FULL  Khoa Huyễn Vô Hạn Thự Quang - Zhttty - FULL 15Q

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Hạn Thự Quang
    Tác giả: Zhttty
    Quyển 10: The Hobbit (Part 2)
    Chương 38: Kiếm hoàn!

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: Bachngocsach



    Dịch giả: truongtieutuyet

    Trong hệ thống tu chân, thậm chí là trong một lượng lớn hệ thống tu luyện sức mạnh, hình cầu luôn giữ một vai trò rất quan trọng, thường đại biểu cho viên mãn và đại thành. Bởi vì vì tất cả các hệ thống tu luyện, hầu như theo đuổi cuối cùng đều là hai chữ siêu thoát, từ phàm vật siêu thoát đến bất diệt, mà hình cầu thường có nghĩa là loại siêu thoát này.

    Bởi vì điều kiện trụ cột, căn bản nhất của bất diệt, chính là không phụ thuộc vào ngoại vật, ví dụ như ngươi nhất thiết phải dựa vào loại thuốc nào đó, nhất thiết phải dựa vào loại khoa học công nghệ nào đó, hoặc là ma khí, thần khí các loại, vậy thì sự bất diệt mà ngươi có chỉ là giả tạo, chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi. Bởi vì tuy rằng tạm thời ngươi bất diệt, nhưng mà những thứ ngươi dựa vào không thể nào bất diệt được, một khi chúng biến mất hoặc là bị phá hủy, vậy ngươi nên làm cái gì đây? Do vậy bất diệt và vĩnh hằng, điều kiện trụ cột đầu tiên chính là không phụ thuộc vào ngoại vật, bản thân phải tự mãn, mà hình cầu chính là hình dạng đại biểu cho bản thân tự mãn.

    Trong hệ thống tu chân, giai đoạn đầu tiên khi bắt đầu vượt qua phàm vật chính là Kim đan, dưới cấp độ Kim đan, cho dù ngươi Trúc cơ rất hoàn mỹ, cho dù chân nguyên lực trong cơ thể ngươi đã được tích lũy cả nghìn năm, vạn năm, nhiều gấp mấy trăm lần so với tổng lượng chân nguyên lực của một tu chân giả cấp độ Kim đan, ngươi cũng vẫn không được tính là đã bắt đầu thoát ly phàm vật, ngươi vẫn còn là một phàm nhân.

    Giai đoạn Kim đan chính là nén ép chân nguyên lực, linh hồn và ý chí thành một khối Kim đan, tròn trịa không tì vết, đó chính là mở đầu của viên mãn, cũng là mở đầu của bất diệt. Sau đó, kiếm tu mới có thể tiến vào cấp độ sâu hơn, do khối Kim đan này hóa thành một thế giới nội tại, bắt đầu tái diễn tình cảnh trời đất trong thời kỳ hỗn độn, tiếp đó từ trong hỗn độn này sẽ sản sinh ra một sinh linh tiên thiên, mà sinh linh tiên thiên này, chính là bản thân Nguyên anh.

    Một bước này, kể cả tu chân giả chính thống cũng cần phải trải qua, đương nhiên, tu chân giả chính thống căn bản không quá để ý đến mức độ đề thăng sức mạnh khi từ Kim đan hóa Nguyên anh, cái mà bọn họ quan tâm hơn là khả năng tính toán được đề cao. Có điều đối với tu chân giả thông thường mà nói, một bước này là vô cùng quan trọng, sau khi đã trải qua bước này mới có thể chậm rãi thuần dưỡng và rèn luyện Nguyên anh, cho đến khi Nguyên anh triệt để dung hợp với bản thân mới thôi. Triệt để rõ ràng, từ ngoài vào trong, xâm nhập đến tầng sâu nhất của linh hồn, từ nơi đó nhìn thấy ánh sáng duy nhất giữa bóng tối vô hạn, một luồng sáng ra đời từ trong thế giới hỗn độn của tâm linh, ánh sáng tâm linh, mà các tu chân giả thì gọi là khí tức tiên thiên.

    Mà tới được lúc này, kiếm tu mới bắt đầu thể hiện ra chiến lực siêu việt của mình… Bọn họ sẽ tôi luyện khí tức tiên thiên của mình thành một khối cầu, hòa lẫn với vũ khí của bản thân, hình thành nên một viên kiếm hoàn. Viên kiếm hoàn này chính là thể hiện của ánh sáng tâm linh và Nguyên thần, cũng là thể hiện của chiến lực cường đại nhất, cái gì múa kiếm thành tia, cái gì một kiếm phá vạn pháp, tất cả các loại thủ đoạn của kiếm tu, kỳ thực đều là dựa vào thể hiện của ánh sáng tâm linh mà thành, nếu không làm sao có thể có uy lực lớn như vậy? Mà cho đến giờ phút này, kiếm tu mới danh xứng với thực, kiếm nguyên cũng có thể hoàn toàn bộc phát ra uy lực của mình, từ đó uy lực của kiếm kỹ sẽ có thể hiện hóa một trăm phần trăm.

    Kiếm hoàn!

    Nói thì chậm, nhưng mà xảy ra thì rất nhanh, sau khi đã quyết định luyện kiếm thành hoàn, Niệm Tịch Không lập tức bắt đầu hành động, chỉ sau cùng lắm là mười giây, thanh kiếm nhỏ của nàng đã hoàn toàn biến mất, biến thành một viên kiếm hoàn màu đen kịt mang theo chút tơ máu. Viên kiếm hoàn này lớn cỡ trái bóng bàn, mặc dù có mang tính chất của kim loại, nhưng mà cũng không phải một khi đã hình thành sẽ không cách nào thay đổi, tia tơ máu trên bề mặt không ngừng nhúc nhích qua lại, khiến cho viên kiếm hoàn này nhìn giống như là một sinh mệnh thực sự.

    Tụ tập là hoàn, tiêu tán là khí, đây chính là chiến lực mạnh nhất của kiếm tu sau khi dung hợp ánh sáng tâm linh, thậm chí sau khi đã trở thành kiếm tiên, chín mươi chín phần trăm chiến lực vẫn phụ thuộc vào kiếm hoàn. Có điều như vậy không có nghĩa là sau khi đã luyện kiếm thành hoàn, kiếm tu không thể đổi sang một vũ khí khác, hoàn còn có thể, chỉ cần khí tức tiên thiên vẫn còn, như vậy kiếm tu sẽ vẫn có thể chiến đấu bằng bất kỳ vũ khí nào mình muốn.

    Khi Niệm Tịch Không luyện kiếm của mình thành hoàn, gần như trong khoảnh khắc ngưng luyện thành công, nàng lập tức cảm thấy tất cả tinh thần và ý thức của mình đều bị lôi kéo về phía kiếm hoàn. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, rõ ràng thân thể vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng mà tinh thần lại đã hoàn toàn thoát ly thân thể, toàn bộ dung nhập vào trong kiếm hoàn.

    Luyện kiếm thành hoàn là cấm kỵ lớn nhất của kiếm tu, trước khi đạt đến cấp độ Nguyên thần sẽ không thể khống chế được kiếm hoàn, một khi vi phạm cấm kỵ này, hậu quả có thể nói là không thể tưởng tượng nổi. Không có nặng nhẹ gì cả, mà sẽ tuyệt đối game over, một khi tâm ma bộc phát, gần như là ngay cả đầu thai chuyển thế cũng không thể, trực tiếp yên diệt.

    Niệm Tịch Không cũng không phải kẻ ngốc, sở dĩ nàng dám ngưng luyện kiếm hoàn, ngoại trừ vì không muốn tiếp tục cô độc, nguyên nhân lớn hơn chính là vì nàng có thể dựa vào Tiên thiên linh bảo trong cơ thể, cùng với cả công năng chữa trị toàn thân của Chủ thần. Đó là công năng chữa trị thần kỳ nhất mà nàng từng gặp, ngay cả thân thể kiếp đầu tiên hòa hợp nhất với linh hồn của nàng cũng có thể khôi phục được, vậy có lẽ cũng sẽ áp chế được di chứng của việc ngưng luyện kiếm hoàn…

    Về phần Tiên thiên linh bảo đang ẩn náu trong cơ thể nàng, đó là một vật phẩm vô cùng đáng sợ, cái gọi là tiên thiên, cũng không phải là chỉ tồn tại có từ trước khi khai thiên tích địa, cái gọi là tiên thiên, là chỉ một chân lý nào đó của vũ trụ. Cũng có một số tu chân giả chính thống trước đây đã khẳng định sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, cái gọi là Tiên thiên linh bảo, rất có thể chính là do ánh sáng tâm linh của đa nguyên vũ trụ hiện thực hóa ra, chúng là tồn tại vượt xa khí tức tiên thiên của tu chân giả. Vì vậy Niệm Tịch Không mới có thể đánh liều ngưng luyện kiếm hoàn, nàng tin tưởng Tiên thiên linh bảo đã gắn bó suốt mấy trăm kiếp, sẽ không vứt bỏ nàng trong thời khắc nguy hiểm này…

    Tiêu Niểu Nhân chỉ thấy Niệm Tịch Không đứng sững một chỗ nhìn chằm chằm vào vũ khí của mình, mà thanh kiếm nhỏ vô cùng lợi hại của nàng cũng bắt đầu tan chảy, phảng phất như từ kim loại biến thành chất lỏng. Tiếp đó, từ trong đoàn chất lỏng chậm rãi ngưng tụ ra một hình cầu nhỏ có màu đen kịt, chỉ là hắn cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng là một khối cầu bằng kim loại, vậy mà lại đang hô hấp, có cảm giác giống như của sinh mạng.

    Thứ này… rất cổ quái, chẳng lẽ là một đại sát khí nào đó!?

    Tiêu Niểu Nhân là một tư thâm giả đã thân kinh bách chiến, hắn đã từng tham gia đoàn chiến rất nhiều lần rồi, bất đồng lớn nhất giữa thành viên tiểu đội luân hồi và các nhân vật mạnh mẽ trong phim, chính là các thành viên tiểu đội luân hồi có tầng tầng lớp lớp, đủ loại kỹ năng và vật phẩm. Trong đó có nhiều kỹ năng và vật phẩm rất nguy hiểm, mà chủ chiến lực của mỗi một tiểu đội luân hồi, cơ bản đều có lá bài tẩy của mình.

    Vì thế Tiêu Niểu Nhân rất cẩn thận, ý niệm của hắn khẽ động, một thanh kiếm thời trung cổ liền hiện ra bên cạnh. Cũng không thấy hắn làm ra động tác gì, thanh kiếm này liền dùng tốc độ cực nhanh bắn về phía Niệm Tịch Không, mà Niệm Tịch Không thì chỉ đứng nguyên tại chỗ với vẻ thất thần, hai mắt vô hồn, để mặc cho thanh kiếm này phóng tới. Khi thanh kiếm cổ phác đã sắp đâm vào giữa ngực Niệm Tịch Không, trong giây lát, một tia sáng màu trắng bạc chợt hiện ra, trực tiếp cản phá khiến cho thanh kiếm bay tới vỡ tan. Tia sáng màu trắng bạc xuất hiện một cách vô cùng đột ngột này nhìn có chút giống như laser, nhưng mà lại không có chói mắt như laser, hơn nữa còn có phần giống như là một loại vật chất nào đó, sau mấy giây mới từ từ tan biến, không phải chỉ lóe lên rồi biến mất.

    Tiêu Niểu Nhân cau mày nhìn kỹ, hắn chợt phát hiện ra hình cầu nhỏ màu đen kịt cổ quái kia đã biến mất không còn tăm tích. Nháy mắt sau đó, một cảm giác cực độ nguy hiểm chợt dâng lên trong lòng hắn, cảm giác này vô cùng mãnh liệt, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ cảm nhận thấy nguy hiểm cao độ đến vậy. Vì vậy hắn lập tức không dám chủ quan, trực tiếp dùng hết khả năng có thể lùi ra sau thật nhanh, mà tại vị trí hắn đứng lúc nãy, một tia sáng màu trắng bạc đã xuất hiện. Đây vẫn còn chưa tính, một giây sau đó, dùng tia sáng này làm trung tâm, toàn bộ mặt đất đều bị cắt mở, một vết nứt rộng vài mét, sâu khoảng nửa mét xuất hiện, tất cả quá trình này đều vô cùng đột ngột, giống như là vết nứt kia đã có sẵn ở đó từ rất lâu rồi.

    – Mẹ, may mà lão tử nhanh chân…

    Vừa nói tới đây, Tiêu Niểu Nhân liền nhìn thấy tia sáng màu trắng bạc giống như sợi tơ bắt đầu lan tỏa ra, hơn nữa càng kéo càng dài, đến cuối cùng khắp nơi đều có dấu vết của ánh sáng bạc xẹt qua.

    – F***!

    Tiêu Niểu Nhân đã không kịp than phiền gì nữa, hắn chỉ mở miệng chửi một tiếng, tiếp đó lập tức lăn mình ra xa không hề dừng lại. Cũng không biết do vận khí, hay là do hắn có kỹ năng lăn lộn, tóm lại sau khi lăn một lúc, tuy rằng mặt mũi bị va đập bầm tím nhiều chỗ, nhưng mà hắn đã tránh thoát được mạng lưới vô số tia sáng màu bạc, lăn vào trong một xó xỉnh nhỏ.

    – Ha ha ha, cho dù là Thần đi nữa, ta cũng lăn… F***!

    Tiêu Niểu Nhân còn chưa kịp khoe khoang xong, trong giây lát, hắn liền nhìn thấy vô số sợi tơ màu trắng bạc đều biến mất, mà ở trung tâm của mạng lưới là một hình cầu nhỏ đang lơ lửng. Đúng lúc này, hình cầu nhỏ lại lần nữa biến mất không còn tung tích, mà cảm giác nguy hiểm giống như đang đối diện với tử vong cũng tràn ngập trong nội tâm Tiêu Niểu Nhân. Tiếp đó, Tiêu Niêu Nhân chỉ nghe thấy một âm thanh giống như sét đánh, khi hắn phục hồi tinh thần lại, toàn bộ lồng ngực của hắn đã trống rỗng, từ tim đến phổi đều biến mất, ở chỗ vốn là lồng ngực chỉ có một lỗ lớn ngang với quả bóng rổ. Không đơn giản như thế, phía sau hắn, vách đá dày đặc khổng lồ bắt đầu vỡ vụn văng tung tóe, tại đó cũng xuất hiện một cái hố lớn, chỉ là không có ngang cỡ với một quả bóng rổ. Càng lúc đường kính của cái hố này càng lớn, đến cuối cùng đã trở thành một cái hố khổng lồ đường kính cả nghìn mét, trực tiếp từ trong lòng núi xuyên thấu ra bên ngoài…

    Kiếm khí lôi âm! Một trong những kỹ xảo chiến đấu cấp bậc tối cao của kiếm tu đã xuất hiện!​
     
    thedino and banhdacua25 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Hạn Thự Quang
    Tác giả: Zhttty
    Quyển 10: The Hobbit (Part 2)
    Chương 39: Thất thần!

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: Bachngocsach



    Dịch giả: truongtieutuyet

    Niệm Tịch Không cảm giác mình biến thành kiếm hoàn, thân thể của nàng chính là viên kiếm hoàn này, tinh thần và ý thức đều bị giam cầm bên trong kiếm hoàn, thậm chí nàng còn có thể “nhìn thấy” thân thể nguyên bản của mình đang đứng nguyên tại chỗ.

    Niệm Tịch Không cũng biết một số tu chân giả khác theo con đường kiếm tu, trước khi đạt đến cấp độ Nguyên thần đã ngưng luyện ra kiếm hoàn. Đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện mà những người theo con đường kiếm tu bình thường có thể làm được, cần phải có đầy đủ tri thức và thiên phú, cũng chính là cái gọi là thiên tài siêu cấp, hoặc là những người có được kinh nghiệm của cấp độ Nguyên thần, cũng chính là những cường giả chuyển thế, trùng tu khôi phục lại trí nhớ kiếp trước. Chỉ có hai loại người này mới có thể ngưng luyện kiếm hoàn trước khi đạt đến cấp độ Nguyên thần, những kiếm tu bình thường thì kể cả liều mạng đi nữa không thể nào làm được.

    Mà những người sớm ngưng luyện kiếm hoàn này, bọn họ đều chịu chung một số phận, cho dù không ngã xuống cũng triệt để biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người. Mà quá trình ngã xuống của bọn họ, phần lớn là tâm ma bộc phát mà chết, có người thì thân xác tan nát mà chết, ngoài ra còn có đủ loại phản phệ kỳ quái khác của kiếm hoàn, mà tình trạng của nàng thì…

    Chẳng lẽ là thất thần!?

    Đây là khả năng đáng sợ nhất mà Niệm Tịch Không từng nghe nói đến, nếu thật sự rơi vào loại tình huống này, vậy thì thà chết còn tốt hơn.

    Cái gọi là thất thần, chính là ý chí và linh hồn thoát ly khỏi thân thể, nhưng lại không phải biến thành quỷ hồn hoặc là tiêu tán, mà là biến thành linh hồn của vũ khí, hoặc có thể là bị tâm ma phản phệ, trực tiếp trở thành một bộ phận của tâm ma. Mà như vậy xem như sống không được, chết cũng chẳng xong, đỡ một chút thì còn có thể cảm ứng xung quanh, nhưng mà không cách nào làm được bất kỳ chuyện gì, tệ hại hơn thì là vô tri vô giác, ngay cả thời gian cũng không cảm nhận được, nghìn năm vạn năm một mực kéo dài như vậy, đây thực sự là hoàn cảnh còn kinh khủng hơn so với tử vong.

    Hiện tại cảm giác của Niệm Tịch Không chính là như thế, nàng cảm thấy thân thể của mình đã biến thành viên kiếm hoàn này rồi, bất kể thế nào cũng không thể trở lại thân thể nguyên bản. Đây là một loại cảm giác hoàn toàn ngăn cách, không có liên hệ gì, giống như từ xưa đến nay bản thân nàng vốn luôn là viên kiếm hoàn này, chẳng lẽ… sau khi thất thần, nàng đã trở thành linh hồn của kiếm hoàn?

    Trong lúc Niệm Tịch Không đang sợ hãi ngẩn người, đòn tấn công Tiêu Niểu Nhân đã đến rất gần, đó là thủ đoạn công kích mà lúc trước Niệm Tịch Không vô pháp đối phó, trực tiếp ngưng tụ ra cổ kiếm uy lực cực lớn, tốc độ cực nhanh. Mà thấy vậy, Niệm Tịch Không cũng lập tức tỉnh táo lại, ý niệm vừa động, viên kiếm hoàn chứa đựng ý thức và linh hồn của nàng liền dùng tốc độ cực nhanh chắn trước thanh kiếm đang đâm tới. Hơn nữa tốc độ, lực khống chế, cùng với uy lực mà kiếm nguyên phát huy ra, tất cả đều vượt tưởng tượng của nàng, gần như chỉ trong chớp mắt đã chắn trước thanh cổ kiếm, hoàn toàn không có cảm giác phải di chuyển thông qua không gian, hơn nữa uy lực cũng quá đáng sợ, chỉ là che chắn thôi, vậy mà đã chấn vỡ thanh cổ kiếm bay tới rồi, đây quả thực là quá kinh người.

    Bất kể như thế nào đi nữa, ít nhất hiện tại Niệm Tịch Không đã có được sức mạnh mình muốn, về phần thất thần thì… chờ trở về Chủ thần không gian đã rồi suy nghĩ biện pháp giải quyết sau.

    Đã đến lúc này, Niệm Tịch Không cũng không bảo lưu gì nữa, trực tiếp sử dụng ra những kỹ xảo trong trí nhớ, các thủ đoạn công kích mà chỉ có kiếm hoàn mới phát huy được, đầu tiên, tự nhiên là hóa kiếm thành tia…

    Đây là đưa kiếm nguyên vào trong kiếm hoàn, hình thành nên một loại tơ màu trắng bạc, vừa giống với năng lượng, lại vừa giống với vật chất, có thể tồn tại mấy giây trong hư không, chuyên dùng để phong tỏa phạm vi lớn. Uy lực khi bộc phát của mỗi một sợi tơ đều cực lớn, không thua gì lựu đạn có hàm lượng khoa học công nghệ cao, nếu như do cường giả cấp độ Nguyên thần sử dụng, người ngoài sẽ thấy cả hàng triệu sợi tơ bạc bao phủ khắp trời, phong tỏa toàn bộ phạm vi mấy kilômét.

    Mặc dù hiện tại Niệm Tịch Không vẫn chưa đạt đến cấp độ Nguyên thần, nhưng mà một khi sử dụng kỹ năng này, trong toàn bộ thông đạo đều là tơ bạc nhảy múa cuồng loạn, khiến cho Tiêu Niểu Nhân phải lăn qua lăn lại trốn tránh khắp nơi, chật vật đến cực hạn. Chỉ là không biết do vận khí hay nguyên nhân gì, sau khi lăn mình loạn xạ, rõ ràng tên Tiêu Niểu Nhân này lại có thể cứng rắn tránh thoát được sự bao vây của mạng lưới tơ bạc.

    Động tác lăn mình này có gì đó kỳ quái, Niệm Tịch Không âm thầm suy nghĩ như thế, giờ phút này nàng đã không muốn tiếp tục mất thêm thời gian với Tiêu Niểu Nhân nữa. Cần phải nhanh chóng giết chết hắn, nhanh chóng lấy được Chiếc nhẫn tối cao, nhanh chóng trở về Chủ thần không gian để chữa trị hậu quả của kiếm hoàn, đây là chuyện vô cùng khẩn cấp. Vì thế nàng lập tức thu hồi các tia sáng màu bạc, tiếp đó liền tập trung tất cả kiếm nguyên vào một khu vực mấy centimet của kiếm hoàn, tạo nên một mũi nhọn vô hình bằng năng lượng.

    Sau khi kiếm nguyên ngưng tụ xong, uy lực của mũi nhọn vô hình lập tức bạo phát trong nháy mắt, cả khối không gian phía trước kiếm hoàn cũng bị xé rách, mà lực xé rách khổng lồ như vậy, nhanh chóng tạo ra một loại lực kéo về phía trước. Kỳ thực nghe qua có vẻ phức tạp nhưng nguyên lý lại rất đơn giản, đây là một loại kỹ xảo mô phỏng lý luận về sự bẻ cong của tu chân giả chính thống, mấu chốt của loại kỹ xảo này không phải là trong nháy mắt đề cao tốc độ của kiếm hoàn đến mức không thể tưởng tượng, mà là tiến hành bẻ cong không gian nằm trước và sau vị trí của kiếm hoàn, vì vậy cũng biến tướng khiến cho tóc độ của kiếm hoàn lập tức đạt đến cực hạn, tiếp cận thậm chí vượt qua tốc độ ánh sáng. Mà đi kèm với tốc độ khủng bố như vậy, chính là lực phá hoại vượt quá sức tưởng tượng, cùng với cả âm thanh giống như tiếng sét đánh bạo phát trong khoảnh khắc kiếm hoàn di chuyển, đây chính là chân tướng của kiếm khí lôi âm, cũng là nguyên nhân vì sao cần phải có kiếm hoàn mới sử dụng được kỹ năng này!

    Trong nháy mắt này, kiếm hoàn xuyên thấu qua lồng ngực của Tiêu Niểu Nhân, phá hủy toàn bộ phần ngực của hắn. Không đơn giản như thế, uy lực của một chiêu này quả thực là lớn đến mức khoa trương, kiếm hoàn còn trực tiếp xuyên qua tầng đất đá dày đặc, chỉ trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi mà thôi, khi Niệm Tịch Không phục hồi tinh thần lại, viên kiếm hoàn chứa đựng ý thức và linh hồn của nàng đã đi tới một vị trí cực cao trên bầu trời. Tại nơi xa nhất có thể quan sát được là một ngọn núi lớn cùng với một đường quỹ tích thể hiện dấu vết không khí bị cắt xé, khoảng cách này, ít nhất đã trên mấy trăm kilômét.

    ( Uy lực này… so với lần duy nhất ta đạt đến cấp độ Nguyên thần trước kia thì lớn hơn rất nhiều. Vì sao? Chẳng lẽ là do linh hồn ta dung nhập vào bản thân kiếm hoàn?…)

    Bản thân Niệm Tịch Không cũng bị khiếp sợ bởi uy lực của một chiêu vừa rồi, trước kia nàng đã từng sử dụng qua kiếm khí lôi âm, nhưng mà uy lực không có khoa trương đến mức độ như vậy. Đây căn bản không phải là uy lực mà cấp độ Nguyên thần, thậm chí là cấp độ Phân thần hoặc Hợp thể có thể có, uy lực như vậy, tối thiểu nhất cũng phải là cấp bậc Đại thừa, đã tới gần, hoặc bản thân chính là cường giả sắp đạt tới cấp độ Tiên nhân mới có thể sử dụng. Nhưng mà hiện tại nàng mới chỉ vừa bước vào giai đoạn Trúc cơ mà thôi… đây quả là không khoa học chút nào!

    Có điều tình huống trước mắt cũng không cho Niệm Tịch Không nhiều thời gian để ngẫm nghĩ, ý niệm của nàng vừa mới khẽ động, kiếm hoàn đã bắn thẳng về phía ngọn núi ở cực xa. Viên kiếm hoàn giống như biến thành một tia sét màu bạc, chỉ sau vài giây đã đưa nàng quay về lại chỗ cũ, từ một lỗ hổng khổng lồ chui vào thông đạo trong lòng núi. Mà ở chiến trường, thân thể của Niệm Tịch Không vẫn còn bình yên đứng nguyên tại chỗ, thậm chí ngay cả thi thể đã có một lỗ lớn trên ngực của Tiêu Niểu Nhân cũng chưa có ngã xuống. Nhìn đến đây, Niệm Tịch Không nhẹ nhàng thở ra một hơi, đúng lúc nàng đang định bay về phía thân thể nguyên bản mình, nhìn xem có thể khống chế được thân thể hay không, tìm cách đi lấy Chiếc nhẫn tối cao, đột nhiên, Tiêu Niểu Nhân tuyệt đối hẳn phải chết lại cười phá lên… Tuy rằng do không có phổi nên chỉ xuất hiện một tràng âm thanh kỳ quái, nhưng mà dáng vẻ của hắn đúng là đang cười lên điên cuồng.

    – Ha ha ha, thực sự là rất đặc sắc, ta cũng phải vỗ tay khen thưởng nàng rồi, có thể bức ta đến một bước này, khiến cho ta không thể không bỏ ra một cái giá khổng lồ để sống sót… Không hổ là chủ chiến lực của Bắc Băng Châu đội, hóa ra Bắc Băng Châu đội, cũng không phải là một đội ngũ yếu ớt…

    Trong tiếng cười, từ trên người Tiêu Niểu Nhân tuôn ra huyết sắc vô biên, cùng lúc đó, phần ngực của hắn nhanh chóng được bao phủ bởi máu thịt màu đỏ, sau khi lỗ hổng trên ngực đã được lấp kín, một đôi cánh dơi khổng lồ liền mở rộng ra từ sau lưng hắn.

    – Huyền thoại của Dracula – Legend of Dracula… thực sự là không muốn dùng kỹ năng này, ba lượt cơ hội, đây là lần thứ hai, nếu như còn sử dụng một lần nữa, linh hồn của ta sẽ bị hút đi…

    Trong khi nói chuyện, cặp mắt của Tiêu Niểu Nhân dần trở thành màu đỏ như máu, đồng tử cũng biến mất không còn tăm tích, đồng thời, lỗ tai của hắn trở nên dài và nhọn hơn, hàm răng cũng chuyển thành vô cùng sắc nhọn. Hơn nữa, cùng lúc đó từ trên đầu hắn cũng nổi lên mấy trái tim có màu đỏ chót, những trái tim này lần lượt dung nhập vào thanh kiếm đang lơ lửng sau lưng hắn, nháy mắt sau đó, một thanh, hai thanh, ba thanh, mười thanh, năm mươi thanh, năm trăm thanh, năm nghìn thanh, năm mươi nghìn thanh… vô số thanh kiếm ngưng tụ ra, lơ lửng bên cạnh hắn, tiếp đó bắt đầu điên cuồng bắn thẳng về phía thân thể của Niệm Tịch Không. Công kích như gió táp mưa sa điên cuồng đánh phá thân thể Niệm Tịch Không, chỉ sau giây lát mà thôi, thân thể nguyên bản của nàng đã triệt để tan nát, tiếp đó trở thành bột phấn, gần như là ngay cả một chút xíu dấu vết cũng chẳng còn.

    Mà vô số thanh cổ kiếm vẫn còn chưa dừng lại, tiếp tục đâm thủng vách núi, tạo ra một lỗ hổng khổng lồ khác, hơn nữa giống như không có điểm cuối cùng, những thanh kiếm này cứ thế xoay tròn trong thông đạo, toàn bộ thông đạo bắt đầu sụp đổ, tất cả đất đá rơi xuống đều bị cổ kiếm đâm vỡ, cứ liên tục như vậy, nền móng của toàn bộ ngọn núi dần bị phá hủy…

    Niệm Tịch Không chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình bị phá hủy, không có biện pháp ngăn cản, chỉ là khi thân thể triệt để tiêu tán, nàng cũng không thấy Tiên thiên linh bảo vẫn luôn đi theo mình xuất hiện, trong nháy mắt này, rốt cuộc nàng đã biết vì sao uy lực của viên kiếm hoàn này lại lớn như vậy…

    Đây căn bản không phải là uy lực bình thường của kiếm hoàn, sở dĩ có uy lực này, là do Tiên thiên linh bảo thay thế cho ánh sáng tâm linh của nàng dung nhập vào trong kiếm hoàn. Mà vì sao linh hồn và ý thức của nàng lại ở bên trong kiếm hoàn, tự nhiên cũng là vì bản mệnh linh bảo mang nàng vào đây, bởi vì giữa hai bên đã có ràng buộc tuyệt đối…

    Nhưng mà thân thể… không có…

    ( Giết ngươi!)

    Âm thanh như tiếng sét đánh lại lần nữa phát ra, mà vô cùng vô tận thanh kiếm đang xoay vòng giống như cũng tìm được đối thủ, nhanh chóng tụ tập, đồng loạt lao về phía kiếm hoàn…

    Trong tiếng ầm ầm…

    Cả ngọn núi, bắt đầu sụp đổ…

    * Legend of Dracula có công dụng: hồi sinh, trị thương, biến thân, trong thời gian ngắn có được sức mạnh của Dracula, xuất phát từ series Fate.​
     
    thedino and banhdacua25 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Hạn Thự Quang
    Tác giả: Zhttty
    Quyển 10: The Hobbit (Part 2)
    Chương 40: Sụp đổ!

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: Bachngocsach



    Dịch giả: truongtieutuyet

    Toàn bộ ngọn núi bắt đầu sụp đổ…

    Chiến đấu giữa hai người Niệm Tịch Không và Tiêu Niểu Nhân khiến cho khu vực nền móng bị hư hại nặng nề, toàn bộ ngọn núi lớn đều rơi vào tình trạng sụp đổ, may mà tốc độ sụp đổ cũng không quá nhanh. Kỳ thực một phần cũng là nhờ vào đám Goblin, bọn chúng cư trú quy mô lớn tại đây, gần như đã đào móc hết đất đá bên trong lòng núi nên đến tận giờ phút này bộ phận vách đá còn lại mới bắt đầu sụp đổ, trên thực tế, sau khi bị đào bới đến mức độ như vậy mà ngọn núi này vẫn chưa sụp đổ, chỉ riêng điều này đã có thể xem như là một loại kỳ tích rồi.

    Cảm nhận được quá trình sụp đổ trước tiên cũng không phải là Niệm Tịch Không hay Sở Hạo, bọn họ một phương đã giao đấu kịch liệt đến mức toàn bộ đất đá đến gần đều bị kích phá tan nát, một phương thì do khoảng sân rộng lớn tan vỡ mà đang rơi xuống vực sâu vạn trượng từ trên cao, nhóm người chính thức chịu ảnh hưởng lớn nhất, hơn nữa còn bị ảnh hưởng ngay lập tức, lại chính là đội ngũ của Auchi.

    Khi quá trình sụp đổ bắt đầu, toàn bộ chiến trường đều rung động kịch liệt, rất nhiều Goblin và người lùn ngã xuống đất, nhịp điệu của chiến trận lập tức dừng lại. Lúc trước một lượng lớn người lùn tự sát, luân phiên nổ tung, khiến cho nam tử da trắng của Thiên Thần đội bị nổ cháy đen, nhưng mà sinh mệnh lực của hắn không khỏi quá ngoan cường, cho dù toàn thân đã cháy thành than vẫn không chết, vẫn đủ sức nằm trên mặt đất giãy dụa cầu sinh.

    Trước khi ngọn núi bắt đầu sụp đổ, nam tử thôi miên của Thiên Thần đội cũng phát huy năng lực của mình đến mức tối đa, đám Goblin kia… không, đã không thể gọi chúng là Goblin nữa rồi, do thân thể bị kích thích đến cực hạn, lớp da của mỗi một tên Goblin đều bong tróc hết ra, toàn thân bị bao phủ bởi cơ bắp và máu tươi, thậm chí các mạch máu trong cơ thể đều lật ngược ra ngoài, đây mà còn là Goblin cái gì nữa, quả thực có thể nói là licker phiên bản The Lord of the Rings.

    Dưới công kích điên cuồng của đối phương, cho dù đã dùng cả phương thức tấn công liều chết, trận địa của những người lùn vẫn dần bị đẩy lùi. Kể cả nam tử da trắng đã cháy thành than của Thiên Thần đội cũng được cứu trở về, khi mấy người Auchi đã bị dồn đến bước đường cùng, toàn bộ ngọn núi lớn đột nhiên rung chuyển, bắt đầu sụp đổ.

    Nam tử da trắng của Thiên Thần đội, khi được cứu về hắn lập tức hét lớn, hắn muốn lột da tất cả các thành viên của Bắc Băng Châu đội, hắn muốn bẻ nát xương của từng người, hắn muốn báo thù, hắn muốn giết người, hắn muốn…

    ~Rầm!

    Một khối đá khổng lồ từ trên rơi xuống, trực tiếp biến nam tử da trắng của Thiên Thần đội và mấy tên Goblin xung quanh thành thịt nát. Tình huống này xảy ra vô cùng đột ngột, không chỉ có các thành viên của Bắc Băng Châu đội, ngay cả nam tử thôi miên cũng ngẩn người, mãi mấy giây sau, tất cả mọi người mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.

    Trong phim ảnh, tiểu thuyết, anime, trò chơi, đám nhân vật phản diện chết như thế nào? Đáp án rất đơn giản… lải nhải mà chết.

    Bất quá cái chết của nam tử da trắng này khiến cho tất cả đều hiểu ra, cả ngọn núi đang sụp đổ, tiếp tục ở lại sẽ chỉ có một con đường chết, nam tử thôi miên của Thiên Thần đội nhìn mấy người Auchi thật sâu, tiếp đó hắn lập tức tháo chạy, không hề quay đầu lại.

    Mà sau khi nam tử thôi miên chạy xa, trạng thái biến dị siêu cấp của đám Goblin cũng bị giải trừ, cơ bắp của mỗi tên Goblin đều mãnh liệt co rút lại như cây khô héo vì mất nước, tuyệt đại đa số Goblin đều chết ngay lập tức, nhanh chóng đổ gục xuống, một số lượng rất nhỏ Goblin còn sống thì vừa kêu gào vừa lăn lộn trên mặt đất. Tình thế trên chiến trường đã nghịch chuyển, có điều đội ngũ của Auchi cũng không có sức lực gì để cao hứng, toàn bộ ngọn núi này đang sụp đổ, mặt đất rung chuyển nghiêng qua nghiêng lại, vô số đất đá rơi xuống từ trên cao, thoáng cái đã có ít nhất mười người lùn bị đè chết.

    Auchi vốn có chút hoảng hốt, tiếp đó hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức hét lớn:

    – Quay về theo đường cũ! Chúng ta lập tức ra khỏi ngọn núi này!

    Đám ủy viên chính trị nhanh chóng ra lệnh cho những người lùn di chuyển theo từng nhóm, nối đuôi nhau chạy ngược lại theo đường cũ, Auchi im lặng quan sát thi thể của Gang Loupe và một lượng lớn người lùn, lại nhìn thoáng về hướng của mấy người Sở Hạo, tiếp đó liền theo những người khác chạy ra khỏi ngọn núi đang sụp đổ.

    Dọc đường chạy tới có rất nhiều nguy hiểm, may mà ngọn núi này sụp đổ dần dần chứ không xảy ra trong nháy mắt, vì vậy ngoại trừ một số người lùn vận khí không tốt, bị những khối đất đá rơi xuống đè trúng, hầu như tất cả đều vượt qua được các khu vực nguy hiểm.

    Khi tất cả mọi người sắp chạy đến lối ra, trong giây lát, mặt đất bỗng nhiên sụt xuống, cả đám người Auchi xém chút nữa bị nuốt vào bên trong, cũng may mà trên ngón tay Sterry biến ra một sợi xích cắm vào khối đá ở gần đó, nhờ vậy Auchi và một trong ba thiếu nữ tân nhân mới níu kéo thoát được một mạng.

    Cứ như vậy, cuối cùng mọi người cũng chạy ra được bên ngoài, nhưng mà không đợi bọn họ kịp buông lỏng, tình cảnh bên ngoài cũng chuyển thành nguy cấp. Từ trên đỉnh núi, một lượng lớn đất đá rơi xuống giống như nước lũ ập đến, hơn trăm người lùn chạy ra đầu tiên lập tức bị cuốn đi, những người khác đều nhanh chóng lùi lại, lách người vào bên trong hang động. Chỉ là mặt đất sau lưng bọn họ đang dần sụp xuống, mà bên ngoài thì là vô số cát bay đá chạy, loại tình huống này đã thực sự là tuyệt cảnh.

    – Không! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!

    Trong khi tất cả mọi người đều tuyệt vọng, phản ứng của Sterry là dữ dội nhất, hắn điên cuồng gào lên, định tìm kiếm một chỗ nào đó làm điểm cố định cho xiềng xích trên tay. Có điều hắn chỉ phí công vô ích, cả ngọn núi đã sụp đổ, sức mạnh của một cá nhân quá nhỏ bé rồi, duới tình huống như thế, cho dù có làm gì đi nữa cũng không thể tránh thoát được cái chết.

    Đột nhiên, kim quang hiện lên, khi tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, một thanh niên đầu trọc đã xuất hiện trước mặt bọn họ, không biết từ đâu mà đến.

    Thanh niên đầu trọc này chắp tay trước ngực, hắn cũng không đợi mọi người đặt câu hỏi, chỉ thấy hắn niệm vài câu chân ngôn của phật gia, một đóa hoa sen khổng lồ liền xuất hiện, chẳng những bao phủ tất cả mọi người vào bên trong, ngay cả khu vực xung quanh bọn họ cũng được che kín.

    – Không bước ra khỏi nơi này, tính mạng của các ngươi sẽ được bảo toàn.

    Thanh niên đầu trọc khẽ thở dài, nhìn xem tình cảnh thê thảm của những người lùn và các thành viên Bắc Băng Châu đội, hắn lại mở miệng niệm vài câu phật hiệu, từ trên các cánh sen liền tỏa ra kim quang chiếu vào thân thể mọi người, theo sự thẩm thấu của ánh sáng này, các vết thương trên cơ thể mọi người bắt đầu cấp tốc khép lại, hơn nữa đau đớn cũng nhanh chóng biến mất.

    – Chúng sinh đều khổ, mà trong thế giới luân hồi này nỗi khổ còn lớn gấp nhiều lần, ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh…

    Thanh niên đầu trọc niệm xong câu này, tất cả mọi người đều cảm thấy trước mắt lóe lên, giống như không biết hắn đến từ đâu, sau khi nhìn rõ xung quanh, mọi người cũng không biết hắn đã đi đâu. Nếu như không phải đóa hoa sen khổng lồ vẫn đang ngăn cản đất đá rơi xuống, đang ổn định mặt đất dưới chân bọn họ, vậy chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ nghĩ những chuyện vừa rồi đều chỉ là ảo giác.

    Cùng lúc đó, tại một nơi khác, mấy người Sở Hạo đang bị Lăng Tân áp đảo, Sở Hạo liên tục sử dụng Mage hand, Gandalf sử dụng ma pháp của mình, còn Lăng Tân thì trực tiếp dùng Trảm phách đao khống chế không gian di chuyển. Mọi người vừa rơi xuống vừa chiến đấu, theo thời gian dần trôi qua, tất cả đã từ trên cao rơi xuống được hơn nghìn mét.

    Đến lúc này, chiến trường của bọn họ mới bắt đầu bị ảnh hưởng từ sự sụp đổ của toàn bộ ngọn núi, vốn chỉ là đất đá từ khoảng sân lớn rơi xuống mà thôi, bỗng dưng lại có thêm cả hàng ngàn hàng vạn khối đá khổng lồ xuất hiện. Mỗi một khối đá này đều có thể đè bọn họ thành thịt nát, do vậy lực chú ý của mọi người lại càng bị phân tán, tất cả đều không ngừng trốn tránh, phá nát, giẫm đạp lên trên những khối đá rơi xuống, ngoại trừ Lăng Tân vẫn còn ung dung, Sở Hạo và Gandalf gần như đều đã kiệt lực.

    Nhưng mà chính lúc này, khi Sở Hạo đã không còn sức đánh trả, Lăng Tân liền dùng Trảm phách đao chém một nhát, Mage hand đang nắm bắt Trương Hằng bị trảm phá, Sở Hạo lập tức kinh hoảng đến cực điểm. Khi Sở Hạo đang định gia tốc đuổi theo, Lăng Tân lại liên tục ra tay ngăn cản, vì vậy tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Hằng rơi xuống, sau đó lọt vào trong bóng tối đen kịt, chiếu theo tình huống này, Trương Hằng khẳng định là chết chắc rồi…

    ~Bộp!

    Dọc đường rơi xuống, Trương Hằng va vào một sinh vật nhìn giống như đoàn thạch trái cây, vừa mới chui ra từ trong một hốc đá gần đó.

    – Rốt cuộc đã chui ra được, ha ha ha… Á, tại sao lại kéo ta theo!

    Cứ như thế, sinh vật nhìn giống như thạch trái cây này không ngừng phát ra tiếng ọt ọt, cùng rơi xuống phía dưới với Trương Hằng. Mà ở dưới đáy của vực sâu, từng hồi âm thanh như tiếng sét đánh đang không ngừng vang lên, ngoài ra còn có cả âm thanh của vô số lưỡi kiếm va chạm với vách đá…​
     
    thedino and banhdacua25 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Hạn Thự Quang
    Tác giả: Zhttty
    Quyển 10: The Hobbit (Part 2)
    Chương 41: Trở về!

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: Bachngocsach



    Dịch giả: truongtieutuyet

    Trương Hằng cảm giác mình đang được bao phủ bởi một dòng nước ấm, hắn đã ở trong trạng thái hấp hối, hắn cảm thấy cái chết đã đến rất gần, đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu, nói không nên lời, chính là loại cảm giác dùng ánh mắt của một người khác quan sát mọi chuyện, bao gồm cả tình trạng của bản thân hắn.

    Hối hận?

    Chút ý thức cuối cùng của Trương Hằng tự hỏi mình như vậy.

    Có lẽ vậy, nhưng nếu như không làm gì, trơ mắt nhìn tên ngu ngốc Sở Hạo vì các thành viên trong đội mà lựa chọn con đường hắn không muốn, khi đó nhất định ta sẽ vĩnh viễn hối hận!

    Vì thế… tử vong cũng được, muốn tới… vậy thì cứ tới đi!

    Thật là…

    Thật vất vả mới đi đến một bước này, làm sao ngươi có thể cam tâm chịu chết như vậy chứ?…

    Thật là… lại phải sửa đổi nội dung cốt truyện rồi…

    Trương Hằng không rõ mình đang nói chuyện với ai, là nói chuyện với chính bản thân mình sao? Hay là cái gì khác? Ý thức của hắn đã sắp tiêu tán, chút sinh lực cuối cùng còn sót lại trong thân thể cũng đã sắp biến mất…

    Bất quá sau khi được bao vây bởi dòng nước ấm áp, các vết thương của hắn bắt đầu khép lại. Tuy rằng biên độ khép lại rất nhỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau một lúc ảnh hưởng của thương thế sẽ áp đảo tốc độ khôi phục, cuối cùng vẫn sẽ chết, nhưng mà dòng nước ấm này, vẫn khiến cho hắn có thể chống đỡ được thêm chốc lát, không đến mức lập tức mất mạng trong vòng mấy giây.

    – Khốn kiếp! Không được hấp thu tinh hoa sinh mệnh của ta! Tuy rằng ta là heal slime, nhưng mà cũng phải vất vả ngưng tụ hằng mấy trăm năm mới có lượng tinh hoa sinh mệnh này, dừng lại ngay cho ta!!!

    – Ọt ọt! Ọt ọt… ọt ọt ọt ọt ọt ọt!!!

    Sinh vật màu xanh lá nhìn giống như thạch trái cây dốc sức liều mạng giãy dụa, hơn nữa cũng liên tục phát ra tiếng ọt ọt, chỉ là rất đáng tiếc, không ai hiểu được nó nói gì. Cứ như vậy, sinh vật này và Trương Hằng rơi xuống tầng dưới cùng của vực sâu với tốc độ rất nhanh.

    Cùng lúc đó, trong lòng đất dưới vực sâu, chiến đấu của Niệm Tịch Không và Tiêu Niểu Nhân cũng đã đến thời khắc cuối cùng, hai người đều đã tung át chủ bài của mình ra. Đến cuối cùng không ai có thể giết chết được đối phương, hơn nữa cả hai người đều đã rơi vào tình trạng đèn cạn dầu, có thể nói cả hai bên đều đã không còn sức chiến đấu nữa rồi.

    Niệm Tịch Không mất đi thân thể, cũng mất đi nguồn cung cấp chân nguyên lực, một phen tấn công vừa rồi, tất cả đều nhờ vào kiếm nguyên ngưng tụ ra khi luyện kiếm thành hoàn mà thôi. Nhưng mà giờ phút này nàng đã là cây không có rễ, kiếm nguyên dùng một phần là thiếu một phần, liên tục sử dụng kiếm khí lôi âm hai lần, cùng với một lượng lớn chiêu thức công kích khác, kiếm nguyên bên trong gần như đã bị tiêu hao sạch sẽ, kiếm hoàn vẫn có thể di chuyển được đã là tốt lắm rồi, nàng thực sự là không có năng lượng để tiếp tục tấn công nữa.

    Về phần tình huống của Tiêu Niểu Nhân thì càng hỏng bét, hắn sử dụng sức mạnh không thuộc về mình, sức mạnh này vô cùng khổng lồ, hơn nữa lại không phải là sức mạnh bình thản vô hại. Loại sức mạnh này, một khi sử dụng sẽ bắt đầu ăn mòn thân thể và tinh thần của hắn, dùng một chút sẽ lập tức khiến cho khả năng khống chế bản thân của hắn mất đi một phần tương ứng. Nếu như còn kéo dài thêm, nhân cách và ý thức của hắn, thậm chí cả linh hồn đều sẽ mất đi, chỉ lưu lại một thân thể bị người khác khống chế, hắn đã không dám tiếp tục công kích nữa rồi.

    Chính bởi vì như vậy, hai bên đều chỉ giằng co, không ai phát động đợt tấn công tiếp theo, bất quá cả hai bên đều biết tình huống này không có khả năng kéo dài. Cả ngọn núi đều đã sụp đổ, Chiếc nhẫn tối cao sẽ nhanh chóng xuất hiện, trong thời khắc đó, ai lấy được Chiếc nhẫn tối cao sẽ là người chiến thắng.

    Từ trên cao không ngừng rơi xuống vô số khối đá khổng lồ, lúc trước mức độ chiến đấu của Niệm Tịch Không và Tiêu Niểu Nhân đủ để phá nát tất cả những khối đất đá nào đến gần, hiện tại thì cả hai người đều không hẹn mà cùng ngừng chiến đấu, vì vậy bọn họ cũng phải trốn tránh lượng đất đá từ trên cao rơi xuống. Dưới tình huống như thế, bỗng dưng hai người đều nhìn thấy, ở giữa một đống đất đá lớn đang rơi xuống, tự nhiên lại có thêm một thứ gì đó màu xanh lá nhìn giống như thạch trái cây, mà bên cạnh đoàn thạch trái cây là một nam tử nhân loại, tình huống như vậy quả thực là cực kỳ quỷ dị.

    ( Trương Hằng? Hắn bị địch nhân công kích sao?)

    ( Bắc Băng Châu đội? Đến quấy rối? Hay là bị Lăng Tân đánh văng xuống tới tận đây?)

    Giờ phút này cục diện trên chiến trường đang ở thế cân bằng, cả hai bên đều không thể làm gì được đối phương, nhưng nếu như đột nhiên có thêm một người tham gia vào, cho dù người đó chỉ có chiến lực rất nhỏ bé, cán cân vẫn sẽ nghiêng qua một bên. Mắt thấy vậy, Tiêu Niểu Nhân mãnh liệt cắn răng một cái, lại lần nữa ngưng tụ ra một thanh cổ kiếm, đâm về phía Trương Hằng và đoàn thạch trái cây đang ở giữa không trung.

    Niệm Tịch Không cũng lập tức thúc giục kiếm hoàn ngăn cản thanh cổ kiếm này, không ngờ rằng Tiêu Niểu Nhân vẫn không chịu dừng lại, bên cạnh hắn bắt đầu xuất hiện một loạt các thanh kiếm cổ phác, tuy rằng không bộc phát điên cuồng như lúc trước, nhưng mà vẫn khiến cho kiếm hoàn gần như ngăn cản không xuể.

    Mà tất cả những điều này, đều rơi vào trong mắt của đoàn thạch trái cây, nó kinh sợ đến cực điểm, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ, đương nhiên, không ai hiểu nó nói gì. Dưới tình huống nguy cấp, nó cũng nhận thức được hai thành viên tiểu đội luân hồi này đều bất thường, nếu như bị bọn họ công kích, vậy cũng đồng nghĩa với game over.

    ( Đã đến mức này… đành phải sử dụng đại chiêu! Dù gì lão tử cũng là bậc tiền bối, làm sao có thể chết không nhắm mắt trên tay hậu bối! Hơn nữa phải trở về Chủ thần không gian, lúc này cũng là cơ hội tốt nhất!)

    ( Hãy xem kỹ năng của ta! Đại triệu hồi thuật… Chủ cầu – Masterball!)

    Trong khi vẫn còn đang ở giữa không trung, từ trong cơ thể của sinh vật màu xanh lá nhìn giống như thạch trái cây bắn ra một khối cầu nhỏ, khối cầu này nhìn cũng không giống nội đan, so ra có vẻ giống như là một loại vật phẩm do nhân loại chế tạo. Chỉ thấy sau khi phun ra, sinh vật có màu xanh lá kia liền trực tiếp dùng sức bắn khối cầu nhỏ về phía Niệm Tịch Không đang ở bên trong kiếm hoàn.

    Hiện tại Niệm Tịch Không chính là bản thân kiếm hoàn, quan sát bốn phía cũng không phải sử dụng mắt, mức độ nhạy cảm cao đến mức nào? Khi thấy khối cầu nhỏ bay đến, nàng đã khống chế kiếm hoàn di chuyển, nhưng mà ai ngờ nàng vừa mới chuyển đổi vị trí, khối cầu nhỏ này cũng lập tức biến mất, mà khi Niệm Tịch Không dừng lại, khối cầu nhỏ chợt hiện ra ngay bên cạnh kiếm hoàn, tiếp đó liền trực tiếp biến mất, giống như tất cả những chuyện vừa rồi đều là ảo giác.

    Chỉ có bản thân Niệm Tịch Không mới cảm giác được, trong nháy mắt khi khối cầu nhỏ biến mất, kiếm hoàn đã thoát ly khỏi sự khống chế của nàng, tuy rằng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhưng mà chuyện xảy ra vẫn khiến cho nàng cảm thấy chấn động. Thậm chí Niệm Tịch Không còn cho rằng mình vừa gặp phải tu chân giả cấp bậc Nguyên thần hoặc cao hơn, bất quá khi nàng một lần nữa khống chế được kiếm hoàn, sinh mệnh lực kỳ dị cũng dũng mãnh truyền vào trong kiếm hoàn, sau đó bắt đầu chuyển biến thành kiếm nguyên, tuy rằng biên độ chuyển biến rất nhỏ, nhưng mà đúng là đột nhiên nàng lại có một nguồn cung cấp năng lượng mới.

    Trên thực tế, khi master ball biến mất, sinh vật màu xanh lá nhìn giống như đoàn thạch trái cây đang tràn đầy mong đợi, hy vọng có thể cướp được kỹ năng nhìn có vẻ rất mạnh này. Đột nhiên, một luồng kiếm khí màu tím mãnh liệt xuất hiện, khiến cho ý thức của sinh vật nhìn giống như đoàn thạch trái cây này xém chút nữa tan vỡ. Hiệu quả vốn có của master ball cũng lập tức bị nghịch chuyển, đáng lẽ là nó lấy được vật triệu hồi, lại nghịch chuyển khiến cho nó trở thành vật bị triệu hồi, mà theo tác động của luồng kiếm khí màu tím, sinh mệnh lực nó vẫn một mực tích trữ cũng bị hấp thu với tốc độ rất nhanh.

    ( Mẹ! Làm sao lại có Tiên thiên linh bảo! Thành viên tiểu đội luân hồi có Tiên thiên linh bảo làm sao lại quyết đấu bất phân thắng bại, thê thảm đến mức như vậy, ta không tin!)

    Nhưng mà bất kể sinh vật màu xanh lá này gào thét như thế nào, không cam lòng đến mức nào, khó hiểu đến đâu đi nữa, cũng không thể che lấp được sự thật là nó đã trở thành vật triệu hồi của người khác. Mà hậu quả đầu tiên, chính là sinh mệnh lực của nó đang bị chủ nhân hấp thu, điều này làm cho nó vốn có thể ung dung rơi xuống, lại trở thành rất có thể sẽ trực tiếp mất mạng khi đáp đất, kể cả Trương Hằng đang bám vào thân thể nó cũng sẽ xong đời.

    Nhìn thấy đoàn thạch trái cây màu xanh và Trương Hằng đã càng lúc càng tiếp cận với đáy vực, trong lòng Tiêu Niểu Nhân cũng càng lúc càng lo lắng, đã không còn nhiều thời gian, có khả năng hắn sẽ mất mạng vì sự chần chờ của mình, vì vậy hắn lại một lần nữa toàn lực phát động công kích, hàng trăm hàng nghìn thanh kiếm cổ phác hiện ra, liều mạng lao về phía Trương Hằng và đoàn thạch trái cây. Nếu như đợt công kích này của Tiêu Niểu Nhân thành công, Trương Hằng chắc chắn sẽ bị băm nát không còn chút vết tích nào, vì thế Niệm Tịch Không chỉ có thể sử dụng lượng kiếm nguyên vừa mới nhận được, lại một lần nữa phát động ra kiếm khí lôi âm, toàn lực ngăn cản.

    Mà gần như cùng lúc đó, một người Hobbit chui ra từ trong thông đạo vẫn còn được bảo tồn hoàn hảo, từ phía sau hắn truyền đến tiếng kêu gào trộm, trộm. Vừa đặt chân ra đến bên ngoài, người Hobbit này lập tức sợ ngây người bởi những chuyện đang diễn ra, toàn bộ ngọn núi đang sụp đổ, khu vực xung quanh đã bị đánh phá tan hoang, hắn chỉ ở cách đó hơn mười mét thôi, vậy mà lại hoàn toàn không biết gì cả. Gần như là đồng thời, sóng nổ và sóng xung kích sinh ra từ chiến đấu của Niệm Tịch Không và Tiêu Niểu Nhân cũng đã kéo tới, người Hobbit này sẽ lập tức bị xé thành mảnh nhỏ.

    – A di đà phật.

    Trong lúc Trương Hằng và đoàn thạch trái cây chỉ còn cách mặt đất hơn hai mét, người Hobbit cũng đã bị thổi bay lên, đúng lúc này, bỗng nhiên tất cả mọi người, thậm chí kể cả mấy người Sở Hạo đang ở phía trên cùng với những người đang được đóa sen khổng lồ bảo vệ, tất cả bọn họ đều nghe thấy một câu phật hiệu, trang nghiêm, từ bi.

    Mà toàn bộ chiến trường, tất cả đều bị đông cứng, giống như ngay cả thời gian cũng đã dừng lại, mọi người có thể rõ ràng cảm giác được chuyện đang diễn ra, nhưng lại không cách nào nhúc nhích, kém hơn một chút, sinh vật như người Hobbit kia chẳng hạn, thậm chí ngay cả tư duy cũng đã ngừng lại.

    Tất cả mọi người đều nhìn thấy một thanh niên đầu trọc bước ra từ trong bóng tối, toàn thân hắn tỏa ra kim quang mãnh liệt, mỗi bước chân đều làm cho hoa sen nảy sinh sau đó trực tiếp tiêu tán. Hắn cứ như vậy từng bước một đi thẳng vào giữa chiến trường, sau đó vừa nhíu mày vừa nhìn xem những người xung quanh.

    – Haiz, rốt cuộc vẫn phát triển đến một bước này, may mà vẫn còn kịp, cứu được tính mạng “hắn”…

    Thanh niên đầu trọc thở dài, sau đó liếc nhìn Trương Hằng thật sâu, tiếp đó cũng mặc kệ tất cả, trực tiếp đi tới bên cạnh người Hobbit, một tay vung lên, Chiếc nhẫn tối cao liền xuất hiện trước mặt hắn, dưới sự chiếu rọi của kim quang, một lượng lớn khí tức đen tối thoát ra từ bên trong nhẫn.

    – Tà ma ngoại đạo, nhân loại chúng ta đã từ bi lưu lại cho các ngươi một con đường sống, vậy mà các ngươi lại không biết dừng, còn vọng tưởng muốn thông qua thứ này để đầu độc số mệnh của nhân loại? Nhân hoàng đã trở về, hắn biết tất cả những chuyện diễn ra ở nơi này, các ngươi cứ yên tâm chờ đến ngày nhận được báo ứng của nhân quả, úm ma ni bá di hồng!

    Sau khi thanh niên đầu trọc đọc lên mấy chữ của phật gia, trong chốc lát, một lượng lớn kim quang dũng mãnh dung nhập vào bên trong Chiếc nhẫn tối cao, dường như có vô số tiếng khóc thét gào rú vang lên, lại cũng giống như không có gì phát sinh cả, chiếc nhẫn vẫn là chiếc nhẫn. Tiếp đó chỉ thấy thanh niên đầu trọc cầm lấy chiếc nhẫn rồi chắp tay lại, khi hai tay hắn mở ra, Chiếc nhẫn tối cao đã biến thành ba phần bằng nhau, trong đó một phần bay lơ lửng về phía Tiêu Niểu Nhân, một phần bay về phía Trương Hằng, mà cùng lúc đó, khóe miệng của thanh niên đầu trọc cũng chảy ra máu màu vàng tươi.

    – Nhân đã gieo xuống, khi ba phần của Chiếc nhẫn tối cao hợp lại thành một, chính là thời điểm nhận được quả, như thế, mệnh của ta đã xong.

    Bất kể là Niệm Tịch Không, hay là Tiêu Niểu Nhân, hoặc là Trương Hằng vẫn còn chút tri giác, trong lúc chìm vào nửa mê nửa tỉnh, trí nhớ cuối cùng của mỗi người chính là kim quang tỏa sáng vô cùng mãnh liệt, tiếp đó, thanh âm trang nghiêm không chút tình cảm của Chủ thần vang lên.

    – Lấy được Chiếc nhẫn tối cao, nhiệm vụ hoàn thành, điểm thưởng và chi tiết kịch tính…

    (Hết quyển mười)​
     
    thedino, thegioi and banhdacua25 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Hạn Thự Quang
    Tác giả: Zhttty
    Quyển 11: Chúng ta là truyền kỳ.
    Chương 1: Sau khi chiến đấu

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: Bachngocsach



    Dịch giả: mqhung

    Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh quen thuộc, trong lúc nhất thời dường như chưa có ai tỉnh lại, mãi đến hơn mấy giây sau, giọng nói của Sở Hạo mới lớn tiếng vang lên nói: “Chữa trị toàn thể, điểm thưởng trừ của ta.”

    Theo tiếng nói hạ thấp, từ chỗ bên trên quang cầu khổng lồ trong quảng trường đã bắn xuống ngay nhiều cột sáng, kỳ lạ nhất là, trong đó còn có một cột sáng bắn thẳng đến một đoàn thạch trái cây màu xanh lá, khiến cho nó vốn từ xanh đậm biến thành xanh nhạt, thậm chí là nhanh mất đi màu thạch trái cây xanh lá, khi tia sáng này chiếu xuống càng lúc càng xanh biếc, dường như tương tự màu sắc cỏ xanh, thoạt nhìn chính là bộ dạng thạch trái cây ăn ngon nhất.

    Về phần tình hình những người còn lại, hoặc sớm hoặc muộn đều từ trong cột sáng hồi phục xong, trong đó thời gian Trương Hằng khôi phục trễ nhất, trọn vẹn là hết gấp ba những người còn lại, có điều làm cho người ta cảm thấy quỷ dị là, trong đó một cột sáng hình trụ rơi xuống trên một viên hình cầu nhỏ đen kịt, hơn nữa chỉ rơi chốc lát liền thu trở về, nhưng mà hình cầu nhỏ vẫn là hình cầu nhỏ, không có bất kỳ chút biến hóa nào khác.

    Khi Sở Hạo từ trong cột sáng mở mắt ra thì thấy là ngoại trừ Trương Hằng còn đang trị liệu, hiện tại những người còn lại cũng đều tỉnh lại.

    Hắn thở ra một hơi, lại thở dài, sau đó mới bắt đầu đếm thành viên đội ngũ, cùng với kiểm tra thông báo của Chủ thần sau lần đoàn chiến này.

    Đầu tiên trong đội ngũ thiếu đi Niệm Tịch Không, theo thứ tự là tư thâm giả hai người đã cường hóa, tân nhân hai người để cho Sở Hạo bi thống nhất chính là, Niệm Tịch Không rõ ràng chết rồi, nàng đã không có ở đây, rất có thể là lấy được Chiếc nhẫn tối cao tại thời khắc cuối cùng trước khi chết, điều này mới khiến đội ngũ miễn bị đoàn diệt, nhưng mà nàng đã chết, chuyện như vậy…

    Tiếp theo là trong đội ngũ có thêm hai đồ vật quỷ dị, thứ nhất là một đoàn thạch trái cây màu xanh lá, liên tục phát ra tiếng ọt ọt ọt ọt, liên tục nhảy về phía trước, màu thạch trái cây xanh lá lộ vẻ vô cùng hưng phấn, tiếp theo chính là một hình cầu đen kịt, ước chừng lớn cỡ trái bóng bàn, hình cầu nhỏ kim loại treo lơ lửng giữa trời đang liên tục di chuyển bay qua lại, hai thứ đồ này có vẻ quá mức quỷ dị, Sở Hạo trong lúc nhất thời cũng không hiểu nổi đến cùng chúng là cái gì.

    Cuối cùng, tin tức chỗ Chủ thần đoàn chiến kết thúc, Bắc Băng Châu đội rõ ràng chỉ âm 1 điểm, theo đạo lý mà nói, đã chết bốn người, dù thế nào cũng nên âm 3 điểm a, dù sao lúc trước Bắc Băng Châu đội đã lấy được 1 điểm ở chỗ Ấn Châu đội, tuy nhiên làm sao cũng không có khả năng chỉ âm 1 điểm, trừ phi là Niệm Tịch Không và kẻ địch đồng quy vu tận được 1 điểm, trận chiến chỗ Auchi lại được 1 điểm, lúc đó mới có khả năng này.

    Trừ âm 1 điểm ra, toàn thể Bắc Băng Châu đội tính toán tiếp, rõ ràng còn có dư điểm thưởng, trong đó ở thế giới The Lord of the Rings lấy được 1/3 Chiếc nhẫn tối cao ( Xem xét hồi lâu, rốt cuộc Sở Hạo xác nhận là vấn đề này hắn chẳng hiểu gì cả), toàn bộ đội ngũ được 2000 điểm thưởng, một chi tiết cấp C, đồng thời còn có tình tiết kịch bản khác, chính là hủy diệt vương quốc của Goblin, toàn bộ đội được thêm 3000 điểm, như vậy tổng kết lại, toàn bộ Bắc Băng Châu đội được 3000 điểm thưởng, một chi tiết cấp C.

    Mà bản thân Sở Hạo cũng thấy rất kỳ quái, trong tính toán của Chủ thần, hắn lại có thể giết chết một thành viên tiểu đội luân hồi khác, hơn nữa còn là người đã mở cơ nhân tỏa, cho nên hắn được thêm 7000 điểm, một chi tiết cấp B, như thế, hắn rõ ràng có 10000 điểm thưởng cùng với một chi tiết cấp B, một chi tiết cấp C. Đối với cá nhân hắn mà nói, phần thưởng của lần đoàn chiến này không ngờ là rất phong phú đấy.

    Nhưng tất cả những chuyện này đều không triệt tiêu được việc tổn thất thành viên đoàn đội, cùng với… Hắn cùng người ca ca thân thiết nhất mỗi người một đường.

    Sở Hạo thống khổ nhắm mắt lại, hắn cẩn thận tiêu hóa tin tức lần đoàn chiến này lần nữa, sau đó đợi đến lúc Trương Hằng cũng từ trong cột sáng đi ra rồi mới lên tiếng: ” Hiện tại trước tiên nghỉ ngơi một ngày, mọi người hảo hảo ngủ một giấc, thành viên mới, ngươi có thể tự mình chọn lấy 1 phòng, chỉ cần cầm nắm tay trên cửa, ngươi có thể tưởng tượng kiểu dáng gian phòng mình muốn có, hơn nữa ngươi muốn ăn đồ ăn có thể lấy trong tủ lạnh, cái gì cần có đều có, hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt, trưa mai sẽ tiến hành hội nghị, như vậy… Cứ như vậy đi “. Trong khi đang nói chuyện, hắn là người đầu tiên bước đi về phía phòng của mình.

    Toàn bộ mọi người trên quảng trường, trừ tân nhân đang tò mò nhìn quanh, những người còn lại đều lộ ra biểu cảm khi may mắn còn sống sót, đồng dạng Tom lại càng như sắp khóc lôi kéo Trương Hằng nói: “Trương đại ca, ngươi lúc ấy dọa chết chúng ta, chúng ta còn tưởng rằng ngươi thực sự sẽ chết”

    Trương Hằng thì chẳng biết tại sao lại tìm tòi các túi trên y phục của hắn, rồi từ đó rút ra một đoạn kim loại cong cong, xem giống như là 1/3 của một cái nhẫn, hắn cũng bất chấp lời nói của Tom, lập tức liền hắng giọng nói với Sở Hạo: “”Này, đội trưởng, Sở Hạo! Ta chửi, ngươi đừng đi nhanh như vậy a, ngươi đến xem xem đây là cái gì, tại sao lại ở trong túi của ta?”

    Hiện tại tâm thần Sở Hạo đang mỏi mệt, vốn là không muốn trả lời, bất quá Trương Hằng nói như vậy, hắn vẫn lập tức quay đầu nhìn kỹ về phía vật phẩm trong tay Trương Hằng, một lúc lâu sau, hắn mới thì thào: “Chiếc nhẫn tối cao… Một phần ba Chiếc nhẫn tối cao, như thế nào lại ở trong túi ngươi? Không phải do Niệm Tịch Không lấy được sao? Tuy rằng lúc lấy được đoán chừng nàng đã chết, ôi…”

    ~Ba một tiếng, viên kim loại nhỏ đập vào trên đầu Sở Hạo, làm cho hắn phải trực tiếp ngồi chồm hỗm xuống đất che đầu kêu đau, mà viên kim loại kia thoáng có vẻ đắc ý, sau đó lập tức ở giữa không trung bay qua bay lại, mà đoàn thạch trái cây lớn màu xanh lá ở bên cạnh đó, cũng có vẻ biểu đạt cái gì đó tương tự như là vui vẻ.

    Sở Hạo cười khổ một cái, hắn vốn định lẳng lặng một mình nhấm nháp thống khổ trong lòng, nhưng mà tình hình đội ngũ xác thực càng thêm trọng yếu, hắn với tư cách đội trưởng, cũng có nghĩa vụ giải quyết những việc này, cho nên hắn không thể không thu hồi bi thương trong lòng, rồi bắt đầu cẩn thận suy nghĩ đến những chuyện trước mắt.

    Đầu tiên là đội ngũ mất đi bốn thành viên, hai tân nhân còn dễ nói, nhưng còn hai tư thâm giả, đặc biệt là Niệm Tịch Không chết đi, đả kích đối với đoàn đội gần như là chí mạng. Trên thực tế, theo kế hoạch phát triển Bắc Băng Châu đội trong tương lai của Sở Hạo, Niệm Tịch Không có thể nói là trọng yếu nhất, hắn dự định đem nàng thành biểu hiện “lực” của toàn bộ Bắc Băng Châu đội. Vì một tiểu đội luân hồi cường đại phải cùng sở hữu hai mặt “trí” và “lực”, hơn nữa đều phải có khả năng tự mình ngăn chặn một mặt “trí” hoặc “lực” của đoàn đội khác mới được. Tuy nói Bắc Băng Châu đội còn có Trương Hằng cũng có thể bồi dưỡng, nhưng tương đối mà nói, bồi dưỡng Niệm Tịch Không trả giá nhỏ hơn, hơn nữa là tương đối đáng tin cậy, mặc dù lần này đoàn chiến biểu hiện của Trương Hằng lúc cuối cùng thực sự khiến cho Sở Hạo cảm động, nhưng không khách khí mà nói… Tên gia hỏa Trương Hằng này thực sự không đáng tin cậy.

    Nhưng lúc này Niệm Tịch Không chết trận, đả kích đối với Bắc Băng Châu đội là quá lớn, quá lớn, con đường tương lai có thể nói gần như lập tức sụp đổ, trừ phi là hồi sinh Niệm Tịch Không… Hồi sinh à…

    Như thế cẩn thận tính ra, không riêng gì Niệm Tịch Không, còn có vài người, ví dụ như ngay từ đầu hắn nợ nhân tình của Jenny, ngoài ra còn có J và Ares đã chết, bọn họ kỳ thực đều có tư chất tốt, thậm chí kể cả lần này chết mất gã đầu bếp Gang Loupe, gã cũng có tư chất nhất định, nếu hồi sinh tất cả bọn họ, thực lực Bắc Băng Châu đội tất nhiên sẽ có biến hóa về chất.

    Như vậy kế tiếp, chính là đem hồi sinh đồng đội là nhiệm vụ hàng đầu, phải tìm kiếm phim kinh dị có nội dung cốt truyện hoặc vật phẩm có thể hồi sinh a…

    Một phương diện khác, một phần ba Chiếc nhẫn tối cao trong tay Trương Hằng là như thế nào có, ngoài ra một đoàn thạch trái cây lớn và viên cầu kim loại nhỏ là chuyện gì xảy ra? Những chuyện này hắn cần phải suy ngẫm thật cẩn thận, vốn định nghỉ ngơi một ngày, hiện tại lại là không thể không bắt đầu bận rộn rồi…

    Ngay lúc Sở Hạo đem lực chú ý tập trung đến một phần ba Chiếc nhẫn tối cao cùng với đoàn thạch trái cây màu xanh lá và viên cầu kim loại ở bên trên, chỉ thấy viên cầu kim loại bay qua lại giữa không trung, thoạt nhìn còn không cảm thấy gì, nhưng nhìn kỹ vài giây, Sở Hạo liền phát giác được một vài điểm khác thường, quỹ tích bay lượn dường như là có quy luật nào đó.

    ” Đã như vậy, đến phòng của ta, chúng ta mở một hội nghị ngắn gọn. ”

    Sở Hạo trầm mặc một lát rồi quả quyết nói với những người còn lại, tiếp đó liền lôi kéo tất cả mọi người đi tới phòng của hắn, gian phòng này vẫn là phòng thí nghiệm y như cũ, không giống như nơi ở của một người bình thường, rất đơn giản, mọi người chỉ có thể tự tìm vài cái ghế dựa để ngồi xuống, so với tân nhân có vẻ không được tự nhiên, những người còn lại thì quen thuộc cái tập quán này của Sở Hạo.

    Sau khi mọi người đi vào, Sở Hạo cũng không mở miệng mà tìm ra một đống lớn giấy và mực, cứ như vậy bày trước viên cầu kim loại, mà viên cầu đang ở giữa không trung bỗng nhiên thoáng dừng lại, tiếp đó bắt đầu sử dụng lượng mực nước Sở Hạo đưa ra để vẽ lên giấy, không bao lâu, trên giấy liền xuất hiện nhiều văn tự, còn viên cầu nhỏ lại quay lại lơ lửng giữa không trung.

    ” Ta chính là Niệm Tịch Không, bởi vì một ít nguyên nhân, nhục thể của ta bị hủy, hiện tại ý thức và linh hồn đều ở trong kiếm hoàn này”

    Mấy người Sở Hạo lại vừa sững sờ vừa vui, Tom thậm chí còn vui mừng đứng lên reo hò, còn Sở Hạo lập tức liền mở miệng hỏi: “Vậy ngươi bây giờ có thể nghe được lời của ta sao? ”

    Viên cầu nhỏ liền lắc lư một cái tỏ vẻ khẳng định, tiếp đó Sở Hạo liền nhìn về phía Auchi, lập tức Auchi phát ra tâm linh tỏa liên, nhưng một lát sau hắn liền lắc đầu nói: “Không được, không kết nối được, có vẻ bị cái gì đó ngăn cản, cảm giác rất dày đặc, ta đột phá không qua, nhưng..”

    ” Nhưng mà…?”

    Tất cả mọi người chẳng biết tại sao nhìn sang Auchi, mà gã liền dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn hướng về đoàn thạch trái cây lớn màu xanh lá, sau đó thở ra một hơi, rồi tất cả mọi người trong đầu liền vang lên âm thanh liên tiếp của một nam tử:

    “Này uy uy, nghe được ta nói chuyện sao? Ô ô ô, rốt cuộc đã nghe thấy chưa? A! Rốt cuộc nghe được a! Thật tốt quá, cuối cùng đã nghe được, quá tuyệt vời, ô ô ô, ta rốt cuộc đã trở về Chủ thần không gian rồi. ”

    Theo đoạn âm thanh này vang lên, đoàn thạch trái cây không ngừng nhảy cà tưng, không ngừng phát ra âm thanh ọt ọt ọt ọt ọt, mà toàn bộ mọi người trong phòng, thậm chí bao gồm cả Niệm Tịch Không đang lơ lửng giữa không trung, tất cả trong đầu đều đồng dạng phát ra câu:

    “Ta chửi…”​
     
    thedino, banhdacua25 and thegioi like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)