Huyền Huyễn  Võng Du Vô Địch Thăng Cấp Vương - Khả Ái Nội Nội

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Địch Thăng Cấp Vương
    Tác giả: Khả Ái Nội Nội
    Chương 1: Ngủ một giấc, xuyên qua.

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Giới thiệu:


    Trạch nam Lâm Phi - một con mọt game chẳng may xuyên đến một đại lục ở dị giới, xuyên vào một thân thể của một người "nát, vô cùng nát"... Thế nhưng:
    Đan dược thần kỳ ư? Ông đây dùng để làm đồ ăn vặt hằng ngày...
    Bí tịch võ công vô cùng lợi hại ư? Ông đây có thể đóng gói đi bán...
    Cái gì... ngươi là tuyệt thế thiên tài ư? Người mà ông đây đánh chính là những thiên tài như ngươi đó...
    Tại sao ta lại lợi hại như vậy ư?
    Bởi vì ta có hệ thống thăng cấp phiên bản 1.0.






    Lâm Phi mơ thấy một giấc mộng xuân đầy ướt át.

    Trong mơ, hắn là một vị Hoàng Đế cái thế vạn người tôn sùng, có cả “Tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần”, người đẹp nhiều không đếm xuể. Hắn muốn có loại người đẹp nào thì có loại người ấy, ví dụ như những cô nàng xinh xắn đáng yêu, những cô nàng rạng rỡ nóng bỏng, những cô gái mới lớn dịu dàng khiến người yêu mến, nữ vương cầm roi da hồng phấn hay người đẹp bikini trên bờ cát... Hắn được sống những ngày trái ôm phải ấp khiến bao người ghen tỵ.

    Lúc này tỉnh lại, Lâm Phi phát hiện mình lâm vào cảnh ngộ bất hạnh rồi.

    “Chết tiệt, mới sáng sớm mà ai đùa dai vậy, lăn ra đây cho ông!”

    Có lầm không, chiếc giường Simmons (2) loại lớn thường dùng để tán gái, có thể đại chiến ba ngày ba đêm vẫn chẳng sao giờ lại biến thành chiếc giường gỗ cứng ngắc, lạnh như băng. Mẹ kiếp, đầu giường còn bị nứt thành một khe lớn, dường như có thể nhét vừa một nắm tay, cái giường gỗ chất lượng này… chơi bố đấy à, e rằng loại giường như thế này chỉ có ở nông thôn mà thôi.

    Trừ việc phát hiện chiếc Simmons dưới thân biến thành giường gỗ, Lâm Phi còn cảm thấy bản thân không thể động đậy, toàn thân đau nhức vô cùng, chỉ cần động nhẹ một chút là đau đến không thở nổi, giống như toàn bộ xương khớp đều vỡ vụn, đau đớn khó khăn.

    “Chẳng lẽ mơ thấy mộng xuân cũng mệt mỏi vậy sao?”

    Simmons biến mất, thân thể có vấn đề, hơn nữa căn phòng này không phải phòng của hắn mà đã biến thành một căn nhà gỗ cũ nát, hơi có mùi ẩm mốc, như thế này cũng quá không bình thường rồi. Bức tường vốn dán đầy ảnh của các cô gái xinh đẹp đủ loại như dễ thương, ngực khủng quyến rũ giờ đã biến thành tấm gỗ rách nát, chỉ có một con nhện đang ung dung lười biếng giăng tơ… Đây… rốt cuộc là đâu vậy!

    Lâm Phi chưa từng tưởng tượng, cũng không thể hiểu nổi, chẳng lẽ hắn đã bị mộng du? Não không còn đủ dùng nữa.

    “Đau quá!”

    Đầu Lâm Phi bỗng nhiên truyền tới cơn đau nhức khủng khiếp, một lượng thông tin khổng lồ ập đến cùng lúc. Hắn đưa tay ôm đầu theo quán tính, trán toát ra mồ hôi lạnh, lòng cảm thấy vừa hoang mang lại vừa sợ hãi.

    Một lúc sau, sắc mặt Lâm Phi đã trở nên trắng tái. Hắn ngước đôi mắt mơ hồ, bất lực nhìn tấm ván gỗ cũ kĩ trên đỉnh đầu, vừa đón nhận tia sáng xuyên qua khe hở, khóe môi vừa cong lên thành một nụ cười khổ.

    “Chẳng ngờ mình lại xuyên không rồi.”



    Năm nay Lâm Phi vừa mới tốt nghiệp đại học, tuy diện mạo không quá điển trai nhưng lại có một thân hình rắn chắc khỏe mạnh, cũng vì vậy hắn chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc tán tỉnh những cô gái khác. Nhờ có kiến thức tốt về game khi còn ở trường học, nên hắn đã xin được vào một công ty game, trở thành người test game, kiểm tra các lỗ hổng BUG trong game, còn về lí do ư, hoàn toàn là vì các em gái đáng yêu.

    Chế độ làm việc trong công ty này không tồi, hơn nữa lại còn có rất nhiều gái đẹp, nhiều đến mức hoa cả mắt. Lúc hắn có thời gian thì sẽ trêu đùa hoặc tán gẫu với các cô em này, sống những ngày tháng vô cùng thảnh thơi. Chẳng ngờ, sau khi hắn vừa ăn một bữa cơm với em gái quần tất đen trong sáng kia xong, đang chuẩn bị đi thêm bước nữa, nói không chừng còn có thể cùng nhau lên giường, thảo luận một chút lí tưởng sống, thì lại bị cấp trên gọi về, nói là cần kiểm tra game đột xuất… Lần kiểm tra này kéo dài suốt hai ngày hai đêm. Sau đó hắn chỉ vừa chợp mắt một lát, vậy mà đã xuyên không, trở thành một thành viên trong đội ngũ những người xuyên không.

    Lâm Phi nửa cười nửa mếu, cái loại chuyện tốt này mà mình cũng dính phải. Mợ nó chứ, nếu đã xuyên qua, ít ra cũng phải sắp xếp cho mình thân phận tốt một chút, chứ sao lại thành cái thân phận nhỏ yếu như thế này.

    “Người khác xuyên không, chẳng phải hoàng đế thì là hoàng tử, trái ôm phải ấp, hoặc là vương gia ung dung tự tại, muốn tiền có tiền, muốn gái có gái. Mợ nó, đến lượt ông đây xuyên không lại trở thành một đứa bé bất hạnh bà không yêu, ông không thương, ai ôi, không công bằng chút nào.”

    Chủ thân của thân thể này tên là Lâm Phi, giống tên của hắn, năm nay 17 tuổi, là người của vương triều Bất Lạc. Hắn ta là đệ tử ngoại môn của một môn phái hạng hai có tên là Thần Võ Môn, nói đơn giản thì chẳng có thân phận địa vị gì. Còn về một thân phận khác, thì lại cao quý hơn nhiều, hắn ta là tam thiếu gia Lâm gia, nếu như cần dùng một tính từ để hình dung thì đó chính là một tên công tử trăng hoa.



    Trong kí ức vừa được tiếp nhận, có thể nói chủ nhân trước đây của thân thể này là một “cực phẩm quý hiếm” mà Lâm Phi chưa bao giờ gặp.

    Nếu muốn hỏi về nguyên nhân tại sao chủ cơ thể này lại đến Thần Võ Môn để làm đệ tử ngoại môn thì không thể không nhắc đến những chuyện “kinh thiên động địa” mà hắn ta đã làm trước đó.

    Tên nhóc “Lâm Phi” này đã làm ra một chuyện vô cùng to gan lớn mật. Vào một đêm không trăng gió lớn, hắn lẻn vào phủ, hôn trộm con gái thành chủ, “vác súng lên ngựa” suýt chút nữa đã hoàn thành chuyện tốt. Vì sao lại nói là “suýt” ư? Rất đơn giản, vì thực lực của hắn ta không đủ nên bị con gái thành chủ đánh trọng thương.

    Sau khi “việc lớn” này truyền ra ngoài, Lâm gia sợ thành chủ truy cứu nên đã suy nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng quyết định đưa Lâm Phi đến Thần Võ Môn làm đệ tử ngoại môn, sống chết mặc bay, chẳng khác nào lưu đày hắn ta, lần lưu đày này kéo dài đến tận bốn năm.

    “Làm đàn ông mà thê thảm đến mức độ này quả thực quá mất mặt, không phải chỉ là một cô gái thôi à, nếu mà là ông đây, cứ ép chặt hai chân, sợ gì không thành công!”

    Lâm Phi vô cùng khinh bỉ con người này. Hắn xem lại hết tất cả các ký ức của nguyên chủ một lượt, chẳng biết nên nói gì cho phải, nếu tổng kết ra thì chỉ có mấy chữ:

    Nát, vô cùng nát.



    Sau khi chửi xong, Lâm Phi không thể không chấp nhận sự thật trước mắt.

    Hắn đã xuyên không

    Hắn biến thành tam thiếu gia Lâm gia.

    Thuyền đến đầu cầu ắt tự thẳng vậy!

    Lâm Phi là trẻ mồ côi, chẳng có bạn bè thân thiết gì hơn nữa lại có khả năng thích nghi vô cùng mạnh mẽ. Hắn chỉ tiếc hơn trăm GB phim hành động và ảnh mát mẻ của các cô em xinh đẹp trong máy tính mà thôi.

    Sau khi nhớ lại, Lâm Phi lập tức muốn biết rõ một việc.

    Đứa nào dám đánh ông đây!

    Lúc học đại học, Lâm Phi là cao thủ đánh nhau, danh tiếng vang khắp trường, người ta hay gọi hắn là “Anh Ba liều lĩnh”. Chỉ có hắn đi đánh người khác chứ chẳng ai dám đánh hắn, thân thể cơ bắp khỏe đẹp này là nhờ đánh nhau mà có được.

    Sau khi xem hết kí ức, cuối cùng hắn cũng hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.

    Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, mỗi tháng Thần Võ Môn sẽ tổ chức một trận tỉ thí nhỏ, sáu tháng tổ chức một trận tỉ thí lớn, trong kí ức cuối cùng của nguyên chủ “Lâm Phi”, hình như vì bị người khác kích động nên hắn ta bước lên đài tỉ thí, kết quả là bị đánh trọng thương, bị thương nặng lại không được chữa trị kịp thời nên đi đời nhà ma, cuối cùng thân xác được giao lại cho Lâm Phi đến từ Trái Đất.

    Quả thực là vô cùng nhảm nhí mà.

    Trong trí nhớ, người đánh nhau với hắn là người của gia tộc đối đầu với Lâm gia. Nguyên chủ “Lâm Phi” vốn có tính ngang ngược, cứ cố chấp lên đài, dùng Võ Đạo cấp hai để đối chọi với Võ Đạo cấp bốn, chỉ trong vòng ba chiêu đã bị người ta đánh trọng thương, trước lúc chết đi trong lòng hắn ta cất chứa vô vàn oán niệm.

    “Quả thực là một đứa trẻ bất hạnh, đổi lại là ta thì cứ giả vờ yếu đuối đáng thương trước, đến lúc mạnh rồi mới quay lại xử lý bọn họ.”

    Lâm Phi không phải là một kẻ thích sĩ diện, nếu không đã chẳng thể làm mưa làm gió ở trường đại học, người ta mạnh hơn thì phải tỏ vẻ đáng thương, rồi sẽ có ngày lật ngược được tình thế.



    Sau khi hiểu rõ mọi việc rồi, Lâm Phi bỗng nhiên ý thức được việc này không hề đơn giản.

    Rõ ràng là bọn họ muốn giết mình.

    Theo bản năng, Lâm Phi bắt đầu đặt bản thân vào hoàn cảnh hiện tại, xem mình là Lâm Phi chân chính của thế giới này. Bỗng nhiên hắn phát hiện tình hình bây giờ của mình rất không ổn…

    “Chỉ là một trận tỉ thí hàng tháng nho nhỏ, cho dù là trong lúc tỉ thí, lỡ tay đánh ba chiêu hơi nặng đi chăng nữa thì cũng không đúng. Rõ ràng là bọn họ muốn ông đây trọng thương mà chết, quả thực là đồ chó điên vô liêm sỉ, không biết phải hận đến mức nào thì mới ra tay tàn độc như thế!”
    Sau khi cẩn thận nhớ lại, rốt cuộc Lâm Phi đã có manh mối.

    “Thân phận của tam thiếu gia Lâm gia này xem ra không dễ làm, kẻ thù của gia tộc trong Thần Võ Môn muốn ta chết, gia tộc lại lưu đày ta, cái thân phận chó chết này!”

    Não Lâm Phi nhanh chóng vận động, lập tức hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.

    Thực lực của Lâm gia hiện tại vô cùng mạnh, nếu mình chết ở Thần Võ Môn thì Lâm gia nhất định sẽ vô cùng hỗn loạn, chỉ riêng mỗi vấn đề thể diện thôi thì Lâm gia cũng đã chẳng thể ngẩng đầu trong một thời gian dài, có thể nói là đả kích vô cùng lớn.

    “Bọn họ đã ra tay với ta một lần, chắc chắn sẽ có lần tiếp theo, ít nhiều gì cũng phải nghĩ ra biện pháp xử lý mới được, Lâm Phi đây không thể làm rùa rụt cổ cả đời được, ông đây phải đấu tranh, sớm muộn gì cũng có ngày giết chết mấy người.”

    Ánh mắt Lâm Phi đột nhiên sắc bén, từ nhỏ hắn đã là người không chịu thua cuộc, đối với kẻ thù thì phải tàn nhẫn hơn chúng gấp trăm lần.

    Mặc dù đã xuyên đến dị giới nhưng cũng chính vì như vậy mà hắn không muốn phải nộp mạng sống một cách mơ hồ, cuộc sống tốt đẹp vẫn chưa bắt đầu đâu.

    “Trương Trọng Sơn, Lý Tiêu, các ngươi cứ chờ đấy!”



    “Mợ nó, tư chất của ta thật sự nát như vậy hả?”

    Sau khi Lâm Phi xem xét thiên phú của bản thân xong liền trở nên ủ rũ.

    Trước đây, hắn từng nghĩ, con đường duy nhất là phải tu luyện, cố gắng để trở nên mạnh mẽ, sau khi tìm các kí ức liên quan thì vẻ mặt hắn nhanh chóng biến thành trái ổ qua, miệng bật ra tiếng thở dài, lông mày nhăn thành một chữ “xuyên” (1), tất cả niềm tin đều bị hủy diệt.

    Những người ở tuổi mười bảy, tư chất bình thường, có kém cỏi cỡ nào thì cũng đã là Võ đạo cấp bốn, có thể vận hành Huyền khí trong cơ thể, khí lực tăng mạnh, thực lực thay đổi nghiêng trời lệch đất.

    Chỉ là thân thể của tên Lâm Phi này, mười bảy tuổi mới chỉ là Võ đạo cấp hai, sự chênh lệch này… không còn mặt mũi nào nhắc đến.

    Bản thân hắn còn thấy xấu hổ.

    Lục địa Lâm Phi ở được gọi là đại lục Huyền Thiên, diện tích rộng lớn, bao la vô tận, dân cư cũng vô cùng khổng lổ. Vương triều Bất Lạc của hắn chẳng qua chỉ là một vương triều nhỏ trong số đó.

    Ở lục địa, mọi người đều tu luyện Huyền khí, một loại năng lượng đặc biệt.

    Hiện tại thực lực của Lâm Phi là Võ Đạo cấp hai, còn đang ở giai đoạn dẫn khí, chứ chưa thể vận dụng được Huyền khí.

    Người đánh hắn bị thương trên đài tỉ thí là Trương Trọng Sơn thuộc cấp bậc Võ đạo cấp bốn, Huyền khí đã có thể chạy dọc kinh mạnh trong cơ thể. Khi đối đầu với kẻ địch có thể cùng Huyền khí mà Lâm Phi lại chỉ có thể dùng chiêu thức đón đỡ thì làm sao có cơ may thắng được, quả đúng là lấy trứng chọi đá, yếu ớt không chịu nổi một đòn.

    “Dù sao ông đây cũng là người xuyên việt, chẳng lẽ cả đời này cứ phải chịu như vậy hay sao?”



    “Tốt quá, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”

    Trong lúc Lâm Phi vẫn đang rối rắm suy nghĩ cách để xử lý mối nguy trong tương lai, cánh cửa gỗ đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, không, phải nói là bị đạp tung ra mới đúng.

    Hắn khó khăn quay đầu lại, dưới ánh nắng hoàng hôn, một thân hình cao lớn đứng giữa cửa, cánh cửa gỗ nhỏ hẹp giống như bị một ngọn núi nhỏ chặn kín.

    Cường tráng, cao lớn.

    Trong lòng Lâm Phi lập tức xuất hiện suy nghĩ ấy.

    Nếu như là ở Trái Đất, người này tuyệt đối là một sự tồn tại rất có áp lực.

    Lâm Phi nhanh chóng nhận ra kẻ cao to này tên là Cao Nhân, một cái tên vô cùng ba chấm. Cha mẹ cậu ta quả thực là “tài trí hơn người”, lại còn rất biết đặt tên nữa. Ở trong Thần Võ Môn, cậu ta là người bạn duy nhất của Lâm Phi.

    “Ừ, tỉnh rồi!”

    Dường như vì đã dung hợp được kí ức, Lâm Phi có cảm giác giọng điệu của mình thay đổi không ít.

    Thằng nhóc Cao Nhân này vô cùng tự nhiên đặt mông ngồi xuống đầu giường. Giường gỗ lập tức bị lõm xuống một khoảng, có vẻ như sắp gãy đến nơi rồi vậy. Cậu ta nhìn sắc mặt Lâm Phi đã tốt hơn nhiều liền nhẹ nhàng thở phào một hơi nhưng ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc lẹm: “Thằng tạp chủng chó chết đấy, tốt nhất lần sau đừng để ông đây gặp phải, sớm muộn gì ông cũng sẽ cho mấy con rùa kia đẹp mặt!”

    Đương nhiên Lâm Phi biết Cao Nhân đang nói ai, trong lòng hắn bỗng có cảm giác ấm áp mơ hồ dâng lên.

    Đây chính là bạn bè.

    Đây chính là anh em tốt.

    Trong trí nhớ, sau khi trở thành đệ tử ngoại môn của Thần Võ Môn, người giúp đỡ hắn nhiều nhất chính là Cao Nhân đang ở bên cạnh. Cậu ta đã từng giúp thân thể này tránh khỏi không ít phiền phức.

    Sau khi mắng chửi một hồi, Cao Nhân nhìn bạn tốt, mở miệng định nói gì đó rồi lại ngập ngừng nuốt ngược vào bụng, trong lòng cậu ta có chuyện gì đó nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu thế nào.

    “Cao Nhân, có phải ngươi đang giấu giếm ta chuyện gì không?” Lâm Phi nhìn Cao Nhân, hỏi.

    Trong trí nhớ, mỗi khi Cao Nhân có chuyện gì khó nói thì sẽ luôn ngập ngừng, lúng túng như vậy.

    “Haiz, nghe xong ngươi đừng nổi giận.” Cao Nhân không dám nhìn thẳng hắn. “Vừa rồi ta mới ra ngoài, nghe nói Chấp Pháp Đường của ngoại môn dự định nửa tháng tới đây sẽ phạt ngươi đến khu nuôi dưỡng và xử lý các yêu thú cấp thấp.”

    Theo thông lệ, trong cuộc tỉ thí hàng tháng của ngoại môn Thần Võ Môn thì những ai thất bại đều sẽ phải chịu phạt, hình thức thông dụng nhất là đi làm tạp dịch, thời gian quy định là nửa tháng.

    Phàm là đệ tử ngoại môn, đều phải tuân thủ quy củ.

    Lâm Phi tỉ thí thua trên sàn đấu, nhất định phải chịu trừng phạt.

    Đối với tình hình của Lâm Phi bây giờ mà nói thì đây vốn là chuyện rất khó có thể hoàn thành.

    “Khinh người quá đáng!”

    Lâm Phi không cần phải đoán cũng biết, nhất định là đám rùa con kia giở trò phá rối, muốn dồn hắn đến bước đường cùng thì mới yên tâm.

    Cao Nhân vẫn luôn lo lắng nhìn Lâm Phi, nếu như là lúc trước, chỉ cần nghe thấy những lời nói quá khích, tên nhóc này nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng mà biểu hiện ngày hôm nay của cậu ta quả thực là quá lạ lùng, nghe vậy mà lại không có phản ứng gì quá lớn.

    “Chẳng lẽ là thông suốt rồi?”


     
    Chỉnh sửa cuối: 13/9/18
    bachcusy thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Địch Thăng Cấp Vương
    Tác giả: Khả Ái Nội Nội
    Chương 2: Thời điểm xoay chuyển

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: IRead

    Sáng sớm ba ngày sau!

    Thần Võ Môn vẫn như thường ngày, các đệ tử ngoại môn ai làm việc nấy, trật tự rõ ràng, từ đó có thể thấy đệ tử ngoại môn rất tích cực trong việc hoàn thành các nhiệm vụ hằng ngày.

    Ngày nào đệ tử ngoại môn còn chưa trở thành đệ tử nội môn thì nhiệm vụ hằng ngày vẫn không thể xóa bỏ, đây là quy định của Thần Võ Môn.

    Trong những đệ tử ngoại môn, nếu như ai có tư chất hơn người, có thể được miễn trừ nhiệm vụ hằng ngày, đây là đặc quyền duy nhất cho đệ tử ngoại môn.



    Trong dãy núi, gió đang từ từ thổi bay vô số lá cây trên con đường núi uốn lượn.

    Lúc này, một người trẻ tuổi có sắc mặt vô cùng tệ đang đi dọc theo con đường xuống núi, khi thì hắn nhíu mày, khi thì giãn ra, biểu cảm vô cùng kì lạ. Khuôn mặt hắn ta hiện rõ sự tập trung cao độ, thỉnh thoảng còn có thể nhìn ra được vẻ kinh ngạc hiện ra trong mắt hắn.

    Nếu là người có đôi tai thính, nhất định có thể nghe được, người trẻ tuổi này năng đang tự lẩm nhẩm nói một mình.

    “Mẹ kiếp, Thần Võ Môn thật là giàu có, chỉ đi bừa một vòng quanh Sơn Xuyên Hà Nhạc thôi thì đã thấy đều là tài sản của Thần Võ Môn rồi. Nếu có thể xây một căn resort trên núi thì chắc chắn có thể kiếm bộn tiền, mấy khu nhà cao cấp chó má kia vốn không thể so sánh với nơi này!”

    “Nhìn xem phong cảnh nơi này đi, có núi Vân Tiêu cao ngất, cảnh quan Tam Á gì đó kia quả thực là kém xa nơi này.”



    Ở khúc đầu đường chỉ có lác đác vài người đang lên núi.

    Lúc sắp tới khu nhiệm vụ của Thần Võ Môn, mấy con đường dẫn lên núi dần dần có không ít đệ tử đi tới, âm thanh trò chuyện vô cùng rôm rả.

    “Nhìn tên bệnh đằng kia kìa, không phải là Lâm Phi sao?”

    Không biết tên đệ tử ngoại môn nhiều chuyện nào nhìn thấy Lâm Phi, bỗng nhiên nói lớn.

    Những đệ tử ngoại môn đang đi lại trên đường đều cùng đưa mắt nhìn về phía Lâm Phi, giống như đang nhìn một con vật vậy, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

    “Lâm Phi? Là tên Lâm Phi ngốc nghếch kia sao?”

    “Ha ha, trừ hắn ta ra thì còn có thể là ai nữa, không ngờ rằng hắn ta đã trúng ba đòn công kích mà vẫn chưa chết, quả thực là mạng lớn.”

    “Các ngươi nhìn sắc mặt của hắn kìa, tám phần là sắp chết rồi, lấy Võ đạo cấp hai đi khiêu chiến với Võ Đạo cấp bốn, hắn thật sự cho rằng mình là thiên tài sao, ta nhổ vào! Thứ gì vậy chứ.”



    Những đệ tử ngoại môn này thấy có cơ hội để cười nhạo thì lời nói độc ác gì cũng đều lôi ra hết, như sợ người khác không biết vây.

    “Một đám ngu ngốc!”

    Tố chất tâm lý của Lâm Phi vô cùng cứng rắn, mấy lời đồn đãi nhảm nhí này không làm hắn phải bận tâm.

    Thân là sinh viên đại học thế kỷ 21, hắn có được thần kinh vững vàng mà người khác không thể có được, mấy trò khiêu khích nho nhỏ này, hắn chẳng thèm để vào mắt.

    Tương tự, Lâm Phi cũng đang khinh thường bọn họ.

    Một đám người có tâm địa đen tối chẳng biết phải giải tỏa bằng cách nào này giống như những người lên mạng đọc sách, những tên anh hùng bàn phím chỉ biết mắng chửi người khác, chửi mắng sách của người khác như chẳng có chút giá trị nào, âm thầm xem đó là niềm vui của mình.

    Đối mặt với một đám người tâm lý không bình thường như vậy, Lâm Phi vô cùng rộng lượng mà tha thứ cho họ.

    Thật là đáng thương.



    Khu nhiệm vụ của Thần Võ Môn!

    Phàm là những người thua trong trận tỉ thí tháng thì đều phải tới Thần Võ Môn để lĩnh nhiệm vụ.

    Hoàn thành nhiệm vụ thì mới thể tiếp tục tu luyện, đây là một dạng đôn đốc của Thần Võ Môn mà đệ tử ngoại môn trước giờ vẫn luôn ghét cay ghét đắng.

    “Ngươi chính là tên Lâm Phi không biết tự lượng sức kia sao?”

    Nghe được câu hỏi của tên béo trước mặt, nếu còn ở trường đại học, Lâm Phi đã tặng cho đối phương một quả đấm vào mũi rồi.

    Giờ đành phải giả vờ vậy.

    “Ta là Lâm Phi!”

    Đôi mắt của tên béo híp lại, lấy ra một danh sách, sau một hồi tra tìm, lại lấy ra một tập da dê. Hắn ta khá kinh ngạc nhìn thoáng qua nội dung trên đó rồi ném ra một cái thiết bài màu đen: “Khu yêu thú cấp thấp, giết yêu thú nửa tháng.”

    Lâm Phi đã biết được tin này từ người khác nên không quá bất ngờ mà bình tĩnh tiếp nhận thiết bài.

    “Ta biết rồi.”

    Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Lâm Phi vô cùng bình tĩnh, sau khi cầm lấy thiết bài, liền xoay người đi tới khu yêu thú cấp thấp.

    “Ha ha, Lâm Phi ơi, Lâm Phi, ai bảo ngươi không biết điều dám đi đắc tội các vị ngoại môn sư huynh, thời gian nửa tháng, muốn hoàn thành nhiệm vụ, nghĩ cũng đừng nghĩ, ở lại làm đồ tể cả đời ở khu yêu thú cấp thấp này đi, nhưng mà, nhìn sắc mặt của ngươi, có thể sống sót được hay không thì còn chưa biết đâu.”



    Hà!

    Lâm Phi thở ra một hơi thật dài, nhìn lên đụm mây trắng đang bay ngang qua, trong mắt hiện lên nét kiên quyết.

    “Mẹ kiếp, không thực lực thật là bất hạnh, nhưng mà, ta sẽ không chịu thua đâu, nhất định sẽ tìm cơ hội để nổi bật hơn người!”

    Dựa vào ấn tượng trong trí nhớ, sau khi đi quanh một lúc, mất thời gian khoảng nửa tiếng, Lâm Phi mới đi vào khu yêu thú cấp thấp, mùi máu tanh nồng nặc xộc đến, thiếu chút nữa là khiến hắn không thở nổi.

    Bên trong khu yêu thú cấp thấp có rất nhiều yêu thú cấp thấp được nuôi nấng đặc biệt, đây cũng là nơi cung cấp đồ ăn cho đệ tử Thần Võ Môn.

    Máu thịt của những yêu thú cấp thấp này có tác dụng bổ máu, còn da lông thì được Thần Võ Môn thu giữ lại.

    “Thay quần áo, bắt đầu làm đi!”

    Lâm Phi cố gắng chịu đựng mùi nơi này, sau khi nói ra mục đích đến đây, liền được một quản sự sư huynh dẫn đường.

    Hắn được cấp cho một bộ quần áo da thú không biết tên, một con dao làm bếp giống như đoản đao, đây là công cụ tất yếu của đồ tể.

    Lâm Phi nhanh chóng đổi quần áo, mang theo dao yêu thú, được người đồ tể đưa tới trước một thớt gỗ. Thớt gỗ này nhìn như một gương mặt lớn, trên đó dính đầy vết máu, những vệt máu loang lổ đứt quãng, vài tên đệ tử ngoại môn phía xa xa đang nhìn về phía này vui sướng khi thấy người mới gặp họa.

    “Ha ha, lại có người mới tới, nhìn qua thấy quá yếu rồi.”

    “Mấy người trên kia đang làm gì thế, người như vậy mà cũng sắp xếp cho tới đây, đợi đến khi đi giết vịt, không chừng lại bị vịt cắn chết ấy chứ!”

    “Ha ha, thật là thú vị.”

    “Ta cược một lượng bạc, tên nhóc này sẽ không giết được con vịt nào cả, ai dám cá cùng ta?”

    “Một lượng bạc, ta cược!”



    Nghe được những tiếng nói châm chọc, khiêu khích, trong lòng Lâm Phi vô cùng khinh thường.

    Ông đây trèo lên giết người cũng dám nữa, không phải chỉ là mấy con vịt biến dị thôi sao, cũng không phải là chưa từng giết.

    Lâm Phi hít một hơi thật sâu, cầm lấy lồng vịt lên, nghe nói là yêu thú cấp một, không khác với vịt ở trái đất lắm, rất khỏe, móng vuốt vô cùng sắc bén, thịt rất ngon, rất nhiều đệ tử thích ăn.

    Cạc cạc cạc!

    Con vịt đập cánh, muốn bay ra khỏi tay Lâm Phi, sức nó vô cùng lớn, thiếu chút nữa đã khiến hắn tuột tay, chỉ chớp mắt trên tay hắn đã xuất hiện mấy vết thương, khiến cho đám người ngoài kia cười loạn lên.

    “Chết đi!”

    Lâm Phi dùng sức đập về phía cái thớt. Sắc mặt hắn trầm xuống, phản ứng được tôi luyện khi đánh nhau dường như đã ngấm sâu vào người hắn nên dù có thay đổi cơ thể thì hắn vẫn thành thục vung dao yêu thú trên tay lên, một tia sáng lạnh lùng xẹt qua, chém vào cổ con vịt. Máu tươi lập tức phun ra, bởi vì không tránh kịp nên hắn bị một phần máu vịt bắn vào mặt, nhìn trông vô cùng hung dữ.

    Đúng lúc này, dị biến chợt xuất hiện.

    “Tích!”

    “Hệ thống thăng cấp, phiên bản 1.0 chính thức hoạt động!”

    “Ghi chép trò chơi…”

    “Ghi chép hoàn thành!”

    “Thêm số liệu…”



    “Tích!”

    “Hệ thống thăng cấp 1.0, cập nhật xong, hoàn thành khởi động!”

    “Thành công giết chết một con vịt yêu thú cấp một, đạt được 10 điểm kinh nghiệm!”



    Cơ thể Lâm Phi vốn đã yếu ớt nên sau khi dùng một dao chém chết yêu thú vịt cấp một, hắn mệt mỏi chống hai tay lên thớt, cả người đang bị bao vây trong nỗi khiếp sợ.

    Một giọng nói không tên đột nhiên vang lên như tiếng ma quỷ vậy, thế nhưng nó lại cho hắn cảm giác rất quen thuộc.

    “Mẹ kiếp, đây không phải là hệ thống thăng cấp BUG của Lâm Phong ta sao?”

    Rốt cục Lâm Phong đã nhớ ra, trò chơi lúc hắn phải trở về kiểm tra lỗ hổng có tên là “Vô địch thăng cấp”, đúng là trò chơi này rồi, bản thân hắn lại trở thành một thành viên trong đội quân xuyên không rồi.

    Đột nhiên xảy ra biến hóa, còn chưa tiêu hóa được hết, vì sao lại xuất hiện ở trên người hắn, thanh âm máy móc lạnh như băng lại vang lên.

    “Chúc mừng người chơi Lâm Phi đã nhận được quà mừng lễ cập nhật của hệ thống thăng cấp 1.0…”

    “Chúc mừng người chơi Lâm Phi đã nhận được một trăm lượng bạc!”

    “Chúc mừng người chơi Lâm Phi nhận được mười viên Tụ khí đan!”



    “Chúc mừng người chơi Lâm Phi đã nhận được phần thưởng của Võ đạo cấp một là 1 viên Tẩy Tủy Đan và ba trăm lượng bạc.

    “Chúc mừng người chơi Lâm Phi đã nhận được phần thưởng của Võ đạo cấp hai là ba viên Khuyếch mạch đan và năm trăm lượng bạc.



    Lông mày Lâm Phi nhíu lại, hơi ngớ người ra rồi há miệng cười to.

    Không thể tin được toàn bộ chuyện này, chẳng lẽ… thời điểm xoay chuyển vận mệnh của bản thân hắn đã đến.​
     
    bachcusy thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Địch Thăng Cấp Vương
    Tác giả: Khả Ái Nội Nội
    Chương 3: Liên tục kinh ngạc

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: IRead

    Lúc xảy ra sự việc khác thường này, Lâm Phi rơi vào trạng thái kinh ngạc tột độ.

    Trong mắt đám đệ tử ngoại môn, bộ dạng của Lâm Phi lúc đó giống như một kẻ bị mùi máu tanh làm cho choáng váng, nhiều kẻ nhìn hắn với ảnh mắt khinh bỉ: “Ta biết kiểu gì thằng nhãi này cũng như vậy mà.”, “Người mới vẫn còn non lắm.”, “Haiz, thanh niên bây giờ càng ngày càng kém, năm đó ông đây một lúc giết mười con vịt còn không ghê tay, không sợ hãi đấy.” Những lời kiểu như vậy, đâu đâu cũng thấy.

    Mấy việc nhỏ trong quá trình này, đối với những kẻ giết yêu thú đó mà nói chẳng khác gì chuyện đùa.

    “Mợ nó, ông đây phát tài rồi, người xuyên không quả nhiên là nhận được đãi ngộ đặc biệt.”

    Nếu lúc này không có người, chắc chắn Lâm Phi sẽ hét lớn một tiếng để giải tỏa tâm trạng bức bối trong suốt ba ngày nay.

    Cuối cùng ông đây cũng đổi đời được rồi.

    Sau khi hết khoảng một tuần hương, trong đầu Lâm Phi lúc này vẫn đang quanh quẩn lời cảnh báo của hệ thống.

    Hồi Lâm Phi còn ở công ty, “Vô địch thăng cấp” là trò chơi thăng cấp mới nhất được nghiên cứu, trong đó cung cấp các loại chức năng phụ trợ, giúp người chơi tìm kiếm cảm giác “sảng khoái”. Ngày ấy, khi lần đầu tiên nhìn thấy nó, hắn đã yêu thích không rời, sau khi thử qua vài lần thì thấy quả nhiên là một trò chơi cực kỳ thú vị.

    Lâm Phi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình nhận được một hệ thống thăng cấp tên là “Vô địch thăng cấp”.

    Quả thật ông trời đối với mình cũng không bạc.

    Không có thiên phú cũng chẳng phải sợ.

    Tư chất kém cũng chẳng phải lo.

    Ông đây đã có hệ thống thăng cấp!

    Đây chính là vốn liếng đổi đời của ông đó!

    Ngay vào lúc này, Lâm Phi hừng hực khí thế, giống như vừa được tiêm thuốc kích thích vậy.

    Trước khi xuyên không, Lâm Phi hiểu rất rõ về hệ thống thăng cấp vô địch. Đây là một loại trò chơi giúp nhân vật thăng cấp, mỗi khi thăng cấp nhân vật sẽ được tặng thêm các loại bảo vật, là một trò chơi tìm kiếm cảm giác “sảng khoái”.

    Do hệ thống thăng cấp vẫn đang trong phát triển nên chưa được công bố với người dùng.

    Lâm Phi bỗng nhiên trở thành kẻ được lợi đầu tiên.

    Lúc này, hắn có thể vênh mặt lên mà nói “Ông mày có hệ thống thăng cấp, xem ai sợ ai.”

    Sau một phen tìm kiếm, Lâm Phi đã tìm được hệ thống thăng cấp như mong đợi, chẳng biết nó đã tồn tại trong đầu hắn từ lúc nào.

    Sau khi mở hệ thống thăng cấp, như những trò chơi bình thường, Lâm Phi tìm được thông tin người dùng.

    “Người chơi: Lâm Phi."

    “Cấp bậc: Võ đạo cấp hai.”

    “Khoảng cách lần thăng cấp tiếp theo: 10/1000”.

    “Võ học: Không có”.

    “Chiến kỹ: Không có”.

    “Bảo vật: Không có”.

    “Thần thông: Không có”.

    Đánh giá tổng hợp: Người chơi Lâm Phi, cấp độ hiện tại nhỏ yếu như một con kiến, 300 con yêu thú vịt cấp 1 là có thể giết chết rồi.

    “Mẹ kiếp, mình yếu thế này từ khi nào vậy.”

    Sau khi xem xong đánh giá của hệ thống, Lâm Phi cho dù có mặt dày đến mấy cũng không giấu được vẻ xấu hổ, thực sự cạn lời, đây rốt cục là kiểu hệ thống thăng cấp gì vậy.

    Nhưng ngay sau khi bị đả kích, Lâm Phi liền lập tức bị một thứ trong kho đồ thu hút.

    Một viên Tẩy Tủy đan

    Ba viên Khuếch Mạch đan

    Mười viên Tụ Khí đan

    Chín trăm lượng bạc.

    Wow, haha, đây đều là đồ tốt cả, đối với tình cảnh hiện tại của Lâm Phi mà nói, giống như chết đuối vớ được cọc.

    Lâm Phi thiếu chút nữa thì chảy nước miếng, không vui không được.

    Được thừa hưởng toàn bộ kí ức của người “chủ nhân” trước, Lâm Phi cũng có những hiểu biết nhất định đối với vật giá của đại lục Huyền Thiên.

    Trong đại lục Huyền Thiên, loại tiền tệ thông dụng là bạc hoặc vàng.

    Một Võ giả muốn trở thành cao thủ Võ đạo, hàng ngày cần sử dụng thức ăn có lượng lớn huyết khí, để bổ sung khí huyết trong cơ thể, tạo ra cơ thể khỏe mạnh, ngoài ra việc mua bán công pháp, đan dược, vũ khí... đều cần đến dùng bạc, bởi thế bạc liền trở nên vô cùng quan trọng.

    Chín trăm lượng bạc đối với kẻ chẳng ai yêu quý như Lâm Phi mà nói là một khoản tiền không nhỏ, tạm thời giải quyết được tình trạng viêm màng túi hiện tại.

    Một đồng tiền làm khó anh hùng, Lâm Phi suýt chút nữa thì bị làm khó.

    Nên nhất định phải có bạc.

    Đan dược của Huyền Thiên đại lục là vật phẩm cần thiết mà mỗi Võ giả đều mong muốn có được.

    Những thứ được hệ thống thưởng cho là Tẩy Tủy đan, Tụ Khí đan, Khuếch Mạch đan, cho dù là loại nào trong số đó đều là vô giá đối với đệ tử ngoại môn.

    Chỉ nói riêng về Tụ Khí đan thôi thì mỗi khi tu luyện Huyền khí nó sẽ giúp tăng nhanh tốc độ hấp thu. Một tháng đệ tử ngoại môn sẽ nhận được một viên, nếu mang ra thị trường bán, một viên Tụ Khí đan đáng giá một ngàn lượng bạc.

    Tẩy Tủy đan thì có giá trị lớn hơn nhiều.

    Đệ tử Thần Võ Môn khi được phép gia nhập môn phái, có thể được nhận một viên Tẩy Tủy đan miễn phí. Loại đan dược này chuyên dùng để cải thiện thể chất. Có người nói, Tẩy Tủy đan dùng càng sớm thì càng tốt, nó sẽ mang lại tác dụng cải thiện càng lớn.

    Loại cuối cùng là Khuếch Mạch đan, là thứ khiến cho Thần Võ Môn phải náo loạn.

    Một võ giả tương lai mạnh hay yếu được quyết định bởi số lượng Huyền khí ẩn chứa trong kinh mạch, muốn mạnh hơn người khác, kinh mạch bắt buộc phải lưu thông càng nhiều Huyền khí, khi sử dụng bất cứ công pháp nào thì đều sẽ tăng cường uy lực, vượt lên trên người khác một bậc.

    Khuếch Mạch đan thuộc loại đan dược khuếch đại kinh mạch hiếm thấy.

    Người nào dùng Khuếch Mạch đan thì vô hình chung kinh mạch đều được khuếch đại, chứa đựng càng nhiều Huyền Khí đi qua. Ví dụ như: Nếu trước đó lượng Huyền khí đi qua chỉ là một, thì sau khi dùng Khuếch Mạch đan, lượng Huyền khí đi qua sẽ tăng lên năm lần.

    Điểm quý giá của nó là không phải bàn cãi.

    “Giờ ông đây có hệ thống thăng cấp rồi, thối tha các ngươi cứ chờ đấy mà xem!”

    Lâm Phi lại lâm vào trầm tư theo bản năng.

    Ba ngày trước, hắn còn đang vất vả suy nghĩ xem làm thế nào để xây dựng hệ thống phòng bị chỗ tối. Sau khi giành được hệ thống thăng cấp, Lâm Phi có ngu đến mấy cũng biết tương lai của hắn sẽ trở nên huy hoàng.

    “Giết được yêu thú cấp 1, giành được 10 điểm kinh nghiệm, nếu giết thêm được 100 con yêu thú, lẽ nào lại giống với game mạng mình sẽ thăng đến cấp Võ đạo cấp ba, có được Huyền Khí?

    Trạch nam (1) cuồng game Lâm Phi ngay lập tức hiểu ra vấn đề, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên.

    (1) Trạch nam là cách gọi những chàng trai không thích ra ngoài và chỉ muốn làm tổ trong nhà.

    “Hệ thống thăng cấp quả nhiên là bảo vật không theo lẽ thường, mình tuyệt đối không thể để bị phát hiện, may mà nơi này vừa có thể che mắt thiên hạ lại vừa có thể lấy ra thăng cấp.”

    Giết 100 con yêu thú cấp 1 thăng lên một cấp, đến Lâm Phi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

    Thế chẳng phải là hắn có thể sẽ nhanh chóng thăng lên Võ đạo cấp bốn, thậm chí Võ đạo cấp năm mà ngày thường hắn cũng không dám nghĩ đến sao? Cảnh giới Huyền giả không thể chạm tới đó phải chăng cũng nằm trong tầm tay rồi?

    Lâm Phi nhất thời có cảm giác bị hạnh phúc làm cho choáng váng.

    Tại Huyền Thiên đại lục, cái mà võ giả tu luyện chính là Huyền khí.

    Vào giai đoạn bắt đầu, có tổng cộng chín cảnh giới, gọi chung là cảnh giới Võ đạo, trong đó Võ đạo cấp 1 là thấp nhất, Võ đạo cấp 9 là cao nhất.

    Hiện giờ, Lâm Phi đang ở tiểu cảnh giới tụ khí thứ hai.

    Trong cảnh giới Võ đạo, ba tiểu cảnh giới đầu vẫn là cảnh giới Võ đạo cấp thấp, trọng tâm là cải thiện điều hòa thân thể, bao hàm việc nuôi dưỡng Huyền khí làm cơ sở vững chắc để tu luyện Huyền Khí.

    Võ đạo cấp 4 đến Võ đạo cấp 6, là cảnh giới Võ đạo trung gian. Khi bắt đầu lyện Huyền công, Huyền khí trong cơ thể di chuyển, lực khí tăng cao, nâng tay nhấc chân cũng có thể làm bia vỡ đá vụn, không gì là không thể.

    Võ đạo cấp 7 đến Võ đạo cấp 9 là cảnh giới Võ đạo cao nhất. Khi đạt đến cảnh giới này, có thể cưỡi mây đạp gió trong chớp mắt, Huyền khí thành vũ khí, nếu đặt trong phạm vi gia tộc, đây là cấp bậc của Trưởng lão.

    Sau Võ đạo cấp 9 là làn ranh phân cấp cảnh giới Huyền giả, sau khi vượt qua Võ giả sẽ bước vào cánh cổng tu luyện chân chính, chính thức trở thành kẻ mạnh một phương.

    May mà Lâm Phi là trạch nam xuyên không, hắn vẫn hiểu được rằng khiêm nhường vĩnh viễn là vương đạo.

    “Trương Trọng Sơn, Lý Tiêu hai con rùa kia cứ chờ đấy, chờ ta lên Võ đạo cấp bốn, sớm muộn gì ta cũng khiến các ngươi phải quỳ xuống mà hát bài ca bái phục, hơn nữa còn phải hát 100 lần.”

    Trong mắt Lâm Phi chợt lóe qua một chút tàn nhẫn.

    Giờ đây trong mắt Lâm Phi, từng lồng từng lồng nhốt yêu thú cấp 1 đã trở thành công cụ để hoàn thành nhiệm vụ.

    “Vịt ơi, vịt à, tuyệt đối đừng trách tao độc ác, kiếp sau hãy nhớ đừng đầu thai làm vịt nhé”.​
     
    bachcusy thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Địch Thăng Cấp Vương
    Tác giả: Khả Ái Nội Nội
    Chương 4: Tiến lên võ đạo cấp bốn

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: IRead

    Mặt trời giữa trưa, nóng hừng hực, giống như cái lò đang cháy ngùn ngụt, khắp nơi chìm trong cái nóng cháy của nắng.

    Cửa Thần Võ, lò diệt yêu thú.

    Nơi mà từ trước đến giờ đệ tử ngoại môn luôn ghét nhất.

    Mấy ngày nay, đệ tử ngoại môn lớn bé đều bị kinh ngạc bởi một việc.

    Một đệ tử ngoại môn mới tới thế mà lại đòi tăng thêm nhiệm vụ đồ sát, Diệp Hoan làm người quản lý lâu năm như vậy cũng không hiểu được chuyện gì đang diễn ra nữa.

    Lúc này, một đám người ngồi quây lại với nhau, bàn tán chém gió các kiểu, cái gì cũng lôi ra nói được.

    "Mợ nó, thằng nhóc Lâm Phi kia tiến bộ nhanh thật đấy, giờ đây tốc độ ra đao của ông đây còn không bằng hắn nữa."

    "Quả thực là một tên biến thái, lúc hắn mới tới, nhìn thấy máu còn choáng váng thế mà chỉ mấy ngày sau đã có thể giết được yêu thú cấp một, cấp hai thành thục như thế kia, ông đây còn tưởng rằng mình bị hoa mắt chứ."

    "Ha ha, nếu không có thằng nhóc Lâm Phi kia thì chúng ta nào có thời gian ngồi tán gẫu thế này chứ, không bằng, hôm nay chúng ta ngày đánh cược một ván đi, cược xem Lâm Phi sẽ mất bao lâu để giết xong đám yêu thú hôm nay!"

    "Ha ha, cái này ông đây thích!"

    ...

    Diệp Hoan là một quản lý bộ phận nhỏ, chuyên môn phụ trách giám sát công việc của mọi người, đây có thể nói là một vị trí khá béo bở.

    Lai lịch của người tên Lâm Phi kia Diệp Hoa cũng biết. Đó là một thằng nhóc ngang ngược, dám lên lôi đài tỷ thí quyền pháp với cao thủ Võ đạo cấp bốn, thế mà hắn không chết còn được phân đến khu vực ông ta quản lý, trở thành một gã đồ tể chuyên giết yêu thú cấp thấp.

    Đối với những người không hiểu rõ bản chất công việc này thì thấy chuyện giết yêu thú khá đơn giản, chắc chắn sẽ không thích làm việc ở nơi này.

    Yêu thú cấp thấp tuy có hai chữ “cấp thấp” nhưng việc gặp phải những chuyện ngoài ý muốn trong quá trình xử lý chúng không phải là không có, lúc Lâm Phi mới tới, sắc mặt hắn vô cùng tệ, tưởng như có thể bị chết trong miệng yêu thú bất cứ lúc nào.

    Diệp Hoan cũng nghĩ như vậy.

    Ai ngờ tối ngày thứ ba, Lâm Phi tự tìm tới cửa, nói rằng đã hoàn thành nhiệm vụ.

    Diệp Hoan đương nhiên là không ý kiến gì, quản lý lò giết yêu ở mỗi khu vực vốn không quan tâm đến quá trình, mà chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được giao đúng thời hạn là được.

    Sau khi đồng ý Diệp Hoan cũng chẳng mấy để tâm.

    Sau đó có tin tức truyền đến nói là Lâm Phi suốt ngày vùi đầu vào việc luyện giết yêu thú cấp thấp, có mấy lần ngã xuống đất ngất xỉu, bị người ta cho là đang khoe mẽ, mặc dù có giết nhiều yêu thú hơn nữa thì thực lực của một Võ đạo cấp hai làm sao đánh lại được Võ đạo cấp bốn chứ.

    Suy nghĩ này được duy trì liên tục trong đầu mọi người cho đến năm ngày sau, họ phát hiện ra mình đã nhầm.

    Lâm Phi tưởng đã chết trong miệng yêu thú không biết làm sao lại thay da đổi thịt, chỉ một đao đã xử lý xong yêu thú, đao pháp linh hoạt, liên tục thay đổi, vết chém tương đối sắc nhọn.

    “Tên nhóc này không đi diệt yêu thì thật là tiếc.”

    Diệp Hoan lười biếng mở mắt, nhịn không được thốt lên một câu khen ngợi, chính bản thân ông ta còn không biết đây là lần thứ bao nhiêu khen ngợi tên nhóc này nữa.

    Trình độ chém giết yêu thú của Lâm Phi tiến bộ cực nhanh, Diệp Hoan cho rằng đó chỉ là do thiên phú mà thôi, ưu điểm duy nhất của thiên phú này là mỗi ngày đều hoàn thành nhiệm vụ, vượt xa so với mấy khu vực khác, thật là nở mày nở mặt.

    Một con yêu thú cấp hai có tên là chuột Tùng Mộc máu me lênh láng đang nằm trên cái cọc gỗ.

    Hắn giơ tay chém xuống, ánh sáng sắc lạnh lóe lên, con chuột Tùng Mộc kia chưa kịp phản kháng thì đã đi đời nhà ma, máu tươi văng đầy đất.

    “Giết chết yêu thú cấp hai chuột Tùng Mộc, thu được 30 điểm kinh nghiệm!”

    “Chúc mừng người chơi Lâm Phi đã hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, thành công lên được Võ đạo cấp bốn.”

    “Chúc mừng người chơi Lâm Phi thành công thăng lên Võ Đạo cấp bốn, nhận về được “thân thể Kim Cương bất hoại” và bảy trăm lượng bạc.”

    Lâm Phi thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng hân hoan.

    “Ha, cuối cùng ông đây cũng đã thành Võ đạo cấp bốn rồi.”

    Từ hôm hệ thống thông báo thăng cấp tới nay tổng cộng đã mười ba ngày trôi qua rồi.

    Thời gian mười ba ngày ngắn ngủi, Lâm Phi không biết đã chịu bao đau đớn, thành công thăng được hai cấp liên tục, đạt tới Võ đạo cấp bốn, Huyền khí trong cơ thể bắt đầu tuần hoàn, lỗ chân lông trên cơ thể giãn nở, Huyền khí có xu hướng bộc phát ra ngoài, đây chính là Võ đạo cấp năm, dấu hiệu Huyền khí thoát khỏi cơ thể.

    Lâm Phi hít sâu một hơi, biểu cảm trên mặt nhìn không thay đổi gì, tiếp tục vùi đầu vào giết chuột Tùng Mộc.



    “Thằng nhóc họ Lâm này làm khá lắm, không uổng phí ta giao trọng trách cho ngươi.”

    Diệp Hoan đi tới, vỗ vai Lâm Phi, giọng điệu giống như đang nói “Làm cho tốt vào, ta sẽ nhanh chóng tăng lương cho ngươi” vậy.

    “Cảm tạ Diệp quản sự đã khen ngợi, ta sẽ tiếp tục cố gắng.”

    Tuy ngoài miệng Lâm Phi nói vậy nhưng trong lòng cực kỳ khinh bỉ ông ta, nếu mình đây không hối lộ lão già này năm mươi lượng bạc thì lão có thể buông tha việc cạnh khóe lúc mình mình còn đang yếu ớt sao, giờ mình mạnh lên rồi thì chạy tới đây ra vẻ thân thiết lắm, mặt cũng dày thật đấy.

    “Hôm nay làm khá lắm, đi về nghỉ ngơi đi.”

    Diệp Hoan rất biết ra vẻ sếp lớn ân cần biểu dương khen tặng cấp dưới.

    Dù Diệp Hoan không nói nhưng Lâm Phi cũng hiểu được, việc lên tới Võ đạo cấp năm này có tầm quan trọng không hề nhỏ, có thể làm được rất nhiều thứ.

    Sau khi dọn dẹp đồ đạc và chào hỏi xong, Lâm Phi rời khỏi lò giết yêu.

    Trong căn phòng mờ tối, ánh tà dương chiếu vào trong phòng, không khí có chút mùi ẩm ướt.

    Đây chính là nơi được sắp cho các đệ tử mới của Thần Võ Môn.

    Người ở trên quy định, những người ở dưới chấp hành, nhìn căn phòng trống không vắng vẻ thì có thể hiểu được. Nhưng đối với Lâm Phi mà nói thì hắn ước gì bọn họ không tới, tránh mang lại phiền toái cho hắn.

    Tin tức mười ba ngày thăng liền 2 cấp của Lâm Phi truyền khắp nơi khiến mọi người trong Thần Võ Môn đều khiếp sợ.

    Sáu ngày trước, Lâm Phi đạt đến Võ đạo cấp ba, hệ thống có thưởng cho một món đao pháp tên “Nhất đao lưỡng đoạn” (1), chuyên để giết yêu thú, độ thuần thục phải gọi là đỉnh.

    (1) Nghĩa đen là một đao có thể chém thành hai nửa.

    Nếu không học được “Nhất đao lưỡng đoạn”, Lâm Phi không thể nào hành động lưu loát, dễ dàng hoàn thành kinh nghiệm thăng cấp như thế.

    Hệ thống thăng cấp mở ra. Trên tay Lâm Phi xuất hiện một cuốn bí tịch tên là “Thân thể Kim Cương bất hoại”.

    Lên được Võ đạo cấp ba, nhận được một món đao pháp, khi giết yêu thú chỉ cần dùng một chiêu, lần nào cũng trúng, uy lực vô cùng nhưng Lâm Phi vẫn chưa thực hài lòng.

    Lúc lên được Võ đạo cấp bốn, Lâm Phi hy vọng rằng có thể nhận được một món quyền pháp, nam nhi Trung Hoa có ai mà chẳng mơ ước được làm đại hiệp một lần, có thể nói quyền pháp này là một món võ công tương đối hấp dẫn người khác.

    Quyển “Thân thể Kim Cương bất họai” này có lẽ cũng là vật phi phàm, không biết có thể luyện được thành công như truyền thuyết hay không? Hơn nữa, quyển bí tịch võ công này rốt cuộc là loại sách quý đến mức nào cơ chứ?

    Trong đại lục Huyền Thiên, bí tịch cũng được phân chia làm nhiều cấp bậc khác nhau là: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Thiên là cấp cao nhất, Hoàng là cấp thấp nhất, mỗi một cấp sẽ chia thành thượng, trung, hạ

    “Thân thể Kim Cương bất hoại” rốt cuộc là thuộc về cấp bậc nào?

    Lâm Phi là một tên trạch nam, cuốn bí tịch võ công này không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân lại có cơ hội học được. Chỉ nghe danh thôi đã biết là nó không tầm thường rồi, đao pháp được thưởng khi lên Võ đạo cấp ba tuy cũng có uy lực khá lớn nhưng nếu đem đi so sánh với “Thân thể Kim Cương bất hoại” này thì còn kém xa.

    “Người chơi Lâm Phi, ngươi chắc chắn muốn học “Thân thể Kim Cương bất hoại” đúng không?”

    “Đúng, ta nhất định phải học”

    “Chúc mừng người chơi Lâm Phi thành công lĩnh hội “Thân thể Kim Cương bất hoại”.

    Hệ thống tự động lĩnh ngộ bí tịch võ công, trong não Lâm Phi lập tức như có một dòng nước ấm chảy qua, ý nghĩa của bộ bí tịch này cứ quẩn quanh trong đầu hắn.

    “Mợ nó, môn thần công này đúng là quá kỳ dị mà.”​
     
    bachcusy thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Địch Thăng Cấp Vương
    Tác giả: Khả Ái Nội Nội
    Chương 5: Hiểu ra đôi chút

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: IRead

    Sáng sớm ở Thần Võ Môn.

    Sương trắng bao phủ khắp đồi núi, trống rỗng hư ảo cứ như bồng lai tiên cảnh.

    “Bốp bốp bốp!"

    Ở một chỗ sâu trong núi, một chuỗi âm thanh dồn dập truyền đến khiến lũ chim trong rừng hoảng sợ bay đi, đồng thời tiếng thở dốc tuy đã cố gắng che giấu kia vang lên vô cùng rõ ràng trong không gian yên ắng này.

    Thần Võ Môn nằm trên một ngọn núi nhỏ không tên, từ trước đến giờ rất ít người đặt chân đến.

    Trong rừng cây thưa thớt có một thiếu niên khuôn mặt thanh tú, thân trên để trần. Hắn đứng dưới gốc cây đại thụ cao ngất, nắm tay dính đầy máu nhưng vẫn ra tay đều đặn, một quyền rồi lại một quyền đấm vào thân cây, phát ra âm thanh "Bốp bốp bốp" kiên cố, cơ bắp toàn thân cũng rung động theo từng nhịp đánh.

    Người thiếu niên này chính là Lâm Phi.

    Sau khi học được bí tịch “Thân thể Kim cương bất hoại” Lâm Phi mới hiểu uy lực của cuốn Huyền công này, tuy quá trình tu luyện giá gian khổ, nhưng luyện được sẽ giúp thân thể rắn chắc mạnh mẽ.

    Vì tương lai, Lâm Phi cắn răng liều mạng.

    "Tích tích…”

    “Chúc mừng người chơi Lâm Phi, “Thân thể Kim Cương bất” đã đạt đến cấp trung.”

    Hệ thống nhắc nhở thăng cấp.

    Lâm Phi chống hai tay lên thân đại thụ, mồ hôi đầy trán, thở hổn hển.

    Hắn mở thuộc tính ra.

    “Người chơi: Lâm Phi”

    “Cấp bậc: Võ đạo cấp bốn.”

    “Khoảng cách đến lần thăng cấp tiếp theo: 435/20000”

    “Võ học: đao pháp “Nhất đao lưỡng đoạn”: đã thành thạo, “Thân thể Kim Cương bất hoại”: trung cấp.”

    “Chiến kỹ (3): chưa có!”

    "Bảo vật: chưa có!"

    "Thần thông: chưa có!"

    Hệ thống đánh giá: người chơi Lâm Phi, miễn cưỡng cũng có thể coi là cao thủ, có cố gắng vượt qua Võ đạo cấp bốn.

    “Hả, không phải chứ?”

    Vẻ mặt Lâm Phi kinh ngạc nhìn hệ thống đánh giá.

    Võ đạo cấp bốn vận chuyển Huyền khí trong cơ thể để tu luyện, tạo ra lực tấn công khủng khiếp, ví dụ như, chỉ dùng cơ thể ra đòn là có thể đạt được sức mạnh 500 cân, như vậy sau khi tu luyện Huyền công, dù kỹ thuật yếu kém, thì khi ra đòn cũng có thể được sức mạnh 2000 cân.

    Sự chênh lệch của Huyền công giống như một ở trên trời, một dưới vực sâu.

    Trong tay Lâm Phi lúc này chỉ có một môn đao pháp và một môn phòng ngự, nếu muốn đánh thắng Võ Đạo cấp bốn là một điều không thể tin nổi.

    Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

    Lâm Phi vốn là một trạch nam nghiện chơi game, hắn nhanh chóng tĩnh tâm suy nghĩ các chi tiết của vấn đề, sau khi nghĩ ra rồi thì… hắn cảm thấy mình không cần phải giả vờ là người yếu đuối nữa.

    “Nhất đao lưỡng đoạn!”

    Bỗng nhiên, Lâm Phi triển khai chiêu thức.

    Huyền khí trong cơ thể lưu chuyển, như biến thành một con đao, nhanh chóng tạo ra âm thanh xé gió, cánh tay nổi gân xanh đánh mạnh vào thân cây nhanh như chớp.

    "Rắc rắc!"

    Một cảnh tượng kinh người xuất hiện.

    Thân cây cứng rắn vậy mà dưới một đao kia như biến thành đồng ruộng khô cạn, nhanh chóng nứt gãy, giống như mạng nhện cứ dần lan ra, khiến người ra run sợ.

    Kinh khủng.

    Lâm Phi nhìn bàn tay phải, không thể tin vào cảnh tượng mình đang thấy, một bàn tay nho nhỏ mà có thể tạo ra lực tấn công sắc bén như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.

    Nối lại mọi sự việc, rốt cuộc Lâm Phi cũng hiểu, thì ra là do Hệ thống thăng cấp sắp đặt mọi chuyện.

    Dùng Tẩy Tủy đan rồi lại dùng Khuếch Mạch đan liền có thể thấy rõ ràng được tác dụng của nó. Lâm Phi nghĩ đòn công kích vừa rồi chẳng hề thua gì các công kích cấp Hoàng trung phẩm đâu nhỉ? Đột nhiên, chân mày hắn khẽ nhíu lại.

    “Lực tấn công thì mạnh rồi, nhưng Huyền khí bị hấp thụ hết một phần ba, thật sự quá kinh khủng, cố gắng lắm thì chỉ có thể ra đòn bốn lần, kẻ địch không chết thì ông đây phải bỏ mạng!”

    Lâm Phi lắc đầu, vấn đề bây giờ là Huyền khí chưa đủ.

    “Có vẻ phải đi đến Tàng Công xác một chuyến, chọn một môn Huyền công tâm pháp để bù đắp phần Huyền khí bị thiếu hụt này”

    Trong Thần Võ Môn, một khi đệ tử ngoại môn đạt đến Võ Đạo cấp bốn, có thể tự do lựa chọn một môn Huyền công tâm pháp, một môn Huyền công, sau khi lựa được Huyền công, có thể yêu cầu Thần Võ Môn trợ giúp.

    “Không thể ngờ được rằng “Thân thể Kim Cương bất hoại” lại có thể kiêm luôn đao pháp “Nhất đao lưỡng đoạn”, một đao kia thật sự rất sắc bén, không biết rình độ phòng ngự của ta đạt đến mức độ nào rồi.”

    Khi tung ra chiêu vừa rồi, Lâm Phi mới cảm thấy bản thân có hứng thú lớn với Huyền công.

    Trên ngọn núi vô danh này có rất nhiều tảng đá, Lân Phi chọn một tảng đá màu đen khoảng mấy trăm cân, kích hoạt “Thân thể Kim Cương bất hoại”, đập xuống một quyền đầy uy lực.

    “Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc!”

    Chỉ ra một quyền “Thân thể Kim Cương bất hoại” mà Lâm Phi đã kinh ngạc phát hiện chỉ là công kích thuần túy của cơ thể vậy mà cũng có thể làm chấn động tảng đá cứng rắn này.

    Nếu chỉ đơn thuần là Võ đạo cấp bốn, tuyệt đối không thể khiến tảng đá mấy trăm cân này nứt ra một khe nhỏ.

    Nhất thời Lâm Phi hiểu ra, hắn cất tiếng cười to.

    “Ha ha, đúng là trời giúp ta, vốn dĩ truyền thuyết nói không sai, cảnh giới trung cấp tiểu thành “Thân thể Kim Cương bất hoại” có thể đạt đến trình độ đáng sợ, đẳng cấp như thế này



    Thời gian trôi qua, thăng cấp là chuyện hiển nhiên, Lâm Phi vẫn thường xuyên cầm đao đi giết yêu thú cấp thấp.

    Một khi đã hiểu rõ đao pháp “Nhất đao lưỡng đoạn” thì yêu thú không thể chống cự lại hắn, chỉ cần một đao là xong chuyện, thế mới biết đao pháp của hắn tinh túy thế nào.

    Hôm nay, Lâm Phi cũng đang cầm đao giết yêu thú.

    “Lâm sư huynh, xảy ra việc lớn rồi.”

    Bên ngoài có người xông thẳng đến chỗ Lâm Phi.

    Lâm Phi ngẩng đầu, mơ hồ nhận ra người đến, hắn cũng có thể xem như là biết người này, hắn ta là Triệu Hổ, có quan hệ khá tốt với Cao Nhân.

    “Triệu Hổ sư đệ, có chuyện gì khiến đệ vội vàng hấp tấp vậy?” Lâm Phi nhướng mày, đột nhiên có linh cảm không tốt.

    Không giống với cái tên uy lực mạnh mẽ của mình, thực lực thực tế của Triệu Hổ vốn không mạnh, cùng lắm chỉ ở mức Võ Đạo cấp ba, hắn ta thở dốc nói: “Cao sư huynh, huynh ấy và Trương Trọng Sơn đến đài luận võ thi đấu, khuyên thế nào cũng không được, Lâm sư huynh, huynh mau đi khuyên Cao sư huynh đi, nghe nói gần đây tên Trương Trọng Sơn kia học được một môn Huyền công cấp Hoàng hạ phẩm, nếu như hắn ra tay thật, thì tiêu đời….”

    “Trương Trọng Sơn, tên đáng chết này!”

    Nghe vậy, Lâm Phi giận dữ, thanh đao yêu thú trên tay sắc lạnh đâm vào cọc gỗ, cọc gỗ kia không biết đã có từ bao giờ, không chịu nổi tấn công, tan nát ngay tức khắc.

    Triệu Hổ hơi ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên tia khiếp sợ, thầm nghĩ: “Lâm Phi sư huynh lợi hại lên từ lúc nào vậy.”

    Triệu Hổ nhìn thấy thực lực của Lâm Phi, tưởng rằng chỉ là trong lúc tức giận nên mới mạnh mẽ như vậy, cũng không để ý lắm, trong lòng chỉ hy vọng hắn có thể khuyên ngăn Cao sư huynh.



    Trên đường đi đến đài luận võ.

    Cuối cùng Lâm Phi cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

    Trước đây, Cao Nhân đã muốn giúp Lâm Phi báo thù nhưng bởi vì thực lực chênh lệch nên vẫn nhẫn nhịn không ra tay, gần đây thành công thăng cấp lên Võ Đạo cấp bốn, có thể tu luyện Huyền công, lại nhờ có thần lực nên cũng có chút danh tiếng ở ngoại môn.

    Cao Nhân tiến lên Võ Đạo cấp bốn xong liền lập tức đi tìm người đã đánh Lâm Phi - Trương Trọng Thiên, để công bằng, cả hai kéo nhau lên đài bàn luận, trùng hợp là trong thời gian này, Trương Trọng Thiên học được một môn Huyền công cấp Hoàng hạ phẩm, tình thế này đối với Cao Nhân cực kỳ bất lợi.

    Mọi chuyện là như vậy, thế nên mới có cảnh ngày hôm nay.

    “Trương Trọng Thiên, ngươi dám động đến một cọng tóc gáy của Cao Nhân, ông đây sẽ khiến ngươi chết không yên ổn!”

    Vừa chạy, Lâm Phi vừa siết chặt nắm đấm, tiếng xương cốt vang lên không ngừng, đôi mắt ánh lên vẻ sắc lạnh.

    Tuy Lâm Phi tức giận, nhưng đồng thời trong lòng cũng xuất hiện một tia ấm áp.

    ...

    1. Kim cương bất hoại chi thân: một loại công phu tập luyện khiến thân thể cứng hơn sắt thép, như kim cương, không sức mạnh nào có thể xâm phạm nổi. (Kim Dung truyện)

    2. Nhất đao lưỡng đoạn: Một nhát chém thành hai.

    3. Chiến kỹ: kỹ năng chiến đấu.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)