LS Q.Sự Đại Ngụy Cung Đình - Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Ngụy Cung Đình
    Tác giả: Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử
    Chương 66: Câu Hỏi Ác Liệt

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các
    Nguồn: iRead

    “Câu thứ nhất.”

    Triệu Hoằng Nhuận vừa thốt ra ba chữ này thì liền thu hút ngay sự chú ý của mọi người có mặt. Bọn họ vô cùng tò mò không biết câu đố mới mẻ mà bát điện hạ nói đến này rốt cuộc là như thế nào.

    Đưa mắt nhìn mọi người, Triệu Hoằng Nhuận bắt đầu ra đề: “Ta có một vị hoàng tỉ, giả dụ có một ngày, ta đếm thử số lượng huynh đệ tỉ muội của mình trong cung, phát hiện ra số huynh đệ của ta nhiều hơn số tỉ muội một người, thế thì số huynh đệ của hoàng tỉ ta sẽ nhiều hơn số tỉ muội của tỉ ấy mấy người?”

    “Hả?”

    Mọi người nghe xong đều ngẩn người, rõ ràng họ chưa bao giờ giải qua loại đề này nên nhất thời đều ngơ ngác.

    Nhưng có vài người khi vừa nghe đến hai chữ “hoàng tỉ” thì lại giật mình, vội vàng liếc nhìn Ngọc Lung công chúa đang ngồi bên phải Triệu Hoằng Nhuận bằng vẻ mặt kinh ngạc.

    “Công… công chúa sao?” Dương Trình vừa nhìn Ngọc Lung công chúa vừa lắp bắp hỏi.

    Hà Hân Hiền cũng trợn tròn mắt.

    Tuy ban đầu họ cũng đã nhận ra dáng vẻ của Ngọc Lung công chúa có hơi kỳ lạ, nhưng thật sự không dám đoán nàng là công chúa, giờ nghe Triệu Hoằng Nhuận ra đề thế này thì liền lập tức liên tưởng ngay thân phận của nàng.

    “Chư vị đang làm gì thế?” Triệu Hoằng Nhuận dở khóc dở cười nhắc nhở.

    Mọi người nghe thế lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhưng ánh mắt vẫn cứ liên tục nhìn về hướng Ngọc Lung công chúa.

    Cũng khó trách, bởi các công chúa chưa xuất các còn khó gặp hơn cả các hoàng tử chưa xuất các, phải may mắn lắm mới được nhìn thấy từ xa một lần, làm gì có cơ hội được nhìn gần thế này? Nhưng điều đáng tiếc là hiện giờ Ngọc Lung công chúa lại đang đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc che đi một nửa phần mặt phía trên.

    Nhưng cho dù như thế thì nửa phần mặt dưới cũng đã đủ để cho bọn họ liên tưởng ra nhiều điều rồi.

    “Khụ khụ!” Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu đương nhiên phát hiện ra mấy hành động nhỏ của chúng bạn, lập tức giả vờ ho khan vài tiếng.

    Đám sĩ tử trẻ tuổi lúc này mới thu lại tâm tư, dồn sự chú ý trở lại vào câu hỏi mà Triệu Hoằng Nhuận vừa mới ra, bọn họ đều ngượng ngùng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, rõ ràng là vừa rồi đã không nghe rõ câu hỏi.

    Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận bèn lặp lại câu hỏi lần nữa.

    Lúc này, Nhã Phong các lập tức trở nên yên lặng, tất cả moi người đều đang xòe tay nhẩm tính câu hỏi của Triệu Hoằng Nhuận.

    Thật ra câu hỏi này không khó lắm, chỉ yêu cầu cần phải có một tư duy logic nhất định, chỉ cần làm rõ được điều kiện trong đó thì đáp án của câu này chính là: 1 + 1 – (-1), nghĩa là ba người.

    Nhưng Hạ Tung kia thì rõ ràng lại không hiểu được điều kiện của đề này, đang toát mồ hôi hột xòe tay đếm, bộ dạng lúng ta lúng túng.

    Do đây là trận tỉ thí giữa hai người Triệu Hoằng Nhuận và Hạ Tung nên các sĩ tử có mặt cũng không mạo muội xen vào, mà trên thực tế thì có khi họ cũng chưa rõ được quan hệ trong câu hỏi, vì Triệu Hoằng Nhuận đã dùng hai chữ hoàng tỉ để đặt bẫy.

    “Nhiều hơn hai người.” Sau khi tính toán một hồi, Hạ Tung bèn cắn răng trả lời.

    Dưới sự quan sát của mọi người, Triệu Hoằng Nhuận làm ra vẻ đầy tiếc nuối lắc đầu nói: “Sai! Là ba người!”

    Dứt lời, cậu liền giải thích tư duy giải đáp án cho mọi người nghe, các sĩ tử lúc này mới hiểu ra.

    Còn Hạ Tung sau khi nghe từ đầu đến cuối thì gương mặt lập tức trở nên trắng bệch, vì lúc nãy cậu ta đã tự tin lớn tiếng nói rằng chỉ cần trả lời sai một câu thôi thì sẽ lập tức ôm đầu cuốn gói khỏi Nhã Phong các, và Nhã Phong Thi Hội sau này sẽ gạch tên cậu ta ra, thế mà hiện giờ thì ngay câu hỏi đầu tiên cậu ta đã đáp sai rồi.

    “Tự làm tự chịu thôi…”

    Nhìn gương mặt trắng bệch của Hạ Tung, các sĩ tử đều thầm lắc đầu.

    Nhưng điều bất ngờ chính là, Triệu Hoằng Nhuận lại không hề có ý muốn đuổi Hạ Tung đi ngay, cậu nhìn Hạ Tung đang toát mồ hôi rồi bình thản nói: “Hạ công tử không cần hốt hoảng, vẫn còn vài câu nữa mà.”

    Cậu hoàn toàn không hề để tâm đến lời nói khoa trương vừa rồi của Hạ Tung, có vẻ chỉ xem đó là câu nói đùa.

    Việc này khiến các sĩ tử thầm cảm thấy buồn cười.

    “Câu thứ hai, giả dụ có bốn hộ gia đình nằm liền kề nhau, hiện giờ biết được, nhà Giáp nằm kế bên nhà Ất, đồng thời nhà Giáp không nằm cạnh nhà Đinh, và nhà Đinh cũng không nằm cạnh nhà Bính, thế thì xin hỏi bên cạnh nhà Bính là nhà nào?”

    Nghe xong câu đố này, đám sĩ tử đều cảm thấy đầu óc trở nên rối tung rối mù, ngay cả lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu cũng lộ ra vẻ trầm tư.

    Còn Hạ Tung thì gương mặt lại càng trở nên trắng bệch.

    Không thể phủ nhận, câu đố này khó hơn câu đố đầu tiên một chút, bởi cần phải vận dụng phép loại trừ để loại đi các suy đoán không hợp điều kiện, từ đó đưa ra đáp án cuối cùng.

    Việc này đòi hỏi cần có năng lực tư duy logic, vì trong lúc suy nghĩ, một khi tư duy bị rối thì hướng suy nghĩ sẽ bị gián đoạn, phải tính toán lại từ đầu.

    Đối với những sĩ tử chưa từng tiếp xúc với các câu hỏi tư duy logic như Hạ Tung thì thậm chí còn không hiểu được câu hỏi nữa là, huống hồ gì là việc giải đề?

    Quan trọng hơn chính là Hạ Tung lúc này tâm trạng đang rất căng thẳng, trong khi nếu muốn có tư duy logic thì đòi hỏi năng lực phân tích phải thật bình tĩnh, một người đang rối loạn tinh thần như cậu ta hiện giờ làm sao có thể giải được câu đố ấy?

    “Đoán… đoán bừa vậy!”

    Hạ Tung lén nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thấy cậu đang mỉm cười, có vẻ đang chờ câu trả lời của mình thì lại càng hốt hoảng, vội vàng đoán bừa: “Là… nhà Đinh!”

    Đám sĩ tử Dương Trình đang tính toán nghe thế liền ngẩn ra, thắc mắc nói: “Hạ huynh, nhà Bính và nhà Đinh không ở cạnh nhau, trong đề đã nói rõ rồi mà.”

    Hạ Tung nghe thế thì liền ngơ ngác.

    Thì ra do đầu óc đang rối loạn nên cậu ta đã hoàn toàn quên mất câu hỏi, chỉ đơn thuần là đoán bừa, thế nên mới đoán ra một câu trả lời phản logic với câu hỏi.

    Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận khẽ lắc đầu rồi bình thảnh nói: “Là nhà Giáp.”

    Nói xong, cậu cầm một cây bút có sẵn trên bàn rồi viết ra bốn nhà Giáp Ất Bính Đinh theo thứ tự “Bính Giáp Ất Đinh”, sau đó đưa cho các sĩ tử xem.

    Các sĩ tử nhìn thứ tự này rồi suy nghĩ một lúc, xem xét một lúc thì đều gật đầu khâm phục, nhìn vẻ mặt của họ sảng khoái giống hệt như vừa được uống một bát nước mát vào ngày hè oi bức vậy.

    Còn Hạ Tung liên tục không trả lời được hai câu hỏi lúc này đã bắt đầu ngồi không vững, mồ hôi trên trán túa ra ào ạt.

    “Câu thứ ba, giả sử con trai của ta là cha của con trai một người khác, thế thì xin hỏi, người ấy và ta có quan hệ gì?”

    Do đã có hai câu liên tục đều là câu đố logic nên các sĩ tử ở đây đã hiểu ra nguyên lí, thế nên lục hoàng huynh đầu óc nhanh nhạy chẳng mấy chốc đã nghĩ ra đáp án, chỉ có điều đáp án ấy thật sự khiến cậu cảm thấy dở khóc dở cười.

    Chỉ có mỗi Hạ Tung là vừa xòe tay vừa toát mồ hôi, trong đầu hiện ra hết cha rồi đến con, càng nghĩ càng hoảng, càng hoảng càng rối, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy hoa mày chóng mặt.

    Một lúc sau, Triệu Hoằng Nhuận mới tỏ vẻ thắc mắc nói: “Câu này đơn giản hơn câu vừa rồi nhiều, Hạ công tử vẫn không đoán ra sao? Đáp án rất đơn giản, người ấy chính là con trai của ta, ta chính là cha của người ấy!”

    Các sĩ tử nghe thế đều ngẩn ra, có vài người thật sự rất muốn bật cười, nhưng vì nể mặt Hạ Tung nên đành phải cố ngậm chặt miệng, thật sự khó chịu.

    Còn Hạ Tung bị tấn công liên tục giờ đây bần thần, ngơ ngác lẩm bẩm gì đó trong miệng.

    “Ba câu đều không đáp đúng, Hạ công tử!” Triệu Hoằng Nhuận nửa cười nửa không nhìn Hạ Tung.

    Gương mặt Hạ Tung lúc này lúc thì đỏ bừng lúc lại tái xanh, nghiến răng nghiến lợi hằn học nói: “Một câu nữa, bát điện hạ hãy ra một câu nữa, ta nhất định sẽ đáp được.”

    “Ra thêm một câu nữa? Tại sao chứ?” Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng cười nói: “Ba câu đố còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao? Vừa rồi lời của Hạ công tử như thế nào nhỉ? Nếu đáp sai một câu thì sẽ ôm đầu cuốn gói khỏi Nhã Phong các đúng không? Còn nói cái gì mà gạch tên khỏi Nhã Phong Thi Hội nữa à?”

    Hạ Tung há hốc mồm, không nói được gì, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.

    Cậu ta nghiến răng biện bạch: “Thứ lỗi tại hạ nói thẳng, mấy đề bát điện hạ đưa ra đều là đề trẻ con! Hết sức dung tục, không đủ để đưa ra trước sảnh nho nhã!”

    “Vẫn còn cứng miệng già mồm à?”

    Triệu Hoằng Nhuận nheo mắt mỉa mai: “Lời này ban đầu sao ngươi không nói? À, bổn điện hạ quên mất, lúc ấy Hạ công tử đang vô cùng tự tin với bản thân kia mà.”

    Sau khi nghe lời nói của Hạ Tung, lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu và các sĩ tử có mặt đều bất giác cau mày.

    Trong mắt của họ thì thắng là thắng, thua là thua, làm gì có chuyện thua rồi lại trách câu đố không hay?

    Chuyện này rõ ràng chính là lời ngụy biện sau khi thua cuộc!

    Thế là vù, tất cả các sĩ tử bình thường có quan hệ không tệ với Hạ Tung giờ đều dùng ánh mắt xem thường để nhìn cậu ta.

    Hạ Tung cũng nhận ra ánh mắt kỳ thị của đám bạn nhìn mình, trong lòng cảm thấy cay đắng nhưng không thể nói gì.

    Ai bảo lúc đầu cậu ta lại nói một cách tự tin như thế, giờ cả ba câu đều không đáp được, biết phải làm sao đây? Lẽ nào thật sự phải ôm đầu cuốn gói khỏi Nhã Phong các sao? Việc này nếu truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ là trò cười lớn cho thiên hạ sao?

    Mà so với việc phải cuốn gói khỏi Nhã Phong các thì việc bị gạch tên khỏi Nhã Phong Thi Hội càng khiến Hạ Tung không chấp nhận được, bởi Nhã Phong Thi Hội là nơi tụ hội nổi tiếng nhất của tất cả các sĩ tử trẻ tuổi trong Đại Lương, không biết bao nhiêu con cháu nhà danh môn quyền quý đều mong dựa vào quan hệ mà được tham dự, Hạ Tung khó khăn lắm mới được vào, lẽ nào lại vì việc này mà bị gạch tên đi sao, thế thì làm sao mà chấp nhận được?

    Thấy Hạ Tung đang toát mồ hôi mà vẫn cố ngụy biện, Dương Trình có ý tốt nhắc nhở: “Hạ huynh, đã cược thì phải chấp nhận thua… Sĩ tử chúng ta quang minh lỗi lạc, thua thì thua thôi, theo ta thấy thì hay là huynh tạ lỗi với bát điện hạ đi, chúng ta cũng sẽ cầu xin giúp, lẽ nào bát điện hạ lại tính toán với huynh, thật sự bỏ qua lời thỉnh cầu của chúng ta mà đuổi huynh đi sao? Bát điện hạ là bậc tuấn tài đã thắng trí cả Đông Cung, đương nhiên kiến thức phải khác hẳn huynh rồi.”

    “Dương Trình này…”

    Triệu Hoằng Nhuận có hơi kinh ngạc, vì Dương Trình có thể vừa cùng lúc khuyên nhủ Hạ Tung lại vừa khen ngợi nâng cao Triệu Hoằng Nhuận, dùng những lời tán dương để bịt miệng cậu.

    Đối với cách làm này, Triệu Hoằng Nhuận không hề cảm thấy phản cảm, vì cậu và Hạ Tung cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, dù gì cũng chỉ là do Hạ Tung có hơi kiêu ngạo, nói trắng ra là hơi ỷ y, ỷ mình có quan hệ tốt với lục hoàng tử Hoằng Chiêu mà cả gan đối đầu với Triệu Hoằng Nhuận, còn lớn tiếng nói cái gì mà quy tắc của Nhã Phong Thi Hội, thật sự là muốn gây chuyện mà.

    Nếu không phải vì nể mặt lục hoàng huynh thì Triệu Hoằng Nhuận thật sự muốn cho cái tên này hiểu rõ thế nào là quy tắc của Triệu Hoằng Nhuận!

    Nhưng giờ Dương Trình đã nói thế thì Triệu Hoằng Nhuận cũng không thể không nể mặt, vì lúc đầu thì cũng chính Dương Trình này đã hiểu ý của lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu mà chủ động đứng ra hòa giải, đồng thời cũng đã ngầm giúp Triệu Hoằng Nhuận hóa giải được sự thất lễ trước đó, thế nên giờ trả ơn cho cậu ta cũng không phải là điều to tát.

    Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận cũng không thúc ép nữa mà quay sang tự uống rượu, tỏ rõ thái độ của mình.

    Thấy thế, đám sĩ tử có mặt lại càng thấy có cảm tình hơn với bát điện hạ, lập tức liên tục khuyên nhủ Hạ Tung, nhưng Hạ Tung vẫn cứ ôm chặt lấy cái lí của mình, nhất quyết không chịu nhận thua, việc này khiến các sĩ tử vốn thân thiết với cậu ta đều cảm thấy thất vọng, thế nên đành mặc kệ cậu ta.

    “Một câu nữa, chỉ cần thêm một câu nữa thôi!”

    Hạ Tung giận dữ nhìn chằm chằm vào Triệu Hoằng Nhuận.

    “Hoằng Nhuận…” Lục hoàng tử Hoằng Chiêu khó xử nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

    “Nể mặt hoàng huynh, tha cho hắn một lần đi.”

    Lục hoàng tử nháy mắt với Triệu Hoằng Nhuận.

    Triệu Hoằng Nhuận thấy thế thì bật cười, lắc đầu thở dài nói: “Được rồi được rồi, nể mặt của lục hoàng huynh và chư vị, ta sẽ ra một đề mà ngươi quen thuộc, nếu ngươi đáp đúng thì những lời nói lúc trước của ngươi, ta sẽ xem như chưa hề nghe thấy.”

    Hạ Tung chợt giật mình.

    Triệu Hoằng Nhuận có hơi do dự, sau đó ra đề: “Một người leo cao, càng cao càng nặng. Đoán xem là chữ gì.”

    Hạ Tung trầm tư một lúc rồi mừng rỡ nói: “Là chữ Điệt! Cổ nhân nói, đăng cao dịch điệt trọng.”

    “Câu hỏi đơn giản thế thôi ư? Xem ra Hoằng Nhuận đúng là nể mặt mình rồi…”

    Lục hoàng tử Hoằng Chiêu nghe đề xong có hơi ngẩn người, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

    Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, Triệu Hoằng Nhuận lại có vẻ không nghe rõ, thắc mắc hỏi lại Hạ Tung: “Cái gì? Ngươi nói lớn chút đi.”

    Thấy thế, Hạ Tung bèn nói to: “Điệt!” (Chữ Điệt trong tiếng Trung đồng âm với chữ Cha.)

    “Ngoan!” Triệu Hoằng Nhuận chợt nở một nụ cười quái lạ: “Ngươi thắng rồi, ngồi xuống đi.”

    “Hả?” Không những Hạ Tung ngẩn người mà ngay cả mấy sĩ tử có mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu.

    Một lúc sau, trong sảnh Nhã Phong các chợt vang lên một tràng cười, mà Hạ Tung lúc này cũng đã hiểu ra, gương mặt lập tức đỏ bừng.

    “Thảo nào phụ hoàng lại yêu thương Hoằng Nhuận như thế, lại còn gọi đệ ấy là liệt tử, tính cách quả nhiên rất ác liệt…”

    Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu cười đau khổ.

    Lúc này cậu mới nhận ra bản thân mình thật sự quá ngây thơ rồi.​
     
    buinhi99 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Ngụy Cung Đình
    Tác giả: Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử
    Chương 67: Lời Khuyên Của Đổng Hiến

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các
    Nguồn: iRead

    Tại Nhã Phong Thi Hội hôm ấy, những sĩ tử trẻ tuổi ở Đại Lương tham gia hội thơ cuối cùng cũng đã có hiểu biết sơ bộ về bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.

    Nếu nói cậu là người kiêu ngạo hống hách thì không đúng, vì Triệu Hoằng Nhuận đã luôn rất khiêm nhường, hệt như lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu, cả hai đều không tỏ vẻ mình là hoàng tử mà đều giao lưu trò chuyện rất bình dị dễ gần với những sĩ tử tham gia hội thơ. Nhưng nếu bảo cậu là một người khiêm nhường thì cũng không chính xác, vì một khi bát điện hạ đã bị chọc giận thì sẽ giơ nanh múa vuốt, hệt như nếu không hạ nhục được đối phương thì sẽ không buông tha, sĩ tử Hạ Tung bị xấu hổ trong hội thơ chính là bài học rõ ràng nhất.

    Bọn họ thật sự phải thừa nhận rằng, vị bát điện hạ này quả nhiên đúng như lời đồn, là một hoàng tử tính cách khá ngang ngược, nhưng cũng không thể phủ nhận, nếu không làm gì động đến cậu thì bát điện hạ vẫn là một người rất biết điều.

    Sau khi nhận ra điều này thì các sĩ tử dần dần không còn cảm thấy e dè nữa, bắt đầu cư xử như trong hội thơ trước nay, uống rượu làm thơ hoặc tấu nhạc ca hát. Mà điều làm Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ chính là, đám sĩ tử mà cậu cho rằng chỉ biết bàn chuyện thơ ca này lại hoàn toàn không phải những kẻ không thức thời, họ cũng thường xuyên bình luận về các vấn đề chính sự trong triều, chỉ có điều họ không hề có ý muốn bước vào con đường quan trường, đơn giản chỉ giống như Hà Hân Hiền, làm một chức quan nhỏ bé ít cạnh tranh như thư lệnh sứ trong Hàn Lâm phủ mà thôi.

    Dù vậy cũng không thể phủ nhận, những sĩ tử này đều là những người có hoài bão.

    “Chỉ tiếc lục hoàng huynh không hề có hứng thú gì với hoàng vị, nếu không thì… những sĩ tử Nhã Phong Thi Hội này sau này ắt hẳn sẽ giúp ích rất nhiều cho huynh ấy!”

    Triệu Hoằng Nhuận vừa âm thầm quan sát các thành viên Nhã Phong Thi Hội vừa cảm thấy có chút luyến tiếc. Tuy cậu không rõ các bạn thần mạc liêu bên Đông Cung rốt cuộc có trình độ thế nào, dù nghĩ đến việc họ đã từng giúp Đông Cung thái tử soạn được cả một quyển sách mới thì có lẽ bản lĩnh cũng không tệ, nhưng cho dù có như thế thì Triệu Hoằng Nhuận vẫn cảm thấy trình độ của những thành viên tham gia Nhã Phong Thi Hội này của lục hoàng huynh có lẽ không hề thua kém ban bệ ở Đông Cung, chỉ có điều tài hoa của những sĩ tử này hiện giờ chỉ giới hạn ở mặt lí luận, hoàn toàn thiếu đi kinh nghiệm thực tiễn.

    Nhưng chỉ cần nghĩ đến gia môn sau lưng những sĩ tử này thì cũng không khó đoán ra năng lực mà Nhã Phong Thi Hội có thể thể hiện, chỉ đáng tiếc lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu hoàn toàn chỉ xem Nhã Phong Thi Hội là một nơi tụ tập của những sĩ tử có cùng sở thích, hoàn toàn không hề có ý muốn mượn sức lực của họ để tranh đoạt hoàng vị.

    Chuyện này khiến Triệu Hoằng Nhuận không khỏi cảm thấy luyến tiếc, vì hiện giờ trong lòng cậu thì Ung Vương Hoằng Dự và vị lục hoàng huynh Hoằng Chiêu này là hai đối tượng trữ quân phù hợp có thể giúp Đại Ngụy trở nên càng giàu mạnh.

    Hiện giờ, cùng là những người lần đầu tham gia Nhã Phong Thi Hội, trong khi Triệu Hoằng Nhuận đang chú ý vào trình độ học vấn và bối cảnh gia thế của những thành viên Nhã Phong Thi Hội thì Ngọc Lung công chúa lại đơn giản là vô cùng khâm phục văn tài của những sĩ tử trạc tuổi này.

    Tuy công chúa của Đại Ngụy cũng đòi hỏi phải tri thư đạt lí, biết đọc sách viết chữ, cầm kỳ thư họa, nhưng nếu so với những sĩ tử Nhã Phong Thi Hội vốn đã xem cầm kỳ thư họa là một thú vui này mà nói thì trình độ của Ngọc Lung công chúa rõ ràng là kém xa một bậc.

    Dù gì những thành viên của Nhã Phong Thi Hội đều là những bậc kiệt xuất trong số các công tử danh môn quyền quý ở Trần Đô Đại Lương, nếu không có văn tài xuất sắc và phẩm đức tốt thì sẽ không được mời tham dự.

    Thậm chí cho dù là cháu trai của Sử bộ thượng thư Hạ Mai là Hạ Tung, dù vừa bị Triệu Hoằng Nhuận nửa giáo huấn nửa đùa bỡn một phen nhưng cũng không hề làm loạn, tuy xem ra hiện giờ cậu ta vẫn đang bực bội, có chút không phục việc Triệu Hoằng Nhuận đã dùng mấy câu đố bàng môn tả đạo để làm khó mình.

    Nhưng điều làm Triệu Hoằng Nhuận cạn lời chính là, Hạ Tung ấy tuy không phục cậu, nhưng mỗi khi Ngọc Lung công chúa lấy hết dũng khí nói ra suy nghĩ của mình về một chủ đề gì đó thì cậu ta lại vẫn rất lễ độ đối đáp, cho dù Ngọc Lung công chúa đôi lúc nói ra vài lời không đúng, nhưng cậu ta vẫn hoàn toàn không châm chọc.

    À, mà phải nói chính xác là, không chỉ có Hạ Tung mà tất cả các thành viên trong Nhã Phong Thi Hội đều khoan dung như thế đối với Ngọc Lung công chúa, cho dù có nghe ra điểm sai sót gì trong quan điểm của Ngọc Lung công chúa thì cũng đều nhẹ nhàng nhắc nhở, khéo léo chỉnh sửa, đặc biệt là Hạ Tung ấy lại càng đối xử với nàng khác hẳn như khi đối xử với Triệu Hoằng Nhuận.

    Cách đối xử khác biệt này khiến Triệu Hoằng Nhuận nhìn mà khó chịu, nhưng thấy Ngọc Lung công chúa lại có vẻ rất vui nên cậu cũng chẳng muốn tính toán với mấy người ấy.

    Cùng cực thì đẩy, khác cực thì hút, đám người này rõ ràng chính là mấy cục nam châm mà.

    Do Nhã Phong Thi Hội thường sẽ kéo dài đến tối, thế nên vào lúc hoàng hôn thì Triệu Hoằng Nhuận đành đứng dậy cáo từ, chuẩn bị đưa Ngọc Lung công chúa quay về Ngọc Quỳnh các.

    Việc này khiến cho đám sĩ tử Hà Hân Hiền, Dương Trình và Hạ Tung có vẻ đều cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng bọn họ cũng vẫn hiểu cho, bởi sự quản chế của các công chúa Đại Ngụy nghiêm khắc hơn nhiều so với các hoàng tử, việc lén lút chạy đi tham gia Nhã Phong Thi Hội này thật sự đã là ngoại lệ lắm rồi, không thể cưỡng cầu thêm gì nữa.

    Nhưng thấy đám người ấy thầm có ý muốn mời Ngọc Lung công chúa tháng sau lại đến tham gia hội thơ, Triệu Hoằng Nhuận thật sự có hơi cạn lời, trong lòng nghĩ đây rõ ràng là phân biệt đối xử mà.

    Đám tông vệ Thẩm Úc lúc này bước ra từ thiên điện với bộ dạng say xỉn. Rõ ràng trong lúc Triệu Hoằng Nhuận và Ngọc Lung công chúa tham dự hội thơ ở tiền điện, đám người này đã bước vào thiên điện để cùng uống rượu với các tông vệ của lục hoàng tử Hoằng Chiêu, bây giờ người nào người nấy mặt mũi đỏ bừng, tinh thần không tỉnh táo, không biết là đã uống bao nhiêu rượu nữa.

    Trên đường đưa Ngọc Lung công chúa về Ngọc Quỳnh các, Triệu Hoằng Nhuận thấy nàng có vẻ rất vui liền tò mò hỏi: “Tỉ cảm thấy sao về Nhã Phong Thi Hội của hoàng huynh?”

    “Đều là những tuấn tài trẻ tuổi của Đại Ngụy ta!” Ngọc Lung công chúa lập tức tán dương, có lẽ nàng là một trong những người tài ba nhất trong số tỉ muội của mình, nhưng so với những sĩ tử xuất thân từ thư hương môn đệ ấy mà nói thì rõ ràng vẫn còn kém xa.

    Mà hội thơ lần này cũng đã khiến Ngọc Lung công chúa hiểu ra sự thua kém của mình so với các nam nhi đồng trang lứa.

    “Nếu ta cũng có thể tổ chức được một thi hội giống như thế thì tốt quá…” Ngọc Lung công chúa nuối tiếc nói.

    Nàng thật sự không khỏi cảm thấy tiếc, vì sự quản giáo mà các công chúa phải chịu nghiêm khắc hơn các hoàng tử rất nhiều, làm sao có thể được như lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu, mời các đại gia khuê tú xuất thân thư hương môn đệ trong kinh như thế? Đừng nói là quy tắc trong cung không cho phép mà ngay cả gia môn của các nữ tử tài học ấy cũng không cho phép.

    Nhưng Triệu Hoằng Nhuận rõ ràng không hề có ý muốn làm nàng mất hứng, cậu cố ý nói bằng giọng điệu khoa trương: “Dã tâm của hoàng tỉ lớn quá đấy, sao hả, tỉ muốn mời các nữ tử tài thức trong kinh đến Ngọc Quỳnh các sao? Hoàng tỉ nếu thật sự làm được thì đừng quên rủ cả đệ đấy, đệ cũng muốn xem thử các thiên kim danh môn trong kinh.”

    Tuy biết rõ việc này là không thể, nhưng nghe giọng điệu khoa trương của Triệu Hoằng Nhuận, tâm trạng của Ngọc Lung công chúa cũng dần trở nên khá hơn, nàng cũng bĩu môi nói hùa theo: “Nhìn bộ dạng háo sắc của đệ kìa! Được rồi, đến lúc ấy ta sẽ gọi đệ đầu tiên.”

    “Thế thì chúng ta hứa rồi nhé.”

    “Hi hi.”

    Nói cười một lúc thì Triệu Hoằng Nhuận đã đưa Ngọc Lung công chúa về đến Ngọc Quỳnh các.

    Cậu không ở lại Ngọc Quỳnh các mà quyết định đến Ngưng Hương cung, bởi mấy ngày nay cậu bận chạy đi chạy lại trong ngoài cung nên cũng ít đến Ngưng Hương cung, thế là mẫu phi của cậu, Thẩm Thục Phi đã lệnh cho cậu mấy ngày này nhất định phải đến dùng cơm, đệ đệ Hoằng Tuyên của cậu cũng bị vạ lây theo.

    Nhưng khi Triệu Hoằng Nhuận vừa bước ra khỏi Ngọc Quỳnh các thì lại bất ngờ gặp phải một người, đó chính là đại thái giám bên cạnh phụ hoàng cậu, Đổng Hiến.

    Từ xa trông thấy Đổng Hiến dẫn theo hai tiểu thái giám đứng ngay con đường mà mình nhất định sẽ đi qua, Triệu Hoằng Nhuận bất giác thấy hơi kinh ngạc, bởi theo lẽ thường thì Đổng Hiến phải luôn ở bên cạnh phụ hoàng thiên tử Đại Ngụy của cậu mới phải.

    “Đổng công công?”

    Triệu Hoằng Nhuận chủ động hành lễ với Đổng Hiến, vì dù gì đối phương cũng là đại thái giám bên cạnh thiên tử Đại Ngụy, Triệu Hoằng Nhuận cũng không muốn đắc tội.

    Nhưng điều khiến Triệu Hoằng Nhuận thắc mắc chính là, lúc này thì gương mặt Đổng Hiến lại tỏ ra hết sức nghiêm trọng.

    “Chuyện gì thế?” Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi.

    “Hai người các ngươi đứng đây chờ.” Đổng Hiến quay lại dặn dò hai tiểu thái giám bên cạnh, sau đó giơ tay nói khẽ với Triệu Hoằng Nhuận: “Bát điện hạ, xin dời bước để nói rõ.”

    “Chuyện gì mà lại thần bí như thế?”

    Triệu Hoằng Nhuận thấy khó hiểu, bèn bảo các tông vệ đứng chờ tại chỗ, còn mình thì theo Đổng Hiến bước vào một khu vườn gần đó.

    Sau khi đi được mười mấy bước, Đổng Hiến mới dừng chân nhìn ra bốn phía, thấy xung quanh không còn ai nữa mới khẽ hỏi: “Điện hạ, lão nô to gan hỏi điện hạ một câu, điện hạ mấy ngày này có phải rất thân thiết với Ngọc Lung công chúa ở Ngọc Quỳnh các không?”

    Triệu Hoằng Nhuận nghe thế liền cau mày, có hơi không vui nói: “Đổng công công lời này là có ý gì?”

    Đổng Hiến rõ ràng nhận ra vẻ không vui trên mặt Triệu Hoằng Nhuận, liền vội vàng phẩy tay giải thích: “Lão nô không có ý gì, lão nô chỉ muốn khuyên điện hạ, xin đừng thân thiết quá với Ngọc Lung công chúa… Đây là lời khuyên chân thành lão nô dành cho điện hạ.”

    “Là ý gì?” Triệu Hoằng Nhuận lại càng cau mày.

    Thấy thế, Đổng Hiến liền thở dài rồi khẽ nói với Triệu Hoằng Nhuận: “Điện hạ là hoàng tử đang ngày càng được bệ hạ xem trọng, lão nô tuyệt nhiên không thể hại điện hạ được… Cho dù là việc hôm Đoan Ngọ điện hạ đã lén đưa Ngọc Lung xuất cung, hay là việc hôm nay điện hạ đã dẫn Ngọc Lung công chúa đến Nhã Phong các tham dự Nhã Phong Thi Hội thì lão nô cũng sẽ giúp điện hạ che giấu, nhưng giấy không thể nào gói được lửa, cho dù là lão nô thì cũng không thể giúp điện hạ che giấu mãi được…”

    Nói xong, Đổng Hiến liền khom lưng hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận rồi quay về con đường cũ.

    Nhìn theo bóng dáng đại thái giám cung nội dần khuất, Triệu Hoằng Nhuận bất giác nhíu mày. Cậu không ngờ mình sắp xếp thỏa đáng như thế, nhưng việc cậu lén dẫn Ngọc Lung công chúa xuất cung vẫn bị vị tư lễ bỉnh bút thái giám ở Nội Thị Giám này biết được.

    “Thế này không hay rồi…”

    Triệu Hoằng Nhuận khẽ thở dài.

    Thật ra mà nói thì nếu chỉ có một mình cậu thì cậu hoàn toàn không sợ mọi việc sẽ bị phụ hoàng biết, nhưng việc này lại có liên quan đến Ngọc Lung công chúa, thế nên khó tránh khỏi khiến cậu cảm thấy lo lắng, cậu không hề mong muốn Ngọc Lung công chúa sẽ vì cậu mà bị trách phạt.

    Ngày hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận lại đến Ngọc Quỳnh các một chuyến, nhưng lần này là để cáo từ Ngọc Lung công chúa.

    Ngọc Lung công chúa ban đầu trông thấy Triệu Hoằng Nhuận thì rất vui mừng, nhưng sau khi nghe cậu nói ra việc ấy thì lập tức sợ đến biến sắc.

    Nàng đang trông chờ tháng sau Triệu Hoằng Nhuận sẽ lại dẫn mình đến Nhã Phong Thi Hội, nhưng giờ thì lại không dám đi nữa, đành phải ngoan ngoãn ở lại Ngọc Quỳnh các, không dám mơ tưởng gì nữa.

    Thế là, ở buổi Nhã Phong Thi Hội tổ chức vào tháng bảy, Triệu Hoằng Nhuận đành phải một mình đi đến Nhã Phong các.​
     
    buinhi99 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Ngụy Cung Đình
    Tác giả: Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử
    Chương 68: Tiết Lộ

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các
    Nguồn: iRead

    “Hôm nay… vị ấy không đến sao?”

    Vào ngày mùng bảy tháng bảy, Triệu Hoằng Nhuận vì thực hiện lời hứa với lục hoàng huynh Hoằng Chiêu mà lại một lần nữa đến Nhã Phong các tham dự hội thơ, các sĩ tử trong hội thơ thấy hôm nay Triệu Hoằng Nhuận chỉ đến một mình mà không đi cùng Ngọc Lung công chúa thì đều cảm thấy thất vọng.

    Còn Hà Hân Hiền ngồi cạnh Triệu Hoằng Nhuận thì không kiềm được mà hỏi.

    Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận đành phải giải thích đại khái, bảo rằng việc Ngọc Lung công chúa đến dự hội thơ đã bị người ta biết, thế nên không tiện lộ diện nữa.

    “Cũng có nghĩa là sau này sẽ rất khó quay lại đây sao?” Hà Hân Hiền hỏi bằng vẻ mặt tiếc nuối.

    “Đại khái chính là như thế.” Triệu Hoằng Nhuận cũng khẽ thở dài. Đột nhiên, cậu như có vẻ phát hiện ra gì đó, bèn ngẩng đầu nhìn Hà Hân Hiền rồi cười nói: “Sao hả, Hân Hiền huynh có vẻ cũng rất thất vọng thì phải?”

    “Đâu có…” Hà Hân Hiền lập tức hốt hoảng, vội phẩy tay lia lịa: “Ta chỉ là…”

    “Chỉ là cái gì?” Triệu Hoằng Nhuận cười đùa.

    Hà Hân Hiền ngượng ngùng mỉm cười rồi cúi đầu không nói gì nữa, cũng không biết là đang nghĩ gì.

    Nhã Phong Thi Hội hôm ấy không biết có phải vì không có Ngọc Lung công chúa tham dự hay không mà các thành viên tham gia hội thơ đều không có mấy hứng thú, bầu không khí luôn có hơi trầm lặng.

    Đối với việc này thì Triệu Hoằng Nhuận cũng không thấy khó hiểu. Nghĩ cũng phải, chẳng phải sau khi cậu cùng Tô cô nương uống rượu xong thì cũng chẳng còn hứng thú cùng uống rượu với đám tông vệ Thẩm Úc hay sao?

    Cũng là cùng một cái lí đó thôi.

    Nhưng điều khiến Triệu Hoằng Nhuận có hơi bất ngờ chính là, đến lúc hoàng hôn, khi cậu và đám tông vệ chuẩn bị quay về Văn Chiêu các thì Hà Hân Hiền lại chợt vội vã đuổi theo.

    “Bát điện hạ.” Hà Hân Hiền đỏ mặt tía tai kéo Triệu Hoằng Nhuận sang một bên rồi nói khẽ: “Điện hạ có thể giúp ta một chuyện không?”

    Liếc nhìn vẻ ngượng ngùng trên mặt Hà Hân Hiền, Triệu Hoằng Nhuận sau đó lại cúi nhìn mảnh giấy mà Hà Hân Hiền đang nắm chặt trong tay rồi thắc mắc hỏi: “Chuyện gì? Huynh nói ta nghe thử xem.”

    Hà Hân Hiền lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, sau khi lau một hồi mới đưa mảnh giấy đang nắm chặt trong tay ra trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, cố nở nụ cười gượng gạo rồi e dè nói: “Điện hạ có thể giúp ta đưa lá thư đến tay… đến tay…”

    Thấy cậu ta cứ ngắc ngứ ngập ngừng mãi ở chữ “đến tay” mà không thể nói tiếp được, Triệu Hoằng Nhuận có hơi mất kiên nhẫn, bèn tiếp lời: “Đến tay hoàng tỉ ta đúng không?”

    “Đúng thế đúng thế.” Hà Hân Hiền lập tức gật đầu, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Triệu Hoằng Nhuận, cậu ta liền vội phẩy tay giải thích: “Điện hạ xin đừng hiểu lầm, ta chỉ là nghe nói Ngọc Lung công chúa do quy tắc trong cung mà không thể tham gia thi hội, cảm thấy có thể công chúa sẽ cảm thấy nuối tiếc, thế nên mới viết lại những gì mà chúng ta đã giao lưu, những bài thơ mà chúng ta đã làm ở thi hội hôm nay lên tờ giấy này, hi vọng có thể giúp công chúa cảm thấy đỡ nuối tiếc.” Nói xong, cậu ta liền mở tờ giấy vốn đã được gấp ngay ngắn ấy ra rồi giơ lên trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, có vẻ như để chứng minh lời mình nói.

    Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn tờ giấy, phát hiện quả nhiên đúng như lời Hà Hân Hiền nói.

    “Thảo nào cái tên này cứ luôn cúi đầu viết cái gì đó, hóa ra là viết cái này…”

    Triệu Hoằng Nhuận thầm lắc đầu rồi đột nhiên hỏi: “Hân Hiền huynh… thích hoàng tỉ ta sao?”

    Hà Hân Hiền vừa nghe đã giật mình, vội vàng phẩy tay chuẩn bị giải thích tiếp, nhưng đúng lúc ấy thì Triệu Hoằng Nhuận chợt lạnh lùng nói: “Hân Hiền huynh nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.”

    Hà Hân Hiền ngẩn người, lúc này mới nhận ra vẻ mặt của Triệu Hoằng Nhuận.

    Cậu ta cắn răng trả lời lấp lửng: “Ta… không dám ảo tưởng trèo cao…”

    “Không dám ảo tưởng trèo cao… nghĩa là thật sự có suy nghĩ đó sao?”

    Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy buồn cười trong lòng.

    Nhưng ngoài sự buồn cười ra thì thật ra tâm trạng cậu cũng có hơi phức tạp.

    Bởi vì cậu cũng có một tình cảm đặc biệt dành cho Ngọc Lung công chúa, tuy do mối quan hệ của hai người mà tình cảm ấy đã dần phai nhạt, hiện tại thì tình cảm ấy còn không bằng dành cho Tô cô nương, người từng đụng chạm cơ thể với cậu, nhưng cho dù có như thế đi nữa thì Ngọc Lung công chúa trong lòng Triệu Hoằng Nhuận vẫn có một địa vị hết sức đặc biệt.

    “Hà Hân Hiền… cháu trai của trung thư lệnh Hà Tương Tự, con trai của Lễ bộ hữu thị lang Hà Dục…”

    Triệu Hoằng Nhuận lặng lẽ suy tính.

    Nếu người nhờ đưa thư là Hạ Tung thì cậu e đã từ chối từ lâu, nhưng người đưa thư giờ lại là Hà Hân Hiền, thế nên khiến cậu không khỏi suy nghĩ.

    Không thể phủ nhận, bối cảnh gia môn của Hà Hân Hiền vẫn là danh môn ở Trần Đô Đại Lương, tổ tiên bốn đời đều là trọng thần trong triều, đến đời của Hà Tương Tự lại còn được thiên tử Đại Ngụy xem trọng, đề bạt làm trung thư lệnh, đường đường là đại thần trong Thùy Củng điện.

    Thế nên gia cảnh của nhà họ Hà hoàn toàn đủ tư cách để gả công chúa vào.

    Còn bản thân Hà Hân Hiền cũng là một tuấn kiệt Đại Lương tài học không thua kém lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu, tuổi còn trẻ mà đã đạt hạng ba tân khoa kỳ thi hội, mà điều đáng quý là cậu ta lại hoàn toàn không cam tâm ở hạng ba, thế nên đã vào Hàn Lâm phủ giữ một chức thư lệnh sứ nhỏ nhoi để có thể khổ công đọc sách chuẩn bị ba năm sau thi lại, đúng là một người trẻ tuổi có lòng kiên trì.

    Hơn nữa Hà Hân Hiền hành xử ôn hòa nho nhã, khiêm tốn lương thiện, dù luận tính cách hay tài năng cũng đều xuất sắc, có chí tiến thủ, phải công nhận là một điển hình của công tử quyền quý nhưng nhận được sự giáo dục cẩn thận.

    Ít ra thì Triệu Hoằng Nhuận cũng rất vừa lòng cậu ta.

    Sau khi suy xét cẩn thận trong khoảng thời gian nửa nén hương, Triệu Hoằng Nhuận lúc này mới hơi khó chịu nói: “Đưa ta đi, ta sẽ giúp huynh chuyển đến tay hoàng tỉ.”

    Hà Hân Hiền nghe thế thì mừng rỡ, vội chắp tay nói: “Đa tạ điện hạ.”

    Triệu Hoằng Nhuận nhận mảnh giấy từ tay Hà Hân Hiền, cất vào lòng rồi đi đến Ngọc Quỳnh các.

    Do tháng trước Triệu Hoằng Nhuận đã kể lại lời khuyên của đại thái giám Đổng Hiến cho Ngọc Lung công chúa, nên mấy ngày này vị hoàng tỉ này sợ đến mức thậm chí không dám bước ra khỏi Ngọc Quỳnh các, cả ngày chỉ biết ngồi trong tẩm cư buồn bã chờ Triệu Hoằng Nhuận đến tìm gặp trò chuyện.

    Chỉ cần được nghe Triệu Hoằng Nhuận kể vài việc mới mẻ thú vị là cũng đủ khiến Ngọc Lung công chúa vui rồi.

    Hôm nay khi Triệu Hoằng Nhuận vừa ngồi xuống ở Ngọc Quỳnh các thì Ngọc Lung công chúa đã không kiềm được mà hỏi ngay việc ở Nhã Phong Thi Hội. Nàng rất muốn biết những sĩ tử trẻ trung trạc tuổi nàng ấy hôm nay đã bàn chuyện gì hoặc đã sáng tác ra những bài thơ hay ra sao ở Nhã Phong Thi Hội.

    Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận liền rút mảnh giấy mà Hà Hân Hiền đã ghi lại quá trình hội thơ ra rồi đưa cho Ngọc Lung công chúa: “Hoàng tỉ tự xem đi.”

    “Hả?” Ngọc Lung công chúa ngẩn người, tò mò đọc những dòng chữ trên đó, càng xem càng thấy thú vị.

    Lát sau, nàng có hơi bần thần nhìn cái tên được đóng dấu trên đó rồi ngạc nhiên hỏi: “Hà Hân Hiền… có phải là vị sĩ tử lần trước ngồi bên trái của Hoằng Nhuận đệ đó không?” (Chú thích: Trong kỳ Nhã Phong Thi Hội lần trước, nếu nhìn thẳng vào trong điện thì Triệu Hoằng Nhuận ngồi ở góc trái phía bên trên, chỗ ngồi của Hà Hân Hiền là ở bên phải cậu, nhưng nếu nhìn từ góc độ của Triệu Hoằng Nhuận và Ngọc Lung thì sẽ là ngồi bên trái.)

    “Đúng.”

    “Không ngờ người ấy lại có lòng thế này…” Ngọc Lung công chúa lẩm bẩm, dáng vẻ có hơi cảm khái: “Hoằng Nhuận, đệ thấy ta có nên viết thư cảm tạ người ấy không?”

    “Việc này hoàng tỉ tự quyết định đi.” Triệu Hoằng Nhuận vừa uống trà vừa trả lời hời hợt.

    Dưới con mắt lén quan sát của Triệu Hoằng Nhuận, Ngọc Lung công chúa do dự một lúc lâu, sau cùng khẽ cắn môi nói: “Thế thì… thế thì ta vẫn nên viết một lá thư hồi âm vậy, Hoằng Nhuận đệ có thể giúp ta chuyển thư cho người ấy được không?”

    “Xem ra hoàng tỉ cũng có ấn tượng tốt với Hà Hân Hiền ấy…”

    Triệu Hoằng Nhuận thấy hơi khó chịu, khẽ thở dài rồi gật đầu nói: “Chỉ cần là tỉ mở miệng thì đệ sẽ giúp.”

    “Thế thì đệ đợi ta một chút nhé.”

    Ngọc Lung công chúa liền dặn dò cung nữ Thúy Nhi mang bút mực ra rồi cầm bút ngồi vào hương án viết thư hồi âm.

    Triệu Hoằng Nhuận không kiềm được mà bước qua xem trộm, do có tài năng nhìn một lần là nhớ nên cậu chỉ cần liếc sơ là nhớ hết toàn bộ nội dung lá thư của Ngọc Lung công chúa.

    Nhưng cảm thấy hành động này không được đạo đức lắm, thế nên Triệu Hoằng Nhuận sau đó liền đứng dậy đi dạo xung quanh tiền điện.

    Chẳng bao lâu sau, Ngọc Lung công chúa đã viết xong lá thư, đưa ra trước mặt Triệu Hoằng Nhuận rồi nói: “Hoằng Nhuận, đệ xem viết thế này có được không?”

    Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, không xem mà cũng không đánh giá gì cả, chỉ cẩn thận gấp lại.

    Vì có một số việc, trong lòng cậu đã sớm có dự liệu rồi.

    Ngay hôm ấy, Triệu Hoằng Nhuận đã bảo tông vệ Cao Quát xuất cung đưa thư của Ngọc Lung công chúa đến cho Hà Hân Hiền ở Hà phủ.

    Đúng như cậu dự đoán, Hà Hân Hiền lại viết một bức thư khác rồi nhờ Cao Quát mang vào hoàng cung chuyển lại cho Ngọc Lung công chúa.

    Cao Quát không dám tự tiện quyết định, thế nên trước tiên mang thư đến cho Triệu Hoằng Nhuận.

    “Đi đưa đi.” Triệu Hoằng Nhuận phẩy tay ra lệnh cho Cao Quát, vì cậu đã nhận ra Hà Hân Hiền đã có ý với Ngọc Lung công chúa, thế nên không hề bất ngờ với việc Hà Hân Hiền lại viết một lá thư nữa.

    Ngày ngày trôi qua, Triệu Hoằng Nhuận đã bắt đầu trở thành một tín sứ của Ngọc Lung công chúa và Hà Hân Hiền, giúp hai người họ gửi thư cho nhau.

    Cậu hoàn toàn không để bụng việc này, bởi chỉ cần Ngọc Lung công chúa vui thì cậu đã cảm thấy xứng đáng rồi.

    Mà theo tần suất gửi thư ngày càng dày đặc giữa hai người thì Triệu Hoằng Nhuận cũng dần dần cảm nhận được, Ngọc Lung công chúa rõ ràng cũng đã có cảm tình tốt với Hà Hân Hiền, thậm chí là trên cả cảm tình một chút.

    Tuy trong lòng cậu đã đoán trước được điều này, nhưng nhìn dáng vẻ Ngọc Lung công chúa ngày ngày trông ngóng thư của Hà Hân Hiền, cậu vẫn cảm thấy có chút đau khổ.

    Mỗi lúc như thế thì cậu lại xuất cung đi tìm Tô cô nương uống rượu trò chuyện, vì dù gì Tô cô nương mới là người phụ nữ đã có đụng chạm cơ thể với cậu.

    Mà trong khoảng thời gian này thì đại thái giám Đổng Hiến không biết vì nguyên do gì mà lại luôn giúp Triệu Hoằng Nhuận che giấu việc này.

    Cho đến một ngày, thiên tử Đại Ngụy đột nhiên hỏi chuyện.

    “Nghe Thẩm Thục Phi bảo là, dạo gần đây tên liệt tử Hoằng Nhuận mỗi lần đến Ngưng Hương cung đều vội vội vàng vàng ra về, hỏi gì cũng không nói, Đổng Hiến, Hoằng Nhuận dạo gần đây đang bận gì thế?”

    Đại thái giám Đổng Hiến khom người đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, bát điện hạ gần đây chỉ xuất cung đi gặp Tô cô nương ở Nhất Phương Thủy Tạ, hoàn toàn không làm gì khác.”

    “Hừ! Tên liệt tử ấy quả là hiểu lòng nữ nhân.” Thiên tử Đại Ngụy hừ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Những lúc khác thì sao? Lẽ nào cả ngày nó đều ở Nhất Phương Thủy Tạ sao?”

    “Những lúc khác… cũng không làm gì cả.”

    “Không làm gì cả? Ý ông muốn nói tên liệt tử ấy trở nên an phận rồi sao?” Thiên tử Đại Ngụy cảm thấy nực cười, quay sang nhìn Đổng Hiến, thấy ánh mắt ông ta có hơi lạ thì liền cảm thấy nghi ngờ: “Đổng Hiến, ông có việc giấu trẫm sao?”

    Đổng Hiến vừa nghe đã thất kinh, vội vàng quỳ xuống nói: “Lão nô ngàn vạn lần không dám!”

    “…” Thiên tử chăm chú nhìn Đổng Hiến, đột nhiên gọi một tiểu thái giám đứng sau lưng Đổng Hiến ra hỏi: “Dạo gần đây bát hoàng tử Hoằng Nhuận đã làm những việc gì? Có phải đã gây họa không?”

    Tiểu thái giám ấy cũng là thái giám của Nội Thị Giám, nghe thế liền quỳ xuống bẩm cáo: “Hồi bẩm bệ hạ, đúng như Đổng giám chính đã nói, bát điện hạ gần đây rất an phận, ngoài trừ việc đến dự Nhã Phong Thi Hội của lục hoàng tử ra thì chỉ đi đến Ngọc Quỳnh các chơi, không hề gây họa gì cả.”

    “…” Đổng Hiến quỳ dưới đất nghe thế liền toát mồ hôi.

    “Tên liệt tử ấy không gây họa ư? Ha ha, đứng dậy đi, Đổng Hiến, đúng là trẫm đã đa nghi rồi.” Thiên tử nghe thế liền bật cười.

    Đổng Hiến vẫn cứ quỳ dưới đất, vì ông ta biết rằng thiên tử sẽ mau chóng có phản ứng thôi.

    Quả nhiên, thiên tử Đại Ngụy cầm bút đang định viết gì đó lên tấu chương thì đột nhiên cau mày: “Ngọc Quỳnh các? Đứa con nào của trẫm sống ở Ngọc Quỳnh các?”

    “Hồi bệ hạ, Ngọc Quỳnh các là tẩm các của Ngọc Lung công chúa ạ.” Tiểu thái giám kia ngạc nhiên nhìn Đổng Hiến vẫn cứ quỳ dưới đất rồi nhẹ nhàng trả lời.

    “Ngọc Lung sao?”

    Thiên tử lẩm bẩm cái tên này trong miệng, ánh mắt đang mơ màng đột nhiên trở nên giận dữ.

    “Rầm!”

    Thiên tử đập mạnh tay lên bàn, khiến Đổng Hiến đang quỳ sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

    “Đổng Hiến, ông đúng là to gan!”​
     
    buinhi99 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Ngụy Cung Đình
    Tác giả: Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử
    Chương 69: Thánh Ý

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các
    Nguồn: iRead

    “Chuyện này… chuyện này là sao?”

    Tiểu thái giám kia vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên nhìn dáng vẻ đột ngột nổi trận lôi đình của thiên tử, sợ đến mức quỳ thụp xuống đất.

    Anh ta không thể hiểu nổi, rõ ràng bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận không hề gây họa, tại sao thiên tử lại đột nhiên nổi giận như thế?

    Lúc này, thiên tử giận dữ nhìn Đổng Hiến, sau khi thở hồng hộc một lúc mới kiềm lại được cảm xúc, cố nén giận nói với hai tiểu thái giám: “Lui ra cả đi.”

    Hai tiểu thái giám đang quỳ dưới đất run lẩy bẩy chẳng hiểu gì cả, nghe lời ấy cảm thấy giống như vừa được ân xá, liền vội vàng chạy khỏi Thùy Củng điện.

    Bọn họ sợ cũng phải, vì họ chưa từng nhìn thấy thiên tử lộ ra một dáng vẻ đáng sợ đến thế, cho dù lần trước bát hoàng tử có đập nát các vật trang trí ở Ngự Hoa viên thì thiên tử cũng không giận đến mức này.

    Sau khi hai tiểu thái giám ấy đã rời khỏi điện, thiên tử lúc này mới hít một hơi rồi khẽ mắng: “Đổng Hiến, gan của ông đúng là càng ngày càng to rồi!”

    Đại thái giám Đổng Hiến run lẩy bẩy khấu đầu liên tục: “Lão nô có tội, lão nô có tội.”

    Nghe tiếng ông ta khấu đầu xuống đất vang lên bộp bộp, thiên tử liền cúi đầu nhìn thử, thấy trán Đổng Hiến rớm máu thì ánh mặt lập tức hiện lên vẻ không nỡ, bèn thở dài: “Thôi được rồi, đứng dậy đi.”

    Đổng Hiến lúc này mới dừng khấu đầu, len lén bất an đứng dậy.

    “Tại sao lại giấu trẫm? Trẫm giao cho ông quản lí Nội Thị Giám là để giúp trẫm giám sát trong ngoài cung, chứ đâu phải bảo ông lừa dối trẫm!”

    Đổng Hiến nghe thế lại quỳ thụp xuống đất, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Lão nô… lão nô chỉ là không muốn bệ hạ lại nghe đến… lại nghe đến tên của... “

    “Ý ông muốn nói đến con tiện nhân ấy à?”

    Ánh mắt thiên tử Đại Ngụy lúc này trở nên lạnh lùng, không còn dáng vẻ của bậc cha hiền minh quân mà Triệu Hoằng Nhuận từng biết nữa, hoàn toàn giống hệt một quân vương tàn bạo, ánh mắt đằng đằng sát khí.

    “…” Đổng Hiến cúi đầu, giả vờ không nghe thấy.

    Thiên tử nhắm mắt hít thở vài hơi thật sâu, sau khi mở mắt ra thì ánh mắt sát khí đáng sợ vừa rồi đã trở nên hiền hòa hơn nhiều.

    “Bình thân đi… Nói thật cho trẫm biết, tên liệt tử ấy bắt đầu qua lại với Ngọc Lung từ khi nào?”

    Đổng Hiến rón rén đứng dậy, không dám giấu giếm nữa mà bẩm cáo sự thật: “Theo lão nô suy đoán thì có lẽ bắt đầu từ hôm tết Đoan Ngọ… Theo lão nô được biết, hôm ấy lúc bệ hạ đưa các vị nương nương lên đài cao ngắm đèn thì Ngọc Lung công chúa đã ra ngồi bên bờ hồ trong vườn phía tây Văn Đức điện, vừa hay bát hoàng tử do đã nhận lời mời của lục hoàng tử đến Nhã Phong các dự thi hội nên giữa đường đi đã gặp Ngọc Lung công chúa ngồi một mình bên hồ, thế là…”

    “Thế là tên liệt tử ấy đã bước đến bắt chuyện sao?” Thiên tử Đại Ngụy lạnh lùng hỏi.

    “Vâng…” Đổng Hiến cúi đầu: “Sau đó, bát hoàng tử đã dẫn Ngọc Lung công chúa về cải trang rồi rời cung vào trong thành chơi.”

    “Cả ba ngày tết Đoan Ngọ đều như thế?”

    “Vâng…”

    Thiên tử Đại Ngụy trầm tư một lúc rồi cười nói: “Đúng là tỉ đệ tình thâm mà! Thấy Ngọc Lung cô đơn một mình nên tên liệt tử ấy không nỡ, bèn dẫn nó cùng lẻn khỏi cung sao? Quá hỗn xược! Quá sức hỗn xược rồi!”

    Đổng Hiến cúi đầu không nói gì, nghe cách thiên tử gọi bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận như thế thì ông biết thiên tử sẽ không trách phạt vị hoàng tử mà ông ngày càng yêu thương này, vấn đề là ở chỗ Ngọc Lung công chúa.

    Lúc này, thiên tử sau khi suy xét rất lâu chợt nói ra một câu khiến Đổng Hiến giật mình trong lòng.

    “Hoằng Nhuận là một trong những đứa con trai xuất sắc nhất của trẫm, trẫm đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó, đứa trẻ này tuy ấu trĩ ngang ngược, nhưng sau này nhất định sẽ là rường cột của Đại Ngụy ta, trẫm… không mong nó có quan hệ gì với Ngọc Lung.”

    Dứt lời, thiên tử lại trầm tư suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngọc Lung… năm nay mười lăm rồi đúng không?”

    “Vâng… sang năm là có thể xuất các rồi.”

    “Sang năm…” Thiên tử Đại Ngụy cau mày một lát rồi nói: “Đổng Hiến, mau thảo quốc thư, trẫm có ý muốn kết thân với Nam Sở.”

    “Nam Sở?” Đổng Hiến thất kinh.

    Nam Sở chính là nước Sở nằm ở phía nam Đại Ngụy, cương vực rộng hơn Đại Ngụy đến bốn lần, dân số rất đông, quốc lực cường thịnh, suốt trăm năm nay binh đao không dứt với Đại Ngụy, là nước lân bang phía nam khiến Đại Ngụy đau đầu nhất.

    Tuy ở Trần Đô Đại Lương thì trông có vẻ hòa bình an nhàn, nhưng ở vùng biên giới giữa hai nước Sở và Ngụy thì trước nay luôn binh đao khói lửa, suốt mười mấy năm chưa có lúc nào dừng lại.

    Đại Ngụy tuy không phải một nước yếu, nhưng do giới hạn điều kiện cương vực nên mỗi khi đối diện với nước Sở thì rõ ràng kém hơn hẳn, thắng ít bại nhiều.

    Có điều do nước Sở còn có một kẻ địch khác, chính là nước Tề không tiếp giáp biên giới với Đại Ngụy, thế nên nước Sở phải dụng binh ở cả hai phía, nhờ vậy mà Đại Ngụy mới có thể chống đỡ nổi, không đến mức bị xâm phạm cương thổ.

    Không thể phủ nhận, nếu thiên tử Đại Ngụy có thể dùng chuyện kết thân để thúc đẩy liên minh Ngụy Sở thì sẽ là một việc rất tốt với Đại Ngụy, vì Đại Ngụy không phải chỉ có mỗi mình nước Sở là lân bang có thế lực mạnh, ở phía bắc còn có nước Hàn cũng thường xuyên xâm phạm cương thổ Hà Bắc Thượng Đảng của Đại Ngụy. Nếu Ngụy Sở liên minh lại thì nước Sở sẽ rút binh lực ở quận Dĩnh Thủy đi để chuyển sang đánh vào nước Tề, thế thì Đại Ngụy sẽ có thể rút một phần binh lực phòng thủ ở cương vực phía nam lên phía bắc, dốc toàn tâm đối phó với sự xâm phạm của nước Hàn.

    Nhưng vấn đề ở chỗ, theo Đổng Hiến được biết thì bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận có quan hệ rất tốt với Ngọc Lung công chúa, làm sao nhẫn tâm để vị hoàng tỉ này của mình phải làm vật hi sinh bang giao được?

    Nghĩ đến đây, Đổng Hiến liền lập tức khuyên nhủ: “Xin bệ hạ nghĩ lại… Theo lão nô được biết thì Ngọc Lung công chúa mấy ngày này thường thư từ qua lại với cháu đích tôn của trung thư lệnh Hà đại nhân là Hà Hân Hiền, có lẽ đã có tình ý. Môn đệ của Hà phủ cũng xứng với công chúa, hay là bệ hạ hãy thuận nước đẩy thuyền, gả Ngọc Lung công chúa cho Hà Hân Hiền, sau khi vào cổng rồi thì Ngọc Lung công chúa đương nhiên sẽ không qua lại với bát điện hạ nữa…”

    “Ông đang dạy trẫm phải làm sao đấy à?” Thiên tử Đại Ngụy lạnh lùng chất vấn.

    Đổng Hiến hốt hoảng, vội vàng khấu đầu cáo tội: “Lão nô ngàn vạn lần không dám… Chỉ là theo lão nô được biết, bát điện hạ và Ngọc Lung công chúa cũng có chút tình tỉ đệ, bệ hạ nếu gả Ngọc Lung công chúa đi Sở quốc thì e rằng bát điện hạ sẽ…”

    “Hừ!” Thiên tử Đại Ngụy lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhắm mắt ngồi dựa vào long kỷ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: “Nếu không phải là Ngọc Lung thì gả cho cháu đích tôn của Hà Tương Tự cũng không sao, nhưng lại chính là Ngọc Lung… Trẫm không muốn Hoằng Nhuận có chút qua lại nào với nó nữa!” Dứt lời, ông nhìn Đổng Hiển rồi ra một lệnh không thể phản bác: “Mau thảo quốc thư đi!”

    Thấy thiên tử thánh ý đã quyết, Đổng Hiến cũng không dám khuyên nhủ gì nữa, đành phải khom người nhận lệnh: “Vâng, bệ hạ.”

    “Khoan đã! Việc này phải giữ bí mật, trước khi sứ giả Sở quốc đến thì không được tiết lộ, nhất là với Hoằng Nhuận.”

    “Lão nô tuân chỉ.”

    Ngày hôm sau, một bức quốc thư được đưa đến nước Sở mà không mấy người hay biết.

    Sau đó vào khoảng hạ tuần tháng tám, nước Sở lại phái người đưa đến một bức quốc thư.

    Đúng như thiên tử Đại Ngụy suy tính, Sở Vương đã chấp nhận việc thiên tử Đại Ngụy muốn kết thân, nên ngay sau đó đã lập ra một đoàn sứ thần chuẩn bị đến kinh đô Trần Đô Đại Lương của Đại Ngụy.

    Ngày hai mươi ba tháng tám, đoàn sứ tiết nước Sở đã vượt qua biên giới Sở Ngụy, bước qua cổng Phần Khinh Tái tại trường thành biên cương Đại Ngụy rồi chậm rãi thẳng tiến Đại Lương.

    Mà do thiên tử Đại Ngụy đã cố tình giấu tin tức, nên việc sứ thần nước Sở đến chỉ có vài người trong triều được biết, vì các thái giám nhận quốc thư đều bị thiên tử cảnh cáo trước rằng không được để lộ tin này ra.

    Nhưng điều kỳ lạ chính là, thiên tử đã đề phòng kỹ lưỡng như thế, nhưng vẫn có người biết được tin này, thậm chí còn viết một bức thư rồi phái người đưa đến Văn Chiêu các của Triệu Hoằng Nhuận.

    Đó là vào khoảng giờ Tị ngày mười chín tháng tám, khi Triệu Hoằng Nhuận vừa mơ mơ màng màng thức dậy, mặc xong y phục chuẩn bị đi dùng cơm thì tông vệ Thẩm Úc chợt cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ bước vào.

    “Điện hạ, có người gửi đến một bức thư.”

    “Là ai?” Triệu Hoằng Nhuận lười nhác ngáp một cái.

    “Người ấy không tiết lộ, chỉ nói thư này nhất định phải giao cho điện hạ đọc.”

    “Đưa qua đây.” Triệu Hoằng Nhuận không nghi ngờ gì mà phẩy tay.

    Thấy thế, Thẩm Úc liền bước đến trước mặt Triệu Hoằng Nhuận rồi mở nắp chiếc hộp nhỏ đó ra.

    Triệu Hoằng Nhuận đưa tay lấy bức thư trong hộp ra rồi liếc nhìn một lúc, vừa nhìn thì không sao, nhưng sau đó cậu chợt biến sắc, dáng vẻ đang lười nhác chợt trở nên nghiêm túc.

    “Người đưa thư đâu?” Triệu Hoằng Nhuận nghiêm giọng hỏi.

    “Người ấy đưa thư đến từ ban sáng, đã đi lâu rồi.” Thẩm Úc đáp.

    “Không nói là do ai gửi đến sao?”

    “Không tiết lộ gì cả.”

    “…” Triệu Hoằng Nhuận cau mày suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Người đưa thư ấy trông thế nào?”

    “Là một cấm vệ.” Thẩm Úc nhớ lại: “Nhưng người ấy cố tình không muốn tôi trông thấy mặt nên cứ cúi đầu… Điện hạ, trong thư có gì quan trọng sao?”

    “Quan trọng à?” Triệu Hoằng Nhuận hừ vài tiếng rồi bất mãn nói: “Trong thư nói, phụ hoàng chuẩn bị gả Ngọc Lung hoàng tỉ sang nước Sở, ngươi nói xem có quan trọng không?”

    “Chuyện này là… hòa thân sao?” Thẩm Úc nghe thế liền ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là Ngọc Lung công chúa? Ngọc Lung công chúa vẫn còn chưa đến tuổi xuất các mà.”

    Cũng khó trách vì sao Thẩm Úc lại kinh ngạc, vì theo anh ta được biết thì trong cung không phải là không có công chúa đủ tuổi đang chờ gả đi, cho dù có muốn kết thân với nước Sở thì theo lí mà nói cũng không đến lượt những công chúa chưa xuất các như Ngọc Lung.

    “Không phải là có người cố ý truyền tin giả chứ?” Thẩm Úc nhíu mày suy nghĩ.

    “Truyền tin giả thế này thì có lợi gì cho người đưa thư chứ?” Triệu Hoằng Nhuận khẽ thở dài cau mày nói: “Rốt cuộc thế nào, ta phải đi gặp phụ hoàng hỏi chân tướng.”

    Dứt lời, Triệu Hoằng Nhuận liền quyết định đến Thùy Củng điện, nhưng chưa đi được mấy bước thì chợt dừng lại, vẻ mặt trở nên trầm tư.

    Bởi cậu đột nhiên nhớ ra lời khuyên hôm ấy đại thái giám Đổng Hiến đã nói với cậu.

    “Lẽ nào…”

    Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc rồi chợt dặn dò: “Thẩm Úc, ngươi lập tức đi thăm dò xem trong cung hoặc trong triều có người nào biết việc này không.”

    Thẩm Úc gật đầu, lập tức đi hỏi thăm tin tức.

    Khoảng hai canh giờ sau, Thẩm Úc mang tin về: Bất luận là trong cung hay trong triều thì cũng chẳng ai biết việc này.

    Sau khi biết tin, Triệu Hoằng Nhuận giật mình trong lòng, lúc này không nghĩ rằng có người đang muốn trêu đùa mình nữa.

    Sau khi suy xét thì cậu nghiêng về một suy đoán khác hơn.

    Đó chính là phụ hoàng thiên tử Đại Ngụy của cậu không hài lòng việc cậu tiếp xúc với Ngọc Lung công chúa, cộng thêm một số nguyên nhân khác nên đã quyết định gả Ngọc Lung công chúa sang nước Sở.

    Còn về việc trong cung trong triều đều không biết tin hẳn là vì thiên tử biết Triệu Hoằng Nhuận sẽ phản đối việc này nên cố ý giấu kín tin tức, chờ sau khi sứ giả nước Sở đến Đại Lương rồi mới tiết lộ ra.

    Đến lúc ấy thì cho dù Triệu Hoằng Nhuận có nhảy ra phản đối e cũng đã không thể vãn hồi.

    “Nếu thật sự như thế thì… lúc này tuyệt nhiên không thể đến hỏi phụ hoàng.”

    Triệu Hoằng Nhuận trong lòng nghi hoặc, nếu việc này là thật mà cậu lại nhảy dựng lên chạy đến chất vấn thiên tử Đại Ngụy thì phụ hoàng cậu chắc chắn sẽ nghĩ cách giam lỏng cậu lại, chờ sau khi hôn sự Ngụy Sở hoàn thành rồi mới thả ra.

    “Cần phải nghĩ cách thăm dò xem sao…”

    Sau một lúc, Triệu Hoằng Nhuận đã nghĩ ra cách.​
     
    buinhi99 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Ngụy Cung Đình
    Tác giả: Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử
    Chương 70: Thăm Dò (1)

    Nhóm dịch: Thanh Vân Các
    Nguồn: iRead

    Sự việc không thể chậm trễ, Triệu Hoằng Nhuận bèn lập tức dẫn theo các tông vệ xuất cung, đi thẳng đến Hàn Lâm phủ.

    Vì giờ này thì một thư lệnh sứ như Hà Hân Hiền chắc chắn đang ngồi chép sách trong thư các của Hàn Lâm phủ.

    Quả nhiên, Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy ngay người đạt hạng ba tân khoa kỳ thi hội ấy đang ngồi trong thư các của Hàn Lâm phủ. Ai mà ngờ được một người đạt hạng ba tân khoa kỳ thi hội, lại đường đường là cháu đích tôn của Hà phủ mà lại cam tâm tình nguyện giữ một chức vụ nhỏ nhoi trong hàng trăm thư lệnh sứ.

    “Hà thư lệnh sứ, có người tìm.”

    Nghe tiếng gọi, tất cả các thư lệnh sứ họ Hà trong thư các đều ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cổng thư các.

    Đếm sơ qua cũng thấy có bốn năm người.

    Thấy thế, quan viên báo tin kia lại phải hô lên: “Là Hà thám hoa tân khoa.”

    “Tìm mình sao?”

    Hà Hân Hiền tự lẩm bẩm, sau đó dừng việc chép sách rồi đứng dậy bước ra cửa thư các, lúc này mới thấy Triệu Hoằng Nhuận và đám tông vệ đang đứng dưới một gốc cây trong sân nhìn về bên này.

    “Bát điện hạ?”

    Hà Hân Hiền thấy thế thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bởi bình thường thì Triệu Hoằng Nhuận giúp cậu và Ngọc Lung công chúa gửi thư cho nhau cũng không đến mức phải đưa đến Hàn Lâm phủ, hơn nữa cũng không cần phải rầm rộ thế này.

    “Không biết bát điện hạ có việc gì mà đến tìm hạ sứ?” Do đang ở trong Hàn Lâm phủ, Hà Hân Hiền lại là một thư lệnh sứ ở đây nên phải xưng hô khiêm nhường theo kiểu quan trường.

    Triệu Hoằng Nhuận không trả lời ngay mà vội kéo vai Hà Hân Hiền đến một góc kín đáo, sau đó mới lấy bức thư báo tin quan trọng trong người ra đưa cho Hà Hân Hiền.

    Hà Hân Hiền chẳng hiểu gì cả, bèn cầm thư đọc một lượt, sau khi đọc xong thì gương mặt lập tức biến sắc.

    “Chuyện này… chuyện này… sao có thể?”

    “Bình tĩnh đi… Việc này huynh nghĩ sao?”

    Nhờ Triệu Hoằng Nhuận nhắc nhở nên Hà Hân Hiền mới bình tĩnh lại, cau mày suy nghĩ rồi nói: “Bên chỗ ta không hề nghe thấy tin tức này… Theo lẽ thường thì một việc lớn như hòa thân thế này thì trong triều không thể nào không truyền tin ra được… Có khi nào có người đùa bỡn bát điện hạ không?” Cậu ta nghi ngờ hỏi lại.

    “Ai lại đi đùa thế này với ta chứ? Ăn no rửng mỡ sao?” Triệu Hoằng Nhuận khó chịu lừ mắt.

    “Chuyện này…” Hà Hân Hiền suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng hỏi: “Hay là tối nay để ta về phủ hỏi lại gia phụ và gia tổ xem sao?”

    Triệu Hoằng Nhuận biết phụ thân của Hà Hân Hiền, Hà Dục, chính là Lễ bộ hữu thị lang, còn tổ phụ Hà Tương Tự lại là trung thư lệnh đại thần ở Thùy Củng điện, có thể xem là trọng thần trong triều, nhưng cho dù như thế thì Triệu Hoằng Nhuận cũng không mong là họ biết rõ chuyện này.

    Bởi theo cậu thấy, nếu phụ hoàng thiên tử Đại Ngụy của cậu đã thật sự có ý này thì chắc chắn sẽ giấu kín tin tức, cho dù là Hà Tương Tự cũng khó mà biết được.

    “Không, ta có một cách hay hơn.” Sau khi phủ quyết ý định của Hà Hân Hiền, Triệu Hoằng Nhuận mới khẽ nói: “Hôm nay khi huynh về nhà thì nhất định phải thuyết phục được lệnh tổ Hà lão, nhờ Hà lão ngày mai thay huynh cầu thân với phụ hoàng ta, nếu phụ hoàng chịu gả Ngọc Lung hoàng tỉ cho huynh thì tin này chỉ là bịa đặt, nhưng nếu phụ hoàng ta mà không đồng ý… thì ta và huynh sẽ lại tính cách khác.”

    Hà Hân Hiền vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, nhưng khi nghĩ đến chuyện cầu thân thì cậu ta bỗng thấy có hơi ngượng ngùng: “Ngọc Lung công chúa vẫn chưa đến tuổi xuất các, chuyện này…”

    “Ngốc!” Triệu Hoằng Nhuận bực bội nói: “Chẳng lẽ không thể định thân trước sao?”

    “Chuyện này… được rồi, hôm nay về phủ ta sẽ thử nói việc này với gia tổ…”

    Nghe giọng điệu không hề có chí khí của cậu ta, Triệu Hoằng Nhuận lập tức cau mày khó chịu chỉnh đốn: “Lấy chút sĩ khí xem nào! Cái gì mà thử nói việc này? Nhất định phải thuyết phục được Hà lão! Huynh yếu đuối thế này thì ta làm sao yên tâm giao phó hoàng tỉ cho huynh?”

    Có lời nói khích lệ của Triệu Hoằng Nhuận, Hà Hân Hiền lập tức đỏ bừng mặt rồi gật đầu mạnh mẽ.

    Tối hôm đó, Hà Hân Hiền sau khi từ Hàn Lâm phủ về nhà, nghe nói tổ phụ Hà Tương Tự của mình cũng đã về đến phủ thì liền đến thẳng thư phòng của tổ phụ.

    Hà Tương Tự trước nay vẫn luôn rất thương yêu cháu trai Hà Hân Hiền của mình, thấy cậu đẩy cửa bước vào thì liền mỉm cười nói: “Là Hân Hiền à?”

    “Tổ phụ đại nhân.” Hà Hân Hiền chắp tay hành lễ.

    Hà Tương Tự nhận ra cháu trai của mình có vẻ có điều gì muốn nói thì liền đặt cây bút trong tay xuống rồi cười hỏi: “Có phải là ở Hàn Lâm phủ chịu không nổi nữa rồi không? Lão phu nói trước là chuyện này lão phu không giúp được cháu đâu.”

    Hà Hân Hiền nghe thế liền gượng cười rồi lắc đầu nói: “Tổ phụ đại nhân hiểu lầm rồi, tôn nhi làm thư lệnh sứ ở Hàn Lâm phủ rất tốt, không hề oán trách gì, hôm nay muốn cầu xin tổ phụ đại nhân một việc khác.”

    “Sao? Nói nghe thử xem.”

    Thấy thế, Hà Hân Hiền bèn lấy hết dũng khí, quỳ xuống trước bàn của Hà Tương Tự rồi khẩn cầu: “Tôn nhi cầu xin tổ phụ đại nhân cầu thân với bệ hạ, xin lấy Ngọc Lung công chúa.”

    “…” Hà Tương Tự vừa nghe thấy câu này thì lập tức ngẩn người.

    Một lúc sau, ông mới định thần lại, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ mà hỏi: “Cháu… Hân Hiền, vừa rồi cháu nói gì?”

    “Tôn nhi khẩn cầu tổ phụ đại nhân cầu thân với bệ hạ, xin lấy Ngọc Lung công chúa.” Hà Hân Hiền dũng cảm lặp lại lần nữa.

    Hà Tương Tự nghe thế liền cảm thấy vừa tò mò vừa buồn cười, ông đứng dậy đưa tay dìu đứa cháu yêu quý lên rồi ngập ngừng hỏi: “Hân Hiền, cháu và Ngọc Lung công chúa…”

    Thế là Hà Hân Hiền liền kể lại toàn bộ việc mấy tháng trước ở Nhã Phong Thi Hội đã quen biết Ngọc Lung công chúa, sau đó thời gian này hai người lại thường xuyên thư từ qua lại với nhau cho Hà Tương Tự nghe.

    “Ý cháu là bát hoàng tử đã âm thầm giúp đỡ các cháu, đưa thư tín cho các cháu sao?” Hà Tương Tự vuốt râu suy nghĩ. Theo ông thấy thì bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận rõ ràng là thừa nhận đứa cháu trai của ông, nếu không thì sẽ tuyệt nhiên không giúp nó đưa thư như thế.

    Vấn đề ở chỗ người mà đứa cháu này muốn lấy lại là công chúa, việc này có hơi phiền phức rồi.

    “Ngọc Lung công chúa? Ngọc Lung công chúa là con gái của Tiêu Thục Viện đã mất thì phải?”

    Hà Tương Tự vừa nhớ ra thì đôi mày đã bạc chợt nhíu lại: “Hân Hiền, nếu là công chúa khác, với địa vị của nhà họ Hà chúng ta là hoàn toàn có thể với tới được, nhưng Ngọc Lung công chúa… thì lại có chút phiền phức.”

    Hà Hân Hiền nghe thế liền ngẩn người, thắc mắc hỏi: “Tổ phụ đại nhân, Ngọc Lung công chúa có điểm gì khác các công chúa khác sao? Lẽ nào bệ hạ quá sủng ái Ngọc Lung công chúa sao?”

    “Hoàn toàn ngược lại, Ngọc Lung công chúa không hề được sủng ái.”

    “Việc này…”

    Thấy cháu trai mình không hiểu, Hà Tương Tự bèn vuốt râu giải thích: “Việc này có liên quan đến một chuyện xảy ra mười mấy năm trước… Tiêu Thục Viện là con gái của tướng quân Tiêu Bác Viễn trấn thủ biên thùy Nam Yến, là con nhà tướng… Trước khi bệ hạ đăng cơ, Tiêu Bác Viễn đã ủng hộ rất nhiều cho bệ hạ, sau đó đã gả con gái cho bệ hạ…”

    “Tiêu Bác Viễn?” Hà Hân Hiền ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Tổ phụ đại nhân có nhớ nhầm không? Tướng trấn thủ Nam Yến là Vệ Mục tướng quân mà.”

    “Lão phu năm ấy là Sử bộ thượng thư, sao có thể nhớ nhầm?” Hà Tương Tự lắc đầu nói tiếp: “Lão phu nhớ rất rõ, Vệ Mục sau khi bệ hạ đăng cơ, đứng đầu trong kỳ thi võ Đại Lương năm Hồng Đức thứ hai, được triều đình giao cho đảm nhận vị trí phó tướng cho tướng trấn thủ Nam Yến lúc ấy là Tiêu Bác Viễn… Sau khi Vệ Mục đến Nam Yến thì không ngờ vài tháng sau lại điều tra ra được Tiêu Bác Viễn không những đang tự gầy dựng thế lực mà còn nhiều lần cắt xén quân hưởng, đút túi cho riêng mình, vơ vét hơn một nửa quân hưởng mà Hộ bộ cấp phát vào túi riêng, khiến vùng Nam Yến nhiều lần xảy ra tình trạng binh lính bạo động. Thế là Vệ Mục đã âm thầm gửi thư về Đại Lương tố cáo Tiêu Bác Viễn… Bệ hạ biết chuyện nổi giận, giáng chỉ Tiêu Bác Viễn phải lập tức trở về Đại Lương để thẩm tra việc này. Nhưng không ngờ, Tiêu Bác Viễn lại cự tuyệt giao lại binh quyền, còn kích động sĩ tốt Nam Yến tạo phản, sau đó nói rằng hiện tại lòng quân bất ổn, không thể về kinh, rồi lại có tin đồn ông ta đang âm thầm qua lại với Bắc Hàn, có ý đầu quân cho Bắc Hàn… Bệ hạ vô cùng giận dữ, lập tức phái quân thảo phạt, nhờ có sự hỗ trợ của Vệ Mục nên đã bắt được Tiêu Bác Viễn, áp giải về Đại Lương, cùng bị trảm thủ với những binh sĩ tạo phản khác.”

    “Tiêu gia tạo phản?” Hà Hân Hiền thất kinh.

    Hà Tương Tự nhìn đứa cháu yêu rồi lắc đầu thở dài nói: “Việc này năm xưa đã rất chấn động… Hừ! Tiêu Bác Viễn trước nay luôn cuồng vọng, ỷ mình từng giúp bệ hạ đăng cơ nên đã tự gầy dựng thế lực, tạo phe phái ngay trong nước, có kết cục như thế cũng không có gì lạ.”

    “Thế thì mẫu phi của Ngọc Lung công chúa…”

    Hà Tương Tự khẽ thở dài lắc đầu nói: “Lão phu nghe nói, trước khi Tiêu Bác Viễn bị chém đầu, Tiêu Thục Viện đã từng đến cầu xin bệ hạ… Nhưng tội dấy binh tạo phản là tội không nhỏ, cho dù bệ hạ lúc ấy rất sủng ái Tiêu Thục Viện thì cũng không chấp thuận. Không ngờ… vài ngày sau khi cha mình bị chém, Tiêu Thục Viện bất chấp tình phu thê với bệ hạ, mặc kệ Ngọc Lung công chúa lúc ấy chỉ mới ba tuổi mà đã tự vẫn ở U Chỉ cung..”

    “Tự… tự vẫn sao? Tiêu Thục Viện không phải ốm chết sao?” Hà Hân Hiền giật mình hỏi.

    Hà Tương Tự bật cười nhìn cháu trai của mình rồi khẽ nói: “Cầu xin cho một tên phản tặc, cầu xin không xong thì lại mặc kệ phu quân và nữ nhi mà tự vẫn, cháu cảm thấy một việc xấu hổ như thế có thể lan truyền tùy tiện trong cung sao? Phải rồi, việc này cháu không được tiết lộ ra, bởi bệ hạ vô cùng căm hận việc này!”

    “Tôn nhi đã hiểu.” Hà Hân Hiền vội gật đầu nói: “Thế Ngọc Lung công chúa…”

    Hà Tương Tự lập tức cau mày nói: “Lão phu nói nhiều như thế mà cháu vẫn chưa hiểu sao? Ngọc Lung công chúa là con gái của Tiêu Thục Viện, mà trong mắt bệ hạ thì Tiêu Thục Viện là một nữ nhân không biết khinh trọng, không hiểu ân sủng, phụ đi sự sủng ái của bệ hạ… Theo lão phu thấy thì với tài hoa của cháu và địa vị của Hà gia chúng ta, cháu sao có thể không tìm được một nữ nhân thích hợp chứ? Tốt nhất đừng qua lại với Ngọc Lung công chúa nữa.”

    Thấy ý của Hà Tương Tự rõ ràng là không muốn giúp, Hà Hân Hiền hốt hoảng trong lòng, vội vàng cầu xin: “Tôn nhi chỉ muốn lấy Ngọc Lung công chúa, xin tổ phụ giúp cho.”

    “Chuyện này…” Hà Tương Tự có hơi khó xử, bèn khuyên nhủ đứa cháu mà mình luôn thương yêu: “Cho dù có như thế thì cháu cũng đâu cần phải quá vội vàng đúng không? Dù gì việc lấy công chúa là một việc cần bàn bạc lâu dài…”

    Hà Hân Hiền đã được Triệu Hoằng Nhuận báo tin thì làm sao có thể chờ “bàn bạc lâu dài” như Hà Tương Tự nói, thế nên liên tục khấu đầu cầu xin.

    Thấy cháu trai của mình tỏ vẻ gấp rút như thế, Hà Tương Tự có hơi nghi ngờ, bèn hỏi: “Hân Hiền, theo lão phu được biết thì Ngọc Lung công chúa ấy còn chưa đến tuổi xuất các, tại sao cháu lại vội vàng như thế?”

    Hà Hân Hiền cũng là một người đầu óc nhanh nhạy, lập tức nghĩ ra một cái cớ: “Tổ phụ đại nhân không biết đấy thôi, từ sau hôm ở Nhã Phong Thi Hội thì Hạ Tung cũng đã có ý với Ngọc Lung công chúa, tôn nhi sợ việc này đêm dài lắm mộng.”

    “Hạ Tung? Cháu trai của Sử bộ thượng thư Hạ Mai Hạ đại nhân sao?” Hà Tương Tự lẩm bẩm, sau đó gật đầu, vì theo ông thấy thì nhà họ Hạ cũng có địa vị rất cao trong triều, đủ sức để lấy công chúa.

    “Xin tổ phụ đại nhân giúp cho.”

    “Việc này…” Hà Tương Tự thật sự hết cách, đành phải nói: “Được rồi được rồi, ngay mai lão phu sẽ vào Thùy Củng điện thử thăm dò ý của bệ hạ, nếu bệ hạ đã quên chuyện năm xưa thì lão phu sẽ làm chủ giúp cháu cầu thân, được không?”

    “Đa tạ tổ phụ đại nhân!” Hà Hân Hiền cung kính khấu đầu rồi tươi cười đứng dậy.

    “Thằng bé này…”

    Hà Tương Tự ngao ngán lắc đầu.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)