Cổ Điển Bạch Cốt U Linh - Full

  1. vothanhbinh

    vothanhbinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/3/14
    Bài viết:
    165
    Được thích:
    512
    Re: [Kiếm Hiệp Cổ Điển] Bạch Cốt U Linh

    Bạch Cốt U Linh

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Q4- CHƯƠNG HAI MƯƠI MỐT

    ÂM MƯU TỐI ĐỘC


    Nguồn:vnthuquan.net



    Đang chạy, Điền Hồ bỗng dừng lại và đưa cao tay cho bốn Tử Y Nhân theo chân cùng dừng.
    Bốn Tử Y Nhân lập tức tản ra, vậy quanh Điền Hồ và cùng thất sắc nhìn Điền Hồ đang từ từ gỡ tay lão Điền Hạ Du ra khỏi lưng.
    Mọi việc xảy ra với lão Điền Hạ Du như đang ngủ mơ. Và ai ai cũng nghe tiếng lão Điền thều thào :
    - Sao không chạy nữa ? Sao không để ta tiếp tục truyền lực cho ngươi ?
    Điền Hồ chợt chớp mắt vài lượt và nếu hắn không kịp ngẩng mặt lên, nhìn thấy bầu trời đang sáng dần, để hít vào một hơi thật chậm sâu, có lẽ hắn đã để những giọt lệ anh hùng rơi khỏi mắt.
    May quá, hắn chưa sa lệ, chưa để ai thấy vẻ bi lụy của hắn. Và hắn khom người từ từ đặt lão Điền Hạ Du ngồi xuống trước mặt.
    Đặt tả chưởng vào hậu tâm lão Điền, hắn nhẹ nhàng nói vào tai lão :
    - Chúng ta đã thoát rồi. Lão trượng truyền lực cho tại hạ cũng đủ rồi. Yên tâm đi, chúng ta hiện rất an toàn. Sẽ không ai quấy rầy nếu lão trượng có điều gì đó muốn hỏi, hoặc muốn truyền đạt cho tại hạ. Lão mở mắt nhìn quanh và khung cảnh thực tại làm cho lão không còn trong trạng thái mơ mơ màng màng nữa. Lão gật gù :
    - Thoát là tốt. Vì ta có nhiều điều rất muốn hỏi ngươi. Trước hết, ai đã truyền cho ngươi kiến lệnh ?
    Điền Hồ đáp nhẹ :
    - Là gia phụ.
    Điền Hạ Du chỉ có một thoáng giật mình rồi thôi. Và Lão lại gật gù :
    - Hơn hai mươi năm qua ta cũng nghĩ thế nhưng vẫn chưa dám tin vào suy đoán của ta. Phi Thiên ? Chỉ là nhân vật có liên quan đến Phi Thiên Bảo mới gọi kiếm lệnh này là Kiếm Lệnh Phi Thiên.
    Điền Hồ trầm ngâm :
    - Theo gia phụ lưu tự, gọi như thế vì có liên quan đến Thất Lệnh Tiểu Phi Kiếm. Có lẽ hai chữ Phi Thiên là ngẫu nhiên trùng với danh xưng Phi Thiên Bảo.
    Điền Hạ Du gượng cười :
    - Ngươi vẫn chưa hiểu đâu. Phụ thân ngươi đã cố ý gọi như thế là ngấm ngầm nhắc nhở ta, âm thầm cảnh tỉnh ta. Có lẽ ngươi đang lấy làm lạ vì tính danh Điền Hạ Du của ta ?
    Điền Hồ nhẹ gật đầu :
    - Mong được lão trượng chỉ giáo.
    Điền Hạ Du cười héo hắt :
    - Đừng gọi ta là lão trượng. Hay gọi Điền thúc thúc. Vì ta là biểu đệ của phụ thân ngươi.
    - Điền biểu thúc ?
    - Phải. Vì nội tổ ngươi ở dòng chính thất, khác với phụ thân ta do kém may mắn nên chi sinh ra ở dòng kế thất. Sự hiềm khích ở hai dòng này vì thế đã phát sinh, nhất là từ lúc nội tổ ngươi tuy kém bản lãnh hơn nhưng lại được chọn làm người kế nhiệm cương vị Bảo Chủ. Sau đó...
    - Sau đó đến lượt gia phụ nhận cương vị Bảo Chủ, do dù bản lãnh vị tất bằng biểu thúc ?
    - Ngươi lầm. Cả ta cũng vậy, lúc đó ta cũng lầm. Kỳ thực bản lảnh phụ thân người cao minh hơn ta, luôn về lòng đại lượng cũng vượt hơn ta. Bằng chứng là ba mươi năm trước lúc ta vì phẫn chí, quyết dứt áo ra đi, phụ thân ngươi vẫn năm lần bảy lượt đi tìm ta. Nhưng...
    - Biểu thúc vẫn không về. Vì cho ràng Vô Lượng Quang Minh Chưởng của biểu thúc vẫn có thể tự dương danh, hoặc hơn, hoặc bằng Phi Thiên Thập Bát Chưởng ?
    - Lần nay ngươi đoán đúng. Và ta đã tung hoành ngang dọc khắp giang hồ suốt mười năm cho đến khi ta gặp một đối thủ thật sự.
    - Là ai ?
    - Chủ nhân Phi Thiên Kiếm Lệnh !
    - Gia phụ ?
    - Lúc đó ta không hề biết đấy là biểu huynh Điền Tuấn. Và chủ nhân Phi Thiên Kiếm Lệnh chỉ bằng kiếm pháp tuyệt phàm đã làm ta khuất phục. Vậy là một giao ước giữa ta và nhân vật đó đã lập thành.
    - Giao ước gia nhập Hội Tử Y ?
    Điền Hạ Du bỗng thở hắt ra :
    - Ngươi đang truyền lực cho ta ? Thu ngay về, mau.
    Điền Hồ thu tay về, gượng cười :
    - Biểu thúc vì truyền lực cho tiểu điệt, đã cạn kiệt chân lực. Tiểu diệt đâu thể để biểu thúc khí tuyệt thân vong ?
    Điền Hạ Du cười lạt :
    - Ngươi lầm. Và để giải thích, ngươi có biết vì sao ta tuy nhận lời gia nhập Hội Tử Y nhưng cho đến nay vẫn không luyện Tử Hà Công phu chăng ?
    Điền Hồ hoài nghi :
    - Có phải vì khi luyện công phu Tử Hà diện mạo sẽ luông ửng màu tía và điều đó khiến biểu thúc không hài lòng ?
    Trái với vẻ hoài nghi của Điền Hồ, Điền Hạ Du thì tỏ ra kinh ngạc.
    - Hóa ra trong di thư phụ thân ngươi cũng nói rõ điều này ? Phải chăng phụ thân ngươi cũng đã có biện pháp làm cho người luyện công phu Tử Hà sẽ khôi phục lại dung diện sẳn có ?
    Điền Hồ gật đầu :
    - Về điều này, gia phụ...
    Đột nhiên không nghe Điền Hồ nói nữa, Điền Hạ Du quay đầu, kinh nghi nhìn Điền Hồ :
    - Ngươi đã sao rồi ? Hay chuyện khôi phục diện mạo cho người luyện công phu Tử Hà là điều vượt quá năng lực của ngươi, cho dù phụ thân ngươi đã tìm ra biện pháp ?
    Điền Hồ cười nhẹ , và hỏi thay vì đáp :
    - Theo biểu thúc, trước kia với thân phận chủ nhân Phi Thiên Kiếm Lệnh, gia phụ đã lập Hội Tử Y gồm bao nhiêu nhân vật ?
    Chợt hiểu, Điền Hạ Du lần lượt quay người, nhìn tuần tự vào bốn Tử Y Nhân vẫn đứng xung quanh :
    - Ở phía trước mặt, không xa lắm đâu, chỉ nữa dặm là nhiều, nguyên chủ nhân Phi Thiên Kiếm Lệnh có dặn ta chôn giấu một vật. Nay đã là lúc lấy vật đó lên, bốn người các ngươi có thể thay ta, đưa vật đó về đây ?
    Một trong bốn Tử Y Nhân mau miệng hỏi :
    - Vật đó như thế nào ? Đã được lão Đà giấu ở đâu ?
    Cách hỏi và cách xưng hô của Tử Y Nhân này làm cho Điền Hồ sinh nghi. Và nếu không có cái bóp khẽ của Điền Hạ Du vào tay Điền Hồ. Có lẽ Điền Hồ đã phát tác.
    Và đó là lúc Điền Hạ Du đáp lại câu hỏi của Tử Y Nhân nọ :
    - Là vật gì, thì do chủ nhân chứa trong một hộp nhỏ nên ta không rõ. Chỉ biết vật đó rất cần cho Hội chúng ta sau này. Còn nơi cất giấu, ta chỉ nhớ là giấu dưới một cội cây Du thật to. Cho dù có tìm thấy hay không bon ngươi cũng nên quay về đây. Và nếu có tìm thấy, hãy nghe ta khuyên, đừng tò mò mở ra xem. Vì đó là vật chỉ dành cho Hội Chủ sau này. Mau đi đi.
    Họ bỏ đi. Và Điền Hồ chưa kịp hỏi thì đã nghe Điền Hạ Du giải thích :
    - Lúc mới rồi ta ngăn ngươi manh động vì người hỏi câu đó vị tất đã là kẻ tình nghi. Còn cách họ gọi ta là lão Đà, chẳng qua đó là cách họ vẫn quen gọi. Ngươi nghĩ có người của bọn chúng vờ thuận phục để làm bám theo chúng ta ?
    Điền Hồ gật đầu :
    - Tiểu điệt chỉ mơ hồ nghĩ thế thôi. Vì xem ra đã có người quá quan tâm khi nghe nói đã có cách khôi phục chân diện.
    Điền Hạ Du gật đầu :
    - Đây là một trở ngại rất lớn, khiến bao dã tâm của nhân vật Hội Chủ lúc này, suốt thời gian qua vẫn chưa thực hiện. Vì họ đâu thể che giấu lai lịch hoặc thân phận qua một diện mạo thoạt nhìn ai cũng biết ? Người nào quá quan tâm đến điểm này ắt là kẻ luôn hết lòng hết dạ, tận trung với nhân vật Hội Chủ.
    Điền Hồ chợt cau mặt :
    - Tiểu điệt đang tìm cách phân biệt ngay gian, sao chưa gì biểu thúc đã sai họ đi thay biểu thúc thu về một về xem ra rất quan trọng đối với Tử Y Hội ?
    Điền Hạ Du phì cười :
    - Làm gì có vật cho họ tìm ? Thứ nhất, vừa khéo làm sao, ở đó có đủ bốn cội cây Du, cội này cách cội kia khá xa. Ắt họ sẽ chia nhau tìm và họ sẽ lần lượt quay về vì không bao giờ tìm thấy vật đó. Thứ hai...
    Điền Hồ ngơ ngác :
    - Nếu hiểu đây là cách biểu thúc thử người thì dựa vào đâu để phân biệt ngay gian ?
    Điền Hạ Du bảo :
    - Nếu họ đều là những người quyết trung thành với chủ nhân thì dù không tìm thấy vật, họ cùng sẽ quay về ngay. Trái lại, nếu có gian tế như ngươi nghi ngờ, khi tìm không thấy vật ở cội cây này ắt hẳn sẽ tranh tìm ở cội cây khác. Chính điều đó làm cho hắn tự bại lộ tung tích.
    Điền Hồ gật gù :
    - Quả là cách tuy khác thường nhưng cũng có thể xem là lợi hại. Còn điều thứ hai gì biểu thúc định nói ?
    Điền Hạ Du nghiêm mặt :
    - Kỳ thực ta có giấu một vật và đúng là vật do phụ thân ngươi giao cho. Và nơi ta cất giấu, chỉ kẻ nào thật sự có cơ trí mới nghĩ ra để tìm. Giả như gian tế là người tìm thấy, hắn sẽ tự chuốc họa nếu tự ý mở ra xem.
    Điền Hồ lo lắng :
    - Nhưng dù sao, nếu là vật do gia phụ giao cho biểu thúc cất giữ, ắt cũng là vật quan trọng, cách thử của biểu thúc xem ra quá mạo hiểm.
    Chẳng biết lời của Điền Hồ có đúng hay không nhưng sau khi Điền Hồ nói xong, Điền Hạ Du vụt biến sắc.
    - Đáng lý đã có người quay trở lại rồi mới phải. Đâu thể chậm thế này ?
    Điền Hồ giật mình. Vì xét theo thời gian, nửa dặm để đi và về, cộng thêm thời gian tìm vật thì họ cũng không thể đi lâu đến vậy. Trừ phi đã có biến.
    Kinh tâm, Điền Hồ định đi tìm họ.Chực nhớ đến biểu thúc Điền Hạ Du, Điền Hồ vội bảo :
    - Nếu có gian tế và hắn đã lẻn hạ thủ những người còn lại, tiểu điệt sẽ không yên tâm nếu để biểu thúc lại đây một mình. Tiểu điệt sẽ đưa biểu thúc cùng đi.
    Chưa kịp nhấc Điền Hạ Du lên, Điền Hồ nghe lão kêu :
    - Quay về rồi. Chà ! Sao y chạy khập khiễng thế kia ? Quả đúng như ngươi nghi ngờ, gian nhân đã lẻn hạ sát thủ.
    Trong khi nghe lão nói Điền Hồ đã đưa mắt nhìn. Và quả nhiên đã thấy cho một Tử Y Nhân quay lại với cách chạy cho thấy đã bị nội thương.
    Và ngay khi Điền Hạ Du dứt lời...
    Điền Hồ đã lao đi, chạy đến đón đầu Tử Y Nhân nọ.
    Điền Hồ nghe gã hổn hển :
    - Có kẻ đã trà trộn... trà trộn vào chúng ta. Hắn đã hạ thủ... hạ thủ...
    Không muốn gã mệt lại còn mệt thêm, Điền Hồ vừa đến gần liền xua tay bảo gã :
    - Các hạ đừng quá lo lắng. Hãy tạm lưu lại đây và nghỉ ngơ một lúc. Để tại hạ đi xem chuyện gì đã xảy ra.
    Gã gật đầu và lại tiếp tục khập khiễng chạy đến chỗ Điền Hạ Du.
    Định chạy đi để thực hiện theo lời vừa nói, Điền Hồ bỗng có cảm giác mơ hồ, vội quay lại, đuổi theo gã Tử Y Nhân :
    - Này. Hãy đọc tiếp xem, Phi Thiên xuất, U Linh vong ?
    Gã Tử Y Nhân do bị Điền Hồ gọi giật lại nên có một thoáng khựng người. Chỉ như thế rồi thôi, sau đó gã vẫn tiếp tục chạy về phía Điền Hạ Du.
    Điền Hạ Du cảm thấy lạ, vội đứng lên và quát bảo gã :
    - Sao ngươi không đọc tiếp ? Sau câu "Phi Thiên xuất U Linh vong" sẽ là câu gì ?
    Dáng chạy khập khiễn của gã vụt tăng nhanh cước lực, lao vun vút vào lão Điền Hạ Du. Gã hất kình :
    - Là cái này.
    Ào...
    Điền Hồ đang đuổi theo gã, thấy vậy cũng tăng cao cước lực và quát to :
    - Ngươi chưa biết Phi Thiên Kiếm Lệnh lợi hại như thế nào sao ?Xem đây !
    Tuy quát như thế nhưng Điền Hồ vẫn chưa mảy may xuất phát tia kim quang. Do khoảng cách giữa Điền Hồ và gã khá xa, đồng thời Điền Hồ quát như thế chỉ là dọa gã.
    Hành động của Điền Hồ vậy mà thu hiệu quả. Gã đang quật một kình trí mạng vào một Điền Hạ Du đang vô năng lực hoàn thủ thì tiếng quát kịp lúc của Điền Hồ làm gã hốt hoảng lạng người ra xa.
    Vút...
    Điền Hồ cả mừng, lao thật nhanh vào gã :
    - Bây giờ mới là Phi Thiên Kiếm Lệnh thật đây ! Đỡ !
    Xoẹt !
    Tia kim quang không thể phát ra sáng lóa như đêm qua, do bây giờ đã có vầng dương hiển hiện. Nhưng cung cách xuất thủ của Điền Hồ cũng đủ làm gã nọ rụng rời tay chân, phần thì gã vừa mới lạng người một lượt, chưa ổn định cước bộ đã bị Điền Hồ xuất phát tia kim quang chiếu vào. Gã chỉ kịp lạng người lần thứ hai, đúng vào lúc sinh mạng gã kể như chỉ mành treo chuông.
    Soạt !
    Cạch !
    Một mảng y phục to rộng ở thân trước gã đã bị rách rời, thay cho sinh mạng gã nhờ đó toàn mạng. Và từ chỗ y phục rách, một hộp nhỏ rơi ra chạm đất, làm gã vừa thoát chết vẫn cố quay người định nhặt chiếc hộp.
    Điền Hồ đã đến gần, bật cười vang :
    - May cho ngươi là chưa mở chiếc hộp ra. Bằng không, ha... ha..., giờ thì nạp mạng. Đỡ !
    Câu nói dù là lấp lửng của Điền Hồ cũng làm cho gã vốn là kẻ có nhiều cơ trí mới tìm ra chiếc hộp như Điền Hạ Du vừa nói, chợt tái mặt. Và gã đã phóng cho Điền Hạ Du một tia nhìn sắc lạnh :
    - Giỏi lắm. Lão đã nghĩ được kế liên hoàn này để làm ta bại lộ hành tung. Sau này ta sẽ tìm lão để đòi lại món nợ này. Hừ !
    Vút...
    Và gã đã nhanh chân chạy mất, không dám lưu lại giao chiến có lẽ vì ngại Phi Thiên Kiếm Lệnh của Điền Hồ.
    Nhặt chiếc hộp lên, Điền Hồ đanh giong, nói với biểu thúc Điền Hạ Du :
    - Dù biết rằng ba người kia có lẽ đã uổng mạng nhưng tiểu đệt vẫn muốn bái tạ trước họ, dù chỉ một lần. Biểu thúc có muốn đi cùng tiểu diệt ?
    Điền Hạ Du vừa gật đầu. Điền Hồ lập tức giúp sức, đưa biểu thúc cùng đi.
    Vút...
    Nơi có bốn cội cây Du là nơi có địa hình khúc khuỷu, người đứng ở cột cây này không thể thấy người ở cội cây kia và ngược lại. Và ở cái cây đầu tiên. Điền Hồ dễ dàng phát hiện một hình hài bất động nằm chúi đầu vào hốc đất có lẽ do chính nạn nhân đào tìm chiếc hộp.
    Điền Hồ đặt Điền Hạ Du đứng qua một bên. Sau đó Điền Hồ tiến lại gần hình hài nọ và lầm thầm nói thành lời :
    - Gia phụ lập Tử Y Hội là mong cùng chư vị hợp lực diệt trừ Bạch Cốt Môn. Nay Bạch Cốt Môn tuy không còn nhưng công lao hãn mã lại không do Tử Y Hội thực hiện, đã hủy hoại một đời thanh xuân, khiến không ai trong chư vị có được một kiếp sống bình thường như mọi người. Tại hạ xin thay gia phụ, dùng một lễ này để gọi là tạ lỗi, an ủi hương hồn chư vị.
    Điền Hồ vừa khom người đảnh lễ bỗồng nghe Điền Hạ Du hô hoán :
    - Không xong rồi. Mau lùi lại, Điền Hồ !
    Điền Hồ thất kinh ngẩng đầu lên và chỉ thấy một bóng Tử Y lao vút đến với một ngọn kình vô tưởng.
    Dù thế, Điền Hồ cũng kịp cất hữu thủ lên :
    Soẹt !
    Bùng... Phập...
    Bị một kích đẩy lùi thật mạnh, Điền Hồ dù loạng choạng ngả nghiêng vẫn cố nở nụ cười đắc ý, nhìn đối phương chợt khựng lại và từ từ gục xuống do đã bị tia kim quang Phi Thiên Kiếm Lệnh xạ ngay vào tâm thất.
    Điền Hạ Du lập cập chạy đến cạnh Điền Hồ :
    - Ngươi không sao chứ ? Thủ đoạn của đối phương quả lợi hại, dùng cả khổ nhục kế, trá tử để hành thích ngươi.
    Điền Hồ xua tay nhưng không nói một lời, đoạn tiến đến gần thi thể, kẻ đã giả chết và bây giờ thì chết thật.
    Khom người mò tay vào bọc áo gã. Điền Hồ sau một lúc tìm bỗng cười thật tươi :
    - Có bị gã đánh mà chưởng cũng không hề gì. Vì bù lại cũng có linh dược trị thương.
    Điền Hồ thu tay về và đưa cho Điền Hạ Du xem một mẩu Thiên Niên Hà Thủ Ô vừa tìm thấy trong người kẻ đã chết.
    Điền Hạ Du cau mày :
    - Đưa ta xem. Kẻo lại lầm kế xảo ngụy của đối phương, thu phải độc dược mà lại nghĩ là linh dược.
    Và khi cầm lấy mẩu đó, Điền Hạ Du lập tức bóp vỡ làm hai mẫu nhỏ hơn, sau đó đưa lên mũi ngửi. Đoạn Điền Hạ Du gật gù, trao cả hai mẩu cho Điền Hồ :
    - Là thật. Nhưng người có thể dùng được sao ?
    Điền Hồ tươi cười :
    - Nếu bảo hễ luyện Nghịch Thiên Hồi Chuyển là không thể dùng dược vật thì đó là chuyện đã qua lâu lắm rồi. Còn lúc này, nhờ giả vờ như thế, tiểu điệt mới được đối phương vô tình ban cho một mẩu Thiên Niên Hà Thủ Ô. Đối phương đã mất toi một mẩu dược vật, chỉ có tiểu điệt là hưởng lợi.
    Và thay vì nhận cả hai mẩu, Điền Hồ chỉ nhận một. Điền Hồ bảo :
    - Biểu thúc đã suy kiệt chân lực vì đã tiếp trợ cho tiểu điệt lúc tháo chạy. Đây có lẽ cũng là thiên ý, giúp biểu thúc phần nào lấy lại chân lực đã mất. Điền Hạ Du gật đầu, nhận mẩu còn lại :
    - Tính ngươi thể khẳng khái, rất giống phụ thân ngươi. Nếu ta sáng suốt hơn, sớm thừa nhận chủ nhân Phi Thiên Kiếm lệnh là phụ thân ngươi và lo quay về bổn Bảo, có lẽ phụ thân ngươi không dễ bị thù nhân hãm hại.
    Điền Hồ gượng cười :
    - Biểu thúc chớ quá áy náy. Vì biết đâu, nhờ biểu thúc không quay lại Phi Thiên Bảo nên vẫn toàn mạng, chưa bị phản đồ Thượng Quan Du hàm hại như đã mưu hại gia phụ.
    Điền Hạ Du bàng hoàng :
    - Ngươi nói sao ? Là Thượng Quan Du đã mưu hại phụ thân ngươi ?
    Điền Hồ thở dài :
    - Không họa nào có thể lường trước như họa tâm phúc. Vì có ý phản từ lâu nên Thượng Quan Du đã ngấm ngầm hạ độc, khiến gia phụ trở thành người vô sinh. Sau đó...
    Điền Hạ Du bật kêu :
    - Thảo nào suốt thời gian đó ta chờ mãi vẫn không nghe hỉ tín nào từ phía Phi Thiên Bảo. Và ta cứ ngỡ đó là cao xanh muốn trừng phạt phụ thân ngươi, đã thay ta đòi lại công bằng, cho dòng dõi kế thất bị thất sủng là dòng dõi Điền Hạ Du ta. Vậy sao vẫn có ngươi ?
    Điền Hồ đỏ mặt :
    - Tiểu diệt chẳng biết đấy là may hay là sự việc không may. Gia mẫu đã tình cờ được gia phụ giải nguy. Cảm kích, gia mẫu đã nguyện ý gá nghĩa cùng anh hùng, bất chấp niên kỷ quá ư chênh lệch. Và nhờ tinh thông y thuật, gia mẫu phát hiện nguyên nhân vô sinh của gia phụ không do ngẫu nhiên. Vì muốn ngấm ngầm dò xét nên mãi đến lúc hoài thai tiểu diệt, gia mẫu mới cho gia phụ biết. Đến lúc đó thì quá muộn...
    Điền Hạ Du tỏ ra rất căm phẫn :
    - Chính Thượng Quan Du đã hạ độc thủ ?
    Điền Hồ cũng nghiến răng ken két :
    - Tự biết thân cô thế cô nên gia mẫu định kế tẩu thoát, nhưng vẫn bị loài cầm thú cưỡng bức ngay tại Linh đường gia phụ. Vì muốn bảo toàn giọt máu duy nhất cho Điền gia, gia mẫu để cắn răng chịu nhục, sau đó hạ sinh và cưu mang tiểu điệt đến năm lên chín.
    - Súc sinh ! Thượng Quan Du quả là loài cầm thú. Thật uổng cho y có một diện mạo phương phi đoan chính, hóa ra chỉ là hạng phật diện tâm xà.
    Câu nói này của biểu thúc Điền Hạ Du làm cho Điền Hồ giật mình :
    - Biểu thúc nói lão có diện mạo phương phi và đoàn chính ư ?
    Điền Hạ Du đang giận càng thêm giận :
    - Không sai. Và cũng nhờ diện mạo đó của y, Cầu Đại Hiệp mới không ngần ngại, gả bào muội cho y. Có lẽ vì không biết y chính là phản đồ, Cầu Đại Hiệp đã lầm y, như ta bấy lâu nay vẫn lầm y vậy.
    Điền Hồ chau mặt :
    - Lão là muội phu của Cầu Đại Hiệp ? Chuyện xảy ra lâu chưa ?
    Điền Hạ Du đáp :
    - Mười sáu năm. Nếu so với thời điểm ta được tin biểu huynh ta thất lộc thì chỉ suýt soát một năm là cùng. Chỉ có hạng bội tổ diệt sư như y mới mặt dầy mặt dạn lập gia thất, dù đang trong thời gian phát cư tang cho sư phụ y. Hừ !
    Đã bị kiệt lực, cơn phẫn hận càng làm cho Điền Hạ Du kiệt lực nhiều hơn. Để Điền Hồ khỏi lo ngại, Điền Hạ Du lập tức cho mẩu Thiên Niên Hà Thủ Ô vào miệng. Chờ nhai nuốt xong, Điền Hạ Du tiếp :
    - Giờ nghĩ lại, Thượng Quan Du không phải vô cớ cùng họ Cầu cầu thân. Vì chẳng bao lâu sau đó toàn gia Cầu Đại Hiệp đều bị sát hại, kể cả Thượng Quan Du cũng tuyệt tích luôn cho đến nay. Nhất định y có mưu đồ và sự tuyệt tích của y là hoàn toàn có sắp đặt.
    Điền Hồ tán thành :
    - Có sắp đặt thì đúng rồi. Vì tiểu điệt cách đây nửa năm có chạm mặt lão. Chỉ tiếc lão ngoài công phu Phi Thiên còn có thêm công phu Thất Phách U Linh, nên tiểu diệt chưa là đối thủ của lão.
    Điền Hạ Du trợn mắt :
    - Thảm sát toàn gia Cầu Đại Hiệp là Bạch Cốt Môn, sau đó Thượng Quan Du bỗng am hiểu Thất Phách U Linh Chưởng vốn là tuyệt kỷ chưa hề truyền cho ai của Đại ác ma Bạch Cốt U Linh. Không lẽ trong huyết án Cầu gia là có Thượng Quan Du nhúng tay vào và đó là điều kiện để Bạch Cốt U Linh ưng thuận truyền Thất Phách U Linh Chưởng cho... Ứ !
    Đang nói, Điền Hạ Du vụt ưỡn người và hộc lê n một tiếng đau đớn, khiến Điền Hồ thất kinh :
    - Biểu thúc !?
    Điền Hạ Du đưa tay ôm ngực và lảo đảo :
    - Độc dược !Hà Thủ Ô... là giả !
    Điền Hồ hốt hoảng :
    - Làm sao bây giờ, biểu thúc ? Làm sao giúp biểu thúc giải độc ?
    Một dòng máu đen liền từ miệng Điền Hạ Du trào ra :
    - Ta ân hận... vì đã phụ lòng... phụ thân ngươi. Điền Tuấn là bậc... kỳ tài. ta hận vì thua kém... y. Vô Lượng... Quang Minh Phổ.. ở trong người.. hãy lấy ra, có tìm nơi ẩn thân... khổ luyện. Hợp với Phi Thiên... sẽ là... sẽ là... Hự...
    Điền Hồ đỏ hoe hai mắt :
    - Biểu thúc, biểu thúc ! Còn một điều cần yếu biểu thúc chưa nói. Nhân vật Hội Chủ Tử Y Hội là ai ? Sao y lại độc ác thế này ? Nhẫn tâm đem độc dược giả thành Hà Thủ Ô Thiên Niên ?
    Lời của Điền Hạ Du chỉ còn là những lời phều phào :
    - Ta đã dò xét... nhưng vẫn chưa biết...chưa biết... Hự !
    Độc đã phát thân đã vong, Điền Hạ Du chỉ còn là một hình hài bất động trong vòng tay Điền Hồ.
    - Độc thật. Đúng là tối độc !
    Tiếng nói bỗng phát ra làm Điền Hồ giật mình.
    Nhưng không cần quay đầu lại, Điền Hồ cũng minh bạch khi nghe giọng nói đó lại vang lên, lần này để trấn an Điền Hồ :
    - Là tiểu nữ đây. Công tử xin đừng vội hốt hoảng.
    Nhờ đó, Điền Hồ không những không còn hốt hoảng mà còn ngăn được dòng lệ thảm suýt nữa tuôn trào.
    Đặt Điền Hạ Du nằm lại ngay ngắn, Điền Hồ sau đó lấy ra một quyển kinh văn mỏng, bên ngoài có ghi Vô Lượng Quang Minh Phổ. Đồng thời hắn lên tiếng và đương nhiên là để đối thoại với chủ nhân của hai loại thanh âm vừa rồi :
    - Cô nương vẫn bình an ? Cô nương đến từ lúc nào ?
    Phương Băng từ từ đi ra phía trước mặt Điền Hồ :
    - Tiểu nữ chỉ mới đến. Nếu công tử không vì quá bi lụy trước thảm trạng của lệnh biểu thúc có lẽ đã nhìn thấy tiểu nữ đến.
    Đoạn Phương Băng ngồi xổm, trước mặt Điền Hồ :
    - Nhờ đó biểu nữ mới biết có người dùng độc dược giả thành Thiên Niên Hà Thủ Ô để hại lệnh biểu thúc. Có phải là mẩu nhỏ công tử vẫn còn cầm ? Có thể cho tiểu nữ xem qua ?
    Đặt chiếc hộp xuống bên cạnh, Điền Hồ trao mẩu độc dược cho Phương Băng.
    Tuy nhận lấy nhưng mắt nàng lại nhìn vào chiếc hộp :
    - Mẩu độc dược này được đặt bên trong chiếc hộp kia ?
    Điền Hồ lắc đầu và cười buồn :
    - Nếu được đặt trong chiếc hộp thì tệ biểu thúc có lẽ không dễ gì bị hại. Vì dường như cả tệ biểu thúc cũng không dám mở chiếc hộp ra cho dù đó là vật do chính tay tệ biểu thúc cất giấu cách đây gần hai mươi năm.
    Phương Băng đã đưa mẩu độc vật lên mũi. Và bây giờ nàng đang nhăn mặt :
    - Giả thật khéo. Đến mùi vị cũng không gây nghi ngờ. Đây là kiệt tác chỉ có ở hạng người tinh thông độc môn. Như lúc nãy tiểu nữ nghe công tử đặt nghi vấn, cho đây là thủ đoạn của Hội Chủ Tử Y Hội ? Chừng như lệnh biểu thúc có quan hệ với hội này ?
    Điền Hồ thở dài :
    - Không chỉ liên quan, Tử Y Hội còn do đích thân gia phụ sáng lập.
    Phương Băng kinh ngạc :
    - Phải chăng là Hội gồm những nhân vật vận Tử Y ? Thế tại sao...
    Điền Hồ lại cười buồn :
    - Cô nương cảm thấy khó tin, vì đã biết hết, tại hạ lại để tệ biểu thúc đều do Hội này đã bao lần mưu hại ? Cũng dễ hiểu thôi, nếu cô nương biết rằng gia phụ lập Tử Y Hội chưa được bao lâu thì bị Thượng Quan Du hãm hại. Kể từ đó, Tử Y Hội cứ như Quần Long vô thủ, thật không may là lại rơi vào tay một nhân vật vừa không rõ lai lịch, vừa có tâm địa quá ư độc ác.
    Phương Băng hoang mang :
    - Vậy còn lịnh biểu thúc ? Sao không thay Điền lão Bảo Chủ chấp chưởng, quản thúc Tử Y Hội ?
    Điền Hồ chợt đứng dậy :
    - Rồi tại hạ sẽ tuần tự kể cho cô nương tỏ tường. Tại hạ cần lo an táng cho thúc biểu thúc.
    Nàng ngăn lại :
    - Công tử nên hỏa táng cho lệnh biểu thúc thì hơn. Vì có như thế mới ngăn ngừa độc chất lan truyền, dễ gãy họa cho người vô tội.
    Điền Hồ cảm kích :
    - Cũng may mà nhờ có cô nương kịp đến để nhắc nhở. Nếu không, đúng là tại hạ không để tâm đến việc này.
    Cũng nhờ Phương Bừng tiếp tay, thu nhặt thêm thật nhiều những cành củi khô, nên không bao lâu Điền Hồ đã đứng bên cạnh nàng, nhìn ngọn lừa cháy bừng bừng đang thiêu dần những gì vốn là biểu thúc Điền Hạ Du.
    Và đang khi nhìn lửa cháy, Điền Hồ cho nàng biết phương cách thu nhận và sáng lập Tử Y Hội của phụ thân trước kia. Điền Hồ bảo :
    - Gần đây, tại hạ có tìm thấy di thư của gia phụ. Nhờ đó mới biết gia phụ tình cờ phát hiện một phần di học của Hải Âu Quái Khách trăm năm trước, chủ yếu là công phu Tử Hà. Nhận thấy công phu này chỉ tỏ ra đắc dụng nếu được khởi luyện ngay từ những ngày đầu và chỉ gây thêm trở ngại nếu người đã luyện công phu khác lại miễn cưỡng luyện thêm công phu Tử Hà, gia phụ mới bỏ công đi tìm và thu nhận khoảng mười nhân vật. Và họ đều là những nhân vật vô danh, bởi công phu bản lãnh trước đó của họ rất tầm thường.
    Phương Băng nôn nóng ngắt lời :
    - Tiểu nữ chờ muốn biết vì sao lệnh biểu thúc không thay lệnh tôn chấp chưởng Tử Y Hội, sao công tử không chịu nói ngay cho ?
    Điền Hồ thở dài :
    - Thì tại hạ cũng sắp đề cập đến điều đó. Nhưng chỉ e cô nương không hiểu, nhất là vì sao cho mãi đến lúc này, tệ biểu thúc một biết người sáng lập Tử Y Hội chính là gia phụ.
    Nàng hoàn toàn ngơ ngác :
    - Đã là biểu huynh biểu đệ, đâu lẽ nào lệnh biểu thúc không hề biết chính biểu huynh mình là nhân vật khai sáng Tử Y Hội ?
    Điền Hồ gật gù :
    - Thế mới nói cô nương cần nhẫn nại nghe cho kỳ rõ mới hiểu. Là thế này...
    Vừa thuật cho Phương Băng nghe câu chuyện bất hòa đã xảy ra giữa phụ thân và biểu thúc. Điền Hồ vừa chầm chậm di chuyển dần và cũng là cố ý đưa Phương Băng cùng đi.
    Để khi nghe xong, Phương Băng vỡ lẽ :
    - Lệnh tôn vì ngại lệnh biểu thúc bất phục nên cố tình che giấu thân phận thật ? Để khi lệnh tôn lâm tử, lệnh biểu thúc vẫn ăn năn chờ mãi trong vai trò một lão nhân gù vừa câm vừa điếc ?
    Điền Hồ đã đi đến gần cội cây du thứ hai :
    - Tại hạ cũng đoán, biểu thúc vì thấy Hội Tử Y càng lúc càng có nhiều hành động mờ ám bất minh nhưng vì có lời giao ước với gia phụ nên đành ẩn nhẫn chờ đợi và dò xét hư thực. Chỉ tội biểu thúc đã bị sát nhân diệt khẩu quá sớm khiến tại hạ không kịp hỏi mười mấy năm qua Tử Y Hội đã gây ta những chuyện tác tệ gì.
    Phương Băng vì đi theo chân Điền Hồ nên bất ngờ nhìn thấy một Tử Y Nhân đang nằm bất động trong một lùm cây dại. Nàng kêu:
    - Sao ở đây có thêm một nhân vật Tử Y Hội nữa ?
    Điền Hồ ngăn nàng lại, vì sợ nàng quá hiếu kỳ, lại lầm kế như hắn đã lầm lúc nãy :
    - Tại hạ cần cho cô nương biết thêm chuyện này.
    Và Điền Hồ cho nàng biết những gì vừa xảy ra, kể từ đêm qua cho đến tận lúc nàng xuất hiện, liên quan đến sự phân khai thành hai nhóm Tử Y Hội hữu biệt.
    Nàng giật mình lùi lại, mắt dè chừng nhìn thân hình bất động kia.
    Riêng Điền Hồ thì hít một hơi vào thật đầy, đoạn ung dung tiến đến làn cây dại. Vừa chạm vào thân hình nọ, Điền Hồ thở dài :
    - Thân thể đã giá lạnh. Đây là người vì trung thành với gia phụ nên đã uổng mạng. Lại thêm một mối thù nữa giữa tại hạ và Hội Tử Y hiện nay.
    Đào một mộ huyệt đủ sâu, Điền Hồ tự tay đặt thi thể nọ vào đó. Định lấp đất kín lại, Điền Hồ nghe Phương Băng nhắc nhở :
    - Sao công tử không thử tìm kiếm trong người nạn nhân ? Biết đâu sẽ có manh mối nếu bấy lâu nay người này cũng như lệnh biểu thúc, đã ngấm. ngầm dò xét từng hành vi mờ ám của Tử Y Hội ?
    Sực tỉnh, Điền Hồ liền khám người kiếm tìm.
    Đứng bên cạnh, Phương Băng lại nhắc khi thấy Điền Hồ định dừng tay vì không tìm thấy bất kỳ vật gì đáng nghi :
    - Nếu có vật cần giấu kín, đôi khi tiểu nữ cũng giấu ở xà cạp hoặc bên trong giày.
    Điền Hồ lại tìm và kết quả vẫn là không. Định lắp đất lại, một lần nữa Điền Hồ nghe Phương Băng kêu :
    - Theo công tử kể thì hãy còn một Tử Y Nhân nữa có thể đã bị hại. Sao công tử không đưa luôn thi thể đó lại đây, cùng an táng một lần cho đỡ phí sức ?
    Điền Hồ ngững đầu lên :
    - Cô nương nghi ngờ đang có người ngấm ngầm dò xét ? Và kẻ đó vì sợ tại hạ phát hiện manh mối nên sẽ ra tay trước, không cho tại hạ kiếm tìm gì ở thi thể người còn lại ?
    Nàng nhăn mặt :
    - Đã biết thế công tử còn chậm chân làm gì ? Mau nhanh lên.
    Điền Hồ vội bật tung người lao đi, hướng về một trong hai cội cây còn lại, và không nhận ra rằng lần này Phương Băng vẫn kịp theo chân.
    Vút...
    Không có dấu hiệu gì ở cội cây du thứ ba. Điền Hồ vội chuyển hướng, chạy về phía cội cây còn lại.
    Soạt !
    Có tiếng động như tiếng y phục bị rách rời, Điền Hồ khẩn trương, vừa lao đến vừa quát :
    - Bọn ngươi thật to gan, không sợ Phi Thiên Kiếm Lệnh lấy mạng ư ?
    Chưa đến gần, Điền Hồ đã nghe từ phía cội cây đó có tràng cười đắc ý vang lên :
    - Người đến nhanh thật đấy, nhưng chỉ vô ích thôi. Ha... ha...
    Tràng cười vang xa dần và lúc Điền Hồ đến nơi thì chớ thấy một thi thể với toàn bộ y phục đã bị lục tung. Điền Hồ giậm chân tức tối...
    HẾT TẬP 4

     
  2. vothanhbinh

    vothanhbinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/3/14
    Bài viết:
    165
    Được thích:
    512
    Re: [Kiếm Hiệp Cổ Điển] Bạch Cốt U Linh

    Bạch Cốt U Linh

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Q5 -CHƯƠNG HAI MƯƠI HAI

    QUY TỨC ĐẠI PHÁP


    Nguồn:vnthuquan.net



    Phương Băng đã đến sau lưng Điền Hồ. Nàng lên tiếng :
    - Cũng chưa đến nỗi tuyệt vọng đâu. Vì ai cũng vậy, hễ khẩn trương thường hay để lại chí ít là một chỗ sơ suất. Bằng không, đối phương đã phát hiện ở nạn nhân kia vẫn còn chút sinh cơ, chưa tuyệt khí hoàn toàn.
    Điền Hồ giật mình nhìn kỳ quả nhiên thấy nơi quả tim, do phục đã bị rách rời phần trước thân nên ở đó của nạn nhân vẫn còn chút ít của sự phập phồng thoi thóp.
    Điền Hồ tiến đến sờ mũi và chạm vào uyển mạch tay của nạn nhân tất cả đều ngưng đọng, chỉ có chỗ tâm thất là phập phồng phập phồng.
    Điền Hồ cau mày :
    - Giống như là Quy Tức Đại Pháp của Côn Luân phái ?
    Phương Băng kinh ngạc :
    - Sao công tử biết ?
    Điền Hồ trầm ngâm :
    - Về đây là tuyệt học duy nhất giúp một người lúc thật sự lâm nguy có thể trá tử, khiến ai thoạt nhìn cũng ngỡ đó là một thi thể. Tại hạ biết vì có một Đại tỷ kết nghĩa, hiện là Chưởng môn nhân môn phái Côn Luân. Xem ra đã có việc cần phái nhờ đến Đại tỷ rồi.
    Phương Băng xuýt xoa :
    - Hóa ra công tử là người thật sự quảng giao, kết thân cả Chưởng môn một Đại phái. Có phải công tử định nhờ vị Đại tỷ đó giúp người này sớm khôi phục sinh cơ, không chờ đến lúc Đại pháp Quy Tức tự hóa giải ?
    Điền Hồ lo chỉnh trang lại y phục cho nạn nhân :
    - Vẫn còn một nguyên do nữa, là chân kinh Quy Tức Đại Pháp của Côn Luân để bị lọt vào tay Bạch Cốt Môn. Vì nếu người này tỉnh lại ắt sẽ cho Côn Luân phái biết manh mối để thu hồi bí kíp.
    Phương Băng cau mày :
    - Công tử thử đoán xem vì sao người này nguyên là người Tử Y Hội lại am hiểu Quy Tức Đại Pháp.
    Điền Hồ nhấc thân hình bất động của nạn nhân đặt lên vai :
    - Có hai cách giải thích. Thứ nhất, trước khi được gia phụ thu nhận, có lẽ người này từng là môn hạ vào loại tin cẩn của Chưởng môn môn phái Côn Luân. Điều này sẽ do đích thân Chưởng môn phái Côn Luân minh định. Còn thứ hai, điều này hệ trọng hơn, là Hội Chủ Tử Y Hội hiện nay ắt có quan hệ mật thiết với Bạch Cốt Môn, có thể là hảo bằng hữu. Đến nỗi được Đạo ác ma Bạch Cốt U Linh cho xem qua chân kinh Quy Tức Đại Pháp. Và vì muốn bảo toàn lực lượng cho Tử Y Hội, đến lượt Hội Chủ chọn một vài nhân vật tin cẩn, truyền cho Đại Pháp Quy Tức. Không may cho lão, một trong những người lão chọn lại là nhận vật vẫn trung thành với gia phụ. Nếu này là lời suy đoán đúng thì quả là đòn đau cho lão Hội Chủ. Lão đã bị gậy ông đập lưng ông.
    Không sai. Nhưng bản nhân sẽ sửa chữa sai lầm đó ngay bây giờ. Hà... hà...
    Vút...
    Nhìn một Tử Y Nhân vừa bất ngờ xuất hiện, Điền Hồ kinh hoảng, vội gọi Phương Băng:
    - Cô nương mau chạy đi. Cả hai ta dù hợp lực vẫn không là đối thủ của lão.
    Hội Chủ Tử Y Hội thật ngạo nghễ, cứ đứng nguyên vị nhìn Phương Băng :
    - Tiểu tử nói rất đúng. Bản nhân hôm nay sẽ phá lệ, dung cho tiểu liễu đầu ngươi con đường sống. Hãy đi mau, trước khi bản nhân thay đổi ý định.
    Phương Băng bối rối nhìn Điền Hồ :
    - Chúng ta tuy bình thủy tương phùng...
    Điền Hồ vội xua tay hối thúc :
    - Đã có cơ hội, sao cô nương còn chưa chạy ? Tại hạ quyết không trách gì cô nương. Trái lại, nếu cô nương không chạy, tại hạ sẽ tự trách thân vì để hệ luỵ đến cô nương. Đi đi !
    Phương Băng gật đầu, mắt lấm lét nhìn lão Hội Chủ :
    Được, tiểu nữ sẽ đi. Xin công tử bảo trọng.
    Vút...
    Nhìn Phương Băng bỏ đi, lão Hội chủ cười sặc sụa :
    - Mạng ngươi vậy là hỏng rồi. Nếu còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, hãy để đến kiếp sau vậy. Ha... ha...
    Điền Hồ vẫn mang thân hình bất động nọ trên lưng, hậm hực nhân nhân vật độc ác, đã dụng mưu hại chết biểu thúc.
    - Ta biết sẽ khó tránh khỏi tai kiếp này, sao lão không một lần cho ta biết rỏ phương danh ?
    Lão từ từ tiến đến :
    - Ngươi có biết cũng vô ích. Vã lại...ha... ha...đâu phải chỉ có một mình ngươi, khắp giang hồ này chắc không một ai còn nhớ đến họ Khương là họ có xuất xứ từ nơi nào cả. Ha... ha...
    Nhân lúc lão cười, Điền Hồ bất ngờ quay ngươi bỏ chạy.
    Vút...
    Lão lập tức đuổi theo :
    - Biết chạy cũng không thoát, ngươi còn miễn cưỡng làm gì. Hừ ?
    Nhưng chạy chỉ là kế dẫn dụ của Điền Hồ mà thôi. Và trong chợp mắt, Điền Hồ quay ngươi lại :
    - Không miễn cưỡng thì ta làm gì có cơ hội này ? Đỡ !
    Soẹt !
    Không dễ thấy tia kim vang xuất hiện vào thời điểm gần Ngọ như thế này, nhưng tiếng động khẽ và tiếng rít gió kịp làm do lão Hội Chủ cảnh giác.
    Lão lùi lại khá nhanh, tuy vậy ngực áo lão cũng bị thủng một lỗ nhỏ, đủ làm lão phẫn nộ gầm vang.
    - Ngươi thật đáng chết, không chỉ một lần mà là trăm lần. Đỡ !!
    Ào...
    Luồng kình ánh Tử Quang từ tay lão vừa xuất hiện, bỗng có một tràng cười lanh lảnh vang đến với tốc độ nhanh không thể tưởng :
    - Đừng quá ngông cuồng vội như thế. Hãy dừng tay nào. Ha... ha....
    Và cũng với tốc độ nhanh tương tự, một lực đạo cực mạnh chợt xuất hiện, chận đứng hoàn toàn luồng Tử Quang của lão Hội Chủ.
    Ầm...
    Một Cung Trang phu nhân xuất hiện với phong thái tư dung bất phàm, khiến cả Điền Hồ lẫn lão Hội Chủ cùng kinh ngạc. Nét mắt lão vụt trở nên sững sờ :
    - Cung Chủ Thuỷ Phương Cung ?
    Lời nhận dạng của lão Hội Chủ làm Điền Hồ bàng hoàng lùi lại.
    Cung Trang phu nhân mỉm cười :
    - Tử Y Hội đã bao phen gây khó khăn cho bổn Cung. Phải vất vả lắm bổn Cung Chủ mới có có hội cùng lão thất phu Hội Chủ ngươi trực diện đối đầu như thế này. Sao lão không tiếp tục động thủ ? Hay đã khiếp đảm, đinh thế này nạp mạng cho bổn Cung Chủ ?
    Rồi không chờ lão Hội Chủ có phản ứng, Cung Trang phu nhân đã rít lên :
    - Nếu đã vậy, bổn Cung Chủ sẽ không khánh sáo. Đỡ !
    Ào...
    Và thật bất ngờ, lão Hội Chủ bỗng quay người bỏ chạy.
    Vút...
    Giận dữ, đương nhiên Cung Trang phu nhân vội tung người đuổi theo :
    - Sao chưa đánh đã bỏ chạy thế kia ? Nhưng đố lão chạy thoát ! Hừ !
    Vút...
    Diễn biến xảy ra quá nhanh khiến Điền Hồ vẫn còn bàng hoàng ngơ ngác, cho dù hai nhân vật đại cao thủ đó đã bỏ đi từ lâu.
    Điền Hồ chỉ choàng tỉnh, khi nghe thanh âm của Phương Băng bất ngờ vang lên :
    - Thì ra Cung Trang phu nhân đó chúng là Cung Chủ Thủy Phương Cung như lần trước công tử đã đoán.
    Điền Hồ giật mình :
    - Cô nương vẫn chưa bỏ đi ?
    Nàng cười ngượng nghịu :
    - Tiểu nử không có khi phách, và thiếu cả nghĩa khí nữa, đúng không ? Quá ân hận và đã bỏ đi lúc công tử lâm nguy, tiểu nữ đành lẻn quay lại. Nhờ đó mới thấy cảnh công tử được cao nhận trợ giúp.
    Điền Hồ cũng gượng cười :
    - Không như cô nương nghĩ đâu. Đến tại hạ cũng bất ngờ về chuyện xảy ra. Vì Cung Chủ Thủy Phương Cung nguyên là thù nhân, không hiểu sao lần này lại bỏ qua cho tại hạ.
    Nàng trố mắt :
    - Công tử có lầm không vậy ? Nếu là thù nhân sao Cung Chủ Thủy Phương Cung dường như không một lần nhìn ngó gì đến công tử ?
    Điền Hồ thở dài :
    - Theo tại hạ, chỉ có một cách giải thích.
    Là Cung Chủ Thủy Phương Cung vì chưa một lần chạm mặt tại hạ nên lần này dù gặp vẫn không nhận ra tại hạ là thù nhân. Bằng không...
    Phương Băng xua tay :
    - Công tử còn quên một điều. Là vì cần đối phó với kẻ thù lợi hại nên Cung Chủ Thủy Phương Cung tạm thời không cập gì đến công tử.
    Điền Hồ giật mình và thán phục :
    - Chắc là thế rồi. Cô nương quả cao minh, hơn tại hạ bội phần. Và nếu là vậy, chúng ta đi thôi.
    Phương Băng tán thành :
    - Công tử định cứ thế này đi ngay đến Côn Luân phái ?
    Biết nàng ám chỉ nạn nhân bản thân vẫn đang mang trên vai, Điền Hồ bối rối :
    - Tại hạ chưa kịp nghĩ ra cách nào cả. Mong cô nương chỉ giáo.
    Muốn thế nào chỉ giáo, công tử phủ ưng một điều kiện.
    Điền Hồ gì đầu :
    - Được một nhân vật cao minh như cô nương giúp ý, điều kiện gì tại hạ cùng chấp thuận.
    Nàng bảo :
    - Liệu công tử có cười không, vì nghĩ nữ nhân nào cũng có đôi chút tò mò ?
    Điền Hồ mỉm cười :
    - Có cười thì cũng vậy thôi. Vđó là sự thật, nữ nhân nào chẳng có dạ hiếu kỳ.
    Nàng chỉ tay vào chiếc hộp Điền Hồ vẫn khư khư giữ bên tay tả :
    - Hãy cho tiểu nữ xem qua vật đó.
    Điền Hồ lúng túng :
    - Việc này...
    Nàng cười lại :
    - Nếu công tử ngại thì thôi. Tiểu nữ...
    Điền Hồ xua tay :
    - Cô nương hiểu sai rồi. Kỳ thực là thế này...
    Chờ nghe Điền Hồ giải thích xong, Phương Băng hoài nghi :
    - Theo ý công tử, vật bên trong hộp sẽ đem lại bất tường cho bất kỳ ai nhìn vào ?
    Điền Hồ nhăn mặt :
    - Chính biểu thúc nói như thế, kiến tại hạ không thể không tin.
    Nàng cắn môi suy nghĩ, sau đó bảo :
    - Vậy mà công tử vắn khư khư mang bên người. Chi bằng...
    Điền Hồ thoáng có hi vọng :
    - Cô nương đã nghĩ được cách mở chiếc hộp và không ngại hậu quả xảy ra.
    Nàng bảo :
    - Công tử bảo là có Phi Thiên Kiếm Lệnh khá lợi hại ?
    Vụt hiểu, Điền Hồ gật đầu :
    - Không sai. Quả đó là cách duy nhất mở chiếc hộp nhưng vẫn đề phòng điều bất tường xảy ra.
    Dứt lời, Điền Hồ đặt chiếc hộp xuống và lùi lại non trượng.
    Nàng kêu :
    - Càng lùi xa càng tốt. Đứng như thế vẫn còn quá gần.
    Điền Hồ cười khổ.
    Tai hạ chân lực chưa kịp phục hồi. Và cho dù có vẫn không thể phát xạ kiếm khí quá một trượng rưỡi.
    Nàng thở hắt ra :
    - Nếu thế thì thôi vậy. Tiểu nữ thật sự không muốn công tử vì tiểu nữ mà mạo hiểm.
    Điền Hồ vẫn khăng khăng :
    - Chính tại hạ cũng muốn biết vật bên trong là gì. Xin cô nương chớ quá lo ngại.
    Chợt Điền Hồ nghe Phương Băng kêu thất thanh :
    - Có người đến ! Ồ... chiếc hộp ?!
    Đưa mắt nhìn chiếc hộp, Điền Hồ thấy quả nhiên có người đã lao đến và người này vừa quật một kình cực mạnh vào Điền Hồ, vừa ung dung chộp tay vào chiếc hộp.
    Thoáng nhận ra nhân vật đó, Điền Hồ không những không nghĩ cách đoạt lại chiếc hộp mà còn tự ý nhảy lùi về. Bất quá, Điền Hồ chỉ hô hoán :
    - Tiểu sư muội đâu ? Vật trong hộp là vật bất tường, hãy bảo Tiểu sư muội đừng tùy tiện mở ra xem.
    Phương Băng nhảy đến, chộp vào vai Điền Hồ :
    - Chỉ là một lão nhân, sao công tử đề cập đến Tiểu sư muội nào ở đây ?
    Đúng như Phương Băng nói, nhân vật vừa bất ngờ xuất hiện đoạt chiếc hộp chính là một lão nhân đã xấp xỉ niên kỷ thất tuần. Và sau khi đà đoạt chiếc hộp, Lão nhân cười sùng sục :
    - Đã là vật có xuất xứ từ Phi Thiên Bảo, đừng dọa tay đây là vật chỉ đem lại bất tường. Để ta thử mở cho ngươi xem. Ha... ha...
    Chiếc hộp đã bị lão nhân mở ra. Và thật lạ, vẫn không có điều xảy ra từ chiếc hộp hoặc gây hậu quả cho người mở.
    Tuy vậy, kỳ lạ thay, lão nhân nọ bỗng tỏ ra bàng hoàng và đôi mắt thì cứ nhìn chăm chằm vào lòng hộp. Chỉ một thoáng sau, đôi tay lão bỗng run bắn lên, làm cho chiếc hộp từ tay lão bỗng rơi xuống, khiến cho vài ba vật kỳ lạ từ trong đó lăn lông lốc ra ngoài.
    Cạch !
    Tiếng động do chiếc hộp rơi chạm đất gây ra làm lão nhân nọ bừng tỉnh và thật nhanh, lão khom người xuống nhưng chỉ nhặt vỏn vẹn mỗi một vật trong số những vật từ chiếc hộp lăn ra.
    Điền Hồ tinh mắt nhấn biết đó là vật dù nhỏ nhưng vẫn mang đủ hình dạng gồm tám cạnh bằng nhau. Và Điền Hồ nghe lão nhân nọ run giọng thốt lên những lời lẩm nhẩm :
    - Bát Quái Phù ?! Đã lâu huynh đệ ta vẫn kiếm tìm, cớ sao lại xuất hiện ở đây ?
    Điền Hồ chợt nghe có tay Phương Băng chạm vào từ phía sau, tiếp đó là tiếng thì thào của nàng :
    - Bát Quái Môn, chuyện về đao pháp gọi là Bát Quái Đao. Thì ra lão là người Bát Quái Môn.
    Tiếng thì thào của Phương Băng bị lão nhân phát giác.
    Lão đứng lên, quắc mắt nhìn Điền Hồ :
    - Giải thích đi, sao Bát Quái Phù này lọt vào tay phụ thân ngươi, Bảo Chủ Phi Thiên Bảo.
    Điền Hồ chưa kịp đáp thì nghe Phương Băng lên tiếng nói hộ :
    - Lão hỏi sao nghe lạ ? Đến bên trong hộp có chứa những vật gì, Điền công tử còn chưa rõ, sao có thể am hiểu xuất xứ của những vật đó ?
    Lão giận dữ, quát át Phương Băng :
    - Ta chưa hỏi đến tiện tỳ ngươi. Đừng làm ta động nộ, mạng ngươi e khó bảo toàn.
    Điền Hồ cảm thấy lo cho Phương Băng, vội lên tiếng :
    - Phương cô nương chỉ nói lên những nhận định bàng quan, lại là những nhận định đúng. Nghe hay không nghe thì tùy, cớ sao tiền bối lấy đó làm giận ?
    Lão nhìn Điền Hồ bằng ánh mắt độc ác :
    - Nhưng dù sao ngươi cũng là hậu nhân của Điền Tuấn, ta khuyên ngươi chớ vội chối bỏ trách nhiệm và cần phải đưa ra lời giải thích về nguyên nhân phụ thân ngươi có vật này. Bằng không...
    Phương Băng cười lạt :
    - Bằng không thì sao ? Đừng nghĩ công phu Bát Quái Môn là đủ để dọa người.
    Điền Hồ thất kinh, vội lôi Phương Băng lùi lại :
    - Lão đang là một trong Thanh Thành Lục Kiếm, đã luyện qua công phu Thạch Chung rất lợi hại. Xin cô nương chớ dạy khích nộ lão.
    Tràng cười của Đoàn Bội Cơ bỗng vang đến :
    - Hóa ra Điền Hồ ngươi vẫn chưa quên điều đó. Nhưng chưa phải đã hết đâu, vì giờ đây bọn ta còn có thêm những thần vật là Thất Linh Tiểu Phi Kiếm. Do đó ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn có lời giao phó như Đại Thúc Tổ ta vừa đề xuất. Kẻo mạng ngươi e khó bảo toàn. Ha... ha...
    Cùng với Đoàn Bội Cơ là năm lão nhân nữa cùng xuất hiện. Những lão nhân này đến liền chia nhau nhặt nhạnh những vật còn lại đã từ chiếc hộp rơi ra. Họ lần lượt lên tiếng :
    - Một hạt Xá Lợi Phật của Thiếu Lâm ?!
    - Như mẩu vải này được cắt ra từ một đạo bào ?!
    - Úy ! Vật này trong rất quen. Lại có khắc hai chữ Hoa Sơn nữa ? Lạ thật.
    Trong đó có một lão nhân đã cầm chiếc hộp rỗng trên tay. Và lão nhân này kêu :
    - Ở lớp lụa bên trong như có tự dạng này, lão Đại. Lúc nãy lão không thấy sao ?
    Bọn họ liền tranh nhau nhìn vào chiếc hộp. Nhưng Đoàn Bội Cơ nhanh hơn, đã vươn tay giật lấy mảnh lụa được lót bên trong chiếc hộp. Nàng bảo :
    - Lục vị thúc tổ mắt đều kém, để tiểu nữ xem hộ cho.
    Họ để yên cho nàng lấy mảnh lụa và có ý chờ nghe nàng đọc, xem bên trong có những tự dạng gì.
    Nào ngờ, sau khi nhìn lướt qua, Đoàn Bội Cơ vừa bật cười vừa thản nhiên hủy bỏ mảnh lụa :
    - Chỉ là những lời nhảm nhí, càng đọc càng buồn cười. Ha... ha...
    Lục lão Thanh Thành và Điền Hồ nghe thế đều ngơ ngác. Chỉ có Phương Băng do nghi ngờ nên kêu lên :
    - Dù cô nhảm nhí đến mấy, ít ra cô nương cũng nên cho người khác xem mới phải, sao chưa gì đã hủy hoại ? Trừ phi...
    Đoàn Bội Cơ sừng sộ :
    - Trừ phi thế nào ? Tiện tỳ ngươi là ai ? Có tư cách gì nói xen vào ?
    Điền Hồ bảo :
    - Tiểu sư muội, phương cô nương nguyên là bằng hữu của ta...
    Đoàn Bội Cơ quát :
    - Câm ngay. Ai là Tiểu sư muội của ngươi ? Và cùng chớ đem bằng hữu ngươi ra dọa Đoàn Bội Cơ này.
    Phương Băng bật cười :
    - Hóa ra đây là Tiểu sư muội của Điền Hồ công tử. Thảo nào công tử vì quá mừng khi bất ngờ hội ngộ cố nhân nên không biết rằng có lẽ vị Tiểu sư muội quý hóa đã hủy độ bằng chứng có thể rất có lợi cho riêng mình công tử.
    Đoàn Bội Cơ biến sắc :
    - Nha đầu ngươi không được hồ đồ, khẩu xuất ngôn cuồng. Bằng chứng gì, ngươi bảo sẽ cho có lợi cho Điền Hồ chứ ?
    Phương Băng chậm rãi đáp :
    - Thì cứ lý lẽ mà suy, chiếc hộp là do phụ thân Điền Công tử giao cho biểu đệ Điền Hạ Du cất giấu, lại còn bảo sẽ có lợi cho Tử Y Hội sau này. Thêm nữa, giờ đã rõ những vật còn lại là có liên quan đến Thiếu Lâm - Hoa Sơn - Võ Đang. Ba phái từng có người gia nhập và làm trợ thủ cho Bạch Cốt Môn. Tử Y Hội luôn đối lập Bạch Cốt Môn, đủ hiểu đó là những vật sẽ gây bất lợi cho lão ác ma U Linh Bạch Cốt. Vậy thì lời lẽ trong mảnh lụa kia là gì nếu không là lời giải thích vì sao phụ thân Điền công tử có được những vật này ? Và cô nương vì không muốn Điền Công Tử có cơ hội thoát khỏi oan tình nên cố ý hủy bỏ mảnh lụa. Đúng không ?
    Điền Hồ chưa kịp tỏ ý thán phục những suy luận cao minh của Phương Băng thì nghe Đoàn Bội Cơ cười khanh khách :
    - Hay cho nha đầu giỏi ngụy biện, chỉ tiếc ngươi đã đoán sai thành ý của ta dành cho Điền Hồ. Ha... ha...
    Điền Hồ kinh ngạc :
    - Đoàn cô nương đã làm gì mà bảo là vì tại hạ nên có thành ý ?
    Đoàn Bội Cơ khinh khỉnh nhìn Điền Hồ :
    - Vì ngươi có một hảo bằng hữu quá ư tốt bụng, nên chớ trách ta phải tiết lộ nội dung những gì có ghi trên mảnh lụa.
    Đoạn nàng đưa mắt nhìn lần lượt Lục Lão :
    - Tiểu nữ tự biết tội vì đã cố tình che chở cho Điền Hồ. Kỳ thực trong mảnh lụa cho biết, kẻ đã chiếm đoạt và cho những vật này vào chiếc hộp chính là...
    Đang nói, Đoàn Bội Cơ bỗng đổi giọng, quát vang :
    - Ngươi không muốn nghe sao ? Chạy đi đâu chứ ?
    Nàng quát như thế vì bất ngờ Phương Băng quay người bỏ chạy.
    Quát xong, Đoàn Bội Cơ lại khinh khỉnh cười mai mỉa Điền Hồ :
    - Ngươi có bằng hữu tốt thật đấy. Chỉ giỏi khích bác ta, sau đó bỏ chạy, để lại hậu quả cho một mình ngươi gánh chịu.
    Hừ...
    Điền Hồ cười u uất :
    - Nếu Phương cô nương không lo tháo chạy, có lẽ chỉ một lúc nữa vô phương tẩu thoát.
    Đoàn Bội Cơ cau mày :
    - Ngươi muốn ám chi điều gì ?
    Điền Hồ thở dài, với nét mặt vẫn khắc khổ như thuở nào :
    - Đúng là ta hết lần này đến lần khác đều bị nàng lấn lướt. Thế nàng tưởng ta không hiểu nàng đang định dẫn đến chuyện gì sao ? Phương cô nương nói chẳng sai, đúng là nàng đã hủy đi một bằng chứng chỉ có lợi cho ta. Không những thế, bây giờ nàng còn định đảo điên Hắc Bạch, nói những việc đó là do phụ thân ta gây ra, chủ ý là dồn ta vào tử địa. Vì sao nàng vẫn mãi hận ta đến thế chứ ?
    Đoàn Bội Cơ tái mặt :
    - Ngươi dám bảo ta đảo điên Hắc Bạch ư ? Đúng là ta có đảo điên, nhưng là lúc nãy kia. Vì kỳ thực, theo tự dạng trong mảnh lụa có ghi, chính phụ thân ngươi là người đã gây ra những chuyện này. Hủy diệt Bát Quái Môn để chiếm đoạt Bát Quái phù. Lúc nãy ta đảo điên là vì muốn che chở ngươi. Đã không hiểu lại còn oán trách ngược lại ta sao ? Hử ?
    Lời tiết lộ của Đoàn Bội Cơ làm cho Lục Lão Thanh Thành cùng động nộ. Nhưng họ chưa kịp phát tác thì giữa đương trường bỗng có một bóng Hoàng y xuất hiện.
    Và ngay khi xuất hiện, bóng Hoàng Y cùng lên tiếng :
    - Đoàn cô nương còn nhớ ta chứ ?
    Đoàn Bội Cơ giật mình :
    - Hoàng Y nữ lang ? ! Cô nương đến bất ngờ thế này ắt là có điều muốn chỉ giáo ?
    Hoàng Y nữ lang với một vuông lụa che kín mặt chợt phì cười và đưa tay chỉ vào Điền Hồ :
    - Chỉ giao thì không dám, nhưng ta có việc cần đến y. Nếu Đoàn cô nương còn nghĩ đến ân tình thuở nào ở Thủy Trung Tiên Bồng Nhược Trang thì xin đừng ngăn cản ta đưa y đi.
    Đoàn Bội Cơ cười ngượng :
    - Ân cứu mạng lúc trước, Đoàn Bội Cơ nào dám quên. Nhưng chỉ tiếc việc này không phải do tiểu nữ làm chủ. Và y đang có việc cần phải giao phó với lục vị Thúc Tổ đây.
    Hoàng Y nữ lang liếc mắt nhìn Lục Lão :
    - Họ là Lục vị Thúc Tổ của cô nương, lẽ nào cô nương không xin họ ân chuẩn cho một lần ?
    Một trong Lục Lão hắng giọng :
    - Cô nương là ai ? Nguyên do nào khiến cô nương muốn tranh giành tiểu tử kia với bọn ta ?
    Hoàng Y nữ lang định đáp, bỗng nghe Điền Hồ cười dài :
    - Điền Hồ này dù sao cũng là nam nhi đại trượng phu, không lẽ không tự biết lo cho sinh mạng, cứ để bọn nữ nhi lần lượt định đoạt thay ? Đa tạ Phương cô nương đã có mỹ ý. Nhưng ân tình này tại hạ quyết không nhận. Vì tại hạ nhận làm sao được mà nhận ? Ha... ha...
    Hoàng Y nữ lang cau mày....
    Còn Đoàn Bội Cơ thì thất sắc, hỏi với giọng bán tín bán nghi :
    - Điền Hồ ngươi bảo sao ?Hoàng Y nữ lang mà là nha đầu họ Phương vừa bỏ đi ?
    Hỏi cũng bằng đáp, Đoàn Bội Cơ vội hất tay ra hiệu cho Lục Lão Thanh Thành :
    - Chúng định dùng kế đá ngụy để giải cứu cho nhau. Phiền Lục vị Thúc Tổ cho cả hai nếm mùi lợi hại.
    Lục Lão liền xông đến, khiến Hoàng Y nữ lang chỉ còn biết giậm chân than phiền :
    - Ngươi gì đâu lúc hồ đồ thì không ai bằng, khi thì nhanh nhẩu đoảng, không ai đánh cung khai. Thôi thì ta cứ để mặc kệ ngươi. Muốn bị Tiểu sư muội làm tình làm tội gì cũng kệ. Hừ.
    Biết ý Hoàng y nữ lang định bỏ đi, hai lão nhân trong Lục Lão liền xông đến ngăn lối :
    - Cô nương muốn chạy đã muộn rồi. Trừ phi thật sự có bản lãnh, vượt qua Thạch Chung công phu của bọn ta. Đỡ !
    Cả hai dùng tay thay cho lợi khí, sử đao pháp vây áp một mình Hoàng Y nữ lang.
    Diễn đến này khiến Điền Hồ phẫn nộ, bật gầm lên thật to :
    - Mọi chuyện hư thực thế nào, ắt sau này sẽ sáng tỏ. Còn bây giờ, nếu vị nào dám ngăn cản ta, xin nói trước, đừng trách Điền Hồ này không khách sáo.
    Hoàng Y nữ lang chợt cười khích bác Điền Hồ :
    - Đã bị dồn vào tử địa, Điền Hồ người còn vì Tiểu sư muội, lo lắng cho sinh mạng của mấy lão tuổi đã gần đất xa trời đến thế sao ? Còn cho gì nữa chưa chịu dùng ngay Phi Thiên Kiếm Lệnh ?
    Đúng là Điền Hồ không nỡ phát xạ tia kim quang gọi là Phi Thiên Kiếm Lệnh để đối phó với mấy lão Thanh Thành. Vì thế , lời của Điền Hồ chỉ càng làm cho mấy lão Thanh Thành xông lướt đến, bắt đầu uy hiếp sinh mạng Điền Hồ.
    Còn đang lưỡng lự, Điền Hồ bỗng thất kinh vì phát hiện thân hình bắt động đang do Điền Hồ vác trên vai chợt có sự nhích động.
    Và tiếp đó, diển biến xẩy ra khá nhanh, thân hình nọ bỗng tự chuôi xuống, để bật lên một tiếng quát đầy phần nộ :
    - Ngỡ ai, chỉ là những lão xuẩn động Thanh Thành phái muốn chết. Xem chưởng của ta !
    Ầm...
    Ở đằng kia Hoàng Y nữ lang cười hinh hích :
    - Nói rất hay, mà xuất thủ lại còn hay hơn. Các hạ hãy thay chủ nhân Phi Thiên Kiếm Lệnh, cho bọn xuẩn động biết thế nào là lợi hại đi. Ha... ha...
    Đoàn Bội Cơ giận dữ quát thét ầm lên :
    - Sử dụng phi kiếm, giết hết lũ đó mau, Lục vị Thúc Tổ !
    Điền Hồ cũng giận theo cách riêng, vội quát :
    - Mong bằng hữu lùi lại cho. Đây là lệnh đấy, lệnh của Phi Thiên Kiếm Lệnh đây !
    Chưa kịp xuất phát tia kim quang để làm tăng uy lực của mệnh lệnh, Điền Hồ bỗng nghe ở phía kia Hoàng Y nữ lang bỗng cười rú lên :
    - A.. trong chiếc hộp vẫn còn ẩn tự dạng. Để xem nào.
    Điền Hồ đưa mắt nhìn và kinh ngạc thật sự. Vì không hiểu bỗng cách nào Hoàng Y nữ lang đã chiếm đoạt chiếc hộp và đang vừa linh hoạt lẩn tránh từng chiêu thức của Nhị lão vừa tìm cách đọc những tự dạng được in ngược trong chiếc hộp, như thế này :
    - "Đại họa thật sự cho Võ lâm, à...à... không chỉ là Bạch Cốt Môn. Ta đã phát hiện.. phát hiện một nhân vật đang ngấm ngắm câu kết... câu kết với các phái như Thanh Thành...
    Đoàn Bội Cơ vội tung người lao ập vào Hoàng Y nữ lang :
    - Ta bất chấp ngươi là Hoàng Y nữ lang thật hay giả, Phương Băng ngươi phải chết. Đỡ !
    Ào...
    Phương Băng - chính là Hoàng Y nữ lang lúc này - vụt cười khanh khách và nhẹ nhàng uyển chuyển lách tránh chiêu công của Đoàn Bội Cơ :
    - Chẳng trách Đoàn Bội Cơ ngươi chưa gì đã lo hủy bỏ mảnh lụa. Chỉ vì tự dạng tên đó đã cho biết chính Thanh Thành phái có góp phần tận diệt Bát Quái Môn. Quả là điều không ai ngờ. Ha... ha...
    Định lao đến nữa, Đoàn Bội Cơ bỗng nghe có tiếng một trong Lục Lão quát Bội Cơ !
    Hãy để nàng ta đọc tiếp đi nào. Trừ phi những lời đó là sự thật, nên ngươi không muốn bọn ta thấu hiểu nội tình.
    Đoàn Bội Cơ phung phịu dừng thân lại :
    - Ả chỉ bịa đặt ra những điều nhảm nhí. Lục vị Thúc Tổ muốn nghe cứ nghe, miễn đừng lầm kế ly gián của ả là được.
    Phương Băng cười khẩy, chợt ném chiếc hộp cho một trong nhị lão nãy giờ vẫn vây án nàng :
    - Có biết là bịa đặt hay không, bọn lão nên tự đọc thì hơn. Hừ !
    Vừa cầm chiếc hộp trên tay, lão nhân này liên gật đầu :
    - Quả nhiên có tự dạng đã thắm ngược vào lần vải bên trong. Để ta thử đọc ngược xem nào.
    Nghe thế, cả sáu lão cùng châu đầu nhìn vào chiếc hộp.
    Trong khi đó, dù phát hiện Đoàn Bội cơ đang len lén bỏ đi nhưng Điền Hồ vẫn vờ như không thấy.
    Đã vậy, khi thấy Phương Băng định hô hoán, vì nàng cũng phát hiện hành vi của Đoàn Bội Cơ. Điền Hồ còn tiến lại, dùng ánh mắ cầu khẩn, van xin nàng dừng gây kinh động.
    Phương Băng giận dữ, tự lột bỏ vuông lụa che mặt, cho Điền Hồ nhìn thấy nét mặt thật sự giận dữ của nàng. Tuy vậy, nàng vẫn không hô hoán. Chỉ đến lúc Đoàn Bội Cơ đã đi thật khuất, nàng mới hừ lạt một tiếng, sau đó hậm hực bỏ đi, không một lời cáo biệt Điền Hồ.
    Mãi đến lúc đó Lục Lão mới phẫn nộ đưa mắt tìm kiếm Đoàn Bội Cơ.
    Không thấy Bội Cơ, Lục Lão quay sang trút giận vào Điền Hồ :
    - Là ngươi đã đồng lõa, để nha đầu họ Đoàn ung dung bỏ đi ?
    Điền Hồ cười lạt :
    - Thế chư vị muốn sao ? Muốn tại hạ là sư huynh, nhẫn tâm nạp mạng Tiểu sư muội cho chư vị ư ? Hạng người thiếu nghĩa khí như thế, chưa đến lượt tại hạ đâu.
    Một lão cười gằn :
    - Vậy ngươi không nghĩ, chính vì hành vi này của ngươi, bọn ta sẽ lấy mạng ngươi sao.
    Điền Hồ bật cười, ngạo nghễ :
    - Mở miệng ra là đòi lấy mạng người, tính khí của chư vị như thế, không hiểu sao trước kia gia phụ lại vì oan tình của Bát Quái Môn mà phải tự thân, lo thu thập những chứng cứ này ? Chư vị thử nghĩ lại xem, vì sao vậy ?Ha... ha...
    Lục Lão biến sắc, sau đó nhìn nhau và bẽn lẽn cúi đầu bỏ đi.
    Điền Hồ thấy vậy chợt kêu :
    - Chậm đã !
    Một Lão quay lại :
    - Nếu ngươi gọi để tiếp tục mạt sát bọn ta...
    Điền Hồ xua tay :
    - Không phải như tiền bối nghĩ. Tại hạ gọi là có một điều, thiết nghĩ, cần phải nhắc chư vị.
    Lão nọ nặng mặt :
    - Muốn bọn ta tha cho ả họ Đoàn ư ? Đừng hòng.
    Điền Hồ cười lại :
    - Tiền bối đừng phí công đoán bừa nữa. Là thế này, Thất Linh Tiểu Phi Kiếm tuy lợi hại nhưng không phải là không có khắc tinh. Chỉ mong chư vị cân nhắc, đừng quá lạm sát mà tự mua họa vào người. Đó là những gì tại hạ cần nhắc. Hết rồi, xin tiễn chư vi đi.
    Lão nọ bỏ đi, miệng cười vang :
    - Muốn khắc chế Đao Phủ Thạch Chung ư ? Ngươi đừng quá tự đề cao như vậy. Ha... ha...
    Chờ bọn Lục Lão Thanh Thành bỏ đi cả, Điền Hồ thở dài, quay người nhìn Tử Nhân vẫn đang nghiêm cẩn chờ phía sau.

     
  3. vothanhbinh

    vothanhbinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/3/14
    Bài viết:
    165
    Được thích:
    512
    Re: [Kiếm Hiệp Cổ Điển] Bạch Cốt U Linh

    Bạch Cốt U Linh

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Q5- CHƯƠNG HAI MƯƠI BA

    HOÀNG Y NỮ LANG


    Nguồn:vnthuquan.net



    Câu đáp của Tử Y Nhân khiến Điền Hồ hoàn toàn yên tâm, vì thật sự đúng với ám ngữ như biểu thúc Điền Hạ Du thuở nào đã cùng Điền Hồ đối đáp.
    Và Điền Hồ bỗng thở ra nhẹ nhõm :
    - Có nhiều chuyện về Tử Y Hội tại hạ vẩn chưa am tường. Liệu nhân huynh có điều gì cần nói với tại hạ ?
    Tử Y Nhân gật đầu, nhưng bỗng hỏi Điền Hồ một câu :
    - Thuộc hạ sẽ không để lộ tính danh cho đến ngày khôi phục hoàn toàn chân diện. Lệnh Chủ không trách chứ ?
    Không để lộ tính danh nghĩa là Điền Hồ vô phương hỏi về công phu Quy Tức Đại Pháp, chí ít là phần có liên quan đến phái Côn Luân như Điền Hồ đã nghi ngờ.
    Do đó , sau một lúc lúng túng Điền Hồ chợt bảo :
    - Hãy đưa tại hạ đến một nơi thật kín đáo. Có lẽ nhân huynh hiểu tại hạ cần như thế để làm gì ?
    Tử Y Nhân lộ vẻ vui mừng :
    - Thuộc hạ hiểu. Vì thế, xin Lệnh Chủ yên tâm. Dù kết quả có thế nào đi nữa thuộc hạ vẫn hết lòng cảm kích và nguyên trung thành với Lệnh Chủ.
    Điền Hồ xua tay :
    - Trước hết hãy thay đổi y phục và che kín diện mạo lại. Đừng để mọi người ngộ nhận, sẽ khó cho chúng ta trên đường.
    Tử Y Nhân bối rối :
    - Trong lúc nhất thời nay thuộc hạ biết tìm đâu ra y phục khác để thay thế ?
    - Ta có !
    Điền Hồ thở dài khi nghe thanh âm của Phương Băng vang lên.
    Nghe rõ tiếng Điền Hồ thở dài , Phương Băng vừa xuất đầu lộ diễn đã phụng phịu :
    - Công tử đã chán nhìn mặt tiểu nữ đến thế sao ?
    Điền Hồ nghiêm mặt :
    - Tại hạ nào dám. Một cao nhân thân hoài tuyệt học như cô nương, tại hạ chỉ sợ bất xứng, nếu vẫn còn tiếp tục thân cận.
    Phương Băng thở dài :
    - Tiểu nữ biết công tử phiền và cho rằng tiểu nữ thời gian qua đã hí lộng công tử. Tuy nhiên...
    Điền Hồ cười lạt :
    - Cô nương quá lời rồi. Cũng tại Điền Hồ này mục lực kém tinh, đã lo sợ hão, trong khi cô nương lại thừa bản lãnh tự lo cho mình. Nhớ lại những hành vi vừa qua, tại hạ thật hổ thẹn
    Nàng sa sầm nét mặt :
    - Bản thân ai cùng có những ẩn tình khó nói, sao công tử không chịu hiểu tiểu nữ cần giả vờ như thế để dụ Thượng Quan Du lộ diện ?
    Điền Hồ hoài nghi :
    - Cô nương thật sự có oán cừu với lão Thượng Quan ? Hay đó chỉ là một trong nhiều cách để cô nương hí lộng, đùa cợt tại hạ ?
    Nàng quắc mắt, để bật lóe lên những tia nhìn hận thù :
    - Cũng như công tử, lão chính là đại thù gia của tiểu nữ. Chỉ hận là chưa biết lão ẩn thân ở đâu để tiểu nữ có thể tìm đến, lột da lóc hết xương thịt lão.
    Tử Y Nhân chợt lên tiếng :
    - Thượng Quan Du nào ? Bởi nếu thuộc hạ nhớ không lầm, dường như Bảo Chủ Phi Thiên Bảo từng có một truyền nhân cũng có tính danh tương tự.
    Điền Hồ gật đầu :
    - Chính là lão, là phản đồ đã cam tâm mưu hại gia phụ. Và đó là lý do khiến cho đến tận bây giờ Phi Thiên Kiếm Lệnh mới có cơ hội xuất thế.
    Tử Y Nhân gật gù :
    - Như vậy Bảo Chủ Phi Thiên Bảo đúng là nhân vật từng thu nhận thuộc hạ hai mươi năm trước bằng thân phận khác ?
    Điền Hồ thừa nhận :
    - Điều này tại hạ đã giải thích với biểu thúc Điền Hạ Du, cũng là lão Đà như nhân huynh vẫn quen gọi. Vì đến biểu thúc cũng không hề biết chủ nhân Phi Thiên Kiếm Lệnh chính là gia phụ !
    Tử Y Nhân lại gật gù :
    - Vì đại cục chẳng ngại giấu danh, lệnh tôn xứng đáng là bậc Đại Hiệp như trước kia thuộc hạ từng ngưỡng mộ.
    Nghe thế, Phương Băng chợt buột miệng :
    - Điều này chứng tỏ trước kia các hạ từng là nhân vật có xuất thân danh môn chánh phái. Chẳng hay...
    Điền Hồ xua tay :
    - Phương cô nương ! Như cô nương vừa nói ai cũng có ẩn tình cần phải có thời điểm thích hợp để thổ lộ. Xin cô nương chớ hỏi về lai lịch hoặc xuất thân của vị nhân huynh đây.
    Tử Y Nhân cảm kích :
    - Đa tạ Lệnh Chủ đại lượng.
    Riêng Phương Băng thì nhoẻn cười :
    - Nghĩa là công tử không còn Phiền trách tiểu nữ ?
    Điền Hồ đành cười cho nàng yên tâm :
    - Tại hạ đâu phải hạng sắt đá như cô nương nghĩ. Nhất là khi chúng ta cũng có chung một kẻ thù.
    Tử Y Nhân một lần nữa chợt lên tiếng :
    - Thượng Quan Du đã ẩn náu hoặc ẩn danh như thế nào ?
    Điền Hồ đáp :
    - Theo thông tin cuối cùng do đích thân biểu thúc cho biết, Thượng Quan Du mười sáu năm trước đã trở thành muội phu của Cầu Đại Hiệp. Và sau khi toàn gia Cầu Đại Hiệp gặp thảm sát, không ai còn thấy Thượng Quan Du đâu nữa.
    Tử Y Nhân cau mặt :
    - Lão cũng chịu chung số phận, cùng một lúc với Cầu Đại Hiệp ư ?
    Phương Băng lắc đầu :
    - Nếu được như thế đã tốt. Đằng này lão vẫn sống, đã đổi đanh và có thể đã đổi cả diện mạo nữa. Vì nửa năm trước chính Điền công tử từng chạm trán lão.
    Điền Hồ nói thêm :
    - Tự lão đã thừa nhận lão chính là Thượng Quan Du. Chỉ tiếc, lão ngoài công phu Phi Thiên còn am hiểu Thất Phách U Linh Chưởng, nên...
    Tử Y Nhân chợt kêu :
    - Đó là tuyệt kỷ thượng thừa Bạch Cốt Môn, đến Bạch Cốt U Linh cũng chưa có cơ hội luyện thành, cớ sao Thượng Quan Du am hiểu và còn luyện được ?
    Điền Hồ cau mặt :
    - Tại hạ từng đoán, lão đã theo cung cách cũ, vờ thuận phục Đại ác ma Bạch Cốt U Linh. Sau đó lại dùng độc mưu hại, đặt Bạch Cốt U Linh vào tử địa.
    Tử Y Nhân thở ra :
    - Tóm lại, vẫn chưa có cách gì để phát hiện Thượng Quan Du ?
    Điền Hồ đáp :
    - Có chứ !
    Phương Băng cũng đáp :
    - Có một dấu hiệu để nhận dạng. Bằng không, đâu còn gì câu : " Thiên võng khôi khôi sơ nhi bất lậu "? (Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt).
    Tử Y nhân bảo :
    - Dấu hiệu gì ?
    Điền Hồ dùng tay tả vỗ vỗ vào đầu vai hữu của bản thân :
    - Ở đây có chạm hình một cánh Hải Âu !
    Tử Y Nhân sửng sốt :
    - Một cánh Hải Âu ở đầu vai hữu ? Là y, thật không ngờ là y !
    Cả Điền Hồ cùng Phương Băng đều giật mình :
    - Nhân huynh biết ?
    - Các hạ biết ?
    Tử Y Nhân chợt run bấn toàn thân, sau đó nghẹn ngào bảo :
    - Thuộc hạ thật đáng chết. Vì không biết đây là y nên cứ để y sử dụng như một công cụ sát hại người. Đã tự tay diệt hết huynh đệ này đến huynh đệ khác. Giúp kẻ đã mưu hại chủ nhân, tuần tự loại bỏ dần từng huynh đệ có lẽ vẫn trung thành với chủ nhân. Y chính là... chính là...
    Điền Hồ chấn động. Cả Phương Băng cũng thế. Cả hai cùng kêu :
    - Hội Chủ Tử Y Hội chính là Thượng Quan Du ?
    Thanh âm của Nam Cung Phách bỗng từ xa vang đến, càng lúc càng gần.
    - Tam đệ ! Có phải Tam đệ đó không ? Tạ ơn trời phật, cuối cùng ta cũng tìm thấy Tam đệ. Ta vừa nghe không lầm chứ ? Thượng Quan Du là nhân vật cầm đầu bọn Tử Y Nhân ư ?
    Vút...
    Nam Cung Phách xuất hiện là điều Điền Hồ không thể ngờ. Và cùng không ai ngờ là khi Nam Cung Phách vừa đặt chân đến đã tung kình đánh ngay vào Tử Y Nhân vẫn đứng cạnh Điền Hồ.
    Thái độ của Nam Cung Phách là rất giận dữ :
    - Sao lại có một Tử Y Nhân ở đây ? Tốt lắm. Đỡ !
    Tử Y Nhân cũng có phản ứng thật nhanh :
    - Muốn động thủ ư ? Được, đỡ !
    Bùng...
    Điền Hồ và Phương Băng cùng ngơ ngẩn và không thể không nghĩ giữa Nam Cung Phách và Tử Y Nhân này ắt phải có cừu thù. Vì chỉ có như thế song phương vừa gặp nhau mới động thủ giao chiếu ngay. Và cả hai đành đứng ngoài nhìn vào, không dám ngăn cản cùng không thể đường đột ra tay hoặc giúp bên này hoặc tiếp trợ người kia.
    Điền Hồ cũng chưa lần nào nhìn thấy Nam Cung Phách động nộ như lần nay. Y quát ầm lên :
    - Công phu Tử Hà cũng không thể giúp ngươi thoát chết phen này. Hãy xem tuyệt kỷ Không Động phái ta.
    Ào... ào...
    Tử Y nhân cười lạnh :
    - Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng ? Công phu Không Động phái vị tất đã lợi hại như ngươi nghĩ. Xem đây !
    Vù... Bùng...
    Võ công của Nam Cung Phách đã có tiến triển, Điền Hồ mừng thầm cho Nhị ca, tuy nhiên cũng không ngớt lo lắng vì công phu Tử Hà vẫn có chỗ vi diệu riêng là càng đánh càng tạo nhiều phản kình, rất có lợi cho người vận dụng công phu Tử Hà.
    Và đó là điều đang xảy ra, khiến Nam Cung Phách đã phẫn nộ càng thêm phẫn nộ. Y bắt đầu để lộ thái độ liều lĩnh :
    - Thảo vào bọn Tử Y Nhân ngươi không nghênh ngang, mục thị vô nhân, cho vì cho công phu Tử Hà là cái thế, chẳng xem ai ra gì. Nhưng để bắt bọn ngươi phải giao trả cho ta một Đoạn Mộc Huyền nguyên vẹn không một mãy may suy suyển, dù thế nào hôm nay ngươi đừng mong thoát khỏi tay ta. Hay đỡ chiêu !
    Câu nói của Nam Cung Phách lập tức khiến cho cả hai tiếng quát cùng một lúc phát lên. Một là của Điền Hồ :
    - Chậm đã nào, Nhị ca. Đại tỷ để gặp phải chuyện gì ?
    Tiếng quát thứ hai là của Tử Y Nhân :
    - Dừng tay !
    Bảo đối phương dừng thì đương nhiên bản thân Tử Y Nhân phải dừng trước.
    Và Nam Cung Phách không vì thế mà lơi tay. Y không chỉ giữ nguyên chưởng thế mà còn nhấn thêm chân lực vào chiêu chưởng :
    - Muốn ta dừng ư ? Trừ phi ngươi qua được chiêu này.
    Ào...
    Điền Hồ thất kinh kêu vang :
    - Dừng lại ngay, Nhị ca !
    Phần Tử Y nhân vì quá bất ngờ nên chỉ kịp tung ra một lực đạo không thể nào so sánh nổi với một kích hầu như đã tận lực bình sinh của Nam Cung Phách.
    Vù...
    Với diễn biến này Điền Hồ tin chắc hậu quả sẽ là khó lường đối với Tử Y Nhân đã tự để mất thế thượng phong vào tay Nam Cung Phách.
    Thảm biến là khó tránh nếu như không có kỳ tích xảy ra. Đó là Phương Băng chợt động thân lao vào giữa hai luồng kình cho một sát na nữa là chạm nhau.
    Vẫn còn vận y phục màu vàng như lúc xuất hiện trong lốt Hoàng Y nữ lang, xiêm y màu vàng rực rỡ của Phương Băng đã như một cánh chim Hoàng Yến tự lao vào giữa vùng phong ba bão tố.
    Vút...
    Điền Hồ kinh tâm, nghĩ thế nào cánh chim Hoàng Yến đó cũng bị cuồng phong vùi dập nên há miệng chực la.
    Nào ngờ...
    Bùng... Bùng...
    Hai tiếng chấn động đã vang lên. Một lớn một nhỏ và cả hai đều chạm vào nền đất làm cho bụi đất tung bay mịt mù.
    Bụi đất chỉ che khuất thân hình nhỏ nhoi của Phương Băng. Vì rằng lực phản chấn từ nền đất dội lên đã làm cho Tử Y Nhân lui hẳn ra ngoài.
    Điền Hồ nghe Tử Y Nhân lầu bầu :
    - Di Hoa Tiếp Mộc ? !
    Ở bên kia, lực phản chấn cùng làm Nan Cung Phách chấn dội. Và y đang hậm hực quát tháo :
    - Cô nương có liên quan thế nào với Thủy Phương Cung ? Mau nói !
    Bảo người nói nhưng không chờ cho người ta có cơ hội nói, Nam Cung Phách đã hậm hực xông vào nơi đang bị bụi đất tung bay mịt mù che khuất.
    Hãy đỡ chiêu !
    Ào...
    Điền Hồ càng thêm thất kinh, lập tức xông vào giữa vùng bụi mù, chủ ý là ngăn Nam Cung Phách đừng để xảy ra ngộ nhận nữa :
    - Nhị ca...
    Cũng lúc này, từ giữa vùng bụi mù, cánh chim Hoàng Yến là phấp phới lao ngược ra. Dĩ nhiên đó là Phương Băng và nàng đang vội vội vàng vàng quay lui, trở lại vị trí cũ trước đó đã đứng, nghĩa là chạy về phía có Điền Hồ.
    Vút...
    Kẻ lao vào, người xông ngược ra và cùng chung một phương di chuyển nên việc chạm nhau là điều khó tránh.
    Tuy vậy, do Điền Hồ từ chỗ quang đãng, không bị bụi mù che lấp thị tuyến như Phương Băng, nên đã phát hiện sắp xảy ra chạm nhau. Hắn vội dừng lại, đưa tay ra trước theo bản năng, với định ý là ngăn, không cho chuyện đụng chạm xảy ra.
    Điều đáng tiếc là Điền Hồ không lường hết bản lãnh thật cao minh của Phương Băng, huống chi đây là lúc nàng vội, vì không muốn cùng Nam Cung Phách xảy ra ngộ nhận nên đang phi thân khá nhanh.
    Do đó.
    Bộp...
    Nàng chạm vào Điền Hồ, làm hai tay Điền Hồ dù đã đưa ra cùng trở nên vô dụng.
    Cái chạm làm cho Điền Hồ loạng choạng ngã. Vì thế, theo bản năng; hễ chộp được vào vật gì thì Điền Hồ cứ chộp. Vậy là vòng tay của Điền Hồ liền khép chặt, ôm gọn thân hình Phương Băng vào lòng.
    Đà lao ra của Phương Băng vẫn chưa phải là hết, cứ huých luôn vào Điền Hồ, làm hắn ngã lăn.
    Đã bị Điền Hồ ôm gọn, hắn ngã thì Phương Băng cũng ngã.
    Huỵch !
    Bị ngã đè lên người Điền Hồ, Phương Băng thất kinh, há miệng định kêu.
    Đúng lúc này Điền Hồ lại gượng đây, chủ ý là muốn ngồi bật dậy thật nhanh, nhất là phải xô Phương Băng ra, để nàng đừng hiểu lầm là hắn cơ dụng ý.
    Điền Hồ phản ứng tuy đúng nhưng lại không đúng với phản ứng cũng thật cấp bách của Phương Băng.
    Vậy là nàng vừa hé miệng thì nửa thân trên của Điền Hồ lại ngẩn lên. Mặt chạm mặt, môi chạm môi, miệng của cả hai dính khắn vào nhau.
    Thoáng ngây ngất vì hương trinh từ miệng của một tấm thân xử nữ, vòng tay Điền Hồ vô tình siết chặt hơn.
    Cái chạm cũng làm cho toàn thân Phương Băng bủn rủn. Nàng nhắm nghiền hai mắt, say sưa hưởng thụ sự động chạm đầu đời giữa hai tấm thân nhục thể khác giới và vô tình buông lỏng thân hình, để mặc cho cơ thể nàng nằm đè lên cơ thể Điền Hồ và không hề biết đó là vị thế sẽ rất khó coi đối với những nhân vật buộc phải mục kích.
    - Ngươi giỏi lắm. Tam đệ ! Ngươi cứ ở đây ôm áp thân hình yêu nữ Thủy Phương Cung, mặc cho Đại tỷ vừa mới bị Thủy Phương Cung hợp cùng Tử Y Nhân bắt giữ. Ta thật không ngờ đấy. Ha... ha...
    Tiếng quát kinh thiên của Nam Cũng Phách làm cho Điền Hồ giật mình. Hắn thu tay về, lòn vào giữa, áp vào ngực Phương Băng và đẩy nàng ra. Trong khi đó mắt thì nhìn Nam Cung Phách đang hùng hổ bỏ đi như chạy. Điền Hồ há miệng kêu :
    - Nhị ca... ư !
    Tiếng kêu của Điền Hồ bị ngăn lại, do miệng của Phương Băng lại áp vào.
    Lần này vì không muốn điều đó xảy ra nên Điền Hồ cứ quyết liệt dùng tay đẩy vào người nàng.
    Nhưng vừa mới nhích động song thủ, Điền Hồ vụt hiểu. Hắn đã bất cẩn đẩy vào đâu không đẩy lại nhằm đúng vào hai nhũ hoa của nàng mà đẩy. Chính cái chạm dù là vô ý này của hắn đã khiến cho Phương Băng bủn rủn tứ chi lần thứ hai. Và đó là nguyên do khiến nàng không thể dứt miệng ra khỏi môi miệng hắn.
    Cả hai lại giữ nguyên vì thế, nằm đè lên nhau và miệng thì cứ áp chặt vào nhau.
    Hắn hoảng sợ, len lén thu hai tay về.
    Hi vọng Phương Băng vẩn chưa nhận biết cử chỉ mạo phạm và thất thố của hắn.
    Nhưng... hắn cũng có cử chỉ nhẹ nhàng chừng nào thì chỉ càng làm cho tình hình trở nên thêm tồi tệ chừng ấy. Hai tay hắn đã vô tình mân mê chỗ nhạy cảm của Phương Băng. Hắn cảm nhận điều đó qua nhịp hô hấp cứ đứt quảng của Phương Băng đang lọt vào tai hắn.
    - Chủ nhân. Tình thế không cho phép chúng ta chậm trễ. Vì như Nam Cung Phách vừa cho biết, đã có sự câu kết giữa Tử Y Hội và Thủy Phương Cung. Đây là điều đáng lẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng vì đã xảy ra nên sự thể càng thêm nghiêm trọng. Mong chủ nhân mau mau liệu cách đối phó.
    Lời của Tử Y Nhân làm cho Điền Hồ bàng hoàng Nhưng hắn biết làm sao khi sự thể đang du hắn vào tình thế khó xử.
    Không như Điền Hồ, Phương Băng nếu có sự tinh tế của nữ nhân thì nàng cũng có thái độ quá cảm của bậc anh thư nữ kiệt.
    Nàng đã chủ động tách miệng hai người ra, nhổm dậy và dùng tay gỡ hai tay Điền Hồ ra khỏi người nàng.
    Nàng đứng lên, mắt tuy hãy còn long lanh vì cảm giác vừa có, nhưng từ đó vẫn toát ra sự quả quyết không thể ngờ. Nàng bảo :
    - Tử Y Hội do Thượng Quan Du cầm đầu sẽ không bao giờ được Thủy Phương Cung chấp thuận có sự câu kết. Các hạ yên tâm tiểu nữ xin đoan quyết điều này.
    Tử Y Nhân cau mặt :
    - Nhưng Đoàn Mộc Huyền, Chưởng môn Côn Luân phái đã bị Thủy Phương Cung và Tử Y Hội bắt giữ. Chính thái độ của Nam Cung Phách đã cho thấy điều này là có thật.
    Đã đứng lên và đã tự chỉnh trang lại y phục, Điền Hồ dù hãy còn bối rối nhưng vẫn cố lên tiếng :
    - Chuyện có là thật hay không chúng ta cứ đuổi theo Nam Cung Phách sẽ rõ.
    Tử Y Nhân vừa gật đầu thì nghe Phương Băng ngăn lại :
    - Đừng quá vội như thế. Trước hết, đây là y phục cần cho các hạ thay đổi. Hãy làm như lúc đầu chúng ta đã định thực hiên.
    Tử Y Nhân tay nhận bọc y phục, mắt bối rối nhìn Điền Hồ :
    - Thuộc hạ liệu có cần thay đổi y phục ngay lúc này không ?
    Điền Hồ hiểu ý, gật đầu :
    - Rất cần, để tránh sự ngộ nhận như Nam Cung Phách đã ngộ nhận. Hãy đưa tại hạ đến chỗ kín đáo như nhân huynh đã nói :
    - Thấy Phương Băng định theo chân, Điền Hồ vội ngăn lại :
    - Cô nương vẫn muốn đi theo tại hạ thật sao ?
    Nàng đủ thông tuệ để hiểu vì sao Điền Hồ lại hỏi như thế. Nàng gật đầu :
    - Đừng nghi ngờ vội, cũng đừng nghi tiểu nữ vì chuyện vừa rồi, vẫn mặt dạn mày dậy đi theo công tử. Cứ chờ khi công tử khôi phục diện mạo xong cho vị các hạ đây tự tiểu nữ sẽ giải thích tất cả cho công tử rõ.
    Thấy Điền Hồ há miệng định nói thêm gì đó, nàng cau mày :
    - Không sai. Tiểu nữ quả có xuất thân Thủy Phương Cung. Nhưng công tử đừng quên, tiểu nữ còn có chung một thù nhân với công tử. Đừng chậm trễ nữa. Xin hãy tin tiểu nữ, dù chỉ là một lần.
    Bỗng có thanh âm của Đoàn Bội Cơ vang lên...

     
  4. vothanhbinh

    vothanhbinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/3/14
    Bài viết:
    165
    Được thích:
    512
    Re: [Kiếm Hiệp Cổ Điển] Bạch Cốt U Linh

    Bạch Cốt U Linh

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Q5-CHƯƠNG HAI MƯƠI BỐN

    XÚC CỐT THU CÂN


    Nguồn:vnthuquan.net



    Do phải miễn cưỡng đi theo chân Điền Hồ nên Đoàn Bội Cơ vừa đi vừa lảm nhảm chì chiết luôn miệng.
    Sẵn đang hoang mang, Điền Hồ sinh bực, quay lại mắng Đoàn Bội Cơ :
    - Tiểu sư muội có chịu thôi ngay không ? Phương cô nương dù có là người Thủy Phương Cung thì đa sao ? Nàng đã giúp ngu huynh không phải chỉ một lần. Nếu muốn hại, Phương cô nương đã hại ngu huynh từ lâu rồi. Đâu cần Tiểu sư muội này giờ cứ luôn miệng nhắc nhở cảnh giác.
    Đoàn Bội Cơ tái mặt :
    - Ta hiểu rồi. Ngươi đã bị yêu nữ Thủy Phương Cung mê hoặc. Thế nào, mùi vị của cái hôn đầu đời phải chăng là rất thú vị ? Hạng người luôn khắc khổ như ngươi đâu dễ gì quên hương vị đó, phải không ?
    Điền Hồ biến sắc :
    - Tiểu sư muội đã thấy tất cả ? Ta...
    Phương Băng đang đi phía trước, cũng quay phắt lại :
    - Cô nương nói thật chẳng sai. Vì ta cũng phái thừa nhận đó là thứ hương vị mê ly khó tả. Cô nương hỏi như thế phải chăng vì đố kỵ, do chưa được hưởng hương vị đó lần nào ? Nếu là vậy, ta thật sự nuối tiếc cho cô nương.
    Điền Hồ đỏ mặt, lúng túng quay nhìn Phương Băng :
    - Phương cô nương...
    Phương Băng cười lạnh :
    - Công tử không thừa nhận đó là thứ hương vị khó quên ư ? Làm người cần phải có lập trường. Có nói có, không nói không. Điều đáng tin thì phải tin, điều đáng ngờ thì trước sau vẫn phải ngờ. Tiểu nữ đã bắt đầu thất vọng vì công tử rồi đấy. Vậy thì ta chia tay thôi, kẻo công tử cứ mãi khó xử vì một Tiểu sư muội quý hóa.
    Vút...
    Phương Băng bỏ đi làm cho Điền Hồ chưa bao giờ có cảm giác trống vắng như bây giờ.
    Trái lại, điều đó đã làm Đoàn Bội Cơ cao hứng. Nàng tự tiến lại gần Điền Hồ :
    - Muội chỉ nói khích mấy câu ả đã tự bỏ đi. Đủ hiểu muội đã đoán trúng tâm địa thâm độc của ả. Cứ mặc ả bỏ đi, không có ả Ngũ sư huynh đỡ phải lo ngay ngáy vì mỗi trước mỗi có kẻ thù cận kề.
    Điền Hồ nghiêm mặt :
    - Ngu huynh chưa bao giờ nghi ngờ Phương cô nương. Vì thế, mong Tiểu sư muội cẩn ngôn, đừng tìm cách nói xấu người không có mặt.
    Đoàn Bội Cơ bỗng tỏ ra ngoan ngoãn khác thường :
    - Ngũ sư huynh sao cứ.... Mà thôi, lần này muội xin nghe theo lời Ngũ sư huynh. Nhưng chúng ta sắp đi đến đâu, Ngũ sư huynh ?
    Điền Hồ hắng giọng :
    - Ngu huynh chưa rõ. Vì người dẫn đường không phải ngu huynh.
    Đoàn Bội Cơ lăng xăng chạy lên phía trước, cố đi ngang hàng Tử Y Nhân :
    - Chúng ta sẽ đi đến đâu, các hạ ?
    Tử Y Nhân lạnh giọng :
    - Cô nương không thể bớt bớt miệng lại một chút ư ? Cô nương không nói cũng không ai bảo cô nương là Á nhân.
    Nàng khựng người lại, giận dỗi :
    - Không ai nói thì thôi, ta không hỏi nữa.
    Tuy vậy, bảo không hỏi, nhưng khi Điền Hồ tiến lên ngang hàng, nàng liền bám theo, cứ lẳng nhẳng hỏi bên tai Điền Hồ :
    - Chí ít Ngũ sư huynh cũng cho muội biết chúng ta đi thế này là có mục đích gì. Không lẽ đến chuyện đó Ngũ sư huynh cũng định giấu muội ?
    Điền Hồ thở dài :
    - Không phải ngu huynh muốn giấu, nhưng vì tai vách mạch rừng, ngu huynh không thể để lộ mục đích cho người khác biết.
    Đoàn Bội Cơ cười lạt :
    - Ngũ sư huynh từ lúc nào xem muội là người khác vậy ?
    Điền Hồ lắc đầu :
    - Tiểu sư muội đừng cố tình hiểu sai ý ngu huynh. Thế Tiểu sư muội không nghĩ, nhỡ có Lục Lão Bát Quái Môn vì bám theo muội nên lẻn nghe thì sao ?
    Nàng giật mình, quay đầu dáo dác nhìn quanh :
    - Chuyến đi của Ngũ sư huynh rất hệ trọng sợ kẻ khác lẻn nghe đến thế sao ? Muội nào có thấy ai bám theo ?
    Điền Hồ mỉm cười :
    - Nếu có kẻ bám theo, họ đâu dễ để ngu huynh phát hiện ? Mà nay, Tiểu sư muội đừng động cây nào cùng thò tay bẻ ngang một cành lá như thế. Chúng ta tuyệt đối không thể để lại dấu vết cho ai khác dễ lần theo.
    Tử Y Nhân đi phía trước vụt quay lại và lạnh lùng xạ mắt nhìn Đoàn Bội Cơ :
    - Cô nương cố tình lưu lại dấu vết cho ai vậy ? Nói !
    Nàng giận dỗi, đùng đùng quay lưng bỏ đi :
    - Không muốn ta đi theo thì thôi. Các người đừng vịn cớ này cớ nọ, đặt điều vu khống ta.
    Điền Hồ láy mắt ra dấu với Tử Y Nhân, sau đó lớn tiếng gọi Đoàn Bội Cơ quay lại :
    - Nào ai nghi ngờ Tiểu sư muội ? Hãy quay lại nào. Chỉ xin Tiểu sư muội đừng vô tình lưu lại dấu vết nữa, được chứ ?
    Nàng quay lại và phụng phịu bảo :
    - Nếu không vì bổn phái Thanh Thành chỉ còn lại một mình Ngũ sư huynh để muội tin cẩn phó thác, muội sẽ không dễ bỏ qua đâu.
    Điền Hồ phì cười :
    - Ngu huynh của nghĩ vậy. Vì ngu huynh đầu còn ai ngoài Tiểu sư muội để quan tâm lo lắng. Thôi, ngoan nào.
    Đúng lúc này, Tử Y Nhân đi phía trước vụt quát khẽ :
    - Nhanh lên !
    Vút...
    Đoán biết ý tứ của Tử Y Nhân, Điền Hồ quay nhìn Đoàn Bội Cơ :
    - Chúng ta đã chậm lắm rồi. Đi thôi.
    Vút...
    Đoàn Bội Cơ vội bám theo và phát giác Tử Y Nhân ở phía trước đã bắt đầu đi quanh đi quẹo, không theo một phương hướng nào cố định.
    Được một lúc, nàng chợt hỏi Điền Hồ :
    - Thương thế Ngũ sư huynh vẫn chưa khôi phục ? Sao không bảo người dẫn đường đi chậm lại ?
    Tử Y nhân bỗng đảo người quay lại, chộp tay vào Điền Hồ :
    - Hãy để thuộc hạ giúp sức. Lúc này mà chậm e chẳng hay chút nào.
    Điền Hồ miễn cưỡng nhận lời :
    - Sau bao lần chưởng thương, công phu Nghịch Thiên Hồi Chuyển lại bị phế hủy, thật phiền nhân huynh.
    Tử Y Nhân cùng lúc càng tăng nhanh cước lực, vẫn đi quanh quẹo như cũ, và cố căn dặn Đoàn Bội Cơ :
    - Tại hạ không thể lo một lúc cho hai nàng. Cũng sắp đến nơi rồi, cô nương hãy chịu khó bám theo vậy.
    Đoàn Bội Cơ cười lạt :
    - Cũng may tiểu nữ vừa luyện xong công phu Thạch Chung, không đến nỗi bị các hạ bỏ rơi đâu. Nhưng cũng đừng đi nhanh quá.
    Tử Y Nhân lạnh giọng :
    - Sắp đến chỗ dù muốn cũng không thể đi nhanh. Cô nương chớ quá lo.
    Tử Y Nhân nói không sai. Và chỉ sau đó một lúc họ đã đến tận chân mà vách đá cao to sừng sững.
    Tử Y Nhân buông Điền Hồ ra và lùi lại.
    - Chỗ bị dây leo che khuất kia chính là lối vào. Hoặc chủ nhân hoặc Đoàn cô nương cứ yên tâm đi trước. Thuộc hạ sẽ đoạn hậu và sẽ có những chỉ dẫn kịp lúc.
    Đoàn Bội Cơ dõi mắt nhìn quanh :
    - Địa hình này rất giống một nơi, ở về phía sau Tổng Đàn Bạch Cốt Môn. Ta sẽ không tự dẫn thân vào tử địa, nếu chưa được các hạ giải thích rõ.
    Tử Y Nhân bật cười :
    - Không sai, đây là địa điểm bí mật, nằm ngay phía sau Tổng Đàn Bạch Cốt Môn. Cô nương ngại nguy hiểm thì thôi, tại hạ không tiện miễn cưỡng.
    Điền Hồ hoài nghi :
    - Vì sao nhân huynh chọn địa điểm này ?
    Đối với Điền Hồ thì khác, Tử Y Nhân nghe giọng giải thích :
    - Thượng Quan Du từng nhiều lần gặp gỡ Bạch Cốt U Linh. Có một đôi lần thuộc hạ được lão cho tháp tùng. Lúc ở ngoài này chờ lão, thuộc hạ vô tình phát hiện một nơi náu thân có thể nói là tuyệt đối kín đáo. Mong Lệnh Chủ yên tâm.
    Điền Hồ gật đầu, bảo Đoàn Bội Cơ :
    - Tiểu sư muội cứ tùy tiện. Ngu huynh cũng không miễn cưỡng Tiểu sư muội.
    Dứt lời, Điền Hồ lách người bước qua đám dây leo.
    Còn lại, Tử Y Nhân hất hàm hỏi Đoàn Bội Cơ :
    - Cô nương đã có quyết định chưa ? Vì địa hình trong đó rất phức tạp, một khi tại hạ đã vào, dù ngoài này cô nương có gọi vì đổi ý, cũng chẳng có ai nghe.
    Nàng giận dữ :
    - Vào thì vào. Ngươi đừng nghĩ ta có thể tùy tiện giao phó sinh mạng Ngũ sư huynh vào tay một kẻ khả nghi là ngươi. Hừ !
    Chờ nàng đã chui vào, Tử Y Nhân cười lạt, sau đó nhanh nhen tạo một vài dấu vết giả, rồi mới chui tọt qua đám dây leo.
    Vẫn đi sau cùng, thi thoảng Tử Y Nhân lên tiếng, chỉ điểm đường đi lối lại cho Điền Hồ dưới lớp sáng mù mờ nhợt nhạt :
    - Đến đó rẽ tả. Được rồi, ngoặt hữu !
    Đừng đi lại lung tung như thế chứ, Đoàn cô nương. Hay xem đây như là Mê Hồn Trận hoặc Bát Quái Đồ. Chỉ lầm một bước là bị sanh cầm vĩnh viễn đấy. Rẻ hữu. Cứ rẻ hữu tiếp, ba lượt nữa. Tốt rồi. Giờ thì đi thẳng, không được rẻ bất kỳ đâu. Đấy. Chỗ sáng phía trước chính là nơi thuộc hạ đã nói. Dừng lại được rồi.
    Điền Hồ và Đoàn Bội Cơ ngơ ngẩn nhìn quanh, cứ ngỡ họ vừa lọt vào chốn tiên cảnh thuộc cõi u minh.
    Gọi như thế vì quanh họ có rất nhiều thạch nhũ. Còn ánh sáng thì tuy chưa rõ từ phương nào đến nhưng do bị nhiều thạch nhũ phát tán và phản chiếu nên hầu như đâu đâu trong lòng thạch động cùng có lớp sáng huyền ảo bao trùm.
    Không phải ánh sáng chan hòa như tiên cảnh cõi thượng giới. Cũng không u u minh minh như cõi âm ty nên đành gọi đây là chốn tiên cảnh ở cỏi u minh.
    Tử Y Nhân lên tiếng, giúp Điền Hồ quay trở lại thực tại :
    - Đừng chậm trễ nữa, Lệnh Chủ. Nếu cần tọa công chữa thương xin Lệnh Chủ cứ tùy tiện. Thuộc hạ nghĩ có như thế Lệnh Chủ mới có thể giúp thuộc hạ khôi phục chân diện.
    Điền Hồ xua tay :
    - Tại hạ tuy biết cách nhưng thiết nghĩ chính nhân huynh mới là người cần tọa công, ổn định toàn bộ chân nguyên. Việc không thể để chậm, nhân huynh mau mau tìm chỗ tọa công.
    Tử Y nhân gật đầu :
    - Ở đây thì chỗ nào cũng có thể yên tâm tọa công. Thuộc hạ xin tuân lệnh.
    Chờ Tử Y Nhân đã bắt đầu tọa công, Điền Hồ dặn Đoàn Bội Cơ :
    - Tiểu sư muội hãy nhẫn nại, chờ ngu huynh độ một canh giờ. Hoặc trong lúc chờ, sao tiểu muội không nhân lúc này tọa công điều nguyên ? Thời gian sẽ qua nhanh thôi.
    Miễn cưỡng, Đoàn Bội Cơ cũng tìm chỗ tọa công :
    - Một canh giờ ư ? Được, quả là thời gian cần thiết cho muội tự khôi phục nguyên trạng. Muội ở đây được chứ ?
    Điền Hồ gật đầu :
    - Thì nhân huynh đây đã nói, Tiểu sư muội muốn ngồi đâu thì tùy.
    Phải chờ đến lúc Đoàn Bội Cơ đã thật sự tọa công, Điền Hồ mới nhẹ nhàng đến lại phía sau lưng Tử Y Nhân và lào thào :
    - Nhân huynh đã nghe rồi chứ ?
    Tử Y nhân gật đầu, nhưng không nói gì.
    Điền Hồ thở dài :
    - Kỳ thực chỉ mất nữa canh giờ là cùng. Tại hạ đã quá cẩn trọng, mong nhân huynh chớ chê cười.
    Tử Y Nhân lại gật đầu. Và tiếp đó Tử Y Nhân lắng nghe lời Điền Hồ thì thầm chỉ điểm :
    - Tuy tại hạ không am hiểu cách vận hành của công phu Tử Hà, nhưng theo gia phu lưu tự, nhân huynh cứ vận hành Từ Hà công phu đến độ chót. Sau đó, với sự tiếp lực của tại hạ, nhân huynh hãy cho công phu đó đột phá ngay lên Thượng Đình. Chờ khi thực hiện xong, nhân huynh cứ từ từ cho công phu quy hồi Đan Điền. Đây là lúc khẩn yếu, diện mạo của nhân huynh có khôi phục trọn vẹn hay không là tùy vào sự quy hồi, có đạt đủ thập phần hay không. Nhân huynh ghi nhớ cả chứ ?
    Tử Y Nhân lại gật đầu, lần này thì đáp lại một câu, thật khẽ :
    - Đến lúc cần, thuộc hạ sẽ ra hiệu. Bây giờ thì chưa.
    Điền Hồ cung hiểu, nên đành ngồi im chờ đợi.
    Đợi một thời thần sau, có lẽ Tử Y Nhân đã ổn đinh xong toàn bộ chân nguyên và cũng đã phát huy công phu Tử Hà đến độ chót, Điền Hồ bỗng nghe Tử Y Nhân nạt khẻ :
    Lên !
    Lập tức Điền Hồ áp tay vào Mệnh Môn huyệt của Tử Y Nhân, trút lực và đổ vào người Tử Y Nhân một luồng chân khí dạt dào.
    Có tiếng Tử Y Nhân kêu lên :
    - Lệnh Chủ...
    Điền Hồ khẽ nạt :
    - Đừng để phân tâm. Hãy tự hiểu là đủ. Nào đột phá ngay Thượng Đình.
    Bục !
    Sau một tiếng động khẽ như tiếng đập nước vỡ òa, Điền Hồ lập tức thu tay về và yên tâm nhìn toàn thân Tử Y Nhân sau cơn run bắn đã hoàn toàn trấn định.
    Điểm một nụ cười, Điền Hồ càng yên tâm khi thấy ở đằng kia Đoàn Bội Cơ vẫn cứ chìm vào vô thức. Nàng vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Cứ để Tử Y Nhân từ từ lo công phu Tử Hà quy hồi Đan Điền. Điền Hồ cũng bắt đầu tọa công.
    Một lúc sau, có tiếng quát vang lên làm Điền Hồ giật bắn thân mình, suýt để kinh mạch thác loạn.
    Đó là tiếng quát của Tử Y Nhân :
    - Dừng lại ngay. Cô nương định làm gì lệnh Chủ ?
    Điền Hồ mỡ mắt, thất kinh vì thấy ở phía trước chỉ có một mình Tử Y Nhân đứng, không thấy Đoàn Bội Cơ đâu.
    Chưa kịp lên tiếng trách Tử Y Nhân, do quá vội quy hồi chân nguyên nên trên khuôn mặt uy nghi còn sót một vệt tía nằm lẹm về một bên cằm. Điền Hồ bỗng nghe một chưởng tay lạnh lẽo chợt áp ngay vào hậu tâm. Và tiếp đó dĩ nhiên là thanh âm của Đoàn Bội Cơ lạnh lùng vang lên :
    - Thì ra Điền Hồ ngươi ngay từ đầu đã có ý nghi ngờ ta. Mau nói đi, hãy thừa nhận đi. Vì kỳ thực ngươi không cần đến một canh giờ, phải không ?
    Tử Y Nhân thật sự lo lắng khi biết sinh mạng Điền Hồ đã bị Đoàn Bội Cơ uy hiếp.
    Trái lại, Điền Hồ vẫn có thái độ ung dung, đáp:
    - Tiểu sư muộn hỏi sau không chịu nhìn lại ? Do chưa đủ thời gian tọa công nên chẳng phải trên gương mặt vì huynh đài kia vẫn còn lưu lại một ít dấu vết đó sao ?
    Và Tử Y Nhân thêm kinh hoảng khi bỗng nghe Đoàn Bội Cơ cười vang :
    - Quả là còn chút dấu vết thật. Thế nhưng, Điền Hồ ngươi thật quá xuẩn động, cứ để bị ta lừa. Nào, hay ngoan ngoãn giao luôn cho ta Phi Thiên Kiếm Lệnh, nếu muốn ta lưu cho ngươi mạng ấy. Bằng không, ha... ha... ha...
    Tử Y Nhân bật kêu :
    - Ngươi không còn nhân tính sao. Đoàn Bội Cơ ? Đừng quên đấy là Ngũ sư huynh của ngươi.
    Câm ! Ngươi chỉ là một thứ khuyển mã chỉ biết trung thành với chủ nhân, có tư cách gì nhắc nhở ta. Cứ chờ đấy, khi đã có Phi Thiên Kiếm Lệnh trong tay, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là một chủ nhân đích thực.
    Điền Hồ nhăn mặt :
    - Tiểu sư muội lầm rồi, vật ta đang giữ trong tay cho dù có giao cho ai khác cũng không thể hóa thành Phi Thiên Kiếm Lệnh. Tiểu sư muội hãy thôi đi ý nghĩ ngông cuồng đó và cũng đừng mở miệng ra là mạt sát người.
    Chưởng tay của Đoàn Bội Cơ càng áp mạnh hơn vào hậu tâm Điền Hồ :
    - Đừng dối gạt ta. Hoặc ngươi giao Phi Thiên Kiếm lệnh, hoặc chịu mất mạng. Chọn đi.
    Điền Hồ vụt lạnh giọng :
    - Được, ta sẽ giao. Nhưng nói đi, đây là chủ ý của nhân vật nào đã xúi giục Tiểu sư muội ? Có phải Thạch Yến không ?
    Chưởng tay của Đoàn Bội Cơ vụt run lên:
    - Sao ngươi biết ?
    Điền Hồ từ từ dùng tay tả, tháo từ bàn tay hữu ra một vật có hình dạng như một Thiết Chỉ Hoàn (nhẩn sắt).
    Vì ngoài Thạch Yến và Môn Chủ Cổ Mộ Môn. Còn ai khác hứa giúp Tiểu sư muội đối phó Bát Quái Môn Lục Lão ?
    - Không sai. Và chờ khi họ giúp ta loại trừ Lục Lão xong, sẽ đến lượt họ trả lại ba sinh mang gia phụ và Tam vị sư huynh họ đã vay. Hãy đặt vật đó qua bên hữu ngươi. Tự ta sẽ lấy khi nào ta muốn. Mau !
    Vậy là vẫn để Thiết Chỉ Hoàn đeo lỏng lẻo ở đầu một ngón tay phía bên hữu thủ, Điền Hồ chuyển dần hữu thủ qua bên hữu.
    Chờ khi Thiết chỉ hoàn vừa chạm khẽ vào nền đá, Đoàn Bội Cơ chợt cười hắt lên.
    - Ngươi thật ngoan ngoãn. Và đây là phần của ngươi. Ha... ha... ha...
    Toàn thân Điền Hồ liền giật nảy lên với một tiếng hộc đau đớn.
    Hự !
    Hoặc do cơ thể giật nảy vì bị toàn Bội Cơ dùng nội lực chấn mạnh vào tâm mạch, hoặc do đó là sự sắp đặt của Điền Hồ, Thiết Chi Hoàn cũng bị cái giật nảy của toàn thân Điền Hồ tác động vào, bỗng bay vút đi, lướt ngang mặt Tử Y Nhân.
    Vù...
    Sợ bị Tử Y Nhân đoạt mất. Đoàn Bội Cơ liền dùng bàn tay vẫn đang áp vào hậu tâm Điền Hồ lôi Điền Hồ ngã lùi và thuận tay ném mạnh Điền Hồ vào một gốc khuất.
    Vụt !
    Phát hiện Điền Hồ bị ném bỏ như một phế vật, Tử Y Nhân vừa chộp nhanh vào Thiết Chỉ Hoàn vừa tung người lao theo, định giữ Điền Hồ lại.
    Vút...
    Thấy đã mất Thiết Chỉ Hoàn vào thời điểm cơ hồ sắp đoạt được, Đoàn Bội Cơ hậm hực quật chếch một kình vào Tử Y Nhân :
    - Đỡ !
    Ào...
    Đã có dịp trút giận, Tử Y Nhân lập tức ngoặt người lại, đẩy xô một chưởng vào Đoàn Bội Cơ :
    - Tiện tì ngươi muốn chết !
    Vù... Ầm...
    Do dừng lại để cùng Đoàn Bội Cơ đối kình. Tử Y Nhân đã để bóng hình của Điền Hồ vượt thoát khỏi tầm mắt trong một thoáng. Và khi quay lại nhìn. Tử Y Nhân chợt biến sắc :
    - Lệnh Chủ ?!
    Tràng cười lạnh lẽo của Đoàn Bội Cơ đã vang lên ở ngay phía sau Tử Y Nhân :
    - Muốn tìm hắn, phiền ngươi hay giao vật đó cho ta, sau sẽ tha hồ xuống vực sâu tìm hắn. Đỡ ! Ha... ha... ha...
    Trước mặt Tử Y Nhân, một chỗ khuất vừa làm cho Điền Hồ biến mất tăm, quả đúng là một vực sâu. Sau lưng Tử Y Nhân thì có một lực đạo đã bị Đoàn Bội Cơ quật đến để uy hiếp sinh mạng. Vậy là Tử Y Nhân chỉ còn mỗi một cách để chọn lựa.
    Với một tay bấu vào cột thạch nhũ bên cạnh, Tử Y Nhân trân người, hứng chịu nguyên một kình của Đoàn Bội Cơ.
    Bung !
    Nhờ đó Tử Y Nhân dù bị trúng kình nhưng vẫn chưa bị hất bay xuống vực. Không những thế, theo đà bị chấn kình tác động vào. Tử Y Nhân xoay người quanh cột thạch nhũ và nhân đó tung người bỏ chạy thật nhanh.
    Vút...
    Phát hiện Tử Y Nhân đã bị chưởng thương nhưng vẫn không chịu buông bỏ Thiết Chỉ Hoàn. Đoàn Bội Cơ giận dữ đuổi theo.
    - Trừ phi giao vật đó cho ta, bằng không ngươi đừng mong chạy thoát. Đỡ !
    Bùng...
    Cũng như lúc đi vào, đúng với lời Tử Y Nhân từng nói, đây là nơi có địa hình không thể đi nhanh vì cứ mỗi lúc mỗi gặp một chỗ rẽ. Cho nên ngọn kình vừa rồi của Đoàn Bội Cơ chỉ quật vào vách đá. Không thể chạm đến Tử Nhân do đã kịp rẽ ngang.
    Đoàn Bội Cơ đành hối hả bấm theo, chi hy vọng sẽ có lúc đuổi kịp nhân vật đang nắm giữ vật nàng cần.
    Tử Y Nhân vừa lao ra ngoài, vượt khỏi màn dây leo che phủ, bỗng nghe có tiếng một nữ nhân hô hoán :
    - Đây rồi, phu quân.
    Lập tức trước mặt Tử Y Nhân xuất hiện hai nhân vật, một nữ nhân và một người che kín diên mạo.
    Ngay sau tiếng hô hoán của nữ nhân, từ phía sau Tử Y Nhân liền vang lên thanh âm của Đoàn Bội Cơ :
    - Hãy ngăn y lại, Thạch nhị tỷ. Đừng để hắn mang Phi Thiên Kiếm Lệnh đi thoát !
    Tử Y Nhân đúng là đã bị chưởng thương, gặp phải tình huống này đành liều lĩnh quay ngang người tiếp tục chạy.
    Vút...
    Thạch Yến lập tức hoành thân cản lối :
    - Sao diện mao hắn cũng như mọi người vậy, Tiểu sư muội ?
    Đoàn Bội Cơ đã hiện thân chốt chận nẻo lui của Tử Y Nhân :
    - Điền Hồ đã có cách giúp y khôi phục diện mạo. Muội...
    Bị vây chặt tứ bề, ba bề ba người và một bề là vách đá sừng sững, Tử Y Nhân cố ý quay người về phía Đoàn Bội Cơ :
    - Ta phải giết người, để báo thù cho Lệnh Chủ đã bị ngươi sát hại. Đỡ !
    Ào...
    Phản ứng của Tử Y Nhân lập tức biến thành mục tiêu cho Thạch Yến, Đoàn Bội Cơ và nhân vật còn lại cùng bủa kình quật vào một mình Tử Y nhân.
    Vù...
    Ào...Ào...
    Cảm nhận cái chết đã cận kề, Tử Y Nhân chợt nghe thanh âm phẫn nộ của Phương Băng vang lên thật gần :
    - Bọn người đều là lũ vô sĩ. Xem đây !
    Bung... Bung... Bung...
    Sau đúng ba loạt chấn động, Tử Y Nhân hoàn hồn và nhìn thấy Phương Băng đã xuất hiện bên cạnh. Còn phe đối phương ba người thì loạng choạng ngả lui, cho thấy Phương Băng đã kịp vận dụng công phu Di Hoa Tiếp Mộc để giải nguy cho Tử Y Nhân.
    Như không quan tâm đến bọn Đoàn Bội Cơ - Thạch Yến, Phương Băng nhìn chăm chăm vào mặt Tử Y Nhân, sau đó bật hỏi :
    - Điền công tử đã bị sát hại như thế nào ?
    Tử Y Nhân mắt lộ hung quang. Chuyển qua nhìn Đoàn Bội Cơ :
    - Ả để lén tập kích lúc bệnh Chủ tọa công và còn...
    Đoàn Bội Cơ cười lanh lảnh xen vào :
    - Không sai, chính ta sau đó ném Điền Hồ , ý trung nhân của người xuống vực sâu.
    Có thương tiếc hắn, ngươi hãy tự mình gieo xuống vực, chết chung chỗ với hắn. Ha... ha...
    Biết đó là sự thật, Phương Băng bỗng có phản ứng thật lạ kỳ. Nàng cũng ngửa mặt và phát ra một tràng cười dài, có phần lảnh lót và rợn người hơn cả tràng cười của Đoàn Bội Cơ :
    - Điền công tử chết rồi ư ? Ha... ha...Chết hay lắm !Chết đúng lúc lắm. Ha...ha...
    Nếu đó là tràng cười chỉ làm Tử Y Nhân lo lắng và có phần lo sợ thì lại làm cho Thạch Yến tái mét diện mạo, lùi từng bước một :
    - Xúc Cốt Thu Cân Đại Tuyệt Pháp ?! Người là Bách Lý Băng, Nhị thiếu Cung Chủ Thủy Phương Cung ?!
    Đoàn Bội Cơ bỗng có một thoáng hoang mang khi nghe Thạch Yến bảo thế. Nhưng chỉ một lúc sau, Đoàn Bội Cơ vừa bật tung người. lao vào Phương Băng vừa quát :
    - Thạch Nhị tỷ chớ lầm. Ả nguyên là Hoàng Y nữ lang, từng bắt giữ Thạch Nhị tỷ độ nào để giao cho Điền Hồ phát lạc. Muội sẽ giúp Nhị sư tỷ báo thù. Đánh !
    Ào...
    Vẫn đang cười, Phương Băng vụt rút mình, thu người lại thật nhỏ, cho như một đứa bé. Và lập tức với xiêm y giờ đã trở nên rộng thùng thình, Phương Băng cứ phất phới bay vào giữa luồn kình của Đoàn Bội Cơ đang cuộn đến :
    - Bổn Cung Chủ quyết bắt ngươi đền mạng cho Điền lang. Ha... ha...
    Thủ pháp, thân pháp và Đại tuyệt pháp Xúc Cốt Thu Cân, Phương Băng làm cho Thạch Yến bừng tỉnh. Ả thất thanh gọi :
    - Mau lên phu quân ! Không thể để Tiểu sư muội chết lúc này. Động thủ, mau !
    Như đã có sự chuẩn bị sẵn, nhân vật được Thạch Yến gọi là phu quân lập tức phát kình :
    - Hãy xem Thất Phách U Linh Chưởng của bổn Môn Chủ !
    Ào...
    Và Thạch Yến hất tay, khéo léo thi triển thủ pháp Di Hoa Tiếp Mộc, điều động luồng kình của Môn Chủ Cổ Mộc Môn cho bám sát bóng Hoàng y của Phương Băng.
    Ào...Ào...
    Đây là sự hợp lực tuy kỳ dị nhưng vẫn thu hiệu quả bất ngờ. Do bị Chưởng của Môn Chủ Cổ Mộ Môn bám sát, Phương Băng dù đang nôn nóng báo thù cho Điền Hồ vẫn đành nuối tiếc để sinh mạnh Đoàn Bội Cơ chợt vuột khỏi tay.
    Bung... Bung... Bung...
    Vừa thấy Đoàn Bội Cơ thoát chết, Thạch Yến lập tức nắm tay Bội Cơ lôi đi :
    - Chạy thôi ! Còn chần chừ e khó thoát, đi nào !
    Vút... Vút...
    Môn Chủ Cổ Mộ Môn thấy vậy, vội vận dụng toàn lực, hất vào vóc dáng nhỏ bé của Phương Băng một kình :
    - Hãy tiếp một chưởng nữa xem sao !
    Ào...
    Vẫn để xiêm y rộng thùng thình như đó là lợi thế không thể bỏ, Phương Băng buông tiếng cười lạt và chập chờn lao vào giữa bóng kình của đối phương :
    - Công phu của ngươi, bổn Cung Chủ trả lại cho ngươi đây ! Hừ !
    Với xiêm y to rộng, Phương Băng chỉ giũ tay hai lượt là hất trọn chưởng kình của đối phương trả lại cho đối phương.
    Thần tình thác loạn vì thủ thức quá kỳ quái của Phương Băng, Môn Chủ Cổ Mộc Môn lập tức tháo lùi và còn nhảy tạt bộ khi bên này khi bên kia mới mong tránh hết chưởng kình của chính mình đã bất ngờ quật lại mình.
    Nhưng...
    Soạt...
    Khăn che mặt của Môn Chủ Cổ Mộ Môn vẫn bị dư kình của chính y lột bỏ. Với sắc mặt hoàn toàn hốt hoảng, y vội dùng tay che kín mặt và vội vội vàng vàng tung người chạy đi.
    Vút...
    Tuy nhiên, đã có thanh âm thất kinh của Tử Y Nhân vang lên đuổi theo y :
    - Ngươi là Tư Mã Hợp ? ! Một lệnh lang của Chưởng môn Điểm Thương phái sao hóa thành Môn Chủ Cổ Mộ Môn ?
    Do mãi nhìn theo bóng dáng khuất dần của Tư Mã Hợp nên Tử Y Nhân không biết Phương Băng cũng đi khuất.
    Lúc nhìn lại, vì không thấy, Tử Y nhân lo lắng gọi vang :
    - Phương cô nương ! Phương..
    Chợt từ góc đá khuất cạnh đó, Phương Băng ung dung xuất hiện :
    - Các hạ chớ hốt hoảng như thế. Tiểu nữ vẫn ở đây.
    Nhìn thấy nàng, Tử Y Nhân thở phào :
    - Cô nương vốn là người đã nặng tình với Điền Lệnh Chủ, Đoàn Mộc mỗ biết cô nương chưa thể bỏ đi.
    Nàng chớp mắt và dứt khoát gạt nhanh giọt lệ vừa tuôn trào :
    - Cung hỉ Đoàn Mộc huynh đã khôi phục diện mạo. Chứng tỏ Điền công tử không hề sai lời với Đoàn Mộc huynh.
    Nhân vật có họ Đoàn Mộc gật đầu và trao cho Phương Băng một vật :
    - Tại hạ nghĩ chi có cô nương là xứng đáng giữ vật này. Và đừng quên Đoàn Mộc Thu tại hạ vẫn là người sẵn lòng chờ nghe cô nương sai khiến.
    Nàng xoay xoay vật đó trong tay :
    - Đây là Phi Thiên Kiếm Lệnh ? Không có Điền Lang chỉ điểm, tiểu nữ biết làm sao để phát ra kiếm lệnh ?
    Đoàn Mộc Thu chợt ngoảnh mặt nhìn nơi khác :
    - Vì tại hạ nghĩ có lẽ Điền Lệnh Chủ vẫn chưa đến nỗi nào. Và nhờ công phu Xúc Cốt Thu Cân của cô nương, có thể kịp cứu mạng Điền Lệnh Chủ.
    Phương Băng thoáng đỏ mặt :
    - Đoàn Mộc huynh quả thông tuệ. Và đó là công phu kể ra cũng gây không ít khó khăn cho nữ nhân nào lỡ luyện. Dùng để đối kháng địch thì tốt, nhưng muốn truy đuổi địch nhân thì cần phải lấy lại hình dáng ban đầu. Và đâu phài lúc nào cũng lấy lại hình dáng theo đúng chiều y phục đã mặc. Nhưng sao Đoàn Mộc huynh dám nghĩ Điền lang vẫn có cơ may toàn mạng ?
    Đoàn Mộc Thu quay lại nhìn Phương Băng :
    - Vì cả hai đều là bậc kỳ tài. Nhờ công phu này cô nương có thể ung dung hạ thấp xuống bất kỳ đáy vực nào. Còn Điền lệnh Chủ, hóa ra Lệnh Chủ không hề bị chưởng thương như đã giả vờ. Trái lại, nội nguyên chân lực của Lệnh Chủ lại tỏ ra rất thâm hậu. Tại hạ nghĩ, một kích của tiện nhân Đoàn Bội Cơ vị tất đã gây hung hiểm cho Lệnh Chủ, chỉ trừ lúc rơi xuống vực sâu.
    Phương Băng thở dài :
    - Chỉ thất vọng là Điền Lang cứ mãi tin vào Bội Cơ.
    Đoàn Mộc Thu phủ nhận :
    - Không thể nói là tin. Cô nương nên hiểu cho tình thế khó xử của Lệnh Chủ. Dù nghi ngờ đến mấy, Lệnh Chủ vẫn có trách nhiệm quan tâm và lo lắng cho Tiểu sư muội. Người trung hậu như Lệnh Chủ thật hiếm có.
    Phương Băng gượng cười :
    - Có thể Đoàn Mộc huynh đoán đúng. Nhưng cuối cùng kẻ bị hại vẫn là Điền lang, cho dù Điền lang đã tam phen tứ thứ bỏ qua cho Tiểu sư muội. Đoàn Mộc huynh bây giờ định đi đâu ?
    Đoàn Mộc Thu đáp :
    - Tại hạ sẽ đưa cô nương vào nơi Điền Lệnh Chủ lâm nạn. Sau sẽ lo giải cứu gia muội.
    Phương Băng lắc đầu :
    - Đoàn Mộc huynh đừng vội manh động. Lệnh muội, Chưởng môn Côn Luân phái vào lúc này vẫn an toàn, cho dù có bị Thủy Phương Cung và Tử Y Hội họp lực bắt giữ thật. Tiểu nữ đã kịp tiếp xúc với một số Môn nhân tin cẩn ở bổn cung. Tuyệt đối không thể để lệnh muội uổng mạng.
    Đoàn Mộc Thu hít vào một hơi thật sâu :
    - Đa tạ cô nương đã dày công sắp đặt, vậy tại hạ sẽ quay lại Côn Luân phái, chờ lệnh hiệu triệu của cô nương và Lệnh Chủ. Để tại hạ đưa đường cho cô nương.
    Họ lại chui vào thạch động huyền ảo.
    Nhìn xuống vực sâu, Phương Băng chợt hỏi :
    - Quy Tức Đại Pháp của Đoàn Mộc huynh...
    Đoàn Mộc Thu đáp ngay, không chờ Phương Băng hỏi trọn câu :
    - Đó là do Thượng Quan Du tin tưởng trao truyền. Vì biết đó là tâm pháp bổn phái, tại hạ sau khi đọc qua có làm cho khẩu quyết biến dạng đổi chỗ. Sẽ không còn ai ngoài tại hạ và gia muội Đoàn Mộc Huyền luyện được Đại pháp này.
    Phương Băng thán phục :
    - Côn Luân phái nếu có người luôn thận trọng như Đoàn Mộc huynh tiếp lực, ắt sẽ giữ mãi thanh danh một đại phái. Được rồi, Đoàn Mộc huynh có thể đi. Hãy chờ ngày gặp lại không xa.
    Đoàn Mộc Thu ôm quyền thi lễ :
    - Xin cô nương bảo trọng !

     
  5. vothanhbinh

    vothanhbinh Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/3/14
    Bài viết:
    165
    Được thích:
    512
    Re: [Kiếm Hiệp Cổ Điển] Bạch Cốt U Linh

    Bạch Cốt U Linh

    Tác Giả:Trần Thanh Vân

    -- o --

    Q5-CHƯƠNG HAI MƯƠI LĂM

    U LINH THẤT


    Nguồn:vnthuquan.net



    Đáy vực tối đen nhưng không hề tối với bất kỳ ai giả như đã lưu ngụ lâu dưới đáy vực, đủ để mắt nhìn quen trong tối.
    Và Phương Băng vừa hạ thân xuống liền nghe tiếng Điền Hồ quát hỏi :
    - Nam Lý ? ! Sao tiểu huynh đệ bỗng xuất hiện ở đây ?
    Thanh âm của Điền Hồ làm Phương Băng mừng rỡ. Vì quá mừng nên khi xả công, cho khôi phục hoàn toàn vóc dáng, nàng cứ thế lên tiếng :
    - Là tiểu nữ đây, công tử ?
    Và nàng lập cập chạy ngay đến chỗ đã có tiếng phát thoại của Điền Hồ vừa vang lên.
    Lập tức có tiếng Điền Hồ nhắc nhở :
    - Có vách đá chắn trước mặt, dừng lại và chuyển sang tả, ồ...
    Theo chi điểm của Điền Hồ, Phương Băng còn tiếp vận vào cạnh Điền Hồ khá nhanh vì thế nàng không hiểu Điền Hồ kêu như thế là có ý gì. Nàng hỏi :
    - Công tử vẫn bình yên ? Có phải tiểu nữ đã làm công tử đau ở chỗ nào đó ?
    Có tiếng Điền Hồ đáp lại thật nhẹ :
    - Tội gì cô nương phải mạo hiểm ? Chỉ ít ngày nữa thôi, khi toàn bộ thương tích hoàn toàn hồi phục, tại hạ ắt sẽ tự tìm cách thoát khỏi vực sâu.
    Nàng đoán chừng vị trí và ngồi xuống trước mặt Điền Hồ :
    - Công tử bị nội thương ? Sao Đoàn Mộc Thu bảo nội lực của công tử hóa ra rất thâm hậu ?
    Quả nhiên Điền Hồ đang ở vị thế ngồi. Và bây giờ thanh âm của Điền Hồ đã vang ngang tầm tay Phương Băng :
    - Đoàn Mộc Thu ?
    Phương Băng giải thích :
    - Chính là Tử Y Nhân. Càng bất ngờ hơn, Đoàn Mộc Thu lại là bào huynh của Đoàn Mộc Huyền Chưởng môn Côn Luân phái.
    - Phương cô nương xuống đây theo cách nào ?,
    Nàng hơi lo :
    - Tiểu nữ đã dùng Xúc Cốt Thu Cân Đại Tuyệt Pháp, thu nhỏ thân hình, dùng y phục đã trở nên rộng để làm giảm lực rơi. Công tử không trách tiểu nữ bấy lâu nay vẫn giấu công tử chứ ?
    - Trách gì bây giờ khi trước kia còn mang lốt Nam Lý, cô nương đã loáng thoáng nói qua chuyện Bách Lý Hoàng vốn có một bào muội vì đã luyện Xúc Cốt Thu Cân nên lúc nào thân hình cũng nhỏ nhắn như một đứa bé ? Chỉ trách tại hạ không sớm nhận ra đấy là cô nương.
    Phương Băng thoáng ân hận :
    - Tiểu nữ hay lâu nay vẫn định nói nhưng chưa có dịp.
    Điền Hồ phì cười :
    - Cô nương còn nhớ lúc ở Thủy Phủ chứ ? Bây giờ tại hạ hiểu vì sao lúc đó cô nương cứ khăng khăng không cho tại hạ vào xem qua thương thế !
    Nàng đỏ mặt, cho dù không nghĩ Điền Hồ có thể thấy vẻ mặt nàng lúc nãy :
    - Công tử hiểu thế nào ?
    Điền Hồ thở ra nhè nhẹ :
    - Hãy nghe tại hạ đoán đây. Trước hết, qua bút tích của Thượng Quan Du lưu lại trong Thủy Phủ, cô nương "bị luyện" chứ không phải "được luyện" công phu Xúc Cốt Thu Cân. Sau đó, vì ngẫu nhiên hay cố ý tại hạ chưa biết, cô nương đã một lúc dùng cả ba hạt Bạch Liên Vạn Niên, vô tình làm cho công phu đó phát tán. Và điều này tuy sau đó có giúp đỡ cô nương dễ dàng luyện thành võ học thượng thừa của Thủy Phương Cung, nhưng lại làm cô nương khó xử do thân thể lớn trướng lên trong bộ y phục tiểu đồng bé nhỏ. Đó là lý do khiến cô nương không thể cho tại hạ vào và nhìn thấy...
    Nàng lấy tay bịt miệng Điền Hồ :
    - Công tử đoán đúng rồi, nhưng đừng nhắc đến nữa. Tiểu nữ đang thẹn đến chín cả người đây này.
    Điền Hồ gỡ tay nàng ra và thì thào thật nhỏ :
    - Có thẹn cũng muộn rồi, nàng hãy nhìn lại nàng thì rõ.
    Giật mình, Phương Băng cúi nhìn toàn thân. Và do bây giờ đã phần nào quen nhì trong bóng tối nên nàng phát hiện, lúc xả bỏ công phu Xúc Cốt Thu Cân, vì vội, nên nàng không thể để tâm đến y phục không được ngay ngắn chỉn chu như những lúc thường nếu được nàng tư mặc.
    Vì thế, lúc này đây, đôi nhũ hoa của nàng đã lồ lộ nhô ra ngoài lớp xiêm y.
    Nàng hoàn toàn bối rối.
    Và thật nhẹ nhàng, Điền Hồ đã vòng tay, cuốn quanh thân nàng.
    Miệng Điền Hồ cũng áp vào miệng nàng, khóa lại những âm thanh nàng muốn kêu.
    Bóng tối vẫn vây phủ xung quanh, vì đây là một đáy vực không để bất kỳ một tia sáng nào chiếu vào...
    o0o
    - Công tử có nghe, giống như tiếng nước chảy, không xa lắm đáy vực này ?
    - Đương nhiên có nghe. Vì thế lúc này tại hạ mới dám nói, chờ khi thương thế bình phục ắt tại hạ có cách thoát thân.
    - Qua thanh âm, như nội thương của công tử không đáng ngại ?
    - Chỉ bị chút ít chấn động không đáng kể. Do trước khi bị Đoàn Bội Cơ nhả kình, nếu tại hạ không kịp thời đưa chân nguyên lên hộ vệ tâm mạch, có thể hậu quả rất tồi tệ.
    - Đoàn Mộc huynh bảo nội lực của công tử kỳ thực vẫn thâm hậu ?
    - Không phải tại hạ giã vờ hay cố tình che giấu công phu thực học. Chỉ là do tại hạ không ngờ dược lực từ linh đan được gia phụ lưu lại đã chậm phát tán đến thế. Và phải nhờ nhiều lượt chưởng thương linh đan đó mới dễ phát sinh diệu dụng.
    - Vậy lúc này công tử có thể tự đi ?
    - Nếu được cô nương giúp sức thì tốt hơn. Nhưng đừng nghĩ tại hạ chỉ thừa cơ hội để tiếp tục cận kề thân ngọc.
    - Trong lòng nghĩ thế nào thế ngoài miệng đã nói ra. Vả lại, thân này còn biết gởi vào ai, một khi đã để công tử nhìn thấy hầu như muốn hết...
    - Phương Băng...
    - Nguyên tên tiểu nữ là Bách Lý Băng, thiết nghĩ đó là điều công tử cần minh bạch.
    - Đối với tại hạ, cô nương vẫn cứ là Phương Băng, là người suốt đời này tại hạ quyết không thể nào quên.
    - Công tử !
    - Băng muội.
    - Tiểu nữ đã toại nguyện lắm rồi. Thôi nào, Điền Hồ ca, hãy để muội giúp Điền Hồ ca. Chúng ta cần phải thoát chốn này.
    - Băng muội thật tốt. Được, chúng ta đi.
    Điền Hồ ca liệu có nhìn rõ hơn muội không ? Như có một ngách đá phía trước ?
    - Đúng rồi, nhưng có hai lối rẽ. Tiếng nước chảy vọng đến là từ lối bên tả.
    - Muội cũng vừa nhận ra. Điền Hồ ca liệu có cần nghĩ ngơi một lúc ?
    - Ta chịu được. Có Băng muội đi bên cạnh, mọi thương thế như giảm đi nhiều.
    - Nếu vậy, muộn nên ở bên cạnh Điền Hồ ca mãi.
    - Đó là điều ta đang thầm mong. Cũng như thuở nào, ở Thủy Phủ, ta đã lo lắng vì phải miễn cưỡng để Băng muội ở lại một mình.
    - Đó là Điền Hồ ca quan tâm đến Nam Lý, đâu phải muội.
    - Ta nghĩ có lẽ chỉ là một. Vì ngay khi rời khỏi Thủy Phủ, ta đã có đủ lý do để tin rằng Nam Lý đó là giả.
    - Công tử không thể biết.
    - Băng muội lầm. Ta biết. Và ta còn biết Băng muội là hậu nhân của Bách Lý Tùng, trên nữa là Bách Lý Phong tiền bối.
    - Sao công tử biết ?
    - Ở lối thoát ra khỏi Thủy Phủ, ở đó ta đã gặp Hồi Chuyển.Pháp Vương.
    - Là người đã sánh cầm gia nội tổ ở Thủy Phủ ?
    - Không sai. Nhưng vì lúc đó Lệnh Tổ có mưu đồ gầy dựng bá nghiệp, bất chấp thủ đoạn.
    - Nhưng gia phụ không biết. Vì thế, sau đó lại đến lượt gia phụ chịu cảnh sanh cầm lưu luôn sinh mạng tại Thủy Phủ.
    - Lệnh tôn sao lại tùy tiện đi vào Thủy Phủ, một khi chưa hề luyện Xúc Cốt Thu Cân ?
    - Gia phụ cũng tự biết làm như thế là mạo hiểm, nhưng do tình thế quá bức bách, gia phụ không thể không vào ?
    - Nhất định là do Thượng Quan Du gây ra ?
    - Không sai, chính lão. Mảnh hoa tiên Điền Hồ ca tìm thấy trong Thủy Phủ chính là do gia phụ lưu lại. Và đó cũng là bằng chứng cho gia phụ biết, di nương Kim Tuyết Ngân đã bị Thượng Quan Du mê hoặc. Cả hai đã ngấm ngầm mưu hại gia mẫu. hại bản thân muội, dù lúc đó muội chỉ là một đứa bé. Chủ ý của bọn ác nhân là muốn củng cố địa vị và quyền lực ở bổn Cung, do Kim Tuyết Ngân không phải chính thất. Rất may, mảnh hoa tiên đó đã bị gia phụ bắt gặp. Thượng Quan Du suýt bị gia phụ lấy mạng nếu không bị Kim Tuyết Nhân bất ngờ ra tay đối phó.
    - Song quyền nan địch tứ thủ. Vậy là để bảo toàn sinh mạng, lệnh tôn đã tự lánh thân vào Thủy Phủ ?
    - Gia phụ không lường trước vào Thủy Phủ là không đường ra, nên đã ôm hận mà chết.
    - Có phải Băng muội sau đó đã phá hủy Thủy Phủ ?
    - Để đề phòng mụ Kim Tuyết Ngân dựa theo công phu bản lãnh của muội, đoán ra nơi có Thủy Phủ. Muội đã lấy Tỵ Thủy Châu, để cho nước Thủy Vô Đề ngập tràn Thủy Phủ.
    - Đúng là Thiên Ý. Gia sư Hồi Chiển Pháp Vương đã vì chuyện này bị táng mạng. Nước ngập Thủy Phủ đã tạo áp lực, đẩy bắn gia sư va vào vách đá.
    - Có kết quả như thế cũng hay. Dù là ngẫu nhiên nhưng âu cùng là ân đền oán trả. Muội không phải khó xử, nếu có cơ hội giáp mặt Hồi Chuyển Pháp Vương.
    - Ở phía trước có ánh sáng ?
    - Muội cũng vừa phát hiện ! Nhưng dường như không phải ánh dương quang ?
    - Là do Dạ Minh Châu phát ra. Băng muội có nghĩ chúng ta lại sắp đặt chân vào một nơi tương tự Thủy Phủ ?
    - Điền Hồ ca nghi ngờ Đại ác ma Bạch Cốt U Linh cũng có một nơi bí ẩn như bổn cung từng có ?
    Đó là thứ ánh sáng huyền hoặc và dịu nhẹ, đủ để giúp Điền Hồ và Bách Lý Băng lúc này nhìn thấy rõ mặt nhau.
    Nàng đỏ mặt, vội liếc nhìn toàn thân.
    Điền Hồ tủm tỉm cười :
    - Băng muội đã kín đáo lắm rồi, không việc gì phái lo ngại nữa:
    Nàng lườm mắt, nguýt Điền Hồ :
    - Sao lúc nãy không giỏi nói như thế ? Để tha hồ nhìn, phải không ? Nếu sau này...
    Điền Hồ chợt hắng giọng:
    - Chúng ta đoán đúng rồi. Đây là U Linh Thất. Băng muội thử nhìn xem.
    Nhìn theo tay Điền Hồ chỉ. Bách Lý Băng liền nhìn thấy ba chữ U Linh Thất được khám bằng toàn là những viên Dạ Minh Châu đang phát sáng !
    Nàng thở ra nhè nhẹ :
    - Có lẽ đây là nơi phát tích ra một Đại ác ma Bạch Cốt U Linh. Hy vọng mọi di học ở đây vẫn chưa bị Thượng Quan Du phát hiện.
    Điền Hồ bảo :
    - Hãy để ta ngồi đây nghĩ. Băng muội thử tìm hiểu xem.
    Chỉ có một thạch sàn là nơi duy nhất có thể để Điền Hồ ngồi, hoặc muốn nằm nghĩ tùy ý, Bách Lý Băng dìu Điền Hồ đến đó. Đoạn nàng bắt đầu tìm hiểu khắp Thất U Linh.
    Chợt nàng kêu :
    - Ở đây có bút tích do tự tay Đại ác ma Bạch Cốt U Linh lưu lại. Thì ra lá ác ma đã biết rõ lai lịch của Thượng Quan Du.
    Điền Hồ khấp khởi mừng :
    - Băng muội đọc rõ xem nào.
    Nàng giải thích :
    - Thượng Quan Du nguyên ở họ Khương...Lần đầu hội diện, chính Thượng Quan Du đã thố lộ dã tâm thao túng quần hùng cho Đại ác ma biết. Và đó là nguyên do, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, khiến hai Đại ác Ma đầu hợp ý nhau và câu kết nhau.
    Điền Hồ nôn nóng :
    - Có đề cập gì đến Phi Thiên Bảo không ?
    Nàng đáp :
    - Có. Nhưng chuyện Tử Y Hội thì không.
    Điền Hồ hoài nghi :
    - Không lẽ cũng như biểu thúc Điền Hạ Du, thủy chung Thượng Quan Du không hề biết gia phụ chính là chủ nhân Tử Y Hội ?
    Nàng bỗng kêu :
    - Có rồi. Có một khoản bút tích của Đại ác ma Bạch Cốt U Linh do có biết đến sự tồn tại của Tử Y Hội nhưng không nghe Thượng Quan Du đề cập nên có ý ngờ Thượng Quan Du.
    Điền Hồ hắng giọng :
    - Hãy đọc lại nguyên văn. Ta muốn nghe.
    Bách Lý Băng đọc khá to. Vì từ chỗ nàng đứng đến thạch sàng Điền Hồ đang nằm là xa có đến năm trượng :
    - "... Kẻ đã từng lừa đời dối người như gã Thượng Quan, lão phu đâu thể tin, nhất là chuyện có liên quan đến Tử Y Hội. Sau thời gian dài tìm hiểu, lão phu một rõ. Hóa ra là Thượng Quan không nói vì sợ Công phu Tử Hà là sở học của kẻ thù, Hải Âu Quái Khách từng hạ thủ toàn bộ U Linh Môn, nơi lão phu đã vô tình đắc thủ sở học với lời hứa là phải thay U Linh Môn phục hận. Lão phu đâu màng đến công phu đó của kẻ thù. Nhưng bây giờ lão phu cảm thấy ân hận, đã trót xem thường gã Thượng Quan. Ô hô, có ân hận cũng đã muộn rồi.
    Khương Du ơi, Khương Du ! Ta thật không ngờ ngươi lại nhẫn tâm hạ thủ ta trước.
    Phải chăng vì người chính là..."
    Không nghe Bách Lý Băng đọc nữa, Điền Hồ ngồi bật dậy :
    - Lão là ai ?
    Điền Hồ không thể nhìn thấy Bách Lý Băng, do có một thạch trụ ngăn cách thị tuyến giữa hai người. Điền Hồ chỉ nghe nàng đáp :
    - Bút tích đến đây là hết. Có lẽ chất độc do Thượng Quan Du ngấm ngầm hạ thủ đã đến hồi bộc phát. Đại ác ma Bạch Cốt U Linh không thể viết tiếp vì cần phải vận công bức độc ngay.
    Điền Hồ lại nằm xuống :
    - Băng muội còn tìm thấy gì nữa ? Hãy cố tìm, biết đâu chúng ta sẽ biết rõ hơn về xuất thân lai lịch của Thượng Quan Du.
    Nàng bảo :
    - Theo Đại ác ma Bạch Cốt U Linh lưu tự thì mọi kế mưu thao túng các phái đều do Thượng Quan Du đề xuất. Đầu tiên là thu phục, dụ hoặc Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn tam Đại phái sáu người... Bị danh lợi làm mờ mắt, mất hết lương tri. Sáu nhân vật này đã toàn tâm toàn ý, tuân lệnh Đại ác ma Bạch Cốt U Linh, trước là tiêu diệt Bát Quái Môn, khiến Bát Quái môn Lục Lão nguyện ý về đầu thân Thanh Thành phái. Sau là tiêu diệt toàn gia Cầu Đại Hiệp, chuyển Thạch Chung Đao Phổ cho phái Thanh Thành, giúp Lục Lão thành toàn tuyệt nghệ, sau này sẽ trở thành lực lượng hậu bị cho Bạch Cốt Môn. Quả là kế sách chu đáo, không một kẻ hở...
    Điền Hồ động tâm :
    - Vậy còn Thuỷ Phương Cung ?
    Nàng đáp :
    - Có lẽ cũng như Tử Y Hội, Thủy Phương Cung có thể chỉ là đối sách riêng của lão Thượng Quan. Đại ác ma Bạch Cốt U Linh không được biết.
    Điền Hồ vụt cau mày :
    - Thiếu Lâm Nhất Tăng, Võ Đang Nhị Đạo, Hoa Sơn Tam Lão, nếu nói sáu nhân vật này toàn tâm toàn ý, thuận phục Bạch Cốt Môn, cớ sao sau này họ đều trở mặt, khiến bị Đại ác ma U Linh Bạch Cốt sát hại ?
    Bách Lý Băng đoán :
    - Theo tâm địa Thượng Quan Du mà đoán, có lẽ tất cả bọn họ càng về sau càng bị Thượng Quan Du lung lạc... Họ sẽ được quần hùng suy tôn ngưỡng mộ nếu như họ có thể lấy sinh mạng Đại ác ma Bạch Cốt U Linh giao nạp cho quần hùng. Kế đoán công chuộc tội này sẽ giúp Thượng Quan Du nếu có ngày lộ diện sẽ danh chánh ngôn thuận được mọi người xem là Đại Hiệp.
    Chợt Bách Lý Băng kêu :
    - Không thấy di học lưu tại đây... Điền Hồ ca nghĩ có lạ không ?
    Điền Hồ lại ngồi bật dậy :
    - Không lẽ đã bị Thượng Quan Du chiếm hữu ?
    Nàng bác bỏ :
    - Không thể nào. Vì nếu Thượng Quan Du tình cờ vào đây trước chúng ta, những bút tích này lão đâu dại lưu lại ?
    Bỗng Điền Hồ kêu :
    - Ối...
    Bách Lý Băng kinh hoảng chạy đến :
    - Điền Hồ ca ? !
    Điền Hồ đã biến mất chỉ còn lại mặt thạch sàng có vị thế nằm nghiêng và phần chúc lên cao của thạch sàng dù đang từ tù hạ xuống nhưng vẫn kịp cho nàng nhìn thấy phần đang bị khép lại chính là một bí đạo sâu thẳm.
    Đoán biết ở đây có cơ quan và khi bị phát động, bí đạo đã mở ra, làm cao thạch sàng chao nghiêng, hất Điền Hồ vào đó, Bách Lý Băng lập tức lao tọt người vào bí đạo đang khép lại dần.
    Nhưng miệng bí đạo lúc này khá nhỏ nàng không những không thể chui qua mà còn sắp bị thạch sàng đè nghiến dần vì đang từ từ khép lại.
    Không quá hoảng loạn, Bách Lý Băng lập tức vận dụng Tuyệt pháp Xúc Cốt Thu Cân, biến vóc dáng thân hình vụt nhỏ lại như một đứa bé. Và nàng kịp chui qua, trước khi mặt thạch sàng khép lại hoàn toàn.
    Do quá lo cho Điền Hồ, nàng vội xả công làm cho thân hình khôi phục vóc dáng vốn có. Nàng bước đi, vừa đi vừa gọi :
    - Điền Hồ ca ! ?
    Soạt !
    Lúc thạch sàng khép lại đã vô tình đè phải một phần y phục của nàng. Tiếng y phục bị rách đã giải thích cho nàng rõ điều đó. Nhưng tiếng kêu khàn khàn của Điền Hồ chợt vọng đến khiến nàng bất chấp y phục như thế nào, cứ bươn bả bước đi :
    - Điền Hồ ca ? !
    Trong bí đạo cũng có ánh sáng nhờ nhờ, giúp nàng nhìn rõ nơi đang phát ra thanh âm khàn khàn của Điền Hồ :
    - Băng muội đừng lại gần. Ta ổn rồi, chỉ suýt nữa bị hỏa thiêu thôi.
    Nàng thất sắc :
    - Ở đây làm gì có lửa, Điền Hồ ca ?
    Điền Hồ ầm ừ giải thích :
    - Ngay lúc ta lọt vào, từ vách đá bỗng phún xuất ra một luồng hỏa quang. Rất nóng, nhưng bây giờ bỗng biến mất.
    Nàng thở hắt ra :
    - Là Điền Hồ ca sợ muội tiến lại gần sẽ bị luồng hỏa quang thiêu cháy toàn bộ y phục như đã xảy ra cho Điền Hồ ca ?
    Điền Hồ lúng túng :
    - Băng muội biết như thế là tốt.
    Nàng chợt nghiến răng :
    - Muội không ngại gì cả. Muội vào đây !
    - Đừng !
    Vút...
    Nhưng Bách Lý Băng đã dùng khinh công lao đến, quá nhanh so với tiếng Điền Hồ kêu.
    Tuy nhiên, cả hai cùng kinh ngạc vì không thấy có luồng hỏa quang nào xuất hiện như Điền Hồ vừa bảo. Nàng kêu :
    - Làm gì có...
    Điền Hồ cũng kêu :
    - Thật quái lạ !
    Do quá kinh ngạc nên cả hai tình cờ đưa mắt nhìn nhau. Và hiện trạng thân thể của cả hai làm họ đỏ mặt, phải vội quay đầu nhìn nơi khác.
    Sau đó, cả hai cùng phá lên cười, đoạn thản nhiên nhìn nhau. Nàng bảo :
    - Chuyện đâu phải do chúng ta muốn, đúng không ?
    Điền Hồ gật đầu và bảo :
    - Ta vừa nhìn thấy ở đây có tự dạng. Băng muội thử đọc xem.
    Theo tay Điền Hồ đang chỉ, nàng đọc xong cũng gặt đầu :
    - Hỏa Linh Thất ! Chỉ phóng xuất một lần cho người đầu tiên lọt vào Linh Thất, giúp Tẩy Cốt Thanh Tâm. Cung hỉ Điền Hồ ca vừa có thêm kỳ tích, khiến nội lực tinh tiến thêm một bậc.
    Điền Hồ dõi mắt nhìn vào chỗ phát sáng ở xa xa phía trước :
    - U Linh Môn đã có mọi chuẩn bị cho hậu nhân nào tình cờ lọt vào. Có lẽ đây là con đường Đại ác ma Bạch Cốt U Linh đã đi qua. Chúng ta chỉ thoát nếu chấp nhận đi tiếp.
    Nàng thản đi trước :
    - Đã không còn đường lui ngại gì mà không đi ?
    Chợt nhớ đến thương tích của Điền Hồ, nàng định quay lại thì nghe Điền Hồ hắng giọng :
    - Linh Hỏa thật linh nghiệm. Ta ổn cả. Băng muội không phải lo cho ta.
    Cả hai đi cách nhau nửa trượng và Bách Lý Băng vì là người đi trước nên khi có diễn biến bất ngờ bỗng đến, nàng là người đầu tiên hứng chịu.
    - A...

     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 2)