Huyền Huyễn Vô Địch Kiếm Vực - Thanh Loan Phong Thượng

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Địch Kiếm Vực
    Tác giả: Thanh Loan Phong Thượng
    Chương 86: Huyết sát châu

    Nhóm dịch: Thuyết Thư Các
    Nguồn: Iread

    Nhìn hạt châu trước mắt, Dương Diệp kinh ngạc nói: "Hạt châu này cho ta?"

    Tử Điêu gật đầu một cái.

    Dương Diệp không có cầm lấy hạt châu kia, mà là tự tay xoa xoa nhẹ lông trên đầu nhỏ, nhẹ giọng nói: "Lần sau nếu như gặp bảo bối gì, ngươi nhất định không thể đi mạo hiểm như hôm nay, với ta mà nói, an toàn của ngươi mới là quan trọng nhất, biết không?"

    Trong mắt Tử Điêu chợt lóe lên một tia tia sáng kỳ dị, nó gật đầu nhỏ một cái, sau đó ở trên vai Dương Diệp, đầu nhỏ cà cà gương mặt Dương Diệp.

    Dương Diệp cười cười, sau đó nhìn về phía hạt châu đang lơ lửng trước mặt, lúc tay hắn sắp chạm vào hạt châu, một luồng gió nhẹ từ phía sau kéo tới, tiếp theo bạch quang lóe lên, Tô Thanh Thi xuất hiện ở trước mặt của hắn, mà bàn tay Dương Diệp sắp chạm vào hạt châu cũng bị Tô Thanh Thi nắm được.

    Nhìn thấy Tô Thanh Thi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, Dương Diệp nhất thời sững sờ, sau đó nói: "Thanh Thi, ngươi..."

    Thấy Dương Diệp còn chưa đụng hạt châu, Tô Thanh Thi thở dài một hơi, sau đó thả tay Dương Diệp ra, ánh mắt ngưng trọng nhìn hạt châu kia, trầm giọng nói: "Hạt châu này ngươi không thể đụng vào!" Nàng và người của Kiếm tông cùng nhau giải quyết cường giả Quỷ tông xong, lại vội vàng đi ra ngoài tìm Dương Diệp, nàng chỉ sợ Dương Diệp đụng vào hạt châu này, may mắn, Dương Diệp không có đụng.

    "Vì sao?" Dương Diệp vô ý thức hỏi.

    Tô Thanh Thi biểu tình ngưng trọng, nói: "Hạt châu này tên là Huyết Sát châu, nó là một món ngụy đạo khí, được hình thành từ mấy trăm ngàn người oán hận cùng tinh huyết, ở bên trong hạt châu ẩn chứa sát khí ngút trời, chỉ là hiện tại những sát khí kia tạm thời bị siêu cấp cường giả Quỷ Tông ngăn chặn, không có cách nào phát ra ngoài. Nếu ngươi đụng vào hạt châu này, rất có khả năng bị sát khí trong này ảnh hưởng tâm trí."

    "Ngụy đạo khí?" Nội tâm Dương Diệp cả kinh, đạo khí là thứ đã vượt qua thiên giai huyền bảo! Dương Diệp không nghĩ tới hạt châu trước mặt hắn đây lại là đạo khí trong truyền thuyết!

    Tô Thanh Thi nhẹ gật đầu, nói: "Huyết Sát châu này được xem là một trong số trấn tông chi bảo của Kiếm tông, đệ tử tu luyện Quỷ tông công pháp nếu như sở hữu hạt châu này, như vậy tốc độ tu luyện có thể nói là một ngày nghìn dặm, hơn nữa nếu như phóng xuất tất cả sát khí ngút trời từ trong hạt châu, chính là một Tôn Giả cảnh nếu không chú ý cũng sẽ ngã xuống."

    Nghe vậy, nội tâm Dương Diệp khiếp sợ, hắn không nghĩ tới hạt châu mà tiểu tử kia trộm được vậy mà khủng bố như thế, Tôn Giả cảnh là tồn tại như thế nào? Đó là tồn tại được vô số người ngưỡng vọng, mà sát khí bên trong hạt châu có thể làm một người ngã xuống?

    Nghĩ vậy, hai mắt Dương Diệp bốc lên lửa nóng, đây chính là cái bảo bối mà! Về sau nếu như gặp phải cường giả không thể địch lại, chỉ cần để hạt châu thả ra sát khí, còn không giống như đồ ăn trên đĩa?

    Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp một cái, giống như biết ý nghĩ của hắn, lập tức trầm giọng nói: "Hạt châu này ngươi không thể dùng?"

    Dương Diệp khẽ giật mình, sau đó hỏi: "Vì sao?"

    "Thường nhân căn bản không thể chống lại sát khí bên trong Huyết Sát châu, bốn tên Linh Giả cảnh bên dưới lòng đất này cũng chỉ dám chậm rãi thả ra sát khí để phá hư linh mạch của Kiếm tông, đừng nói ngươi có thể thả ra sát khí, chính là đụng tới hạt châu này, chỉ sợ đã mất đi thần trí!" Tô Thanh Thi trầm giọng nói.

    "Phá hư linh mạch của Kiếm tông?" Dương Diệp khó hiểu, hỏi.

    Tô Thanh Thi nói: "Ở Kiếm tông, dưới nền đất có một linh mạch thiên nhiên, trước đây lúc tổ sư gia du lịch tới đây, phát hiện nơi này có một cái linh mạch thiên nhiên, trong lúc cao hứng, ở nơi này thành lập Kiếm tông. Kiếm tông có thể trở thành một trong lục đại thế lực, không thể bỏ qua công lao của linh mạch này. Sở dĩ thế tục đệ tử muốn gia nhập tông môn, ngoại trừ bởi vì công pháp cùng huyền kỹ, còn bởi vì từng cái tông môn đều có linh mạch, tu luyện ở nơi có linh mạch, so với thường nhân phải nhanh hơn rất nhiều!"

    Dương diệp kinh ngạc nói: "Quỷ tông làm như vậy, chẳng lẽ là phá hư căn cơ của Kiếm tông?"

    Trong mắt Tô Thanh Thi hàn mang chợt lóe lên, nói: "Mục đích của bọn họ chính là phá hư căn cơ của Kiếm Tông, chẳng qua là Kiếm Tông chúng ta không nghĩ tới, bọn họ lại đào thông đạo từ U Minh cốc cách đây ngàn dặm đến bên dưới Huyền Không sơn, càng không nghĩ tới bọn họ lại dùng Huyết Sát châu tới phá hư linh mạch của Kiếm Tông. Nhưng mà may mắn, chúng ta phát hiện kịp thời! Nếu không..., hậu quả khó mà lường được."

    "Nếu Huyết Sát châu này có thể phá hư linh mạch của Kiếm Tông, vì sao Quỷ tông không phái cường giả mạnh hơn tới thôi động Huyết Sát châu?" Dương Diệp đưa ra nghi hoặc.

    Tô Thanh Thi lắc đầu, nói: "Có hai cái nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là bọn hắn sẽ không phái cường giả cao hơn Linh Giả cảnh, bởi vì cường giả phía trên Linh Giả cảnh đều nằm trong phạm vi theo dõi của Kiếm tông, nếu có một ai biến mất, Kiếm tông nhất định trước tiên phát hiện, như vậy Kiếm tông chúng ta chắc chắn đề phòng nhiều hơn. Cái nguyên nhân thứ hai không cần cường giả phía trên Linh Giả cảnh, bởi vì nếu như bọn họ mạnh mẽ thôi động Huyết Sát châu, sát khí ngút trời kia chắc chắn sẽ kinh động đến cường giả của Kiếm tông, đến lúc đó, bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc!"

    "Thì ra là thế!" Dương Diệp nhẹ gật đầu, hình như nghĩ tới điều gì, hắn lại hỏi: "Có biện pháp gì để chống lại sát khí bên trong hạt châu này không?" Không thể sử dụng, hắn vẫn có chút không cam lòng, dù sao uy lực của hạt châu này quá kinh khủng.

    Tô Thanh Thi trầm ngâm một hồi, nói: "Chỉ có hai loại người có thể không cần kiêng kỵ mà sử dụng hạt châu này, loại thứ nhất là cường giả có thực lực siêu cường, tỷ như Tôn Giả cảnh phía trên, Hoàng Giả cảnh; loại thứ hai chính là người có ý chí cực kỳ mạnh mẽ, người có ý chí mạnh mẽ thì đừng nói đến Huyết Sát châu, chính là đồ vật tà đạo hơn cũng có thể chống đỡ."

    "Người như thế nào mới được xem là ý chí mạnh mẽ?" Dương Diệp hỏi lần nữa.

    Thấy Dương Diệp còn chưa hết hi vọng, Tô Thanh Thi chân mày cau lại, nói: "Lĩnh ngộ “ý” cảnh trong truyền thuyết, người đó xem như là ý chí bền bỉ, người như thế, Nguyên môn cùng Đại Tần đế quốc chắc là có, Kiếm tông chúng ta cũng không có, chính xác mà nói hơn một ngàn năm qua Kiếm tông chưa từng có người lĩnh ngộ “ý”." Nói xong lời cuối cùng, Tô Thanh Thi sắc mặt có chút cô đơn.

    Nghe vậy, Dương Diệp đã triệt để buông tha hạt châu này rồi. Tuy là có chút không cam lòng, thế nhưng không có cách khác, hạt châu này chính là một thứ giết địch một ngàn, tự hại hai ngàn, đúng là hắn không dùng nổi.

    Tô Thanh Thi do dự một chút, nói: "Ta nghĩ muốn mang hạt châu này về Kiếm tông, để tông môn phong ấn nó, tránh rơi vào tay Quỷ tông một lần nữa."

    Dương Diệp thoáng giật mình, hắn còn chưa lên tiếng, Tử Điêu ở trên vai hắn đã động, tiểu trảo Tử Điêu vung lên, ôm lấy Huyết Sát châu vào ngực, sau đó hung hăng trừng mắt Tô Thanh Thi, dường như đang nói, đây là của nó.

    Dương Diệp sờ lỗ mũi một cái, sau đó nói: "Thanh Thi, vật này là tiểu tử kia trộm được, ta cũng không có quyền đưa thứ này cho ngươi. Chỉ cần ngươi có thể làm nó đưa cho ngươi, ta tuyệt đối không có ý kiến. Không phải ta xấu bụng, ngươi cũng biết, tiểu tử kia cùng ta là quan hệ bằng hữu, mà không phải quan hệ chủ tớ!"

    Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp một cái, đương nhiên nàng sẽ không tin tưởng lời nói của Dương Diệp, Tử Điêu trước mắt này đối với Dương Diệp là nói gì nghe nấy, nếu như Dương Diệp yêu cầu Tử Điêu giao ra hạt châu này, Tử Điêu tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Chỉ là hiện tại Dương Diệp đã nói như vậy, vậy thì biểu thị hắn không muốn giao ra hạt châu.

    Lần này nếu không có Dương Diệp cùng Tử Điêu, nàng nhất định không thể phát hiện âm mưu của Quỷ Tông, nếu để cho Quỷ Tông tiếp tục như vậy trong thời gian dài, linh mạch của Kiếm tông nếu không bị phá hư sạch sẽ, vậy thì cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, khi đó tổn thất của Kiếm tông không thể nào đo lường được.

    Cho nên, nàng có thể không biết xấu hỗ cưỡng ép Dương Diệp giao ra Huyết Sát châu hay sao?

    Như Tô Thanh Thi suy nghĩ, Dương Diệp đúng thật là không muốn giao ra hạt châu này, mặc dù hạt châu này chỉ là ngụy đạo khí, nhưng cũng được xem là bảo bối lớn. Hiện tại hắn không thể dùng thứ này, nhưng không có nghĩa là về sau không thể dùng. Bất kể như thế nào, loại bảo bối này vẫn nên ở lại trên người. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là được Tô Thanh Thi đồng ý.

    Tô Thanh Thi trầm mặc lúc lâu, Dương Diệp cũng trầm mặc, ý tứ của hai người đều rõ ràng. Mà bây giờ quyền chủ động nằm trong tay Tô Thanh Thi.

    Một lúc lâu, Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp một cái, nói: "Tung tích của hạt châu này chỉ có ta biết, sau này ngươi đừng để hạt châu bại lộ trước mặt người khác, nếu không... Coi như là Kiếm tông cũng không bảo vệ được ngươi!"

    "Cảm tạ!" Nhìn Tô Thanh Thi, Dương Diệp nghiêm túc nói.

    Tô Thanh Thi khẽ động cổ tay, trong tay xuất hiện một tấm mộc bài, ném mộc bài cho Dương Diệp, nói: "Đây là điểm cống hiến tông môn, cộng một vạn điểm, là thưởng cho ngươi có công lao lần này, ngươi có thể trở về đổi lấy một ít công pháp hoặc huyền bảo, nhưng ta kiến nghị ngươi đừng đổi, mà hãy tranh thủ thu được càng nhiều hơn điểm cống hiến tông môn!" Nói xong, Tô Thanh Thi không tiếp tục dừng lại, đi ra khỏi sơn động.

    Tô Thanh Thi đi rồi, ánh mắt Dương Diệp rơi vào mộc bài trên tay, tấm mộc bài lớn chừng bàn tay, ở giữa mộc bài có ba chữ: Một vạn điểm.

    Nhìn mộc bài trong tay, nội tâm Dương Diệp vui vẻ, một vạn điểm cống hiến tông môn, phần thưởng này cũng không nhỏ, phải biết rằng, một tháng bổng lộc của trưởng lão ngoại môn cũng mới chừng một ngàn điểm cống hiến. Mà một ngàn điểm cống hiến, đã có thể đổi Hoàng giai hạ phẩm huyền bảo hoặc là huyền kỹ rồi.

    Mà một vạn điểm, đó là có thể đổi một kiện Huyền giai hạ phẩm huyền bảo khá tốt.

    Nói tóm lại, Dương Diệp lần này ở U Minh cốc thu hoạch không nhỏ, không phải, phải nói là phát tài rồi. Phải biết rằng, hiện tại trong không gian giới chỉ của hắn, vũ khí Huyền giai thì có hai món, Hoàng giai thượng phẩm cùng trung phẩm càng có hơn mấy chục món!

    Cất tấm mộc bài đi, Dương Diệp đi ra sơn động, sau đó lao đi về hướng Kiếm tông.​
     
    inthenight and buinhi99 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Địch Kiếm Vực
    Tác giả: Thanh Loan Phong Thượng
    Chương 87: Kiếm ý! sinh tử đài!

    Nhóm dịch: Thuyết Thư Các
    Nguồn: Iread

    Sau mười lăm ngày.

    Ngày hôm sau chính là thời gian khảo hạch nội môn, trong khoảng thời gian này, nội môn trưởng lão Kiếm tông có thể nói là bận bịu túi bụi. Mà những đệ tử muốn tham gia nội môn khảo hạch cũng đang liều mạng tu luyện, rất sợ khảo hạch không thông qua, tiếp tục làm đệ tử ngoại môn, thể diện kia liền vứt đi được rồi.

    Tuy là như thế, thế nhưng mọi người vẫn không có quên một việc, đó là ước hẹn lúc trước của đệ tử tạp dịch Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ xếp hạng 29 trên ngoại môn bảng, chính là ngày hôm nay.

    Phải biết rằng, trước đây chuyện đó là một chủ đề nóng hổi được bàn tán nhiệt liệt bên trong ngoại môn. Đương nhiên, khi đó đa số đều cười nhạo Dương Diệp không biết lượng sức. Còn bây giờ, mọi người đều đang bàn luận hai người ai thắng ai thua.

    Mặc dù Dương Diệp chỉ là một gã Phàm Nhân cảnh, thế nhưng Dương Diệp cũng có thể xông đến tầng 22, thực lực kia tuyệt đối không cần nói nhiều. Mà Liễu Thanh Vũ là đệ tử ngoại môn có tên tuổi lâu đời, lại là cường giả Tiên Thiên cảnh, hơn nữa còn xếp hạng thứ 29 trên ngoại môn bảng, thực lực này cũng là không thể xem nhẹ.

    Tuy nhiên đại đa số người ở ngoại môn cũng không coi trọng Dương Diệp, bởi vì dù sao Liễu Thanh Vũ cũng là Tiên Thiên cảnh. Nếu như Liễu Thanh Vũ là thế tục đệ tử Tiên Thiên cảnh, mọi người nhất định sẽ xem trọng Dương Diệp. Thế nhưng Liễu Thanh Vũ không phải thế tục đệ tử, hắn là đệ tử tinh anh do tông môn bồi dưỡng.

    Dương Diệp muốn vượt cấp khiêu chiến đệ tử tinh anh của tông môn, khó, cực kỳ khó!

    Nói chung, mặc kệ ai thắng ai thua, đây nhất định là một hồi long tranh hổ đấu. Cho nên, lúc này những đệ tử ngoại môn lâu đời cùng đệ tử ngoại môn mới tấn thăng đã vây quanh Sinh Tử đài.

    Đệ tử ngoại môn mới tấn thăng đứng ở bên trái, mà đệ tử ngoại môn tên tuổi lâu đời là đứng ở bên phải, tuy là đều là đệ tử ngoại môn, thế nhưng tất cả mọi người đều có sự phân chia.

    Mà lần này giữa cuộc chiến sinh tử của Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ co chút biến hóa, vốn là chuyện riêng của Dương Diệp và Liễu Thanh Vũ, thế nhưng sau khi Dương Diệp trở thành đệ tử ngoại môn, việc này liền chút biến đổi rồi. Bởi vì Dương Diệp nghiễm nhiên trở thành đại biểu đệ tử ngoại môn mới tấn thăng, đúng vậy, từ ngày Dương Diệp dọa lui đệ tử trên ngoại môn trên, uy vọng của Dương Diệp trong lòng những đệ tử mới tấn thăng cao lên như diều gặp gió, không người nào có thể so sánh.

    Mà hôm nay, bên trái những người đệ tử ngoại môn mới tấn thăng đến đây để cổ vũ cho Dương Diệp.

    Giống nhau, bên phải những đệ tử ngoại môn lâu đời cũng nỗ lực cổ động cho Liễu Thanh Vũ. Bọn họ cũng mặc kệ ân oán của Dương Diệp và Liễu Thanh Vũ, bọn họ chỉ biết là, lúc này Liễu Thanh Vũ đại biểu cho đệ tử ngoại môn lâu đời, nếu như Liễu Thanh Vũ thua, thể diện của đệ tử ngoại môn lâu đời lập tức mất hết.

    "Liễu Thanh Vũ tới!"

    Đúng lúc này, không biết ai trong đám người không biết hô một câu.

    Mọi người nhìn lên Sinh Tử đài, chỉ thấy một bóng người bay đáp xuống Sinh Tử đài, mọi người ngưng mắt nhìn, người này không phải ai khác, chính là Liễu Thanh Vũ.

    Lúc này Liễu Thanh Vũ sắc mặt âm trầm, trong mắt ẩn chứa sát ý lạnh lẽo. Đúng vậy, lúc này trong lòng Liễu Thanh Vũ hận không thể lập tức giết Dương Diệp.

    Trước đây lúc hắn biết được mẫu thân của Dương Diệp là Linh Giả cảnh, y thực sự sợ, cho nên y vội vã về tới Kiếm tông, sau đó trốn vào Thất Luyện phong khổ tu. Chỉ là y không nghĩ tới, tới lúc y đi ra Thất Luyện phong, cả nhà Liễu gia đã bị người tiêu diệt.

    Nhưng y không ngờ tới diệt cả nhà y không phải là mẫu thân của Dương Diệp, mà lại là Dương Diệp. Còn Dương Diệp sau khi giết cả nhà y, người của Đại Tần đế quốc lại không xử lý Dương Diệp, còn để cho Dương Diệp quay trở về Kiếm tông. Tại sao Đại Tần đế quốc không xử lý Dương Diệp, y không biết được, cũng không muốn tìm hiểu, y chỉ biết là, ngày hôm nay y muốn báo thù cho tộc nhân của mình.

    Y sợ hãi mẫu thân của Dương Diệp, thế nhưng quyết không sợ hãi Dương Diệp. Y thừa nhận thiên phú của Dương Diệp ở trên y, nếu để cho Dương Diệp thời gian, nhất định Dương Diệp sẽ vượt lên trước y. Nhưng mà bây giờ, Dương Diệp chỉ là một Phàm Nhân cảnh mà thôi, coi như là hắn xông qua tầng thứ 22, hắn vẫn như cũ chỉ là một Phàm Nhân cảnh!

    Y đã quyết định, đợi lát nữa cùng Dương Diệp giao thủ, ngay từ đầu lập tức sử dụng thủ đoạn lôi đình tuyệt sát Dương Diệp, không để cho trưởng lão Kiếm tông có cơ hội nghĩ cách cứu viện Dương Diệp.

    Đi qua một canh giờ, Dương Diệp còn chưa có xuất hiện, một số đệ tử ngoại môn lâu đời nhịn không được bắt đầu giễu cợt.

    "Dương Diệp có phải sợ rồi hay không? Không dám tới? Ha ha..."

    "Đúng vậy, ta đã nói rồi, coi như hắn xông qua tầng thứ 22 thì như thế nào? Bây giờ hắn chỉ là một Phàm Nhân cảnh, không thể là đối thủ của Tiên Thiên cảnh Tứ phẩm, Thanh Vũ sư huynh!"

    "Biết khó mà lui cũng tốt, bất kể như thế nào, Dương Diệp cũng là thiên tài của Kiếm tông chúng ta, chỉ là hi vọng sau chuyện này, hắn học được đạo lý làm người!"

    "Ta cảm thấy được, không chỉ có Dương Diệp, chính là những đệ tử ngoại môn mới tấn thăng cũng phải học cách làm người biết điều, nghe nói bọn họ gây dựng cái gì “Kiếm Môn”, hơn nữa tám phần mười trở lên đệ tử ngoại môn mới tấn thăng đều gia nhập trong đó, đó là muốn làm gì? Chúng ta còn chưa đi, vậy mà bọn họ bắt đầu muốn xưng bá ngoại môn?"

    "Hắc hắc, Kiếm Môn? Các vị sư huynh, chuyện ngày hôm nay trôi qua, chúng ta đi dạy một chút những đệ tử ngoại môn mới tấn thăng này đạo lý làm người, các ngươi thấy thế nào?"

    "Tốt, tính ta một người!"

    "Ta cũng coi như một người!"

    "..."

    Đệ tử ngoại môn lâu đời hình như cố ý nói để đệ tử ngoại môn mới tấn thăng nghe thấy, âm thanh cực kỳ lớn, thế cho nên bên trái đệ tử ngoại môn đều nghe rõ ràng.

    Đệ tử ngoại môn phía bên trái ai cũng tức đến đỏ bừng cả mặt, nếu như không phải sợ tông quy xử phạt, bọn họ cũng không nhịn được mà ra tay. Nếu như bọn họ chỉ vũ nhục Dương Diệp, rất nhiều đệ tử ngoại môn vẫn sẽ không tức giận, thế nhưng những đệ tử ngoại môn lâu đời đều sỉ nhục tất cả đệ tử ngoại môn mới tấn thăng. Thử hỏi bọn họ làm sao không tức?

    "Thanh Tuyết sư tỷ, Dương Diệp sư huynh sao còn chưa đến?" Bên cạnh Thanh Tuyết, một người đệ tử ngoại môn nhịn không được hỏi. Trong âm thanh đã có một ít oán khí.

    Thanh Tuyết xoay người nhìn đám đệ tử phía sau, khi nhìn thấy sắc mặt đám đệ tử đều đỏ bừng, bộ dạng giống như bị tức không nhẹ, lập tức chân mày nhíu một cái, trong lòng thấp giọng nói: "Rốt cuộc ngươi đang làm gì đấy?" Kỳ thực nàng có thể lý giải tâm tình của những người này, bởi vì lúc này trong lòng nàng cũng là có chút oán khí, nàng tin tưởng Dương Diệp sẽ không sợ chiến đấu, thế nhưng Dương Diệp còn chưa có xuất hiện, điều này làm cho nàng không khỏi sinh ra một ít suy nghĩ khác.

    Một trận chiến này không chỉ liên quan đến Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ, còn liên quan đến danh tiếng “Kiếm Môn”, nếu như Dương Diệp Thắng, thanh thế “Kiếm Môn” có thể xông thẳng lên trời, ngoại môn sẽ không có một thế lực nào đối kháng được “Kiếm Môn”. Coi như là Dương Diệp bại, vậy cũng không lo, chỉ cần Dương Diệp cùng đối phương chiến đấu một thời gian, vậy cũng là tuy bại mà vinh, tuy ảnh hưởng một chút đến danh tiếng “Kiếm Môn”, nhưng vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của nàng.

    Nhưng nếu như Dương Diệp sợ chiến, vậy thì xong rồi. Đến lúc đó mọi người trong “Kiếm Môn” không thể ngóc đầu lên được, đến lúc đó, khẳng định không ai nguyện ý về phe “Kiếm Môn”.

    Tất cả mọi chuyện, một trận chiến này cực kỳ quan trọng!

    Mà rốt cuộc Dương Diệp đang làm gì đấy?

    Lúc này Dương Diệp đang ở một khu rừng rậm rạp ở Thanh Phong cốc, tay hắn cầm trường kiếm, đứng trước một cây Thiết Lựu lớn đã mấy ngày.

    Sau khi trở về từ Thập Vạn Đại Sơn, Dương Diệp tiếp tục vùi đầu khổ tu, lúc bốn ngày trước, lúc Dương Diệp rút kiếm luyện tập, đột nhiên hắn tiến nhập một loại trạng thái kỳ dị, tựa như lúc trước hắn gặp phải tiểu tử kia, lúc bị siêu cấp cường giả thần bí kia áp bách tiến vào cái loại kỳ dị trạng thái này, ở trong trạng thái này, giống như hắn đã chạm tới vật gì đó, nhưng lúc đó bị người hãm hại cắt đứt. Lúc đó làm cho Dương Diệp tức giận không ngớt.

    Mà bây giờ Dương Diệp lần nữa tiến nhập loại trạng thái này! Mà hắn trong trạng thái này đã bốn ngày bốn đêm rồi.

    "Rì rào!"

    Đột nhiên, lấy Dương Diệp làm trung tâm, những lá cây bên cạnh Dương Diệp bay lên, những cành cây xung quanh giống như bị cuồng phong thổi tung, điên cuồng mà lay động.

    Trên mặt đất, lá cây tung bay ngày càng nhiều, những lá cây giống như được một bàn tay vô hình khống chế, phiêu động xung quanh Dương Diệp, mà những cành cây to xung quanh giống như bị tàn phá, rất nhiều cành cây phát ra âm thanh “kẽo kẹt”, trên cây kia lá cây cũng đang chậm rãi bay xuống, trong lúc này, toàn bộ cảnh tượng có vẻ hơi quỷ dị.

    Giằng co khoảng chừng nửa canh giờ, sau một khắc, Dương Diệp hai mắt đột nhiên mở, trong mắt hàn quang lóe lên, lá cây ở trước mắt bống hóa thành mảnh vụn đầy trời, đồng thời, Dương Diệp rút kiếm quét ra xung quanh.

    Không có kiếm khí xuất hiện, vậy mà mấy cây đại thụ xung quanh cách Dương Diệp mấy chục mét cũng ầm ầm ngã xuống.

    Còn chưa kết thúc, trường kiếm của Dương Diệp đột nhiên lao ra vỏ kiếm, ở trong sân vạch ra mấy vệt kiếm quang, sau đó tự động bay trở về vỏ kiếm.

    "Ầm ầm..."

    Lúc trường kiếm vừa bay về, trong khoảnh khắc, lấy Dương Diệp làm trung tâm, hơn mười cây đại thụ xung quanh ầm ầm ngã xuống, cành lá văng lên khắp trời.

    Giữa sân, nhìn trước mắt tất cả, Dương Diệp thấp giọng nói: "Đây chính là ý cảnh mà Thanh Thi nói sao?" Nói xong, Dương Diệp xoay người hướng phía cửa cốc đi tới, lúc này hắn không có thời gian đi nghiên cứu ý cảnh này, hắn không biết hôm nay là ngày nào, chỉ hy vọng sẽ không trôi qua ước hẹn với Liễu Thanh Vũ.

    Lúc Dương Diệp đi ra cửa cốc, bốn mỹ phụ mặc cung trang đi tới Thái Thanh sơn.​
     
    inthenight and buinhi99 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Địch Kiếm Vực
    Tác giả: Thanh Loan Phong Thượng
    Chương 88: Miễu sát

    Nhóm dịch: Thuyết Thư Các
    Nguồn: Iread

    Dương Diệp ra cửa cốc định hỏi thăm một chút hôm nay là ngày nào, nhưng làm cho hắn kinh ngạc chính là hắn lại không tìm được một gã đệ tử ngoại môn. Dương Diệp chưa từ bỏ ý định, ở ngoại môn đi dạo một vòng, rốt cuộc tìm được một đệ tử tạp dịch mới tới Kiếm Tông. Từ trong miệng đệ tử tạp dịch này biết được, những người đó đều đi Sinh Tử đài.

    Dương Diệp lập tức vội vã chạy tới Sinh Tử đài, lúc đi tới Sinh Tử đài, Dương Diệp bị sợ giật mình, thật là nhiều người, đệ tử ngoại môn lâu đời cùng mới tấn thăng ước chừng hơn một vạn, mà hơn một vạn đệ tử hầu hết đều đi tới Sinh Tử đài, như vậy có phải nhiều hay không?

    Nhìn đoàn người đông đúc chằng chịt này, Dương Diệp hơi lúng túng một chút, bởi vì hắn đang suy nghĩ làm sao lên được Sinh Tử đài, hiện tại hắn cũng không bay được.

    Bất đắc dĩ, Dương Diệp chỉ có thể đi tới một tên đệ tử ngoại môn ở phía sau, vỗ vỗ bả vai đệ tử ngoại môn, nói: "Sư huynh, nhường đường một tí."

    Tên đệ tử mới tấn thăng bị Dương Diệp vỗ vai, lúc trước bị đệ tử ngoại môn lâu đời châm chọc đang khó chịu, nhìn thấy có người động phải mình, lập tức không cần quay đầu, nói: "Sư huynh ta đang nổi nóng, đừng tới phiền ta!"

    Dương Diệp có chút cười khổ, sờ lỗ mũi một cái, sau đó lại vỗ vỗ bả vai đệ tử kia, nói: "Sư huynh, làm phiền nói hộ ta, ta đã đến muộn!"

    "Ta đã nói..." Người kia có chút khó chịu xoay người chuẩn bị nổi giận, song, khi hắn nhìn Dương Diệp, hắn giống như nhìn thấy quỷ, tay chỉ Dương Diệp, nửa ngày nói không ra lời.

    Nhìn thấy bộ dạng tên đệ tử trước mắt này, Dương Diệp có chút buồn bực, có cần giống như nhìn thấy quỷ như vậy hay không?

    Lúc hắn đang chuẩn bị nói chuyện, tên đệ tử kia đột nhiên xoay người hướng về xung quanh biển người, la lớn: "Dương Diệp tới, Dương Diệp tới..." Dưới sự gia trì của huyền khí, tiếng hét lập tức lấn át tất cả tạp âm trên sân.

    Sau đó, tất cả mọi người nhìn qua phía bên này, không nhìn tên đệ tử đó, lúc này ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Dương Diệp.

    Trên Sinh Tử đài, Liễu Thanh Vũ mở hai mắt ra, nhìn về Dương Diệp dưới đài, trong mắt có sát ý không che giấu chút nào!

    Ở nơi nào đó, khi nhìn thấy Dương Diệp, trong lòng Thanh Tuyết nhất thời thở dài một hơi, Dương Diệp rốt cuộc xuất hiện. Lúc trước, tuy là mặt ngoài nàng bình tĩnh không gì sánh được, thế nhưng trong lòng lại khẩn trương muốn chết, đây là một trận chiến liên quan đến danh tiếng cùng tương lai của Kiếm Môn, nàng sao có thể không khẩn trương?

    Lần này Dương Diệp coi như đã hiểu cái gì gọi là vạn chúng chú mục, hướng về phía những đệ tử bên cạnh hắn khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi đi về phía Sinh Tử đài.

    Những đệ tử xung quanh đều rất tự giác lui về phía sau, nhường ra một con đường cho Dương Diệp.

    Trên đài, Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ cách xa nhau bốn năm trượng, trong mắt hai người đều là sát ý.

    Tào Hỏa nhìn hai người một chút, sau đó trầm giọng nói: "Liễu Thanh Vũ, Dương Diệp, hai người các ngươi đều là thiên tài của Kiếm Tông, ai chết cũng là tổn thất của Kiếm Tông. Ân oán giữa các ngươi, ta cùng với chúng trưởng lão ngoại môn nguyện ý điều giải cho các ngươi, các ngươi bỏ qua cuộc chiến sinh tử lần này, có thể không?"

    "Thù diệt tộc, không đội trời chung!" Liễu Thanh Vũ lạnh giọng nói.

    Dương Diệp không nhìn Liễu Thanh Vũ, nhìn về phía Tào Hỏa nói: "Tào trưởng lão, bắt đầu đi. Ân oán giữa ta và y không thể hóa giải!"

    Nghe vậy, Tào Hỏa thấp giọng thở dài, sau đó nói: "Sinh Tử đài, sinh tử đều xem bản lãnh của mình, bắt đầu đi!" Nói xong, Tào Hỏa đi xuống đài, giao phó Sinh Tử đài cho Dương Diệp cùng Liễu Thanh Vũ.

    Liễu Thanh Vũ khẽ động cổ tay, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay của hắn, không hề nói nhảm, khẽ động thân hình, huyễn hóa ra vài ảo ảnh thật mỏng, đâm về phía Dương Diệp.

    Mặc dù ảo ảnh có chút mỏng, nhưng đã có thể mê hoặc được người khác. Bởi vì Liễu Thanh Vũ không có trực tiếp công kích Dương Diệp, mà là thi triển Mê Tung Bộ xung quanh Dương Diệp, bởi bản thân Liễu Thanh Vũ tốc độ quá nhanh, cho nên ở xung quanh Dương Diệp đã xuất hiện hơn hai mươi ảo ảnh, lại đang không ngừng tăng lên, thế nên rất nhiều đệ tử ở dưới đài nhất thời không nhìn thấy bản thể Liễu Thanh Vũ.

    Nhìn thấy một màn này, có đệ tử phía dưới kinh hô: "Mê Tung Bộ, lại là Huyền giai hạ phẩm thân pháp, Mê Tung Bộ, hơn nữa Liễu sư huynh còn tu luyện ra ba ảo ảnh, lần này Dương Diệp gặp nguy hiểm rồi!"

    "Đúng vậy, không nghĩ tới Thanh Vũ sư huynh đã tu luyện Mê Tung Bộ đến đại thành cảnh giới, có Mê Tung Bộ, lại cộng thêm số lượng huyền khí của Tiên Thiên cảnh, có thể nói Liễu sư huynh đang đứng ở thế bất bại!"

    "Đừng khẳng định như vậy, Dương Diệp là tồn tại có thể xông đến kiếm nô tháp thứ tầng 22, khẳng định hắn có sát chiêu gì đó, chúng ta tiếp tục xem một chút đi!"

    Trên đài, lúc Liễu Thanh Vũ thi triển ra thân pháp mê hoặc người, hai mắt Dương Diệp lập tức đóng lại, hắn không thể không thừa nhận, thân pháp này của Liễu Thanh Vũ thật sự tốt hơn Tật Phong Bộ của hắn. Nhưng muốn dùng thân pháp này tới giết hắn, không thể nghi ngờ là đang nói vớ vẫn.

    Nhìn thấy Dương Diệp nhắm lại hai mắt, hai mắt Liễu Thanh Vũ khẽ híp lại, đương nhiên y sẽ không cho là Dương Diệp ngu ngốc đến mức nhắm mắt lại cùng y chiến đấu, Dương Diệp nhắm mắt, hơn phân nửa là vì không để hai mắt bị Mê Tung Bộ của y mê hoặc. Nhưng nếu đối phương nhắm hai mắt lại, vậy thì y sẽ không nhượng bộ.

    Một vệt hàn quang hiện lên, trường kiếm trong tay Liễu Thanh Vũ đâm về phía gáy của Dương Diệp.

    Mà đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên mở hai mắt ra, xoay người, một cỗ khí thế ác liệt vô hình từ trong cơ thể Dương Diệp tuôn ra, tràn về phía Liễu Thanh Vũ.

    Lúc cảm thụ được cỗ khí thế đó, Liễu Thanh Vũ kinh hãi gần chết, bởi vì bên dưới khí thế kia, y lại xuất hiện ý nghĩ không muốn chiến đấu nữa, đúng vậy, khí thế kia làm y không còn can đảm để phản kháng. Cũng may phản ứng của y cũng không yếu, lập tức ngăn chặn ý nghĩ trong lòng, đâm về phía Dương Diệp, chỉ là tốc độ lúc này chậm hơn nhiều so với trước kia.

    Nhưng đúng vào lúc này, Dương Diệp đã rút kiếm.

    Giữa sân có hàn quang lóe lên, lúc kiếm của Liễu Thanh Vũ cách cổ họng Dương Diệp mấy đốt ngón tay, mọi thứ ngưng lại.

    Liễu Thanh Vũ nhìn Dương Diệp, ngơ ngác nói: "Được lắm, kiếm thật là nhanh!"

    Nói xong, một tiếng "phốc" xuất hiện, máu tươi từ cổ họng Liễu Thanh Vũ bắn ra, sau đó Liễu Thanh Vũ chậm rãi ngã xuống.

    Mọi người lập tức ngây dại.

    Không nhìn mọi người dưới đài đang ngây ngốc, Dương Diệp đi tới trước mặt Liễu Thanh Vũ, lấy đi không gian giới chỉ của Liễu Thanh Vũ, sau đó đi xuống dưới đài.

    Lúc nãy trong khi giao chiến, Dương Diệp hiểu ra một ít tác dụng của “ý” mà bản thân đã lĩnh ngộ, đó là áp chế cùng trói buộc, lúc hắn thi triển ra “ý”, hắn cảm thấy rõ ràng, bất kể là khí thế hay tốc độ của bản thân Liễu Thanh Vũ đều bị áp chế cùng trói buộc.

    Cũng bởi vì như thế, hắn có thể đơn giản giải quyết Liễu Thanh Vũ chỉ bằng một kiếm.

    Hơn nữa, Dương Diệp tin tưởng, cái “ý” này không chỉ có tác dụng như vậy, bởi vì lúc hắn vận dụng đến “ý”, tốc độ xuất kiếm cùng khí thế của bản thân đều nhanh hơn bình thường, cũng mạnh hơn rất nhiều. Nói tóm lại, “ý” giống như một loại loại hỗ trợ, có thể giúp thực lực toàn thân tăng lên rất nhiều.

    Lúc Dương Diệp đi xuống Sinh Tử đài, mọi người mới phục hồi lại tinh thần, sau đó đám người bên Thanh Tuyết nhất thời kích động hoan hô. Lúc trước Dương Diệp đến trễ, làm cho bọn họ chịu không ít tức giận từ đệ tử ngoại môn lâu đời, hiện tại Liễu Thanh Vũ tên kia bị một kiếm giết chết trong nháy mắt, đây là ở trước mặt bọn họ vả mặt đám đệ tử ngoại môn lâu đời, thử hỏi bọn họ làm sao không cao hứng, làm sao không kích động?

    Dưới đài, sau khi Thanh Tuyết hết khiếp sợ thì lộ ra nụ cười, ba năm về sau, không ai có thể địch lại uy vọng của “Kiếm Môn” bên trong ngoại môn!

    Trong đám người, sau khi Giang Nguyên tỉnh hồn lại, trong lòng y dâng lên một cảm giác vô lực sâu đậm. Ban đầu y còn tưởng thực lực của bản thân cùng Dương Diệp cách biệt không lớn, thậm chí, y còn cho rằng nếu như trước đây Dương Diệp không đánh lén, cùng y chính diện đánh nhau mà nói, y sẽ có bảy thành chắc chắn đánh bại Dương Diệp.

    Nhưng mà bây giờ, sự thật trước mắt nói cho y biết, mặc dù y là Tiên Thiên cảnh, Dương Diệp là Phàm Nhân cảnh, thế nhưng sự chênh lệch giữa bọn họ cũng lớn vô cùng, y không thể nào đuổi theo Dương Diệp trong một thời gian ngắn được.

    Còn đám đệ tử ngoại môn lâu đời vẫn còn đang khiếp sợ, xếp hạng 29 trên ngoại môn bảng, cường giả Tiên Thiên cảnh, Liễu Thanh Vũ cứ như vậy bị miểu sát, điều này đại biểu thế nào? Đại biểu rất nhiều đệ tử ngoại môn sẽ không phải đối thủ của Dương Diệp! Mà Dương Diệp chỉ là một gã Phàm Nhân Cảnh!

    Sự thật tàn khốc này làm cho rất nhiều đệ tử ngoại môn lâu đời không thể nào chấp nhận được!

    Dương Diệp không để ý những đệ tử kia, bây giờ hắn thầm nghĩ sẽ đi Thanh Phong cốc để nghiên cứu “ý” một chút, sau đó ngày mai đi tham gia khảo hạch nội môn. Lúc đầu sau khi mẫu thân bị bắt, Dương Diệp cũng không quá để ý đối với danh hiệu đệ tử nội môn, thế nhưng sau khi Tiểu Dao gia nhập Kiếm tông, hắn cảm thấy cần phải đề cao địa vị ở Kiếm tông, như vậy mới có thể bảo hộ Tiểu Dao tốt hơn. Cho nên, hắn quyết định đi tham gia khảo hạch nội môn.

    Nhưng đúng lúc này, bầu trời xẹt qua một vệt bạch quang, một người trung niên xuất hiện ở trên Sinh Tử đài!

    Nhìn thấy người trung niên này, dưới đài vốn đang cực kỳ ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh lại, bởi vì có thể ngự kiếm đã đại biểu cho Linh Giả cảnh! Ở trước mặt Linh Giả cảnh, bọn họ cũng không dám làm càn.

    Người trung niên kia nhìn lướt qua đám người, sau đó nhìn Tào Hỏa đã đứng trên đài, nói: "Tào Hỏa, ai là Dương Diệp?"

    Tào Hỏa ngẩn ra, không biết tại sao người trước mắt muốn tìm Dương Diệp, nhưng hắn cũng không dám hỏi, hắn cũng không thể trêu chọc người này, lập tức chỉ chỉ Dương Diệp ở dưới đài, nói: "Chính là hắn!"

    Người trung niên nhẹ gật đầu, sau đó tới trước mặt Dương Diệp, sau khi quan sát Dương Diệp, nói: " Ta phụng mệnh Chấp Kiếm trưởng lão, đưa ngươi đi vào Thái Thanh điện, đi theo ta!"

    Nhìn thấy thái độ của Tào Hỏa đối với người trung niên này, tuy Dương Diệp hơi nghi hoặc một chút, nhưng hắn cũng không dám cự tuyệt, lập tức nhẹ gật đầu.

    Người trung niên vung tay phải lên, mang theo Dương Diệp biến mất tại chỗ.

    Lúc Dương Diệp đi tới nơi trước kia chỉ có thể nghe qua, Thái Thanh điện, sắc mặt Dương Diệp nhất thời trở nên âm trầm, bởi vì bên trong Thái Thanh Điện có bốn gã mỹ phụ đứng đó, mà một gã mỹ phụ trong số đó là người đã bắt đi mẫu thân của hắn, Phượng Vũ!​
     
    inthenight and buinhi99 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Địch Kiếm Vực
    Tác giả: Thanh Loan Phong Thượng
    Chương 89: Ngươi không phải đệ tử kiếm tông!

    Nhóm dịch: Thuyết Thư Các
    Nguồn: Iread

    Lúc Dương Diệp tiến vào đại điện, ánh mắt mọi người đều rơi lên người của hắn, ban đầu hắn còn không hiểu Chấp Kiếm trưởng lão vì sao muốn gặp hắn, bây giờ nhìn thấy Phượng Vũ, hắn đã hiểu ra phần nào.

    Người đến không có ý tốt!

    Dương Diệp hít sâu một hơi, tiến lên phía trước hướng về một lão nhân thi lễ, nói: "Đệ tử ngoại môn, Dương Diệp, ra mắt Chấp Kiếm trưởng lão!"

    Lão nhân tóc trắng khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Phượng Vũ bốn người, nói: "Bốn vị, các ngươi đường xa đến đây, như vậy cũng đã mệt mỏi, Thanh Thi, đưa bốn vị quý khách đi nghỉ ngơi!"

    Lông mày Tô Thanh Thi cau lại, nàng nhìn Dương Diệp một cái, do dự một chút, sau đó đi tới trước mặt Phượng Vũ, nói: "Mời đi theo ta!"

    Thấy lão nhân không cho các nàng ở lại nơi này, một người mỹ phụ sau lưng Phượng Vũ có chút không vui, định nói, nhưng Phượng Vũ lại lắc đầu, sau đó nói: "Làm phiền!"

    Tô Thanh Thi khẽ gật đầu, sau đó xoay người mang theo bốn người đi ra ngoài điện, chỉ là lúc đi ngang qua Dương Diệp nhìn Dương Diệp một cái, trong mắt thoáng hiện vẻ lo âu.

    Phượng Vũ cũng nhìn Dương Diệp một lần, có điều trong mắt không có lo lắng, chỉ có châm chọc.

    Thấy như vậy, nội tâm Dương Diệp trầm xuống, đúng lúc này, lão nhân tóc trắng kia nhìn Dương Diệp, hỏi: "Mẹ ngươi là đệ tử của Bách Hoa cung?"

    Dương Diệp ép xuống bất an trong lòng, ôm quyền, nói: "Vâng!"

    "Bách Hoa cung muốn Kiếm tông chúng ta giao ra huynh muội các ngươi, ngươi thấy thế nào?" Lão nhân tóc trắng nói ngay vào điểm chính.

    Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó cười tự giễu, nói: "Chấp Kiếm trưởng lão, nếu như các ngươi đã quyết định, ta thấy thế nào có quan trọng không?"

    Nghe Dương Diệp nói có phần ai oán, lão nhân trầm mặc. Về suy nghĩ của hắn, hắn cũng không muốn giao đệ tử trong tông môn cho người khác, bởi vì... như thế sẽ làm nội tâm đệ tử nguội lạnh. Thế nhưng lần này, hắn không thể không giao, thực lực của Bách Hoa cung còn mạnh hơn Kiếm tông rất nhiều, hơn nữa Bách Hoa cung còn có lý do rất chính đáng!

    Nhưng mà giao ra, nhất định sẽ làm nguội lạnh rất nhiều trái tim đệ tử!

    Lúc này, một gã trung niên mũi ưng bên cạnh lão nhân tóc trắng mở miệng, nói: "Ngọc Lâm sư huynh, bây giờ Kiếm tông cùng Quỷ Tông đã như nước với lửa, chúng ta thực sự không nên cùng Bách Hoa cung kết thù kết oán. Hơn nữa Bách Hoa cung còn có lý do đầy đủ như vậy, nếu chúng ta không giao người, không chỉ có kết thù kết oán với Bách Hoa cung, đây thật là không khôn ngoan!"

    Nói xong, tên trung niên này xoay người nhìn Dương Diệp, nói: "Tiểu tử, ta với ngươi không quen biết, nói những lời này cũng không phải là nhằm vào ngươi, ta chỉ vì Kiếm Tông mà thôi. Ngày sau nếu như ngươi còn có thể sống sót, đồng thời nếu muốn báo thù, có thể tới tìm ta, ta tên là Xích Hỏa!"

    Dương Diệp nhẹ gật đầu, không sợ hãi nói: "Tiểu tử nhớ kỹ, ngày sau nếu là có thể sống sót, nhất định sẽ tìm Xích Hỏa tiền bối đòi một lời giải thích!"

    Nghe vậy, bốn gã trung niên cùng người đứng đầu là Ngọc Lâm ngoài ý muốn nhìn Dương Diệp một cái, lúc trước quả thực đã xem thường người thiếu niên trước mắt này!

    Xích Hỏa tán thưởng nhìn Dương Diệp, nói: "Tiểu tử, lòng can đảm cùng khí độ của ngươi đúng là rất tốt, nếu không phải vì Kiếm Tông, lão phu ngược lại cũng không muốn cho ngươi chịu chết!"

    "Tiền bối, vãn bối cả gan hỏi một câu, năm đó tổ sư gia sáng lập tông môn có ý nghĩa gì?" Dương Diệp đột nhiên hỏi.

    Xích Hỏa nhướng mày, nói: "Ngươi nói xem có ý nghĩa gì?"

    Dương Diệp chậm rãi nói: "Vì sao có nhiều người muốn gia nhập vào tông môn như vậy? Bởi vì sau khi gia nhập tông môn không chỉ được nhiều tài nguyên tu luyện, đại biểu cho một loại vinh dự, đại biểu cho sau này sẽ không bị người bắt nạt. Lấy một ví dụ đơn giản nhất, nếu như đệ tử đi đến thế tục, những đệ tử của thế gia kia nếu như biết ta là đệ tử của Kiếm tông, coi như đệ tử chỉ là một đệ tử ngoại môn, bọn họ cũng sẽ kính trọng vài phần.

    Năm đó tổ sư gia đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, trên đời đã không còn ai có thể khi dễ hắn, vậy tại sao người còn muốn sáng lập Kiếm tông? Vãn bối cảm thấy, ngoại trừ để cho đạo thống của lão nhân gia người lưu truyền đến nay ra, còn vì muốn cho đệ tử của người đoàn kết lại, bởi vì chỉ có đoàn kết lại, cho dù lão nhân gia người mất đi, đệ tử của người vẫn sẽ không bị người khi dễ.

    Nói tóm lại chính là đoàn kết, một cái tông môn chỉ có đoàn kết mới không bị người khi dễ. Sinh mạng của đệ tử không phải trân quý, chết cũng không sao. Nhưng nếu các vị tiền bối giao ta cùng muội muội của ta ra, Những đệ tử của Kiếm tông sẽ nghĩ như thế nào? Người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào?

    Một tông môn không thể bảo vệ nổi đệ tử của mình, các vị tiền bối, các ngươi cảm thấy sẽ còn có người gia nhập sao? Còn sẽ có người cho rằng gia nhập Kiếm tông là một loại vinh dự sao? Còn vì vinh dự ấy để nỗ lực phấn đấu sao?" Nói xong, Dương Diệp hít một hơi thật sâu.

    Hắn không muốn chết, càng không muốn muội muội chết, hắn còn muốn cứu mẫu thân, cho nên hắn nhất định phải tranh thủ đến một cơ hội sống. Tranh thủ thì còn có cơ hội, nếu không tranh thủ, vậy thì một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.

    Trong đại điện, tất cả mọi người trầm mặc, Dương Diệp nói rất nhiều, nhưng chỉ có một câu tác động đến bọn họ, đó là câu: "Tông môn không thể bảo vệ đệ tử của mình, sẽ còn có người gia nhập vào sao?" Mấy người bọn họ không thể không thừa nhận, những lời đó rất có đạo lý.

    Thế nhưng nếu không giao Dương Diệp ra, vậy thì làm sao ăn nói với Bách Hoa cung? Phải biết rằng, chuyện này là bọn họ đuối lý, nếu như bọn họ không giao ra Dương Diệp, có thể nói là vả mặt Bách Hoa cung. Thời điểm hiện tại, thật sự Kiếm tông không thể kết oán với Bách Hoa cung, phải nói là vì một cái đệ tử ngoại môn mà cùng Bách Hoa cung kết thù kết oán thì không đáng.

    Nghĩ vậy, Xích Hỏa cùng ba người bên cạnh hắn nhìn về phía Ngọc Lâm.

    Thủ vị Ngọc Lâm khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, nói: "Dương Diệp, lời của ngươi có chút đạo lý, sở dĩ Kiếm tông có địa vị ngày hôm nay, cũng là vì đoàn kết. Cho nên, Kiếm tông nhất định sẽ không vứt bỏ đệ tử của mình!" Lúc Dương Diệp cảm thấy vui mừng, Ngọc Lâm lại nói: "Nhưng mà Dương Diệp, ngươi cũng không phải đệ tử của Kiếm Tông!"

    Nụ cười trên mặt Dương Diệp cứng đờ, nói: "Chấp Kiếm trưởng lão muốn trục xuất đệ tử ra khỏi Kiếm tông trước, sau đó giao đệ tử cho Bách Hoa cung?"

    Ngọc Lâm lắc đầu, nói: "Nếu ta thực sự làm như vậy, vậy thì cùng với trực tiếp giao ngươi cho Bách Hoa cung có gì khác nhau? Ý tứ của ta đó là, ngươi còn chưa phải đệ tử của Kiếm tông."

    Dương Diệp trầm giọng nói: "Vãn bối đã thông qua ngoại môn khảo hạch!"

    Ngọc Lâm nói: "Ngươi đã có tín vật của đệ tử ngoại môn Kiếm tông chưa?"

    Nghe vậy, con ngươi Dương Diệp co rụt lại, nghe được lời này, đột nhiên hắn nhớ đến trước đây mình đã lo chuyện nhà mà bỏ qua luận võ đệ tử ngoại môn, cho nên cũng không nhận được tín vật cùng trang phục từ trưởng lão Kiếm tông phân phát, mà sau khi hắn trở về Kiếm tông, cũng quên mất chuyện này, nói cách khác, thực sự hắn chưa tính là đệ tử Kiếm Tông!

    Một lúc lâu, Dương Diệp lắc đầu nở nụ cười, liếc mắt nhìn mấy người trên đài, nói: "Thì ra các vị tiền bối cũng đã sớm quyết định, ta còn tưởng rằng chuyện này có thể thay đổi, buồn cười thật!"

    Ngọc Lâm hít một hơi, kỳ thực hắn cũng không muốn quyết định như vậy, thế nhưng vì Kiếm tông, hắn không thể không làm như vậy. Kiếm tông hiện tại không giống ngày xưa, tuy đều nằm trong lục đại thế lực, thế nhưng bất luận là cao thủ phía trên hay đệ tử phía dưới đều kém hơn Bách Hoa cung.

    Hơn nữa Quỷ tông cùng Kiếm tông bây giờ đã như nước với lửa, nếu như Bách Hoa cung đột nhiên đứng về phía Quỷ tông, vậy chắc chắn là một cái đại nạn đối với Kiếm tông.

    Còn như Dương Diệp nói, chuyện này có thể làm trái tim các đệ tử chán nản nhất định không xảy ra, bởi vì Dương Diệp cùng muội muội hắn sẽ lặng lẽ biến mất!

    "Chấp Kiếm trưởng lão, liệu có thể chỉ giao ra một mình Dương Diệp được không, có thể buông tha muội muội của ta không?" Dương Diệp ngẩng đầu nhìn Ngọc Lâm, hỏi.

    Ngọc Lâm lắc đầu, nói: "Bách Hoa cung muốn huynh muội hai người các ngươi!"

    Nghe vậy, Dương Diệp hít sâu một hơi, hai mắt chậm rãi đóng chặt, sau một khắc, Dương Diệp chợt mở hai mắt, một cỗ khí thế vô hình chợt bộc phát ra, lúc cỗ khí thế này xuất hiện, trường kiếm trong tay Dương Diệp đột nhiên phát ra một tiếng kiếm minh.

    Ánh mắt Dương Diệp chậm rãi lướt qua bốn gã trung niên, cuối cùng rơi lên người Ngọc Lâm, nói: "Từ giờ trở đi, ta, Dương Diệp, không phải là đệ tử của Kiếm Tông!" Lúc nghe thấy Ngọc Lâm không muốn bỏ qua muội muội của hắn, Dương Diệp mới thật sự rất thất vọng đối với Kiếm tông.

    Lúc năm người cảm nhận được khí tức phát ra từ thân thể Dương Diệp, sắc mặt năm người giữa sân kịch biến, khuôn mặt lúc này tràn ngập kinh hãi cùng không thể tin nổi.

    Ngọc Lâm giống như người mất hồn, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể, làm sao có thể, lại là kiếm ý..."

    "Ha ha... Được, Kiếm tông, tông môn như vậy, không gia nhập cũng được, ha ha..."

    Đúng lúc này, một lão nhân đi vào trong đại sảnh cười lớn, mà bên cạnh lão nhân, còn có một nữ hài đi theo, nữ hài này không phải ai khác, chính là Bảo Nhi.​
     
    inthenight and buinhi99 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Vô Địch Kiếm Vực
    Tác giả: Thanh Loan Phong Thượng
    Chương 90: Hối hận!

    Nhóm dịch: Thuyết Thư Các
    Nguồn: Iread

    Lâm Sơn nhìn khí thế chưa tản đi trên người Dương Diệp, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, lập tức cười gật đầu nói: “Không tệ không tệ, trước đây lão phu cùng mấy lão bất tử còn nghi hoặc sao ngươi rõ ràng là Phàm Nhân cảnh mà huyền khí lại tinh thuần như vậy, cho dù là Kim huyền khí trong Ngũ hành huyền khí cũng không tinh thuần như vậy được, bây giờ ta đã hiểu được, thì ra ngươi đã lĩnh ngộ được kiếm ý trong truyền thuyết.”

    Dương Diệp giật mình ngẩn ra, sau đó nhìn Bảo Nhi, lại nhìn lão nhân, hắn tựa hồ hiểu ra gì đó.

    Nhìn thấy Dương Diệp còn ngơ ngác, Bảo Nhi chạy đến giẫm cho hắn một cái, nói: “Đồ ngốc, còn không mau bái kiến sư phụ đi?”

    Thật sự là vị sư phụ tiện nghi của mình sao? Dương Diệp phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng tiến lên cúi người làm lễ sư đồ, cung kính nói: “Đệ tử Dương Diệp, bái kiến sư phụ!”

    Nếu như lão nhân trước mắt thấy hắn chướng mắt, Dương Diệp tất nhiên sẽ không đi mặt nóng dán mông lạnh, nhưng từ ánh mắt của lão nhân nhìn hắn, Dương Diệp biết lão nhân rất hài lòng về hắn. Hơn nữa lão nhân trước mắt có thể bảo vệ muội muội hắn, bây giờ cùng đường hắn tất nhiên phải lập tức ôm đùi rồi.

    Nhìn thấy Dương Diệp hành lễ bái sư, vẻ tươi cười trên mặt Lâm Sơn càng rõ. Bây giờ danh phận sư đồ giữa lão và Dương Diệp đã xác thực. Đồng thời trong lòng lão cũng cảm thấy may mắn trước đây Dương Diệp rời khỏi Triệu Dương thành, không để mấy lão bất tử kia tìm được, đệ tử này bất kể là thiên phú trên phù văn chi đạo hay là thiên phú ở kiếm đạo đều rất yêu nghiệt, suýt chút nữa đã có thể thành đệ tử người khác.

    Lúc này Bảo Nhi cười tủm tỉm nói: “Gia gia, Bảo Nhi nhận cho người một đệ tử tốt chứ?” Bộ dạng Bảo Nhi lúc này giống như một đứa bé làm được chuyện lớn, đang chờ đợi gia trưởng khen ngợi.

    Lâm Sơn xoa xoa cái đầu nhỏ của Bảo Nhi, cười nói: “Đúng vậy, nha đầu con cuối cùng cũng làm được một việc đứng đắn. Gia gia biết con có chủ ý gì, yên tâm, gia gia không để con thiệt thòi đâu.” Nói xong Lâm Sơn nâng Dương Diệp dậy, nói: “Đi, chúng ta về Phù Văn phong.”

    Dương Diệp do dự một chút, nói: “Sư phụ, Bách Hoa cung…” Tuy rằng đã bái sư, Dương Diệp vẫn còn có chút lo lắng, dù sao thực lực Bách Hoa cung cũng không nhỏ hơn Kiếm tông, vị trước mắt mới trở thành sư phụ hắn có nguyện ý đắc tội Bách Hoa cung hay không còn chưa rõ.

    Lâm Sơn xua tay nói: “Yên tâm, tất cả có ta lo!”

    Nghe vậy Dương Diệp thả lỏng một hơi, cho dù như thế nào nữa thì mình và muội muội đã được an toàn. Lập tức không do dự nữa, nghiêm túc đi bên cạnh Lâm Sơn.

    Ngay khi ba người Dương Diệp xoay người đi ra ngoài điện thì Ngọc Lâm rốt cục lấy lại tinh thần, thân hình khẽ động, mang theo từng đạo tàn ảnh xuất hiện trước mặt ba người, Ngọc Lâm ôn quyền với Lâm Sơn, nói: “Lâm đại sư, Dương Diệp là đệ tử Kiếm tông chúng ta…”

    Lâm Sơn mới liếc mắt nhìn Ngọc Lâm, châm chọc nói: “Phải vậy không? Lúc trước ta còn tưởng Dương Diệp là đệ tử Quỷ tông chứ, không thì sao Ngọc Lâm ngươi lại đưa hắn ra chịu chết?”

    Ngọc Lâm có chút xấu hổ, nếu như là người khác châm chọc ông ta thì nhất định ông ta sẽ tặng cho đối phương một kiếm rồi, thế nhưng lão nhân trước mắt ông ta đắc tội không nổi, đừng nói là ông ta, ngay cả Tông Chủ cũng không dám đắc tội, đây chính người Túy sư bá mời đến đấy. Lập tức cười khổ nói: “Lâm đại sư nói đùa rồi, Kiếm tông ta quyết sẽ không đưa đệ tử tông môn đi chịu chết. Trước đó có chút hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm…”

    Lâm Sơn khoát tay nói: “Ngọc Lâm, đừng có bày ra bộ dáng kia nữa, lúc nãy ta còn nghĩ tới mặt mũi của đệ tử ta ký kết hiệp nghị hai năm với Kiếm tông, thế nhưng bây giờ ta cảm thấy không cần phải như vậy nữa.”

    Trên khuôn mặt già nua của Ngọc Lâm càng thêm khổ sở, người khác không biết nhưng ông ta biết, lão nhân trước mắt sở dĩ đến Kiếm tông hoàn toàn là bởi vì thiếu nhân tình của Túy sư bá, không thì Kiếm tông không mời được Phù văn đại sư như Lâm Sơn đến. Có điều lúc này ông ta không còn tâm tình quản chuyện này nữa, cũng không quản vì sao Dương Diệp trở thành đệ tử Lâm Sơn, trong đầu ông ta bây giờ chỉ có một ý niệm, đó chính là không thể để cho thiếu niên lĩnh ngộ được kiếm ý trước mắt rời khỏi Kiếm tông!

    Nhìn Dương Diệp, trong mắt Ngọc Lâm lóe lên vẻ phức tạp và hối hận, ý không ngờ tới thiếu niên này lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý, là kiếm ý đó! Kiếm tông mấy trăm năm nay cũng không có xuất hiện ai có thể lĩnh ngộ kiếm ý. Nếu như lúc trước biết được thiếu niên trước mắt lĩnh ngộ kiếm ý, đừng nói là Bách Hoa cung, cho dù đắc tội Nguyên môn ông ta cũng sẽ không do dự chút nào cả.

    Ông ta cực kỳ rõ ràng thiếu niên thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý đại biểu cho cái gì, đại biểu cho Kiếm tông sau này nhất định sẽ quật khởi, đại biểu cho Kiếm tông trăm năm sau có một tuyệt thế cường giả còn mạnh hơn Túy sư bá thủ hộ tông môn. Đáng tiếc quyết định lúc trước của ông ta nhất định làm cho thiếu niên trước mắt này không có ấn tượng tốt đối với Kiếm tông.

    Nghĩ vậy, Ngọc Lâm hít sâu một hơi, nói: “Dương Diệp, chuyện lúc trước lão phu xin lỗi ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý lưu lại Kiếm tông, chuyện Bách Hoa cung bên kia Kiếm tông sẽ đỡ thay ngươi, hơn nữa sau này Kiếm tông sẽ trọng điểm bồi dưỡng ngươi, được không?”

    Lúc này Xích Hỏa cũng đi tới trước mặt Dương Diệp, nói: “Tiểu tử, lão phu cũng xin lỗi ngươi chuyện lúc nãy.”

    Ngay cả ba đại hán trung niên đang yên lặng một bên cũng xin lỗi Dương Diệp chuyện lúc nãy, nếu như Dương Diệp chỉ là một thiên tài bình thường, thậm chí cho dù bây giờ là Tiên Thiên cảnh bọn họ cũng sẽ không xin lỗi, bọn họ có kiêu ngạo của bọn họ. Thế nhưng Dương Diệp lĩnh ngộ được kiếm ý, ở trước mặt kiếm ý, bọn họ không thể không cúi đầu.

    Lâm Sơn ở một bên trầm mặc, lão biết kiếm ý đối với Kiếm tông đại biểu cái gì, nếu như lão ngăn cản Dương Diệp ở lại Kiếm tông, vậy thì sẽ đắc tội Kiếm tông cho tới chết, lão không sợ đắc tội Kiếm tông, thế nhưng Kiếm tông có Túy lão đầu thì lão không thể không cho chút mặt mũi. Cho nên ở lại hay không ở lại đều phải để Dương Diệp tự mình lựa chọn.

    Dương Diệp không có suy nghĩ mất bao lâu, cũng không cần suy nghĩ, lập tức bình thản nói: “Tạ ơn ý tốt của trưởng lão Chấp Kiếm (*) và các vị tiền bối, có điều thứ cho vãn bối nói thẳng, tông môn không để ý tới sống chết của đệ tử, vãn bối không dám ở lại, vãn bối cũng không muốn sau này lại bị người khác đưa ra chịu chết, còn nữa, trưởng lão Chấp Kiếm cũng đã nói, vãn bối không phải đệ tử Kiếm tông.” Nói xong Dương Diệp nhìn về phía Lâm Sơn, nói: “Sư phụ, chúng ta đi thôi!”

    Đúng vậy, chuyện này căn bản không cần suy nghĩ, Dương Diệp biết tại sao những người này lại thay đổi thái độ, đơn giản chính là hắn lĩnh ngộ được cái kiếm ý gì kia, đúng vậy, những người này nhìn trúng là kiếm ý của hắn, nếu như hắn không có kiếm ý, hắn ở trong mắt những người này ngay cả con kiến cũng không bằng.

    Hắn hiểu được những người này là vì tông môn mà vứt bỏ hắn, thế nhưng hiểu được không có nghĩ là tiếp nhận được, Dương Diệp hắn còn chưa phải loại để bị coi thường như vậy. Cho nên hắn căn bản không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt!

    Nghe được Dương Diệp nói, ánh mắt Lâm Sơn lộ ra vẻ tán thưởng, nếu như Dương Diệp chỉ vì vài câu hứa hẹn mà hồi tâm chuyển ý thì đánh giá của lão về Dương Diệp sẽ giảm đi, bởi vì như vậy thật không có cốt khí chút nào. May mà Dương Diệp không có hồi tâm chuyển ý!

    Ngọc Lâm còn muốn nói gì đó, thế nhưng Lâm Sơn không cho ông ta cơ hội, mang Dương Diệp trực tiếp đi ra đại điện.

    Nhìn bóng lưng Dương Diệp biến mất ở cửa đại điện, Xích Hỏa trầm giọng nói: “Sư huynh, Kiếm tông ta nghìn năm qua khó có được một thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý, chúng ta không thể để hắn rời khỏi Kiếm tông được.”

    Ngọc Lâm lắc đầu, buồn bã nói: “Hắn đối với Kiếm tông chúng ta đã không có chút tình cảm nào nữa rồi, nếu như không có Lâm đại sư, có lẽ hắn sẽ vì nguyên nhân Bách Hoa cung mà đồng ý ở lại, thế nhưng bây giờ có Lâm đại sư, Kiếm tông ta đối với hắn đã trở thành có cũng được mà không có cũng không sao cả.”

    “Dương Diệp trở thành đệ tử Lâm đại sư từ khi nào?” Lúc này một đại hán trung niên bên cạnh nghi hoặc hỏi.

    “Hắn là một Phù văn sư!”

    Đúng lúc này, Tô Thanh Thi đi vào trong đại sảnh, Tô Thanh Thi liếc nhìn Ngọc Lâm, nói: “Ngọc Lâm sư bá, Thanh Thi rất thất vọng, Thanh Thi không nghĩ tới người lại giao Dương Diệp ra, lấy cớ đuổi Thanh Thi đi, lại không ngờ tới Ngọc Lâm sư bá lại giao Dương Diệp ra. Kiếm tông ta thực lực đã không bằng trước, thế nhưng Kiếm tông ta cần phải e ngại Bách Hoa cung sao?”

    Nàng sau khi mang mấy người Bách Hoa cung đi nghỉ ngơi thì vội vàng trở về, chỉ là vẫn muộn một chút, ở cửa nàng gặp được Dương Diệp, biết được tin Dương Diệp đã rời khỏi Kiếm tông. Nàng vốn còn định cứu vãn chút gì đó, chỉ là khi Dương Diệp nói trưởng lão chấp kiếm không thừa nhận thân phận đệ tử Kiếm tông của hắn, và phải giao hắn cùng muội muội của hắn ra thì nàng không muốn khuyên gì nữa.

    Nàng mặc dù không quá quen thuộc với Dương Diệp, thế nhưng đối với tính cách của Dương Diệp cũng hiểu một chút, Kiếm tông muốn giao hắn ra, hắn có thể sẽ không oán hận Kiếm tông gì lắm, thế nhưng Kiếm tông muốn giao muội muội của hắn ra, vậy không thể nghi ngờ là đã đụng tới nghịch lân của hắn, dưới tình huống như vậy, Dương Diệp căn bản không có khả năng ở lại Kiếm tông.

    Ngọc Lâm không để ý Tô Thanh Thi chỉ trích mình, ông ta có chút thừ người ra hỏi: “Thanh Thi, ngươi nói Dương Diệp hắn là một Phù văn sư sao?”

    Tô Thanh Thi ổn định lại tâm tình, nói: “Hắn không chỉ là một Phù văn sư, còn là Kim huyền khí trong Ngũ hành huyền khí, hơn nữa ở khảo hạch Kiếm Nô tháp hắn đã xông tới tầng hai mươi ba, Tháp bá đồng ý cho hắn sau này có thể tự do tiến vào Kiếm Nô tháp tu luyện. Nói cách khác, hắn là người mà Tháp bá để ý.” Nói xong, trong lòng lại thầm nói: “Hắn còn là một yêu nghiệt có thể khống chế huyền thú nữa!”

    Nghe vậy, không chỉ có Ngọc Lâm, ngay cả bốn người bên cạnh đều lộ ra vẻ khổ sở trên mặt, lúc này có thể nói bọn họ hối hận từ tận ruột gan rồi. Một thiếu niên lĩnh ngộ kiếm ý, lại còn là một Phù văn sư cứ như vậy bị bọn họ đuổi ra khỏi Kiếm tông, bọn họ có thể không hối hận sao?

    Ngọc Lâm đau khổ lắc đầu nói: “Thanh Thi, hắn nếu là Phù văn sư, lại lĩnh ngộ kiếm ý, vậy sao ngươi không thông báo sớm cho chúng ta biết, nếu ngươi nói cho chúng ta biết, cho dù đắc tội với Bách Hoa cung chúng ta cũng sẽ không để cho hắn phải thất vọng với Kiếm tông!”

    “Cái gì?” Tô Thanh Thi biến sắc, nói: “Hắn lĩnh ngộ được kiếm ý?”

    “Lẽ nào ngươi không biết?” Ngọc Lâm kinh ngạc nói.

    Tô Thanh Thi hít sâu một hơi, sau đó xoay người rời khỏi đại điện.

    ***

    (*) chấp kiếm: trông coi, giữ kiếm​
     
    inthenight and buinhi99 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)