Dị Giới  Võ Hiệp Bạch Bào Tổng Quản - Tiêu Thư

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 756: Diệt vong

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Sở Ly chém xuống một đao, bàn chia ra làm hai nửa.

    Phùng Xương Văn đã lăn xuống phía dưới cửa sổ, tung người phá vỡ cửa sổ, muốn phá cửa sổ mà ra.

    Sở Ly sải bước bước về phía trước một bước, trường đao hạ xuống.

    Đầu của Phùng Xương Văn rơi ra ngoài cửa sổ, thân thể thì ở lại bên trong phòng.

    - A…

    Tử Yên hoa dung thất sắc kêu lên một tiếng sợ hãi.

    Sở Ly quay đầu quét mắt nhìn nàng một chút.

    Tiếng kêu của Tử Yên im bặt đi.

    Sở Ly móc ra một cái bầu rượu màu bạc ở trong ngực, ném vào trong đống bát đĩa ngỗn ngảng, lập tức có một chút rượu bắn ra, hắn lại lấy chén bạc trước đó đặt vào trong ngực, sau đó xoay người nhanh chân rời đi.

    Tử Yên ngơ ngác nhìn mỗi một hành động của Sở Ly, không phản ứng kịp, chỉ là nhìn vào đó, mất đi cảm giác.

    Sau đó nàng lại nhìn thấy thi thể không đầu, lại kêu lên sợ hãi.

    Hai hộ vệ của Đắc ý lâu nhanh chóng xông lên, phát hiện ra thi thể của Phùng Xương Văn, cả hai hoàn toàn biến sắc, vội vã che miệng của Tử Yên lại, kế đó lại chạy đi mời bộ khoái của phủ nha tới đây.

    Sở Ly sải bước ra khỏi Đắc ý lâu, bước nhanh tới Tam Tuyệt đường.

    Khi hắn vừa mới tới cửa thì vừa vặn chạm mặt với Phùng Hi đang đi ra ngoài.

    Phùng Hi có vóc người ục ịch, mặt tròn rất dễ thân cận, thế nhưng lại toả ra khí thế uy nghiêm vô hình, đây là khí chất do ở lâu trên thượng vị mà được hình thành, còn có tu vi võ công nữa.

    - Xin chào Phùng Hương chủ.

    Sở Ly ôm quyền nghiêm túc nói.

    - Đại Hà à...

    Phùng Hi lộ ra một nụ cười:

    - Sao rồi, đã quen thuộc với cuộc sống ở Tam Tuyệt đường chưa?

    - Cũng còn tốt.

    Sở Ly nói.

    Phùng Hi nói:

    - Lạc Châu thành không phải là Bình an trấn, làm việc không thể quá làm càn!

    - Vâng.

    Sở Ly ôm quyền nói:

    - Đa tạ Phùng Hương chủ dạy dỗ, ta tìm Chu Hương chủ có việc, ta cáo từ trước!

    - Đi đi.

    Phùng Hi nhìn Sở Ly, vung vung tay.

    Hắn cảm thấy khá là kỳ quái.

    Ở trong miệng của Phùng Xương Văn, Triệu Đại Hà này thô bỉ vô cùng, làm việc cáu kỉnh tùy ý, coi trời bằng vung, nói chuyện rất biết đắc tội với người khác, cho dù bang chủ cũng dám trực tiếp chống đối, không chút lưu tình nào cả.

    Nhưng căn cứ vào hai lần gặp gỡ này mà xem ra, Triệu Đại Hà này không có thô lỗ như vậy, vẫn có mấy phần hào hoa phong nhã, tu dưỡng không tệ.

    Phía sau hắn có hai hộ vệ trung niên đi theo, chậm rãi đi về phía Đắc ý lâu.

    Sau khi ăn cơm xong rất tẻ nhạt, cho nên mới nghĩ ra chút việc vui, vốn hắn muốn tìm một đồng liêu đồng thời đi tới đó, đáng tiếc không thể tìm được. Người hợp hắn đã rời khỏi Tam Tuyệt đường từ lâu rồi, xem ra chỉ có thể tự mình qua đó mà thôi.

    Hắn vừa đi vài bước, bỗng nhiên có một thanh niên oai hùng xông lại, bẩm báo:

    - Hương chủ!

    Phùng Hi cau mày:

    - Không phải ngươi đi theo Xương Văn sao? Sao vậy?

    - Chất thiếu gia hắn... Hắn đã bị giết!

    Thanh niên oai hùng cúi đầu xấu hổ nói.

    Phùng Hi lạnh lùng nói:

    - Có ngươi xông vào trong phủ, giết hắn sao?

    - Là Chất thiếu gia vụng trộm chạy ra ngoài, đi vào Đắc ý lâu, kết quả đã bị giết ở bên trong lâu!

    Thanh niên oai hùng thấp giọng nói:

    - Chúng ta đi tới đó chậm một bước!

    - Ai ra tay?

    -... Không biết.

    - Sao nó lại vụng trộm chạy ra được chứ?

    Phùng Hi lạnh lùng nói, ngăn chặn lửa giận đang dâng trào, càng vào lúc này thì nổi giận sẽ không có tác dụng gì cả.

    - Là hai nha hoàn hầu hạ hắn che giấu hắn, giấu diếm được chúng ta.

    Thanh niên oai hùng nói.

    Vẻ mặt của Phùng Hi rất âm trầm, từ tốn nói:

    - Ném hai người bọn chúng xuống giếng, tìm nơi chôn... Đi thăm dò xem, rốt cuộc ai giết Xương Văn, ta phải biết được rõ ràng!

    - Vâng!

    Thanh niên oai hùng đáp một tiếng, vội vã rời đi.

    - Tự làm bậy, không thể sống được!

    Phùng Hi lạnh lùng hừ lạnh một tiếng.

    Một đứa cháu chết thì chết, thế nhưng đã đánh nát mộng đẹp bò lên phía trên của mình, mặc kệ là ai giết Phùng Xương Văn thì sẽ là kẻ thù của mình, mối thù này nhất định phải báo, phàm là người dình vào chuyện này, nhất định phải giết sạch!

    Hắn nghĩ tới chuyện gặp phải Sở Ly vừa nãy.

    Cẩn thận nhớ lại sắc mặt lúc trước của Sở Ly, trong lòng hắn đã dần dần chắc chắm, hung thủ giết người này chính là Triệu Đại Hà!

    - Triệu Đại Hà!

    Hắn quay đầu liếc mắt nhìn cửa lớn của Tam Tuyệt đường thật sâu, lại lắc đầu hừ lạnh một tiếng.

    Sở Ly đi tới Địa Tinh viện, Chu Huân đang uống trà ở bên trong tiểu viện.

    Sở Ly ôm một quyền rồi ngồi vào phía đối diện hắn:

    - Đa tạ Hương chủ!

    Không có Chu Huân hỗ trợ, hắn muốn tìm cơ hội giết Phùng Xương Văn, trừ phi là dùng bản lĩnh vượt qua Triệu Đại Hà, bằng không hắn cũng chỉ có thể chậm rãi chờ cơ hội, không biết sẽ phải chờ tới năm nào tháng nào nữa.

    Chu Huân âm thầm giúp đỡ trong bóng tối đã giảm bớt rất nhiều thời gian cho hắn, tuy rằng biết Chu Huân cũng là vì chính mình, muốn nhanh chóng dẫn mình tiến vào phân đà Quang Minh thánh giáo cũng được.

    Chu Huân nở một nụ cười hỏi:

    - Sao rồi?

    - Đã giải quyết xong!

    Sở Ly hừ lạnh một tiếng nói:

    - Tên này rất giả dối, mỗi lần đều không giết chết được, rốt cục lần này đã làm thịt được hắn!

    - Rất tốt.

    Chu Huân gật gù:

    - Ngươi cũng phải cẩn thận, nếu ta có thể sử dụng được loại thủ đoạn này để ám hại Phùng Xương Văn thì Phùng Hi cũng có thể sử dụng loại thủ đoạn này để ám hại ngươi!

    - Ta sẽ cẩn thận!

    Sở Ly dùng sức gật đầu nói:

    - Không bằng, ta chạy trốn?

    - Chạy tới chỗ nào chứ?

    Chu Huân hỏi.

    Sở Ly nói:

    - Chạy trốn ra rất xa, nơi mà Tam Tuyệt đường không tìm được.

    - Không có tác dụng.

    Chu Huân lắc đầu:

    - Thế lực của Tam Tuyệt đường vượt xa ra khỏi tưởng tượng của ngươi, ngươi không trốn thoát được đâu, chỉ có một con đường mà thôi, đó là vượt khó tiến lên!

    - Vậy cũng tốt.

    Sở Ly nói:

    - Ta không tin hắn thực sự có thể giết được ta!

    Chu Huân nở một nụ cười.

    Sở Ly còn nói mấy câu, sau đó ôm quyền rời đi.

    Bây giờ hắn thân là đệ tử Tam Tuyệt đường, vừa mới vào đã có một trăm lạng bạc ròng làm phí an cư, nhưng số bạc này còn xa mới mua được một tiểu viện nào đó, bởi vì tiểu viện ở Lạc Châu thành còn đắt hơn Sùng Minh thành rất nhiều.

    Chu Huân đưa một tiểu viện nhỏ của mình cho hắn mượn ở, chờ thêm một năm nữa thì hắn đã có thể tự mình mua một tòa tiểu viện nhỏ khác.

    Trong tiểu viện chỉ có hai phu thê già, là người ở đây trông coi tiểu viện này.

    Hai người thiện lương, trung thực, nhưng lớn tuổi, vị giác đã thoái hóa, trù nghệ thực sự không được tốt lắm, Sở Ly ăn hai lần thì đã hết hi vọng, thường thường hắn sẽ đi tới tửu lâu ở bên ngoài để ăn cơm.

    Lạc Châu thành phồn hoa dị thường, tửu lâu lớn cũng có mười mấy nhà, tửu lâu trung đẳng có mấy chục hơn trăm, còn có một chút quán ăn vặt nhỏ ở rìa đường, cho dù Sở Ly ở đây một năm thì mỗi một bữa cơm của hắn cũng sẽ không giống nhau.

    Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Ly đi tới một gian tửu lâu để ăn điểm tâm.

    Tửu lâu này làm cho Sở Ly rất yêu thích, cho nên hai ngày nay hắn đều ăn ở chỗ này.

    Khi leo lên lầu ba, trên lầu đã có mười mấy bàn có người ngồi.

    Hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, một tên tiểu nhị chạy tới, cầm khăn lau bàn, động tác rất nhẹ nhàng.

    Sở Ly đánh giá hắn một chút rồi hỏi:

    - Ngươi là tiểu nhị mới tới sao?

    - Vâng, tiểu nhân là người mới tới.

    Thanh niên oai hùng này vội vàng gật đầu.

    Sở Ly gật gù:

    - Không trách lại lạ mắt như thế.

    Thanh niên oai hùng vội nói:

    - Vâng, công tử có thể bỏ đao ra chỗ khác không?

    Sở Ly cầm lấy đao trên bàn rồi đưa đến trước mặt.

    Thanh niên oai hùng cúi người đi lau bàn, bỗng nhiên có một đạo hàn quang từ trong tay áo của hắn bắn ra.

    - Sưu!

    Mũi tên ngắn vô cùng nhanh, lại ở gần ngay trước mắt, chắc chắc thanh niên oai hùng này có thể đắc thủ được.

    - Keng...

    Trường đao của Sở Ly nằm ngang ở trước ngực, mũi tên ngắn bị bắn bay ra, trên thân đao phát ra tiếng vang rất rõ.

    Thanh niên oai hùng vội vã lùi về phía sau, hai đạo ánh đao đồng thời chém về phía Sở Ly, mà hai thanh niên ngồi ở bàn gần đó cũng múa đao chém tới, ánh đao như dải lụa màu bạc.

    Sở Ly dùng một cước đạp bay cái bàn ra.

    Bàn đuổi theo thanh niên oai hùng, đánh bay hắn.

    Sở Ly múa đao.

    - Leng keng...

    Hai đạo ánh đao kia bọ dập tắt, Sở Ly đồng thời đánh bay hai người và hai thanh đao.

    Hai người giống như bị tuấn mã lao nhanh đánh bay về phía sau vậy, va nát cửa sổ, bay thẳng ra ngoài.

    Sở Ly đuổi theo thanh niên oai hùng, chém xuống một đao.

    Thanh niên oai hùng lăn lộn trên đất một phen, miễn cưỡng tránh khỏi, sau đó bắn về phía cửa sổ.

    - Sưu!

    Sở Ly lại chém ra một đao đuổi theo hắn.

    Thanh niên oai hùng phá tan cửa sổ chạy đi, trên đất để lại một cái cánh tay của hắn.

    Sở Ly tra đao vào vỏ, quét mắt nhìn xung quanh một chút.

    Mọi người câm như hến, tiếng kinh hô im bặt đi.

    Ánh mắt của Sở Ly chuyển động ở trên người của mấy người, miệng hừ lạnh một tiếng, sải bước rời khỏi tửu lâu, tránh cho chưởng quỹ chạy đến đòi bồi thường, hiện tại tiền của hắn cũng không nhiều.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 757: Quét ngang

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Hắn trực tiếp trở về Địa Tinh viện của Tam Tuyệt đường.

    Dọc theo đường đi hắn trầm mặt, đằng đằng sát khí, đụng phải ai cũng không để ý, giống như mọi người đều thiếu nợ hắn tiền vậy, mọi người thấy vậy âm thầm lắc đầu, gia hỏa tới từ Bình an trấn này quả thực có một thân rất khí, hoàn toàn không hợp với Lạc Châu thành.

    Hắn đi tới Địa Tinh viện, hai mươi mấy người ở trong sân luyện công, tất cả đều là cao thủ Tiên Thiên, thậm chí còn có Tiên Thiên viên mãn, nhìn thấy hắn đi vào, có người chào hỏi:

    - Triệu Đại Hà, tới đây đi!

    Sở Ly quét mắt nhìn một chút, hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi.

    - Này, Triệu đại ca, Hương chủ không có ở đây.

    Người lúc trước giương giọng kêu lên.

    Hắn là một thanh niên khôi ngô khỏe mạnh, không xê xích bao nhiêu với Sở Ly, vẻ mặt dữ tợn, có chút khiêu khích nhìn Sở Ly:

    - Nghe nói ngươi có thần lực kinh người, đao pháp kinh người, Hương chủ đặc cách chiêu thu ngươi vào trong đường, đến đây, bộc lộ tài năng đi!

    Sở Ly không có để ý tới hắn mà trực tiếp đi đến chính sảnh.

    - Này, Hương chủ thực sự không có ở đây mà.

    Thanh niên khôi ngô khỏe mạnh kia giương giọng kêu lên:

    - Ngươi không tin ta sao?

    Sở Ly quay đầu lườm hắn một cái rồi nói:

    - Ngươi là cái thá gì chứ?

    Câu nói này vừa ra, thanh niên khôi ngô khỏe mạnh tức thì ngẩn ra, sắc mặt lập tức đỏ lên, trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn:

    - Họ Triệu, ngươi muốn chết sao?

    Sở Ly quay đầu nhìn về phía thanh niên này, đôi mắt tam giác đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, hỏi:

    - Ngươi tên là gì?

    - Tôn Triệu Nhân.

    Thanh niên khôi ngô khỏe mạnh hừ lạnh nói.

    Hắn lập tức cảm giác mình quá yếu thế, vừa thẹn lại vừa giận, cho nên mới sinh ra sự phẫn nộ:

    - Họ Triệu, ngươi cố ý làm vậy đúng không?

    - Loại tiểu bối không có tên tuổi như ngươi, ta chẳng muốn để ý tới!

    Sở Ly vung vung tay:

    - Ngươi khiêu khích như thế là ước ao đố kị với ta đúng không?

    - Nói bậy!

    Tôn Triệu Nhân nổi giận đùng đùng, bước lên phía trước vài bước nói:

    - Họ Triệu, ngươi và Hương chủ có phải là thân thích hay không?

    - Đầu óc của ngươi thật là có vấn đề.

    Sở Ly bật cười, chỉ chỉ vào hắn:

    - Ngươi muốn nói Hương chủ nhân việc công làm việc tư sao? Lá gan thật là lớn, gan so với ta còn lớn hơn!

    Hắn lắc đầu một cái rồi nói:

    - Đối với loại người ngu xuẩn như ngươi, ta thực sự không muốn phí lời!

    Hắn đưa tay đi tới phía trước giá binh khí, cầm lấy một thanh đao gỗ, nói:

    - Đến đây đi, xem bản lĩnh của ngươi ra sao!

    - Được.

    Tôn Triệu Nhân cắn răng, cũng cầm lấy một thanh đao gỗ, nói:

    - Ta rất muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì!

    Sở Ly đánh xuống một đao, là Phách Sơn thức.

    Tôn Triệu Nhân nâng đao đón nhận.

    - Phốc!

    Tôn Triệu Nhân và gỗ đồng thời ngã xuống mặt đất, tay che vai, khó có thể tin được trừng mắt nhìn Sở Ly.

    Hắn cảm giác một đao của mình như đang phải chặn hòn đá từ trên đỉnh núi lăn xuống vậy, chặn và không đỡ cũng không có gì khác nhau cả, vai đau đớn kịch liệt giống như gãy xương vậy.

    Sở Ly quay đầu quét mắt nhìn về phía hai mươi người còn lại, giương giọng quát lên:

    - Còn ai không phục nữa? Cùng lên đi!

    - Để ta đến thử xem!

    Một thanh niên thật thà cầm lấy một thanh kiếm gỗ, nâng hướng về phía Sở Ly.

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Còn ai nữa không? Cùng lên!

    - Một mình ta đã đủ rồi!

    Thanh niên kia hừ lạnh nói:

    - Xem kiếm!

    Kiếm gỗ rất nhanh, trong nháy mắt đã đâm đến yết hầu của Sở Ly.

    Sở Ly chém ra một đao, trước khi kiếm gỗ đến yết hầu thì trường đao đã chém trúng thanh niên kia.

    Mũi đao né qua chỗ yếu ở hạ thân của của hắn, bằng không lần này rất có thể sẽ làm cho hắn trở thành thái giám.

    - Ồ...

    Trường kiếm của thanh niên kia tuột tay, hắn hai tay che bụng.

    Miệng hắn mở lớn, liều mạng hít không biết bao nhiêu hơi thở, khuôn mặt đỏ ửng như đít khỉ, trong cổ họng chỉ có tiếng a a, nhưng ngay cả một câu cũng không nói ra được, thân thể khom lại, chậm rãi ngã xuống mặt đất.

    Sở Ly bĩu môi, lần nữa quét mắt nhìn về phía mọi người, hỏi:

    - Còn có ai muốn động thủ nữa?

    Mọi người cau mày nhìn hắn.

    Tuy rằng không cam lòng vì sự càn rỡ, coi trời bằng vung của hắn, thế nhưng lực lượng mạnh mẽ và tốc độ rất nhanh mà hắn biểu diễn làm cho bọn họ rất kiêng kỵ, tự nghĩ dù là bản thân đi tới cũng không chiếm được lợi ích gì cả.

    Sở Ly hừ lạnh một tiếng, nói:

    - Một đám rác rưởi!

    Mọi người phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.

    - Để ta đến lĩnh giáo!

    Một hán tử trung niên trầm giọng nói.

    Sở Ly quét mắt nhìn hắn một chút, nói:

    - Ngươi già đầu rồi mà còn sính cường gì chứ?

    - Triệu Đại Hà, ngươi quá ngông cuồng, ta lên là để cho ngươi biết trời cao đất rộng là gì!

    Hán tử trung niên hừ lạnh nói.

    Sở Ly vung vung tay:

    - Bớt dài dòng đi, đánh thì cứ đánh, không đánh thì đừng nói nhảm, ta rất ghét những người như các ngươi, động thủ còn muốn tìm lý do cho mình, muốn đánh thì cứ đánh, tìm lý do gì chứ, ngươi mau mau động thủ đi!

    Hán tử trung niên cầm lấy một thanh kiếm gỗ, bước một bước từ phía xa đến trước mặt Sở Ly, kiếm gỗ hóa thành một đạo ánh vàng, rất là nhanh.

    Sở Ly đánh ra một chiêu Liêu Âm thức.

    - Phanh!

    Sở Ly cảm giác được có một luồng nội lực tiến vào trong thân thể của hắn, hắn không thèm để ý mà cứ múa đao, lại chém ra một đạo Bình Giang thức, một đao chém lên trên cổ ccc hán tử trung niên.

    Hán tử trung niên trực tiếp ngã chổng vó, dù làm thế nào cũng không bò dậy nổi.

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Chiêu thức này cũng khá đáng sợ, còn nữa không?

    Lần này mọi người đã hoàn toàn phục, hán tử trung niên là Tiên Thiên viên mãn, nếu tiến thêm một bước thì sẽ có thể đạt đến cảnh giới Thiên Ngoại Thiên.

    Sở Ly bĩu môi nói:

    - Thực sự là một đám rác rưởi!

    Mọi người trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn, lại không có người nào ra tay tự rước lấy nhục lấy.

    Sở Ly quay đầu tiến vào trong phòng khách, ngồi vào trên cái ghế thái sư nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

    Mọi người lườm hắn một cái, sau đó lại đi luyện công, biết nhục nhã sau đó đứng lên, liều mạng luyện công mới có thể xóa đi sỉ nhục mà bọn họ đã phải chịu đựng ngày hôm nay.

    Tiếng bước chân vang lên, Chu Huân từ bên ngoài đi vào, vung vung tay, ra hiệu cho Sở Ly không cần đa lễ.

    Hắn ngồi vào bên trong ghế Thái sư ở giữa, bình tĩnh nói:

    - Ngươi gặp phải ám sát sao?

    - Ừm.

    Sở Ly nói:

    - Hương chủ, ta có thể giết bọn họ chứ?

    - Nếu có thể không giết thì cũng đừng giết.

    Chu Huân lắc đầu nói:

    - Dù sao cũng là huynh đệ của Tam Tuyệt đường.

    - Nếu như bọn họ niệm tình ta là huynh đệ thì cũng sẽ không giết ta.

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Chỉ cho bọn họ giết ta mà không cho phép ta giết bọn họ sao?

    - Như vậy cũng đúng.

    Chu Huân bật cười.

    Sở Ly nói:

    - Theo ta thấy, ta giết là xong, trực tiếp giết sạch bọn họ, để xem Phùng Hương chủ còn có thể sai khiến được ai tới giết ta nữa chứ!

    - Vậy hắn chỉ có thể tự mình ra tay mà thôi.

    Chu Huân nói.

    Sở Ly hừ lạnh một tiếng:

    - Hương chủ ngươi sẽ không bàng quan đứng nhìn đúng không?

    - Đi thôi, đi theo ta!

    Chu Huân đứng dậy đi ra ngoài.

    Sở Ly theo ở phía sau hắn đi ra khỏi phòng khách:

    - Đi đâu vậy?

    - Đi gặp một người.

    Chu Huân nói.

    Hắn mang theo Sở Ly đến trước Đắc ý lâu.

    Sở Ly kinh ngạc nhìn hắn.

    Chu Huân nói:

    - Không nên hỏi nhiều, có hỏi cũng là hỏi không, ta không có câu trả lời.

    - Được rồi.

    Sở Ly bất đắc dĩ nói, lầm bầm một câu:

    - Thần thần bí bí.

    Chu Huân lườ hắn một cái, không để ý nhiều tới hắn nữa.

    Hắn cũng chậm rãi hiểu rõ tính khí của Triệu Đại Hà, đúng là thẳng thắn, không thông đạo lí đối nhân xử thế, tâm trí còn xa không thành thục, nếu như chấp nhặt thì sẽ làm mình tức chết.

    Hai người tiến vào Đắc ý lâu, một gã tiểu nhị anh tuấn đón, trực tiếp mang theo hai người đến lầu bốn, sau đó khom người lui ra.

    Sở Ly quay đầu nhìn Chu Huân, ra vẻ kỳ quái, cố ý ra vẻ không hiểu.

    Hai người đến một gian phòng ở phía đông, Chu Huân cung kính gõ cửa hai lần, động tác nhẹ nhàng, dường như cửa phòng là một lớp giấy mỏng manh, chỉ lo không cẩn thận sẽ làm hỏng vậy.

    - Đi vào đi!

    Một đạo thanh âm lanh lảnh vang lên.

    Chu Huân đẩy cửa đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, cúi người hành lễ:

    - Xin chào Như Lan cô nương.

    Sở Ly cũng ôm quyền thi lễ theo.

    Trên thêu đôn trong phòng khách có một vị nữ tử trẻ tuổi, quyến rũ đang lẳng lặng ngồi đó, sóng mắt như nước, đuôi lông mày rất quyến rũ, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc lành lạnh, lạnh nhạt nhìn Chu Huân và Sở Ly hỏi:

    - Chính là hắn sao?

    - Vâng.

    Chu Huân gật đầu.

    Sở Ly hiếu kỳ nhìn về phía nàng, để lộ ra mấy phần dã tính và không sợ hãi.

    Như Lan cô nương ngoắc ngoắc tay.

    Sở Ly chỉ chỉ vào chính mình, Chu Huân vội vã lườn hắn một cái.

    Sở Ly đi tới gần, mùi thơm lạnh nhạt của hoa lan bay vào trong mũi, sóng mắt của Như Lan cô nương càng ngày càng trong trẻo bức người, duỗi bàn tay ngọc ra chỉ chỉ vào cánh tay phải của Như Lan cô nương.

    Sở Ly biết điều duỗi cổ tay phải ra.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 758: Nhìn thấu

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Nhược Lan cô nương duỗi ngón tay ngọc màu xanh nhạt ra, chậm rãi chạm vào cổ tay phải của hắn, một tia nội lực nhẹ nhàng như có như không bay vào trong thân thể hắn, từng tia từng sợi một vòng quanh cánh tay của hắn quay một vòng, đi khắp mỗi một nơi, mỗi một nơi bắp thịt, xương cốt thậm chí ngay cả lỗ chân lông, tiếp theo lại chạy về các nơi ở trong cơ thể.

    Hai mắt long lanh của nàng chậm rãi đóng lại, hai hàng lông mi thật dài run rẩy.

    Sở Ly nhìn chằm chằm vào lông mi của nàng không nháy mắt lấy một cái, dường như đang nghiên cứu lông mi dài ngắn thế nào, ở trên có có bao nhiêu cái lông mi, rất chăm chú, làm cho Chu Huân âm thầm lắc đầu bất đắc dĩ.

    Sở Ly phát hiện ra mình không giống như là đang diễn kịch, mà là đã hóa thành Triệu Đại Hà một cách chân thực, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn dã tính và sự không sợ chết của Triệu Đại Hà ra ngoài.

    Thông qua hóa thân, hắn phát hiện ra trong xương của mình có ẩn chứa một luồng dã tính và không sợ hãi, chỉ là vẫn bị chính hắn áp chế, bây giờ mới có cơ hội thả ra ngoài mà thôi.

    Không ngờ Thiên Ma Công lại là diệu pháp có thể thấy rõ tâm thấy tính!

    Một lát sau, rốt cục khí tức như có như không kia của Nhược Lan cô nương đã đi khắp quanh người hắn.

    Lúc hắn cho rằng sẽ kết thúc thì Nhược Lan cô nương lại không có ý mở mắt ra, lại có một luồng khí tức nhỏ bé mà lạnh như băng tiến vào trong thân thể của hắn, dọc theo kinh mạch nhanh chóng vận chuyển, trong nháy mắt đã vận chuyển được một đại chu thiên.

    Sở Ly không vận chuyển Đại Viên Kính Trí, tránh cho lộ ra kẽ hở gì đó.

    Lập tức, lại có một luồng khí tức nóng rực tiến vào trong thân thể hắn, tráng kiện vô cùng, chỗ nó đi qua, dường như kinh mạch có cảm giác đau đớn, cũng còn may thân thể của hắn mạnh mẽ, nhưng cũng không có gì quá đáng lo, cũng không bị thương.

    Nhược Lan cô nương đột nhiên mở đôi mắt sáng ra, nhíu mày nhìn về phía hắn, ánh mắt như hàn điện.

    Sở Ly có chút không rõ nhìn nàng.

    Chu Huân thấp giọng nói:

    - Nhược Lan cô nương?

    Vị cô nương này cau mày nhìn Sở Ly vài lần, lạnh nhạt nói:

    - Ngươi đi về trước đi, Chu Huân ở lại.

    Sở Ly quay đầu nhìn về phía Chu Huân.

    Chu Huân vội hỏi:

    - Ngươi cứ đi về trước chờ tin tức của ta.

    Sở Ly nghi hoặc liếc mắt nhìn Nhược Lan cô nương, sau đó nhanh chân rời đi.

    Sở Ly vừa ra khỏi phòng đã nhíu mày.

    Hắn không lo việc mình có bại lộ hay không được nữa mà vận chuyển Đại Viên Kính Trí, muốn nhìn thấu suy nghĩ của vị Nhược Lan cô nương kia.

    Thế nhưng không hề nghĩ rằng, Nhược Lan cô nương có tu luyện tâm pháp kỳ dị, giống như Tiêu Kỳ Lục Ngọc Dung vậy, đều có thể ngăn cản được Đại Viên Kính Trí đọc suy nghĩ trong đầu.

    Hắn mơ hồ cảm thấy không tốt lắm, vị Nhược Lan cô nương này người mang kỳ công, không hẳn đã không nhìn ra được nội tình của mình.

    Mình không thể khinh thường Quang Minh thánh giáo.

    - Nhược Lan cô nương, tư chất của hắn ra sao?

    Chu Huân vội vàng hỏi.

    Nhược Lan cô nương duỗi duỗi tay ra, ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.

    Chu Huân chỉ có thể áp chế sự kích động, ngồi vào phía đối diện nàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng của nàng:

    - Tư chất không sai chứ?

    - Hừm, tư chất của hắn vô cùng tốt.

    Nhược Lan cô nương khẽ gật đầu.

    Chu Huân lập tức nở một nụ cười, thoả mãn cười nói:

    - Ta biết tư chất của hắn tuyệt thế, hai ngày trước vừa mới chém giết Phùng Xương Văn, mà hắn lại chỉ dựa vào sức mạnh thân thể, không có một tia nội lực nào cả!

    Mày liễu của Nhược Lan cô nương nhíu lên, lạnh nhạt nói:

    - Ồ? Phùng Xương Văn chết rồi sao?

    - Vâng.

    Chu Huân nói:

    - Hai người là kẻ thù sinh tử, ta giúp một chút việc nhỏ ở trong đó, tiết lộ hành tung của Phùng Xương Văn.

    - Tu thành Đại Quang minh kinh mà lại còn bị một người có cảnh giới Hậu Thiên giết chết, quả thực đáng chết.

    Nhược Lan cô nương nhẹ nhàng gật đầu, thở dài nói:

    - Tư chất của Triệu Đại Hà này quả thực tuyệt đỉnh, nếu thật sự có thể tiến vào Thánh giáo, không chừng lại là một cao thủ hàng đầu!

    Nụ cười của Chu Huân càng tăng lên thêm.

    - Có điều, sau khi ngươi trở về phải nghĩ biện pháp giết hắn.

    Nhược Lan cô nương lạnh nhạt nói.

    Chu Huân ngẩn ra, cau mày nói:

    - Tại sao!

    - Ở trong thân thể của hắn ta đã nhìn thấy cái bóng của Kim Cương Độ Ách thần công.

    Nhược Lan cô nương lạnh nhạt nói:

    - Thân thể của hắn mạnh mẽ như thế, là bởi vì tu luyện Kim Cương Độ Ách thần công.

    - Không thể nào!

    Chu Huân chậm rãi nói:

    - Hắn bởi vì kỳ ngộ, ăn vào một loại kỳ quả, vì lẽ đó mới có thần lực kinh người!

    - Mặc kệ thế nào.

    Nhược Lan cô nương lãnh đạm nói:

    - Quả thực hắn đã tu luyện qua Kim Cương Độ Ách thần công, rất có khả năng là người của Đại Lôi Âm tự.

    - Cho dù luyện Kim Cương Độ Ách thần công tốt tới mấy thì cũng không thể mấy ngày đã có thần lực kinh người như vậy được!

    Chu Huân nói:

    - Ta đã điều tra trải nghiệm của hắn, trước khi rơi xuống vách núi, quả thực không đỡ nổi một đòn, mấy ngày sau trở về lại chẳng khác nào đổi thành một người khác. Cho dù Kim Cương Độ Ách thần công lợi hại đến đâu thì trong mấy ngày ngắn ngủi cũng không luyện được tới cảnh giới như hắn!

    Nhược Lan cô nương nói:

    - Có khả năng hắn thực sự đạt được kỳ ngộ, ăn kỳ quả, sau đó thúc giục Kim Cương Độ Ách thần công của hắn tiến bộ.

    - Hắn là người không tim không phổi, tính khí vừa hỏng bét lại vừa thối, không thể là nội ứng được.

    Chu Huân lắc đầu nói:

    - Đặc biệt là không thể là đệ tử của Đại Lôi Âm tự được!

    - Người tu luyện Kim Cương Độ Ách thần công, thà rằng giết sai chứ không thể bỏ qua.

    Nhược Lan cô nương nói:

    - Nếu như Chu Huân ngươi không xuống tay được, ta sẽ bảo Phùng Hi giết hắn, ở chung mấy ngày, có cảm tình là chuyện khó tránh khỏi, không cần miễn cưỡng chính mình, tránh cho thả hắn chạy thoát!

    - Không, Nhược Lan cô nương, ta sẽ tự mình động thủ!

    Chu Huân vung vung tay, trầm giọng nói:

    - Không cần làm phiền tới những người khác.

    Nhược Lan cô nương khẽ gật đầu:

    - Tốt, ta tin tưởng Chu Hương chủ ngươi có thể làm được.

    - Nhược Lan cô nương cứ chờ tin tức tốt của ta đi!

    Chu Huân nói.

    Nhược Lan cô nương nói:

    - Những câu nói ngày hôm nay chỉ có hai người chúng ta biết, nếu như hắn biết tin tức, lặng lẽ chạy trốn...

    - Nhược Lan cô nương cứ yên tâm!

    Chu Huân trầm giọng nói:

    - Ta trung thành tuyệt đối với Thánh giáo, tuyệt sẽ không bỏ qua cho một nội ứng của Đại Lôi Âm tự!

    - Ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi.

    Nhược Lan cô nương.

    Chu Huân đứng dậy, bước chân nặng nề đi ra ngoài.

    Hắn thở dài thay mình, thật vất vả mới tìm được một cơ hội để tấn cấp, không nghĩ tới lại là công dã tràng, nghĩ tới đây, sự thất lạc của hắn hóa thành phẫn nộ và sát cơ hừng hực, tiểu tử trêu đùa hắn nhất định phải chết!

    Nếu như đối phương không chết, sự trung tâm của mình sẽ bị Nhược Lan cô nương hoài nghi, như vậy cả đời này của mình cũng chỉ có thể làm một Hương chủ của Tam Tuyệt đường, không thể lên trên thêm một bước nữa, không thể trở về Thánh giáo, sống sót còn có ý nghĩa gì nữa chứ!

    Sở Ly đang ở dưới lầu chờ hắn, nhìn thấy Chu Huân đi ra, vội vã đón hắn rồi nói:

    - Hương chủ, đã xảy ra chuyện gì, ta thấy sắc mặt của Nhược Lan cô nương không đúng!

    - Có cái gì không đúng chứ?

    Chu Huân lạnh nhạt nói.

    Sở Ly nói:

    - Nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?

    - Cái này ngươi không cần quản.

    Chu Huân nói:

    - Đại Hà, rốt cuộc kỳ ngộ của ngươi là sao?

    - Sao là sao?

    Sở Ly giả bộ hồ đồ hỏi.

    Chu Huân hừ lạnh nói:

    - Chỉ ăn vào một loại kỳ quả sao?

    Sở Ly gãi đầu một cái nói:

    - Đương nhiên.

    - Ta đã nói với ngươi rồi, chuyện này liên quan trọng đại, quyết định tới vận mạng của ngươi!

    Chu Huân nhìn thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, tất có ẩn giấu, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút hy vọng:

    - Mau nói thật với ta!

    Sở Ly vò đầu nói:

    - Không thể nói.

    - Bớt dài dòng đi!

    Chu Huân mặt lạnh hừ lạnh nói.

    Sở Ly nói:

    - Kỳ thực lúc đó ta rơi xuống vách núi, được một lão hòa thượng cứu, bằng không đã sớm ngã chết... Lão hòa thượng kia còn dạy ta mấy chiêu công phu, sau khi luyện công phu kia, ta mới ăn vào một loại quả, sau đó lực lớn vô cùng!

    - Hắn dạy ngươi công phu gì vậy?

    Chu Huân vội hỏi.

    Sở Ly nói:

    - Hắn không nói, chỉ là nói với ta, tuyệt đối không nên nhắc chuyện này với người khác, bởi vì bộ võ công này quá lợi hại, nếu như người bên ngoài biết thì nhất định sẽ cướp, như vậy ta sẽ không có ngày nào được sống dễ chịu cả.

    - Ngươi rất biết nghe lời nhỉ!

    Chu Huân lạnh lùng hừ lạnh một tiếng:

    - Lão hòa thượng kia đâu?

    Sở Ly thở dài, lắc đầu một cái rồi nói:

    - Lão hòa thượng kia chết rồi, sau khi dạy ta võ công, đưa kỳ quả kia cho ta ăn, hắn đã chết rồi.

    - Chôn ở nơi nào?

    Chu Huân hừ lạnh nói.

    Sở Ly nói:

    - Tự hắn hóa thành một vệt ánh sáng, biến mất.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 759: Bỏ mình

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Vẻ mặt của Chu Huân có chút hoài nghi.

    Sở Ly tức giận hỏi:

    - Hương chủ ngươi không tin sao?

    - Không có chứng cứ.

    Chu Huân nói:

    - Vạn nhất không phải là hóa thành một đạo ánh sáng bay đi thì sao.

    - Ta lừa gạt Hương chủ ngươi làm gì chứ?

    Sở Ly nói:

    - Đúng là hóa thành một đạo ánh sáng bay lên trên trời, ta còn nghe được có tiếng tụng kinh mà, dường như là thành Phật... Lão hòa thượng này quá lợi hại, nếu không phải có hắn thì ta cũng không có khí lực như hiện tại.

    - Hắn có bảo ngươi đừng truyền võ công này ra ngoài không?

    - Cái kia thì không có.

    Sở Ly lắc đầu nói:

    - Hắn chỉ bảo ta đừng nói ra, tránh cho có người muốn cướp võ công này, bởi vì nó quá lợi hại.

    - Nếu thực sự lợi hại như vậy thì cũng sẽ không 0 cho ngươi hay là Hậu Thiên.

    Chu Huân lắc đầu.

    - Hắn nói đây là đánh vững căn cơ, căn cơ vững hơn so với người khác, sau này luyện võ công gì cũng sẽ dễ dàng hơn so với người khác, luyện càng nhanh hơn nữa, hơn nữa lại còn mạnh hơn so với người khác!

    Sở Ly nở một nụ cười rất đắc ý.

    Chu Huân nói:

    - Ngươi luyện một lần cho ta xem một chút.

    - Hương chủ ngươi cũng muốn học sao?

    Sở Ly căng thẳng nói.

    Chu Huân nói:

    - Ta rất là hiếu kỳ, ta muốn nhìn một chút xem đây là võ công gì mà thôi.

    - Cái này sao...

    Sở Ly lấy lý do thoái thác nói:

    - Hương chủ ngươi là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, luyện cái này cũng không có tác dụng.

    - Bớt dài dòng đi, ngươi chỉ luyện chiêu thức, không cần phải nói tâm pháp, ta muốn học cũng không được!

    - Thật sự không học được sao?

    - Nếu như ngươi không luyện, ta sẽ mặc kệ ngươi.

    Chu Huân lạnh lùng nói.

    Sở Ly thở dài:

    - Được rồi, vậy thì sau khi về ta sẽ luyện.

    Hai người đi tới tiểu viện của Sở Ly.

    Hắn nhanh chóng diễn luyện sáu tầng đầu của Kim Cương Độ Ách thần công một lần, động tác rất chậm.

    Chu Huân cau mày nhìn theo hắn.

    Sở Ly nhanh chóng diễn luyện xong, lại có chút đắc ý nhìn về phía hắn:

    - Hương chủ, sao nào, tinh diệu chứ?

    - Đúng là Kim Cương Độ Ách thần công.

    Chu Huân nói.

    Uy danh của Kim Cương Độ Ách thần công Đại Lôi Âm tự thiên hạ đều biết, trong Quang Minh thánh giáo có ba tầng đầu của Kim Cương Độ Ách thần công.

    Chu Huân đã từng tu luyện qua Kim Cương Độ Ách thần công, nhưng không luyện thành được, nhập môn của Kim Cương Độ Ách thần công quá khó, hơn nữa không còn tâm pháp phía sau, vì lẽ đó hắn cũng chỉ thử luyện, không có thành tựu thì từ bỏ, không nghiên cứu vào quá sâu.

    Lúc này nhìn thấy động tác của Sở Ly, hắn lập tức nhận ra được.

    Sở Ly nói:

    - Kim Cương Độ Ách thần công sao? Cái tên này rất uy phong!

    - Lão hòa thượng kia còn nói cái gì nữa không?

    Chu Huân cau mày nói.

    Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:

    - À, hắn chỉ nói ta đừng tới Đại Quý, tất sẽ có họa sát thân, đương nhiên ta sẽ không đi tới Đại Quý rồi.

    - Họa sát thân...

    Chu Huân cau mày.

    Sở Ly gật đầu:

    - Vì sao lại có họa sát thân?

    - Bởi vì bộ võ công này của ngươi.

    Chu Huân nói:

    - Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, chú ý Phùng Hi ám sát!

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Chỉ cần không phải hắn tự mình động thủ, những người còn lại không đáng được nhắc tới!

    Chu Huân cười cười, xoay người rời đi.

    Trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một chút hy vọng, nếu như lời mà Triệu Đại Hà nói chính là thật, như vậy lại rất có lợi.

    Triệu Đại Hà luyện Kim Cương Độ Ách thần công cũng không phải là người của Đại Lôi Âm tự, nếu có thể luyện Đại Quang minh kinh thêm nữa, vậy thì tu tập sở trường của hai nhà, sẽ có khả năng càng có lợi cho việc tu luyện, tương lai thành tựu sẽ càng cao hơn nữa.

    Một khi thành tựu cao, người tiến cử như hắn cũng nước lên thì thuyền lên.

    Vì lẽ đó hắn đã đổi ý, không trực tiếp hạ sát thủ.

    Lúc chạng vạng, Sở Ly đi tới một gian tửu lâu.

    Hắn thực sự ăn không được cơm ở trong nhà, đồng thời cũng muốn nhìn một chút xem Phùng Hi sẽ phái người nào tới ám sát, hắn cũng mở mang kiến thức một chút về thủ đoạn ám sát.

    Sau khi hắn ăn cơm xong, vẫn không có động tĩnh gì cả.

    Hắn đi về, khi đi qua một con hẻm nhỏ yên tĩnh thì chợt dừng bước.

    Phùng Hi chậm rãi đi ra khỏi bóng tối ở góc tường.

    Sở Ly cau mày nhìn về phía hắn:

    - Phùng Hương chủ.

    Thân thể mập mạp và khuôn mặt âm trầm của Phùng Hi hình thành cảm giác bị áp bức rất mãnh liệt, hắn nhìn chằm chằm Sở Ly nói:

    - Triệu Đại Hà, là ngươi giết Xương Văn đúng không?

    Sở Ly thoải mái thừa nhận:

    - Đúng, là ta giết!

    - Tại sao ngươi phải giết hắn?

    Phùng Hi chậm rãi tiến lên phía trước một bước nói:

    - Tuy hắn đã đẩy ngươi một cái, nhưng đã tạo nên cơ may của ngươi, ngươi cần gì phải đẩy hắn vào chỗ chết chứ?

    Sở Ly nói:

    - Ta có kỳ ngộ là mạng ta lớn, quả thực hắn đã giết ta, con người ta có ân báo ân có thù báo thù, hắn giết ta, ta nhất định phải giết chết hắn, chỉ đơn giản như thế mà thôi!

    - Được, đã như vậy, vậy ta giết ngươi, ngươi cũng không có gì có thể nói đúng không?

    Phùng Hi lạnh nhạt nói:

    - Ngươi giết Xương Văn, ta muốn báo thù cho hắn.

    - Được, mọi người bằng bản lĩnh của mình đi!

    Sở Ly gật gù.

    Hắn đột nhiên rút đao chém ra một chém.

    Chân của Phùng Hi trượt đi, nhẹ nhàng lùi về phía sau một trượng, lại đánh tới một quyền.

    - Ầm!

    Sở Ly bay ngược ra ngoài, va vào vách tường của hẻm nhỏ.

    Sở Ly tóm chặt trường đao, từ trong ngực móc ra một cục đá nhỏ, dùng sức ném về phía Phùng Hi, cục đá phát ra tiếng hú sắc nhọn, hóa thành một đạo bóng mờ.

    Phùng Hi nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, nhưng hòn đá nhỏ lại phá tan chưởng kình cản trở, bắn về phía Phùng Hi.

    Phùng Hi nghiêng người nhẹ nhàng né tránh, lạnh nhạt lắc đầu nói:

    - Ở trong mắt của cao thủ Tiên Thiên ngươi rất là mạnh, nhưng ở trước mặt của cao thủ Thiên Ngoại Thiên thì lại không đỡ nổi một đòn, không cần phải giãy dụa phí công, tự mình cắt cổ đi, như vậy còn chết thoải mái chút!

    - Nghĩ hay lắm!

    Sở Ly hừ lạnh nói.

    Hắn lại móc ra một viên đá lớn ở trong ngực, hình thành một mảnh tiếng rít và bóng mờ.

    Phùng Hi cau mày, một bên vung hai tay lên, một bên lùi về phía sau, tránh ra khỏi phạm vi viên đá bao phủ.

    Sở Ly bước ra xa một bước rồi xông lên, tốc độ rất nhanh, trường đao hóa thành một đạo dải lụa màu bạc chém xuống đầu đối phương.

    Phùng Hi vung mấy chưởng lên, thân thể mập mạp linh hoạt dị thường, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tảng đá, khi đối mặt với trường đao chỉ lướt ngang một bước, ung dung tránh thoát.

    Trường đao lại được chém ra, là Bình Giang thức.

    Phùng Hi nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, ung dung tránh thoát khỏi lưỡi đao.

    Sở Ly bước lên phía trước, đánh ra một chiêu Liêu Âm thức.

    Phùng Hi nghiêng người phóng lên phía trước, tránh thoát khỏi trường đao, đồng thời còn đánh ra một quyền.

    - Ầm!

    Sở Ly lần nữa bay ra ngoài.

    Hắn như bị treo ở trên vách tường của hẻm nhỏ, dán sát vào không rơi xuống được nữa.

    Phùng Hi lại đánh ra một quyền.

    - Ầm!

    Thân thể của Sở Ly run lên, trúng một quyền, lập tức khóe miệng có máu tràn ra, đã bị thương.

    Một quyền hời hợt của Phùng Hi, thế nhưng lại là một đòn súc lực, vốn hắn cho là một quyền của mình đã có thể đánh chết được Sở Ly.

    Sở Ly lau khóe miệng một cái, dùng giọng oán hận nói:

    - Không hổ là cao thủ Thiên Ngoại Thiên!

    Phùng Hi lạnh nhạt nói:

    - Quả thực thân thể không tầm thường, tiếp tục!

    Hắn lại đánh ra một quyền.

    Trường đao của Sở Ly đâm vào vách tường một cái, đột nhiên rớt xuống.

    - Ầm!

    Vị trí trước đó của hắn lập tức xuất hiện một vết quyền ấn rất rõ ràng.

    Một quyền này mạnh mẽ vô cùng, có mười phần hỏa hầu.

    Sở Ly lại lộn một vòng, trên đất lần nữa xuất hiện một vết quyền ấn, hắn liên tục lăn lộn về phía Phùng Hi, trong lúc lại bị Phùng Hi đánh bay đi.

    Hắn như là một tấm vải rách, tùy ý bị Phùng Hi đánh tới đánh lui.

    Máu ở khóe miệng càng ngày càng nhiều, hắn cắn răng, gắt gao trừng mắt nhìn Phùng Hi, trong mắt lóe lên vẻ bất khuất và phẫn nộ, không ngừng nhằm về phía Phùng Hi, một lần rồi lại một lần bị đánh bay.

    Phùng Hi một mặt vung quyền một mặt lắc đầu:

    - Không có tác dụng đâu.

    Sở Ly oán hận nói:

    - Ta nhất định phải giết chết ngươi!

    - Ha ha, đời này ngươi đừng hy vọng làm được chuyện này!

    Phùng Hi lạnh nhạt mỉm cười, lại đánh ra một quyền.

    - Ầm!

    Sở Ly bay ra xa xa.

    Hắn bỗng nhiên duỗi tay ra nắm lấy đầu tường, vươn mình lướt qua đầu tường, biến mất ở trong tiểu viện bên kia.

    Phùng Hi lắc đầu một cái, chỉ là một người sắp chết giãy dụa mà thôi, hắn lập tức phi thân xẹt qua đầu tường.

    - Sưu!

    Một đạo hàn quang đột nhiên xuất hiện ở trước người hắn.

    Phùng Hi không biến sắc khi đối mặt với một đao đánh lén này, hắn chỉ cong ngón tay búng một cái.

    - Keng...

    Trường đao bị đẩy lùi lại.

    Sở Ly như đèn cạn dầu, thần lực đã biến mất, ngay cả việc nắm trường đao cũng rất tốn sức.

    Sau khi hắn từ bên trên tường rơi xuống đất đã không còn khí lực để chạy trốn nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của Phùng Hi đập trúng ngực mình.

    Ánh mắt hắn trở nên ảm đạm đi, giống như đèn tắt, thân thể bất động thẳng tắp, một lát sau mới chậm rãi ngửa mặt lên trời ngã xuống, khí tuyệt mà chết.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)