Đô Thị Đại Niết Bàn - Tuổi Trẻ Học Đường - Khảo Ngư FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Đại Niết Bàn
    Tác giả: Khảo Ngư

    Vĩ Thanh: Chương 011: Sụp đổ.

    Dịch giả: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: Banlong.us




    Tô Xán không trở về Facebook, tất cả chỉ là vụ giao dịch, Mark cần ổn định nhân tâm và dư luận, Tô Xán cần đả kích Cao Hằng, cả hai chỉ là một vở kịch cho Cao Hằng xem, cho người ngoài xem, và cũng là vụ trao đổi với Mark.

    Đó là lần cuối cùng Tô Xán tới tổng bộ Facebook Mỹ.

    Đứng ở tầng cai nhất tòa nhà Facebook tráng lệ, bên trên là bầu trời trong xanh tựa như vươn tay ra là có thể với tới được, đằng xa là mặt đất bằng phẳng, con đường quốc lộ số 82 kéo xa tít tắp, noi đó có những thanh niên tham gia cuộc lữ hành, bọn họ ngồi trong xe lắc lư theo tiếng nhạc chát tai, cùng cô gái xinh đẹp say sưa trong nụ hôn nồng cháy, tận tình tiêu pha tuổi thanh xuân không thể xóa nhòa.

    Mark đút tay vào túi, đứng ở nơi người khác không với tới được nhìn dòng người nhốn nháo.

    Như nhìn đế quốc của mình, hắn là hoàng đế duy nhất.

    Truyền thông đưa tin Idd của Cao Hằng trong vòng một tháng sau khi cuộc họp HĐQT Facebook diễn ra đã bán hết toàn bộ cổ phiếu trong tay. Microsoft biểu thị sẽ bỏ 240 triệu USD, mua 1.5% cổ phần của IDD, nhân cơ hội này hai bên bắt đầu tiến thêm một bươc hợp tác.

    Nhiều nhà phân tích cho rằng, Microsoft thu mua Facebook có ý nghĩa quan trọng. Mấy năm gần đây Microsoft luôn muốn tăng phân ngạch của mình trên internet, phá vỡ ưu thế của Yahoo và Google, tận dụng nền tảng phần mềm mở của Facebook, có lợi cho Microsoft tạo nên mạng lưới quảng cáo. Tới tháng 6 năm nay, thu nhập quảng cáo trên mạng của Microsoft chưa tới 1 tỷ USD, còn Google là hơn 5 tỷ USD. Cho nên chuyên gia phân tích cho rằng thông qua mua cổ phần của Facebook, Microsoft đã cho Google một đòn mạnh.

    Giao dịch trên hoàn thành khiến giá trị cổ phiếu của Facebook lên tới 16 tỷ USD.

    Chiêm Hóa hỏi Cao Hằng vì sao lại bán cổ phiếu đi, giá trị Facebook đang ngày càng cao, lúc đầu bọn họ chỉ bỏ ra 180 triệu USD, bây giờ đã thành 240 triệu USD, một năm kiếm được gần 500 triệu NDT, lợi nhuận này ai cũng thèm chảy nước dãi, hơn nữa Facebook còn không gian tăng trưởng, bán cổ phiếu đi lúc này quá đáng tiếc.

    - Yên tâm, cho tới giờ tôi vẫn còn tỉnh táo, nếu đã không thể khống chế được Facebook TQ, tốt nhất nên rút ra, không để hai thằng nhóc gian xảo đó chơi đùa.
    Cao Hằng dập tắt thuốc, mắt thoáng qua vẻ khuất nhúc:

    - Hiện giờ chúng ta cần phương thức ổn thỏa hơn, rút về được 240 triệu USD này vừa vặn giải quyết được khoản tài chính cần thiết. Bên trên đã nhận ra hành động của anh cả tôi rồi, hành động phải nhanh, nên Microsoft tiếp nhận vừa vặn cho chúng ta cơ hội rút lui, đúng là ông trời giúp chúng ta, nếu không bán được số cổ phiếu lớn này koong thể nhanh chóng được. Thêm vào 240 triệu này, chúng ta có 8 tỷ, Anh Chiêm, anh phải nhanh chóng đưa nó vào các công ty chúng ta mượn xác.

    - Đầu tư toàn bộ sẽ khiến chuỗi tài chính của chúng ta có vấn đề.
    Chiêm Hóa nhíu mày:

    - Không có vấn đề gì đâu, tối đa sau bốn tháng sẽ kiếm lại gấp nhiều lần. So với chu kỳ tài chính tới sáu tháng, vì sao không toàn lực thi triển?

    Chiêm Hóa gật đầu:
    - Tôi có người bạn chí giáo, vay ở ngân hàng mấy trăm triệu muốn đầu tư vào hai công ty. Chuyện này tôi nói cậu biết trước.

    - Để ông ta tham gia, cho đám người này ít xương ăn, không thể chúng ta ăn thịt, không cho người ta chút canh được.
    Cao Hằng nói xong có chút mệt mỏi:

    Vài ngày sau.

    Tổng bộ An Lập Tín, Chiêm Hóa nói gấp với Cao Hằng vừa đi vào:
    - Đỗ Vi ở Hoàng Thành vốn thoát thân nguyên vẹn sau vụ Hứa Trường Thành đột nhiên bị Vương Bạc bắt giam rồi, lấy lý do là vấn đề trốn thuế của tập đoàn Thanh Sơn, hơn nửa chuyện còn liên quan tới tỉnh Hà Nam, ủy ban tài chính tỉnh đã đóng cửa chi nhánh của Thanh Sơn tại Hà Nam, Chu Chiêu Phong cũng bị song quy. Thị trưởng Đỗ Đào của thành phố cấp tỉnh tỉnh Thanh Hải cũng bị kéo vào, khả năng sẽ bị lộ ra công ty mượn xác ở Thanh Hải, thậm chí uy hiếp tới Thương Hải.

    - Cái gì?
    Cao Hằng chấn động:

    Nếu chuyện đúng như lời Chiêm Hóa nói thì một trận địa chấn cực lớn đang chầm chậm hình thành.

    Chiêm Hóa đóng cửa văn phòng, dặn không cho ai quấy nhiễu, Cao Hằng khẩn cấp gọi điện vào số di động của Cao Thương Hải:
    - Anh, thị trưởng Đỗ Đào bị làm sao rồi?

    Có thể nghe thấy tiếng bước chân đi lại của Cao Thương Hải ở đầu kia điện thoại:
    - Đỗ Vi, Đỗ Đào bị Triệu Lập Quân tra ra quan hệ thân thích, Đỗ Đào đã bị đưa đi vùng khác điều tra, nghe nói là lập công, cậu nói xem hắn lập công gì?

    Tiếp đó có tiếng gì đó bị đập vỡ.

    Cao Hằng cực lực trấn tĩnh lại:
    - Vậy bây giờ phải làm sao?

    - Không cần quá lo, anh sẽ tự kiểm điểm với bên trên, tranh thủ kéo dài thời gian, ở TW và địa phương đều có rất nhiều người đứng về phía chúng ta, họ không để anh xảy ra chuyện đâu, qua vài tháng nữa chuyện cải tổ hoàn thành là xong. Vương Bạc đem vấn đề trình báo lên cao tầng rồi, song không làm gì nổi anh ngay. Lão Tam, chú nắm mắt xích quan trọng, nhất định phải thành công.

    Cúp điện thoại, Cao Thương Hải lấy giấy bút viết một bản kiểm điểm, chủ động nộp lên trung kỳ ủy, thừa nhận sai lầm của mình, bao gồm sổ sách tập đoàn Tân Nguyên không được rõ ràng, sử dụng tiền công, con cháu nhận những món quà quý trọng.

    Bản kiểm điểm của Cao Thương Hải giao lên nhanh chóng được phó bí thư Trung kỷ ủy phê duyệt, đánh giá sơ bộ là tốt, thái độ chính xác, nhưng còn cần phải nói rõ hơn về vấn đề kinh tế, song có thể vừa công tác vừa khai báo.

    Cùng lúc đó tập đoàn lợi ích xung quanh Cao gia đồng loạt lên tiếng, đảm bảo cho bảy công ty dưới tập đoàn Tân Nguyên liên quan tới số tiền hàng chục tỷ, gián tiếp ảnh hưởng tới kế hoạch hướng đi tài chính cả trăm tỷ đằng sau được hoàn thành thuận lợi.

    Ở trường đảng TW, một vị phó hiệu trưởng đang ngồi nói chuyện với Mục Ngạn Dung:
    - Dù sao Cao Thương Hải cũng có công lớn, một năm Tân Nguyên đón thuế tới 10 -20 tỷ, đưa rất nhiều hoạt động có tiếng trên thế giới vào trong n ước, giúp quảng bá cho hình ảnh đất nước. Trước kia chấp chính ở Ninh Tây, lập nên nhà máy luyện hóa đứng thứ 18 trên thế giới, cho tới nay cống hiến với Ninh Tây vẫn được người dân nơi đó đánh giá rất cao.

    Hệ phái Mục Ngạn Dung hiện không ủng hộ trì hoãn điều tra với Cao Thương Hải, không ít người lần lượt tới du thuyết vị phó hiệu trưởng thường trực trường đảng TW có tiếng nói và sức ảnh hưởng tới rất nhiều quan lớn rồi.

    Mục Ngạn Dung lặng lẽ lắng nghe, đặt cốc trà xuống:
    - Tôi biết rất nhiều người muốn bảo vệ cho thằng nhóc họ Cao đó, nhưng công trạng không thể chuyển thành đặc quyền tư lợi, nếu không thì đâu còn nguyên tắc và tính đảng nữa. Duy trì cái vỏ ngoài, nhưng không duy trì được sức sống, chỉ có kiên trì chân lý và sửa chữa sai lầm mới là sự đảm bảo cho tồn tại của đảng. Lão Trịnh, không đồng ý với tôi sao?

    - Ài, chị nói cũng đúng.
    Ông già mặt tang thương thở dài, cuối cùng gật đầu.

    Cho dù có nhiều tiếng nói phục vụ cho đoàn thể lợi ích, nhưng vẫn còn những người kiên trì nguyên tắc.

    Ở tỉnh Hà Nam, tỉnh Thanh Hải, tỉnh Sơn Đông, những cao tầng và người nhà của bảy công ty kia hoảng hết cả lên, chạy ngược chạy xuôi tìm cách thoát thân.

    Bắc Kinh vào mùa thu, lá cây bắt đầu điêu tàn, một cuộc họp nghiên cứu thảo luận diễn ra ở Trung kỳ ủy, không khí căng thẳng, đây là cuộc thảo luận thứ sáu, trở lực quá lớn, cuối cùng thông qua quyết định " hoãn dùng thuốc mạnh, lấy khuyên bảo là chính, xử phạt là phụ", tựa hồ tạp thời gác lại sự kiện này.

    Mà cùng lúc đó.

    Truyền thông tài chính trong nước, tờ Thời sự tài chính của Truyền thông Ba La đưa ra một báo cáo, vạch trần tấm màn đen trong việc cải tổ công ty Hưng Hóa, báo cáo có tư liệu vô cùng tường tận, chỉ cần một vài con số đưa ra khiến bất kỳ người nào nắm được tình hình phải toát mồ hôi lạnh. Tất nhiên vì là báo đăng không thể tiến lộ quá nhiều, song chừng đó nói lên tầm nghiêm trọng sự việc, vả không ai biết trong tay tờ báo này có tài liệu gì nữa.

    Một cục đá khơi lên muôn tầng sóng.

    Cao Lãng Đào vừa hay tin, lập tức nổi giận gọi điện cho Cao Thương Hải:
    - Anh, anh không biết mình đang làm cái gì à, sao để chuyện này tới cả thằng nhãi Tô Xán kia cũng biết?

    Cả Cao hệ chấn động.

    Cao Hằng và Cao Thương Hải gặp mặt, không ai giữ được ung dung quý tộc nữa, lo lắng trùng trùng nói:
    - Vương Bạc đã hành động, Tô Xán cũng đã ra tay rồi.

    Căn phòng không bật đèn, mặt Cao Thương Hải chìm vào trong bóng, chỉ có ánh lửa đỏ bập bùng từ đầu thuốc lá.



    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Đại Niết Bàn
    Tác giả: Khảo Ngư

    Vĩ Thanh: Chương 012: Muôn vẻ cuộc đời.

    Dịch giả: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: Banlong.us




    Vương Bạc mật thiết giám thị động tĩnh của Cao Thương Hải, cùng Tô Xán ăn cơm nói:
    - Cao Thương Hải xin nghỉ bệnh năm ngày, chiều hôm qua mới tới tập đoàn Tân Nguyền đi một vòng, đặc biệt hẹn cao tầng tới CLB Hương Sơn uống trà, cả bí thư Tào của Trung kỳ ủy cũng mời, cháu nói xem, hắn định làm gì?

    Từ khi thế cục trở nên nghiêm ngặt, nhất là bài báo được tung ra, Tô Xán nghe lời của Vương Bạc, ở trong đại viện thành ủy Dung Thành, từ phương diện an bài cùng với phạm vi ảnh hưởng sự kiện, y không hợp ở lại Đh Thượng Hải nữa.

    - Chẳng lẽ là kế hoãn binh?
    Tô Xán lẩm bẩm, nhưng lập tức tỉnh ngộ:
    - Cao Thương Hải muốn chạy rồi, bây giờ Trung kỷ ủy, trung tộ bộ cùng bộ công an đều vào quộc, ông ta không thể bày kế hoãn binh nữa, cho nên tung ra khói mù, mục đích thực sự là muốn ra nước ngoài. Một khi để ông ta đi, tập đoàn Tân Nguyên thông qua kế hoạch trọng tổ xong là chứng cứ sẽ hủy hết.

    Vương Bạc cười, lấy điện thoại ra:
    - Chú cũng nghĩ như cháu vậy.

    Sân bay Bắc Kinh hết sức yên tĩnh, một nam tử trung niên mặc âu phục sang trọng, tay cầm vali, bước chân có phần vội vã, được hai tiếp viên dưới đất xinh đẹp đón vào phòng đợi lên máy bay.

    Ông ta đi tới phòng nghỉ riêng, lấy di động ra bấm số, chuông mới reo một lượt đầu kia đã có tiếng kích động của Cao Hằng:
    - Anh.

    Cao Thương Hải thở dài:
    - Không sao đâu, Tiểu Hằng, anh sẽ đi Hong Kong trước, sau đó chuyển máy bay Vancouver. Chị dâu cậu đã chuyển tài khoản đi trước rồi. Anh đi là mọi người sẽ an toàn, không ai làm gì được các cậu nữa. Chỉ cần một ngày anh không có vấn đề, bảy công ty sẽ không có vấn đề, phương án được đại hội cổ đông thông qua, không ai can dự được vào quá trình này nữa.

    Tắt điện thoại, Cao Thương Hải vắt chân quan sát xung quanh, không có vấn đề gì, ông ta ung dung nhắm mắt, mấy ngày hôm nay ông ta nghỉ ngơi không được tốt, hai mắt cay xè. Được một lúc thì nghe thấy loa thông báo hành khách lên máy bay.

    Cao Thương Hải vuốt thẳng quần áo, cầm vali da, đi về phía cổng, nhưng có bốn nam tử đứng đợi sẵn đưa giấy tờ chứng minh ra, nói:
    - Chủ tịch Cao, xin lỗi, chúng nhận lệnh ngăn ông xuất cảnh.

    Cao Thương Hải ngớ ra, sau đó trấn tĩnh nói:
    - Không nhầm chứ, tôi đi Hong Kong công tác được phê duyệt của Trung tổ bộ và Trung kỷ ủy đấy.

    Một người vỗ vai ông ta, lấy ra lệnh "song quy" không nói một lời.

    "Uỵch!" Mọi người bị tiếng tiếng động quay sang, chiếc vali cùng Cao Thương Hải đổ xuống đất.

    Ngày 22 tháng 7 Trung kỷ ủy đưa ra lệnh song quy với Cao Thương Hải, trung tổ bố tuyên bố tổng giám đốc, bí thư đảng ủy, tổ trưởng tổ lãnh đạo tập đoàn Tân Nguyên do "nguyên nhân cá nhân" đã từ chức, chọn người thay thế sau.

    Cao Thương Hải cuối cùng trong quá trình đấu tranh, khai nhận các vấn đề kinh tế vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, đồng thời cũng nói rõ kế hoạch lợi dụng chỉnh hợp ra sao.

    Đồng thời còn hiềm nghi thông qua kênh đầu tư nước ngoài để rửa tiền cùng di chuyển tài sản, tham dự rửa tiền có tập đoàn đầu tư An Lập Tín, sau đó thông qua trạm trung chuyển Hong Kong đi ra ngoài, điều tra tiếp tất nhiên là phương hướng không rõ.

    Tất cả công ty liên quan tới việc dùng tin tức mật mưu lợi đều bị hội ủy ban chứng khoán cùng cơ cấu kiểm toán liên quan tham gia hạch tra chỉnh đốn tài sản.

    Trong một đêm không biết bao nhiêu người bạc tóc, bao gồm cả Cao Hằng, hắn cũng bị cuốn vào vụ án Cao Thương Hải, còn là người hiềm nghi chủ yếu, thông qua quỹ đầu tư IDD, An Lập Tín tiến hành rửa tiền, giao dịch phi pháp, mấy tỷ của hắn bị mắc kẹt.

    Cùng với việc đi sâu điều tra vụ án Cao Thương Hải, cơ quan hữu quan lục tục phát hiện chứng cứ phạm tội Cao Hằng đứng sau thao tác giao dịch phi pháp, mấy ngân hàng cùng công ty liên quan cùng nhau khởi kiện xí nghiệp Cao gia, đơn kiện rơi xuống như tuyết làm tòa án đau đầu. Tránh cho những xí nghiệp này đổ bể phá sản gây ra thiệt hại to lớn, chính phủ địa phương thành lập khẩn cấp ban trọng tổ, đứng ra tiến hành quản lý đồng thời đảm bảo tín dụng. Thế nhưng những công ty ngoại cảnh của cao gia thì lao dốc không phanh, hơn 2 tỷ USD giá trị thị trường bốc hơi, không gì cứu vãn nổi.

    Cao Thương Hải, Cao Hằng rơi vào vào trong vòng tố tụng thẩm tra giằng dai, có lẽ phải đợi tới năm sau khi khai báo vấn đề cũng kiểm chứng xong mới có thể xét xử, đến cuối cùng có kể luận cũng vài năm nữa, ảnh hưởng Cao lão gia tử chưa hết, nhiều kẻ muốn che dấu tội lỗi ra sức bảo vệ cùng giảm bớt ảnh hưởng, hai anh em họ có thể không phải án phạt đích đáng. Song giờ đề đế chế tài chính họ gây dựng sụp đổ hàng ngày, người thân trong gia tộc mạng ai nấy lo, vội vàng ôm tiền bay tứ tán khắp nơi, Cao gia không bao giờ khôi phụ được hào quang năm xưa nữa.

    Chiêm Hóa cũng bị công an Thượng Hải bắt giữ khẩn cấp, thành tin chấn động giới tài chính tam giác Trường Giang.

    Nghe nói ngày bị bắt, Chiêm Hoa vẫn ung dung ngậm điếu xì gà, chỉ lắc đầu cười khổ, lẩm bẩm:
    - Chỉ trách tôi quá cố chấp, rốt cuộc chưa kịp dạy cậu một bài học đã nhận được một bài học rồi.

    Trong một năm qua xảy ra quá nhiều việc, đế quốc tài chính của Cao hệ sụp đổ, Facebook TQ đột phá 50 triệu người dùng, Vương Thanh tới Thượng Hải cùng lãnh đạo TW cắt băng khánh thành TTTM Đôn Hoàng, Truyền thông Ba La trở thành tạp chí có tiếng nói trong nước, Vương Bạc là ngôi sao chính trị sáng chói đang lên.

    Còn Tô Xán, Đường Vũ, Trương Tiểu Kiểu, Tiêu Húc, Lý Hàn, Đồng Đồng, Nguyễn Tư Âu, Vương Đông Kiện tham gia lễ tốt nghiệp long trọng.

    Bọn họ mặc trang phục học sĩ, ngồi ở nhà thi đấu rộng lớn, tiếp nhận bằng cùng vô số tiếng vỗ tay và hoa tươi.

    Vốn Đh Thượng Hải muốn Tô Xán lên phát biểu trong lễ tốt nghiệp, thế nhưng Tô Xán nhường vinh dự này cho nữ sinh Canada học khoa tiếng Trung, bất kể là nữ sinh này lúc kết thúc ngâm đoạn kinh kịch làm toàn bộ nhà thi đấu nổi tung hay là hét lớn:
    - Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sinh tử, mà khoảng khoảng cách KTX 21 tới KTX 22 chỉ có một trăm mét, nhưng quản lý không cho tôi vào.
    Khiến người ta cảm động rơi lệ.

    Cuối cùng một nữ phó viện trưởng học viện kinh tế phát biểu:
    - Khi tôi còn trẻ, tôi muốn được nổi tiếng, tôi muốn làm minh tinh, muốn đóng phim, muốn đi xe đắt tiền, có đoàn người theo sau cổ vũ. Nhưng bây giờ định nghĩa thành công khác rồi, thành công là có được những người bạn thân thiết chia sẻ mọi đắng cay ngọt bùi, bi hoan ly hợp trong cuộc sống. Sống trên đời quan trọng nhất là sống cho chân thật, sống cho chính trực, sống cho đáng sống, sống hết mình, theo đuổi nhiệt tình chân chính ...

    Lá cây ngô đồng phiêu lạc, cỏ dại vẫn mọc phây phây giữa khu nhà, tiễn đám sinh viên tốt nghiệp điên cuồng đi, lại nghênh tiếp những tân sinh viên non nớt khuôn mặt ngơ ngác vào trường.

    Trình Thông Thông đã đi Đức du học, cái tính thích khoe khoang là thứ không sao sửa được, trên trang facebook cá nhân của mình đăng đủ các loại ảnh, ảnh đài phun nước giữa trường, ảnh anh chàng Đức mũi cao mắt xanh, các loại phong cách kiến trúc La Mã, Phục Hưng, Baroque trông như truyện cổ tích. Phối hợp với áo choàng dài trắng của Trình Thông Thông, làm giống như cánh cửa thế giới Walt Disney chưa đóng kỹ làm nhân vật trong đó chạy ra. Những bức ảnh cũng lời bình sắc xảo thu hút không ít người xem, riêng lượt người bấm like mỗi bài viết đã lên tới vài nghìn.

    Bức ảnh gần đây nhất của Trình Thông Thông chỉ có cốc cà phê trong bối cảnh lá đỏ rụng đầy đất, nói nhớ mọi người, nhớ Đường Vũ, ở mùa đông Münich nhớ tất cả mọi người.

    Cùng lúc đó Tô Xán nhận được tin Lâm Lạc Nhiên sắp kết hôn.



    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Đại Niết Bàn
    Tác giả: Khảo Ngư

    Vĩ Thanh: Chương 013: Cứ như thế chạy tới vĩnh hằng.


    Dịch giả: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: Banlong.us




    Mùng 8 Tết, rất nhiều người gọi điện cho Tô Xán, hỏi y khi nào tới Bắc Kinh.

    Tết này Tô Xán trốn tiệt về Hoàng Thành nghỉ ba tuần, cùng cha mẹ ngồi thuyền dạo chơi Yển Tắc Hồ, ánh nắng mặt trời chói chang ở mùa đông Hoàng Thành làm y lột một lớp, bây giờ có sắc màu đồng rám nắng khỏe mạnh chứ không trăng trắng tai tái hơi bệnh như ở trường.

    Tô Xán trả lời y sẽ tụ họp ở Dung Thành cùng Đường Vũ, sau đó đi cũng những người khác như đám Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ, Trương Hiền cùng vài người bạn thân của Lâm Lạc Nhiên ở Nhị Thập Thất Trung ngồi cùng chuyến bay tới Bắc Kinh.

    Rốt cuộc không thể trì hoãn, điện thoại thúc giục rất nhiều, Tô Xán phải lên đường.

    Trong phòng đợi sân bay có chút huyên náo, Lưu Duệ căng thẳng hỏi nhỏ Tô Xán:
    - Tao chỉ có một bộ comple cũ dùng hôm đi phỏng vấn xin việc, có vấn đề gì không?

    - Không sao đâu.
    Tô Xán lắc đầu, vỗ cánh tay hắn:

    Mấy người bạn của Lâm Lạc Nhiên đang sôi nổi bàn tán với nhau, chuyện hai nhà Ngụy Lâm thông gia ngay cả báo chí thủ đô cũng cho đăng tin, nức lời khen trai tài gái sắc, còn nói ở hôn lễ sẽ có những nhân vật lớn tham dự, nghĩ thôi đã hâm mộ.

    Tô Xán biết thời gian này chuyến bay tới Bắc Kinh tham gia hôn lễ của Lâm Lạc Nhiên và Ngụy Viễn Hồ không chỉ có một nhóm này, phân thời gian khác nhau chuyến bay khác nhau từ các vùng khác nhau, giống như tên lửa vọt lên không trung, mang theo cái đuôi lửa đỏ rực bay tới mục tiêu. Tô Xán từng vào trang Facebook của Ngụy Viễn Hồ xem ảnh hắn và Lâm Lạc Nhiên đi chọn váy cưới, có tới gần 10 nghìn lượt thích, vô số lời chúc phúc của cả người quen và không quen.

    Chỉ là bức ảnh rất bình thường, hai người nắm tay nhau, Ngụy Viễn Hồ ghé tai thì thầm với Lâm Lạc Nhiên, Lâm Lạc Nhiên phồng má giận dữ cái gì đó. Vẻn vẹn như thế thôi phá tan nát tâm tình của Tô Xán, cảm giác trái tim bị rút cạn máu rồi lại ào ào đổ về, đau đớn khó chịu.

    Thiếu chút nữa y không kìm nén được sử dụng đặc quyền của mình xóa béng cái trang đó đi.

    Đường Vũ lặng lẽ dựa vào bả vai Tô Xán, Tô Xán ngửi mùi thơm trên người cô, đó là cái mùi làm y vấn vương cả đời.

    Xuống máy bay, đi ra đại sảnh nhìn thấy Vương Uy Uy mặc bộ áo sơ mi lụa màu thẫm, nhìn kỹ còn thấy được hoa văn ẩn, rất đẹp trai bất phàm. Hắn đã thi đỗ làm nghiên cứu sinh của Trung Thanh Viện, qua 15 tháng Giêng này sẽ học nghiên cứu sinh dưới tay giáo sư có tiếng của khoa xã hội.

    Vương Uy Uy đi tới ôm Tô Xán một cái nói:
    - Tiểu Ngũ bận rộn chuẩn bị hôn lễ của Lạc Nhiên không tới được.

    - Ừm.
    Tô Xán biết lúc này Lâm Trứu Vũ gặp mình, với cái tính của hắn sẽ không nói gì hay ho, lần gần đây nhất Tô Xán nói chuyện với Lâm Trứu Vũ là mùng 1 tháng 5 năm ngoái, khi hắn tổ chức du lịch dã ngoại muốn rủ Tô Xán đi, nhưng Tô Xán khéo léo từ chối không đi, lúc đó Lâm Lạc Nhiên ở bên cạnh quát gì đó, đấy cũng là lần gần nhất Tô Xán nghe thấy giọng Lâm Lạc Nhiên.

    Tô Xán sau lần đuổi khỏi HĐQT Facebook Mỹ về nước vào tháng 8 năm 2004, Đường Vũ tổ chức buổi tụ hội bạn bè, từ đó tới nay là tháng 2 năm 2006, một năm bảy tháng rồi Tô Xán chưa gặp Lâm Lạc Nhiên.

    Phía sau Vương Uy Uy là Lý Bằng Vũ, từ một năm trước hắn chính thức thành tổng giám sát bộ phận bào trì của Facebook TQ, vị trí trợ lý của hắn giờ do Đồng Đồng đảm nhiệm. Ngoài ra chỉ còn một người nữa Tô Xán quen là Lỗ Nam Nam, mấy nam nữ trẻ tuổi còn lại thì Tô Xán không biết rồi, nhưng rất nhiệt tình tới chào hỏi Tô Xán.

    Tới đón bọn họ là một loạt xe Mercedes, lên xe khởi động, bọn họ tới tứ hợp viện số 47 trong ngõ Sử Gia, đó là viện tử cũ lắm rồi, nhìn bên ngoài cứ như trở về quá khứ, nhưng đi vào lại khác hẳn, ba phía đông tây nam là tiểu ốc đẹp đẽ, căn phòng phía tây còn ghi biển "Tây viên hàn mặc", ao giữa sân được dùng đá nhỏ đắp thành giả sơn trông rất đặc biệt, sân trồng thạch lựu, bồn hoa toàn là nguyệt quý, cùng giàn nho che nắng.

    - Đây là nơi Lạc Nhiên sống khi còn nhỏ, bố cục này ở chỗ chúng tôi gọi là "vườn nửa mẫu", khi nhỏ tôi, Lạc Nhiên, Tiểu Ngũ từng xuống ao này mò tôm cá nướng ăn, cô ấy con từng ngã từ trên cây thạch lựu xuống gãy cả răng, khóc nức nở. Mỗi năm tới mùa đi hái lựu là thời gian hạnh phúc nhất của chúng tôi ...
    Vương Uy Uy lấy chìa khóa mở cánh cửa lâu ngày không tra dầu kêu kẽo kẹt:
    - Hiện giờ Lạc Nhiên không có thời gian rồi, còn đang cùng nhóm bạn đi mua đồ trang trí, tôi tới an bài mọi người, không cần ở khách sạn nữa, để hành lý ở đây luôn.

    Mọi người lần lượt lấy hành lý từ xe cho vào phòng riêng mình, Tiết Dịch Dương hỏi:
    - Còn những người khác đâu?

    Vương Uy Uy chỉ ngã rẽ đầu đường:
    - Từ nơi này đi nửa tiếng là tới khu nhà ở của bộ ngoại giao, những người bạn ngoại tỉnh của Lạc Nhiên ở đó, còn cả nhà mẹ Lạc Nhiên nữa. Giờ chúng ta đi xem phòng tân hôn của Lạc Nhiên, tối lại về đây.

    Đó là một biệt thự sơn trang cực đẹp, đường phố sạch tới mức tưởng chừng như không có hạt bụi nào, đường lát bằng bạch nung nâu đỏ, một màu xanh bạt ngàn của những bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, đèn đường kiểu Âu và những căn biệt thự hai tầng màu trắng thấp thoáng.

    Rất dễ dàng tìm được mục tiêu, bởi hàng rào được treo đầy bóng bay sặc sỡ đủ màu.

    Biệt thự có cái vườn nhỏ bên nhà, một hồ bơi sân sau cùng bãi cỏ rộng lớn tổ chức tiệc ngoài trời hay dạo chơi thư giãn, diện tích nhà ở không quá rộng, rất phù hợp với tính cách Lâm Lạc Nhiên, xem ra Ngụy Viễn Hồ bỏ công sức không phải ít.

    Tô Xán vừa mới tới liền gây ra đợt sóng xôn xao, liên tiếp những người ăn mặc sang trọng đi tới bắt tay Tô Xán một cách nồng nhiệt :" Tô Xán, tôi luôn luôn muốn gặp cậu." Về sau Tô Xán mới biết những người này là bạn Ngụy Viễn Hồ, tuy thế không ảnh hưởng tới nhiệt tình họ dành cho Tô Xán.

    Tiết Dịch Dương đứng bên Lưu Duệ, cực kỳ khó chịu lẩm bẩm:
    - Đi với nó mất hết cảm giác tồn tại, như chúng ta là cái bóng trên sàn nhà vậy.

    Bãi cỏ đằng sau nhà đang tổ chức bữa tiệc buffet gồm các loại bánh ngọt, hoa quả, nước giải khát. Mọi người nói là tới giúp bố trí phòng tân hôn cho Lâm Lạc Nhiên, thực chất là tụ hội với nhau thôi, còn thực sự được vào phòng tân hôn chỉ có vài cô bạn gái thân thiết của Lâm Lạc Nhiên.

    Không lâu sau bên ngoài có chiếc Audi trắng muốt đỗ lại ở cửa, Lâm Lạc Nhiên cùng đoàn quân đi mua sắm về nhà, vẫn là mái tóc màu hạt dẻ hung hung dợn sóng, nhưng không còn cách ăn mặc cá tính hóa như trước kia, một chiếc áo thun trắng bó sát người, phác họa lên đường cong đầy đặn, một chiếc quần jean đơn giản, trông thùy mị dịu dàng hơn nhiều, không phải dáng vẻ đại tiểu thư điêu ngoa Tô Xán hay thấy, mà đôi phần thục nữ của cô dâu sắp về nhà chồng, xem ra Ngụy Viên Hồ có ảnh hưởng không nhỏ tới Lâm Lạc Nhiên, trong khi Tô Xán không thể làm được điều đó, nghĩ vậy Tô Xán như bị dao cắt, nhưng đây là lựa chọn của y.

    Hai người không có thời gian nói chuyện gì cả, nhìn nhau gật đầu mỉm cười một cái có phần lạ ẫm xa cách, rồi Lâm Lạc Nhiên bị đám đông xúm quanh, trong đó có Lục Gia Anh mẹ cô, mấy bà cô bà dì, Tô Xán đều gặp hết rồi.

    Trời đã tối, Đường Vũ tham gia vào đội ngũ bố trí tân phòng, đường ngoài biệt thự sáng lên từng ngọt đèn không quá sáng như đèn cao áp càng có không khí, Tô Xán đứng trên bãi cỏ, sau lưng y là đám người trong biệt thự vẫn thừa tinh lực nô đùa, đưa tay ra hướng lên trời, trên đó là bầu trời đêm không trăng, không sao, đen nhóm, đen không thấy có bờ bến nào cả.

    Bên cạnh đột nhiên có làn gió thơm truyền tới, mang theo mùi hương quen thuộc, không cần quay người Tô Xán Tô Xán cũng biết là ai đi tới.



    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Đại Niết Bàn
    Tác giả: Khảo Ngư

    Vĩ Thanh: Chương 014: Cứ như thế chạy tới vĩnh hằng (2).

    Dịch giả: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: Banlong.us




    - Lâu lắm rồi không gặp.
    Lâm Lạc Nhiên nhỏ nhẹ nói:

    - Ừm.
    Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng với Tô Xán bây giờ hết sức khó khăn, chưa bao giờ ngờ có ngày hai bọn họ nói chuyện với nhau như vậy.

    Bắt đầu từ sự kiện ở Facebook đó, Tô Xán lần nữa được nhắc nhở rằng vận mệnh đôi khi bằng nhiều cách sẽ quay lại quỹ đạo cũ, Tô Xán thực sự sợ hãi, làm sao quên được mũi dao oan nghiệt từng kết liễu sinh mạng Đường Vũ đang độ tuổi rực rỡ, từ trước tới nay Tô Xán luôn tìm mọi cách kéo Đường Vũ ra khỏi vận mệnh đó, nhưng y chợt nhận ra mình rất có khả năng là nhân tố lớn nhất tạo nên bi kịch, nói chính xác là quan hệ của mình và Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán không muốn chuyện biến thành chính y là người yêu từ thời trung học bị Đường Vũ nói lời chia tay, chỉ nghĩ tới Đường Vũ không còn ở bên cạnh, Tô Xán không chịu đựng nổi rồi.

    Tô Xán không muốn mạo hiểm chút nào trong chuyện này.

    Hơn nữa đã không thể cho Lâm Lạc Nhiên một kết quả nào, vậy chỉ có thể cắn răng chấm dứt tất cả, nếu không đó là sự bất công với cả Lâm Lạc Nhiên lẫn Đường Vũ.

    - Tôi sắp gả cho người ta rồi.

    Gió thổi bay mái tóc dài của Lâm Lạc Nhiên cọ lên mặt Tô Xán, Tô Xán không dám nhìn cảnh này, y sợ làm đau phần mềm yếu nhất trong nội tâm.

    Tiếp đó y cảm thấy hai bàn tay mát lạnh đặt lên má mình, béo má y kéo ra ngoài, bộ dạng buồn cười này làm Lâm Lạc Nhiên không nhịn nổi phì cười thành tiếng:
    - Vẻ mặt này của cậu thế nào đấy hả, vui lên một chút, tôi tìm được nam nhân tinh phẩm để kết hôn, chẳng lẽ cậu không chúc phúc sao?

    Tô Xán hít sâu một hơi, đã cố gắng lâu như vậy rồi, không thể để làm hỏng tất cả:
    - Chúc hai người bạc đầu giai lão, vạn thọ vô cương.

    Đôi mắt Lâm Lạc Nhiên thoáng qua chút tức giận:
    - Xéo qua một bên, lời của cậu sao mà nghe ngứa tai thế?
    Rồi nheo mắt lại đánh giá Tô Xán:
    - Cậu cường tráng lên nhiều, da cũng khỏe khoắng hơn.

    - Biết làm sao, thời tiết ở Hoàng Thành là thế đấy, cho dù là mùa đông cũng trời trong nắng ấm, huống hồ lại suốt ngày quanh quẩn bên hồ.
    Tô Xán mỉm cười:
    - Bạn cũng thay đổi không nhỏ.

    Lâm Lạc Nhiên ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, rồi đưa tay vỗ vỗ bên cạnh mình, Tô Xán chú ý, tay Lâm Lạc Nhiên không đeo nhẫn.

    Y cũng không biết sao mình nhạy bén đến thế.

    Nhưng có ý nghĩa gì đâu, mai sẽ có, giờ này ngày mai cô ấy sẽ cùng nam nhân khác ở trong phòng tân hôn của bọn họ, Tô Xán suýt chút nữa đã bỏ đi, không tham dự hôn lễ này nữa, nhưng y không thể làm thế, nên từ từ ngồi xuống, chỉ muốn ngồi mãi như vậy tới khi biển cạn đá mòn.

    Lâm Lạc Nhiên không còn cảm giác lãnh đạm và khoảng cách với Tô Xán như lúc mới gặp lại nhau nữa, khôi phụ bộ dạng náo nhiệt đầy sức sống giống như trước kia, cùng nô đùa, cùng xách cặp tan học, cùng uống bia hè đường, khôi phục dáng vẻ Lâm đại tiểu thư có động có tĩnh, hai người nói rất nhiều chuyện, toàn bộ là tình hình hơn một năm chia cách vừa rồi.

    Cảm giác rất tốt, tiếc rằng mai tới tất cả những thứ mỹ hảo ngắn ngủi này sẽ tan biến, mọi thứ kết thúc ở đây, rồi thành quá khứ.

    Nghĩ tới đó Tô Xán đột nhiên không kìm lòng được, nói:
    - Bạn vừa mới tốt nghiệp nửa năm thôi, vì sao vội kết hôn như thế, nên tìm công tác trước, thích ứng với xã hội, tích lũy kinh nghiệm công tác, đặt toàn bộ tâm tư vào sự nghiệp, vì quốc gia thêm giàu mạnh, sao vội vàng như vậy?

    Lâm Lạc Nhiên quay đầu đón ánh mắt Tô Xán, đôi mắt lóng lánh như hắc bảo thạch tựa hồ nhìn thấu nội tâm y:
    - Trước kia tôi hỏi cậu, nếu như tôi quen cậu trước Đường Vũ thì kết quả có khác đi không? Vậy bây giờ cậu đã có câu trả lời chưa?

    Bị ánh mắt Lâm Lạc Nhiên dồn ép, Tô Xán im lặng một lúc, cắn răng nói:
    - Chính bởi vì không thể quay trở lại được, cho nên mình không thể cho bạn đáp án.

    Lâm Lạc Nhiên đau lòng lắc đầu, đứng dậy xoay người bỏ đi.

    Trời đã khuya, đám Tô Xán rời biệt thự tân hôn của Lâm Lạc Nhiên, trở về tứ hợp viện ngõ Sử Gia.

    Cũng may là trong ngõ không tới mức tối đen làm người ta tuyệt vọng như Tô Xán nghĩ, nhiều ánh đèn hắt ra, rất ấm áp. Bên cạnh đám Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương rất hưng phấn nói cười, còn hẹn nhau ngày mai nhất định phải đánh chén no say thế nào.

    Tô Xán không sao hòa nhập vào với bọn họ.

    Có lẽ bây giờ về ngủ một giấc thật say sưa, mai tỉnh dậy không cần tới tham dự hôn lễ, hết thảy liền kết thúc.

    Thế nhưng đêm đã rất khuya mà Tô Xán không ngủ dược đi bộ dưới giàn nho, nhìn cây lựu và ao nước, nước trong ao đã cạn, tất nhiên không thể thấy tôm cá mà khi nhỏ đám Vương Uy Uy bắt khi còn nhỏ. Ngồi xuống cái bàn đá, nhìn giàn nho xanh, nhìn cây lựu, nhìn giả sơn, phảng phất như nghe thấy tiếng người lanh lảnh cô gái nhỏ chạy tung tăng nơi này.

    Đó là quỹ tích cuộc sống, cách đây nhiều năm Tô Xán tình cờ gặp cô gái đó, thế rồi chẳng bao lâu nữa họ sẽ chia thành hai đường mãi mãi rời xa nhau.

    Đường Vũ cũng không ngủ được, nên khi Tô Xán vừa dậy rời phòng là cô biết rồi, nhưng cô không lên tiếng ngăn cản, tâm trạng Tô Xán lúc này dứt khoát không tốt, tâm trạng cô cũng không khá hơn, ngồi trên giường, mặt gục xuống gối, đợi rất lâu, sợ Tô Xán ở ngoài nhiễm lạnh, Đường Vũ rời giường.

    Nhẹ nhàng mở mở cửa, đột nhiên cô ngửi thấy trong gió có một mùi lạ làm lòng cô trầm xuống.

    Quả nhiên y như rằng, đêm mùa xuân Bắc Kinh, trời lạnh băng, Tô Xán mặc đồ ngủ, chỉ khoác qua loa một cái áo, ngồi trên bàn đá, chân dẫm lên ghế, mắt ngơ ngác nhìn đi đâu đâu, trong tay còn cầm một điếu thuốc cháy dở, nhìn rất cô tịch, u buồn.

    Nhìn thấy Đường Vũ xuất hiện, Tô Xán lúng túng dập tắt điếu thuốc, còn ném xuống dẫm vài cái, lấy lý do sứt sẹo giải thích:
    - Đám Kiều Thụ Hâm, Lâm Quang Đống toàn là người hút thuốc, ngửi khói còn nguy hại hơn cả, thế nên anh cũng đành phải hút .. ha ha…

    Đường Vũ đau lòng, vì Tô Xán có lẽ hút thuốc lâu rồi, nhưng cẩn thận không cho cô biết, sợ cô buồn. Vì nguyên nhân khiến Tô Xán hút thuốc, cô có thể hiểu. Cô chằm chằm nhìn y, trong mắt như thoáng có vệt nước óng ánh xuất hiện.

    - Anh, anh sẽ không hút thuốc nữa …
    Tô Xán vội nói, y từng thề, không bao giờ để cô gái này phải khóc.

    Bản thân Tô Xán cũng hết sức kiềm chế rồi, y biết rõ hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, nhưng y vốn không uống rượu, cũng không đi quán bar, không có thú vui nào, chỉ có cách này để phát tiết.

    Thế nhưng bất ngờ là Đường Vũ không làm khó y ở chuyện này, đi tới cẩn thận kéo khóa áo khoác cho y, còn choàng cho y một cái khăn len, nói:
    - Chưa bao giờ chúng ta đi dạo trong đêm, chúng ta đi chơi đi.

    Không phải không thích, mà là quá đột ngột làm Tô Xán cảm thấy có chút bất an, nhưng tạm thời áp xuống, nói:
    - Ừ, vậy vào phòng lấy thêm áo ấm.

    - Không cần.
    Đường Vũ dụi đầu vào vai Tô Xán, nói:
    - Em sẽ dùng anh sưởi ấm, cõng em đi.

    Lại lần nữa bất ngờ, Tô Xán tất nhiên không từ chối, ngồi xổm xuống để Đường Vũ ngồi trên lưng mình.

    Đêm khuya lạnh lẽo, gió lùa rít gào trong con ngõ nhỏ vắng tanh, chỉ có tiếng bước chân của Tô Xán, Đường Vũ nằm sấp trên lưng Tô Xán, hai tay ôm chặt cổ y, má áp tai Tô Xán, hít nhẹ một hơi, mắt hơi nắm lại, khuôn mặt không còn sự lạnh lùng thường ngày, mang theo chút thỏa mãn hạnh phúc.

    Mặc dù không hoàn mỹ, nhưng Đường Vũ cảm thấy mình không còn gì để không hài lòng nữa rồi, một năm cô đi Mỹ, Tô Xán không phụ sự tin tưởng của cô, Lâm Lạc Nhiên cũng không phản bội tình bạn của cô. Rồi hơn một năm qua Tô Xán tránh mặt Lâm Lạc Nhiên, đem bao nhiêu tình cảm khóa chặt trong lòng, không một giây phút nào tỏ ra không vui, trước mặt cô lúc nào cũng là nụ cười rạng rỡ đó … đến cả chuyện hút thuốc cũng giấu được cô, đủ thấy y hao tốn rất nhiều tâm tư, có một chàng trai coi cô gái mình yêu quan trọng hơn bản thân, thực sự là quá đủ.

    - Phù ..
    Hơi thở Tô Xán trở nên nặng nề, y đã cõng Đường Vũ đi hết ngõ, đi qua ba dãy phố, tính ra cũng hơn 1 km, dù Đường Vũ khá nhẹ, dù gần đây sức khỏe y tốt hơn, nhưng bắt đầu không chịu được nữa, cánh tay Đường Vũ vẫn vòng qua cổ, làm hơi thở của y thêm khó khăn.

    Đường Vũ chẳng hề có ý định rời khỏi lưng Tô Xán, còn hôn chụt lên má y một cái cổ vũ:
    - Cố lên ..

    Tô Xán cảm thấy bờ môi mang thơi hơi thở ấm áp in lên má, sau đó là đôi mắt sáng lấp lánh chứa toàn bộ thế giới đang nhìn mình, hít sâu một hơi, xốc Đường Vũ lên, cắn răng tiếp tục bước đi.

    Đường Vũ cười khúc khích, cứ khi nào tay Tô Xán đặt dưới mông mình hơi lỏng ra lại hôn má y một cái, hoặc nói lời tình từ ngọt ngào, khiến Tô Xán càng lúc càng thở to, càng khò khè, phổi nóng rát, chân tay nhũn ra.

    - Được rồi, dừng lại.

    Đi tới một công viên nhỏ, Đường Vũ mới chịu tha cho y, cô vừa ra lệnh, Tô Xán như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó ngồi phịch xuống một cái ghế , thở một lúc, nói đứt quãng:
    - Anh xin lỗi, chuyện này .. chuyện này …
    Tô Xán rất hiểu vì sao Đường Vũ lại đột nhiên hành hạ mình như thế.

    - Bỏ đi, em cũng biết anh yêu Lạc Nhiên từ lâu rồi, nhưng anh không làm em thất vọng.
    Đường Vũ ngồi xuống, dựa người vào lồng ngực y, giọng hơi run:

    Tô Xán ôm cô vào lòng, ôm thật chặt như muốn làm Đường Vũ hòa vào thân thể mình:
    - Anh xin lỗi.

    Đường Vũ trầm mặc một lúc, sau đó đẩy Tô Xán ra, nhìn vào mắt y nói:
    - Phạt anh ra ngoài đường, hô to đúng một trăm lần câu “Đường Vũ, anh yêu em.”

    Dù cho hơi thở chưa đều, dù vừa rồi cõng Đường Vũ đi quãng đường xa, cổ họng khô cong, Tô Xán không chút do dự đi ra ngoài đường, bắc tay làm loa hét lớn:
    - Đường Vũ, anh yêu em.

    - Đường Vũ, anh yêu em.

    - …

    Không biết đủ 100 lần chưa, khi Tô Xán giọng khàn đặc, hét gần như không ra hơi nữa, Đường Vũ đi tới đằng sau, ôm chặt lấy y, hai mắt đỏ hoe, nghẹn giọng nói:
    - Tô Xán, em không muốn cùng người khác chia sẻ anh, không muốn chút nào. Nhưng em càng không muốn nhìn anh không vui, anh không vui thì em cũng sẽ không vui, trước kia em nói rồi phải không, nhiệm vụ của anh là làm em được vui vẻ.



    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Đại Niết Bàn
    Tác giả: Khảo Ngư

    Vĩ Thanh: Chương 015: Cứ như thế chạy tới vĩnh hằng (3).

    Dịch giả: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: Banlong.us




    Khu biệt thự xa hoa kia có địa thế cao hơn mặt bằng chung một chút, vì thế khi bóng đêm dần tiêu tán, ánh sáng hoàng kim một ngày ló rạng có vẻ cũng tới sớm hơn nơi khác.

    Lâm Lạc Nhiên đã thức dậy, thực tế cô suốt cả đêm không ngủ, nhưng hôm nay cô phải trải qua một ngày chính xác như kim đồng hồ.

    Cô phải dậy vào lúc 5 giờ 40, tắm rửa sạch sẽ, đúng 6 giờ sẽ có nhà trang điểm nhà thiết kế tốt nhất thủ đô tới giúp cô mặc đồ cười, mọi thứ phải hoàn thành trong vòng một tiếng. Cùng lúc đó ở căn nhà khác ở Bắc Kinh, một đội xe đi đầu là chiếc Cadillac CT6 bắt đầu kết hoa trên xe, toàn bộ quá trình này mất 30 phút. Sau đó Ngụy Viễn Hồ trong bộ comple trang trọng nhất lên xe đón dâu, cùng đội xe đắt tiền kia rầm rộ xuyên qua thành phố Bắc Kinh, thật chuẩn xác vào 8 giờ 30 tới nơi ở của Lâm gia tiểu muội, sau đó đến nơi tổ chức hôn lễ.

    Đội ngũ thợ trang điểm xuống xe, thợ ảnh bấm chuông cửa biệt thự, cúi đầu chào hỏi sau đó đi lầu.

    Lâm Lạc Nhiên mặc bộ bộ lễ phục màu trắng dài tới gối, thắt lưng đeo một dải lụa tím, không phải loại váy cưới dài chấm gót nở hoa nở hoa từng đóa rất khoa trương, đây chính là váy cưới của cô, đơn giản mà ưu nhã. Ngồi ở trước kính trang điểm, nhìn từng nhát chỗi quét lớp phấn mỏng lên da mình, sau đó tóc được trải thẳng, rồi nhà tạo mẫu vấn lên, kết kiểu tóc mây.

    Cô đang vì một nam nhân khác mà khoe trọn vẻ đẹp kinh tâm động phách của mình.

    Ngồi bên cạnh Lâm Lạc Nhiên là Diệp Huy Thường, có điều lúc này lại không vui lắm, hỏi:
    - Đây là chuyện cả đời đấy, em đã nghĩ chắc chưa?

    Đội trang điểm ngạc nhiên không hiểu ý cô gái xinh đẹp này là thế nào, song vẫn tiếp tục công việc cho thật hoàn mỹ.

    Lâm Lạc Nhiên ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên đứng bật dậy, sau đó chạy ra ngoài. Lâm Trứu Vũ đang như kiến bỏ chảo nóng đi đi lại lại bên ngoài, bị Vương Uy Uy lẩm bẩm "không phải mình cưới vợ, sốt ruột cái quái gì?", đột nhiên thấy Lâm Lạc Nhiên chạy ra, đang định hỏi thì bị đẩy ngã chỏng chơ.

    Lục Gia Anh ngồi ở phòng khách uống trà, nghe thấy động tĩnh quay đầu hỏi:
    - A, xong rồi à, nhanh vậy.

    Lâm Lạc Nhiên đi giày cao gót, chạy ù đi, vẫy tay với một đống người ở phòng khác:
    - Con sẽ giải thích với mọi người sau.

    Mở chiếc xe Audi vừa ngồi vào thì Diệp Huy Thường cũng chạy tới:
    - Em ăn mặc thế này làm sao lái xe được, ngồi sang một bên để chị lái.
    Sau đó đóng cửa xe lại, mặc bên ngoài có không ít người hốt hoảng chạy ra theo xem có chuyện gì.

    Diệp Huy Thường nổ máy, dậm ga, nhìn đồng hồ nói:
    - Còn 50 phút nữa.

    Tim Lâm Lạc Nhiên đập dữ dội, nắm chặt hai tay vào nhau, chiếc Audi trắng muốt vọt ra khỏi biệt thự, tới đường lớn, qua mấy ngã tư, gặp đèn đỏ hai lần, cuối cùng cái ngõ nhỏ đầy hoài niệm xuất hiện trước mắt.

    Đó là nơi lưu giữ hơn mười năm thơ ấu của cô, bây giờ một người ở trong đó.

    Đoàn người Tô Xán đã ăn mặc chỉnh chu, đứng ở trong sân, đột nhiên nghe thấy tiếng xe phanh gấp, có tiếng bà già giật mình la lên, mọi người đồng loạt quay đầu về phía cửa, một cô gái xuất hiện.

    Váy trắng hơn tuyết, cô gái như trăng chiếu sông đêm.

    - Lạc Nhiên, bạn phải ở nhà đợi xe rước dâu tới chứ?
    Lưu Duệ đang nhờ Tô Xán chỉnh lại hộ cà vạt mắt mở lớn:

    Tiết Dịch Dương nhai bánh mỳ lót dạ mồm há ra, những người khác ngạc nhiên xì xào, chỗ này có hơn 10 người ở, không chỉ có nhóm Tô Xán.

    Tô Xán đứng ngây ra như hóa đá còn Lâm Lạc Nhiên cứ vậy nhìn y không chớp, Đường Vũ dứt khoát đi lên, kéo hai bọn họ vào một gian phòng rồi đóng cửa lại.

    - Tô Xán, tôi rất ghét cậu, tôi hận không thể mỗi ngày đá cậu vài cái, cắn cậu vài cái.
    Lâm Lạc Nhiên vì chạy gấp mà hai má đỏ hồng hồng, ngực phập phồng, búi tóc cũng tán loạn, nhưng cô bấp chấp, ngân ngấn nước mắt nói:
    - Nhưng tôi không thể nào kiềm chế được ý nghĩ muốn thấy cậu mỗi ngày mỗi ngày ...

    Nói tới đó Lâm Lạc Nhiên nghẹn lại một lúc mới tiếp tục được:
    - Vì ... Tô Xán, vì em yêu anh mất rồi.

    Đường Vũ đưa tay bịt miệng, mắt đỏ hoe. Tô Xán thì run rẩy, lúc này ngay cả mặt trời tráng lệ của Bắc Kinh cũng trở nên không chân thân, nét mặt Tô Xán âm u như nơi mặt trời chiếu không tới, y rất muốn đi lên ôm Lâm Lạc Nhiên vào trong lòng, nhưng nhớ tới lời Đường Vũ nói đêm qua, một cô gái toàn tâm toàn ý yêu mình như vậy, sẵn sàng làm ra hi sinh lớn như vậy vì mình, mình sao có thể ...

    Điện thoại của Diệp Huy Thường vang lên liên hồi, cô bấm từ chối liên hồi, tay nắm chặt điện thoại, khi số hiện lên là của Vương Uy Uy mới nghe, sau đó gõ cửa sốt ruột nói:
    - Xe bọn họ rẽ về đường phía này rồi, chúng ta không còn thời gian nữa đâu.

    Lâm Lạc Nhiên mắt trân trân nhìn Tô Xán, thấy y thống khổ bóp chặt tay không nói gì, cô biết, bọn họ vĩnh viễn không thể ở cùng nhau nữa rồi.

    Quật cường đưa tay lau mắt không để nước mắt tràn ra ngoài mi, sau đó dứt khoát xoay người, đẩy cửa chạy ra ngoài xe, khi cửa xe đóng lại, cô không cách nào kiềm chế được nước mắt tuôn rơi.

    Chiếc Audi trắng khởi động rời đi, tới ngã tư gặp phải đội xe đang đi tới nơi này, làm giao thông tức thì bị tắc nghẽn.

    Một đoàn người đi xuống, có cả Lục Gia Anh, Lâm Quốc Chu cùng một số trung niên áo véc đen, Lâm Lạc Nhiên đi ra, nhào vào lòng Lâm Trứu Vũ, hai anh em đi vào một chiếc xe, đội xe lên đường, giao thông mới thông suốt trở lại.

    Địa điểm tổ chức hôn lễ ở nhà hàng Vương Phủ, vị trí ở gần cố cung, nằm trên tầng hai, có thể dung nạp được hơn 400 người.

    Đoàn người Tô Xán tới nơi, ở đây Tô Xán như cái xác không hồn được vô số người bắt tay, chụp ành chung.

    Cao tầng hai nhà Vương Lâm xuất hiện, Lâm Trứu Vũ béo ú mặc quân phục không ngờ lại hợp một cách khác thường, mỗi điều đi bên người cha mình thì khúm núm như thái giám đi bên cạnh hoàng đế, trông đến là tội, cha hắn bắt tay Tô Xán nở nụ cười hiếm có trên khuôn mặt nghiêm khắc, mẹ Lâm Trứu Vũ thì hỏi thăm tình hình Tô Xán thời gian qua. Lâm Quốc Chu thở dài, ánh mắt có chút tiếc nuối, Lục Gia Anh nhìn Tô Xán rất thiếu thiện cảm.

    Còn có Vương Bạc, rồi Vương Quế Đông anh cả của Vương Bạc, hay Vương Hải Bình, bọn họ nói rất nhiều, nhưng Tô Xán chẳng nghe lọt vào tai chữ nào, có một vị phó tỉnh trưởng muốn cùng Facebook TQ lập khu công nghệ cao ở tỉnh ông ta, Tô Xán không nhớ đó là cái tỉnh gì, nếu không có Đường Vũ ở bên cạnh y khéo léo ứng phó, có khi hôm nay y làm mếch lòng rất nhiều người.

    Rất nhiều người khác đứng ngoài nhìn, đều muốn tiếp xúc với y, chỉ có điều hôm nay là ngày hai nhà Lâm Ngụy kết thông gia, Tô Xán không phải là nhân vật chính

    Tranh thủ lúc cha mình không chú ý, Lâm Trứu Vũ vốn rất muốn đấm vào mặt Tô Xán, lúc này thấy mặt như xác chết của y, thở dài vỗ vai một cái nói nhỏ:
    - Người anh em, tối nay chúng ta đi uống rượu, không say không về nhé.

    Lúc này ở lối vào Ngụy Viễn Hồ trang phục comle đi tới, hắn nói với người đi cùng vài câu, bọn họ tách ra, Ngụy Viễn Hồ đi thẳng tới trước mặt Tô Xán, hai người nhìn nhau, Ngụy Viễn Hồ nhìn Tô Xán, nói:
    - Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.

    Bất kể dù cố níu kéo thế nào, tàn dương cuối cùng cũng trút ánh sáng cuối cùng, bóng đêm phủ xuống.

    Hôn lễ long trọng cũng tới hồi kết, pháo hoa phun sáng rực sân khấu, bạn bè hai bên liên tục nổ pháo giấy, giấy đủ màu bay khắp lễ đường rộng lớn, Lâm Lạc Nhiên khoác tay Ngụy Viễn Hồ đi lên sân khấu trong tiếng reo hò vang dội.

    Lâm Lạc Nhiên nhìn thấy Tô Xán đứng dậy rời khỏi lễ đường.

    Chút tiêu điểm của cuối cùng mắt cô cũng biến mất.

    Lý Bằng Vũ, Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ, Tiết Dịch Dương nhìn cảnh này, tiếng vỗ tay nhỏ dần.

    Đi ra cửa phòng yến hội, Tô Xán hít sâu liền ba hơi, dựa lưng vào tường, ánh mắt thất thần, rất nhiều phụ vụ ngạc nhiên nhìn y, sau đó có vẻ nghĩ ra điều gì, nhìn cô gái tuyệt mỹ đang ở trên sân khấu, ánh mắt hiện lên vẻ thương hại.

    Trên sân khấu MC cầm micro nói:
    - ... Cô dâu và chú rể trao nhẫn ...

    Phục vụ có tố chất huấn luyện cực tốt đột nhiên thấy chàng trai bị đả kích lớn nhất cuộc đời như bừng tình, lao vào giữa phòng yến hội, mấy cô phụ vụ nữ ôm miệng, bọn họ biết sẽ có cảnh tượng cả đời khó thấy một lần sắp diễn ra.

    Tô Xán lao về phía trước như chiếc xe tank xung phong, khí thế áp đảo toàn bộ mọi người có mặt.

    - Chẳng lẽ ..
    Vương Uy Uy vẫn giữ nguyên tư thế xoay người 90 độ, người từ từ đứng dậy. Ngồi bên cạnh hắn là Diệp Huy Thường hai mắt sáng lên đầy kích động.

    - Con mẹ nó, thằng này đúng là thích chơi trội mà.
    Lâm Trứu Vũ ngoạc mồm cười:

    - Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên?
    Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ tròn mắt nhìn Tô Xán bước lên không chút do dự nào, trừ miệng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa không biết dùng từ ngữ nào nói tới hành vi này.

    Mc vẫn đang lải nhải lời bay bướm, nhưng càng lúc càng nhỏ, âm nhạc vẫn vang lên, chẳng ai để ý, Ngụy Viễn Hồ đã lấy nhẫn ra, chuẩn bị lồng vào ngón tay Lâm Lạc Nhiên.

    Bọn họ có chấn động hay không, có phẫn nộ hay không, có tạo thành ảnh hưởng gì, bây giờ với Tô Xán nói không quan trọng hơn cục phân chó.

    So với việc Tô Xán muốn làm, mọi hậu quả, mọi phản ứng đều không quan trọng nữa.

    Y chỉ muốn nắm chặt thứ quan trọng đó, quan trọng như mạng sống của mình.

    Khoảng cách chỉ hai chục mét thoáng cái đã qua, Tô Xan nắm lấy bàn tay lạnh băng của Lâm Lạc Nhiên, tới ngay cả Lâm Lạc Nhiên cũng chấn động như nhìn người ngoài hành tinh từ trên trời xuống.

    Nắm chặt, Tô Xán không nói lấy một lời thừa thãi, kéo Lâm Lạc Nhiên chỉ tích tắc đã khóc tưng bừng, xoay người chạy đi, chiếc nhẫn rơi xuống đất. Ngụy Viễn Hồ phẫn nộ đưa tay ra, nhưng có một bóng người to béo đen xì ôm chặt lấy hắn.

    Tô Xán chạy theo thảm đỏ, tới trước cái bàn thứ ba, tay trái nắm lấy bàn tay Đường Vũ, đó là bàn tay ấm áp, ấm tới nung chảy tim Tô Xán.

    Thế là tay trái Tô Xán nắm tay Đường Vũ, tay phải kéo cô gái váy trắng hơn tuyết, dưới ánh đèn pha lê, chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng rời khỏi phòng yên hội.

    Ba người bọn họ, Lý Bằng Vũ lừng lững như thiết tháp đóng hai cánh cửa gỗ lớn lại, đứng chắn ở đó.

    Tất cả anh em bạn bè cùng lớn lên ở thủ đô, tất cả thân bằng cố hữu cô ba dì năm chú bảy, tất cả đại lão chính đàn, tinh anh thương giới hay danh nhân xã hội. Đám đông yến hội cuộn trào như thủy triều, tất cả đều bị ngăn cách khi hai cánh cửa đóng lại.

    Một chàng trai nắm tay hai cô gái chạy biến mất, đó là ký ức cuối cùng của tất cả mọi người.



    Chém gió tại đây nha mấy thánh




    FULL
     
    muthanhnam, Từ Bi, Chpn and 29 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)