Đô Thị  Linh Dị Ác Linh Quốc Gia II - Trong Nháy Mắt Cười Cười

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 100: Không cách nào ở lại

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi



    Dịch: Hàn Phong Vũ

    Thời gian để Lương Nhược Vân do dự cũng không nhiều, dù sao mặt sẹo đột nhiên bỏ mạng, rất nhanh sẽ nhiễu loạn đến giám đốc cấp cao phía trên hắn, cho nên bọn họ nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất, nán lại tìm cho ra mấy người Triệu Tĩnh Thù, sau đó lập tức rời khỏi nội vực bên này đi ra ngoại vực.

    Trong lòng nảy ra đủ thứ suy nghĩ, Lương Nhược Vân không ngừng tự ổn định tâm tình của mình xuống, bởi vì càng rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế này thì càng phải giữ đầu óc tỉnh táo.

    Tuy cô làm việc thích cân nhắc về mặt lớn hơn, do vậy sẽ có nhượng bộ trên một chút vấn đề nhỏ, nhưng cũng không thể nói đầu óc của cô có vấn đề.

    Có thể nói người có suy nghĩ như cô không thích hợp với cái cảnh anh lừa tôi gạt ở đệ nhị vực này, vốn là một nơi sinh tồn tràn đầy máu tanh và âm u.

    Lãnh Nguyệt đã giết mặt sẹo, một điểm này lúc này đã trở thành sự thật.

    Mà sau khi xảy ra chuyện bất ngờ thì tốt nhất là nên suy nghĩ đến chính là kết quả xấu nhất.

    Không thể nghi ngờ là lấy Hậu Thái cầm đầu đệ tam Minh Phủ, sẽ mượn chuyện mặt sẹo bị giết này làm ẩn ý, tiếp theo bức đệ nhị Minh Phủ cho một câu trả lời.

    Đệ nhị Minh Phủ không cách nào phản kháng, đương nhiên sẽ giao cô và Lãnh Nguyệt ra, mặc đám người Hậu Thái xử lý.

    Cho dù sau khi đệ nhị Minh Phủ giao bọn họ ra thì đám người Hậu Thái có bỏ qua hay không, thì chỉ khi nào bọn họ nằm trong tay Hậu Thái, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục quá tốt, vì Hậu Thái sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào có thể gây bất lợi với hắn ta.

    Cho nên, nếu cô và Lãnh Nguyệt không trốn, kết quả tất nhiên là bỏ mạng. Nhưng nếu bọn họ chạy trốn, cô lại sợ đệ nhị Minh Phủ không tìm được cô, thì sẽ để mẹ cô ra thay thế.

    Có điều có một phần Lãnh Nguyệt nói cũng rất có lý, đó chính là nếu đệ nhị Minh Phủ muốn giết chết mẹ cô, sợ là đã sớm ra tay rồi, nếu muốn thả mẹ cô ra ngoài, cũng sớm thả ra rồi, cho nên một chút này vốn dĩ không quyết định trên việc cô có ở trong Minh Phủ hay không.

    Dù sao mẹ cô thân là giám đốc cấp cao, vốn dĩ không có cái lồng giam nào có thể vây khốn bà, nếu không phải bà cam tâm tình nguyệt ở lại bên trong, thì cả tam đại Minh Phủ này chỉ sợ là không một ai có thể giữ được.

    Mẹ của Lương Nhược Vân lấy tư cách là một bên ủng hộ truyền thống, khi ấy có thể nói là cực lực phản đối đám người Hậu Thái sở hữu toàn bộ quyết định.

    Từ lúc muốn công khi ra sự tồn tại của Minh Phủ và quỷ vật cho người trong đệ nhị vực, rồi đến thần quyền hiện tại, và việc toàn diện truy sát người có quỷ vật thể chất sau này, mẹ cô vẫn tự mình cố gắng hết mức ngăn cản.

    Thế nhưng những người như Hậu Thái này trong Minh Phủ thật sự là quá nhiều, cho nên ngăn cản của bà cuối cùng không gây ra bất cứ tác dụng gì, trái lại, mâu thuẫn giữa bà và những người này càng ngày càng sâu hơn, cuối cùng bị một đám giám đốc cấp cao bức bách, không thể không thỏa hiệp, cam chịu bị giam cầm trong thành Húc Dương.

    Khi ấy cô rất không hiểu, nếu như Minh Phủ đã đối đãi với mẹ cô như thế này, vì sao mẹ cô thà bị giam cầm như phạm nhân, cũng phải ở lại trong nội vực này.

    Thế nhưng mẹ cô lại không trả lời cô, chỉ cố chấp muốn ở lại trong nội vực, đồng thời lúc ấy khi các cấp cao lên đường đến đệ tam vực, sớm muộn gì cũng có thể quay trở lại.

    Có điều như đã nói qua, mặc dù cô không biết mẹ cô đang suy nghĩ như thế nào, thế nhưng dựa vào lý giải của cô với mẹ mình, cô cảm thấy mẹ cô rất có khả năng chỉ là đơn giản biểu hiện ra lòng trung thành của bà với Minh Phủ.

    Không cần biết người khác nói cái gì, người khác làm gì, tín ngưỡng của bà với Minh Phủ đều không xảy ra thay đổi.

    Bởi vì mẹ cô trước sau vẫn luôn tin chắc, những người này sớm muộn gì cũng sẽ ý thức được mình đã sai.

    Hiển nhiên, tư duy của Lương Nhược Vân và mẹ cô, thậm chí là phong cách làm việc đều rất giống nhau, đều đặt bản thân mình lên một điểm cao đạo đức cố định, phán đoán hoặc đối diện với tất cả mọi thứ xảy ra bên cạnh mình đều rất tỉnh táo.Thế nhưng trong mắt của những người khác, bọn họ cũng đại biểu cho tầng lớp ngu xuẩn và mềm yếu, thuộc về điển hình chết giữa mục nát.

    Mà người như vậy, với những người thật sự có thể lý giải nội tâm của bọn họ mà nói, sẽ cảm thấy bọn họ bản thân kiên định, không chịu ngoại giới ảnh hưởng mà thay đổi, là rất đáng kính nể.

    Nhưng thế giới này dù sao cũng thay đổi rất nhanh chóng, thế giới này lấy bản thân làm trung tâm, tất cả mọi chuyện đều chỉ nhìn thiệt hơn, chẳng phân biệt được đúng sai, ai lại đi tôn trọng suy nghĩ của anh, lại có người nào sẽ đi tán dương sự kiên định nhàm chán của anh.

    Hai mẹ con Lương Nhược Vân, thậm chí là từ lúc mới quen biết Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, bọn họ thật ra đều thuộc về loại người như vậy.

    Lương Nhược Vân là chịu ảnh hưởng từ mẹ của cô, mà Lãnh Nguyệt thì lại chịu ảnh hưởng từ sư phụ của anh ta, bao gồm cả sở Mộng Kỳ thỉnh thoảng cũng sẽ có thời điểm đại nghĩa ngút trời, mà cái thứ tín ngưỡng kiên định gì gì đó của bọn họ, có thể nói là ý chí Minh Phủ lúc ban đầu.

    Bởi vì không cần biết mẹ của Lương Nhược Vân, hay là sư phụ của Lãnh Nguyệt, bọn họ đều thuộc về người của thời đại Minh Phủ đi trước.

    Khi đó Minh Phủ rất đoàn kết, toàn bộ nhân viên Minh Phủ nghĩ chưa bao giờ là hưởng thụ, cũng không phải tùy ý khoe khoang thực lực của bọn họ, mà là muốn dựa vào nỗ lực của bọn họ, có một ngày có thể thực sự diệt sạch quỷ vật, hoàn toàn quét sạch uy hiếp đến từ quỷ vật, khiến thế giới này thật sự khôi phục ý nghĩa thật sự của hai chữ hòa bình, hoàn toàn cứu nhân loại ra khỏi cái tình cảnh tuyệt vọng trước mắt này.

    Thế nhưng theo sự chết đi của một thời kỳ người đi trước, những nhân tài mới xuất hiện này nghiễm nhiên quên mất thời điểm bản thân còn trong tình hình hết sức nguy cấp giữa các sự kiện khi ấy, quên mất những người thân bạn bè đã từng đi theo xung quanh bọn họ, nhưng lại chết thảm dưới vuốt của quỷ vật.

    Rất sợ chết, chỉ lo yên ổn hưởng lạc, thuộc về chuyện thường tình của con người, trái lại cũng không thể trách bọn họ.

    Cho nên chỉ có thể nói, một thế hệ người mới sau này thật sự là quá mức thực dụng.

    Đồng thời còn càng chạy càng xa trên con đường lệch lạc mà bọn họ cho là chính xác, cho là mình đang dùng hai tay sáng tạo cuộc sống tốt đẹp, thật ra cũng đang không ngừng đào bới mộ phần mà tương lai bản thân sẽ nằm xuống.

    Lương Nhược Vân ngồi xổm dưới đất, nét mặt có vẻ vô cùng đau khổ, Lãnh Nguyệt thì không tiếp tục khuyên bảo nữa, chỉ yên lặng đứng bên cạnh cô, nhìn cô không nói một lời.

    Dù sao chuyện giống như vậy, nếu như đặt trên người anh ta, có thể anh ta sẽ còn do dự đấu tranh hơn vô số lần so với biểu hiện của Lương Nhược Vân.

    Cho nên hắn lẽ ra cần có một ít thời gian, tìm ra một lý do tối thiểu để có thể thuyết phục bản thân.

    Năm phút nháy mắt trôi qua, rốt cuộc Lương Nhược Vân thở dài một hơi, chậm rãi đứng thẳng nguồi lên, tiếp theo nhìn về phía Lãnh Nguyệt nói:

    "Tôi và cậu rời đi, bây giờ chúng ta đi tìm bạn của cậu!"

    Nhìn thấy Lương Nhược Vân cho hắn câu trả lời khẳng định chắc chắn, tuy rằng nhìn qua Lãnh Nguyệt vẫn mặt không biểu cảm như cũ, thế nhưng trong lòng lại gợn lên một cơn sóng nhẹ, đợi sau khi gật đầu một cái, lập tức cùng Lương Nhược Vân đồng thời sử dụng pháp vực bắt đầu thuấn di trên phạm vi lớn.

    Sở Mộng Kỳ nán lại trong nội thành Tây Tấn chịu sự quản lý của Lãnh Nguyệt, lúc này đang nôn nóng chờ đợi tin tức của bên Lãnh Nguyệt, vừa rồi cô cũng đã dùng điện đàm nói cho Hạ Thiên Kỳ biết chuyện Lương Nhược Vân và Lãnh Nguyệt đi tìm mặt sẹo đòi người.

    "Không có vấn đề gì xảy ra chứ, chị Lương và sư huynh đều là giám đốc, hai người đấu với một người, dù sao cũng sẽ phải giao người ra đi."

    Tim Sở Mộng Kỳ nhảy loạn lên, loại bất an này vừa vặn trở nên mãnh liệt hơn.

    Khi thời điểm cô do dự có nên gọi điện thoại cho Lương Nhược Vân hỏi thăm một chút hay không, lại nghe đồng hồ vinh dự cô đeo trên cổ tay kêu lên từng tiếng chói tai.

     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 101: Không thấy

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi



    Dịch: Hàn Phong Vũ

    "Thế nào rồi sư huynh, tìm được mấy người Tĩnh Thù chưa?"

    Thấy là Lãnh Nguyệt gọi tới, sau khi nhận điện thì Sở Mộng Kỳ lập tức gấp gáp hỏi.

    "Bây giờ cô lập tức tới cửa ra thành Tây Hồng, một hồi nữa tôi và giám đốc Lương sẽ đến đó tập họp với cô, sau đó chúng ta rời khỏi nơi này."

    "Bên hai người xảy ra chuyện gì sao?"

    "Cứ làm theo những gì tôi nói đi!"

    Lãnh Nguyệt bất dung trí nghi* nói xong, lập tức cúp điện thoại.

    *Bất dung trí nghi: Không được nghi ngờ.

    Sở Mộng Kỳ ngơ ngác nhìn mặt đồng hồ vinh dự, lúc này tim nhảy điên cuồng đến cực điểm, hiển nhiên là bên Lãnh Nguyệt và Lương Nhược Vân đã xảy ra chuyện.

    Đây là cố ý gọi điện qua nhắc nhở cô chạy trốn đấy chứ.

    Tuy rằng Lãnh Nguyệt chưa nói cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng có lẽ chắc chắn không phải là chuyện tốt, nếu không thì cũng sẽ không muốn phải lập tức bỏ chạy ra ngoại vực.

    Do dự một chốc lát, Sở Mộng Kỳ lại gọi qua cho Hạ Thiên Kỳ, dù sao ngoại vực là thiên hạ của liên minh quân phản loạn và những thế lực nhỏ kia, một khi bọn họ rời khỏi nội vực, cũng chỉ có thể cân nhắc đi tìm Hạ Thiên Kỳ cậy nhờ.

    Cho nên cô cảm thấy những chuyện thế này, cẩn phải lên tiếng chảo hỏi Hạ Thiên Kỳ thật tốt.

    - --

    Trong một nhà xưởng diện tích rất lớn, có mấy gian nhà triệt nằm song song nhau, nơi này chính là một khu chỗ ở mà mặt sẹo tạm thời cấp cho Vương Tang Du và mấy người vừa lên từ trong hiện thực.

    Bởi vì kể từ khi mặt sẹo quay trở lại đệ nhị vực, cũng có rất ít thời gian thu xếp cho bọn họ, thế nên những người như Vương Tang Du, Đào Kim Sơn này mấy ngày nay vẫn luôn ở lại nơi này.

    "Tang Du, cô nói sau này chúng ta còn có thể quay lại hiện thực không?"

    Trong sân, nhìn thấy Vương Tang Du đang ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút âm trầm phía trên mà mặt mày ủ dột, Đào Kim sơn đi ra khỏi nhà, tiếp theo ngồi xuống bên người của cô.

    "Tôi không biết, có thể vĩnh viễn cũng không trở về được đi."

    Vương Tang Du chưa từng nhìn Đào Kim Sơn, mà chỉ lẩm bẩm trả lời một câu.

    "Tôi thì không hiểu, đệ nhị vực này chẳng lẽ không có ai sao, vì sao phải đến cái trình độ đến hiện thực cưỡng chế bắt người lên?

    Để các cô đến đây còn chưa nói, loại thực lực như tôi đây vì sao cũng bị bắt chứ.

    Không phải là chỉ có cấp giám đốc mới có thể đi vào nơi này sao?"

    Vương Tang Du không để ý than phiền của Đào Kim Sơn, bởi vì trong lòng cô lo lắng cho đệ tam Minh Phủ trong hiện thực nhiều hơn.

    Hạ Thiên Kỳ tin tưởng cô như vậy, giao cả đệ tam Minh Phủ cho cô xử lý, kết quả cô lại bị bắt tới đệ nhị vực, cô không biết sau khi bản thân rời đi, tài nguyên của đệ tam Minh Phủ nên do ai tiến hành phân phối.

    Khi ấy cô khẩn cầu mặt sẹo có thể cho cô ít nhất một ngày, nhưng lại bị đối phương từ chối.

    Mà bản thân Hạ Thiên Kỳ lại đang ở đệ nhị vực, có thể rất lâu sau cũng không quay về hiện thực, cho nên tự nhiên cũng khó mà phát hiện chuyện này.

    "Ai, chuyện không nên tới cũng tới rồi, cho dù như thế nào đi nữa cũng phải nhận mệnh.

    Cũng không giết mấy người giám đốc Hạ đang ở nơi nào trong đệ nhị vực này, hiện tại chúng ta thoát khỏi Minh Phủ trong hiện thực, số truyền tin vốn có, hơn nữa dãy số của mấy người giám đốc Hạ đều đồng loạt biến mất, hiện tại nếu có thể liên lạc vớt anh ta thì tốt quá rồi.

    Lấy khả năng của giám đốc Hạ, nói không chừng thật sự có thể đủ để dẫn chúng ta rời khỏi nơi này đấy chứ."

    "Ông đừng có nằm mơ!"

    Không biết từ khi nào, Thẩm Hoành Viêm cũng đi tới trong sân, sau khi nghe Đào Kim Sơn bàn tới Hạ Thiên Kỳ thì hắn ta lại bĩu môi một cái nói:

    "Hạ Thiên Kỳ là quỷ vật thể chất, mà trong Minh Phủ này chỉ có người có thuật pháp, người có quỷ vật thể chất vốn dĩ không thể vào được.

    Tôi nghĩ Hạ Thiên Kỳ chắc là đang ở trong phe cánh của liên minh quân phản loạn, và xem như là kẻ địch của chúng ta.

    Cho nên ông đừng hy vọng hắn ta sẽ tới cứu ông."

    Cho dù tình cảnh trước mắt của mình cũng như nhau, đều là phạm nhân vẫn còn chưa tiến hành phân chia ổn thỏa, thế nhưng Đào Kim Sơn vẫn không dám nói cái gì phản bác Thẩm Hoành Viêm, dù sao Thẩm Hoành Viêm này chỉ kém một đường nữa thôi là đã bước vào cấp quản lý cấp cao của giám đốc.Cho nên mặc kệ nói đúng hay nói sai, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.

    Đào Kim Sơn không nói gì, trái lại thì Vương Tang Du lúc này xoay đầu lại, nhìn Thẩm Hoành Viêm nói:

    "Anh có thể nghĩ cách liên lạc với giám đốc Hạ không?"

    Cho tôi chút thời gian, vẫn là có khả năng, nhưng vấn đề là mặt sẹo tâm thời không đồng ý cho chúng ta rời đi.

    Trái lại tôi có hai lão lãnh đạo ở bên này, nghĩ ra một cách, có thể vẫn có khả năng."

    Thật ra còn hơn mấy người Đào Kim Sơn, buồn bực nhất phải là Thẩm Hoành Viêm, hắn vốn là đang ở trong hiện thực an an ổn ổn làm chúa đất, xem như là qua thêm mấy tháng nữa, mảnh không gian hiện thực kia cũng sẽ lên đến khu vực thứ hai, thế nhưng ít nhất hắn còn có thể tiếp tục thong dong thêm mấy tháng nữa.

    Kết quả theo một mặt sẹo và một tên giám đốc từ trên rời rơi xuống, hắn cũng bị lôi đến đệ nhị vực này, khiến hắn có thể nói là một chút cũng không có chuẩn bị.

    Lúc Vương Tang Du còn đang muốn tiếp tục nói cái gì đó, lại nghe bên ngoài vang lên một tiếng hét thảm, tiếp theo, một luồn băng sương diện tích cực lớn lập tức theo ngoài cửa lan tràn trở vào, khí lạnh thấm vào tận xương tủy khiến tất cả mọi người không khỏi phát run một trận.

    Thẩm Hoành Viêm và Vương Tang Du theo bản năng tức khắc trở nên cảnh giác, mãi đến khi cửa chính trong sân bị hóa thành từng khối trừng khối băng tuyết rơi xuống, Lãnh Nguyệt mặt không biểu tình đi tới mới thôi.

    "Lãnh đại ca!"

    Nhìn thấy Lãnh Nguyệt, Vương Tang Du nhất thời kích động kêu một tiếng.

    Tuy cô và Lãnh Nguyệt hầu như chưa từng nói chuyện, thế nhưng rất rõ ràng, Lãnh Nguyệt là bạn tốt nhất của Hạ Thiên Kỳ.

    Thẩm Hoành Viêm tự nhiên cũng nhận ra Lãnh Nguyệt, biểu hiện trên mặt có vẻ rất là kinh ngạc, bởi vì số hàn băng bị Lãnh Nguyệt giẫm dưới chân kia, lúc này như nước chảy ngược, đang nhanh chóng chạy ngược vào trong thân thể Lãnh Nguyệt.

    "Tĩnh Thù người đâu? Tôi dẫn các người rời đi."

    Nhìn thấy Vương Tang Du và Thẩm Hoành Viêm, biểu tình trên mặt Lãnh Nguyệt ít nhiều gì cũng hòa hoãn vài phần, tiện đà hỏi một câu.

    "Tĩnh Thù không còn ở nơi này nữa, bọn họ bị một giám đốc khác bắt đi."

    Nghe được lời nói của Vương Tang Du, Lãnh Nguyệt nhất thời nhíu mày, nhưng vẫn nói:

    "Các người theo tôi rời khỏi nơi này trước rồi hãy nói."

    Vương Tang Du không dám nói nhiều, vội vã quay đầu lại đi theo Lãnh Nguyệt rời đi.

    Đào Kim Sơn thấy vậy cũng đi theo không chút nghĩ ngợi, còn như Thẩm Hoành Viêm và một số người khác thì mắt lớn trừng mắt nhỏ có chút mờ mịt.

    Thẩm Hoành Viêm đang do dự, còn một số người khác thì vốn dĩ không quen biết Lãnh Nguyệt.

    "Các người mau đi theo tôi!"

    Thẩm Hoành Viêm sau khi do dự ngắn ngủi, lập tức ngoặc tay với hai người trong số đó, hai người kia ban đầu đều là quản lý cấp cao dưới tay hắn.

    Còn như mấy người "Đại Phật", thì lại vì là quỷ vật thể chất cho nên vẫn ở lại trong hiện thực.

    Lương Nhược Vân chờ đợi ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy Lãnh Nguyệt đi ra ngoài, lập tức hỏi:

    "Đã tìm được người chưa?"

    "Còn thiếu một người, nói là bị một giám đốc khác bắt đi."

    Lãnh Nguyệt nói đúng sự thật cho Lương Nhược Vân.

    "Vậy chắc là Dương Trung Bằng, lúc ấy chính là hai người bọn hắn sử dụng thông đạo không gian đi xuống hiện thực. Thế nhưng Dương Trung Bằng ở thành Vũ Dương, cho dù chúng ta có sử dụng thông đạo không gian, cũng phải mất ít nhất khoảng một giờ.

    Khoảng thời gian này tôi sợ là không kịp."

    "Thế này đi, cô dẫn bọn họ đi trước, tôi đi tìm Tĩnh Thù."

    Lãnh Nguyệt suy nghĩ một chút lập tức quyết định nói.

    "Con người Dương Trung Bằng kia tôi đã từng tiếp xúc qua, người xem như không tệ, đối đãi với thuộc hạ cũng rất tốt, cho nên người bạn kia của cậu khi ở chỗ anh ta sẽ không có vấn đề gì.

    Nhưng lúc lúc này mà nói thì nguy hiểm nhất là chúng ta, một khi đám người Thường Nhạc Thiên phát hiện, kịp thời phong tỏa lối ra vào nội vực, thì chúng ta cũng không ra được.

    Huống chi mẹ tôi còn ở nơi này, sau này tôi vẫn là phải trở về."

     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 102: Sắp đoàn tụ

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi



    Dịch: Hàn Phong Vũ

    Lãnh Nguyệt nghe xong vẫn siết chặt nắm tay, xem ra vẫn còn đang chần chừ, may mà lúc này Vương Tang Du mở miệng nói:

    "Giám đốc đưa Tĩnh Thù đi tôi cảm thấy con người cũng không quá xấu, chỉ nói là Tĩnh Thù là Phụ ma sư, đối với người bên hắn sẽ có sự trợ giúp rất lớn, lúc đó phải cò kè mặc cả một phen với giám đốc dẫn chúng tôi đi, sau đó mới đưa Triệu Tĩnh Thù đi.

    Cho nên Tĩnh Thù sẽ không có nguy hiểm gì."

    Nghe Vương Tang Du bổ sung, Lãnh Nguyệt mới xem như gật đầu đáp ứng, mà lúc này Thẩm Hoành Viêm lại đứng phía sau hỏi:

    "Tôi có thể hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

    "Vì sao anh lại muốn đi theo chúng tôi?"

    Lương Nhược Vân nhìn Thẩm Hoành Viêm một cái, cũng không trả lời vấn đề của hắn, mà là hỏi ngược lại một câu.

    "Không phải các người đi tìm Hạ Thiên Kỳ hay sao? Tôi và hắn từng có giao hẹn, nếu như tôi đến đệ nhị vực, sẽ đi tìm hắn."

    "Ừ." Lương Nhược Vân gật đầu một cái, rồi không nói thêm gì nữa.

    Bởi vì sau khi bọn họ rời khỏi nội vực, tất nhiên là phải đặt chân trong những thế lực nhỏ ở ngoại vực kia.

    Mà Hạ Thiên Kỳ lại ở quảng trường Quang Ảnh trong số đó, cho nên trái lại cũng xem như đi đến chỗ Hạ Thiên Kỳ.

    Mặc dù vẫn không cứu được Triệu Tĩnh Thù, thế nhưng nếu Triệu Tĩnh Thù tạm thời không có nguy hiểm, cho nên bọn họ cũng không cần trì hoãn nữa, lập tức nhanh chóng chạy tới chuyển di trận pháp gần nhất.

    Giám đốc đột nhiên chết đi, người cầm quyền của Minh Phủ sẽ cảm giác được đầu tiên, sau đó sẽ thông báo cho các giám đốc cấp cao phía dưới, mà các giám đốc cấp cao thì không thể nào tự mình lên đường, mà sẽ giao cho những giám đốc khác đi tìm hiểu trước.

    Trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ không quá ngắn, nhưng cũng không quá dài, nếu bọn họ không trì hoãn dọc đường, trái lại có thể thuận lợi chạy khỏi nội vực.

    Chỉ cần thuận lợi chạy khỏi nội vực, thì không còn người nào đuổi giết bọn họ nữa.

    Bởi vì ngoại vực là địa bàn của liên minh quân phản loạn, một khi có người tuôn ra từ nội vực, hai bên tránh không khỏi lại bùng phát một cuộc đại chiến mới.

    Lấy lý giải của cô về tam đại Minh Phủ, bọn họ tuyệt đối không dám liều lĩnh với mối nguy này.

    - --

    Mà trong thời điểm mấy người Lãnh Nguyệt đang chạy đua với thời gian, thì Triệu Tĩnh Thù không biết chút gì về chuyện này, bản thân đang ở một nơi trong thành Vũ Dương.

    Nhắc tới giám đốc của nội vực, khiến người khác không cảm thấy chán ghét nhất, chính là Dương Trung Bằng.

    Nam nay Dương Trung Bằng vừa mới tròn ba mươi, bởi vì trước khi gia nhập Minh Phủ là một thầy giáo, lại sinh ra trong dòng dõi thư hương, cho nên nói chuyện làm việc rất lịch sự nho nhã, rất thích mặc quần áo màu trắng.

    Cũng chưa bao giờ bởi vì một số chuyện nhỏ vụn vặt mà tranh đấu với người khác đến mức đỏ mặt tía tai, càng không vì buồn vui giận hờn đơn thuần mà đối xử với thuộc hạ, hoặc đại khai sát giới với người nằm trong phạm vi thuộc quyền của mình.

    Hắn cảm thấy giết chóc là ngu xuẩn nhất, cũng là cách giải quyết vô dụng nhất, cho nên hắn vô cùng chán ghét giết chóc, trừ phi là cấp trên hạ nhiệm vụ, ép xuống trên đầu hắn, nếu hắn không cảm giác áp lực thì sẽ không đi tham gia cái chiến tranh gì gì đó.

    Thế nhưng người trong giang hồ, thân bất do kỷ, lần trước đại chiến với liên minh quân phản loạn, mặc dù hắn không tham dự, thế nhưng cấp trên lại buộc hắn, khiến hắn phải phái người đi đến tham dự.

    Kết quả thuộc hạ tổn thất thảm trọng, làm hắn khó mà trải qua một hồi tốt lành.

    Vốn là chuyện xin cho hắn quay trở lại chỗ ở hiện thực, giải sầu cho khuây khỏa một chút, nhưng lại ngoài ý muốn đụng phải Mặt Sẹo, cứ như vậy bị Mặt Sẹo xem như ép buộc kéo đến hiện thực bên kia.

    Ban đầu hắn vốn chưa từng có suy nghĩ muốn lấy người từ chỗ Mặt Sẹo, nhưng từ sau khi thấy Triệu Tĩnh Thù, đồng thời khi biết Triệu Tĩnh Thù là Phụ ma sư, hắn lại đột nhiên hứng thú, là một hồi nói hết lời, mới xem như để cho Mặt Sẹo giao lại người cho hắn.

    Bởi vì như Triệu Tĩnh Thù, hắn cũng là Phụ ma sư.
    Dĩ nhiên, còn có một mặt nguyên nhân khác, chính là vì dáng dấp của Triệu Tĩnh Thù có vài phần giống dáng vẻ vị hôn thê của hắn.

    "Ngôi nhà này vốn là tôi ở, có điều hiện tại tôi đột nhiên cảm thấy nó rất hợp với cô, cho nên cô cứ ở lại nơi này đi.

    Tôi có xem qua phòng tổng thống của một quán rượu, sau này dự định ở lâu dài ở nơi đó."

    Đôi mắt của Dương Trung Bằng không quá lớn, là thuộc về mắt phượng, mái tóc rẽ ngôi giữa tương đối cổ điển, trên sóng mũi kẹp một cặp kính tròn.

    Nếu chỉ đơn thuần nhìn qua, vốn dĩ không ai sẽ cảm thấy hắn lại là người có thực lực sắp tiếp cận đến cấp giám đốc cấp cao.

    Toàn thân từ trên xuống dưới hoàn toàn không có đến một chút phong thái tàn độc.

    Kỳ thực Triệu Tĩnh Thù vốn dĩ cũng không muốn đến đệ nhị vực này, bởi vì cô còn đang đợi đến một ngày nào đó Hạ Thiên Kỳ quay trở lại hiện thực, sau đó đích thân đưa cô đến đệ nhị vực, mà không phải lấy loại cách thức bị bắt tới bất đắc dĩ này.

    Có điều lúc ấy cô cũng không có bất kỳ phản kháng nào, bởi vì cô rất tin tưởng, nếu như lúc ấy cô biểu hiện quyết liệt, đối phương tuyệt đối sẽ giết chết cô ngay.

    Nhưng mà rất ngoài ý muốn, rốt cuộc cô lại bị người đàn ông này dẫn tới nơi này, mà không có giống mấy người Vương Tang Du, đi theo tên giám đốc hung thần ác sát* kia.

    *Hung thần ác sát: người đặc biệt hung ác.

    Đồng thời khiến cô cảm thấy cả người có chút không được tự nhiên là thái độ của đối phương cũng tốt, không những còn nói chuyện phiếm với cô như bạn thân, lúc này rốt cuộc còn muốn giao lại chỗ ở cùa mình cho cô.

    Cái này ít nhiều gì khiến cô có chút không biết làm sao, không hiểu nổi đối phương rốt cuộc đang nghĩ gì.

    "Tôi cứ tùy tiện tìm một chỗ ở là được rồi, thật sự không dám phiền phức."

    Triệu Tĩnh Thù lúng túng cười một tiếng, trả về Dương Trung Bằng một câu.

    "Không có gì phiền toái, cô không nên đánh đồng tôi với những giám đốc khác kia, những người đó chỉ là sơn dã đồ phu, chỉ biết chém chém giết giết, hoàn toàn không có đến một chút bao dung nào.

    Tuy cô gia nhập đoàn đội của tôi, xem như là thuộc hạ của tôi, nhưng sau này cô sẽ rõ, Dương Trung Bằng tôi chỉ có bạn bè, không có thuộc hạ.

    Ngoài ra cô và tôi đều là Phụ ma sư, về phương diện Phụ ma này tôi còn có thể chia sẻ cho cô một phần kinh nghiệm.

    Nội vực lớn như vậy, nhưng Phụ ma sư thật sự quá ít ỏi, Phụ ma sư cấp giám đốc cũng chỉ có một mình tôi, còn như lão đại của chúng tôi, thì cũng là một người Phụ ma sư.

    Hoàn toàn dưới phụ ma, thực lực có thể so với tổng thanh tra.

    Nói như thế, Phụ ma sư mới là nhất mạch mạnh mẽ nhất trong số người có thuật pháp.

    Vừa có thể nâng cao chiến lực của đoàn đội, lại có thể tiến hành nâng cao của chính mình, nhưng mà về mặt trưởng thành thì lại tương đối trở ngại một chút. Cho nên phần lớn người đều chết ở nửa đoạn đường trước, có điều hễ có thể đi vào nửa đoạn sau, cũng sẽ là nhân tài vô cùng hiếm thấy giữa các thế lực.

    Cho nên chờ đến sau khi tôi đào tạo cô thành giám đốc, cũng không cần tôi tấn chức lên giám đốc cấp cao, trong tam đại Minh Phủ cũng không người nào dám đụng tới chúng ta."

    Triệu Tĩnh Thù nhìn Dương Trung Bằng hết mười phần đều là cảm giác ưu việt, mà khi hắn đề cập đến sự tồn tại của Phụ ma sư, trong lòng cô cũng tương đối tán đồng, có điều cũng không phải là tán đồng Phụ ma sư ưu việt, mà là tán đồng gian nan khi trưởng thành.

    - --

    "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp người đi đón mọi người."

    Hạ Thiên Kỳ chạy dọc theo con đường này đều bị chuyện về Triệu Tĩnh Thù bên kia tác động, vì vậy trên phương diện tốc độ chậm hơn rất nhiều, may mà Sở Mộng Kỳ nói mấy người Lãnh Nguyệt đã tới hội họp cũng bọn họ, rất nhanh sẽ rời khỏi nội vực.

    Dĩ nhiên, có tin tốt thì cũng có tin xấu, đó chính là Triệu Tĩnh Thù không được bọn họ dẫn ra theo, có điều theo như cách nói của Sở Mộng Kỳ chính là, hiện nay Triệu Tĩnh Thù rất an toàn.

    Cho dù không đạt được mong muốn ban đầu, thế nhưng tất cả mọi người đều an toàn, cũng đã là kết quả tốt nhất rồi.

    Nghĩ đến không bao lâu sau, lại có thể đoàn tụ cùng mấy người Lãnh Nguyệt, trong lòng Hạ Thiên Kỳ ít nhiều gì cũng có chút kích động.

     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 103: Nhân vật lớn

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi



    Dịch: Hàn Phong Vũ

    Không còn bị chuyện Triệu Tĩnh Thù bên kia ràng buộc, Hạ Thiên Kỳ lập tức bắt đầu dùng hết toàn lực chạy đến quảng trường Lục Phong, trong quá trình hắn còn cố ý giao phó cho Trần Sinh, cho gã và Tăng Vũ tự mình đi đến chỗ giáp giới giữa nội vực và ngoại vực, đón mấy người Lãnh Nguyệt về quảng trường quang Ảnh.

    Trần Sinh và Tăng Vũ vốn ban đầu đang dùng hết toàn lực để chính hợp các thế lực của ngoại vực, thế nhưng sau khi nhận được mệnh lệnh còn quan trọng hơn so với chỉnh hợp các thế lực này, thì vội vàng tạm ngưng chuyện tiếp tục đàm phán, dẫn theo Tăng Vũ và một đám quản lý cấp cao đi đến chỗ tiếp giáp hai khu vực, rất sợ bị trách phạt vì làm hỏng chuyện.

    Đón mấy người Lãnh Nguyệt trở lại quảng trường Quang Ảnh, Hạ Thiên Kỳ tin là đám người Trần Sinh sẽ không có bất cứ vấn đề gì, cho nên hắn đưa suy nghĩ về với vấn đề bản thân sắp phải đối mặt lúc này, chạy đến quảng trường Lục Phong ngay trong buổi tối hôm ấy.

    Chờ tới lúc hắn đến quảng trường Lục Phong, đã lập tức phát hiện ra toàn bộ thành Lục Phong đều hoàn toàn bị vây vào trong quỷ vực kiên cố.

    Hiển nhiên, là một cái lưới bắt cá mà đến con quỷ vương kia cũng đừng hy vọng thoát được.

    Hạ Thiên Kỳ cảm nhận quỷ vực của con quỷ vương này một chút, mức độ kiên cố so với quỷ vực của hắn chênh lệch không nhiều, chỉ kiên cố hơn một chút so với quỷ vực của hắn.

    Thế nhưng quỷ vật có quỷ vực, vốn đã kiên cố hơn nhiều so với quỷ vực bẩm sinh của người có quỷ vật thể chất bình thường, dù sao nhắc tới người có quỷ vật thể chất, cũng chỉ là nhân loại tương đối gần với quỷ vật mà thôi.

    Cho nên giám đốc cấp cao và quỷ vương là cùng nằm trên một đường thẳng, vẫn là sức mạnh của quỷ vương tương đối mạnh mẽ hơn một chút.

    Dĩ nhiên, mọi quy luật đều có trường hợp ngoại lệ, tự nhiên không có trong vòng quy luật này, từ rất lâu mặc dù hắn có thể tiêu diệt quỷ vật cùng cấp, hoàn toàn không phải dựa vào thực lực tuyệt đối của hắn, mà là năng lực tương đối đặc thù của bản thân.

    Đây cũng là nguyên nhân, mà hắn biết rõ làm loạn ở quảng trường Lục Phong này chính là một con quỷ vương hùng mạnh, hắn còn dám chạy tới nơi này.

    Đã trải qua nhiều trận đấu tranh lớn nhỏ như vậy, nhất là sau khi hắn ở lại đệ nhị vực này, hắn với khát vọng nâng cao sức mạnh đã đạt tới mức độ trước nay chưa từng có.

    Trước kia hắn cần sức mạnh là vì khi ấy sức mạnh bản thân quá yếu, khó cầu được sinh tồn trong sự kiện linh dị.

    Là vì sự sụp đổ của trận pháp trong nhà, cùng với khảo hạch quản lý cấp cao đến gần, nên mới bị những chuyện này thúc đầy mạnh mẽ mả nhất định phải có đầy đủ thực lực hùng mạnh.

    Thế nhưng từ sau khi đi vào đệ nhị vực này, hắn lại không hề bị nguy cơ trước mắt bắt buộc vội vã, mà là hiểu được lo trước tính sau.

    Hắn hiểu một lý lẽ vừa sâu sắc vừa dễ hiểu, đó chính là chỉ cần thực lực của mình đủ mạnh mẽ, tất cả khốn cảnh đều không tính là khốn cảnh.

    Anh có thể đè nén tất cả hiện tại, buông tha hay giấu ở đáy lòng các loại, toàn bộ đều có thể thực hiện.

    Anh mạnh mẽ thì khi đối mặt với vấn đề sinh tồn khó khăn, sẽ chọn con đường khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, tin tưởng nhân định thắng thiên.

    Mà yếu ớt chính là khi anh đối mặt với vấn đề khó khăn, thì chỉ biết cầu nguyện ngu dốt, cầu nguyện sẽ có những người khác giúp bản thân giải quyết cái vấn đề khó khăn này.

    Ngay từ thời điểm còn trong hiện thực, Hạ Thiên Ky trước sau vẫn cảm thấy hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, một người mà lúc nào cũng nghĩ phải làm sao để sinh tồn, phải làm sao mới tìm được câu trả lời của toàn bộ câu đố.

    Nhưng mà kể từ khi hắn đi tới đệ nhị vực này, hắn đã hoàn toàn gạt bỏ ba chữ "nhân vật nhỏ" này.

    Bởi vì hắn vì sao phải đi làm một tiểu nhân vật, mà không đi làm một nhân vật lớn?

    Vì sao những người khác có thể có dã tâm, còn hắn hết lần này đến lần khác cứ thích an nhàn?

    Kể từ khi hắn phát hiện ông nội hắn có thể có thực lực rất mạnh, hắn vẫn luôn cực khổ tìm ông nội hắn, muốn biết được bí ẩn trong nhà là một mặt, nhưng trên hết, chính là muốn ôm bắp đùi của ông nội hắn.

    Nghĩ rằng chỉ cần tìm được ông nội hắn, đã có người phía trên hắn rồi, thì có người có thể chỉ điểm cho hắn, hắn cũng không cần đi liều mạng.

    Không thể nói vì ông nội hắn mạnh mẽ, cho nên hắn mới có thể suy nghĩ ôm bắp đùi.

    Trên thực tế, trước kia trong lòng của hắn vẫn luôn tràn đầy ý niệm ôm bắp đùi.

    Ôm bắp đùi của Lãnh Nguyệt, ôm bắp đùi của Ngô Địch, thế nhưng mỉa mai chính là, chính hắn lại trở thành cái bắp đùi mà những người khác đều muốn ôm.Cho nên hắn đã hoàn toàn thay đổi, trở nên không còn oán trời trách đất như ban đầu nữa, lại càng không thử đi thuyết phục ai đó giống như lúc ban đầu nữa, đi thay đổi người nào, thậm chí là đi bắt chước người nào.

    Vì vậy sau khi Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ rời đi, hắn lại không đi đón ý nói hùa theo Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ nữa, mà là biểu lộ ra một mặt chân thật của hắn.

    Vì sao sau khi hai người Lãnh Nguyệt rời khỏi ngoại vực, hắn mới bắt đầu biểu hiện ra như vậy, mà không phải thời điểm hai người Lãnh Nguyệt ở cạnh, hắn cứ làm như vậy chứ?

    Hắn đối xử với bạn bè rất dối trá sao?

    Cũng không phải như vậy.

    Vừa vặn là bởi vì hắn rất để ý mấy người Lãnh Nguyệt, cho nên mới chỉ có thể làm hết sức để đi đoán ý hùa theo bọn họ.

    Dù sao Lãnh Nguyệt và hắn không giống nhau.

    Lãnh Nguyệt thuộc về kiểu người tâm địa thiện lương, không nhỏ mọn nhiều như vậy, nội tâm như một tờ giấy trắng vậy.

    Nên hắn cảm thấy có một số việc là sai, có một số việc là hắn không cách nào tiếp nhận.

    Người khác có thể hắn không quản được, thế nhưng hắn không cách nào chấp nhận bạn bè của mình cũng đi làm chuyện giống vậy.

    Cho nên mỗi lần khi hắn biểu hiện ra thô bạo, hoặc là một mặt tàn nhẫn, Lãnh Nguyệt dù sao vẫn biểu hiện ra rất không thoải mái, bọn họ cuối cùng vẫn phát sinh một chút tranh chấp.

    Lãnh Nguyệt sai rồi? Hiển nhiên anh ta không sai, bởi vì lương thiện đến bất cứ lúc nào cũng không nên bị biến thành sai, hay hoặc là ngu xuẩn.

    Nhưng có một số người rõ ràng rất hiền lành, nhưng lại là nguyên nhân bị gọi là ngu xuẩn, là bởi vì bọn họ đang ở trong một trường hợp không chính xác, hoặc là với một người không chính xác, làm một chuyện chính xác.

    Mà hắn thì sao, chỉ là một công dân nhỏ trong phố chợ.

    Giống như phần lớn những người khác, trong lòng có rất nhiều nhỏ mọn, có rất nhiều dục vọng.

    Là loại người có thực lực đã muốn bước ra so sánh, có tiền lập tức nghĩ muốn khoe khoang giàu có, có thế lực lập tức muốn tiếp tục mở rộng, thấy có người bị bắt nạt, hắn tám chín phần mười biết sợ gây ra phiền toái mà xoay người bỏ đi.

    Tâm tư của Lãnh Nguyệt rất trong trẻo, là thông suốt, nhưng tâm tư của hắn thì không phải, là bị vẩn đục.

    Vì hắn sống trên cõi đời này, mà thấy giới này chính là vẩn đục.

    Dưới so sánh, Lãnh Nguyệt thì thuộc về sống trong mộng, sống trong mảnh thế giới giả tạo anh ta kỳ vọng được nhìn thấy kia.

    Mọi người tâm tính thiện lương, tôn trọng lẫn nhau, không có đấu đá với nhau, không có bại hoại phẩm hạnh, mỗi người đều có thể lý giải đủ hỗ trợ lẫn nhau.

    Nguyện vọng là tốt, thế nhưng có thể làm được sao?

    Ở trên cái thế giới này, anh lương thiện là anh có thể không bị quỷ vật đuổi giết sao?

    Ở trên cái thế giới này, anh tôn trọng lẫn nhau, cũng sẽ không có kẻ địch sao?

    Có lẽ có một ngày cái viễn cảnh kia của Lãnh Nguyệt có thể thực hiện, thế nhưng hắn cho rằng tuyệt đối không phải bây giờ.

    Cái mà thế giới này cần bây giờ, chính là thực lực cường hãn tuyệt đối.

    Cường hãn đến mức không một ai đám đuổi giết anh, không một người nào dám đi tính toán lên anh, có anh ở đây, ngay cả quỷ vật cũng không dám xâm lấn.

    Đây mới là lựa chôn mà hắn cần phải nỗ lực có được, đồng thời vì thế mà không tiếc trả giá thật lớn.

     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 104: Ám Chiêu

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi



    Dịch: Hàn Phong Vũ

    Cho nên khi vừa nghe Phương Sơn báo lại chuyện quỷ vương xâm lấn quảng trường Lục Phong, trong lòng Hạ Thiên Kỳ không phải sinh ra ý niệm hỏng bét, trái lại là có chút xao động như vậy.

    Bởi vì nếu như hắn có thể nuốt trọn một con quỷ vương, hoặc là giết được một con quỷ vương, vậy thì trong ngoại vực này, còn có ai dám xem thường sự hiện diện của hắn.

    Còn ai dám không kính nể hắn?

    Chỉ cần hắn có thể giết chết quỷ vương, hoặc là xua đuổi được quỷ vương, tiếng tăm của hắn sẽ lan ra khắp ngoại vực, người có tên cây có bóng, đến lúc đó hắn nhảy ra, lấy thân phận lão đại ra lệnh cho các giám đốc quảng trường thuộc hạ thống nhất các thế lực, thì có ai dám không nghe, hoặc là phản đối hắn chứ?

    Vì sao những thế lực nhỏ của ngoại vực này biết sợ tam đại Minh Phủ, biết sợ liên minh quân phản loạn, nói một nghìn nói một vạn, cũng là vì hai phe thế lực kia có thể tiêu diệt bọn họ dễ dàng.

    Cho nên chỉ cần thực lực của hắn nhận được tán thành của các giám đốc khác, ít nhiều gì cũng có thể dành cho những giám đốc ngoại vực này chút đảm bảo, vậy thì phần lớn mọi người sẽ chọn xếp thành hàng đến nơi.

    Dù sao thì trong thế lực ở ngoại vực, nhân số chiếm nhiều nhất chính là người có thuật pháp, bọn họ vừa không thể nào bị Minh Phủ đưa vào, cũng không thể nào bị liên minh quân phản loạn thu nhận.

    Cho nên nếu muốn không phải làm bia đỡ đạn cho liên minh quân phản loạn, thật ra bọn họ vốn không có lựa chọn nào tốt hơn.

    Không đề cập đến những thứ này, bản thân quỷ vương chính là một đường tâm ma của hắn, bởi vì từ lúc hắn gia nhập vào Minh Phủ đến nay, sự tồn tại của nó đã ăn sâu bén rễ trong ấn tượng của hắn rồi, nếu không cách nào chiến thắng, thì khó mà chống cự lại sự tồn tại hùng mạnh hơn.

    Mà lúc này hắn đang đứng giữa ngưỡng cửa giám đốc và giám đốc cấp cao, mức độ kiên cố của quỷ vực đã tiến vào cấp giám đốc cấp cao, điều duy nhất kém hơn chính là lượng quỷ khí dự trữ trong cơ thể.

    Cho nên cho dù hắn không phải đối thủ của quỷ vương, thế nhưng hắn vẫn có tự tin có thể thoát được.

    Dù sao giữa quỷ vực của cả hai bên đều sàn sàn như nhau, dưới tình huống đối chọi lẫn nhau, trốn thoát cũng không quá khó khăn.

    Thử gọi điện thoại cho Phương Sơn, thế nhưng chịu bị quỷ vực này ảnh hưởng, nên không cách nào kết nối được.

    Hạ Thiên Kỳ thử đưa tay chạm vào, kết quả phát hiện có thể xuyên thấu quỷ vực rất dễ dàng, hiển nhiên là chỉ có thể vào ý niệm trong đầu không cho phép ra.

    Có điều hắn tự nhiên sẽ không ngoan ngoản chui vào thế giới của quỷ vương, cho nên trên hai bàn tay hắn đột nhiên nứt ra hai đường, sau đó một loạt dịch thể có khả năng tan rã quỷ vực phun ra, dưới sự khống chế của hắn bắt đầu thử tan rã quỷ vực của quỷ vương.

    Quỷ vương có thể đến nơi này từ những quảng trường khác, hiển nhiên là quỷ vực có thể tùy ý phóng ra và thu hồi, cho nên chỉ cần có một chỗ bị phá hỏng, vậy thì cho dù quỷ vực có bao trùm cả một khu quảng trường đi nữa, cũng sẽ bị nghiền nát trong khoảnh khắc.

    Mặc dù quỷ vực của quỷ vương rất kiên cố, thế nhưng năng lực tan rả này của Hạ Thiên Kỳ cũng là khắc tinh của quỷ vực.

    Đây cũng là nguyên nhân mà khi ấy hắn mạo hiểm với nguy cơ cực lớn, trực tiếp cắn nuốt con quỷ vật cấp giám đốc kia, đó là do năng lực vốn có có thể làm được một điểm này.

    Thời gian mười phút nhanh chóng trôi qua, quỷ vực cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng mỏng hơn dưới năng lực tan rã của Hạ Thiên Kỳ, nhưng ngay thời điếm sắp phá vỡ, Hạ Thiên Kỳ lại có chút ngoài ý muốn mà phát hiện, kích cỡ quỷ vực xảy ra biến hóa cực lớn.

    Nó đang không ngừng co rút lại, mãi đến khi hoàn toàn biến mất trên phương hướng hai mắt hắn có thể nhìn thấy mới thôi.

    "Xem ra là nó cảm thấy mình đang phá hoại quỷ vực của nó."

    Nhìn quỷ vực dần dần co rút lại, Hạ Thiên Kỳ lại gọi điện thoại cho Phương Sơn, nhưng vẫn không cách nào kết nối được, hiển nhiên là mấy người Phương Sơn lúc này vẫn đang bị vây trong quỷ vực.

    Thử thả quỷ vực của mình đến mức độ che phủ cao nhất, sau khi thả ra đến phạm vi nhất định, lại gặp phải sức cản cực lớn, hiển nhiên nơi ấy chính là ranh giới của quỷ vực.

    Hạ Thiên Kỳ không định trì hoãn, lập tức sử dụng thuấn di lần nữa tìm được quỷ vực của quỷ vương.

    Mà lần này hắn lại giở mánh khóe cũ, cũng bắt đầu sử dụng năng lực tan rã, đi thử phá vỡ quỷ vực của quỷ vương.

    Tiếp theo, một màn tức cười xảy ra, quỷ vực vậy mà lại bắt đầu co rút cực nhanh.

    Phạm vi co rút lại của quỷ vực càng lúc càng nhỏ, quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ lại thả ra càng lớn, mãi đến khi bị quấy rối, phải đuổi theo quỷ vực của quỷ vương mới thôi.Cứ như vậy lần lượt trải qua ba lần sau đó, quỷ vực của quỷ vương rốt cuộc hoàn toàn yên tĩnh lại.

    Mà hắn cũng xuất hiện ngoài cửa lớn của một trung tâm thương mại.

    Số thông tin của Phương Sơn vẫn không gọi được, Hạ Thiên Kỳ cũng không tự chui đầu vào lưới xông vào trong quỷ vực của quỷ vương.

    Tiếp tục lựa chọn ngấm ngầm dở trò với quỷ vương, dùng năng lực tan rã cố gắng tan rã hoàn toàn quỷ vực của nó.

    Mắt thấy quỷ vực càng ngày càng móng, thế nhưng biểu tình của Hạ Thiên Kỳ lại bắt đầu trở nên càng ngày càng nghi ngờ, bởi vì quỷ vực rất nhanh sẽ bị phá ra, thế nhưng vẫn không có động tĩnh gì như cũ.

    Còn như con quỷ vương kia vốn cũng không trực tiếp xuất hiện ngăn cản hắn, trái lại còn cho hắn có một loại cảm giác yêu đương giận hờn.

    "Được, mày đã không sợ quỷ vực bị phá hủy, vậy tao đây sẽ thành toàn cho mày!"

    Không có hỗ trợ của quỷ vực, sức mạnh của quỷ vương chắc chắn sẽ bị hạ xuống một phần, với Hạ Thiên Kỳ mà nói thì đây tuyệt đối là chuyện tốt.

    Nếu không thì hắn cũng sẽ không liên tục đuổi theo quỷ vực của quỷ vương không tha, không ngừng tan rã quỷ vực của quỷ vương.

    Nhưng mà khiến cho hắn rất không hiểu chính là, quỷ vương hoàn toàn có thể trực tiếp thuấn di từ trong quỷ vực ra ngoài, không nên chịu thiệt thòi mới đúng.

    Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng động tác trên tay của Hạ Thiên Kỳ trước sau vẫn không ngừng, mãi đến khi quỷ vực hoàn toàn bị hắn làm tan rã ra một lỗ hổng mới thôi.

    Thế nhưng một màn quỷ vực bị tan rã mà sụp đổ trên phạm vi lớn lại lại không có xảy ra, lý do xuất hiện tình huống hiện tại củng chỉ có một cách giải thích, đó chính là quỷ vương tách quỷ vực của nó ra làm một mảnh không gian độc lập.

    Cũng chỉ có như vậy, sau khi quỷ vực gặp phải phá hủy mới không bị sụp đổ toàn diện.

    Hạ Thiên Kỳ không nghĩ tới quỷ vương cuối cùng lại bỏ lại quỷ vực ở đây, cứ như vậy thì tương đối lúng túng, nếu hắn muốn gặp con quỷ vương kia, vậy thì cũng chỉ có thể nhắm mắt đi vào.

    Thế nhưng đi vào trong loại không gian quỷ vực tự hình thành này, rất có thể thực lực sẽ bị áp chế.

    Có điều khi nghĩ đến quỷ vực của hắn tương đương với quỷ vực cùa quỷ vương, cho nên có quỷ vực tự thân chống đỡ, thực lực cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng nào.

    Do dự suy nghĩ một chút, cuối cùng Hạ Thiên Kỳ còn dùng sức cắn răng, chui thẳng vào trong cái lỗ hổng hắn mở ra trước đó kia.

    Sau khi đi vào, quả nhiêu không có cảm giác nào xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ cảm nhận một chút, phát hiện sức mạnh vẫn ổn định ở cấp giám đốc như cũ, có điều vấn đề của hắn lại chỉ có thể thả ra trong một phạm vi rất nhỏ.

    Lần nữa dùng điện đàm gọi điện thoại cho Phương Sơn, lúc này bởi vì cùng chỗ trong quỷ vực, cho nên số truyền tin của Phương Sơn rốt cuộc kết nối được.

    Nhưng mà một lúc lâu sau, Phương Sơn mới nhận điện thoại, giọng nói dồn dập:

    "Giám đốc Hạ, anh đến rồi sao?"

    "Ừ, bây giờ tôi đang ở tầng một của một trung tâm thương mại, anh đang ở đâu?"

    "Chúng tôi đang ở tầng sáu của trung tâm thương mại, Diệp Dương đang ở tầng thượng đại chiến với quỷ vương, mà quỷ vương này còn giống như có một phân thân trước sau như âm hồn bất tán, đã có hai người bị giết."

    "Diệp Dương?"

    Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cái tên này có vẻ như đã từng nghe qua, cẩn thận suy nghĩ lại một chút nới phản ứng lại, chính là một vị giám đốc cấp cao trông coi quảng trường Thông Châu mà Phương Sơn đã từng nói qua với hắn.

    Hắn vốn là còn tưởng rằng vốn dĩ sẽ không có một giám đốc cấp cao nào đồng ý đến đây giúp một tay, kết quả thật sự có người đến.

    Dĩ nhiên, Diệp Dương đến là một chuyện tốt với hắn, ít nhất hắn cũng có trợ thủ để đối phó quỷ vương.

     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)