[Đô Thị] Luân Hồi - Hải Đồng (New: C92)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Diệt Hồng Trần, 20/4/13.

  1. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Chương 102 (a): I’m back! (1)


    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan





    Chương 102 (a): I’m back! (1)


    Nguồn: Vipvanda



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Cuối cùng đến ngày khai giảng của Tiểu Thần Hi, trạng nguyên của kỳ thi đại học toàn quốc có thể lựa chọn trường đại học Bắc Kinh, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua trường đại học Bắc Kinh. Nguyên nhân mọi người đều biết, trường đại học Bắc Kinh năm nay chiêu sinh càng cẩn thận hơn, trạng nguyên đại học năm nay lựa chọn đại học Bắc Đại, nói ra cũng là có thể diện.

    Tiểu Thần Hi đến trường, đây là chuyện lớn của cả nhà, từ sáng Dương Chi đã mua đồ ăn chuẩn bị cho ngày hôm nay Tiểu Thần Hi đi học, từ đồ ăn đồ uống đến quần áo mặc, những gì mà một người mẹ có thể làm cho đứa con của mình thì Dương Chi nhất định sẽ phải làm cho Tiểu Thần Hi. Ngày nhập trường, chiếc xe việt dã Cherokee rộng rãi cũng không thể chứa nổi số đồ đó, cuối cùng đành phải bỏ lại nhiều.

    Tất cả đều như ở kiếp trước, báo danh, nhận đồ dung fhangf ngày, chia ký túc xá, nộp học phí, điểm không giống là xuất phát từ nhà trường không biết suy nghĩ gì, phân cho phòng của Tiểu Thần Hi đến ký túc của lưu học sinh.

    Lúc tạm biệt, Dương Chi nước mắt dạt dào, hôm qua bọn trẻ còn ở trước mặt mình, chớp mắt nửa năm không được gặp bọn chúng.

    - Mẹ, mẹ đừng như thế.

    Trương Lam khuyên giải:

    - Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, trong lòng chị cũng sẽ không chịu nổi, hơn nữa không phỉa là cuối năm nghỉ chị sẽ về sao, tính ra chỉ có bốn tháng thôi, sau này chị sẽ gọi điện thoại thường xuyên cho mẹ.

    - Đúng thế.

    Tiểu Thần Hi mắt đỏ lên, những giọt nước mắt rơi xuống liên tục, ngẩng đầu lên Tiểu Thần Hi cố gắng để ngăn những giọt nước mắt, không để cho nước mắt rơi xuống dưới: đúng là mẹ của mình, cho dù không phải là mẹ đẻ nhưng đây thực sự là người tốt nhất trên thế giới này.

    - Mẹ đừng khóc nữa.

    Tiểu Thần Hi cầm tay Dương Chi.

    - Con sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ, con sẽ nghe lời mẹ chăm chỉ học tập.

    Nói rồi những điều trong lòng không thể chịu nổi, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào, cuối cùng không nhịn được nữa, nhưng giọt nước mắt thi nhau rơi chơi như hạt chân trâu.

    Dương Chi run run lắp bắp, nói không nên lời, hai mẹ con ôm nhau cùng khóc.

    Mắt Trương Lam đỏ lên, không chịu được thầm mắng một câu: mình sẽ không khóc, sao mình lại khóc chứ, ở trong phòng nhắm mắt lại.

    Nghĩ lại mình và Tiểu Thần Hi đã trải qua nhiều chuyện: nha đầu đáng thương này lúc bị mình triệu hồi ra vô cùng sợ hãi, cùng nhau làm chuyện xấu, cùng nhau leo núi vui vẻ, cùng nhau chọc phá người khác, âm thầm giúp đỡ mình từ phía sau với ánh mắt dịu dàng. Trương Lam trong lòng không khỏi hoảng hốt: Tiểu Thần Hi vẫn luôn ở bên cạnh mình,không, là chị mình, người bên cạnh mình sắp phỉa đi rồi? Thực sự là sắp phải đi rồi.

    - Mẹ, con… truyện được lấy từ website tung hoanh

    Tiểu Thần Hi an ủi mẹ mình đang buồn, bất đắc dĩ không biết nói gì, chỉ biết ôm mẹ, hai mẹ con lại khóc.

    - Cái căn nhà tồi tàn này.

    Ánh mắt Trương Tông Quân đỏ lên.

    - Mẹ nó, còn nói là phòng của lưu học sinh, trong phòng ngột muốn chết, cha đi ra ngoài hút điếu thuốc.

    Nói rồi quay ra chỗ khác, len lén lau nước mắt đi ra ngoài.

    - Sự tạm biệt đáng ghét này.

    Trương Lam mắng thầm trong lòng: ta thề sau này sẽ không để tình huống này xảy ra trước mắt, trong lòng giống như bị một vết dao cắt, thực sự là không dễ chịu chút nào.

    Sáng sớm tỉnh dậy, Trương Lam theo thói quen lục lọi một chút, mơ màng muốn tìm kiếm thân thể quen thuộc bên cạnh, sờ đi sờ lại một hồi không thấy, nha đầu đó rơi xuống đất rồi? Trương Lam trong miệng lẩm bẩm.

    Mơ mơ màng màng sờ cái giường, thình lình rơi cái rầm xuống, Trương Lam cuối cùng tỉnh táo lại, thì ra Tiểu Thần Hi đã đi mười ngày rồi.

    Không có Tiểu Thần Hi làm bạn những ngày này, Trương Lam bỗng phát hiện mình không quen được: không có Tiểu Thần Hi luôn luôn bên cạnh những khi mình cần thiết, cuộc sống hình như rối loạn toàn bộ, tất cả không biết phải làm như thế nào, thường thường gọi mấy tiếng không có người trả lời, Trương Lam bất giác giật mình, thì ra cái bóng ở bên cạnh mình đã không còn bên mình nữa.

    Ngồi trên giường, Trương Lam ôm cái chăn ngồi đờ đẫn, Trương Lam cuối cùng quyết định tìm cái gì đó để ăn.

    Sau khi Tiểu Thần Hi lên trường, Trương Lam vẫn sống ở thị trấn, cũng không về nhà cũ, không có nguyên nhân gì khác, chỉ là bởi vì ở đây có thể có một chút gì đó với cuộc sống của Tiểu Thần Hi. Chỉ tới khi mất đi rồi mới biết phải quý trọng, không nhớ câu nói này là do ai nói, nhưng hiện tại Trương Lam nhận ra không phải mình cũng như thế sao, cho tới nay Tiểu Thần Hi đều tận tâm cố gắng chăm sóc mình, mình chỉ hưởng thụ nó như một điều đương nhiên, chưa từng làm cho Tiểu Thần Hi một việc gì cả, khoảng thời gian hai người bên nhau thật vui vẻ, bây giờ nghĩ lại thực sự là rất hỗn loạn.

    Bây giờ mới biết rằng mình là một kẻ xấu tính. Trương Lam tự giễu mình: có một câu nói như thế này, nếu như một người cứ nhớ những chuyện đã qua vậy thì hẳn rằng người đó đã già rồi. Ta đã già rồi sao? Một đứa trẻ sáu tuổi.

    Mẹ không biết vì sao Trương Lam lại tình nguyện một mình ở lại căn phòng buồn tẻ đó mà không quay trở về, nhưng cũng nói mấy lần rồi cũng bỏ qua. Trương Lam thấy rất có lỗi với mẹ: con gái không ở bên cạnh, mình là đứa con trai thì càng nên làm những chuyện mà con trai nên làm, ít ra cũng phải nhìn bản thân, mẹ sẽ phải nhớ cả hai đứa con sao? Mình nên quay về thăm mẹ. Bây giờ mới phát hiện ra mình là một kẻ bất hiếu. May mà còn hiểu được từ trước tới nay mình đều cho rằng mình hiểu chuyện khiến cha mẹ yên tâm, thực ra mình là người khiến cha mẹ không yên tâm nhất, có thể để cho một đứa trẻ sáu tuổi ở lại một mình trong căn phòng hiu quạnh như thế, Trương Lam khẳng định rằng buổi tối nhất định mẹ sẽ lo lắng cho mình mà không ngủ được, bởi vì tình yêu đối với con trai mà chỉ có thể để những suy nghĩ đó của mình trong lòng mà thôi.

    Hôm nay, ngay bây giờ sẽ trở về thăm cha mẹ, mục tiêu của mình không phải là để cho mọi người trong gia đình được sống vui vẻ cùng nhau sao, sao mình có thể bỏ quên đi mục tiêu ban đầu của mình được.

    Đi ra ngoài mua thứ gì chuẩn bị mang về, mặc dù trong nhà cũng không thiếu gì nhưng đây là một chút tấm lòng mà mình có thể làm cho cha mẹ, thể hiện tấm lòng của mình, chỉ cần bọn họ biết mình luôn nhớ tới bọn họ là được rồi.

    Đặt toàn bộ những thứ đó chắc chắn vào phía sau xe máy, chiếc xe này là do Elyse mang từ nước Mỹ về, biết Trương Lam đi xe hai bánh Trương Tông Quân và Tiểu Thần Hi không hề yên tâm, vì thế bèn mua cho hắn một chiếc xe bốn bánh loại nhỏ, khả năng chạy của xe không tồi, 250CC, bốn bánh xe cũng rất ổn định, Trương Tông Quân và Dương Chi cũng yên trí để cho Trương Lam lái xe.

    Xe có hơi nặng, Trương Lam ngồi ở trên cố gắng để lái xe, cũng may thân xe ổn định, nếu không Trương Lam không thể lái nổi.

    Nghe thấy bên ngoài có tiếng xe oto bốn bánh, con hổ trong vườn kêu lên, vừa kêu vừa chạy ra bắt tay Trương Lam và liếm mặt Trương Lam – công cụ chủ yếu mà nó dùng là đầu lưỡi.


    Chương 102 (b): I’m back! (2)

    - Hổ con đừng giỡn nữa.

    Trương Lam vuốt đầu con hổ, vừa phòng bị vừa nghĩ cách để mình có thể giữ lại những kỉ niệm.

    - Sao hôm nay đã về rồi?

    Nghe tiếng kêu hưng phấn của con hổ và tiếng xe máy đặc biệt của Trương Lam, Dương Chi biết là con trai đã trở về. Bước nhanh từ trong phòng ra, trên mặt còn lộ ra vẻ vui mừng không kiềm chế được.

    - Tại sao lại một mình lái xe trở về?

    Dương Chi cẩn thận quan sát con trai, ngược lại trách móc:

    - Sao không ngồi xe bus công cộng? Hiện tại không phải đã khai thông xe bus công cộng đến huyện.

    - Ngồi xe đó thì không tiện, trên đường đi toàn dừng lại.

    Trương Lam vừa nói vừa lấy những thứ trên xe đưa cho mẹ.

    - Thấy ven đường có bán thịt bò, biết mẹ và cha thích nên con mua về.

    Trương Lam nói dối, thực ra đây là hắn cố ý nhờ người đi mua.

    Dương Chi đỡ lấy, thịt bò con trai mua thì không cần phải khách sáo, cũng không cần tính toán tiền bạc, chỉ là nhận thấy tấm lòng của con trai nghĩ cha mẹ thích ăn, trong lòng Dương Chi vô cùng vui mừng. Con trai mặc dù còn nhỏ nhưng lại vô cùng hiểu chuyện và hiếu thuận, mình đường nhiên biết con trai mình không hề đơn giản, bây giờ trâu bò là loài gia súc quan trọng, ở vùng này căn bản không có ăn thịt bò, làm gì có người tùy tiện giết trâu ra ăn, chuyện này chỉ cần mình biết trong lòng là được.

    - Cha con đâu? Vẫn còn bận rộn ở bên ngoài à?

    Trương Lam hỏi.

    - Ừ, cả ngày cũng không thấy cha con rảnh rỗi.

    Dương Chi thở dài, dường như không muốn nói thêm gì, chỉ mở miệng ra mà không nói được gì.

    - Vậy, mẹ à, sau này con sẽ thường xuyên về thăm nhà.

    Trương Lam cúi đầu, không biết trên mặt hắn là biểu hiện gì.

    - Thực ra bên ngoài con cũng rất nhớ mọi người, nhớ vô cùng.

    - Con trai ngốc ạ.

    Ánh mắt Dương Chi đỏ lên:

    - Mẹ đương nhiên biết chứ, mẹ cũng nhớ các con.

    Những lo lắng của mình cho con đâu chỉ có lớn như đứa con vẫn nghĩ? Con gái thì tốt rồi, bây giờ trưởng thành, có thể tự chăm sóc được bản thân, nhưng còn con trai, Dương Chi thực sự lo lắng, đứa trẻ này ở bên ngoài xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Nó có thể tự chăm sóc bản thân mình tốt không, có thể ăn no mặc ấm không, con gái không ở bên cạnh nó những lúc nó buồn thì lấy ai chọc cho nó vui đây? Làm mẹ từng giờ từng khắc đầu rất lo lắng.

    Tình cảm không cần nói gì, giữa mẹ con với nhau rõ ràng là tình cảm khác bình thường, Dương Chi dắt tay con từ từ đi vào trong nhà, con hổ vui mừng quay đi quay lại bên cạnh Dương Chi, cũng không biết vì sao nó lại vui mừng đến như thế, rõ ràng là còn vui hơn cả có thịt bò?

    Trương Lam trở về, Dương Chi cũng thật vui vẻ, bắt đầu bận rộn nấu nướng những món ăn ngon, nhìn mẹ bận rộn nấu nướng, trong lòng Trương Lam cảm giác được sự ấm áp của gia đình: vì sao trước đây mình không nhận ra điều này chứ, cho dù chỉ là hình ảnh bận rộn của mọi người trong nhà bếp thôi cũng có thể khiến cho mình bình tâm lại.

    - Đúng thế, chừng nào thì con trở về.

    Dương Chi vừa làm cơm vừa hỏi.

    - À, ở khoảng hai ba ngày rồi về.

    Trương Lam nói dối không biến sắc:

    - Nếu không thì thầy giáo sẽ có ý kiến.

    Thực tế nếu như Trương Lam ngày nào cũng đi, thầy giáo càng có ý kiến, những ngày Trương Lam không ở đó, các thầy cô càng được thư thái, không có sự dẫn đầu của Trương Lam thì tất cả những đứa trẻ đó đều dễ bảo. Trong trường học điều mà Trương Lam suy nghĩ duy nhất chỉ là Mạc Ly Yên ngồi cùng bàn, nhưng đáng tiếc là Mạc Ly Yên bây giờ hình như học xong là dính lấy nhà Trương Lam, viết: chị Tiểu Thần Hi không ở nhà, em sẽ đến thăm anh nhiều, để anh đỡ phải cô đơn!

    Đứa trẻ xấu xa này thì biết cái gì là cô đơn? Trong lòng Trương Lam rất giận và bất bình.

    - Ồ.

    Nghe nói như thế, Dương Chi đang thái rau bèn dừng tay lại nói:

    - Đừng gây sự ở bên ngoài, nhớ kỹ phải ăn uống đúng bữa.

    - Con biết rồi mẹ ạ.

    Trương Lam gật đầu.

    Ở nhà cùng với mẹ vài ngày, Trương Lam thực sự đã làm một đứa con ngoan ngoãn, hàng ngày không ra khỏi cửa, thực sự là giống một tiểu thư khuê các, mỗi ngày cùng mẹ thái rau làm cơm, nhàn rỗi thì dẫn hổ con chạy hai vòng, những ngày bình lặng trôi đi, ngày qua ngày rất bình an, vốn dĩ có chút tâm trạng trong lòng cũng trở nên yên tĩnh lại.

    ở nhà khoảng mười ngày, Trương Lam từ biệt Dương Chi, nghe lời của Trương Lam, Dương Chi gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ cho Trương Lam.

    Về đến nhà, trời đã tối đen, Trương Lam nhìn vào màn đêm tối đen qua cửa sổ, trong lòng thở dài: theo lời Tiểu Thần Hi thì bây giờ nhất định đang đốt lửa chờ mình chứ? Đỗ xe xong, Trương Lam chậm rãi đi vào trong nhà.

    Hoặc là, bây giờ Tiểu Thần Hi cũng đang lặng lẽ chờ đợi trong nhà, đợi cho mình một sự bất ngờ.

    Lắc đầu, Trương Lam thấy cách nghĩ này thật buồn cười, thầm chế nhạo mình: sao có thể như thế được! Mình đâu có phải là nhớ nha đầu đó tới phát điên rồi không? Tiểu Thần Hi bây giờ đang ở trường đại học Bắc Kinh, bây giờ vẫn chưa được nghỉ hè, sao chị ấy có thể trở về được?

    Trong phòng tối đen, Trương Lam lục lọi bật đèn, Trương Lam giật mình sửng sốt: trước mắt mình đúng là trùng hợp, một khuôn mặt với nụ cười đẹp như hoa, một cô gái xinh đẹp giống như hoa lê những giọt nước mưa tí tách, không phải Tiểu Thần Hi mà ngày đêm mình mong nhớ thì còn là ai nữa?

    Trương Lam dường như không thể tin vào hai mắt mình nữa, ngây ra nhìn cái hình người đang xuất hiện lù lù trước mặt mình, các ngón tay run run lên, nghi ngờ không biết có phải mình đang mơ không nữa, không dám chớp mắt vì chỉ sợ chớp mắt một cái thì sẽ bị tỉnh dậy, giấc mơ không còn nữa, con người đang đứng trước mặt lại biến mất

    - Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu này.

    Tiểu Thần Hi vệt nước mắt vẫn còn đang lăn trên má, mà nhìn thấy nét mặt ngốc nghếch của Trương Lam cũng không khỏi bật cười.

    - Không gặp chị là thế này à.

    Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại thấy ấm ấp, cậu bé này coi như vẫn có tấm lòng, không phụ tâm ý của chính mình.

    Chỉ là một nụ cười nhẹ, mà cả căn phòng như sáng hẳn lên cùng với nụ cười ấy, Căn phòng này cuối cùng cũng đã xuất hiện mùi vị mà đã lâu ở đây không có
    mùi vị ấy chính là mùi vị gia đình.

    - Sao chị lại quay về

    Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Trương Lam khẳng định tất cả trước mắt mình không phải là hoang tưởng mà hoàn toàn là sự thật, bỗng dưng nghĩ lẽ ra giờ này Tiểu Thần Hi vẫn đang phải ở trên lớp, mặt liền biến sắc, quay sang hỏi rối rít:

    - Chị đi học trên trường bị người ta bắt nạt à?

    Nói xong rồi nghĩ lại thấy không đúng, tự thấy câu hỏi của mình thật là ngốc, với khả năng của chị ấy, chị ấy không bắt nạt người ta thì thôi, chứ ai dám bắt nạt chị ấy chứ.

    - Không phải đâu, chỉ là chị thấy một mình em ở nhà không có ai lo, là ta sợ ngươi chết đói đấy.

    Giọng của Tiểu Thần Hi vẫn chanh chua như thế, nhưng giây phút này Trương Lam lại cảm thấy trong lòng đầy ắp những tình cảm không biết diễn đạt thế nào, rất phong phú.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/1/15
  2. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Ngoại Thiên 1: Lính đánh thuê tiến vào châu Phi (1)


    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan





    Ngoại Thiên 1: Lính đánh thuê tiến vào châu Phi (1)

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan








    Trời đêm đen kịt, không trăng,buổi tối gió mát trong lành, khắp bầu trời đầy sao còn đang nghịch ngợm nháy mắt, giọng nhẹ nhàng đùa giỡn trên đầu ngọn cây, tiếng lá kêu xào xạc, như con rắn bò ma sát trên lá cây, lúc này là thời khắc của công trùng, nhưng kỳ lạ là lúc này lại không có tiếng kêu của con côn trùng nào. Trên núi cao trong rừng mấy bóng đen kia vẫn ngồi đó không nhúc nhích, lạnh lung như một vật thể sống, như một hòn đá vẫn tồn tại ở đó.

    Bỗng nhiên một trong những bóng đen mở miệng, là giọng nói lạnh lùng của Elyse vang lên:

    - Mệnh lệnh đầu tiên truyền đến, tối nay sẽ đi bến tàu Thanh Đảo, trên bến tàu số Tám sẽ có một con thuyền của Ai Cập vận chuyển hàng, xuất phát.

    Bốn bóng đen còn lại cùng chuyển động, cái bóng đen vừa nói lặng lẽ nhanh chóng chạy ra ngoài, biến mất không thấy bóng đâu.

    ở trên giường, Tiểu Thần Hi nói nhỏ rằng:

    - Bọn họ đã xuất phát, cần sáu tiếng để đến Thanh Đảo, ba giờ sáng thì có thể lên thuyền. nguồn truyện . c o m

    - Ừ.

    Trương Lam trả lời:

    - Tới ba giờ thì đánh thức em dậy, em ngủ một giấc.

    - Được.

    Tiểu Thần Hi gật đầu:

    - Em cứ ngủ trước đi.

    Màn đêm, năm bóng đen chạy trên đường lớn, cố gắng xoẹt qua một cái xe tải giải phóng cũ, lái xe bỗng nhiên giật mình, đẩy người phụ xe đang ngủ gật bên cạnh nói:

    - Này. Anh Vương, tôi vừa thấy mấy bóng đen chạy qua.

    Người tài xế họ Vương đang ngủ không chịu được trả lời:

    - Nửa đêm ngay cả quỷ cũng chẳng thấy đâu, sao mà có người được, anh hoa mắt rồi.

    - Quỷ?

    Những người quanh năm đi ra ngoài này, đặc biệt là những người lái xe đặc biệt rất tin vào chuyện ma quỷ, nghe lão Vương nói như thế, người tài xế cảm giác không đúng gì đó, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, bong nhiên từ trong cổ một luồng khí lạnh xuyên qua, tiếng cười khanh khách vang lên hưởng ứng, nói cũng không còn lưu loát nữa, lo sợ chỉ vào năm bóng đen phía trước:

    - Nhưng, nhưng mà… Vương… anh Vương… anh nhìn xem phía trước, phía trước có phải là….. người sao lại chạy nhanh hơn cả xe như thế?

    - Cái gì?

    Anh Vương bị gọi dậy đôi mắt còn buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn năm cái bóng đang chạy rất nhanh phía trước, nhanh tới mức thiếu chút nữa là mình không còn nhìn thấy nữa.

    - A …..

    Người tài xế họ Vương hét lên một tiếng, tay phải run run chỉ vào năm bóng đen đã biến mất phía trước, dường như mấy bóng đen ấy vẫn còn ở chỗ này , tay trái gần như nắm chặt lấy cái ghế ngồi, hai mắt trừng lên, tiếng thét chói tai không nói lên lời nào.

    - Làm sao thế?

    Người lái xe vội vàng dừng lại.

    - Chi….

    Chiếc lốp xe kít một trận nghe chói tai, chiếc xe tải rốt cuộc cũng dừng lại.

    - Sao thế?
    nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.)
    Người lái xe lại hỏi.

    - Quỷ, quỷ!

    Anh Vương lại kêu thét lên, ngồi trên ghế, toàn thân ướt sũng, bộ dạng run rẩy.

    - Hả ?

    Người lái xe giật mình, toàn thân dựng tóc gáy lên, sắc mặt trắng bệch, miệng lắp bắt hỏi:

    - Thật sự không phải là cái quái gì chứ?

    Những người lái xe rất chú ý, đặc biệt là những lái xe đường dài, quanh năm đi lại trên đường gặp chuyện không dễ dàng lý giải cũng nhiều, càng dễ tin tưởng vào chuyện quỷ thần, trong lòng cũng rất sợ hãi mấy chuyện này. Bởi vậy lời nói và hành động đều rất chú ý, ví dụ như không thể mở miệng nói mấy lời lật lọng đây là những điều mà cái tài xế rất kiêng kỵ không nói, gặp phải những chuyện quỷ quái sẽ làm bộ như không thấy, cho dù đụng phải cũng chỉ nói là nhìn thấy cái quái gì đó, còn nhanh chóng khạc nhổ ra không thì sẽ đen đủi.

    - Đúng như thế!

    Người tài xế họ Vương rốt cuộc cũng tốt hơn một chút, hàm răng không còn đập vào nhau nữa, cơ thể cũng không còn sợ hãi nữa:

    - Anh nhìn thấy những người chạy nhanh hơn ô tô chưa?

    Người tài xế nói vẻ thần thần bí bí.

    - Nói nhỏ thôi, có nhìn thấy không, năm người đó chạy nhanh thật, nghe các cụ già nói là họ vội vàng đi đầu thai.

    - Thật sao?

    Tài xế Trương hỏi, giọng nói vẫn run run như lúc nãy.

    - Đương nhiên, đầu thai đều phải kịp giờ.

    Người tài xế họ Vương nói nhỏ:

    - Nếu như không kịp, Diêm vương sẽ không cho bọn họ cơ hội nữa, anh nói bọn họ có vội hay không chứ?

    - A .

    Tài xế Trương thở dài một tiếng, giọng nhỏ lại hỏi:

    - Xem ra mấy vị này sẽ không làm gì chúng ta.

    - ừ.

    Tài xế Vương gật đầu, báo cho anh Trương:

    - khi về không được nói với mọi người là chúng ta gặp phải chuyện kỳ quái, nếu không mọi người sẽ cho rằng trên người chúng ta không may mắn.

    - Tôi biết, cảm ơn anh Vương đã chỉ dạy.

    Tài xế Trương gật đầu liên tục, vẻ mặt lĩnh giáo.

    Năm bóng đen cùng chạy trên đường, rốt cuộc đến hai giờ bốn lăm phút đã đến cảng tàu vận chuyển số tám, năm người cùng nhìn thấy con tàu Pa na ma chở hàng đang cập bến, hiện tại đã là hừng đông, không có nhiều cần cẩu lớn ở phía dưới, toàn bộ bến tàu không có nhiều người lắm, chỉ là những ngọn đèn vẫn còn cháy leo lét.

    - Tỉnh dậy đi.

    Tiểu Thần Hi lay Trương Lam, nói nhỏ.

    - Bọn họ đã tới cảng Thanh Đảo rồi.

    - Hả?

    Trương Lam mơ màng đảo mắt, ngáp một cái, giọng nói nhỏ:

    - Đã tới rồi sao?

    - Vừa tới.

    Tiểu Thần Hi gật đầu, cười hì hì cắn vào tai Trương Lam, mềm mềm rất là thoải mái:

    - Elyse vừa truyền tín hiệu cho chị.

    - Đừng đùa nữa.

    Cái lỗ tai ngứa ngứa, Trương Lam không nhịn được nổi cười, gạt tay Tiểu Thần Hi đang nghịch trên tai mình:

    - Bây giờ tình hình thế nào rồi?

    - Haha.

    Tiểu Thần Hi liếm cái lưỡi nhỏ, tiếp tục trêu Trương Lam:

    - Để chị nói cho em.

    Năm bóng đen cùng chỉ vào phòng bảo vệ đang sáng đèn, một bóng đen gật đầu, nằm úp xuống phủ phục đi tới như một con rắn, lén lút đi tới gần phòng bảo vệ.

    Ba giờ sáng là lúc mà mọi người buồn ngủ nhất, nơi này là bến tàu của người dân bình thường, yêu cầu cũng không nghiêm ngặt, ngay cả bảo vệ cũng không có trách nhiệm đang ngủ gà ngủ gật. Bóng đen yên lặng mở cửa phòng, lén lút đi tới phía sau bảo vệ, cầm hai con dao chém vào cổ người đó. Hai người hừ một tiếng rồi nằm lăn ra bàn. Bóng đen mở cửa phong đi vào phía sau phòng bảo vệ, nhanh chóng đánh cho hai người bảo vệ nằm thiếp đi, mấy người bảo vệ đáng thương còn đang trong giấc mộng, không biết chuyện gì xảy ra đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh.

    Bóng đen đi ra, gật đầu với bốn người trong bóng tối, ý bảo đã thanh trừ mục tiêu, hiện tại đang an toàn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/1/15
  3. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Ngoại Thiên 2: Lính đánh thuê tiến vào châu Phi (2)


    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan





    Ngoại Thiên 2: Lính đánh thuê tiến vào châu Phi (2)

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan







    Năm bóng đen lén lút đi vào trong cảng, đi trên mặt đất không phát ra một âm thanh nào, im ắng ngay cả chó cũng không bị kinh động tới. Bóng đen dẫn đầu quan sát mọi nơi, thấy không có gì bất thường bèn nói:

    - Đi theo ta.

    Dẫn đầu tiến vào trong cảng nước biển, thấy mấy bóng đen lặng yên không một tiếng động rồi thì theo bóng đen phía trước, lần lượt tiến vào trong bến tàu, bây giờ thì không thấy bóng dáng đâu.

    Một lúc sau, xuất hiện một vài người lặng yên ra biển, sau đó xuất hiện nửa trên và nửa dưới của mặt biển, mấy người tiện thể hô to căng dây xích lên, một lúc sau nhanh chóng nhổ dây xích, biến mất ở giữa khoang thuyền đen tối.

    Nghe Tiểu Thần Hi nằm úp bên tai mình nói đã tiến vào bến cảnh, Trương Lam trong lòng giống như một con mèo nhỏ bị người ta vấu véo nghịch ngợm, xoa tay muốn đi kiểm tra một lát:

    - Thế nào rồi? truyện được lấy từ website tung hoanh

    Tiểu Thần Hi hỏi.

    - Hiện tại bọn họ đã đến chỗ nào rồi?

    - ồ, bây giờ bọn họ đã đột nhập được vào tầng hàng quan trọng nhất trong tầng hầm bí mật.

    Tiểu Thần Hi nói:

    - nơi này là dùng lực nổi, phòng ngừa xuất hiện một lượng nước lớn vào, bình thường không có ai đến, sở dĩ cất giất vào nơi đó là an toàn nhất.

    - Được rồi, không còn sớm nữa.

    Nghe Tiểu Thần Hi tường thuật trực tiếp cả nửa tiếng đồng hồ, Trương Lam có chút mệt mỏi, ngáp một cái:

    - Được rồi, tiếp tục ngủ đi, chờ bọn họ tới Ai Cập rồi nói cho em một tiếng là được.

    - Được.

    Tiểu Thần Hi gật đầu, nhẹ nhàng kéo chăn cho Trương Lam, xoay người nằm xuống.

    Mặt trời chiếu xuống, đá bích ba lởm chởm, gió thổi trên biển ướt át, Cairo xinh đẹp phủ thêm một màu vàng thần bí, dường như đất nước sa mạc này vốn dĩ là thần bí. Trên bầu trời có những cánh chim ải âu không ngừng kêu lên, khi thì vội vã bay trên biển, khi thì có chút nghịch ngợm đậu trên cột buồm cao cao, lẳng lặng rỉa bộ lông xinh đẹp của mình. Bến cảng có vô số tàu qua lại, thuyền ra vào tàu nập, có tiếng còi tàu vang lên từ xa xa. Toàn bộ cảng Cairo bao phủ trong một vẻ yên tĩnh và lặng lẽ.

    Mặt trời buổi chiều, Đông Tuyết gọi thuyền hàng, lặng lẽ đi vào trong cảng, với kinh nghiệm phong phú của mình, Đông Tuyết đã bỏ neo tại bến cảng Cairo số 3, các thuyền viên cười cười đi xuống thuyền, một tháng sinh hoạt trên biển, trên thuyền không chỉ nói đàn bà, thậm chí ngay cả con gián cũng không có, không có chỗ để giải quyết dục vọng, mấy thuyền viên thanh niên tránh kiện này mắt đỏ lên, cố gắng hít thở không khí này, xuống thuyền các thuyền viên thấy cái gì cũng rất vui vẻ, nhìn chúng như là những thứ đồ mục lễ.

    Hiện tại cuối cùng có thể xuống thuyền, các thuyền viên đói khát ngửi thấy cả mùi thịt thối, ai nấy đi trên con đường quen thuộc đều lộ ra vẻ phấn khích giống như ngọn đèn quán bar. Ngọn đèn quen thuộc, đàn bà quen thuộc, các thuyền viên tốp năm tốp ba đi tìm người phụ nữ quen thuộc của mình, cười cợt, ôm nhau đi về phía phòng nhỏ sau quá bar, chỉ chốc lát sau thì từng trận âm thanh không ngừng vang lên.

    Mặt trời dần dần lặn xuống, sắc trời dần mờ đi, mọi người dần dần thu dọn công việc ở càng, tốp năm tốp ba về nhà, Cairo náo nhiệt cũng đã trở về bình thường.

    Một giờ sáng, Đông Tuyết hô to bảo bỗng nhiên trên xuất hiện mấy người bóng đen, theo tiếng hô, dường như mấy người bóng đen dần dần biến mất, một lúc sau, mấy bóng đen lặng yên không một tiếng động trên bờ, không có chuyện gì thì sẽ an toàn rời khỏi cảng.

    - Số 1, chúng tôi đã đến cảng Cairo, hiện tại đã là một giờ sáng, hãy chỉ thị hành động tiếp theo.

    Một giọng lạnh lùng nhưng trong trẻo như cũ.

    - A
    nguồn truyện . c o m
    Tiểu Thần Hi buồn chán xoay xoay cái chân xinh đẹp, chu đôi môi kiều diễm, thấy Tiểu Thần Hi đang trèo trên cây ma tước, bèn không nhịn được nói:

    - Bước tiếp theo các ngươi tìm một nươi nào đó kiếm ít súng ống đạn dược, chuẩn bị đánh nhau, theo mệnh lệnh trước đây, hiện tại ở Châu Phi các cô cơ bản liên hệ với tôi, được rồi, các cô làm đi, không có việc gì thì đừng phiền tôi.

    Nói xong không đợi bên kia giải thích bèn kết thúc cuộc trò chuyện.

    Tiểu Thần Hi đáng thương không biết, bởi vì trong lúc mình vô ý đã khiến cho Cairo bị một trận động đất, thiếu chút nữa thì đã xảy ra chiến tranh.

    Tiểu Thần Hi không tim không phổi đã kết thúc mệnh lệnh của mình, ngưỡng mộ nhìn Trương Lam đang trên cái cây Ma Tước, có thể đùa nghịch như thế, Tiểu Thần Hi buồn chết đi được. Không có cách nào khác chính mình quá nặng, cái cây này không đỡ nổi trọng lượng của mình.

    - Bọn họ đã tới rồi.

    Tiểu Thần Hi nói với Trương Lam chính mình không trèo lên được cũng cảm thấy bất mãn.

    - Hả? ai tới rồi?

    Trương Lam sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản ứng lại:

    - Đến lúc nào vậy?

    - Vừa mới tới không lâu.

    Tiểu Thần Hi trả lời:

    - Buổi chiều theo giờ địa phương.

    - A.

    Trương Lam bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt.

    - Vì sao chị không nói cho bọn họ hành động tiếp theo?

    - Chị nói bọn họ tự nghĩ cách.

    Tiểu Thần Hi chẳng hề để ý nói rằng:

    - Bọn họ đều là những người thông minh nhất, đương nhiên giao nhiệm vụ bọn họ nhất định sẽ hoàn thành.

    - Bọn họ không gặp khó khăn gì chứ?

    Trương Lam lau mồ hôi trên cổ, nếu như giúp những cỗ máy giết người này thì tốt hay là xấu?

    - Không đâu.

    Tiểu Thần Hi không đồng ý với những lo lắng của Trương Lam, bĩu mỗi, bèn nói:

    - Nhiều lắm là giết vài người, cướp một ít vũ khí trang bị, không có vấn đề gì lớn.

    Mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ, vì sao lau cũng không thể dừng lại được, thầm nghĩ: những người này lần này giết người không biết xảy ra chuyện gì không? cũng không biết có gặp phiền phức gì không? không biết có thể khiến cho hai quốc gia đánh nhau không?

    Điều Trương Lam thật sự không biết chính là những lời không may từ miệng mình, thực sự bản thân lo lắng thiếu chút nữa đã thành sự thật, mà nguyên nhân gây ra lại khiến cho Trương Lam dở khóc dở cười.

    - Mau cho chị xem con chim nhỏ đi.

    Tiểu Thần Hi phía dưới giục dã, rõ ràng muốn xem thành quả của Trương Lam.

    - Chim của em á?

    Trương Lam đầu óc hơi mê man, mồ hôi chảy mãi, đâu có ngốc thế, chú chim nhỏ này sao có thể tùy tiện cho xem được.
     
  4. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Ngoại Thiên 3: Cairo có đột biến (1)


    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan





    Ngoại Thiên 3: Cairo có đột biến (1)

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan



    nguồn truyện . c o m



    Kết thúc cuộc trò chuyện, Elyse bất đắc dĩ lắc đầu, ánh trăng nhẹ nhàng lướt qua. Elyse rốt cục cũng lộ ra dung mạo, dĩ nhiên là một người đẹp tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt xinh đẹp, da trắng như tuyết, dáng người nóng bỏng đúng là một mỹ nữ tuyệt sắc, dĩ nhiên giống hệt với thân thể của Tiểu Thần Hi. Sau đó bốn người cũng lộ ra hình dáng của mình, tất cả đều là những thân thể mạnh mẽ, cao lớn, biểu cảm khuôn mặt vô cùng phong sương và kiên nghị, ánh mắt vô cùng lãnh đạm và không hề tình cả, phảng phất vẻ coi thường số mệnh. Da màu đồng, để lộ ra khối cơ thể màu đen, giống như một con mãnh thú bị nhốt trong cũi, không cam lòng bị ràng buộc, không ngừng dãy dụa, dường như muốn cởi bỏ lớp quần áo ra.

    - Số một ra lệnh cho chúng ta tự nghĩ cách.

    Elyse nói nhỏ:

    - Đồng thời ở châu Phi nếu không phải bất đắc dĩ thì không cần liên hệ với số một. Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm vũ khí.

    Nói rồi nhìn bản đồ Cairo, nói nhỏ:

    - Đi theo tôi!

    Nói xong bèn quay người đi nhanh về phía Tây Bắc.

    - Vâng.

    Bốn cái bóng đen đồng ý, nhanh chóng đi theo sau Elyse.

    Những người trong nghĩa vụ quân sự thường trực của Ai Cập có khoảng ba mươi bốn mươi vạn, hơn nữa còn có khoảng bảy mươi mốt vạn quân dự bị, tuy rằng diện tích Ai Cập không phải là rất lớn, nhưng đường vận tải theo con đường kênh đào Xuy ê là rất quan trọng. Ai Cập cũng sở lữu lực lượng quân sự đứng đầu, trong đó đội quân tinh nhuệ quan trọng đóng ở Cảng Cairo và kênh đào Xuy ê. Quân khu trung ương và Bộ tư lệnh đóng ở Cairo, mà đội quân tinh nhuệ dã chiến thì chiếm đóng ở kênh đào Xuyê, nhiều năm lao tâm khổ tứ, toàn bộ kênh đào Xuyê và cảng Cairo có thể coi là một phòng thủ kiên cố.

    Cảng Cairo do quân dã chiến đệ nhất của Ai Cập chiếm đóng, trong đó bao gồm: đội quân bọc thép đệ nhất của nước Cộng hòa , lữ đoàn cơ giới hóa độc lập 26, pháo binh 116. 117 bên ngoài và đệ bộ đội đặc chủng 135 cấu thành. Phòng ngự nghiêm ngặt có thể chiếm được bảo đảm an toàn tuyệt đối, thế nhưng tối nay giường như không được bình thường như mọi ngày.

    Ở cửa sáu doanh trại ở cảng trú quân cơ giới hóa độc lập thứ 24, sự canh gác của binh lính có vẻ giảm xuống, hai người binh sĩ đang quan sát xung quanh, tất cả bình thường, không có tình huống gì bất thường. Mỗi ngày đều là những công việc khô khan như vậy, tính cảnh giác đã giảm xuống thấp nhất, binh sĩ ngáp ngắn ngáp dài, nói thầm một câu:

    - Chết tiệt, sao người thay ca còn chưa đến.

    Xa xa có bóng hai người đi tới, hai người đang đứng gác chấn động: con mẹ nó, đổi ca gác rồi, cuối cùng thì mình cũng có thể nghỉ ngơi.

    - Tình hình thế nào?

    Tốp binh lính đễn chào nhau theo nghi thức quân đội rồi hỏi.

    - Tất cả bình thường!

    Binh sĩ trả lời dõng dạc.

    Tốp binh sĩ gật đầu, đổi ca gác xong, hai binh sĩ có thể nghỉ ngơi bèn thở dài một hơi, quay trở về doanh trại làm một giấc

    Hai người binh sĩ nhận vị trí gác xong quan sát xung quanh một chút, không có động tĩnh gì, bèn lén lút ngủ trộm, nhìn động tác rõ ràng là do ban ngày rèn luyện, có thể khẳng định hai người lính này khá dày dạn.

    Bốn cái bóng đen chia làm hai tổ, mỗi tổ hai người, trong đó một tổ bò về phía gác như một con rắn không một tiếng động nào, mặt khác một tổ khác bò tới đội cảnh vệ số bảy, bầu trời đêm yên lặng, mấy binh dĩ hồn nhiên không ý thức con đao thần chết đang lao xuống cổ bọn họ.

    Thấy hai cái bóng đen đã bò tới, hai cái bóng đen này gật đầu với các binh lính, bỗng nhiên một thân ảnh bỗng bất ngờ hiện lên, đánh tên lính gác, đồng thời cố gắng che cái miệng của lính gác, sợ họ sẽ phát ra tiếng động gì, một tên lính gác khác cố gắng chống cự lại giãy dụa kịch liệt, rồi nhất thời mềm nhũn ra rồi không có bất kỳ một động tĩnh gì.

    Hai cái bóng đen đã nhanh chóng lấy được quần áo trên người tên lính gác, bèn mặc vào mình, trong đó một cái bóng đen khom khom lưng, nhẹ nhàng nhấc hai cái thi thể dậy, hai cái thi thể này cũng phải một tạ rưỡi, bóng đen gật đầu rồi cố gắng giấu cái thi thể đi. Hai bóng đen mặc quân trang rồi, nâng súng trường lên, nghiêm trang đứng gác. Thủ pháp của hai cái bóng đen rất nhanh, từ lúc giết người tới thay trang phục ngụy trang thành các binh dĩ gác, toàn bộ quá trình diễn ra không đến nửa phút.

    Hơn thế nữa, hai cái bóng đen đang bò về phía cảnh vệ, nhẹ nhàng gõ cửa.

    - Chuyện gì xảy ra thế?

    Một cảnh vệ hỏi

    - Có thể là gió thổi đấy?

    Một ngườ binh sĩ ghé vào một binh sĩ đang mơ màng nói:

    - Cậu đi kiểm tra đi.

    Nhìn kỹ một chút quân hàm của hai người, hình như người nằm trên bàn chức vị cao hơn một chút.

    - Vâng.

    Người binh sĩ không tình nguyện trả lời, vừa nhấc cái chân của mình đi. Mở xửa cũng không nhìn thấy gì:

    - Gặp quỷ, chả nhìn thấy cái gì, đến bóng quỷ cũng không có.

    Binh dsĩ lầm bầm, trong giây lát bỗng nhiên cái bóng đen nhảy lên.

    Binh sĩ kinh hoàng gần chết, há mồm kêu to cũng không kịp, cái bóng đen rất nhanh chóng dùng tay che miệng của binh sĩ, đồng thời tay trái ra sức kéo:

    - Răng rắc.

    Một tiếng động nhỏ vang lên, xương cổ gãy, cuộc đời của binh sĩ đáng thương đã kết thúc. Động tác nhanh như điện, không kém gì hai cái bóng đen xử lí ở bên ngoài.

    Binh dĩ vừa mới giãy dụa, hai mắt trừng lên, hai chân giơ lên, không cam lòng bèn ngã xuống.

    Binh sĩ có lẽ đã chết, cái bóng đen nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

    - Chuyện gì thế?

    Nghe có tiếng bước chân, binh sĩ đang ngủ bỗng nhiên ngẩn đầu lên mơ màng hỏi.

    - Tất cả đều bình thường.

    Cái bóng đen gật đầu trả lời.

    - Ừ.

    Binh sĩ gật đầu, khẽ nằm úp xuống ngủ tiếp, cảm thấy giọng nói có gì đó không đúng, bình thường rèn luyện cuối cùng đã phát huy tác dụng, bỗng nhiên từ trên ghế nhảy xuống, đưa tay chụp lấy súng, quát lớn một tiếng:

    - Ngươi là ai?

    Rất đáng tiếc, không đợi binh sĩ rơi xuống mặc đất thì cái bóng đen đã bước tới, đồng thời nhanh chóng giải quyết binh sĩ này. Cái bóng đen nhanh chóng cắt cổ, binh sĩ biết mình không thể phản kháng được, ánh mắt nhìn thoáng qua phòng cảnh vệ mà mình đã ở mấy năm, không cam lòng nhắm mắt lại.

    Sau đó hai cái bóng đen cố gắng nhét cái thi thể vào phòng nghỉ phía sau, trang phục giống như một binh sĩ.

    Thấy toàn bộ binh sĩ ở phòng gác đã giải quyết rồi, hai cái bóng đen đã ẩn nấp ở trong bụi cây rút cục đi ra, nghênh ngang đi vào trong mật thất.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/1/15
  5. Luân Hồi
    Tác Giả: Hải Đồng

    Ngoại Thiên 4: Cairo có đột biến (2)


    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan





    Ngoại Thiên 4: Cairo có đột biến (2)

    Nhóm dịch: Dungnhi.
    Nguồn: Vipvandan







    Giải quyết hoàn toàn về cảnh vệ và trạm gác, Elyse nhanh chóng ra chỉ thị cho bước tiếp theo:

    - Arnold và Schwaben tiếp tục gác, lúc nào cũng phải quan sát người và xe cộ. Singh đi kiếm một chiếc súng ống có trữ đạn, chuẩn bị tiếp ứng cho chúng tôi, kiếm được xe rồi tiếp tục đứng ở mật thất cảnh vệ, tạm thời giám sát sự di chuyển của xe cộ và người trong doanh trại, Hammer và tôi sẽ đi tới kho vũ khí, chuẩn bị tìm kiếm vũ khí cầm tay,tất cả đã rõ chưa?

    - Hiểu rồi.

    Bốn người còn lại đồng thanh trả lời.

    - Được, phân công hành động.

    Elyse nói xong, dẫn đầu xông vào màn đêm yên lặng trong quân doanh.

    Lặng yên không một tiếng động tiến vào kho vũ khí quân doanh, tỉ mỉ quan sát xung quanh không thấy có gì khả nghi, Elyse gật đầu vươn tay nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc khóa được lôi ra một cách dễ dàng. Quan sát chữ số và mật mã, Elyse khinh thường nghĩ:Trò chơi lạc hậu như vậy mà cũng đòi ngăn ta lại ư? Nói rồi ngón tay phải bấm vài cái trình tự của cái máy, dường như chỉ cần nhập mấy cái là mật mã khóa đã tự động mở ra.

    Lặng lẽ đẩy cái hộp kim loại ra, tỉ mỉ quan sát sự sắp xếp bên trong, phát hiện không có gì khả nghi bèn gật đầu thả mãn, Elyse và Hammer nhẹ nhàng tiến vào.

    Khép cửa lại nhẹ nhàng, hai người quan sát tỉ mỉ các trang bị bên trong kho vũ khí, bên trong sắp xếp các loại súng ống khá nghiêm chỉnh: chiếc M16 do Mỹ chế ra đặt ở bên tường, súng ống bảo dưỡng khá tốt, hầu như không có tổn hại gì. Còn lại mấy hỏa lực thì được đặt đồng loại phía trên, đây là những loại súng trường thông dụng nhất trên thế giới: AK47 Kalashnikov, loại này có tính năng đặc biệt được thiết kế sau khi đại chiến thế giới thứ hai kết thúc, có thể dùng ở địa hình khó khăn như rừng mưa nhiệt đới, sa mạc hoặc nơi giá lạnh, hơn nữa kết cấu đơn giản, phân giải và bảo dưỡng cũng dễ dàng, quan trọng nhất là thao tác của súng trường vô cùng đơn giản, vì thế được sử dụng phổ biến và trở thành loại súng được dùng nhiều nhất.

    Tiện tay cầm lấy một khẩu súng 1911 trên bàn để quan sát, dỡ bộ nạp đạn ra phát hiện bên trong còn đầy đạn, Elyse cười thỏa mãn, thu luôn khẩu súng đó. Hammer ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy quả súng máy “ Hỏa thần” M134 trên bàn, đây là một loại vũ khí vô cùng mạnh mẽ, tốc độ bắn trên nguyên lý có thể một ngàn phát một phút, trọng lượng khoảng chừng tám ki lô gam, hơn nữa động cơ điện và bộ phận nạp đạn, cả chiếc súng này nặng khoảng hai mươi kilogram, nếu như thêm tiêu chuẩn bắn mười ngàn phát đạn thì trọng lượng có lẽ sẽ vượt qua ba mươi kilogram.

    Nhẹ nhàng cầm lấy chiếc M134 trước mắt, ánh mắt Hammer lóe sáng lên, trầm tư một lát, Hammer rất nhanh liền lắp đạn xong, cấp điện và pin xong liền nâng khẩu M134 lên, đứng dậy, trên người của Hammer hiện ra nồng nặc sát khí.

    Nghe từ bên ngoài truyền đến âm thanh của lốp xe ghiền qua mặt đất, Elyse biết Singh chuẩn bị xe xong rồi. Màn đêm tĩnh mịch, đề phòng kinh động tới nhân viên của doanh trại, Singh không khởi động ô tô, cố gắng đẩy ô tô tới cửa kho vũ khí.

    Nhìn thấy Hammer đang tiếc nuối nhìn khẩu M134, Elyse nhẹ nhàng căn dặn:

    - Hammer, đẩy vũ khí lên xe đi.

    Lưu luyến buông khẩu “Hỏa thần” trên tay, Hammer đẩy xe ô tô vào, bỏ vũ khí đã chọn lên xe, mấy khẩu M16 và AK47, mấy rương đạn và mấy khẩu phóng đạn, từng binh sĩ khiêng đạn và các loại súng lên xe, chiếc xe cao đột nhiên lại ngắn lại khác thường.

    Suy nghĩ một chút, lại chuyển bốn khẩu M135 và một ít đạn dược lên, nhìn một xe đầy vũ khí đạn dược, Elyse cười thỏa mãn, dường như đã đủ để dùng một thời gian rồi, xem ra hành động cũng kha khá, Elyse đang chuẩn bị lái xe bỏ chạy thì trong doanh trại có tiếng cảnh báo sắc bén vang lên.

    Bị phát hiện rồi! Trong lòng Elyse lại nhớ tới cái suy nghĩ đó, nhanh chóng dọn dẹp kho vũ khí một chút, cuối cùng phát hiện ra một chiếc camera được trang bị trong góc, tiện tay giơ lên đập luôn cái camera, Elyse hạ lệnh:

    - Xông lên!

    Việc này không thể chậm trễ được, Elyse nhanh chóng điều khiển xe,Hammer lên đầu xe, cầm lấy khẩu M134 yêu thích của mình, chuẩn bị tác chiến.

    Chiếc xe đầy vũ khí đạn dược cấp tốc lao ra khỏi kho vũ khí, lúc này doanh trại một màn nháo nhác, đèn pha quân dụng không ngừng quét trong doanh trại, cảnh báo chói lói không ngừng vang lên, các loại mệnh lệnh và tiếng chó sủa cũng không ngừng vang lên, toàn bộ quân doanh dường như nóng như trên nồi chảo bị chén nước lạnh làm cho nổ tung lên.

    - Đoàng đoàng đoàn.

    Một trận súng trường vang tới, Hammer giơ súng trường lên, không ngừng quét đèn pha qua quân địch, đã không có ngọn đèn chiếu xa ngoài trời tia sáng nhất thời chiếu lên trên trời tối sầm, mất đi mục tiêu các binh sĩ giống như những con ruồi chạy loạn lên, binh dĩ quân doanh la lên, mệnh lệnh những tiến súng nổ liên tiếp khiến cho tình hình càng trở nên hỗn loạn.
    nguồn truyện . c o m
    Người sở hữu năng lực hồng ngoại trong đêm tối sẽ không phải lo lắng không nhìn thấy gì, Elyse cũng không bật đèn xe, hung hăng đạp ga tiến thẳng về phía cửa lớn.

    - Tách tách tách.

    Một trận súng máy kêu lên, đạn xối xả vào bên trái xe tải, tốc độ của viên đạn siêu âm rít lên bên cạnh xe tải. Elyse vẫn không hề giảm tốc độ, đồng thời chân phải nhấn ga, cánh tay phải không ngừng biến hoa, từng hạt pháo dần dần lộ ra, điện hỏa không ngừng lóe sáng, nhằm vào những trận đại trên đường.

    - Ầm!

    Một tiếng nổ lớn vang lên, pháo của Elyse nổ lên, do trận địa cấu thành trọng súng máy nên nhất thời phân liệt, giải bộ phân tán sang bốn bên, bay xung quanh, rơi xuống như mưa. Những tiếng súng kêu đùng đùng đoàng đoàng liên tiếp bên tai. Toàn bộ quân doanh rối loạn, không phải chỉ là những tiếng kêu thê lương của những binh lính bị trúng đạn, các binh sĩ chạy loạn cả lên!

    Trên bầu trời một chiếc trực thăng bay đến, năm ngọn đèn pha mạnh mẽ bao phủ trên mặt đất, không ngừng tả xung hữu đột, từ xa vang lên tiếng bánh xe ghiền trên mặt đất, nhận được báo hiệu cứu viện khẩn cấp của các đơn vị khác hỗ trợ cho quân doanh số sáu đen đủi.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)