Đô Thị Hãn Tặc - Nam Nhàn - Chương 31

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Wind Prince, 27/1/15.

  1. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương mở đầu​


    Dịch: Wind Prince
    Converter : trungttnd

    Nguồn: banlong.us








    Vũ trụ mênh mông, vô biên vô hạn. Cách hệ ngân hà mấy vạn năm ánh sáng bên ngoài tồn tại một thế giới giống như Địa Cầu, thời gian cũng đại khái cùng cấp, cuộc sống, thói quen của con người, thậm chí có chút ít tập tục cũng đại khái giống nhau.

    Trên cái tinh cầu này có một quốc gia tên là Hoa Hạ, tại trong nước Hoa Hạ có một tòa danh sơn truyền thừa Đạo giáo mấy ngàn người, tên là Mao Sơn. Nơi này là khởi nguyên của Phái Thượng Thanh.

    Mao Sơn Đạo giáo được gọi là " Triêu thần Tiên Phủ, thượng cổ Tể Tướng gia" , "Đệ nhất phúc địa, thứ tám Động Thiên" , có lịch sử từ rất lâu, vạn năm mà không suy...

    Thời gian thấm thoát, tuế nguyệt biến thiên, Thương Hải Tang Điền.

    Mọi thứ dần dần chìm đắm trong con sông lịch sử.

    Đạo gia tiên thuật vô cùng kì diệu đó dần dần thất truyền, đến xã hội hiện đại cũng chỉ còn trong tiểu thuyết, hoặc là xuất hiện trong các câu truyện xưa.

    Lúc này thời gian tương đương với địa cầu năm 1972.

    Thời điểm này, khắp nơi trên Hoa Hạ đã phát triển, mở rộng ra bốn phía, chùa miếu, đạo quan ở trên cả nước tao ngộ hạo kiếp, mười không còn một. càn nguyên quan Mao sơn tuy có thể may mắn thoát khỏi, nhưng đạo sĩ bên trong cũng đã giải tán, chỉ còn lại có dòng chính truyền nhân thứ năm mươi hai của Phái Thượng Thanh Ngụy Vô Sơn lưu lại tòa đạo quan ngàn năm tuổi.

    A..., đúng rồi, trên Mao Sơn còn có hai người, là một đôi thầy trò, lão gọi Khương Hữu Hà, nhỏ gọi Cổ Tiểu Quân.

    Năm nay Khương Hữu Hà 55 tuổi, Cổ Tiểu Quân ba tuổi.

    Khương Hữu Hà và lão đạo Ngụy Vô Sơn trước kia có quen biết nhau, ba, bốn mươi năm nay trong lúc rối loạn đã có chút giao tình, đến lúc tuổi già, liền đến Mao Sơn làm bạn với Ngụy lão.

    trước phải nói rõ một chút kỳ nhân Khương Hữu Hà, lão tiểu tử đó tương đối đặc thù, là truyền nhân thứ sáu mươi ba của Tặc Vương.

    "Tặc" nghề này... âm u, hèn mọn bỉ ổi, làm cho người khinh thường... Nhưng quy củ rất nhiều. Bọn hắn có địa bàn của mình, bình thường không đi ra ngoài địa bàn hành sự. Mỗi một địa phương đều có một hương chủ quản lý, hương chủ này cũng có truyền lại từ nhiều đời.

    "Tổ sư gia" của nghề "Tặc" có từ thời kỳ xuân thu, tức là đời thứ nhất Tặc Vương. Trong giang hồ có lời đồn, trộm chẳng những có đạo của trộm có chuẩn tắc riêng, hơn nữa cũng có một bộ trọn vẹn Không môn kỹ pháp.

    Về phần Cổ Tiểu Quân, là Khương Hữu Hà xuống núi bắt cóc đến, chuẩn bị đem đứa bé này bồi dưỡng làm truyền nhân.

    Ngụy lão đạo tuy có giao tình với Khương Hữu Hà, nhưng đối với cách làm người của hắn, đặc biệt là làm "Nghề" lại tương đối khinh thường, gặp Cổ Tiểu Quân mới ba tuổi lại thông minh lanh lợi, lo lắng hắn đi lầm đường, liền có ý định cướp đoạt đồ đệ. Cho nên, lúc Lão tặc dừng huấn luyện, Ngụy lão đạo lấy cớ dạy hắn đọc sách biết chữ một tấc cũng không rời.

    Trên Mao Sơn không sách giáo khoa gì, liền " Tam Tự kinh " đều không có, Ngụy Vô Sơn lấy đạo gia bí kíp của Phái Thượng Thanh làm sách dạy học. Mỗi chữ mỗi câu từng câu từng chữ mà dạy Cổ Tiểu Quân đọc sách đọc chữ...

    Ngày qua ngày, năm lại năm.

    Thủ đoạn huấn luyện Tặc Vương cực kỳ bi thảm.

    Cổ Tiểu Quân ba tuổi liền luyện thân pháp, thủ pháp. Mỗi ngày chăm chú khép lại ngón trỏ, ngón giữa, đánh vào đại thụ hơn ba nghìn lần, mục đích để sau này lớn lên hai ngon tay dài ngắn như nhau, đây là điều kiện tất yếu để trở thành Tặc Vương.

    Còn có một hạng mỗi ngày đều phải luyện tập, là ở trong nước dùng ngón tay trỏ, ngón giữa kẹp viên đạn thủy tinh. Khương Hữu Hà Nhắc nhở Cổ Tiểu Quân, tốc độ xuất thủ và độ chuẩn xác, là căn cơ của trộm.

    Sáu tuổi bắt đầu ở trong nước nóng kẹp đạn thủy tinh, luyện liên tục năm năm, hai ngón tay thiếu chút nữa là nát bét. Năm năm sau, hắn đã có thể trong chốc lát kẹp chuẩn xác đạn thủy tinh ở trong nước sôi mà không mắc một sai lầm nào.

    Vì thế nên độ khó cũng được gia tăng, năm hắn mười một tuổi, lão tặc lại để cho Cổ Tiểu Quân kẹp đạn thủy tinh ở trong chảo dầu nóng hổi. Đạn thủy tinh dính dầu, càng thêm trơn, rất khó kẹp lấy, hơn nữa, dầu nóng vượt qua 100 độ, nếu động tác không đủ nhanh thì hậu quả vô cùng khôn lường.

    Như thế đến năm mười lăm tuổi, hắn xuất thủ vừa nhanh vừa chuẩn, trong nháy mắt có thể gắp lên đạn thủy tinh, hắn đã học được công phu ngón tay chân truyền của Tặc Vương.

    Sau đó, lão tặc bắt đầu truyền thụ mặt khác kỹ thuật, đặc biệt là "Ánh mắt" . Phải liếc thấy trên người mục tiêu có tiền hay không, có bao nhiêu tiền, dấu ở nơi nào...

    Năm đó Cổ Tiểu Quân đã đến mười tám tuổi, lão tặc cảm thấy tên đồ đệ này có thể "Xuất sư" rồi, vì vậy dẫn hắn xuống núi, đến tất cả thành phố lớn của cả nước huấn luyện thực chiến... Hắn không biết, lúc này đồ đệ không chỉ có học xong tất cả bổn sự của hắn, mà còn học xong đạo thuật, tâm pháp của Phái Thượng Thanh, hơn nữa đã trúng "độc" của Ngụy lão, vì làm tặc mà cảm thấy hổ thẹn.

    Xuống núi chưa tới nửa năm, Cổ Tiểu Quân tìm được cơ hội trốn khỏi sư phụ.

    Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn tham gia tuyển chọn bộ đội đặc chủng, thuận lợi tòng quân, mấy năm sau tiến vào Quốc an đơn vị "Ngọa Long Quật Khởi" ... Bổn sự của Tặc Vương không chỉ là ăn cắp, tổ sư gia còn để lại một thân đoản đả công phu và ám khí công phu. hai ngón tay của Cổ Tiểu Quân phóng ra phi đao đã đến tình trạng không thể tưởng tượng, tính cân đối và năng lực phản ứng của thân thể cũng xuất chúng dị thường. Chủ yếu nhất, hắn từ bé đã học nội công tâm pháp chính tông của phái Thượng Thanh. Hai công phu trong một thân, rất nhanh hắn thanh danh đại chấn tại thế giới ngầm quốc tế.

    Năm ba mươi tuổi, Cổ Tiểu Quân nhận được thư của Ngụy Vô Sơn, biết được hai vị sư phụ trên Mao Sơn bệnh tình nguy kịch, liền vội vã chạy về.

    Rời khỏi Mao Sơn hơn mười năm, lúc trở lại hắn mới phát hiện Khương Hữu Hà lại thu một cái đồ đệ, gọi Trương Ức Vãn, là một nữ tử hai mươi hai tuổi rất xinh đẹp. Bởi vì là nửa đường học nghệ, nàng tuy đã học nghệ bên Tặc Vương bảy năm, nhưng công phu học được chỉ khoảng sáu thành...đương nhiên, phóng lên giang hồ cũng là "Cao thủ" rồi.

    Trong thời gian ba ngày, Khương Hữu Hà và Ngụy Vô Sơn trước sau tạ thế. Tặc Vương lúc lâm chung dặn dò Cổ Tiểu Quân đừng ném tổ sư gia bổn sự; mà Ngụy Vô Sơn lúc lâm chung lại đem Phái Thượng Thanh tu chân tâm pháp truyền cho hắn.

    Hắn ở đây Mao Sơn tổng cộng năm ngày.

    Xong xuôi tang sự, vội vàng xuống núi. Với tư cách là thành viên trọng yếu của "Ngọa Long Quật Khởi", hắn đi Ma đô chấp hành một nhiệm vụ.

    Ma đô, là thành thị lớn nhất của HOa Hạ, cũng là trung tâm kinh tế, văn hóa của Hoa Hạ, từ đầu thế kỷ hai mươi đã được gọi là Đông Phương Bất Dạ Thành.

    Nơi đây cũng là căn cứ trọng yếu của "Ngọa Long Quật Khởi", gián điệp các quốc gia, sát thủ, tổ chức xã hội đen thường xuyên ở chỗ này triển khai đánh cờ tranh nhau lợi ích.

    Lần này điều Cổ Tiểu Quân đi Ma Đô, là vì "Ngọa Long Quật Khởi" nhận được tin tức, đứng đầu bảng sát thủ Jeff của tổ chức sát thủ thế giới "Uất Kim Hương" và Sơn Bản Kiệt Phu được gọi là đệ nhất cận chiến của tổ chức "Thiên Hổ Xã" tại Nhật Bản, nhóm người này chuẩn bị cuối tháng sáu lẻn vào Ma Đô, mục đích không rõ.

    Cao tầng lập tức điều các cao thủ đứng đầu trong nước đến Ma Đô. Cổ Tiểu Quân là ở Mao Sơn nhận được điện thoại trong khi tiến hành hậu sự cho hai người sư phụ.

    Trên thế giới sát thủ đỉnh cấp cũng chỉ có mấy người, lẫn nhau cũng có biết một chút. Jeff, Sơn Bản Kiệt Phu, Đại Hùng Chính Khang, Bạt Đạt Long, Mã Lệ Liên, Phổ Kim Tư ...trong đó có lực lượng mới xuất hiện được hai năm qua là Cổ Tiểu Quân.

    Hôm nay, Cổ Tiểu Quân ngồi xe lửa đến Ma Đô, tới đón hắn chính là "Ngọa Long Quật Khởi" thứ hai hành động tổ Hoàng Bân.

    Sau khi lên xe, xe con chạy tới một cái đại viện thuộc ngoại ô tây Ma Đô, đó là tổng bộ trên mặt đất của Ngọa Long Quật Khởi.

    Cuối tháng sáu, chạng vạng tối nhưng thành phố vẫn rất náo nhiệt, người người hối hả đi trên đường.

    Trên xe, Cổ Tiểu Quân tùy ý hỏi:

    - Hổ, thượng cấp thăm dò rõ ràng ý đồ của Jeff và Sơn Bản Kiệt Phu chưa? Hai người đó đến Ma Đô không bình thường tí nào.

    Hoàng Bân tên hiệu là "Hổ" khóe miệng hơi cười có ý vị thâm trường, cười cười nói :

    - Đúng vậy, có lẽ bọn chúng có nhiệm vụ lớn.

    Xe chạy được khoảng 20 phút, vượt qua một cái đường nhỏ, sau đó đi vào một con đường nhựa yên tĩnh. Hai bên đường là tường rào, ven đường trồng đầy rẫy cây ngô đồng, tán cây xen lẫn nhau hòa vào một chỗ, ánh sáng của đèn đường do đó bị hạn chế khá nhiều.

    Lúc đến một ngã tư đường, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một chiếc xe con chặn đường bọn hắn. Cổ Tiểu Quân thấy tình thế không đúng, phản ứng cực nhanh, nói:

    - Cẩn thận, có biến!

    Lúc này quay đầu khẳng định là không kịp, Hoàng Bân giẫm mạnh chân ga, vọt mạnh về phía trước.

    - Tạch tạch tạch ...

    Một loạt đạn của súng tiểu liên phóng tới.

    Lúc hai xe va mạnh vào nhau, Cổ Tiểu Quân và Hoàng Bân đồng thời nhào ra ngoài xe. Hai bên giao chiến quanh hai chiếc xe con.

    Trong xe đối diện có bốn sát thủ, hỏa lực đầy đủ.

    Lúc này lại có thêm một chiếc phi đến từ phía sau, bao vây bọn hắn.

    Cổ Tiểu Quân nhún chân một cái, thân thể bay ra ngoài mấy mét, xuyên qua làn đạn, nằm xuống một gốc cây ngô đồng, bốn người trong xe lập tức bắn vào cây ngô đồng.

    Hắn đứa hai ngón tay phải ra, cắm vào thân cây ngô đồng, ngón tay rắn như thép, sau đó ấn một cái, mượn lực bắn cơ thể lên, rút ngón tay ra khỏi cây rồi lại chọc vào, dùng sức, cơ thể lại bay lên một mét, liên tục mấy động tác như vậy, từ từ lăng không lên đến một độ cao chuẩn xác rồi vẩy bên trái một phát, bên phải 1 phát... 4 phát súng bắn xong thì bốn sát thủ đã bị giết chết.

    Chiếc xe con đằng sau lúc này cũng đã chạy gần đến.

    Hắn di chuyển ra sau cây ngô đồng, tay phải khống chế cơ thể từ từ hạ xuống, tay trái cầm súng bắn mấy phát. Lúc cao lúc thấp, sát thủ bên trong xe căn bản không xác định được hắn xuất hiện ở đâu.

    Cây ngô đồng này cao chừng 7m, có chiều dài 7m như thế đủ để hắn di chuyển, không đến một phút đồng hồ, mấy tên sát thủ phía sau đều bị hắn ngăn chặn, giết chết hai, còn hai tên không dám ngoi đầu lên.

    Hoàng Bân hóp lưng lại đi như mèo đến bên cạnh hắn nói :

    - Kim thủ, tranh thủ thời gian rút lui, địch tối ta sáng, chạy tới con đường cái phía trước thì có lẽ có cơ hội thoát thân.

    Có một chút cơ hội! Đây là cái bẫy!

    Cổ Tiểu Quân lúc này không biết, gật gật đầu, nói:

    - Lui

    Bọn hắn ở phụ cận ngã tư đường, rẽ một cái là vào một con đường khác.

    Sơn Bản và Jeff mai phục ở đây, đang chờ bọn hắn chạy đến...

    Nhiệm vụ duy nhất của bọn hắn đến Hoa Hạ, chính là liên thủ giết Cổ Tiểu Quân người mới xuất hiện mấy năm gần đây.

    Thấy Cổ Tiểu Quân xuất hiện tại trước mặt, được xưng cận chiến vô địch Sơn Bản đi theo lộ tuyến chữ "S" rất nhanh tiếp cận, Jeff thì đứng ở đối diện đường cái để lấy tầm bắn áp chế Cổ Tiểu Quân đang chạy nhanh đến.

    Cổ Tiểu Quân rất nhanh trốn đến dưới một gốc cây ngô đồng, lập tức dùng lại chiêu cũ, thân thể trong chốc lát đã leo lên cây. Thấy tướng mạo và động tác hai người đối diện, hắn đã biết đây là Jeff và Sơn Bản. . .Phiền toái rồi, hai người này liên thủ, hắn không nắm chắc có thể đánh gục bọn họ.

    Tại sao có thể như vậy?

    Trong lòng của hắn mơ hồ cảm thấy không ổn!

    Sơn Bản đang nhanh chóng tiếp cận hắn, một khi đến phạm vi 10m, cận chiến vô địch hắn sẽ thành lập ưu thế cực lớn.

    Không kịp nghĩ nhiều, Cổ Tiểu Quân nói qua tàng cây :

    - Hổ, chúng ta lui vào bên trong tường rào.

    Hai bên đường đều là tường rào khá cao, chỉ cần chạy đến tường rào, cơ hội thoát thân liền tăng hơn.

    Hoàng Bân một mực đi theo phía sau hắn, Khi Cổ Tiểu Quân leo lên cây hắn liền đứng ở dưới, đáp lời :

    - được!

    Cổ Tiểu Quân đạp chân lên cành cây một cái, thân thể phi về phía tường rào...đúng lúc này, tiếng súng vang lên, hắn cảm giác thân thể chấn động, bị bắn trúng rồi!

    Một phát đạn này không phải do Jeff và Sơn Bản bắn, mà đến từ...dưới cây!

    Trong chốc lát, hắn hiểu được hết thảy!

    Địch nhân sở dĩ nắm hành tung hắn rõ ràng như vậy, là vì trong tổ chức có vấn đề!

    Nhưng lúc này hắn đã không kịp phản ứng!

    Sau khi bị trúng đạn, thân thể hắn đã mất khống chế. Jeff, Sơn Bản, Hoàng Bân thừa cơ đối điên cuồng xả đạn vào hắn...

    Thân thể ầm ầm rơi xuống đất!

    Bọn hắn sử dụng loại đạn xuyên thấu cực mạnh, sau khi bắn vào trong cơ thể sẽ phát nổ, lực sát thương kinh người.

    Kịch liệt đau nhức!

    Từng đợt kịch liệt đau nhức!

    Sau đó, hắn cảm giác toàn thân lần nữa chấn động mãnh liệt!

    Lập tức bay lên, bay lên. . .

    Chuyện gì xảy ra?

    Hắn ở trên trời nhìn bao quát phía dưới. . .

    Thấy Jeff, Sơn Bản rất nhanh xông lại, và Hoàng Bân đồng loạt xả đạn vào cơ thể hắn... Thân thể của hắn đã rơi trên mặt đất, bị bắn thành tổ ong vò vẽ, máu me tung tóe...

    Hoàng Bân hình như còn lo lắng hắn không chết, liền bắn mấy phát vào đầu hắn, thấy hắn chết hẳn rồi, Sơn Bản và Jeff lập tức lui lại. . . Hoàng Bân đứng ở tại chỗ, lấy điện thoại di động ra, chỉ nói một cái từ:

    - Ok.

    Sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác. . .

    trên không

    Một hư ảnh không nhìn được bằng mắt thường, nghe thấy tiếng Hoàng Bân "Ok" liền sững sờ, gọi cho ai? báo cáo cho ai vậy? chẳng lẽ trong tổ chức còn có một gián tế?

    Nhưng biết thì sao? hắn đã chết...! Chỉ là bởi vì trước kia luyện qua Thượng Thanh Phái Đạo gia tâm pháp, cho nên linh hồn nhất thời nửa khắc không có tiêu tán. . . Nhưng thời gian chắc hẳn cũng không nhiều rồi, tùy thời sẽ triệt để tiêu tán.

    Lúc này, đối diện ngã tư, đột nhiên xuất hiện một nam hài hơn mười tuổi, nhìn bộ dáng có vẻ là đi qua đây, nhưng bị mắc tiểu mà đi đái ở ven đường, sau đó phát hiện tình huống dị thường liến trốn ở sau gốc cây không dám ra, cho đến khi thấy một màn kinh người, sợ hãi đứng ở đó, rồi không khống chế được mà kêu lên, chạy vội vã muốn rời khỏi hiện trường...

    Sơn Bản đúng ở bên cạnh xe, liền leo lên phóng xe đuổi theo.

    Phanh một tiếng.

    Cổ Tiểu Quân thấy thằng bé bị tông bay lên, sau khi rơi xuống vẫn không nhúc nhích.

    Sau đó, một hư ảnh từ thân thể thèng bé bay lên, lượn lờ rồi tiêu tán...

    Thấy hư ảnh này thoát lý khỏi cơ thể thèng bé, Cổ Tiểu Quân minh bạch, nam hài này và hắn, linh hồn xuất khiếu, đã bị chết.

    Không cam lòng a...!

    Hắn cũng theo chân thằng bé kia rời khỏi thế giới này sao?

    Hắn cực không cam lòng!

    Cổ Tiểu Quân đứng giữa không trung đột nhiên phát hiện một hiện tượng kỳ quái...linh hồn của hắn sao mãi không tiêu tán?

    Hắn kinh nghi nghĩ ngợi, thằng bé kia chết muộn hơn hắn, linh hồn đã tiêu tán rồi cơ mà?

    Lúc này đám người Sơn Bản và Jeff rất nhanh rút lui.

    Mà Hoàng Bân lo lắng thằng bé không chết, bước nhanh đến bên người thằng bé, cẩn thận kiểm tra, thấy thằng bé đã chết không thể chết lại rồi, hắn mới yên lòng đi đến bên thi thể Cổ Tiểu Quân. Sau đó, hắn bắt đầu "bối rối" gọi điện thoại báo cáo chuyện "ngoài ý muốn" vừa xong.

    Với tư cách là cao thủ số một của Ngọa Long Quật Khởi, kim thủ Cổ Tiểu Quân đột nhiên bị giết, sẽ khiến cao tầng tức giận như thế nào, lòng dạ Hoàng Bân biết rõ.

    Không trung.

    Cổ Tiểu Quân đung đưa phiêu ở giữa không trung, nghe Hoàng Bân điện thoại "Tự thuật" vừa phát sinh tình huống, còn vừa gọi điện thoại vừa chế tạo miệng vết thương trên cơ thể mình, quá hèn hạ!

    Hắn tràn dầy không cam lòng lơ lửng trên không, bỗng nhiên phát hiện, cơ thể thằng bé kia tựa hồ có một lực hút, cực kỳ hấp hẫn, linh hồn hắn không thể khống chế bay lại gần...bay tới phía trên thằng bé, một lực lượng mạnh mẽ kéo hắn xuống dưới, rồi kéo vào thân thể thắng bé....

    Sau một lúc, hắn cảm giác cơ thể kịch liệt đau nhức !

    Ông trời ạ! Chuyện gì vậy? chẳng nhẽ sống lại? nhập vào cơ thể thằng bé kia sao?

    Kịch liệt đau nhức!

    Nhưng hắn không thể kêu lên! không thể phản ứng một chút nào! nếu không Hoàng Bân phát hiện nhất định hắn sẽ chết một lần nữa!

    Chờ đợi...Hắn chỉ có thể chờ cảnh sát hoặc người khác trong tổ chức đến...

    Tuy cảm giác toàn thân đau nhức, nhưng trong lòng Cổ Tiểu Quân lại mừng như điên, ha ha! sống lại với cơ thể mới? Hoàng Bân, chờ đấy, Uất Kim Hương, Thiên Hổ Xã, các ngươi chờ xem!








     
    Last edited by a moderator: 27/1/15
  2. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 1 : Thân Phận Mới​


    Dịch: Wind Prince
    Converter : trungttnd

    Nguồn: banlong.us






    Không biết đã qua bao lâu, hắn mơ mơ màng màng dần khôi phục ý thức, thân thể mệt mỏi chưa từng có, khí lực mở to mắt đều không có...vì vậy, hắn cứ thế nhắm hai mắt, tinh tế cảm nhận cảm giác chết rối sống lại.

    Thật ra, từ lúc hắn khôi phục ý thức thì các suy nghĩ đã tràn ngập trong óc, trong chuyện này có cừu oán, không cam lòng, biệt khuất, cũng có may mắn...

    Mặc kệ như thế nào, hắn còn sống, điều này cũng đủ để hắn cảm thấy may mắn!

    Đương nhiên, tình huống hiện tại có chút đặc biệt. Hắn đã thay đổi một cái thân thể, nói cách khác, từ nay về sau sẽ đổi một thân phận khác để sống, nhưng mặc kệ, dù sao tất cả trí nhớ vẫn là của hắn, linh hồn vẫn là linh hồn hắn.

    Như vậy cũng tốt.

    Nếu như ông trời không để cho linh hồn hắn biến mất, hắn sẽ có nhiều cơ hội đi báo thù, đi làm sự tình mình muốn làm.

    Hắn nằm ở trên giường bệnh, đầu rất đau, không tập trung nổi tinh thần để suy nghĩ.

    Trong mơ mơ màng màng nhớ tới, sau khi nhân viên "Ngọa Long Quật Khởi" đến hiện trường, phát hiện có hai người còn sống, một là Hoàng Bân bị thương, một là thiếu niên không biết tên. Sau đó liền đưa bọn hắn đi bệnh viện.

    Đoán rằng sau khi HOàng Bân biết hắn chưa chết, nhất định sẽ chấn động cực kỳ! Khổ cái là không có cơ hội ra tay.

    Phiền toái đương nhiên sẽ có...

    Hoàng Bân sẽ tìm cơ hội hạ thủ lần nữa, mà Hoàng Bân lại có một đồng phạm, tựa hồ ở trong tổ chức, hơn nữa sẽ có địa vị nhất định. Như vậy, mạng nhỏ của mình vẫn chưa được đảm bảo, với hắn bây giờ, vấn đề lớn nhất là làm sao để sống sót.

    Còn nữa, thân thể kia, tạm thời gọi là "Kiếp trước" a, là một tráng hán ba mươi tuổi, là tuổi cường thịnh nhất trong đời, hôm nay nhập vào cái thân thể mới này, hắn đã quay lại mười ba tuổi, là một đệ tử mới đi học.

    Điều này làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ.

    trước kia lúc nhàn hạ, hắn đọc rất nhiều tiểu thuyết. Nhân vật chính trong truyện cũng xuyên việt, hoặc trùng sinh lại mười mấy năm, tình tiết như thế hắn xem rất nhiều. Nhưng nhũng truyện đó đều là đi đến một không gian hoặc thời gian khác. Tình huống của hắn lại khác, hắn chỉ nhập vào một thân thể khác, thời gian vẫn như cũ, không gian cũng không cải biến. trừ việc hắn đổi một thân thể khác, thì mọi thứ vẫn nguyễn y vân.

    Cái này, rất có ý tứ.

    Hắn chậm rãi tìm kiếm trong đầu trí nhớ của chủ nhân thân thể này... Trước khi hôn mê, trí nhớ hai người bọn hắn đã dung hợp lại, đương nhiên, hắn là chủ, nguyên lai linh hồn thằng nhỏ kia tuy đã tiêu tán, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại trí nhớ, và giờ bị hắn dung hợp.

    Ờ, hắn hiện tại gọi Cổ Thần Dật, mười ba tuổi, đệ tử năm nhất của Ma Đô Văn Lai trung học.

    Thành tích học tập không quá tốt, vẫn luôn ở mức trung bình, tính cách cũng bình thường, thuộc về thể loại vừa phải, không nói nhiều, đồng thời là học sinh rất nghe lời.

    Tình trạng thân thể và thành tích của hắn, giống như bên ngoài, không có điều gì đặc biệt.

    Như vậy cũng tốt, hắn rất hài lòng.

    Mấu chốt nhất một điểm, thân thể tuy hơi yếu, nhưng mới mười ba tuổi, như thế vẫn đủ thời gian để hắn thay đổi.

    Với tư cách là đệ nhất cao thủ của "Ngọa Long Quật Khởi", hắn trước kia có rất nhiều tiếc nuối, riêng lực sát thương, hắn tuy đứng vào top của giới hắc ám, nhưng trước khi chết lại giao chiến với hai người Jeff và Sơn Bản, lại để cho hắn tỉnh ngộ, luận thực lực, hắn kém hơn Sơn Bản và Jeff. Cho dù không có một phát súng bắn lén của Hoàng Bân, hắn muốn thoát khỏi hai người đuổi giết là rất khó.

    Nhưng hiện tại hắn lại có cơ hội.

    Ngụy Vô Sơn giao cho hắn bí kíp trước khi lâm chung , là chính tông tu chân bí kíp Đạo giáo Phái Thượng Thanh. Theo lão đạo nói, độ tuổi thích hợp nhất để tu luyện chính là mười ba hoặc mười bốn tuổi. Giờ đây hắn được ông trời đưa đẩy cho hắn chiếm cứ một thân thể thiếu niên mười ba tuổi, thế chẳng phải là có điều kiện tu chân sao? Nếu như thật sự hắn có thể tu chân, như vậy, hắn không quá khó để vượt qua Sơn Bản và Jeff. Đến lúc đó nợ máu trả bằng máu, để cho bọn họ cảm nhận được tư vị tử vong . . .

    Rất tốt! Chờ xem, hắn sẽ đi tìm đám bọn chúng.

    Hắn nằm ở trên giường mà nghĩ những sự tình này.

    Bởi vì vừa mới tỉnh, thân thể vẫn còn rất yếu, hắn làm những việc này đã cố hết sức. tư duy bị đứt quãng, trong đầu có nhiều nơi còn trống rỗng...Nhưng giống như khi người ta dựng phim vậy, dừng lại một chút sau đó lại được lấp đầy.

    Nhưng hắn còn sống, thật sự rất tốt, cũng vì nguyên nhân như vậy, hắn trước khi mở mắt, khóe miệng đã có một chút nhếch lên.

    Cảm giác ngũ quan dần dần khôi phục lại...

    Phòng bệnh rất yên tĩnh, nhẹ nhàng truyền đến tiếng bước chân đi đi lại lại.

    Hắn lại nằm khoảng chừng hơn một tiếng, chậm rãi dành dụm một ít lực lượng.

    Lại nói, sau khi hắn tỉnh dậy, kỳ thật cũng có một chút lo lắng.

    Mấu chốt là hắn còn không biết cỗ thân thể này bị thương như thế nào? theo lẽ thường, thiếu niên mười ba tuổi bị xe ô tô lao nhanh đâm vào, thì sẽ bị thương rất nặng.

    Bởi vì, giờ phút này hắn lo lắng lớn nhất chính là có bị tàn tận gì không? nếu như có tật, thì sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.

    Qua một thời gian ngắn, hắn đã có thể mở mắt.

    - Tiểu Dật, tiểu Dật, ngươi đã tỉnh.

    Lần đầu tiên nhìn thấy, là một nữ tử hơn 40 tuổi, mắt đỏ ngầu vì khóc, đang cúi người có chút kinh hỉ nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập yêu thương...

    Ừ, đây là Mẹ của thằng nhỏ này.

    Kiếp trước hắn ba tuổi đã bị sư phụ tóm đến Mao Sơn, vì chưa bao giờ có tình thương của cha mẹ, lúc này, sau khi dung hợp trí nhớ của cậu bé, một tia thân tình tự nhiên sinh ra.

    Bờ môi giật giật. hắn gọi lên tiếng Mẹ đầu tiên trong cuộc đời.

    - Tiểu Dật, không sao, không sao.

    Mẹ hắn an ủi, "Xoạch" , một giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống mặt hắn, mẹ hắn vội vàng dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi.

    Hắn tìm tòi trong trí nhớ của cậu bé này được biết Cha mẹ đều khỏe mạnh. Cha là Cổ Hà làm một nhân viên kỹ thuật, đang được điều đi Ba Cơ Tư Thản để thiết kế nhà máy thủy điện. Mẹ là Cố Bội Lan, làm hộ sĩ ở bệnh viện, công tác ngay tại bệnh viện trung tâm.

    - Mẹ, con bị thương như thế nào? Có bị tàn tật hay không?

    Mẹ hắn vội vàng lắc đầu, may mắn nói:

    - Tiểu Dật, bác sĩ đã kiểm tra toàn diện, mặc dù có mấy chỗ gãy xương, nhưng không bị sao cả, ngươi không cần phải lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt.

    Thiếu niên lộ nụ cười như ánh mặt trời, nói :

    - Mẹ, thế là tốt rồi, Mẹ đừng thương tâm nữa, con sẽ nhanh khỏe lại.

    Mẹ hắn yêu thương vuốt ve mặt hắn một thoáng, nói :

    - Hảo hài tử, ngươi vừa mới tỉnh, không nên nói nhiều.

    Kiếp trước là Cổ Tiểu Quân, kiếp này là thiếu niên Cổ Thần Dật khẽ cười, yên lòng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

    Lần nữa tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, tinh thần hắn đã tốt hơn rất nhiều.

    Lúc này, hắn còn không biết chỗ này là bệnh viện hạng ba tốt nhất của Ma Đô, thấy Mẹ hắn đang tại đầu giường bận bịu cái này cái kia, hắn nghi ngờ hỏi:

    - Mẹ không đi làm hả?

    trong trí nhớ của thiếu niên, Mẹ hắn là hộ sĩ nên không có được nghỉ cuối tuần, phần lớn thời gian đều đi làm ca.

    - Mẹ xin nghỉ. Tiểu Dật, nơi này là bệnh viện Hoa Sơn, ngành gì có liên quan đến quốc gia đem con về đây chữa trị, phí tổn miễn phí toàn bộ.

    Mẹ hắn kỳ thật không biết nguyên nhân sâu xa, đương nhiên cũng không biết rõ ngành gì liên quan đến chính phủ mà miễn phí toàn bộ cho nhi tử nàng, càng không biết Hoa Hạ còn có tổ chức như "Ngọa Long Quật Khởi".

    Mắt nàng ngấn lệ nói :

    - Con xem, chính phủ quan tâm đến chúng ta như vậy, con phải dưỡng bệnh cho tốt, tranh thủ khôi phục sớm.

    Cổ Thần Dật "Ah" một tiếng.

    Chuyện bắn nhau ở buối tối hôm đó, cũng không phải người ngoài biết được. Thời sự buổi tối chỉ hời hợt nói rắng tây ngoại ô Thủ Đô có tai nạn xe cộ, đã có mấy người chết, còn ai chết thì đều là cơ mật không mấy ai biết.

    Hắn tưởng tượng được, bị đưa đến bệnh viện tốt nhất cứu chữa, là "Ngọa Long Quật Khởi" cần hắn để biết chuyện gì đã xảy ra.

    Dù sao chuyện đêm có quan hệ trọng đại, hơn nữa có rất nhiều điểm đáng ngờ!

    Đệ nhất cao thủ trong tổ chức bỏ mình, đối với "Ngọa Long Quật Khởi" mà nói, tuyệt đối là một kiện đại sự.

    Sau đó, cẩn thận khám xét hiện trường, so sánh với lời nói của Hoàng Bân, lãnh đạo phát hiện trong đó có rất nhiều kì quặc.

    Vì cái gì Cổ Tiểu Quân trúng nhiều đạn như vậy? ngay cả đầu cũng bị bắn, cả người chi chít vết đạn, nhưng Hoàng Bân gần hắn như thế mà không có vết thương nào trí mạng?

    Vì cái gì mà Cổ Tiểu Quân vừa đến Thủ Đô liền đã bị phục kích? Hơn nữa, đủ loại dấu hiệu cho thấy, phục kích hắn là Sơn Bản, Jeff. Theo phân tích, nhiệm vụ hai người bọn họ đến Thủ Đô chính là ám sát Cổ Tiểu Quân. Vấn đề là, hành tung Cổ Tiểu Quân tựa hồ bị bọn hắn nắm giữ.

    Như vậy, thiếu niên kia thấy gì liền vô cùng trọng yếu.

    Thấy con trai lần nữa tỉnh lại, một nam tử hơn năm mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt Cổ Thần Dật... Cổ Thần Dật thấy gương mặt quen thuộc này, thiếu chút nữa thốt lên gọi "Lão sư". Cũng may hắn phản ứng nhanh, rất nhanh ý thức được mình đã thay đổi thân phận, thế nên lập tức vả vào mồm...Nếu tiếng "Lão sư" này thốt ra, phiền phức của hắn sau này còn lớn hơn! Không có khả năng tùy tâm an bài con đường trưởng thành của mình, hơn nữa như thế hắn cũng gặp nguy hiểm rất lớn.

    Địch nhân, nội bộ gian tế, còn có đối thủ không biết mặt đều muốn hắn chết non.

    Mấu chốt nhất chính là, ngoại trừ Hoàng Bân, bên trong tổ chức còn có nội gian có vị trí cao hơn Hoàng Bân, nếu tùy tiện mở miệng, như thế quá mạo hiểm!

    Nam tử này là Vương Thận Hành, là Ngọa Long Quật Khởi thầy giáo, Cổ Tiểu Quân lão sư!

    Thấy mắt cậu bé chợt lóe lên hào quang, hơn nữa còn vả vào mồm, Vương Thận Hành trong nội tâm khẽ động, nói với Mẹ của Cổ Thần Dật :

    - Cố phu nhân, ta có mấy vấn đề muốn hỏi Cổ Thần Dật, mời ngươi đi ra ngoài một chút có được không?

    Cố Bội Lan nhẹ gật đầu, nàng biết rõ vị này chính là người phụ trách bên chính phủ, quanh năm dưỡng thành thói quen tuân lệnh đã khiến nàng rất nhanh rời khỏi giường bệnh.

    Vương Thận Hành ngồi xuống đầu giường Cổ Thần Dật nhìn thắng cậu bé.

    Cổ Thần Dật kiếp trước có ba người sư phụ, tặc Vương Khương Hữu Hà, lão đạo Ngụy Vô Đạo, đạo sư Vương Thận Hành. Ba người này đều không phải người đơn giản. Vương Thận Hành là giáo phụ của Ngọa Long Quật Khởi, thanh danh hiển hách trên thế giới, thời điểm Cổ Tiểu Quân chưa thành danh, hắm vẫn là vương bài của Ngọa Long Quật Khởi. Hắn tự nhiên biết rõ sự lợi hại và khôn khéo của sư phụ, bởi vì che dấu rất tốt, lúc này hắn nghiêng đầu, giả trang một bộ nghi hoặc đối mặt với sư phụ...

    Lão sư, bây giờ không phải thời điểm nhận nhau đâu!






     
    Chỉnh sửa cuối: 28/1/15
  3. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 2 : Bạn Gái Kiếp Trước​


    Dịch: Wind Prince
    Converter : trungttnd

    Nguồn: banlong.us





    Bệnh viện Hoa Sơn là địa điểm chuyên môn dành cho cán bộ kỳ cựu, tụ tập toàn bộ nhân viên tốt nhất. Cổ Thần Dật tuy là một học sinh trung học bình thường, nhưng sự tình quá quan trọng, là nhân chứng cực trọng yếu. Ngọa Long Quật Khởi cố ý an bài hắn đến nơi đây trị liệu, tình huống trị liệu hàng ngày đều được báo lên lãnh đạo cấp cao của Ngọa Long Quật Khởi. Vì thế Vương Thận Hành nắm rất rõ tình hình khôi phục thân thể của cậu bé này.

    Nhưng một màn lúc trước khiến hắn cảm thấy kỳ quặc.

    Ngay khi cậu bé thấy hắn, trong ánh mắt toát lên vẻ kích động như nhìn thấy thân nhân, cùng với cử chỉ muốn nói lại thôi, khiến hắn cảm thấy quen thuộc và kinh ngạc, vấn đều là cậu bé này không thể biết mình a...

    Một cảm giác rất kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn.

    Trầm ngâm một lát, Vương Thận Hành như có điều suy nghĩ hỏi:

    - Tiểu bằng hữu, ngươi tên Cổ Thần Dật, đúng không?

    Cổ Thần Dật bởi vì thay đổi một thân phận, hơn nữa mới vừa tỉnh lại sau hôn mê, bất tri bất giác lại lộ ra sự thành thục khác với độ tuổi, hỏi lại :

    - Sao lại để cho mụ mụ ta ra ngoài?

    Một thiếu niên mười ba tuổi có thể khống chế tiết tấu nói chuyện như vậy khiến nội tâm Vương Thận Hành dâng lên cảm giác quái dị.

    Hắn cười nói:

    - A...? bởi vì ta muốn biết rõ trước khi ngươi bị xe đâm gục đã nhìn thấy gì và không muốn làm mụ mụ ngươi lo lắng.

    Cổ Thần Dật lúc này có chút kịp phản ứng, biểu hiện của mình lại để cho Vương Thận Hành sinh ra hoài nghi, bình tĩnh, bình tĩnh a...!

    Vì thế nên hắn biểu lộ sợ hãi, nhớ lại nói :

    - Thật đáng sợ! Ngày đó ta từ nhà bạn học về, đi đường Tây Khang, đến đường Thuận Phong, vì mắc tiêu mà đi vào chỗ tối bên trong cây ngô đồng đi, xong việc định đi ra thì thấy một chiếc xe hơi lao ra giữa đường Thuận Phong, sau đó nghe thấy tiếng súng nổ, sợ quá vội vàng trốn một chỗ...

    Thời điểm Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Cổ Thần Dật đã khống chế nét mặt của mình, nơm nớp lo sợ, sợ hãi, ngạc nhiên, còn có một chút hưng phấn của thiếu niên, đem tình cảnh mình thấy nói ra.

    Vương Thận Hành thoảng qua suy tư, sau đó hỏi:

    - Ngươi có thấy rõ hai người ngoại quốc cầm súng bắn về người kia không? hình dáng bên ngoài chẳng hạn.

    - Không thấy rõ, chỉ cảm giác được hai người này có điều gì đó...ừ, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, cảm giác nếu bị chúng phát hiện thì sẽ bị giết chết...một trong hai người đó là người da đen.

    Trong đầu hắn tìm tòi trí nhớ của chủ nhân trước, hoàn toàn thuật lại theo trí nhớ kia...nếu để lộ ra quá nhiều tin tức, lão sư Vương Thận Hành sẽ hoài nghi.

    Vương Thận Hành là hạng người gì, người ngoài không có biết, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy, không nói võ công cực kỳ cao, kỹ thuật bắn súng kinh người, năng lực suy luận, phân tích đều là số một ở trong nước. Hơn nữa, lại cận thận và tính toán như hồ ly. Trong tổ chức liền có danh hiệu là "Thiên hồ".

    - Ngươi còn nhìn thấy gì? Xin ngươi cẩn thận nhớ lại, đem những gì thấy được nói cho ta biết.

    Thiếu niên không chút nào hàm hồ nói :

    - Không còn gì cả.

    Trong nội tâm cũng thở dài :

    - Lão sư, Hoàng Bân sự tình hiện tại không thể nói a...,dùng thân phận bây giờ, cho dù có đem chân tướng nói ra, ngươi tin, nhưng những người khác cũng không nhất định. Hoàng Bân có hậu trường a! Nói ra, ta chỉ sợ mạng nhỏ này kết thúc. Thế cục bây giờ, biện pháp bảo vệ mình tốt nhất chính là giấu diếm toàn bộ sự tình về Hoàng Bân, để cho bọn họ biết ta không thấy gì cả...Một thiếu niên hơn mười tuổi, nhìn thấy bắn nhau kịch liệt như thế, lại chết rất nhiều người, nhất định sẽ vô cùng sợ hãi, không dám nhìn, cho dù nhìn thấy mà quên mất thì cũng là điều bình thường. Hơn nữa, chính mình lại bị xe đâm cho bất tỉnh, Hoàng Bân bọn hắn sẽ tiếp nhận cách nói này. Đương nhiên, bọn hắn chỉ cần có cơ hội sẽ hạ thủ, nhưng trước mắt có thể kéo dài thì kéo dài, đợi đến lúc thân thể mình khôi phục, như vậy sẽ có một ít năng lực tự vệ...

    Hơn nữa, cho dù hắn không giữ lại đem hết mọi chuyện về trùng sinh nói ra, kết quả vẫn là đa số mọi người không tin, dù sao chuyện đã quá ly kỳ.

    Mà có thể là, hắn từ nay về sau không thể phát triển tự do, sẽ bị người ta đem đi giải phẫu cũng nên. Như thế sao lại mua dây vào mình?

    Vương Thận Hành châm chước một hồi, lại hỏi :

    - Vậy ngươi có thấy đồng chí Cổ Tiểu Quân...những người bên cạnh người bị chết kia có làm thế nào không? có thể nhớ một ít không?

    - Ta không có chú ý người khác, chỉ thấy người kia, Cổ Tiểu Quân đúng không? hắn rơi từ trên cây xuống, vì lúc đấy ta và hắn bị một gốc cây che mất, cho nên không rõ ràng. Ta chỉ thấy người da đen và người Nhật Bản đi về phía hắn, sau đó nổ súng liên tục vào hắn.

    Vương Thận Hành cau mày hỏi:

    - Vậy lúc hắn rơi xuống, có tiếng súng không?

    - Có a...tiếng súng không hề ngừng, từ lúc hắn nhảy khỏi xe vẫn luôn có tiếng súng.

    Vương Thận Hành lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó dùng bút vẽ ra một cái sơ đồ, rồi hỏi vị trí của Cổ Tiểu Quân rơi xuống từ trên cây và vị trí của hai sát thủ.

    Cổ Thần Dật trả lời đúng như thực tế.

    Vương Thận Hành vẽ xong đưa cho Cổ Thần Dật xem, sau khi được xác nhận chân mày nhíu chặt hơn, lẩm bẩm nói :

    - Không hợp lý a..., dựa theo vị trí đối lập nhau thế này, súng của Jeff và Sơn Bản đều không thể bắn được hắn.

    Cổ Thần Dật chỉ có trầm mặc.

    Vương Thận Hành nhân tiện nói:

    - Cảm ơn Thần Dật tiểu bằng hữu, hôm nay tạm thời cứ như vậy đã. Bất quá, các loại vấn đề về bắn súng, người chết, nếu như không cần thiết thì đừng nói cho mụ mụ người biết, không nàng lại lo lắng.

    - Ân

    - Tốt lắm, ta còn sẽ đến xem ngươi.

    Chờ Vương Thuận Hành rời đi, Mẹ hắn tiến đến hỏi:

    - Tiểu Dật, có chuyện gì vậy?

    - Mẹ, không có chuyện gì, hắn hỏi con bị xe đâm như thế nào, còn hỏi con nhìn thấy gì.

    Mẹ hắn có chút lo lắng hỏi :

    - Ngươi nói như thế nào? hôm đó có bắn nhau thật hả?

    - Mẹ, lúc đó con sợ hãi trốn ở sau cây không dám di chuyển, không có thấy cái gì cả, đều trả lời đúng như mình biết. Mẹ đừng lo lắng, người đó muốn biết một chút là đã xảy ra chuyện gì.

    Đảo mắt đã qua hai ngày.

    Thời kì mười hai mười ba tuổi rất tràn đầy sinh cơ, tốc độ khôi phục thân thể rất nhanh.

    Hai ngày này, Vương Thận Hành tuy không đến, nhưng hai có hai người đến hỏi thăm sự tình ngày đó, Cổ Dật Thần đã có chủ ý, toàn bộ dựa theo lúc trả lời Vương Thận Hành mà nói.

    Sau khi ghi chép lời nói, cũng bảo hắn lăn dấu vân tay.

    Ước chừng là nghĩ đến cậu bé sẽ không gạt mẹ của mình, cho nên, hai lần đó, bọn hắn đều không yêu cầu Mẹ hắn là Cố Bội Lan ra ngoài. Nhưng sau đó lại tìm Mẹ hắn nói chuyện, bảo chuyện phát sinh bắn nhau liên lụy tới lợi ích quốc gia, không thể truyền ra ngoài...Cố Bội Lan trịnh trọng bày tỏ thái độ nhất định sẽ giữ bí mật.

    Vì thế Mẹ hắn lại nhiều hơn một phần tâm sự...

    Sau khi nhi tử gặp chuyện không may, nàng gọi điện thoại cho trượng phu đang đi công tác. Cổ Hà vốn định về, nhưng khi nghe nói nhi tử đã bình phục khá tốt, sẽ không lưu lại di chứng liền cải biến chủ ý. Bởi vì nhà máy điện hạt nhân bên kia đang đúng thời kỳ mấu chốt, hắn là người nặng trách nhiệm, nếu như không có đại sự, hắn sẽ chờ lúc công việc rảnh rỗi mới về.

    Như vậy, thời gian mẫu tử hai người ở với nhau, mẹ hắn nhìn về phía Cổ Thần Dật đều có một tia lo lắng...Lúc này, nàng đã minh bạch vì sao chính phủ tại chịu tất cả chi phí chữa bệnh, hơn nữa là trợ cấp kinh tế cho bọn hắn.

    Liên lụy tới bí mật quốc gia, sẽ mang ảnh hưởng như thế nào đến đứa nhỏ đây? sau khi khỏi bệnh, chính phủ có hạn chế gì với nó không? ảnh hưởng gì đến tiền đồ sau này không?

    với tư cách là mẹ, những thứ này nàng không thể không cân nhắc.

    - Mẹ, mẹ lại có tâm sự rồi.

    Qua mấy ngày ở chung, hắn đã tiếp nhận cái gia đình này, đã tiếp nhận người Mẹ này.

    Cố Bội Lan cười cười, nói:

    - Mẹ không có việc gì, tiểu Dật không cần lo lắng, hảo hảo dưỡng thương.

    Trong lúc nói chuyện, cửa phòng bệnh xuất hiện một nữ tử xinh đẹp khoảng 24 - 25 tuổi, gõ cửa hỏi :

    - A di, đây là phòng bệnh của Cổ Thần Dật phải không ạ?

    Cố Bội Lan ngồi ở đầu giường đứng lên, nhìn nữ tử ôm bó hoa tươi gật đầu nói :

    - Đúng vậy, xin hỏi ngươi là....

    Cổ Thần Dật nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, trong lòng chấn động...người đến không phải ai khác, chính là thành viên của tiểu tổ số 1 của Ngọa Long Quật Khởi , "Ngân thủ" Hoàng Y Y.

    Tiểu tổ bọn hắn có tổng cộng 8 người, Hoàng Y Y là phái nữ duy nhất, năng lực máy tính xuất chúng, có thể phá giải các loại mật mã, xâm nhập hệ thông của đối phương.

    Kiếp trước, hắn và Hoàng Y Y hợp tác, có rất nhiều thành công, năm trước xâm nhập khu tam giác vàng của Thái Lan, thành công tiêu diệt một tổ chức ám sát nhằm vào Hoa Hạ, Kim thủ đi ba bước giết ba người, nếu như có người thấy, nhất định sẽ chấn kinh thế giới ngầm.

    Hoàng Y Y, ngươi đã đến rồi a...!

    Trong trí nhớ của hắn, năm hắn mười tám tuổi sau khi rời khỏi sư phụ Khương Hữu Hà, liền tòng quân nhập ngũ, rồi không ngừng huấn luyện...sau khi bị Ngọa Long Quật Khởi điều tra xong, hắn lại bái Vương Thận Hành làm sư phụ, hắn huấn luyện càng thêm gian khổ, đến hai mươi tuổi hắn đều không có bằng hữu. Sau hành trình ở Thái Lan, hắn và Hoàng Y Y đã yêu nhau, nàng không có việc gì đều cùng ở một chỗ với hắn.

    Trước đây hắn chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương, sau khi biết và ở chung với Hoàng Y Y hắn cảm giác được tâm hồn yên bình, điềm mật, ngọt ngào, có cảm giác quy túc.

    Lần trước đi Mao Sơn gặp sư phụ lần cuối, sau đó xuống núi đi Thủ Đô chấp hành nhiệm vụ, mọi việc hắn đều gọi điện nói qua với Hoàng Y Y.

    Hai người họ đang trong giai đoạn mặn nồng, giữa hai người đã có nhiều thấu đáo, nói đến hôn nhân có vẻ sớm, nhưng tâm linh đã có ý đó từ sớm.

    Không nghĩ tới đã xảy ra chuyện!

    Trước đây, hắn còn chưa kịp nói chuyện này, hắc mặc dù trọng sinh, nhưng đã thay đổi một thân thể, thay đổi thân phận, Hoàng Y Y liền làm sao đây? Có thể nói hết cho nàng sao?

    Có thể sao?

    Trong nội tâm hắn rất nhanh nhận định việc này.

    Tin Cổ Tiểu Quân gặp chuyện không may, Hoàng Y Y mấy ngày sau mới biết đấy.

    Bọn họ đều là người bí mật của tổ chức, lúc thi hành nhiệm vụ thì vài ngày không nhận được tin tức là bình thường vì thế vài ngày đầu nàng không liên hệ được với Cổ Tiểu Quân nàng cũng không thấy lạ, nhưng sau đó lại nhận được tin tức kinh tâm động phách. Sau khi nhận được tin tức, nàng vội vàng đến Thủ Đô, sau khi từ chỗ Vương Thận Hành biết được mọi chuyện, nàng vẫn không thể tiếp nhận.

    Trong lòng nàng "Kim thủ" Cổ Tiểu Quân giống như một tiểu cường bất tử, làm sao có thể bị người giết ngoài đường?

    Nàng đến thăm cậu bé, tự nhiên muốn chính tai nghe một lần mọi chuyện xảy ra.

    Đợi nàng đi đến trước giường nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên kia, Cổ Thần Dật đã khống chế được tình cảm của mình...Hoàng Y Y, ta xin lỗi, bây giờ không phải thời điểm để lộ bí mật, nếu như ngươi lấy người khác, ta cũng không có biện pháp...

    Hắn nghĩ như vậy.






     
    Chỉnh sửa cuối: 28/1/15
  4. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 3 : Cổ Cổ Quái Quái


    Dịch: Wind Prince
    Converter : trungttnd

    Nguồn: banlong.us





    Trong phòng bệnh, hai người nói chuyện rất có ý tứ đấy.

    - Xin chào, ta là Hoàng Y Y... Chúng ta trước kia đã gặp mặt sao?

    Hoàng Y Y mặc dù đang cười, nhưng trên mặt có nhàn nhạt ưu thương, nàng nói như vậy, mục đích chỉ là muốn mau chóng thành lập một loại tín nhiệm với thiếu niên, sau đó, từ miệng thiếu niên hiểu rõ thêm một ít tình huống lúc đó, ai ngờ câu trả lời của thiếu niên làm cho nàng sững sờ...

    - Gặp rồi.

    - A? Lúc nào vậy?

    Nàng trừng to mắt.

    - Hiện tại a...! Không phải chúng ta đang gặp mặt sao?

    Thiếu niên cơ trí lại để cho Mẹ hắn và Hoàng Y Y đều có kinh ngạc nho nhỏ.

    Bất quá, Mẹ hắn cho rằng nhi từ sau khi tỉnh lại thì tư duy và cách nói chuyện sẽ khác một chút, có thể do đầu bị chấn động nên sẽ sinh ra một chút thay đổi, điều này có thể chấp nhận được.

    Hoàng Y Y thì cho rằng thiếu niên này trời sinh tính như thế.

    Trái lại điểm này lại có chút giống với Cổ Tiểu Quân...Nàng nghĩ như vậy.

    Nàng đương nhiên không biết thiếu niên trước mắt này kỳ thật chính là Cổ Tiểu Quân.

    Vì vậy, nàng cười cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi :

    - Ta đến đây là muốn biết một chút tình cảnh lúc ấy, muốn chính tai mình nghe ngươi nói chuyện...về việc người nọ hi sinh, đấy là một người bạn tốt nhất của ta, tên Cổ Tiểu Quân.

    Thiếu niên có chút cảm động, nhìn Hoàng Y Y, trong lòng lặng lẽ tính toán một chút, "Chính mình" hi sinh được năm ngày...từ đó tính ra, Hoàng Y Y hẳn là sau khi biết hắn gặp chuyện không may thì lập tực chạy đến Thủ Đô.

    Đều nói hoạn nạn gặp chân tình, kỳ thật muốn nói tới, một người sau khi chết mới có thể nhìn thấy thái độ bằng hữu đối với mình, nhìn ra được tình cảm sâu cạn. Đương nhiên trong hiện thực, người đã chết không cách nào biết được sự thật đấy...

    Hoàng Y Y, Hoàng Y Y, Hoàng Y Y...

    "Kiếp trước" hắn và Hoàng Y Y đang ở vào giai đoạn đầu của tình yêu, vẫn còn điềm mật, ngọt ngào.

    Chưa có trải qua cái gì mãnh liệt, nhưng đã bắt đầu yêu thương. Nếu như hắn không bị chết, có lẽ sẽ cùng nàng phát triển thêm, sau đó kết hôn, điểm này có thể xác định.

    Nhưng nghiêm khắc mà nói, thời điểm này quan hệ giữa bọn họ còn chưa được pháp luật cho phép.

    Mà Hoàng Y Y vẫn như cũ có thể đi đến Thủ Đô lúc này, cũng tìm hiểu chuyện xảy ra khiến trong lòng hắn có chút cảm động.

    Đương nhiên, sự tình cũng có chút thú vị.

    Trong mắt thế nhân, Cổ Tiểu Quân đã bị chết, nhưng không ai biết linh hồn của hắn vẫn còn tồn tại. Chỉ có hắn biết rõ, nghiêm khắc mà nói, người chính thức chết đi chính là thiếu niên Cổ Thần Dật mà không phải Cổ Tiểu Quân.

    Nhưng ông trời đưa đẩy làm sao mà hắn có thể dùng thân phận Cổ Thần Dật để sống.

    Hắn nhìn nàng một cái, bình tĩnh nói:

    - Được rồi, ta lại nói kỹ một lần, người kia là Cổ Tiểu Quân? có đôi chút giống tên của ta...

    Hoàng Y Y cười cười:

    - Cổ đồng học rất có ý tứ đấy.

    Ưu thương trong nụ cười là không thể che dấu đấy. Nói xong câu đó, nàng lại khẽ giật mình...bởi vì lời vừa rồi nàng cũng từng nói với Cổ Tiểu Quân.

    Trước kia hai người ở cùng một thời gian, thời điểm Cổ Tiểu Quân nói một chuyện thú vị, nàng đã trả lời như vậy. Lúc này, thốt ra câu đó, nàng lại có chút mờ mịt, nhìn thiếu niên bất chợt thấy trong con ngươi hắn cũng có hồi ức lóe lên, không hiểu thấu khiến cho nàng có chút hoang đường và kỳ quái.

    Đương nhiên, thiếu niên trước mắt là Cổ Thần Dật, mà không phải Cổ Tiểu Quân, điểm này, Hoàng Y Y vẫn là rất lý trí đấy, sẽ không mắc sai lầm.

    Không chỉ chênh lệch về tuổi tác, một ba mươi, một mười ba, HƠn nữa hai người cũng không có điểm giống nhau, điều duy nhất có chút quan hệ là hai người đều họ "Cổ", chỉ như vậy thôi.

    Thiếu niên thở dài nói ra:

    - Được rồi, ta nói kỹ một chút.

    Mặc dù đối với Hoàng Y Y tràn ngập hảo cảm, cũng muốn an ủi nàng không nên quá mức bi thương, nhưng sự tình tá thi hoàn hồn vẫn không thể cho nàng biết rõ. Lúc này hắn mới hạ quyết định vì rất nhiều nguyên nhân.

    Thứ nhất, sự tình này không thể tưởng tượng được, người bình thường sẽ không tin tưởng. Thứ hai, nói ra sự thật không chỉ vô bổ, hơn nữa sẽ khiến cho mọi người và mình gặp nhiều phiền toái. Thứ ba sẽ dẫn đến nguy hiểm cực lớn. Nguyên lai Cổ Tiểu Quân đã khiến cho
    thế giới ngầm quốc tế lo lắng, nên mới giết hắn. nếu như hắn sống lại, sẽ có thêm người muốn giết hắn...trong đó có cả đám người Hoàng Bân.

    Cổ Thần Dật suy nghĩ kỹ một lần. Trên cơ bản vẫn nói như lúc nói với Vương Thận Hành.

    Mục đích Hoàng Y Y tới nơi này là vì chính tai nghe một lần, cũng không phải ôm tâm lý hi vọng gì.

    Nghe xong thiếu niên nói lại, nàng hỏi :

    - Nói như vậy, lúc ngươi thấy được Cổ Tiểu Quân là sau khi hắn từ đường Thuận Phong chạy sang đường Tây Khang?

    - Đúng vậy, hắn và một người nữa chạy trốn tới đường Tây Khang, đằng sau còn có tiếng súng đuổi bắn.

    - Sau đó liền thấy một người da đen và một người Châu Á cầm súng tiếp cận hả?

    - Đúng thế, hai người này là lái một chiếc xe đến, thời gian vô cùng chính xác, đến trước khi Cổ Tiểu Quân chạy đến đường Tây Khang khoảng nửa phút.

    Hoàng Y Y lộ ra biểu lộ căm thù.

    Cổ Thần Dật lại bổ sung một câu :

    - Hai người kia rất lợi hại đấy, ngươi đừng nghĩ đến chuyện báo thù, không nên xúc động.

    Nghe được giọng điệu thiếu niên nói chuyện như vậy, ánh mắt Hoàng Y Y ngưng tụ hỏi :

    - Làm sao ngươi biết ta đánh không lại bọn hắn?

    Thiếu niên nghiêm túc nói ra:

    - Mấy ngày hôm nay có rất nhiều người đến hỏi ta, đều nói người đã chết kia vô cùng lợi hại, hắn còn bị đối phương giết, ngươi thì càng không phải đối thủ của bọn hắn.

    Ánh mắt nhìn nhau, Hoàng Y Y cảm giác mình lại sinh ra ảo giác nào đó, trước kia Cổ Tiểu Quân nhìn nàng cũng như vậy, ân cần, yêu thương, lo lắng...Ách? Xem ra chính mình rất quan tâm Cổ Tiểu Quân a... bằng không, như thế nào lại cảm thấy ánh mắt thiếu niên này giống ánh mắt của hắn?

    Ngày suy nghĩ đêm có mộng, chính là ý tứ như nay a?

    Nàng âm thầm lắc đầu, thấp giọng nói:

    - Ta sẽ không chủ quan đấy...còn một việc, hắn cuối cùng chết như thế nào? với thân thủ của hắn, dù không thể đối cứng, nhưng vẫn thoát thân dễ dàng.

    Tình hình thực tế đương nhiên là không thể nói đấy, hắn hời hợt nói:

    - Có thể là ngoài ý muốn a.

    Hoàng Y Y trầm mặc, ngồi ở đầu giường nghĩ một lát, cuối cùng hỏi về sự tình khác, nói :

    - Cứ vậy đã, ngươi chuẩn bị vào học năm 2 đúng không? Văn Lai Trung Học. Có thời gian ta có thể đến gặp ngươi.

    - Tốt, hẹn gặp lại.

    Hoàng Y Y đứng lên nói một câu khách khí với mẹ Cổ Thần Dật, chuẩn bị cáo từ.

    Thiếu niên lại nói một câu:

    - Này, có một số việc không nên một mực để ở trong lòng, sẽ mệt mỏi đấy.

    Hoàng Y Y chấn động toàn thân, đây là câu Cổ Tiểu Quân thường nói lúc nàng gặp được sự tình phiền lòng...Nàng quay người, nhìn thiếu niên...Thiếu niên lộ ra vẻ mặt vô tội, nháy mắt với nàng mấy cái.

    Trước khi đến bệnh viện, tư liệu của thiếu niên nàng đã xem qua, hắn và Cổ Tiểu Quân nửa xu quan hệ cũng không có, nhưng gặp mặt không đến nửa tiếng, rất nhiều lần nàng phát hiện chỗ kì dị của thiếu niên, ánh mắt, ngữ khí, thói quen khi nói chuyện, kể cả nội dung đều giống Cổ Tiểu Quân như đúc.

    Cổ, cổ, cổ. Bọn hắn đều họ "Cổ" , bởi vì thế nên đều có chút cổ cổ quái quái.

    Bất quá thời điểm quay lại nhìn thiếu niên, Hoàng Y Y cảm giác chính mình đã quá nhạy cảm. trùng hợp, đây là trùng hợp. Cũng có thể sau khi Cổ Tiểu Quân gặp chuyện không may, chính mình mơ màng, thần kinh không ổn định. nghĩ như vậy, nàng lắc đầu, rời khỏi phòng bệnh.

    Kỳ thật, đối với việc kì dị của thiếu niên, Vương Thận Hành không loại bỏ đấy. Hắn nhìn ra, trên người thiếu niên này có mấy chỗ không hợp lý.

    Thí dụ như, sát thủ làm sao sẽ sơ ý như vậy? đâm hắn bất tỉnh rồi lái xe đi luôn khỏi hiện trường? Không giống như cách làm của sát thủ đỉnh cấp thế giới như Jeff và Sơn Bản. Theo đạo lý mà nói, người như Sơn Bản, chỉ cần liếc mắt nhìn là biết rõ thiếu niên còn sống hay không đấy.

    Vì thế, hắn một lần nữa tiến hành điều tra cả nhà thiếu niên, cho ra kết luận thiếu niên này chính là một đệ tử cấp hai bình thường.

    Như vậy, Vương Thận Hành tuy nhiên còn còn nghi vấn, nhưng sau khi Cổ Tiểu Quân bị ám sát Ngọa Long Quật Khởi cần phải làm rất nhiều việc nên sự tình về thiếu niên đành để ở một bên.

    Thời gian trôi qua rất nhanh, lại vài ngày đi qua thiếu niên từng bước thích ứng thân phận mới, bắt đầu bước vào nhân vật Cổ Thần Dật.

    Bởi vì gãy tay, gãy xương sườn, đầu cũng bị quấn một đống băng, trên tay thì cắm dây truyền dịch, mấy ngày này hắn không có khả năng hoạt động tự do.

    Mỗi ngày nằm ở trên giường, ngoại trừ nói chuyện với Mẹ, chính là lục lọi trí nhớ.

    Hắn cảm thấy rất hứng thú với trí nhớ của thiếu niên, hắn mò mẫm đến từng chi tiết, mọi thứ dần dần khiến hắn quen thuộc. Tình huống chưa xấu lắm nhưng cũng không có gì thật tốt.

    Thành tích học tập của thiếu niên từ tiểu học trở lên đều na ná giống nhau. Tương đối mà nói, ngữ văn khá hơn một chút, sau đó là tiếng Anh, kém nhất chính là toán học. cái này mới đáng chết, bởi vì kiếp trước hắn hầu như không học qua toán học. Ngụy lão Đạo dạy hắn đọc sách biết chữ, lấy đạo kinh của phái Thượng Thanh làm tài liệu, cho nên lý giải văn vẻ hắn không kém với ai.

    Sau khi gia nhập Ngọa Long Quật Khởi, lại thường xuyên ta nước ngoài làm nhiệm vụ, tiếng anh, tiếng Pháp, tiếng Nga, tiếng Nhật đều nói tốt, phương diện này quá là ngon, vớ vẩn lại ăn hàng. Nhưng toán học thì phiền toái.

    Thiếu niên dãy dụa toán học ở mức độ 60 điểm, sau khi dung hợp, hắn và thiếu niên đều kém số học, kiếp trước không nói, thiếu niên còn kém hơn. một cộng một vẫn chỉ bằng một. ( ý nói 2 thằng hợp vào mà vẫn không ăn nổi môn toán)

    Vấn đề là sắp tới học năm 2, nếu không theo kịp toán học, vật lý, hóa học đều học không tốt...đau đầu rồi.

    Dù sao đã đổi mới thân phận hắn vẫn là muốn tại tất cả phương diện đều có chỗ tiến bộ.

    Còn có, thiếu niên bởi vì cha quanh năm công tác bên ngoài, điều kiện trong nhà hơi kém, tính cách lại hơi mềm yếu, gặp chuyện thì nhượng bộ, trong trường học thường xuyên bị bắt nạt. Hơn nữa, hắn hầu như không có bạn, à ngoại trừ Vũ Tịch Nhan.

    Trong trí nhớ, nữ sinh này lớn lên rất đẹp, thành tích học tập tốt, không phải là nữ sinh ngoan ngoãn, mà rất bá đạo, nam sinh cá biệt trong trường đều sợ nàng. Bởi vì nàng không những đánh nhau mà còn hay tố lên với giáo sư, tố phát nào ăn phát đấy, thường thường là nàng chủ động hành hung, lão sư còn đứng ra bênh. ( Con gái đánh con trai =)) éo ai tin mà chả bênh)

    Kỳ quái là, cái này Vũ Tịch Nhan rất chiếu cô hắn, ưa thích làm thần hộ mệnh của hắn, thật thú vị...





     
  5. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 4 : Cô Bé Vũ Tịch Nhan


    Dịch: Wind Prince
    Converter : trungttnd

    Nguồn: banlong.us







    Hai tuần sau, Mẹ hắn mang theo đồ ăn tới chỗ hắn, sau lưng có thêm một cái đuôi nhỏ.

    - Cổ Thần Dật, ngươi làm sao thế? đi đường không nhìn à? ta đi về nhà ngươi mấy lần, đều không thấy ai ở nhà, sáng hôm nay đến nhà của ngươi, gặp được Mẹ ngươi, mới biết được ngươi bị tại nạn, sao lại không cẩn thận như vậy...

    Líu ríu, líu ríu...

    A..., Vũ Tịch Nhan đã đến.

    Vẫn chưa xong, bên tai lại "Đát đát đát đát" vang lên tiếng oán trách liên tiếp như súng máy :

    - Đi đường bị xe đụng, lời này trước kia chúng ta oán bà ăn xin mà...như thế nào lại ứng vào đầu ngươi nhỉ, đúng là ngốc...

    Cổ Thần Dật đem nữ sinh trước mắt và nữ sinh trong trí nhớ ghép vào, tình huống liên quan đến nữ sinh này dần dần rõ ràng.

    Một ngày trung tuần tháng bảy năm 99, hai người lần đầu gặp mặt, đối với cô bé mà nói, thật ra là đã gặp mặt rất nhiều lần, cũng không có cái gì đặc biệt, chẳng qua lần này là ở trong phòng bệnh mà thôi.

    Nhưng đối với Cổ Thần Dật mà nói, nhưng là lần đầu tiên cùng cô bé này gặp mặt.

    Ở trong phòng bệnh nhiều ngày như vậy, suy tính mấy ngày, hắn quyết định tạm thời vứt bỏ những sự tình trước kia, tập trung làm một học sinh trung học, vận mệnh nếu muốn đùa giỡn với hắn, lại để cho hắn bắt đầu một lần nữa từ mười ba tuổi, hắn cũng muốn lãng phí cơ hội này.

    - Tiểu Vũ, ngươi sao không an ủi ta thế?

    - An ủi cái đầu của ngươi!

    Vũ Tịch Nhan đi đến bên giường cốc trán hắn một cái, nói :

    - An ủi vài câu thì ngươi càng đắc chí rồi...

    Mẹ hắn cười híp mắt nhìn Vũ Tịch Nhan, tính cách nhi tử mình hơi hướng nội, hơn nữa cũng không thích đi học lắm, cũng không có bạn bè tốt, nữ sinh duy nhất chơi cùng tương đối thân là Vũ Tịch Nhan. cô bé này không chỉ xinh đẹp, hơn nữa thành tích học cũng rất tốt, gia thế thì không phải nói, Vũ gia ở Thủ Đô là danh môn vọng tộc, đại bá của nàng hiện nay làm quan đứng đầu một tỉnh.

    - Vậy cũng không cần cốc đầu ta nha, nếu đánh như thế ta ngu hơn thì sao.

    Tiểu Vũ cúi đầu xuống nhìn thoáng qua, nói:

    - Sai thì phải nhận, bị trừng phạt, hiểu chưa? còn ủy khuất cái gì?

    - Ngươi còn muốn trừng phạt nữa à, ngươi nhìn mà xem, tay của ta, chân của ta đều đang bó bột đấy.

    - Nghiêm trọng như vậy?

    Vũ Tịch Nhan trừng to mắt nhìn hắn, lại quay đầu lại nhìn Mẹ của Cổ Thần Dật.

    Cố Bội Lan nhấc chăn lên cho nàng nhìn bộ dáng thê thảm của Cổ Thần Dật.

    - A!

    Vũ Tịch Nhan sợ hết hồn.

    Trên đường đến, Cố Bội Lan chỉ nói với nàng là Cổ Thần Dật bị xe đụng phải, nằm ở bệnh viện. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy. thấy hắn bị bó bột khắp người giống như nhân vật bị thương trong phim, tâm linh cô bé bị trùng kích thay đổi thành giọng ôn nhu nói :

    - Tiểu Dật, thực xin lỗi a..., ta không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy... Nhất định rất đau a?

    duỗi tay sờ lên cái trán vừa bị nàng cốc. :v

    Ách? Trong nội tâm Cổ Thần Dật nổi lên một loại cảm giác khác thường. Là người của hai thế giới, sống 30 năm, hắn chưa bao giờ nhận được sự quan tâm từ khác phái như thế này...tuy hắn và Hoàng Y Y tiến hành yêu đương, nhưng bọn hắn không kịp phát triển đến một bước này, hắn liền "Treo" rồi.

    - Vốn rất đau đấy, nhưng ngươi sờ vào, cảm giác tốt hơn nhiều.

    Hắn cười nói.

    Cô bé sớm thành thục hơn với thiếu niên, Vũ Tịch Nhan mười ba tuổi đã có góc cạnh, ngực có chút nở ra, hơn nữa lớn lên mi thanh mục tú, mười phần là mỹ nữ. Kỳ quái là, trí nhớ của thiếu niên, cũng không có một phần nào về dung nhan của nàng...Ách, hẳn là thiếu niên này vô cùng đơn thuần, chẳng qua giờ đây trong thân thể này là linh hồn một nam tử 30 tuổi, ánh mắt của hắn đương nhiên là bất đồng.

    Hắn rất nhanh dạo chơi một lần trí nhớ về nữ sinh này...

    Gia tộc của Vũ Tịch Nhan rất có địa vị ở Thủ Đô, tổ phụ là khai quốc công thần, đời thứ hai cũng có nhân vật nổi tiếng. Bất quá, phụ thân của nàng trong gia tộc không có quyền lớn, nên địa vị của nàng cũng không cao. Mặc dù thế, nàng với hắn cũng là chênh lệch lớn đấy.

    Mà hai người bọn họ quan hệ mật thiết như vậy, là vì năm thứ tư tiểu học, có một lần trường học tổ chức hoạt động dã ngoại, Tiểu Vũ vô ý ngã xuống sông, thiếu chút nữa chết đuối, là hắn không chùn bước cứu nàng lên bờ, coi như là sinh tử chi giao a, vừa lúc Tiểu Vũ là người sống tình cảm.

    Cố Bội Lan cười nói:

    - Tiểu Vũ, ngươi buổi sáng không đi học a? A di muốn đi qua bên bệnh viện trung tâm có chút việc.

    - A di, người đi đi, ta buổi sáng không phải học.

    Lúc Cố Bội Lan rời đi, Vũ Tịch Nhan ép hỏi chuyện đã xảy ra, Cổ Thần Dật đại khái nói một lần.

    Tiểu Vũ kinh ngạc mà mở to hai mắt... Tính cách Cổ Thần Dật có chút mềm yếu, trong trường học, nam đồng học luôn ưa thích khi dễ hắn. Mà nàng lại là đại tỷ của một phái đoàn, mỗi lần thấy Cổ Thần Dật bị khi dễ liền lao lên bảo vệ, thế nên có được danh hiệu "Nam nhân bà", sau đó những đồng học này càng thêm xem thường Cổ Thần Dật... Có sự tình liền trốn ở sau lưng nữ sinh, không có tiền đồ.

    - Ngươi thấy nổ súng giết người? Còn có người cố ý lái xe đâm ngươi, muốn giết người diệt khẩu?

    - Tiểu Vũ, cảnh sát đã điều tra, nghe nói đã có manh mối, ngươi không cần lo lắng.

    Tiểu Vũ đối với thái độ bình tĩnh của hắn mà kinh ngạc, trợn hai mắt nói :

    - Ồ, Cổ Thần Dật, lá gan ngươi tựa hồ ngày càng lớn nha?

    - Thì sao? Ta vốn to gan được không? Chỉ có điều ngươi một mực che chắn cho ta, cho nên ngươi không thấy khí phái của đấng mày râu mà thôi...

    Vũ Tịch Nhan tấc tắc kêu kỳ lạ:

    - Ừ? Còn biến thành biết ăn nói rồi...

    Ách? phải điệu thấp, điệu thấp.... Cổ Thần Dật khuyên bảo chính mình :

    - A tốt? Ngươi to hơn đại tỷ, về sau liền đi đằng trước là tốt rồi.

    .............................

    Từ đó về sau, Tiểu Vũ đều xuất hiện ở phòng bệnh, trong lòng cô bé vẫn còn bận tâm là sau khi bị kinh hãi như vậy Cổ Thần Dật sẽ có một ít di chứng đấy. Vì mỗi lần đến phòng bệnh, hắn đều khơi chuyện về sự tình trong trường học, chuyện trong nhà, tin tức trên xã hội. Lộ ra có chút bát quái.

    Cổ Thần Dật mỉm cười cùng nàng nói chuyện, hắn bây giờ đối nhân xử thế thành thạo, không còn là thiếu niên nhỏ yếu trước kia, hắn vẫn luôn có cảm giác tốt với cô bé này, mấu chốt nhất là Tiểu Vũ hôm nào cũng đến thăm hắn, khiến cho phòng bệnh hắn có chút phấn chấn, không cô đơn lạnh lẽo như trước kia.

    Cuộc sống như vậy giằng co một tuần lễ, Cổ Thần Dật xuất viện.

    Bây giờ là đang nghỉ hè, với hai người bọn họ thì bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị đi học kỳ mới.

    Nhà Cổ Thần Dật ở một cư xá thuộc tây ngoại ô, cư dân ở đây phần lớn đã dời đi nơi khác.

    Mấy năm nay, Thủ đô hừng hực khí thế đổi mới, ngoài mặt phồn hoa, cư dân ở trong chợ trung tâm không ngừng bị di chuyển đến khu ngoại ô. Thủ đô hôm nay, ở trong phần lớn đều là người quyền quý và người ngoại quốc, hoàn toàn là nơi ở của kẻ có tiền trên cả nước, ngoại ô mới là nơi ở của người địa phương.

    Vũ Tịch Nhan tuy cũng ở Tây ngoại ô, nhưng nhà nàng là một trang viên chiếm diện tích hơn hai mươi mẫu, đều là biệt thự xa hoa, không thể so sánh được. Ngày Cổ Thần Dật gặp chuyện không may chính là từ nhà nàng đi về.

    Thời gian từng ngày đi qua, thương thế Cổ Thần Dật khôi phục rất nhanh. Giờ đã là tháng 8, tháo bó bột, bông băng, cả người nhẹ nhõm hẳn. Bất quá giờ phải dốc sức liều mạng huấn luyện.

    Nhập vào thân thể mới này đã hơn một tháng, hắn trên cơ bản quen thuộc "Chính mình" .

    Thân thể tuy nhiên yếu ớt một chút, nhưng hắn cũng không lo lắng, dù sao hắn mới chỉ mười ba tuổi, hắn có đầy đủ thời gian tiến hành rèn luyện, cải tạo.

    Sau khi về đến nhà, hắn nhìn thân thể trong gương rồi cho ra đánh giá....

    Lớn lên không tính kém cỏi, mày rậm mắt to, mũi thẳng tắp, đương nhiên, coi như là nam tử, thoáng lộ ra chút ít văn nhược, thân cao khoảng một 1m65, mười ba tuổi, không tính là thấp, dáng người trung đẳng. Tứ chi thon dài, mười ngón hết sức nhỏ.

    Thoáng tiếc nuối chính là, ngón trỏ và ngón giữa đã không có khả năng luyện đến dài ngắn giống nhau rồi, nhưng thân thể sau khi khôi phục, mỗi ngày hắn đều dùng hai ngón tay đánh vào tường, cây cối, giống như trước rèn luyện trên Mao Sơn....Không phải vì làm trộm, mà bởi vì rất nhiều công phu kiếp trước đều xuất phát từ hai ngón tay như phi đao, xạ kích, điểm huyệt, phòng ngự...Cũng bởi vì ngón tay hắn đã luyện đến tình trạng không thể tưởng tượng, nên mới nhận được danh xưng là "Kim thủ".

    Ngoài việc rèn luyện ngón tay, hắn mỗi sáng đều chạy bộ.

    trước kia, phải nằm trên giường bệnh, hắn lo lắng nhất không thể nghi ngờ là thân thể này quá yếu, tuy nhiên công phu trước kia đều còn trong đầu, nhưng thân thể mới này không nghe đầu chỉ huy, động tác không thể nhất trí, đây là chuyện hắn lo lắng nhất.

    Tuy nhiên từ trên lý luận mà nói, động tác thân thể đều do não chỉ huy, kỹ năng trước kia đã sớm in vào đầu, hình thành phản xạ có điều kiện, từng chi tiết đều ở trong não, nhưng dù sao cũng đã đổi thân thể, một chút động tác khó khăn lớn làm sao có thể làm được a? trong lòng hắn vẫn còn hoang mang lắm.

    Hôm nay, hắn từ sáng sớm đã chạy bộ bên ngoài đường được hai vòng, rồi tại trước một khu rừng, dùng ngón tay kẹp miếng gỗ, phi về phía con chim sẻ đang ở trên cành cây...Chính xác, lực đạo vẫn còn, chim sẻ căn bản không có làm ra phản ứng đã cắm đầu rơi xuống đất.

    Như vậy cũng tốt, tuy nhiên tốc độ xuất thủ và độ mạnh yếu còn không hoàn mỹ, nhưng đây chỉ là nguyên nhân thân thể cơ năng, qua rèn luyện hắn hoàn toàn có thể trở về đỉnh phong.

    Như vậy, nhiệm vụ chủ yếu nhất của hắn chính là để cho cơ thể bắt đầu mạnh mẽ hơn, sau đó, tu luyện pháp môn tu chân mà Ngụy lão đạo đưa cho.

    Việc cần phải làm nhiều lắm!

    Buổi tối, hắn sửa sang trí nhớ.

    Tâm pháp phái Thượng Thanh, đạo kinh vẫn ở trong đầu mình, kiếp trước hắn có trí nhớ siêu cường, có bổn sự gặp qua là không thể quên được, Ngụy lão đạo trước khi lâm chung truyền cho hắn tu chân tâm pháp, hắn một chữ đều không quên.

    Về phần thời gian nào bắt đầu tu luyện, hắn còn chưa có quyết định, phải đem thân thể cải biến đến trình độ nhất định, mới có thể tu chân.

    Bổn sự của sư phụ đầu tiên Khương Hữu Hà vẫn còn, tuy kiếp trước chưa làm trộm lần nào, nhưng bổn sự ăn trộm có thể nói là đệ nhất đương thời. danh xưng Tặc Vương không phải là chém gió đấy, các loại thủ pháp, tâm pháp, kinh nghiệm đều tích lũy mấy ngàn năm, truyền thừa nhiều đời. Trước kia, tại một số nhiệm vụ đặc thù, hắn đôi khi vẫn dùng đến những kỹ năng này...


    Chiều có thêm 1 hoặc 2 chương nữa nhé !
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)