FULL  FREE  Huyền Huyễn Free full - Đại Bát Hầu - Giáp Ngư Bất Thị Quy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    [​IMG]
    Chương 1: Thạch hầu

    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Trời xanh dao động, giọng cười cuồng tiếu, gậy như ý nơi tay, đập tới trời long đất lở.

    Từ nay đến vạn năm sau này, ta sẽ khiến các ngươi cùng nhớ kỹ 7 chữ "Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không"


    Truyện kể về một con khỉ, tên cũng là Tôn Ngộ Không, nhưng lại tới Phương Thốn sơn Tà Nguyệt Tam Tinh Động cầu đạo sớm ba trăm năm, ba trăm năm kéo theo rất nhiều biến cố, vô số âm mưu trải đầy trên từng bước chân con khỉ ấy… Viết nên một câu chuyện đáng ca đáng khóc về truyền kỳ của Tề Thiên Đại Thánh.

    Tây Du Ký cuối cùng có bao nhiêu bí mât. Đại thiện Như Lai, thiên tôn Đế Thích, chư tiên bách phật có thực sự giống như chúng nhân cung bái? Thiên hạ đại loạn là do chúng ma cuồng ngạo, hay có kẻ không chịu nổi tịch mịch mà rắp tâm âm mưu tính kế cả tam giới? Là bọ ngựa hay là ve, chưa tới thời khắc cuối ai dám chắc điều gì?

    Tự chương: Dưới Ngũ Hành Sơn
    Dịch: †Ares†
    Biên: Spring_Bird
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tảng sáng, trên đường núi gập ghềnh, có một hòa thượng trẻ tuổi thúc ngựa đi tới.

    Một tay hòa thượng tóm dây cương, một tay thì nắm chặt pháp trượng màu vàng. Gió thổi phấp phới tà áo cà sa rộng, thổi tứ tung cả phần bờm của con ngựa trắng.

    Khí thế lao nhanh ấy thật giống như một vị mãnh tướng phóng ngựa xung phong.

    Không giống như các vị hòa thượng thích dạo chơi khắp bốn phương khác, hòa thượng này còn trẻ, có khuôn mặt anh tuấn, hai mắt sáng ngời có thần nhìn thẳng phía trước, quả cảm mà kiên nghị. Không nhìn ra được vẻ vui hay buồn trên khuôn mặt hòa thượng này, không phải nét hiền từ như những hòa thượng khác, nhưng lại có cái vẻ kiên định khó có thể nói lên lời.

    - Đây là Ngũ Hành Sơn rồi.
    Hòa thượng ghì chặt dây cương. Con ngựa trắng đột nhiên dừng lại, đạp đạp vó tại chỗ.

    Hòa thượng nhìn quanh như tìm kiếm gì đó trong núi.

    - Ai đó?
    Tại một góc xa hiếm thấy vết chân người, bỗng nhiên có một cánh tay đầy lông lá vươn ra từ trong bụi cỏ. Cánh tay vén hai bên cỏ dại, một cái đầu khỉ dính đầy cỏ khô lộ ra.

    - Phì!

    Phun hai cây cỏ dại ngậm trong miệng, cái đầu khỉ hít một hơi thật sâu, vận sức quát:
    - Toi mất mộng đẹp! Cút ngay cho lão tử!

    Âm thanh vang vọng trong rừng núi hoang vu. Tiếng con khỉ rít gào không ngừng quanh quẩn.

    - Kia sao?
    Hòa thượng nhìn theo hướng âm thanh, thúc ngựa trắng đi từ từ tới.

    Rất nhanh, con khỉ và hòa thượng gặp nhau.

    Vừa thấy con khỉ, hòa thượng nở nụ cười. Mà thấy hòa thượng, con khỉ cũng cười, nhưng là cười lạnh.

    - Là ngươi?
    Con khỉ vừa nhìn quần áo đã biết thân phận của đối phương, thậm chí là ý đồ đến. Lịch sử vốn đang thay đổi, nhưng lịch sử vẫn tương tự kinh người.

    Vẻ lười nhác trên mặt con khỉ lập tức hóa thành nét cười lạnh:
    - Ngươi tới làm gì? Để lão tử đi Tây Thiên thỉnh kinh sao?

    Hòa thượng cũng không nói chuyện, dựng pháp trượng, leo từng bước dọc theo sườn dốc mấp mô, thân thủ nhanh nhẹn.

    - Trở về đi. Giam ta chính là các ngươi, thả ta cũng là các ngươi, còn muốn nói với ta cái gì thỉnh kinh thành Phật? Coi lão tử là ai chứ?!
    Nói xong, con khỉ cười lớn như điên dại, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn.

    - Tội gì phải khổ như thế chứ? Chẳng lẽ thí chủ muốn ở chỗ này năm trăm năm nữa sao?
    Hòa thượng thở dài, lại không dừng bước.

    - Có một vạn năm nữa cũng là chuyện của lão tử, có liên quan gì đến con lừa ngốc nhà ngươi đâu?
    Con khỉ dùng cánh tay duy nhất có thể cử động sờ sờ chung quanh, muốn tìm một hòn đá ném qua, lại phát hiện năm trăm năm rồi, chút đá vụn bên người đã sớm bị mình ném sạch đi theo thời gian nhàm chán. Hiện tại chỉ có thể vơ được một nắm đất.

    Đất cũng được! Con khỉ tiện tay ném ra:
    - Cút!

    Nắm đất rã trên không trung thành một đám bụi mùi, tới khi gần chạm vào cà sa của hòa thượng, thì lại như có linh tính mà tự tránh qua. Điều này làm cho con khỉ hơi kinh ngạc, không thể không đánh giá lại hòa thường này.

    Ở chỗ cách con khỉ chừng hai trượng, hòa thượng dựng pháp trượng dừng bước, mỉm cười, nhìn chăm chú con khỉ.

    - Khỉ, chúng ta nói chuyện đi.
    Hòa thượng nói.

    Đôi mắt đen láy giống như có thể nhìn thấu lòng người kia khiến con khỉ có chút sợ hãi.

    Không có gì để nói, lão tử mệt rồi, còn phải ngủ bù một giấc. Ta không ý kiến chuyện ngươi thỉnh kinh, ngươi cũng đừng cản trở ta ngủ, mọi người nước sông không phạm nước giếng, được chưa?
    Con khỉ lấy ngón tay móc móc lỗ tai rồi che mắt, không nhìn hòa thượng nữa.

    - Ngươi không muốn tự do sao?
    Hòa thượng hỏi.

    - Dĩ nhiên muốn.

    - Ta thả ngươi ra, ngươi bảo vệ ta đi Tây Thiên thỉnh kinh là có tự do.
    Hòa thượng chắp hai tay lại, nói.

    - Hừ! Đây là tự do sao? Ta có thể làm chuyện ta muốn sao?

    - Ngươi muốn làm chuyện gì?

    Ta muốn đâm thủng trời, để cho lửa trời thiêu đốt toàn bộ Thiên Cung thành tro bụi!
    Con khỉ hung tợn nói.

    - Không thể.
    Hòa thượng mặt không thay đổi trả lời.

    - Vậy không phải hết rồi? Ở chỗ này không tự do, đi ra ngoài cũng không tự do! Đều là như thế, không bằng ta ở chỗ này, sẽ không phải khó chịu!

    Hòa thượng khẽ thở dài, chắp hai tay:
    - A di đà phật, sớm nghe nói con khỉ ngươi ngang bướng, đã đoán là sẽ không dễ dàng theo ta đi Tây Thiên, quả thế.

    Nói xong, hòa thượng đi nhanh về phía trước, vén vạt cà sa ngồi ngay ngắn cạnh con khỉ, dựa pháp trượng vào chân núi, tiện tay hái một quả quýt dại cách đó không xa, bóc vỏ xong bèn đặt trước mặt con khỉ:
    - Ngươi có bản lĩnh thông thiên, tu hành nhiều năm, lẽ nào cam tâm bị giam ở chỗ này?

    Ngửi được mùi thơm của quả quýt, con khỉ tức thì thèm thuồng.

    Nó đã mấy chục năm không được ăn trái cây rồi. Lần trước có một đứa bé đi ngang qua, hái cho nó hai quả. Nó ăn xong bèn đem hạt chôn xuống cạnh mình.

    Nhưng đất đai nơi đây căn bản không thích hợp, hạt quýt cuối cùng không thể nảy mầm.

    Khó khăn lắm mới thấy năm ngoái có một cái cây mọc gần nó, chìa một cành về phía nó. Nhưng cành cây này sau đó không dài ra nữa!

    Cây cối sẽ không mọc về nơi không có mặt trời...

    Con khỉ nhìn thấy cây quýt nở hoa, kết quả, rơi xuống rồi thối rữa, cũng chỉ có thể nuốt nước miếng.

    Nghiêng đầu, bỏ quýt vào miệng, từ tốn nhai, con khỉ hỏi ngược lại:
    - Không cam lòng thì có thể làm sao? Lão tử lên trời xuống đất không gì không làm được, khắc khổ tu hành một là cầu trường sinh, hai là cầu tiêu dao tự tại. Kết quả là trời đất không dung. Bản lĩnh thông thiên lại thế nào?

    Cái dòng xoáy đục vô tận kia, đời này nó không muốn bước chân vào lần nữa.

    Hòa thượng không nói gì, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn con khỉ.

    Đối mặt với đối thủ không tức giận mà còn quấn chặt không buông, con khỉ có chút nản lòng. Nó có thể khóc lóc om sòm không ngừng, nhưng có làm gì, coi như một gậy nặng ngàn cân đánh xuống, cũng giống như đánh vào không khí:
    - Cho nên ta ghét nhất chính là đám lừa ngốc.

    - Nói một chút đi.

    - Hả?

    - Ở nơi này rất cô đơn đúng không? Ngươi cứ coi bần tăng là một người qua đường, kể với ta chuyện của ngươi. Nếu không nguyện ý theo ta đi về phía Tây, tất nhiên sẽ không bắt buộc.

    - Nói cái lông! Có gì để nói chứ!
    Lời còn chưa dứt, con khỉ đã thấy hai tay hòa thượng bắt quyết, rồi điểm lên trán của nó.

    - Ngươi làm gì đấy?
    Con khỉ hô to.

    - Ngươi không nói, bần tăng đành tự nhìn.

    Tiếng ve kêu vang. Trên bầu trời, một cánh nhạn cô độc đảo về phía Nam. Một con bọ hung mở cánh bay hướng phương xa, chỉ để lại phiến lá không ngừng đung đưa.

    Con khỉ chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt dần dần mơ hồ...

    Tám trăm năm, thoáng như một giấc chiêm bao.


    Ngày đó, trời trong nắng ấm, một tảng đá lớn trên Hoa Quả Sơn đột nhiên không chút chinh triệu lăn xuống núi, thiên địa vì đó mà chấn động .

    Toàn bộ sinh linh trên núi tụ tập lại với nhau, sợ hãi quan sát cảnh tượng này.

    - Chuyện gì xảy ra vậy? Tảng đá kia từ thời ông nội ta vẫn luôn ở trên đỉnh núi mà.

    Một con khỉ già lông nâu khuôn mặt đầy nếp nhăn run rẩy nói.

    Nó ngồi xổm trên tàng cây, cúi đầu nhìn về phía cây đại thụ chọc trời cách đó không xa hi vọng tìm kiếm được đáp án. Đó là một gốc lão thụ đã sống hơn ngàn năm, tuổi tác cụ thể ngay đến bản thân nó cũng không nhớ được.

    Giờ phút này cành lá quanh thân lão thụ vang lên xào xạc, lại không nói nửa lời.

    Có lẽ nó lười nói chuyện, cũng có lẽ nó cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.

    Hồi lâu sau, vẫn không hề có động tĩnh gì. Nai con, chuột con, khỉ con lại bắt đầu chơi đùa .

    Ở một nơi tựa thế ngoại đào nguyên như này, rừng cây vốn dĩ đơn thuần, động vật cũng rất mau quên, mọi chuyện tựa như chưa từng xảy ra.

    Một con chim hoàng yến tà tà bay tới đáp xuống tảng đá lúc nãy, giống như tảng đá một mực đặt ở nơi đây.

    - Két!

    Một tiếng thanh thúy vang lên, chim hoàng yến khẽ run lên, mắt hơi nhô ra, kinh hoảng dáo dác quan sát chung quanh, song không phát hiện thấy có gì quái lạ.

    - Cạch!

    Một đạo kim quang phóng lên cao, nhưng chỉ trong nháy mắt liền tiêu tán, cả người lẫn cảnh vật đều không hề có gì khác thường.

    Chim hoàng yến giật mình sợ hãi bay đi, cự thạch vỡ thành hai nửa, chính giữa tảng đá, một con khỉ loạng chạng đứng dậy nhìn quanh bốn phía.

    Tất cả bốn phía đều hoảng sợ nhìn hắn.

    - Chuyện gì xảy ra vậy... Ta chỉ trượt chân xuống núi... Làm sao lại...

    Hầu tử từ giữa viên đá đi ra, cúi đầu nhìn hai tay, vuốt ve bộ lông trên người, cái đuôi đầy lông vung vẩy sau lưng —— sát sau đó là một tiếng thét kinh hoàng chói tai chấn động cả trời đất.

    Rừng cây phảng phất run lên, vô số chim chóc sợ hãi bay lên thiên không.

    Hầu tử nhanh chóng đứng lên, lảo đảo chạy trốn vào rừng cây, gào khóc thảm thiết vừa hét vừa chạy. Tất cả động vật đều vội vã tránh đường, cho dù là con cọp có thể nuốt chửng hắn giờ này cũng núp sang một bên.

    Lát sau, hầu tử tìm được một đầm sâu, thác nước khổng lồ từ đỉnh núi nghiêng nghiêng đổ xuống.

    Hắn từ bên hồ thò đầu ra, hoảng sợ vuốt mặt mình:

    - Hầu... Hầu tử?

    Hắn chợt nhớ ra điều gì, hô hấp dồn dập, rồi lại tự nhủ nói:

    - Bình tĩnh, bình tĩnh, đây nhất định là một giấc mơ.

    Là mơ? Vậy tại sao trên đầu gối không cẩn thận bị thương lại đau đến như thế?

    Sau khi liên tục quan sát chính bản thân mình trong hồ nước, hầu tử bắt đầu nổi điên lên, hắn nhặt một tảng đá, hung hăng ném tới.

    - Đông!!!

    Rung động tản ra , nhanh chóng bị thác nước nhấn chìm không thấy tăm hơi.

    Nếu là mơ, tại sao cảnh tượng, thanh âm lại chân thật đến thế?

    Hầu tử đặt tay trên mặt đất, cầm một tảng đá nện xuống bàn tay.

    - Ngao!

    Hắn ôm cánh tay chảy máu lăn lộn vật ra đất.

    - Hắn đang làm gì thế?

    Một con chuột nhỏ quay sang hỏi chim hoàng yến lúc này còn chưa hết giật mình.

    - Tâm trạng bất ổn thôi, một lát nữa lại bình thường ấy mà.

    Chim hoàng yến tức tối nhìn thạch hầu đáp.

    Bên đầm sâu, thạch hầu tiếp tục tự hành hạ bản thân, ra sức mà hành hạ, từ sáng sớm đến xế chiều, tự hành hạ bản thân đến khi không còn chút khí lực nào nữa mới thôi .

    Hắn mệt mỏi nằm trên mặt đất nhìn thiên không, bốn phía chung quanh có vô số động vật đang quan sát hắn.

    Bỗng nhiên ôm bụng đứng lên, hầu tử cúi xuống đầm sâu hớp vài ngụm nước, sau đó liêu xiêu đi về phía rừng cây.

    Dùng ánh mắt quan sát kỹ càng khắp nơi, hầu tử lại phát hiện không có gì để ăn .

    Leo cây? Không biết.

    Săn thú? Càng không biết.

    Cuối cùng chỉ có thể ở trong bụi cỏ tìm một chút quả nhỏ vừa chua vừa chát, cũng không quan tâm có độc, hay là có thể ăn được không, nuốt vào, nhưng trái cây quá ít, ăn mãi không no.

    - Rột.

    Hầu tử ngẩng đầu nhìn lên, một con khỉ già lông nâu ngồi xổm trên cành cây cao cao, trong tay cầm một quả táo.

    Thấy hầu tử ngẩng đầu lên, khỉ già khẽ buông tay, quả táo rơi xuống trước mặt hầu tử.

    - Ăn.

    Khỉ già nói.

    Là một người bình thường, bây giờ hẳn thạch hầu phải cảm thấy bất ngờ vì sao con khỉ kia có thể nói chuyện.

    Chẳng qua thạch hầu trước mắt hiển nhiên là không bình thường .

    Hoặc là nói, nếu như chuyện xuyên việt có thể phát sinh, như vậy những chuyện khác còn có gì đáng để bất ngờ.

    Hầu tử lệ rơi đầy mặt, hắn cầm quả táo lên, gặm một cách ngon lành. Chỉ có chính hắn mới biết được rơi lệ là vì cái gì, bởi vì cảm động, hay bởi vì vô duyên vô cớ bị đưa đến một nơi không có cơm ăn, còn được một con khỉ bố thí mới qua nổi cơn đói.

    Rất nhanh, trong cơn đói bụng hầu tử ăn sạch cả hột táo, có chút đồ dằn bụng, lúc này hắn mới có tâm trạng để suy nghĩ.

    Chậm rãi đứng lên ngẩng đầu quan sát, con khỉ già màu nâu vẫn ngồi trên tàng cây nhìn hắn, mắt nhìn có vẻ tò mò, cũng có chút sợ hãi.

    Hầu tử men theo đường cũ trở về, rất nhanh đã trở lại chỗ mà hắn giáng sinh. Vuốt ve hai khối đá, ánh mắt của hắn híp lại thành một khe hở nhỏ:

    - Thạch hầu... Tôn Ngộ Không?

    Hắn chợt quay đầu lại, hướng khỉ già còn đang ngồi trên cây quan sát hắn, hỏi:

    - Nơi này là Hoa Quả Sơn?

    Khỉ già giật mình hoảng sợ, chạy như một làn khói!

    - Mẹ nó! Liệu ta đây có phải còn muốn nhảy xuống Thủy Liêm động?

    Bản sao thạch hầu nản chí ngồi xuống:

    - Con mẹ nó Tây Du Ký!

    Thạch hầu là một người có chí tiến thủ, hắn rất nhanh thu thập tâm tình chuẩn bị nghênh đón cuộc sống sau này. Dĩ nhiên, vấn đề chủ yếu nhất là bụng của hắn không cho phép hắn tiếp tục chán nản —— buổi trưa thì qua rồi, nhưng thức ăn buổi tối còn chưa thấy bóng dáng. Làm sao cũng phải no bụng rồi mới tính tiếp?

    ...

    Lại tới bên đầm nước ních một bụng căng tràn, sau đó thạch hầu bắt đầu nhổ cây ở trong rừng, thật vất vả mới từ trên một gốc cây nhỏ kéo xuống một nhánh cành lá, lúc tuốt lá còn bị gai đâm vào tay.

    Hắn chật vật bước đi, cẩn thận dùng mộc côn dò xét chung quanh. Nơi xa lạ này khiến hắn sinh lòng sợ hãi, đi một bước cũng cẩn thận vô cùng.

    - Có lầm không vậy, Hoa Quả Sơn không phải khắp nơi là khỉ sao? Làm sao tìm kiếm bầy đàn lại khó thế này!

    Hiện giờ tâm tình của hắn rất là hỏng bét.

    Một người, hoặc là nói một con khỉ không thể nào sống đơn độc được. Quan trọng nhất là hắn không biết leo cây, lại càng không biết săn thú. Nếu muốn sống sót, biện pháp duy nhất chính là tìm được bầy đàn.

    Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn lại dõi tới nơi xa, mấy con khỉ ở nơi đó hoảng sợ kêu lên, líu ríu leo lên cành cao hơn.

    - Lão tử là quái vật? Lão tử là quái vật sao? Sợ thành dạng kia!

    Thạch hầu nghĩ, đám khỉ này cũng là một thân một mình, hắn muốn tìm chính là bầy khỉ. Tìm được bầy khỉ coi như là trở về nhà, tốt nhất bên trong có một Hầu vương, đại gia ta sẽ đến tìm hắn quyết đấu, nói không chừng có thể thành được Hầu vương .

    Về phần Thủy Liêm động... Hay là thôi đi, bây giờ nghĩ lại, bên dưới thác nước lúc trước hẳn là Thủy Liêm động, nếu từ trên đỉnh thác nhảy xuống, không chết cũng sẽ thành tàn phế.

    Bên trong sách viết Tôn Ngộ Không nhảy một lần là được, nhưng chẳng may Ngô Thừa Ân viết sai? Chẳng may lỡ mình không phải là Tôn Ngộ Không mà là ở một thế giới khác? Chẳng may, chẳng may...

    Tóm lại, rất nhiều cái chẳng may, lại chợt nhớ tới câu không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lúc nãy mới vừa ở bên đầm nước dùng đá đập vào tay, thật sự vô cùng đau đớn, chẳng lẽ còn muốn liều mình thử thêm một lần? Có ai dám chơi lớn như vậy?

    Ngẩng đầu, thạch hầu tưởng tượng đến bộ dạng mình bị biến thành tàn phế, treo ở trên cây đáng thương cầu xin bố thí, cảm thấy trứng đau vô cùng. Đã xuyên việt thành hầu tử thì thôi, còn biến thành một con hầu tử tàn phế, có cần hành hạ người ta đến mức đó không?

    - Sao không thể xuyên việt trở thành Tôn Ngộ Không đã học nghệ thành tài? Nói như vậy...

    Thạch hầu bắt đầu dùng tinh thần thắng lợi đại pháp ý dâm, sinh ra đủ các loại ý nghĩ kỳ quái, nước miếng chảy ròng ròng:

    - Tiểu yêu tinh nhà ngươi, nếu muốn theo lão tử, phải hầu hạ lão tử thật tốt...

    Thạch hầu cười mờ ám dùng mộc côn gõ gõ đại thụ, giống như đang diễn trò.

    Không lâu sau, đang lúc thạch hầu trình diễn đến thời khắc cao hứng, nơi xa bỗng dưng truyền đến tiếng gào thét của bầy khỉ.

    - Đến rồi.

    Thạch hầu thoáng cái thu lại vẻ mặt cực độ bỉ ổi, thay bằng thần thái chính nhân quân tử.

    Hắn từng bước đi về phía trước, ảo tưởng rằng trên thân mình nhiều thêm một chút khí chất thần bí. Mặc dù bầy khỉ kia chưa chắc đã hiểu, nhưng Hầu vương hàng lâm, kiểu gì cũng phải có chút biểu hiện mới được? Sau này cũng có thể đem ra kể lại cho hầu tử hầu tôn.
     
    Last edited by a moderator: 10/9/19
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 2: Hầu vương
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Khi hắn vừa chứng kiến bầy khỉ, tiếng gào thét huyên náo khắp rừng cây cũng dừng lại. Vô số thân ảnh nhỏ bé đen thui leo lên tàng cây bất động, dùng một đôi mắt tròn xoe quan sát hắn.

    - Hầu vương ở đâu ?

    Thạch hầu hét lớn một tiếng. Thật ra hắn vốn muốn về bầy đàn kiếm mấy trái cây ăn tạm, chuyện khiêu chiến Hầu vương sau này mới nói , nhưng vừa rồi hơi ảo tưởng về bản thân, lòng tự tin đột nhiên tăng mạnh, vì vậy mới hung hăng lao ra như thế.

    Sau khi nói xong, hắn hơi hối hận. Chưa ăn gì, lấy đâu ra sức mà đấu với Hầu vương. Nhưng lời đã ra khỏi miệng, làm sao có thể lui bước?

    Cho nên hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng hiên ngang lầm lẫm.

    Một con khỉ lớn màu xám bắt lấy dây leo, đung đưa trên đỉnh đầu thạch hầu:

    - Ngươi tìm Hầu vương có việc gì?

    - Ta muốn khiêu chiến hắn.

    Thạch hầu lớn tiếng nói.

    - Nhưng chỗ của chúng ta không có Hầu vương.

    Hầu tử gãi đầu nói.

    Nhất thời không gian hoàn toàn yên tĩnh.

    - Không có Hầu vương, ngươi còn hỏi ta tìm Hầu vương làm gì? Ngươi trêu chọc ta đúng không!

    Thạch hầu cúi đầu, tìm một tảng đá dùng toàn lực ném hầu tử kia, lại bị đối phương dễ dàng né tránh.

    Hầu tử đu đưa mấy cái liền về tới chạc cây, cao hứng nhảy lên hô:

    - Chúng ta không có Hầu vương, cạc cạc cạc két…

    Nhất thời, cả bầy khỉ cũng nghiêng ngả theo:

    - Chúng ta không có Hầu vương, không có Hầu vương. Cạc cạc cạc két …

    Toàn bộ hầu tử cùng đứng trên tàng cây sôi nổi, ríu rít hô hào, điên điên khùng khùng .

    Lúc này nét mặt thạch hầu xám ngoét, hắn thật sự không rõ đám hầu tử này hào hứng điều gì, chẳng lẽ đang cười nhạo mình? Trời ạ, khó trách mười vạn hầu tử hầu tôn của Tôn Ngộ Không không có một ai có thể kế thừa y bát của hắn, suy nghĩ nửa ngày, trừ mình ra những con khỉ khác đều còn ngu dại chưa khai linh trí.

    - Câm mồm ! Tất cả an tĩnh cho ta ——!

    Thạch hầu tức giận lớn tiếng la, lại phát hiện không ai để ý đến mình.

    - Tất cả an tĩnh cho ta ——! An tĩnh cho ta! An tĩnh!

    Hắn không ngừng gầm thét, cho đến khi thanh âm cũng khàn khàn, ho khan kịch liệt, đám hầu tử kia mới dần an tĩnh lại.

    - Không có Hầu vương! Vậy thì chọn ra một cái!

    Thạch hầu thở hồng hộc nói, trong lòng suy nghĩ ngu dại cũng tốt, dễ dàng lừa gạt, nói không chừng chỉ lát nữa mình sẽ lên làm Hầu vương .

    Lên làm Hầu vương, đến lúc đó chắc không cần lo đói nữa?

    - Hầu vương là để làm gì?

    Có hầu tử hỏi.

    - Không biết.

    Đám hầu tử còn lại lắc đầu.

    Cho nên cả đám hầu tử lại lao nhao hô lên:

    - Không biết, không biết. Cạc cạc cạc két…

    Thạch hầu cảm thấy mình như muốn phát điên lên, đám khỉ này cuối cùng không thể nói chuyện tử tế được, cho dù chúng biết nói tiếng người cũng không thể làm cho chúng hiểu mình. Nhưng không thể nói chuyện cũng phải nói! Ai bảo bản thân còn cần có phiếu ăn trường kỳ?

    Hắn thử giải thích:

    - Hầu vương chính là vua của bầy khỉ, vua ra lệnh thì bên dưới phải nghe, không thể cãi lời.

    Lúc này lại có hầu tử nhô ra nói:

    - Vậy Hầu vương không cần tự mình đi hái trái cây phải không?

    - Phải!

    Thạch hầu hướng về phía nó giơ lên ngón tay cái, đây chính là thứ mà thạch hầu muốn.

    - Vậy có phải mỗi ngày đều có hầu tử bắt rận cho hắn?

    - Không sai!

    - Vậy có phải muốn con khỉ cái nào, thì sẽ có con khỉ cái đó đúng chứ?

    - Chuyện này. . .

    Lúc này hầu tử đã phát điên rồi, không phải trong sách nói có một con khỉ già nhảy ra nói ai nhảy xuống thác nước thì sẽ làm Hầu vương? Làm sao cuối cùng phải để mình tốn nửa ngày đứng ra giải thích cho bọn chúng Hầu vương là gì?

    - Ngô Thừa Ân đúng là kẻ lừa gạt!

    Thạch hầu hung tợn thóa mạ.

    Có một con khỉ nhảy lên, trèo lên vị trí cao hơn hẳn bầy khỉ nói:

    - Ta muốn làm Hầu vương!

    - Ta cũng muốn!

    - Vậy mọi người cùng nhau làm Hầu vương!

    - Vậy ai bắt rận, ai hái trái cây?

    Một con khỉ già chần chờ hỏi.

    - Hắn!

    Toàn bộ bầy khỉ đều đưa tay chỉ về phía thạch hầu.

    - Câm mồm !

    Thạch hầu hô lớn:

    - Chọn Hầu vương cần phải đánh nhau, Hầu vương chỉ có thể chọn một người, người nào đánh thắng sẽ được làm!

    - Tại sao cần phải đánh nhau.

    Một con khỉ không hiểu hỏi.

    - Bởi vì người mạnh là vua!

    Thạch hầu nói nghiêm túc, nhưng bầy khỉ kia không ai để tâm đến hắn, cả đám đều điên điên khùng khùng.

    - Ta nghĩ có thể có rất nhiều Hầu vương!

    Có hầu tử lớn tiếng la.

    Nhất thời, cả bầy khỉ đều hoan hô reo hò, tựa như bọn chúng rất thích thú với ý tưởng có nhiều Hầu vương.

    Thạch hầu cảm giác không thể chịu nổi nữa rồi.

    Sau một phen ông nói gà bà nói vịt , thạch hầu quyết đoán quay đầu rời đi:

    - Đây căn bản là trò hề! Trò hề!

    Ban đêm, hắn ôm bụng đói lê bước tới gần đầm nước, nằm xuống thở hổn hển.

    Tiện tay cầm đuôi của mình, cảm giác này thật sự kỳ diệu, trước kia chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có đuôi. . .

    Nghe tiếng thác nước đổ xuống, hắn nhìn lên thiên không, vẻ mặt mờ mịt.

    Sau một hồi lâu, hắn lại ngồi dậy, đưa mắt ngắm nhìn thác nước trước mắt.

    - Thật sự có thể nhảy xuống thác nước này sao?

    Thạch hầu không khỏi nhớ lại cảnh trong phim Tây Du Ký, thật là khốn nạn!

    Vách núi gần thác nước nhất, cũng cách hơn hai mươi thước, làm sao nhảy xuống đây?

    Đến đây, hắn vốn nên cảm thán cuộc sống này, đáng tiếc cái bụng sôi lên không để cho hắn được như ý. Nhưng cho dù cảm thán thì có thể làm gì?

    Hắn run rẩy đứng lên, cả người như nhũn ra, cảm giác mình nên ngủ một giấc, biết đâu có thể quên đi cơn đói. Nhưng trên thực tế hắn không tài nào ngủ được.

    Cầm mộc côn trong tay, hắn vẽ một đường trên mặt đất, dụng toàn lực nhảy qua, sau đó quay đầu lại đo đạc cự ly.

    - Thân thể hầu tử này có vẻ tốt hơn thân thể của ta trước đây, nhưng cũng chỉ là thân thể bình thường. Cách hai mươi thước khoảng cách quá xa. Dùng sào nhảy thì sao nhỉ? Nhưng ngay cả một cây trúc ta cũng không có.

    Hắn thất vọng ngồi xuống, khom người ngắm nhìn mặt nước.

    - Cho dù có thể nhảy qua thì đã sao? Hiện tại bọn chúng đều là Hầu vương.

    Hắn lại nghĩ tới bầy khỉ hoang đường kia, bọn chúng thật sự chính là bầy khỉ trong Tây Du Ký?

    Đủ loại dấu hiệu chứng minh cho hắn thấy khả năng này không lớn.

    Nhưng thạch hầu không muốn tin tưởng, hoặc có thể nói là hắn cố chấp kiên trì. Có lẽ tin tưởng mình xuyên việt trở thành Tôn Ngộ Không mà không phải một con thạch hầu bình thường đã trở thành tia ý chí cuối cùng chống đỡ cho hắn.

    Nếu như ngay cả hi vọng đối với tương lai cũng không còn, sợ rằng thạch hầu sẽ không sống nổi.

    Thái dương hạ sơn .

    Hắn trầm mặc, bụng càng đói hơn. Quay đầu quan sát chung quanh, chỉ có lá cây là có thể ăn, nhưng hắn lại không phải ngựa.

    Bỗng nhiên hắn nghĩ, nếu xuyên việt biến thành ngựa có phải đỡ hơn thạch hầu nhiều rồi không? Tối thiểu cũng không phải lo đến cái ăn, không phải sao?

    Nơi xa bầy khỉ vẫn ríu rít không ngừng, tựa như vẫn đang vì đề tài “Hầu vương” mà hưng phấn không thôi, hắn nghe được càng cảm thấy tâm phiền ý loạn.

    Thở dài một hơi, thạch hầu quyết định nghĩ tới chuyện khác để quên đi cơn đói.

    - Tuần sau sẽ bình bầu chức danh . . . Con mẹ nó! Ta còn nghĩ đến mấy chuyện khỉ gió này làm gì? Bầu bầu cái con khỉ.

    Thạch hầu chưa bao giờ cảm thấy bình bầu khen thưởng lại đẹp đẽ đến thế:

    - Hay thử nghĩ tới vấn đề trước mắc, ta xuyên việt tới đây làm gì? Quên đi, vấn đề này bỏ qua, xuyên việt chưa từng nghe qua có lý do.

    Ba định luật lớn của xuyên việt: một, trước khi xuyên việt sẽ không giải thích; hai, sau khi xuyên việt sẽ không phụ trách; ba, xuyên việt không có đường về.

    - Ta nên nghĩ xem kế tiếp sẽ làm thế nào. Đúng rồi, không làm được Hầu vương, ta có thể tìm cách tu tiên, giống như Tôn Ngộ Không học được thất thập nhị biến. Bồ Đề lão tổ cũng sẽ không cần ta có thân phận Hầu vương mới nhận. Nhưng Bồ Đề lão tổ ở nơi nào? Tôn Ngộ Không trùng hợp gặp được, liệu ta có thể gặp được không? Liệu nơi này thật sự có Bồ Đề lão tổ?

    Nghĩ đến đây, thạch hầu chợt hất đầu, cố gắng gạt loại ý nghĩ khiến mình mất lòng tin này ra khỏi đầu:

    - Có lẽ ngày mai ta sẽ lên đường.

    - Đến thế giới nhân loại. . . Ta ngay cả nơi đây còn không sống nổi, một con khỉ nếu đi ra ngoài không khéo sẽ thành đồ nhắm cho người ta mất .

    Thạch hầu lại lắc đầu, không nghĩ tới vấn đề phiền não này nữa. Hắn quyết định nghĩ tới những chuyện vui vẻ hơn.

    - Nhất định phải đi Địa phủ, nhất định phải xé sổ sinh tử, bằng không sẽ chết. Long Cung cũng phải xông vào, nếu không lấy đâu ra Kim Cô bổng . Nhưng Thiên Cung. . . Thiên Cung tốt nhất đừng nên làm loạn, ta phải thật ẩn nhẫn mới được. Dù sao vô luận thế nào, Như Lai Phật Tổ cũng sẽ đánh cuộc với ta, nhưng ta nhất định không mắc mưu hắn.

    Thạch hầu nằm trên mặt đất, nhìn sao trời khắp nơi mơ màng suy tính tương lai. Hắn bỗng nhiên mở miệng ngáp một cái, ngồi dậy tìm kiếm mọi nơi, sau đó lại thất vọng nằm xuống.

    - Nếu có điếu thuốc để hút thì tốt quá, ta quyết định sau này học được thất thập nhị biến, trước tiên sẽ biến ra điếu thuốc để hút. Phải nhẹ nhàng, đúng. . . nhẹ nhàng mới có thể nổi bật thân phận Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không, ta có thể làm một cường hào ở vùng này.

    Một con chim hoàng yến bay qua đầu thạch hầu đáp xuống chạc cây cách đó không xa, tự nhủ:

    - Con khỉ này rất đặc biệt, ta cảm giác nó cùng hầu tử khác cực kỳ khác biệt.

    - Phải, ta cũng cảm thấy thế. Mông của hắn không hồng như đám kia.

    - Một con quạ lặng lẽ bay tới gần đáp lời.

    - Cút! Ta đang nói hắn ngủ trên mặt đất, ngươi đã thấy khỉ ngủ trên đất bao giờ chưa? Ngươi đúng là quạ đen chết tiệt không có văn hóa. Mau mau cút ra càng xa càng tốt, đứng gần ngươi ta cũng bị đen theo!

    Cách đó không xa thạch hầu trằn trọc trở mình nói mê một câu:

    - Tử Hà, ta tới .

    - Tử Hà? Là cái gì vậy?

    Chim hoàng yến nghĩ.

    Khi bầu trời sáng lên, thạch hầu đã tỉnh lại, đói quá mà tỉnh giấc. Vừa mở mắt, hắn đã nhìn thấy mười mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

    - Các ngươi làm gì vậy?

    Chuyện này quá đột nhiên, hắn sợ hãi lui về đằng sau mấy bước, lại đột nhiên phát hiện mình bị cả đám hầu tử vây quanh .

    - Hầu vương.

    Một con khỉ gãi gãi đầu nói.

    - Các ngươi muốn tôn ta làm vương?

    Thạch hầu đột nhiên cảm giác đầu óc mình càng lúc càng mơ hồ.
     
    Dạ Tâm, dungkhocnhaem and Yanmin like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)