FULL  Đô Thị  Linh Dị Cấm Kỵ Sư - Ngô Nhất Tiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Cấm Kỵ Sư
    Tác giả: Ngô Nhất Tiên
    Chương 1: Cấm Kỵ.

    Nhóm dịch: MBMH Translate
    Nguồn: Truyện YY

    Giới thiệu:


    Thế giới mà chúng ta đang sống, là một thế giới tràn ngập điều cấm kỵ. Mở cửa có cấm kỵ, đi tắm có cấm kỵ, ăn cơm có cấm kỵ, ngủ có cấm kỵ, kết hôn có cấm kỵ, sinh con cũng có cấm kỵ...

    Cấm kỵ không chỗ nào không có. Xúc phạm cấm kỵ, chỉ một từ "chết", hoặc "sống không bằng chết". Vì thế nên một nghề nghiệp cổ xưa đã ra đời: Cấm kỵ sư.

    Từ khi con người xuất hiện, trong các bộ lạc đã có thân ảnh của cấm kỵ sư. Tất cả những gì họ cần phải làm là giúp mọi người tránh né thảm họa, không phạm phải điều cấm kỵ, và tránh xa cái chết.






    Tên của tôi là Hàn Thanh Thiên, tôi sinh ra ở một vùng quê trên núi, nơi đó rất hẻo lánh, cách huyện thành gần nhất cũng mấy giờ đi xe, nhưng nơi đó giống như một vùng đất thần tiên.

    Từ khi còn nhỏ, tôi lớn lên cùng với ông nội của tôi, ông nói vào ngày tôi sinh ra, ba của tôi đã qua đời vì một cơn bệnh nặng. Còn ký ức về mẹ của tôi chỉ mơ hồ khi tôi chưa tròn năm tuổi.

    Trong trí nhớ của tôi, thân thể của ông cũng không tốt cho lắm, luôn bị ho sù sụ, nhưng ông lại là một lang y trong làng, hiểu được rất nhiều phương thuốc chữa bệnh, hơn nữa hiệu quả rất thần kỳ, những người sống quanh thôn thường có một số căn bệnh lạ mà ở bệnh viện không chữa được, chỉ cần đến với ông nội tôi, bệnh nào cũng chữa khỏi, nên mọi người xung quanh đều rất tôn kính ông tôi.

    Ông nội tôi rất tốt, ông luôn mỉm cười với mọi người, rất tử tế và hiền hòa. Hơn nữa, ông tôi còn biết kể chuyện xưa, trong đầu của ông như chứa cả một tủ truyện xưa vậy, chỉ cần tâm trạng tốt, ông sẽ tập hợp đám trẻ chúng tôi lại, kể rất nhiều câu chuyện ở ngoài vùng núi này, rất nhiều câu truyện đáng kinh ngạc, cho tới bây giờ vẫn khắc sâu ở trong đầu của tôi.

    Nhưng mà, tính tình của ông rất kỳ lạ, lúc nào cũng nhắc tôi cái này, nhắc tôi cái kia, ví dụ như, không thể soi gương vào buổi tối, nửa đêm muốn đi toilet phải ho một tiếng, vào ngày hè thì không được ngồi ở ngạch cửa, thậm chí vào buổi trưa nắng gắt, tôi không được phép cùng với các bạn của mình lên núi đi chơi.

    Mỗi khi tôi hỏi nguyên nhân tại sao, ông luôn dùng cái tẩu thuốc của ông gõ thật mạnh vào cái bàn và nói:

    - Đây là điều cấm kỵ, một khi mắc phải sẽ bị trừng phạt.

    Mặc dù, khi đó tôi cũng không hiểu những điều cấm kỵ đó đến từ đâu, cũng không hiểu vì sao ông luôn có rất nhiều điều cấm kỵ bắt tôi phải làm theo, nhưng tôi vẫn nhớ những lời của ông và không bao giờ vi phạm dù chỉ một lần.

    Cuộc sống thời thơ ấu, lúc nào cũng vô tư, tuy ông đối với tôi rất nghiêm khắc, cũng không ảnh hưởng đến hạnh phúc của tôi, ngược lại, tôi đã đem tất cả các điều cấm kỵ ghi nhớ trong lòng, thường thường đi ra ngoài lấy những chuyện đó để kể cho bọn trẻ nghe, khi đó, ở trong lòng của bọn trẻ, tôi giống như một Đức Chúa Trời vậy.

    Cuộc sống như vậy vẫn luôn tiếp tục như vậy cho đến khi tôi mười tuổi, mới bắt đầu thay đổi.

    Một ngày nọ, trong nhà tới hai người, một cái hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao, gầy giống cái cột tre, khuôn mặt dài, đôi mắt cứ híp lại. Một người khác là một cậu bé so với tôi lớn hơn vài tuổi, trông rất ốm yếu, nhưng ở má bên trái của hắn, có một vết máu bầm hình bàn tay, môi hắn phát tím, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn hơi đáng sợ.

    Vào lúc người bệnh tới nhà, ông chưa bao giờ phản đối tôi ở bên cạnh nhìn xem, nhưng lúc này, sắc mặt của ông lại rất khó coi, ông đuổi tôi ra bên ngoài, bảo tôi đi chơi đi, sau đó liền đóng chặt cửa phòng lại.

    Tuy nhiên, tôi lại rất tò mò về hai người này. Sau khi đi một vòng quanh thôn, tôi liền lặng lẽ chạy về nhà để kiểm tra động tĩnh. Vì thế tôi nghe được cuộc đối thoại của bọn hắn.

    -...... Anh Hàn à, tôi đã đi hết ngọn núi này, vất vả lắm mới tìm thấy anh, chỉ mong anh có thể mở lòng từ bi, cứu con trai của tôi, ông muốn gì tôi cũng đáp ứng.

    Đây là một giọng nói khàn khàn mang theo vẻ cầu xin, hẳn đây là giọng của người đàn ông trung niên.

    Ông tôi không nói gì, tôi ở bên ngoài có thể nghe thấy ông ấy đang nén cơn ho khan của mình, sau một lúc lâu, ông mới nói:

    - Không thể, khi nãy tôi đã nói rồi, chỉ có cách đó thôi, nhưng tôi cũng biết muốn cho cậu từ bỏ tất cả, cậu nhất định sẽ không đồng ý, cho nên, cậu vẫn là đi đi, kiếp nạn này là do cậu gây ra, tôi không thể giúp cậu được.

    Người đàn ông trung niên vội vàng nói:

    - Anh đã cứu rất nhiều người, vì sao lại không chịu cứu con tôi? Chẳng lẽ anh muốn để con trai tôi chết sao?

    Ông nói chậm rãi:

    - Mỗi hành gia đều có cấm kỵ của riêng mình, tôi đã không dùng cấp thuật trong hai mươi năm, nhưng con trai tôi vẫn chết, tôi có thể tìm ai để giúp đỡ đây?

    Người đàn ông kia giống như đập vào cái bàn, một tiếng "ầm" vang lên, ngay sau đó ông ta nói:

    - Tốt, tốt lắm, cấm kỵ của Hàn gia các người tôi hiểu, lần này tôi tới đây vốn không ôm hy vọng gì nhiều, nếu đã như vậy, tôi đi!

    Tiếng bước chân truyền đến, người đàn ông đi tới gần cánh cửa, lại nói một câu:

    - Đừng quên, ông còn có một đứa cháu trai, có bản lĩnh, ông liền đem điều cấm kỵ đó phá vỡ đi!

    Giọng của ông vẫn rất bình tĩnh, như thể ông đang hút tẩu thuốc của mình trên bàn và từ từ nói:

    - Cậu cũng vậy. Nếu cậu không nghe lời khuyên của tôi, không ai có thể cứu cậu khi điều cấm kỵ đến.

    Người đàn ông quay người rời đi. Đến khi tôi chạy đến trước cửa phòng, lại không thấy được bóng dáng của hai người đó.

    Vài câu đối thoại không đầu không đuôi của bọn họ, tôi thực sự không hiểu lắm, tôi chạy vào nhà, và thấy gương mặt u sầu của ông, ông nhìn tôi và không nói gì cả.

    Tôi nhìn lên cái bàn, có một dấu tay in rõ ràng trên đó, khiến cho tôi hoảng sợ.Chuyện này tuy hơi quái dị, nhưng tôi nhanh chóng quên đi vì tôi còn nhỏ, chỉ là từ ngày hôm sau, không biết tại sao, người bệnh tới trong nhà gặp ông tôi để chữa bệnh ngày càng ít.

    Khuôn mặt luôn nở một nụ cười hòa ái của ông tôi, giờ đây đã bị thay thế bởi một khuôn mặt suốt ngày cau có, ông hay ngồi một góc và tỏ ra chán nản, bao thuốc lá sợi thì ông treo lên trên trần nhà, và từ đó ông không bao giờ hút thuốc nữa

    Tuy nhiên, ông nội đã đưa cho tôi một túi giấy cỡ ngón tay, mặt trên túi vẽ một hoa văn kỳ lạ, tôi không muốn mang nó tí nào. Nhưng ông lại nghiêm túc nói cho tôi đây là đồ vật có thể cứu mạng và tôi phải mang nó lên, nếu gặp lúc tính mạng bị đe dọa, liền dùng lực phá nát cái túi này.

    Tôi bị câu nói của ông làm cho sợ hãi, ngoan ngoãn đem túi tiền mang ở trên cổ, tuy rằng tôi rất tò mò, nhưng trong lòng lại cầu khẩn tốt nhất đừng có đến lúc phải phá vỡ cái túi này.

    Năm nay, tôi đã 15 tuổi, tới tháng ba này là tôi phải lên trường cấp ba để đi học. Trong khu vực quanh đây, tôi đã được xem như là một người đàn ông rồi, nhiều đứa trẻ tuổi tác như tôi giờ đây đã là một nửa sức lao động trong nhà.

    Nhưng ông lại bắt tôi phải đi học, ông nói đọc sách mới có tiến bộ được, mới có cơ hội bước ra khỏi ngọn núi này, đi ra thế giới bên ngoài và bắt đầu một cuộc sống mới của mình.

    Vào lúc đó, tôi đối với điều ông nói tới cũng rất khát khao, cũng thường ngây thơ nghĩ rằng khi tôi lớn lên, thi vào đại học thì sẽ đi kiếm tiền, lúc đó tôi có thể đưa ông vào thành phố và hai người sống hạnh phúc bên nhau.

    Chỉ tiếc rằng, lúc đó tôi chỉ dừng lại ở việc tưởng tượng cuộc sống trong thành phố và cứ nghĩ nơi đó là một thiên đường.

    Tuy nhiên, loại ảo tưởng này của tôi đột nhiên bị phá vỡ chỉ sau một ngày, từ đó trở đi, tôi mới hiểu được thế giới này có rất nhiều điều đáng sợ, không tốt như tưởng tượng của tôi.

    Thậm chí, còn tệ hơn những gì tôi nghĩ.

    Tôi đã nói ở khúc trước, lúc này người tới tìm ông nội tôi chữa bệnh, càng ngày càng ít, ở trong thôn, có những tin đồn thất thiệt nổi lên, nói ông tôi cũng không có tài năng gì, chữa bệnh cho người khác cũng chỉ là khám chữa qua loa, không lợi hại bằng Mã tiên sinh ở thôn phía Nam.

    Mã tiên sinh này, tôi cũng nghe nói qua, nghe nói ông ta đến đây vài năm trước và ở lại luôn nơi đây, suốt ngày ở trong nhà, rất hiếm khi thấy ông ta ra ngoài. Nhưng lại dựa vào một phương thuốc cổ truyền từ đời tổ tiên, chữa trị hết rất nhiều căn bệnh lâu năm mà người dân vẫn không chữa được, hơn nữa còn tuyên bố có bệnh ăn vào sẽ hết bệnh, người không bị bệnh ăn vào thì thân thể sẽ cường tráng, học hành kém cỏi chỉ cần ăn vào liền sẽ thi đậu cấp ba, phụ nữ không có con, ăn vào thì sẽ có con ngay, và còn nhiều điều khác nữa...

    Mọi người xung quanh đối với phương thuốc của hắn thờ phụng như thần tiên, ở một lần ngẫu nhiên, tôi cũng được thấy qua loại thuốc kia, chỉ là bột phấn màu xám trắng rất bình thường, nói là dùng với nước. Chỉ cần sử dụng trong một tháng liền sẽ có hiệu quả, tuy rằng giá tiền rất cao, nhưng mọi người đập nồi dìm thuyền cũng muốn mua cho được loại thuốc này, điều này làm cho tôi rất khó hiểu.

    Càng làm cho tôi khó hiểu hơn chính là mọi người sau khi ăn, quả thật có hiệu quả, ngay cả một ông lão nằm liệt giường ở trong thôn chỉ cần ăn vào loại thuốc này cũng có thể chạy nhảy khắp thôn.

    Vấn đề này, tôi từng hỏi qua ông nội, nhưng khi nghe xong, ông nội cau mày lại, hiếm thấy nghiêm túc dặn dò tôi:

    - Việc gì không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên để các việc quanh đây ảnh hưởng đến con, yên tâm đọc sách, không cần chạy vòng vòng khắp nơi, đợi đến lúc con đi học cấp ba cũng đừng đem việc này nói với người khác.

    Tôi muốn hỏi tiếp, ông nội đột nhiên ho sù sụ lên, sau đó ông lắc đầu, từ chối trả lời bất kỳ điều gì.

    Tuy tôi rất hiếu kỳ, nhưng cũng không để ở trong lòng, chỉ đợi cho đến khi mình lên học trung học, đối với tôi lúc này, thế giới bên ngoài hấp dẫn nhiều hơn so với vùng quê nhỏ bé này.

    Mùa hè năm nay, tôi cùng với hai người bạn của mình hẹn nhau lên núi đi chơi, chúng tôi khởi hành khi rời còn sương sớm, đi qua vài đỉnh núi, hái rất nhiều quả dại. Lúc sắp đến buổi trưa, chúng tôi liền kéo quân trở về.

    Lúc trở về, chúng tôi chọn một con đường tắt để đi, sẽ gần hơn so với đi đường bên ngoài, trong chúng ta ba người, chỉ có mình Vương béo đã đi qua con đường này nên hắn chịu trách nhiệm dẫn đường, tôi cùng một với người bạn học đeo mắt kiếng đi phía sau.

    Đi con đường này thật không dễ dàng, cây mọc tùm lum, đá gồ ghề lởm chởm, cao hơn nửa người so với chúng tôi. Chúng tôi đi một lúc được bảy tám vòng, Vương béo bắt đầu bối rối, bởi vì tên này phát hiện mình đã đi lạc đường.

    Hắn lạc đường, vậy cả ba chúng ta cùng nhau lạc đường, tôi không có đổ lỗi cho hắn, sớm biết như thế liền đi đường bên ngoài cho xong, tuy hơi xa nhưng không gặp phải điều gì, ở đây nếu gặp một ít loài rắn độc, bị cắn trúng một phát có mà đi đánh cờ với Diêm Vương.

    Nếu mà gặp được điều gì không giải thích được, thì còn tồi tệ hơn...

    Nói tới đây, tôi bỗng nhiên nhớ tới ông nội đã từng nói qua một điều cấm kỵ, đó là vào giữa trưa nắng gắt thì không nên đi dã ngoại. Tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này mặt trời đã đứng trên đỉnh đầu, đây chính là lúc buổi trưa nắng gắt...

    Tôi vừa nghĩ tới đây, mũi của tôi lại ngửi tới một mùi hôi thúi, Vương béo đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào phía trước, giọng nói có chút run rẩy:

    - Các ngươi...... Mau đến xem...... Nơi đó.....




     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Cấm Kỵ Sư
    Tác giả: Ngô Nhất Tiên
    Chương 2: Mã Tiên Sinh

    Nhóm dịch: MBMH Translate
    Nguồn: Truyện YY

    Tôi nghe thấy giọng nói của cậu ta hơi run rẩy, nên chạy nhanh về phía trước để nhìn xem, khi nhìn thấy thì da đầu tôi cũng run lên,ở bụi cỏ trước mắt, có một cái hố đất bị người đào ra, mà bên trong hố đất lại có một quan tài mục nát, nắp quan tài đã bị mở ra, nhưng vì khoảng cách và góc nhìn khiến chúng tôi không thể nhìn thấy được bên trong, nhưng mùi hôi thúi kia rõ ràng phát ra từ bên trong quan tài.

    Con nít trong núi lá gan rất lớn, trong lòng ba người chúng tôi, sự hiếu kỳ lớn hơn so với sợ hãi. Nên cả ba cùng nhau đi về phía trước muốn xem rõ là cái gì.

    Khi tôi bước đến gần, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn xuống phía dưới và nhanh chóng phát hiện ra manh mối.

    Đất ở xung quanh chiếc quan tài bốc lên một mùi làm người ta buồn nôn, lại trộn lẫn với bùn đất ẩm ướt, điều đó thấy được cái quan tài này vừa mới được đào ra không lâu!

    Trong trái tim của tôi bỗng cảm thấy lạnh lẽo, tôi vừa định nhắc nhở hai người bọn họ, nhưng đã chậm muột bước, Vương béo là người thứ nhất đi đên trước ngôi mộ, nhìn chăm chú vào bên trong.

    - Aaaaaaa......

    Đột nhiên Vương béo phát ra một tiếng thét kinh khủng, loạng choạng lui về phía sau, Lượng Tử tựa hồ cũng đã thấy được thứ gì đó, bộ dáng so với Vương béo còn thảm hại hơn, cả người co giật ngồi ở mép ngôi mộ, miệng của hắn vì sợ hãi mà há to, cũng không nói ra được một lời nào.

    Thấy tình hình như vậy, tôi vội đi lên và lấy tay bịt mũi mình lại, một tay còn lại tôi ra sức kéo Lượng Tử ra khỏi ngôi mộ để nhanh chóng rời khỏi nơi này.

    Nhưng khi tôi chạy đến kéo Lượng Tử, lòng tò mò của tôi lại không thể kiềm chế được, theo bản năng liền nhìn về hướng chiếc quan tài...

    Khi tôi vừa nhìn rõ thứ gì, cả người tôi lập tức cứng lại. Trái tim đập lên từng nhịp đập dồn dập, một cảm giác sợ hãi lập tức bao phủ con người của tôi, tôi muốn kéo Lượng Tử lại, nhưng hai chân tôi trở nên mềm nhũn, té ngồi trên mặt đất.

    Bên trong quan tài, chỉ có một đầu người đã bắt đầu hư thối, và một cái đùi khô quắt, đang nằm chình ình ở trong đó, đầu người hư thối khuôn mặt lỗ chỗ, mái tóc muối tiêu rối tung, nhưng lại mang theo một vẻ quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi.

    Trong tiềm thức tôi liền nhìn chằm chằm vào cái đùi khô quắt kia, trong đầu tôi bỗng nhiên nghĩ tới một người, không đợi tôi kịp xác nhận cái đầu cùng cái đùi này là của ai, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

    - Mấy đứa nhóc con các ngươi, ban ngày trưa nắng chạy đến nơi đây làm cái gì, không sợ bị bọn quỷ bắt đi sao?

    Tôi đột nhiên quay đầu lại và nhìn về phía sau, không biết lúc nào đã đứng đấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ông ta nhìn hơi già nua, vóc người rất cao, đang mặc một bộ áo dài, mái tóc rối tung, dáng người gầy guột, ánh mắt thì lạnh lẽo, như đang ẩn giấu hai con dao vậy.

    Giọng nói của người đàn ông này vô cùng khó nghe, âm thanh khàn khàn, trên mặt lại có một vết sẹo khủng khiếp, kéo dài từ thái dương bên trái đến má bên phải, khiến cho bộ dáng của ông ta nhìn rất dữ tợn.

    Tuy nhiên, ngay khi tôi nhìn thấy ông ấy, trong lòng tôi liền nghĩ đến một điều. Làm thế nào nhìn ông ta lại có vẻ quen thuộc nhỉ?

    Vương béo vừa thấy người này, lại giống như thấy cứu tinh, thở phào nhẹ nhõm, chạy tới kêu lên:

    - Mã tiên sinh, Mã đại thúc, là con đây, Vương Béo đây ạ, chúng con tới ngọn núi này đi chơi, nhưng lại đi lạc, con thấy một ngôi mộ vừa bị đào lên ở đây, làm cho con sợ té đái......

    Đây là Mã tiên sinh được mọi người tôn thờ đây sao? Tôi không thể không nhìn ông ta thêm vài lần, nhưng càng nhìn càng thấy quen thuộc.

    Tuy nhiên, ông ta ở đây làm cái gì?

    Mã tiên sinh chỉ nhìn Vương béo một chút, liền nhìn về phía tôi, như là tình cờ, như thể đang trả lời câu hỏi mà trong lòng tôi đang thắc mắc, giọng nói nhẹ nhàng:

    - Ta đi đến đây để hái thuốc, nghe thấy tiếng la của đám nhóc các ngươi, liền tới đây nhìn một chút, giờ thì ổn rồi, chỉ là một ngôi mộ, mà người thì đã chết, các ngươi còn sợ hãi gì nữa?

    Vương béo nói:

    - Nhưng mà, người đó chỉ còn có cái đầu và cái đùi, các bộ phận cơ thể khác đều...đều...không thấy.

    Mã tiên sinh hoàn toàn không để trong lòng, đi đến chỗ tôi và Lượng Tử, lạnh lẽo nói:

    - Không có chuyện gì cả, người đã chết rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

    Ông nói xong, liền nắm lấy cánh tay của hai đứa tôi, kéo hai đứa tôi lên.

    Tuy nhiên, khi ông ta nắm lấy bàn tay tôi, khuôn mặt ông ta đột nhiên thay đổi, ông ta nắm lấy cổ tay tôi, nhìn chằm chằm vào tôi và trong ánh mắt lộ ra vẻ khác thường..

    Mã tiên sinh chỉ dùng ba ngón tay, nắm chặt cổ tay của tôi, dùng sức rất mạnh, cổ tay của tôi đau đớn, nhưng lại không thể tránh thoát được ma trảo của hắn:

    - Chú nắm tay con làm gì, mau thả con ra!

    Hắn ta giật mình, bỗng nhiên buông lỏng hai tay và xoa xoa cổ tay tôi, lui ra phía sau hai bước, tôi nhìn trên gương mặt của hắn ta, lại thấy trên mặt hắn bỗng nhiên lộ ra tươi cười quái dị, nói với chúng tôi:

    - Đi theo ta, ta sẽ dẫn các con xuống núi.

    Từ phía sau bụi cỏ, Mã tiên sinh kéo ra một cái túi, vác lên vai, nhìn qua có vẻ nặng, bên trong căng phồng, không biết ở trong đó có gì.

    Tuy nhiên có một mùi rất kỳ lạ, từ trong túi kia tỏa ra, tôi cau mày, mùi này hơi cay, lại có mùi hương thảo dược, nhưng ẩn ẩn ở trong đó còn có một mùi mục nát.

    Mã tiên sinh quay đầu lại và rời đi, cả ba chúng tôi đều không biết con đường này nên vội vã chạy theo, điều quan trọng lúc bây giờ là phải ra khỏi ngọn núi này.

    Sau khi đi được một đoạn khá xa, Vương Béo hí hửng đi theo phía sau lưng Mã tiên sinh, nhưng cậu ta không dám tới gần, có chút lấy lòng hỏi:

    - Mã đại thúc, túi của thúc đựng gì thế ạ?

    - Đây là dược liệu ta hái.

    Mã tiên sinh cũng không quay đầu lại mà nói.

    - Nhiều như vậy sao, chắc phải hái rất lâu

    Mã tiên sinh lúc này không nói chuyện, chỉ ừ một tiếng.

    Vương béo nhìn chằm chằm cái túi, vừa đi vừa hỏi:

    - Con nghe ba con nói, Mã đại thúc mỗi tháng đều phải lên núi hái thuốc, rất vất vả.

    - Còn nói Mã đại thúc là một thầy thuốc rất lợi hại......

    - Mã đại thúc sống một mình sao, có ai sống cùng chú không?

    Vương béo hỏi không ngừng nghỉ, nhưng cậu nói suốt nửa ngày, câu trả lời mà cậu nhận được chỉ là tiếng ừ mà thôi.

    Tôi đã nhận ra, Vướng Béo đang cố nắm bắt cơ hội để chủ động lôi kéo làm quen, muốn Mã tiên sinh thu hắn làm đệ tử. Phải biết rằng thần dược của Mã tiên sinh bán được rất nhiều tiền.

    Nhưng Mã tiên sinh không quan tâm đến hắn, và mệt mỏi với cái miệng lải nhải của hắn, bỗng nhiên dừng lại bước chân, từ trong người lấy ra ban viên thuốc nhỏ, đưa cho chúng tôi mỗi người một viên, mặt không biểu tình, nói:

    - Đây là thuốc viên tẩm đường, ngọt lắm, ta đưa cho các ngươi ăn vào để có sức mà đi tiếp.

    Vương béo cùng Lượng Tử đều vui mừng khôn xiết, ở trong mắt bọn hắn, Mã tiên sinh giống như là thần tiên sống, hắn đã đưa đường, còn là thuốc đã tẩm đường, vậy không có lí do gì không ăn cả?

    Hai người nhét ngay viên thuốc tẩm đường vào miệng, tôi thì do dự nắm ở trong tay.

    Mã tiên sinh nhìn về phía tôi, bỗng nhiên lộ ra biểu hiện bất thiện, giọng nói mang theo vài phần khó chịu, nói với tôi:

    - Bọn họ đều ăn, tại sao con không ăn? Đây chính là thứ tốt, trước giờ ta đều không đem nó bán ra ngoài.

    Vương béo cùng Lượng Tử cũng thúc giục tôi:

    - Mau ăn đi, nó thực sự rất ngọt, Mã đại thúc cho chúng ta thứ tốt đó.

    Tôi không thể từ chối, nhưng trong lòng lại cảm thấy ghê tởm và chán ghét viên thuốc này, tùy tay ném viên thuốc vào miệng, nhưng lại dùng đầu lưỡi ngăn chặn, sau đó ngẩng đầu cười nói.

    - Con đã ăn rồi, cảm ơn Mã đại thúc.

    Mã tiên sinh ánh mắt dừng lại ở trên mặt tôi mấy giây, khóe miệng hơi kéo ra, phảng phất đang cười, vết sẹo trên mặt của hắn như đang di chuyển, khiến người xem sởn toc gáy.

    Hắn chậm chạp quay đầu mà tiếp tục bước đi.

    Tôi thừa cơ hội quay đầu lại, nhân cơ hội Vương Béo và Lượng Tử chưa chú ý, đem viên thuốc tẩm đường kia phun ra, giấu nó ở trong túi quần.

    Ở trên đầu lưỡi, là một hương vị khó tả, mới đầu rất ngọt, những cẩn thận cảm nhận, có thể cảm nhận được một mùi lạ, giống như mùi sáp đèn cầy, lại giống mùi Ngũ vị tử trong núi, lại cảm nhận một chút, bỗng nhiên cảm thấy có một mùi tanh hôi, ngay sau đó cổ họng có một trận ghê tởm như muốn nôn mửa mọi thứ đi ra.

    Vương Béo cùng Lượng Tử lại không có phản ứng gì, rất vui vẻ đi ở phía trước.

    Tôi cố nén mùi vị ghê tởm đó, lặng lẽ đi sau lưng bọn họ, trong lòng đã có quyết định, sau khi trở về liền đem viên thuốc tẩm đường này đưa cho ông nội, để cho ông xác định đây là thứ gì...

    Nhưng vừa đi không lâu, Vương Béo và Lượng Tử đi phía trước đột nhiên ngã gục trên mặt đất, co giật một chút rồi bất tỉnh.

    Tôi bất ngờ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Mã tiên sinh bỗng nhiên quay đầu, trên mặt treo cười dữ tợn, đâu còn bộ dáng hiền từ như lúc nãy!

    Trong hoảng loạn, tôi vội vàng học theo bộ dáng của hai người họ, hai mắt nhắm lại, té xuống dưới đất.

    Đồng thời, tôi lặng lẽ đem phá túi tiền ở trước ngực.....

    Nhưng sau đó trong đầu tôi bắt đầu mơ hồ, ý thức dần dần mất đi.

    Trước lúc hôn mê, có vẻ như tôi nghe thấy được tiếng cười dữ tợn của Mã tiên sinh.

    - Hắc hắc hắc hắc, đúng là oan gia ngõ hẹp......

    Dịch: Quốc Thắng

    Beta: Quốc Thắng

    Team: MBMH Translate​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)