FULL  FREE Cao Thủ Kiếm Tiền - Nguyệt Quan

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451

    Chương 270: Kế hoạch điên rồ của Trương Thắng. (3)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Nếu lúc này Trương Thắng dám xuất hiện trước mặt cô, tám phần Tần Nhược Lan sẽ bóp cò súng.

    " Mình không tha cho tên khốn kiếp đó, tên khốn kiếp chết tiệt!"

    Tần Nhược Lan nghiến răng nghiến lợi, cô bị đưa vào gian phòng ngủ ở tầng hai, nhìn vị trí, cô biết đây là phòng ngủ của nữ chủ nhân lâu đài, hai tay nắm chặt tay vịn xe.

    Đám người William ra ngoài đóng cửa lại.

    Gian phòng từ tủ quần áo, bàn trang điểm, tới trên giường chăn đệm màu hồng gấp chỉnh tề, đều là phong cách phòng tân hôn, chỉ là hoàn toàn không ăn nhập với lâu đài cổ kính này.

    Cảnh tượng này còn xung kích cô mạnh hơn cả bức tranh kia, vì đây chính là gian phòng cô trao đi lần đầu tiên, chính là nó, tất cả bố trí theo cái gian phòng ở tiểu khu Hoa Hồng của Trương Thắng.

    Nếu không phải hai tay chạm vào tay vịn mát lạnh, cô nghĩ mình đang mơ.

    Tần Nhược Lan ngây ra nhìn mọi thứ trong phòng, hồi lâu không bình tĩnh lại được.

    - Nhược Lan.

    Sau lưng có nam nhân ôn nhu gọi.

    Tận Nhược Lan như bị điện giật, xoay ngay xe lăn lại, giơ súng lên, nhưng không thấy ai, nhìn kỹ phát hiện ra màn hình vi tính, trên màn hình Trương Thắng chăm chú nhìn cô.

    Chết tiệt, nãy giờ y thấy hết rồi, Tần Nhược Lan nghiến răng ken két, nhưng thầm thở phào, vì bây giờ cô thành người tàn tật, cô không muốn đối diện với Trương Thắng với bộ dạng thảm hại này.

    - Nhược Lan, anh vẫn còn nhớ cô gái đáng yêu dắt con chó nhỏ trong quán mỳ, cô y tá xinh đẹp bị anh trêu tức trong bệnh viện, cô gái cá tính trong quán bar uống rượu tới say mèm, cô gái luông mong đợi anh nói với cô ấy câu "anh yêu em" …

    Tim Tần Nhược Nam đập mạnh.

    - Quá khứ đã sai, vậy anh có thể làm lại không? Không được, vì anh có bạn gái mới rồi. Anh có thể bỏ qua quá khứ, vui vẻ cùng bạn gái mới xây dựng gia đình hạnh phúc không? Không được? Vì em và cô ấy có tình thân máu mủ không thể cắt đứt, chuyện này sẽ luôn là đám mây đen bao phủ lên đầu anh và cô ấy, không ai có thể kiên cường lờ đi áp lực này ...

    - Anh có thể lựa chọn em hoặc chị em, thản nhiên quên đi người còn lại không? Hoặc có thể rời bỏ cả hai không? Trương Thắng đá văng cái ghế đi, hai tay siết chặt như con thú cùng đường: - Cuộc đời chó má này chơi đùa anh, Nhược Lan, em nói đi, anh sai sao? Anh sai chỗ nào? Lúc đó anh nghĩ em có bạn trai, sống hạnh phúc, anh không thể theo đuổi hạnh phúc của mình sao? Em nói đi!

    Nếu Trương Thắng nhũn nhặn, xuống nước, Tần Nhược Lan chưa chắc đã nghe y nói còn chửi mắng y, nhưng lúc này y tức giận chất vấn, làm cô nhất thời không biết nói gì, đồng thời bình tĩnh hơn. Đúng thế, Trương Thắng không làm gì sai hết, là ông trời đùa cợt họ, hai chị em cô trút giận lên y có phần thiếu công bằng.

    - Em nói đi, anh phải làm gì? Nhược Nam muốn anh tới bên em, em muốn anh về với chị em ... Nếu là em, em sẽ làm gì? Em lựa chọn được không? ... Có lẽ nếu anh ở đó thì tốt rồi, em cho anh một phát sứng, vậy là song, anh được giải thoát, hoặc ... có lẽ anh nên tự tìm lấy một khẩu súng.

    - Không ... Tần Nhược Lan hốt hoảng ném khẩu súng đi, như nó là rắn rết vậy, đẩy xe tới gần màn hình, nếu Trương Thắng làm thế, chỉ sợ là một phát súng lấy ba mạng người: - Thắng, anh đừng nghĩ quần, đừng làm thế.

    - Anh sẽ không làm thế ... Trương Thắng quay lại, mặt dí sát hơn vào camera: - Vì làm thế là hèn nhát, là trốn tránh, anh còn có trách nhiệm với rất nhiều người ... Vì thế anh quyết định rồi, anh không muốn cả hai phải đau khổ, không là ba chúng ta, vì thế anh muốn em, muốn cả chị em.

    - Cái gì? Tần Nhược Nam suýt nữa đứng bật dậy, một chút đồng tình vừa sinh ra đã mất sạch: - Đồ điên, đồ thần kinh, đồ vô sỉ.

    - Đúng, đây là tuyên ngôn vô sỉ của anh, anh kệ, người đời nói gì mặc kệ họ, anh sẽ làm theo ý chí của mình, Nhược Lan, nếu em biết anh trải qua những gì trong nhà giam, em sẽ hiểu anh sớm không quan tâm tới suy nghĩ thế gian rồi ..

    - Hoang đường, anh ... Tần Nhược Nam không biết nói gì nữa, cô cảm giác Trương Thắng bị chuyện này dày vò phát điên mất rồi:

    - Sao không được, trên thế giới này có hơn 230 quốc gia, trong đó có hơn 140 quóc gia theo chế độ đa thê, em nói những người ở quốc gia đó đều sống giả dối, không có tình cảm sao?

    Tần Nhược Nam lắp bắp: - Ngụy biện, anh ...

    Cô đang không biết phản bác ra sao thì đột nhiên nhận ra câu nói vừa rồi không phát ra từ màn hình, quay đầu lại, quả nhiên Trương Thắng đang đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn cô.

    - Anh làm trò gì vậy, vì sao suốt ngày quấy nhiễu em? Tần Nhược Nam ngẩn người mất mấy giây, nhớ ra mục đích tới đây, quát lên:

    - Đừng đánh trống lảng, em trả lời anh đi, vì sao không được? Trương Thắng bước tới trực tiếp hỏi:

    Cảm giác lúc này Trương Thắng không bình thường, ngược lại Tần Nhược Lan càng trấn tĩnh, cô thực sự sợ Trương Thắng nghĩ quẩn: - Thắng, anh nói không sai, nhưng bọn họ từ nhỏ sinh ra trong xã hội như vậy, nên em tin đại đa số gia đình họ có thể sống hạnh phúc. Nhưng chúng ta thì không, chúng ta có quan niệm, giá trị đạo đức cùng luật pháp khác, em không thể tiếp nhận chuyện này.

    - Tốt. Trương Thắng có vẻ không chút bất ngờ: - Anh chỉ để xuất một giải pháp thôi, em không chấp nhận anh không làm, vậy anh chỉ cưới em.

    - Vì sao em phải gả cho anh? Tần Nhược Lan mới trấn tĩnh được một chút lên nổi nóng: - Anh có biết mình đã làm gì với chị em không? Giờ anh nói thật dễ dàng, anh biết chị ấy yêu anh nhiều thế nào không?

    - Được, anh nghe em, anh cưới chị em ... Trương Thắng nhún vai: - Dù sao anh tự hỏi lòng, anh yêu cả hai, vấn đề là, cô ấy sẽ chấp nhận sao? Ai mới là người đang nói một cách dễ dàng ở đây?

    Tần Nhược Lan cứng họng, cô hiểu chị mình, làm sao chị mình có thể chấp nhận, nghĩ tới đó hối hận vô cùng, nếu lúc đó cô bình tĩnh hơn, không cho rằng Trương Thắng lợi dụng chị cô để đả kích cô, mọi chuyện không thành ra rối rắm thế này, hạ mi xuống, buồn rầu nói: - Em ... Em đã là người tàn tật rồi, xin anh, đừng quấy rầy em nữa được không? Quên hết chuyện quá khứ đi, cùng đừng nhắc tới ý tưởng hoang đường đó ... Hãy về bên chị em, sẽ có một ngày chị ấy hồi tâm chuyển ý.

    - Anh không tranh cãi với em, em đừng tự dối lòng nữa, em hẳn hiểu chị em hơn anh, không có khả năng đó đâu. Anh nói rồi, em không chấp nhận, vậy anh làm làm theo ý nghĩ của mình.

    - Anh điên rồi, trước kia anh không phải như thế, nhất định là anh điên rồi. Tần Nhược Nam nhoài người với lấy khẩu súng: - Vậy em chết, như thế sẽ không thành chướng ngại cho hai người nữa.

    Trương Thắng không ngăn cản, y thực sự có chút bất thường rồi, không phải Tần Nhược Lan là người đầu tiên nghĩ tới cái chết: - Em đi trước một bước cũng tốt, sau đó chị em sẽ bắn chết anh, còn chị em bị đưa ra pháp trường xử bắn, chúng ta chết hết, vậy là xong.

    Tần Nhược Lan cứng người, hai tay tuyệt vọng buông thõng, đến cả chết cũng không được, vậy cô phải làm sao?

    Trương Thắng đi tới, ném khẩu súng đi, ngồi xuống trước gối cô, nắm lấy tay cô: - Nếu em đã không sợ chết, vì sao không chấp nhận kiến nghị của anh, cái đêm hôm mà anh biết chuyện của em từ Nhược Nam, anh chuẩn bị rất nhiều thuốc ngủ, cả rượu nữa, vì anh không biết phải làm thế nào, nếu nhắm mắt lại mọi chuyện biến mất thì tốt biết bao, nhưng anh nghĩ lại, không phải vì anh sợ chết, mà anh chết rồi, tội của anh càng lớn hơn ... Tần Nhược Lan ôm mặt, thống khổ la lên: - Vậy anh muốn em làm sao đây?

    - Đưa ra quyết định khó khăn là trách nhiệm của nam nhân, phải không, sao anh có thể đổ nó lên em được ... Trương Thắng nói tới đó ôm chân Tần Nhược Lan bế lên:

    - Buông em ra, anh, anh làm gì thế? Nhìn Trương Thắng đi về phía giường, Tần Nhược Lan hiểu ra ngay, ra sức đấm y: - Anh điên rồi, em không muốn, buông em ra ... Anh ức hiếp em ...

    - Đúng, anh chuẩn bị ức hiếp em đấy. Trương Thắng đặt Tần Nhược Lan xuống giường, cởi quần áo cả hai trong sự chống trả bất lực của Tần Nhược Lan.
     
    ducvietvtv thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451

    Chương 271: Hai kẻ điên. (1)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Hoa nở mấy độ, mưa xuân miên man, thân thể Tần Nhược Lan lên xuống như sóng cồn, mỗi lần đạt cao trào, cô ngây dại bấu lấy lưng Trương Thắng, phát ra tiếng rên dài không dứt.

    May tan mưa tạnh, tóc Tần Nhược Lan bị mồ hôi dính chặt, mắt nhắm nghiền, Trương Thắng vẫn không dừng lại một giây, càng tỉ mỉ hôn từng tấc da thịt của cô, cảm thụ từng cơn run nhẹ sau cao trào của Tần Nhược Lan.

    Tay y vuốt ve eo đùi Tần Nhược Lan, da cô mịn màng đầy cảm giác, Trương Thắng thương xót đưa ta qua nách cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má, môi Tần Nhược Lan run run, Trương Thắng biết cô đang do dự xem có nên cắn mình không?

    Y biết mình điên, nhưng có lẽ với nút thắt không có cách nào cởi được này, chỉ điên mới giải quyết được.

    - Nhược Lan ...

    Tần Nhược Lan không đáp.

    - Vợ ơi.

    - Đừng gọi em như thế, em không dám nghe từ đó.

    - Vậy em muốn anh gọi em là gì?

    - Hôm nay em không nên tới đây, em có lỗi với chị em, em là đứa con gái vô liêm sỉ. Vừa rồi Tần Nhược Lan rất khoái lạc, có lúc cô muốn giữ Trương Thắng cho riêng mình, vì thế cô càng thấy tội lỗi day dứt:

    Trương Thắng xoay người Tần Nhược Lan lại: - Em lại quay về vấn đề đó rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, cứ để anh giải quyết đi, anh hứa, bất kể bao lâu, bất kể dùng cách nào, anh sẽ làm chị em tha thứ, tiếp nhận chuyện này ...

    Tần Nhược Lan lắc đầu cô không thấy khả năng nào cho chuyện này hết, chị cô nghe nói thôi có lẽ cho y một cước, cô cũng ... Nếu chân cô cử động được.

    Tất cả là tại y, nếu y không xuất hiện trong cuộc đời chị em họ.

    Bất chợt Tần Nhược Lan vòng tay qua cổ Trương Thắng, dùng toàn lực siết chặt.

    Trương Thắng bị siết không thở được, vai truyền tới cơn đau thấu tim, y không kêu, không nhúc nhích, trong lòng thậm chí còn nổi lên chút vui mừng, cái cắn này, không phải hận, mà là ... Hi vọng.

    Đêm trong như nước, Tần Nhược Lan nép vào lòng Trương Thắng ngủ say sưa, bị dày vò tâm lực kiệt quệ, quay trở lại bên người mình yêu, thỏa mãn giao hoan, làm đêm nay cô ngủ rất ngon.

    Trương Thắng nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng khùng điên, như đã bất chấp mọi thứ thật rồi vậy, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, giai nhân bên cạnh đã say giấc điệp, còn y thì thao thức, đợi thêm một lúc nhẹ nhàng rời giường, khoác áo choàng ngủ.

    Ở gian phòng khác, y ngồi trước màn hình, phía bên kia màn hình là Lạc Phi, bây giờ cô không còn là nữ thư ký rồi, thân phận khác tất nhiên phải ăn mặc khác, tuy không rõ là y phục của thương hiệu nổi tiếng nào, nhưng phối hợp hai màu trắng đen khiến cô trông vô cùng cao nhã.

    Gương mặt cũng có vài phần vận vị thành thục, mặc dù vẫn là thiếu nữ chưa trải qua chuyện nam nữ, nhưng đã khoác lên áo cưới, đã qua hôn lên long trọng, tâm lý không tránh khỏi ảnh hưởng ám thị này.

    - Phi Phi sao rồi? Từ Hải Sinh ra tay chưa?

    Lạc Phi gật đầu: - Ông ta đã đích thân tới Thâm Quyến, bề ngoài là muốn nhanh chóng phát triển chi nhánh, thực ra nhân lúc anh không có nhà, muốn thăm dò thực lực của chúng ta. Còn nữa chuyện anh thao tác thành công Khải Toàn cũng đã kích thích ông ta, trước kia ông ta đã từng làm việc này, cho nên quen tay, đang tiếp xúc với 2 công ty, trong đó có một công ty niêm yết.

    - Tốt, ông ta đã không còn là Từ Hải Sinh với tâm thái bình thường chỉ cân nhắc thiệt hơn mới làm nữa, quá cuồng vọng, hành động quá cảm tính rồi, kệ ông ta, dù sao chúng ta mới là địa đầu xà, chỉ cần theo sát sưu tầm tình báo về ông ta là được. Trương Thắng chuyến này sang Anh là một công đôi việc, vừa giải quyết chuyện riêng, vừa tạo cớ Từ Hải Sinh hành động, y thực sự là đã trưởng thành rất nhiều, trong lúc tâm tình bấn loạn vẫn toan tính đâu ra đó:

    Lạc Phe che miệng cười: - Ông ta lần trước thua anh ở Hong Kong, luôn tính kế vãn hồi thể diện, vì muốn nhanh chóng mở rộng sức ảnh hưởng ở Thâm Quyến, nên đấu thầu một mảnh đất, xây tòa nhà thương vụ tổng hợp, em tính hạng mục này phải đầu tư chừng 1 tỷ, cho nên ngầm giúp ông ta lo thủ tục, nhanh chóng thành công.

    Từ Hải Sinh tuy tham lam cuồng vọng, nhưng nhãn quan thương nghiệp cực tốt, ông ta không chi tiêu tùy tiện, hạng mục này một khi hoàn thành, nhất định sẽ thu lợi rất lớn, chỉ là Trương Thắng cho ông ta cơ hội hoàn thành nó sao, cười gằn: - Phi Phi, em đúng là thiên tài, có nữ Gia Cát thế này, lo gì không hạ được ông ta.

    Lạc Phi cười quyến rũ vô vùng, hai người trò chuyện thêm một chút, cô xem đồng hồ áy náy nói: - Ôi, em quên, bên Anh đã khuya lắm rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi.

    Trương Thắng thở dài: - Không sao, anh cũng không ngủ được.

    Lạc Phi có chút mâu thuẫn: - Cô ấy không tha thứ cho anh à?

    Đêm khuya thanh vắng, Trương Thắng chia sẻ cách giải quyết hoang đường của mình ra, làm phía bên kia Lạc Phi há hốc mồm từng chút một.

    Chỉ là nếu Trương Thắng thành công, chẳng phải vấn đề của cô sẽ được giải quyết à? Nghĩ thế tim đập thình thịch.

    ***** *****

    Dựa vào công nghệ thông tin hiện đại, Trương Thắng không cần về nước vẫn có thể điều hành đế quốc tài chính của mình, đồng loạt chỉ thị mua bán đầu tư ở đại lục, theo dõi sòng bạc ở Ma Cao, bận rộn kiến thiết vương quốc cá độ internet.

    Vì chênh lệch giờ múi giờ, nên Trương Thắng hoàn thành công việc vào ban đêm, còn ban ngày y bầu bạn với Tần Nhược Nam, căn bản không cho cô thời gian suy nghĩ, càng không cho cô cơ hội cự tuyệt hay thay đổi. Sau khi liên hệ với nam tước Raymond, chàng quý tộc trẻ biết quá khứ của họ, vui vẻ hứa thời gian tới không trở về, nhường hòn đảo thần tiên cho hai người.

    Trương Thắng dẫn Tần Nhược Lan vào rừng hái nấm, lên du thuyền câu cá, mặc áo bơi cho cô, ôm giai nhân mặt đỏ như gấc xuống biển phiêu lưu, đi dạo trên bờ biển ngắm hoàng hôn ...

    Bọn họ cứ như đôi vợ chồng mới cưới đang hưởng tuần trăng mật vậy, Trương Thắng sau cái đêm hôm đó tuyệt đối không nhắc lại ý tưởng của mình thêm lần nào nữa. Tần Nhược Lan tâm tình phức tạp, càng hưởng thụ hạnh phúc, càng áy náy, ý nghĩ " chị mình giờ sao rồi?" Lúc nào cũng vấn vít trong đầu.

    Từ khi bị Trương Thắng cưỡng ép bế lên giường, Tần Nhược Lan không còn dũng khí gọi điện cho chị mình nữa, bất kể là nghe giọng nói chị mình hay là mình nói gì với chị, cô đều cảm thấy mình vô sỉ cực độ, dùng sự tàn tật của mình khiến Trương Thắng và chị mình phải hi sinh hạnh phúc của bản thân.

    Mỗi khi Trương Thắng xuất hiện bên cô, cùng cô làm những chuyện lãng mạn của lứa đôi, hoan ái trên giường, Tần Nhược Lan hạnh phúc vô bờ, nhưng khi một mình yên tĩnh, bóng tối lại bao phủ trái tim, làm cô không thể thản nhiên tiếp nhận tất cả tình cảm đó. Cô không muốn mất đi Trương Thắng, không muốn có lỗi với chị mình, dần dà trong lúc cô đơn và bất an, kiến nghị của Trương Thắng như lời thì thầm của ác ma xuất hiện trong đầu ...

    Có lẽ cô cũng sắp điên rồi.

    Tịch dương sa mạc Sahara đỏ như máu, Trương Thắng nói muốn đi khảo sát môi trường đầu tư ở Ma Rốc, cho nên hết sức hợp lý đưa theo Tần Nhược Lan tới khu vườn hoa của Bắc Phi này.

    Người Trung Quốc đứng ở đường phố Ma Rốc sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết và tự hào, vì giao thông nơi này còn tệ hại hơn Trung Quốc, xe bus đi như xe đua, bất kể nam nữ lái xe trên đường đều hung hăng như hổ báo. Người đi đường không thèm chờ đèn xanh đèn đỏ, thích qua là qua, lằn ranh phân đường chẳng có ý nghĩa gì, người trẻ tuổi tự tin vượt rào chắn đi giữa hai làn xe cộ như mắc cửi với khí thế một đi không trở lại hơn cả năm xưa Kinh Kha đi ám sát Tần Thủy Hoàng.

    Quê hương tôi đây rồi, Trương Thắng có chút mỉa mai kêu lên như thế.
     
    ducvietvtv thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451

    Chương 272: Hai kẻ điên. (2)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Không khí tràn ngập mùi thịt dê nướng, Trương Thắng đẩy Tần Nhược Lan thong thả đi trên phố, có thể thấy người Ấn Độ biểu diễn vũ điệu rắn hổ mang, ông cụ Ả Rập bán trà kể chuyện sự tích anh hùng xa xưa, đủ các loại đồ ăn vặt, các quán bán đồ trang sức thủ công, quần áo, thảm ... v ...v... v....

    Các cô gái nơi này đều có thân hình khỏe khoắn động lòng người, theo quy định tôn giáo, họ phải mặc áo choàng, đội mũ kín mít, nhưng các cô gái trẻ bây giờ không tuân theo nữa. Do trước sau bị Pháp và Tây Ban Nha thống trị nhiều năm, ảnh hưởng tư tưởng hiện đại, Ma Rốc có không ít người lai, lại thêm dân tộc Bắc Phi vốn là người da trắng, nên các cô gái Ma Rốc có gương mặt tinh tế kiểu Pháp, có vóc dáng nóng bỏng hoang dại, nếu không phải hạn chế tôn giáo, Trương Thắng tin nơi này sẽ có không ít hoa hậu thế giới.

    Các chàng trai nơi đây đa phần cao ráo, khuôn mặt thông minh trí tuệ, thi thoảng thấy một nam tử trung niên dẫn theo ba bốn cô gái thân hình yểu điệu đi dạo phố mua sắm, theo sau là bảy tám đứa trẻ đuổi bắt nô đùa.

    Trương Thắng hết lòng chiều chuộng Tần Nhược Lan, trừ những lúc bàn bạc công việc thì đều ở bên cô, coi như cô công chúa, làm Tần Nhược Lan sống trong hai thái cực, hạnh phúc và bất an, những thứ này vốn thuộc về chị cô.

    - Nào, xem thứ anh mua hôm nay có đẹp không?

    Trương Thắng mỉm cười xách cái tùi lớn tới, có cái ủng da đẹp đẽ, có áo choàng kiểu Ả Rập thuê hoa hồng nhạt, cái túi sách đẹp đẽ, toàn bộ là mua cho cô.

    - Thích không?

    Tần Nhược Nam đột nhiên nhào vào lòng Trương Thắng, lắc đầu quầy quậy: - Thắng, đừng đối xử tốt với em như vậy được không? Em không tiếp nhận được, em thấy vô cùng tội lỗi.

    - Sao thế Nhược Lan? Trương Thắng biết rõ vẫn cố hỏi, trong lòng có chút day dứt vì y cố tình để Tần Nhược Lan cảm thấy như vậy, nhưng vì tương lai hạnh phúc của bọn họ, đành tạm ủy khuất cô, nhẹ nhàng bế cô lên, vuốt ve tấm lưng ong:

    - Anh, anh có gọi điện cho chị em không? Chị ấy sao rồi?

    Trương Thắng cúi đầu: - Anh không gọi, anh nghĩ ... cô ấy nhất định không dễ chịu gì. Có điều, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương ..

    - Anh không gọi? Giọng Tần Nhược Lan cao vút lên, không kiềm được phẫn nộ:

    Vấn đề này bọn họ đã nói rất nhiều rồi không nhất thiết thảo luận thêm nữa, Trương Thắng đặt tay lên môi cô: - Chuyện khác chúng ta đừng để ý, em chỉ cần ở bên anh cả đời là được, bất kể thế nào anh cũng không rời bỏ em lần nữa.

    - Thật không? Tần Nhược Lan thực sự sợ một ngày cuộc sống này kết thúc:

    Trương Thắng không trả lời, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại, đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn kia, từ từ đặt cô xuống giường ...

    Rất lâu sau Tần Nhược Nam đẩy một cái, Trương Thắng không nhúc nhích:

    - Đè chết người ta rồi! Tần Nhược Lan rốt cuộc phải mở ngọc khẩu:

    Trương Thắng phì cười trở mình rời người cô.

    Tần Nhược Lan thở phào một hơi, kéo chăn che người, ngước mắt nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ: - Rời Ma Rốc, anh về nước đi.

    - Về nước làm gì?

    Tần Nhược Nam xoay lưng về phía y, cô thấy mình cũng điên theo Trương Thắng rồi: - Em không giúp anh đâu, anh tự đi mà nói với chị em.

    Trương Thắng lập tức áp người vào lưng cô, hớn hở hỏi: - Em đồng ý sao?

    - Chỉ cần anh thuyết phục được chị em, đừng để chị ấy thương tâm là được ...

    - Anh hiểu. Niềm vui quá bất ngờ, Trương Thắng lúng túng, có chút không dám tin: - Em đồng ý rồi, anh chợt thấy hổ thẹn ...

    Tần Nhược Lan đột nhiên quay người giáng cho y một cái tát mạnh, nước mắt rưng rưng: - Anh có lương tâm mới là lạ.

    - Nhược Lan, anh ...

    Tần Nhược Lan lại xoay người đi, Trương Thắng ân cần với cô quá mức như thế, cô đơn thuần coi đó là tình yêu thì quá ngây thơ rồi: - Ván đã đóng thuyền, anh đừng nói ra ... một số chuyện hiểu là được ....

    Trời sáng, Tần Nhược Lan vẫn còn say ngủ, mặt mang vẻ mệt mỏi thỏa mãn, Trương Thắng thì vất vả cả đêm vẫn phấn chấn như uống thuốc kích thích, tắm rửa xong, đứng ngoài ban công gọi điện thoại.

    - Anh Béo, chuyện sao rồi?

    Giọng Quách Y Tinh trong điện thoại rất "thâm trầm": - Ừ, tôi tìm cơ hội tới đơn vị cô ấy thăm vài lần, cô ấy rất tiều tụy.

    Trương Thắng nhẹ người: - Vậy là cô ấy vẫn đi làm bình thường, không say sưa, không hút thuốc, không đi cả đêm không về ..

    - Hẳn là thế.

    - Hẳn là sao, có là có, không là không chứ?

    - Này Thắng, tôi có phải thám tử tư đâu mà theo cô ấy 24/24.

    - Vậy anh nói đi, rốt cuộc cô ấy làm sao?

    - Rất tiều tụy.

    - Anh không còn câu khác à?

    - Tiều tụy thì nói là tiều tụy chứ phải nói sao?

    Trương Thắng nhụt chí: - Tôi, đợi em về nước rồi tính.

    - Cá nhân tôi kiến nghị, đợi thời gian nữa sóng yên biển lặng cậu hẵng về.

    - Vì sao?

    - Chuyện của cậu và cô ấy lên báo chí tưng bừng chứ sao, biết người ta nói gì không, chàng tỷ phú trẻ bội tình bạc nghĩa, nữ cảnh sát ghen tuông bùng phát, đuổi đánh khắp Ma Cao, người vợ tội nghiệp chỉ biết khóc thầm. Càng truyền càng hoang đường, thậm chí có báo nói cô ấy là người thứ ba chen chân vào giữa hai người cơ, bây giờ cô ấy không những bị cậu làm tổn thương thấu tim, còn mất hết thể diện, cậu mà về, tôi lo cái bộ dạng của cậu ... Cô ấy tát cho một cái .. Không còn bộ dạng nào nữa ...

    Trương Thắng lòng trầm xuống, không ngờ chuyện ầm ĩ như vậy, áp lực Tần Nhược Nam phải chịu nhất định rất lớn, bề ngoài cô kiên cường, nhưng yếu đuối hơn Tần Nhược Lan nhiều.

    Quách Y Tinh chửi: - Mẹ nó, mấy tờ báo nhỏ khốn kiếp mà không thêm mắm muối đồn đại bậy bạ thì không tới mức, con người sống dựa vào cái mặt mà ... Này, hay cậu ủy thác, tôi giúp cậu kiện chết bọn chúng luôn.

    Trương Thắng đang lo cho Tần Nhược Nam có chút thất thần hỏi lại: - Kiện cái gì?

    - Kiện mấy tờ báo kia chứ cái gì, kiện bọn chúng khuynh gia bại sản luôn.

    - Thôi, lòng em đang loạn, hơi đâu tính toán với họ, chuyện xảy ra rồi, kiện họ cũng chẳng giải quyết được gì, em sẽ về giải quyết ngay.

    Cúp điện thoại của Quách Y Tinh rồi, Trương Thắng lại gọi cho Lạc Phi, an bài công việc, y quyết định lần này về nước, giải quyết luôn cả Từ Hải Sinh lẫn Chu gia, sau đó cho dù có phải bắt cóc cũng sẽ đưa Tần Nhược Nam xa chay cao bay ...

    Ngay ngày hôm sau Trương Thắng đặt vé máy bay về nước, không đưa Tần Nhược Lan theo cùng mà để cô ở lại Ma Rốc, nơi đó có gia đình của Hussein không cần phải lo. Trương Thắng phải nghĩ tới cảm thụ của cô, cho dù tình cảm chị em họ xưa nay rất tốt, nhưng tâm lý không thể thích ứng nhanh như vậy, cần có một quá trình, nếu dẫn theo cô em đi tán tản cô chị thì cũng quá khốn nạn rồi.

    Cũng không sợ Tần Nhược Lan buồn chán, nếu chán Ma Rốc rồi thì cô có thể trở về Anh, lâu đài Nicolas vừa mới mua, rất nhiều khu vực quá lâu không được duy tu đang đóng cửa, cần khôi phục lại, tin rằng đối với lâu đài mỹ lệ tương lai sẽ thành nhà của mình này, Tần Nhược Nam sẽ tận tâm tận lực với nó.

    Trương Thắng cũng không về một mình, thông qua mối quan hệ của Hussein ở Ma Rốc, y bỏ tiền thuê được chuyên gia quyền chứng và thị trường ký hạn, bọn họ đều là người từng dưới trướng quỹ Quantum của George Soros, cực kỳ am hiểu thủ pháp dùng tài lực hủy diệt đối thủ yếu hơn.

    George Soros sau thất bại ở Hong Kong, liên tiếp gặp bất lợi, tổn thất 5 tỷ USD, năm 2000 phải kết thúc quỹ đầu tư Quantum trứ danh thế giới, không ít nhân tài tản mác khắp nơi, Andrew và Wayne chính là hai trong số đó, bọn họ là người Mỹ, nhưng lại trôi dạt tới Ma Rốc, đủ thấy trải qua quãng thời gian long đong lận đận thế nào.

    Lạc Phi ra tận sân bay đón chồng, sau đó cùng nhau về biệt thự, trong căn hầm bí mật, Trương Thắng cùng thân tin Chu gia và hai trợ thủ mới bắt đầu bàn tính kế hoạch phản kích toàn diện với Từ Hải Sinh.
     
    ducvietvtv thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451

    Chương 273: Nữ cảnh sát đáng sợ.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Lạc Phi đương nhiên tự đảm nhận phiên dịch cho Trương Thắng để giao lưu với Wayne và Andrew,: - Phần chủ yếu của kế hoạch này sẽ do hai anh phụ trách xếp đặt, các anh là chuyên gia, chúng tôi không dám nói nhiều, chỉ nhắc các anh một số chuyện cần chú ý, dù sao nơi này cũng khác với nước Mỹ. Quan trọng nhất hàng hóa các anh chọn không phải thứ ảnh hưởng tới quốc kế dân sinh, như vậy dù giá cả lên hay xuống cũng không khiến chính phủ chú ý, nếu không đối phương sẽ có thêm một trợ thủ chúng ta không thể đánh bại là chính phủ.

    Wayne gật đầu: - Tôi hiểu ý ông Trương rồi, sau khi được ông Trương liên hệ, chúng tôi đã đọc rất nhiều tài liệu về Trung Quốc, nhất là thị trường tài chính, đó cũng là điều chúng tôi định kiến nghị.

    Hai bên nhanh chóng đạt được sự thống nhất, Lạc Phi bắt tay Wayne và Andrew, mỉm cười nói: - Rất vui được hợp tác cùng các vị.

    Ánh sáng trong phòng giảm xuống, màn hình xuất hiện những biểu đồ chi chít số liệu, giọng nói của Lạc Phi truyền rõ ràng khắp phòng: - Cho tới bây giờ mấy món hàng kỳ hạn chủ yếu trên thị trường vẫn ở trạng thái mất giá, cao su tự nhiên của sàn giao dịc Z, đậu nành của sàn giao dịch H và ván ép của sàn Z đều như thế. Mấy món hàng này trải qua chỉnh lý sau chấn động một năm rồi, vẫn không ngừng thiết lập mức giá thấp kỷ lục mới. Hắc Long Gian từ ba năm trước trở thành nơi bán buôn đậu nành, tới nay vẫn không thu được ưu thế rõ ràng ...

    Trương Thắng chống tay lên bàn lặng lẽ nghe Lạc Phi trình bày, miệng thi thoảng nở nụ cười, nha đầu này thay đổi rất nhiều, từ khi chính thức bước ra ngoài ánh sáng, không che dấu thân phận nữa, đồng thời tiếp nhận lèo lái Chu gia, ngày càng thể hiện ra trí tuệ được của mình, trong lúc vô tình thần thái tự tin, cử chỉ ưu nhã ấy làm người ta say mê.

    Lạc Phi không còn là tiểu nha đầu nghịch ngợm gây sự *** ton bên cạnh y nữa rồi, bờ vai non nớt kia nhất định gánh vác được trọng trách lớn, thậm chí còn làm tốt hơn y.

    Chứng kiến một cô gái dần trưởng thành dưới mắt mình, cho dù chẳng có công, Trương Thắng vẫn thấy thỏa mãn và từ hào, kh khẽ gật đầu với cô.

    - Trong thời gian này anh muốn về Quỳnh Hải một chuyến, công việc chuẩn bị ở bên này giao cho em nhé.

    - Hả? Quay trở về phòng ngủ chỉ có hai người, Lạc Phi liền mất tự nhiên, danh phận hai người rõ ràng ra đó, cô không thể hoàn toàn coi như không có gì, chỉ là cô dùng lý trí khống chế tình cảm của mình, tỏ ra là cô gái vui vẻ vô tâm: - Em còn chưa trình bày chi tiết kế hoạch mà anh đã đồng ý rồi sao?

    - Đúng thế, anh tin vào em, huống hồ bây giờ trao đổi thuận tiện như thế, anh dù ở Quỳnh Hải cũng vẫn điều hành được công việc mà.

    Lạc Phi trầm mặc chốc lát: - Anh về Quỳnh Hải vì cô ấy à?

    Trương Thắng cười khổ gật đầu, nghĩ một chút rồi nói: - Có chuyện này anh muốn trao đổi với em, anh sẽ làm thủ tục chuyển tài sản cho em trong thời gian tới.

    - Sao? Lạc Phi có chút ấp úng: - Chuyện này ... Đâu cần vội như vậy, còn những hơn nửa năm cơ mà.

    Danh phận của hai người được trói buộc bởi khoản tài sản này, tuy chỉ là lừa mình lừa người vẫn có cảm giác thỏa mãn, giờ Trương Thắng chuyển giao tài sản, có nghĩa là ... Duyên phận đã hết.

    - Không phải anh vội giải quyết việc này, mà đột nhiên nghĩ có thể lợi dụng nó, để người ta không nghi ngờ, Từ Hải Sinh đang tích cực chuẩn bị đối phó với anh, anh càng không chú tâm công việc, càng dễ khiến ông ta coi thường. Trương Thắng có chút áy náy: - Đồng thời làm thế cũng có lợi cho chuyến đi Quỳnh Hải của anh. Ngay từ đầu Nhược Nam đã biết kế hoạch của anh, anh không dấu cô ấy, nhưng người nhà của cô ấy không rõ, anh sao có thể để cô ấy chịu đựng khổ sở như vậy được? Coi như diễn trò cho bọn họ xem đi.

    Lạc Phi cúi đầu, cố nén tủi thân trong lòng: - Vâng, anh cứ quyết định, bất kể thế nào em cũng phối hợp ....

    ***** *****

    Trước cổng một ngân hàng, chiếc xe du lịch đỗ xịch lại, bốn tên cướp che mặt tay lăm lăm súng xông vào đại sảnh, một tên nhắm vào camera an ninh nổ súng bắt đòm một cái, quát lớn trong sự kinh hoàng của nhân viên và khách hàng: - Nằm xuống, nằm xuống, mẹ nó đứa nào giở trò tao bắn vỡ đầu.

    Mọi người dưới sự uy hiếp của họng súng đen ngòm, im thít ôm đầu nằm xuống, tên cướp khác tóm lấy giám đốc sảnh, quát nhân viên: - Lấy tiền ra, mau lên, mau lên, đừng để tao phải giết người.

    Mấy cô nhân viên run run bò dậy, vừa méo máo khóc vừa lấy lấy từng cọc tiền ra, len lén ấn nút báo động dưới quầy.

    Bọn cướp cho tiền vào trong túi, người trong đại sảnh thấy chúng sắp đi, có người nhúc nhích, tên cướp nổ súng, chỉ nghe một tiếng kêu thảm, không biết trúng ai, những người khác quỳ rạp xuống. Bọn cướp lên xe chạy ra ngoại thành.

    Nhưng cảnh sát nhận được tin báo đã bủa vây bốn phương tám hướng đổ tới đây, bọn cướp đi chưa xa bị một chiếc xe cảnh sát chặn lại, hai bên rút súng bắn nhau, người đi đường hú hét chạy tán loạn.

    - Tiểu Tần, chỉ cần chặn đường bọn chúng là được, người của chúng ta sẽ tới ngay. Đội trưởng Lưu dùng xe yểm trợ bắn về phía bọn cướp một phát rồi nấp đi.

    Tần Nhược Nam không trả lời, liên tục nổ súng khiến bọn cướp không dám thò đầu ra, sau khi đánh tan ý đồ phân ra để trốn của chúng, cô thong thả ngồi xuống thay đạn, rồi lạnh lùng đứng lên giơ súng quan sát động tĩnh đối diện, hai bên đềuu là các cửa hàng, do chúng bị hỏa lực áp chế, không dám mạo hiểm rời chỗ ẩn nấp, nếu không bắn liên tục đe dọa, để chúng xông vào những cửa hàng đang nấp rất nhiều người đi đường kia rất phiền phức.

    Đoàng! Đoàng! Đoàng!

    Lại thêm ba phát súng nữa, nhưng cô chỉ có ba băng đạn thôi, đồng đội vẫn chưa thấy đâu.

    Đoàng!

    Bọn cướp bắn trả lác đác, chúng cũng không dư dả đạn, một tên lúc bước ra bắn có hơi lộ chân, Tần Nhược Nam bắn một phát, trúng ngay đầu đối của hắn, máu tung tóe, ngã vật xuống đất.

    Tần Nhược Nam xông ra, lạnh lùng bồi thêm một phát, giữa trán trán tên cướp thủng ngay một lỗ xuyên ra sau đầu, máu phun như sương, tranh thủ cánh hắn canh phòng bỏ trống, cô bước nhanh tới.

    - Tiểu Tần, quay lại ngay. Đội trưởng Lưu thấy Tần Nhược Nam liều mạng xông tới, gọi không được, đành liên tục giơ súng bắn yếm hộ:

    Hai tên cướp thấy cảnh sát tới gần, thất kinh liều mạng đứng lên bắn.

    " Đoàng!" Một viên đạn bay qua mặt Tần Nhược Nam, tuy không trúng, nhưng gió xượt qua cũng đủ để lại vết thương mờ, máu tươi thấm ra, chỉ là tên cướp vừa nổ súng cũng ngã vật xuống như bao cát, lại là một phát súng lấy mạng của Tần Nhược Nam.

    Đội trưởng Lưu tranh thủ lúc cô thu hút sự chú ý, bắn trúng tay tên còn lại, súng rơi xuống đất, tên đầu sỏ trong xe thấy cùng đường, đạp cửa xe xông ra, đối diện với Tần Nhược Nam chỉ cách năm sáu mét, điên cuồng gào thét:

    - Mẹ nó, các người bán mạng cho lũ hút máu người à, được, tới đây, tao sợ gì con điếm thối.

    Tần Nhược Nam cười mỉa, lãnh đạm nói: - Đếm đến ba, cùng bắn nhé.

    Một.

    Tần Nhược Nam giơ súng chĩa vào mi tâm hắn.

    Hai.

    Bước chân cô vẫn tiến tai, chậm rãi nhưng chắc chắn.

    Ba ...

    - Đừng, đừng, đứng bắn, đại tỷ, em phục rồi, con mẹ nó em phục rồi, đéo chơi nữa, ai muốn liều mạng vì tiền chứ, con mẹ nó, bà cô ơi, có ai chơi như thế không hả, chúng nó cũng đâu đáng chết, cô bắn chúng rồi ... Tên cướp đột nhiên ném xúng nằm xuống, ôm đầu khóc:

    **** ****

    Trong nhà khách, Trương Thắng đọc báo được một nửa đã đứng dậy bấm vội điện thoại: - Thị trưởng Mạnh, tôi là Trương Thắng .... Vâng, có c huyện muốn nhờ anh, không biết anh có quen ai ở Quỳnh Hải ... Thư ký trưởng Kiều là bạn học của anh ở trường đáng TW ... Còn cùng phòng ... Vậy thì tốt quá...

    ***** *****

    Tối nay sẽ dứt điểm cả bộ.
     
    ducvietvtv thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451

    Chương 274: Đưa tôi tới bệnh viện.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Tần Nhược Nam đứng trong văn phòng cục trưởng cục công an thành phố, mặt vô cảm.

    Cục trưởng Đinh trầm ngâm, tỏ ra hết sức khó xử: - Tiểu Tần, lần cướp ngân hàng này, biểu hiện của cô vô cùng xuất sắc, rất nhiều người dân tận mắt chứng kiến tinh thần anh dũng trấn áp tội phạm của cô, tạo nên uy phong cho cảnh sát chúng ta, cục nhất định biểu dương long trọng. Ừm ... Có điều, gần đây trạng thái tinh thần của cô không tốt, cục quyết định cho cô nghỉ phép một thời gian, khi nào thấy khỏe rồi hẵng về cương vị cũng được.

    - Cám ơn cục trưởng. Tần Nhược Lan đứng thẳng chào:

    Bên ngoài trời đang mưa, không to, cứ rả rích suốt từ sáng tinh mơ không chịu tạnh.

    Tần Nhược Nam không che ô, kéo cổ áo da lên cao, hai tay cho trong túi, đi trên đường như u hồn.

    Mưa xuân vùng đông bắc rất là phiền toái, chẳng có tình thơ ý họa nào, chỉ khiến người ta thấy lạnh buốt, mưa chỉ to hơn mừa phùn phương nam chút xíu, nhưng làm mọi thứ trở nên mơ hồ, bóng người qua đường vội vã, thoáng cái không thấy nữa rồi, giống như cảnh tưởng thê lương trong rất nhiều bộ phim.

    Trương Thắng lặng lẽ lái xe đi sau Tần Nhược Nam, đau lòng nhìn bóng dáng phía trước, đó đâu phải là tiểu tụy, mà là sụp đổ, y rất muốn chạy tới ôm lấy cô.

    Nhưng y không thể.

    Tần Nhược Nam đang đi, đột nhiên đứng lại, ở đó có cửa hàng cho thuê đồ cưới, cô thất thần nhìn bộ váy cưới trắng muốt sau lớp cửa kính, đưa bàn tay giá lạnh sờ lên tấm kính bị mưa làm nhòe đi.

    Có di động gọi tới, Trương Thắng chỉ nhìn Tần Nhược Nam không nhận, một lúc sau mới hồi tỉnh lại, cầm di động lên xem số, là Tần Nhược Lan, liền gọi lại.

    Chuông vừa reo một tiếng đã có người bắt máy: - Anh đã về nhà chưa?

    - Anh đang ở nhà rồi.

    - Vậy chị em?

    - Cô ấy cũng ở đây.

    Giọng Tần Nhược Lan khẩn trương: - Chuyện, chuyện của chúng ta ... Chị em nói sao?

    - Anh chỉ đi theo cô ấy, chưa dám gặp.

    - Ừm, vậy tới đi, chịu đau một chút, về em băng bó cho. Tần Nhược Lan nói một câu không rõ là cổ vũ hay làm người ta nhụt chí, rồi tắt máy.

    Cười méo xẹo, hít thở mấy lượt lấy can đảm, Trương Thắng mở cửa xe, đi tới sau lưng Tần Nhược Nam, gọi nhỏ: - Nhược Nam.

    - Ừm? Tần Nhược Nam thuận miệng đáp, sau đó giật mình quay ngoắt lại, hai mắt mở to hết cỡ, vẻ mặt thù địch: - Anh tới đây làm gì?

    Dũng khí của Trương Thắng trôi đi cái vèo, trước đó y dự tính nên xuất hiện ra sao, trấn tĩnh, lạnh lùng hay điên khùng như đối phó với Tần Nhước Lan, đối diện với gương mặt xanh xao hốc hác đó, tất cả thành vô nghĩa: - Anh, đi thăm Nhược Lan rồi.

    Tần Nhược Nam vội hói: - Nó thế nào?

    - Lên xe đi, trời mưa, cẩn thận không bị cảm.

    Tần Nhược Nam im lặng.

    Trương Thắng nói khích: - Yên tâm anh không làm gì em đâu.

    Tần Nhược Nam bĩu môi khinh bỉ, ai làm gì ai chưa biết, đi thẳng tới mở cửa xe bước vào.

    Trương Thắng thở phào, nha đầu này không chịu nổi khích bác, lên xe từ cửa khác, nói: - Cởi áo ngoài ra tránh ngấm nước, anh bật điều hòa.

    - Khỏi tỏ ra ân cần, em gái tôi sao rồi? Tần Nhược Nam giọng lạnh băng: - Anh rất nhiều thủ đoạn, đã dỗ cho nó hồi tâm chuyển ý chưa?

    Hai chị em đột ngột mất liên lạc, Tần Nhược Lan lâu rồi không gọi cho cô, có vẻ muốn trốn tránh, cô không có linh cảm mới lạ.

    - Vốn là có thể, nhưng dù sao hai chúng ta có một đoạn tình cảm, nên ...

    Tần Nhược Nam cắt lời, nói từng chữ: - Đừng nhắc tới tôi, chúng ta đã kết thúc rồi.

    Trương Thăng đột ngột nhìn cô chằm chằm, giọng hung hăng: - Kết thúc hay không không phải nói mồm mà xong được, đáng lẽ anh không nên đi gặp cô ấy, cứ để anh từng chút một già đi trong hồi ức của cô ấy, như vậy đã tốt hơn . Nhưng anh đi rồi, hiểu lầm cũng cởi bỏ rồi, vì em, cô ấy không tiếp nhận anh ... Nên không khác gì sống trong địa ngục ...

    Tần Nhược Nam mắt đỏ nhừ hét lên: - Ý anh là gì, anh trách em sao? Lỗi của em sao?

    - Anh chỉ trần thuật một sự thật thôi.

    - Nếu không phải tại anh, làm sao nó như vậy được ... Đừng vòng vo nữa, rốt cuộc là thế nào rồi, tôi không cần biết quá trình, chỉ cần kết quả.

    - Anh cầu hôn với cô ấy, cô ấy đồng ý rồi, nhưng có một điều kiện.

    Tần Nhược Nam nhẹ người, thần kinh căng thẳng suốt thời gian dài khiến cô mất ăn mất ngủ được nới lỏng, cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, đồng thời cũng thấy như bước hụt chân, rơi xuống hố sâu: - Vậy thì tốt.

    - Điều kiện của cô ấy là, muốn em gả cho anh, cô ấy mới chịu theo anh.

    - Gì? Tần Nhược Nam như bị ong đốt: - Anh đừng nói láo, làm sao nó có thể nói vậy,

    - Nhược Lan bị liệt rồi, cô ấy không thể làm nghĩa vụ của người vợ, điều cô ấy cần là an ủi về tinh thần, chỉ có chúng ta ở bên nhau, cô ấy mới thấy không có lỗi với em. Trương Thắng nào dám lộ ra ý tưởng kia của mình, nên nói dối trắng trợn, nắm lấy hai tay Tần Nhược Nam, giọng tha thiết: - Nhược Nam, em đừng dối lòng nữa, nếu em quên được tất cả thì đã không tiều tụy thế này, hai chúng ta ở bên nhau cùng chăm sóc Nhược Lan, vậy không phải là tốt nhất sao?

    Đôi mắt đẹp của Tần Nhược Nam dần đàn khép lại: - Vậy ra, đó là cách giải quyết của anh hả?

    - Đúng.

    Trong màn mưa li ti, chiếc xe ô tô đắt tiền không ngừng rung lắc, bên trong còn có tiếng nam nữ cùng với tiếng thở dốc, khiến người đi đường nghĩ tới phương diện không lành mạnh.

    Tuy trời mưa, vẫn có một đám đông nhỏ tụ tập đằng xa chỉ chỏ bàn tán.

    Trong một chiếc xe khác, hai nam tử mặc áo choàng cao cổ cũng đang nhìn chằm chằm chiếc xe kia.

    - Chúng ta có nên qua đó không?

    - Không cần, ngài Trương nói không nguy hiểm tới tính mạng mà.

    Vệ sĩ A chưa hết lo: - Không nói chắc được đâu, nữ nhân điên lên thì không dự tính được.

    Hai vệ sĩ đang do dự thì cái xe kia ngừng rung lắc, một cô gái xinh đẹp bước ra, tóc tai rối loạn, gò má ửng hồng, chỉnh trang lại y phục, coi như không có ai xung quanh, thản nhiên bước đi.

    Người qua đường đang tặc lưỡi hâm mộ, cô gái này đúng là giai nhân tuyệt sắc thì từ cánh cửa xe khép hờ một nam nhân hai mắt thâm tím y phục rách bươm bò ra, một cánh tay giơ lên gọi: - Đưa tôi tới bệnh viện ...

    ***** *****

    Phòng bệnh cao cấp của bệnh viện công an thành phố Quỳnh Hải, Trương Thắng đeo nẹp cổ, lưng cố định, chỉ hơi cựa quậy một chút là đau thấu tim gan.

    Lúc này y đang cắn răng quay đầu nhìn laptop.

    Trên màn hình, Lạc Phi tò mò hỏi: - Sao anh không bật camera?

    Trương Thắng cười khan: - Hình như camera hỏng mất rồi, anh chưa kịp sửa.

    - Ồ .. Lạc Phi gật gù tỏ vẻ đã hiểu: - Anh vừa đọc tài liệu em vừa trình bày cho anh nhé.

    - Ừ.

    Trương Thắng vất vả nhìn màn hình, cố gắng tập trung đọc tài liệu, nghe giải thích: - Thị trường kỳ hạn đã ba năm đi xuống, lúc này chúng ta đánh dài hạn, lại còn nhập lượng lớn rất nguy hiểm, hơn nữa đối thủ còn là Từ Hải Sinh.

    Lạc Phi cười tinh nghịch: - Anh sợ à, không nghĩ xem trước kia đối thủ của họ là ai, ngân hàng Anh Quốc, càn quét một nửa Đông Nam Á, gây ra nguy cơ tài chính Châu Á, bọn họ mạnh tay quen rồi, anh đã thuê họ phải chuẩn bị tư tưởng chứ.

    Trương Thắng cười khổ: - Nhưng anh làm gì có thực lực tài chính như quỹ Quantum, bọn họ có cơ sở vững chắc chứ?

    - Trước tiên chúng ta có hoàn cảnh quốc tế ủng hộ, theo như thông tin Wayne thu thập, do ảnh hưởng thời tiết, sản lượng đậu nành của Mỹ cùng cả Nam Mỹ sẽ giảm mạnh, bọn họ lại là vùng cung cấp đậu nành chính cho cả thế giới. Lạc Phi gập tay liệt kê: - Thứ hai, hoàn cảnh trong nước ủng hộ, nền công nghiệp nước ta ngày càng cần nhiều đậu nành, mà giá đậu nành quá thấp ảnh hưởng nhiệt tình của nông dân, quốc gia muốn cổ vũ nông dân, thế nào cũng phải thay đổi cục diện thị trường đậu nành ảm đạm. Thứ ba là về nhu cầu chiến lược, anh không dám phục kích ở phương diện này, Từ Hải Sinh càng không ngờ anh dám mạo hiểm.
     
    ducvietvtv thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)