FULL  Huyền Huyễn Vu Thần Kỷ - Huyết Hồng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vu Thần Kỷ
    Tác giả: Huyết Hồng
    Chương 1890: Chỉ chết mà thôi

    Dịch giả: Ntm
    Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

    Sương mù đen bao phủ toàn bộ Bàn Cổ mỗ đại lục.

    Nhật nguyệt vô quang, trời đất tối tăm, một lại một Ngu tộc thánh nhân ở trong sương mù đen tan thành mây khói, bọn họ, tính cả thế giới tương ứng với bọn họ, đều ở trong sự cắn nuốt tham lam điên cuồng mà không có chừng mực của Bàn Ngu triệt để sụp đổ.

    “Các ngươi bắt nguồn từ ta, các ngươi cuối cùng sẽ thuộc về ta!” Tiếng cười trầm thấp của Bàn Ngu giống như ác mộng truyền khắp toàn bộ Bàn Cổ thế giới.

    Theo Bàn Ngu điên cuồng cắn nuốt, pháp thể của hắn dần dần ngưng thực mà chắc chắn, thân thể khổng lồ cao tới mấy ngàn vạn dặm dần dần co lại; số lượng Ngu tộc thánh nhân ngã xuống càng nhiều, thân thể Bàn Ngu lại càng thêm ngưng thực.

    Dần dần, thân thể Bàn Ngu biến thành chỉ cao khoảng vạn trượng. Nhưng giờ phút này toàn thân hắn quấn quanh hào quang màu đen, trên da thịt màu đen trong vắt như lưu ly vô số đạo văn màu đen chói mắt cấp tốc lóe lên, tiếng nổ trầm thấp không ngừng từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, chỉ riêng tiếng nổ này đã chấn động khiến đám người Cơ Hạo ngũ tạng hỗn loạn, đạo đài run rẩy.

    Một đợt lại một đợt ánh sáng mạnh mẽ màu đen trong suốt như sóng thần, gào thét hướng về bốn phương tám hướng càn quét.

    Vô luận là hai vị giáo chủ, hay là Phục Hy, Thần Nông, Hiên Viên, Toại Nhân các Nhân Hoàng, thậm chí đám người Cơ Hạo, A Bảo, Huyền Đô, Nghiễm Thành, mỗi lần cường quang màu đen lướt qua thân thể bọn họ, mọi người đều cảm thấy toàn thân đau đớn không chịu nổi, như tinh khí thần toàn thân đều bị hắc quang rút hết ra, khí huyết phập phù bọn họ thậm chí không ổn định được thân hình, không ngừng từ trên cao rơi xuống.

    Trong mây đen, Ngu Mông đám Ngu tộc thánh nhân đã tan thành mây khói, tất cả phồn hoa đều đã thành hư vô.

    Bọn họ mượn Kỳ Nguyện Tế Đàn của nhân tộc mạnh mẽ đột phá thành thánh, còn chưa hưởng thụ quyền bính chí cao vô thượng chấp chưởng đại đạo một phương thế giới, ngồi chễm chệ đám mây, đã như con kiến bị nghiền nát thành cặn, nhập vào bùn lầy không thể siêu sinh.

    Bàn Ngu lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, hắn dang hai tay, trước ngực có một lỗ đen thật lớn chậm rãi xoay tròn, Tam Nhật Cửu Nguyệt trong ngực kịch liệt nhảy lên chấn động, không ngừng phát ra tiếng va chạm nặng nề như sấm.

    “Rốt cuộc, đều thu hồi rồi sao?” Bàn Ngu ngẩng đầu lên, con mắt dựng thẳng ở mi tâm phun ra một đạo u quang đen sì lao thẳng lên trời. Qua hồi lâu, hồi lâu, hắn lẩm bẩm trầm thấp: “Ô, không đúng, truyền tống thông đạo Bàn Ngu thế giới đi thông thế giới khác lấy hàng trăm vạn để tính, thánh cảnh nơi này bị ta đánh chết chỉ mười mấy vạn người...”

    “Xem ra, còn có rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều hậu duệ, chờ đợi ta từng bước từng bước tìm tới cửa thu về. Máu bọn hắn, thịt bọn hắn, hồn bọn hắn, linh bọn hắn, tất cả của bọn hắn, bao gồm thế giới của bọn hắn, đều là của ta!” Bàn Ngu cười rất vui vẻ: “Mỗi một hậu duệ của ta, đều là một ngọn hải đăng bắt mắt nhất, một cái cọc tiêu lấp lánh nhất, ta sẽ lần lượt tìm tới cửa đi thu hồi bọn hắn!”

    Từng đợt vầng sáng màu đen không ngừng hướng bốn phía khuếch tán ra, nơi hắc quang đến, tất cả thiên địa pháp tắc đều bị phá hủy, bị vặn vẹo, bị cắn nuốt, bao gồm hai vị giáo chủ ở trong, chưa ai có thể bay lên không trung phi hành, toàn bộ mọi người đều chỉ có thể mờ mịt đứng trên mặt đất nhìn Bàn Ngu.

    “Các ngươi...” Bàn Ngu vui vẻ cúi đầu nhìn đám người Cơ Hạo, hắn lắc lắc đầu, cười ‘xùy xùy’ nói: “Không, còn chưa tới lúc hưởng dụng các ngươi. Còn có một chút điểm tâm nho nhỏ lưu lại, chờ ta hưởng thụ bọn hắn trước được không?”

    Bàn Ngu xoay người, con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn phun ra hai luồng điện quang màu đen.

    Một luồng điện quang rơi ở đại doanh dị tộc phía đông Nghiêu Sơn thành, một đạo điện quang trúng đại doanh dị tộc phía tây Nghiêu Sơn thành.

    Đại doanh kéo dài ức vạn dặm vô thanh vô tức biến mất, vô số chiến sĩ dân bản xứ đến từ các dị thế giới thân thể chợt cứng ngắc, từng làn gió xoáy màu đen nổi lên từ đất bằng, thân thể bọn họ ở trong cường quang màu đen hóa thành các làn khói bụi màu đen lao vút lên trời, bị Bàn Ngu mở cái miệng rộng nuốt sạch sẽ.

    “Số lượng quả nhiên không thay thế được được chất lượng.” Bàn Ngu có chút không vui lắc lắc đầu: “Nhão nhoét nhạt nhẽo, mùi vị không ra làm sao, huyết nhục tinh khí nhiều sinh linh như vậy cộng lại, năng lượng còn không bằng máu thịt một tên thánh cảnh. Nhưng, cuối cùng trước mắt đã sạch sẽ hơn rất nhiều.”

    Cười khẽ vài tiếng, Bàn Ngu há mồm hít một hơi thật sâu, đại doanh trung tâm quân đoàn bản thổ Ngu tộc hướng chính bắc Nghiêu Sơn thành đột nhiên biến mất ở trong một trận gió màu đen, vô số con em đến từ hào môn Bàn Ngu thế giới tru lên một tiếng thê lương, ở trong gió đen lặng yên hóa thành hư ảo.

    Hài lòng gật gật đầu, Bàn Ngu hướng Lương Chử thành nhìn qua: “Ở thế giới này, chỉ còn lại các ngươi đám tiểu gia hỏa này rồi. Ô, đều ngoan ngoãn đến đây đi, đến đây đi, các ngươi bắt nguồn từ ta, các ngươi tự nhiên cũng phải trở về với ta. Chờ ta hưởng thụ xong các ngươi, sẽ đến lượt thế giới này.”

    Bàn Ngu hướng Lương Chử thành chỉ một cái, tiếng nổ ‘Bốp bốp bốp’ không dứt bên tai, đầu vô số quý tộc Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc phát nổ, theo đó thân thể nổ thành sương máu, hóa thành các dòng suối máu không ngừng hướng Bàn Ngu bay tới.

    Mắt Da Ma La Gia lộ ra nét tuyệt vọng, đứng ở đầu tường Lương Chử thành dại ra nhìn bầu trời phía nam.

    Không chỉ có nàng, toàn bộ dị tộc còn sót lại đều đứng ở trên tường thành Lương Chử, toàn bộ mọi người đều nhìn phía nam, trong mắt toàn bộ mọi người đều chỉ có bóng người đáng sợ của Bàn Ngu —— cách xa ức vạn dặm, thân thể cao tới vạn trượng của Bàn Ngu lại tràn ngập tầm nhìn của bọn họ, bọn họ có thể nhìn thấy Bàn Ngu, cũng chỉ có thể nhìn thấy Bàn Ngu, bóng người hắn giống như một cái bàn ủi đốt đỏ hồng, hung hăng khắc ở trong mắt bọn họ.

    “Sao có thể như thế?” Da Ma La Gia đột nhiên điên cuồng rít lên: “Ngu triều ta cơ nghiệp vĩnh hằng...”

    Vang một tiếng trầm nặng, toàn bộ sinh linh trong thành Lương Chử nháy mắt diệt sạch, tính cả Da Ma La Gia ở trong, vô số con dân dị tộc ùn ùn hóa thành sương mù máu bay về phía Bàn Ngu.

    “A tỷ!” Trong thành Nghiêu Sơn, mặt Da Ma Sam Gia mang nét bi thương tuyệt vọng, quỳ rạp xuống đất khóc rống lên.

    Vô số quý tộc Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc năm đó bị Cơ Hạo thừa dịp loạn bắt tù binh cùng cất tiếng gào thét, bọn họ từ trong phòng ốc khu tụ cư trong thành Nghiêu Sơn chuyên môn phân chia cho bọn họ đi ra, nhìn phương Bắc rơi nước mắt khóc rống lên, càng có người tuyệt vọng liên tục lăn lộn trên mặt đất.

    Xuất phát từ một số cảm ứng đặc thù nào đó trong huyết mạch, các tù binh dị tộc bị Cơ Hạo nhốt cảm nhận được bản thổ Bàn Ngu thế giới hủy diệt, cảm nhận được vô số tộc nhân nhà mình tan biến, càng cảm nhận được tai ương ngập đầu ngay tại trước mắt. Bàn Ngu, kẻ khủng bố trong truyền thuyết sáng tạo Bàn Ngu thế giới, hắn thế mà lại muốn hủy diệt tất cả hắn tự tay sáng tạo!

    “Tam Nhật Cửu Nguyệt ơi!” Các quý tộc dị tộc còn sót lại quỳ rạp xuống đất, khàn cả giọng hướng đồ đằng bọn họ cúng bái bắt đầu thành kính khẩn cầu.

    “Nơi này, còn sót lại à!” Bàn Ngu xoay người, cười ha ha nhìn về phía Nghiêu Sơn thành. Hắn cười cười, giang hai tay hướng Nghiêu Sơn thành vỗ tới.

    Phong Hành chắn trước mặt Da Ma Sam Gia, hắn kéo Nghệ Cung, dốc hết toàn lực hướng Bàn Ngu bắn ra một mũi tên, một mũi tên, lại một mũi tên!

    Tên như mưa, tên như cầu vồng, các đạo kiếm quang xé rách hư không, xuyên thấu sương mù màu đen, không ngừng rơi ở trên người Bàn Ngu. Các mũi tên không ngừng nổ tung ở trên người Bàn Ngu, Phong Hành lại coi như chưa nhìn thấy, thiêu đốt tinh huyết thúc dục Nghệ Cung, liều mạng hướng Bàn Ngu không ngừng tiến công!

    Da Ma Sam Gia ở phía sau hắn.

    Cho dù nàng là nữ nhân dị tộc...

    Phong Hành cười rất tự đắc: “Nữ nhân của ta, ngươi muốn giết nàng, ta sẽ giết ngươi... Đánh không lại ngươi, cùng lắm là chết mà thôi!”
     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vu Thần Kỷ
    Tác giả: Huyết Hồng
    Chương 1891: Tề động

    Dịch giả: Ntm
    Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

    Trong thành Nghiêu Sơn, vô số tiễn thủ tinh nhuệ ánh mắt ngưng trọng nhìn Phong Hành!

    Chỉ luận tiễn thuật, bọn họ có lẽ không bằng Phong Hành, kém nhưng cũng không lớn, đều là xuất thân đỉnh cấp tinh nhuệ Đông Di đó, tiễn thủ lấy hàng vạn để tính nếu liên thủ bắn tên, uy lực ở trên chiến trường hẳn so với Phong Hành mạnh hơn gấp trăm lần.

    Nhưng cung trong tay Phong Hành, là Nghệ Cung, là trấn tộc thần khí của Đông Di!

    Nếu Phong Hành cũng không gây thương tổn được Bàn Ngu... Đông Di cao thủ tâm cao khí ngạo nữa cũng không dám nói, bọn họ có thể tổn hại được Bàn Ngu một chút nào!

    Phong Hành cầm Nghệ Cung, mũi tên từ trong tay hắn không ngừng bay vút ra không chỉ có tên, càng là tín ngưỡng của Đông Di nhất tộc, là tinh thần của bọn họ, là đồ đằng chí cao trong lòng bọn họ!

    Vô số Đông Di tiễn thủ ánh mắt mãnh liệt như lửa, gần như điên cuồng nhìn chằm chằm Nghệ Cung trong tay Phong Hành. Từng luồng lực lượng tín ngưỡng tinh thuần vô cùng, nhuệ khí ngút trời không ngừng rót vào Nghệ Cung, đột nhiên phía sau Phong Hành có một bóng người cao vạn trượng, cánh tay cực dài lại cực kỳ tráng kiện hiện lên.

    Hai tay bóng người trống rỗng. Hắn hơi cúi đầu, đôi tay chậm rãi kéo ra, bầu trời liền có một tiếng sấm kinh người vang lên, mây đen bao phủ ở trên không Nghiêu Sơn thành bị mạnh mẽ xé rách ra một khe hở nho nhỏ.

    Theo động tác của bóng người, Phong Hành cũng chậm rãi kéo ra Nghệ Cung, động tác của hắn và bóng người nọ hoàn toàn nhất trí, từng luồng thiên địa nguyên khí không ngừng hướng Nghệ Cung hội tụ đến, tín ngưỡng lực của vô số Đông Di tiễn thủ ngưng tụ ở trên Nghệ Cung, một mũi tên khổng lồ kim quang vạn trượng tự dưng hiện lên, vững vàng đặt lên trên Nghệ Cung!

    “Giết!” Vô số Đông Di tiễn thủ đều nhịp rít gào một tiếng, bọn họ thúc giục tinh huyết, phát ra một tiếng rống giận cường hãn nhất cả đời này. Bọn họ thiêu đốt nhiệt huyết, tín ngưỡng lực của bọn họ giống như núi lửa bùng nổ, giờ phút này lực lượng tất cả bọn họ đã nối liền một thể với Phong Hành!

    Kim quang chợt lóe, mũi tên khổng lồ màu vàng hóa thành một dải cầu vồng màu vàng dài đến mấy vạn trượng, nháy mắt lướt qua ức vạn dặm hư không, hung hăng cắm ở ngực Bàn Ngu.

    Trong thành Nghiêu Sơn, vô số Đông Di tiễn thủ tính cả Phong Hành cùng nhau hộc máu, toàn bộ mọi người thân hình uể oải, cả người bất lực ngồi xuống đất. Một mũi tên này hầu như hao hết tinh khí thần của Phong Hành, lại ngay cả tinh huyết của vô số Đông Di tiễn thủ trong thành Nghiêu Sơn cũng tốn hơn phân nửa.

    Một tiếng ‘Ông’ vang lên, trên ngực Bàn Ngu tung tóe lên một mảng lớn ánh lửa, mũi tên khổng lồ màu vàng ầm ầm vỡ nát, trên ngực Bàn Ngu mơ hồ có một dấu vết thật nhỏ màu vàng chợt lóe qua, sau đó nhanh chóng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

    Bàn Ngu nở nụ cười, tinh tế môi hơi hơi lạp dài, miệng hắn dặm không ngừng phun ra màu đen sương mù dày đặc: “Vì này nho nhỏ nữ nhân... Thú vị, ngươi lại có thể có thể tập trung nhiều người như vậy lực lượng nhất hẳn lên công kích ta?”

    Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Bàn Ngu trầm giọng nói: “Lực lượng thế giới này của các ngươi rất có ý tứ, các ngươi thế mà có thể đồng lòng hợp sức liên thủ kháng địch? Loại chuyện này, ở Bàn Ngu thế giới...”

    Loại chuyện này, ở Bàn Ngu thế giới tuyệt đối không có khả năng xảy ra, các quý tộc Ngu tộc chưa bao giờ có thật thật sự tín nhiệm bất luận kẻ nào trừ chính mình. Mà tất cả cái này đều bắt nguồn từ Bàn Ngu, mục tiêu của hắn là cắn nuốt tất cả để tăng cường bản thân, hắn thật sự là một tồn tại cực độ ích kỷ, lãnh khốc vô tình.

    Đối với Bàn Ngu mà nói, ‘tín nhiệm’ thật sự là khái niệm quá xa xỉ, cũng quá vô dụng.

    Dù sao, hắn cũng không cần tín nhiệm bất luận kẻ nào, tất cả bên người hắn đều đã bị hắn cắn nuốt, hắn vì sao phải tín nhiệm người khác?

    “Vì sao phải phản kháng? Vì sao phải giãy dụa? Ngươi bắt nguồn từ ta, ngươi nên trở về với ta!” Con mắt dựng thẳng của Bàn Ngu nhìn chằm chằm Da Ma Sam Gia: “Các ngươi đã tiêu dao quá lâu rồi, quá lâu rồi, các ngươi sinh ra vốn đã là một sai lầm, hiện tại, là lúc bù lại sai lầm này rồi.”

    Trong con mắt dựng thẳng của Bàn Ngu một vòng xoáy thật lớn màu đen đột nhiên xuất hiện, một lực lượng cắn nuốt vô hình hung hăng hướng Da Ma Sam Gia áp sát.

    Phòng thành cấm chế của Nghiêu Sơn thành ầm ầm chấn động, thiên đình của Bàn Cổ thế giới kịch liệt rung lên. Nghiêu Sơn thành ở dưới sự bố trí tỉ mỉ của Cơ Hạo, toàn bộ thành trì liên thông địa mạch, trên ứng tinh tú khắp trời, càng gắt gao nối liền một thể với Thiên Địa Đại Trận của thiên đình.

    Bàn Ngu muốn cắn nuốt dị tộc lưu lại trong thành, lực cắn nuốt của hắn và phòng thành kết giới của Nghiêu Sơn thành bạo phát xung đột trực tiếp nhất!

    Lực cắn nuốt thật lớn giống như nước lũ bao phủ Nghiêu Sơn thành, theo phòng thành kết giới bóng loáng của Nghiêu Sơn thành hướng bốn phương tám hướng tuôn trào.

    Ngoài thành từng dòng nhược thủy, từng dòng dung nham, từng dòng cát chảy, từng cái đầm lầy nước độc, còn có trong biển máu bốn phía, trong chồng chất phòng tuyến Cơ Hạo bày ra, thân thể vô số chiến sĩ tinh nhuệ ầm ầm tan rã, vô số tinh nhuệ long tộc, phượng tộc thân thể sụp đổ tan rã, vô số sơn tinh thủy quái thê lương gào thét hóa thành hư ảo, vô số Huyết Trì U Quỷ cùng Bán Long Tu La không tự chủ được bị lực cắn nuốt vô hình vặn vẹo thành mảnh vụn.

    Bàn Ngu há mồm nuốt, lực lượng cắn nuốt khủng bố bóc ra từng chút một phòng ngự kết giới dày nặng của Nghiêu Sơn thành, cùng lúc đó vô số tinh nhuệ của Nghiêu Sơn thành ở ngoài thành không ngừng bị hắn há mồm nuốt vào.

    Ngao Hạo tự xưng là ‘Ngao Nhật Thiên’, tính cả mấy chục gã cổ long vương đột ngột hóa thành một mảng lớn sương máu.

    Nhiều tinh anh phượng tộc kiêu ngạo còn chưa kịp bay lên không trung đào tẩu, lông vũ của bọn họ đã ùn ùn rụng ra, sau đó máu thịt hóa thành tro tàn.

    Hạ Mễ thống lĩnh vô số lính tôm tướng cua điên cuồng hướng sâu bên trong biển máu lặn xuống, nhưng bọn họ vừa mới chui vào biển máu sâu không đến nghìn trượng, biển máu xung quanh đều bị lực cắn nuốt vô hình rút lên bầu trời, máu bốc hơi lên, vô số lính tôm tướng cua khóc lóc nổ tung thành bột phấn.

    Cha con Vô Chi Kỳ còn có Viên Lực thống lĩnh đám đông sơn tinh thủy quái gào thét. Bọn họ đối mặt Bàn Ngu không có sức phản kháng, bọn họ thậm chí không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì thì đã hồn phi phách tán...

    Một tiếng vang khổng lồ ‘Rắc’ truyền đến, Nghiêu Sơn thành to lớn kịch liệt chấn động một lần, nền thành trì nứt ra vô số điều khe hở nhỏ bé, lực cắn nuốt vô hình thế mà muốn đem toàn bộ Nghiêu Sơn thành nhổ tận gốc đưa vào trong miệng Bàn Ngu.

    Thiên Địa Đại Trận của thiên đình kịch liệt chấn động, đại trận dốc sức trấn áp Nghiêu Sơn thành không cho nó bay lên, nhưng bản thân thiên đình cũng đang kịch liệt run rẩy, thiên đình to lớn mơ hồ có dấu hiệu từ phía trên vòm trời rơi xuống, không ít nơi của thiên đình đều đã nứt ra vết nứt to nhỏ, vô số lửa nóng khói đặc không ngừng từ trong vết nứt phun ra.

    Trên tường thành Nghiêu Sơn thành, Vũ Mục chắn ở trước mặt Phong Hành tinh lực suy kiệt, hắn giơ lên cao Ôn Thần Phiên, hướng Bàn Ngu bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ một tiếng, sau đó dùng sức phun một ngụm máu ở trên Ôn Thần Phiên.

    Ôn Thần Phiên ầm ầm tan rã, hóa thành một đạo nguyền rủa ôn độc ác độc nhất hướng Bàn Ngu đánh tới.

    Bàn Ngu khinh miệt nhìn thoáng qua ôn độc nguyền rủa do Ôn Thần Phiên biến thành, không đặt ở trong lòng đem nó nuốt vào!

    Vũ Mục rú thảm một tiếng, không ngừng phun ra cả đống máu tươi, thân thể hắn cấp tốc gầy yếu đi, như tinh huyết toàn thân đều bị rút sạch.

    Trên tường thành, Thái Ti vẫn luôn có chút thần kinh lẩm bẩm đột nhiên ngẩng đầu lên, con mắt hắn sáng loáng giống như con cú, rất nghiêm túc hướng Thiếu Ti nói: “Mấy ngày hôm trước, ta nghiêm túc đếm, con cái ta hiện tại có một ngàn hai trăm người. Cho nên, huyết mạch tộc ta sẽ không đoạn tuyệt.”

    Cười ‘Hì hì’, Thái Ti cắn đứt non nửa đoạn đầu lưỡi, đem một ngụm máu lớn phun ở trên Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, sau đó dùng sức hướng thiên địa bái lạy.

    Thiếu Ti thét dài một tiếng bén nhọn, mái tóc dài của nàng chợt biến thành một mảng khô trắng, miệng nàng tụng chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, hai tay kết ấn xa xa ấn về phía Bàn Ngu.
     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vu Thần Kỷ
    Tác giả: Huyết Hồng
    Chương 1892: Minh đạo ra tay

    Dịch giả: Ntm
    Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

    Trong nháy mắt Thái Ti quỳ mọp bái lạy, trong Đinh Đầu Thất Tiễn Thư một bóng người mông lung màu xám phóng lên cao.

    Một khí tức tà dị, âm trầm đáng sợ tràn ngập thiên địa, ở trong nháy mắt thời gian cực ngắn, luồng khí tức đáng sợ này thậm chí đem khí đen trên người Bàn Ngu tản mát ra cũng bức lui gần trăm vạn dặm.

    Trên khuôn mặt mơ hồ của bóng người xám xịt lóe ra hai điểm u quang thâm thúy, hắn nhìn chằm chằm Bàn Ngu một cái, một thanh âm đột nhiên vang lên trong lòng toàn bộ mọi người trên Bàn Cổ mỗ đại lục. Văng vẳng, uể oải, giống như gió âm từ trong Cửu U địa ngục thổi ra, đông lạnh khiến lục phủ ngũ tạng của người ta cũng co lại thành một cục.

    “Thì ra... Không phải Bàn Cổ...” Khẽ thở dài một tiếng không thể nói rõ được, bóng người màu xám chợt hướng vào phía trong co rút lại, thân thể hắn hóa thành một luồng tiễn quang nhỏ bé, cuốn lên Đinh Đầu Thất Tiễn Thư hung hăng lao về phía ngực Bàn Ngu.

    ‘Phập’ một tiếng, tiễn quang màu xám xuyên thấu thân thể Bàn Ngu, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả bản thể Đinh Đầu Thất Tiễn Thư cũng chẳng biết đi đâu. Thân thể Bàn Ngu hơi nhoáng lên một cái, hắn có chút mờ mịt, có chút kinh hãi cúi đầu nhìn về phía ngực mình.

    Một điểm hào quang màu xám nhỏ bé nhanh chóng lóe lên ở trên ngực Bàn Ngu.

    Dần dần, từng cái đốm màu đen từ mép hào quang màu xám sụp đổ, theo tiếng nổ cực kỳ nhỏ, trên ngực Bàn Ngu cả khối lớn đốm màu đen không ngừng sụp đổ, nhanh chóng hóa thành nhiều điểm khí màu đen bay đi.

    Chỉ thời gian mấy nhịp thở, trên ngực Bàn Ngu đã có thêm một lỗ thủng trong suốt đường kính trăm trượng. Tam Nhật Cửu Nguyệt điên cuồng chấn động gào thét, hóa thành mười hai quầng sáng chói lóa tề tụ phụ cận vết thương to lớn này, một tư thế muốn nhân cơ hội từ nơi này chạy thoát.

    “Nguyền rủa thật đáng sợ!” Bàn Ngu thấp giọng lẩm bẩm: “Cũng đã ngã xuống rồi, lưu lại nguyên linh lạc ấn cũng có lực lượng mạnh như vậy, nghĩ hẳn năm đó cũng là một phương chúa tể không ai bì nổi... Hắc, nếu là không ngã xuống, bản tôn của hắn, sẽ so với mấy kẻ mạnh nhất trong các hỗn độn ma thần năm đó khi ta mở Bàn Ngu thế giới, đến vây công ta còn mạnh hơn một khoảng nhỉ?”

    “Đại năng như thế, lại ngã xuống ở Bàn Cổ thế giới? Khai thiên thánh nhân thế giới này của các ngươi, thật đáng sợ mà.” Bàn Ngu ngẩng đầu lên, con mắt dựng thẳng ở mi tâm lóe lên điện quang màu đen chói mắt, hắn cười dữ tợn nói: “Nhưng, hắn dù sao cũng đã ngã xuống, ta ở thế giới này, không cảm thụ được khí tức của hắn... Có thể thai nghén ra khai thiên thánh nhân cường đại như thế, bổn nguyên thế giới này...”

    Bàn Ngu kích động tới mức thân thể cũng đang khẽ run lên. Hắn trầm giọng cười dữ tợn nói: “Ta sẽ... Không khách khí nữa!”

    Chậm rãi giơ hai tay, Bàn Ngu dùng sức vỗ một chưởng vào trên ngực mình, ầm một tiếng, Tam Nhật Cửu Nguyệt trong ngực hắn cùng cất tiếng gào thét, Nhất Nhật Tam Nguyệt bị đôi bàn tay hắn vỗ nổ tung, hóa thành các tia sáng kỳ dị không ngừng dung nhập thân thể hắn. Theo Nhất Nhật Tam Nguyệt này bị thân thể Bàn Ngu hấp thu, vết thương trên ngực hắn hầu như là nháy mắt khép lại.

    “Các ngươi cũng rất nghịch ngợm, các ngươi đều là dòng dõi từ trong cơ thể ta diễn sinh, các ngươi là con cháu của ta... Các ngươi không nghĩ như thế nào khiến ta mau chóng khôi phục lực lượng, ngược lại còn vì tư lợi đem ta phong ấn, trấn áp, mưu toan để ta trọn đời không thể thức tỉnh!” Bàn Ngu cúi đầu nhìn Nhị Nhật Lục Nguyệt lưu lại trong ngực, cười rất ôn hòa.

    “Nhưng, có ích lợi gì đâu? Các ngươi bắt nguồn từ ta, các ngươi nhất định phải trở về với ta, thuộc về ta, tóm lại phải trở về!” Bàn Ngu thì thào lẩm bẩm: “Các ngươi đại biểu mười hai bổn nguyên đại đạo quan trọng nhất của cơ thể ta, ta sao có thể để các ngươi chạy thoát?”

    “Toàn bộ dòng dõi, toàn bộ con nối dõi của ta, đều phải một lần nữa hòa hợp một thể với ta!” Bàn Ngu đứng xa xa nhìn Da Ma Sam Gia phía sau Phong Hành, ôn hòa cười nói: “Một tiểu nha đầu cũng không thể chạy thoát, các ngươi sao có thể chạy thoát?”

    Xa xa, Bàn Ngu hướng Nghiêu Sơn thành vươn hai tay, một lực lượng cắn nuốt càng thêm khổng lồ, càng thêm đáng sợ gắt gao hấp thụ ở trên Nghiêu Sơn thành, mấy ngàn kiến trúc to nhỏ trong thành kịch liệt lắc lư, trận cơ phòng ngự đại trận bố trí trong nền kiến trúc điên cuồng chấn động, không ngừng có ánh lửa chói mắt cùng khói đặc cuồn cuộn phun ra.

    Thái Ti uể oải xụi lơ ở trên mặt đất, hắn mang theo một tia mờ mịt, một tia bi thương nhìn nơi bóng người khổng lồ màu xám kia biến mất.

    “Vậy, lão tổ chung quy là đã triệt để tan biến rồi, ngay cả một chút cơ hội khôi phục cũng không có nữa... Thiếu Ti, lần này chúng ta thực mất vốn rồi.” Thái Ti rầm rì lẩm bẩm: “Trấn tộc bảo bối tổ tông truyền xuống bị ta đánh mất rồi, về sau không có mặt mũi nào gặp tổ tông nữa.”

    Thiếu Ti đầu đầy tóc bạc phiêu đãng, thủ ấn của nàng đã xa xa ấn ra ngoài.

    Vô biên vô hạn sương mù đen trên người Bàn Ngu khẽ chấn động một lần, hắn kinh ngạc hướng bốn phía nhìn thoáng qua, đột nhiên con mắt dựng thẳng ở mi tâm sững sờ tập trung Thiếu Ti: “Ngươi đã làm gì? Ta chung quy cảm thấy, có một số việc không phải quá...”

    Chưa thể nói hết câu, bởi vì sương mù đen nồng đậm như thực chất trên người Bàn Ngu thế mà lại ảm đạm đi một chút, khí tức trên người hắn tản mát ra cũng nhỏ yếu đi một tia.

    Mái tóc dài khô trắng của Thiếu Ti chợt hồi phục đen nhánh tỏa sáng, mái tóc dài vốn ngang eo giống như phát điên cấp tốc sinh trưởng, trong chớp mắt ngắn ngủn, mái tóc dài trên đầu Thiếu Ti đã dài tới mấy vạn dặm, giống như một dòng lũ màu đen cuồn cuộn ở phía sau nàng cấp tốc vặn vẹo tuôn trào.

    Sau đó Thiếu Ti ‘Oa’ phun ra một ngụm máu, mỗi một lỗ chân lông toàn thân nàng đều đang hướng ra bên ngoài phun máu.

    Nàng lấy bí pháp nghịch thiên đoạt lấy khí vận của Bàn Ngu, lực lượng khí vận khủng bố gào thét ùa vào thân thể của nàng, dù là Thiếu Ti có thượng cổ huyết mạch quỷ bí tuyệt luân, vô lượng khí vận trên người Bàn Ngu ùa tới vẫn không phải nàng có thể thừa nhận.

    Thân thể và linh hồn của Thiếu Ti thiếu chút nữa đã bị luồng khí vận này đánh tan thành phấn, nàng dồn dập hướng bốn phía nhìn một cái, khẽ cắn môi hướng Cơ Hạo hung hăng chỉ!

    Cơ Hạo đang hóa thân hào quang vòng quanh Bàn Ngu chém lung tung chỉ cảm thấy thân thể chợt chấn động, một lực lượng kỳ dị không thể tưởng tượng từ bốn phương tám hướng ập tới, không ngừng rót vào thân thể hắn. Tu vi đạo hạnh, pháp lực, cảnh giới các thứ của hắn cũng chưa có bất cứ sự gia tăng nào, nhưng Cơ Hạo lại cảm thấy, hắn tự dưng chiếm được vô cùng vô tận lợi ích, thực lực của hắn chưa có nửa điểm tăng trưởng, hắn lại cảm thấy mình có thể làm được bất cứ chuyện gì muốn làm!

    “Các ngươi, sao có thể làm ta bị thương?” Bàn Ngu trầm giọng cười nói: “Thế giới này của các ngươi, nhất định là thuộc về ta!”

    Bàn Ngu rõ ràng cảm nhận được bí pháp đoạt lấy khí vận của Thiếu Ti tạo thành ảnh hưởng đối với hắn, khí vận vô biên trên người hắn đang không ngừng rót vào trong cơ thể Cơ Hạo, mang tới vô số lợi ích cho con sâu nhỏ vòng quanh hắn bay tới bay lui này.

    Bàn Ngu lại đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người Cơ Hạo. Dù sao, trên tay Cơ Hạo có một thanh trường kiếm có thể thoải mái chém rách thân thể hắn!

    “Con kiến khó chơi!” Bàn Ngu thấp giọng lẩm bẩm: “Kiếm này, phải là của ta!”

    Hừ lạnh một tiếng, Bàn Ngu hướng Cơ Hạo vỗ xuống một chưởng, hư không xung quanh vỡ nát, đại đạo pháp tắc vặn vẹo, một lực cắn nuốt đáng sợ hóa thành giam cầm vô hình đem toàn thân Cơ Hạo gắt gao phong ấn trong hư không không thể động đậy.

    Cơ Hạo kinh hãi ngẩng đầu nhìn bàn tay Bàn Ngu nhằm vào đầu vỗ xuống, ngay lúc này, phía sau Bàn Ngu đột nhiên có một cánh cửa đồng xanh khổng lồ dần dần mở ra, một bóng người toàn thân cuốn theo sương mù máu nồng đậm sải bước đi ra, hai luồng kiếm quang sát ý ngập trời âm hiểm vô cùng đâm vào thân thể Bàn Ngu.
     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vu Thần Kỷ
    Tác giả: Huyết Hồng
    Chương 1893: Mười tám địa ngục

    Dịch giả: Ntm
    Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

    Một khắc đồng hồ trước khi Thiếu Ti ra tay, U Minh thế giới.

    Xám xịt không thấy mặt trời, vạn vật đều thành hai màu đen trắng, trong không khí xám xịt vô số u ảnh như cá bơi cấp tốc bơi lội, để lại ở không trung các quỹ tích dập dờn.

    Trên một ngọn núi cao chỗ trung tâm U Minh thế giới, vô số xương sọ theo thân núi cao trăm vạn dặm xây lên từng tầng một. Xương sọ trắng xóa nhăn nhụi ‘nét mặt tường hòa’ ‘nhìn’ bầu trời, trong hốc mắt thật sâu mơ hồ có một luồng ánh sáng tốt lành an bình, trong suốt trào ra.

    Không thấy dữ tợn, lại thần thánh.

    Trong vô số xương sọ màu trắng, các đóa hoa nhỏ màu xám kiên định sinh trưởng ra. Đóa hoa to bằng ngón cái không gió tự động, cánh hoa giống như miếng sắt điêu khắc thành va chạm lẫn nhau, phát ra tiếng vang nhỏ vụn ‘leng keng’.

    Ở trong vô tận tường hòa tử vong, phát ra một tia sinh cơ cường đại mềm dẻo, trên đỉnh núi cao nhất trấn áp mười tám ngục thiên của U Minh thế giới tràn đầy đạo vận kỳ diệu, toàn bộ U Minh thế giới cũng bởi vì ngọn núi cao này mà bao phủ một tầng khí tức thần thánh.

    Một bóng người màu trắng đột nhiên phá vỡ hư không, lập tức đi tới đỉnh núi cao. Khi bóng người màu trắng từ trên cao rớt xuống, bên người hắn đột nhiên có biển máu, núi đao, rừng kiếm, nồi chảo sôi trào, cối xay đầm đìa máu các loại ảo giác không ngừng xuất hiện.

    Đổi là người thường, đã sớm bị các ảo giác như thực như ảo này kéo vào vực sâu vô tận, từ nay về sau thân tử đạo tiêu hồn phi phách tán. Bóng người màu trắng lại như tản bộ sân vắng, hắn từ trên bầu trời cao không biết mấy vạn ức dặm hạ xuống thẳng tắp, tùy ý đi ra mười tám bước, liền tránh được mười tám ảo ảnh trọng điệp mà sinh, thoải mái đi tới đỉnh núi cao.

    Áo trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh nhạt, đây rõ ràng lại là một phân thân của Vũ Dư đạo nhân.

    Khác với hồng bào Vũ Dư sang sảng nhiệt tình, khác với cực ác Vũ Dư âm lãnh tàn khốc, Vũ Dư áo bào trắng cho người ta cảm giác chính là ‘quân tử như ngọc’, toàn thân lộ ra một khí tức đặc biệt trơn bóng, làm người ta ấm áp như tắm gió xuân.

    Không lạnh không nóng, không vội, hắn đặt chân ở đỉnh núi cao, liền có một loại ý cảnh nhàn nhã ở lầu nhỏ một đêm nghe mưa xuân lặng yên sinh ra.

    “Đạo hữu, nhiều năm không gặp, ổn cả chứ?” Vũ Dư áo bào trắng cười ha ha hướng một khối đá lớn hai màu đen trắng rõ ràng ở đỉnh ngọn núi chắp tay thi lễ: “Xem ra không phải tốt lắm, nếu không sao lại tự bế như thế?”

    Tảng đá lớn ‘Rắc’ một tiếng nứt ra một khe hở nhỏ bé, qua một hồi lâu, tảng đá thong thả vỡ ra, cục đá nhỏ bé theo thân núi trượt xuống, một đạo nhân mặc trường bào màu máu, toàn thân sát khí ngập trời lẳng lặng ngồi xếp bằng ở đỉnh núi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vũ Dư áo bào trắng.

    Qua hồi lâu sau, đạo nhân áo bào màu máu lặng lẽ thở dài một hơi: “Tất nhiên không tốt, cánh cửa kia ngay tại trước mắt, lại như thế nào vẫn không thể vào được. Nhiều năm như vậy, các loại biện pháp đều đã nghĩ rồi, nhưng luôn luôn thất bại trong gang tấc, sao có thể ổn chứ?”

    Vũ Dư áo bào trắng cười rất sáng lạn: “Cánh cửa này đã đi không thông, không bằng đổi một cánh cửa khác? Con đường và cánh cửa trong thiên địa này không thiếu nhỉ!”

    “Đổi một cánh cửa khác, phẩm cách sẽ thấp đi, cũng sẽ không cam tâm tình nguyện!” Đạo nhân áo bào màu máu âm u nhìn Vũ Dư áo bào trắng: “Như các phàm nhân kia, nhìn ngươi cả ngày rượu ngon thịt nướng, vì sao ta phải gặm vỏ cây rễ cỏ? Chúng ta cùng phàm nhân cũng có chỗ tương thông.”

    Vũ Dư áo bào trắng trầm ngâm một lát, hắn từ trong tay áo lấy ra một cái đĩa ngọc hình tròn to bằng bàn tay, vẻ mặt nghiêm nghị đưa cho đạo nhân áo bào màu máu.

    Đạo nhân áo bào màu máu như bị bọ cạp đốt một phát, thân thể kịch liệt run lên một cái, hai tay chợt vươn ra muốn chộp lấy đĩa ngọc hình tròn kia, nhưng trầm ngâm một lát, hắn lại chậm rãi thu hồi tay: “Đây là cái gì?”

    Vũ Dư áo bào trắng cười càng thêm sáng lạn: “Đạo hữu cần gì biết rõ còn cố hỏi chứ? Là sư phụ đem cánh cửa đạo hữu muốn đẩy ra kia trực tiếp đưa đến trên tay đạo hữu. Đạo hữu lúc nào cũng có thể đi vào trong cửa... Chúc mừng đạo hữu đại đạo thành!”

    Đạo nhân áo bào màu máu cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm cái đĩa ngọc nho nhỏ kia hồi lâu, rốt cuộc hai tay hắn khẽ run lên, chậm rãi đem đĩa ngọc cầm vào trong tay: “Sư phụ muốn ta làm gì?”

    Vũ Dư áo bào trắng không nói một lời nhìn đạo nhân áo bào màu máu.

    Đạo nhân áo bào màu máu trầm ngâm một lát, hắn đột nhiên gật đầu cười nói: “Cũng được, có được thì có mất, chung quy được lớn hơn mất, hay!”

    Đôi tay hợp lại, đĩa ngọc trong tay hóa thành mười tám dòng sông ánh sáng sáng ngời chậm rãi dung nhập thân thể đạo nhân, thân thể đạo nhân hơi nhoáng lên một cái, hắn đột nhiên cười lên: “Thì ra là thế... Ta đã tìm được đường vào cửa, lại đem nó coi là ngã rẽ... Quả nhiên chân truyền chỉ là một câu công phu, lại kéo dài của ta bao nhiêu năm tháng?”

    Bàn Cổ mỗ đại lục, Cơ Hạo ngửa mặt lên trời thét dài, Bàn Cổ Kiếm kéo theo một đạo kiếm quang đen sì đâm nhanh vào ngực Bàn Ngu.

    Bàn Ngu biết bảo kiếm trong tay Cơ Hạo sắc bén, hai tay hắn khẽ búng, hư không trước mặt Cơ Hạo vỡ nát từng tầng một, hư không vỡ nát lấy một loại phương thức cực kỳ cổ quái một lần nữa tổ hợp sắp xếp, hóa thành một bức tường tinh thể đen sì lóng lánh các điểm tinh quang kỳ dị chắn trước mặt Cơ Hạo.

    ‘Đinh’ một tiếng vang thanh thúy, Bàn Cổ Kiếm đâm vào trên bức tường tinh thể dày tới vạn dặm, kiếm quang và bức tường tinh thể đồng thời vỡ nát, vô số kiếm quang sụp đổ quét ở trên ngực Bàn Ngu, lại chỉ đánh vỡ da thịt hắn, chưa thể tạo thành thương tổn trên thực chất đối với thân thể hắn.

    “Thần thông bí pháp của ta đang thức tỉnh!” Bàn Ngu nhếch miệng mỉm cười nhìn Cơ Hạo: “Không chỉ có thần thông bí pháp của ta, còn có thần thông năm đó ta cắn nuốt nhiều hỗn độn ma thần như vậy... Ta đang từ từ nhớ ra.”

    Một kiếm của Cơ Hạo không thu hoạch gì, lập tức vội lui về phía sau, trên bầu trời hai mươi tư trường mâu tiên thiên canh kim chi khí ngưng tụ thành gào thét hạ xuống, chuẩn xác vô cùng đánh vào trên Bàn Cổ Chung. Tiếng chuông du dương, Cơ Hạo bị liên tục hai mươi tư đòn công kích đáng sợ đánh bay xa hơn ngàn vạn dặm.

    Ngay lúc này, cánh cổng U Minh mở rộng, đạo nhân áo bào màu máu lao ra khỏi cánh cổng đồng xanh, hai thanh tiên thiên sát lục thần binh hung hăng xuyên thủng thân thể Bàn Ngu.

    Bàn Ngu kinh hô thê lương. Rất hiển nhiên, hai kiếm vừa rồi mùi vị không dễ chịu chút nào, hắn giận dữ xoay người nhìn về phía đạo nhân áo bào màu máu lớn tiếng quát: “Khốn kiếp!”

    Đạo nhân áo bào màu máu cười âm u nói: “Bần đạo U Minh, mong đạo hữu thành toàn!”

    Đỉnh đầu U Minh đạo nhân lao vút lên một đám mây lành, U Minh giáo chủ, mười tám ngục thiên phân thân, còn có một đám sương mù đen sì vờn quanh hóa thân ngồi xếp bằng ở trên mây lành, đồng thời mở mắt hướng Bàn Ngu vung tay đánh ra từng đạo lôi hỏa hai màu đen trắng dây dưa.

    Bàn Ngu giận quá mà cười, hắn cũng không thi triển thần thông bí pháp nào, trực tiếp một chưởng hướng U Minh đạo nhân đè xuống.

    Oành một tiếng, U Minh đạo nhân không phản kháng chút nào mặc cho một chưởng của Bàn Ngu đem bản thể mình đè nát.

    Trên mây lành, ba hóa thân của U Minh đạo nhân giống như lưu ly bảo bình tan vỡ nổ tung thành mảnh vụn khắp trời. Bàn Ngu đắc ý cười vài tiếng dữ tợn, tiếng cười của U Minh đạo nhân lại từ phía sau cánh cổng đồng xanh kia truyền tới: “Đa tạ đạo hữu thành toàn, chờ sau khi đạo hữu ngã xuống, mười tám tầng địa ngục của Bàn Cổ thế giới sẽ mời đạo hữu vĩnh viễn tiêu thụ cẩn thận.”

    Hư không run rẩy một trận, mười tám ngục thiên U Minh thế giới của Bàn Cổ thế giới từ khi khai thiên tích địa tới nay đã tồn tại chợt kịch liệt run rẩy, dựa theo trình tự huyền diệu nào đó từ trên xuống dưới sắp xếp có trật tự ở trong U Minh.

    Bản tôn U Minh đạo nhân sụp đổ, nguyên linh và mười tám tầng địa ngục dung hợp, mười tám tầng địa ngục trên ứng vô thượng đại đạo, U Minh đạo nhân cất tiếng cười to tuyên bố mười tám tầng địa ngục sinh ra, tuyên bố cuộc sống mới của U Minh thế giới!

    Hai thanh tiên thiên sát lục chí bảo cắm trên lưng Bàn Ngu chợt phân hoá thành mười tám đạo kiếm quang, hung hăng kéo ra ở trên người Bàn Ngu mười tám vết thương đáng sợ.
     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vu Thần Kỷ
    Tác giả: Huyết Hồng
    Chương 1894: Khẩn cấp

    Dịch giả: Ntm
    Nguồn: Phong Nguyệt Lâu

    U Minh thế giới long trời lở đất, mười tám tầng địa ngục lóe lên u quang cổ quái, thong thả xê dịch sắp xếp trong hư không.

    Nguyên linh U Minh đạo nhân phân hoá, dần dần dung hợp với bổn nguyên mười tám tầng địa ngục. Ba ngàn đại đạo của Bàn Cổ thế giới sôi trào như nước, trên không Bàn Cổ mỗ đại lục, sương mù đen Bàn Ngu phóng ra cũng bị kịch liệt chấn động bài xích hơn phân nửa, lộ ra bầu trời xanh thẳm.

    Thiên địa chấn động, vạn linh cúng bái, tiếng cười của U Minh đạo nhân vang vọng toàn bộ U Minh thế giới: “Đạo ta, đã thành!”

    Trong mười tám tầng địa ngục thiên hoa rơi loạn, đầy trời kim quang xen lẫn vô lượng tử khí từ trên trời giáng xuống. Vũ Dư áo bào trắng đứng ở trên đỉnh ngọn núi cao nhất U Minh thế giới, đầu ngón tay phun ra một đạo linh quang, một cái bình ngọc không tỳ vết lơ lửng ở trên linh quang, đem kim quang đầy trời và vô lượng tử khí nuốt vào.

    U Minh đạo nhân dung hợp với đại đạo, thành tựu vô thượng đạo quả bất hủ bất hoại, vạn kiếp bất diệt, tự nhiên có vô lượng công đức, vô biên khí vận buông xuống thân hắn. Mà giờ phút này, Vũ Dư áo bào trắng đem vô lượng công đức, khôn cùng khí vận trời giáng xuống, vốn thuộc về U Minh đạo nhân nhận lấy toàn bộ, không lưu lại cho U Minh đạo nhân một chút nào.

    U Minh đạo nhân cũng không lên tiếng phản đối, mặc cho Vũ Dư áo bào trắng buông tay mà làm.

    Bồ Phản, trên tế đàn, cực ác Vũ Dư lặng yên xuất hiện ở bên người Tự Văn Mệnh, từ trong tay áo lấy ra một cái đĩa ngọc đưa cho Tự Văn Mệnh: “Nhân Hoàng, đây là pháp chỉ ngọc điệp của Oa Linh, mong Nhân Hoàng khẳng khái.”

    Tự Văn Mệnh đang dùng cửu đỉnh hấp thu khí vận vô biên sau khi nhân tộc quy về một mối, chuẩn bị đem cửu đỉnh chuyển hóa thành vô thượng khí vận chí bảo, đúc nền tảng quốc gia vạn cổ không dời cho Đại Hạ. Nhìn thấy cực ác Vũ Dư, Tự Văn Mệnh nhíu nhíu mày, đưa tay tiếp nhận cực ác đĩa ngọc trong tay Vũ Dư bóp nát.

    Các điểm linh quang nhập vào mi tâm Tự Văn Mệnh, hắn trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Bàn Ngu trong khí đen vô biên bao vây: “Thật sự phải làm như thế? Chúng ta, thật sự không có cách nào ứng phó gã Bàn Ngu này?”

    Cực ác Vũ Dư mặt không biểu cảm nhìn Tự Văn Mệnh, thở dài một hơi lạnh như băng: “Nếu không có Vu đạo nhân và Tam Bành, hẳn có thể đem hắn trấn áp sau đó chậm rãi gạt bỏ. Ngại là, ngại là... Bàn Ngu, chung quy là khai thiên thánh nhân cùng cảnh giới với Bàn Cổ thánh nhân...”

    “Nếu là như thế, khôn cùng khí vận, vô lượng công đức từ khi khai thiên tích địa tới nay, nhân tộc lần đầu quy về một mối...” Tự Văn Mệnh cười khổ một tiếng, nghiêm nghị hướng cực ác Vũ Dư chắp tay hành một lễ: “Đại Hạ ta...”

    Cực ác Vũ Dư trầm mặc một lúc lâu, hướng bầu trời chỉ chỉ: “Đại Hạ nên lập miếu cung phụng Oa Linh, bần đạo tự nhiên cũng sẽ che chở đôi chút. Tương lai dù có lúc không được như ý Nhân Hoàng hết, cũng có một mũi dòng dõi của Đại Hạ trường tồn.”

    Tự Văn Mệnh và cực ác Vũ Dư đồng thời nhìn về phía Cơ Hạo đang dây dưa cùng Bàn Ngu.

    Mười tám đạo kiếm quang mang theo vô tận ý luân hồi điên cuồng xé rách thân thể Bàn Ngu, không ngừng phun ra mảng lớn máu đen, Bàn Ngu cũng không khỏi phát ra tiếng kêu đau trầm thấp. Bản thân hai thanh tiên thiên sát phạt chí bảo trong tay U Minh đạo nhân uy lực cực mạnh, giờ phút này dung nhập vô tận luân hồi đạo vận mười tám tầng địa ngục lúc mới sinh ra, lực lượng sát phạt càng tăng vọt trăm ngàn lần ở trong khoảng thời gian ngắn.

    U Minh đạo nhân thân hóa địa ngục, hai thanh sát khí không ai khống chế, nhưng vẫn tạo thành thương tổn không thể xem nhẹ đối với Bàn Ngu.

    Cực xa xa, hai vị giáo chủ do do dự dự ở một bên, làm bộ làm tịch nhất quyết sinh tử với Bàn Ngu, lại trù trừ không lên ánh mắt chợt sáng ngời. Đây là bản mạng chí bảo U Minh đạo nhân dựa vào để đặt chân đứng vững U Minh, chấn nhiếp tất cả!

    Bọn họ cũng không ngờ tới, U Minh đạo nhân xả thân hợp đạo, thế mà lại đem hai bảo bối áp đáy hòm này cứ như vậy để lại trên người Bàn Ngu!

    Mắt thấy mười tám đạo kiếm quang mạnh mẽ như rồng kia vòng quanh Bàn Ngu xoay tròn chém, không ngừng lưu lại ở trên người Bàn Ngu các vết thương đáng sợ, hai người không khỏi cất tiếng cười to: “Bảo bối này, có duyên với bản giáo!”

    Hai vị giáo chủ cất tiếng thét dài, đỉnh đầu bọn họ phun ra đám mây lành cực lớn, một tòa bảo tháp tử khí kim quang quấn quanh phóng ra vô lượng hào quang, một cái bảo tràng minh châu cao thấp chín tầng phun ra dòng ánh sáng vô lượng, hai người hóa thành kim thân pháp thể nhiều đầu nhiều tay, kéo theo hai luồng hào quang hung hăng hướng Bàn Ngu lao tới.

    Một cành cây Thất Bảo, một cái chày báu tỏa sáng, hai kiện chí bảo hướng phía Bàn Ngu đập loạn một trận, vì cướp lấy hai thanh kiếm sắc bén U Minh đạo nhân ‘vứt bỏ’, hai vị giáo chủ lần này không chút giữ lại phát huy ra toàn bộ khí lực, ngay cả thủ đoạn áp đáy hòm cũng đã thi triển ra.

    Trong hư không một khí tức hư vô tịch diệt dần sinh ra, trong sự tĩnh mịch hư vô vô biên, một luồng sinh cơ bừng bừng lao thẳng vào hư không, hai vị giáo chủ hóa thành hai luồng kim quang quay quanh Bàn Ngu cấp tốc xoay tròn bay múa, chỉ nghe Bàn Ngu kêu đau không ngừng, bị kim quang đánh ra những lỗ thủng cực lớn ở trên người.

    Trên tế đàn, cực ác Vũ Dư hướng bên này nhìn một cái, trong tay cũng có thêm một cái bình ngọc, chỉ nghe một tiếng rồng gầm vang khổng lồ, khí vận nhân tộc vốn cuồn cuộn rót vào cửu đỉnh gào thét nhập vào trong bình ngọc. Thân thể Tự Văn Mệnh chợt run lên, thất trong khiếu đồng thời tung tóe ra các điểm sáng màu máu.

    Cách Nghiêu Sơn thành cực xa, quanh thân Đồ Linh tôn chủ phiêu đãng sương khói bảy màu mơ hồ lẳng lặng đứng ở trên một đóa thiên hoa màu vàng, xa xa ngắm nhìn chiến đấu phương hướng Nghiêu Sơn thành. Ở phía sau hắn, vô số bóng người bảy màu như ẩn như hiện thấp giọng thở dài, tiếng bọn họ thở dài cũng đẹp như thiên âm, càng như vô số loại nhạc khí cùng nhau tấu ra tiên âm diệu khúc.

    Các tia sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, Oa Linh nhíu mày đi tới bên cạnh Đồ Linh tôn chủ, trong tay nâng một cái bình ngọc tinh xảo.

    “Ma đầu, tương lai Bàn Cổ thế giới sẽ có một chỗ của tộc ngươi.” Oa Linh mang theo vạn phần không tình nguyện lạnh lùng nhìn Đồ Linh ma tôn: “Tương lai Bàn Cổ thế giới sẽ có vô lượng tu sĩ, bọn họ nên có tâm ma tai kiếp, kiếp nạn này nên do tộc ngươi khống chế, nếu không thể vượt qua tai kiếp, tộc ngươi có thể lấy đi nguyên thần của bọn họ.”

    Đồ Linh tôn chủ ngẩn ngơ, hắn kinh hãi nhìn Oa Linh: “Tộc ta lại đã chuẩn bị rời khỏi... Bàn Cổ thế giới, nước quá sâu, chúng ta sợ chết đuối ở đây!”

    Mang theo một nụ cười mỉm kỳ dị, Đồ Linh tôn chủ thấp giọng nói: “Thế giới này quả thực phấn khích vô hạn, nếu có thể, chúng ta cũng không muốn rời khỏi, nhưng... Đáng sợ. Bàn Ngu kia, lại là tồn tại khủng bố ngay cả tộc ta cũng không dám trêu chọc, hắn cắn nuốt vạn vật, ngay cả tộc ta cũng có thể cắn nuốt...”

    Oa Linh nhìn Đồ Linh tôn chủ, nhẹ nhàng nói: “Nếu là ma đầu ngươi nguyện ý đem toàn bộ đạo văn, đạo vận tộc ngươi cắn nuốt chu thiên thế giới vô lượng sinh linh đoạt được giao hết ra, trong ba ngàn đại đạo Bàn Cổ thế giới, sẽ có một đạo cho tộc ngươi sở hữu.”

    Đồ Linh tôn chủ trầm ngâm, vô số bóng người bảy màu phía sau hắn đồng loạt kịch liệt lóe lên.

    Cùng lúc đó, có hóa thân của Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân đồng thời tìm tới Ngao Bạch, Thanh Tường đám tộc nhân hai tộc long phượng, sau khi bọn họ thấp giọng trao đổi một phen, Ngao Bạch, Thanh Tường đám thủ lãnh hai tộc long phượng sắc mặt khó coi gật đầu, không làm sao được khuất phục Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân.

    Bình ngọc trong tay Đại Xích đạo nhân đem khí vận khổng lồ của long tộc rút hết ra.

    Thanh Vi đạo nhân cũng cầm bình ngọc, từ trên thân phượng tộc rút lấy khôn cùng khí vận.

    Khác với nhân tộc Bàn Cổ thế giới đại đạo ưu ái, khí vận long tộc, phượng tộc lại là định số, khí vận hai tộc bị rút đi, toàn bộ tộc nhân hai tộc long phượng chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, toàn thân ai cũng lạnh như băng, run rẩy, như một số tai kiếp đáng sợ nào đó sắp giáng xuống.
     
    thailam0809 and Vô Ưu like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)