Đô Thị Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiếu Tà - C1111

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1103: Cái Ấy Sao Có Thể To Như Vậy Được
    Thời gian hiện tại là 20h ngày 31/12/2015 thời gian chuẩn tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Ở một nơi nào đó trên thế giới chậm hơn Trung Quốc sáu giờ đồng hồ tức là 14h cùng ngày. Một công trình dưới lòng đất, nhìn như một lòng trảo, có nhiều bậc thang lên xuống. Ở chính giữa lòng trảo Phương Nghi đang bị trói trên cây cột, dưới chân nàng là một vòng tròn ma thuật khổng lồ, loằng ngoằng các đường nét, rồi có cả hình thù Mặt Trời, Mặt Trăng, các ký tự La Mã cổ đại, hết thảy đều tỏa ra ánh sáng màu đỏ, được vẽ bằng phép thuật của Zetsu.

    Cay mắt nhìn Zetsu đang đứng trước mắt chăm chú quan sát những phiến đá cũ kỹ, trên bề mặt khắc những ký hiệu và hình thù kỳ dị, lòng Phương Nghi còn chưa hết sợ. Lại nghĩ đến cảnh căn phòng trống vắng, âm u, chỉ có hai người một nam một nữ, mà về phần mình thì đã mất đi thế chủ động, tay bị trói vòng ra sau cây cột bé tí nhưng mặc kệ nàng dùng bao nhiêu sức cũng không cách nào lung lay được, đôi mắt bỗng phủ làn sương.

    - Tên quái nhân, ngươi bắt ta để làm gì... mau thả ta ra! - Phương Nghi căm hận nói.

    Zetsu quay lại nhìn, đưa ánh mắt quét dọc thân thể nàng, biểu tình không đổi:

    - Cô là một thành tố quan trọng để ta đạt được sức mạnh thống trị Đa vũ trụ, cô nói xem ta có nên bỏ qua hay không.

    - Ta không hiểu ngươi nói gì, muốn thống trị cái gì đấy tự mình đi mà làm, bắt ta làm cái gì?

    Phương Nghi giận giữ mắng, chả lẽ gã này bị thần kinh.

    - Ha ha... Dưới con mắt người thường đương nhiên là không hiểu chuyện. - Zetsu nhìn nàng cười trào phúng. Trong suy nghĩ của hắn, ngoài cái đám Vatican ra thì bọn dị nhân, ma cà rồng này nọ hết thảy đều là người trần mắt thịt, một lũ vô tích sự. - Cô là Phương Nghi nhỉ? - Hắn nở nụ cười không gợn chút hài hước, ánh mắt điềm tĩnh không cảm xúc.

    - Sao... sao ngươi biết?

    Tim Phương Nghi đập mạnh, cái cách hắn nhìn nàng cho thấy hắn nắm bắt mọi thứ về nàng, chỉ thiếu không nói ra hết mà thôi.

    Zetsu không trả lời mà lấy một cây bút trong túi áo, sau đó vẽ lên không khí. Những đường vẽ hiện lên rõ rệt đủ các loại màu sắc, hắn vừa vẽ vừa giải thích:

    - Nơi chúng ta đang sống gọi là Trái Đất, nó chỉ là một trong số các hành tinh quay quanh Mặt Trời. Nhưng Mặt Trời cũng chỉ là một trong rất nhiều ngôi sao của Ngân Hà và các ngôi sao khác cũng có các hành tinh quay xung quanh. Tiếp theo, Ngân Hà cũng chỉ là một thiên hà tương tự vô số thiên hà của một vũ trụ đang giãn nở. Và ngay cả vũ trụ cũng chỉ là một trong vô số vũ trụ. Có nhiều vũ trụ tồn tại cùng nhau, tất cả chúng đều được sinh ra từ Khởi Nguyên. Khởi Nguyên không chỉ là nơi sinh ra vũ trụ, nó còn là nơi sinh ra năng lượng phép thuật. Thứ mà đã tạo ra những người đột biến, dị nhân, ma cà rồng, những người có khả năng ngoại cảm, tiên tri, những sức mạnh tiềm ẩn trong con người, bao gồm cả ma thuật, ma pháp, lĩnh vực lực lượng...

    Nếu có thể sử dụng trực tiếp năng lượng phép thuật từ Khởi Nguyên chính là trở thành đấng tạo hóa, có thể làm chủ Đa vũ trụ. Lý do duy nhất khiến cô ở đây chính là vì một câu chuyện vô cùng buồn cười. - Zetsu cau mày, tiếp tục vẽ. - Trong một thế giới khác, hay còn gọi là chiều không gian khác, có tồn tại một con quỷ tình dục tên là Sitoy. Nó rất mạnh, nhưng lại nhát gái. Nó thèm khát một thiên thần nhưng mỗi lần thấy cô ta hắn lại không dám làm chuyện ấy. Chậc... và thiên thần ấy giống hệt cô.

    - A... Người muốn làm gì?

    Phương Nghi hoảng hốt co rúm cả người. Giờ thì nàng đại khái hiểu được lý do mình có mặt ở đây. Không phải ép mình làm cái chuyện ấy với quỷ sao? Sax... càng nghĩ càng thấy tởm.

    - Ta thà chết cũng không làm!

    Phương Nghi kiên quyết phản đối.

    - Hừ, cô không có quyền lựa chọn.

    Ánh mắt Zetsu cuồng bạo, ác liệt làm Phương Nghi giật nảy người, gần như hồn xiêu phách lạc.

    - Với lại ít ra thì nó cũng chẳng có cơ hội sống để làm chuyện đó với cô.

    Nghe được lời này Phương Nghi mừng lắm. Nhưng câu sau lại khiến nàng tái mặt. - Tôi sẽ là người phải làm chuyện đó. - Zetsu bày ra vẻ mặt bất đác dĩ.

    - Ngươi... Không được, ta không muốn...

    Phương Nghi sợ hãi, đôi mắt long lanh bật khóc.

    Zetsu thở dài:

    - Thú thật ta cũng không muốn. Nhưng hết cách rồi. Cái con quỷ chết tiệt ấy đang nắm giữ bí mật về đường đến Khởi Nguyên. Bằng nghi lễ ta có thể dùng cô để làm mê hoặc nó sau đó dụ nó vào bẫy rồi phong ấn nó trong âm đạo của cô. Rồi sau khi ta cùng cô vui vẻ một phen, đợi tới lúc lên đỉnh thì con quỷ ấy sẽ tự diệt và bí mật về Căn Nguyên sẽ thuộc về ta.

    - Tào lào, hết sức vớ vẩn! Sao ngươi lại có thể nghĩ ra cái phương pháp hạ lưu, đê tiện như vậy được, với lại chẳng hợp lý chút nào. Hừ...

    Phương Nghi ra sức thuyết phục. Đây là cơ hội duy nhất của nàng, nếu không tấm thân trong trắng gìn giữ hơn ba mươi mấy năm trời sẽ phải trao cho một kẻ mà nàng không mong muốn.

    - Có sao đâu, rồi cô sẽ nghiện làm chuyện ấy với tôi thôi. Cũng tốt, phụ nữ như cô nên làm nhiều một chút, hơn 35 tuổi đời rồi còn chưa được nếm thử mùi vị của đàn ông không phải là rất uổng phí sao? Nói cho cô biết, một ngày cứ cách khoảng một tiếng là con người lại nổi lên ham muốn tình dục. 5h, 6h, 7h, 8h, 9h sáng là thời gian thích hợp để cả hai cùng hưởng thụ khoái lạc thiên đường, bởi lúc đó ham muốn của đàn ông rất lớn, còn phụ nữ khi bị kích thích thì vô cùng cuồng nhiệt. 12h, 13h, testosterone ở phụ nữ có khuynh hướng được thúc đẩy và nổi ham muốn được lên giường với đàn ông ngay lập tức. Tóm lại là đến 18h lượng testosterone ở phụ nữ sẽ tăng cao gần tới đỉnh điểm, đây là thời gian họ cực kỳ ham muốn được đàn ông chiếm hữu. Nhưng lượng testosterone ở đàn ông lại giảm đáng kể, mặc dù vậy khi gặp một người phụ nữ nóng bỏng, gợi cảm như cô thì ham muốn lúc nào cũng cao vút. Chính vì vậy, đúng 18h tôi sẽ tiến hành nghi lễ, cô thấy sao?

    Zetsu nhìn nàng tỏ vẻ thích thú. Phương Nghi ngượng tái mặt, nghe những lời nhạy cảm thẳng thừng khiến cơ thể nàng khó tránh khỏi phản ứng tự nhiên, cảm thấy thân thể rạo rực, bỗng nghĩ tới “người nào đó” nếu có thể cùng mình làm chuyện ấy ngay lúc này thì thật tốt biết mấy.

    - Đừng tự cho mình là đúng, tôi không như thế đâu. Tôi không muốn, mau thả tôi ra!

    Phương Nghi trong lòng nghĩ một đường, ngoài miệng nói một nẻo.

    - Có phải cô em cũng thích đúng không? Nhịn không được chảy nước rồi à? Nếu không sao mặt có thể đỏ như thế chứ? Cũng phải thôi, bao nhiêu năm chưa đụng vào cái đó của đàn ông nên sinh tò mò là lẽ tự nhiên. Tôi thật rất muốn giúp cô em giải tỏa căng thẳng ngay lúc này, ngay tại đây một cách cuồng nhiệt, lâu dài nhất, nhưng đành phải chờ thôi.

    - Ăn nói hàm hồ. Ta... ta không giống ngươi...

    Giọng Phương Nghi yếu ớt, càng nói càng đỏ mặt. Tại sao mình lại không ngừng nghĩ đến chuyện ấy nhỉ, lẽ nào mình cũng muốn. A... chết tiệt...

    Zetsu cười nhạt, đem cái laptop ra trước mắt nàng rồi mở một bộ phim Jav, hắn cười nham nhở:

    - Cái này thật sự rất thú vị, là tuyệt phẩm điện ảnh đấy. Xem thử đi, tôi đảm bảo sẽ không lãng phí thời gian của cô đâu.

    Nói rồi hắn quay lưng rời đi, để lại không gian chỉ có mình Phương Nghi cùng với tiếng rên la đầy nhục cảm vô cùng kích thích của đôi nam nữ trong phim.

    Phương Nghi cố nhắm mắt không xem, nhưng càng nhắm lại càng tưởng tượng ra những hình ảnh bậy bạ, cộng thêm tiếng rên la khiến nàng không tài nào tĩnh tâm nổi, cuối cùng quyết định mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng khiến nàng phải hốt hoảng nghĩ thầm “Cái ấy sao có thể to như vậy được!”
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1104: Hai Cô Gái Dễ Thương
    “Ái tình là rượu hạng sang

    Lỡ rồi, càng nhớ lại càng không quên”

    - Chị xong chưa Nhã Lan?

    Tú Linh nằm trên giường, thích thú nghịch ngợm với những chú gấu bông. Mái tóc dài màu nâu tím xõa xuống ga trải giường, bởi ga màu trắng mà trông làn tóc của nàng mới thật nổi bật đến kỳ diệu; thẳng, mềm mượt và óng ả. Từ trong phòng thay đồ vọng ra tiếng nói không thánh thót, không mượt, cũng chẳng thô, nhưng nghe lọt lỗ tai và rất khó phai, đó là giọng nói vui tươi, tự nhiên:

    - Đợi chút nha, Tú Linh. Hi hi...

    Tiếng bước chân lộc cộc trên nền nhà, Nhã Lan bất ngờ nhảy vọt ra từ trong phòng.

    - Tèn tén ten... Tú Linh thấy chị thế nào, có xinh không?

    Nhã Lan tươi cười, hồn nhiên xoay một vòng thật nhẹ nhàng. Trên người là một bộ trang phục rất đẹp và trang nhã, áo sơ mi trắng dài tay và quần sooc đen. Áo không quá mỏng, cổ trụ không khoét sâu, quần ngắn vừa phải, trông rất nghiêm túc nhưng dễ gây ấn tượng khó phai đối với phái mạnh.

    - Không xinh!

    Tú Linh lè lưỡi cười châm trọc.

    - Hả... em dám...

    Nhã Lan làm mặt dữ không thành, trái lại càng thêm phần đáng yêu, tuyệt đối không thể dọa người.

    - Thôi thôi, em còn chưa nói hết câu kia mà, chị nghĩ đi đâu đấy? He he... chị không xinh thì còn ai xinh nữa.

    - Con quỷ nhỏ, không nói với em nữa, kẻo trễ hẹn của người ta mất.

    Ngước mắt lên nhìn đồng hồ, thời gian năm phút đã qua hơn bốn phút. Nàng đang định nói tiếp thì Tú Linh cắt ngang:

    - Xem ai nóng lòng chưa kìa. He he... thú thật em cũng nôn nóng chết đi được. Không biết một Chấp năng giả bằng xương bằng thịt nhìn sẽ như thế nào nhỉ, đợi tới lúc gặp trực tiếp, nhất định phải sờ nắn thử mới được.

    Tú Linh ngước cặp mắt long lanh lên trần nhà mơ mộng.

    - Hi hi... Đâu chỉ mình em, chị cũng muốn sờ.

    ***

    - Tô Úc, em về đến nhà chưa, mọi chuyện thế nào?

    Trước cửa bar Trầm Luân, Hướng Nhật quyết định phải gọi điện cho Tô Úc. Bầu trời hôm nay thật nhiều sao, không khí êm đềm, dịu mát, có thể cùng nàng 'nghiên cứu triết lý cuộc đời người' thì thật tốt, nhưng xem ra đêm nay mình chưa có cơ hội ấy.

    - Dạ! Mọi chuyển ổn ạ! Còn anh thì sao?

    Tô Úc tâm tình khẩn trương, nàng vừa tắm xong, đang cầm điện thoại đọc thông tin tìm hiểu về những thứ liên quan tới 'lần đầu yêu' bỗng nhận điện thoại của Hướng Nhật, khó tránh mặt đỏ bừng. (:p)

    Hướng Nhật do dự một hồi mới quyết định nói:

    - Ừm, tiểu Tô. Đêm nay anh sợ là...

    Kéo một hơi dài, rốt cuộc Hướng Nhật chẳng thể nhẫn tâm nói thẳng vấn đề được. Tô Úc ngoan hiền, lễ phép, lại thành thục gợi cảm, muốn tìm một lý do để từ chối nàng thật khó hơn lên trời.

    Nghe giọng ấp úng, chẳng mấy khi nàng thấy biểu hiện của Hướng Nhật như vậy, Tô Úc như đoán được phần nào, nàng cười và nói:

    - Hướng Quỳ... ưm, em biết anh bận trăm công nghìn việc, nếu anh không thể về với em, em vẫn có thể chờ anh, mai hoặc mốt mình bên nhau cũng được, nhưng công việc lỡ rồi rất có thể sẽ không có lần thứ hai, đừng vì em mà phân tâm, em có thể hiểu cho anh mà.

    - Tô Úc... Thật lòng cảm ơn em. Giải quyết xong việc anh sẽ về bên em. Rất nhanh thôi, chờ anh nhé.

    Lòng Hướng Nhật vui như pháo nổ, cả đời này hắn gặp được Tô Úc chính là phúc phận quá lớn. Một người phụ nữ xinh đẹp, ngoan hiền và thấu hiểu. Hướng Nhật nghĩ và cảm thấy tình ý dào dạt dành cho Tô Úc nhiều không kể xiết.

    - Dạ! Em sẽ chờ mà. Hi hi...

    Tô Úc mỉm cười rồi gác máy. Lòng vui nhiều hơn buồn. Ông chủ căn bản làm nên cơ nghiệp to lớn, đồ sộ như thế nào nàng không rõ, nhưng nàng chắc rằng có thể hậu thuẫn cho cả cái tập đoàn thì tuyệt đối cơ ngơi không nhỏ. Người như ông chủ bận rộn là dễ hiểu, những lúc như vậy còn có thể gọi điện cho mình không phải là quá yêu mình thì còn là gì? Nghĩ vậy mặt Tô Úc càng tăng thêm mấy lần rạng rỡ, thật yêu kiều hấp dẫn.

    Trong con hẻm không có người gần chỗ Hướng Nhật, ánh đèn mờ tối, bất thình lình xuất hiện hai cô gái, dáng người thấp, thân hình nhỏ nhưng đầy đặn và khuôn mặt xinh xắn là mỹ nhân khó tìm. Chẳng phải ai khác chính là hai chị em Nhã Lan và Tú Linh.

    (Nhân vật Nhã Lan được lấy cảm hứng từ ido TalkTV G - Lương Ái Vi, Việt Nam)

    Trước đó Nhã Lan đã có hẹn năm phút sẽ gặp Hướng Nhật, thời điểm này vừa tròn năm phút. Hai nàng bước ra từ con hẻm, ánh đèn chẳng thể tỏa sáng bằng khuôn mặt xinh đẹp của các nàng. Mọi ánh mắt như bị thôi miên, cả nam và nữ đều đăm đăm ngắm nhìn, một cái nhìn đáng yêu như thể nhìn thấy hai con thỏ trên đường phố, đôi mắt các nàng to và tròn xoe, long lanh như có nước, thật muốn nhào tới ôm ấp.

    Đám đông nhanh chóng vây kín các nàng, người người thay nhau chụp ảnh up Facebook các kiểu:

    “Tiên nữ hạ phàm”

    “Hai cô tiên, đúng là hai cô tiên
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1105: Đùa Hơi Quá
    “Yêu nhiều bao nhiêu càng dễ bị tổn thương bấy nhiêu. Cũng bởi yêu nhiều mà có thể sinh ra hận, bởi vậy người ta mới nói tình yêu như con dao hai lưỡi.”

    ***

    Tách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào, trong con hẻm chỉ có ba người. Thấy hai cô bé đưa đôi mắt tròn xoe nhìn ngó khắp người mình, dáng vẻ tỏ ra cực kỳ thần tượng, Hướng Nhật theo thói quen đưa tay vuốt vuốt cái mũi.

    - Hai cháu kéo ta vào đây là có ý gì? Nói cho hai đứa biết ta thà chết cũng không có...

    Hướng Nhật làm bộ sợ hãi, lấy tay che ngực.

    Hai cô gái ngượng tái mặt. Cháu cái gì chứ, luận về tuổi tác chưa biết ai hơn ai nha.

    - Chú à, ngại cái gì chứ, cởi ra cho chúng cháu xem đi. Hắc hắc...

    Nhã Lan tinh quái châm chọc. Để xem một Chấp năng giả sẽ hành xử thế nào đây.

    Định mệnh, Hướng Nhật không tin nổi có ngày mình bị chọc lại. Nét mặt trở nên nghiêm túc hơn, xoay người chống tay phải lên tường, mặt đối mặt với Nhã Lan, bởi nàng đứng sát tường nên lúc này nhìn cảnh tượng cứ như là sắp bị cưỡng hôn. Tú Linh cau mày đang tính chạy đến thì chợt phát hiện cơ thể mình không cách nào di chuyển.

    Hướng Nhật vẫn nhìn Nhã Lan mà lên tiếng nói với nàng:

    - Vô ích thôi, ở trong lĩnh vực của ta thì cả đời cháu cũng đừng mong thoát ra được. Còn Nhã Lan, sao cháu không tự cởi ra nhỉ? Hay là để ta...

    Hướng Nhật cười dâm đãng, dơ năm ngón tay quơ quơ sát cúc áo của nàng làm phụ họa. Để xem còn đứa nào dám chọc ghẹo ta nữa không.

    - Như thế không công bằng, là cháu yêu cầu trước, chú phải cởi thì cháu mới cởi cơ.

    Nhã Lan chả có chút gì là lo sợ, trái lại còn thêm hứng thú, giả vờ làm mặt méo, môi mím chặt, ánh mặt lườm Hướng Nhật, sự đáng yêu thật dễ khiến người ta không thể nhịn nổi cười, chính là vừa đáng yêu vừa hài hước. Với chiêu này thì không có đàn ông nào qua khỏi.

    Quả nhiên anh Hướng nhà ta phì cười liền, thần kinh thép cũng phải chịu thua thôi, sao có thể đáng yêu như vậy được. Buông tay xuống bỏ vào túi quần, đồng thời loại bỏ lĩnh vực, hắn cười khà khà nói:

    - Không ngờ hai cô lại trẻ như vậy, làm tôi tưởng là học sinh cấp hai cơ đấy. Tôi tin hai người kéo tôi vào đây là có chuyện quan trọng muốn nói đúng không? Gọi tôi là Hướng Quỳ được rồi.

    - Hướng Quỳ, tôi là Nhã Lan, 23 tuổi, còn đây là em gái tôi Tú Linh, 22 tuổi, cả hai đều lớn hơn anh đấy nhé. - Nhã Lan cười và nháy một mắt với Hướng Nhật rồi kéo em gái lại gần mình, khi nãy nếm thử lĩnh vực Tú Linh còn chưa hết sợ. - Lần đầu gặp mặt nha, không ngờ một chấp năng giả huyền thoại như anh lại khéo đùa ghê. - Nhã Lan nhoẻn miệng cười tươi.

    - Thật ra thì tôi tính làm thật kia.

    Hướng Nhật mặt dày phóng khoáng nói. Nhất thời làm cô nàng Nhã Lan cũng phải đỏ mặt.

    - Hướng tiên sinh, nếu anh là Chấp năng giả vậy chắc anh phải chạy nhanh lắm nhỉ? Có muốn so tài chút không?

    Tú Linh vừa mới lấy lại bình tĩnh nhìn hắn nở nụ cười quỷ dị, quyết tâm trả thù khi nãy bị ăn hiếp.

    - Đúng ra là lướt chứ không phải chạy. Khi nãy chỉ đùa chút thôi, không phải cô giận đấy chứ?

    Hướng Nhật cẩn thận suy tính. Nhìn nét biểu cảm thì suy đoán cô nàng đang giận mình. Với lại theo như hắn quan sát, đại khái cũng đoán được cô nàng này là dị năng giả, là cấp 4 đỉnh phong cũng gọi là Yên diệt giả. Vừa rồi không phải nàng không biết, nếu đã nếm trải qua sức mạnh của một Chấp năng giả thì chắc chắn không dám thách đấu lung tung. Trong chuyện này hẳn là nàng đã có kế hoạch nắm chắc phần thắng, nếu đã vậy mình chả dại gì mà nhận lời, không khéo lại chuốc nhục vào thân.

    - Đương nhiên là giận rồi. Giờ anh tính sao?

    Tú Linh thẳng thắn đồi bồi thường. Nếu đã không thể dụ người ta sập bẫy thì thôi đòi thẳng mặt luôn vậy.

    - Giang hồ có câu “Nợ máu phải chả bằng máu” tôi khi nãy làm gì cô thì bây giờ cho cô làm lại vậy.

    Hướng Nhật nói tràn đầy tự tin, bởi vì hắn tin chắc cô nàng chẳng thể đào đâu ra lĩnh vực để giam hắn. Thế nhưng cô nàng lại cười sảng khoái. Nhã Lan đôi mắt long lanh, chớp chớp tựa như sắp có kịch vui để xem. Nhìn thấy điệu bộ của hai cô nàng, Hướng Nhật âm thầm hối hận, liệu mình có nhầm lẫn gì chăng? Lỡ rồi, lời nói ra không thể rút lại, lúc này chỉ có thể đứng im chờ đợi.

    - Là anh nói đấy nh...

    Còn chưa dứt lời Tú Linh đã biến mất không dấu vết, với khả năng Siêu Quan Sát Hướng Nhật cũng đành bó tay, trong bán kính một trăm thước không thể cảm nhận được sự hiện diện của nàng. Chợt hắn giật mình khi thấy cổ tay như bị vật gì đó mềm mại, mát rười rượi nắm lấy, không sai chính là bàn tay con gái. Thân hình Tú Linh mờ mờ hiện thoáng qua như làn sương, Hướng Nhật vừa phát hiện đang tính phản ứng chống lại thì trời đất bỗng quay cuồng trước mắt, mọi thứ như bị cuốn vào một vòng xoáy hỗn độn, thần kinh ép hắn phải nhắm chặt hai mí mắt, một lúc sau mới mở mắt ra được thì phát hiện mình đang lơ lửng trong không gian.

    Ngước mắt nhìn lên hắn thấy trọn vẹn Trái đất trong tầm mắt ở xa xa, xung quanh còn có vô số những thiên thạch rải rác như bụi, trong khi dưới chân là một hành tinh khổng lồ phát sáng, hắn chỉ có thể nhìn thấy một mặt của nó. Chợt nhớ ra đây chính là Mặt trăng, nghĩa là mình đang ở rất xa Trái đất và cực gần Mặt Trăng. Cái con *** gì thế này? Làm sao có thể? A... hắn còn chưa kịp suy nghĩ thì hoảng hồn nhận ra mình thở không có tác dụng, phổi không thể nhận được dưỡng khí, mặt hắn dần tái xanh. Hắn bắt đầu cảm nhận khí lạnh khủng khiếp, đóng băng cả quần áo và cả tóc của hắn, dùng lĩnh vực bao bọc cũng không thể giúp hắn đỡ lạnh hơn, mà còn khiến hắn mất nhiều sức và dưỡng khí. Tim hắn đập nhanh, cơn đau đầu diễn ra liên tục, kèm theo buồn nôn, mắt hắn mờ dần, đầu óc không còn phân biệt nổi đâu là chân đâu là tay nữa. Cảm giác này còn hơn cả bị giam trong lĩnh vực, quá đáng quá, tính giết ta thật sao?

    - Tú Linh, em không phải đưa anh ta lên đó đấy chứ?

    Nhã Lan chỉ lên Mặt trăng và hỏi.

    - Hi hi, chỉ có trong không gian mới đủ để để một Chấp năng giả cảm nhận được nỗi thống khổ sống không bằng chết.

    Tú Linh đắc ý nói. Rồi nhìn đồng hồ mới giật mình hốt hoảng.

    - Thôi chết, đã hơn hai phút rồi! Không ai có thể sống sót nếu quá ba phút. Em phải đi đưa anh ta trở lại đã.

    Nhã Lan gật đầu và nhìn Tú Linh vụt mất khỏi tầm mắt, lòng tò mò không biết hình dạng khổ sở của Hướng Nhật sẽ như thế nào? Chắc tàn tạ lắm.

    Tú Linh đem Hướng Nhật quay trở lại ngay lập tức, Hướng Nhật đang trong trạng thái bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, nước da nhợt nhạt, quần áo, đầu tóc bị đóng băng, trông vô cùng thảm hại.

    Tú Linh gãi đầu, cảm thấy tội lỗi:

    - Hình như em đùa hơi quá. Hì hì...

    - Chậc... anh ta tỉnh lại ngay thôi mà, một Chấp năng giả đâu có yếu như thế.

    Nhã Lan tiến lại gần nhéo hông Hướng Nhật một cái làm hắn giật mình bật ngồi dậy.

    - Ta đang ở đâu?

    - Ở địa ngục!

    Nhã Lan cười và nói.

    - Hừ... con bé kia tính giết ta thật sao?

    Hướng Nhật hung hăng quắc mắt nhìn Tú Linh, tựa như con hổ chuẩn bị ăn tươi nuốt sống con mồi.

    - Xin lỗi, xin lỗi mà... Ai bảo anh thách đố tôi làm gì. - Nàng lè lưỡi châm chọc.

    - Ha ha... Bởi thế không đánh làm sao quen, anh đừng tưởng tụi em yếu mà bắt nạt nhé.

    Nhã Lan nháy mắt nói phụ họa.

    - Thôi bỏ đi.

    Hướng Nhật khoát khoát tay, tất cả là do hắn tự chuốc lấy thôi, trách ai bây giờ. Chả lẽ lại nhỏ nhen với hai cô gái, tuyệt đối không được.

    - Tôi thật không tài nào hiểu được, làm cái quái gì mà cô có thể đưa tôi lên tận đó? Đây cũng là dị năng sao?

    Hướng Nhật bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân, trước hết là vì tò mò, sau đó là để tránh trường hợp lần sau tái diễn.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1106: Một Tổ Chức Thất Bại
    (Các vị đừng nản nếu truyện lâu ra chương mới. Ta còn bận ngắm nhìn thời gian trôi và ngắm nhìn con người, ngắm cảnh vật và tình yêu… ngắm đủ thứ trên đời.)

    – Ha ha… Anh không biết! Có vẻ kiến thức của anh không nhiều như tôi nghĩ.

    Tú Linh cười thoải mái nói. Bầu trời đêm tháng mười dịu mát, trắng sáng vằng vặc, hàng vạn ngôi sao nhấp nháy, khuôn mặt Tú Linh khả ái như thánh nữ giữa đời thường và mái tóc màu nâu tím lung linh, kỳ ảo. Hướng Nhật chỉ nhìn thoáng qua mà một lần nhớ mãi không quên.

    – Có những thứ không quan tâm thì không cần phải biết. Thế nhưng cái này cho dù quan tâm thì tôi cũng chịu.

    Hướng Nhật cười và nói, hắn vẫn ngồi dựa lưng vào tường. Những hình ảnh vừa xảy ra không sao thoát khỏi tâm trí, chỉ có thể nói rằng nó quá đáng sợ và kỳ diệu.

    – Được thôi, cũng chẳng cần giấu anh làm gì. Tôi là một người có khả năng di chuyển nhanh trong không gian, gọi tắt là dịch chuyển tức thời.

    Nàng nhìn hắn bằng cái nhìn mỉa mai, có một sự thật mà nàng không hề chia sẻ cho người ngoài biết, thật sự trên đời chưa có một ai, một cái gì có thể giam giữ được nàng. Đôi khi diễn trò cũng chỉ là để đánh lừa đối thủ rằng mình là kẻ yếu. Trong con mắt đối thủ mình càng yếu càng có lợi thế. Cũng vì vậy mà biết bao kẻ mạnh đến mấy cũng bỏ mạng vì sự cao ngạo ngu ngốc, cứ tưởng mình là tối thượng trong mắt kẻ khác nhưng đến cuối cùng lại tự chuốc nhục vào thân.

    – Dịch chuyển tức thời ư? – Hướng Nhật như đã thấu hiểu, tự dặn lòng lần sau dùng lĩnh vực bao quanh thì chẳng còn sợ bị đối phương tiếp cận nữa. Loại năng lực này muốn chạy thì dễ nhưng muốn đánh bại đối thủ thì phải có thủ đoạn. – Giờ thì tôi đã hiểu, đó là lý do hai cô có thể đến đây nhanh như vậy. Phải chăng chúng ta cũng dùng cách đó để đến Nhật?

    Nói như đúng rồi, Hướng Nhật dứng dậy phủi phủi tay, vặn vẹo vài cái thư giãn gân cốt.

    – Hướng tiên sinh quả không hổ danh là Chấp năng giả huyền thoại.

    Nhã Lan cười dịu dàng nói. Tú Linh chỉ mỉm cười, nụ cười mang nhiều ẩn ý. Chắc tại nàng hiểu chị gái mình là người luôn vui cười, niềm nở, chẳng bao giờ quan tâm người khác đúng sai như thế nào, cứ thích là khen.

    – Huyền thoại, hai chữ ấy tôi nào dám nhận. À, thời gian không còn nhiều, hi vọng hai cô sẵn sàng, tôi mong muốn tìm ra kẻ bắt cóc.

    Hướng Nhật cảm thấy có chút hổ thẹn trong lòng đối với hai nụ cưới trái nghịch của các nàng. Tuy không để ý nhiều nhưng cảm thấy vẫn nên chuyển đề tài cho chóng qua chuyện.

    – Tôi cần cầm tay hai người, hãy nhắm mắt lại.

    Tu Linh bước đến cầm cổ tay của Hướng Nhật và Nhã Lan, hai người làm theo hướng dẫn nhắm mắt lại, đơn giản chỉ cảm thấy đôi chân mình như đang lơ lửng trên không, thoắt cái đã chạm đất, mà thời tiết, không khí cũng thay đổi hẳn.

    – Được rồi, chúng ta đã tới nơi. – Tú Linh nói, rồi buông tay hai người, đưa mắt quan sát xung quanh một vòng.

    Hướng Nhật cũng vội mở mắt, nhìn thấy ngay một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, hắn thấy mình đứng trên sườn núi rất cao so với mặt đất, bên dưới là dòng nước uốn khúc nối liền với biển. Trời rất lạnh, nếu không phải nhờ có lĩnh vực chắc là với bộ đồ cộc, da thịt hắn sẽ tím tái. Lòng hắn bỗng lo lắng cho hai người con gái bên mình, các nàng đều mặc đồ rất mong manh, với lại cô nàng Nhã Lan là người thường, với cái lạnh có thể đông nước thành đá thì chắc chắn không chịu nổi. Vội đưa đôi mắt tràn trề lo lắng nhìn sang, hai nàng từ lúc nào đã khoác trên mình mỗi người một áo măng tô màu xám đen rất thon gọn với thắt lưng buộc eo, phần dưới giả váy, cổ áo là lông thú giả dạng. Chân đi ủng đen, tất đen, còn đeo thêm bao tay màu xám đen nữa. Hai nàng đều nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào, tựa như muốn nói “Không cần lo lắng cho chúng tôi”. Ôi! Xem ra mình lo thừa rồi, Dịch chuyển tức thời mà, thoáng một cái thay một bộ đồ là chuyện vặt. Hướng Nhật nghĩ và không khỏi cảm phục dị năng kỳ diệu ấy, nếu có nó phải chăng hắn cũng có thể tùy ý chạy Đông chạy Tây chỉ trong một cái nháy mắt.

    Lúc Hướng Nhật rời mắt khỏi hai nàng, nhìn vu vơ, Nhã Lan mới tiến lên phía trước, vừa đi vừa bắt đầu làm hướng dẫn viên, Tú Linh cũng theo sau và dĩ nhiên Hướng Nhật đi sau cùng.

    – Hướng tiên sinh, chúng ta đang ở sườn núi Sakurajima, nơi này vào năm 2011, tổ chức tội phạm quốc tế Ravens đã cho xây dựng căn cứ bí mật để nghiên cứu và chế tạo hệ thống trí thông minh nhân tạo AI, nhằm phục vụ cho việc đột nhập các cơ sở dữ liệu có tính bảo mật cao, một việc bị cho là bất khả thi.

    – Ravens!!! – Hướng Nhật trầm giọng thốt lên, tròng mắt hóa đen. – Không ngờ đến đây còn có chút manh mối về Ravens.

    Hai nàng nhìn hắn một hồi lâu, Nhã Lan nhận ra biểu hiện khác lạ của hắn nên hỏi:

    – Anh có vấn đề gì với tổ chức này à?

    – Cũng không có gì, tôi chỉ thấy ngạc nhiên thôi. – Việc có thù oán với Ravens tốt nhất không nên tùy tiện nói ra, Hướng Nhật chuyển đề tài: – Vậy chúng có thành công khi chế tạo AI không?

    Nhã Lan tuy không hài lòng với câu trả lời của hắn nhưng cũng không có nghĩ nhiều, còn Tú Linh trong lòng lại có những suy đoán rõ ràng hơn, dựa vào biểu hiện bên ngoài chắc hẳn phải có thù oán rất sâu sắc, kéo dài nhiều năm trời, thù giết người thân chẳng hạn. Nàng vốn là người từng trải qua bao nhiêu nhiệm vụ trinh thám khó khăn, kinh nghiệm điều tra tích lũy không ít, việc nhìn mặt bắt hình dong, suy đoán ngôn ngữ cử chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, từ một chút biểu hiện cũng có thể đọc được chút ít suy nghĩ của ai đó. Tuy nhiên nàng không rảnh để đi bắt bẻ, vì vậy từ đầu đến cuối chỉ tươi tỉnh như đi dạo phố.

    – Rất tiếc phải thừa nhận rằng Ravens sở hữu hàng tá giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư bậc thầy trong lĩnh vực công nghệ thông tin, việc tạo ra một AI đối với chúng quá dễ dàng. Bao năm qua chúng đã ngấm ngầm thu thập và thao túng rất nhiều quốc gia, đó là lý do chúng gần như bất bại.

    Từ “gần như bất bại” tuôn ra từ miệng nàng, những từ ấy làm lòng nàng thoáng chút lo sợ. Bản thân là một bậc thầy về công nghệ vi tính, nếu phải sợ thì đó là thứ rất kinh khủng, tựa như những thiết bị chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng.

    Hướng Nhật nghe mà không khỏi lo lắng, từ trước vẫn biết kẻ thù của mình rất lớn và mạnh nhưng cũng không ngờ là còn rất hiện đại và khoa học, hơn thế còn có khả năng thao túng các cường quốc, như vậy khác nào là bá chủ cmnr. Tự dặn lòng mình lần sau chớ dại mà chừa cái mặt ra, rất may là lâu nay vẫn hoạt động bí mật, chứ nếu không sợ rằng người thân; các nàng đã sớm bị liên lụy.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,516
    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1107: Người Bị Lãng Quên
    Đi theo Nhã Lan một đoạn, vượt qua đám cỏ thấp lè tè cao không quá gót chân, rồi đến đám cỏ lau rực rỡ hoa tím, từng bông cỏ dịu dàng tạt ngang qua bụng họ. Thật bất ngờ, sườn núi này chiếm đa phần là cỏ lau, cỏ lau mọc ngút ngàn, nhìn đâu đâu cũng thấy những bông hoa tím dài khoảng gang tay đung đưa trước gió. Cuối tháng mười, loài cỏ dễ thương được dịp nở rộ hoa. Đây là loài cỏ có thể sống ở bất cứ đâu, và dù sống ở vùng đất ẩm ướt hay khô cằn thì hoa cỏ lau vẫn mãi mang theo vẻ đẹp dịu dàng, hoang sơ, mong manh và duyên dáng khiến người ta mê mẩn, nhìn như ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp, mong manh cần được che chở.

    Nhã Lan dừng chân trước một cửa hang rộng hơn một thước, bị phủ lấp bởi dây leo chằng chịt, dường như cả năm trời chưa từng có người bước vào. Những sợi dây leo to như ngón cái, nàng nắm lấy và lôi ra nhưng chúng cứ ở lì một chỗ không xê xịch. Thở mạnh một hơi hồi sức nàng nhìn sang Tú Linh, Tú Linh hiểu ý liền vạch áo khoác và rút từ bên trong ra một cây kiếm, chém tới tấp vào, chỉ sau vài đường kiếm tinh diệu cửa hang đã bay sạch không còn một cây cỏ.

    - Đây là căn cứ khoa học của Ravens sao?

    Lúc theo Nhã Lan bước vào cửa hang, Hướng Nhật quan sát thấy xung quanh tối đen, nếu không nhờ ánh đèn flash của smartphone Nhã Lan cầm trên tay thì chẳng thể nhìn thấy được gì. Đây là một cái hang động bình thường, toàn đá và đá, ngoài ra không thấy gì khác.

    Nhã Lan cười với hắn và dịu dàng nàng nói:

    - Cái hang này là lối vào nhằm che mắt thiên hạ, căn cứ thật sự đang nằm bên dưới cái hang này.

    Đi đến đường cụt, trước cặp mắt tò mò của Hướng Nhật, Nhã Lan bấm vài cái lên màn hình điện thoại, bất ngờ tảng đá trước mắt tách làm đôi, thì ra là một thang máy ngụy trang. Cả ba người đồng loạt bước vào, cửa thang máy đóng và cứ thế chạy xuống, sau một hồi thì dừng lại.

    Khi cửa thang máy mở, Hướng Nhật không khỏi cảm thán trong lòng. Đây là một thế giới khoa học viễn tưởng chứ ai nghĩ nó ở trong lòng núi lửa. Một không gian rộng bao la, có nhiều phòng và phòng Hướng Nhật đang đứng là rộng nhất, có 8 cái màn hình trong suốt vây quanh một cái màn hình to nhất ở giữa. Trên bàn chữ U đặt vài chồng sách, vài cái laptop, giấy A4, thước, bút, dụng cụ văn phòng phẩm các loại, cùng với nhiều chai lọ với đủ loại màu sắc, điều kỳ lạ là chúng không hề có bụi trên bề mặt. Ở chỗ cái ghế bọc da màu hồng chính giữa, trên bàn đặt một tấm ảnh bên cạnh nó là một chậu hoa tươi. Người trong ảnh chính là Nhã Lan. Hướng Nhật còn chưa hiểu chuyện gì thì ở hành lang có tiếng bước chân đi tới, một cô gái trong trang phục công sở, vóc người cao, đầy đặn, tóc dài, trên tay cầm một cái tablet cũng trong suốt. Cô nhìn ba người Hướng Nhật cười thân thiện.

    - Chào hai vị tiểu thư, chào Hướng tiên sinh.

    - Cô biết tôi sao? - Hướng Nhật kinh ngạc.

    Cô gái cười nhã nhặn:

    - Vâng, dĩ nhiên. Tôi là một AI, tôi có thể nhận diện khuôn mặt của anh và tra ra tất tần tật ngọn ngành, nguồn gốc gia phả nhà anh. Các vị dùng trà nhé!

    Hướng Nhật toát mồ hôi lạnh, không biết phải nói gì. Đây là một đẳng cấp điều tra gia phả khác với hiện thực mà hắn biết. Chợt một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn, hắn lấy điện thoại ra định đưa tấm ảnh kẻ bắt cóc cho cô gái xem có thể tìm được manh mối gì không. Nhưng thấy Nhã Lan tủm tỉm cười làm hắn ngưng ngay hành động này lại.

    - Hi hi... Cô ấy không giúp được anh đâu. Cô ấy là một người máy sử dụng trí thông minh nhân tạo, đồng thời cũng là trợ lý đắc lực của em. - Nhã Lan vừa nói vừa đi tới ghế ngồi, đặt bàn tay lên mặt kính có ánh đèn les xanh dương, cả chín cái màn hình đang trình chiếu mấy hình ảnh khoa học thì bỗng tối thui và bất ngờ xuất hiện dòng chữ nhận diện vân tay thành công, sau đó đồng loạt chuyển thành hình ảnh một cô gái rất dễ thương và tất nhiên là xinh đẹp.

    - Xin chào Tiến sĩ Nhã Lan. Trông cô thật xinh đẹp và đáng yêu.

    - À, tôi lúc nào cũng đẹp mà Bảo Bảo.

    Nhã Lan nói với Bảo Bảo rồi quay sang nói với Hướng Nhật:

    - Đầu năm 2014, người của chúng ta đã tìm ra căn cứ này, khi ấy nó chỉ là một đống đổ nát, chôn vùi dưới lớp đất đá là vô số máy móc, thiết bị còn sử dụng ngon. Tôi đã yêu cầu cha trùng tu lại căn cứ và cùng với một đội ngũ kỹ sư do tôi đứng đầu nghiên cứu và tạo ra phần lớn thiết bị có mặt tại đây, dĩ nhiên nó sẽ không thành công nếu không nhờ nền tảng của Ravens. Bảo Bảo là một kiệt tác tuyệt vời nhất mà chúng tôi có. Chỉ dựa trên mười phần trăm sáng tạo của Ravens và còn lại là do tôi nghiên cứu mà có được, tin chắc trên thế giới không có một siêu AI nào vượt qua được.

    Nhã Lan điệu bộ đầy vẻ tự hào và kiêu hãnh, chỉ tiếc rằng Bảo Bảo không thể đem khoe với thiên hạ, nếu không chắc chắn tên của nàng sẽ được ghi vào lịch sử, nhưng đây là một bí mật có thể dẫn đến chiến tranh, đó là lý do vì sao Bảo Bảo phải ở đây, và căn cứ này không phải ai cũng được phép vào.

    Cô người máy pha trà rất điêu luyện, động tác nhịp nhàng và thành thục. Cô vừa pha vừa mời Hướng Nhật với Tú Linh ngồi xuống bên bàn làm việc, cạnh Nhã Lan.

    - Bảo Bảo, hãy tra giúp tôi hồ sơ của người này.

    Nhã Lan chỉ vào tấm hình trong điện thoại, ngay lập tức hình ảnh ấy hiện lên màn hình lớn.

    - Đã xác nhận yêu cầu, đang phân tích, xin tiến sĩ Nhã Lan vui lòng chờ trong giây lát.

    Giọng của Bảo Bảo nghe vang và trong, giọng chuẩn tiếng phổ thông, rất dễ nghe.

    Ngay lập tức trên chín cái màn hình đều hiện những thông tin khác nhau, chúng chỉ nháy qua trong vài giây, bao gồm cả tiểu sử, nghề nghiệp, các mối quan hệ của đối tượng.

    Giọng của Bảo Bảo lần nữa vang lên:

    - Thông tin được lấy từ cơ sở dữ liệu của CIA, người trong ảnh là Zetsu Lied, mang quốc tịch Đức, 30 tuổi, sinh ra trong một gia đình có truyền thống là pháp sư. Zetsu từng là thành viên chính thức của Hiệp Hội Pháp Sư, sau này vì mâu thuẫn và bất đồng quan điểm về ma thuật học, hắn rời bỏ hội và lập nên Hắc Lôi Tam Thánh. Một hội gồm ba thành viên dẫn đầu, và hàng trăm pháp sư dị giáo, hầu hết đều là ác nhân cuồng sức mạnh. Tuy toàn là ác nhân nhưng khi quy tụ thành hội thì không có báo cáo nào về những việc phạm pháp mà chúng gây ra. Sau này CIA quyết định hợp tác với Zetsu và Hắc Lôi Tam Thánh, vì mục đích đôi bên cùng có lợi. CIA sẽ khóa chặt mọi thông tin về Hắc Lôi Tam Thánh, đổi lại Hắc Lôi Tam Thánh sẽ phải cung cấp thông tin tội phạm và tiến hành truy bắt hoặc tiêu diệt tội phạm mà CIA yêu cầu.

    - Thì ra có liên kết với cơ quan tình báo của Mỹ. Vậy làm sao để tìm được hắn?

    Hướng Nhật hỏi và âm thầm tính toán, cuộc chiến này xem ra không dễ ăn. Nhất định phải cảnh giác, biết người biết ta mới có thể thắng, chỉ là về phép thuật hắn hoàn toàn mù tịt.

    - Thưa Hướng tiên sinh. Bên dưới lâu đài Charlottenburg là căn cứ của Hắc Lôi Tam Thánh. Lối vào bị che dấu bởi ma thuật, người thường không cách nào nhìn thấy cũng không cách nào qua được. Hãy tìm một pháp sư chân chính, chỉ có họ mới giúp được các vị.

    - Phải đi đâu tìm, làm sao để tìm?

    Nhã Lan hỏi, kèm theo chút phấn khích, đây chẳng phải là cơ hội để nàng tận mắt nhìn thấy phép thuật hay sao.

    Thưa tiến sĩ Nhã Lan, cách nhanh nhất để tìm pháp sư là đến căn cứ của họ ở ngay bên dưới bảo tàng Anh. Đương nhiên lối vào cũng bị che dấu bởi ma thuật và người không biết ma thuật sẽ không thể nhìn thấy và cũng không cách nào vào được. Hãy tìm những người canh gác, họ ở bất cứ đâu trong thành phố Luân Đôn, và tập trung nhiều nhất ở xung quanh bảo tàng Anh. Họ có thể là người đi đường, kẻ ăn xin, người bán hàng dong, hoặc một gã điên khùng ngồi trên ghế đá, hay một gã say xỉn lảo đảo trên phố... Có lẽ còn phải dựa vào vận may của các vị.

    Hướng Nhật nghe xong mà thở một hơi dài chưa từng có. Sao Phương Nghi lại vướng vào mớ rắc rối này? Liệu có phải liên quan gì đến Âu Dương lão quái không? Ma thuật là gì, có liên quan gì đến dị năng không? Cũng có thể liên quan gì đó đến những chìa khóa Phượng Hoàng. Hướng Nhật tự giam mình trong những câu hỏi, thế giới diệu kỳ hơn hắn tưởng tượng, những bí ẩn càng thôi thúc hắn mau chóng tìm ra đáp án. Biết nhiều hơn sẽ tốt cho hắn và tốt cho người thân của hắn.

    - Được, chúng ta đi bảo tàng Anh tìm pháp sư nào.

    Tú Linh nãy giờ im lặng bỗng tuyên bố. Nhã Lan đương nhiên không phản đối, còn Hướng Nhật lại càng không. Giờ phút này hắn rất nóng lòng muốn cứu Phương Nghi.

    - Tất cả đứng lại!

    Cả ba người khựng lại, đồng loạt nhìn theo chỗ tiếng nói phát ra, liền thấy một người đàn ông trung niên đang đi tới, anh ta cao, vóc người châu Âu, khoác áo choàng màu trắng, tóc trắng, mắt xanh, da trắng tuyết.

    - Ai cho phép các cô cậu vào đây?

    Alan cẩn thận quan sát ba kẻ lạ mặt, hai người rất có thực lực, còn cô gái không có năng lực gì đặc biệt. Lúc tỉnh dậy từ trong khối băng phong ấn, hình ảnh cuối cùng anh nhớ là dung nham đã lọt vào trong căn cứ, một mình anh đã dùng ma thuật để cản lại nhằm giúp đồng đội thoát ra ngoài. Nhưng bây giờ mọi thứ dường như chưa có gì xảy ra.

    - Tôi nhớ căn cứ này đã bị sụp đổ rồi kia mà, tại sao còn y chang như chưa có gì xảy ra? Các cô cậu là ai? Những thiết bị này phải được chuyển đi rồi chứ?

    Alan trở nên lúng túng, đi tới đi lui quan sát xung quanh, trước sự ngơ ngác của ba người Hướng Nhật. Cũng khó tránh khỏi, bởi vì Alan đã ngủ yên dưới lớp đất đá, bên trong lớp băng hơn hai năm, mãi đến bây giờ phong ấn mới tự động phá bỏ thì mọi thứ đã hoàn toàn xa lạ.

    - Hiện tại là năm bao nhiêu? Quạ Đen có ở đây không?

    Alan nóng lòng hỏi ba người Hướng Nhật. Mà tâm trạng họ lúc này quá mức ngạc nhiên, không biết nên tưởng tượng thế nào. Người này rốt cuộc là ai, làm sao vào đây? Đi đường nào? Không nhịn được, Tú Linh lên tiếng hỏi:

    - Ông là ai, làm sao vào được đây? Hiện tại là tháng 10, ngày 31, năm 2015. Ông bị mất trí à? Hay có vấn đề về thần kinh?

    Nhã Lan không hỏi mà nàng dùng điện thoại đã liên kết với AI Bảo Bảo bí mật đọc hồ sơ của người trước mắt. Bỗng một vẻ lo lắng hiện ra trên khuôn mặt hồn nhiên tươi trẻ của nàng.

    Hướng Nhật từ đầu đến cuối không có nhiều biểu hiện lộ liễu ngoài cái bản mặt bình thản. Hắn đã nhìn rất kỹ và chỉ thấy người trước mắt là một người bình thường. Nhưng có cái gì đó, một chút linh cảm hao hao giống với cảm nhận lúc hắn gặp cô nàng sát thủ Laura khiến hắn đề cao cảnh giác.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)