ tử bên cạnh như Hoàng Y Y, Vũ Tịch Nhan, Từ Lam, Trương Ức Vãn đều rất xinh đẹp và cũng rất thông minh vô cùng.


    Lúc này, hai mỹ nữ một lớn một nhỏ trêu đùa Lý Hải rất nhẹ nhõm, phối hợp cũng ăn ý...A? Xem ra các nàng đều dị ứng với huấn luyện viên Lý.


    Bất quá, lúc Cổ Thần Dật nghe được Hoàng Y Y so sánh hắn với huấn luyện viên Lý, liền có một chút kinh hãi.


    Nên biết rõ, hắn còn chưa rõ là sao đắc tội huấn luyện viên Lý, trên lớp đã dính 300 cái chống đẩy, nửa giờ trung bình tấn. Nếu để cho hắn ghi nhớ , về sau làm sao sống được ở lớp võ, vội vàng nói :


    - Cô giáo Y Y, không thể nói như thế, công phu ta sao so được với huấn luyện viên Lý.


    Thấy ánh mắt huấn luyện viên Lý quét tới, vẫn cứ có chút bất mãn, Cổ Thần Dật lại vỗ đầu một cái, nói ra:


    - Không đúng, công phu của huấn luyện viên Lý ít nhất cũng ngang với Cô giáo Y Y, hai người đều rất lợi hại.


    Hoàng Y Y và Vũ Tịch Nhan đồng thời liếc mắt về phía Cổ Thần Dật.


    Vũ Tịch Nhan dáng người cao gầy, đang tuổi dậy thì như một nụ hoa, tuy dáng người chưa nẩy nở, nhưng đã được gọi là mỹ nữ, một khi thân thể đẫy đà, chắc chắn sẽ rất câu hồn đoạt phách; mà Hoàng Y Y sớm đã là một cành hoa tươi, người mang võ công, dáng người cao, bộ ngực cao ngất đầy kiêu ngạo.


    Hai bạch nhãn đập tới, Cổ Thần Dật như tắm gió xuân, hơi gật đầu ủy khuất.


    Lý Hải huấn luyện viên hài lòng nói ra:


    - Ánh mắt Cổ Thần Dật coi như tốt, nhìn ra được công phu của Cô giáo Y Y không kém trình độ của ta cho lắm...nhớ năm đó ta được á quân quyền thuật, côn thuật cũng top 10. Các ngươi nên biết rõ, đội võ thuật thể viện đã từng đánh vào top 8 tại giải võ thuật cả nước.


    Vũ Tịch Nhan trong lòng biết Hoàng Y Y không chào đón Lý Hải, liền cười hỏi:


    - Cô giáo Y Y , võ thuật thi đấu đều là đẹp mắt a? nên gọi là vũ thuật hay khiêu vũ mới đúng.


    Hoàng Y Y cười uốn nắn:


    - Tiểu Vũ, ngươi đừng xem thường diễn viên múa chuyên nghiệp, bọn hắn từ nhỏ đã rèn luyện, tính cân đối thân thể rất tốt, phản ứng nhanh nhẹn, lực lượng cũng khá lớn.


    Ngụ ý, vũ đạo diễn viên so với người luyện võ bình thường lợi hại hơn.


    Vũ Tịch Nhan lòng cười thầm, gật đầu nói:


    - Cô giáo Hoàng nói đúng, người luyện võ thuật mà không chuẩn thì đánh không lại diễn viên mua chuyên nghiệp đấy.


    Lý Hải trong nội tâm ủy khuất a...! Lời này nếu xuất từ miệng Cổ Thần Dật, hắn đã sớm răn dạy một phen, từ miệng hai nữ tử, lại không thể làm gì...hắn đang tán Hoàng Y Y đấy, sao có thể làm nàng tức giận.


    Chỉ nghe hắn thở dài một tiếng nói:


    - Đáng tiếc lần trước kẻ bắt cóc xông vào trường, ta không có gặp phải. Nếu không hắn nào có cơ hội tổn thương thầy giáo Chu? Đâu cần cô giáo Hoàng xuất thủ? không phải nói phét, nếu hắn có thể tiếp được ta 5, 6 chiêu, ta không có mặt mũi đi dạy học sinh rồi.


    Cổ Thần Dật cười nịnh nọt:


    - Đúng vậy, đây là huấn luyện viên Lý kỳ ngộ không tốt. Nếu không, liền liên thủ với cô giáo Hoàng bắt sát thủ, rất là lãng mạn...


    Lời còn chưa dứt, Hoàng Y Y bay lên một cước, đá vào mông hắn, khinh bỉ nói:


    - dám nói leo. Tiểu Vũ, đây là bạn của em sao? không tốt tí nào a!


    Vũ Tịch Nhan:


    - ....


    Hoàng Y Y vỗ vỗ bả vai Vũ Tịch Nhan nói ra:


    - Đi, hôm nay cô đi nhờ xe của em, Cổ Thần Dật đi về một mình a.


    Cổ Thần Dật:


    - .....


    Vũ Tịch Nhan chần chờ nói:


    - Cô giáo Hoàng , để cho Cổ Thần Dật cũng ngồi xe của ta a, thêm một người vẫn thoải mái.


    Cổ Thần Dật nghĩ đến lời của mẫu thân Vũ Tịch Nhan, trong khoảng thời gian này một mực cố ý bất hòa, nghe Hoàng Y Y nói, liền chen mồm :


    - Tốt, em tự mình về, ngồi xe 764 về.


    Nói xong, phất phất tay, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.


    Vũ Tịch Nhan:


    - ....


    Trưa ngày kế tiếp, Hoàng Y Y tóm Cổ Thần Dật hỏi :


    - Cổ Thần Dật, ngươi và Vũ Tịch Nhan xảy ra chuyện gì? cô thấy em ấy dạo này không vui vẻ?


    - Hả? không thể nào?


    - Ngươi có phúc mà không biết hưởng, Tiểu Vũ rất tốt, cô xem ra là em cố ý khi dễ nàng.


    - Không có a...Y Y tỷ, tỷ sao lại kết luận như thế?


    - Gọi là cô giáo.


    - Không phải nói lúc chỉ có hai người liền gọi là tỷ tỷ sao?


    - Ai đồng ý với ngươi?


    - Y Y tỷ, tỷ quên rồi sao? ngày đó không có trăng, trong công viên không cẩn thận nhìn thấy tỷ...


    thấy Sắc mặt HOàng Y Y tức giận, lập tức đổi giọng :


    - Nhưng không thấy cái gì, bất quá đêm hôm đó chính tỷ nói cho cảnh sát chúng ta là tỷ đệ đấy.


    Cổ Thần Dật tuy còn là một thiếu niên, nhưng từ lúc bắt đầu tu chân, hắn tinh khí không ngừng cường đại, khí khái hào hùng, làm cho người ta dễ bỏ qua tuổi của hắn.


    Hơn nữa, hắn đã từng ôm Hoàng Y Y chạy trốn, trong công viên lại thấy được trạng thái bất nhã của nàng. Hoàng Y Y đôi khi tim lại đập nhanh...lúc này, nàng liền lộ ra tư thái tàn bạo.


    - Lần sau không giữ miệng, cẩn thận ta đánh dập đầu.


    - Biết rồi Y Y tỷ.


    - Còn gọi Y Y Tỷ?


    Hoàng Y Y gõ trán của hắn.


    Nếu Cổ Thần Dật muốn trốn thì quá đơn giản, bất quá, cho nàng chút lợi nhuận có thể khiến quan hệ song phương cải thiện. hắn chỉ có thể nhịn.


    Ăn cơm xong, lại gặp một màn này. Bọn hắn đứng ở đoạn giữa nhà ăn và nhà dạy học nói chuyện, mặt trời ấm áp chiếu xuống, phủ kín toàn thân.


    Dưới ánh mặt trời,trong phòng học nữ tử xinh đẹp thở phì phì gõ trán thiếu niên, thiếu niên ngửa mặt cười ngây ngô, không trốn tránh, hình ảnh này bị Vũ Tịch Nhan nhìn thấy. Nàng đi rồi lại chần chờ đứng lại.


    - A...Bạn gái của em đã đến, nhìn nét mặt của nàng, hình như có chút đau lòng?


    - Y Y, bạn cái của anh không phải là em sao?


    Kiếp trước, hắn và Hoàng Y Y là một đôi, có một lần Cổ Tiểu Quân đi Afghanistan chấp hành nhiệm vụ, ở sân bay gặp một nữ hoa kiều, trong lúc đợi máy bay đã nói chuyện với Cổ Tiểu Quân. Khi đó quan hệ của hắn và Hoàng Y Y chưa xác định, tâm tư vẫn mông lung, mà lúc đó nàng lại nói ra đúng câu này.


    Sau đó, Cổ Tiểu Quân cũng trả lời nàng.


    - Y Y, bạn gái của anh không phải là em sao?


    Sau khi nói lời này, quan hệ của hai người cơ bản như xác định.


    Lúc này, Cổ Thần Dật thốt lên lời này, nội dung và ngữ khí hoàn toàn giống nhau khiến HOàng Y Y sững sờ.


    Cổ Thần Dật vỗ vỗ đầu, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, liền chuồn mất.


    - Tiểu Vũ, ngươi tìm ta sao?


    Hắn lớn tiếng hỏi.


    Sau lưng, Hoàng Y Y lần nữa cảm giác được Cổ Thần Dật cổ quái, trong lúc nhất thời miên man bất định. . . Cái này Cổ Thần Dật, thật sự có chút kỳ quái, Nàng nhìn bóng lưng hắn, không khỏi lắc đầu, sao có thể được? hắn chỉ là thiếu niên.


    Bên này, Vũ Tịch Nhan kinh ngạc hỏi:


    - Tiểu Dật, ngươi và cô Y Y có chuyện gì hả?


    Nàng nhìn thấy HOàng Y Y gõ trán Cổ Thần Dật, sau đó không biết nghĩ cái gì, mặt nàng tự dưng xấu hổ, lòng nghi ngờ càng lớn.


    - Ách, không có gì, cô ấy hỏi chuyện của ta và ngươi.


    Vũ Tịch Nhan nghe vậy, xấu hổ nói :


    - Chuyện gì của chúng ta?


    - À, cô ấy nói hôm qua ngươi không vui.


    Vũ Tịch Nhan chính là tới hỏi hắn việc này đấy, nàng cảm giác gần đây hắn tựa hồ cố ý tránh nàng.


    bất quá, thấy tình cảnh này, mặt nàng đỏ lên, trong nội tâm đã sớm quên ý đồ đến, nói :


    - Ta thấy cô Y Y và ngươi có chút đặc biệt, cảnh cáo ngươi, không được phép hoa tâm...


    Nói xong câu này, nàng có chút ngượng ngùng, vội cúi đầu nhìn giày của mình.


    - Hả, nàng là cô giáo mà.


    Vũ Tịch Nhan cúi đầu "Phốc phốc" cười cười, mình nghĩ gì vậy? sao lại nghĩ thế chứ? Cô Y Y lớn hơn bọn hắn mười một, mười hai tuổi mà. bất quá, không cẩn thận nói ra tâm tư của mình, khiến lòng nàng như con nai chạy trốn.


    Nàng và Cổ Thần Dật tương giao nhiều năm, trước kia thuần túy là "bạn thân", đến học kỳ này lại có chút biến hóa, không biết như thế nào, nàng càng ngày càng quan tâm Cổ Thần Dật.


    - Đúng rồi, ta tới tìm ngươi vì sự tình dạo chơi cuối tuần, lần này đi thăm quan, phải ngồi thuyền....ngươi cẩn thận một chút. Đồ ăn ta chuẩn bị nhé?


    - hình như chia lớp, đến lúc đó chúng ta không ngồi cùng nhau.


    - Ta chuẩn bị hai phần đồ ăn, buổi sáng đến ta đưa cho ngươi.


    - Tốt, thế ta chuẩn bị đồ uống.


    Đơn giản nói vài câu, trước khi đi, Vũ Tịch Nhan nói theo :


    - Tan học ngồi xe của ta về.


    - Đã biết.


    Đảo mắt đã đến thời gian tham quan của Trung Học Văn Lai.


    Lần này tham quan chính là vùng đầm lầy Trường Giang ở Tỉnh Đông Khê, khu đầm lầy này diện tích rất lớn, bảo trì sinh thái nguyên thủy.


    Từ Thủ Đô đến Đông Khê ước chừng khoảng 4h đi xe.


    Đầm lầy này không chỉ diện tích lớn, địa hình phức tạp, đường sông khắp nơi, được phân chia thành 68 khu vực, lẫn nhau bị ngăn cách bởi đường sông, cần ngồi thuyền để đi. Đầm lầy phía đông có hai ngọn núi, cao hơn mặt biển 100m, chân núi ẩm ướt, đường sông không rộng, vẻn vẹn 2 hoặc 3m, chỉ có thể đi thuyền gỗ nhỏ. Trên mặt đầm lầy đều có nhiều loại thực vật, đồng thời cũng có nhiều loại chim.


    Cổ Thần Dật ngồi ở trên thuyền gỗ ngắm cảnh.


    Ban 6 có 52 người được phân ngồi ở 7 chiếc thuyền, có kèm thầy cô giáo. vừa vặn đủ 8 người một thuyền.


    Thuyền nhỏ xếp hàng chậm rãi đi về phía trước.


    Nhiều đường sông, nhiều khu vực như vậy, bọn hắn không có khả năng đi hết. Ngoại trừ ba tiểu đảo có thể đi lên, thời gian khác bọn hắn đều ngồi trên thuyền.


    Lúc thuyền nhỏ chạy đến phía dưới ngọn núi phía đông, nội tâm Cổ Thần Dật khẽ động, hắn chợt phát hiện dưới chân núi mọc ra một cây phong lan tươi tốt, giống hệt linh thảo trong sổ tay Ngụy Vô Sơn đưa cho hắn.


    Trước khi lâm chung Ngụy Vô Sơn từng nói, bởi vì linh khí mỏng manh, độ khó của tu chân càng ngày càng cao, nếu muốn đột phá phải tìm linh thảo, mà phong lan đầu nhọn chính là một loại trong đó.


    lá của linh thảo này có ít linh khí, hoa quả có hiệu quả gây tê, cả cây đều là bảo.


    Sau khi tu luyện đạo thuật, thị lực của hắn tăng lên, cho nên sau khi nhìn thấy phong lan đầu nhọn hắn cơ bản xác định được đây chính là linh thảo cực kỳ hiếm thấy.


    Hắn nhìn xung quanh đem chỗ này ghi vào trong lòng...quan sát liền phát hiện phụ cận linh thảo có dấu vết con người, trong bụi cỏ tựa hồ có hệ thống quan sát, lại nhìn lên trên, trên sườn núi cũng có...Kỳ quái, chẳng lẽ có người nào phát hiện được linh thảo này sao?


    Tiếp tục quan sát, liền phát hiện chân núi có người theo dõi, từ xa nhìn lại, hai người xuất hiện trong tầm mắt, hai nam tử râu quai nón, mũi cao, da ngăm đen, xem ngoại hình hình như là người Afghanistan.


    Ông trời ạ, chẳng lẽ những người này là thành viên của Talia ? ( chắc là Taliban)





    Thảo Luận Tại Đây nhé! Mọi người vào cho ý kiến về bộ truyện nha.
     
  4. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 23: Trộm Linh Thảo


    Dịch: A Quỷ
    Biên : A Quỷ
    Nguồn: banlong.us









    Thế giới ngầm quốc tế có nhiều tổ chức nổi tiếng như Uất Kim Hương của Mĩ, Thiên Hổ Xã Nhật Bản, Vinh Quang Thiên Sứ của Châu Âu, U Ám Linh HỒn của Nga, Ngọa Long Quật Khởi của Hoa Hạ...Những tổ chức này đều lấy lợi ích của quốc gia làm gốc hoặc lợi ích của chính tổ chức.


    Tổ chức Uất Kim Hương đặc thù hơn một chút là tổ tức ám sát vượt biên giới, trên thế giới có 9 phân bộ, lực lượng hùng hậu, nhưng tổ chức này chỉ tiếp nhận ám sát nhằm vào cá nhân, không có khuynh hướng chính trị.


    Thiên Hổ Xã và U Ám Linh Hồn thì lại đầy sắc thái dân tộc, phục vụ chủ yếu cho đất nước và tập đoàn; mà Ngọa Long Quật Khởi tính chất lại khác, mục đích chủ yếu là bảo vệ nước Hoa Hạ trước địch ý của các tổ chức đen tối, tồn tại vì mục đích hòa bình.


    Khác loại nhất chính là tổ chức Talia ở Afghanistan, đây là tổ chức tôn giáo. thường xuyên ám sát, đánh bom liều chết, hoạt động khủng bố, nguy hiểm cực kỳ.


    Kiếp trước, Cổ Tiểu Quân vì ngăn cản một hoạt động khủng bố ở tỉnh Tây Thùy, một mình đi Afghanistan điều tra, và đã giao thủ với tổ chức Talia.


    ... Hắn ngồi ở trên thuyền nhỏ, xa xa nhìn lại, trực giác nói cho hắn biết, mấy người này chính là của tổ chức Talia, liền hỏi bác lái thuyền :


    - Sư phụ, có thể dừng thuyền cạnh bờ để chúng cháu lên núi kia đi chơi được không?


    - Không được, chỗ đấy là cấm du khách lên bờ.


    - Bác xem, bên kia có người thì phải?


    Từ Lam gật đầu nói :


    - Đúng vậy, chỗ đó có người kìa.


    - A...Mọi người không biết, núi này được nhóm người kia bao hết, nghe nói đã nộp một khoản tiền lớn, ở trên đảo làm nhà ở lại luôn, thấy bảo là để trường kỳ quan sát chim muông để làm phim phóng sự.


    - Chúng ta đi lên một chút chắc là được a?


    - Không được, lần trước có người đi lên đã bị bọn hắn đánh gãy chân.


    Cổ Thần Dật nhìn lên đảo, quả nhiên, thấy chiếc thuyền bọn hắn giảm tốc độ, hai người nam tử cầm côn gỗ đi đến cạnh bờ, phất tay xua đuổi.


    Thuyền nhỏ chậm rãi đi xa.


    Cổ Thần Dật đem địa hình chung quanh nhìn một lần.


    Đảo nhỏ này diện tích khá lớn, nhìn giống như chui từ đáy hồ lên, đứng sừng sững ở đấy.


    Chung quanh, từng đầm lầy không đồng nhất, cũng có một vài đảo nhỏ nhô lên nhưng đều bị các con sông cách ly, những đoạn giao nhau thường chỉ có 2, 3m, Cổ THần Dật nắm chắc có thể nhảy qua...đã có biện pháp để tối tiếp cận mục tiêu.


    Tối hôm đó, hắn lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng, tường rào các kiểu không thể ngăn được hắn.


    Một đường chạy nhanh.


    Dọc theo đường cái, hắn tìm được chỗ gần ngọn núi nhỏ, trong bóng đêm hắn tìm một chỗ ẩn nấp, cởi áo ngoài, chỉ mặc một cái áo đen, mang theo đồ chuẩn bị sẵn, lẻn vào trong hồ.


    Bên ngoài khu đầm lầy này là một hồ nước rất lớn, phía Tây nhiều nước ít đất liền, sườn đông thì ngược lại, nhiều đất lại ít nước.


    Bơi dưới nước khoảng 30m liền đến một đầm lầy lớn, sau đó tìm đảo nhỏ này nhảy sao đảo nhỏ khác, nếu như sông rộng nhảy không qua, hắn có thể bơi.


    Không được hoàn hảo lắm chính là trăng quá sáng, dễ bị bại lộ.


    Nơi của phong lan mọc nhất định được trông coi chặt chẽ. Bởi vì hắn biết rõ sự quý giá của phong lan.


    Loại Linh Thảo này vô cùng hiếm thấy, nếu không phải nguyên nhân này, người của Talia không ở lại đây...quả của phong lan mũi nhọn là dược vật tê liệt tinh thần, sau khi luyện chế cho người ăn, sẽ hoàn toàn nghe theo lời người khác tới 10 ngày, điều này không phải loại dược vật nào cũng có thể đạt tới.


    nếu tổ chức Talia có dược vật này, bọn hắn có thể khống chế thêm rất nhiều người đánh bom liều chết.


    Từ lúc bọn hắn ra giá lớn để thuê đảo nhỏ này, ngụy trang làm đội khảo sát khoa học, ngày đêm chờ đợi, đủ để nhìn ra mục đích nhất định.


    Ngẫm lại xem!


    Phong Lan nhọn a...một trong nhiều loại linh thảo thần kỳ nhất thiên địa, tìm được linh thảo này hoàn toàn là do phúc duyên.


    Cổ Thần Dật xem giới thiệu về Phong Lan nhọn ở trong điển tịch của Phái Thượng Thanh đấy.


    Phong Lan nhọn sinh trưởng ở bờ nước ít người lui đến, từ lúc nở hoa đến kết quả là 3 tháng. Kỳ lạ chính là, linh thảo như vậy chỉ sinh trưởng một lần ở một chỗ, sau khi kết quả, bản thân Phong Lan nhọn liền héo rũ, tử vong, hơn nữa về sau sẽ không sinh trưởng ở đấy nữa. vì đặc điểm như vậy, rất ít người có thể phát hiện ra nó, cũng không thể có được liên tục. Cho nên, có thể gặp được loại linh thảo này hoàn toàn dựa vào vận khí.


    Trước lúc xuất phát, hắn đã chuẩn bị gần hết, túi đựng đồ, các loại công vụ, chuẩn bị ứng phó với mọi tình huống...Nhiều năm làm việc, sớm đã thành thói quen, trước khi làm bất cứ việc gì hắn đều cân nhắc đến cục diện xấu nhất, sau đó hắn phải tạo cơ hội để phá giải cục diện đó, đấy là cách mà loại người như hắn sinh tồn.


    Đêm tháng 11.


    dưới ánh trăng sáng vằng vặc.


    Một thân ảnh gầy gò di chuyển như thỏ, từ đảo nhỏ này nhảy sang đảo nhỏ kia.


    Cách đó không xa, một nơi nhiều đảo nhỏ ở trước mắt. Hắn dừng bước lại, còn cách mục tiêu 40- 50m, hắn liền xuống nước, nhẹ nhàng bơi đến.


    Có thể thấy, phụ cận Phong Lan nhọn rất nhiều thiết bị giám sát và máy báo động, hơi tới gần sẽ bị phát hiện. Bởi thế hắn không đến thẳng chỗ Phong Lan mà đi vòng một vòng, lên bờ ở chân núi bên kia.


    Ở đó cho dù có thiết bị giám sát thì cũng không nhiều, chủ yếu tập chung ở gần nơi có phong lan nhọn.


    Hơn nữa, với đầm lầy này lại có rất nhiều cỏ dại, lùm cây và cỏ lau...


    Hắn thò đầu ra khỏi một lùm cây khá dày, trước khi lên bờ liền quan sát xung quanh xem có thiết bị giám sát không, may mắn là ở đây không có.


    Sau đó lắn lên bờ, di chuyển về chân núi.


    Hắn bò lên trên ngọn núi nhỏ, quan sát xuống chân núi.


    Tất cả thiết bị giám sát đều ở dưới sườn núi, đều hướng về phía Phong Lan nhọn, đặc biệt là còi báo động, đều ở gần khu vực đó, lúc này hắn cần làm 3 việc.


    thứ nhất, hắn cần xác định xem có bao nhiều thiết bị giám sát, tìm được để xử lý, nhưng không thể khiến cho người khác chú ý đến. Chỉ cần phát hiện có dị thường, đối phương sẽ biết có người đến trộm linh thảo...Đối với Cổ THần Dật, hắn cần lá Phong Lan nhọn, còn bọn hắn lại cần quả. thời điểm quả chín Phong lan nhọn sẽ héo hết lá, hai cái đó như cá và tay gấu vậy, không sống gần nhau được.


    Thứ hai, hắn phải phá hủy hết hệ thống báo động, không cho chúng kêu vang, nếu không sẽ dẫn đến kịch chiến.


    Thứ ba, kỳ thật cũng chính là biện pháp đơn giản nhất, chính là tiêu diệt toàn bộ đám người này, như vậy hắn có thể ung dung mà lấy đi Phong Lan nhọn, hơn nữa sau đó người ta tra ra người chết đều của Talia, sẽ không bị truy cứu, hơn nữa lại còn cảm thấy may mắn. Với tổ chức như Talia, cả thế giới đều liệt vào danh sách đen, một khi phát hiện đều ra tay tiêu diệt.


    Hắn từ đỉnh núi nhìn xuống, chân núi có một khu kiến trúc, ước chừng có 5 gian.


    Hắn phán đoán, ngoại trừ phòng bếp, có lẽ còn một phòng quan sát, một phòng phát điện, còn lại là phòng ngủ. Mà tất cả các thiết bị đều truyền tín hiệu về phòng quan sát.


    Phòng quan sát có lẽ ở ngay bên cạnh phòng máy phát điện.


    Từ đường cũ trở lại chân núi, Cổ Thần Dật né qua thiết bị giám sát, thấy trong phòng giám sát chỉ có một nhân viên, nhanh chóng xâm nhập vào phòng, trước khi đối phương kịp phản ứng, ngón tay hắn khẽ động, một mảnh trúc đã cắm vào cổ họng đối phương. sau đó, trước khi đối phương ngã xuống đất, lao đến khống chế thân thể hắn để không gây ra tiếng động.


    Công phu từ ngón tay của CỔ THần Dật, giống như tiểu lý phi đao, từ trước đến nay đều bá đạo như thế.


    Lập tức, hắn thong dong tắt hết máy báo động, đóng thiết bị giám sát, đưa nhân viên ngồi vào ghế, làm thành tư thế ngủ gục.


    Sau đó, hắn có hai lựa chọn, một là trực tiếp lấy đi cả đám Phong Lan nhọn, hai là giải quyết tất cả nhân viên trong phòng ngủ.


    Nghĩ ngợi một lúc, hắn vẫn quyết định lấy đi hết phong lan nhọn. Dù sao đây vẫn là phương án an toàn nhất.


    Bởi vì đã tắt hết tất cả hệ thống giám sát, hắn bình tĩnh đi đến khu vực phong lan nhọn, rất nhanh thu hết đám phong lan, bỏ vào trong túi mang theo.


    Khi hắn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, tình huống xảy ra đột biến.


    hòn đảo đối diện chợt vang lên tiếng cảnh báo.


    Lập tức hắn phát hiện trong bụi cây đối diện có ngọn đèn sáng lên, có người xuất hiện, sau đó, căn phòng đằng sau hắn cũng có thanh âm vang lên, hiển nhiên những người này đã bị kinh động.


    Không xong.


    Không ngờ được đám người này cẩn thận như vậy, tại đảo nhỏ đối diện cũng đặt máy báo động, hơn nữa, ở đó cũng có một gian phòng canh gác.


    Đảo đối diện địa hình bằng phẳng, nhưng lại có nhiều cây bé và cỏ lau, đối phương ở đó tạo một chỗ gác xác thực rất kín đáo, ban ngày hắn quan sát bốn phía căn bản không phát hiện ra.


    Làm sao bây giờ?


    Hắn nhanh chóng làm ra lựa chọn, từ từ đến gần chỗ đảo nhỏ nhảy lên, thân ảnh lóe lên đã ở bên bờ bên kia, lập tức chạy đến trạm gác.


    Hắn phán đoán, bờ bên kia sẽ ít người hơn, tối đa cũng chỉ 2 người, cũng có thể chỉ có 1. Hắn có thể giải quyết bọn hắn trong thời gian ngắn nhất, sau đó chạy trốn. Nếu như chạy trốn luôn, thời gian ngắn sẽ bị địch nhân quấy rối, sẽ làm cho nhiều người đuổi theo, sẽ rắc rối hơn rất nhiều.


    Mục đích đã đạt được, hắn không cần mạo hiểm giết hết đối phương. Chủ yếu là một khi kinh động nhiều người, rất dễ bại lộ thân phận của hắn, hắn là trốn ra ngoài đấy.


    Thời điểm này, đám người trong căn cứ đằng sau đã đi ra, thời gian chính là sinh mệnh.



    Thảo Luận Tại Đây nhé! Mọi người vào cho ý kiến về bộ truyện nha. Mọi người thông cảm, tết nhất nhiều việc nên dịch hơi chậm.
     
  5. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 24: Suy Đoán Của Vương Thuận Hành


    Dịch: A Quỷ
    Biên : A Quỷ
    Nguồn: banlong.us








    Phạm vi Đông Khê rất lớn, bên sườn đông nước ít, đại đa số là bãi bùn, cũng có một số đảo nhỏ.


    nói là đảo nhỏ, kỳ thật bất quá chỉ là một số khu đất giăng khắp nơi mà thôi.


    Lúc này, Cổ Thần Dật đối diện đảo nhỏ phía trước, khi tiếng báo động vang lên, kinh động đến hai người canh gác. bọn hắn chưa ý thức được tình huống nghiêm trọng, vừa đi ra vừa nói chuyện.


    Phòng canh gác này ở trong bụi cây, cách bờ chỉ hơn mười thước.


    Khi bọn hắn đẩy cửa ra ngoài, Cổ Thần Dật lướt qua sông chạy tới phòng canh gác, hắn phải giải quyết người nơi này sau đó rút lui.


    Ánh trăng bàng bạc, đêm tối sáng gần như ban ngày.


    Dưới ánh trăng, thân ảnh Cổ Thần Dật đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hai người.


    Hai người này đều là cao thủ của Talia, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn. Mắt thấy nửa đêm tự nhiên xuất hiện một thân ảnh chạy tới phía bọn họ, lập tức ý thức được vấn đề, rút súng bắn luôn.


    - Đoàng! Đoàng!


    Đêm yên tĩnh.


    Tiếng súng càng vang hơn, người bên kia núi biết có vấn đề lớn rồi, lập tức chạy về phía bên này.


    Cổ THần Dật không có thời gian đọ sức với đối phương, cũng không có thời gian lựa chọn phương thức, hắn chính diện lao đến, thân thể di chuyển theo hình zích zắc, nếu từ trên cao nhìn xuống có thể thấy quỹ tích của hắn theo hình chứ S.


    Sưu sưu sưu...


    Ba viên đạn lướt qua tai hắn.


    Thời gian kỳ thực rất ngắn, đối phương chỉ kịp bắn ra ba viên đạn, Cổ Thần Dật cũng đã bổ nhào vào, thân thể bay lên trời đồng thời một mảnh trúc bay vào trong cổ họng một đối thủ. Cùng lúc đó, hắn vung tay đấm vào tên còn lại.


    Một quyền này nhanh như chớp, đối thủ chỉ cảm thấy tối sầm lại, thân thủ hắn đã trải qua huấn luyện mà không tránh khỏi, thân thể thẳng tắp ngã xuống.


    Cổ Thần Dật lại vung tiếp một chưởng, đánh vào cổ hắn, một chưởng này nghiền nát cổ họng hắn.


    Chân không chút nào dừng lại, trong nháy mắt lao tới đảo nhỏ khác, sau đó phi thân vượt qua một con sông nhỏ, nhảy đến bãi đất khác, chạy trốn về phía xa.


    Thân hình của hắn không cao, chạy thục mạng trong bóng đêm, hơn nữa có cây cối che dấu thân ảnh của hắn, đám người từ quả núi nhỏ đuổi đến đã mất đi mục tiêu chỉ chia làm mấy hướng mà lục soát.


    Sau khi Cổ Thần Dật lướt qua mấy đảo nhỏ thì nhẹ nhàng lao vào trong nước, rất nhanh bơi đi xa, không phát ra một thanh âm nào, nhanh chóng thoát khỏi người đuổi theo.


    Hai người thấy hắn thì đã tử vong tại chỗ, những người còn lại đều không biết là ai đã lấy hết đống phong lan nhọn trân bảo của bọn hắn.


    Chỉ sợ nghĩ nát óc bọn chúng đều không nghĩ đến, làm việc này chỉ là một đệ tử trường cấp hai.


    Đừng nói bọn hắn không thể tưởng được, Ngọa Long Quật Khởi bên này cũng kinh nghi bất định!


    Lúc đám Talia phát hiện phong lan bị người ta đánh cắp, lại không biết ai gây ra, mà tiếng súng lại đánh thức lính bảo an, nên bọn hắn lựa chọn bỏ chạy. Đối với bọn họ, cho dù tìm được đối phương cũng không ý nghĩa, bởi vì bọn họ cần chính là quả, hiện tại Phong lan đã bị nhổ gốc, đương nhiên không có khả năng có quả rồi.


    Huống chi muốn điều tra người nào gây ra không phải là khả năng của bọn hắn.


    Rất nhanh, nhân viên quản lý khu đầm lầy phát hiện ra ba thi thể và đống thiết bị, máy báo động liền ý thức được đại sự, lập tức báo động.


    Ngọa Long Quật Khởi rất nhanh tham dự vào, tra ra người chết là Afghanistan, cũng xác nhận được thân phận của bọn hắn, không khỏi toát mồ hôi lạnh.


    Vấn đề đã đến.


    căn cứ vào tư liệu nắm được, nhóm người đã ở đây hai tháng, đã có nhà ở, đặt thiết bị giám sát và báo động tất nhiên có âm mưu. Mà từ tình huống của ba cái xác, nhóm người nãy rõ ràng bị ai đó công kích sau đó hoảng hốt rút lui.


    Vương Thận Hành tự thân xuất mã, sau khi khảo sát hiện trường cơ bản đã phục hồi được hiện trường.


    Căn cứ dấu vết hiện trường lưu lại.


    Đêm đó lẻn vào đây chỉ có một người, người này từ đỉnh núi quan sát tình huống, sau đó lẻn vào phòng giám sát, giết chết người trực, cắt đứt nguồn điện của máy giám sát và thiết bị báo động.


    Chuyện kế tiếp có chút khó phán đoán, từ dấu vết để lại, người này đã đến bờ sông, sau đó xuống nước, rồi nhảy đến đảo nhỏ đối diện.


    Sau khi điều tra đảo nhỏ đối diện, phát hiện cạnh bờ cũng có thiết bị báo động, ngay lúc đó hẳn là máy báo động đã kêu, người này lập tức nhảy đến đảo nhỏ và đối diện với hai nhân viên Talia, đối phương bắn ba phát đạn, có lẽ đều không trúng, sau đó bị người này giết chết.


    Người này tiếp tục chạy trốn, liên tục lướt qua mấy đảo nhỏ, rồi xuống nước, bơi về phía đầm lầy. Những điều này có thể suy diễn từ cỏ dại, bụi cỏ và dấu chân dưới đất.


    Giờ đến mục đích của người này, có phải thực vật nào đó tại bờ sông? Talia phái nhiều người đến đây có lẽ cũng là mục đích như thế, từ vị trí của máy giám sát và thiết bị báo động có thể kết luận được.


    Người này có lẽ đã hoàn thành được mục tiêu, bởi vì bờ sông đã không còn cái gì giá trị, đông thời trong lúc vô tình hắn đã giúp Ngọa Long Quật Khởi một đại ân, giải quyết được tai họa ngầm lớn.


    căn cứ vào kinh nghiệm từ trước, tổ chức Talia cho 8 người này từng nhóm đi vào Hoa Hạ, có lẽ còn có nhiệm vụ khác, sau việc này có lẽ sẽ rút lui.


    Giờ Ngọa Long QUật Khởi cảm thấy hứng thú là, người lẻn vào đây là ai?


    Người này thân thủ bất phàm!


    Có thể bất động thanh sắc đi đến đây, hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi rút lui...điều này đã chứng minh năng lực của người này.


    Khó lý giải là miệng vết thương của người chết.


    Một người bị mảnh trúc đâm vào cổ họng, giống như phi đao một kích mất mạng, kiểm tra hai người khác, cũng là một kích mất mạng và cũng ở cổ họng, vô luận phương thức xuất thủ, bộ vị công kích đều giống hệt kim thủ Cổ Tiểu Quân.


    Liên lạc với nguyên nhân chết của Vũ Điền Hỉ Nhị, cũng bị một mảnh trúc đâm trúng cổ họng mà chết.


    Cổ Tiểu Quân đã chết rồi a....điều này không giả được.


    Suy đoán hợp lý nhất chính là, có lẽ Cổ Tiểu Quân còn một sư huynh đệ hoặc đồ đệ...


    Hôm nay, Vương Thuận Hành triệu tập tất cả người phụ trách các tiểu tổ của Ngọa Long Quật Khởi, trong đó có cả Hoàng Y Y, nguyên nhân chính là vì nàng là người yêu của Cổ Tiểu Quân, vô cùng quen thuộc với hắn.


    Vương Thuận Hành thông báo tình huống cho mọi người, nói đến việc sau khi Cổ Tiểu Quân hi sinh, nguyên nhân chết của Vũ Điền Hỉ Nhị, ba sát thủ Talia và tình huống miệng vết thương, mảnh trúc....những người này đầu to như cái đấu.


    Tại sao có thể như vậy? Xuất hiện Cổ Tiểu QUân thứ hai hả? Là ai?


    Vấn đề là người này không lưu lại manh mối giá trị nào, ngoại trừ mảnh trúc lấy ra từ cổ họng người chết cũng không có cái gì khác.


    Trải qua ý kiến của Hoàng Y Y và những người khác, mảnh trúc hoàn toàn giống với mảnh trúc trước kia của Cổ Tiểu QUân.


    Mọi người liền nhìn nhau.


    Vương Thận Hành mở miệng nói ra:


    - Chúng ta cùng một chỗ phân tích, có khả năng này hay không? Cổ Tiểu Quân có một sư huynh đệ, hoặc là có một truyền nhân, sau khi biết Cổ Tiểu Quân chết, liền đi báo thù cho hắn


    Tổ trưởng tiểu tổ thứ hai là Triệu Cường đưa ra nghi vấn :


    - Vương lão sư, nếu như người này là Cổ Tiểu Quân sư huynh đệ, hoặc là Cổ Tiểu Quân truyền nhân, thì cái chết của Vũ Điền Hỉ Nhị và người của Talia giải thích như nào? Hắn vì cái gì đi giết Vũ Điền Hỉ Nhị? Xuất phát từ cái mục đích gì?


    Vương Thận Hành chậm rãi gật đầu nói:


    - Vấn đề này ta suy nghĩ thật lâu, mọi người có phát hiện hay không, ba sự kiện này đều liên quan đến một người?


    - Ai?


    - Hoàng Y Y, ngươi biết ta nói người nào không?


    Hoàng Y Y sắc mặt biến hóa, nói:


    - Vương lão sư, ngài muốn nói đến Cổ THần Dật?


    - Đúng vậy, ngày Cổ Tiểu Quân hi sinh, hắn xuất hiện tại hiện trường. mục đích Vũ Điền Hỉ Nhị đi vào Hoa Hạ là giết hắn, hơn nữa đã từng đến trường học của hắn ra tay, trong đầm lầy, thời điểm ba người kia chết, Cổ Thần Dật đang ở đó tham quan cùng trường học, đây là trùng hợp sao?


    - Hả?


    Hoàng Y Y mở to hai mắt, lập tức lắc đầu nói:


    - Không phải là hắn, hắn không có thân thủ như vậy, tuyệt không có khả năng này.


    Vương Thận Hành mỉm cười nói:


    - Ta không nói Cổ Thần Dật giết những người này, mà là ba sự kiện này có liên hệ với hắn...ta có mấy giả thiết. Thứ nhất, Cổ Tiểu Quân có một sư huynh đệ hoặc là truyền nhân, thân thủ không kém gì hắn, Thứ hai, người này âm thầm bảo hộ Cổ Thần Dật, một khi Cổ Thần Dật gặp nguy hiểm đến mạng sống, hắn liền âm thầm xuất thủ giải quyết vấn đề.


    Triệu Cường nhãn tình sáng lên, gật đầu nói:


    - Giả thiết này vô cùng hợp lý.


    - Như vậy, nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là tìm người này, Trung Hoa, Y Y các ngươi tương đối quen thuộc với Cổ Tiểu Quân, có biết hắn có sư huynh đệ hay đệ tử gì không?


    Hoàng Y Y nói ra:


    - Công phu Cổ Tiểu Quân học ở Mao Sơn, hắn từng nói qua, hắn có hai sư phụ, một là đạo trưởng Ngụy Vô Sơn của phái Thượng Thanh, một là Tặc Vương Khương Hữu Hà...trước khi hi sinh Cổ Tiểu Quân từng đi Mao Sơn, xử lý hậu sự cho hai vị sư phụ.


    Vương Thận Hành gật đầu nói:


    - Đúng, việc này ta biết. như vậy, tương đối dễ dàng. Trung Hoa mai đi Mao Sơn điều tra rõ ràng hai sự phụ hắn có mấy đệ tử. Đặc biệt là Tặc Vương Khương Hữu Hà có mấy cái đồ đệ? sau khi điều tra rõ, chúng ta có thể biết rõ nguồn gốc để tìm ra cao thủ này.


    - Nên biết rõ, tình cảnh chúng ta hiện tại không tốt, đồng chí Cổ Tiểu Quân hi sinh ảnh hưởng tới chúng ta rất lớn. Nếu có người như thế để thay Cổ Tiểu Quân, dù không hoàn toàn thay thế nhưng cũng có trợ giúp lớn với chúng ta.


    Thảo Luận Tại Đây nhé!
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)