FULL  Huyền Huyễn Đại Chúa Tể - Thiên Tàm Thổ Đậu

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Chúa Tể
    Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
    Chương 1552: Ban thưởng

    Nhóm dịch:
    Nguồn: Hội yêu thích Đại Chúa Tể



    Cùng với việc hắc thi thiên ma đế vẫn lạc, ma tai ở bắc thương đại lục cũng theo đó bị tiêu trừ, đại lục một lần nữa bình yên trở lại, chỉ có điều đại địa nơi nơi đều là thương tích, cần thời gian để san bằng.

    Mà trong 2 ngày tiếp đó, mục trần mang theo đội ngũ lạc ly, tiêu tiêu, lâm tĩnh đi xuyên một vòng nội bộ đại thiên thế giới, chạy tới mọi chỗ gặp ma tai.

    Có cường lực cấp bậc như Mục Trần trợ giúp, nói tới ma tai, căn bản không chút uy hiếp, cho nên mỗi khi bọn họ lướt qua, những ma tai mãnh liệt kia nhanh chóng bị trấn áp, căn bản không gây nổi chút sóng gió nào.

    Dưới hiệu suất như vậy, chỉ 2 ngày, nội bộ đại thiên thế giới dần dần bình ổn lại.

    Bắc thương đại lục, bắc thương linh viện.

    Linh viện hiện giờ, trải qua đại chiến lúc trước, có vẻ rất bừa bộn, hiện giờ coi như trăm phế chờ hưng.

    Có điều, tuy nói linh viện bị phá hoại, nhưng vạn hạnh chính là học viện cũng không gặp phải thương vong quá lớn, cho nên toàn bột trong linh viện, sĩ khí ngược lại cực kỳ dâng cao, đặc biệt là có mục trần trấn giữ, càng khiến cho tất cả các học viên tinh thần dâng cao, cảm giác tán đồng đối với bắc thương linh viện không nghi ngờ gì đạt tới đỉnh điểm.

    Phía sau tổng bộ Lạc Thần hội, trên một gò núi.

    Mục Trần cùng lạc ly chầm chậm bước trẽn đó, thần tình thản nhiên, đứng trên chỗ cao, có thể nhìn thấy một mặt hồ như gương sáng nơi xa trong tổng bộ lạc thần hội, trong đó, tất cả các học viên đang bận rộn, xây dựng thêm ký túc xá, phòng ốc.

    Toàn bộ bắc thương linh viện đều vào lúc này tỏ ra nhiệt hỏa bừng bừng, tràn đầy sức sống mạnh mẽ.

    Một vài học viên cũng đã phát hiện ra thân ảnh của lạc ly cùng mục trần, đều đem ánh mắt hâm mộ cùng cuồng nhiệt hướng tới, chỉ vì 2 người kia, dưới tà dương bao phủ, tỏ ra cực kỳ chói mắt.

    “Ta lại nhớ, năm đó chính là ở nơi này, chúng ta sáng lập lạc thần hội..”. Mục Trần nhìn mặt hồ như gương,nụ cười trên khóe miệng tràn đầy tưởng niệm, nói.

    Khi đó còn trẻ, chính là lúc khinh cuồng, mà cũng chính lúc đó ờ trong linh viện này, đã gặp rất nhiều bằng hữu cùng đối thủ, chỉ là thời gian trôi vô tình, một vài người trong đó cũng đã lạc mất, trở thành khách qua đường trong cuộc đời.

    Có điều, khiến mục trần may mắn là, cô gái bên cạnh, từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi, giống y như năm đó.

    Khuôn mặt tinh xảo như sứ của lạc ly hiện lên ngọc quang, môi của nàng cũng rướn lên một đường cong nhu hòa, ở thời điểm ấy, bọn họ mang theo đông đảo tản sinh mới nhập học, thành lập nên lạc thần hội này, cố gắng dốc sức, cuối cùng có được chỗ đứng trong bắc thương linh viện này.

    Hiện giờ nhớ lại, những kí ức từ sâu trong trí nhớ này hiện lên, cũng mang theo một niềm hạnh phúc nhàn nhạt.

    Con ngươi trong suốt như lưu ly của lạc ly nhìn nơi xa Bắc Thương linh viện đang mở rộng, chợt cười nói: “Nghe nói ngũ đại viện chuẩn bị hợp nhất, còn định để cho ngươi đặt tên đấy”

    “a?”. Mục Trần nghe vậy, chợt có chút kinh ngạc, cười gật đầu một cái, nói: “Vậy cũng là một chuyện không nhỏ, đại thiên thế giới bây giờ,các Linh viện mạnh mẽ phát triển, có một vài nơi nội tình cực mạnh, ngược lại còn vượt qua cả ngũ đại viện, bọn họ hiện giờ hợp nhất một chỗ, tương lai không chừng có thể danh chấn đại thiên thế giới”

    “về phần tên…”

    Mục Trần ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn hư không, chợt cười một tiếng, nói: “Vậy gọi là Thương khung viện đi”

    Mượn tên của Thương Khung Bảng kia, hy vọng tương lai, Thương Khung viện này có thể sản sinh ra thiên kiêu chân chính, lưu lại tên trên thương khung bảng.

    “Thương khung viện…”

    Lạc ly nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, chợt mặt giãn ra cười khẽ:

    “Ngược lạl không tệ, khí thế rất thật”

    “Có điều, ngũ đại viện thống nhất, xem ra cuộc so tài như chúng ta năm đó, sau này sẽ không còn đâu”

    Lạc ly dừng bước lại, ngồi quỳ trên bãi cỏ ưu nhã, có chút lưu luyến nói, nàng nhớ, trong cuộc so tài ngũ viện năm đó, từng hợp lực cùng mục trần đánh bại một cái cường địch.

    Mục Trần cũng ngồi xuống bên cạnh lạc ly, sau đó lặng lẽ đưa tay, vòng ôm cái éo thon kia, cánh tay chạm vào quần áo, ép xuống một chút mới chạm tới đường cong tuyệt vời kia.

    Nhận ra cử động của Mục Trần, lạc ly trực tiếp trừng lên con ngươi 2 màu hắc bạch rõ ràng, nhìn hắn chằm chằm.

    Nếu là người khác, dưới ánh mắt soi mói cỡ này của nàng, sợ rằng đã trực tiếp bại lui, chỉ có Mục Trần mặt dầy làm như không thấy, cười hắc hắc, nhẹ nhàng dùng chút lực, đem cô gái ôm vào trong ngực.

    “Da mặt thật là dầy”

    Lạc ly nhẹ nhàng đưa tay nhéo một cái bên hông mục trần, giận một tiếng, sau đó cũng hơi nghiêng đầu, tựa lên bả vai mục trần, trong khoảnh khắc ấy, thân thể của nàng hoàn toàn thả lỏng ra.

    Hai ngươi dán lấy nhau, lúc lâu sau, lạc ly mới nhìn về mục trần, nhẹ giọng nói: “Mục Trần, lần này các ngươi có thể đánh bại thiên tà thần đó không?”

    Mục Trần mím chặt môi, trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: “Thiên tà thần chưa hiện thân, chúng ta không ai có thể suy đoán trạng thái 9 mắt của hắn sẽ mạnh tới mức nào”

    “Cho nên, ta cũng không dám xác định, hợp lực sức mạnh của ta cùng 2 vị tiền bối viêm đế võ tổ, có thể thắng được hay không”

    Mục Trần nhíu chặt mày, mặc dù trước mặt người ngoài, hắn đều biểu hiện tự tin 10 phần, nhưng chỉ khi đối mặt với lạc ly, hắn mới có thể bày tỏ ra suy nghĩ ở sâu nhất trong nội tâm.

    bởi vì, Cửu Mục Tà Thần kia, hiện tại quá mức quỷ dị khó lường.

    Nghe mục trần nói thế, sắc mặt lạc ly cũng trở nên ngưng trọng rất nhiều, nàng nhìn lông mày nhíu chặt của mục trần, cũng có chút hơi đau lòng, bởi vì nàng biết, Mục Trần vì cái này mà chịu bao nhiêu áp lực.

    “Mục trần, ngươi đã làm rất tốt rồi”. Lạc Ly khẽ vuốt ve chân mày nhíu chặt của mục trần, thanh âm nhu hòa.

    “Ngươi có còn nhớ không…ngươi đã từng nói với ta, rốt cục sẽ có ngày, ngươi trở thành cái thế cường giả, thay ta che chở tất cả mưa gió…Mà bây giờ, ta có thể nói cho ngươi biết, thật ra, ở thời điểm đó…”

    “Trong lòng ta, ngươi đã là vị cái thế cường giả không ai địch nổi ấy rồi”

    Trong mắt lạc ly, nhu tình như nước, khiến người ta không nhịn được chìm đắm vào trong đó.

    Nàng nhìn mục trần chăm chú, khuôn mặt tinh xảo kia hiện lên vẻ đỏ ừng, thanh âm của nàng nhẹ nhàng, tựa như đang lẩm bẩm, trong lời thì thầm ấy mang theo tình ý say lòng người khiến người ta tim đập mạnh.

    “Mục Trần, thật sự rất may mắn, năm đó trong linh lộ…gặp ngươi”

    bên tai vang lên tiếng dịu dàng nỉ non của cô gái, Mục Trần cúi đầu nhìn gương mặt ngược ngùng đỏ ửng kia, sâu trong nội tâm dường như cũng bị cỗ tình cảm kia hung hăng đụng một cái.

    Ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn đôi môi đỏ tươi của cô gái,tình cảm nội tâm trào dâng như thủy triều, cánh tay đang ôm lấy vòng eo thon của lạc ly, chậm rãi siết vào.

    Lạc ly nhận ra được ánh mắt như muốn thiêu đốt lấy nàng của mục trần, cũng có chút bất an chớp chớp đôi mắt đẹp.

    “Lạc ly, ta cũng rất may mắn, năm đỏ trong linh lộ…cứu ngươi”

    Thanh âm vừa dứt, mục trần không kìm được tình cảm mênh mông trong lòng, hơi cúi đầu, đem đôi môi đỏ mọng kia ngậm trên miệng.

    Môi chạm nhau, trong ôn lạnh lộ ra lửa nóng.

    Thân thể mềm mại của lạc ly ngã ra thảm cỏ thơm, 2 tay mục trần chống trên đất, ánh mắt từ trên nhìn xuống khuôn mặt hoàn mỹ hơi có chút kinh hoảng kia.

    Bàn tay nhỏ bé của nàng chống lên ngực mục trần, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ tươi, ánh mắt có chút né tránh, nói: “Mục Trần…ngươi…ngươi muốn làm gì”

    Nàng có thể nhìn thấy trong mắt mục trần, hừng hực ngọn lửa.

    Mục trần toét miệng cười một tiếng, tay áo vung lên, linh lực hóa thành sương mù dày đặc tràn ngập ra, bao phủ lấy toàn bộ mảnh thiên địa này, bất kỳ ai theo dõi cũng bị ngăn cách.

    “Lạc ly này, thưởng cho ta một chút nho nhỏ được không?”

    Làm như nghe ra Mục Trần không có ý tốt, lạc ly vội vàng lắc đầu.

    “Đã như vậy…thì đừng trách ta!”. Mục Trần cười một tiếng, chợt cúi đầu, một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ thắm như ngọc.

    Miệng lưỡi quấn quít, mang đến hương thơm ngọt ngào, sau một lúc lâu, Mục Trần mới buông ra, hai người thở dốc càng nhanh gấp.

    Lạc ly cắn chặt môi, con ngươi trong suốt kia lúc này cũng trở nên có chút mê ly cùng tình ý dạt dào, nàng nhìn chằm chằm mục trần, cảm nhận ngọn lửa nóng bỏng bộc phát trong mắt hắn, chợt nhẹ nhàng cười một tiếng.

    Nụ cười kia, đúng là làm cho nàng lúc này tỏ ra đặc biệt bách mị hoành sanh.

    Mà mục trần, thì trực tiếp nhìn tới ngây người, hiển nhiên không ngờ tới Lạc ly cũng sẽ có vẻ mặt mị hoặc chúng sinh như thế.

    “Mục Trần, ngươi thật sự muốn được thưởng sao?”. Thanh âm của lạc ly như xa như gần, mang theo một tia cám dỗ, tựa như ma nữ. Lạc ly lúc này cũng đã buông xuống tất cả gánh nặng, nàng có thể cảm giác được dục hỏa của mục trần, nhưng nàng cũng không bài xích, ngược lại cũng dần dần có chút cảm giác chung nhịp đập.

    Tựa như nước chảy thành sông.

    Mục trần chỉ cảm thấy lỗ mũi có chút lửa nóng, sau đó gật mạnh đầu. “Vậy, ngươi vẫn là kỵ sĩ của ta sao?”

    “Vĩnh viễn như vậy, nữ hoàng của ta”. Mục Trần nắm tay lạc ly, nhẹ nhàng hôn xuống, cười nói.

    “Đã như vậy…”

    Lạc ly quyến rũ cười một tiếng, chợt vòng eo dùng chút lực, 2 người lăn sang một bên, có điều lần này là Lạc Ly ép lên người Mục Trần, nàng từ cao nhìn xuống, cao ngạo như nữ vương nhìn xuống mục trần.

    sau đó, đôi môi đỏ mọng hé mở, kiêu ngạo nói:” Vậy nữ hoàng muốn ở phía bên”

    Nàng ngửa lên cổ trắng thon dài, làm như hít sâu một hơi, tựa như quyết định điều gì đó, sau đó nghiêm mặt đỏ ửng, bàn tay nhẹ nhàng cởi quần áo, cuối cùng lặng lẽ cởi ra.

    Quần áo rơi xuống, thân thể hoàn mỹ không chút tì vết lộ ra giữa không khí, tà dương chiếu xuyên qua sương mù rơi xuống, khiến thân thể mềm mại kia lóe lên ngọc quang trong suốt, đường cong đầy dặn, ngay cả thời gian dường như cũng ngừng lại.

    Mục Trần vốn trong mũi nóng hừng hực, rốt cục có một dòng đỏ tươi chảy ra.

    “Mục Trần, đây chính là…phần thưởng ta dành cho ngươi”

    Cô gái nhu mị cười khẽ, kinh diễm vô cùng, sau đó chậm rãi cúi người tới.

    Trong khoảnh khắc ẩy, xuân quang tràn ngập, dường như có một tiếng hừ nhẹ hơi đau vang lên, sau đó sương mù tràn tới, đem 2 đạo thân ảnh đang quấn quít lấy nhau kia, dần dần che đi.

    Xuân quang rực rỡ cũng say lòng người…

    Dịch bởi zero​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Chúa Tể
    Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
    Chương 1553

    Nhóm dịch:
    Nguồn: Hội yêu thích Đại Chúa Tể



    Xuân quang rực rỡ, sau cuộc mây mưa.

    Thân thể mềm mại tuyết trắng của lạc ly lấm tấm mồ hôi, nhẹ nhàng nằm trên người mục trần, dáng vẻ lười biếng kia tản ra ý mị hoặc khó có thể hình dung, lông mi thon dài hơi chớp động, kiều diễm động lòng người.

    Mục trần nhìn cô gái trong ngực, bàn tay khẽ vuốt ve lưng ngọc mềm mại trơn bóng, cảm thụ ý không chút nào muốn xa rời không hề che giấu của nàng, trong lòng cũng có vô biên nhu tình dâng lẽn.

    Lạc Ly trong ngực, lông mi nhẹ chớp, đôi mắt lười biếng mở ra, sau đó con ngươi lưu ly mang theo tình ý không tan, ngượng ngùng nhìn chằm chằm mục trần.

    “bại hoại, thế mà nói sau đại hôn mới…” Lạc ly khẽ cắn môi đỏ mọng, không nhịn được gắt mục trần một tiếng.

    Mục Trần nghe vậy, chỉ có thể cười khan, cánh tay càng ôm chặt cô gái trong ngực hơn.

    Lạc ly cũng vùi sâu mặt vào ngực mục trần, sau đó bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn cái bụng phẳng nhẵn trơn bóng, dùng một tư thái hồn nhiên hiếm thấy nhìn Mục Trần, bỗng nhiên nói: “Ngươi thích con trai hay con gái?”

    Mục Trần ngẩn ra, chợt dâng lên nụ cười ôn nhu: “Thích con gái, vì sau này cũng sẽ xinh đẹp như mẹ nó”

    Lạc ly miệng hơi vểnh, giơ cánh tay ngọc thon dài, quàng lấy cổ mục trần, cười khanh khách nói: “Con gái tên gì?”

    Mục Trần suy nghĩ một chút, cũng nổi lên hăng hái, cười nói:”Mỗi người chọn một chữ?”

    “Trong tên ta có “Trần”, như hạt bụi nhỏ bé, có lẽ năm đó mẫu thân hẳn là muốn ta giống hạt bụi trần bình thường, cứ như vậy an ổn cả đời”. Mục Trần khẽ mỉm cười, xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng căng bóng không chút thịt thừa của lạc ly, nói: “Nhưng mà, nếu là con gái của ta, vậy ta tự nhiên là hy vọng nó có thể phiêu miểu tự tại, cao cao tại thượng, giống như đám mảy kia, cho nên, ta liền lấy một chữ vân đi”

    Lạc ly nhàn nhạt cười một tiếng, hơi nghiêng đầu, nói: “Ta hi vọng đại thiên thế giới này, tà tộc hắc ám tiêu tán, ánh mặt trời lại tới, cho nên nếu về sau sinh con gái, vậy cho nó một chữ Hi”

    Hi, ánh sáng.

    Mục Trần cười gật đầu một cái, nói: “Đã như vậy, sau này nếu chúng ta có con gái, gọi nód là…Mục Vân Hi, nếu con trai, vậy thì Mục Thổ, Mục Thạch tùy ý đi.”

    “Làm gì cỏ ai như ngươi, trọng nữ khinh nam!” Lạc ly không nhịn được giận trách mục trần một cái, tức giận.

    “Có điều, Mục Vân Hi, ngược lại cũng không tệ…”

    Đôi mắt đẹp của lạc ly tỏa ra ánh sáng nhạt, hàm răng cắn môi đỏ mọng, khuôn mặt lộ ra vẻ mong đợi quang huy, một màn này tỏ ra đặc biệt mê người.

    Mục Trần nhìn lạc ly mặt đầy chờ mong, trong lòng nhu tình càng lên, 5 ngón tay hắn chậm rãi nắm chặt, một màn tươi đẹp như vậy, tương lai lại càng khiến người ta mong đợi.

    Nếu như thiên tà thần muốn phá hỏng tất cả, vậy…

    Trong mắt mục trần đột nhiên thoáng hiện vẻ hung ác, vậy hắn cũng chỉ có thể, tiêu diệt thiên tà thần!

    Mà trong khoảnh khắc ý niệm trong lòng mục trần dâng lên, ở sâu trong đại địa dưới lòng bắc hoang khâu, 2 đạo thân ảnh ngồi trên đài sen, đôi mắt nhắm nghiền nhiều năm, tựa như lúc này cũng bị dẫn động, sau đó chậm rãi mở ra.

    Trong khoảnh khắc bọn họ mở mắt, phía sau lưng, chợt có vô tận linh quang phát ra, linh quang tràn ngập, hầu như bao phủ lấy toàn bộ bắc hoang khâu.

    Mà sâu trong linh quang, có thể mơ hồ thấy được, hai đạo quang ảnh cổ xưa như ẩn như hiện, tản ra khí tức vô cùng cổ xưa thần bí.

    Một đạo quang ảnh, ánh sáng vạn trượng, nơi ánh sáng chiếu tới, không thể phá hủy, một đạo khác, lại là tản ra vô biên vô tận mênh mông linh lực, vĩnh viễn không khô cạn.

    2 đạo quang ảnh này, rõ ràng chính là vô tận quang minh thể cùng Thái Linh Thánh Thể.

    Khổ tu mấy năm, 2 tòa nguyên thủy pháp thân này, cuối cùng cũng tu thành.

    Cùng thời khắc đó, trong bắc thương linh viện, mục trần cũng có cảm ứng, sau đó thở dài một hơi như trút được gánh nặng.

    “Rốt cục…viên mãn”

    Có điều trong lúc mục trần đang chìm đắm trong cảm giác viên mãn đó, đột nhiên, con ngươi của hắn chợt co rụt lại, đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bên ngoài đại thiên thế giới, phương hướng ma vực.

    “Mục Trần, sao vậy?”. Lạc ly cũng nhận ra thay đổi của mục trần.

    “Thiên tà thần…xuất hiện”

    Thanh âm của mục trần trầm thấp, hàm chứa sát ý nồng nặc.

    Cùng lúc đó, ở tiền tuyến đại thiên thế giới, trong một tòa thành thị giống như pháo đài kia, 2 vị viêm đế, võ tổ đang ngồi xếp bằng, cũng vào lúc này chậm rãi mờ mắt ra.

    Trong mắt bọn họ chảy xuôi hỏa diễm cùng mênh mông linh lực, liếc mắt nhìn nhau, một cỗ sát ý, chậm rãi từ trong cơ thể bọn họ tản ra.

    Cỗ sát ý kia thoáng phát ra, liền bao trùm cả thành thị, nhất thời vô số cường giả trong thành thị sắc mặt biến đổi, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía viêm đế, võ tổ.

    soạt!.

    4 vị chủ mẫu của vô tận hỏa vực cùng võ cảnh:Tiêu Huân Nhi, Thải Lân, ứng hoan hoan,lăng thanh trúc, lúc này đều xuất hiện phía sau lưng viêm đế, võ tổ.

    “xảy ra chuyện gì?” các nàng trầm giọng hỏi.

    viêm đế, võ tổ sắc mặt lãnh túc, sau đó trầm giọng nói, vang vọng trong tai vô số cường giả trong thành thị.

    “Thiên tà thần xuất hiện, truyền lệnh xuống, cảnh giới mức cao nhất, tiền tuyến phía trước dừng tiến công”

    Lời vừa nói ra, vô số cường giả nội tâm run lên, ánh mắt không ngừng biến ảo, có tức giận, cũng có sợ hãi cùng với trút được gánh nặng 5 năm qua tới giờ, thiên tà thần hoàn toàn im hơi biệt tích, có điều, người mặc dù biến mất, nhưng nỗi sợ hãi do hắn tạo ra, vẫn bao phủ trên đầu tất cả sinh linh đại thiên thế giới.

    hôm nay, nỗi sợ hãi vẫn quanh quẩn trong lòng này, rốt cục một lần nữa xuất hiện, cái này ngược lại khiến cho nội tâm vô số cường giả buông lỏng.

    ít nhất, sau này cũng không cần lúc nào cũng nhắc nhở đề phòng thiên tà thần nhân lúc mất cảnh giác sẽ đột nhiên hàng lâm nữa.

    dù gì, đơn giản là một trận tử chiến.

    Viêm đế, võ tổ ngưng mắt nhìn bên ngoài hư vô xa xôi, ánh mắt của bọn họ tựa như xuyên thấu trở ngại không gian, nhìn tới phần cuối hắc ám.

    ở nơi đó, bóng tối bao trùm, vô biên ma khí hóa thành hắc vân cuồn cuộn.

    Mà ở trên hắc vân, một thản ảnh áo bào trắng đứng chắp tay, mặt mũi như ngọc, tựa như thư sinh, quanh thân tản ra một cảm giác từ bi quỷ dị

    Giữa trán hắn, 3 con mắt mở ra, trong đó tà quang lưu dật, mỗi một khắc, ánh mắt khẽ động.

    hắn cũng khẽ ngẩng đầu, cười như không cười ngẩng đầu lên, ánh mắt tựa như đụng phải viêm đế, võ tổ ở nơi xa xôi.

    3 ánh mắt chạm nhau, hư vô đều chấn động lên, cảm giác áp bách vô hình cuồn cuộn tràn ngập, bao phủ ngàn vạn dặm.

    “hai vị, thật là đã lâu không gặp…”

    Thiên tà thần nhẹ giọng tự nói, chợt ngón tay thon dài của hắn thậm chí xa xa hướng về 2 người, cười như không cười, nhẹ nhàng điểm một cí.

    “Đợi ngày ta giáng lâm, chính là ngày đại thiên thế giới các ngươi hủy diệt”. Một chỉ kia điểm xuống, thiên địa hắc ám cũng vào lúc này trực tiếp che lấp cảm ứng của viêm đế, võ tổ.

    Trong mắt viêm đế, võ tổ tản đi linh quang, bọn họ lẳng lặng nhìn hư vô, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

    “Còn một ngày, thiên tà thần sẽ giáng lâm”

    Nghe viêm đế, võ tổ nói thế, phía sau, 4 vị chủ mẫu cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng: “Ngày này…rốt cục đã tới”

    “Bên phía mục trần thế nào?”. Tiêu Huân Nhi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.

    Viêm đế, võ tổ nghe vậy, lại có chút vui mừng cười cười, nói:”Hắn cũng không phụ hi vọng”

    Một khắc lúc trước đó, bọn họ cũng cảm giác được một cỗ dao động viên mãn, thành hình trên đại thiên thế giới, vậy hiển nhiên thuộc về mục trần.

    vẻ mặt căng thẳng của 4 vị chủ mẫu cũng hơi dịu xuống, mục trần nếu thành công, vậy đại thiên thế giới ngược lại cũng không phải không có sức đánh một trận.

    “Tiếp đó…để chúng ta tới thử xem, trạng thái đỉnh phong của Cửu Mục Tà Thần này, rốt cục có thể mạnh tới cấp bậc nào đi”. Viêm đế, võ tổ ngẩng đầu, thanh âm bình tĩnh, không sợ không hãi, ngược lại hàm chứa vè mong đợi

    Bắc thương linh viện.

    Mục Trần cũng đứng dậy, hướng về phía lạc ly, xòe bàn tay ra, nói: “Chúng ta cũng nên đi, ngày mai, hẳn là ngày quyết định vận mệnh của đại thiên thế giới”

    vẻ mặt lạc ly cũng là một mảnh ngưng trọng, nhẹ nhàng gật đầu.

    Mục trần vung tay áo lên, sương mù tràn ngập dần dần tiêu tán, hắn kéo theo lạc ly, thân hình dẩn dần bay lên.

    Trong bắc thương linh viện, vô số học viện cũng đã nhận ra điều gì, đều ngẩng đầu lên, sau đó trịnh trọng khom người ôm quyền, thanh âm non nớt, ầm ầm vang vọng giữa thiên địa.

    “Đợi học trường đắc thắng trờ về”

    Một nơi trong bắc thương linh viện, đám người trầm thương sinh, lý huyền thông, ôn thanh tuyền, đường thiên nhi đều ngẩng đầu nhìn thân ảnh mục trần trên bầu trời, sau đó chậm rãi khom người ôm quyền.

    “Mục trần, bọn ta ở đây, ủ rượu chờ, đợi ngươi đắc thắng trờ về”

    bọn họ đều hiểu, mục trần lần này đi, chính là vì đại thiên thế giới mà chiến.

    Trên bầu trời, mục trần nghe thanh âm vang vọng trong thiên địa, cũng khẽ mỉm cười, hẳn nghiêng đầu, hướng về phía lạc ly, nhẹ giọng nói:

    “vì ngươi, cũng vì đứa bé “Mục Vân Hi” trong tương lai…”

    “Trận chiến này, ta, sẽ không thua”

    ***

    Dịch bời zero​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Chúa Tể
    Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
    Chương 1554: Có tên của ta

    Nhóm dịch:
    Nguồn: Hội yêu thích Đại Chúa Tể



    Nơi tiếp giáp giữa đại thiên thế giới cùng ma vực, cả vùng đất tàn phá, bầu trời u ám, thậm chí ngay cả không gian cũng có vẻ không ổn định, thỉnh thoảng có vết nứt vỡ lan ra…

    Trong thời gian nửa năm ở đây, 2 bên đều lấy nơi này làm chiến trường,không biết ném vào đó bao nhiêu cường giả, cường giả 2 phe vẫn lạc vô số, thậm chí ngay cả đại địa cũng có màu đỏ sậm, tỏ ra thảm thiết vô cùng.

    Tòa đại lục này, coi như là chiến trường trọng yếu nhất giữa đại thiên thế giới cùng ngoại vực tà tộc, cho nên được gọi là linh ma đại lục.

    Trên đại lục,đầy rẫy vực sâu không thấy đáy, to như miệng ác ma, trong vực sâu, nước lũ cuộn trào, va lên sơn nham, phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.

    Linh ma đại lục một bên là ma vực, bên khác chính là đại thiên thế giới.

    suốt nửa năm thời gian trước, trên linh ma đại lục, chiến tranh chưa bao giờ ngừng lại, thế ma hôm nay, tòa đại lục bị máu tươi xâm nhiễm này, lại tỏ ra bình yên một cách quỷ dị.

    Chỉ có điều ai cũng biết, sau sự bình yên này, sẽ nổ ra một trận gió lốc hủy diệt quyết định vô số vận mạng sinh linh đại thiên thế giới…

    Nếu có thể vượt qua, đại thiên thế giới từ nay hưởng thái bình, nếu không, ức ức sinh linh từ nay trở thành nô bộc, mặc cho người giết, sống không bằng chết.

    Cho nên, giờ khắc này, vô số bí pháp thi triển, linh lực hóa thành linh kính, sau đó bắn ra, phản chiếu cảnh tượng trên linh ma đại lục đến từng ngóc ngách trên đại thiên thế giới.

    Một ngày này, sinh linh đại thiên thế giới đều ngẩng đầu, trên bầu trời của mỗi tòa đại lục đều có linh quang thành hình, tạo thành linh lực quang kính khổng lồ, trong quang kính chiếu rõ tình hình linh ma đại lục.

    Tất cả sinh linh đều bỏ xuống mọi chuyện, ánh mắt khẽ run, nhìn quang kính cực lớn trên bầu trời, không ngừng phát ra tiếng cầu nguyện thật thấp.

    Cẩu nguyện đại thiên thế giới có thể chiến thắng.

    Mà tầm mắt của bọn họ nhìn qua linh lực quang kính, có thể thấy, ở phía đông linh ma đại lục, linh quang ào ạt, tràn ngập thiên địa, vô số đạo thân ảnh tràn ra, cho đến cuối tẩm mắt, thậm chí ở nơi xa xôi, còn có cuồn cuộn quang ảnh không ngừng chạy tới.

    Hiển nhiên, ngày này, 7-8/10 cường giả đại thiên thế giới đều hội tụ tới linh ma đại lục.

    mà ở phía tây linh ma đại lục, ma khí cuộn trào, trùng trùng điệp điệp ma vân phô thiên cái địa, trong đó mơ hồ có thể thấy được vô số ánh mắt hung lệ bắn ra, tựa như tu la bò ra từ trong địa ngục, muốn hủy diệt toàn bộ thế gian này.

    Phía đông linh ma đại lục, linh lực phun trào, ở nơi cao nhất, Viêm Đế cùng Võ Tổ đứng chắp tay, ở phía sau, vô số cường giả đại thiên thế giới nhìn 2 bóng người này, đều sinh ra một chút cảm giác an lòng.

    Những năm qua, Viêm Đế cùng Võ Tổ trấn giữ, khiến ngoại vực tà tộc không cách nào xâm lấn đại thiên thế giới một chút, đối với đại thiên thế giới, 2 vị này không nghi ngờ gì chính là lãnh tụ xứng đáng.

    4 vị chủ mẫu võ cảnh, vô tận hỏa vực, cùng với tần thiên, bẩt tử chi chủ, thanh sam kiếm thành, tộc trưởng,đại trưởng lão ngũ đại cổ tộc cùng các cường giả đỉnh phong đại thiên thế giới đều đứng sau 2 người Viêm Đế, Võ Tổ.

    Bọn họ vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn nơi xa xôi, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ khẩn trương, hiển nhiên, Thiên Tà Thần trước giờ vẫn chưa hiện thế, khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ kiêng kỵ cùng bất an.

    Thay vì khẩn trương như bọn họ, 2 người Viêm Đế, Võ Tổ không nghi ngờ gì tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt của bọn họ thâm thúy, tựa như có thể xuyên thủng không gian hư vô.

    “Thật là thời gian không đợi ta, nếu có thêm dù chỉ 30 năm nữa, ta hẳn là có thể để lại tên đầy đủ trên thương khung bảng, khi đó, cho dù thiên tà thần này có bao nhiêu thủ đoạn cũng có thể trấn áp”. Võ Tổ đưa mắt nhìn hư không, chợt cảm thán một tiếng, có chút tiếc hận nói.

    Viêm Đế nghe vậy, cũng tán đồng gật đầu một cái, bởi vì hắn cũng có tâm tư giống vậy, chĩ cần thêm 10 năm, là có thể lưu lại tên đầy đủ trên thương khung bảng.

    Khi đó, tự nhiên không cần sợ hãi thiên tà thần.

    Cỏ điều việc này, sợ rằng thiên tà thần cũng có thể mơ hồ cảm giác được, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội trở mình này.

    Vừa nghĩ tới đây, cho dù là Viêm Đế, Võ Tổ cũng hơi cảm thấy tiếc nuối, đó cũng không phải sợ hãi, chẳng qua lả tiếc nuối khoảng cách tới đại viên mãn kia, còn kém một bước.

    “Hả?”

    Cỏ điều khi bọn họ đang nói chuyện, ánh mắt 2 người Viêm Đế, Võ Tổ chợt ngưng, đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía vô biên ma khí phía tây.

    Phía sau lưng, tần thiên, thanh sam kiếm thánh, chân long đế cùng tất cả các cường giả đỉnh phong của đại thiên thế giới cũng vào lúc này cảm thấy một cỗ ma uy khiến người ta khó có thể hô hấp, chậm rãi từ trên trời giáng xuống bằng một tư thái phô thiên cái địa, tựa như bao phủ toàn bộ thế giới.

    Dưới cỗ ma uy đó, ngay cả những thánh phẩm hậu kỳ như đám người tần thiên bọn họ, cũng đều cảm thấy ý sợ hãi nhè nhẹ.

    Phía sau, vô số cường giả đại quân đại thiên thế giới kia, càng là yên tĩnh thất thanh, trên từng khuôn mặt, lóe ra sợ hãi.

    “Cung nghênh ngô thần!”

    Mà bên phía đại quân ngoại vực tà tộc, cũng vào lúc này bạo phát ra tiếng hoan hô cuồng nhiệt đinh tai nhức óc, tất cả ngoại vực tà tộc lúc này đều quỳ lạy xuống, thanh thế rung trời.

    Thánh thiên ma đế cùng tất cả cường giả đỉnh phong của ngoại vực tà tộc cũng vào lúc này quỳ một chân xuống, sau đó hướng về phía đại thiên thế giới, bắn tới ánh mắt âm độc đắc ý.

    Bởi vì bọn họ biết, khi thiên tà thần hàng lâm, cân bằng giữa 2 bên cũng sẽ hoàn toàn bị đánh vỡ.

    dưới vô số tiếng hoan hô cuồng nhiệt, chỉ thấy ma vân rục rịch, tầng tầng biến mất, cuối cùng, một thân ảnh bạch sam, đạp ma vân, giống như đủng đỉnh nhàn nhã đi bộ, xuất hiện phía trước nhất đại quân ngoại vực tà tộc.

    Thân ảnh bạch sam kia, mặt mũi anh tuấn, khuôn mặt có nụ cười ôn hòa, quanh thân có ánh sáng lung linh lóe lên, không có chút nào vẻ âm độc của ngoại vực tà tộc, ngược lại có thêm nụ cười kia, lại càng tỏ ra có vẻ từ bi dị thường.

    Có điều, giữa trán hắn có 3 con mắt dựng thẳng, lại khiến hắn nhiều thêm vẻ quỷ dị, hai thứ khí chất hoàn toàn bất đồng hợp chung một chỗ, khiến cho hắn hết sức quỷ bí.

    Chính là Thiên Tà Thần.

    Thiên Tà Thần tay áo vung nhẹ, nhất thời tiếng hoan hô đinh tai nhức óc kia yên lặng lại, mặt hắn mang nụ cười nhìn về Viêm Đế, Võ Tổ, thản nhiên nói: “Sau 5 năm, chúng ta cuối cùng lại gặp mặt”

    Thanh âm của hắn, cũng không vang dội, nhưng khi vừa phát ra, cả tòa linh ma đại lục này đều vì thế mà run rẩy, theo sóng âm lan ra, không gian phía trước từng mảng từng mảng sụp đổ.

    Sắc mặt của Viêm Đế, Võ Tổ cũng ngưng tụ vẻ lạnh lùng, bọn họ cũng không nhiều lời, chỉ là ánh mắt như đao phong, chằm chằm nhìn thiên tà thần.

    “Hai người các ngươi đúng là người kinh thế chân chính, nếu không phải ta dựa vào nội tình, sợ rằng đúng là không làm gì được các ngươi, nếu các ngươi nguyện ý bị ta trồng Ma thần ấn, ta sẽ để cho sinh linh đại thiên thế giới một con đường sống.” Thiên tà thần nhìn Viêm Đế, Võ Tổ, thanh ảm trầm thấp, chậm rãi vang lên.

    “Địch nhân từ bi, chúng ta sao có thể tin”. Viêm Đế cười nhạt một tiếng, nói

    “Hơn nữa, ai thắng ai thua, vẫn còn chưa biết được đâu!”

    Thiên tà thần nghe vậy, hờ hững cười một tiếng, nói: “5 năm này, 2 người các ngươi đúng là cũng thay đổi mạnh, có điều ta nói rồi, khi ta khôi phục tới trạng thái 9 mắt,trong đại thiên thế giới này sẽ là vô địch”

    Trong khoảnh khắc khi hắn nói ra, thiên tà thần chợt tiến lên một bước, nháy mắt có một cỗ ma uy vô cùng kinh khủng bộc phát ra, cột sáng ma khí trăm vạn trượng phóng lên cao, ánh sáng trong thiên địa đều bị thôn phệ, lọt vào một mảnh hắc ám.

    Trong hắc ám, ma uy kinh khủng giống như diệt thế mãng quanh co tới, khiến lòng người sinh ra sợ hãi vô ngần.

    bên phía đại thiên thế giới, vô số cường giả rơi vào hắc ám, nhất thời bộc phát ra thanh âm hoảng sợ, loại hắc ám này có thể ăn mòn lòng người, sợ hãi lan tràn, cho dù là thiên chí tôn cũng phải tâm thần run rầy, khó có thể tự khống chế, lâu dài về sau chắc chắn sẽ phát điên.

    Hừng hực!

    mà trong lúc đại thiên thế giới lâm vào hỗn loạn, chợt có hỏa viêm to lớn thiêu đốt lên, cuối cùng hóa thành một đỏa hỏa liên, chậm rãi xoay tròn, tản ra ánh sáng, xua tan hắc ám.

    bên trên hỏa liên, Viêm Đế tóc dài xõa, đầy vẻ lạnh lẽo.

    uỳnh!

    Cùng lúc đó, 8 đạo tổ phù cổ xưa xoay tròn lên, hóa thành hào quang, từng vầng từng vầng sáng phát ra, cũng xua đi hắc ám.

    Giữa thiên địa hắc ám, hỏa liên cùng tổ phù hào quang tản ra ánh sáng, chiếm cứ một phương, chống đỡ bóng tối.

    Có điều, bóng tối vẫn chiếm lấy phần lớn thiên địa, hơn nữa không ngừng xâm chiếm ánh sáng muốn một lần nữa đem đại thiên thế giới bao phủ trong hắc ám.

    2 bên không ngừng ăn mòn, quang mang lúc sáng lúc tối.

    đại thiên thế giới, vô số ánh mắt đều run rẩy nhìn cảnh này, không ngừng cầu nguyện, bọn họ cũng biết, hỏa liên cùng tổ phù hào quang kia đại diện cho hy vọng cuối cùng của đại thiên thế giới.

    “Ta nói rồi, bằng hai người các ngươi, không ngăn được ta”. Thiên tà thần hờ hững nhìn cảnh này, tay áo vung lên, vô biên hắc ám cuốn ra, cuồn cuộn không ngừng tràn ngập tới.

    Hắc ám dần dần xâm chiếm mảnh đất nơi có hỏa liên cùng tổ phù hào quang.

    Thấy cảnh này, vô số sinh linh đại thiên thế giới đều nội tâm phát rét, quả nhiên thiên tà thần này chiếm thượng phong sao?

    Thế mà, trong một khắc tuyệt vọng bắt đầu nảy sinh kia, trong thiên địa dường như cỏ âm thanh lạ vang lên, ngay sau đó, một tiếng cười thanh lãng từ xa tới gần, cuối cùng gần như vang vọng toàn bộ đại thiên thế giới.

    “Nếu 2 người không được, vậy thì thêm một người đi…”

    Trong khoảnh khắc khi thanh âm này vang dội lên, vô số người chợt nhìn về phía sau, sau đó bọn họ kích động run rầy phát hiện ra, trong thiên địa nơi đó, chợt có vô biên linh lực hội tụ, thần bí thế giới lực từ trên trời giáng xuống, dần dần tạo thành một màn sáng thần bí không nhìn thấy cuối…

    “Thương khung bảng!”

    Tần thiên, thanh diên tĩnh, thanh sam kiếm thánh những cường giả đỉnh phong thấy màn sáng thần bí kia, nhất thời kích động khàn giọng hô.

    “Là Mục Trần!”

    “Hắc rốt cục đã tới! Hắn dẫn động thương khung bảng!”

    “Hắn muốn lưu danh trên thương khung bảng!”

    Bọn họ kích động nhìn về phía dưới màn sáng thần bí kia, một đạo thân ảnh thon dài chậm rãi ngưng hiện, dáng vẻ quen thuộc, rõ ràng là Mục Trần.

    Mà lúc này Mục Trần, cũng là xa xa nhìn ra, chợt hắn ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn “Thương khung bảng” xuất hiện trước mắt, cuối cùng 2 ngón tay chập lại, làm như bút, chậm rãi viết xuống.

    Cùng lúc đó, ở nơi đây, có thanh âm vang lên, vang dội thiên địa. “Hôm nay, trên thương khung bảng, có tên của Mục Trần ta”

    ***

    Dịch bởi zero​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Chúa Tể
    Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
    Chương 1555: Người thứ ba trên bảng

    Nhóm dịch:
    Nguồn: Hội yêu thích Đại Chúa Tể



    Thanh âm vang dội tựa như mang theo một sức mạnh thần diệu, vang vọng khắp các ngóc ngách trên đại thiên thế giới.

    Mà lúc này, trên các đại lục của đại thiên thế giới, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, ánh mắt có chút rung động nhìn màn sáng buông xuống trong linh lực quang kính.

    Màn sáng thần bí mà cổ xưa, mang theo một loại uy nghiêm khó nói bằng lời, tựa như thế giới chi uy.

    Trên linh ma đại lục, vô số cường giả đại thiên thế giới toàn thân run rẩy nhìn màn này, bởi vì họ hiểu rõ thương khung bảng xuất hiện tượng trưng cho điều gì.

    Cái này nói rõ, đại thiên thế giới bọn họ, ngoài viêm đế cùng võ tổ ra, lại sẽ xuất hiện thêm một vị có tên trên bảng.

    Đối với đại thiên thế giới bọn họ mà nói, đây không nghi ngờ gì là tin tốt vô cùng.

    Viêm đế, võ tổ cũng là mắt lộ vẻ vui mừng nhìn một màn này, trước khoảnh khắc khẩn yếu trước mắt, Mục Trần rốt cục cũng xuất hiện, hơn nữa, cũng khiến cho tinh thần sa sút của đại thiên thế giới lại lần nữa dâng cao.

    “Thương khung bảng?!”

    Thương khung bảng xuất hiện, xua tan vô tận hắc ám, ánh mắt thiên tà thần cũng hơi trầm xuống, chợt ánh mắt âm lệ của hắn ngưng tụ trên thản ảnh thon dài trẻ tuổi phía dưới thương khung bảng kia.

    “Thì ra đại thiên thế giới các ngươi trù bị 5 năm, là muốn tạo thêm một vị có tên trên bảng!”

    Thiên tà thần 2 mắt híp lại, chợt châm chọc cười một tiếng, nói: “Có điều người này mặc dù thực lực không tệ, có thề dẫn động thương khung bảng, nhưng khoảng cách tới bước ghi danh trên bảng sợ rằng vẫn còn thiếu một ít”

    Thiên tà thần ánh mắt sắc bén bực nào, liếc một cái liền thấy, thực lực Mục Trần tuy là vượt xa thánh phẩm hậu kỳ, nhưng dựa vào đó sợ rằng còn chưa đủ để lưu danh trên thương khung bảng.

    Tiếng cười lạnh của hắn truyền ra, cũng xa xôi rơi vào trong tai mục trần, nhưng thần sắc của hắn cũng không chút gợn sóng, chỉ là ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự nóng bỏng cùng hướng tới, ngưng mắt nhìn thương khung bảng cổ xưa.

    Ước nguyện ngày đó, bây giờ cuối cùng cũng có thể thực hiện.

    Hai tay hắn kết ấn, sau lưng ánh sáng lưu ly nở rộ, sau đó tất cả mọi người thấy, một tôn quang ảnh cổ xưa nổi lên, tản ra bất hủ ý mênh mông.

    Vạn cổ bất hủ thân!

    Mục Trần tâm niệm vừa động, vạn cổ bất hủ thân bước ra một bước, trực tiếp dung hợp với thân thể, trong khoảnh khắc, ánh sáng lưu ly từ cơ thể mục trần bộc phát ra, toàn bộ thân thể hắn đều trở nên trong suốt, linh quang lưu chuyền, một cỗ linh lực uy năng không cách nào tường tượng lan ra.

    Nhìn mục trần bây giờ, ngay cả những thánh phẩm hậu kỳ đỉnh phong như đám người tần thiên cũng cảm thấy áp lực to lớn.

    Dưới vô số ánh mắt gắt gao, mục trần đưa ngón tay ra, sau đó bằng một tư thái cực kỳ chậm rãi, hướng về phía thương khung bảng, từ từ hạ xuống.

    ong!

    Mà trong khoảnh khắc khi tiếp xúc đó, toàn bộ thế giới tựa như chấn động một cái, mà trên thương khung bảng tựa như có một cỗ sức mạnh thần bí tạo thành trở ngại, khiến mục trần không cách nào hạ bút.

    “Còn thiếu một chút”. Viêm đế cùng võ tổ thấy vậy, hiển nhiên, chỉ dựa vào sức mạnh bản thân mục trần, tuy là có thể dẫn động thương khung bảng, nhưng muốn lưu danh trên đó, vẫn còn chênh lệch một chút.

    Nguyên do là vì nội tình, dù sao mục trần vẫn còn trẻ, mặc dù đón nhận bất hủ đại đế nhất tắc, nhưng có thể làm được tới bước này, đã lả không thể tin nổi.

    “Xem ra hy vọng của các ngươi tan vỡ?”. Thiên tà thần cười híp mắt nhìn cảnh này, nói.

    Mà bên phía ngoại vực tà tộc, vô số cường giả phát ra tiếng cười giễu cợt, tiếng cười như sấm, đả kích tinh thần bên phía đại thiên thế giới.

    Có điều, Viêm Đế, Võ Tổ cùng tất cả các cường giả đỉnh phong đều không nói gì, bởi vì điều này bọn họ cũng đã sớm dự liệu, lá bài tẩy để mục trần có thể lưu danh trên bảng cũng không phải chỉ là dựa vào thực lực bản thân hắn.

    Dưới thương khung bảng, thần sắc mục trần cũng không có gợn sóng, sau khi phát hiện cỗ sức mạnh to lớn ngăn cản kia, hắn cũng không cưỡng ép làm tiếp, mà là hai mắt khép hờ.

    Hai mắt hắn, nhắm lại mười mấy hơi thở.

    Trong lúc vố số người đều không giải thích được, chợt không gian sau lưng mục trần vỡ nát ra, sau đó tất cả mọi người thấy, hai đạo thân ảnh hắc bạch đạp không tới, rơi xuống bên cạnh mục trần.

    hai đạo thân ảnh kia, mặc hắc bạch trường sam, bộ dáng tuấn lãng, thân thể thon dài, giống mục trần như đúc.

    “Tới chậm một chút”. Hắc sam mục trần cười cười, nói

    “Vừa đúng lúc”. MỤc Trần cũng cười một tiếng, nói: “Ra tay đi”

    Hắc bạch mục trần đều gật đầu, sau đó hai người 2 tay kết ấn, nhất thời sau lưng bọn họ, có linh quang mênh mông dâng lên, tựa như biến thành linh lực thế giới.

    Mà bên trên linh lực thế giới đó, 2 tôn quang ảnh cổ xưa chậm rãi hiện lên.

    Hai đạo quang ảnh này, một đạo toàn thân tựa như thủy tinh, tản ra vô tận quang minh, quang minh chiếu rọi, ngay cả không gian đều trờ nên chắc chắn lên, không thề phá hủy.

    Mà một đạo khác, hơi có vẻ mờ ảo, nhưng ngưng tụ linh lực mênh mông khó có thể tưởng tượng, cỗ linh lực kia mạnh mẽ, khiến ngay cả đám thánh phẩm hậu kỳ như tần thiên cũng có cảm giác bản thân nhỏ bé.

    vô tận quang minh thể!

    Thái linh thánh thể!

    Tất cả thiên chí tôn đều mang ánh mắt nóng bỏng nhìn 2 đạo quang ảnh cổ xưa kia, đây chính là 2 trong 5 tòa nguyên thủy pháp thân trong truyền thuyết, không ngờ bây giờ lại được Mục Trần tu luyện thành công.

    Như thế, Mục Trần một mình có tới 3 tòa nguyên thủy pháp thân, đây thật sự là chuyện trước giờ chưa từng có.

    “Hắn thật sự tu thành.” Viêm Đế, Võ Tổ cũng cảm thán một tiếng, nhất khí hóa tam thanh kia quả thật huyền diệu dị thường, nhưng mà đây cũng là duyên phận của mục trần, nói rõ nhất khí hóa tam thanh thích hợp với hắn, bởi vì cho dù là 2 người bọn họ, sở rằng chưa chắc đã có thể làm tốt hơn mục trần.

    Nụ cười trêu tức trên mặt thiên tà thần lúc này hơi đọng lại, chợt ánh mắt hắn âm u nhìn mục trần, nói: “Không ngờ lại có người đem 3 tòa nguyên thủy pháp thân tập trung vào một thể”

    Hắn liếc mắt liền nhìn ra, 3 Mục Trần kia đều xuất phát từ một thể, vậy hẳn là một loại phân thân thuật cực kỳ cao thảm, nhưng mỗi người đều là độc lập, vì thế nên mới có thể mỗi người tu luyện một tòa nguyên thủy pháp thân.

    Trên thương khung bảng, tất cả đều phải dựa vào thực lực bản thân, có điều hiện tại 3 mục trần này đều là một thể, tất nhiên có thể liên thủ mà làm.

    Như thế, muốn lưu danh trên bảng, đã không còn là chuyện không thể nào.

    Thiên tà thần ánh mắt lóe lên, muốn xuất thủ phá hư, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ qua, bởi vì khi thương khung bảng xuất hiện, chính là thời điểm thế giới lực mạnh nhất, nếu hắn xuất thủ phá hư, sẽ khiến thương khung bảng phản kích.

    Mặc dù sau này hắn sẽ xuất thủ với thương khung bảng, nắm nó trong tay, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là cơ hội tốt nhất.

    vì thế, ma khí cuồn cuộn quanh thân thiên tà thần dần dần bình thường lại, ánh mắt âm lãnh nhìn một màn trước mắt.

    ong!

    ở nơi này trong, lúc nhất thời, vô tận quang minh thể cùng thái linh thánh thể đều sáp nhập vào trong cơ thể hắc bạch mục trần, nhất thời linh lực trong cơ thể 2 người cũng tăng vọt tới một mức cực kỳ kinh khủng.

    “Để 2 người ta giúp ngươi một tay!”

    Hắc bạch mục trần hét to, đồng thời xuất thủ, chỉ thấy 2 đạo linh lực hồng lưu giống như thực chất, từ lòng bàn tay họ bắn ra, bên trong hồng lưu, linh lực ngưng kết thành tinh thần, sáng chói mênh mông.

    uỳnh!

    hai đạo linh lực hồng lưu tựa như hội trên đầu ngón tay mục trần, mà đầu ngón tay của mục trần cũng trong khoảnh khắc này, mơ hồ trở nên trong suốt.

    Mục trần sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi nâng ngón tay nặng tựa thiên quân lên, một lần nữa nhẹ nhàng điểm xuống.

    Trong khoảnh khắc ngón tay hạ xuống, dường như có một cỗ dao động, nhộn nhạo trẽn thương khung bảng, sau đó lan ra toàn bộ đại thiên thế giới.

    vào giờ khắc này, trong tai tất cả sinh linh đại thiên thế giới, đều vang lên một đạo sóng âm cổ xưa.

    Trở ngại thần bí lúc này cuối cùng cũng bị đâm rách, Mục Trần có thể cảm giác được, ngón tay của hắn rơi vào màn sáng như thùy vân kia, sau đó thần sắc nghiêm nghị, ngón tay hoa động, giống như rồng bay phượng múa.

    Theo ngón tay mục trần hoa động, tất cả mọi người đều rung động thấy, trên thương khung bảng cổ xưa, bắt đầu có sức mạnh thần bí tụ đến, cuối cùng một họa một bút dần dần thành hình.

    Cuối cùng, khi họa bút dừng lại, một cỗ sức mạnh vĩ ngạn quét ra, chỉ thấy trên thương khung bảng, một chữ “Mục”, được khắc sâu hoắm, hiện lên.

    Mục!

    khi một nét cuối cùng hạ xuống, MỤc Trần hơi trầm ngâm một cái, muốn tiếp tục viết tiếp, nhưng lại ngừng lại, bởi vì hắn cảm giác được, muốn tiếp tục vẽ xuống, sức mạnh của hắn còn chưa đủ.

    “Trên thương khung bảng, tên hoàn chỉnh chia làm 2 phần “họ” và “tên”, chỉ khi hoàn thành toàn bộ 2 phần này, mới có thể coi như chân chính khắc tên hoàn chỉnh”

    “Chỉ có điều, hoàn thành phần thứ 2, độ khó hơn xa phần thứ nhất, khó trách lúc đầu ngay cả 2 vị tiền bối viêm đế, võ tổ đều dừng lại trước phần thứ 2”

    Mục Trần lắc đầu một cái, hơi tiếc nuối, nếu cỏ thể lưu lại tên hoàn chỉnh, đối phó với thiên tà thần cũng không phải việc khó gì.

    Trong lòng cảm thán, ngón tay mục trần cũng chậm rãi thu hồi, cùng lúc đó, trên thương khung bảng, chữ “Mục” phóng ra vô tận linh quang, tựa như minh khắc vào nơi sâu nhất thế giới.

    Một cỗ sức mạnh thần bí phủ xuống, giống như rót vào trong thân thể, bao phủ lên trên thân thể 3 mục trần.

    3 mục trần con mắ khép hờ, áo bào tung bay, tất cả mọi người đều cảm giác được, một cỗ uy áp không thể chống cự, dẩn dần tản ra từ thân thể 3 mục trần.

    Cỗ uy áp kia, hoàn toàn vượt qua thánh phẩm! đó là một loại lột xác chân chính trên ý nghĩa.

    3 mục trần giương mắt, nhìn nhau cười một tiếng, vào giờ khắc này, bọn họ có thể cảm giác được, bên trong cơ thể bọn họ nhiều thêm một loại thần bí vĩ lực, thứ sức mạnh đó chính là thế giới lực.

    Bọn họ bây giờ so với lúc trước, không nghi ngờ gì là mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

    “Chúc mừng trên bảng có tên “. Viêm đế cùng võ tổ lúc này cũng khẽ mỉm cười, xa xa ôm quyền với mục trần.

    giờ khắc này, Mục Trần rốt cục cũng đạt tới vị trí ngang hàng với bọn họ.

    Mà trên linh ma đại lục cùng tất cả các đại lục trên đại thiên thế giới, vô số sinh linh vô cùng kích động nhìn cảnh này, cuối cùng có thanh âm chấn động thế giới, hoan hô vang dội.

    “Chúc mừng Mục Tôn, trên bảng có tên!”

    Tần thiên, thanh sam kiếm thánh cùng tất cả các cường giả đỉnh phong, lúc này đều ôm quyền khom người, trong thanh âm có một tia kích động cùng kính sợ, bời vì khoảnh khắc khi mục trần ghi lại tên trên thương khung bảng kia, hắn đã có tư cách ngang hàng với viêm đế, võ tổ.

    Một tiếng mục tôn, khẳng định địa vị của hắn.

    bời vì, Mục Trần lúc này, chính là người thứ 3 có tên trên bảng, trên đại thiên thế giới hiện giờ!

    ***

    Dịch bởi zero​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Đại Chúa Tể
    Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
    Chương 1556: Tái chiến Thiên Tà Thần

    Nhóm dịch:
    Nguồn: Hội yêu thích Đại Chúa Tể



    Linh quang mênh mông chói mắt nở rộ trên thương khung bảng, mà phía bên dưới, 3 Mục Trần đứng sóng vai, ở giữa trán bọn hắn, đều có linh quang hội tụ tới, cuối cùng biến thành quang văn thần diệu.

    Quang văn đó tựa như là điểm sáng do 3 câu ngọc hình thành, mũi câu ngọc hướng về trung tâm, 3 miếng câu ngọc dường như chậm rãi xoay tròn, tản ra một loại dao động kỳ diệu, đồng thời cũng hàm chứa uy nghiêm thần bí nào đó.

    bởi vì loại quang văn này, chỉ có người lưu danh trên thương khung bảng mới có thể có.

    Dưới tiếng hoan hô tràn ngập đất trời, ánh sáng trên thương khung bảng kéo dài một lúc lâu, sau đó dần dần biến mẩt, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong thiên địa, không cách nào cảm ứng.

    “Cuối cùng cũng thành công”

    Tần thiên cùng tất cả các thiên chí tôn ánh mắt kích động nhìn cảnh này, vào giờ phút này, uy áp tản ra từ cơ thể Mục Trần, không kém chút nào so với Viêm Đế, Võ Tổ.

    hơn nữa, khiến người ta cảm thấy vô cùng phấn chấn nhất là, Mục Trần cũng không phải một mình hắn, mà là 3 người!

    3 Mục Trần thực lực giống hệt nhau, nói cách khác, lần này Mục Trần, tương đương với 3 người cùng lưu danh trên bảng!

    Như vậy tính ra, đại thiên thế giới bọn họ hầu như lập tức có 5 vị trên bảng!

    Đội hình như vậy, thanh thế như vậy, không nghi ngờ gì khiến cho lực lượng của đại thiên thế giới đạt tới mức mạnh nhất từ trước đến nay.

    Mà 5 đấu 1, có lẽ dù là thiên tà thần hẳn cũng sẽ thấy có chút khó giải quyết đi!

    Trên đỉnh núi, Mục Trần lúc này cũng ngẩng đầu lên, sau đó 3 Mục Trần thân hình vừa động, liền giống như thuấn di, xuất hiện bẽn cạnh Viêm Đế, Võ Tổ.

    Mênh mông linh quang từ trên thân thể 3 người bộc phát ra, tựa như 3 vầng đại nhật, từ từ dâng lên, linh quang chiếu rọi, sau đó vô số sinh linh đại thiên thế giới vô cùng kích động nhìn thấy, hắc ám phát ra từ cơ thể thiên tà thần, lúc này đang bắt đầu bị đẩy lui từng chút một.

    cuối cùng, hắc ám rút lui khỏi một nửa linh ma đại lục, không cách nào xâm chiếm thêm nữa.

    Toàn bộ thế giới, dường như lúc này bị chia làm hai.

    giờ khắc này, lực lượng của đại thiên thế giới rốt cục đạt tới mức phân đình kháng cự lại với thiên tà thần.

    “Mục Tôn!”

    “Mục Tôn!”

    Toàn bộ sinh linh đại thiên thế giới nhìn thấy khung cảnh phấn chấn lòng người này, áp lực lúc trước nhất thời quét sạch, tinh thần dâng cao, từng tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang dội mỗi ngõ ngách đại thiên thế giới.

    Dưới vô sô thanh âm hoan hô bạo phát, bên phía ngoại vực tà tộc lại là xuất hiện một ít ngưng trệ, khí thế cũng không còn hùng hổ như trước.

    “Đáng chết, không ngờ đại thiên thế giới vẫn còn thủ đoạn này”. Thánh thiên ma đế sắc mặt âm trầm, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm 3 Mục Trần tựa như đại nhật bay lên.

    “Ta nhớ tiểu tử này, Tà Linh Tộc Khương Nhai chính là chết trong tay của hắn, chỉ có điều lúc đó hắn chẳng qua mới chỉ tiên phẩm mà thôi, không ngờ ngắn ngủi 5 năm, hắn lại đạt tới bước này!”. Ám thiên ma đế cũng âm lãnh nói.

    Những thiên ma đế khác cũng rối rít lên tiếng, nhất thời tỏ ra có chút hỗn loạn.

    có điều, bọn họ nháo nhác chỉ vài hơi thở, liền cảm nhận được một ánh mắt hờ hững quét tới, lúc này đều rùng mình, không dám nói thêm nữa.

    Thiên tà thần lãnh đạm quét họ một cái, nói: “Vần chỉ là nửa bước mà thôi, chỉ là số lượng nhiều thêm một ít, có thể thay đổi được gì?”

    Thanh âm vừa dứt, hắn cũng không để ý tới chư ma nữa, mà lả đưa mắt xa xa hướng về phía 5 đạo thân ảnh tản ra linh quang bàng bạc.

    “Xem ra đây chính là 5 lá bài tẩy các ngươi chuẩn bị đi?”. Thanh âm không chút dao động của thiên tà thần nhàn nhạt vang lên.

    “có điều, các ngươi cảm thấy, số lượng tăng lên là có thể thêm mấy phần ưu thế sao?”. Khóe miệng thiên tà thần dâng lên vẻ cười như không cười, có chút chế giễu.

    Võ Tổ mí mắt hơi cụp, thanh ảm trầm ổn, bất động như núi: “Có thể thắng hay không, phải đánh mới biết”

    “haha, lời ấy cũng cỏ lý”

    Thiên tà thần khẽ cười một tiếng, giữa trán, 3 viên tà mục quỷ dị lóe lên tia sáng âm lãnh, khiến người ta không rét mà run.

    “Đã như vậy thì khai chiến đi, nếu các ngươi thua trong tay của ta, ức ức sinh linh đại thiên thế giới này tự sẽ thành nô bộc của ngoại vực tà tộc ta, coi như súc vật, tùy ý giết chóc”

    khuôn mặt thiên tà thần lộ ra nụ cười, nụ cười có vẻ từ bi ôn hòa, thế mà lời lẽ nói ra lại tràn ngập hung lệ không tan, khiến vô số cường giả đại thiên thế giới trở nên biến sắc.

    uỳnh!

    ức vạn đạo ma khía đột nhiên từ trong cơ thể thiên tà thần bộc phát ra, mỗi một đạo ma khí tựa như ma long gầm thét, chớp mắt sau đó, ma khí che khuất thế gian, mà thiên tà thần lúc này đứng phía trước cuồn cuộn ma khí, thật sự giống như Diệt Thế Ma Thần hàng lâm.

    “Ma nhật diệt thế”

    Theo thanh âm trầm thấp vang dội của thiên tà thần vang lên, chỉ thấy vô số đạo ma khí tựa như ma long hội tụ đến, cuối cùng ở phía trước người hắn, biến thành 9 vầng hắc nhật.

    Trên ma nhật, bốc lẽn ma viêm, một cỗ dao động hủy diệt tản ra, vẻn vẹn chỉ một tia sót lại cũng khiến cho tòa linh ma đại lục này bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.

    ong!

    chín vầng hắc nhật chợt bắn ra, nhắm thẳng vào Mục Trần, Viêm Đế, Võ Tổ.

    ở phía sau, tần thiên cùng tất cả các thiên chí tôn thấy vậy, da đầu đều tê dại, bởi vì uy năng mà ma nhật phát ra, khiến bọn họ cảm giác vô lực tựa như con kiến gặp dòng nước lũ.

    giao phong ở tầng thứ này, đã là hủy thiên diệt địa, bọn họ căn bản không có cơ hội nhúng tay.

    Mà 3 người Mục Trần, Viêm Đế, Võ Tổ thấy thiên tà thần rốt cục xuất thủ, sắc mặt cũng ngưng trọng xuống, không dám có chút coi thường, liếc mắt nhìn nhau, đều nhẹ nhàng gật đầu.

    uỳnh!

    Viêm Đế xuất thủ trước tiên, chỉ thấy bàn tay hắn nắm chặt, một thanh hắc sắc trọng xích hừng hực đế viêm thoáng hiện ra, ánh mắt hắn bén nhọn, hai tay cầm xích, đột nhiên phách chém xuống.

    “Diễm phân phệ lãng xích!”

    Một xích rơi xuống, trong thiên địa tựa như có tiếng sóng cuồn cuộn vang lên, chỉ là cũng không có bọt nước, ngược lại dẫn tới ngập trời hỏa viêm, đế viêm hóa thành một đạo xích quang lướt ra, dưới một xích, không gian đốt hủy.

    Một xích này chính là Viêm Đế thời niên thiếu tu thành, chỉ là đạt tới tầng thứ hiện giờ, uy năng thi triển ra sợ rằng đều mạnh hơn tuyệt thế thần thông đỉnh tiêm đại thiên thế giới.

    Võ Tổ cũng xuất thủ ngay sau đó, chỉ thấy bên trên lôi đế quyền trượng, lôi đình quấn quanh, một khắc sau, quyền trượng nặng nề giậm xuống, trực tiếp hóa thành 3 đạo lôi quang gào thét ra, tạo thành lôi long khổng lồ vô cùng.

    Viêm Đế cùng Võ Tổ vừa ra tay, mỗi người chặn lại 3 vầng ma nhật, còn lại 3 vầng, chính là gào thét về phía Mục Trần.

    Mục Trần ngẩng đầu, trong con ngươi phản chiếu hủy diệt ma nhật, chợt hắn quay đầu, hướng về phía bạch bào Mục Trần khẽ gật đầu, người sau cười một tiếng, bước ra một bước.

    ong!

    Trong khoảnh khắc bạch bào Mục Trần bước ra một bước kia, trong thiên địa dường như có vô tận quang minh tụ đến.

    “quang minh bích!”

    bạch bào Mục Trần nhàn nhạt lên tiếng, chỉ thấy quang minh ngưng kết, hẳn là biến thành một bức tường ánh sáng, ngăn cản lại 3 vầng ma nhật đang gào thét tới.

    bức tường ánh sáng kia sừng sững giữa hư không, dường như dù thiên địa sụp đổ cũng không thể lay chuyển.

    Đó là sức mạnh của vô tận quang minh thể, nguyên thủy pháp thân có sức phòng ngự cường đại nhất, lực phòng ngự của nó, dõi mắt khắp đại thiên thế giới, không thứ gì có thể sánh bằng.

    uỳnh uỳnh!

    Trong hư không, thế công hủy thiên diệt địa va vào nhau, âm thanh to lớn vang lên, dư âm trùng kích ra, không gian toàn bộ vỡ vụn, có điều may mắn là, song phương đều tránh cho dư ba tác động tới linh ma đại lục, dù sao nơi đây vẫn còn đại quân 2 bên.

    có điều dù như vậy, linh ma đại lục vẫn bị một ít dư âm rất nhỏ đánh vào, trực tiếp khiến đất rung núi chuyển, từng cái khe to lớn như vực sâu lan ra.

    cường giả 2 bên, đều là ánh mắt gắt gao nhìn bên ngoài hư không.

    Nơi đó, đối diện với 3 người Viêm Đế, Võ Tồ, Mục Trần ngăn cản, ma nhật toàn bộ vở vụn, ma khí quét ra.

    “hôm nay, vì ức ức sinh linh đại thiên thế giới, bọn ta cũng chỉ có thể ỷ đông hiếp ít rồi!”. Viêm Đế thét dài một tiếng, tay cầm huyền trọng xích, đột nhiên vọt ra, nhắm thẳng vào thiên tà thần.

    Võ Tổ cùng lúc xuất thủ, lôi trượng quấn quanh, tản ra ức vạn đạo lôi quang, mỗi một đạo lôi quang đều hàm chứa hủy diệt chi uy, đánh về phía thiên tà thần.

    soạt soạt soạt!

    Mục Trần cùng hắc bạch Mục Trần cũng ăn ý xuất thủi, 5 người tạo thành trận hình bao vảy, vảy quanh thiên tà thần, từng đạo thế công hủy thiên diệt địa cuồn cuộn không ngừng đánh về phía thiên tà thần.

    uỳnh uỳnh uỳnh!

    Ngoài hư không, kinh khủng giao phong điên cuồng đánh thẳng vào, đối mặt với thế công liên hiệp của 5 người Mục Trần, Viêm Đế, Võ Tổ, thiên tà thần nửa bước không lùi, ngửa mặt lên trời cười dài, lộ ra ma thần chi uy, ma khí hội tụ, trực tiếp lựa chọn tư thái cường mãnh nhất, cứng rắn đối chiến với cả 5 người một lúc.

    âm thanh hủy diệt không ngừng vang lên.

    Mỗi lần thanh âm truyền tới, đều khiến cho nội tâm vô sô cường giả 2 bên nhảy lên, bọn họ đều hiểu, trận giao phong đỉnh cấp này sẽ quyết định vận mệnh 2 bên.

    Trong hư vô, sức mạnh mênh mông tạo thành một kết giới to lớn, đó là lực lượng 2 bên tạo thành, tránh cho dư âm truyền ra.

    suốt một nén hương thời gian.

    Trong một nén hương này, 2 bên đều ra hết thủ đoạn, giao phong tới hơn vạn hiệp, mà sức mạnh của mỗi hiệp cũng đủ phá hủy một tòa đại lục, như vậy có thể thấy chiến đấu kịch liệt ra sao.

    uỳnh!

    Lại một lần kinh khủng trùng kích.

    Thiên tà thần đứng trên không trung, hắc bạch Mục Trần bị ma khí đẩy lùi, hắn lúc này, tóc dài tán lạc, quần áo trên người toàn bộ rách vụn, tà mục toát ra vô biên tà quang.

    Thiên tà thần lắc lắc cổ, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ sung sướng.

    hắn nhìn 5 người Mục Trần, Viêm Đế, Võ Tổ, cười to nói: “không tệ không tệ, đã bao nhiêu năm ta chưa từng chiến đấu như thế này rồi? 3 người các ngươi thật đúng là chưa từng làm ta thất vọng!”

    Mục Trần, Viêm Đế, Võ Tổ đều chưa từng trả lời, chẳng qua là ánh mắt nhìn chằm chằm thiên tà thần, càng trở nên lạnh lùng.

    “khà khà khà, để ta xem, 3 người các ngươi hôm nay có thể cứu được ức ức sinh linh đại thiên thế giới này khỏi tay ta không?”

    “Nếu các ngươi thất bại, đại thiên thế giới này, ta liền thu nhận!”

    Tiếng cười vừa dứt, 2 tay thiên tà thần đột nhiên kết ấn, một khắc kia, cùng với thanh âm lạnh lùng của thiên tà thần vang lên, toàn bộ đại thiên thế giới dường như lúc này đều hơi run rẩy.

    “Con mắt thứ 9, mở cho ta!”

    ***

    Dịch bời zero​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)