[Dịch Thơ] Hỗ Trợ Dịch Giả - Dịch Các Bài Thơ Gặp Phải Trong lúc Dịch Thuật

  1. Tử Vân

    Tử Vân Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    5,348
    Được thích:
    5,706
    Nhờ các anh em có năng khiếu về thơ hổ trợ dịch giúp

    负薪朝出卖
    沽酒日西归.
    路人莫问归何处
    穿入白云行翠微.

    Hán Việt:
    Phụ tân triêu xuất mại
    Cô tửu nhật tây quy
    Lộ nhân mạc vấn quy hà xử
    Xuyên nhập bạch vân hành thúy vi.


    Dịch nghĩa:
    Gánh củi đem đi bán
    Mua rượu xong thì mặt trời đã ngã về tây.
    Người qua đường chớ hỏi trở về đâu
    Xuyên qua mây trắng đi vào núi xanh.

    Còn đây là bài dịch thơ của Túy Thư Cư Sĩ::rapi36:

    Gánh củi đem xuống núi
    Chiều say theo chân về.
    Khách qua đường chớ hỏi
    Vào non mây trắng bay!


    Anh em có thể vào cho ý kiến cũng như dịch thơ. Giúp ta tìm được một bài thơ thật hoàn mỹ. Xin cảm ơn nhiều:oe07:
     
  2. vide

    vide Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    377
    Được thích:
    464
    Gánh củi rời non lo sinh kế
    Vui dăm bồ rượu lúc chiều về
    Quản chi lãng khách cười chê
    Rẽ qua mây trắng để về non xanh.
     
  3. Tử Vân

    Tử Vân Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    5,348
    Được thích:
    5,706

    Thể loại gì thế? Ta cũng phang 1 bài nhưng bị cái luật nó gò bó nên sai bét ý cha TG bài thơ:

    Đốn củi dặm ngàn cao chon von
    Tà dương ngã bóng rượu ta còn.
    Lãng du viễn khách xin đừng hỏi
    Sương trắng rừng xanh khói phủ non.
    :rapi80:

    Truyện này hay quá mà làm cho chất thật là điên cái đầu:oe72:

    Bài thơ này cha TG lấy của Hứa Tuyên Bình - Ẩn sĩ sống vào đời nhà Đường (618-907), lịch sử bài thơ đó như sau:


    Hứa Tuyên Bình là người huyện Tân An. Năm Cảnh Vân Đường Duệ Tông, Hứa Tuyên Bình ẩn cư ở thành nam Dương Sơn, Cất một căn nhà cỏ nhỏ. Không biết Hứa Tuyên Bình sống bằng cách nào, chỉ biết hắn không ăn cơm. Sắc mặt của Hứa Tuyên Bình như người bốn mươi mấy tuổi, chạy trên đường nhanh như ngựa

    Hứa Tuyên Bình thường gánh củi vào trong thành để bán, lúc gánh củi thường mang theo một cái hồ lô cùng một cây gậy trúc, thường thường sau khi say chống gậy trúc trở về núi, một mình ngâm xướng:
    "Phụ tân triêu xuất mại
    Cô tửu nhật tây quy.
    Lộ nhân mạc vấn quy hà xử
    Xuyên nhập bạch vân hành thúy vi."

    Ba mươi mấy năm qua, Hứa Tuyên Bình nhiều lần cứu người trong lúc nguy nan, có lúc lại trị bệnh cho người, rất nhiều người ở trong thành đến bái phỏng. Nhưng lại không thể nhìn thấy Hứa Tuyên Bình, chỉ thấy trên vách cỏ nơi căn nhà tranh nhỏ chổ Hứa Tuyên Bình ở có đề một bài thơ:
    "Ẩn cư tam thập tái
    Thạch thất nam sơn điên.
    Tĩnh dạ ngoạn minh nguyệt
    Minh triêu ẩm bích tuyền.
    Tiều nhân ca lũng thượng
    Cốc điểu hí nham tiền.
    Nhạc hĩ bất tri lão
    Đô vong giáp tử niên."

    Rất nhiều người biết chuyện Hứa Tuyên Bình đề thơ, khiến cho thơ Hứa Tuyên Bình ở Trường An thịnh hành một thời. Ở trên quan đạo theo Lạc Dương đến đầu đường xó chợ, khắp nơi đều đề thơ của Hứa Tuyên Bình. Trong năm Thiên Bảo (niên hiệu của Đường Huyền Tông, Lý Long Cơ, năm 742-756), Lý Bạch từ Hàn Lâm viện đi ra, du lịch về hướng đông, khi đi ngang qua nhà Hứa Tuyên Bình, nhìn thấy bài thơ, sau khi ngâm vịnh, cảm thán nói: "Đây là thơ thần tiên a!" Vì vậy Lý Bạch liền hỏi người khác là thơ của ai đề, mới biết chuyện của Hứa Tuyên Bình. Lý Bạch vì vậy thường đi Tân An du lịch, vượt đèo vượt núi, nhiều lần mong gặp cũng không tìm được Hứa Tuyên Bình, Lý Bạch nhìn bài thơ trên vách tường ngâm:
    "Ngã ngâm truyện xá thi
    Lai phóng chân nhân cư.
    Yên lĩnh mê cao tích,
    Vân lâm cách thái hư.
    Khuy đình đãn tiêu tác
    Ỷ trụ không trù trừ.
    Ứng hóa liêu thiên hạc
    Quy đương thiên tuế dư."

    Mùa đông năm sau, ngôi nhà tranh nhỏ bị hỏa hoạn. Hành tung Hứa Tuyên Bình cũng không rõ. Hơn một trăm năm từ đó về sau, trong quận có một vị lão phụ nhân là nô gia của Hứa Minh, kết bạn vào núi đốn củi, một mình ở trong Nam Sơn nhìn thấy một người ngồi ở trên tảng đá ăn đào. Quả đào rất lớn. Người kia hỏi lão phụ nhân: "Ngươi là nô gia của Hứa Minh sao? Ta là Hứa Tuyên Bình tiên tổ của Hứa Minh." Lão phụ nhân nói bà đã từng nghe nói Hứa Tuyên Bình đã thành tiên, người này nói: "Ngươi trở về, thay ta nói với Hứa Minh, là ta ở trong núi. Ta cho ngươi ăn một quả đào, không được mang ra ngoài. Trong núi này hổ lang rất nhiều, sơn thần cũng rất quý trọng quả đào này." Lão phụ nhân liền đem quả đào ăn. Hương vị rất ngon, chỉ chốc lát sau liền ăn sạch.

    Lão phụ nhân cùng mọi người đốn củi cùng nhau về nhà nói việc của Hứa Tuyên Bình. làm cho cả nhà Hứa Minh phi thường kinh dị, mọi người cả quận đều đồn ầm về việc này. Về sau lão phụ nhân không thích ăn cơm, càng ngày càng trở nên trẻ tuổi, so với bình thường nhanh nhẹn cường tráng. Trung Hoa năm sau, liên tục phát sinh nạn binh hoả, dân chúng bất an. Tôi tớ Hứa Minh dọn nhà tị nạn, lão phụ nhân vào núi liền không trở về nữa. Sau này, có người vào núi đốn củi, có nhìn thấy lão phụ nhân kia. Nàng mặc Tử Đằng, hành tẩu như bay. Đuổi theo nàng thì nàng bay lên cây rời đi mất.



     
    Chỉnh sửa cuối: 23/7/11
  4. holakame

    holakame Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/2/11
    Bài viết:
    844
    Được thích:
    248
    Bài của A Vít là thể thơ "song thất lục bát"!
     
  5. Lãng Nhách Dép

    Lãng Nhách Dép Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    12/4/11
    Bài viết:
    750
    Được thích:
    0
    đúng là thơ thần tiên...chưa đủ trình dịch.
    @vít huynh: đọc thêm thêm trích đoạn để hiểu thêm về ý thơ đi, bị trật ý thơ rồi kìa..lão này kiểu như lãm du ngoạn thế, cưỡi hạc vân du chứ có kiếm củi sinh nhai gì đâu chứ?
    @Tử vân: dịch vậy thì hay rồi, nhưng mà cái hồn và cái ý thơ nó khác, nó phải thong dong và tự tại hơn chút nữa...bớt vài phần khí thế và hào hùng trong thơ đi thì mới giống..
     
    Chỉnh sửa cuối: 23/7/11

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)