Hài  Tiên Hiệp Vũ Luyện Điên Phong - 2694 - (Free 635) - Mạc Mặc

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Vũ Luyện Điên Phong
    Tác Giả: Mạc Mặc
    Chương 606 : Ta muốn đi đến thế giới đó.
    Nhóm Dịch: Hoa Hướng Dương
    Share:MTQ Banlong.us
    Nguồn: metruyen.com


    Đọc hãy like
    Một lát sau, Kim Vũ Ưng đã xuất hiện trong tầm mắt Dương Khai. Dương Khai vẫy tay, Kim Vũ Ưng liền đậu lên vai hắn, nó đưa mỏ vuốt tóc Dương Khai một cách thân mật.

    - Vẫn là ngươi khứu giác linh mẫn!
    Dương Khai xoa đầu nó.

    Hắn không ngờ, trở lại Trung Đô, người đầu tiên ra đón mình lại là con chim ưng này.

    Theo sau nó, còn một bóng hình diễm lệ.

    Thu Ức Mộng đẩy tốc độ lên đến cực hạn, gần như theo sát chim ưng, đến trước mặt Dương Khai.

    - Lâu rồi không gặp!
    Dương Khai hớn hở chào nàng.

    Thu Ức Mộng xúc động, vui sướng, sợ hãi, lo lắng, đủ mọi biểu cảm, dừng chân cách Dương Khai mười trượng, đôi mắt nàng trào lệ, ngơ ngẩn nhìn hắn.

    Nàng không dám tới gần, dường như sợ rằng đây chỉ là ảo giác, nếu đến gần thì tất cả sẽ tan vỡ.

    - Làm sao vậy?
    Dương Khai mỉm cười.

    Thu Ức Mộng hít sâu một hơi, sải bước về phía hắn, đến khi đã rất gần rồi, gương mặt nàng hằn lên vẻ độc ác tàn bạo, nàng bắt lấy cánh tay Dương Khai mà cắn thật mạnh.

    Nàng ngẩng đầu nhìn Dương Khai, trong đôi mắt ngấn lệ đong đầy sự tủi thân, dần dần, nàng không dồn sức vào hàm răng nữa, mà bắt đầu khóc nức nở.

    Dương Khai thở dài:
    - Vừa đến đã mà đã bi thương đến vậy, ta đâu có ức hiếp ngươi.

    - Ta... Ta tưởng... Ta tưởng ngươi đã chết thật rồi... Nửa năm qua ngươi đã đi đâu?
    Cuối cùng thì Thu Ức Mộng cũng không kìm được gào khóc, tiếng khóc giải tỏa tất cả nỗi lo âu hơn nửa năm qua trong lòng nàng. Nàng từ từ ngồi xuống, bờ vai run rẩy, trông đáng thương như không ai nương tựa.

    Dương Khai bối rối, đợi một lát sau khi nàng đã khóc no nê rồi, mới giơ tay kéo nàng dậy.

    Thu Ức Mộng đưa tay lau khóe mắt, nghẹn ngào không ngừng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, bộ dạng hơn ngượng ngùng,

    - Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi khóc đấy.
    Dương Khai không kìm được cười lớn.
    - Ta còn tưởng là hai người khác nhau cơ đấy, thú vị thật.

    - Đồ vô lương tâm!
    Thu Ức Mộng liếc nhìn Dương Khai một cái dữ tợn, nàng nín khóc mỉm cười.

    Hít sâu vào một hơi, bình phục lại tâm trạng, Thu Ức Mộng lại trở về với vẻ điềm tĩnh tự nhiên như cũ. Có điều thấy vẻ mặt cười đùa của Dương Khai, nàng liền nhấc chân đạp hắn một cái không khách khí, hừ lạnh một tiếng, nàng xoay người đi về Trung Đô.

    Khóe miệng nàng mỉm cười mừng rỡ.

    Dương Khai gãi đầu thầm nghĩ, nữ nhân dù có khôn khéo đến đâu, có một lúc nào đấy cũng sẽ trở nên yếu đuối.

    Dường như động tĩnh của Kim Vũ Ưng đã kinh động tới tất cả mọi người ở Trung Đô, không đợi đến lúc Dương Khai trở về, một đám người đã từ đó chạy như bay đến.

    Xa xa, Hoắc Tinh Thần nước mắt nước mũi ngắn dài gọi í ới:
    - Khai thiếu, Khai thiếu, quả nhiên huynh chưa chết, ta đã bảo người tốt không sống lâu, tai họa thì lưu nghìn năm mà!

    Dương Khai tối sầm mặt.

    Phía sau Hoắc Tinh Thần là hai huynh muội Đổng Khinh Hàn, bốn thiếu nữ của Vạn Hoa Cung, Lạc Tiểu Mạn của Tử Vi Cốc, Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ của Ánh Nguyệt Môn, Tả Phương của Vấn Tâm Cung, Trữ Cảnh Sơn của Phi Vũ Các, Hồ gia tỷ muội của Huyết Chiến Bang, Phương Tử Kỳ của Phong Vũ Lâu, Đào Dương của Bảo Khí Tông...

    Gần như tất cả thống lĩnh trẻ tuổi trong phủ đều đến đông đủ, ai nấy cũng kích động, tươi cười chào đón hắn.

    Họ nhanh chóng bay đến trước mặt Dương Khai, Hoắc Tinh Thần không nói lời nào, ôm chầm lấy Dương Khai, xúc động đến lạ đời.

    - Khai thiếu, cuối cùng huynh cũng về rồi, bọn ta nhớ huynh chết đi được.
    Hoắc Tinh Thần thở ra một hơi nặng nề, thốt lên một cách chân thành.

    Dương Khai hơi xúc động, đẩy Hoắc Tinh Thần ra, gật đầu nghiêm nghị:
    - Ta cũng nhớ mọi người, đến đây, tất cả mọi người cho ta ôm một cái, xem thử thời gian qua có ai cao lên không.

    - Vô sỉ!
    Hàn Tiểu Thất của Vạn Hoa Cung đỏ bừng mặt, không kìm được buột miệng.

    Bật cười lớn, Dương Khai lướt mắt qua Lạc Tiểu Mạn, làm bộ mặt hèn hạ:
    - Ừm, Tiểu Mạn cao hơn rồi, cả ngực cũng to hơn nữa.

    - Đâu có...
    Lạc Tiểu Mạn sượng chín mặt.

    - Đừng có đùa vớ vẩn nữa, về đã rồi hãy nói tiếp.
    Thu Ức Mộng trừng mắt nhìn Dương Khai.

    Dương Khai mất tích đã nửa năm, bỗng nhiên trở lại Trung Đô, mười ba vị huyết thị trong phủ, các gia chủ trẻ tuổi của Bát đại gia cùng các trưởng lão đều chấn động, ồ ạt đổ về Dương gia tương kiến.

    Đại Điện Dương gia, hai vợ chồng Dương tứ gia nước mắt ngắn dài, nắm chặt tay Dương Khai, như thể sợ hắn lại thình lình biến mất một lần nữa.

    Trong Đại Điện, người người chen chúc, có tới hơn trăm người của Bát đại gia và phủ Dương Khai.

    Những người này tất cả đều nhìn Dương Khai đầy tò mò, họ muốn biết nửa năm qua hắn đã ở nơi nào, vì sao không xuất hiện, càng muốn biết nửa năm trước, ở dưới lòng đất Trung Đô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    Tại sao lại có nhiều người mất tích đến vậy, tại sao đến bây giờ, chỉ có một mình Dương Khai xuất hiện.

    Đủ mọi câu hỏi lẩn quẩn trong đầu họ, nếu không được giải đáp thì rất khó chịu.

    - Lão cửu.
    Dương Chiếu bỗng nhiên đứng lên.
    - Đệ đã an toàn trở về, thì vị trí chủ nhân Dương gia...

    Dương Khai giơ tay cắt lời y, cười bảo:
    - Nhị ca, ý chí của đệ không ở đây, vị trí gia chủ Dương gia hợp với huynh hơn.

    Dương Chiếu chậm rãi lắc đầu:
    - Đoạt đích chiến, ta đã thất bại thảm hại, có tư cách gì mà làm chủ Dương gia?

    Dương Khai nói:
    - Nhị ca, huynh quá khiêm tốn rồi. Bản lĩnh và năng lực của huynh ai cũng rõ, đoạt đích chiến chẳng thể chứng minh được gì hết.

    - Nhưng...

    - Nghe đệ nói hết đã.

    Dương Chiếu khẽ gật đầu.

    - Qua một thời gian nữa, đệ sẽ rời khỏi đây, nên đệ không thể ở lại làm gia chủ Dương gia được.
    Dương Khai từ tốn nói.

    Đổng Tố Trúc run ngắn người, nắm chặt tay Dương Khai, nhẹ giọng hỏi:
    - Con muốn đi đâu?

    Dương Khai đưa tay chỉ lên trời:
    - Tới thế giới thượng đẳng hơn!

    Trong điện, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

    - Nói thế này đi, thế giới của chúng ta cũng không phải là thế giới duy nhất. Còn có một số nơi, cho tới bây giờ chúng ta vẫn chưa biết đến, tương tự như trước kia chúng ta chưa bao giờ rằng Thần Du Chi Thượng được gọi là Siêu Phàm Cảnh!

    Không ít người lập tức lộ vẻ hứng thú.

    - Tà chủ Dương Bách thống lĩnh Thương Vân Tà Địa xâm chiếm Trung Đô, mục đích của y chắc cũng là đi tới nơi đó.

    - Điều này thì có quan hệ gì với việc tấn công Trung Đô?
    Đổng Khinh Hàn thắc mắc.

    - Dưới lòng đất Trung Đô, có một địa mạch mà, trong đó có một đạo môn, đi xuyên qua đạo môn ấy, có thể đến nơi thượng đẳng ấy. Đó chính là mục đích thật sự của y.
    Dương Khai hít nào một hơi.
    - Nửa năm trước, y giàn cảnh giết chóc, dùng cách huyết tế để đả thông địa mạch dưới lòng đất, tìm được cánh cửa đó. Tám vị lão gia chủ đến ngăn cản, đệ và Địa Ma cũng đuổi tới, thêm vào hai sư đồ Mộng chưởng quầy, Tô sư tỷ cũng ở đó. Qua một phen đại chiến, Mộng chưởng quầy đã giết chết Dương Bách. Nhưng trước khi chết, Dương Bách định phá hủy cánh cửa đó và kéo tất cả cùng chết.


    Mọi người nín thở im lặng, chăm chú lắng nghe.

    Lời nói của Dương Khai hiện giờ đã giải thích mối nghi hoặc về chuyện xảy ra dưới lòng đất nửa năm trước!

    - Cánh cửa đó đã bị hủy rồi. Vào thời khắc gấp rút, Mộng chưởng quầy đã kéo đồ đệ lão và Tô sư tỷ trốn vào cánh của đó, và an toàn đến được thượng giới.

    Trong giây khắc cuối cùng khi thông đạo hư không sập đổ, Mộng Vô Nhai đã kịp truyền lại một cho hắn ít thông tin, qua thông tin này, Dương Khai mới biến bọn họ đã an toàn qua được thông đạo hư không.

    - Còn đệ chậm mất một bước, cuối cùng bị lực hư không bắn ra đẩy đến hải ngoại, đệ đã nán lại hải ngoại nửa năm.

    Mọi người lập tức hiểu ra, lúc này mới tường tận những khúc mắc trong đầu họ.

    Không ngờ trận chiến dưới lòng đất nửa năm trước lại hung hiểm lạ thường như thế.

    - Tám vị lão gia chủ thì sao?
    Có người vội vàng hỏi.

    - Chắc là... đã không còn nữa.
    Thần sắc Dương Khai có phần ảm đạm.
    - Họ chậm hơn ta một bước, ta bị lực hư không đẩy đi, còn họ bị năng lượng địa mạch bộc phát tấn công, khó lòng sống sót nổi, việc này đối với Bát đại gia cũng là một tổn thất lớn.

    Không ít người đau buồn thương tâm.

    - Con sống được là tốt rồi.
    Lăng Thái Hư nhẹ nhàng gật đầu.
    - Bọn ta đều nghĩ tất cả đều đã chết rồi, giờ biết có vài người vẫn còn sống, cũng không đến nỗi là tin dữ.

    Mộng Vô Nhai vô sự, Lăng Thái Hư cũng lấy làm mừng cho lão.

    Đại Điện chìm vào yên tĩnh, một lúc sau, Thu Ức Mộng mới hỏi:
    - Dương Khai, ngươi nói ngươi sẽ đi tới cái thế giới kia, ngươi có biết gì về nơi đó không?

    - Biết một chút chứ không quá tường tận.
    Dương Khai lắc đầu, khẽ nhếch mép cười mỉm, ánh mắt hướng đến một góc khuất nẻo trong Đại Điện, nói một cách đầy ẩn ý:
    - Tuy ta không tường tận lắm, nhưng có người biết rất rõ. Thủy Linh, ngươi nói thử xem.

    Ở góc khuất đó, Thủy Linh đứng tựa vào với mái tóc lam nhạt, khác biệt hẳn với mọi người xung quanh, nàng đang ung dung đập quả hạch, vừa thấy Dương Khai hướng mắt vào mình, Thủy Linh không khỏi bĩu môi.

    - Nếu ta đoán không sai, hẳn là ngươi đến từ thế giới kia đó? Giống như Mộng chưởng quầy và Địa Ma.

    Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thủy Linh.

    - Liên quan gì tới ta, nhìn ta làm gì?
    Thủy Linh có chút không vui, nàng đâu rầu rĩ vì trong trận chiến nửa năm trước, nàng không đi cùng Mộng Vô Nhai, nếu không thì đã an toàn trở về chứ chẳng phải tiếp tục ở lại đây rồi.

    - Ta muốn biết thế giới đó như thế nào.
    Dương Khai trầm giọng hỏi.

    - Như thế nào?
    Thủy Linh nhíu mày.
    - Ngươi bảo ta nói, ta cũng chẳng nói sao cho rõ ràng được.
    Trầm ngâm một lúc, nàng tiếp tục:
    - Ví dụ thế này đi, ở đây các ngươi có mấy cái gọi là thế gia siêu cấp, tông môn nhất nhị tam đẳng gì gì phải không?

    Dương Khai gật đầu, ra hiệu cho nàng nói tiếp

    - Nếu lấy mấy thế lực ở chỗ các ngươi mà so sánh với chỗ ta, Bát đại gia Trung Đô cùng lắm chỉ có thể coi là thế lực nhị đẳng thôi.

    Tất cả đều biến sắc.

    Dương Khai đăm chiêu:
    - Vậy Thủy Thần Điện thì sao?

    - Miễn cưỡng có thể coi là nhất đẳng.

    Dương Khai hít vào một hơi. Hắn nhận ra mình vẫn còn đánh giá thấp mức độ phức tạp của thế giới đó. Tuy nhiên, khoảng cách xa vời này, lại khiến hắn càng thêm mong đợi vào thế giới ấy. ��i!

    Nói xong, nàng lao vút đi đuổi theo Kim Vũ Ưng.

    - Chẳng lẽ hắn thật sự chưa chết?
    Vẻ mặt lão bà đầy chấn động, bà thả thần thức ra, nhưng không tìm được khí tức nào đặc biệt.

    Cách đó ba mươi dặm, Dương Khai nheo mắt nhìn một tia sáng vang đang lao đến từ phía Trung Đô, hắn bật cười ha hả, rồi hướng về phía nó.
     
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Vũ Luyện Điên Phong
    Tác Giả: Mạc Mặc
    Chương 607: Bóc Ngọc trung Chân linh.
    Nhóm Dịch: Hoa Hướng Dương
    Share:MTQ Banlong.us
    Nguồn: metruyen.com


    Đọc hãy like
    - Hiện tại linh khí của Trung Đô miễn cưỡng coi như tạm được. Nhưng mà ở bên đó, nơi chốn đều là nồng đậm linh khí thiên địa, địa phương mà thế lực lớn này chiếm cứ, mức độ linh khí nồng đậm hơn hẳn mấy lần so với Trung Đô, còn có rất nhiều Phúc địa Thánh Địa, những nơi như Trung Đô không thể nào có được.

    Thủy Linh đạm mạc nói, ai cũng đều hiểu được sự đáng sợ cùng nội tình của thế giới kia, đồng thời cũng thèm thuồng nơi đó.

    Hiện tại Trung Đô nồng đậm linh khí, đã là thánh địa tu luyện từ lâu mà bọn họ hướng tới.

    Thủy Linh lại nói, ở bên đó, bất kỳ địa phương nào cũng đều không kém hơn Trung Đô, thậm chí còn có chỗ tốt hơn nữa, điều này làm sao lại không làm cho họ thèm thuồng chứ?

    Có đầy đủ linh khí phong phú, cũng đồng nghĩa với việc thúc đấy cho việc tu luyện, có thể nhanh chóng nâng cao thực lực cùng tu vi của mình.

    Kiểu chênh lệch của địa lợi như thế cũng là mục tiêu tranh đoạt của bất kỳ đám võ giả nào.

    Dương Khai khẽ gật đầu, cuối cùng cũng xác minh được vì sao Bạch Thủy Linh không lớn hơn mình bao nhiêu, mà nửa năm trước tu vi đã đi vào cảnh giới Thần Du cảnh bất tầng. Mà hiện tại, nàng coi như đã đạt tới trình độ Thần Du cảnh đỉnh phong. Chỉ thiếu chút nữa liền có thể thăng tiến lên cấp Siêu Phàm cảnh rồi.

    Loại tu vi này, mà ở độ tuổi này, thật là khủng bố.

    - Hiện tại các ngươi biết nếu đi vào Thần Du cảnh chi thượng gọi là Siêu Phàm cảnh, nhưng bên Siêu Phàm cảnh chi thượng, các ngươi có biết gọi là gì không?
    Thủy Linh khẻ mỉm cười.

    - Xin lắng tai nghe!
    Hai mắt Dương Khai sáng lấp lánh, khiêm tốn thỉnh giáo.

    - Siêu Phàm Nhập Thánh! Siêu Phàm Nhập Thánh chi thượng gọi là Nhập Thánh cảnh!
    Thủy Linh cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng đáp án:
    - Ở bên kia, có thế lực cao thủ Nhập thánh cảnh trấn thủ, đó mới xem như là thế lực cao cấp nhất. Thủy Thần Điện của ta cũng chỉ vẻn vẹn có một vị Nhập Thánh mà thôi, cho nên mới miễn cưỡng được tính là nhất đẳng thế lực. Cũng tương đương với đó, cấp bậc của bí bảo và thiên tài địa bảo, ở nơi này của các ngươi chỉ tới Huyền cấp đã là cao nhất, nhưng bên chỗ chúng ta, thì có Linh cấp, Thánh cấp bí bảo cùng đan dược nữa.

    - Linh cấp, Thánh cấp?
    Mọi người đều giật mình không nhẹ.

    Thủy Linh nhíu nhíu mày:
    - Ta cũng không biết nơi này của các ngươi đã xảy ra chuyện gì, dường như sâu tận bên trong có gì đó trói buộc, chẳng những trói buộc sự phát triển của võ giả các ngươi, cũng trói buộc cả cấp bậc bí bảo đan dược mà các ngươi luyện chế.

    Thủy Linh vẫn khá dễ nói chuyện, không hề giấu giếm tình hình của thế giới bên kia.

    Trong đại điện, mọi người đều nhao nhao hỏi thăm, biết được càng nhiều thì càng hoảng sợ hơn về thế giới cao tầng đó. Bởi vì toàn bộ nơi đó đều vượt quá phạm trù bọn họ có thể lý giải được.

    Nói chuyện dài dòng, thời gian lơ đãng trôi qua mà không ai thấy buồn tẻ, dường như ai nấy đều hóa thành Nho đồng tràn đầy trí tò mò, đang không ngừng cố gắng hấp thu được càng nhiều tin tức ở chỗ Thủy Linh.

    Sắp tới chạng vag, ai nấy đều hỏi tới mức miệng đắng lưỡi khô, mà vẻ mặt của Thủy Linh cũng trở nên không kiên nhẫn. Bảo nàng ứng phó trả lời một, hai người còn được, đằng này hơn trăm người trong đại điện, mỗi người một vấn đề cũng đủ làm cho cả người nàng cũng mệt chết đi.

    - Được rồi,
    Dương Khai thấy bộ dạng này của nàng, cũng ngăn mọi người lại, không cho hỏi thăm thêm nữa:
    - Đừng ai hỏi nữa, càc ngươi càng hỏi càng bàng hoàng thôi.

    - Dù vậy, ngươi cũng muốn đi tới đó sao?
    Ánh mắt Lăng Thái Hư sáng quắc nhìn Dương Khai.

    Dương Khai gật gật đầu:
    - Nhất định phải đi.

    Tô Nhan còn đang ở bên đó, Hạ Ngưng Thường cũng ở bên đó, nói cái gì cũng đều phải tìm cho bằng được hai nàng.

    - Ta ủng hộ ngươi!
    Lăng Thái Hư khẽ mỉm cười,
    - Nam nhân nên như thế, không thể bị vây khốn ở trong vũng nước đục đầy bùn được.

    - Đa tạ sư công!

    Lăng Thái Hư đều bày tỏ thái độ rồi, phu thê hai người Dương Tứ gia đương nhiên không tiện nói thêm gì nữa, mặc dù cũng có chút không đành lòng, nhưng đó là mục tiêu mà Dương Khai theo đuổi, sao bọn họ có thể ngăn cản được?

    - Ta đi trước thăm dò đường, nếu được thì về sau mọi người cùng đi qua đó.
    Dương Khai khẽ cười nói:
    - Để cho Thủy Linh nói cho mọi người biết những điều đó cũng chính là cho các người biết sự chênh lệch của bản thân mình cũng bên ngoài. Sau khi ta đi, các ngươi cũng không thể lơi lỏng, nói không chừng còn có ngày ta lại trở về, mang các người qua đó, đến lúc đó mà thực lực còn thấp là không được.

    - Đó là đương nhiên.
    Hai mắt Hoắc Tinh Thần hừng hực ý chí chiến đấu:
    - Đã không biết những điều đó thì thôi, chứ đã biết rồi, đương nhiên lại không thể cứ tiếp tục lơi lỏng như thế nữa. Ai ai cũng đều có một đầu, có hai cánh tay, dựa vào cái gì mà người ở bên kia lại lợi hại hơn chúng ta chứ?

    Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, ý chí chiến đầu sục sôi.

    Khúc tán nhân thận (hết chuyện thì cũng chẳng còn ai) rất nhanh sau đí, trong đại điện chỉ còn lại hai người Dương Khai cùng Thủy Linh.

    Nghi ngờ nhìn nàng, Dương Khai không biết vì sao nữ nhân này lại cố ý ở lại chờ mình.

    - Chừng nào thì ngươi đi?
    Thủy Linh vội vàng hỏi.

    - Mắc mớ gì tới ngươi?
    Dương Khai ngạc nhiên.

    - Đương nhiên là có liên quan tới ta. Tên nô bộc Địa Ma kia của ngươi cũng nói rồi, nhất định có người mang ta về, bằng không ngươi nghĩ rằng vì sao ta vẫn ở chỗ này hỗ trợ cho ngươi chứ?

    Dương Khai giật mình, bỗng nhiên mỉm cười:
    - Không phải là ngươi không biết đường về chứ?

    Thủy Linh ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu.

    Dương Khai cười ha ha:
    - Trách không được, ta liền nói sao ngươi lại tự nhiên trở nên tốt bụng như thế chứ, hóa ra là thế.

    - Ngươi có biết đường đi không?

    Dương Khai từ chối cho ý kiến.

    - Dù sao ta mặc kế, ta nhất định đi cùng ngươi.

    - Đi cùng đi, vừa hay ta cũng đang thiếu một người dẫn đường.
    Dương Khai cũng không cự tuyệt.

    - Vậy khi nào thì chúng ta lên đường chứ?
    Thủy Linh hưng phấn lên hẳn, tuy rằng Dương Khai cũng không nói gì, nhưng hắn biểu hiện như thế nhất định là biết đường về rồi.

    - Còn phải một thời gian ngắn nữa, ta còn một số việc phải xử lý.
    Dương Khai ngẫm nghĩ một chút, nói:
    - Nhiều nhất là một tháng.

    - Được.
    Thủy Linh khoái trá gật đầu.

    Rời khỏi Dương gia, Dương Khai một mình đi về hướng phủ đệ của mình.

    Lăng Thái Hư vừa rồi cũng nói với hắ, từ sau khi Mộng Vô Nhai mất tích, Thiên Hành cung bao vây lấy phủ đệ cũng không cò ai có thể động tới. Tuy rằng lão vấn để kết giới bảo vệ phủ đệ, ngoại trừ Lăng Thái Hư ra thì những người khác cũng chỉ có thể ra chứ không vào được.

    Cho nên hiện tại toàn bộ phủ đệ cũng không còn một bóng người.

    Thiên Hành cung là một kiện bí bảo hùng mạng, Dương Khai quyết định tìm đám Tô Nhan, đương nhiên phải mang bí bảo này đi, trả lại cho Mộng Vô Nhai.

    Đi tới bên ngoài phủ đệ, Dương Khai cất bước tiếp đi vào trong, giống như bản thân hắn, Thiên Hành cung chủ động mở ra một lối đi, để cho Dương Khai bình yên đi qua.

    Đây là do Mộng Vô Nhai thiết lập, người có thể tự do ra vào Thiên Hành cung chỉ có hai người Dương Khai cùng Lăng Thái Hư. Những người khác đều là chỉ ra không vàng, nếu muốn đi vào trong nhất định phải được sự đồng ý của Mộng Vô Nhai.

    Trong phủ đệ tĩnh mịch, Dương Khai thần thức khuếch tán, thẩm thấu vào từng ngõ ngách trong phủ đệ, cẩn thận điều tra sự huyền bí của Thiên Hành cung.

    Bản thể của Thiên Hành cung chỉ là một cái cung điện bé tí bằng bàn tay, nhưng sau khi rót chân nguyên vào đó là liền có thể mở ra kết giới. Hiện giờ, Dương Khai muốn phát hiện ra nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

    Cố gắng hồi lâu mà không có lấy một đầu mối.

    Dương Khai cũng không nóng nảy, hắn tuy rằng muốn mang trả lại Thiên Hành cung cho Mông Vô Nhai, nhưng nếu không làm được thì cũng sẽ không miễn cưỡng.

    Chỉ có thể Mộng chưởng quầy quá mức sơ suất, không cẩn thận đánh mất bí bảo này thôi.

    Khoanh chân ngồi xuống, Dương Khai lấy một khối ngọc tâm toàn thân đỏ choét từ trong không gian của Hắc thư ra, kinh ngạc nhìn, sắc mặt có chút do dự.

    Khối Ngọc tâm này cũng không quá lớn, chỉ bằng nắm tay, hơn nữa hình thái cũng có chút cổ quái, dường như là hình một người, có thể nhìn rõ được ngũ quan và tứ chi.

    Khối Ngọc tâm này là lúc trước lấy được từ Dương Tinh Ngọc sàng của Lã Tư.

    Dương Khai làm khách ở Lã gia, lấy một phong Tả cấp Tiêu Phù Sinh tín hàm làm giá trao đổi, mới lấy được Dương Tính ngọc sàng của Lã Tư.

    Hấp thu hết năng lượng của Dương Tính Ngọc sàng xong thì còn lại khối Ngọc tâm này.

    Đồ Phong cùng Đường Vũ Tiên đều từng nói, khối ngọc này đã có chân linh, cho nó thêm mấy trăm năm nữa, nói không chừng có thể phá ngọc mà ra, chân chính trở thành một sinh mệnh thể.

    Ngọc trung Chân linh, đây chẳng qua cũng chỉ là thứ tồn tại trong truyền thuyết, từng chân linh sau khi lớn lên đều có chiến lực không thể địch nổi.

    Đó là sự tồn tại mà ngay cả Siêu Phàm cảnh đều phải nhường bước!

    Đường Vũ Tiên từng báo cho Dương Khai, đừng có động vào Ngọc trung Chân linh, bởi vì đồ vật này thật rất nguy hiểm.

    Nhưng hiện giờ Dương Khai theo lời Thủy Linh biết được sau đi tới thế giới bên ngoài kia, hắn không thể không động tới Ngọc trung Chân linh.

    Nếu hắn đi vào Thần Du cảnh lục tầng đã là không thấp, nhưng cũng chẳng cao! Thế giới bên kia có thật nhiều Siêu Phàm cảnh, thậm chí còn có cao thủ Nhập Thánh cảnh! Muốn sống sốt ở địa phương không quen thuộc, Dương Khai nhất định phải có được thực lực tự bảo vệ mình.

    Dương Khai cũng chưa từng ngông cuồng muốn nhờ Ngọc trung Chân linh này tán thăng tới Siêu Phàm cảnh, điều này rất không thực tế. Nhưng tối thiểu trước khi đi, làm cho mình trở nên cường đại hơn một chút, tới khi đối mặt với nguy hiển cũng sẽ nhàn nhã hơn nhiều.

    Chần chừ hồi lâu, vẻ mặt Dương Khai bỗng trở nên kiên nghị hơn.

    Thời gian không đợi ta, hắn nhất định phải mau chóng cường đại lên, thế mới có thể đi tới con đường khác.

    Nhìn Ngọc tâm trên tay, hắn quyết định buông tay đánh cược một lần,

    Phú quý chỉ có được từ trong gian khó, có hành cung này thủ hộ, ngay cả thất bại thì hắn cũng có thể thoát được ra ngoài.

    Hai tay hắn nắm lấy khối ngọc tâm, chận chuyển Chân Dương Quyết, lực hấp dẫn khổng lồ bác đi tầng Dương Nguyên năng lượng của Ngọc tâm.

    Năng lượng không ngừng dũng mãnh vào trong thân thể Dương Khai, mặc dù nhìn chỉ là khối Ngọc tâm nho nhỏ, những năng lượng cất giữ bên trong cũng không thể tưởng tượng được.

    Dương Khai thần mâu chấn động, cẩn thận cảm giác Dương Nguyên khí dũng mãnh vào kinh mạch, kinh mạch nhanh chóng bão hòa.

    Tí tách…

    một giọt Dương dịch thành hình, rơi xuống ẩn vào Đan Điền.

    Tí tách, tí tách…

    Từng giọt từng giọt, sâu trong tâm linh cứ từng tiếng vang lên…

    Dương Khai vui vẻ chịu đựng, nhưng cũng có chút biến sắc.

    Năng lượng bên trong Ngọc tâm hơi vượt qua dự tính của hắn.

    Ước chừng thu nạp nửa ngày, Dương dịch đã đạt tối hơn hai trăm giọt, tầng ngoài của Ngọc tâm mới bị tróc mở ra.

    Trên tay bỗng nhiên cảm nhận được nóng bỏng, cùng lúc đó, một cỗ khí tức kinh khủng mà hủy diệt đột nhiên hàng lâm. Dương Khai biến sắc, nhanh chóng nhìn vào Ngọc tâm đang cầm trên tay, chỉ thấy Ngọc tâm đã hóa thành một cỗ chất lỏng, chảy xuống khỏi tay mình.

    - Xoẹt xoẹt xoẹt…

    Hai tay Dương Khai máu thịt mơ hồi, sức nóng kịch liệt này ngay cả hắn cũng không chịu nổi.

    Không dám chần chừ, nhanh chóng lui lại phía sau.

    Hô…

    Khi đám chất lỏng này chảy xuống mặt đất, một đống lửa đột nhiên bùng cháy lên, nhiệt độ nóng kinh người quét về bốn phía, tầm mắt của Dương Khai cũng bị ảnh hưởng.

    Cho tới khi ổn định lại tâm thần, sắc mặt Dương Khai trở nên trầm trọng hơn.

    Chỗ ngồi trước đó của Dương Khai giờ phút này đã có một đống lửa đang hừng hực thiêu đốt, bên trong ngọn lửa màu vàng đã thành hình người.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)