Đô Thị [Võ thuật hiện đại] Tinh Võ Môn - TG: Đấu Gia - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Hôi Lông

    Hôi Lông Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    2,364
    Được thích:
    2,826
    Tinh Võ Môn
    Chương 1: Truyền kỳ võ thuật gia
    Tác giả: Đấu Gia
    Nguồn: vipvandan




    Một chiếc máy bay quân dụng dừng lại trước cửa nhà tù.

    Mười quân nhân vũ trang hạng nặng xuống khỏi máy bay, xếp thành 2 hàng trước cầu thang máy bay, giống như đang chuẩn bị đón tiếp một đại nhân vật.

    Một quân nhân còn trẻ đứng ở đầu hàng, hiển nhiên trong lòng có chút bất mãn, không nhịn được liền quay sang hỏi người bên trái hắn: "Đội trưởng, chúng ta "Chiến Long" được xưng tụng là quân cảnh tinh nhuệ nhất của bộ đội đặc chủng, luôn đối phó những phần tử nguy hiểm nhất, chấp hành những nhiệm vụ khó khăn nhất. Vậy mà lần này Cục trưởng muốn chúng ta toàn bộ xuất động, chỉ để áp giải 1 gã phạm nhân tới nhà tù trên đảo Alcatraz. Như vậy có phải là dùng dao mổ trâu để giết gà?"

    Mấy quân nhân còn lại vẻ mặt đều tỏ vẻ đồng tình. Chỉ có gã đội trưởng sắc mặt lạnh lùng, không nặng không nhẹ nói: "Nhiệm vụ lần này ngàn vạn lần không thể coi thường. Phạm nhân kia không phải là nhân vật đơn giản. Hắn giết con trai Viên bộ trưởng, ngay trong nhà Viên bộ trưởng, dù có tới hơn 30 vệ sĩ thực lực vốn không kém Chiến Long đặc cảnh chúng ta. Trong đám vệ sĩ của Viên công tử, có 1 người được gọi là "Mãnh Hổ", mọi người chắc đã nghe qua? Người này từng dạy qua chúng ta võ thuật, được coi là 1 trong mười đại cao thủ của bộ đội đặc chủng. Vậy mà cũng bị phạm nhân này dùng 1 quyền xuyên tim, cắt nát tâm mạch, chỉ trong 3 giây đồng hồ đánh chết, làm cho Viên công tử muốn chạy cũng không kịp, cũng bị giết nốt."

    Đám quân nhân Chiến Long nghe vậy đều hít vào 1 ngụm khí lạnh. Có người kinh hô: "Huấn luyện viên Mãnh Hổ chết trên tay hắn, vậy ta biết hắn là ai rồi, Vương Chí Đạo..."

    "Vậy là hắn à, thực là người nổi tiếng, nghe nói nhân dân đều coi hắn là anh hùng, mãnh liệt yêu cầu chính phủ miễn tội cho hắn. Thì ra là đi áp giải hắn..."

    "Nghe nói hắn từng là lính trinh sát xuất sắc nhất, sau khi xuất ngũ lại gia nhập giới võ thuật gia, mấy năm gần đây trở thành nhân vật nhất nhì trong võ lâm, là thiên tài võ thuật hàng đầu Trung Quốc. Bộ Quốc Phòng từng muốn mời hẳn trở lại làm huấn luyện viên võ thuật trong quân đội. Nếu không vì chuyện của Viên công tử..."

    "Ta cũng nghe nói gã Viên công tử kia là loài cầm thú đáng chết..."

    "Nhưng hắn là con trai bộ trưởng, không ai có thể bắt tội được hắn, Vương Chí Đạo chính là trừ hại cho dân..."

    "Thần tượng hả, chúng ta áp giải người này sao..."

    "Câm miệng!"

    Đội trưởng quát lớn một tiếng, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm đám bộ hạ, lạnh lùng nói: "Đừng quên thân phận của các người, muốn làm phản hả?"

    Đám quân nhân Chiến Long không ngờ đội trưởng lại đột nhiên nổi giận đáng sợ như vậy, tất cả đều câm như hến, không ai dám lên tiếng.

    Cánh cửa ngục bằng thép nặng nề "chi chi" mở ra, hơn chục cảnh sát vũ trang hạng nặng, ánh mắt vô cùng khẩn trương, áp giải một phạm nhân đi ra.

    Phạm nhân này khoảng chừng 26, 27 tuổi, tướng mạo cùng vóc dáng thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng những phần cơ thể lộ ra ngoài áo tù nhìn mơ hồ cứng như sắt thép. Ánh mắt hắn rất lạnh nhạt, dường như vô thần, nhưng lại rất quỷ dị. Đám chiến sĩ Chiến Long chỉ cần nhìn vào mắt hắn đều cảm thấy giống như nhìn vào mắt tử thần, không tự chủ được đều phải tránh mắt đi, tim tự nhiên đập dồn.

    Hai cổ tay cùng hai cổ chân phạm chân đều bị khóa chặt, khóa cùm được nối bởi hai đoạn xiềng xích vừa nặng vừa chắc, làm cho người ta hoài nghi là loại chuyên dùng xích voi hay gấu Bắc cực. Chỉ nhìn qua cũng ước lượng được bộ khóa phải nặng hơn năm chục cân, tuy nặng như vậy mà Vương Chí Đạo vẫn có thể đứng thẳng, đi đứng bình thường.

    Bàn giao xong phạm nhân nguy hiểm cho nhóm bộ đội Chiến Long, đám cảnh sát vũ trang rõ ràng trút được gánh nặng, thở dài một hơi. Một người, dường như là chỉ huy đám cảnh sát vũ trang, nói với phạm nhân: "Vương Chí Đạo, chúng ta tạm biệt. Mặc dù anh làm ra những chuyện như vậy, nhưng chúng tôi thực lòng rất khâm phục anh. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm thế. Nhưng phải xin lỗi anh, tôi là cảnh sát, không cần biết anh giết người vì mục đích gì, phạm tội vẫn là phạm tội. Anh phạm tội, tôi nhất định phải chấp hành chức trách một người cảnh sát. Pháp luật không thể vì anh giết một tên bại hoại mà tha cho anh, nếu như vậy thì còn cần gì tới pháp luật."

    Vương Chí Đạo nhìn viên sĩ quan cảnh sát một chút, đột nhiên cười nói: "Anh là một cảnh sát tốt, dù bất đắc dĩ phải đi làm một việc mà anh không muốn, nhưng anh vẫn chấp hành. Nhưng nhìn chung mà nói, anh vẫn coi như là một cảnh sát tốt, dân chúng cần những cảnh sát như các anh!"

    "Cám ơn anh!" Viên sĩ quan cảm kích nói.

    Vương Chí Đạo qua đầu lại mỉm cười nói với đội trưởng Chiến Long: "Chúng ta đi đảo Alcatraz được chưa, đội trưởng Chiến Long?"

    Sau khi máy bay cất cánh, đội trưởng đội Chiến Long ra lệnh cho mọi người giữ vững vị trí, tự mình tới canh giữ Vương Chí Đạo.

    Vương Chí Đạo mỉm cười nói với hắn: "Chiến Long đội trưởng, ta nghe nói, bộ đội Chiến Long các người là tinh nhuệ nhất trong bộ đội đặc chủng, chấp hành nhiệm vụ chưa từng thất bại bao giờ, đúng không?"

    Chiến Long đội trưởng nghe thế đột nhiên cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

    Vương Chí Đạo thở dài nói: "Tuy ta không muốn phá vỡ uy danh của các người, nhưng rất xin lỗi là ta không thể vì một gã bại hoại đáng chết mà chịu đến nhà tù đảo Alcatraz".

    "Ngươi muốn trốn? Cho dù ngươi có thể thoát khỏi tay chúng ta, nhưng vẫn ở trên máy bay, ngươi có thể chạy đi đâu... Ngươi làm gì! Mọi người cẩn thận!"

    "Đang lang" một tiếng, Vương Chí Đạo động thủ nhanh như chớp, trong khoang máy bay chật hẹp hắn dùng xích tay làm vũ khí, phút chốc đã đánh văng vũ khí phần lớn đám chiến sĩ Chiến Long.
    Trên máy bay không thể nổ súng, Chiến Long đội trưởng đang định rút súng điện thì Vương Chí Đạo đã luồn đến phía sau, vung xích khóa lấy cổ hắn.
    Hơi thở kề sát ngay tai Chiến Long đội trưởng, tiếng nói như tử thần đòi mạng: "Ngươi nếu đã nghe thấy truyền thuyết về ta, thì nên biết, dù ta còn mang xiềng, nhưng lúc này muốn giết ngươi chỉ cần chưa đến 3 giây".

    Chiến Long đội trưởng mồ hôi lạnh toát đầy trán, dù hắn đã vô cùng cẩn thận, không ngờ vẫn là không đủ, vẫn là đánh giá thấp Vương Chí Đạo. Đội trưởng nuốt nước bọt, cứng rắn nói: "Dù ngươi giết ta, ngươi cũng không sống được!"

    Vương Chí Đạo cười nói: "Ngươi không cảm thấy đã đến lúc này rồi, không nên nói thừa sao?"

    "Ngươi muốn thế nào?"

    "Trước hết không nên hỏi ta, hỏi các đồng đội của ngươi, xem bọn hắn muốn sao?"

    Đám chiến sĩ Chiến Long ngơ ngác nhìn nhau, đều không biết làm thế nào. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp tình huống đội trưởng bị người khác uy hiếp.

    Vương Chí Đạo thấy thế cười nói: "Xem ra đồng đội của ngươi cũng không có chủ ý gì, vậy thì nghe ta đi. Ngươi, ngươi đó, đi thông báo cho phi công, chuyển hướng bay tơiới Thượng Hải, nhanh đi!"

    Bị Vương Chí Đạo gọi đích danh, chiến sĩ kia lúc đầu không phản ứng gì. Vương Chí Đạo liền tay phải phát lực, bẻ trật khớp vai Chiến Long đội trưởng, chiến sĩ kia vội lập tức nghe lệnh.

    Vai phải bị bẻ trật khớp, Chiến Long đội trưởng đau tới đổ mồ hôi như tắm, nhưng vẫn không kêu, cứng rắn nói: "Vương Chí Đạo, cho dù ngươi bắt phi công đổi hướng bay đi Thượng Hải, ngươi cũng không thể thoát được. Buồng lái đã được theo dõi, thay đổi đường bay là họ biết chúng ta đã xảy ra chuyện!"

    "Ngươi không nghĩ lúc này nên tự lo cho bản thân à? Xảy ra việc này, ngươi nên tính xem nên báo cáo cấp trên thế nào để khỏi bị trách phạt đi."

    Chiến Long đội trưởng biến sắc, đang muốn nói nữa, đột nhiên còi báo động dồn dập vang lên.

    Vương Chí Đạo nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Đừng tưởng ta đùa, muốn đội trưởng các ngươi mất mạng hả?"

    Một chiến sĩ Chiến Long lắp bắp nói: "Không phải, chúng ta bị ... bị... tên lửa khóa mục tiêu rồi"

    Vương Chí Đạo ngẩn người hỏi Chiến Long đội trưởng: "Có người theo dõi chúng ta sao? Chẳng lẽ là lão Viên già?"

    Chiến Long đội trưởng im lặng, nhưng nét mặt xám ngoét như tro đã nói lên tất cả.

    Vương Chí Đạo cười hắc hắc nói: "Lão Viên già chẳng nhẽ muốn dùng tên lửa bắn chết cả ta và các người?"

    Vừa dứt lời trong buồng lái bỗng vang lên tiếng kêu hoảng sợ: "Trời ạ, tên lửa đã phóng, chúng ta toi rồi!"

    Vương Chí Đạo nhìn qua cửa số thoáng thấy một quả tên lửa kéo theo cái đuôi thật dài đang bay tới, không khỏi biến sắc, mắng một câu: "Thằng Viên già, lợi hại!"

    Vương Chí Đạo vung tay đẩy Chiến Long đội trưởng ra, vọt tới cửa cabin, tung một cước mãnh liệt đạp tung cánh cửa, một luồng không khí ập vào. Đáng tiếc là Vương Chí Đạo vừa nhảy ra thì tên lửa đã bắn trúng thân máy bay. Vương Chí Đạo nhảy khỏi phi cơ chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, trong mắt tối sầm, mất đi tri giác.


     
    Chỉnh sửa cuối: 14/2/11
    johnadam, nguyenmai and sonteo like this.
  2. Hôi Lông

    Hôi Lông Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    2,364
    Được thích:
    2,826
    Tinh Võ Môn

    Chương 2: Gặp qua Hoắc Nguyên Giáp
    Tác giả: Đấu Gia
    Nguồn: vipvandan




    Vương Chí Đạo mở bừng mắt, trong óc hiện lên từng đoạn ký ức lạ lùng, vừa như là ký ức của mình, vừa như là ký ức của một người khác. Những ký ức này dường như một cuốn phim được tua nhanh, nhưng rất mơ hồ, mãi cho đến cuối cùng, Vương Chí Đạo chỉ nhớ được một điểm, hắn chính là một người tên Vương Nhị, còn những chuyện khác hoàn toàn mờ mịt không rõ ràng.

    Lẽ nào mình còn chưa chết? Hay là mình đã chết, lại được đầu thai chuyển thế? Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Vương Chí Đạo đột nhiên nghe thấy một giọng nữ êm tai hỏi: "Vương Nhị, ngươi tỉnh rồi sao?"

    Ô sư tỷ!

    Vương Chí Đạo trong đầu bật ra một từ này, sau đó hắn nhìn thấy một cô gái xinh xắn dễ thương, nhưng lại ăn mặc rất kỳ quái, đi tới bên cạnh, ân cần nhìn hắn.

    Cô gái thoạt nhìn khoảng chừng 16 tuổi, da dẻ rất trắng, khuôn mặt hình trái xoan vui vẻ dễ thương, trong đôi mắt đen láy đã có chút khí khái, chứng tỏ rõ ràng nàng không phải là dạng thiếu nữ mềm yếu. Chỉ là nàng mặc quần áo thật sự rất kỳ quái, không giống người hiện đại, quần áo dài đều là vải thô xám, trên eo lại thắt chặt một sợi đai lưng tết bằng vải bố, dưới chân đi một đôi giày hoa vốn chỉ có ở thời xưa, tuy vóc người rất không tệ nhưng lại có vẻ cổ hủ khó tả. Kiểu tóc của nàng cũng là dạng ít thấy, được tết thành 2 bím, giống như 2 cái quai chèo, thả rơi xuống 2 gò ngực.

    Nhìn kiểu trang phục này của nàng, hoàn toàn không giống người ở thế kỷ 21, mà giống phụ nữ Trung Quốc khoảng cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20.

    Thời Thanh mạt, 2 năm Tuyên Thống.

    Vương Chí Đạo trong đầu vừa nảy ra ý nghĩ này, không khỏi hoảng sợ, thầm nghĩ chính mình không lẽ đã xuyên qua thời gian mà về đến thời đại của người kia?

    Sự tình trong tiểu thuyết huyền huyễn mới xem lại phát sinh ngay trên người mình hay sao? Mình đang nằm mơ hay sao? Hay là chính mình bị tên lửa nổ chết rồi luân hòi chuyển thế đến thời đại này?

    "Vương Nhị, rốt cuộc là ngươi đã tỉnh lại chưa, chớp mắt một cái xem! Khổ quá, ngươi không phải bị tên tiểu Nhật Bản (1) đánh thành ngu ngốc đấy chứ?"

    Cô gái lo lắng xua xua đôi tay trắng nõn trước mặt hắn.

    Vương Chí Đạo trong đầu chợt hiện lên thân thế cô gái: Ô Tâm Lan, mười sáu tuổi, chính là sư tỷ của mình. Mà chính mình là Vương Nhị, là Thượng Hải Tinh Võ Môn đệ tử, là đệ tử nhỏ nhất của Hoắc Nguyên Giáp.

    Chờ chút, Hoắc Nguyên Giáp? Ta, chính ta đi tới Thượng Hải Tinh Võ Môn, là đồ đệ của Hoắc Nguyên Giáp? Toát mồ hôi, không phải đang đóng phim đó chứ?

    Vương Chí Đạo tỉnh ngộ rất nhanh, nhận ra mình đúng là làm chuyện bất khả thi, đi tới Thượng Hải những năm đầu thế kỷ 20, trở thành đồ đệ của Hoắc Nguyên Giáp. Hắn hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đau kịch liệt chứng minh đúng là hắn không phải đang nằm mơ. Chính mình thật sự là xuyên qua thời gian, sống lại bằng thân phận một người khác.

    Ô Tâm Lan chứng kiến Vương Chí Đạo tự cắn đầu lưỡi, không khỏi kinh hoàng kêu lên: " Trời ơi, ngươi thật sự là bị tên tiểu Nhật Bản đánh cho choáng váng? Khổ quá, khổ quá, ta đi gọi các sư huynh đến!"

    Ô Tâm Lan nói xong vội chạy ra ngoài.

    Vương Chí Đạo lúc này mới có thời gian đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đúng là phong cách xã hội thời xưa, phòng ốc cũ nát. Rõ ràng Tinh Võ Môn không giàu có gì, hoặc là chính mình không được Tinh Võ Môn coi trọng, nên mới được an bài đến dưỡng thương ở cái phòng rách này.

    Hắn lại tự kiểm tra thân thể, phát hiện ra mình là một thiếu niên, có điều là không những không cường tráng, mà còn rất gầy yếu, so với thân thể trước khi sống lại thì kém quá xa. Vì trong phòng không có gương nên Vương Chí Đạo không biết tướng mạo của mình thế nào, nhưng điều làm hắn không được tự nhiên chính là hắn nhìn thấy trước ngực mình có một bím tóc quá dài, bím tóc dài còn quấn xung quanh cổ hai vòng, nếu đánh nhau rất dễ bị đối phương siết cổ mà chết. May là Vương Chí Đạo dù sao cũng đã hiểu biết đôi chút về thời đại này, ngay khi Dân quốc nổi lên, dạng bím tóc này bị Quốc phụ Tôn Trung Sơn hạ lệnh cắt bỏ.

    Lại tiếp tục xem xét, thấy thân thể bị quấn như xác ướp, cánh tay phải động một chút đau thấu đến xương, rõ ràng là đã bị gãy xương tay.

    Là ai đánh mình đến như vậy? Vương Chí Đạo nhớ tới lời Ô Tâm Lan nói là tiểu Nhật Bản, không tự chủ được bèn cố lục lọi trong ký ức của Vương Nhị, đáng tiếc là không tìm được một chút gì. Đoạn ký ức này của Vương Nhị đã trở nên mơ hồ không rõ ràng. Vương Chí Đạo không khỏi mắng thầm: "Mẹ kiếp, không ngờ chính mình lúc sống lại thực lực kém như vậy, bị tiểu Nhật Bản đánh cho mất cả trí nhớ. Ngay cả thằng tiểu Nhật Bản kia hình dạng thế nào cũng không nhớ ra. Nhớ năm đó bố mày đánh khắp võ đài trên đất Nhật, thằng tiểu Nhật Bản kia dám đánh bố mày? Vương Nhị này cũng thật yếu kém quá!"

    Nhưng nghĩ lại, tự thấy mình lần này sống lại, đúng là cướp lấy thân thể Vương Nhị. Vương Nhị không sống được, có lẽ là do mình tái sinh trên người hắn, lại làm cho ký ức của Vương Nhị trở thành mơ hồ như vậy. Nghĩ như vậy hắn cũng không trách Vương Nhị nữa. Nhưng mà món nợ này nhất định phải đòi lại cho đủ, cho dù thân thể này là mình đoạt của Vương Nhị.

    Đang nằm suy nghĩ miên man, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, cánh cửa bị đẩy ra, một tốp người hưng phấn bước vào. Người đi đầu đúng là cô gái vừa chạy đi lúc trước, Ô Tâm Lan, cạnh nàng là một người khoảng 30 tuổi, mặc một bộ đồ đen, búi tóc vừa to vừa dài, bước đi vững chãi mạnh mẽ, lộ ra công phu hạ bàn luyện rất tốt. Tuy nhiên trong mắt Vương Chí Đạo nhận thấy võ công của người này còn chưa tới mức nhất lưu, ít nhất so với hắn trước kia còn kém xa.

    Hán tử này dường như cùng Vương Nhị quan hệ không tệ. Hắn đi tới bên giường, vẻ mặt ân cần hỏi Vương Chí Đạo: "Vương Nhị, người thấy thế nào? Nghe tiểu Lan nói ngươi đã tỉnh, chúng ta lập tức tới thăm ngươi. Ngươi còn cảm thấy có chỗ nào khó chịu không? Có nhận được ra ta không? Vương Nhị? Khổ quá, ngươi không phải bị tiểu Nhật Bản đánh cho ngu ngốc đấy chứ? Ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra sao? Vương Nhị, ngươi nói gì đi chứ?"

    "Ồn ào quá, ta đương nhiên nhận ra ngươi, đừng gọi ta là Vương Nhị, tên ta là Vương Chí Đạo"

    Vương Chí Đạo bị hán tử kia làm cho váng đầu nhức óc, không chịu được rống lên một câu. Đồng thời trong đầu hắn cũng nảy ra một chút tư liệu về hán tử này: Lưu Chấn Đông, là đại đệ tử của Hoắc Nguyên Giáp, Tinh Võ Môn đại sư huynh, đương nhiên cũng là đại sư huynh của mình. Cũng may là ký ức của Vương Nhị cũng không bị mình hoàn toàn chiếm mất.

    Lưu Chấn Đông bị tiếng hô của Vương Chí Đạo làm cho giật mình, sửng sốt một chút rồi vừa mừng vừa sợ nói: "Tốt lắm, người có thể nói được, chứng minh ngươi không bị tên tiểu Nhật Bản kia đánh cho ngu người, thật tốt quá! Hả, ngươi vừa nói cái gì? Tên ngươi là Vương Chí Đạo, ngươi tự lấy tên này từ bao giờ vậy?"

    "Vương Chí Đạo?", Lưu Chấn Đông lẩm bẩm tên này hai lần, bàn tay đột nhiên vỗ lên ngực Vương Chí Đạo một chưởng, khen: "Không sai, cái tên này rất hay! Không nhận ra thằng nhóc này còn có trình độ, nghĩ ra được cái tên hay như thế, so với cái tên Vương Nhị thì có phong thái hơn nhiều. Hả, Vương Nhị, ngươi sao vậy? Sao mắt lại trợn trắng lên thế? Sao lại ngất đi rồi?"

    "Đại sư huynh..." Ô Tâm Lan nhẹ nhàng kéo tay áo Lưu Chấn Đông nói: "Vương Nhị vừa bị anh đánh một chưởng bất tỉnh rồi"

    "Sao? Là ta đánh ngất nó à?", Lưu Chấn Đông nhìn xuống tay mình, xấu hổ cười nói: " Thằng Vương Nhị này cũng thật là vô dụng, ta chỉ tùy ý vỗ nhẹ một chưởng mà nó đã ngất rồi. Được rồi, đợi nó tỉnh lại cần giám sát nó luyện công nhiều hơn, nếu không đến lúc gặp lại tiểu Nhật Bản sẽ lại làm Tinh Võ Môn chúng ta mất mặt!"

    Ô Tâm Lan cùng các sư đệ đều có chút ý nghĩ buồn cười, đều thầm nghĩ ai chẳng biết công phu Thiết Sa Chưởng của Đại sư huynh đã đạt đến lô hỏa thuần thanh, chỉ dưới sư phụ, không kể là Vương Nhị vốn đã trọng thương, ngay cả chúng ta ở đây cũng không ai có thể chịu được ngươi tùy ý đánh ra một chưởng. Gã Vương Nhị này cũng thật xui xẻo, vừa tỉnh lại đã bị người đánh ngất, lúc sau tỉnh lại sẽ bị ngươi hành hạ.

    Khi Vương Chí Đạo tỉnh lại thì đã là hoàng hôn ngày hôm sau. Cảm thấy trong ngực buồn bực khó chịu, Vương Chí Đạo bèn thử vận khởi phương pháp “nghịch thức thở bụng sâu”. Trước hết hít một hơi thật sâu, hóp bụng nén khí xuống, rồi từ từ phình bụng thở ra. Cứ như vậy sau khoảng 30 lần tuần hoàn hít vào thở ra, cảm giác được trước ngực dần dần đỡ buồn bực, mà cơn đau trên người cũng có vẻ giảm dần.

    Phương pháp “nghịch thức thở bụng sâu” này chính là Vương Chí Đạo ở thời hiện đại học được một phương pháp hít thở, nguồn gốc vốn là từ một loại tu luyện nội công võ thuật cổ truyền, chuyên dùng để hoạt huyết thông kinh, giảm bớt mệt nhọc. Vì phương pháp này có thể giúp cơ thể thu nạp được dưỡng khí nhiều nhất, kích thích tế bào, nên có thể nhanh chóng làm giảm hẳn cơn đau. Ở kiếp trước Vương Chí Đạo ngày nào cũng tập luyện bài hít thở này. Chỉ bằng bài hít thở này, ở kiếp trước dù bị thương tổn thể nào, cũng có thể phục hồi tốc độ gấp 5 lần người bình thường. Còn nếu như mệt nhọc thông thường, chỉ mấy vòng tuần hoàn hô hấp là đã có thể tiêu trừ.

    Đáng tiếc chính là Vương Chí Đạo khi sống lại ở thời kỳ này, ” nghịch thức thở bụng sâu” coi như là hắn lần đầu vận dụng, nên hiệu quả không rõ ràng. Nếu như với thân thể lúc trước, bị thương như thế này, hắn chỉ cần hít thở độ nửa giờ là có thể xuống giường đi lại bình thường.

    Ô Tâm Lan hình như được Tinh Võ Môn phân công chuyên chăm sóc cho Vương Chí Đạo. Khi Vương Chí Đạo vừa tỉnh lại được một lúc, hắn lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Ô Tâm Lan.

    Nhìn thấy Vương Chí Đạo tỉnh lại, Ô Tâm Lan vui mừng chớp chớp đôi mắt to, cất giọng êm ái như chuông bạc nói: “Vương Nhị, tỉnh lại rồi sao? Tốt quá, người nằm yên đừng cử động, ta đi lấy đồ ăn cho ngươi. Người đã mê man 3 ngày không ăn uống gì rồi, nếu không tỉnh lại sẽ chết đói đó.”

    Nghe Ô Tâm Lan nói như vậy, Vương Chí Đạo lập tức cảm thấy đói cồn cào, bụng muốn dán xuống sống lưng, cơn đói làm hắn hận không thể ăn thịt người.

    Tới khi Ô Tâm Lan bưng môt chén cháo gạo nóng tự mình đút cho hắn ăn, Vương Chí Đạo gần như không thèm nhai, há mồm nuốt chửng. Ô Tâm Lan sợ hắn sặc chỉ thong thả đút cho hắn từng thìa nhỏ, làm Vương Chí Đạo suýt phát khùng. Nếu không vì cô thiếu nữ Ô Tâm Lan vừa xinh đẹp dễ thương, vừa lo lắng cho hắn, thì Vương Chí Đạo đã mắng ầm lên rồi.

    Cuối cùng cũng vất vả nuốt xong một chén cháo nóng, Vương Chí Đạo cảm thấy đã ấm bụng, nghĩ đến chuyện khác, hắn hỏi Ô Tâm Lan: “Ô sư tỷ, đại sư huynh bọn họ đâu rồi?”

    Ô Tâm Lan nói: “Đại sư huynh bọn họ đã theo sư phụ đi ra ngoài rồi. Sáng nay tiểu Nhật Bản đưa thiếp mời tới, mời sư phụ đi dự tiệc. Sư phụ vốn định đi một mình, nhhưng Nông Đại thúc lo cho sư phụ bị tiểu Nhật Bổn ám toán, nên kiên quyết muốn đám đại sư huynh cùng theo sư phụ. Nếu không phải ở đây chăm sóc ngươi thì ta cũng đi theo rồi!”

    Nói đến đây, Ô Tâm Lan sắc mặt hiện lên vẻ tức giận bất bình, rõ ràng rất không vui vì không được cùng Hoắc Nguyên Giáp đi dự tiệc.

    “Hoắc Nguyên Giáp đi tới chỗ tiểu Nhật Bản, không tốt rồi, không phải là cơ hội cho tiểu Nhật Bản hạ độc sao?” Vương Chí Đạo đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Hoắc Nguyên Giáp trong lịch sử, không tự chủ được buột miệng nói.

    Ô Tâm Lan trừng đôi mắt đen láy nhìn Vương Chí Đạo hỏi: “Ngươi vừa gọi sư phụ như thế nào? Người dám gọi thẳng tên sư phụ?”

    Nhìn bộ dáng của nàng, hiển nhiên lại bắt đầu hoài nghi Vương Chí Đạo có phải là bị gã tiểu Nhật Bản kia đánh cho chóang váng. Vương Chí Đạo cảm thấy không ổn, thầm nghĩ không thể để nàng nghi ngờ mình. Nếu như để nàng biết mình là một người khác, đoạt lấy thân xác Vương Nhị mà sống lại, chỉ sợ là nàng nghĩ mình là ma quỷ.

    Vương Chí Đạo ho khan một tiếng, lảng đi nói chuyện khác: “Sao bọn tiểu Nhật Bản lại mời sư phụ đi dự tiệc?”

    May là Ô Tâm Lan tấm trí đơn giản, không tiếp tục truy cứu việc Vương Chí Đạo dám gọi tên sư phụ, chỉ trả lời hắn: “Nghe nói tiểu Nhật Bản thấy sư phụ đánh bại hai đại lực sĩ từ nước Anh và nước Nga, lại sáng lập ra Tinh Võ Môn, ở Thượng Hải uy tín rất lớn, bọn họ không phục nên đã mời một cao thủ Nhu đạo (2) tới Thượng Hải, nói là muốn cùng sư phụ nghiên cứu võ đạo, thực ra là muốn khiêu chiến sư phụ. Ngày thi đấu đã chính thức quyết định là 1 tuần nữa, đêm nay chỉ nói là mời sư phụ uống rượu. Nhưng Nông Đại thúc nói bọn tiểu Nhật Bản mục đích là muốn dò xét bản lĩnh của sư phụ. Nếu như bọn họ thấy sư phụ bản lãnh thực sự cao cường, không thể thắng được, không chừng bọn họ có thể dùng âm mưu quỷ kế trước trận đấu chính thức.”

    Thực hiện âm mưu quỷ kế trước trận đấu chính thức, Vương Chí Đạo nhớ đến tư liệu về võ thuật gia thời Dân quốc mà ở thế giới trước hắn từng nghiên cứu, có ghi lại Hoắc Nguyên Giáp cùng cao thủ Nhu đạo Nhật Bản luận bàn võ nghệ, vì tiểu Nhật Bản không địch lại, thay đổi chiến lược, sau khi luận bàn mời Hoắc Nguyên Giáp dự tiệc. Vì Hoắc Nguyên Giáp có bệnh ho lao, trong bữa tiệc tiểu Nhật Bản già vờ có lòng tốt, giới thiệu một gã thầy thuốc tên là Thu Dã chữa bệnh cho Hoắc Nguyên Giáp. Hoắc Nguyên Giáp bình sinh tính tình cởi mở nên không hề nghi ngờ, vui vẻ tiếp nhận. Sau này chính vì Hoắc Nguyên Giáp uống thuốc của Thu Dã mà làm cho bệnh tình nặng hơn, cuối cùng chết đi. Đồ đệ cùng bằng hữu của Hoắc Nguyên Giáp tìm được thuốc của Thu Dã, mang đi xét nghiệm, phát hiện ra là loại độc mãn tính làm hỏng phổi. Một đời võ thuật gia yêu nước Hoắc Nguyên Giáp, như vậy bị tiểu Nhật Bản hại chết.

    Vương Chí Đạo nghĩ tới sự thật như thế, thấy rất sốt ruột, chỉ muốn làm cách nào thay đổi lại lịch sử. Đáng tiếc là hắn sống lại yếu ớt, thân thể bị trọng thương, nằm trên giường không cử động được, đơn giản là chẳng làm được gì. Huống hồ lúc này Hoắc Nguyên Giáp đã đi dự tiệc, chỉ sợ là bây giờ tiểu Nhật Bản đã hạ độc thành công.

    Đang còn lo nghĩ xem làm thế nào lừa Ô Tâm Lan đi cảnh báo Hoắc Nguyên Giáp không nên uống thuốc của bọn tiểu Nhật Bản, đáng tiếc là ý tưởng trong đầu còn chưa định hình thì ở ngoài cửa đã truyền đến tiếng ồn ào, Ô Tâm Lan nghe thấy mấy thanh âm này, vui vẻ nói: “Là sư phụ cùng các sư huynh đã trở về! Vương Nhị, ngươi nằm yên trên giường đừng lộn xộn, ta ra đón sư phụ cùng các sư huynh, nói với mọi người là ngươi đã tỉnh!”

    Nói xong không đợi Vương Chí Đạo trả lời, đã vội vàng chạy tót ra ngoài, quên cả đóng cửa.

    Quả nhiên là chậm mất một bước, Vương Chí Đạo không khỏi cảm thán nghĩ. Cơn đau trên người lại kéo tới, Vương Chí Đạo đành phải tập trung tinh thần một lần nữa, tiếp tục tập “hít thở nghịch bằng bụng”.

    Cũng không biết là trải qua bao lâu khi hắn cảm giác đã hết đau, thì cánh cửa lại bị mở ra. Lưu Chấn Đông, Ô Tâm Lan cùng một trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đi vào.

    Trung niên này mặc áo dài trắng xám, bím tóc quấn vòng quan cổ ba bốn vòng, trán rộng, thân thể cao lớn, nhưng sắc mặt có chút vàng như sáp, vừa đi vừa ho khan, rõ ràng thân thể không được tốt lắm. Nhưng ánh mắt ông ta lại rất sáng, lông mày hiện ra chính khí lẫm liệt. Vương Chí Đạo lập tức đoán ra trung niên này chính là võ thuật gia truyền kỳ Hoắc Nguyên Giáp.

    Quả nhiên Ô Tâm Lan chạy tới bảo hắn: “Vương Nhị, người vẫn tỉnh hả. Sư phụ cùng đại sư huynh nghe nói ngươi vừa tỉnh lại, lập tức đến thăm ngươi đó!”

    Lưu Chấn Đông trước hết đi tới bên giường Vương Chí Đạo, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, gật đầu nói: “Không sai, Vương Nhị, thân thể ngươi đã tốt hơn rồi, xem ra có hi vọng chữa khỏi hẳn!”

    Vương Chí Đạo thấy hắn vừa nói vừa giơ Thiết Sa Chưởng lên, hoảng hốt nói to: “Đại sư huynh, ta đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng nếu huynh lại đánh ta một chưởng, có thể ta sẽ không tỉnh lại được nữa đâu!”

    Lưu Chấn Đông sửng sốt thu tay, xấu hổ cười nói: “Vương Nhị, lần trước xin lỗi. Lần này ngươi yên tâm đi, ta sẽ không chạm vào ngươi, dù chỉ là một ngón tay!”

    Hoắc Nguyên Giáp ho khan một tiếng, Lưu Chấn Đông cùng Ô Tâm Lan vội đứng sang một bên. Hoắc Nguyên Giáp tiến tới hỏi Vương Chí Đạo: “Vương Nhị, cảm giác như thế nào?”

    Vương Chí Đạo vội nói: “Đa tạ sư phụ quan tâm, đệ tử tốt hơn nhiều rồi!”

    Vương Chí Đạo nghĩ thầm, ta sống lại nhờ thân thể đồ đệ của ngươi, gọi một tiếng sư phụ cũng không sai, huống chi ngươi cũng là một võ thuật gia trong lich sử được ta kính nể, gọi ngươi là sư phụ cũng không làm nhục thân phận Vương Chí Đạo ta. Nhưng nếu ngươi cậy làm sư phụ mà giáo huấn ta, đợi khi thương thế bình phục, ta lập tức bỏ đi.

    Lại nghe Hoắc Nguyên Giáp nói: “Sự việc lần này thế nào ta đã nghe Ô Tâm Lan nói qua. Ừ, Vương Nhị ngươi chính vì Ô Tâm Lan bị lăng nhục mà đánh nhau với người Nhật Bản, dù biết rõ là không địch lại cũng không chịu lùi bước. Sư phụ từng dạy các người thông thường không được cùng người khác động võ. Nhưng đôi khi đáng ra tay cũng phải ra tay, đặc biệt là khi bị xúc phạm danh dự. Sư phụ thường cho rằng muốn cho nước cường thì dân phải mạnh. Có điều là sức khỏe là quan trọng, nhưng tinh thần và danh dự càng quan trọng hơn. Tinh thần và danh dự con người là không thể xúc phạm. Cho nên Vương Nhị ngươi cũng không có làm sai. Đáng tiếc là lần này sư phụ không giúp ngươi đòi lại công đạo. Nhưng ngươi yên tâm, việc này sớm muộn sư phụ cũng sẽ thay ngươi đòi lại. Ngươi bây giờ nên chú ý dưỡng thương, lành lặn rồi thì theo Đại sư huynh chăm chỉ luyện võ. Nên nhớ muốn tự bảo vệ mình cần phải có thực lực cường đại, nếu không lần sau gặp chuyện thế này, ngươi lại chịu thiệt thòi lớn.”

    Vương Chí Đạo nghe vậy vừa cảm động vừa xấu hổ, thầm nghĩ mình đã đánh giá quá thấp nhân cách của Hoắc Nguyên Giáp. Nghĩ lại trong lich sử mô tả Hoắc Nguyên Giáp thành dạng sư phụ ngông nghênh tư cao tự đại, dạy dỗ đồ đệ qua quýt. Phim ảnh cũng chỉ là đóng linh tinh, chính mình vì ảnh hưởng phim ảnh mà tự nhiên coi thường nhân cách Hoắc Nguyên Giáp. Có điều là bây giờ hắn đã hiểu tại sao mình đánh nhau với tiểu Nhật Bản, xem ra Vương Nhị cũng xứng đáng là một người đàn ông chân chính, không chịu nhục, cũng làm cho đệ tử Tinh Võ Môn cùng Hoắc Nguyên Giáp thêm vài phần xem trọng. Ít nhất cũng hiểu được tại sao Ô Tâm Lan tự nguyện chăm sóc hắn mà không phàn nàn gì.

    Nghĩ như vậy, Vương Chí Đạo trong lòng quyết tâm thay đổi lịch sử, nảy ra ý nghĩ phải cứu vị võ thuật gia chân chính Hoắc Nguyên Giáp này, hắn không nhịn được bèn hỏi: “Sư phụ, nghe Ô sư tỷ nói, người đi tới chỗ tiểu Nhật Bản, không xảy ra chuyện gì chứ?”



    Chú thích của người dịch:
    (1) - người Nhật Bản thường tư xưng là đại Nhật Bản, nên người Trung Quốc gọi ngược lại thành tiểu Nhật Bản.

    (2) - Nhu đạo = Judo, phân biệt với Nhu thuật = Jujitsu


     
    Chỉnh sửa cuối: 14/2/11
    johnadam thích bài này.
  3. Hôi Lông

    Hôi Lông Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    2,364
    Được thích:
    2,826
    Tinh Võ Môn

    Chương 3: Tinh Võ anh hùng Trần Chân
    Tác giả: Đấu Gia
    Nguồn: vipvandan




    Hoắc Nguyên Giáp còn chưa trả lời, Lưu Chấn Đông đã nói trước: "Buồn cười, đã có sư phụ cùng ta ra tay, sao có thể xảy ra chuyện gì? Thực ra bọn tiểu Nhật Bản không có ý tốt, đầu tiên muốn dùng xa luân chiến thách đấu sư phụ, nhưng mà trình độ bọn chúng không cần đến sư phụ phải ra tay, một mình ta giải quyết cả năm người bọn chúng. Sau đó một gã Nhu đạo phó hội trưởng, tên là cái gì Thập Yêu Đoạn Tam Lang, cảm thấy rất mất mặt, bèn khiêu chiến đích danh sư phụ. Hừ, còn cho rằng thực lực sư phụ không bằng ta sao? Nhưng là gã tiểu Nhật Bản này thực đê tiện, tuy nói điểm đến là dừng, đấu qua vài hiệp thấy không phải là đối thủ của sư phụ, bèn sử ra ám chiêu, kết quả bị sư phụ bẻ gãy 1 tay. Bọn tiểu Nhật Bản kia thấy thế đều muốn ùa lên, nếu không có một gã tên Gia Ngũ Lang, là Nhu đạo hội trưởng, ngăn cản, cũng nhận lỗi với sư phụ, thì chắc chắn là đánh nhau to rồi. Gã tiểu Nhật Bản Gia Ngũ Lang cũng không tệ, không chỉ nói xin lỗi sư phụ, còn kiên quyết mời sư phụ ăn cơm để nhận lỗi, thiếu chít nữa còn quỳ xuống. Sư phụ thấy hắn có thành ý, cũng nể mặt hắn mà cùng chúng ta ăn uống no nê một trận."

    Thế nào lại đúng như trong sách sử ghi lại? Vương Chí Đạo nghe thế cả kinh trong lòng, không nhịn được bèn hỏi: "Có phải gã tiểu Nhật Bản kia trong tiệc rượu đã mời một gã thầy thuốc tên là Thu Dã ra khám bệnh cho sư phụ?"

    Lời vừa nói xong, Ô Tâm Lan, Lưu Chấn Đông cùng Hoắc Nguyên Giáp đều giật mình.

    Lưu Chấn Đông kỳ quái liếc Ô Tâm Lan, hỏi Vương Chí Đạo: "Sao ngươi biết tiểu Nhật Bản gọi thầy thuốc khám bệnh cho sư phụ? Tâm Lan nói cho ngươi à?"

    Ô Tâm Lan lắc đầu, cho thấy nàng không biết chuyện này. Thực tế đám người Lưu Chấn Đông khi trở về còn chưa kịp kể cho nàng nghe chuyện xảy ra ở chỗ người Nhật Bản. Lưu Chấn Đông vừa kể chuyện , nàng cũng mới nghe lần đầu. Nên Ô Tâm Lan cũng nhìn Vương Chí Đạo, vẻ mặt kỳ quái, thầm nghĩ hắn vẫn nằm trên giường, làm sao có thể biết được chuyện của sư phụ trước cả mình?

    Vương Chí Đạo biết không tốt, vội ho một tiếng, giải thích qua loa: "Chuyện này ta chỉ đoán thôi"

    Lưu Chấn Đông nghi ngờ nhìn hắn một cái, rồi nói: " Người đoán thật đúng. Đúng là gã tiểu Nhật Bản Gia Ngũ Lang kia mời thầy thuốc khám bệnh cho sư phụ. Hắn nói nghe sư phụ có bệnh ho, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới việc hắn và sư phụ 7 ngày nữa chính thức luận võ, nên giới thiệu một thầy thuốc khám bệnh cho sư phụ. Phải rồi, tên thầy thuốc tiểu Nhật Bản kia hình như tên đúng là Thu Dã."

    "Nguy rồi! Ta từng vô tình nghe được một người bạn nói qua gã thầy thuốc tiểu Nhật Bản Thu Dã này là một cao thủ hạ độc. Sư phụ, nếu hắn cho người thuốc thang gì đó, người ngàn vạn lần không nên dùng. Tiểu Nhật Bản vốn bản tính giảo hoạt độc ác, chuyện gì cũng dám làm, nói không chừng tên Thu Dã này sẽ hạ độc vào trong thuốc của người, để cho người 7 ngày nữa luận võ sẽ thua."

    Vì tránh cho Hoắc Nguyên Giáp bị tiểu Nhật Bản độc chết, Vương Chí Đạo đành chịu tội tiết lộ thiên cơ.

    Lưu Chấn Đông nghe vậy giật mình, sắc mặt khẽ biến, nói: "Có chuyện này sao, nguy rồi, sư phụ lúc ở tiệc rượu đã uống thuốc của Thu Dã. Sư phụ, người xem có cần đi mời Trần sư phụ kiểm tra một chút? Ngộ nhỡ Vương Chí Đạo nói đúng, không thể không đề phòng!"

    Hoắc Nguyên Giáp không tin, mỉm cười nói: "Ta thấy Gia Ngũ Lang không hèn hạ như các ngươi tưởng tượng. Người này chính là có tinh thần võ sĩ đạo Nhật Bản chân chính, bọn người này đều giống nhau, khi so tài đều đường đường chính chính thi đấu, chắc không dùng thủ đoạn hèn hạ kiểu này để ám toán ta. Các ngươi không cần lo lắng nhiều!"

    Vương Chí Đạo vội nói: "Có lẽ Gia Ngũ Lang không làm vậy, nhưng không thể đảm bảo là những người khác cũng không làm vậy! Tiểu Nhật Bản rất coi trọng vinh dự của bọn chúng, quyết không để Gia Ngũ Lang bảy ngày sau luận võ bị thua sư phụ, nói không chừng bọn chúng lừa Gia Ngũ Lang, âm thầm hạ độc người."

    Lưu Chấn Đông cũng nói: "Sư phụ, ta cũng thấy Vương Nhị nói rất có lý. Đề phòng vạn nhất, hay là cứ để Trần sư phụ kiểm tra qua một chút, làm vậy cũng không có gì xấu."

    Hoắc Nguyên Giáp suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Được rồi, các ngươi đều nghĩ như vậy thì sư phụ cũng sẽ nhờ Trần sư phụ kiểm tra một chút. Vương Nhị, người dưỡng thương cho tốt, cần gì cứ nói với Ô sư tỷ. Ngày mai sư phụ nhờ Trần sư phụ kiêm tra cho người một chút. Chấn Đông, chúng ta đi thôi!"

    Lưu Chấn Đông gật đầu, vội vàng đi theo ra ngoài, chắc là đi tìm vị Trần sư phụ kia.

    Đưa mắt nhìn theo hai người vừa rời đi, Vương Chí Đạo tò mò hỏi Ô Tâm Lan: "Ô sư tỷ, vị Trần sư phụ này là ai? Là Trần Chân à?"

    Ô Tâm Lan nghe thế kỳ quái nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Vương Nhị, đúng là ngươi thật sự bị gã tiểu Nhật Bản kia đánh thành ngu ngốc rồi. Đến ngay cả Trần sư phụ là ai cũng không nhớ nổi. Trần Chân bây giờ còn đang du học ở Nhật Bản, huống chi hắn chỉ là Ngũ sư huynh của chúng ta. Đại sư huynh sao có thể gọi hắn là Trần sư phụ?"

    Vương Chí Đạo ho khan một tiếng, xấu hổ nói: "Xin lỗi, Ô sư tỷ, không biết có phải do tên tiểu Nhật Bản kia đánh ta bị thương vào đầu, mà sau khi tỉnh lại, ta chỉ nhớ được tên mình là Vương Chí Đạo, còn mọi chuyện khác đều không nhớ rõ được. Phiền ngươi kể lại cho ta một lần được không?"
    Ô Tâm Lan nhìn hắn một cái, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Ngươi thật sự mất trí nhớ à? Nhưng tại sao ngươi lại nhớ kỹ tên mình là Vương Chí Đạo, trước kia hình như chưa nghe thấy ngươi nói tên này bao giờ? Tên hay thế sao không gọi, lại cứ gọi tên Vương Nhị không có ý nghĩa gì? Hả, không đúng, ngươi nói ngươi mất trí nhớ, sao lại vẫn nhớ kỹ ta là ai?"

    Vương Chí Đạo cười ha ha nói: "Ô sư tỷ đối đãi ta rất tốt, ngươi lại xinh đẹp như vậy, dù ta có quên mất chính mình là ai, cũng không thể quên được ngươi."

    "Miệng lưỡi trơn tuột, có quỷ mới tin được ngươi!", Ô Tâm Lan đỏ mặt lườm Vương Chí Đạo một cái. Bất quá nhìn ra được trong lòng nàng vui thích, nữ nhân nào mà chẳng thích được khen xinh đẹp, Ô Tâm Lan cũng không ngoại lệ. Có điều ở Tinh Võ Môn chưa có ai khen nàng như vậy. Ô Tâm Lan trong lòng vừa vui vừa thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ Vương Nhị sau khi tỉnh lại sao không giống với hắn trước kia. Trước kia hắn ngọng nghịu, nói với mình một câu cũng đỏ mặt, thế nào sau khi tỉnh lại chẳng những nói chuyện lưu loát hơn, mà cũng to gan hơn?

    "Ô sư tỷ, không sao chứ?", thấy Ô Tâm Lan mặt đỏ hồng ngồi sững sờ, Vương Chí Đạo cảm giác được đội chút không ổn, không nhịn được phải hỏi một câu.

    Ô Tâm Lan giật mình, vội vàng che dấu sắc mặt đỏ hòng, nói: "Ừ, ta không sao, người mất trí nhớ thật sao? Không sao, ngươi là vì ta mà mất trí nhớ, để ta kể lại mọi sự tình trước kia cho ngươi..."

    Nghe Ô Tâm Lan kể xong, Vương Chí Đạo mới biết nguyên lai vị Trần sư phụ kia là Ưng trảo vương Trần Tử Chính, danh nhân trong giới võ thuật Thượng Hải. Vì rất kính ngưỡng phẩm cách võ học của Hoắc Nguyên Giáp, mà kết giao thành bằng hữu. Hoắc Nguyên Giáp thành lập Tinh Võ Môn ở Thượng Hải, chuyên mời các nhân sĩ yêu nước trong giới võ thuật ở Thượng Hải đến giảng dạy ở Tinh Võ Môn, Trần Tử Chính cũng là một trong số đó. Trần Tử Chính được gọi là Ưng trảo vương, công phu ngón tay kinh người, ưng trảo quyền cực kỳ xuất sắc, đồng thời tinh thông y đạo, giỏi trị liệu nội thương ngoại thương, nên ở Tinh Võ Môn vừa là giáo đầu, vừa là khách mời đặc biệt của y tế. Phần lớn mọi người ở Tinh Võ Môn đều từng được hắn điều trị, thương thế trên người
    Vương Nhị cũng chính là do Trần Tử Chính phục thuốc cho.

    Ở kiếp trước Vương Chí Đạo đã từng xem trong tài liệu lịch sử Dân quốc võ thuật gia, biết danh tiếng vị Ưng trảo vương Trần Tử Chính này, nhưng không thấy ghi chép gì về y đạo của Trần Tử Chính. Để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho hắn, chính là Ưng trảo vương Trần Tử Chính dẫn đầu đội võ sư Trung Quốc đầu tiên thi đấu không chính thức với Thái quyền. Chỉ có điều là trong nửa phút Trần Tử Chính đã bị Thái quyền thủ một cước đá ngất, những cao thủ đi cùng hắn cũng đều thảm bại. Chuyện này làm cho giới võ thuật Trung Quốc lần đầu tiên hiểu biết được Thái quyền.

    Mặc dù khoảng nửa sau thế kỷ 20, Thái quyền bị nhiều quốc gia nghiên cứu học tập, sau đó trên lôi đài dần dần mất đi ưu thế, nhưng ở khoảng đầu thế kỷ 20, Thái quyền thật sự đã làm cho toàn thể giới võ thuật cảm thấy khiếp sợ, đều công nhận là dạng võ công cứng rắn nhất, hung ác nhất, thực dụng nhất.

    Vương Chí Đạo nhớ đến ở kiếp trước mình cũng có nghiên cứu qua Thái quyền, đang thầm nghĩ có nên đem cách phá giải nói cho Trần Tử Chính, để hắn không đến nỗi thảm bại, thì đã thấy một bàn tay nhỏ nhắm trắng trẻo huơ huơ trước mắt mình, rồi nghe Ô Tâm Lan bất mãn nói: "Vương Nhị, ngươi đang nghĩ gì mà thần người ra thế? Ta gọi cũng không phản ứng gì? Ngươi có đang nghe ta nói không đấy?"

    Vương Chí Đạo phục hồi tinh thần, thấy Ô Tâm Lan vẻ mặt hờn dỗi, vội vàng cười làm lành nói: "Xin lỗi Ô sư tỷ, vừa không tập trung. Được rồi, ngươi vừa nói đến chỗ nào ấy nhỉ?"

    Ô Tâm Lan tức giận lườm hắn một cái, nói tiếp: "Ta đang nói đến Ngũ sư huynh."

    "Hả, Ngũ sư huynh, Trần Chân? Được rồi, Ô sư tỷ, có phải Ngũ sư huynh là đánh giỏi nhất trong các sư huynh đệ Tinh Võ Môn?" Vương Chí Đạo hỏi.

    "...Đánh giỏi nhất, giỏi như vậy sao! Sư phụ đúng là có nói Ngũ sư huynh là có thiên phú học võ nhất." Ô Tâm Lan nghĩ lại một chút, lại nói: "Nhưng hình như Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh từng đấu qua với Ngũ sư huynh, thực lực của bọn họ cũng không sai biệt lắm. Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh cũng thắng Ngũ sư huynh một chút."

    Trần Chân đánh không lại Lưu Chấn Đông cùng Nhị sư huynh? Không thể nào, nhất định là Trần Chân cố ý nhường. Vương Chí Đạo nhớ tới Trần Chân tức giận xông vào Hồng Khẩu đạo tràng, đánh tan đám tiểu Nhật Bản, không thể chỉ nhờ vào nhiệt huyết bừng bừng. Tuyệt nhiên không tin được Lưu Chấn Đông cùng vị Nhị sư huynh không rõ là ai kia có thể mạnh hơn Trần Chân.



    Ghi chú của tác giả:
    Trần Chân chỉ là nhân vật hư cấu trong điện ảnh, không có thật trong lịch sử. Tinh Võ Môn cũng không tồn tại, Hoắc Nguyên Giáp ở Thượng Hải lúc đầu thành lập "Trung Quốc tinh võ thể thao hội", sau đổi tên thành "Tinh Võ thể dục hội".


     
    Chỉnh sửa cuối: 14/2/11
    johnadam and sonteo like this.
  4. Hôi Lông

    Hôi Lông Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    2,364
    Được thích:
    2,826
    Tinh Võ Môn

    Chương 4: Ưng trảo vương Trần Tử Chính
    Tác giả: Đấu Gia
    Nguồn: vipvandan





    "Vậy Nhị sư huynh là ai?" Vương Chí Đạo hỏi.

    Ô Tâm Lan thở dài một hơi, nói: "Xem ra đúng là ngươi mất trí nhớ nặng rồi, ngay cả Nhị sư huynh cũng không nhớ rõ sa. Là Hoắc sư huynh, Hoắc Đình Giác, con trai sư phụ!"

    Hả, nguyên lai là Hoắc Đình Giác, thực sự có người này sao? Vương Chí Đạo trong lòng cảm thấy rất buồn bực.

    Ô Tâm Lan ngáp một cái, vẻ mệt mỏi nói với Vương Chí Đạo: "Xin lỗi Vương Nhị, đêm đã khuya, ta mệt rồi, còn chuyện gì ngày mai ta nói tiếp cho ngươi được không? Ngươi cũng chưa phục hồi hẳn, nghỉ sớm một chút đi nhé!"

    Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Được rồi Ô sư tỷ, ngươi đi nghỉ trước đi, ta cũng ngủ luôn đây."

    Đợi Ô Tâm Lan đi rồi, Vương Chí Đạo tự kiểm tra lại trí nhớ bản thân, phát hiện thấy mọi ký ức lúc kiếp trước đều hoàn hảo không tổn hại gì, không bị quên đi chút nào, tạm yên lòng. Đến lúc này hắn đã chấp nhận sự thực đã tái sinh đến thời đại này, nếu đã sống lại ở thời này, vậy thì tự quyết định tương lai của mình cũng tốt thôi.

    Trước hết, thời kỳ này chính là giai đoạn hỗn loạn nhất, phức tạp nhất của Trung Quốc trước đây. Thanh triều bốn năm cuối cùng tồn tại hữu danh vô thực, cách mạng Tân Hợi sắp bùng nổ, hai năm sau mặc dù Trung Hoa dân quốc được thành lập nhưng đất nước vẫn hỗn loạn bất an. Riêng ở Thượng Hải này, vì các nước đều lập tô giới, nên Thượng Hải trở thành "quốc gia trong quốc gia", phát triển cực nhanh, được cả thế giới quan tâm. Chỉ trong vòng 20 năm Thượng Hải đã trở thành châu Á đệ nhất đại đô thị, được phong là "Paris của phương Đông". Do hoàn cảnh lịch sử đặc thù như vậy mà thành phố phương Đông này đã trở thành trung tâm kinh tế của cả Trung Quốc, cũng là nơi tình báo quân sự khắp châu Á hội tụ về. Đảng phái ám sát lẫn nhau, hắc bang tranh giành địa bàn, Tây-Trung giao dịch kinh tế, vô số người gây dựng sự nghiệp truyền kỳ từ đây, vô số siêu cấp phú hào cũng phát sinh ở đây. Tương tự như vậy, vô số võ giả cũng đều tập trung về Thượng Hải tìm đường phát triển. Lịch sử thời Dân quốc, truyền kỳ về võ giả ở Thượng Hải kể ra không hết. Mà Tô giới các nước lớn ỏ Thượng Hải, để đả kích chí khí người Trung Quốc, đều thường xuyên phái cao thủ võ thuật của nước mình đi khiêu chiến võ giả người Hoa, nhằm gán cho người Hoa là "Đông Á bệnh phu". Trong số tô giới các cường quốc, thì người Nhật Bản là nhiệt tình nhất, để đánh bại Trung Quốc võ giả, không ngừng dùng hết mọi loại âm mưu thủ đoạn. Hoắc Nguyên Giáp chính là một vị Trung Quốc võ giả bị Nhật Bản dùng thủ đoạn hại chết.

    Sau nữa, thời kỳ này ở Thượng Hải, trừ các khu tô giới nước ngoài, thì đều là thiên hạ của hắc bang. Hai ba chục năm Thanh bang hoành hành bá đạo ở Thượng Hải, hung hăng càn quấy, coi thường pháp luật, tàn hại địa phương. Thanh bang ở Thượng Hải thế lực to lớn, ai ai cũng sợ, ba lão đại của Thanh bang, trên thì có thể ảnh hưởng đến thời cuộc biến hóa, dưới có thể dễ dàng quyết định nhân mạng dân thường. Ngay cả các võ quán ở Thượng Hải cũng không dám tùy tiện xung đột với đám hắc bang này.

    Cho nên nếu muốn sinh tồn ở cục diện thế này, phải có thực lực cường đại mới được. Võ thuật nhất định phải luyện tốt, nhưng quan trọng hơn nữa là phải phát triển được thế lực của mình. Dù sao một người dù thực lực cường đại, cũng không thể chống lại cả thế giới. Ở kiếp trước tuy rằng thực lực mình đứng nhất nhì, có thể giết chết Viên Thế Bình vốn được bộ đội đặc chủng bảo vệ chu đáo, thế nhưng không ngờ vẫn bị người dàn xếp bắt được, cuối cùng bị lão Viên già bắn một quả tên lửa, đưa ngược về thời đại này.

    Cho nên Vương Chí Đạo cảm giác được, muốn sống hạnh phúc ở thời đại này, bản thân mình phải có thế lực, ít nhất cũng phải ngang ba lão đại của Thượng Hải Thanh bang. Nhưng vấn đề làm làm sao phát triển được thế lực của mình.

    Việc này cần suy tính từ từ, trước hết lúc này cần đề cao thực lực bản thân. Tốt nhất là để thân thể này mạnh ngang với Vương Chí Đạo ở kiếp trước. Cho nên sau khi thương thế khỏi rồi, cần luyện công cho tốt.

    Luyện công, đương nhiên không thể học theo công phu Tinh Võ Môn. Tuy nói là Hoắc Nguyên Giáp sáng lập ra Tinh Võ Môn, mục tiêu là dân cường nước mạnh, vô tư truyền thụ võ công cho đồng bào, nhưng trên thực tế, lấy tính chất bảo thủ của võ thuật gia trong nước, không kiên trì tập tám năm mười năm, đừng nghĩ học được chân truyền. Huống hồ ở kiếp trước Vương Chí Đạo xem qua kiến thức võ học, cho dù Tinh Võ Môn võ giả nguyện ý truyền thụ công phu chân chính, cũng không thích hợp với hắn.

    Đến thể kỷ 21, võ thuật đã không còn là điều gì bí mật nữa, đều được phát triển mạnh mẽ chưa từng có. Do ảnh hưởng từ siêu sao võ thuật Lý Tiểu Long, hầu như mọi võ giả đều học được một chân lý:

    ... Võ thuật phù hợp với bản thân mình nhất, mới là võ thuật tốt nhất!

    Muốn từ một người bình thường trở thành một võ giả hoặc đấu sĩ nổi tiếng thế giới, đều phải tu luyện qua ba giai đoạn: Luyện, dụng, ngộ!

    Luyện: Chính là luyện tập, mới học võ thuật, phải kiên trì không ngừng khổ luyện, luyện được thuần thục quyền pháp võ công cơ bản, hình thành thói quen bản năng, sau đó mới áp dụng vào sở trường của mình, đi sâu nghiên cứu tạo thành phong cách riêng. Đây cũng là giai đoạn trọng yếu nhất, khổ cực nhất mà tất cả võ giả đều phải trải nghiệm qua.

    Dụng: Chính là thực chiến, phương pháp luyện võ cuối cùng đều là thực chiến. Nếu không qua thực chiến tôi luyện, tập võ chỉ là múa may trong nhà, hoặc biểu diễn đẹp mắt, trừ để biểu diễn ra thì không có đến nửa điểm giá trị, không chịu nổi một kích. Thực chiến công phu, là do đánh nhau mà đạt được, không phải chỉ luyện tập mà thành. Trong lịch sử, các võ giả chân chính được xưng tụng là cao thủ, đều là trải qua vô số lần tôi luyện thực chiến.

    Ngộ: Điều này có chút tương tự với "Giác ngộ" trong đạo Phật. Võ giả đã trải qua giai đoạn này mới là võ giả chân chính. Bọn họ đã hoàn toàn hiểu rõ chân lý võ thuật, nhìn thấu bản chất võ thuật, bọn họ biết rõ được loại võ công nào thích hợp nhất với mình, tất cả các loại võ công trong tâm trí họ đều không còn là dạng thần bí khó dò, chỉ cần vừa xem đã hiểu. Võ giả ở giai đoạn này, đã không cần học tập võ thuật nữa, mà là bắt đầu sáng tạo võ học mới. Có điều bọn họ sáng tạo ra võ học mới, đều là vì chính mình, phù hợp nhất với mình. Người đời sau sở dĩ theo học võ công của bọn họ mà không thể đạt tới trình độ cao siêu như bọn họ, chính là do không hiểu rõ đạo lý này. Chỉ có thể tìm được môn võ học phù hợp nhất với bản thân mình, mới có thể chân chính đạt đến trình độ siêu việt.

    Kiếp trước Vương Chí Đạo cơ bản có thế coi là đã đạt đến giai đoạn "Ngộ". Là một võ giả, hắn lấy tên mình sáng lập "Chí Đạo quyền học", tất cả đều là từ bản thân mình chế ra sát chiêu thực dụng nhất, hữu hiệu nhất, luyện cùng công lực. Chiêu thức hay phương pháp tập luyện không phù hợp với bản thân, hắn đều không do dự bỏ qua.

    Ví dụ như Vương Chí Đạo rất thích Lý Tiểu Long, nhưng hai chiêu tấn công sở trường của Lý Tiểu Long, Nhật Tự Xung Quyền (1) cùng Trắc Thích (2), cơ bản là không tồn tại trong "Chí Đạo quyền học" của hắn. Vương Chí Đạo thân thể và thói quen trời sinh không phù hợp với hai chiêu thức này, nên hắn bỏ qua. Vương Chí Đạo am hiểu nhất, chủ yếu là Băng quyền trong Hình Ý quyền, Tảo Thích (3) trong Thái quyền, cùng với kỹ thuật phân cân thác cốt trong võ thuật của quân đội. Chỉ bằng những kỹ thuật đơn giản này, Vương Chí Đạo dễ dàng giết chết những người thực lực thấp hơn mình chi trong nháy mắt.

    Đáng tiếc là không rõ thân thể sau khi phục sinh động tác thói quen có giống như trước hay không. Hay là có thể lại lập ra một phương pháp tập luyện mới cho phù hợp với thân thể này. Mọi việc đợi đến lúc mình có thể xuống giường đi lại sẽ tính tiếp. Lúc này nên tiếp tục tập " nghịch thức thở bụng sâu" để chóng lành vết thương.

    Nghĩ vậy Vương Chí Đạo liền vứt bỏ ý nghĩ linh tinh, tập trung tinh thần, hết sức chú ý tập luyện "nghịch thức thở bụng sâu ".

    Nhờ Vương Chí Đạo tập trung nghị lực, sau vài giờ thân thể mới cuối cũng cũng tạo được thói quen "nghịch thức thở bụng sâu", mang cả phương thức này vào giấc ngủ. Đến sáng hôm sau tỉnh lại, Vương Chí Đạo cảm thấy tinh thần thoải mái, trên người thương thế đã giảm tới bảy tám phần, làm hắn ngồi dậy dễ dàng.

    Tự dùng sức tuột xuống giường, ngoại trừ xương tay phải cử đông một chút còn cảm thấy đau, các chỗ khác cơ bản đã không còn đau nữa, Vương Chí Đạo đang muốn thử xem mình có thể bước đi được không, bỗng nhiên nghe Ô Tâm Lan kinh hô: "Vương Nhị, người làm gì thế? Thương thế còn chưa khỏi, sao lại ra khỏi giường, mau dừng lại, nếu không là không tốt đâu!"

    Ngẩng đầu lên nhìn thấy Ô Tâm Lan cùng một trung niên khoảng 40 tuổi đang đi vào.

    Ô Tâm Lan không đợi phân bua, bắt Vương Chí Đạo lên giường nằm, rồi trách móc nói: "Ngươi muốn làm gì sao không bảo ta? Làm ẩu thế này, hại đến thân thể, biến thành tàn phế thì sao? Muốn ta phải khổ sở chiếu cố ngươi cả đời sao?"

    Vương Chí Đạo vội giải thích: "Ô sư tỷ, thương thế ta đã đỡ nhiều rồi, có thể xuống giường đi lại mà!"

    "Nói bậy, Trần sư phụ nói ít nhất phải mười ngày mới có thể xuống giường đi lại, ngươi phải tin tưởng Trần sư phụ chứ!"

    Nguyên lai người trung niên cùng vào với Ô Tâm Lan chính là Trần Tử Chính. Chi thấy vị Ưng trảo vương này thân hình tuy gầy gò nhưng khung xương to lớn, nhất là mười đầu ngón tay, khớp xương to lớn dị thường, vừa nhìn đã biết cứng như sắt thép, trảo công mạnh mẽ, mà ánh mắt hắn cũng ác liệt như mắt chim ưng, không trách được gọi là Ưng trảo vương.

    Ưng trảo vương Trần Tử Chính rõ ràng vì Vương Chí Đạo mới vừa có thể xuống giường, cảm thấy có chút kinh dị, bèn tiến lại cẩn thận kiểm tra một chút thương thế của hắn, kinh ngạc nói: "Thương thế của ngươi tốc độ hồi phục thật đúng là ta không ngờ tới, tưởng là ngươi ít nhất cũng phải ba ngày mới ngồi lên được, không ngờ hôm nay ngươi tự mình xuống khỏi giường. Ừ, theo tốc độ hồi phục thế này, không tới 15 ngày ngươi có thể phục hồi hoàn toàn."

    Vương Chí Đạo cười thầm trong lòng, thầm nghĩ không cần 15 ngày, chỉ cần trong vòng 5 ngày ta có thể hoàn toàn bình phục. Hiêu quả của " nghịch thức thở bụng sâu" ngươi sao có thể biết. Đột nhiên nghĩ đến Hoắc Nguyên Giáp bị tiểu Nhật Bản hạ độc, Vương Chí Đạo không nhịn được hỏi: "Được rồi, Trần sư phụ, người kiểm tra cho sư phụ ta chưa?"

    "Sư phụ ngươi? À, Lưu Chấn Đông đã nói với ta rồi, ngươi yên tâm, hôm qua ta đã cẩn thận kiểm tra cho Hoắc sư phụ, tuyệt đối không có vấn đề gì. Gã Nhật Bản đó là cùng Hoắc sư phụ luận võ công khai, há có thể mắc sơ suất coi thường thiên hạ, hạ độc Hoắc sư phụ. Nếu nói như thế, giới võ thuật Nhật Bản sao có thể ngẩng đầu lên được. Ngươi không nên quá lo lắng."

    "Sư phụ thật sự không trúng độc? Trần sư phụ khẳng định là đã kiểm tra chính xác?" Vương Chí Đạo trong lòng hoài nghi nói.

    Trần Tử Chính nghe thế không khỏi trầm mặt xuống, tức giận nói: "Ý là thế nào, nghi ngờ năng lực của ta? Ngươi cho rằng y thuật của ta là giả à?"

    Ô Tâm Lan vội kéo tay áo Vương Chí Đạo, hướng Trần Tử Chính giải thích: "Không phải đâu, Trần sư phụ đừng hiểu lầm! Vương Nhị sao dám hoài nghi năng lực của người, hắn chỉ là sốt ruột quan tâm sư phụ, trong lúc vô tình có nói mạo phạm . Trần sư phụ đại nhân đại lượng, xin tha thứ cho hắn không hiểu chuyện!"

    Thấy Ô Tâm Lan nói như vậy, Trần Tử Chính sắc mặt mới tốt hơn một chút, gật đầu nói: "Ừ, hiếm thấy có người hết lòng với sư phụ như ngươi, ta nếu có một đồ đệ như vậy, chết cũng có thể nhắm mắt. Được rồi, coi như những lời vừa rồi ta chưa từng nghe qua, người dưỡng thương cho tốt, vài ngày nữa ta trở lại thay thuốc mới cho ngươi!"

    Ô Tâm Lan vội nói: "Trần sư phụ, để tôi tiễn ngài!"

    Trần Tử Chính gật đầu, Ô Tâm Lan trừng mắt liếc Vương Chí Đạo một cái, ý bảo hẳn đừng nói lung tung, sau đó tiễn Trần Tử Chính đi ra ngoài.

    Thấy thái độ Trần Tử Chính như thế, Vương Chí Đạo đem ý nghĩ muốn dạy hắn phá giải Thái quyền nuốt vào bụng. Hắn rốt cục đã rõ ràng, thời đại này võ giả đều rất coi trọng mặt mũi, không được nói là nghi ngờ năng lực bọn họ. Nếu mình mạo phạm sơ suất chỉ điểm cho Trần Tử Chính chút công phu, chỉ sợ Trần Tử Chính lập tức nổi giận đùng đùng, chỉ mặt hắn quát lớn:

    "Ngươi nói cái gì, muốn chỉ điểm võ thuật cho ta? Ta và sư phụ ngươi ngang vai, đánh khắp đại giang nam bắc không đối thủ, ngay cả sư phụ ngươi cũng không dám nói chỉ điểm võ thuật cho ta, còn khách khí mời ta đến Tinh Võ Môn chỉ điểm các ngươi. Ngươi chỉ là một gã đệ tử Tinh Võ Môn còn chưa nhập môn, còn muốn ngông cuồng hơn sư phụ ngươi, dám chỉ điểm võ thuật cho ta! Giỏi, đến đây đấu với ta một chút, xem ngươi năng lực thế nào, dám ngông cuồng nói chỉ điểm võ thuật cho ta!"

    Kết quả không cần phải nghĩ, không nói tới thân thể bây giờ của Vương Chí Đạo, cho dù thân thể hắn hoàn toàn hồi phục, cũng không thể là đối thủ của Trần Tử Chính, nói không chừng chỉ một chiêu đã chết dưới Ưng trảo công của Trần Tử Chính. Dưới tình huống như vậy, chỉ sợ Hoắc Nguyên Giáp cũng không thể vì hắn mà xuất thủ, thời đại này giới võ thuật coi trọng nhất là tôn sư trọng giáo, Trần Tử Chính đúng là giáo đầu được Hoắc Nguyên Giáp mời tới, hoàn toàn có tư cách giáo huấn gã Vương Chí Đạo đệ tử Tinh Võ Môn không biết trời cao đất dày. Cho nên, trừ phi Vương Chí Đạo có được thực lực của kiếp trước, chuyện chỉ điểm Trần Tử Chính căn bản là không thể nói ra khỏi miệng.

    Ô Tâm Lan rất nhanh đã quay trở về, vẻ mặt oán trách nói với hắn: "Ngươi cũng thật là, biết rõ Trần sư phụ ghét nhất là người khác hoài nghi năng lực của hắn, ngươi làm sao lại chất vất ngay trước mặt hắn như vậy. May có ta giảng hòa cho ngươi, nếu không, chỉ sợ Trần sư phụ nổi cáu với ngươi, đến lúc đó xem sư phụ phạt ngươi như thế nào!"



    Chú thích của người dịch:
    (1) - Nhật Tự Xung Quyền: đòn đấm thẳng trong võ công Vịnh Xuân Quyền.

    (2) - Trắc Thích: đòn đá ngang từ cạnh sườn ra, cũng là thế đá ưa thích của Lý Tiểu Long.

    (3) - Tảo Thích: đòn đá tạt ngang bằng cả chân, đầu gối giữ thẳng, phổ biến trong quyền Thái hoặc đánh võ đài UFC, MMA hiện nay.

     
    Chỉnh sửa cuối: 14/2/11
    johnadam and sonteo like this.
  5. Hôi Lông

    Hôi Lông Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    2,364
    Được thích:
    2,826
    Tinh Võ Môn

    Chương 5: Võ Thần trong truyền thuyết
    Tác giả: Đấu Gia
    Nguồn: vipvandan



    Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Ta biết rồi, xin lỗi Ô Tâm Lan, ta vì mất trí nhớ nên nhất thời hồ đồ! Lần sau ta sẽ nhớ kỹ!"

    "Biết sai là tốt rồi!" Ô Tâm Lan trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó hỏi: "Được rồi, ngươi vừa xuống giường làm gì? Có việc gì sao?"

    Vương Chí Đạo vội ho một tiếng, xấu hổ nói: "Xin lỗi Ô Tâm Lan, ta cần đi vệ sinh"

    Ô Tâm Lan nghe vậy đỏ mặt lên, vội nói: "Biết rồi, để ta đi gọi một sư huynh đến giúp ngươi!"

    Sau khi được một sư huynh tên Biên Vân Sơn giúp đi vệ sinh xong, Ô Tâm Lan lại quay vào, trước hết bưng một chậu nước nóng giúp Vương Chí Đạo rửa mặt, sau lại mang đồ ăn tới cho Vương Chí Đạo ăn no.

    Sau xuôi mọi việc, Ô Tâm Lan nói với hắn: "Tốt rồi, Vương Nhị, ngươi dưỡng thương cho tốt, ta đi ra ngoài cùng các sư huynh luyện công. Sư phụ vì sáu ngày nữa luận võ với người Nhật Bản, đang bế quan, không thể đến thăm ngươi. Ngươi cần gì cứ gọi to vài tiếng, ta ở ngoài sẽ nghe được."

    Vương Chí Đạo gật đầu, đợi sau khi Ô Tâm Lan đóng cửa đi ra ngoài, Vương Chí Đạo lập tức ngồi dậy, dễ dàng bước xuống giường, lặng lẽ không một tiếng động đi tới cửa sổ, dùng ngón tay chọc thủng một lỗ trên giấy dán, nhìn ra ngoài.

    Ô, một võ trường đang sôi nổi hăng hái tập luyện.

    Chỉ thấy có vài đệ tử Tinh Võ Môn đang tập đứng tấn hay đứng mã bộ, phần lớn đệ tử Tinh Võ Môn đều sắp xếp hàng lối chỉnh tề, đang tập đi quyền dưới sự hướng dẫn của đại sư huynh Lưu Chấn Đông. Mà Ô Tâm Lan cùng vài nữ đệ tử Tinh Võ Môn cũng ở trong đám này.

    Xem bọn họ đánh ra một bộ quyền pháp này, Vương Chí Đạo loáng thoáng nhận ra là Phiên Tử Quyền, lưu truyền rất rộng rãi ở hậu thế, chứ không phải là Mê Tung Quyền nổi tiếng của Hoắc Nguyên Giáp. Có lẽ Mê Tung Quyền là Hoắc gia gia truyền quyền pháp, không thể dễ dàng truyền thụ cho Tinh Võ Môn đệ tử bình thường.

    Đám Tinh Võ Môn đệ tử theo Lưu Chấn Đông huấn luyện, lộn đi nhảy lại, nhìn cũng không kém đám khỉ đang vui vẻ nô đùa, làm cho Vương Chí Đạo cảm thấy bọn họ không đi làm hầu tử kiếm tiền thật là đáng tiếc.

    Đối với các bài quyền pháp truyền thống, ở hậu thế vẫn có hai cách nhìn. Đại biểu cho phái võ thuật hiện đại thì cho rằng bài quyền không có lấy một chút giá trị thực dụng, nên kiên trì chủ trương bài trừ. Bọn họ sáng chế trường phái võ thuật mới, cơ bản đều không có bài quyền. Các võ phái truyền thống lại kiên trì giữ gìn các bài quyền, cho rằng bài quyền mới là chính thức là tinh túy võ thuật. Chỉ là những lời bàn của các võ phái truyền thống dần dần trở nên yếu ớt bất lực, mà các võ phái hiện đại uy danh ngày càng hưng thịnh.

    Còn trong mắt Vương Chí Đạo, quan điểm của võ phái truyền thống xem ra cũng không hoàn toàn sai, bọn họ sai là chuyên dùng cách đi quyền để làm phương pháp huấn luyện. Trên thực tế, Vương Chí Đạo đã nghiên cứu qua lịch sử võ thuật, hắn cho rằng trong võ thuật cổ đại vốn là không có bài quyền. Như vậy làm sao lại sinh ra các bài quyền? Vương Chí Đạo cho rằng nguyên mẫu của các bài quyền chính là tập luyện "mô phỏng thực chiến", chính là huấn luyện bằng tưởng tượng.

    Trước kia khi các võ giả không có đối thủ, để tập luyện khả năng thực chiến của mình, thường tưởng tượng có một đối thủ trước mặt so quyền cước. Loại tập luyện thực chiến này ở hậu thế hầu như tất cả các phái võ đều có, mục đích là từ huấn luyện "Không địch mà như có địch", tới khi thực chiến thì "Có địch giống như không địch", tinh thần khí thế đều không sợ hãi, chính là cơ sở thực chiến chân chính. Về sau loại luyện pháp này tập luyện lâu dài, hình thành nên một bộ hình thức cố định, vì thế võ giả đem hình thức này truyền lại, hoặc vì đệ tử lén lút chứng kiến, tưởng ràng là công phu thực sự mà học lấy. Mà các võ giả thời kỳ ấy cũng đều là dạng bảo thủ, sợ đệ tử học được công phu chân chính sau này giỏi hơn mình, nên cố ý không nói ra sự ảo diệu trong phương pháp này, làm đệ tử của họ chỉ học được hình mà không nắm được ý.

    Kết quả một bộ động tác huấn luyện mô phỏng "thực chiến giả tưởng", đệ tử vì không hiểu rõ nên truyền đời tập luyện, lại tùy tiện thêm vào một vài động tác, dần dần hình thành các bài quyền. Khi bài quyền đầu tiên xuất hiện, các môn phái cũng đồng dạng học theo, hoặc muốn thể hiện quyền pháp riêng biệt của môn phái mình mà tự chế ra bài quyền mới. Vì vậy càng về sau, các bài quyền càng thịnh hành, trở thành phương pháp huấn luyện sai lầm truyền từ đời đệ tử này sang đời khác.

    Kết quả có thể tưởng tượng ra được, các bài quyền truyền từ đời này sang đời khác, không có tinh thần, chỉ có hình thức, càng ngày càng trở nên yếu ớt vô lực. Mất đi bản chất chân chính, các bài quyền dần dần chỉ nặng về mục đích biểu diễn, "Võ thuật " từ từ biến thành "Vũ thuật".

    Như Vương Chí Đạo nhìn ra, các dạng bài quyền này, đem mấy trăm loại động tác tổ hợp lại để luyện tập, quả thực là lãng phí thời gian. Mấy trăm động tác chỉ lặp lại một lần, hoàn toàn không hiệu quả bằng một động tác tập đi tập lại cả trăm lần.

    Cho nên dạng bài quyền này rốt cuộc chỉ coi như là thể thao, không thể xem là võ thuật. Hơn nữa dùng để rèn luyện thân thể thì bài quyền không tốt bằng thể thao chính quy, còn nếu nói đến giá trị thưởng thức, thì lại không bằng 'vũ đạo", về giá trị thực chiến, dùng bài quyền thì cơ bản chỉ là để bị ăn đòn.

    Kỹ thuật huấn luyện chân chính, chỉ một chiêu thức luyện đi luyện lại ngàn vạn lần.

    Hậu thế có một võ giả được Vương Chí Đạo kính nể từng nói: "Một chiêu thức, dù là chiêu thức sai, nếu như tập luyện cả trăm vạn lần, cũng sẽ sinh ra lực sát thương đáng sợ!"

    Quyền ngạn nói: "Không sợ biết ngàn chiêu, chỉ sợ tinh một chiêu', cũng là đạo lý như vậy.

    Trên thực tế, thiên hạ tất cả các ngành nghề đều là như thế. Như đời sau trong giới thể dục, ví dụ như huấn luyện bóng đá, bóng rổ, cơ bản nhất, trọng yếu nhất chính là môt động tác luyện đi luyện lại ngàn vạn lần. Một động tác ném rổ, một động tác sút cầu môn, vận động viên chuyên nghiệp chỉ sợ phải luyện trăm vạn lần, thậm chí còn hơn, mới có thể trở thành cao thủ chân chính.

    Cho nên trong "Chí Đạo quyền học", Vương Chí Đạo có nói, bước đầu tiên học kỹ thuật cơ bản, sau khi đã vô cùng thuần thục thì lựa chọn chỉ một chiêu thức phù hợp nhất với mình, luyện đi tập lại mười vạn, trăm vạn lần. Như Tảo thích cùng Băng quyền của Vương Chí Đạo, hắn ít nhất đã luyện hơn ngàn vạn lần, nên mới có thể làm được nhất kích tất sát.

    Lúc này chứng kiến Tinh Võ Môn đệ tử tốn thời gian hai mươi phút đồng hồ để tập luyện một bài quyền, sau đó lại luyện tiếp lần nữa, Vương Chí Đạo thầm mong được lập tức xông ra đuổi võ sư đang dạy múa quyền ra khỏi Tinh Võ Môn, để tự mình huấn luyện bọn họ. May là hắn rõ ràng thấy được thực lực của mình bây giờ, lời nói ra căn bản là không có tác dụng, không chừng còn bị Tinh Võ Môn đệ tử coi là người điên, nên cũng không có bị kích động.

    Nhìn đến nửa giờ vẫn thấy những người này luyện đi quyền không biết chán, Vương Chí Đạo không khỏi cảm thấy nhàm chán. Đang muốn về giường nằm nghỉ, chợt thấy một người mập mạp vẻ mặt tươi cười dẫn theo một lão đầu gầy gò tiến vào cửa lớn Tinh Võ Môn, hướng về một thanh niên đang đứng tấn ở phía xa, nói: "Đình Giác, đi, nhanh đi thông báo cha ngươi. Nói có Tôn lão tiên sinh đến thăm hắn! Hiểu Huệ, nhanh đi pha trà mời Tôn lão tiên sinh!"

    Lập tức có một nữ hài tử lớn hơn Ô Tâm Lan chừng một tuổi, nhu thuận gật đầu nói: "Vâng, Nông đại thúc, cháu lập tức đi làm!"

    Người thanh niên đang đứng tấn kia nguyên lai chính là Hoắc Đình Giác, con Hoắc Nguyên Giáp. Hắn nghe người mập mạp nói xong, hồ nghi nhìn vị Tôn lão tiên sinh kia, hỏi: "Tôn lão tiên sinh, chẳng lẽ là..."

    Người mập trầm mặt, không giận nói: "Sao hỏi nhiều thế, còn không mau đi gọi cha ngươi!"

    Hoắc Đình Giác chợt hiểu ra, vội vàng gật đầu nói: "Vâng, cháu lập tức đi cho cha biết!"

    Người mập cười ha hả nói với Tôn lão tiên sinh kia: "Thanh niên chính là lòng hiếu kỳ quá nặng, vô ý thất lễ. Tôn lão tiên sinh chớ trách móc!"

    Tôn lão tiên sinh cười cười nói: "Không có gì, lúc này đến quấy rầy Hoắc sư phụ, lão Tôn ta mới không yên tâm"

    Thấy đám đệ tử Tinh Võ Môn đã ngừng luyện quyền, Tôn lão tiên sinh vội nói: "Các ngươi tiếp tục đi, không cần đối lão Tôn ta đa lễ, tiếp tục luyện đi!"

    Đi qua đám đệ tử Tinh Võ Môn đang luyện quyền, đột nhiên Tôn lão tiên sinh nhìn tới trước cửa sổ của Vương Chí Đạo, vừa lúc gặp ánh mắt Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo còn đang ngẩn ngơ, hắn đã mỉm cười theo người mập đi vào trong phòng.

    Ánh mắt sắc như điện chớp, giống như sét đánh chấn động lòng người, Vương Chí Đạo không khỏi tâm thần chấn động, thầm nghĩ Tôn lão đầu này thật là lợi hại, xung quanh ồn ào như vậy, lại có thể cảm ứng được mình đang nhìn trộm hắn, lại kịp đối mắt với mình. Có được loại cảm giác kinh người cùng ánh mắt hữu hình như thế, cùng bước chân trầm ổn như Thái Sơn, không lộ ra một chút sơ hở nào, có thể khẳng định vị Tôn lão đầu này là một cao thủ đáng sự, tuyệt đối lợi hại hơn cả Hoắc Nguyên Giáp và Trần Tử Chính, thậm chí có thể không dưới thân thủ của mình ở kiếp trước.
    Tôn lão đầu này là người nào vậy nhỉ? Tôn lão tiên sinh?

    Vương Chí Đạo nghĩ một lúc cách xưng hô này, bỗng nhiên nghĩ đến tên một người, không khỏi cả kinh trong lòng: "Chẳng lẽ là Tôn Lộc Đường?"

    Ở hậu thế khi bình luận về các võ giả thời Dân quốc, cơ hồ đều khen chê không đồng nhất, đều có nghi vấn về thực lực của bọn họ, không ít võ giả thậm chí bị hoài nghi là lừa dối mạo danh, căn bản không có lấy một chút thực chiến công phu. Nhưng trong đám các võ giả đó lại có một người là ngoại lệ. Trong giới võ thuật từ thời Dân quốc trở đi, vô luận là ai, khi nhắc tới võ giả này, chưa có ai dám bất kính, càng không có ai hoài nghi thực lực của hắn. Bất kể là người kính ngưỡng hắn, hay là địch nhân của hắn, cũng đều thừa nhận, võ thuật của người này ở thời Dân quốc là tuyệt đối không ai địch lại, thực sự là một đại tông sư võ thuật chân chính.

    Người này chính là Tôn Lộc Đường. Là võ giả có uy vọng cực cao trong cả tam đại môn phái Thái Cực, Hình Ý, Bát Quái, sáng lập ra Tôn thức Thái Cực Quyền, được gọi là "Hổ đầu thiếu bảo, thiên hạ đệ nhất thủ". Tất cả mọi người, kể cả trong đám tiểu Nhật Bản, cũng đều gọi là "Võ Thần".

    Khó trách hắn có loại ánh mắt như thế, lại có thể phát hiện mình đang rình xem. Nếu như đúng là Tôn Lộc Đường kia, có năng lực này cũng không có gì lạ.

    Vận khí của mình thật sự tốt như vậy, vừa tới thời đại này không đến hai ngày, đã gặp được ngay một đại tông sư võ thuật trong truyền thuyết?

    Vương Chí Đạo có chút kích động, nếu không hiểu được tình huống của hắn bây giờ, Tinh Võ Môn đệ tử sẽ tuyệt đối không cho phép hắn quấy rầy Hoắc Nguyên Giáp cũng Tôn lão tiên sinh gặp mặt, chỉ sợ hắn sẽ xông ra, đi bái kiến một chút thần tượng trong lòng.

    Tôn lão tiên sinh sau khi theo người mập vào trong phòng, không có động tĩnh gì nữa, đám đệ tử Tinh Võ Môn được Lưu Chấn Đông thúc giục, phục hồi tinh thần, lại tiếp tục theo Lưu Chấn Đông múa quyền.

    Vương Chí Đạo không nhìn xem nữa, trở lại giường nằm, thầm nghĩ Tôn Lộc Đường đến tìm Hoắc Nguyên Giáp làm gì? Chẳng lẽ là muốn cùng Hoắc Nguyên Giáp thử tay nghề? Nhưng nghĩ lại thì thấy không có khả năng, lúc tuổi trẻ đúng là Tôn Lộc Đường rất thích khiêu chiến mọi người, đá quán khắp nơi, nhưng khi tuổi già công lực đạt tới hóa cảnh, đá rất ít chủ động tìm người động thủ. Huống chi trong lịch sử cũng không ghi lại Hoắc Nguyên Giáp cùng Tôn Lộc Đường giao thủ. Vậy chắc là do Hoắc Nguyên Giáp muốn luận võ với người Nhật Bản, Tôn Lộc Đường mới đến thăm!

    Không có việc gì làm, Vương Chí Đạo chỉ có tiếp tục tập luyện " nghịch thức thở bụng sâu", hy vọng nhanh chóng bình phục thương thế trên người.

    Luyện mãi đến giữa trưa, Ô Tâm Lan mới trở lại. Nàng hẳn đã tắm rửa qua, xinh xắn như nước trong veo. Thấy vậy Vương Chí Đạo động lòng không dứt. Đáng tiếc khi hắn sống lại, thân thể chỉ hơn 15 tuổi, mà Ô Tâm Lan lớn hơn hắn một tuổi, cho nên Ô Tâm Lan vẫn chỉ coi Vương Chí Đạo là một tiểu đệ, càng làm cho Vương Chí Đạo thấy buồn bực.

    Ô Tâm Lan mang cơm trưa tới, sau khi được Ô Tâm Lan chăm sóc cơm nước xong, Vương Chí Đạo hỏi: "Ô sư tỷ, vừa rồi có phải có khách tới gặp sư phụ?"

    Ô Tâm Lan kỳ quái nói: "Sao ngươi lại biết?"

    Vương Chí Đạo không dám nói mình lén nhìn thấy, sợ lại bị Ô Tâm Lan trách cứ, bèn nói dối: "Ta nghe được một người to mồm kêu la."
    Nguồn: Kiếm Giới (http://kiemgioi.com)

     
    Chỉnh sửa cuối: 14/2/11
    johnadam and sonteo like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)