Khoa Huyễn  Võng Du Vũ Trụ Đại Phản Phái - Nhất Nhị 01

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vũ Trụ Đại Phản Phái
    Tác giả: Nhất Nhị 01
    Chương 96: Mắt mù hết rồi

    Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
    Nguồn: Truyện YY

    Nguồn: .

    .

    Biên dịch: Tiêu Dao.



    Chỗ cho thuê phòng.

    Vương Hạo vừa lái Cơ Giáp Cự Lang và vừa bắn pháo laser.

    Sinh viên xung quanh đều toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng hô Vương Hạo là tên đên chính cống.

    – Vương Hạo mau dừng tay!

    Một tiếng hét lớn vang lên từ đằng xa.

    Hiệu trưởng Chung Ly lao đến. Ngoài ra hai vị phó hiệu trưởng Hoắc Hồng và Trương Trọng Quân cũng đi theo.

    Vương Hạo trông thấy hiệu trưởng Chung Ly, thì biết bây giờ không nổ súng, thì sau đó sẽ không có cơ hội.

    Vương Hạo nghĩ đến đây, bèn gia tăng tinh thần lực. Họng pháo laser xuất hiện một quả cầu điện rất lớn.

    – Không kịp rồi!

    Trương Trọng Quân bỗng nhiên mở mắt, bạo phát ra một luồng khí lạnh. Mọi người xung quanh lập tức lạnh run người.

    – Chân khí có thuộc tính. Đây là Võ Vương!

    Lông mày Vương Hạo nhăn lại. Hắn chưa kịp suy nghĩ, thì một ánh sáng trắng đụng vào cơ giáp. Trong nháy mắt, lớp băng trong suốt đã bao trùm toàn thân Cơ Giáp Cự Lang.

    Một con Băng Lang xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Pháo laser cũng bị tắt trong nháy mắt.

    – Hít hà…

    Đàm người thấy thế, cũng thở dài một hơi, rốt cuộc cũng có người ngăn được tên điên này.

    – Trương Hàn! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Trương Trọng Quân bước đến bên người Trương Hàn, rồi hỏi.

    Vẻ mặt Trương Hàn như đưa đám:

    – Phó hiệu trưởng! Em cũng không biết xảy ra chuyện gì. Cậu ta đánh nhau với mấy sinh viên khác trên phố. Em trông thấy, nên mang người đến xem. Sau đó, Cậu ta đánh bọn em. Ngoài ra cậu ta còn bắn một quả đạn đạo Rắn Đuôi Chuông.

    – Đồ khốn! Tôi và mấy người bạn đang luận bàn. Sau đó anh đến bắt tôi giao ra điểm cống hiến. Bây giờ, anh còn làm ác nhân cáo trạng trước. Anh có tin, tối nay tôi sẽ điều khiển Cơ Giáp Cự Lang đến nhà anh, rồi dùng pháo laser bắn chết anh không.

    Vương Hạo rất hung hăng, trợn mắt nhìn Trương Hàn, giống như đang nói, nếu mày dám cãi lại, thì xem tối nay, bố mày sẽ điều khiển Cơ Giáp Cự Lang đến nhà mày.

    Tất cả sinh viên ở đây đều xấu hổ. Bọn họ đã gặp người vô sỉ, nhưng người vô sỉ chuyên bịa đặt như Vương hạo, thì bọn họ chưa bao giờ gặp.

    Chẳng qua lấy độ điên của Vương Hạo, thì chuyện tối nay gã sẽ đến nhà Trương Hàn, rồi nã pháo, rất có thể sẽ xảy ra.

    Trương Hàn trợn mắt nhìn Vương Hạo, dường như đang nói: Tao đéo sợ!

    Bụp…

    Nhưng Trương Hàn chưa kịp mở lời, thì Trương Trọng Quân đã cho một tát, sau đó giống như tiếc rèn sắt không thành thép, nói:

    – Trương Hàn! Tại sao em lại dám bắt nạt sinh viên mới của trường. Bây giờ em không muốn mất mặt xấu hổ, thì cút về cho tôi.

    Trương Hàn ngơ ngác.

    Vương Hạo cũng ngơ ngác.

    Tất cả mọi người ngơ ngác.

    Hiệu trưởng Chung Ly và phó hiệu trưởng Hoắc Hồng cũng ngơ ngác. Trương Trọng Quân đang làm gì thế này. Chuyện này chỉ cần là người bình thường cũng nhận ra Vương Hạo đang nói láo. Tại sao ông ta lại đánh Trương Hàn!

    Trương Hàn ngơ ngác nhìn Trương Trọng Quân, thì trông thấy Trương Trọng Quân nháy mắt.

    Trong nháy mắt, Trương Hạo giống như được Einstein nhập vào người, lập tức hiểu ý của Trương Trọng Quân. Gã không nói nhảm nữa, xoay người mang thành viên đội xung kích rời đi.

    Trương Trọng Quân nhìn Chung Ly và Hoắc Hồng, rồi gật đầu. Sau đó, ông ta cũng rời đi. Chỉ là lúc ông ta rời đi, thì nhìn Vương Hạo một chút, giống như đang cảnh cáo Vương Hạo, tốt nhất đừng làm loạn.

    – Quả thật là cáo già.

    Hiệu trưởng Chung Ly nhắm mắt lại, đặt nhãn hiệu cáo già cho Trương Trọng Quân.

    Vụ đánh nhau ở thành phố số 11, hơn nữa còn nã pháo. Nếu truy cứu vụ này đến cùng, thì chắc chắn Vương Hạo phải ra tòa. Nếu Trương Trọng Quân nghiêm trị Vương Hạo, thì ông ta không chỉ cãi lệnh Tô Mộc, mà còn đắc tội Vương Hạo.

    Nhưng một tát này, khiến chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không có. Sau khi ông về, ông chỉ cần đến bù một chút cho Trương Hàn. Như vậy! Tất cả chuyện này dường như chưa từng xảy ra, quả thật rất lợi hại.

    Vương Hạo bước đến trước mặt hiệu trưởng Chung Ly, nói nhỏ:

    – Hiệu trưởng Chung Ly! Ngài mới nhậm chức ngày đầu tiên, mà sức uy hiếp của ngài đã khủng khiếp như thế. Ngài quả thật là trời sinh làm lãnh đạo. Sau khi em về, chắc chắn sẽ điều chế nhiều Kích Tình Tứ Xạ hơn nữa, cam đoan ngài hàng đêm sênh ca, ngủ với người đẹp của trường. Tinh thần vị vua không ngai của Cơ Sở 11 sẽ dồi dào hơn.

    Hiệu trưởng Chung Ly nghe thế, cảm thấy không tệ. Vương Hạo vuốt mông ngựa rất chuẩn. Nhưng tại sao càng nghe ông càng cảm thấy không đúng.

    – Nhóc! Cậu ngứa da phải không?

    Hiệu trưởng Chung Ly bị tức đến dựng râu trừng mắt.

    Vương Hạo rụt cổ, nhanh chóng nhảy lên xe tải, kéo Cơ Giáp Cự Lang rời đi.

    – Lão đại, chờ bọn em với…

    Tiền Vạn Dương và Trần Diệu đuổi theo phía sau.

    – Đúng là một thằng bé nghịch ngợm.

    Hoắc Hồng than nhẹ một tiếng. Bà có thể đoán được. Sau này, Vương Hạo sẽ gây ra vô số chuyện.

    – Muốn Vương Hạo không gây chuyện ở thành phố số 11, thì nhất định phải có người chăm sóc nó.

    Hiệu trưởng Chung Ly lẩm bẩm. Ông đang tự hỏi ai có thể để ý được Vương Hạo, thì một bóng người xuất hiện trong đầu…

    Tất cả sinh viên xung quanh đều ngơ ngác. Vương Hạo cứ thế mà đi. Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng lại để Vương Hạo đi dễ dàng như vậy.

    Chẳng lẽ hiệu trưởng và phó hiệu trưởng đều bị mù, không thấy một đống sinh viên nằm cách chỗ này không xa.

    Vương Hạo phóng đạn đạo Rắn Đuôi Chuông trong thành phố số 11. Nhưng người bị phạt lại là thành viên của đội xung kích. Điều này khiến tất cả các sinh viên nhớ lại câu nói của Vương Hạo. Hồi hắn ở Trái Đất, sở dĩ muốn làm gì thì làm ở trường trung học phổ thông số 11, là vì hắn đã hối lộ hiệu trưởng Chung Ly.

    Tất cả sinh viên nghĩ đến đây, đều thay đổi ánh mắt khi nhìn về phía hiệu trưởng Chung Ly.



    Khu biệt thự của thành phố số 11. Sinh viên ở đây không có tiền, thì cũng có sức chiến đấu rất mạnh, có thể kiếm tiền thuê nhà rất nhẹ nhõm.

    Lúc này, trong một ngôi biệt thự, một tên cơ bắp đang đứng ở cửa sổ, đang giơ lên hạ xuống quả tạ mấy trăm cân.

    Nếu Vương Hạo ở đây, thì hắn nhất định sẽ nhận ra tên cơ bắp này chính là Triệu Tầm Văn, là người bị Vương Hạo đá nát trứng.

    Sau khi Triệu Tầm Văn bị Vương Hạo đá nát trứng, thì gã bỗng nhiên may mắn. Gã được một suất nhập học Đại học Thiên Bắc. Gã đã được tuyển thẳng, nên không phải trải qua cuộc tuyển chọn tàn khốc.

    Nhưng sau khi Triệu Tầm Văn đến đây, thì gã phát hiện. Đây chỉ là bước đầu tiên trên còn đường dài vạn dặm. Gã nhất định phải chăm chỉ tu luyện, không thể thư giãn một phút giây nào.

    Ầm…

    Bỗng nhiên, tạ trong tay Triệu Tầm Văn rơi xuống đất. Gã ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong biệt thự đối diện có ba thiếu niên, mà thiếu niên dẫn đầu, thì đời này gã không bao giờ quên, dù gã muốn quên cũng quên không được. Ác ma đã đá nát trứng gã.

    – Tại sao Vương Hạo lại ở biệt thự đối diện.

    Trán Triệu Tầm Văn toát ra mồ hôi lạnh. Gã muốn dọn nhà ngay lập tức.

    Lúc này, Vương Hạo giống như cảm thấy có người đang nhìn hắn, nên quay đầu nhìn lên, thì trông thấy Triệu Tầm Văn. Vương Hạo bèn chào hỏi thân mật:

    – Ồ! Đây không phải lão Triệu sao, dạo này khỏe chứ!

    Trần Diệu tò mò hỏi:

    – Lão đại! Anh quen cậu ta?

    Vương Hạo gật đầu:

    – Đâu chỉ quen! Hồi ở Trái Đất, anh đã đá nát trứng gã, không nghĩ gã hồi phục nhanh như vậy.

    Trong nháy mắt, Trần Diệu và Tiền Vạn Dương xấu hổ. Gã này quá vô sỉ, ai lại đá chỗ đó của người ta, mà khi gặp lại người ta, lại còn chào hỏi giống như bạn cũ lâu ngày không gặp.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vũ Trụ Đại Phản Phái
    Tác giả: Nhất Nhị 01
    Chương 97: Đi thị trường cao cấp

    Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
    Nguồn: Truyện YY

    Nguồn: .

    .

    Biên dịch: Tiêu Dao.



    Triệu Tầm Văn bị hù, vội vàng kéo màn cửa, không dám nhìn tên ác ma này.

    Vương hơi sửng sốt, Triệu Tầm Văn đúng là không có phép tắc lịch sự gì hết. Anh em tốt xấu gì cũng đồng hương Trái Đất. Anh em gặp nhau không nước mắt lưng tròng, thì ít ra cũng phải chào hỏi vài câu, đằng này…

    Hai người Trần Diệu và Tiền Vặn Dương yên lặng cúi đầu, chẳng qua trong mắt họ ngập vẻ khinh bỉ. Gã đá nát của quý của người ta, mà còn muốn người ta chào hỏi, đúng là không nói nên lời.

    – Anh Trần Diệu

    Đúng lúc này, hai tiếng cười khẽ vang lên. Một sinh viên nữ hơi gầy và một sinh viên nữ hơi mập lao đến, một trái một phải ôm tay Trần Diệu.

    Vương Hạo nhắm mắt lại, trong lòng chửi má nó. Đàn em trái ôm phải ấp, còn hắn phải ôm gối ngủ, chuyện này không thể chịu đựng được.

    Tiền Vạn Dương bước đến bên người Vương Hạo, nhỏ giọng giới thiệu:

    – Cô bé có khuôn mặt hơi mập kia, tên là Lâm Phán Nhi, nhà ở hành tinh cấp hai, làm bất động sản.

    – Còn cô bé hơi gầy kia, tên là Triệu Tiểu Ngọc, nhà buôn bán súng ống, rất nổi tiếng ở hành tinh cấp hai.

    – Lai lịch của thằng Trần Diệu là thế nào, mà khiến tụi con gái nhà giàu tranh giành thế này.

    Vương Hạo tò mò hỏi.

    Tiền Vạn Dương đáp:

    – Gia đình nó nghiên cứu vũ khí, bây giờ muốn mở rộng kinh doanh sang hành tinh cấp hai, cho nên định thông gia, cuối cùng thì chọn hai gia tộc này. Hai cô bé này rất thích Trần Diệu. Nhưng Trần Diệu lại thích Lâm Phán Nhi có khuôn mặt bánh bao kia, còn Triệu Tiệu Ngọc có dáng người mảnh mai thì nó không có tình cảm gì.

    – Tiền Vạn Dương! Chúng ta vào trong, không nên ảnh hưởng bọn họ

    Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên, cười đểu.

    Tiền Vạn Dương thấy thế, không hiểu sao rùng mình một cái. Gã quay đầu nhìn thoáng qua Trần Diệu, trực giác nói cho gã biết, Trần Diệu sẽ bị xui xẻo.

    Hai người vừa bước vào biệt thự, thì một người máy giúp việc nữ bước đến, mỉm cười nói:

    – Hoan nghênh chủ nhân về nhà, tôi là Tiểu Tiểu.

    – Làm việc gì thì làm tiếp đi.

    Vương Hạo khoát tay.

    – Tiền Vặn Dương! Chú nói cho anh biết, kiếm điểm cống hiến như thế nào.

    – Vâng!

    Người máy nữ Tiểu Tiểu nghe thế, bèn lui xuống.

    – Lão đại! Em thăm dò được, có hai phương pháp kiếm điểm cống hiến ở Cơ Sở 11.

    Tiền Vạn Dương trả lời:

    – Một là vào rừng săn yêu thú, rồi về bán cho nhà ăn Cơ Sở 11, căn cứ vào đẳng cấp của yêu thú, mà được mua với số điểm cống hiến khác nhau. Hai là nhận nhiệm vụ ở sảnh Nhiệm Vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ được thưởng điểm cống hiến.

    Vương Hạo ngồi trên ghế sa lông suy nghĩ: Thành phố số 11 có hơn 30 triệu người cư trú. Ai cũng cần ăn uống, cho nên vào rừng săn yêu thú, đích thật là con đường kiếm ăn lâu dài, hơn nữa có tăng lên tu vi và kinh nghiệm thực chiến.

    Mà nhiệm vụ ở sảnh Nhiệm Vụ, là các nhiệm vụ đơn giản, do công hội Người Mạo Hiểm là một trong năm thế lực lớn của Liên Bang Tinh Tế, cấp cho bốn trường đại học trọng điểm, để tăng kinh nghiệm chiến đấu và năng lực ứng phó các mối nguy hiểm khác nhau cho sinh viên.

    Nhưng Vương Hạo cảm thấy hai phương pháp kiếm điểm cống hiến này không hợp với mình.

    Vào rừng săn yêu thú thì nhìn trời ăn cơm, ai cũng không biết mình sẽ gặp yêu thú nào, mà lại phí sức, cũng không đủ ăn.

    Ra ngoài làm nhiệm vụ, thì cần phải có một đội phối hợp ăn ý, mà tính cách của hắn không hợp làm việc chung với người khác.

    – Chúng ta đi bán dược tề.

    Vương Hạo quyết định.

    Tiền Vạn Dương lắc đầu.

    – Lão đại không được! Công hội Dược Tề có kế hoạch giúp đỡ sinh viên bốn trường Đại học trọng điểm, chỉ cần dùng thẻ sinh viên là có thể mua dược tề rẻ hơn giá thị trường, chẳng qua mỗi người chỉ được mua một bình một lần, mà chưa chắc bọn họ đã tin chất lượng dược tề của lão đại điều chế.

    – Ai nói anh sẽ bán những dược tề đó. Chúng không chỉ có chi phí cao, thời gian điều chế lâu, mà lợi nhuận cũng thấp. Chỉ có thằng đần mới điều chế những dược tề đó.

    Vương Hạo trợn mắt, sau có cười đắc chí:

    – Chúng ta phải điều chế dược tề kích dục là Kích Tình Tứ Xạ. Nó không chỉ có chi phí thấp, lợi nhuận cao, mà trong vòng mười phút, anh có thể điều chế được mười bình, chắc chắn sẽ lãi lớn.

    Tiền Vạn Dương trợn mắt hốc mốm. Tư tưởng của lão đại giống như ngựa thần lướt gió tung mây.

    – Lão đại! Ở đây là Đại học, sinh viên nào cũng khỏe như trâu, ai lại mua dược tề kích dục.

    Tiền Vạn Dương lắc đầu, biểu thị không được.

    – Đồ ngu.

    Vương Hạo bèn gõ vào đầu Tiền Vạn Dương, sau đó dạy bảo:

    – Trên thế giới này không có món đồ nào là không bán được, chỉ có người không bán được món đồ đó mà thôi.

    Tiền Vạn Dương rụt cổ, thì thầm:

    – Ở đại học, bán ba con sói kiếm tiền thì được, còn bán thuốc thì chẳng ai mua. Ai cũng là người luyện võ, nên căn bản không cần dược tề kích dục.

    – Chú coi thường anh phải không!

    Vương Hạo vỗ vai Tiền Vạn Dương:

    – Hôm nay, lão đại sẽ thể hiện tài năng cho chú xem. Chú cố mà học một ít.

    Vương Hạo nói xong, bèn mở diễn đàn của Cơ Sở 11, rồi đăng một bài viết giấu tên.

    Bài viết miểu tả lại chuyện chân thực ở phòng cho thuê, đồng thời còn bình luận một câu ở cuối bài: Nếu Vương Hạo không tặng quà cho hiệu trưởng Chung Ly, thì gã sẽ không hung hăng như thế.

    Rất nhanh có người bình luận, chuyện này là thật, còn đăng video làm chứng.

    Vương Hạo thấy thế, rất vui. Hắn vội vàng bình luận mắng chửi liên tục. Vương Hạo là thằng ăn trộm, là thằng vô sỉ,… Hiệu trưởng Chung Ly là tên khốn, đã già rồi mà không biết xấu hổ, là lão già háo sắc, già rồi nhưng tâm chưa già,…

    Tiền Vạn Dương trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh này, lại có người tự chửi mình ác độc như vậy, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

    Bài viết có video làm chứng và hàng loạt bình luận mắng chửi, nên được mấy phút, thì bài viết này đã vào chuyên mục nóng. Tất cả đều là bình luận chửi mắng Vương Hạo và hiệu trưởng Chung Ly.

    Nhưng đúng lúc này, Vương Hạo lại xóa bài viết.

    – Lão đại, đây là ý gì?

    Tiền Vạn Dương vẫn không hiểu Vương Hạo định làm gì.

    Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên.

    – Bây giờ đã có rất nhiều người quan tâm chuyện này, chẳng mấy chốc tin tức này sẽ truyền đi, đến lúc đó chú nói xem: có sinh viên muốn hối lộ hiệu trưởng Chung Ly hay không?

    Tiền Vạn Dương kinh ngạc ngây người, giơ ngón tay cái lên, hóa ra Vương Hạo nói ra chuyện ở phòng cho thuê, là có mục đich này.

    Lúc này, Tiền Vạn Dương cảm thấy Vương Hạo không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà còn tàn nhẫn với bản thân mình, về phần hiệu trưởng Chung Ly, chỉ có thể mặc niệm ba phút.

    – Chú nhớ kỹ, chú nhất định phải châm ngòi thổi gió ở khắp nơi, miêu tả hiệu trưởng Chung Ly là một lão già háo sắc, không có Kích Tính Tứ Xạ thì sẽ phát cuồng. Mỗi bình Kích Tình Thứ Xạ bán 1000 điểm cống hiến.

    Vương Hạo ngáp một cái, rồi lên lầu đi ngủ.

    – 1000 điểm cống hiến, giá quá đắt.

    Tiền Vạn Dương líu lưỡi. Một sinh viên bình thường săn yêu thú nhọc nhằn khổ sở trong rừng rậm một tháng, cũng chỉ kiếm được 500 điểm cống hiến. Nhưng Vương Hạo bán một bình dược tề kích dục 1000 điểm, ai sẽ mua nó!

    – Chú nhớ kỹ! Chúng ta bán hàng ở thị trường cao cấp, 1000 điểm cống hiến cũng không nhiều lắm.

    Vương Hạo đứng trên bậc thang, quay đầu nhìn xuống nói.

    Tiền Vạn Dương xấu hổ toát mồ hôi, còn bà mày, bán thuốc kích dục còn muốn bán ở thị trường cao cấp, quả thật lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ là vu không hiệu trưởng Chung Ly như vậy, có được hay không!​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vũ Trụ Đại Phản Phái
    Tác giả: Nhất Nhị 01
    Chương 98: Mọi người biết gì không

    Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
    Nguồn: Truyện YY

    Nguồn: .

    .

    Biên dịch: Tiêu Dao.



    Diễn đàn Cơ Cở 11 đang bàn luận sôi nổi.

    – Mẹ kiếp, hóa ra hiệu trưởng mới của chúng ta là loại người như thế!

    – Đồ hối lộ lại là dược tề kích dục, quả thật rất mới lạ.

    – Quả thật là yêu râu xanh, sinh viên nữ của Cơ Sở 11 sẽ gặp nạn.

    – Ai có bạn gái thì hãy bảo vệ thật kỹ, không để lão yêu râu xanh có cơ hội ra tay.

    – Ai xóa bài viết kia thế.

    – Còn phải hỏi, chắc chắn là hiệu trưởng xóa.

    – Không được! Chúng ta phải đem chuyện này lộ ra ánh sáng, không thể để Vương Hạo và hiệu trưởng cấu kết với nhau làm việc xấu.



    Tiền Vạn Dương thấy thế, lập tức đổ dầu vào lửa.

    Ngày nào hiệu trưởng Chung Ly cũng uống mười lọ dược tề kích dục. Lão uống thay cho sữa bò.

    Hồi ở Trái đất, hiệu trưởng Chung Ly đã ngủ với rất nhiều học sinh cấp ba. Chuyện này có số liệu rõ ràng, không một trăm thì cũng hơn tám mươi học sinh nữ đã ngủ với lão.

    Ồ! Anh định dùng món khác hối lộ hiệu trưởng Chung Ly, thật không tiện, lão đó chỉ nhận Kích Tình Tứ Xạ. Lão không nhận dược tề kích dục khác đâu.

    Tôi nghe nói Kích Tình Tứ Xạ có giá 1000 điểm cống hiến.

    Anh chê đắt hả! Đó là phối phương độc nhất vô nhị, hiệu trưởng Chung Ly thích nhất.

    Ồ! Anh nói hối lộ hiệu trưởng cũng chả làm được gì, Cơ Sở 11 không chỉ có hiệu trưởng Chung Ly. Anh có biết: Hôm nay, Vương Hạo gây ra chuyện lớn như thế, mà bộ chấp pháp ngoan ngoãn rời đi.

    Anh muốn đặt hàng Kích Tình Tứ Xạ? Anh hãy cho em địa chỉ, khi nào có hàng em sẽ gởi cho anh.



    – Lão đại chính là lão đại, không phục không được.

    Tiền Vạn Dương cảm khái một tiếng. Ai có thể nghĩ dược tề kích dụng không dùng cho bản thân, mà dùng để hối lộ hiệu trưởng, đồng thời còn bán rất đắt, nhưng vẫn có người mua.

    Sáng sớm hôm sau, Vương Hạo bị âm thanh của hệ thống đánh thức.

    – Reng reng, chúc mừng chủ nhân bị người đời phỉ nhổ, thu được 8.000.000 điểm phản diện.

    – Cuộc sống Đại học không tệ, đâu đâu cũng có người trẻ tuổi nhiệt huyết, có tinh thần trọng nghĩa.

    Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên, trong lòng thì quát to: “ Hãy để bão tố đến mãnh liệt hơn.”

    – Mẹ kiếp! Thằng này cả đêm không ngủ!

    Lúc Vương Hạo vừa bước xuống lầu, thì giật mình khi thấy Tiền Vạn Dương đang ngồi trên ghế, mắt đen nhánh như gấu mèo, quả thật khiến người khác chú ý.

    – Chào lão đại!

    Tiền Vạn Dương hưng phấn kêu lên:

    – Tối hôm qua đã có mười sinh viên nhà giàu liên hệ em. Bọn họ bằng lòng mua Kích Tính Tứ Xạ với giá 1000 điểm cống hiến, đồng thời mua ít nhất là năm lọ. Tổng cộng chúng ta kiếm được 50.000 điểm cống hiến.

    – Làm ăn khá khẩm.

    Vương Hạo hài lòng gật đầu. Hắn không chỉ kiếm được điểm cống hiến, mà còn kiếm được điểm phản diện, quả thật bội thu.

    Trong chốc lát, Vương Hạo đã điều chế xong Kích Tình Tứ Xạ, rồi bảo Tiền Vạn Dương đi giao hàng cho khách.

    Vương Hạo vừa ăn sáng, vừa xem cửa hàng trên mạng của Cơ Sở 11. Tất cả đồ bày bán đều dùng điểm cống hiến mua sắm.

    Trong đó không chỉ có bí tịch võ công, dược tề, vũ khí, mà còn có cơ giáp, phi thuyền,… Những món đồ mà mình nghĩ ra được, thì nơi này đều bán.

    – Mình không cần bí tịch võ công. Dược tề và vũ khí thì tạm thời mình cũng không thiếu, mà cơ giáp thì mình cũng có.

    – Ồ!

    – Phi thuyền!

    – Đúng rồi!

    – Mình chỉ có một chiếc phi thuyền Giao Long, trên thuyền lại không lắp vũ khí. Điểm mấu chốt là năng lượng của phi thuyền Giao Long rất ít, chỉ có thể phi hành cự ly ngắn.

    Vương Hạo nhìn một vòng, cảm thấy mình cần mua một chiếc phi thuyền vũ trụ công kích, tốt nhất là loại phi thuyền vũ trụ có thể phi hành cự ly dài.

    – Chủ nhân! Ngài nhanh đi học, sắp muộn giờ rồi.

    Hầu gái Tiểu Tiểu nhắc nhở Vương Hạo.

    – Đi muộn!

    Vương Hạo nhếch miếng. Hắn có hệ thống dạy bảo, cần gì phải đi học.

    Vương Hạo học đại học, chính là muốn bắt nạt những sinh viên không có bao nhiêu lực sát thương này, sau đó kiếm điểm phản diện, nên hắn không muốn đi học.

    – Nếu như chủ nhân không muốn đi học, thì Tiểu Tiểu nghĩ chủ nhân nên thu thập Linh Lộ.

    Tiểu Tiểu mở hai tay ra, một hình ảnh xuất hiện. Trong rừng rậm, từng giọt sương trong suốt đang lơ lửng giữa không trung, bề mặt hạt sương tản ra linh khí đất trời.

    – Linh Lộ!

    Vương Hạo nghĩ một lát. Nếu hắn nhớ không lầm, thì Linh Lộ là do linh khí ngưng tụ, không chỉ hấp thu ôn hòa, trợ giúp đột phá tu vi, mà còn có thể chữa trị nội thương không thể nhìn thấy trong cơ thể và khiến người ta thay da đổi thịt.

    – Được! Bây giờ, tôi sẽ vào rừng đi dạo.

    Vương Hạo mặc trang bị, rồi đi ra biệt thự, còn Cơ Giáp Cự Lang thì chưa tan băng, chắc hai ngày nữa mới tan hết.

    Vương Hạo vừa đi được một lát, thì hiệu trưởng Chung Ly đi đến với vẻ mặt đầy tức giận.

    Thằng nhóc khốn nạn này, lại dám phá hủy thanh danh của ông. Nó còn bảo ông uống Kích Tình Tứ Xạ như uống sữa. Ai dám uống như thế, chẳng lẽ muốn tinh tận người vong hay sao.

    Điều đáng hận nhất chính là, nó lại dám bảo ông ngủ với tám mươi học sinh nữ ở Trái Đất. Bây giờ, ông vẫn còn xử nam, ngay cả tay phụ nữ cũng chưa được sờ, thì ngủ làm sao được.

    Chuyện khiến hiệu trưởng Chung Ly trợn mắt, thở phì phó chính là, sáng sớm hôm nay có hai sinh viên mang mười bình Kích Tình Tứ Xạ đến biếu ông. Chúng còn nháy mắt với ông, giống như nói thầy hiểu ý em chứ.

    Mẹ kiếp!

    Hai người biết cái gì.

    Hai người tặng dược tề kích dục cho một xử nam, không hiểu sao hai người lại nghĩ ra được.

    – Vương Hạo! Thằng nhóc ngu ngốc! Em đi ra nhanh cho thầy.

    Hiệu trưởng Chung Ly đứng ở ngoài cửa gầm lên một tiếng.

    – Hiệu trưởng Chung!

    Hiệu trưởng Chung Ly quay đầu nhìn lại, nhịn xuống cơn giận, dù sao nó cũng là con cháu của bạn cũ, không thể mất lễ nghĩa như vậy.

    – Hiệu trưởng Chung! Thầy tìm Vương Hạo sao?

    Triệu Tầm Văn tò mò hỏi.

    Hiệu trưởng Chung Ly gật đầu, sau đó tò mò hỏi:

    – Tại sao em lại ở đối diện thằng nhóc khốn nạn đó?

    Triệu Tầm Văn cười gượng một tiếng.

    – Em cũng không biết. Hôm qua, Vương Hạo chuyển đến đây. Em đang tính có nên dọn nhà hay không?

    – Chuyển nhà làm gì, có thầy ở đây, em không cần sợ thằng nhóc đó.

    Hiệu trưởng Chung Ly hừ một tiếng.

    Triệu Tầm Vặn nghĩ một lát, sau đó gật đầu:

    – Vậy em sẽ không chuyển nữa.

    – À! vừa rồi em nhìn thấy Vương Hạo ra khỏi nhà, hình như rời thành phố.

    – Rời thành phố!

    Hiệu trưởng Chung Ly nhướng mày. Lúc này, Vương Hạo phải đi học, sao nó lại rời thành phố!

    – Đúng rồi! Hiệu trưởng Chung! Em mắc đi học, nên không thể nói chuyện tiếp với thầy được.

    Triệu Tầm Văn khoát tay, quay người rời đi.

    – Thằng bé ngoan quá!

    Hiệu trưởng Chung vui mừng nhìn Triệu Tầm Văn rời đi. Thằng bé này không chỉ lễ phép, mà còn biết nói chuyện, tốt hơn thằng nhóc Vương Hạo cả trăm lần.

    Ông hi vọng Vương Hạo và Triệu Tầm Văn ở gần nhau. Vương Hạo có thể bị Triệu Tầm Văn ảnh hưởng, biến thành một thằng bé lễ phép, hiểu lễ nghĩa.

    Nhưng hiệu trưởng Chung Ly không nghĩ tới, là cuộc sống bi thảm của Triệu Tầm Văn vừa mới bắt đầu…​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vũ Trụ Đại Phản Phái
    Tác giả: Nhất Nhị 01
    Chương 99: Linh Lộ

    Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
    Nguồn: Truyện YY

    Nguồn: .

    .

    Biên dịch: Tiêu Dao.



    Rừng Linh Lộ là một ngôi rừng sản xuất Linh Lộ.

    Hành tinh này có diện tích gần bằng Trái Đất, trừ thành phố số 11, thì những nơi còn lại đều giữ nguyên cảnh vật nguyên thủy.

    Có rừng rậm chuyên săn yêu thú, có rừng rậm chuyên hái thuốc, cũng có những đầm lầy, núi băng, hồ nước, biển rộng,… Chỉ cần cảnh vật mà sinh viên có thể nghĩ ra, thì hành tinh này đều có.

    Chỉ cần sinh viên có thực lực mạnh, thì có thể kiếm bảo vật ở những nơi này, sau đó về thành phố số 11 đổi điểm cống hiến.

    Kể từ đó, không chí giúp các sinh viên có kinh nghiệm thực chiến và năng lực ứng phó nguy hiểm, mà còn giúp sinh viên kiếm tiền, nâng cao đời sống.

    Đồng thời cũng khiến các học sinh ganh đua nhau, không ngừng cố gắng tu luyện, mới có thể đạt được những gì mình muốn.

    Vương Hạo lái phi thuyền Giao Long, đáp xuống ngoài rừng Linh Lộ. Hắn nhìn xung quanh, thì trông thấy rất nhiều sinh viên nam, ai cũng ôm một chiếc bình, chạy khắp rừng rậm.

    – Chào bạn! Bạn cũng đến thu thập Linh Lộ cho bạn gái à.

    Một sinh viên nam mỉm cười chào hỏi.

    – Mình tên là Tần Phong. Mình đến từ hành tinh Phi Mã. Nó là hành tinh cấp hai. Mình mới nhập học hôm qua.

    Vương Hạo nhìn chiếc bình trong tay Tần Phong, thì thấy Linh Lộ đã được nửa bình.

    – Bạn thu thập Linh Lộ là vì bạn gái.

    Linh Lộ không chỉ chữa nội thương và tăng tu vi, mà nó còn có thể giúp phụ nữ dưỡng da, cho nên người thu thập Linh Lộ, đa số đều là chó độc thân muốn lấy lòng phụ nữ, tất nhiên còn có một số sinh viên sinh ra ở hành tinh cấp một.

    Bởi vì hành tinh cấp một không có Linh Lộ, chỉ có hành tinh cấp hai trở lên mới có.

    – Mình tạm thời chưa có bạn gái…

    Tần Phong thẹn thùng gãi ót.

    – Là chị Nguyên Linh khóa trên bảo mình đến thu thập Linh Lộ, cho nên mình mới đến đây.

    – Chị Nguyên Linh?

    Vương Hạo tò mò nhìn Tần Phong. Cậu ta mới nhập học hôm qua, mà đã muốn cua sinh viên nữ khóa trên.

    – Đúng thế! Chị Nguyên Linh bảo mình thu Linh Lộ.

    Tần Phong gật đầu liên tục nói:

    – Chị Nguyên Linh là đội trưởng của câu lạc bộ Sắc Vi. Chị ấy nói chỉ cần mình kiên trì thu Linh Lộ hai năm, thì chị ấy sẽ cho mình và Tiểu Ái hẹn hò.

    Mẹ kiếp!

    Vương Hạo ngạc nhiên nhìn Tần Phong. Đầu thiếu niên này chắc chỉ chứa toàn bã đậu.

    Cậu ta thu Linh Lộ giúp người phụ nữ khác hai năm, mà chỉ muốn hẹn hò với một cô bé khác. Chuyện này quá hiếm thấy.

    – Mọi người về thôi! Mặt trời đã mọc, Linh Lộ đã bay hơi hết.

    Một sinh viên nam ngẩng đầu nhìn lên trời. Gã biết không thu được Linh Lộ nữa.

    – Hôm nay xui quá, chỉ thu được ba mươi giọt.

    – Cậu thu được ba mươi giọt là ngon rồi. Mình chỉ thu được hai mươi giọt, không biết nói thế nào với bạn gái đây này.

    – Mọi người về nhà nhiều nhất là bị bạn gái mắng một trận, còn mình về nhà, chắc chắn bị lão đại đánh chết.

    – Loại lão đại đó mà cậu cũng theo được. Gã bảo cậu đi thu linh lộ, còn gã thì đi tán gái. Chuyện này mà cậu cũng nhịn được, thì mình cũng chịu.

    – Mình cũng chả biết làm sao, ai bảo gã mạnh như vậy, mình chống sao nổi.

    – Hôm nay, mình thu được hơn một trăm giọt, đêm nay nhất định rất đã.

    – Súc vật!

    Vô số âm thanh nguyền rủa vang lên.

    Ầm…

    Bỗng nhiên, một tiếng súng vang lên.

    Mọi người vội vàng đề phòng, thì trông thấy Vương Hạo cầm súng tự động Ngân Lang chỉ lên trời, rồi bắn một phát.

    – Thằng khốn này! Mày còn muốn chơi gái hả, ngoan ngoãn giao Linh Lộ ra đây.

    Vương Hạo lắc cánh tay đang run, sức giật của súng tự động Ngân Lang, quả nhiên không nói chơi.

    Sức lực của hắn bây giờ, nhiều nhất là bắn được một trăm phát.

    – Mẹ kiếp! Mày là ai?

    Một sinh viên nam nhảy ra, chỉ tay về phía Vương Hạo, rồi gào lên:

    – Mày có biết tao đi theo ai không? Lão đại của tao là Triệu Côn Tây…

    Ầm…

    Gã chưa kịp nói xong, thì Vương Hạo đã bắn một phát vào trứng gã. Lúc này, trứng bể đã bắn ra xung quanh, khiến sinh viên nam này trợn mắt, miệng há thành chữ o.

    Ừng ực…

    Sinh viên nam ở đây đều hít vào một hơi, cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, dưới háng cũng lạnh run.

    – Còn ai có ý kiến không?

    Vương Hạo thổi ngọn khói đang bay ra họng súng, rồi nhìn đám người đang rung động.

    – Reng reng, chúc mừng chủ nhân đã bắn một phát khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn, chỉ số tội ác khiến người khác giận sôi, thu được 10.000 điểm phản diện.

    Vương Hạo nghe thấy thông báo của hệ thống, con mắt bèn sáng lên. Hắn quên mất, chỉ cần làm nát trứng của ai đó là thu được điểm phản diện.

    Các sinh viên nam trông thấy ánh mắt tà ác của Vương Hạo, không hiểu sao rùng mình một cái, cảm thấy mình bị ác ma để mắt đến.

    Có mấy sinh viên tu vi thấp không dám do dự, lập tức đặt bình trước mặt Vương Hạo, sau đó quay đầu chạy thục mạng.

    Tần Phong cũng xoắn xuýt, rốt cuộc nên đưa Linh Lộ cho chị Nguyên Linh, hay là giữ trứng của mình.

    – Tao biết mày! Mày chính là người hối lộ hiệu trưởng Chung Ly đúng không?

    Một sinh viên nam nghiêm túc nhìn về phía Vương hạo. Chuyện liên quan đến Vương Hạo, hắn trông thấy trên diễn đàn vào tối hôm qua.

    – Gã Vương Hạo hối lộ hiệu trưởng đó.

    Vài sinh viên bên cạnh cũng nghĩ ra.

    – Mẹ kiếp, lề mề quá. Nếu chúng mày không đưa, thì đừng trách tao.

    Vương Hạo cười gằn, chân phải dùng lực, thân hình biến mất ngay tại chỗ.

    Ầm ầm ầm…

    Từng tiếng súng vang lên, thì những tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên trong rừng Linh Lộ.

    A…

    Tần Phong thấy thế, không dám xoắn xuýt. Gã thả bình Linh Lộ xuống đất, rồi chạy thục mạng.

    Vương Hạo trông thấy Tần Phong chạy trốn, thì nhíu mày lại. Tốc độ chạy của gã rất nhanh, chỉ chậm hơn hắn một chút.

    Nhưng Vương Hạo đã dùng đá Tốc Độ cấp hai và Quang Tốc Bộ, nên mới có tốc độ như vậy. Nhưng gã chỉ dựa vào thiên phú, mà đã có tốc độ này, quả thật rất đáng sợ.

    – Năm xưa, tốc độ của ông mình cũng rất kinh khủng. Chẳng lẽ gã giống ông mình, đều là võ giả tốc độ.

    Trong võ giả, có người có thần lực trời sịnh, có người có tốc độ trời sinh và cũng có người có tinh thần lực trời sinh. Họ tu luyện và có thể tăng lên sở trường của mình.

    Tất nhiên rất nhiều người không có sở trường. Họ chỉ có thể tu luyện từng bước và tăng lên chầm chậm.

    – Được rồi! Không cần quan tâm tương lai thằng này như thế nào, dù sao nó không mạnh hơn mình.

    Vương Hạo chạy nhanh như gió, thân hình tiêu sái, xuyên qua đám người, khiến người ta không chạm được góc áo, nhưng tiếng súng vẫn vang lên liên tục…

    – Reng reng, chúc mừng chủ nhân khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn, chỉ số tội ác khiến người ta giận sôi, tổng cộng thu được 690.000 điểm phản diện.

    Hô…

    Vương Hạo đáp xuống đất, thổi khói trắng bay ra từ họng súng. Mặt đất đã lộn xộn, sinh viên nam ngã khắp nơi, phần dưới cơ thể máu me đầm đìa, đang kêu rên liên hồi.

    – Chuyện hôm nay dừng ở đây, hi vọng sau khi các vị trở về, hãy điều trị thật tốt, sau này chúng ta còn gặp lại…

    Vương Hạo ôm hai bình thủy tinh đổ đầy Linh Lộ, vui vẻ bước lên phi thuyền Giao Long, sau đó biến mất ở cuối chân trời.

    Gặp lại con em mày! Đồ ác quỷ.

    Sinh viên nam nằm dưới đất dùng ý chí cuối cùng nguyền rủa. Đời này, Vương Hạo sẽ không có bạn gái…

    Thời gian trôi qua chưa bao lâu, thì thành phố số 11 đã phái phi thuyền cứu hộ đến, mang những sinh viên nát trứng này đến bệnh viện.

    Bạn gái của những sinh viên nam này nổi giận, bắn nát trứng của bạn trai các cô, ngang với phá hủy hạnh phúc của các cô, sao các cô có thể nhịn được.​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vũ Trụ Đại Phản Phái
    Tác giả: Nhất Nhị 01
    Chương 100: Thầy nghe em nói đã

    Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
    Nguồn: Truyện YY

    Nguồn: .

    .

    Biên dịch: Tiêu Dao.



    Vương Hạo vừa về thành phố, thì trực tiếp trở lại biệt thự.

    Hắn vừa bước vào cửa, thì trông thấy Tiền Vạn Dương và Trần Diệu đang bàn luận gì đó.

    – Lão đại! Cuối cùng anh cũng về nhà.

    Hai người vội vàng đứng dậy chào hỏi, sau đó cầm giúp Linh Lộ cho Vương Hạo.

    – Hai đứa đi học, tại sao lại về sớm thế.

    Vương Hạo tò mò hỏi.

    – Điều này…

    Tiền Vạn Dương nhìn Vương Hạo một lát, rồi nói nhỏ:

    – Hôm này là ngày khai giảng, giảng viên của chúng ta là một phụ nữ rất xinh đẹp và thùy mị. Bởi vì lão đại không đi học, nên giảng viên xinh đẹp đó rất thất vọng, sau đó ra về, không muốn dạy nữa…

    – Giảng viên nữ xinh đẹp kia rất buồn khi không thấy anh.

    Vương Hạo gãi cằm, tự hỏi mình có trêu chọc giảng viên đại học này hay không, nghĩ một lát, hình như mình không trêu chọc ai như thế.

    – Lão đại, giảng viên xinh đẹp nói. Nếu lão đại không đi học, thì cô ấy cũng không lên lớp.

    Trần Diệu vội vàng nói.

    – Còn có chuyện này.

    Vương Hạo hơi hứng thú với giảng viên xinh đẹp này.

    – Vương Hạo! Thằng nhóc khốn nạn, mau ra ngoài cho lão phu.

    Âm thanh nổi giận của hiệu trưởng Chung Ly vang lên. Bây giờ, tâm tình ông giống như một vạn con ngựa đang chạy nhanh qua.

    Ngày đầu tiên.

    Ban ngày, Vương Hạo bắn đạn đạo trong thành phố, hơn một trăm sinh viên trọng thương, hơn năm trăm sinh viên bị thương nhẹ.

    Ban đêm, thanh danh của ông bị hủy hoại trong chốc lát, còn được tặng danh hiệu dê cụ.

    Buổi sáng hôm nay, Vương Hạo không chỉ không lên lớp, mà còn bắn nát trứng của bảy mươi sinh viên nam.

    Mày cướp Linh Lộ thì cướp Linh Lộ đi! Dù sao nơi đó nằm ngoài thành phố, không có pháp luật, tất cả dùng thực lực nói chuyện.

    Nhưng thằng Vương Hạo khốn kiếp này, không bắn nơi khác, lại nhằm trứng người ta mà bắn. Trứng của người ta có thù với mày sao, hay là người ta đội nón xanh cho mày.

    – Ồ! Đây không phải là hiệu trưởng Chung Ly sao, đúng là khách quý đến chơi.

    Vương Hạo nhiệt tình đón hiệu trưởng Chung Ly.

    – Tiểu Tiểu, không thấy hiệu trưởng Chung Ly sao, mau dâng trà.

    – Vâng thưa chủ nhân.

    Hầu gái Tiểu Tiểu đi bưng trà.

    – Hôm nay, cậu không giải thích với mọi người rõ ràng, thì tôi không để yên cho cậu.

    Hiệu trưởng Chung Ly không nể mặt. Ông không quan tâm trứng của người khác ra sao. Ông chỉ quan tâm đến danh dự của mình.

    – Hiệu trưởng Chung Ly! Thầy trách oan cho em, em đang giúp thầy đó.

    Vương Hạo hô to oan uổng.

    – Giúp! Giúp con khỉ!

    Hiệu trưởng Chung Ly giận trừng mắt.

    – Thanh danh cả đời của tôi, đều bị hủy trong tay cậu, thế mà cậu bảo giúp tôi là sao.

    Tiền Vạn Dương và Trần Diệu cúi đầu, không dám nói lời nào.

    – Hiệu trưởng không nên kích động. Thầy nghe em nói.

    Vương Hạo trấn an hiệu trưởng Chung Ly, sau đó nói:

    – Hiệu trưởng cũng là người hiểu chuyện, tu vi của thầy là Võ Tông, mà tu vi của hai vị phó hiệu trưởng là Võ Vương. Chẳng lẽ thầy không cảm thấy áp lực?

    Sắc mặt hiệu trưởng Chung Ly hòa hoãn lại, gật đầu nói:

    – Đúng! Quả thật lão phu cảm thấy rất áp lực. Nhưng chức trách của hiệu trưởng là tìm kiếm và bồi dưỡng sinh viên có thiên phú, nên tu vi không quan trọng lắm.

    Hiệu trưởng Chung Ly vừa nói xong, thì cảm thấy không đúng, tại sao lại kéo tu vi vào đây.

    – Hiệu trưởng không nên gấp gáp, em phân tích cho hiệu trưởng một chút.

    Vương Hạo tiếp tục trấn an, sau đó mở miệng nói:

    – Sở dĩ tu vi bây giờ của hiệu trưởng là Võ Tông, chắc chắn không phải là thiên phú của thầy kém, mà là do ví tiền của thầy rỗng tuếch.

    Hiệu trưởng Chung Ly đỏ mặt. Ông sinh ra ở gia đình bình dân. Lúc nhỏ, ông không có tiền mua trang bị, khi lớn lên mua không nổi tài nguyên tu luyện, đến nay ông vẫn còn độc thân.

    Trước kia, ông làm hiệu trưởng ở Trái Đất, tiền lương không đủ mua tài nguyên đột phá Võ Vương.

    Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là, ông là một người yêu hòa bình, không thích bạo lực. Ông thích nghề dạy học, thế nên thu nhập rất thấp.

    Vương Hạo nói tiếp:

    – Bây giờ, phương pháp kiếm tiền tuyệt như thế bày ra trước mắt hiệu trưởng, chỉ cần thầy gật đầu đồng ý, thì em cam đoan mỗi ngày thầy sẽ kiếm được 10.000 điểm cống hiến.

    Hiệu trưởng Chung Ly bỗng nhiên phản ứng kịp, nổi giận đùng đùng nói:

    – Cậu muốn dùng thanh danh của lão phu kiếm tiền.

    – Dù sao thanh danh đã nát rồi, không bằng dùng nó kiếm thêm ít tiền, thì tốt hơn.

    Vương Hạo nhún vai, ra vẻ suy nghĩ cho người khác.

    Hiệu trưởng Chung Ly bị tức đỏ mặt. Tại sao ông lại quen thằng nhóc khốn nạn này. Nó không chỉ phá hủy thanh danh của ông, mà còn muốn kéo ông xuống nước.

    Tiền Vạn Dương và Trần Diệu vụng trộm giơ ngón tay cái, không hổ là lão đại, thủ đoạn quá tuyệt.

    Gã không chỉ kiếm được điểm cống hiến, mà còn kéo hiệu trưởng Chung Ly xuống nước, làm chỗ dựa cho gã. Nếu hiệu trưởng Chung Ly gật đầu, thì sau này, không dám nói Cơ Sở 11 là thiên hạ của gã, nhưng ít nhất ba mươi phần trăm của Cơ Sở 11 là thiên hạ của gã.

    – Không thể, tuyệt đối không được, cậu lập tức đăng tin cho tôi, nói tất cả những chuyện đó là do cậu bịa đặt…

    Hiệu trưởng Chung Ly nổi giận nói.

    – Thầy cảm thấy trải qua chuyện hôm qua và chuyện sáng này, cộng thêm lời đồn trên diễn đàn, thì còn người tin em nữa không.

    Vương Hạo giang tay ra, thanh danh bây giờ của hắn đã thối khắp phố phường, nói ra cũng không ai tin.

    – Cậu, cậu, cậu,…

    Hiệu trưởng Chung Ly dùng tay che ngực. Ông cảm thấy không thở nổi, không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ lưu manh không có lòng tự trọng.

    – Mỗi ngày lão phu phải được 20.000 điểm cống hiến.

    Hiệu trưởng Chung Ly hầm hừ nói. Ông không phải là kẻ ngớ ngẩn, nếu không thể vãn hồi được thanh danh, vậy thì kiếm tiền đi, không thể cái gì cũng làm lợi cho thằng nhóc Vương Hạo khốn kiếp này.

    – Không có vấn đề! Tiền Vạn Dương, chuyển 20.000 điểm cống hiến cho hiệu trưởng Chung Ly.

    Vương Hạo đứng dậy, vươn tay ra.

    – Hợp tác vui vẻ.

    – Hừ!

    Hiệu trưởng Chung Ly hừ một tiếng, không để ý Vương Hạo.

    Vương Hạo không cưỡng cầu, mà nói tiếp:

    – Sau này, hiệu trưởng nhận Kích Tình Tứ Xạ, thì Tiền Vạn Dương sẽ thu về, rồi bán tiếp, lòng vòng như vậy, chúng ta không cần làm, mà cũng kiếm được điểm cống hiến.

    Bốp bốp bốp…

    Tiền Vạn Dương và Trần Diệu vội vàng vỗ tay. Hôm nay, hai người quả thật mở rộng tầm mắt.

    Vương Hạo không chỉ kéo hiệu trưởng Chung Ly xuống nước làm chỗ dựa, mà còn cam đoan mỗi ngày đều kiếm được điểm cống hiến của sinh viên, quả thật thủ đoạn như thần.

    – Cậu đừng vui mừng quá sớm.

    Hiệu trưởng Chung Ly nhắc nhỏ.

    – Những sinh viên này đều không phải là kẻ ngớ ngẩn, nếu đưa mấy lần, mà phiền phức vẫn chưa được giải quyết, thì chắc chắn không hối lộ nữa.

    – Đó là chuyện nhỏ.

    Vương Hạo khoát tay, hoàn toàn thất vọng:

    – Em sẽ bảo Tiền Vạn Dương công bố phương pháp hối lộ hiệu trưởng chính xác lên diễn đàn, không cần hiệu trưởng lộ diện. Nếu là việc nhỏ thì hiệu trưởng giải quyết, còn đánh nhau ẩu đả thì để em. Nếu xảy ra việc lớn, thì nói họ hối lộ không đúng chỗ, bảo họ hối lộ cho…

    Vương Hạo vừa dứt lời, thì hiệu trưởng Chung Ly, Tiền Vạn Dương và Trần Diệu trợn mắt hốc mồm, quá chuyên nghiệp, thật thật giả giả, giả giả thật thật, dù người đó biết mình bị lừa, nhưng họ đã nhận tiền, thì ai còn quan tâm sinh viên đó nữa.

    Còn chuyện tố cáo hiệu trưởng Chung Ly nhận hối lộ, thì phải có chứng cứ.

    Nhưng toàn bộ quá trình, hiệu trưởng Chung Ly không lộ mặt, thì chứng cứ ở đâu…​
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)