Dị Giới  Võ Hiệp Bạch Bào Tổng Quản - Tiêu Thư

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 751: Tam tuyệt

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Nhưng ánh đao của Sở Ly càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sáng, giết người rất tiêu sái.

    Hắn một mặt múa đao, một mặt lớn tiếng quát:

    - Phùng Xương Văn, chờ ta giết sạch đám rác rưởi này sẽ lại giết ngươi, ngươi có gan thì đừng trốn!

    Phùng Xương Văn luyện quyền, lại lắc đầu cười gằn nói:

    - Ta cũng không ngốc, ngoan ngoãn đưa đầu đặt tới trước mặt của ngươi, ngu xuẩn!

    Sở Ly một bước một đao, tuyệt không lùi về phía sau, lập tức khiến cho bọn họ liều mạng ngăn cản. Thế nhưng hắn vẫn cứ một bước không ngừng đi về phía trước, một đao chém chết một người, nhìn như múa đao tùy ý, thế nhưng lực lại vô cùng lớn, không thể cản trở, mỗi một đao vừa đúng, không có một đao nào thất bại cả.

    Đây cũng không phải là đao pháp của Triệu gia đao tinh diệu, là diệu dụng của Vạn Tượng Quy tông.

    Một tia khí tức như có như không đang lưu chuyển ở trong thân thể của hắn, vận chuyển Vạn Tượng Quy tông, hắn có thể đoán trước động tác của mỗi người, thân thể thì lại căn cứ theo dự đoán, tìm ra được vị trí và tư thế có lợi nhất, phải chịu vết đao ít nhất.

    Nhìn như trên người hắn có đầy vết đao, nhưng bị thương vô cùng nhẹ, cộng thêm thân thể của hắn mạnh mẽ, cho dù không vận Kim Cương Độ Ách thần công và tâm pháp khác thì kỳ thực đao kiếm cũng rất khó chém vào thân thể của hắn, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.

    Từ cửa lớn tiến vào cửa bán nguyệt trong tiểu viện thứ nhất, tổng cộng chỉ có hai mươi bước, hắn giết mười sáu người, dũng khí của bốn người còn lại đã tan, không dám ngăn cản hắn nữa.

    Sở Ly xuyên qua cửa bán nguyệt, đi tới tiểu viện thứ hai, hắn có chút đắc ý nhìn Phùng Xương Văn, hỏi:

    - Phùng Xương Văn, sao còn chưa chạy vậy?

    Phùng Xương Văn cau mày nhìn về phía hắn, quét mắt nhìn về phía bốn bang chúng Thiết Huyết bang đang ở bên ngoài cửa bán nguyệt.

    Ánh mắt của bọn họ né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

    - Bản lĩnh của ngươi lớn hơn rồi!

    Phùng Xương Văn thu quyền, gật gù, vươn tay ra.

    Một tên hộ vệ đưa lên một cây đao cho hắn.

    Phùng Xương Văn rút đao ra khỏi vỏ, vỏ đao thì bị ném đi, búng vào thân đao một cái.

    - Keng...

    Thanh âm như rồng gầm vang lên.

    Thân đao của Sở Ly run lên.

    - Sưuu...

    Thanh âm kỳ dị đè tiếng rồng ngâm xuống phía dưới.

    Phùng Xương Văn nói:

    - Triệu Đại Hà, ngươi thật sự nghĩ mình đánh thắng được ta sao?

    - Phí lời!

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Ăn một đao của ta rồi nói sau!

    Hắn nhấc chân đạp một cái, thả người đánh về phía Phùng Xương Văn, khi còn ở trên không trung đã đánh ra một chiêu Phách Sơn thức, ánh đao giống như dải lụa buông xuống.

    Trường đao của Phùng Xương Văn chém ngang.

    - Keng...

    Sở Ly vững vàng nắm trường đao ở trên tay, trường đao của Phùng Xương Văn thì lại bị đẩy ra xa xa.

    Dưới chân hắn giẫm theo một đường vòng cung kỳ dị, hóa giải lực lượng mạnh mẽ truyền tới ngươi, lại chém ngang ra một đao, tốc độ rất nhanh.

    Lần trước Sở Ly giao thủ với hắn cũng không có đao nhanh như vậy.

    - Keng...

    Sở Ly vung đao chặn công kích lại.

    Trường đao của Phùng Xương Văn lần nữa bị đẩy ra, dưới chân giẫm theo một đường vòng cung, lần nữa dính sát, lại chém ngang ra một đao.

    Sở Ly lắc đầu nói:

    - Ngươi muốn chém đứt đao của ta sao? Uổng phí tâm cơ mà thôi!

    Phùng Xương Văn âm thầm cau mày.

    Hắn tu luyện Đại Quang minh kinh, đây chính là đệ nhất tâm pháp của Đại Ly, uy lực vô cùng mạnh, tuy nói mình vừa tu luyện, thế nhưng cũng đã thể hiện ra uy lực của nó, vì sao hai đạo nội lực đi vào trong cơ thể mà Triệu Đại Hà lại không có chút phản ứng nào chứ?

    Sở Ly không thể quen thuộc hơn về Đại Quang minh kinh, uy lực rất mạnh mẽ, nhưng hỏa hầu của Phùng Xương Văn quá kém, cho nên hắn không cần phải để ý tới nó.

    - Leng keng leng keng...

    Phùng Xương Văn một hơi chém ra mười mấy đao.

    Sở Ly che đao ở trước ngực, chỉ nhẹ nhàng chặn lại, sau đó đẩy đao của Phùng Xương Văn ra.

    Hắn bỗng nhiên thu đao, không tránh không né trường đao của Phùng Xương Văn, đón một đao do Phùng Xương Văn bổ ra.

    Một đao này chẳng khác nào sấm chớp lóe lên.

    Phùng Xương Văn đột nhiên không kịp chuẩn bị, hắn còn tưởng rằng Sở Ly sẽ tiếp tục tránh đao của mình, thế nhưng không nghĩ tới Sở Ly lại đột nhiên biến chiêu như thế.

    - Hừ!

    Hắn hừ lạnh một tiếng, dưới chân giẫm theo bộ pháp kỳ dị, cố gắng tránh ra, nhưng không thể nhanh hơn được đao của Sở Ly.

    Mũi đao xẹt qua cánh tay trái của hắn, một vết rách dọc theo từ vai đến cùi chỏ, da thịt của hắn triệt để bị xé ra, lộ ra xương trắng âm u.

    Phùng Xương Văn đột nhiên nhảy một cái, trong nháy mắt đã lên tới nóc nhà, trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, tốc độ nhanh chóng vượt ra ngoài dự liệu của Sở Ly.

    Biết khinh công của Phùng Xương Văn rất tốt, thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng sẽ tốt đến nước này.

    - Phùng Xương Văn, có lá gan thì đừng có trốn!

    Hắn giương giọng hét lớn, cất bước muốn đuổi theo.

    Đáng tiếc bây giờ hắn không thể có nội lực, không có cách nào thi triển khinh công, chỉ có thể đột nhiên nhảy một cái, vượt qua đầu tường, sau đó vượt qua từng bức, từng bức tường. Đuổi theo phương hướng Phùng Xương Văn, rất nhanh đã biến mất không còn cái bóng đâu nữa.

    Các hộ vệ còn lại cũng không nhúng tay nào mà ngồi yên ở một bên xem trò vui.

    Sở Ly đuổi trong chốc lát, nhìn thấy Phùng Xương Văn đã chạy ra khỏi Bình an trấn, đi về phía bắc.

    Sở Ly cau mày, chỉ có thể dừng lại, ra vẻ phẫn nộ, sau đó trở về tiểu viện của mình.

    Hắn vừa trở về tiểu viện ngồi xuống, còn chưa kịp đổi y phục máu me khắp người thì bang chủ Kiều Chấn Hải đã xuất hiện.

    Sở Ly ôm quyền một cái:

    - Bang chủ.

    - Đại Hà, ngươi đi giết Phùng Xương Văn sao?

    - Vâng, thiếu chút nữa đã làm thịt được hắn, đáng tiếc khinh công của hắn quá tốt.

    - Nếu như khinh công của hắn không đủ tốt thì đã sớm chết rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều sắp giết được hắn, kết quả lại để hắn chạy thoát!

    - Bang chủ không có biện pháp gì sao?

    - Chỉ có thể có khinh công càng tốt hơn so với hắn, hoặc là dùng một chiêu giết hắn thì mới được.

    - Bang chủ không tự mình động thủ sao?

    - Không.

    - Tại sao vậy?

    Sở Ly cau mày.

    Hắn tin tưởng bằng vào võ công của Kiều Chấn Hải, nhất định sẽ có thể giết được Phùng Xương Văn.

    Kiều Chấn Hải lắc đầu nói:

    - Chuyện này rất phiền phức, đây là một loại ước định mà trở thành quy củ, nếu như ta động thủ, Tống Thiết Hoa kia thì sao đây?

    - Vì lẽ đó ngươi cứ trơ mắt nhìn Phùng Xương Văn càn rỡ hay sao?

    - Kỳ thực ta đang chuẩn bị động thủ.

    Kiều Chấn Hải cau mày thở dài:

    - Nhưng cần phải làm tới mức kín kẽ không một kẽ hở mới được, bằng không bốn vị Hương chủ, ta không thể bảo vệ được toàn bộ, nhất định Tống Thiết Hoa sẽ trả thù, đã như thế, Hiệp Nghĩa bang và Thiết Huyết bang đều phải chết sạch!

    Sở Ly hừ lạnh một tiếng:

    - Thật không thoải mái!

    - Ngày hôm nay ngươi đã quá kích động!

    Kiều Chấn Hải nói:

    - Nhà hắn có thể có bốn mươi tên hộ vệ!

    - Vậy thì giết sạch là được, khi đó có thể dễ dàng giải quyết được Thiết Huyết bang!

    - Ở trong đó có mười người ngươi không giết được.

    - Có người nào không giết được chứ?

    - Mười tên hộ vệ kia không phải là người của Thiết Huyết bang.

    Kiều Chấn Hải nói:

    - Là đệ tử của Tam Tuyệt đường.

    - Tam Tuyệt đường? Tam Tuyệt đường gì vậy?

    - Là bang phái lớn hàng đầu bên trong Lạc Châu thành, còn xa không phải là tồn tại mà chúng ta có thể so sánh được, nếu như đắc tội với Tam Tuyệt đường thì sẽ mang tới tai ương ngập đầu cho chúng ta!

    - Ta thấy cũng không có ai lợi hại cả!

    - Đó là bởi vì bọn họ chỉ là đệ tử cơ bản nhất mà thôi, cao thủ Tiên Thiên mới có tư cách tiến vào Tam Tuyệt đường, cao thủ Thiên Ngoại Thiên mới có thể là Hương chủ.

    - Như vậy đường chủ sẽ là cái gì?

    - Cao thủ Thiên Ngoại Thiên hàng đầu.

    - Lợi hại như vậy sao?

    - Đắc tội với bọn họ, chỉ cần phái ra một Hương chủ, mang theo thủ hạ thì cũng có thể diệt sạch chúng ta!

    Kiều Chấn Hải hừ lạnh nói:

    - Vì lẽ đó ngươi đừng có đi giết Phùng Xương Văn, ta sẽ nghĩ biện pháp.

    - Không được, không giết hắn ngay cả ngủ ta cũng không ngủ yên được!

    Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:

    - Triệu Đại Hà ta ai làm nấy chịu, người giết đệ tử của Tam Tuyệt đường là ta, không phải là Hiệp Nghĩa bang, quản bọn họ làm gì chứ?

    - Ngươi nghĩ như thế, nhưng Tam Tuyệt đường sẽ không nghĩ như thế, bọn họ làm việc rất bá đạo, nhất định sẽ tới truy sát!

    -... Được rồi, ta sẽ dừng tay!

    Sở Ly hừ lạnh một tiếng, không cam lòng cắn răng.

    Nhưng trong lòng hắn thì lại trở nên hưng phấn, lại hơi nghi hoặc một chút.

    Không phải Tam Tuyệt đường là hậu trường của Hiệp Nghĩa bang sao? Làm sao lại trở thành hậu trường của Thiết Huyết bang chứ?

    Có điều giết người của Tam Tuyệt đường là tốt nhất, có biện pháp gì có thể khiến cho Tam Tuyệt đường chú ý cơ chứ? Đối với việc giết những người này hắn không hề có chút hổ thẹn nào cả, bởi vì hắn cũng đã giết không ít người.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 752: Trục xuất

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Bang chủ, Tam Tuyệt đường là hậu trường của Thiết Huyết bang sao?

    - Coi như là thế đi.

    - Vậy Hiệp Nghĩa bang chúng ta cũng có hậu trường chứ?

    -... Có.

    - Là ai?

    - Tam Tuyệt đường.

    - Đánh tới đánh lui hóa ra là người mình sao?

    Sở Ly ra vẻ rất nghi hoặc hỏi.

    - Không phải một nhà.

    Kiều Chấn Hải lắc đầu nói:

    - Tổ sư gây dựng hai bang lúc trước đều là đệ tử của Tam Tuyệt đường, thế nhưng hai tổ sư sáng lập ra bang là kẻ thù của nhau, Tam Tuyệt đường sẽ không thiên vị, bọn họ chỉ bảo đảm Lạc Châu thành không có bàn tay với tới đây mà thôi.

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Như vậy sao người của Tam Tuyệt đường lại ở tiểu viện của Phùng Xương Văn chứ? Phùng Xương Văn này có lai lịch ra sao?

    - Hắn có một vị thúc thúc là Hương chủ của Tam Tuyệt đường.

    Kiều Chấn Hải nói.

    Sở Ly trợn mắt lên:

    - Cao thủ Thiên Ngoại Thiên sao?

    Kiều Chấn Hải chậm rãi gật đầu.

    Sở Ly nói:

    - Vậy bang chủ có thể có thể đánh thắng được hắn không?

    - Khó phân cao thấp.

    Kiều Chấn Hải nói.

    Sở Ly cười nói:

    - Bang chủ trẻ tuổi như vậy, nhất định hắn rất lớn tuổi, tương lai nhất định có thể vượt qua được hắn, còn sợ cái gì chứ?

    - Không giống...

    Kiều Chấn Hải vung vung tay:

    - Người mà ta sợ không phải là thúc thúc của Phùng Xương Văn, là Tam Tuyệt đường!

    - Bang chủ, ta có ý này!

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Phùng Xương Văn thì nhất định ta phải giết, nhưng không thể liên lụy tới người trong bang, ngươi cứ trục xuất ta ra khỏi Hiệp Nghĩa bang đi, được không?

    - Sao?

    Kiều Chấn Hải rất bất ngờ nhìn hắn.

    Sở Ly cắn răng nói:

    - Phùng Xương Văn đã giết ta một lần, lại còn phế bỏ lão Quách, hơn nữa lại thêm Ngô Hương chủ, Chu Hương chủ, nếu như không giết người này, Hiệp Nghĩa bang chúng ta còn mặt mũi nào đứng trên đời này nữa chứ?

    - Nếu như không có trong bang che chở, cho dù giết chết Phùng Xương Văn thì ngươi cũng không sống nổi nữa!

    - Chỉ cần có thể giết được hắn, ta chết cũng không đáng kể... Ta giết hắn xong, cùng lắm cao bay xa chạy là được, ta cũng chỉ là một người cô đơn mà thôi!

    - Ngươi có kỳ ngộ, có một thân thần lực, tương lai tiền đồ vô lượng, hà tất phải tính toán với hắn chứ?

    Kiều Chấn Hải nói.

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Ta không nhẫn nhục được, ta phải giết hắn!

    - Hồ đồ.

    Kiều Chấn Hải lắc đầu.

    Sở Ly nói:

    - Nếu như bang chủ không đồng ý thì ta sẽ phản Hiệp Nghĩa bang!

    - Ngươi!

    Kiều Chấn Hải trầm mặt xuống nói:

    - Ngươi quyết tâm muốn tìm cái chết hay sao?

    - Đúng thế, dù ta có chết thì cũng phải kéo theo Phùng Xương Văn đệm lưng!

    Sở Ly oán hận nói:

    - Người này phải chết!

    Kiều Chấn Hải có chút không rõ.

    Phùng Xương Văn đẩy đối phương xuống sườn núi, nhưng hắn không chết mà còn gặp họa đắc phúc, có một thân thần lực, theo lý thuyết cũng không có cừu hận lớn như vậy đối với Phùng Xương Văn mới đúng.

    Lại nói tới việc phế Quách Sơn, giết Ngô Hương chủ, Chu Hương chủ, quan hệ của hắn và Quách Sơn rất tốt, nhưng Quách Sơn không chết, quan hệ của Ngô Hương chủ và Chu Hương chủ với hắn không hề tốt đẹp gì cả, không biết bức thiết cần phải báo thù như thế.

    Sở Ly nói:

    - Ta không chịu nổi dáng vẻ càn rỡ của tiểu tử kia, nhất định phải làm thịt hắn!

    Hắn nhất định phải giết chết Phùng Xương Văn, thứ nhất là báo thù cho Triệu Đại Hà, hơn nữa Phùng Xương Văn và Quang Minh thánh giáo có liên quan với nhau, như vậy càng là con đường tắt để hắn tiến vào Quang Minh thánh giáo, giết Phùng Xương Văn là một mũi tên hạ hai con chim.

    - Chỉ là bởi vì không ưa sao?

    - Đương nhiên còn có thù hắn giết ta nữa!

    - Ngươi đó...

    Kiều Chấn Hải đã mơ hồ có chút hiểu ra.

    Đổi lại là người khác, có khả năng không giết được thì thôi, nhưng nếu như là người thẳng thắn như Triệu Đại Hà, nhất định sẽ giết Phùng Xương Văn, chuyện này cũng có thể hiểu được.

    - Bang chủ, ngày mai ngươi trục xuất ta ra khỏi bang đi, thương thế của ta tốt thì ta sẽ đi thu thập Phùng Xương Văn!

    - Sao có thể trục xuất ngươi ra khỏi bang chứ?

    Kiều Chấn Hải lắc đầu:

    - Ngươi vừa lập đại công mà.

    - Cứ nói ta cậy công, đánh ngươi.

    Sở Ly nói.

    Kiều Chấn Hải cười lên.

    Sở Ly nói:

    - Không bằng, để ta đánh bang chủ ngươi mấy cái thật nhé?

    -... Được rồi, nếu như lời này nói người khác thì mọi người sẽ không tin, thế nhưng đặt ở trên người của ngươi, mọi người vẫn có thể tin tưởng được.

    - Cứ quyết định như thế đi!

    Ngày thứ hai, Sở Ly đang luyện đao ở bên trong sân, lần này hắn đã dùng Khô Vinh kinh, tốc độ của thân thể càng nhanh hơn.

    Có kỳ ngộ ở trên người, hắn biểu hiện ra năng lực hồi phục mạnh mẽ thì cũng sẽ không khiến cho người ta hoài nghi, mọi người chỉ có thể than thở thần kỳ, ước ao và đố kị mà thôi.

    Quách Sơn ầm một cái, đẩy cửa đi vào, giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn hỏi:

    - Đại Hà ngươi đã làm chuyện gì vậy?

    Sở Ly vẫy vẫy đao nói:

    - Bang chủ muốn trục xuất ta ra khỏi bang sao?

    - Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn.

    Quách Sơn trầm giọng nói:

    - Từ khi ngươi có kỳ ngộ tới nay, ngươi làm việc càng ngày càng không chắc chắn!

    - Trong lòng ta tự biết nắm chắc.

    - Nắm chắc cái rắm!

    Quách Sơn tức giận hừ lạnh nói:

    - Nếu như ngươi biết nắm chắc thì sao lại đánh nhau bang chủ?

    - Bang chủ không cho ta giết Phùng Xương Văn.

    - Ngươi...

    Quách Sơn lập tức xì hơi.

    Sự thù hận của hắn đối với Phùng Xương Văn ngập trời, nếu không phải là do Phùng Xương Văn thì mình cũng sẽ không bị phế, bị người ta lạnh nhạt.

    Sở Ly nói:

    - Bang chủ nói sẽ làm liên lụy tới Hiệp Nghĩa bang, vì lẽ đó chỉ có thể trục xuất ta ra khỏi bang mà thôi!

    - Vì sao lại liên lụy tới Hiệp Nghĩa bang chứ?

    - Bởi vì Phùng Xương Văn có một vị thân thúc thúc là Hương chủ của Tam Tuyệt đường!

    Sắc mặt của Quách Sơn tức thì thay đổi.

    Sở Ly cười nói:

    - Ta chỉ là một người cô đơn, ta mặc kệ Hương chủ Tam Tuyệt đường chó má gì đó, ta chỉ muốn giết Phùng Xương Văn mà thôi!

    - Ài...

    Quách Sơn thở dài.

    - Lão Quách, ngươi cũng đừng có bận tâm nữa, đừng có làm liên lụy tới ngươi, ngươi là người có gia đình.

    - Nói láo, Phùng Xương Văn cũng là kẻ thù của ta!

    - Vậy ngươi giúp đỡ ta ở trong bóng tối đi, để tiểu Tống đến giúp ta.

    - Giúp thế nào?

    - Đến Lạc Châu thành tập trung vào Phùng Xương Văn giúp ta.

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Khinh công của tên này quá tốt, ta muốn tìm cơ hội một đòn giết chết hắn!

    -... Hay.

    Quách Sơn gật đầu.

    Lúc chạng vạng ngày thứ hai, Sở Ly đang ăn cơm ở bên cạnh cái bàn bên trong sân đá, là do Quách phu nhân phái tiểu Hạnh tới đưa tới cơm nước.

    Tống Phi từ đầu tường đi vào, thở hồng hộc nói:

    - Đại Hà, Phùng Xương Văn đã trở về!

    Sở Ly bỗng cảm thấy phấn chấn, thả bát đũa xuống.

    Tống Phi nói:

    - Mới từ Lạc Châu thành ra ngoài, có lẽ sau nửa canh giờ nữa là có thể hồi phủ.

    - Rất tốt!

    Sở Ly nở một nụ cười:

    - Lần này, ta sẽ giết cho hắn ngay cả một manh giáp cũng không còn!

    Tống Phi nói:

    - Bên cạnh hắn có mười tên hộ vệ.

    - Mười tên hộ vệ thì thế nào chứ?

    Sở Ly khinh thường nói:

    - Ngươi một hơi từ Lạc Châu thành chạy về đến đây, uống ngụm nước, tự mình tìm đồ ăn đi!

    Hắn nói xong đi cầm trường đao ở trên cái bàn đá, xoay người mang theo khí thế ngập trời rời đi.

    Tống Phi suy nghĩ một chút, không ngừng lại, người như một làn khói chạy ra tới nhà Quách Sơn, sau đó lại đi tới trong bang.

    Phùng Xương Văn cưỡi ngựa chạy băng băng trở về con đường lớn trong Bình an trấn.

    Phía sau hắn có mười kỵ sĩ đi theo, tu vi đều là Tiên Thiên.

    Khi Phùng Xương Văn phóng ngựa, sắc mặt âm trầm.

    Lần này chật vật mà chạy, làm cho mặt mũi của hắn tổn thất rất lớn, không nghĩ tới Triệu Đại Hà mà hắn luôn luôn xem thường lại trở nên khó giải quyết khó chơi như vậy, mình lại không phải là đối thủ của đối phương.

    Lần này hắn đi tới Lạc Châu thành là muốn mượn hai cao thủ trợ giúp hắn tiêu diệt Triệu Đại Hà.

    Hắn không cảm thấy đơn đả độc đấu là anh dũng, trái lại còn cảm thấy là hành động của một đứa ngốc.

    Chỉ có đứa ngốc mới không lợi dụng ưu thế của mình để tiêu diệt đối thủ, để đối thủ trưởng thành, tự chịu diệt vong, Triệu Đại Hà chính là minh chứng tốt nhất. Trước khi đẩy đối phương xuống sườn núi, hắn nên giết đối phương trước thì hơn.

    Đáng tiếc lúc đó quá vội vàng, chỉ có thể đánh lén đẩy một cái, không kịp đâm thêm một đao.

    Hiện tại thì tốt rồi, không ngờ Triệu Đại Hà lại có kỳ ngộ, so với trước đó còn lợi hại hơn gấp mấy lần, có thể uy hiếp được tính mạng của mình.

    Đây là một giáo huấn rất sắc, vì lẽ đó hắn trực tiếp đi tới Lạc Châu thành đòi thúc thúc hai người cao thủ, muốn một đòn giết chết đối phương. Tuyệt không cho Triệu Đại Hà cơ hội vươn mình, vận khí của tên này quá tốt, nếu như để cho hắn ta sống sót, không chừng sẽ còn có kỳ ngộ gì đó, nhất định phải làm kín kẽ không có sơ hở nào cả!

    - Ầm!

    Một tiếng nổ vang lên, bùn đất trên đất bỗng nhiên bắn tung tóe ra, một bóng người từ bên trong bắn ra, ánh sáng lạnh lóe lên, ngựa của Phùng Xương Văn lùn đi một đoạn, phát ra một tiếng hí dài.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 753: Vào thành

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Phùng Xương Văn thầm kêu không tốt, người vươn mình như diều hâu, từ trên lưng ngựa nhảy lên, khi người còn ở trên không trung đã chém ra một đao bảo vệ quanh thân.

    - Keng...

    Trường đao lập tức bị đẩy ra.

    Một tảng đá hóa thành một cái bóng ném vào trên đao, trên đá truyền đến lực lượng cực lớn làm cho trường đao thiếu chút nữa đã tuột khỏi tay hắn.

    Vừa tiếp xúc với cỗ lực lượng lớn này thì Phùng Xương Văn đã biết là ai. Triệu Đại Hà!

    Hắn giận tím mặt:

    - Họ Triệu, bám dai như đỉa, ngươi muốn chết!

    Triệu Đại Hà bước hai bước lớn vượt đến trước mặt của hắn, múa đao chém xuống:

    - Ngươi chết đi cho ta!

    - Keng...

    Một đao súc thế đã lâu, uy mãnh tới cực điểm.

    Tay của Phùng Xương Văn tê dại, một mặt vội vàng thối lui một mặt che đao chặn ở trước người.

    - Keng...

    Trường đao tuột tay bay ra, Phùng Xương Văn quay đầu rời đi, trầm giọng nói:

    - Ngăn cản hắn!

    Mười tên hộ vệ phía sau đã sớm vây quanh hai người, vừa nhìn thấy Phùng Xương Văn chạy trốn cả đám lập tức chặn đường lại, che ở trước mặt của Sở Ly.

    Sở Ly quát lên:

    - Ta chỉ giết Phùng Xương Văn, người không liên quna tránh ra, đừng có tự mình muốn chết!

    - Quả nhiên rất càn rỡ!

    Một thanh niên thanh tú lạnh lùng nói:

    - Thức thời thì cút nhanh lên, tránh cho mọi người chém ngươi thành thịt vụn!

    Sở Ly nhìn Phùng Xương Văn dùng tốc độ rất nhanh chạy trốn, hắn ra vẻ tức giận nói:

    - Tự mình muốn chết, vậy thì đi chết đi!

    Hắn vung một đao lên rồi chém xuống.

    Mười tên hộ vệ này là người mới được điều từ Tam Tuyệt đường tới đây, trợ giúp Phùng Xương Văn giết Triệu Đại Hà, cũng có mấy phần bản lĩnh, kiêu căng tự mãn, cảm thấy một Bình an trấn có thể xuất hiện cao thủ gì chứ, trời sinh đã có cảm giác ưu việt, dùng tư thế ở trên cao nhìn xuống, xem thường đối phương.

    Hắn hững hờ chém ngang ra một đao, muốn nhanh hơn đao của Sở Ly, chém trúng Sở Ly trước tiên.

    Sở Ly nhếch bờ môi dày, đao thế đột ngột trở nên nhanh hơn.

    - A!

    Hộ vệ thanh tú này kêu thảm một tiếng, miễn cưỡng xoay người, nhưng chỉ có thể may mắn tránh thoát khỏi kết cục trán không bị chém mà thôi.

    Trường đao của Sở Ly hạ xuống, cánh tay của hộ vệ thanh tú rơi xuống đất.

    Sở Ly không để ý tới tiếng kêu thảm thiết của hắn mà nhanh chân bước lên phía trước, trường đao chém về phía một tên hộ vệ khác.

    Hộ vệ kia che đao chặn ở trước người, nhưng không thể ngăn cản được một đao này của Sở Ly, trường đao bay ra, đầu rơi xuống đất.

    Sở Ly nhanh chân tiến về phía trước, phàm là người chặn ở trước người hắn, tất cả chỉ có một đao.

    Trừ phi là tránh về phía sau, người chặn không chết thì cũng bị thương, có người không phục, vung mạnh đao đánh xuống, nhưng Sở Ly không quản tới ai mà chém ngang một cái, tốc độ như điện, trước khi đao của người kia hạ xuống đã dọn nhà giùm đầu của đối phương rồi.

    Sau khi đầu của người này lăn xuống đất, mười cao thủ chỉ còn lại sáu người, bọn họ không dám ngăn cản nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Ly giống như tuấn mã lao đi, trong nháy mắt đã biến mất ở trong tầm mắt của bọn họ.

    - Phùng Xương Văn, ngươi trốn chỗ nào!

    Âm thanh của Sở Ly từ phía xa xa truyền đến.

    Phùng Xương Văn cắn răng, mười tên hộ vệ kia là tinh anh mà thúc thúc tự mình lựa chọn, tuy rằng không đạt tới cấp độ Hương chủ, thế nhưng cũng là nhân vật đứng đầu bên trong các cao thủ Tiên Thiên.

    Bọn họ còn mạnh hơn nhiều so với mười tên hộ vệ lần trước của mình, thế nhưng ở trước mặt của Triệu Đại Hà vẫn phải tan tác, không thể ngăn cản được, càng không thể giết được hắn, thực sự là rác rưởi!

    Hắn nghĩ tới đây, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cho dù khinh công của mình tốt, thế nhưng không đánh lại được Triệu Đại Hà, chỉ có thể thoát thân, muốn thu thập đối phương, chỉ có thể mượn lực lượng của thúc thúc, mặc kệ thế nào, giết được Triệu Đại Hà là tốt rồi.

    Hắn nghĩ tới đây lại liều mạng chạy đi về phía Lạc Châu thành.

    - Họ Phùng, con rùa đen nhà ngươi, vương bát!

    Tiếng mắng to của Sở Ly vang lên không dứt bên tai.

    Phùng Xương Văn phát hiện ra mình làm thế nào cũng không thoát khỏi Triệu Đại Hà được, khinh công của mình lợi hại, theo lý thuyết phải vượt xa đối phương, vì sao không thể thoát khỏi chứ?

    Hắn thả chậm tốc độ, muốn nhìn cho rõ xem rốt cuộc đối phương đã dùng thủ đoạn gì, có thể đuổi kịp được mình.

    Một lát sau, Sở Ly đã tới gần.

    Phùng Xương Văn phát hiện ra hai chân của Sở Ly giống như bánh xe vậy, nhanh đến mức không thấy rõ cái bóng đâu cả, thuần túy là dùng khí lực để chạy, căn bản không biết khinh công.

    Hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức yên tâm, thả người nhảy một cái lên cây, thúc giục nội lực làm cho người nhẹ như chim, đạp lên trên ngọn cây nhẹ nhàng rời đi, mất một lúc đã biến mất ở trước mặt của Sở Ly.

    Sở Ly thì lại chạy vào trong rừng cây, ánh đao lập lòe, tất cả những thứ cản đường ở phía trước đều bị chém ra, dùng tốc độ không giảm đuổi theo đối phương.

    Phùng Xương Văn ở trên cây phát hiện ra động tác của hắn, lắc đầu bật cười, tiếp theo lại chạy lên một ngọn núi cao, sau đó đi qua một dòng sông rộng lớn.

    Hắn dùng mấy khối gỗ ném vào trong nước sông, lợi dụng gỗ để mượn lực, qua mấy lần lập lòe đã lướt qua sông, sau đó hắn quay đầu đắc ý cười với Sở Ly.

    Sở Ly trực tiếp thả người nhảy vào trong sông, liều mạng bơi lội, rất nhanh đã bơi qua dòng sông rộng rãi, tiếp tục truy đuổi.

    Phùng Xương Văn cười ha hả.

    Sở Ly giương giọng quát lên:

    - Họ Phùng, cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển thì ta cũng có thể đuổi theo được ngươi.

    - Ngươi không cần liều mạng đuổi như thế, ta sẽ nói cho ngươi biết ta muốn đi đâu.

    Phùng Xương Văn cười vang nói.

    - Đi đâu?

    - Lạc Châu thành, Tam Tuyệt đường.

    Phùng Xương Văn cười to nói:

    - Thúc thúc ta là Hương chủ Tam Tuyệt đường, ta sẽ đi tìm thúc thúc ta, tên của hắn là Phùng Hi, ngươi có gan thì cứ đến!

    - Con bà ngươi!

    Sở Ly hét lớn.

    Phùng Xương Văn cười to vài tiếng, sau đó xoay người trở về, lần nữa thi triển khinh công vượt qua sông lớn.

    Sở Ly phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, Phùng Xương Văn này quả nhiên giả dối.

    Hắn lại biết ý định của Phùng Xương Văn là gì, nhưng rất hợp tâm tư của hắn hiện tại.

    Muốn mau chóng làm cho Tam Tuyệt đường chú ý, tiến vào Quang Minh thánh giáo, giết mấy người của Tam Tuyệt đường là một con đường nguy hiểm, nhưng cũng là một con đường tắt rất tốt.

    Rốt cuộc Tam Tuyệt đường sẽ trả thù, kiên trì giết mình, hay là dẫn mình vào Quang Minh thánh giáo. Cái nào cũng được, hiện tại không thể đoán trước được, thế nhưng có thể mạo hiểm thử một lần, nếu như thực sự không được thì trực tiếp diệt trừ Phùng Xương Văn, lại giả trang hắn trà trộn vào Quang Minh thánh giáo là được.

    Phùng Xương Văn ngồi ở trước mặt của một nam tử béo ục ịch, ánh mắt rất bình tĩnh.

    Nơi bọn họ đang ở là hậu hoa viên của một toà trạch viện ở phía tây Lạc Châu thành.

    Trong hậu hoa viên có một mảnh hồ nước, trên hồ nước có tiểu đình, đang có bốn mỹ nhân đang vịn lan can thưởng thức cá trong hồ, cẩm y tung bay, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng cười giòn yêu kiều.

    Hai người bọn họ thì lại đang ngồi ở trong tiểu đình bên cạnh một hòn giả sơn, có thể nhìn vào mặt hồ phẳng lặng.

    Phùng Xương Văn có chút ước ao nhìn chằm chằm vào cảnh hồ, lại nhanh chóng nhìn mỹ nhân uyển chuyển kia một chút, trong lòng âm thầm cảm khái, khi nào mình cũng có thể có địa vị như thúc thúc, có tiểu viện như thế, nắm giữ những này mỹ nhân ủng chứ?

    - Tên kia thật sự dám vào thành giết ngươi sao?

    Phùng Hi lạnh nhạt hỏi.

    Thân thể hắn ục ịch, khuôn mặt tròn tròn, không hề có cảm giác uy nghiêm nào cả, thế nhưng lại làm cho Phùng Xương Văn không dám thở mạnh lấy một cái.

    Phùng Xương Văn vội vàng gật đầu:

    - Y theo tính cách của hắn, nhất định sẽ vào thành giết ta!

    - Hừm, rất tốt!

    Phùng Hi gật đầu:

    - Ta sẽ thả tin tức ra, để hắn tự chui đầu vào lưới!

    - Đa tạ thúc thúc!

    Phùng Xương Văn ôm quyền.

    Phùng Hi nói:

    - Chính ngươi không chịu thua kém, không có bản lĩnh, tất cả đều dựa cả vào ta, chuyện lần này cũng còn may, lần sau không hẳn ta đã có thể giúp được!

    - Vâng, thúc thúc.

    Phùng Xương Văn dùng sức gật đầu một cái.

    Phùng Hi rên một tiếng:

    - Hiệp Nghĩa bang vẫn còn có chút căn nguyên ở Tam Tuyệt đường, có thể sẽ có người bao che cho hắn, ngươi phải cẩn thận!

    - Vâng.

    Phùng Xương Văn trịnh trọng gật đầu.

    - Xét cho cùng vẫn là bản lĩnh của ngươi không được!

    Phùng Hi lạnh lùng quét hắn một chút:

    - Bắt đầu từ ngày hôm nay, ở đây bế quan luyện công đi, không luyện đến Tiên Thiên viên mãn thì không cho phép đi ra ngoài!

    -... Vâng, thúc thúc.

    Phùng Xương Văn bất đắc dĩ gật đầu.

    - Còn không tình nguyện sao?

    Phùng Hi lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một chút, nói:

    - Ngày sau ngươi sẽ cảm kích ta!​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 754: Tiến vào đường

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Sau khi Sở Ly tiến vào Lạc Châu thành, trực tiếp tìm một khách điếm ở lại.

    Hắn biết bang chủ Kiều Chấn Hải sẽ nghĩ biện pháp giúp mình.

    Dựa vào bản thân mình tìm Phùng Xương Văn, dùng bản lĩnh hiện tại của Triệu Đại Hà này, rất khó tìm ra được.

    Thứ hiện tại hắn cần làm là kiên trì, có lẽ Phùng Xương Văn và tên thúc thúc kia cũng sẽ nghĩ biện pháp để trừng trị mình.

    Sau khi ở lại khách điếm, hắn lại tìm một tửu lâu, đi tới lầu hai, tìm một vị trí sát cửa sổ, nghe đám người bên cạnh nói chuyện, hỏi thăm tình thế của Lạc Châu thành.

    Hắn ngồi từ buổi trưa tới lúc chạng vạng, uống hai bầu rượu, hai đĩa đồ ăn, sau đó chậm chậm rãi trở về khách điếm lúc trước.

    Mới vừa vào đến phòng thì đã nhìn thấy một hán tử trung niên ngồi ở bên trong, ngay ngắn mặt chữ quốc, đôi mắt rất lớn, ánh mắt lấp lánh, âm trầm mà lại uy nghiêm.

    Sở Ly ôm quyền một cái, vẻ mặt không chút sợ hãi hỏi:

    - Vị tiền bối này đi nhầm phòng rồi đó?

    - Triệu Đại Hà đúng không?

    Hán tử trung niên trầm giọng nói.

    Sở Ly gật đầu:

    - Chính là vãn bối.

    - Không giống như bọn họ nói, rất lễ phép.

    Hán tử trung niên thoả mãn gật gù:

    - Rất tốt, ta tên là Chu Huân.

    - Chu tiền bối tìm vãn bối có chuyện gì?

    - Kiều Chấn Hải phải gọi ta một tiếng thúc.

    Hán tử trung niên Chu Huân lạnh nhạt nói:

    - Ta là Hương chủ của Tam Tuyệt đường.

    - Hóa ra là thúc thúc của bang chủ!

    Sở Ly cười lên:

    - Vậy thì là người một nhà.

    - Ngươi tới đây.

    Chu Huân ngoắc ngoắc tay nói.

    Sở Ly đi tới trước mặt của hắn.

    - Duỗi tay phải ra đây.

    Chu Huân nói.

    Sở Ly không hề có chút đề phòng đưa tay phải về phía trước, lại còn hỏi:

    - Không phải Chu tiền bối muốn hại ta đó chứ?

    - Ngươi cũng có mấy phần đầu óc.

    Chu Huân hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cổ tay hắn, một luồng nội lực chui vào, nhanh chóng đi khắp một vòng ở bên trong kinh mạch của Sở Ly.

    Vẻ mặt của hắn có chút thoả mãn.

    Sở Ly cười nói:

    - Thương thế của ta tốt rồi.

    - Ngươi chưa từng luyện nội công tâm pháp sao?

    Chu Huân nói.

    Sở Ly bĩu môi nói:

    - Ta đã luyện qua, thế nhưng không luyện ra nội lực gì cả, sau đó ta dứt khoát không luyện nữa, sau khi có kỳ ngộ, không cần nội lực thì vẫn có thể đánh cho bọn chúng tè ra quần, còn luyện vật kia làm gì chứ!

    Chu Huân lắc đầu:

    - Ngươi nên luyện nội công tâm pháp.

    Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, chỉ vẻn vẹn để lộ ra một tia thoả mãn, là đang che dấu sự khiếp sợ.

    Sau khi Kiều Chấn Hải đưa tới cho hắn một tin tức, nói trong Bình an trấn xuất hiện một kỳ tài, đại nạn không chết mà có được kỳ ngộ, sau khi có được không dựa vào võ công, chỉ dựa vào sức mạnh thân thể là đã có thể giết chết cao thủ Tiên Thiên, thân thể cường tráng đến đáng sợ, thần lực kinh người.

    Hắn rất tò mò, rốt cuộc đây là nhân vật ra sao mà làm cho cháu trai bề ngoài khiêm tốn, nội tâm cao ngạo của hắn lại tôn sùng như vậy.

    Bây giờ kiểm tra thân thể của Triệu Đại Hà này, kinh mạch đúng là rộng rãi kiên cố dị thường, một khi tu luyện, như vậy sẽ có tiến triển cực nhanh.

    Hơn nữa hắn trời sinh thần lực, cùng một tu vi, tương đương với bỗng dưng tăng thêm một cảnh giới, dùng tu vi Tiên Thiên thậm chí có thể chống lại được Thiên Ngoại Thiên.

    Hắn thân là Hương chủ Tam Tuyệt đường, có thể trực tiếp làm cho Triệu Đại Hà trở thành người của Tam Tuyệt đường, sau đó báo lên phân đà Quang Minh thánh giáo, tuyển vào Quang Minh thánh giáo, từ đó một bước lên trời, mà người tiến cứ như hắn cũng có chỗ tốt cực lớn.

    Sở Ly lắc đầu nói:

    - Ta không luyện nội công tâm pháp, quá tẻ nhạt!

    - Không luyện nội công tâm pháp thì vĩnh viễn không thể đánh được tên Phùng Xương Văn kia!

    - Chỉ cần cho ta tìm được cơ hội, nhất định ta có thể giết được hắn!

    - Tốt, ta sẽ cho ngươi cơ hội.

    Chu Huân gật đầu nói:

    - Chỉ là phải nhìn vào bản lĩnh của ngươi, nếu như ngươi không giết được hắn, ngươi biết hậu quả gì chứ?

    - Hậu quả gì?

    - Ngươi sẽ bị Tam Tuyệt đường truy sát.

    Chu Huân lắc đầu một cái rồi thở dài:

    - Bởi vì ngươi giết đệ tử của Tam Tuyệt đường.

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Người nào cản ta giết Phùng Xương Văn thì chính là kẻ địch, ta tuyệt đối không khách khí!

    - Bây giờ ngươi không đối phó được với cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

    Chu Huân lắc đầu:

    - Vì lẽ đó một khi bị Tam Tuyệt đường truy sát, chắc chắn sẽ phải chết, thần lực kinh người tới mấy, một khi cao thủ Thiên Ngoại Thiên cách không một quyền đánh tới, ngươi sẽ không chịu nổi được.

    Sở Ly lặng lẽ gật đầu:

    - Ta nhất định phải giết chết Phùng Xương Văn!

    - Ngươi gia nhập Tam Tuyệt đường đi.

    Chu Huân nói:

    - Ta thân là Hương chủ, có quyền chiêu thu đệ tử!

    Sở Ly kinh ngạc:

    - Ta có thể đi vào Tam Tuyệt đường sao?

    Vẻ mặt hắn mang theo vẻ hưng phấn, là cao hứng thật, rốt cục hắn đã đi được một bước này, tiến vào Tam Tuyệt đường, chỉ thiếu chút nữa sẽ tiến vào được Quang Minh thánh giáo!

    Chu Huân nói:

    - Có ta tiến cử, ngươi muốn đi vào cũng không thành vấn đề, nhưng ngươi phải biết, quy củ của Tam Tuyệt đường rất nghiêm, không phải là Hiệp Nghĩa bang các ngươi nữa. Mà Lạc Châu thành cũng rất phức tạp, không phải là Bình an trấn của các ngươi, ngươi đến đây thì phải thu tính tình lại, không thể làm càn giống như khi ở Bình an trấn nữa!

    - Chỉ cần có thể giết được Phùng Xương Văn là được!

    Sở Ly dùng sức gật đầu.

    - Rất tốt!

    Chu Huân nở một nụ cười:

    - Hiện tại ngươi đi theo ta đi!

    - Muộn như vậy rồi sao?

    Sở Ly nói:

    - Không bằng ngày mai đi.

    Chu Huân hừ lạnh một tiếng:

    - Nơi này không phải là Bình an trấn, buổi tối chính là lúc long trời lở đất, có khả năng ngươi sẽ không qua nổi đêm nay! Đi!

    - Vâng.

    Sở Ly đáp một tiếng, theo Chu Huân ra khỏi khách điếm.

    Hai người dọc theo phố lớn đi về phía tây một dặm, tiến vào một toà dinh thự rất lớn.

    Tòa dinh thự lớn này tổng cộng có năm cái cửa, Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quét mắt nhìn một chút, có ước chừng một ngàn người trong đó, có thể nói thực lực không tầm thường, không chỉ nhân số gấp mười lần Hiệp Nghĩa bang mà mỗi một đệ tử đều có võ công hơn xa đệ tử của Hiệp Nghĩa bang.

    Chu Huân mang theo Sở Ly đi tới một gian tiểu viện.

    Khu nhà nhỏ ở giữa đã biến thành sân luyện võ, hai mươi người đang luyện công, rất là náo nhiệt, nhìn thấy Chu Huân đi vào, bọn họ liên tục ôm quyền.

    Một trung niên béo ục ịch mặt tròn cười ha hả nói:

    - Quách huynh, khách quý, sao lại có thời gian đến Thần Quang Viện chúng ta thế?

    Chu Huân mỉm cười nói:

    - Lão Phùng, ta mới thu một tên thủ hạ, tới đây là để gặp lão Phùng ngươi.

    - Ồ?

    Phùng Hi híp mắt cười đánh giá Sở Ly một chút, nói:

    - Người có thể được Quách huynh ngươi coi trọng như vậy, nhất định sẽ có tiền đồ rộng lớn!

    - Nhận được chút kỳ ngộ, thân thể mạnh mẽ, tư chất rất tốt, ta cảm thấy nên dẫn lên trên một chút, có hi vọng đi vào.

    Chu Huân mỉm cười nói:

    - Hắn tên là Triệu Đại Hà.

    Sắc mặt của Phùng Hi không biến đổi, quay đầu đánh giá Sở Ly một chút, cười ha hả nói:

    - Hắn chính là Triệu Đại Hà sao?

    Chu Huân nói:

    - Mong rằng Phùng huynh ngươi giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng.

    - Nếu như Quách huynh ngươi đã mở miệng, đó là chuyện đương nhiên!

    Phùng Hi vung vung tay cười nói:

    - Trẻ con giận dỗi, đánh đến đánh đi, đây là chuyện rất thông thường, không cần phải chấp nhặt với bọn họ.

    - Vậy thì tốt.

    Chu Huân mỉm cười nói:

    - Có câu nói này của Phùng huynh, ta cũng yên lòng.

    - Đứa cháu kia của ta, mong rằng Quách huynh ngươi giơ cao đánh khẽ.

    Phùng Hi cười nói.

    Chu Huân lắc đầu:

    - Nào có, nào có.

    Sở Ly nhìn hai người tươi cười nói chuyện nhưng lại ẩn chứa đao kiếm, xem ra giữa các Hương chủ của Tam Tuyệt đường cũng đánh rất lợi hại.

    - Được rồi, ta sẽ không quấy rầy nữa.

    Chu Huân ôm quyền một cái, mang theo Sở Ly rời khỏi Thần Quang Viện.

    Sở Ly nói:

    - Hương chủ, như vậy hắn có thể tha cho ta không?

    - Nếu như ngươi không đi chọc giận hắn, hắn sẽ không ra tay nữa.

    Chu Huân gật gù.

    - Nhưng ta cũng không thể không giết Phùng Xương Văn chứ?

    - Tìm cơ hội cho hắn một đòn trí mạng là được.

    Chu Huân nói:

    - Có điều ngươi phải hiểu, một khi giết Phùng Xương Văn, Phùng Hương chủ sẽ không tự mình ra tay, nhưng sẽ phái người đến để giết ngươi.

    - Vậy thì không sợ.

    - Nhưng ta sẽ phái người che chở ngươi.

    Chu Huân nói:

    - Nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào bản lĩnh của ngươi!

    Sở Ly gật gù, có chút nghi ngờ nói:

    - Hương chủ ngươi không ngăn cản ta giết Phùng Xương Văn sao?

    - Vì sao phải ngăn cản chứ?

    Chu Huân lạnh nhạt mỉm cười.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 755: Mai phục giết

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Sở Ly có chút không rõ nói:

    - Vì sao Hương chủ không phản đối?

    Chu Huân lạnh nhạt nói:

    - Con người sống ở trên thế gian này sẽ khó tránh khỏi có ân oán tình cừu, nếu như người luyện công phải khắc chế chính mình, có thể giết đối phương mà lại không dám giết, không thể khoái ý ân cừu, như vậy còn làm võ giả làm gì chứ? Mà một võ giả không có trái tim, rất khó luyện thành võ công cao thâm, chỉ có người không sợ thì mới có thể dũng cảm tiến tới mà thôi!

    Sở Ly đã thấy rõ suy nghĩ của hắn.

    Phương thức dương danh tốt nhất của một thiên tài là giẫm lên trên người một thiên tài khác ròi trèo lên trên, tốt nhất là giẫm tất cả thiên tài, bò lên trên đỉnh, như vậy mới là thiên tài tuyệt thế.

    Mà tiến cử được một thiên tài tuyệt thế tiến vào Quang Minh thánh giáo, người tiến cử như Chu Huân sẽ thu được lợi ích khó có thể tưởng tượng ra được.

    Nếu như Sở Ly thực sự là thiên tài tuyệt thế, Chu Huân sẽ thoát khỏi Tam Tuyệt đường, tiến vào phân đà Quang Minh thánh giáo.

    Đối với bất kỳ một đệ tử dự bị nào của Quang Minh thánh giáo mà nói, có thể lần nữa tiến vào Quang Minh thánh giáo, trở thành đệ tử đích truyền của Quang Minh thánh giáo, đó chính là vinh quang vô thượng và giấc mơ cả đời.

    Đệ tử của Quang Minh thánh giáo có hai nguồn gốc, một là bồi dưỡng từ nhỏ, được dạy tuyệt học cơ sở của Quang Minh thánh giáo, sau đó ra ngoài giáo rèn luyện, mà đây cũng không phải là đệ tử chân chính của Quang Minh thánh giáo, chỉ là đệ tử dự bị mà thôi.

    Một khi thông qua rèn luyện thì mới sẽ trở thành đệ tử đích truyền của Quang Minh thánh giáo.

    Đệ tử đích truyền của Quang Minh thánh giáo cũng có ý nghĩa mang theo vinh quang vô thượng, tiền tài vĩnh viễn dùng mãi không hết, luyện không được kỳ công tuyệt kỹ thì cái gì cũng không thiếu, chỉ cần chăm chú luyện võ là được rồi. Đó mới thật sự là sống, không uổng công đến thế giới này một lần.

    Một nguồn đệ tử khác là đệ tử thiên tài, nhưng loại đệ tử này cực nhỏ, là người có thiên phú hàng đầu, hơn nữa còn chưa không có tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.

    Chu Huân biết, Phùng Xương Văn kia chính là một đệ tử thiên tài như vậy, đã được truyền thụ tâm pháp cơ sở của Quang Minh thánh giáo, một khi tu luyện bước vào tới Thiên Ngoại Thiên, khi đó sẽ trở thành đệ tử đích truyền của Quang Minh thánh giáo.

    Đến lúc đó, người tiến cử Phùng Xương Văn là Phùng Hi cũng sẽ nhận được trọng thưởng, tiến vào Tứ Phương đường, hoặc là Ngũ Hành đường.

    Nếu như Phùng Xương Văn là thiên tài tuyệt thế, thậm chí Phùng Hi còn có khả năng vào phân đà của Quang Minh thánh giáo, trở thành đệ tử đích truyền.

    Cũng như vậy, nếu Triệu Đại Hà là thiên tài tuyệt thế, Chu Huân cũng sẽ như vậy, mà muốn trở thành thiên tài tuyệt thế thì phải giẫm tất cả thiên tài xuống dưới đất, Phùng Xương Văn này chính là hòn đá kê chân tốt nhất.

    Sau khi Sở Ly xem xong, trong lòng vô cùng quyết tâm.

    - Hương chủ, ta muốn tìm Phùng Xương Văn kia.

    - Ta đã dò la qua, Phùng Xương Văn đang bế quan ở trong phủ của Phùng Hương chủ, không tiến vào cảnh giới Tiên Thiên viên mãn thì sẽ không xuất quan.

    - Cảnh giới Tiên Thiên viên mãn...

    Sở Ly cau mày nói:

    - Như vậy phải chờ tới lúc nào chứ... Có biện pháp nào dẫn hắn ra, để ta dùng một đao làm thịt hắn hay không?

    - Ta sẽ nghĩ biện pháp.

    Chu Huân nói.

    Sở Ly nói:

    - Ta nghe nói tên này rất háo sắc!

    Hắn cũng đã tỉ mỉ nghe qua nội tình của Phùng Xương Văn, là một nhân vật thiên tài.

    Nhưng mỗi người đều có nhược điểm, đặc điểm lớn nhất của Phùng Xương Văn này là háo sắc, yêu thích nữ nhân xinh đẹp, không thể không có nữ nhân.

    Hắn tuấn lãng hơn nữa lại biết ăn nói, đồng thời địa vị lại không tầm thường, ở Bình an trấn có không ít người thân mật với hắn, chuyện này hầu như tất cả mọi người đều biết.

    - Ồ.?

    Chu Huân đăm chiêu, gật gù:

    - Ta sẽ nghĩ biện pháp.

    Sở Ly gật đầu.

    Sau khi Phùng Xương Văn bế quan luyện công mười ngày, hắn đã cảm thấy rất là khó chịu.

    Hắn cảm giác mình đã đạt đến cực hạn, cần phải buông lỏng một chút, triệt để nới lỏng ra, như vậy mới có thể tiếp tục tiến bộ dũng mãnh, nếu cứ tiếp tục căng thẳng như thế, cây côn của hắn sẽ hỏng mất.

    Nhưng thúc thúc trông hắn rất chặt, muốn đi ra ngoài cũng không dễ.

    Hắn lợi dụng ưu thế đặc biệt của mình, dùng tình để gây xích mích giữa hai nha hoàn, đáng tiếc hai nha hoàn này hơi có sắc đẹp, cũng coi như là thanh tú, lại không được hắn để vào trong mắt, khẩu vị của hắn cực kỳ lớn.

    Lạc Châu thành là thành lớn, phồn hoa tới cực điểm, mỹ nhân trong thanh lâu còn xa không phải là nơi mà Bình an trấn có thể so sánh được, mỗi người đều xinh đẹp động lòng người, phong tình vạn chủng, không phải là những nữ nhân trong Bình an trấn kia có thể theo gót được.

    Lúc chạng vạng, sau khi ăn cơm xong với thúc thúc, dưới sự giúp đỡ của hai nha hoàn, hắn lén lén lút lút rời phủ, đi vào một thanh lâu có tiếng ở Lạc Châu thành. Tên là Đắc ý lâu.

    Đắc ý lâu cao bốn tầng, che trời, xuyên thẳng vào mây xanh, lúc này hoàng hôn buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, Đắc ý lâu giống như cung điện trên trời, đứng ở dưới lầu lại có cảm giác rất là nhỏ bé.

    Nhìn thanh lâu này lại có khí thế như vậy, Phùng Xương Văn hưng phấn đến mức lỗ chân lông trên người dựng đứng lên.

    Mỹ nhân trong thanh lâu này sẽ tuyệt vời thế nào chứ, hắn không thể chờ đợi được nữa mà đi vào trong, nhìn thấy một gã tiểu nhị dẫn đường, hắn trực tiếp tung ra mười lượng bạc.

    Tên tiểu nhị dẫn đường có tướng mạo khá thanh tú, nhìn rất hợp mắt, rất bình thản tiếp nhận bạc, mang theo hắn đi vào bên trong, dẫn hắn đi tới một gian phòng trên lầu hai.

    Phùng Xương Văn cau mày:

    - Ta muốn lên trên tầng cao nhất!

    Gã sai vặt cung kính nói:

    - Công tử, lầu hai là mười lượng bạc, lầu ba là một trăm lạng, lầu bốn là một ngàn lạng, lần đầu tiên công tử tới tệ lâu, không cần vội vã lên trên lầu cao nhất, có thể bắt đầu từ phía dưới.

    - Vậy thì lên trên lầu ba đi.

    Phùng Xương Văn cau mày nói.

    - Vâng.

    Gã sai vặt xoay người mang theo hắn lên một gian phòng trên lầu ba, lại mỉm cười nói:

    - Phòng này là của Tử Yên cô nương, mời công tử vào.

    Phùng Xương Văn nở một nụ cười thỏa mãn, lại vứt cho hắn mười lượng bạc.

    Sau khi tiểu nhị tạ ơn rồi lui ra, nhanh chóng đi tới một gian phòng trong lầu hai, thay đổi một thân y phục, thong dong ra khỏi Đắc ý lâu.

    Phùng Xương Văn đẩy cửa đi vào, bên trong là một gian phòng rất ấm áp, gian ngoài là phòng khách, bên trái bên trong là thư phòng, bên phải là phòng ngủ.

    Lúc này trên cái bàn tròn của phòng khách đã được mang lên rượu và thức ăn, sắc hương đầy đủ, dường như đang chờ khách mời vào vậy.

    Một cô nương có thân thể uyển chuyển đang ngồi ở trước hiên án, đang đọc sách.

    Nàng mặc la sam màu tím nhạt, khuôn mặt đẹp trắng nõn động lòng người, mày liễu mắt hạnh, mũi ngọc môi anh đào, khéo léo mà lại tinh xảo, nàng đang thả sách xuống lười biếng nhìn về phía hắn.

    - Ra mắt công tử.

    Nàng đứng dậy nhẹ nhàng thi lễ.

    Phùng Xương Văn bị động tác ưu nhã của nàng mê hoặc, hơn nữa nàng lại có tư sắc, làm cho hắn lập tức hài lòng, cảm thấy tiêu một trăm lạng bạc ròng cũng không oan.

    - Công tử, trước tiên chúng ta ăn chút rượu và thức ăn đi.

    Tử Yên cô nương dịu dàng nói.

    Tuy Phùng Xương Văn mới ăn cơm xong, nhưng hắn ăn cơm với thúc thúc quả thực là ăn không đủ no, hắn gật đầu, tiến lên phía trước muốn kéo bàn tay nhỏ của Tử Yên.

    Tử Yên lại nhẹ nhàng tránh ra.

    Hai người ngồi ở phía đối diện, bàn tay trắng của Tử Yên rót rượu, dùng hai tay dâng cho hắn.

    Phùng Xương Văn ngửi mùi thơm lạnh nhạt trên người nàng, trong lòng say mê, khẽ cười một tiếng:

    - Không có độc chứ?

    Tử Yên che miệng mỉm cười, uống một hơi cạn sạch.

    Phùng Xương Văn thoả mãn gật gù.

    Hắn rất hài lòng vì sự cẩn thận của mình, cho dù vào lúc này, dưới tình hình thần hồn điên đảo mà hắn vẫn còn có thể duy trì được sự cẩn thận, đúng là hiếm thấy.

    Kỳ thực hiện giờ người muốn giết mình chỉ có tên Triệu Đại Hà kia mà thôi.

    Mà bằng vào tính cách của Triệu Đại Hà, sẽ chỉ phục kích mình ở ven đường, vẫy vẫy trường đao chém tới, chắc chắn sẽ không hạ độc ở trong rượu như thế này.

    Huống chi hành động của mình không ai biết được, bởi vì chính lén lút chạy ra ngoài là quyết định nhất thời, như vậy sẽ không cho Triệu Đại Hà có cơ hội mai phục, mình không cần phải cẩn thận như vậy làm gì cả.

    Sau đó hắn tiếp nhạ chén bạc, khẽ nhấp một cái, than thở một câu rượu ngon, sau đó uống một hơi cạn sạch.

    Tử Yên cô nương nói với hắn mấy câu, âm thanh ôn nhu, ăn nói tao nhã, hỏi hắn là người từ đâu tới đây, là người luyện võ sao, trong lúc đó lại uống hai chén.

    - Ầm!

    Một tiếng vang trầm thấp vang lên, Sở Ly dùng một cước đá tung cửa, xông tới chém xuống một đao.

    Phùng Xương Văn đột nhiên giật mình, cảm giác nhạy cảm với sát khí làm cho hắn như rơi vào trong hầm băng.

    Hắn lăn người, tiến vào phía dưới bàn, lại lăn một cái, đến trước cửa sổ, muốn sông ra khỏi cửa sổ nhảy xuống dưới, mà Triệu Đại Hà không biết khinh công sẽ không thể làm gì được hắn cả.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)