HOT  FULL  Đô Thị  Sắc Đô Thị Tàng Kiều - (Sắc 18+) - Tam Dương Trư Trư

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư
    Chương 1593: Trang viên!(2)

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Diệp Lăng Phi có dự cảm như vậy, tuy dự cảm vốn là một thứ rất mơ hồ, nhưng Diệp Lăng Phi luôn tin tưởng tuyệt đối vào dự cảm của mình, hắn dự cảm nơi nảy sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới bảo Angel ở bên ngoài chờ, làm như vậy cũng là vì phòng ngừa xảy ra tình huống bất trắc.



    Angel khẽ gật đầu, trong lòng cô hiểu Diệp Lăng Phi lo lắng điều gì, đối với Angel mà nói, ở bên ngoài làm việc, nhất định phải chú ý cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để xảy ra sơ suất, nếu không thì mình sẽ phải bỏ mạng, đây cũng là phong cách làm việc của Angel, suy nghĩ của cô cùng với Diệp Lăng Phi không hẹn mà gặp, hai người đều cho là nên có sự chuẩn bị trước. Angel mang theo súng bên người, cô ở bên lại ngoài, Diệp Lăng Phi quay sang nhìn Tiger, nói:

    - Tiger, chúng ta đi vào đi!

    - Tôi có thể ở bên ngoài không?

    Lúc này, Tiger bỗng nhiên lùi bước, Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Tiger, nói:

    - Tất nhiên là không thể!

    Tiger cười cười, nói:

    - Tôi chỉ đùa một chút mà thôi, sao tôi lại lùi bước cơ chứ, chuyện lần này liên quan đến sự an nguy của con gái tôi, nếu tôi đã tới nơi nay, tất nhiên tôi phải dũng cảm đối mặt thôi, tuy tôi biết tôi lựa chọn như vậy là rất nguy hiểm, nhưng vì con gái của tôi, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!

    Tiger nói cực kỳ hùng hổn, Diệp Lăng Phi tỏ vẻ không thèm để ý đến Tiger, nếu Tiger thật sự có ý nghĩ như vậy thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc này, Tiger nói cái gì cũng chỉ là ngụy biện mà thôi, không đáng để người khác tin tưởng, Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói với Tiger:

    - Những lời này chờ khi nào cứu được Elise ra rồi nói sau!

    Quản gia vẫn đứng ở bên cạnh đó, mặc kệ Diệp Lăng Phi và Tiger nói cái gì, quản gia vẫn không nói một lời nào, mãi cho đến khia Diệp Lăng Phi và Tiger dứt lời, viên quản gia đó mới lên tiếng:

    - Mời hai vị!

    Hắn cất bước đi trước Diệp Lăng Phi cùng Tiger vào bên trong, Diệp Lăng Phi và Tiger đi theo sau lưng viên quản gia vào trong.....................

    Một chiếc Mercesdes-Benz màu bạc chạy nhanh trên đường từ vùng ngoại thành về phía nội thành, trong xe, Johann Vương người mặc một bộ âu phục màu trắng, tay cầm một quyển tạp chí, đang đọc gì đó, ngồi bên cạnh hắn là Trác Văn Quân. Johann Vương vẫn như vậy, rất khó nhìn ra nụ cười trên mặt Johann Vương, ở trong mắt Trác Văn Quân, Johann Vương là một vị thần không thể nào đánh bại, cô đã thấy Johann Vương đả bại những kẻ dám ngang nhiên thách thức quyền uy của Johann Vương, đã thấy Johann Vương khống chế vận mệnh một người như thế nào, nếu không phải cô ta đã tận mắt nhìn thấy cô ta sẽ không tin rằng trên thế giới này còn có một người đáng sợ như vậy tồn tại, sự đáng sợ đó khiến cho Trác Văn Quân nhận thức được sự nhỏ bé của mình.

    Trong lòng cô ta cảm thấy đố kỵ, rốt cuộc Bạch Tình Đình có điểm gì tốt, có thể khiến cho Johann Vương quan tâm như vậy, theo Trác Văn Quân thấy, dường như lâu rồi Johann Vương chưa quan tâm đến ai như bây giờ, Johann Vương thật sự là vì Bạch Tình Đình sao? Trác Văn Quân đã từng hỏi chính mình vấn đề này, chỉ có điều, Trác Văn Quân cũng không có đáp án, cô không biết Johann Vương đang suy nghĩ gì, không biết Johann Vương định làm gì, nhưng Trác Văn Quân lại cực kỳ rõ ràng, so sánh với Bạch Tình Đình, cô ta chẳng là cái gì cả, cô ta chỉ là quân cờ trong tay Johann Vương mà thôi, lúc nào muốn dùng thì dùng, nếu không cần thì sẽ bị ném vào gác xó, cho nên, cô muốn nỗ lực thể hiện để mình không bị vứt bỏ như thế!

    - Bạch Tình Đình đang ở tập đoàn, chúng ta đang đến tòa nhà tập đoàn!

    Trác Văn Quân ghé môi vào bên tai Johann Vương thấp giọng nói,

    - Hiện giờ Bạch Tình Đình đang mang thai, cô...!

    Trác Văn Quân còn chưa nói hết, đã bị Johann Vương ngắt lời:

    - Đường Yên đâu?

    - Đường Yên đi giải quyết việc riêng, đã rời khỏi thành phố Vọng Hải một hai ngày rồi, cụ thể lúc nào trở về em cũng không biết được!

    Trác Văn Quân rụt rè trả lời,

    - Có cần em liên hệ với cô ta không?

    Johann Vương khoát khoát tay, nói:

    - Không cần liên lạc với cô ấy, để cô ấy làm những gì mà mình muốn đi, tôi và cô ấy là bạn chứ không phải là đối thủ, cũng bởi vì cá tính đó của cô ấy nên tôi mới thưởng thức như vậy!

    Lúc nghe Johann Vương nói ra những lời này, Trác Văn Quân đột nhiên khẽ động, từ trước tới giờ, Trác Văn Quân đều không ý thức được một điểm, một người đàn ông chỉ động tình với người phụ nữ khiến anh ta thưởng thức, mà một khi người đàn ông động tình, khi đó thì anh ta chuyện gì cũng có thể làm được, Johann Vương cũng vậy, nếu nói Johann Vương không có cảm tình với Đường Yên thì Johann Vương có tổn hao nhiều tâm tư như vậy làm gì chứ? Trác Văn Quân lại nhìn lại chính mình, dường như là mình không có cá tính, cho nên mới khiến người khác cho rằng cô chỉ là một bình hoa, là một thứ trang trí, cũng không có người để cô ở trong lòng. Trong lòng Trác Văn Quân bỗng nhiên có cảm giác bi thương, trước đây, Trác Văn Quân chưa bao giờ có cảm giác như vậy, hiện giờ những cảm xúc này đều tán phát ra, Trác Văn Quân khẽ thở dài, tiếng thở dài khe khẽ của cô ta bị Johann Vương nghe được, Johann Vương quay sang nhìn Trác Văn Quân, hỏi:

    - Có phải em đang hối hận, em không nên đi theo tôi không?

    Trác Văn Quân ngừng lại thật lâu, giống như là đang cố lấy hết dũng khí vậy, cô ta gật đầu, nói:

    - Có lẽ vì thưởng thức những người phụ nữ có thể mang đến cảm xúc cho anh, mà em chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay anh thôi, em chỉ cảm thán tại sao mình không giữ lại chút bản sắc của mình, bây giờ tất đều đã muộn, em đã không thể thoát ra được nữa rồi, có phải vậy không?

    - Nếu em muốn đi ra ngoài thì có thể đi ra ngoài ngay lập tức!

    Johann Vương để tay lên trên trán Trác Văn Quân, vuốt ve trán Trác Văn Quân, nói:

    - Thật ra cho tới bây giờ em không phát hiện ra năng lượng ẩn dấu bên trong cơ thể mình, sở dĩ em ở lại bên cạnh anh, cũng không phải là vì tôi coi em là quân cờ, mà là vì tôi coi em là trợ thủ đắc lắc, cũng bởi vì có sự hiện hữu của em, tôi mới có thể giải quyết mọi chuyện thuận lợi như vậy, cho nên, với tôi mà nói em hết sức quan trọng!

    - Thật sao?

    Trác Văn Quân nhìn Johann Vương, cô muốn biết rõ, không biết Johann Vương nói có thật không. Johann Vương gật đầu, nói:

    - Tôi không cần phải nói dối em làm gì, tôi đã nói ra những lời từ đáy lòng mình, bây giờ em có thể yên tâm được rồi chứ?

    Trác Văn Quân cắn cắn môi, sau đó gật đầu. Chiếc xe này dừng ở bãi đỗ xe của tập đoàn Xây Dựng Thành Phố, Trác Văn Quân xuống xe trước, Johann Vương cũng đẩy cửa bước xuống. Hắn tới đây, không nói trước với Bạch Tình Đình, lần này tới đây tìm Bạch Tình Đình, hoàn toàn là quyết định của Johann Vương, lúc trước Johann Vương khinh thường không thèm làm như vậy, hắn thích làm thượng đế, thích khiến những người khác tìm đến hắn, cầu xin hắn, nhưng bây giờ hắn buộc phải có chút thay đổi, tuy trong lòng Johann Vương không thích những sự thay đổi đó, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Johann Vương cùng Trác Văn Quân đi vào trong tòa nhà, đi đến chỗ tiếp tân, khi nghe Trác Văn Quân nói muốn gặp Bạch Tình Đình, cô nhân viên lễ tân của công ty rất lễ phép từ chối:

    - Thật xin lỗi, nếu không có hẹn trước thì tổng giám đốc của chúng tôi không thể nào gặp hai vị được!

    - Có hẹn trước đấy!

    Johann Vương đi tới, ánh mắt hắn nhìn cô nhân viên lễ tân, chậm rãi nói:

    - Nếu tôi nói với cô là tổng giám đốc của cô xin tôi tới gặp cô ấy, vậy thì có tính là hẹn trước không?

    - Như vậy thì tất nhiên là được rồi!

    Nhân viên lễ tân bị Johann Vương nhìn như vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút hoảng hốt, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, vội vàng nói:

    - Đó cũng xem như là hẹn trước!

    - Như vậy thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều rồi!

    Johann Vương cười cười, nói:

    - Văn Quân, chúng ta đi!

    Nói xong, hắn cùng với Trác Văn Quân đi về phía thang máy, cử chỉ cực kỳ tự nhiên, thế cho nên mãi đến khi hai người Johann Vương đi khuất một lúc lâu, cô nhân viên lễ tân mới hồi thần, không biết vừa mình bị làm sao nữa, sao lại làm ra chuyện như vậy chứ, giống như là giọng nói và ánh mắt của người đàn ông đó đều như có ma lực, khiến cho cô không thể nào chống cự, chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng, mãi cho đến khi người đàn ông đó đi khuất, cô mới lấy lại tinh thần, cô thở dài một hơi, thật không ngờ trên đời lại có người đáng sợ như vậy!
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư
    Chương 1594: Ngả bài!(1)

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Diệp Lăng Phi và Tiger cùng quản gia đi vào trong, ở trong căn phòng khách rộng lớn có một người đàn ông đang ngồi quay lưng lại với Diệp Lăng Phi, quản gia dừng lại, nói với Diệp Lăng Phi:

    - Đây là chủ nhân nhà chúng tôi!



    Nói xong, hắn quay người rời đi, không hề có một động tác thừa. Diệp Lăng Phi dừng lại, nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía mình, hỏi:

    - Anh là Gordon sao?

    Người đàn ông đó không hề lên tiếng đáp lại, Diệp Lăng Phi nghĩ là âm lượng của mình không đủ lớn, hắn lại lên giọng, hỏi:

    - Anh là Gordon?

    Vẫn không có tiếng đáp lại, Diệp Lăng Phi cất bước đi tới, hắn dừng lại cách người đàn ông đó khoảng chừng một mét, lại hỏi:

    - Anh là Gordon?

    Vẫn không có tiếng trả lời, Diệp Lăng Phi cảm giác có cái gì đó không đúng, hắn bước nhanh tới, khi hắn đến bên ghế, phát hiện ra trước ngực người đàn ông đó có một lỗ máu, máu đã ngừng chảy, thì ra từ lúc Diệp Lăng Phi vào đây hắn chỉ đối diện với một cỗ thi thể, chỉ là cỗ thi thể đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi mà thôi, Diệp Lăng Phi căn bản là không thể biết được chuyện gì. Diệp Lăng Phi vừa quay đầu lại tìm kiếm Tiger, chợt nhận ra Tiger cũng đã biến mất không biết từ lúc nào, Diệp Lăng Phi cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.

    Đột nhiên, Diệp Lăng Phi ý thức được đây là một cái bẫy, một cái bẫy dành cho hắn, lúc này Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm được những chuyện khác, Angel còn ở bên ngoài, hắn phải Angel rời khỏi đây. Về phần thi thể đó rốt cuộc là ai, cùng với việc Tiger đi nơi nào Diệp Lăng Phi không để ý tới, bây giờ trong đầu Diệp Lăng Phi chỉ có một suy nghĩ, mau chóng rời khỏi chỗ này, nơi này là một cái bẫy, Diệp Lăng Phi ý thức được cái bẫy này đặt ra chờ hắn, từ đầu đến cuối chỉ là một cái bẫy, có lẽ Elise cũng không bị bắt cóc, mà cái bẫy này lợi dụng sự quan tâm của mình đối với Elise, chết tiệt, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, Tiger, lần này cho dù ngươi là cha của Elise ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, Diệp Lăng Phi đã hạ quyết tâm, lần này bất luận thế nào cũng sẽ không bỏ qua Tiger! Diệp Lăng Phi lao ra, Angel vẫn còn ở bên ngoài, khi Angel nhìn thấy Diệp Lăng Phi lao ra ngoài, Angel không nhịn được hỏi:

    - Anh làm sao vậy?

    - Là một cái bẫy!

    Diệp Lăng Phi nói,

    - Bên trong có một người chết, bây giờ chúng ta phải rời khỏi chỗ này, những chuyện khác để sau hãy nói!

    Diệp Lăng Phi nói xong dắt tay Angel chạy ra bên ngoài, Angel cũng đã hiểu ra, nếu Diệp Lăng Phi nói nơi này là một cái bẫy thì điều đó có nghĩa từ đầu đến giờ, bọn họ luôn bị người khác nắm mũi dẫn đi, Angel vừa chạy bên cạnh Diệp Lăng Phi vừa nói:

    - Tiger đâu rồi?

    Angel không nhìn thấy Tiger đi ra cùng với Diệp Lăng Phi, cảm thấy rất kỳ quái, theo Angel thấy, đáng lý ra lúc này Tiger phải cùng Diệp Lăng Phi chạy ra ngoài mới phải, nhưng cô lại không nhìn thấy lão già đó đâu.

    - Ông ta biến mất rồi!

    Diệp Lăng Phi nói,

    - Anh vừa mới quay đi một lát, Tiger đã không thấy đâu nữa, anh cũng không biết ông ta đang ở chỗ nào, hiện giờ anh tin rằng nhất định chuyện này có liên quan đến Tiger, lần này Tiger đừng để tìm được, nếu không anh tuyệt đối sẽ không tha cho lão ta đâu, tên khốn chết tiệt!

    Diệp Lăng Phi đã triệt để bị chọc giận, mở miệng chửi Tiger. Angel có thể hiểu được tâm tình của Diệp Lăng Phi lúc này, Diệp Lăng Phi cảm thấy bị Tiger lừa gạt, phải biết rằng, với của Diệp Lăng Phi cá tính, nếu ai dám lừa gạt hắn, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha kẻ đó đâu, lúc trước Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy tình huống có gì đó không bình thường, hoặc có thể nói Diệp Lăng Phi dự cảm như vậy, nhưng Diệp Lăng Phi lại không để ở trong lòng, thế cho nên không có ý thức được nguy hiểm đang ở ngay trước mắt. Mặc kệ nơi này xảy ra chuyện gì, hiện giờ lựa chọn tốt nhất là mau chóng rời khỏi đây, đó là biện pháp tốt nhất mà Diệp Lăng Phi có thể làm hiện giờ, hắn và Angel một đường chạy ra chỗ xe của bọn họ, hiện giờ trong đầu của hắn không có suy nghĩ gì, chỉ muốn làm sao có thể rời khỏi đây thật nhanh.

    Khi bọn họ chạy qua một khúc quanh, chợt nghe thấy tiếng súng, sau đó có tiếng người hô lớn nói:

    - Chúng tôi là cảnh sát, các người đã bị bao vây, lập tức đầu hàng đi!

    Diệp Lăng Phi và Angel dừng lại, ở phía trước xuất hiện chí ít ba bốn mươi viên cảnh sát, Diệp Lăng Phi đã cảm thấy không ổn rồi, thấy nhiều cảnh sát như vậy, Diệp Lăng Phi căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, hắn chỉ biết nếu dừng lại thì tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt đẹp gì, biện pháp tốt nhất là chạy khỏi nơi này. Diệp Lăng Phi lập tức quay người lại, kéo Angel chạy theo hướng khác....................

    Johann Vương xuất hiện tại tòa nhà của tập đoàn, đây là điều mà Bạch Tình Đình không thể ngờ tới, trước kia Bạch Tình Đình và Johann Vương chỉ nói chuyện điện thoại, tất cả đều là Johann Vương chủ động gọi tới, lần trước Bạch Tình Đình nói rất rõ ràng với Johann Vương, cô không muốn Johann Vương trong cuộc sống của cô và Diệp Lăng Phi nữa, không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Johann Vương, tuy là trước đó Bạch Tình Đình và Johann Vương cũng không có quá nhiều quan hệ, hiện giờ, Bạch Tình Đình đã có bầu, càng không hi vọng có bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợ chồng, bởi vậy, khi biết chuyện Johann Vương xuất hiện ở trong tập đoàn, Bạch Tình Đình tỏ ra cực kỳ khó chịu, cô trực tiếp phân phó với thư ký:

    - Bảo bọn họ rời khỏi đây đi!

    Johann Vương cười cười, đối với phản ứng của Bạch Tình Đình, dường như Johann Vương đã sớm có sự chuẩn bị, hắn không tỏ vẻ định đi, mà cười hỏi:

    - Tổng giám đốc Bạch, chẳng lẽ cô không quan tâm đến chồng mình sao?

    Vừa nghe Johann Vương nói như vậy, Bạch Tình Đình lập tức nhìn Johann Vương, hỏi:

    - Anh nói cái gì?

    Johann Vương trực tiếp đi đến chỗ ghế sô-pha trong văn phòng của Bạch Tình Đình, đặt mông ngồi xuống, gác chân phải lên, nhìn Bạch Tình Đình, nói:

    - Tổng giám đốc Bạch, lần này tôi tới tìm cô không phải là muốn dài dòng với cô, mà là vì cứu chồng của cô, nếu cô không quan tâm đến sự an nguy của chồng cô thì coi như tôi chưa nói gì, tôi có thể lập tức đi khỏi đây!

    Bạch Tình Đình nhìn nhìn Johann Vương, trong lòng cô không biết rốt cuộc Johann Vương muốn làm cái gì, nhưng từ trong lời nói của Johann Vương, Bạch Tình Đình lại cảm thấy có lẽ chồng mình đang ở trong tình trạng rất nguy hiểm, đây là giác quan thứ sáu của người vợ. Bạch Tình Đình phất phất tay, bảo nữ thư ký đi ra ngoài, Johann Vương cũng khoát tay với Trác Văn Quân, nói:

    - Em cũng đi ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Bạch Tình Đình!

    Trác Văn Quân và Bạch Tình Đình là bạn học thời đại học, trước kia Bạch Tình Đình rất thân với Trác Văn Quân, nhưng về sau, Bạch Tình Đình lại cho rằng Trác Văn Quân không đáng để kết làm bạn, cũng không liên hệ với Trác Văn Quân nữa, gặp mặt Trác Văn Quân trong trường hợp này, Bạch Tình Đình ngay cả chút mặt mũi cũng không cho Trác Văn Quân, cô cũng chẳng thèm nhìn Trác Văn Quân lấy một lần. Trác Văn Quân chứng kiến phản ứng của Bạch Tình Đình, trong lòng cũng hiểu, rất tự giác lựa chọn đi ra ngoài. Sau khi cửa phòng khép lại, Johann Vương mới cười nói:

    - Bạch Tình Đình, làm một người vợ, cô rất quan tâm đến chồng của mình, với tư cách một người mẹ, cô rất hi vọng gia đình mình hạnh phúc mỹ mãn, những chuyện đó tôi đều có thể hiểu được, tôi tới gặp cô cũng là hi vọng cô có thể sống một cuộc sống hạnh phúc!

    Bạch Tình Đình hừ lạnh nói:

    - Tôi thấy chưa chắc, anh tới tìm tôi chẳng lẽ là vì suy nghĩ cho tôi sao? Nếu đổi lại là trước kia thì có lẽ tôi sẽ tin những lời đó của anh, nhưng bây giờ tôi không bị mấy lời nói của anh lừa gạt nữa đâu! Johann Vương, tôi không cần biết anh có lai lịch như thế nào, anh không cần phải tiếp tục giả mù sa mưa nói những lời này trước mặt tôi nữa, tôi không muốn gặp lại anh!

    - Không thành vấn đề!

    Johann Vương nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn liền cười bảo:

    - Tôi chưa bao giờ để tâm đến việc người khác nói tôi thế nào, bản lĩnh lớn nhất của tôi là thích được nghe những loại chửi rủa đối với mình, nếu là chơi trò chơi, vậy thì khiến trò chơi càng thêm thú vị chút đỉnh! Bạch Tình Đình, tôi muốn biết cô cho rằng tình hình của chồng cô hiện giờ như thế nào?

    - Anh có ý gì, tất nhiên là chồng tôi vẫn ổn rồi!

    Bạch Tình Đình nghe Johann Vương hỏi như vậy, cô nhìn Johann Vương, hừ lạnh nói:

    - Anh đừng tưởng rằng như vậy là có thể phá hỏng tình cảm giữa vợ chồng tôi, làm như vậy chỉ có thể chứng tỏ một điều anh đang quá quẫn trí thôi!

    - Tôi không có ý định phá đám quan hệ giữa cô và chồng cô, tôi chỉ muốn nói cho cô biết rằng, tôi có thể cứu được anh ta!

    Johann Vương nói đến đây, lại rất nở nụ cười nhạt,

    - Cô có nghĩ là lần này chồng cô sang Anh quốc sẽ không thể nào trở về được không?
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư
    Chương 1594: Ngả bài!(2)

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Bạch Tình Đình nghe câu nói đó của Johann Vương liền đứng bật dậy, cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Johann Vương, lúc trước Bạch Tình Đình không suy nghĩ đến vấn đề này, ở trong lòng Bạch Tình Đình, chồng cô là một người đàn ông không gì không làm được, từ trước tới giờ cô không cần phải lo lắng về chồng mình, nhưng hiện giờ, Bạch Tình Đình bỗng nhiên ý thức được chồng của mình cũng chỉ là một người bình thường, cũng không phải là thần tiên, cho dù là thần tiên thì cuungx còn có khắc tinh. Chỉ có điều, Bạch Tình Đình vẫn không muốn tin rằng chồng cô gặp phải nguy hiểm, Bạch Tình Đình càng muốn tin đó chỉ là Johann Vương cố ý làm ra thôi, Bạch Tình Đình trừng mắt nhìn Johann Vương, hừ lạnh nói:



    - Anh cho rằng anh làm như vậy thì có tác dụng sao, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không tin tưởng anh đâu, những lời đó theo tôi thấy chỉ là giả dối mà thôi, anh đang muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa tôi và chồng tôi phải không!

    Sau khi Bạch Tình Đình nói ra những lời này, chợt nghe thấy Johann Vương cười ra tthành tiếng, hắn làm một cái thủ thế gọi điện thoại đối với Bạch Tình Đình, nói:

    - Nếu cô không tin lời tôi thì có thể gọi điện cho chồng cô xem, để xem cô có thể liên lạc được với hắn không, chuyện đi sang Anh lần này là một cái bẫy, một cái bẫy mà tôi thiết kế cho chồng cô. Bạch Tình Đình, tôi tới đây là để bàn với cô xem làm thế nào để cứu chồng cô, chứ không phải là ngồi đây đấu khẩu với cô, tất nhiên, nếu cô khăng khăng cho là như vậy thì tôi cũng không biết phải nói gì, tôi đã bộc lộ quan điểm của mình một cách rất rõ ràng rồi, đó là suy nghĩ của tôi, bây giờ cô có thể làm chuyện mà mình muốn làm rồi...!

    Bạch Tình Đình không đợi Johann Vương nói dứt lời, đã lấy điện thoại di động ra, bấm số máy của Diệp Lăng Phi, nhưng điện thoại lại ở trong tình trạng không có người nghe máy, liên tiếp bốn năm lần, đều là như thế, Bạch Tình Đình thoáng cái ngồi phịch xuống ghế sô-pha, cô lẩm bẩm:

    - Chuyện này không thể nào, không thể nào là như vậy!

    Bạch Tình Đình giống như là đang nhắc nhở chính bản thân mình, cô tự trấn an mình đây chẳng qua chỉ là một lần ngẫu nhiên, ngày bình thường cũng lúc điện thoại ở trong khu vực ngoài vùng phủ sóng, có thể là điện thoại của Diệp Lăng Phi đã hết pin, cũng có thể Diệp Lăng Phi đang ngủ đã tắt điện thoại, có thể Diệp Lăng Phi..., Bạch Tình Đình cố gắng tìm kiếm lý do cho việc Diệp Lăng Phi không nghe điện thoại, cô muốn thuyết phục chính mình, tự nói với mình là điện thoại của Diệp Lăng Phi không nghe máy không phải bởi vì Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện, nhưng Bạch Tình Đình lại hiểu rõ, Diệp Lăng Phi đột nhiên không nghe máy, cũng có thể là đã xảy ra chuyện rồi, nhưng bất kể thế nào, cô cũng không muốn thừa nhận đó là sự thật.

    Johann Vương không nhanh không chậm ngồi ở đó vừa nhìn Bạch Tình Đình, đối với phản ứng của Bạch Tình Đình, Johann Vương cũng đoán ra được, hắn không nói câu gì, để mặc cho Bạch Tình Đình ở đó tự nhủ với bản thân, mãi cho đến khi Bạch Tình Đình ngừng lại, Johann Vương mới lên tiếng:

    - Thật ra thì trong lòng cô hiểu rất rõ, chồng của cô đã xảy ra chuyện, hiện giờ chỉ có tôi mới có thể cứu hắn thôi!

    - Tôi không tin!

    Bạch Tình Đình đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Johann Vương, hừ lạnh nói:

    - Chồng của tôi không làm sao cả, anh ấy không gặp chuyện gì đâu!

    - Xem ra cô thuộc loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Bạch Tình Đình, tôi đề nghị cô sang Anh một chuyến, cô sẽ hiểu cả thôi!

    Johann Vương đứng dậy, hắn ta nhìn Bạch Tình Đình, cười nói:

    - Thật ra tôi đã sớm biết cô sẽ không tin tôi rồi, chỉ là như vậy cũng không sao cả, chỉ cần co oáng Anh quốc tận mắt thấy chồng cô thì cô sẽ hiểu cả thôi!

    - Tôi biết rồi!

    Bạch Tình Đình nói,

    - Johann Vương, anh đừng tưởng rằng anh đã thắng, chồng tôi nhất định sẽ không thua đâu!

    - Dường như đây chỉ là lời động viên bản thân của thôi, với tôi mà nói, nó chả có ý nghĩa gì cả, tôi không quan tâm cô nói gì với tôi. Bạch Tình Đình, tôi sẽ liên hệ lại với cô, tốt nhất đừng quên số điện thoại của tôi, nếu không lời thì chồng của cô sẽ không ra được đâu, hơn nữa còn chết ở Anh quốc, ngẫm lại cũng cảm thấy rất đáng tiếc à!

    Johann Vương đang định rời đi, bỗng nhiên quay lại, nói:

    - Tôi khuyên cô một câu, đừng để chồng cô biết được chúng ta đã nói chuyện gì với nhau, như vậy sẽ chỉ khiến chồng cô càng thêm đau khổ, có những lúc nói dối là cái cớ tốt nhất, sẽ không làm chồng cô phải đau khổ, nếu hắn biết được toàn bộ âm mưu đều là do tôi đặt ra để bẫy hắn, tâm tình của hắn nhất định sẽ cực kỳ không xong, đến lúc đó, bất luận cô làm gì cũng sẽ khiến hắn phải chịu tổn thương nhiều hơn, Bạch Tình Đình, tôi đây là muốn tốt cho cô đấy!

    - Không cần ngươi phải nói, ta biết mình phải làm gì!

    Bạch Tình Đình hừ lạnh nói,

    - Chồng tôi nhất định sẽ không sao đâu, ta sẽ đem cuộc nói chuyện giữa chúng ta hôm nay nói lại với anh ấy, ta muốn để anh ấy biết đây đều là do ngươi đặt bẫy, anh ấy sang bên đó là đã rơi vào bẫy của ngươi!

    - Cô cứ tự nhiên, tôi chỉ nhắc nhở cô như vậy mà thôi!

    Johann Vương cười nói.

    - Johann Vương, thật ra ngươi đã thua, ngươi là kẻ thua mà không dám nhận!

    Bạch Tình Đình đột nhiên nói ra những lời này ở sau lưng Johann Vương, Johann Vương thoáng cái khựng lại, đưa lưng về phía Bạch Tình Đình, chậm rãi nói:

    - Ta không thua, ta vĩnh viễn đều sẽ không thua đâu, lần này, kẻ thua nhất định là hắn, nhất định là hắn!

    Johann Vương quay người lại, nhìn Bạch Tình Đình, ánh mắt Johann Vương lúc nhìn Bạch Tình Đình giống như là tóe lửa vậy.

    - Bạch Tình Đình, ngươi đừng có tưởng bở, ta cho ngươi biết, ta sẽ không thua đâu, ngươi, Diệp Lăng Phi, đều là con cờ của ta, các ngươi phải nghe lời ta đấy!

    Johann Vương kêu lên,

    - Lần này, ta nhất định phải làm cho Diệp Lăng Phi biết rõ, kẻ thua cuộc cuối cùng là hắn!

    Johann Vương nói xong, hắn bỏ ra ngoài. Bạch Tình Đình nhìn Johann Vương rời khỏi phòng làm việc của mình, cô cảm giác toàn thân không còn chút khí lực nào, phảng phất như đã biến mất trong khoảnh khắc đó, Bạch Tình Đình cảm giác toàn thân rất mệt mỏi, giờ phút này cô cũng không biết nên làm gì nữa. Hiện giờ Bạch Tình Đình cần người có khả năng giúp đỡ cô, tất nhiên, cô không thể đem chuyện này nói cho Chu Hân Mính biết, Chu Hân Mính sẽ không giúp đỡ được gì, Johann Vương quá lợi hại, đây là điều mà Bạch Tình Đình lo lắng nhất. Bạch Tình Đình lấy điện thoại di động ra, theo Bạch Tình Đình thấy, mình nhất định phải sang Anh quốc, nhưng trước khi đi Anh quốc, cô muốn tìm sự giúp đỡ, chỉ có Bành Hiểu Lộ là thích hợp nhất, cũng chỉ có Bành Hiểu Lộ mới có thể giúp mình.

    Bạch Tình Đình lập tức gọi điện thoại cho Bành Hiểu Lộ, trong điện thoại, Bạch Tình Đình không nói về việc cô đã gặp Johann Vương, chỉ nói với Bành Hiểu Lộ là cô muốn gặp Bành Hiểu Lộ, hơn nữa còn càng nhanh càng tốt. Bành Hiểu Lộ và Bạch Tình Đình hẹn nhau ở quán cà phê gần tòa nhà tập đoàn, Bạch Tình Đình sắc mặt rất khó coi, bất cứ ai gặp chuyện như vậy cũng sẽ cảm thấy nặng nề, Bạch Tình Đình vẫn lo lắng về những điều mà Johann Vương nói, trong lúc đợi Bành Hiểu Lộ đến quán cà phê, cô không ngừng gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, nhưng mãi mà vẫn không liên lạc được, cuối cùng, nhưng đầu dây bên kia đã tắt điện thoại rồi, Bạch Tình Đình không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện gì ở Anh quốc, nhưng vấn đề bây giờ là cô không thể nào liên hệ với Diệp Lăng Phi được, sự lo lắng trong lòng Bạch Tình Đình càng ngày càng tăng.

    Bành Hiểu Lộ vừa mới nhìn thấy Bạch Tình Đình trong lòng đã thầm kêu không ổn, hai ngày này tâm thần của cô luôn bất an, cứ cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó, chỉ là cô lại không biết rốt cuộc là chuyện gì, hôm nay khi nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình gọi tới, Bành Hiểu Lộ cảm thấy như đá đè trong ngực, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là vì chuyện Diệp Lăng Phi? Bành Hiểu Lộ vừa nảy ra suy nghĩ như vậy, cô cảm thấy cực kỳ bất an, vừa thấy bộ dạng của Bạch Tình Đình, cảm giác chẳng lành trong lòng Bành Hiểu Lộ càng mãnh liệt, Bành Hiểu Lộ vội vàng nói:

    - Tình Đình, có phải là Diệp Lăng Phi đã xảy ra chuyện không, nếu có thì nhất định phải nói với mình!

    Lúc này không phải là lúc để giấu diếm nữa, mối quan hệ giữa Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi Bạch Tình Đình đã biết từ lâu, Bành Hiểu Lộ cũng không cần phải giấu diếm gì ở trước mặt Bạch Tình Đình nữa, cứ như vậy mà hỏi về chuyện này, Bạch Tình Đình cũng không muốn giấu diếm, sau khi nghe Bành Hiểu Lộ hỏi như vậy, Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, nói:

    - Quả là như vậy, hiện giờ trong lòng mình đang rất lo lắng ông xã xảy ra chuyện ở Anh quốc, Hiểu Lộ, mình hi vọng cậu có thể cho mình một lời khuyên, rốt cuộc thì mình phải làm gì?

    Bộ dạng của Bạch Tình Đình cực kỳ buồn bã, Bành Hiểu Lộ thấy Bạch Tình Đình như vậy, cô có thể đoán được chuyện này rất khó giải quyết!
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư
    Chương 1595: Tử tù!(1)

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Sắc mặt Bạch Tình Đình rất khó coi, Bành Hiểu Lộ trông bộ dạng đó của Bạch Tình Đình, trái lại có chút bận tâm.

    - Tình Đình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



    Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Bạch Tình Đình, cô liền đem băn khoăn trong lòng ra hỏi, Bạch Tình Đình nhìn Bành Hiểu Lộ, chậm rãi nói:

    - Có thể ông xã đã xảy ra chuyện ở Anh!

    Bạch Tình Đình vừa nói ra câu này, khiến cho Bành Hiểu Lộ sợ hãi kêu lên một tiếng, từ trước khi đến đây Bành Hiểu Lộ cũng cảm thấy tâm thần bất an, lo lắng Diệp Lăng Phi gặp chuyện bất trắc, nhưng không ngờ quả thật là như vậy, từ dáng vẻ và giọng điệu của Bạch Tình Đình cô cảm thấy Bạch Tình Đình không hề nói giỡn với mình, điều đó khiến cho Bành Hiểu Lộ cảm thấy rất lo lắng, vội vàng hỏi:

    - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    - Chuyện này cụ thể thế nào mình cũng không rõ lắm, hôm nay Johnan Vương đến tìm mình, hắn nói với mình chuyện đến Anh lần này là một cái bẫy, bây giờ mình không liên hệ được với ông xã nừa rồi! Hiểu Lộ, mình không biết phải làm gì nữa, bây giờ mình muốn sang Anh để gặp anh ấy, nhưng lại sợ mình vội vàng qua đó sẽ mang thêm phiền toái cho anh ấy, theo cậu thì rốt cuộc mình phải làm sao bây giờ?

    Bạch Tình Đình có vẻ như đang mất phương hướng không biết phải làm sao, lúc nói chuyện cô nhìn Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ nghe Bạch Tình Đình nói Diệp Lăng Phi có thể đang gặp nguy hiểm ở Anh quốc, cô lập tức đứng dậy, nói:

    - Tình Đình, bây giờ cậu còn do dự gì nữa, chúng ta lập tức đến Anh đi!

    Diệp Lăng Phi và Angel đều ý thức được đây là một cái bẫy, ít nhất bọn họ thấy, cảnh sát đến đây một cách quá trùng hợp, thế cho nên rất khó để cho người ta tin rằng đây là sự thật. Phía trước không thể chạy được nữa rồi, cảnh sát đã chặn chỗ đó, Diệp Lăng Phi chỉ có thể kéo tay Angel chạy ra đằng sau, hy vọng có thể tìm được đường ra ở đó, nhưng đáng tiếc là chỗ đó cũng đã bị phong tỏa,, đã sớm có cảnh sát phục ở đây, bốn phương tám hướng đều là cảnh sát, Diệp Lăng Phi và Angel hai người giống như là ba ba trong rọ, căn bản là không thể trốn thoát được. Đến lúc này, Angel cuối cùng cũng không nhịn được nữa cất tiếng chửi “mẹ nó”, Diệp Lăng Phi và Angel đều biết đây là một cái bẫy, là một cái bẫy nhằm vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Angel, nói với vẻ áy náy:

    - Thất xin lỗi, tất cả chuyện này đều vì anh, nếu không phải vì anh thì em cũng không bị liên lụy vào chuyện này!

    Angel tỏ vẻ không quan tâm, nói:

    - Có gì đâu cơ chứ, em cũng không phải cô nàng tử tế gì, có nơi nào mà chưa từng đi, em thường xuyên đến sở cảnh sát Anh quốc, lần này cũng tốt, em muốn xem xem lần này rốt cuộc bọn chúng muốn giở trò gì!

    Sự thật, Diệp Lăng Phi và Angel không bị đưa vào cục cảnh sát London mà bị dẫn tới một tòa nhà được canh phòng nghiêm ngặt, trong đó giam giữ toàn các nhân vật phạm tội mà nước Anh cho rằng cực kỳ nguy hiểm, hai người Diệp Lăng Phi và Angel bị đưa vào đây, kể từ lúc đó, không có ai đến thẩm vấn Diệp Lăng Phi vả Angel, dường như là đã lãng quên hai người vậy.

    Giờ phút này rốt cuộc Diệp Lăng Phi bắt đầu cân nhắc tất cả mọi chuyện, theo Diệp Lăng Phi thấy, kỳ thật chuyện này từ lúc mới bắt đầu đã có sơ hở rất lớn, chỉ là lúc đó hắn không ý thức được điểm đó, còn tưởng là Tiger sợ hãi chứ, bây giờ nghĩ lại, cảm giác mình quá ngốc, mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi, Tiger tới thành phố Vọng Hải để lừa hắn tới Anh quốc, nếu ở thành phố Vọng Hải thì cho dù Tiger có mưu mô quỷ quyệt thế nào cũng không làm gì được Diệp Lăng Phi, thành phố Vọng là sào huyệt của Diệp Lăng Phi, ở đó, lời nói của Diệp Lăng Phi rất có trọng lượng, cũng chính bởi vậy, Tiger mới muốn dụ Diệp Lăng Phi đến London, mặc dù trước kia Diệp Lăng Phi đã sống rất lâu ở Anh quốc, hơn nữa một số chính khách ở nước Anh có quan hệ khá thân thiết với Diệp Lăng Phi, nhưng những người đó cũng không thể trở thành ô dù cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đã ý thức được chuyện lần này không ổn, nói cách khác có người đứng đằng sau hãm hại mình, là Tiger sao?

    Diệp Lăng Phi lập tức nghĩ tới Tiger, chỉ có điều, theo Diệp Lăng Phi thấy, Tiger căn bản không có lý do để hãm hại mình, phải biết rằng muốn hãm hại mình phải mạo hiểm cực lớn, Tiger là một gã thương nhân khôn khéo, nếu như không có lợi ích cực lớn, ông ta sẽ không mạo hiểm như vậy đâu, nói cách khác, còn có người ở sau lưng bày ra tất cả chuyện này, chỉ là rốt cuộc người đó là ai? Diệp Lăng Phi cố gắng suy nghĩ những chuyện này, hắn không thể tưởng tượng được rốt cuộc là ai đã làm chuyện này, những kẻ muốn làm như vậy với hắn có lẽ không ít, nhưng Diệp Lăng Phi lại không nghĩ ra rốt cuộc là ai đã hãm hại hắn?

    Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Lăng Phi hiện ra một bóng người, nếu là hắn thì trái lại là có khả năng đấy, hắn có thể làm rất nhiều chuyện, kể cả hãm hại mình, phải biết rằng, hắn có đầy đủ lý do để hãm hại. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới người này, trong lòng ngầm bực bội, theo Diệp Lăng Phi thấy, người này là đối thủ khó đối phó nhất mà hắn gặp từ trước tới giờ, nếu không phải đến vạn bất đắc dĩ, Diệp Lăng Phi không muốn công khai khiêu chiến với hắn, như vậy thì hậu quả quá lớn, mà Diệp Lăng Phi lại không muốn trả giá lớn như vậy, hắn muốn sống hạnh phúc với gia đình mình, đây là mong ước lớn nhất của Diệp Lăng Phi, nhưng có những lúc, hắn lại bị buộc phải làm những chuyện mà mình không muốn, trong đó bao gồm cả việc đối mặt quyết đấu với người đàn ông đó. Lúc trước Diệp Lăng Phi đã làm như vậy ở thành phố Vọng Hải, theo Diệp Lăng Phi thấy, hắn đã giành được thắng lợi, nhưng bây giờ xem ra cuộc tỷ thí này vẫn chưa kết thúc. Trong lúc Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ những chuyện đó, bên ngoài có tiếng bước chân, leng keng, cánh cửa sắt mở ra, hai gã cảnh vệ từ bên ngoài đi vào.

    - Đi theo chúng tôi!

    Hai gã cảnh vệ mặt không biểu tình, từ sau khi Diệp Lăng Phi bị nhốt ở chỗ này, hắn chưa bao giờ thấy những người cảnh vệ này cười, dường như những cảnh vệ này căn bản không biết thế nào là cười, lúc nào cũng chỉ một vẻ mặt cứng ngắc như vậy. Diệp Lăng Phi nghĩ tới một nơi, tử tù, nghe nói là một trại giam bí mật mà nước Anh dựng lên, trong đó toàn giam giữ những trọng phạm, trong đó phần lớn những người đi vào tử tù này thì không đi ra được nữa, chẳng lẽ nơi này chính là tử tù? Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, trong lòng hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm bất hảo, có lẽ lúc trước Johnan Vương không định để mình còn sống trở về, kể từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn luôn bị Johnan Vương thao túng, Johnan Vương đã sớm đoán được mình sẽ sang Anh, hơn nữa sẽ đi gặp Gordon, bây giờ xem ra có lẽ Gordon không nói chuyện điện thoại với hắn, trong thời khắc đó, trong đầu Diệp Lăng Phi hiện lên rất nhiều suy nghĩ, mà những suy nghĩ đó đều có liên quan đến Johnan Vương, trong lòng Diệp Lăng Phi không nhịn được muốn cười, thật không ngờ đến cuối cùng vẫn có liên quan đến Johnan Vương, xem ra, Johnan Vương vẫn là oan gia của hắn!

    Đi theo cảnh vệ vào trong một căn phòng khác, lúc Diệp Lăng Phi đi vào, đã có hai người đàn ông mặc âu phục ngồi ở đó, bộ dạng của bọn họ khiến cho Diệp Lăng Phi nghĩ tới những đặc công trong phim “Ma trận”, bộ dạng quả thật là quá giống nhau, Diệp Lăng Phi thậm chí còn suy đoán không biết trước kia có phải đạo diễn muốn tìm hình tượng cho nhân vật trong phim đã tìm đến hai gã đặc công này.

    - Satan!

    Người đàn ông đầu hói đứng dậy, đưa tay ra, nói:

    - Tôi là Brown!

    Diệp Lăng Phi không phản ứng đến người đàn ông tự xưng là Brown đó, theo Diệp Lăng Phi thấy, người đàn ông này tìm tới mình, điều đó chứng tỏ mình có giá trị lợi dụng, bây giờ hắn phải cố gắng giữ tỉnh táo, lấy tĩnh chế động, xem xem hai người đàn ông này định làm gì, cái gọi là biết mình biết người, mới có thể trăm trận bất bại. Diệp Lăng Phi đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Brown, gác chân lên. Brown cũng không tức giận, hoặc có thể nói Brown đã sớm đoán Diệp Lăng Phi sẽ làm như vậy, hắn đi một bước về phía Diệp Lăng Phi, lấy thuốc lá ra, đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không khách khí, sau khi nhận lấy điếu thuốc, đưa lên miệng, Brown lại lấy bật lửa ra, châm lửa cho Diệp Lăng Phi, hắn lui về phía sau, quay lại chỗ ngồi của mình.
     
    harryhuy1 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đô Thị Tàng Kiều
    Tác giả: Tam Dương Trư Trư
    Chương 1595: Tử tù!(2)

    Nhóm dịch: Tepga
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Diệp Lăng Phi hút một hơi thuốc, cầm điếu thuốc lá trên tay, đến lúc này, Brown mới lên tiếng:

    - Satan, chúng tôi là đặc công nước Anh, lần này nhận lệnh điều tra vụ án Gordon bị sát hại, thẳng thắn mà nói nhé, vụ án này không liên quan nhiều lắm đến chúng tôi, chúng tôi cũng không muốn phụ trách vụ án này, nhưng mà nạn nhân của vụ án Gordon là quý tộc, hơn nữa còn là quan chức trong chính phủ, thân phận anh ta rất đặc thù, hiện giờ tin tức Gordon chết còn chưa lộ ra ngoài. Satan, thân phận của anh rất đặc thù, cho nên, chúng tôi muốn song phương giải quyết chuyện này một cách êm thấm, nếu anh chịu nhận tội thì chúng tôi sẽ xem xét đặc xá cho anh, như vậy anh có thể dùng một phương pháp bí mật để sống một cuộc sống mới!




    Diệp Lăng Phi nghe Brown nói như vậy, hắn bỗng nhiên bật cười, hắn đang hút thuốc, lại đột nhiên bật cười, khiến cho Diệp Lăng Phi bị sặc thuốc, Diệp Lăng Phi vỗ vỗ ngực vài cái, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn, Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc trong tay xuống đất, lấy chân dụi tắt, hắn nhìn hai gã đặc công đang ngồi đối diện với mình, cười nói:

    - Tôi nghĩ tôi sẽ khiến các anh phải thất vọng rồi, tôi không có ý định nhận tội, bởi vì tôi không làm gì cả, tôi tin là hai vị nhất định hiểu rất rõ chuyện này, bởi vì lúc tôi đến, Gordon đã bị giết rồi!

    Brown không nói gì, hắn chỉ nhìn Diệp Lăng Phi, trái lại tên đặc công đi cùng Brown đột nhiên lên tiếng:

    - Chống chế không có tác dụng gì đâu, căn cứ vào những chứng cớ mà chúng tôi nắm được hiện giờ, Gordon là do anh giết, chúng tôi đã phát hiện ra dấu chân của anh tại hiện trường...!

    Khám nghiệm pháp y đối với Diệp Lăng Phi mà nói cũng không phải chuyện xa lạ gì, trước kia Diệp Lăng Phi cũng đã tiếp xúc với pháp y, chỉ có điều, Diệp Lăng Phi cũng không có hứng thú với pháp y, khám nghiệm pháp, chỉ cần có người muốn anh nhận tội thì kết quả pháp y sẽ xuất hiện trước mặt anh, khiến anh phải nhận tội, đối với Diệp Lăng Phi mà nói, loại chuyện này quá quen thuộc, đã sớm không cảm thấy có gì bất ngờ, hiển nhiên, đối phương muốn hãm hại mình, ở hiện trường nhất định có chứng cớ bất lợi với mình, điểm ấy không cần phải suy nghĩ nữa. Diệp Lăng Phi trực tiếp ngắt lời hắn, nói chen vào:

    - Không cần phải nói những thứ này với tôi, tôi hiểu rõ cái thứ khám nghiệm pháp y mà anh nói tới là cái gì, tôi tự biết mình đã làm cái gì, còn bây giờ ấy à, nên nói thẳng vào các vấn đề có tính thực tiễn thì hơn, các anh bận, mà tôi cũng bận, tôi không có thời gian cùng để ngồi đây nói chuyện phiếm với hai người đâu!

    Brown cười cười, hắn khoát khoát tay với người đàn ông còn lại, ý bảo người đàn ông đó đi ra ngoài. Người đàn ông đó đứng dậy, nhìn nhìn Diệp Lăng Phi, không nói không rằng rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Brown đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hắn nở nụ cười, đột nhiên đấm vào ngực Diệp Lăng Phi một cái, Diệp Lăng Phi ngã về phía sau, Brown lại đỡ lấy Diệp Lăng Phi, Brown vẫn tươi cười như không có chuyện gì xảy ra, hắn nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:

    - Bây giờ ngươi biết cũng chưa muộn, được thôi, chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa, ta thừa nhận tất cả chuyện này đều là một cái bẫy, chính là có người muốn dụ ngươi vào bẫy này, nhưng những chuyện đó không liên quan gì ở đây cả! Bọn ta chỉ muốn ngươi thừa nhận là đủ rồi, còn ngươi ấy à, ngoan ngoãn thừa nhận đi, nếu không thì đừng hòng rời khỏi chỗ này!

    Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:

    - Chẳng lẽ ta thừa nhận thì có thể rời khỏi đây sao, ngươi quá xem thường ta rồi, ta không tin các ngươi lại có lòng tốt thả ta, nhất là ngươi, ngươi biết bối cảnh của ta, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ta, ngươi lo lắng ta sẽ tìm ngươi gây chuyện, có đúng vậy không?

    Brown cười cười, hắn lùi về phía sau một bước, đảo mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

    - Satan, ngươi quả là rất thông minh đấy, đã nói đến nước này rồi, chúng ta không cần phải tiếp tục vòng vo với nhau làm gì nữa, chuyện này đúng như ngươi nói, quả thực bọn ta không có ý định để ngươi rời đi! Satan, bất kể Gordon có phải do ngươi giết không, ngươi bị bắt bởi vì việc buôn lậu vũ khí, đó mới là nguyên nhân chính, về phần Gordon, chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi, từ trước tới giờ chúng ta không cho rằng một gã quý tộc xuống dốc có gì quan trọng cả!

    Brown vừa nói xong, chỉ thấy Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, nói:

    - Brown, ngươi lại giấu diếm ta rồi, nếu ngươi đã nói như vậy, chúng ta nói trực tiếp ra thì tốt hơn, sở dĩ Gordon chết, bởi vì có người muốn đổ oan cho ta, mà ta chỉ là một kẻ chịu tội thay mà thôi, những chuyện này chỉ là thứ yếu mà thôi, vừa rồi ngươi mới nhắc tới chuyện buôn lậu vũ khí, phải biết rằng ta đã sớm không còn làm việc này nữa rồi, xem ra ngươi hẳn là thủ hạ của những người khác, nói thí dụ như Johnan Vương, hoặc có thể nói là tổ chức Lam Quang, có đúng vậy không?

    Brown không phủ nhận, hắn cười nói:

    - Chẳng lẽ chuyện đó thì có vấn đề gì sao, người ta ai cũng muốn tìm chỗ dựa ổn thỏa nhất cho mình, ta cũng vậy, tổ chức Lam Quang chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi, có phải là thật hay không, chẳng ai biết được, chỉ có những người ở trong tổ chức đó mới biết được mà thôi, còn tôi ấy à, tôi chỉ biết chấp hành theo mệnh lệnh thôi, như vậy là đủ rồi, về phần những chuyện khác, ta căn bản không quan tâm! Satan, ta nhận mệnh lệnh bắt ngươi, chỉ có điều, ngươi đã đến nơi này thì có nghĩa là không còn cơ hội nào để ra ngoài đâu, có biết nơi này là chốn nào không, tử tù, đã vào đến chỗ này, đã đến nơi này thì trở thành tử tù rồi, tuy bây giờ ngươi còn chưa phải là tử tù, nhưng rất nhanh thôi, ngươi sẽ trở thành tử tù đấy!

    - Ta thì lại thấy chưa chắc!

    Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói,

    - Ngươi căn bản là không biết nội tình, có một số việc chỉ là trò chơi, thắng thua thế nào hai bên đều phải trả giá, còn ta ấy à, bây giờ còn chưa phải kẻ thua đâu. Brown, chúng ta cứ thể chờ xem, ta tin là ta sẽ gặp ngươi ở bên ngoài đấy!

    Brown cười nhạt, đối với câu nói đó của Diệp Lăng Phi, Brown căn bản không tin, hắn đưa tay ra, nắm lấy cằm Diệp Lăng Phi, nói:

    - Satan, ngươi đừng nên đem những lời đó ra uy hiếp ta, lần này ngươi sẽ không ra được đâu, đừng có hòng!

    - Nghĩ cũng không được sao?

    Diệp Lăng Phi nghe Brown nói như vậy, hắn cười bảo:

    - Như ngươi đã nói đấy, nếu ta đã không ra được rồi, chẳng lẽ còn không cho ta suy nghĩ, chuyện đó chẳng phải là không thú vị sao?

    Brown nói:

    - Satan, bất kể nói như thế nào, ngươi đừng hòng thoát được khỏi đây!

    Diệp Lăng Phi cười mà không nói, chỉ nhìn Brown..................

    Bạch Tình Đình cùng Bành Hiểu Lộ hai người đến London, Bạch Tình Đình liên hệ với Elise, lần này Diệp Lăng Phi đến London cũng là vì Elise bị bắt cóc, hiện giờ đã rõ ràng đây là một cái bẫy, nói như vậy, có lẽ là Elise không bị bắt cóc, Bạch Tình Đình muốn tìm Elise để làm rõ, xem xem rốt cuộc xảy ra sai lầm ở chỗ nào. Nhưng muốn tìm được Elise lại không dễ dàng, phương thức liên lạc của Elise đã thay đổi, Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ cũng tìm không được Elise ở London, Bành Hiểu Lộ nhờ đại sứ quán Trung Quốc ra mặt, muốn tìm xem rốt cuộc Diệp Lăng Phi bị giam giữ ở trong sở cảnh sát nào.

    Nhưng kết quả lại khiến cho người ta bất ngờ, Diệp Lăng Phi không hề bị bắt, ít nhất là từ tin tức của đại sứ quán thì không có tung tích Diệp Lăng Phi ở trong bất kỳ sở cảnh sát nào. Điều đó khiến cho Bành Hiểu Lộ và Bạch Tình Đình cảm thấy có chút uể oải, hiện giờ đã không liên lạc được với Diệp Lăng Phi, điều đó có nghĩa Diệp Lăng Phi quả thực đã xảy ra chuyện, nhưng mặt khác, Diệp Lăng Phi lại không ở trong cục cảnh sát, chẳng lẽ.... Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ không biết phải tiếp tục thế nào, trong lúc hai người đang chờ tin tức, Chu Hân Mính gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, ở trong điện thoại, Chu Hân Mính nói với Bạch Tình Đình là Elise đang tìm cô.

    - Cậu nói cái gì, là Elise muốn tìm mình?

    Mấy ngày nay Bạch Tình Đình đang tìm kiếm Elise, nhưng một mực không tìm được Elise, bây giờ nghe Chu Hân Mính nói Elise chủ động muốn liên lạc với cô, điều này sao có thể khiến Bạch Tình Đình không mừng rỡ cho được, theo Bạch Tình Đình thấy, Elise là mấu chốt, chỉ cần tìm được Elise, như vậy thì dễ giải quyết rồi, ít nhất có thể làm rõ mọi chuyện. Điều mà Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ buồn rầu nhất bây giờ là không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Diệp Lăng Phi giống như là biến mất vào trong hư không vậy, cũng không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi đang ở chỗ nào, bây giờ nghe nói Elise tìm mình, sự vui sướng của Bạch Tình Đình bộc lộ ngay trong giọng điệu, cô lập tức nói:

    - Hân Mính, cậu đưa phương thức liên lạc của cô ấy cho mình, bây giờ mình muốn liên hệ với cô ấy ngay lập tức!

    Chu Hân Mính giao phương thức liên lạc của Elise cho Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình lập tức gọi điện thoại cho Elise.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)