FULL  Huyền Huyễn Vu Thần Kỷ - Huyết Hồng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vu Thần Kỷ
    Tác giả: Huyết Hồng
    Chương 1900: Trảm tuyệt

    Dịch giả: Ntm
    Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

    Ba ngàn thanh khí dung nhập trong cơ thể, nguyên linh Cơ Hạo chợt kịch liệt chấn động. Đạo đài của hắn vô thanh vô tức phân giải, hóa thành các luồng thanh khí nhỏ bé cấp tốc dung hợp với thân thể.

    Trong chớp mắt ngắn ngủn, nguyên linh và thân thể dung hợp đã hoàn thành hoàn mỹ.

    Từng luồng hỗn độn khí từ mỗi ngõ ngách của thân thể tự dưng sinh ra, kéo dài miên man, cuồn cuộn. Cơ Hạo chỉ cảm thấy thân thể chưa bao giờ nhẹ nhàng, tỉnh táo như vậy, hắn cảm thấy giờ phút này thân thể hắn mới là thân thể chân chính, giống như bỏ đi gông xiềng nặng nề nào đó, từ ác mộng lặng lẽ thức tỉnh.

    Bàn Cổ Chung ầm ầm phân giải, hóa thành các luồng hỗn độn khí tức dày nặng nhập vào thân thể Cơ Hạo.

    Đây là chí bảo xương cột sống Bàn Cổ biến thành Bất Chu sơn luyện chế mà thành, Bàn Cổ Chung sau khi dung hợp với Cơ Hạo, Cơ Hạo chỉ cảm thấy toàn thân có dòng chảy nóng sôi sục, một lực lượng mạnh tới mức khiến hắn trong lúc nhất thời không thể nắm giữ chạy chồm rống giận ở trong cơ thể hắn.

    Cơ Hạo đột nhiên hiểu ra, trước kia hắn lấy Bàn Cổ Chung hộ thể, căn bản chính là chuyện lẫn lộn đầu đuôi. Hắn tu luyện đã là Bàn Cổ chân thân, hắn sớm nên đem Bàn Cổ Chung thật sự hòa hợp một thể với bản thân. Bàn Cổ Chung chính là hắn, hắn chính là Bàn Cổ Chung, Cơ Hạo hắn, sẽ có được cột sống không thể phá vỡ kia của Bàn Cổ thánh nhân!

    “Ta cảm thấy, vẫn là rìu chém người sảng khoái hơn!” Trong thần hồn không gian, đạo đài Cơ Hạo phân giải, nguyên linh đã dung hợp với thân thể, chỉ có hư ảnh chễm chệ khoanh chân mà ngồi, chiếm cứ toàn bộ thần hồn không gian.

    Hắn liên miên cằn nhằn: “Rìu lớn, uy mãnh bá đạo, mới là binh khí nam nhân nên có... Kiếm thứ này, hơi nữ tính một chút!”

    “Nữ tính? Ngươi từ đâu học được từ này?” Quanh thân Cơ Hạo quay cuồng các dòng lũ hỗn độn, từng đạo thanh khí từ trong cơ thể hắn dâng trào ra, tách ra vô số hỗn độn lôi đình hướng hắn đánh tới.

    “Ô, vấn đề này cũng không quan trọng.” Hư ảnh dần dần đứng dậy, sải bước chân, bày ra một tư thế quyền cực kỳ củng cố: “Hiện tại cân nhắc là, đánh chết ba tên khốn kiếp này thế nào!”

    Cơ Hạo chậm rãi giơ lên Bàn Cổ Kiếm, từng tia kiếm ý vô cùng sắc bén từ trong Bàn Cổ Kiếm cuồn cuộn lao ra, vô số hỗn độn lôi đình bao trùm toàn bộ Bàn Cổ mỗ đại lục bị các kiếm quang nhỏ bé cắt ra, hỗn độn khí tiết ra ngoài, không còn một chút xíu lực sát thương nào nữa.

    Lỗ đen Bàn Ngu biến thành còn đang cấp tốc mở rộng, ba người kia đang dốc hết toàn lực ứng phó lỗ đen Bàn Ngu biến thành, đột nhiên nhìn thấy Cơ Hạo quanh thân hỗn độn khí quay cuồng, lại có vô lượng thanh quang quấn quanh hướng mình đi tới từng bước một, ba người không khỏi đồng thời cười lên: “Bàn Cổ thế giới không còn ai nữa... Trẻ con sao dám làm càn?”

    Một người trong đó không để ở trong lòng tùy tay rung lên, từng ngọn lửa màu u lam tự nhiên sinh ra, hóa thành mảng lớn hỏa tước hướng vào đầu Cơ Hạo hạ xuống.

    Bàn Cổ Kiếm ngân lên ‘Keng!’ một tiếng, Cơ Hạo tùy tay nhoáng trường kiếm lên một nhát, hỏa tước đầy trời bị một đạo kiếm quang quét hết. Hỏa tước vỡ toang, từng tia lửa màu u lam bám vào ở trên thân Bàn Cổ Kiếm, chưa thể tạo thành bất cứ tổn hại nào đối với Bàn Cổ Kiếm.

    Ánh mắt ba người chợt ngưng trọng, bọn họ nghiêm nghị hướng Cơ Hạo nhìn tới.

    Các luồng hỗn độn khí tức bốc lên ở trên thân Bàn Cổ Kiếm, rõ ràng là một thanh kiếm, nhưng hỗn độn khí tức ở ngoài bảo kiếm ngưng tụ thành hư ảnh một cây rìu cực lớn. Trên cây rìu lớn đó vô số hoa văn phong cách cổ xưa như ẩn như hiện, một ý chí giết chóc làm người ta tuyệt vọng từ trong hư ảnh cây rìu lớn không ngừng trào ra.

    “Đây là...” Thân thể ba người kịch liệt run lên một cái, hư ảnh cây rìu lớn đó đã đánh thức ác mộng đáng sợ nhất trước kia của bọn họ, làm bọn họ nhớ lại chiến trường từng máu chảy thành biển, thây bay đầy trời.

    Người khổng lồ đó so với tất cả ma thần còn đáng sợ hơn chính là cầm cây rìu lớn đó, ở trong vô số hỗn độn ma thần vây công hắn giết ra giết vào.

    “Ngươi, không có khả năng là hắn!” Một người lớn tiếng rít gào: “Hắn đã ngã xuống, triệt để ngã xuống rồi, nguyên linh hắn chia ba, xem, ba phần nguyên linh của hắn ở ngay nơi đó, là ba người bọn họ! Thân thể hắn càng phân giải thành vô số mảnh vỡ, điều này không thể sai, tuyệt đối không thể sai!”

    “Ngươi không có khả năng là hắn, ngươi yếu như vậy, mà hắn mạnh như vậy!” Lại một người thét chói tai: “Ngươi...”

    Cơ Hạo giơ Bàn Cổ Kiếm, từng luồng kiếm ý sát khí lạnh lẽo quét ngang hư không, đem hỗn độn lôi đình đầy trời quét sạch.

    “Ta sợ ta không bổ được bọn hắn!” Cơ Hạo hướng hư ảnh nói: “Ngươi xem, vừa rồi ta dùng hết toàn bộ khí lực, kiếm trận áp đáy hòm cũng đã dùng ra, ta có thể bổ bị thương Bàn Ngu, nhưng không cách nào thật sự thương tổn đến bổn nguyên của hắn. Thực lực của ta quá yếu, bọn hắn quá mạnh, nếu không gây thương tổn tới bổn nguyên của bọn hắn, như vậy ta bổ bọn hắn bao nhiêu kiếm cũng như nhau cả!”

    “Trừ phi ngươi có được lực lượng cùng cảnh giới với bọn hắn!” Hư ảnh cười lên: “Ngươi tạm thời chưa có loại lực lượng này, nhưng ngươi có thể mượn mà...”

    Hư ảnh nhắm mắt lại, mái tóc dài trên đầu không gió tự động.

    Cơ Hạo cũng nhắm mắt lại, giơ lên cao cao Bàn Cổ Kiếm trong tay.

    Bí pháp của Thiếu Ti vẫn đang phát động, khí vận của Bàn Ngu theo sợi kết nối cực nhỏ kia trong minh minh, vẫn đang không ngừng hướng Cơ Hạo ập tới. Cối xay đại đạo chợt xuất hiện phía sau Cơ Hạo, cối xay vốn từ hủy diệt đại đạo cùng tạo hóa đại đạo ngưng tụ thành, vốn chỉ là cao thấp hai tầng cối xay, nay lại gia tăng tới ba ngàn tầng.

    Ba ngàn mặt cối xay hoặc xuôi hoặc ngược, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc hỗn loạn hoặc cân đối, hoặc ngưng trệ hoặc chuyển động, vô số luồng thanh quang lượn lờ, Cơ Hạo phát động cối xay đại đạo, trong sợi dây nối liền tinh tế kia đột nhiên ập tới một luồng lực lượng cường đại thái quá.

    Mỗi tế bào trong cơ thể Cơ Hạo đều đang hoan hô nhảy nhót, thân thể hắn giống như hoang mạc khô cạn vô số năm, tham lam cắn nuốt luồng lực lượng tới từ bên ngoài này. Hỗn độn khí nồng đậm không ngừng từ trong cơ thể Cơ Hạo trào ra, thân thể hắn cao lên từng tia một, bành trướng từng chút một.

    Theo thân thể Cơ Hạo bành trướng, lỗ đen Bàn Ngu biến thành lại đang nhanh chóng thu nhỏ lại.

    Không cần ba người kia áp chế, lỗ đen Bàn Ngu biến thành đang thu nhỏ lại, hơn nữa tốc độ thu nhỏ lại càng lúc càng nhanh. Trong lỗ đen truyền đến tiếng rống giận dữ không thể tin của Bàn Ngu, hắn điên cuồng rít gào, chửi rủa, không biết làm sao xì xà xì xồ không biết đang nói những gì.

    Thân thể Cơ Hạo đang cao lên từng tấc một, trăm trượng, nghìn trượng, vạn trượng...

    Ba người đang không ngừng lui về phía sau, mặt mang sự tuyệt vọng không thể tin lui về phía sau từng bước một.

    Bọn họ ở trên người Cơ Hạo cảm nhận được khí tức khủng bố lớn nhất trong đời bọn họ, khí tức so với ác mộng còn đáng sợ hơn đó trào ra từng tia một, từng chút một tái hiện nhân gian...

    Trong thần hồn hư không, hư ảnh giơ tay phải, sau đó hướng phía trước vung mạnh một phát.

    Cơ Hạo khẽ thở dài một tiếng, tâm cảnh hắn một mảng sáng bừng, sau đó hướng về phía trước vung mạnh Bàn Cổ Kiếm.

    Khai Thiên, Ích Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt, Vạn Vật Luân Hồi...

    Năm chiêu hợp nhất, Bàn Cổ Kiếm kéo lên một đạo hàn quang xé rách vạn vật, làn da toàn thân Cơ Hạo đột nhiên vỡ ra, một mảng lớn máu tươi không ngừng từ trong vết thương phun ra. Lực lượng một đòn này vượt qua cực hạn thừa nhận của thân thể hắn giờ phút này, hắn vừa ra tay, bản thân đã bị thương nặng.

    May mắn có lực lượng của Bàn Ngu bên kia không ngừng ập tới không ngừng rót vào Bàn Cổ Kiếm, không ngừng rót vào trong cơ thể Cơ Hạo, không ngừng chữa trị thân thể bị hao tổn của hắn.

    Thân thể ba người đồng thời phun máu, bị một kiếm của Cơ Hạo chém thành sáu đoạn.

    Sau đó Cơ Hạo lại chém... Lại chém... Lại chém... Một kiếm lại một kiếm, thong thả vô cùng lại kiên định dị thường liên tiếp chém ra...

    Trảm tuyệt vạn vật, trảm tuyệt thiên hạ.

    Đây mới là một đòn năm chiêu hợp nhất chân chính, tên gọi là ‘Tuyệt’!
     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vu Thần Kỷ
    Tác giả: Huyết Hồng
    Chương 1901: Đi xa (1)

    Dịch giả: Ntm
    Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

    Pháo hoa ba tháng, chim bay cỏ mọc dài.

    Trên ruộng, vô số nông dân đang vất vả cần cù chăm sóc hoa màu; trên đồng cỏ đàn gia súc chậm rãi hành tẩu, giống như đám mây bay to lớn phiêu đãng ở trên hải dương màu xanh lục; trên bầu trời, có chiến sĩ cưỡi ác điểu phiêu diêu qua, tiếng kêu bén nhọn của tọa kỵ xé rách tầng mây, dẫn tới không ít đứa trẻ trên mặt đất đều ngẩng đầu cười vui, truy đuổi.

    Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh sóng vai đứng cạnh một dòng sông lớn, nhìn các bóng con thuyền trên sông.

    Có người đánh cá buông câu, đang câu lên một con cá lớn dàu mấy thước, người đánh cá lớn tuổi lớn tiếng hô hào, thiếu chút nữa bị con cá lớn ra sức giãy dụa kéo xuống nước; phía sau người đánh cá già một thiếu niên cường tráng lao vút đến, nhoáng cái chế trụ mang cá, đem con cá lớn kịch liệt quẫy kia xách lên thuyền đánh cá, sau đó một quyền đánh ngất.

    Thiếu niên này, thế mà lại là thực lực Đại Vu đỉnh phong, nhưng nhìn khuôn mặt non nớt của hắn, hắn nhiều nhất cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi!

    Đại Hạ sau khi lập đỉnh, khí vận nhân tộc cường thịnh, trong mấy năm ngắn ngủn, tốc độ sinh sản tăng trưởng của nhân tộc tăng vọt, thiên tài tuấn ngạn trong tộc nhân trẻ tuổi cũng xuất hiện ùn ùn, thực lực tổng hợp của nhân tộc đang lấy một loại tốc độ đáng sợ không ngừng tăng lên.

    Đặc biệt sau khi Cơ Hạo trảm tuyệt ba vị khai thiên thánh nhân tới từ bên ngoài kia, lực lượng khí vận kỳ dị trên người bọn họ tản mát ra dung nhập nhân tộc, xu thế quật khởi của nhân tộc càng là một bước lên trời, ngắn ngủn mấy năm biến hóa khiến Cơ Hạo cùng Tự Văn Mệnh đều cảm thấy kinh ngạc run rẩy!

    “A thúc, đừng nói ta không chịu làm việc, thật sự là... Nợ nhân tình, phải trả!” Cơ Hạo lười biếng nhìn Tự Văn Mệnh, tùy tay đem một quyển trục da rồng to lớn đưa qua: “Vậy, Vu Điện phân chia chế độ tổ chức chín đại điện đường, còn có đại vu nhân tộc lấy cửu đỉnh kiểm tra thực lực bình định tiêu chuẩn, cùng với quy tắc cân bằng đại quyền của Nhân Hoàng và đại quyền của Vu Điện, tất cả ở đây rồi.”

    Dùng sức chỉ chỉ đầu, Cơ Hạo nhìn Tự Văn Mệnh hét lớn: “Vắt hết óc đó, a thúc, ngươi cho rằng mấy thứ này dễ cân nhắc ra như vậy sao? Nhất là, ta đi rồi, long tộc, phượng tộc cũng phải dọn đi khỏi Bàn Cổ thế giới, thiên đình này...”

    Ngẩng đầu lên nhìn nhìn trời, Cơ Hạo đè thấp thanh âm: “Về sau thiên đình sẽ là Đông công, Tây mỗ cầm quyền, nhưng tinh quân đầy trời đều là Vu Thần nhân tộc ta, một số ý tưởng của ta đều viết ở trong này, ngài cân nhắc mà làm đi!”

    Tự Văn Mệnh nghiêm nghị tiếp nhận quyển trục da rồng, hắn lặng lẽ thở dài nói: “Thật phải đi? Không lưu lại giúp ta? Đại Hạ, còn có rất nhiều chuyện phải làm.”

    Cơ Hạo không hé răng, chỉ cười ‘Hì hì’.

    Có thể làm sao bây giờ? Có thể lưu lại sao? Đã đáp ứng hư ảnh rồi! Tuy chuyện hắn mời Cơ Hạo hỗ trợ không khó, lại cực kỳ hao phí thời gian, càng là việc phải xem vận khí, đáp ứng rồi, phải làm thôi!

    Nhìn khuôn mặt Cơ Hạo đầy ý cười, Tự Văn Mệnh bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh mắt thâm thúy, giống như hai thanh kiếm sắc bén, như muốn đâm xuyên qua một mảng vòm trời này: “Được rồi, ngươi mang đi một nhóm người, cũng là dòng dõi nhân tộc ta. Ở ngoài Bàn Cổ thế giới, còn có nhiều thế giới phấn khích như vậy... Chờ thế cục Đại Hạ ổn định, a thúc cũng dẫn một nhóm người ra ngoài đi một chút, dạo chơi chút.”

    Cơ Hạo kinh hãi nhìn Tự Văn Mệnh: “A thúc, ngươi muốn làm gì?”

    Tự Văn Mệnh cũng cười ‘Hì hì’, hắn rất vui vẻ nói: “Vì nhân tộc ta, đương nhiên là phải tận khả năng, đem cờ xí Đại Hạ ta, cắm khắp một khoảng tinh không này.”

    Vang lớn ‘Keng’ một tiếng, Hiên Viên Kiếm ở bên hông Tự Văn Mệnh kịch liệt nhảy lên, khôn cùng kiếm ý tràn ngập, dẫn tới Bàn Cổ Kiếm cũng ở bên hông Cơ Hạo kịch liệt chấn động lên.

    Tự Văn Mệnh và Cơ Hạo đồng thời ra tay khẽ vỗ chuôi kiếm, lúc này mới đem hai thanh thần binh hiếu chiến trấn an được.

    Tự Văn Mệnh cười nói: “Đám dị tộc đó có thể tiến vào, chúng ta đương nhiên cũng có thể đi ra ngoài! Tương lai, sẽ có Phục Hy Thánh hoàng, Thần Nông Thánh hoàng, Hiên Viên Thánh hoàng tọa trấn nhân tộc, vĩnh trấn Bàn Cổ, người khác, đều sẽ cùng nhau đi ra ngoài với a thúc ta!”

    Cơ Hạo âm thầm gật đầu.

    Phục Hy Thánh hoàng cơ trí thánh minh, có thể trù tính chung toàn cục.

    Thần Nông Thánh hoàng ôn hòa thuần hậu, có thể củng cố lòng người.

    Hiên Viên Thánh hoàng cương mãnh quyết đoán, có thể chinh chiến thiên hạ.

    Ba người liên thủ tọa trấn nhân tộc, hẳn có thể củng cố thế cục Đại Hạ, khiến nhân tộc không có nỗi lo.

    Càng quan trọng hơn là, sau một phen kinh biến kia của mấy năm trước, Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân còn có hai vị giáo chủ tất cả đều bị thương nặng, tất cả đều đóng cửa đàn tràng toàn tâm toàn ý tu tâm dưỡng tính.

    Trừ Oa Linh, đám Thánh hoàng, tiên hiền nhân tộc dùng Kỳ Nguyện Tế Đàn tấn thăng thánh vị, lấy vô lượng công đức dung hợp đại đạo, bọn họ chính là chí cường giả của Bàn Cổ thế giới. Mà Oa Linh lại là thần hộ mệnh của Đại Hạ, còn có cái gì phải lo lắng đâu?

    Có lẽ, tương lai có thể chuyện đáng lo lắng, nhưng mà chuyện tương lai sao...

    Thời điểm Tự Văn Mệnh cũng phải mang theo đại quân nhân tộc lao ra khỏi Bàn Cổ thế giới, thống lĩnh ức vạn Vu Thần chinh chiến vô số dị thế giới, tương lai... Ai nói rõ được chứ?

    Đứng ở cạnh dòng sông lớn, Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh nói liên miên rất nhiều rất nhiều, Cơ Hạo vẫn thản nhiên cười, nhưng sắc mặt Tự Văn Mệnh lại đã biến hóa nhiều lần, nhiều thời điểm, hắn rất ngưng trọng cúi đầu trầm ngâm, càng có một số thời điểm, hắn lấy ra bút mực, đem lời Cơ Hạo nói gắt gao ghi tạc trên quyển trục da rồng.

    Đã mấy ngày như thế, Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh vẫn luôn đứng ở bờ sông...

    Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu vui vẻ của Man Man: “Cơ Hạo, Cơ Hạo, đồ đạc đều chuẩn bị xong rồi. Man Man đem hầm rượu của a cha dọn trống rồi, còn có sư phụ ủ rượu tốt nhất của Chúc Dung bộ đều đã mang theo, a nha nha, còn có rất nhiều rất nhiều đồ, đều chuẩn bị xong rồi.”

    Gió sông thổi đến, Thiếu Ti mái tóc dài bay múa đứng ở trên một ngọn đồi xa xa, cười tủm tỉm nhìn Man Man sôi nổi hướng Cơ Hạo chạy tới.

    Nhìn Man Man hoạt bát vui vẻ, Tự Văn Mệnh đột nhiên nở nụ cười: “Còn nhớ, năm đó ở Nam Hoang lần đầu gặp ngươi... Thật không ngờ, cuối cùng cứu Bàn Cổ thế giới, lại là ngươi!”

    Cơ Hạo nặng nề thở dài một hơi, hắn dùng sức vỗ vỗ ngực mình cười khổ nói: “Bàn Ngu biến thành lỗ đen bị phong ấn trong cơ thể ta, Tam Bành cũng ngủ say trong linh khiếu của ta, Nguyên Thủy Ma Tôn cũng phong ấn ở trong lòng ta, cứu xong Bàn Cổ thế giới... Toàn thân ta đều là tà ma, ngẫm lại xem, ta phải xa chạy cao bay, đỡ cho ngày nào mấy kẻ đó đột nhiên bừng tỉnh, lại gặp phải phiền toái!”

    Tự Văn Mệnh cười, Man Man dùng sức nhào vào trong lòng Cơ Hạo.

    Cơ Hạo ôm Man Man, nhìn Tự Văn Mệnh trong ánh mắt mang theo ý lo lắng nồng đậm, cười nói: “A thúc không cần lo, chờ ta... Chờ ta hoàn thành chuyện ta đã hứa hẹn kia, toàn bộ của Bàn Ngu đều đã biến thành của ta, Tam Bành cũng thế, Nguyên Thủy Ma Tôn cũng thế... Sẽ có người đối phó bọn họ.”

    Tự Văn Mệnh nhìn Cơ Hạo một cái thật sâu, dùng sức vỗ bờ vai của hắn một phát: “Như thế, lên đường bình an!”

    Cơ Hạo cười, hắn đưa tay chộp một phát ở trên thân Bàn Cổ Kiếm, chỉ nghe một tiếng nổ vang, hư ảnh một cây rìu to bằng ngón cái bị hắn từ trong thân kiếm lấy ra. Đem phủ ảnh nho nhỏ này đưa cho Tự Văn Mệnh, Cơ Hạo cười nói: “Đây là một điểm bổn nguyên đại phủ của khai thiên thánh nhân Bàn Cổ sử dụng, a thúc đem nó ôn dưỡng ở trong cửu đỉnh, vô luận là bố trí Cửu Châu kết giới, hay là dùng để ứng đối kẻ địch, chung quy sẽ hữu dụng.”

    “Dùng thêm một ít tiên thiên thần liệu nuôi nấng nó, nói không chừng, tương lai Đại Hạ sẽ có một thanh thần binh trấn áp khí vận, tóm lại là tốt.”

    Vỗ vỗ đầu Man Man, Cơ Hạo nghiêm nghị hướng Tự Văn Mệnh cúi đầu hành một lễ, sau đó xoay người sải bước rời khỏi, không quay đầu nhìn thêm một cái nào nữa.

    Man Man cười ha ha hướng Tự Văn Mệnh vái một cái, vội vàng đuổi theo Cơ Hạo.

    “Cơ Hạo à, Cơ Hạo, chúng ta sắp đi ra ngoài chơi sao? Mang nhiều người như vậy đi ra ngoài à? Nha, chúng ta có phải sắp giống đám dị tộc kia, đi rất nhiều rất nhiều thế giới, đánh nhau với rất nhiều rất nhiều người, sau đó cướp địa bàn của bọn họ, cướp đồ của bọn họ hay không?”
     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vu Thần Kỷ
    Tác giả: Huyết Hồng
    Chương 1902: Đi xa (2)

    Dịch giả: Ntm
    Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

    “Đánh trận sao, thú vị nhất... Ở Đại Hạ, không ai dám động thủ với Man Man, thật không có ý nghĩa. Vẫn là đi ra ngoài tìm những người to gan bắt nạt mới thú vị!”

    “Lại nói, Bàn Cổ thế giới này chỉ chút đồ như vậy, cũng nhìn phát chán rồi, vẫn là tìm chút đồ chơi mới lạ mới thú vị chứ!”

    Cơ Hạo đi tới bên người Thiếu Ti, một tay nắm lấy tay Thiếu Ti, một tay chộp lấy Man Man, sóng vai đi về phía xa xa.

    “Nhưng, Man Man à, một ngày nào đó, muội sẽ nhớ Bàn Cổ thế giới.” Tiếng cười Cơ Hạo theo gió xa xa truyền đến: “Đến lúc đó, muội không khóc nhè mới là... Dù sao, ta cũng không biết khi nào mới có thể trở về, mới có thể trở về đây! Vận khí tốt, có lẽ một hai trăm năm, vận khí không tốt thì sao... Ai biết được? Cái đó thật sự là trời mới biết.”

    Ngoài thành Bồ Phản, một đội ngũ quy mô khổng lồ lẳng lặng chờ Cơ Hạo.

    Nha Công mang theo Kim Ô đạo binh số lượng đông đảo.

    Hạ Mễ mang theo một đám thuỷ tộc tinh nhuệ được lựa chọn kỹ càng.

    Vô Chi Kỳ và Viên Lực quản hạt một đoàn sơn tinh thủy quái cổ quái.

    Hành La Quân, lão thạch và lão thụ quái bạn cũ của Cơ Hạo ở rừng rậm Nam Hoang xen lẫn trong đám người, Hành La Quân ngồi ở trên đầu cành của lão thụ quái, vừa gặm trái cây, vừa dùng hột hướng tới lão thạch đầu ném loạn, vỏ trái cây hột rơi đầy đất.

    Phong Hành kéo cái tay nhỏ nhắn của Da Ma Sam Gia, vẻ mặt trấn định tự nhiên hạnh phúc, cười ha ha đứng ở một bên.

    Bụng Da Ma Sam Gia đã nhô lên cao cao, nàng cũng mang theo nụ cười hiền thục, một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng. Ở phía sau Da Ma Sam Gia, đám dị tộc năm đó bị Cơ Hạo bắt sống trở thành tù binh, lại may mắn dựa vào Cơ Hạo che chở thoát khỏi Bàn Ngu cắn nuốt, mặt đang đen sì đứng ở nơi đó.

    Rất hiển nhiên, bọn họ không muốn theo Cơ Hạo rời khỏi Bàn Cổ thế giới.

    Bàn Cổ thế giới chim hót hoa thơm, sản vật tốt tươi, hơn nữa an bình tường hòa có thể an cư lạc nghiệp, cuộc sống bình yên, ai còn muốn bước vào hỗn độn mênh mông, một lần nữa xóc nảy lưu lạc không biết ngày mai như thế nào chứ?

    Các quý tộc dị tộc này, bọn họ là người đã hưởng thụ quen, bọn họ làm sao nỡ từ bỏ cuộc sống hậu đãi của Bàn Cổ thế giới?

    Nhưng nắm đấm lớn là đại gia!

    Nhìn Vũ Mục cười ha ha đứng một bên giám sát bọn họ, lại nhìn nhìn Nghệ Địa nóng lòng muốn thử không ngừng kéo cung cài tên, còn có Thái Ti vẻ mặt mơ mơ màng màng đứng ở một bên ngáp...

    Đám dị tộc tâm không cam tình không nguyện cay đắng cúi đầu, không có một ai dám nói chuyện!

    Dù sao Bàn Ngu cũng bị Cơ Hạo trấn áp phong ấn rồi, bọn họ còn dám nói cái gì? Bọn họ thật ra trong lòng biết rõ, Cơ Hạo sao có thể đem bọn họ để lại Bàn Cổ thế giới ‘chỉ thuộc về nhân tộc Đại Hạ’?

    Không thấy đám long tộc, phượng tộc kia cũng bắt đầu di dời rồi sao? Trừ lưu lại tứ hải long vương còn có tứ phương phượng chủ, chủ lực khác của long tộc, phượng tộc đã phân biệt ngắm chuẩn một thế giới phụ cận Bàn Cổ thế giới, bắt đầu hướng hai cái thế giới đó di dời, xâm lược!

    Dòng dõi Bàn Cổ thuần túy cũng không dám cạnh tranh đại thế với nhân tộc, ngoan ngoãn rời khỏi Bàn Cổ thế giới, bọn họ đám dị tộc này... Trừ đi, còn có thể như thế nào?

    Đám đông tộc nhân Kim Ô bộ, Chúc Dung bộ đứng xa xa ở một bên, lẳng lặng nhìn bên này.

    Chúc Dung Thị, Cơ Hạ và Thanh Phục, còn có một đám thân nhân bạn bè của Cơ Hạo, toàn bộ mọi người lẳng lặng nhìn bên này. Bọn họ biết Cơ Hạo muốn rời khỏi, bọn họ không biết Cơ Hạo vì sao phải rời khỏi.

    Nhưng chưa có ai đưa ra dị nghị, nay Cơ Hạo bất luận làm gì, nói cái gì, mỗi tiếng nói cử động đều đủ để ảnh hưởng đại thế Bàn Cổ thế giới. Cho nên, chưa có ai đưa ra dị nghị, chưa có ai khuyên bảo Cơ Hạo bất cứ một câu nào, bởi vì bọn họ biết, việc Cơ Hạo làm, tất nhiên là có nguyên nhân.

    Cơ Hạo kéo Thiếu Ti và Man Man chậm rãi hướng phía một đám người thân bạn bè đi đến.

    Ba người quỳ xuống đất, hướng Chúc Dung Thị, Cơ Hạ và Thanh Phục phân biệt lễ bái hành lễ. Cơ Hạ và Thanh Phục phân biệt đưa tay đặt ở đỉnh đầu bọn họ, dựa theo truyền thống Nam Hoang, hướng thiên địa thần linh cầu nguyện, giúp ba người cầu phúc.

    Chúc Dung Thị dứt khoát hóa thân làm một ngọn lửa, vòng quanh Cơ Hạo, Thiếu Ti và Man Man nhảy lên điệu nhảy hiến tế câu thông thiên địa của nguyên thủy thần tộc thời thái cổ.

    Từng luồng lực lượng thiên địa không ngừng hướng Chúc Dung Thị hội tụ đến, tộc nhân Chúc Dung thị, Kim Ô bộ ở xung quanh đồng thời hát lên ca dao hiến tế cổ xưa.

    .........

    Thiên Địa Kim Kiều đã hòa hợp một thể với Đông Hoàng Xa Liễn, ở dưới pháp lực cường đại của Cơ Hạo thúc dục, Đông Hoàng Xa Liễn hóa thành một tòa thành trì to lớn phạm vi mấy vạn dặm, chở một đám tùy tùng, chở mấy trăm vạn quý tộc dị tộc tâm không cam tình không nguyện lao vào Hồng Mông hỗn độn.

    Bàn Cổ thế giới đã ở phía sau, Thiên Địa Kim Kiều cùng Đông Hoàng Xa Liễn liên thủ chạy như bay, trong nháy mắt đã là mấy vạn ức dặm.

    Phi hành như thế suốt một tháng, hướng phía sau nhìn lại, Bàn Cổ thế giới vẫn khổng lồ, thể tích trong tầm nhìn chưa thu nhỏ lại một chút nào.

    Đã trải qua một trận chiến với Bàn Ngu, Bàn Cổ thế giới nhận được thế giới bổn nguyên lực khổng lồ vô cùng, Bàn Cổ thế giới tiến vào giai đoạn tăng trưởng nhanh chóng cực kỳ đáng sợ, mỗi một ngày lãnh thổ Bàn Cổ thế giới đều hướng ra phía ngoài khuếch trương con số khổng lồ mấy trăm triệu dặm, toàn bộ thế giới đang trở nên càng thêm thần kỳ mỹ lệ.

    Vô số quý tộc dị tộc đứng ở rìa xe kéo, khóc sướt mướt nhìn Bàn Cổ thế giới đi xa.

    Bọn họ thật sự không thể lý giải, lấy thực lực Cơ Hạo hiện nay, còn có vô thượng công huân hắn lập được, hắn nên ở lại Bàn Cổ thế giới tận tình hưởng thụ, cao cao tại thượng nắm giữ tất cả, hắn vì sao phải dẫn nhiều tùy tùng như vậy, ngu ngốc chạy vào Hồng Mông?

    Hồng Mông hỗn độn này có gì tốt? Vô lượng phiêu lưu, vô số nguy cơ, chỉ có các quý tộc dị tộc này mới biết được, đi xa ở trong hỗn độn là chuyện buồn tẻ chán nản cỡ nào, nguy hiểm cỡ nào! Trong lịch sử, các quý tộc dị tộc viễn chinh, đều là dùng thi thể chồng chất như núi trải thành con dường!

    Chợt xe kéo ngừng lại, một lực lượng nhu hòa chặn lại chiếc xe kéo khổng lồ.

    Thần quang bảy màu lóe lên, Oa Linh và Phục Hy uốn lượn thân rắn thật dài, chậm rãi từ trong thần quang bảy màu đi ra.

    Cơ Hạo vội vàng nghênh đón, nghiêm nghị hướng Oa Linh, Phục Hy hành lễ tham kiến.

    Phục Hy cười ha ha nhìn Cơ Hạo chậm rãi gật đầu, trong mắt tràn đầy ý vui mừng.

    Oa Linh thì chậm rãi tới trước mặt Cơ Hạo, nàng ghé đến trước mặt Cơ Hạo, đôi mắt như ánh sao chăm chú nhìn mắt Cơ Hạo. Nàng tựa như xuyên thấu qua mắt Cơ Hạo, thấy được hư ảnh nào đó không nói một lời trong thần hồn không gian.

    “Đi nhanh về nhanh... Sớm ngày tìm được thứ muốn tìm... Dù sao Bàn Cổ thế giới, chỉ thuộc về Bàn Cổ!”

    Oa Linh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Cơ Hạo.

    Thần quang bảy màu hiện lên, Oa Linh và Phục Hy như lúc bọn họ đến, lặng yên không một tiếng động rời khỏi.

    Đông Hoàng Xa Liễn tung lên một luồng ánh sáng màu vàng lao về phía sâu trong hỗn độn, Cơ Hạo đứng ở đỉnh chóp xe kéo, lẳng lặng nhìn hỗn độn triều tịch vô biên vô hạn ở bốn phương tám hướng.

    “Được rồi, lão già, hiện tại chúng ta chính thức xuất phát rồi... Tìm được một cái thế giới phôi thai đủ để chịu tải chút mảnh vỡ chân linh lạc ấn đó của ngươi, khiến ngươi một lần nữa trưởng thành... Ài, đây thật đúng là công việc thử vận may!”

    “Ngươi nói, ta cần khi nào mới có thể trở lại Bàn Cổ thế giới? Khi đó, a cha ta, a nương ta, bọn họ khẳng định là không còn nữa... Ta có thể nhìn thấy, đó là tộc nhân bao nhiêu đời sau này của ta.”

    “Hy vọng khi đó, bọn họ còn có thể nhớ rõ tên của ta!”

    “Hy vọng khi đó, chuyện xưa của ta cho dù biến thành thần thoại, bọn họ vẫn có thể nhớ rõ tên của ta!”

    “Hy vọng khi đó, huyết mạch tộc nhân của ta vẫn đang truyền thừa sinh sản, bằng hữu của ta, người thân của ta, tên của bọn họ vẫn như hồng hoang tinh thần trên bầu trời, còn có thể rạng rỡ tỏa sáng ở trong tinh không Bàn Cổ thế giới!”
     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)