LS Q.Sự Đại Minh Vương Hầu - Tặc Mi Thử Nhãn - C166

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Minh Vương Hầu
    Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
    Chương 167: Lập vua mới

    Dịch giả : Hùng Bá
    Nguồn: 4vn.eu

    Dịch giả: Hùng Bá

    Trong điện Anh Vũ, quần thần khóc rống tận chín tầng mây.

    Tiêu Phàm ẩn trong đám quần thần, cũng quỳ lạy khóc rống.

    Một đời khai quốc quân chủ quy thiên, một đời minh quân công tích vỹ đại, hùng tài đại lược như thế đáng ra Tiêu Phàm nên cảm thấy bi thương tiếc hận.

    Nhưng mà hùng tài đại lược đại đế này khi còn sống nhiều lần muốn giết hắn, sao mà hắn có thể bi thương được?

    Tiêu Phàm như tên của hắn, hắn chỉ là người thường, có yêu có hận, cũng có mặt hẹp hòi, cũng có phần chính nghĩa.

    Nghiêm khắc mà nói, Chu Nguyên Chương xem như cùng hắn có cừu oán, ở kiếp trước, giết người chưa thành cũng tính là phạm pháp.

    Hôm nay làm tức chết lão Chu, xem như cừu đã báo, rất phù hợp quy luật nhân quả tuần hoàn của Phật gia.

    Coi như thù oán trước giờ xoá bỏ, bảo hắn khóc thương, hắn không làm được. Hắn không học Gia Cát Lượng đến quan tài Chu Du vừa khóc vừa chỉ dâu mắng hoè đã là quá phúc hậu rồi.

    Nhưng mà vẫn phải làm ra bộ, dù thật hay giả thì lúc này khóc càng nhiều thì càng minh chứng hắn là trung thần, lịch sử ghi nhận nhiều vị “trung thần” đâm đầu chết theo Hoàng đế ở thềm ngọc. Cá nhân Tiêu Phàm không tính làm thế, hắn nghĩ hẳn là những vị kia diễn quá sâu, không khống chế được mình nên mới tạo thành bi kịch kia à.

    Vừa quỳ vừa khóc thể hiện lòng trung thành thì không thành vấn đề, còn cái kia thì bỏ qua đi.

    Tiêu Phàm hiện tại khóc rất thương tâm, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn rất là “trung thành”.

    Hắn trốn trong đám đại thần, vừa diễn vừa nhìn di thể Chu Nguyên Chương.

    Thấy mấy tên thái y lau,chùi nước mắt cho Chu Nguyên Chương, còn xem mạch, lại lật mí mắt lên xem, Tiêu Phàm chợt chấn động, mắt đảo không ngừng, có vẻ chột dạ.

    Bác sĩ cổ đại có thể tra ra nguyên nhân chết đích thực của Chu Nguyên Chương là bị tức chết không? Không lợi hại vậy chứ?

    May mắn thái y quả nhiên như Tiêu Phàm tưởng tượng không lợi hại đến thế, chỉ một lát sau thì nhìn nhau, gật đầu, rồi phủ khăn lên khuôn mặt không chút tức giận của di thể Chu Nguyên Chương.

    Một khăn phủ xuống kia, quần thần càng khóc rống lớn thêm.

    Chu Doãn Văn quỳ gối trước di thể Chu Nguyên Chương khóc muốn ngất đi, hai thái giám hai bên vội đỡ lấy hắn.

    Hoàng Trừng quỳ gối sau Chu Doãn Văn cũng khóc lớn, lão lệ chảy xuống tới vạt áo cũng không ngừng.

    Đó là đời trung thần, tuân thủ nghiêm ngặt lời thánh nhân dạy bảo, cho nên Chu Nguyên Chương băng hà với lão là một đả kích to lớn.

    Lúc này, so với Tiêu Phàm giả bộ thì rõ ràng Hoàng Trừng cao thượng hơn nhiều.

    Hoàng Trừng dùng sức lau khô lão lệ, quay đầu nhìn quanh một vòng, thấy sau Chu Doãn Văn không xa là hai mươi mấy vị vương gia đang ra sức khóc lóc, Hoàng Trừng đột nhiên chấn động, lập tức tính táo lại.

    Giờ không phải là lúc bi thương, còn việc cần phải làm.

    Hoàng Trừng nhanh chóng đứng lên, nghẹn ngào quát to:

    - Các vị hãy nghe lão phu nói một lời!

    Chu Nguyên Chương cả đời tru sát đại thần vô số, các đại thần đối với hắn kính sợ là chính, khóc lóc chủ yếu để ra vẻ thôi chứ thương tâm không được mấy phần. Nghe vậy đại điện rất nhanh yên tĩnh lại, chỉ còn mình Chu Doãn Văn một mình nức nở.

    Hoàng Trừng lau nước mắt, nức nở nói:

    - Bệ hạ băng hà, long ngự quy thiên, đối với Đại Minh ta là đại bất hạnh, triệu dân cùng đau lòng. Nhưng chúng ta là thần tử Đại Minh, không thể vì tư mà quên công. Nước một ngày không thể không vua, lão phu bất tài, lúc này cả gan đứng ra muốn cùng các vị thỉnh di mệnh tiên đế, lập tân quân, cùng thương nghị việc an táng tiên đế, các vị có đồng lòng?

    Chúng thần nghe vậy, rối rít gật đầu.

    Hơn hai mươi vị vương gia nhìn nhau, cũng gật đầu.

    Hoàng Trừng thấy các vương gia im lặng không nói gì, lòng lo lắng mới thả lỏng, trầm giọng nói:

    - Mời Lễ bộ Thượng thư Trịnh Nghi Trịnh đại nhân đọc di mệnh tiên đế!

    Trịnh Nghi nghe vậy đứng lên, rút một hoàng quyển từ trong tay áo ra, đi đến trước mặt chúng thần, sắc mặt trang nghiêm, trầm giọng nghiêm nghị lớn giọng hô:

    - Di mệnh tiên đế ở đây, chúng thần lễ bái!

    Chúng thần hô vang vạn tuế, quỳ bái!

    Trịnh Nghi trầm giọng hô:

    - Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Trẫm ứng thiên mệnh diệt giặc ba mươi năm lên ngôi, cần mẫn việc nước, lo lắng cho dân, nay mệnh tới, có hà gì. Hoàng thái tôn Doãn Văn nhân minh hiếu hữu, lòng mang thiên hạ, nghi lên đại vị. Trong ngoài văn võ quan lại đồng tâm phụ chính, dẹp an ngô dân. Tang đồ cúng vật, không dùng vàng ngọc. Chúng dân để tang ba ngày, không cưới gả,. Chư vương không được tự ý vào kinh. Khâm thử.

    Đọc xong, chúng thần lại khóc vang một trận.

    Hoàng Trừng đứng lên, chậm rãi nhìn quanh quần thần, ánh mắt dừng lại chỗ các vị vương gia nhiều hơn chút, trầm giọng nói”

    - Di mệnh tiên đế ơ đây, các vị có ai nghi ngờ?

    Di chỉ trong nói chư vương không cần vào kinh phúng viếng, nhưng mà các vương gia đã vào kinh rồi, những lời này dĩ nhiên bị tất cả xem nhẹ.

    Các vị vương gia nhìn nhau, có chút do dự.

    Trong đó Ninh vương Chu Quyền trẻ tuổi nhất, mới vừa đầy hai mươi tuổi, bối phận tính ra là thúc thúc thứ năm của Chu Doãn Văn, Chu Quyền này tính tình nóng nảy, lại có qua lại với Yến vương. Chu Lệ lúc ở kinh sư từng ẩn ý tỏ vẻ Chu Doãn Văn không thể dung, oán khí ngợp trời, vì thế hắn ngẩng đầu, vẻ mặt không phục nói:

    - Tứ ca Yến Vương chưa đến kinh sư, lúc này ủng lập tân quân, không phải là quá nhanh? Ngại gì an táng tiên đế xong xuôi, đợi Tứ ca vào kinh, hoàng tộc tất cả tề tựu, lại bàn việc ủng lập tân quân?

    Tiêu Phàm nghe vậy đuôi lông mày nhướng lên, ủng lập tân quân vào thời khắc mấu chốt, thời khắc nhạy cảm, mọi người chen ngang đều là đá cản đường Chu Doãn Văn.

    Vì thế Tiêu Phàm ra thủ thế với Tào Nghị đang canh giữ cửa cung.

    Tào Nghị rất ăn ý gật đầu, rất nhanh, bên ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân, mấy trăm giáo uý Cẩm Y vệ sát khí ngập tràn vây kín đám phiên vương.

    Bầu không khí bi thương trong điện lập tức biến đổi, trở nên ngưng trọng, sát khí ngập tràn.

    Chúng thần cực kỳ hoảng sợ, đều phụctrên mặt đất không dám động.

    Chu Doãn Văn hoang mang lo sợ khóc lóc trước di thể Chu Nguyên Chương, chuyện xảy ra xung quanh không hay biết gì.

    Nhóm phiên vương trước hành động này của Cẩm Y vệ rất kinh ngạc, giận dữ ồn ào.

    Chu Quyền quát:

    - Tiêu Phàm, ngươi có ý gì? Ủng lập tân quân là việc của hoàng gia, người dám phạm thượng bất kính?

    Tiêu Phàm đứng lên, thần sắc bình tĩnh, hắn tiêu sái vuốt tóc, chậm quá nói:

    - Ninh Vương điện hạ, hoàng gia không phải là nhà ngài, người trong thiên hạ đều quan tâm. Ủng lập tân quân là di chỉ của tiên đế, hạ quan thân là thần tử Đại Minh, Cẩm Y vệ chỉ theo lệnh của Hoàng đế bệ hạ. Hạ quan mặc kệ ngài có phải là vương gia hoàng tử hay không, cứ bắt như thường.

    Hoàng Trừng ở xa nghe được Tiêu Phàm nói như thế, hiếm lắm mới nhìn hắn tán thưởng một lần.

    Hai người chính kiến bất đồng, trên triều đìnhthủy hỏa bất dung, nhưng giữa họ có một điểm chung, đó là hết lòng ủng hộ Chu Doãn Văn.

    Chu Quyền thấy trong điện tình thế trở nên khẩn trương, Cẩm Y vệ trừng mắt nhìn hắn, giống như chỉ cần một lời không hợp là bắt liền.

    Chu Quyền cũng không phải cái mãng phu, thế đơn lực mỏng dĩ nhiên không thể tiếp tục phản đối, ủng lập tân quan đã không thể ngăn cản, vô luận danh phận hay là đại nghĩa chính thống, Chu Doãn Văn đã không còn chút vấn đề gì.

    Vì thế Chu Quyền yên lặng liếc nhìn Chu Doãn Văn, sau đó cúi đầu, quẫn nộ hừ một tiếng, rồi nói:

    - Bổn vương cũng không nói là không tuân theo di chỉ của tiên đế, Tiêu Phàm ngươi không cảm thấy làm thế là chuyện bé xé ra to sao?

    Tiêu Phàm thấy Chu Quyền chịu thua, tự nhiên cũng vui vẻ cho hắn cái bậc thang, nghe vậy ha ha cười nói:

    - Ninh Vương điện hạ nói quá lời, hạ quan tài sơ học thiển, có đôi khi nghe không hiểu, thường thường tạo thành hiểu lầm, vừa rồi vừa nghe Vương gia nói phải đợi Yến Vương vào kinh mới ủng lập tân quân, hạ quan còn tưởng rằng điện hạ nghĩ muốn kháng chỉ... Ha ha.

    Tiêu Phàm lời này nói vừa nhẹ vừa nặng, Chu Quyền nghe được mồ hôi lạnh đầm đìa, cố gắng tươi cười nói:

    - Tiêu Chỉ huy sứ nghĩ nhiều rồi, bổn vương tính cách bộc trực, nói sảng vậy thối chứ không có ý gì.

    Dưới uy áp của binh đao khiến Chu Quyền thay đổi thái độ.

    Tiêu Phàm thở phào một hơi, cười nói:

    - Ngôn ngữ chính là kỳ diệu như vậy, có đôi khi chỉ một chữ cũng khiến người nghe nhận thức khác hẳn. Ví như Vương gia động tình với nữ nhân nào đó, hạ quan khen vương gia là “si tình hán”, còn nếu hạ quan nói “si hán” ý nghĩa lại hoàn toàn khác rồi.

    Chu Quyền: "......"

    Tiêu Phàm thấy mọi người tất cả đều không nói gì nhìn hắn, kỳ lạ quay sang Tào Nghị hỏi:

    - Đám người kia làm sao vậy? Ta nói chuyện lạnh gáy lắm sao?

    Tào Nghị lau mồ hôi:

    - ... Người khác ta không biết, dù sao ta cũng rùng mình một cái.

    Hoàng Trừng thấy đại thế đã định, vội vàng quát lớn:

    - Chư vương cùng bá quan, ta trước bái tế tiên đế, rồi lấy lễ quân thần tham kiến tân quân.

    Mọi người rùng mình, vì thế vội hướng di thể Chu Nguyên Chương ba khấu chín bái, sau đó hướng Chu Doãn Văn lại ba khấu chín bái, chính thức lấy lễ quân thần bái Chu Doãn Văn.

    - Tiên đế anh linh ở trên, tân quân tức lập, đúng thời cơ, thừa kế Thiên đạo, càng vượt qua thánh triều, quân đức dùng chương, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——

    Chúng thần cùng kêu lên phục bái, lần đầu tiên lấy lễ thần tử tham bái Chu Doãn Văn

    Chu Doãn Văn được hoạn quan nâng đỡ trước di thể Chu Nguyên Chương, thấy quần thần tham bái, ánh mắt thêm phần mờ mịt, hoang mang.

    - Khanh, các khanh bình thân.

    Chu Doãn Văn khẩn trương nói.
     
    mhoang1191 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Minh Vương Hầu
    Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
    Chương 168-1: Diễm đồ Phong ba (Thượng)

    Dịch giả : Hùng Bá
    Nguồn: 4vn.eu

    Dịch giả: Hùng Bá

    Trong điện Vũ Anh.

    Chu Doãn Văn trở thành hoàng đế thứ hai của Đại Minh vương triều.

    Chu Doãn Văn luống cuống nhìn quần thần trang nghiêm quỳ bái hán, nội tâm kinh hãi, cảm giác này chưa bao giờ trải qua.

    Chu Doãn Văn lo sợ không yên, thái tôn và thiên tử hoàn toàn khác nhau, hắn rất khẩn trương, còn có cảm giác như đang mơ.

    Này... Chính là cửu ngũ chí tôn sao? Đây chính là thiên địa duy ngã độc tôn sao?

    Chu Doãn Văn giờ phút này cảm giác rất phức tạp, đau thương và hoang mang, kinh hoàng cùng vui sướng, trong nháy mắt cảm xúc trở nên hỗn loạn, dần dần hình thành một thứ cảm giác gọi là cô đơn.

    Ta... Từ giờ phút này trở thành người cô đơn sao? Không còn được đi ngược về xuôi như trước, chỉ có quay về với thâm cung xử lí tấu chương, quốc sự, và còn chỉ mãi nhìn người khác quỳ lạy mình sao...

    Ngai vàng hoàng đế, có làm ta mất đi khoái hoạt chăng?

    Chu Doãn Văn lo sợ không yên, hắn bất giác tìm kiếm một thứ gì đó trong đám quần thần đang lễ bái bên dưới.

    Đột nhiên, mắt Chu Doãn Văn sáng lên

    Trong đám người lễ bái hắn, có một ánh mắt đầy ý cười đang nhìn hắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, giống như bằng hữu đang đùa dai chớp mắt với hắn, nhưng lại khiến hắn ấm áp, thư thái vô cùng.

    Ánh mắt đen nháy ấy, rất không đứng đắn.

    Nhưng nó lại khiến Chu Doãn Văn khẽ cười.

    Hắn cảm thấy mình chưa bao giờ bình tĩnh, an bình như vậy. Nguyên lai mình không cô đơn, có một người xuất thân hèn mọn, chuyên kéo mình đi làm những chuyện dở khóc dở cười, nhưng mà khiến mình vô cùng thoải mái.

    Thì ra khoái hoạt chưa từng rời xa, ai bảo đế vương nhất định phải lãnh khốc vô tình? Chu Doãn Văn ta dù lên ngôi cửu ngũ, nhưng ta có bằng hữu, ta không cô đơn.

    Bằng hữu, là trân bảo quý giá cỡ nào?

    Lúc này, lo lắng trong lòng Chu Doãn Văn tan biến, như mắt trời xua tan mây đen, bầu trời trở nên sáng sủa.

    Quần thần vẫn đang lễ bái, Chu Doãn Văn biểu tình trang nghiêm ngưng trọng, trong lúc họ bái lạy vội hướng Tiêu Phàm lè lười làm mặt quỷ.

    - PHỐC —— khụ khụ khụ.

    Tiêu Phàm bị hành động của Chu Doãn Văn doạ, không nhịn được ho khụ khụ, trong đại điện yên tĩnh, tiếng ho đặc biệt chói tai.

    Trong thời khắc trang nghiêm này, hành động của hắn khiến không ít người bất mãn.

    - ... Tiêu ái khanh, ngươi làm sao vậy?

    Chu Doãn Văn nghiêm trang hỏi, biểu hiện thật sự quan tâm.

    - Khụ khụ...

    Tiêu Phàm mặt đỏ bừng, che miệng kìm chế tiếng cười, vội trang nghiêm nói:

    - ... Tân vương lên ngôi, vạn vật thay đổi hoàn toàn, Đại Minh vương triều ta như mặt trời lên. Thần là vui mừng không kiềm chế được...

    Nói xong Tiêu Phàm giống như vái Bồ Tát trong miếu, bái lạy Chu Doãn Văn, giấu đầu xuống, chỉ còn thấy bả vai hắn không ngừng run run.

    Quần thần giật mình, Tiêu đại nhân quả nhiên có tâm với xã tắc...

    Trình độ vỗ mông ngựa này không thể nói là không cao, quần thần vội học theo Tiêu Phàm, vái lạy rồi cùng hô:

    - Thần cũng cao hứng không kiềm chế được a...

    - PHỐC —— khụ khụ khụ...

    Giờ này đổi lại là Chu Doãn Văn không nhịn được ho.

    Gia hỏa này luôn làm cho người ta ngoài ý muốn, khiến người dở khóc dở cười, thật sự rất xấu rồi...

    Quần thần ngạc nhiên nhìn Chu Doãn Văn.

    Chu Doãn Văn vội vàng ra dáng minh quân, kích động khó kiềm chế hô lớn:

    - Đại Minh vương triều ta phát triển không ngừng, đây là thiên mệnh, ta nhất định phải làm hoàng đế tốt.

    Hoàng Trừng nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhắc nhở nói:

    - Bệ hạ, lúc này ngài nên xưng "Trẫm"..."

    Chu Doãn Văn biết nghe lời phải, vẫn cảm xúc kích động, sửa lời:

    - ... Trẫm nhất định làm Hoàng đế tốt!

    - PHỐC —— khụ khụ khụ...

    Huynh đệ tương lân, giờ đến lượt Tiêu Phàm ho khan.

    May thay quần thần đang cảm khái với lời của Chu Doan Văn không để ý đến.

    - Ngô Hoàng thánh minh vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——

    Ngày hai mươi tư tháng năm năm Hồng Vũ ba mươi mốt, Chu Doãn Văn mặc hoàng bào bước lên vũ đài lịch sử.

    Kế tiếp, là lo việc an táng Chu Nguyên Chương, Chu Doãn Văn với thân phận mới, phát đạo thánh chỉ thứ nhất là tuyên bố quốc tang. Qua thương nghị với triều đình, di chiếu của Chu Nguyên Chương có sửa lại là thay vì ba ngày đổi thành ba thánh quốc tang.

    Ngày hai mươi sáu tháng năm năm Hồng Vũ ba mươi mốt, Chu Doãn Văn cùng văn võ toàn triều, trong tiếng tụng niệm của hoà thượng đạo sĩ đưa quan tài của Chu Nguyên Chương vào lăng mộ.

    Lăng mộ đã được hoàn thành năm Hồng Vũ thứ mười bốn, ở chân núi Chung Nam ngoại thành kinh sư, kế bên là lăng mộ hoàng hậu.

    Chu Nguyên Chương cả đời đơn giản, không muốn hậu sự xa hoa, di nguyện của hắn là cùng Mã hoàng hậu hợp táng một chỗ, chỉ cần mở địa cung, đem quan cữu để bên cạnh hoàng hậu là được, nghi lễ hết thảy giản lược.

    Lão nhân vĩ đại truyền kỳ lịch sử Hoa Hạ từ nay về sau chính thức cáo biệt sân khấu lịch sử, yên lặng an tường nằm bên cạnh thê tử vĩnh viễn dưới địa cung.

    Lịch sử Đại Minh chính thức bước sang trang mới.

    Chu Doãn Văn lo việc tang sự xong xuôi, chính thức bắt đầu đại điển đăng cơ.

    Hoàng Trừng cùng Hoàng Quan và chúng hàn lâm học sĩ thượng tấu, kiến nghị Chu Doãn Văn đôi niên hiệu thành “Kiến Văn”. Chu Doãn Văn chuẩn tấu, nguyên do là do thời khai quốc, Chu Nguyên Chương lạm sát quá mức, để thay đổi bầu không khí chính trị hiếu sát nên có ý đổi niên hiệu có ý hoàn toàn trái ngược với “Hồng Vũ”.

    Niên hiệu mới được định, tất cả đại thần đều thấy vui mừng.

    Bọn họ từ niên hiệu trên đã nghĩ về một thời đại văn minh hưng thịnh ngời sáng muôn đời dần dần hình thành.

    Quốc hữu minh quân, tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, Đại Minh hi vọng triệu dân hi vọng xã tắc hi vọng.

    Kế tiếp liền dựa theo lệ thường, tân hoàng hạ chiếu thiên hạ đại xá, phong thưởng đại thần.

    Đồng thời Chu Doãn Văn cũng điều chỉnh với lục bộ quan viên. Lại bộ thượng thư Trương Đán điều nhiệm Hữu Đô Ngự Sử, Lại bộ thượng thư Trần Địch thay thế, nguyên hình bộ thượng thư Dương Tĩnh cùng Tả đô ngự sử Bạo Chiêu điều nhiệm cho nhau, nguyên ngũ quân Đô Đốc phủ Đoạn Sự điều nhiệm rời kinh làm Sơn Đông quan bố chính sử.

    Điều chỉnh quan viên lục bộ lại gây ra chút phong ba.

    Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, Thành Nghị bá Tiêu Phàm bị Chu Doãn Văn chỉ danh, Chu Doãn Văn muốn thăng tước vị của hắn lên Hầu tước, nhưng không ngờ lại bị Hoàng Trừng và phái Thanh Lưu phản đối kịch liệt.

    Hoàng Trừng thái độ rất kiên quyết, từ khi Đại Minh lập quốc, tiên đế rất nghiêm khắc khi khâm thưởng tước vị, ngoại trừ công thần danh tướng lập quốc. Ở Đại Minh, tước vị đại biểu cho công lao, tư lịch. Tiêu Phàm trẻ tuổi, vừa không lập công cho đất nước, lại cũng không có thành tựu văn võ gì, tiên đế phong cho hắn Thành Nghị bá là để xứng với hai vị quận chúa, không làm hoàng gia mất mặt, chẳng quang hệ gì với Tiêu Phàm cả.

    Hiện tại tân hoàng cảm thấy một cái bá tước còn chưa đủ, còn muốn thăng tước cho Tiêu Phàm, điều này sao có thể?

    Hoàng Trừng kịch liệt phản đối, rất ra dáng “Ngươi thăng tước cho hắn, ta chết cho ngươi xem”.

    Chu Doãn Văn bị cả triều phản đối, rất kỳ quái sai nhân duyên Tiêu Phàm kém như vậy, u oán nhìn hắn đầy có lỗi, rồi bỏ qua chuyện này.

    Tiêu Phàm cũng chẳng để ý nhiều chuyện này, dù gì lão lừa đảo Thái Hư tử cũng bảo mệnh hắn cực quý, sớm muộn gì hắn chẳng phong hầu bái tướng.

    Nhưng mà, không nghĩ, không muốn là hắn khiêm tốn, còn bị người ta ngang ngược ngăn cảnh chính là kết thù rõ ràng, dù hắn có vẻ như quân tử nhưng thực chất rất là hẹp hòi, có thù tất báo.

    Phong ba phong thưởng cứ thế qua đi.

    Sau đại điển đăng cơ, Hoàng đế Chu Doãn Văn bắt đầu lâm triều, triều đình Kiến Văn đứng đầu là Hoàng Trừng và Tiêu Phàm bắt đầu vận chuyển.

    Đại sự lớn nhất triều Kiến Văn là gì? Ngoại trừ tước phiên ra còn gì nữa đây?

    Các đại thần tâm phúc của Chu Doãn Văn: Tiêu Phàm, Hoàng Trừng, Tề Thái chúng nhân, tan triều thường xuyên tề tụ ở Văn Hoa điện, chỗ này cũng thành nơi Chu Doãn Văn sinh hoạt thường ngày cùng triệu kiến đại thần. Vũ Anh điện giữ nguyên trạng coi như là nơi ký thác niềm thương nhớ của tân hoàng với tiên đế.

    Trong Văn Hoa điện, Chu Doãn Văn mặc y phục hàng ngày, đang cố gắng thẳng thắn thân hình, nghe Hoàng Trừng không ngừng kể chỗ tệ đoan của phiên vương, chỗ này Hoàng Trừng đã nói không biết bao lần, giống như hắn không nói Chu Doãn Văn sẽ không nhớ vậy.

    Trong điện tham dự ngoại trừ Chu Doãn Văn, còn có Tiêu Phàm, cùng các đại thần lúc trước ủng hộ tân hoàng.

    - ... Cho nên, lão phu thiển kiến, tước phiên tất phải làm, phiên vương không tước, quốc gia lâm nguy. Nay Đại Minh ta có Bắc Nguyên thường xuyên xâm lấn, nội có lang tử giương mắt hổ, có thể nói là lúc loạn trong giặc ngoài...

    Hoàng Trừng nói không ngừng, Chu Doãn Văn xúc động muốn ngáp một cái. Nhưng hắn lại nhắc nhở mình, giờ đã là hoàng đế, không thể không đứng đắn, bất lịch sự như vậy.

    Nhưng mà, thực hâm mộ người có thể ngáp a.

    Tiêu Phàm ngồi dựa ghế ngáp rõ dài một hơi, hai mắt còn vương dấu nước mắt.

    - Tiêu Phàm ngươi làm càn gì vậy? Ngươi có ý gì?

    Hoàng Trừng giận dữ.

    Trong điện mọi người nhìn thẳng Tiêu Phàm.

    So sánh mối nguy hại phiên vương thì màn đấu võ mồm giữa Tiêu Phàm với Hoàng Trừng còn kích thích hứng thú người khác hơn à. Lập tức Chu Doãn Văn lấy lại tinh thần, hứng thú nhìn Tiêu Phàm, xem hắn đáp trả sự giận dữ của Hoàng Trừng, gần đây mọi người đều nhàm chán à.
     
    mhoang1191 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Minh Vương Hầu
    Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
    Chương 168-2: Diễm đồ Phong ba (Hạ)

    Dịch giả : Hùng Bá
    Nguồn: 4vn.eu

    Dịch giả: Hùng Bá

    Tiêu Phàm cả kinh, nhìn quanh thấy mọi người như đang chờ xem kịch nhìn mình, hắn khó xử cười nói:

    - Hoàng tiên sinh, tại hạ thất thố, thật ngại quá...

    - Hừ, hay là lời lão phu nói Tiêu Chỉ huy sứ đại nhân không ủng hộ? Thế cho nên nhàm chán đến buồn ngủ?

    Hoàng Trừng tức giận nói.

    - Tiên sinh nói quá lời, hạ quan gần đây có chút mệt mỏi, mùa hè đến mà, này... Ngài hiểu mà...

    Tiêu Phàm rất ngượng ngùng cười cười:

    ... Hoàng tiên sinh, nếu ngài thay nói bằng vè hoặc rap chắc chắn hạ quan sẽ hứng thú chú ý nghe.

    Hoàng Trừng cười lạnh:

    - Một khi Tiêu đại nhân đã khinh thường lời lão phu nói như thế, thì lão phu rất muốn nghe ý kiến của Tiêu đại nhân về việc tước phiên.

    Tiêu Phàm khó xử nói:

    - Này... Có tiên sinh ở đây, tại hạ như vậy có phải là quá mất lễ phép rồi, thôi thỉnh tiên sinh nói tiếp vậy...

    - Không, lão phu hôm nay phải nghe ngươi nói.

    Hoàng Trừng vẻ mặt rất bướng bỉnh.

    Một bên Chu Doãn Văn cùng các đại thần dường như đồng loạt hét lên:

    - Nói đi, Tiêu đại nhân đừng khách khí, nói đi...

    Tiêu Phàm thở dài, vẻ mặt đau khổ nói:

    - Một khi đã Hoàng tiên sinh nhất định muốn phải hạ quan nói, hạ quan không dám không theo, đành phải bêu xấu...

    Nói xong Tiêu Phàm từ trong lòng lấy một cuốn sách mỏng bìa xanh, hai tay dâng lên Chu Doãn Văn nói:

    - Về chuyện tước phiên, hạ quan kiến thức nông cạn, cũng đã ghi thiển kiến lên cuốn này, thỉnh bệ hạ cùng các vị nhìn qua, xin mọi người đừng giễu cợt.

    Mọi người thấy Tiêu Phàm với việc tước phiên lại ghi được thành sách, rõ ràng hắn rất chú tâm, không khỏi thầm gật đầu, bất luận hắn có làm được gì đáng kể không, chỉ tính thái độ này đã đáng khen ngợi rồi.

    Lập tức vẻ mặt giận dữ của Hoàng Trừng cũng thoáng giãn ra, giống như khe ngợi nhìn Tiêu Phàm.

    Tiêu Phàm khó xử cười gượng: "......"

    Chu Doãn Văn tiếp nhận, sau đó gấp gáp mở ra, hắn rất muốn biết kẻ luôn làm người khác không ngờ tới như Tiêu Phàm sẽ đưa ra cao kiến gì.

    Vở rất mỏng, đại khái chỉ có hơn mười trang, Chu Doãn Văn mở ra nó, mới vừa đọc trang thứ nhất, hắn đã không nhịn được hít một hơi lạnh.

    "Tê ——" Chu Doãn Văn phi thường khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm sau đó nhanh chóng lật tiếp trang sau.

    Rất nhanh, thứ hai trang mở ra, Chu Doãn Văn lại hít một hơi khí lạnh.

    "Tê ——" Theo thường lệ, Chu Doãn Văn ngẩng đầu khiếp sợ nhìn nhìn Tiêu Phàm, lại lật tiếp trang thứ ba...

    ......

    ......

    Chu Doãn Văn mỗi lần lật một tờ liền hít một hơi khí lạnh, giống như thấy quỷ, làm các địa thần bên cạnh cực kỳ ngứa ngáy. Bọn họ nhìn chắm chằm vào cuốn sách trong tay Chu Doãn Văn, muốn biết Tiêu Phàm viết điều kinh thế hãi tục gì mà khiến thiên tử giật mình như thế.

    Thật lâu, Chu Doãn Văn rốt cục cẩn thận xem xong cuốn sách.

    Trầm mặc trong chốc lát, Chu Doãn Văn khuôn mặt tuấn tú khẽ có chút vặn vẹo nhìn vào Tiêu Phàm.

    - Tiêu thị độc, này... Đây chính là chính sách tước phiên của ngươi?

    Chu Doãn Văn khẽ liếc liếc mắt nhìn Hoàng Trừng, khuôn mặt tuấn tú dần dần trở nên đỏ bừng.

    Tiêu Phàm vẫn ung dung phất vạt áo nói:

    - Bệ hạ, quan điểm của thần thật nông cạn, không lên được mặt bàn, mong ngài đừng chê cười.

    Chu Doãn Văn cố gắng duy trì bình thường, gật đầu nói:

    - Không lên được mặt bàn... Ân, quả thật có chút không được, như vậy đi, trẫm đem nó cho các vị đại thần nhìn một lần, mọi người cùng xem qua chủ trương trước phiên của Tiêu thị độc, ân, cuối cùng mới truyền cho Hoàng tiên sinh, mời Hoàng tiên sinh... Ân, giám định và thưởng thức...

    Chu Doãn Văn nói tới đây, gương mặt đã vặn vẹo giống như đang rất cố gắng nén cười vậy

    Chu Doãn Văn duỗi tay, đưa cuốn sách cho thủ hạ một bên, người đó mở ra, hai mắt tức khắc mở to, phản ứng giống hệt Chu Doãn Văn lúc trước.

    Chứng kiến biểu tình của người kia, những đại thần khác kiềm chế không được, như ong vỡ tổ nhào tới xem.

    Chỉ có Hoàng Trừng ngồi ngay ngắn tại ghế trên vẫn không nhúc nhích, còn hung hăng trừng mắt lườm Tiêu Phàm.

    Cố lộng huyền hư, lấy lòng mọi người, tiểu tử này chỉ vậy thôi.

    Chúng thần vây quanh xem cuốn sách, đều cùng hít một hơi lạnh, phản ứng giống như Chu Doãn Văn lúc trước.

    Tiếp theo, chúng thần bắt đầu nho nhỏ nghị luận.

    - Đây là tranh vẽ, không phải tự viết a.

    - Bức tranh đó... Ai nha, thực sự là nhìn không được, nhìn không được nha.

    Người nói câu này lại là người mở to mắt hơn ai khác.

    - Vị nữ tử này... Hình như là Tiên Tiên cô nương của Hương các, là hồng bài đấy nha.

    - A? Nam tử trên tranh sao lại giống như Hoàng tiên sinh vậy?

    - Hư —— nhỏ giọng chút, còn muốn xem không?

    Mọi người chột dạ đồng thời nhìn về phía Hoàng Trừng, sau đó lại tiếp tục xem.

    - Tư thế này.. Chà thật là lợi hại a, đúng là bình thường nhìn không ra...

    - Lợi hại, lợi hại...

    Mọi người lại cùng lúc ngẩng đầu, kính ngưỡng bội phục nhìn Hoàng Trừng.

    Hoàng Trừng bị mọi người nghị luận rốt cuộc ngồi không yên, hắn cảm thấy da đầu run lên, đồng thời có dự cảm xấu, —— hôm nay lại bị Tiêu Phàm tiểu vương bát đản kia chơi một vố rồi.

    Bất chấp lễ phép, Hoàng Trừng vội vàng đi đến trước đại thần, chộp lấy cuốn sách, run rẩy mở ra, vừa nhìn nội dung bên trên khiến hắn suýt tý nữa là ngất xỉu tại chỗ.

    Chỉ thấy hơn mười trang giấy, toàn bộ đều là Xuân cung đồ, nữ diễn viên là Tiên Tiên cô nương, còn vị nam chính phong tao, tư thế phong phú kia chính là bản thân hắn.

    Hoàng Trừng hai mắt tối sầm, thiếu chút ngã quỵ.

    Tay run rẩy chỉ vào Tiêu Phàm, Hoàng trừng mặt già đỏ bừng, nổi giận quát:

    - Tiêu Phàm... Ngươi... Ngươi... Đồ vô sỉ mất dạy... Lại dám sỉ nhục lão phu như thế... Lão phu... lại dám như thế bố trí giày xéo lão phu... Lão phu..."

    Tiêu Phàm một bộ mạc danh kỳ duỗi tay lấy cuốn sách trong tay Hoàng Trùng, vừa xem, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ:

    - A, thật ngượng quá, bệ hạ, thần dâng nhầm sách, quả thật là nhầm...

    Chu Doãn Văn mặt đỏ bừng, gắt gao cắn răng cố bình tĩnh, nói:

    - Ân, ngươi cầm sai, này... Trẫm đã đã biết, đã sớm biết...

    Hoàng Trừng nhận ánh mắt kính nể của mọi người, tức thì xấu hổ vô cùng, mặt già lúc xanh lúc đỏ, quả thực muốn đâm đầu vào cột chết để biểu thị trong sạch.

    Tiêu Phàm thần tình xin lỗi quay đầu nhìn Hoàng Trừng, áy náy nói:

    - Hoàng tiên sinh, ngươi phải tin tưởng ta, ta... Thực không phải cố ý...

    - Ngươi... Ngươi hỗn trướng, vì saolại vẽ hình lão phu lên tranh? Lão phu lúc nào cùng Tiên Tiên... Cẩu thả như vậy?

    Hoàng Trừng phẫn nộ đến cực điểm

    Tiêu Phàm vội vàng sợ hãi nói:

    - Hạ quan sai lầm rồi, hạ quan sẽ đốt nó...

    Chu Doãn Văn nóng nảy, lặng lẽ nói:

    - Ai nha, đừng lãng phí đồ tốt thế, để ta xem vài ngày đã...

    Tiêu Phàm nhẹ giọng trả lời:

    - Bệ hạ đừng nóng vội, nhà ta trong còn có hơn ba trăm quyển, đều là Hoàng tiên sinh...

    Chu Doãn Văn thoải mái mà cười:

    - ... Thật tốt quá.

    Nội sử đi theo Chu Doãn Văn, tuỳ thời ghi lại lời nói và việc làm thường ngày, vừa viết vừa nhắc nhở nhẹ:

    - Đầu tháng sáu năm Hồng Vũ thứ ba mươi mốt, Xuân Phường giảng độc quan Hoàng Trừng cùng Hương các Tiên Tiên cô nương tằng tịu với nhau, gian tình này bị Cẩm Y vệ chỉ huy sứ Tiêu Phàm phát hiện, Tiêu Phàm tấu trình với hoàng đế. Bức tranh khó coi, ngự lãm xong hạ chỉ đốt. Hoàng Trừng lúng túng không thể nói rõ với triều đình...

    Tiếp đến nội sử ánh mắt khinh bỉ nhìn Hoàng Trừng, tiếp tục múa bút thành văn nói:

    - ...Vì triều đình gièm pha, sử gọi là “Đế sư diễm đồ phong ba”

    Hoàng Trừng nghe vậy thiếu chút nữa ngất xỉu đi, hắn oán hận một dậm chân, bi phẫn vạn phần hô to:

    - Bệ hạ bảo trọng, lão phu... Lão phu không sống nữa....

    Nói xong Hoàng Trừng cúi đầu lao tới long trụ một bên

    Tiêu Phàm kinh hãi, vội vàng ôm lấy Hoàng Trừng, lớn tiếng trấn an:

    - Đừng ngớ ngẩn, bình tĩnh a...
     
    mhoang1191 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Minh Vương Hầu
    Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
    Chương 169: Quân thần định sách (Thượng)

    Dịch giả : Hùng Bá
    Nguồn: 4vn.eu

    Dịch giả: Hùng Bá

    Trong điện Văn Hoa.

    Hoàng Trừng bi phẫn muốn lấy cái chết giãi bày sự trong sạch được quần chúng khuyên giải an ủi cũng nguôi ngoai.

    Đương nhiên chuyện tước phiên cũng không thể bàn tới nữa, sử sách sẽ chỉ ghi lại thanh danh vô tiền khoắng hậu của Hoàng Trừng, chỉ sợ mấy trăm năm nữa cũng không rửa sạch được.

    Chúng thần cáo lui.

    Trong đại điện chỉ còn Chu Doãn Văn cùng Tiêu Phàm.

    Chu Doãn Văn không còn duy trì bộ dạng hoàng đế, dựa vào dưng ghế, chân bắt chéo, tay cầm chum trà nhấp một ngụm.

    Chu Doãn Văn nhìn Tiêu Phàm, như cười như không.

    Tiêu Phàm thở dài ai oán nói:

    - Bệ hạ, phải tin tưởng thần, thần thực không phải cố ý, quả thực là cầm nhầm mà..

    Chu Doãn Văn gật gật đầu, nghiêm trang nói:

    - Ân, trẫm tin tưởng rằng khanh...

    Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, thoải mái cười nói:

    - Bệ hạ tin là tốt rồi, cổ nhân đều nói anh hùng xuất thiếu niên, lời này thật có lý. Bệ hạ mới thành nhân đã có khả năng nhìn rõ mọi việc, đúng là niềm vui của Đại Minh ta...

    Lời còn chưa dứt, Chu Doãn Văn hừ hừ, nói:

    - ... Trẫm nếu tín ngươi, trẫm chính là ngốc tử.

    Tiêu Phàm vẻ mặt đau khổ nói:

    - Bệ hạ thánh minh, nhìn không ra người thực thông minh nha, chuyện này thần làm bí ẩn như thế cũng bị người nhìn ra, trước nay người là giả ngốc hay ngốc thật vậy?

    Chu Doãn Văn mặt đen lại:

    - ... Không ngờ trước đây trẫm trong lòng khanh chỉ là ngốc tử?

    Tiêu Phàm vội vàng nói:

    - Chúng ta đổi cách nói, bệ hạ trước kia là đơn thuần.

    Chu Doãn Văn sắc mặt hơi giãn ra, sau đó giẫm chân tức giận:

    - Nói cách khác là sao? Trẫm là kẻ ngốc sao?

    ......

    ......

    - Được rồi, thần quả thật là cố ý cầm nhầm...

    Tiêu Phàm thành thật thừa nhận.

    Chu Doãn Văn hắc hắc cười quái dị:

    - Sớm biết gia hoả hắc ám ngươi hôm nay vì Hoàng tiên sinh mà tới rồi.

    - Nói bậy, thần cố ý đưa xuân cung đồ đến cho người thưởng thức. Thuận tiện bôi xấu hắn.

    Tiêu Phàm cười hắc hắc, đưa cuốn sách trong tay cho Chu Doãn Văn.

    Chu Doãn Văn hứng trí dạt dào tiếp nhận, lật vài tờ, sắc mặt càng quái dị.

    Thật lâu...

    - Tiêu thị độc a...

    Chu Doãn Văn thong thả nói.

    - Có thần!

    - Khanh có thấy xuân cung đồ vẽ Hoàng tiên sinh có phải có chút...

    Chu Doãn Văn khuôn mặt có chút vặn vẹo.

    - Quả thật có chút...

    Chu Doãn Văn mày ủ my chau nói:

    - Trước kia nhìn xuân cung đồ, trẫm đều hứng thú dào dạt, oai hùng uy phát. Nhưng mà vừa nhìn thấy Hoàng tiên sinh, trẫm liền... Liền... Không lên nổi...

    Tiêu Phàm ấm giọng an ủi nói:

    - Bệ hạ chớ lo, không cứng nổi là bình thường. Nếu người nhìn Hoàng tiên sinh mà cứng lên thì mới là bất thường a.

    Chu Doãn Văn nghĩ nghĩ, đối với lời Tiêu Phàm nói rất thưởng thức.

    - Tiêu thị độc a...

    - Có thần!

    - Khanh trở về đốt hơn ba trăm cuốn còn lại đi, trẫm thực không muốn xem nữa..

    Chu Doãn Văn thống khổ mà rối rắm phất tay nói.

    Tiêu Phàm tỏ vẻ không đồng ý:

    - Thế quá lãng phí, thần tốn công mời nhiều cao thủ mới hoàn thanh được...

    - Vậy khanh định làm gì với chúng?

    - Một khi đã bệ hạ đã không hứng thú, thần cũng thế. Thế thì ta tìm người phát ra ngoài, cho bách tính kinh sư xem phong thái trên giường của Hoàng tiên sinh, để mọi người ủng hộ Hoàng tiên sinh.

    Chu Doãn Văn hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, nửa ngày sau mới chua xót nói:

    - Sao khanh không một đao giết hắn đi, làm thế khác gì khiến hắn sống không bằng chết?

    Tiêu Phàm cười ha ha:

    - Thần nói giỡn thôi, bệ hạ nghĩ thần là người không biết điều vậy sao?

    - Giống, cực kỳ giống!

    Chu Doãn Văn rất không nể tình gật đầu.

    - Được rồi, thần sẽ không hại hắn nữa, Hoàng tiên sinh đời này không dễ dàng, hơi cũ kỹ ngoan cố một chút, không sao cả...

    Chu Doãn Văn gật đầu đồng ý.

    Tiêu Phàm lại cười ha ha, vẻ mặt thỏa mãn:

    - ... Dù sao sử quan đã cho sự tích của Hoàng tiên sinh vào sử sách, đủ hủy hắn mấy trăm mấy ngàn năm, thần cần gì vẽ rắn thêm chân? Ha ha...

    Chu Doãn Văn: "......"

    - Khanh có chuyện muốn nói riêng với trẫm?

    Chu Doãn Văn đổi đề tài.

    Tiêu Phàm cười, đứng đắn gật đầu:

    - Không sai, về tước phiên.

    Chu Doãn Văn rung lên:

    - Nói nhanh lên, trước khi đăng cơ trẫm luôn muộn phiền chuyện này. Khi đó có hoàng tổ phụ ở trên, trẫm muốn động thủ thì luôn có hoàng tổ phụ cản trở. Hiện tại trẫm đã làm chủ, chúng ta thương nghị giải pháp ổn thoả, giải quyết một lần.

    Tiêu Phàm nhìn Chu Doãn Văn, nói:

    - Bệ hạ là nghĩ như thế nào? Người dự định phiên làm sao tước?

    Chu Doãn Văn xoa tay, gấp gáp nói:

    - Ta cảm thấy lời Hoàng tiên sinh nói rất có đạo lý, trước dễ sau khó. Bắt tay vào những tiểu phiên thực lực nhỏ yếu trước, đồng thời thi ân với Yến, Ninh, Tấn, dần dần thu tâm. Đợi đến khi thu phục tiểu phiên không sai biệt lắm thì tập trung binh lực toàn quốc đối phó đại phiên, lúc đó bọn họ đã tứ cố vô thân, tất không dám kháng lại mấy chục vạn đại quân triều đình, tước phiên tất thành.

    - Cho nên, trẫm dự đính bắt đầu từ Chu vương nhỏ yếu nhất, Chu vương đất phong ở Trung Nguyên, ít có ngoại địch, binh mã dưỡi trướng không quá vạn. Hơn nữa nếu trẫm tước Chu vương, Hà Nam liền không có người trấn thủ, khi đó cử đại tướng đắc lực chiếm giữ. Yến vương nếu có lòng không phục, dẫn binh nam hạ soán vị thì đại quán trú tại Hà Nam chính là đạo lá chắn đầu tiên của triều đình, chỉ một đạo này thôi cũng đủ khiến hắn đau đầu...

    Tiêu Phàm nhìn gương mặt trẻ tuổi đầy vẻ nghé con không sợ cọp của Chu Doãn Văn trước mặt, khẽ thở dài.

    Chu Doãn Văn à Chu Doãn Văn, hắn trong vô thức đã bị lũ mọt sách Hoàng Trừng ảnh hưởng.

    Trong lịch sử Chu Doãn Văn quả thật lấy Chu vương khai đao đầu tiên, đồng thời đại phát thần uy tước tiếp vài tiểu phiên khác, bức Chu Lệ và những đại phiên khác không thể không phản. Chu Doãn Văn vì cả chính trị lẫn quân sự đều là hôn quân nên bị Chu Lệ đánh cho thất bại thảm hại, đánh mất giang sơn, đến chính mình cũng không rõ tung tích.

    Thanh niên hứng phấn trước mặt mình đến cùng có biết đang cầm giang sơn và tính mạng mình đi đánh bạc không? Nên khuyên hắn sao đây?

    Tiêu Phàm cảm thấy căn nguyên là tại lão già Hoàng Trừng kia, hắn đã làm hỏng Chu Doãn Văn rồi.

    Mình chấp chưởng Cẩm Y vệ, hay là tìm người xử lí Hoàng Trừng đi? Người như vậy lưu lại cũng là khi quốc khi quân, sẽ hại chết thiệt nhiều người, bao gồm cả Tiêu Phàm hắn.

    Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm trong mắt hung quang chợt lóe, hắn đến giờ vẫn muốn mình thành quân tử, bất quá quân tử cũng giết người. Hắn cho rằng giết một lão đầu không có gì sai, giết Hoàng Trừng lương tâm không có áp lực. Giết một người mà cứu ngàn vạn người, đây là Đại Từ Bi.

    Ngẩng đầu nhìn ánh mắt Chu Doãn Văn trong suốt, Tiêu Phàm lại do dự.

    Bất luận Hoàng Trừng đáng chết cỡ nào thì hắn cũng là lão sư của Chu Doãn Văn, giết lão rồi làm sao nhìn mặt Chu Doãn Văn đây? Làm sao có thể phụ lòng bằng hữu được.

    Bằng hữu, trân quý cỡ nào, Tiêu Phàm lạ lẫm cô độc một mình trên thế giới này, ngoại trừ thê tử chỉ còn bằng hữu. Hắn sao có thể vì một Hoàng Trừng mà đánh mất đi một bằng hữu được? Mua bán này không có lời.

    Tiêu Phàm lập tức vứt ý tưởng phải người xử lí Hoàng Trừng đi. Dùng biện pháp ôn hoà vẫn hơn, trên đời này đâu nhất thiết chuyện gì cũng phải đổ máu đâu, tỷ như mượn Tiên Tiên cô nương là Hoàng Trừng tinh tẫn thân vong, đây cũng là biện pháp tốt mà. Chu Doãn Văn dù biết cũng chỉ hâm mộ Hoàng lão tiên sinh chết có ý nghĩa mà thôi a...

    Chu Doãn Văn lắc lắc hắn:

    - Này nghĩ gì thế, sao mặt khanh dâm đãng vậy? Lại nghĩ tới xuân cung đồ à?

    - A, thần đang nghĩ tới sách lược tước phiên của bệ hạ.

    Chu Doãn Văn hưng phấn nói:

    - Khanh cảm thấy trẫm nói được không? Rất ổn đúng không?

    Tiêu Phàm nghiêm trang gật đầu:

    - Được, rất được.

    Chu Doãn Văn thấy Tiêu Phàm khẳng định, càng hưng phấn, xoa xoa tay ha ha cười, nói:

    - Khanh nếu thấy được thì trẫm theo làm theo đó...

    Tiêu Phàm gật đầu đồng ý.

    Chu Doãn Văn nhìn Tiêu Phàm mặt không đổi sắc, dần bất an nói:

    - Thật sự được chứ? Bộ dạng khanh làm trẫm rất bàng hoàng a, không cho trẫm chút tự tin được sao?

    Tiêu Phàm thấy Chu Doãn Văn hoang mang, mới ngoáy tai cười nói:

    - Người nếu muốn làm Hoàng đế vài năm, tuỳ tiện cho đã nghiền thì cứ làm thế đi. Thần đảm bảo, người ngồi yên được bốn năm, sau đó Tứ hoàng thúc của người sẽ lên ngồi, mà đảm bảo sẽ ngồi lâu hơn. Còn người thì thân mang áo cà sa, tay cầm chén bể du ngoạn sơn thuỷ, còn phải trốn tránh truy binh triều đình, ngày qua ngày nhân sinh vừa phong phú là kích thích, còn có thể đi một ngày đàng học một sàng khôn. Nhân sinh lai láng sáng lạn như vậy, thần thật cao hứng thay người a.

    Chu Doãn Văn lập tức sầm mặt xuống:

    - Khả năng nói xấu của khanh ngày càng khá đấy.

    Tiêu Phàm khách khí vừa chắp tay, vừa cười tủm tỉm nói:

    - Đa tạ, toàn bộ dựa vào giang hồ bằng hữu cất nhắc...
     
    mhoang1191 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Minh Vương Hầu
    Tác giả: Tặc Mi Thử Nhãn
    Chương 170: Quân thần định sách (Hạ)

    Dịch giả : Hùng Bá
    Nguồn: 4vn.eu

    Dịch giả: Hùng Bá

    Chu Doãn Văn không nói gì nhìn Tiêu Phàm...

    - Tiêu thị độc, chúng ta nên làm gì để không tổn hại tới trẫm?

    Tự nhận chính sách hoàn mỹ không tỳ vết, lại bị Tiêu Phàm như xối chậu nước lạnh vào mình, Chu Doãn Văn rùng mình, bao nhiêu nhiệt tình bay hơi mất tiêu...

    Tiêu Phàm nói:

    - Nói thẳng ra người có thể nhớ kỹ sao? Chuyện này thần không chỉ nói qua một lần, tước phiên là đại sự, làm như người không mất nước mới lạ.

    Chu Doãn Văn vẫn còn có chút không nỡ:

    - Nhưng... Hoàng tiên sinh nói, hắn nói chủ trương của hắn là chính xác a.

    - Hoàng tiên sinh là Jesus hay là Hùng Bá ca a? Tin hắn có thể trường sinh bất lão sao? Đầu óc cổ hũ của hắn thì nghĩ ra được điều gì, tin hắn người chắc chắn xong đời.

    Tiêu Phàm tức giận nói.

    Chu Doãn Văn bị Tiêu Phàm tức giận doạ sợ, bất giác lui về sau, sợ bị Tiêu Phàm cho một táng.

    Tiêu Phàm nhìn hắn co rúm lại, tức giận tan biến, gia hoả này sao làm Hoàng đế đây?

    Tiêu Phàm, ấm giọng nói:

    - Bệ hạ, đừng tin Hoàng tiên sinh, tin ta đi, tin ta mới có thể trường sinh a...

    Chu Doãn Văn: "......"

    ......

    ......

    - Trước khó rồi sau mới dễ, đó mới là căn bản của tước phiên!

    Tiêu Phàm hào hùng nói:

    - Phiên trấn Đại Minh ta chủ yếu tập trung phía tây và phía bắc, phía nam toàn phiên nhỏ yếu. Tước tiểu phiên trước chỉ là đánh rắn động cỏ, khiến nhóm đại phiên phản ứng kịch liệt, đó là chắc chắn...

    Chu Doãn Văn nhu nhược nói:

    - Nhưng... Hoàng tiên sinh nói, đồng thời với tước tiểu phiên là ban ân với đại phiên, như thế có thể trấn an họ. Đợi họ có phản ứng thì triều đình đã hoàn thành tước tiểu phiên, lại triệu tập đại quân, bức họ giao binh quyền, lúc đó tất đại công cáo thành...

    Tiêu Phàm lắc đầu than thở, một lão cổ hủ dạy ra một tiểu cổ hủ, cả triều đình, thiên hạ cũng xong đời. Sai lầm lớn nhất đời Chu Nguyên Chương là mời Hoàng Trừng làm lão sư cho Chu Doãn Văn.

    Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm vô lực hỏi:

    - Bệ hạ, Hoàng tiên sinh là tính thế nào?

    - Hoàng tiên sinh nói, tiểu phiên thực lực nhỏ yếu, triều đình muốn bắt bọn họ căn bản không cần phái binh, trực tiếp phái Cẩm Y vệ kê biên tài sản là được. Hắn nói Chu vương trấn mở ra, binh lực cực ít, Hà Nam lại là Bắc Bình yếu địa, cho nên đầu tiên phải động thủ với Chu vương, sau đó theo thứ tự giải quyết Đại vương, Dân vương, Tương vương, Tề vương...

    Chu Doãn Văn nhìn vào Tiêu Phàm dần dần nhíu mày, không khỏi càng nói càng cẩn thận, càng nói càng chột dạ, nói xong lời cuối cùng gần như câm miệng luôn.

    Tiêu Phàm bình tĩnh nhìn vào Chu Doãn Văn, thở dài, nói:

    - Bệ hạ, người cảm thấy làm như vậy Yến Vương, Ninh vương họ còn không rõ dụng ý của triều đình sao?

    - ... Hoàng tiên sinh nói, đối với Yến Vương Ninh vương thi ân, có thể mê hoặc bọn họ...

    Chu Doãn Văn chột dạ nhếch miệng, hắc hắc cười khan vài tiếng.

    Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, nói:

    - Bệ hạ, thần có câu không nên hỏi, trước khi tiên đề băng hà đã nhắc gì đến việc tước phiên?

    Chu Doãn Văn rùng mình, nghiêm nghị nói:

    - Tiên đế nói, tước phiên là đại sự, không thể nóng vội, càng không thể tin đám người Hoàng Trừng, người nói Hoàng Trừng là ánh mắt thư sinh, theo lời hắn là khi quốc khi quân, gây hại giang sơn xã tắc...

    Tiêu Phàm thở ra một hơi, hoàn hảo, Chu Nguyên Chương trước khi chết không có hồ đồ, đối với Hoàng Trừng và đám Thanh Lưu đại thần này vẫn còn rất thanh tỉnh.

    Tiêu Phàm nhìn Chu Doãn Văn thật sâu, nói:

    - Thần cùng nhận thức với tiên đế. Bệ hạ, tước phiên là đại sự, rút giây động rừng như lời Hoàng Trừng nói có thể khiến đại phiên hợp binh tạo phản. Quyền lực có ma lực vô cùng, không ai nỡ giao ra. Cho nên khiến họ cảnh giác tất sinh tâm tạo phản, từ chỗ muốn bảo vệ những thứ họ đang có sinh lòng muốn nhiều hơn.

    - Yến ninh hai vương đều hổ lang chi tâm, Hoàng Trừng vừa tước tiểu phiên vừa trấn an đại phiên, hắn cho rằng họ đều là kẻ ngốc sao? Trấn an họ là triều đình sẽ bỏ qua cho họ sao, Hoàng Trừng quá coi thường người trong thiên hạ rồi, thông minh bị thông minh hại à.

    Tiêu Phàm cười lạnh.

    - Bệ hạ, thần chưởng quản Cẩm Y vệ, năm nay đầu xuân, lúc bệnh trạng tiên đế trầm trọng, Cẩm Y vệ mật thám từ phương bắc mật báo, Yến Vương tại Bắc Bình phủ chiêu binh mãi mã, trắng trợn mời chào giang hồ nhân sĩ, Bắc Địa hôm nay thượng võ, tướng sĩ Bắc Bình phủ đã mở rộng đến mười lăm vạn, trước mắt Yến Vương còn đang mở rộng quân bị, biên cảnh luyện tập võ, biểu hiện rõ ràng như vậy còn không phải đã nhìn rõ sao? Tước tiểu phiên? Hừ chỉ sợ mới vừa tước một hai cái, Yến Vương sẽ không nhịn được tạo phản, thời điểm thiên hạ rung chuyển kia, chiến tranh liên tục. Chư vương có quyền lực trong tay, khẳng định sẽ có tư tâm, tất cả các thúc bác của người tất liên hợp phản người, lúc đó một hủ nho như Hoàng Trừng có thể ngăn cơn sóng dữ sao? Lúc đó thiên hạ binh tai, triều đình binh lính tuy nhiều nhưng đại tướng thiện chiến lại không có ai, đến đó bệ hạ tự mình ra trận hay để Hoàng Trừng chắn trước mình?

    Chu Doãn Văn nghe thấy người mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, giật mình. Lời Tiêu Phàm nói làm cho chủ trương tước phiên vốn tưởng hoàn mỹ của hắn lại lộ ra sơ hở mười phần, thậm chí ngay cả phương hướng cơ bản cũng sai mười phần.

    Nếu thực tin theo lời Hoàng Trừng, kế tiếp lời Tiêu Phàm nói rất có khả năng thành sự thật.

    Tiêu Phàm nhìn mặt Chu Doãn Văn lúc xanh lúc bạch, không ngừng biến ảo, thở dài nói:

    - Bệ hạ, người đã là Đại Minh Hoàng đế, cao cao tại thượng, thống trị chúng sinh, đối với người trong thiên hạ mà nói, người chính là thần minh, một ý nghĩ của người, một hành động, một thánh chỉ có thể hưng quốc, cũng có thể mất nước, lời nói hành động sao có thể khinh suất như vậy? Hoàng Trừng là sư phụ của người, lời hắn nói nhất định chính xác sao? Tước nhiều tiểu phiên như thế người trong thiên hạ có thể không rõ sao? Còn bịt tai trộm chuông trấn an đại phiên, cho rằng người khác cái gì cũng không biết, người nghĩ hoàng thúc người chỉ có thế thôi sao? Đúng là thư sinh làm việc.

    Chu Doãn Văn rùng mình một cái, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cầu xin:

    - Tiêu thị độc, vậy khanh nói xem trẫm nên làm thế nào đây?

    - Tước phiên là nhất định, nhưng không thể làm như Hoàng Trừng nói.

    Tiêu Phàm kiên định nói.

    - Tiêu thị độc thấy thế nào?

    - Cách nhìn của thần với Hoàng Trừng hoàng toàn tương phản. Đầu tiên triều đình tập trung binh lực, lấy thế sét đnahs không kim bưng tai bắt lấy đại phiên, còn những tiểu phiên nhỏ yếu tất sẽ thấp thỏm lo âu. Lúc đó triều đình nắm đại nghĩa danh phận, lại có uy đại thắng, ai còn dám động? Trừ đi Yến vương và Ninh vương, thần cam đoan tất cả sẽ thưởng biểu dâng triều đình, tự bỏ vương tước, về kinh đến cuối đời, còn dám phản kháng thì thực lực quá yếu, triều đình xuất binh một trận đủ định càn khôn.

    Tiêu Phàm nhìn vào Chu Doãn Văn, kiên định nói:

    - Cho nên, nếu vội tước phiên, tất phải tước Yến Ninh hai vương trước, nếu thành, tước phiên tất thành phân nửa, như thế vừa đảm bảo xã tắc Đại Minh không lay chuyển, hoàng quyền chính thống và Kiến Văn nhất mạch đời đời tương truyền.

    Chu Doãn Văn nghe vậy trầm mặc nửa ngày, mày nhíu mặt nhăn, giống như suy tính không ngừng. Nhìn qua giờ này Chu Doãn Văn mới giống một hoàng đế cầm quyền suy tính hưng suy thiên hạ.

    Thật lâu, Chu Doãn Văn ngẩng đầu nhìn thẳng Tiêu Phàm, ánh mắt trầm tĩnh, thậm chí ẩn hiện vài phần cơ trí quang mang, không mừng không giận, bình tĩnh như mặt hồ.

    Tiêu Phàm tự nhiên vui sướng, đây mới là Chu Doãn Văn mà hắn hy vọng, đây mới là Đại Minh quân vương.

    - Tiêu thị độc, lời khanh nói có đạo lý. Về chuyện tước phiên, khanh có quy trình cụ thể?

    Chu Doãn Văn ngữ khí bình thản, hiển nhiên hắn đã nghiêm túc suy nghĩ mới đồng ý với lời của Tiêu Phàm.

    Tiêu Phàm vui vẻ, vội vàng nói:

    - Cụ thể đầu tiên không dụng binh, cũng không động tiểu phiên. Phải giải quyết vấn đề nhân tài quân sự, chỉ có bồi dưỡng một lượng lớn tướng lĩnh tố chất ưu tú, trung thành với triều đình, phân tán họ làm Thiên hộ sở ở các nhánh quân, như vậy mới đảm bảo sức chiến đấu cũng như lòng trung thành của quân đội triều đình. Dù giải quyết chuyện gì thì đầu tiên tăng cường thực lực bản thân mới là quan trọng nhất.

    Chu Doãn Văn có chút suy nghĩ nói:

    - Đây là cải cách quân chế khanh từng nói với trẫm đi? Hưng quân bị, mở võ cử, lập trường quân đội, là ước nguyện ban đầu của khanh phải không?

    - Phải, bệ hạ, đây là cường quốc căn bản. Triều đình cường, phiên vương tất nhược, Bắc Nguyên tất nhược, phiên ngoại vạn bang đều nhược, lâu dài ra vừa làm Đại Minh uy chấn thiên hạ, vừa hiệu lệnh vũ nội.

    Chu Doãn Văn nghĩ nghĩ, cười khổ nói:

    - Ý tưởng rất hay, nhưng ức văn hưng võ, tất nhiên bọn Hoàng tiên sinh họ...

    Nói còn chưa dứt lời, Chu Doãn Văn liền lắc lắc đầu, nói:

    - Điều này trẫm sẽ ghi nhớ, lựa thời cơ mà làm. Khanh nói tiếp đi...

    Tiêu Phàm cũng thở dài, cảm giác bị người cản tay thực không dễ chịu.

    - Tiếp theo là nhằm vào phiên Vương, thần cho rằng, tước phiên không thể vọng động. Hoặc là không lên tiếng, dùng các biện pháp trấn an chư vương, thậm chí ám chỉ quốc sanh phiên vương bất biến. Khi thiên thời địa lợi nhân hoà, lấy thế sét đánh về phía Bắc Bình phủ, bắt giặc bắt vua trước, bắt được Yến vương, Bắc Bình tước phiên tất thành.

    Chu Doãn Văn môi rung rung một lần, không nhịn được nói:

    - Tiêu thị độc, khanh đừng quên, Yến Vương còn có ba con trai, bắt Yến vương, ba người đó chịu đứng nhìn sao?

    Tiêu Phàm ngạc nhiên nói:

    - Trước khi tiên đế băng hà, không phải Yến Vương đã phái ba người con đến kinh, bây giờ sắp tới kinh thành rồi sao?

    - Đúng rồi.

    - Thế ba người kia vào kinh rồi còn tuỳ ý họ được sao?

    Chu Doãn Văn há to miệng: "......"

    Trầm mặc một lúc, Tiêu Phàm cũng mở to hai mắt cả kinh nói:

    - Người không định thả họ về chứ?

    Chu Doãn Văn ngậm miệng lại, có chút khó xử, hắn đúng là định như vậy.

    Tiêu Phàm mở to hai mắt nhìn, ánh mắt cầu xin:

    – Bệ hạ... Nói cho thần biết, người không định như thế chứ? Đúng vậy chứ?

    Chu Doãn Văn tức khắc đâm lao phải theo lao, cười gượng nói:

    - ... Đương nhiên, sao trẫm có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế chứ? Tiêu thị độc quá coi thường trẫm đi, ha ha...

    Tiêu Phàm thoải mái cười nói:

    - Thân đã nói mà, bệ hạ dù có ngốc cũng đâu đến mức đó. Thả hổ về rừng, dù là ba con hổ con, nhưng mà cũng là mối hoạ lớn, bệ hạ tất nhiên biết...

    Chu Doãn Văn tiếp tục cười gượng, ánh mắt lóe ra không thôi: "......"

    Tiêu Phàm cũng cười, thừa dịp Chu Doãn Văn không mở miệng, trước chặn họng hắn đã, không để mấy lời gì mà phi nhân nghĩa của đám Hoàng Trừng ngăn cản được.

    Tiêu Phàm tiếp tục nói:

    - Thứ ba là, triều đình cần phải phái một khâm sai đại thần bắc thượng, biểu đạt thiện ý với các phiên vương, tiện thể thám thính thực lực, điều tra tướng lĩnh dưới trướng, điều tra nội tình dân sinh ở đất phong. Cẩm Y vệ dù có bố trí mật thám, nhưng có nhiều tin tức rất khó thăm dò được...

    Điểm này Chu Doãn Văn cũng đồng ý, liên tục gật đầu.

    Nhưng, phái ai đi đây?

    Quân thần hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, khó xử.

    Trầm mặc thật lâu, Tiêu Phàm mở miệng:

    - Khâm sai phái đi Bắc Bình, đầu tiên...

    Chu Doãn Văn hai mắt sáng ngời, chờ mong nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

    Tiêu Phàm nhìn hắn một cái, thong thả nói:

    - ... Đầu tiên, hắn ít nhất phải là người, đúng không?

    Chu Doãn Văn mặt biến thành màu đen, cắn răng lạnh lùng nói:-

    - Vô nghĩa, chẳng lẽ trẫm lại phải con chó đi?

    Tiêu Phàm có chút khó xử, ho khan hai tiếng nói tiếp:

    - Tiếp theo, người này đối với bệ hạ nhất định phải tuyệt đối trung tâm, tuyệt đối không thể là nhưng đại thần cỏ đầu tường trong triều, nếu không tới Bắc Bình bị Yến Vương thu mua, quay về triều làm gián điệp cho Yến vương, lại thành trò cười...

    Vì vậy đầu tiên phải thẩm tra thành phần chính trị! Đây là điều tối thiết yếu, phải giao cho những thành phần bần nông hoặc trung nông, đối với bệ hạ một tấm lòng son, hơn nữa, tương đối mà nói phải là hủ nho đại thần.

    Chu Doãn Văn nếu có chút suy nghĩ:

    - Khanh nói có đạo lý...

    - Thứ ba, người này phải gan dạ sáng suốt mưu trí hơn người. Bắc Bình như hang hổ, nếu nhát gan và nhược trí, sao có thể đảm nhận trọng trách bệ hạ giao?

    Chu Doãn Văn thở dài nói:

    - Người như vậy... Tìm đâu đây?

    Tiêu Phàm rất có đồng cảm thở dài:

    - Quả thật không dễ tìm a... Hắn vừa phải có dũng khí của Kinh Kha, lại có lòng ẩn nhẫn của Câu Tiễn, trí kế như Gia Cát, hơn nữa phải có vận khí tốt hơn thường nhân...

    Chu Doãn Văn ngạc nhiên nói:

    - Vận khí?

    Đối với vận khí thì Tiêu Phàm chính là chuyên gia:

    - Uống nước mắc nghẹn, xỉa răng bị lủng bụng, ra đường bị chậu hoa đập,... Người xui xẻo như vậy ai có thể trông cậy vào hắn hoàn thành nhiệm vụ đây?

    Chu Doãn Văn nghe vậy hai mắt tỏa sáng, vô cùng đồng ý nói:

    - Tiêu thị độc nói rất có lý, vận khí thật sự rất quan trọng.

    Tiếp theo Chu Doãn Văn vẻ mặt khổ não nói:

    - Người như vậy, tìm đâu đây? Triều đình nhiều đại thần như vậy, người có thể gánh trọng trách thế, một người cũng không có a...

    Tiêu Phàm thầm nghĩ: đương nhiên không có, người có bản lĩnh sớm bị gia gia ngươi giết sạch sẽ, lưu lại cho ngươi cả đám phế vật, ngươi tìm ra được mới lạ...

    Đảo tròng mắt, Tiêu Phàm đột nhiên âm hiểm cười, giống như gian thần dâng lời dèm pha bên tai Hoàng đế hắc hắc cười nói:

    - ... Nếu không bệ hạ phải Hoàng Tử Trừng đến Bắc Bình đi, Hoàng tiên sinh trung thành tận tâm, có dũng có mưu, hơn nữa liên tiếp bị thần ám toán vẫn sống tốt, vận khí không bình thường, phái hắn đi Bắc Bình rất thích hợp.

    "Tê ——" Chu Doãn Văn hít một hơi khí lạnh, sau đó giật mình trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.

    Tiêu Phàm nụ cười dần dần đọng lại...

    Hai người trầm mặc thật lâu, Tiêu Phàm rốt cục vuốt mũi uể oải nói:

    - ... Được rồi, coi như thần chưa nói.

    Chu Doãn Văn biểu tình lập tức khôi phục, hắn nhìn Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, giống như phát hiện tân đại lục, hai mắt ngày càng mở lớn, thần sắc càng ngày càng hưng phấn.

    - Tiêu thị độc, trẫm phát hiện cả triều trên dưới, dường như chỉ có khanh thích hợp nhất đi Bắc Bình...

    Chu Doãn Văn hưng phấn nói.

    "Tê ——" lúc này đến phiên Tiêu Phàm hít khí lạnh.

    Chu Doãn Văn đếm ngón tay nói:

    - Khanh xem, luận gan dạ sáng suốt, luận mưu trí, toàn triều có ai xuất sắc hơn khanh a? Khanh chính là sinh ra để đi Bắc Bình a...

    Tiêu Phàm trừng mắt, giật mình nhìn Chu Doãn Văn đang hưng phấn.

    Một trận trầm mặc...

    Tiêu Phàm đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài:

    - Ha ha... Bệ hạ người thật biết đùa. Ở nhà hiên thê đang hầm canh chờ thần về, thần xin cáo lui.

    Nói xong Tiêu Phàm chạy đi, đầu không ngoái lại chạy trối chết.

    Sau này không bao giờ nói bậy sau lưng ai, lại càng không thể hãm hại trung lương, báo ứng tới quá nhanh, làm gian thần thật không dễ a.
     
    mhoang1191 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)